Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 387(1): Chiến đấu
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Tu sĩ? Thật không ngờ lại có tu sĩ ở chỗ này. Nếu người Kỷ Minh có tu sĩ, vì sao hắn đã phá hủy hơn mười căn cứ, bọn chúng cũng không phái người đi tới ngăn cản?
Còn là hai tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh nữa chứ. Nhưng Lâm Vân lập tức phát hiện hai người tu sĩ này không phải là người Kỷ Minh. Khí tức trên người bọn họ hoàn toàn khác với những người mặc áo đen kia.
- Vị đạo hữu này, cậu đã tiêu diệt hơn mười căn cứ của hành tinh Kỷ Minh, chắc hả giận rồi phải không. Nể mặt chúng tôi, chúng tôi cam đoan tổng bộ của Kỷ Minh sẽ không tiếp tục tiến hành xân lấm Địa Cầu. Hơn hai tuần sau, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây.
Một người nói bằng tiếng Hán.
Lâm Vân bỗng nhiên rùng mình. Những người này biết hắn là người của Hoa quốc, lại có tu vị cao như vậy. Nếu vừa nãy mình vắng mặt, mà bọn chúng lại tới Yên Kinh uy hiếp người nhà của mình. Thì mình chẳng phải hối hận cũng không kịp sao?
Không biết hai tên này đã làm gì người nhà của mình của Yên Kinh hay chưa? Lâm Vân đổ đầy mồ hôi lạnh sau lưng. Hiện tại hắn chỉ muốn lập tức lấy điện thoại ra hỏi thăm, nhưng hắn biết, mình không thể làm như vậy. Mình vừa gọi, bọn chúng sẽ nghĩ ra ngay được. Hơn nữa bọn này có vẻ e ngại mình thì phải. Nếu không bọn chúng đã ngăn chặn mình tiêu diệt các căn cứ kia rồi.
Hai tu sĩ Nguyên Anh chống lại mình còn cẩn thận như vậy, chứng tỏ trong vòng hai tuần tới, bọn chúng sẽ có kế hoach khác. Là kế hoạch gì vậy nhỉ?
Thấy sắc mặt của Lâm Vân âm tình bất định, hai tên tu sĩ Nguyên Anh liền dùng ánh mắt trao đổi gì đó. Tuy không biết bọn chúng có âm mưu gì, nhưng Lâm Vân đã quyết định không buông tha cho hai tên này. Mà theo biểu lộ của bọn chúng, gia đình của mình chắc vẫn an toàn. Lâm Vân không khỏi thở phào một tiếng.
- Đạo hữu, chúng tôi và Kỷ Minh chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Chúng tôi không phải là người Kỷ Minh. Chúng tôi sẽ không xen vào việc tranh đấu giữa các hành tinh. Nhưng mong rằng đạo hữu đừng quấy rầy công việc của chúng tôi.
Một tên tu sĩ Nguyên Anh hơi béo lạnh lùng nói. Y thấy Lâm Vân không trả lời. Mà tu vị của hắn chỉ tương đương với hai người mình, nên y hơi bất mãn.
- Nếu đã như vậy, mời hai vị rời khỏi Địa Cầu. Còn tổng bộ của Kỷ Minh, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha.
Lâm Vân thấy ngữ khí của bọn chúng trở nên ác liệt, cũng lạnh lùng trả lời.
Lâm Vân biết hai tên này ở đây chắc chắn là có nhiệm vụ gì đo, sẽ không vì một câu nói của mình mà rời đi. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hắn sẽ không để cho một thế lực ảnh hưởng tới gia đình của mình tồn tại.
- Hừ, vậy để tôi xem cậu có thực lực như vậy hay không?
Tên tu sĩ gầy hơn vừa nói xong, liền tung ra một thanh một phi kiếm muốn động thủ. Thì tên tu sĩ béo đã ngăn cản y. Rồi nói với Lâm Vân:
- Để chúng tôi trở về thương lương một chút. Lúc sau sẽ có câu trả lời cho cậu.
Nói xong, liền kéo đồng bọn trở về tổng bộ Kỷ Minh.
Lâm Vân biết hai tên tu sĩ Nguyên Anh kia không thể đưa ra chủ ý, phải quay về hỏi người có thẩm quyền. Từ đó có thể tưởng tượng, nhiệm vụ lần này của bọn chúng có vẻ quan trọng. Nên không dám đơn giản khiêu khích Lâm Vân.
Lâm Vân phóng thần thức kiểm tra. Bên trong tổng bộ xác thực chỉ có hai tu sĩ Nguyên Anh, còn lại đều là người Kỷ Minh. Nhưng khi thần thức của hắn quét tới một căn phòng, thì bị ngăn cản bởi một trận pháp. Nên Lâm Vân không thể trông thấy bên trong có gì.
Xem ra tổng bộ này không đơn giản như bề ngoài của nó.
Lâm Vân thấy hai tên tu sĩ Nguyên Anh đảo mắt đã biến mắt trong phạm vi thần thức của hắn, trong lòng suy nghĩ, đây là vật gì mà khiến cho cả tu sĩ Nguyên Anh cũng phải khẩn trương?
Lấy điện thoại ra, tranh thủ thời gian gọi điện về cho Vũ Tích. Vừa nghe thấy giọng nói dịu dàng của Vũ Tích, Lâm Vân mới bình tình lại. Đồng thời hắn cũng âm thầm tự trách sự chủ quan của mình. Lâm Vân liền dặn dò Vũ Tích,ở đây đã xuất hiện tu sĩ Nguyên Anh. Một khi tình hình trở nên xấu, thì nàng phải dẫn người nhà rời khỏi Yên Kinh.
Vừa để điện thoại xuống, Lâm Vân liền bố trí trận pháp. Hắn muốn bố trí một trận pháp mạnh mẽ nhất mà hắn làm được. Hắn không thể để cho một tên nào chạy trốn. Vô luận là hai tên tu sĩ hay là người Kỷ Minh. Chỉ cần để lọt một tên, sẽ là điều bất lợi với Lâm Vân.
Có thể tượng tưởng, môn phái của hai tên tu sĩ Nguyên Anh kia, không phải là một môn phái nhỏ. Lâm Vân cũng không muốn cả môn phái đó kéo tới tiêu diệt Địa Cầu. Cho nên làm việc phải sạch sẽ chút, không để cho tên nào chạy trốn.
Hai tên tu sĩ Nguyên Anh kia đi vào thương lượng khá lâu, đã hai tiếng mà vẫn chưa thấy ra. Lâm Vân đã bố trí xong trận pháp, vì đợi sốt ruột nên hắn suy nghĩ có nên giết vào không.
Hiện tại hắn chỉ muốn giết hết đám này, không để cho tên nào lọt lưới. Còn chiến lợi phẩm có ảnh hưởng hay không, hắn đã không còn quan tâm nữa rồi.
Lâm Vân không lo lắng trận pháp mà mình bố trí bị những người này phát hiện. Bởi nếu không phải là chuyên gia trận pháp, sẽ không nhìn thấy dị thường gì khi chưa đặt cờ chủ trận. Sở dĩ chưa bỏ cờ chủ trận vào, chính là để cho bọn chúng không nhìn thấy.
Rốt cuộc đã có người đi ra căn cứ Kỷ Minh. Lần này có bốn tên. Vừa nhìn thấy người thứ tư, lông mày Lâm Vân hơi nhíu lại, bởi vì người này là một tu sĩ Hóa Thần. Lâm Vân cũng chỉ nhìn thấy tu vị của y rất mơ hồ. Điều này chứng tỏ bản lĩnh của y đã vượt qua Đại trưởng lão Vi Trân.
Ngay cả một tu sĩ cấp cao như vậy cũng đến đây, rốt cuộc bọn chúng muốn gì ở Địa Cầu? Một đội hình cường đại như vậy, nên đánh kiểu gì bây giờ?
- Không tồi. Từ đầu đến cuối ta đều nhìn ngươi bày trận. Mặc dù cờ chủ trận của trận pháp này còn chưa cắm xuống, nhưng ngay cả ta cũng không nhìn ra đó là trận pháp gì.
Tên tu sĩ Hóa Thần nhìn thoáng qua trận pháp mà Lâm Vân bố trí, gật đầu một cái.
Trong lòng Lâm Vân trầm xuống. Giờ hắn mới hiểu hành động của mình đều bị tu sĩ Hóa Thần kia giám sát. Vừa nãy tu sĩ Hóa Thần theo dõi hắn, vậy mà hắn lại không biết. Người này thật đáng sợ.
- Ngươi không rời đi, cũng không gọi người khác, là một sự lựa chọn chính xác. Bằng không bây giờ ngươi chỉ là một cái xác chết mà thôi. Nguyên Anh hậu kỳ, tu vị không sai, nhưng ta muốn giết ngươi, chỉ cần một lát mà thôi.
Tu sĩ Hóa Thần lạnh lùng nói.
Lâm Vân bỗng nhiên phát hiện, vì sao lúc mình gọi điện thoại cho Vũ Tích, người này lại không biết? Mà khi mình bố trí trận pháp, y lại biết?
Giải thích duy nhất là, lúc mình nói chuyện điện thoại, tên tu sĩ Hóa Thần kia đang làm chuyện gì ở bên trong, không rảnh rỗi để nhìn hắn. Về sau hai tên tu sĩ Nguyên Anh đi vào báo cáo, thì y mới giám thị Lâm Vân. Lúc đó Lâm Vân đã gọi xong điện thoại và bắt đầu bố trí trận pháp.
Rốt cuộc là chuyện gì mà quan trọng như vậy.
Ba tên tu sĩ Nguyên Anh, cộng thêm một tên tu sĩ Hóa Thần, Lâm Vân không khỏi đau đầu. Hắn cần phải dùng kế, chứ một lúc không thể tiêu diệt hết được bốn tên tu sĩ này được. Một khi để một tên chạy trốn, thì hắn không có cách nào đuổi theo.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 387(2): Chiến đấu
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Huống hồ, hắn còn chưa chắc đấu được với tu sĩ Hóa Thần kia. Lúc trước Vi Trân cũng không nhìn ra tu vị của mình. Mà người này chỉ nhìn lướt qua là biết mình có tu vị tương đương với Nguyên Anh hậu kỳ. Nhưng có lẽ y không nhìn ra mình là người Tu Tinh.
- Nại Thiên và Vĩnh Thiên, hai cậu bắt hắn lại cho tôi. Nhớ phải để cho hắn sống đấy. Tôi còn vài vấn đề muốn hỏi hắn.
Tên tu sĩ Hóa Thần vừa nói xong, hai tên Nguyên Anh hậu kỳ ở phía sau liền đi lên ngăn cản Lâm Vân.
Lâm Vân vừa nghe vậy, âm thầm mừng rỡ. May mà tên Hóa Thần kia coi thường mình. Vậy thì lão tử không khách khí. Nếu ba tên tu sĩ Nguyên Anh cùng lên thì tốt biết mấy.
Hai tên tu sĩ Nguyên Anh vừa đi lên, lập tức ra tay. Trong đó có một tên tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ điên phong, cảnh giới còn cao hơn Lâm Vân một chút.
Một cỗ chân nguyên khổng lồ điều khiển hai pháp bảo có phẩm cấp cực cao đánh về phía Lâm Vân. Lâm Vân thầm hận, cho tới tận bây giờ mình vẫn chưa có một pháp bảo để dùng. Chỉ có thể lấy thanh trường thương lần trước dùng một lần kia. Đây là một linh khí cực phẩm. Mặc dù phẩm chất không thua gì pháp bảo của hai tên tu sĩ Nguyên Anh kia. Nhưng tiếc rằng nó không phải là pháp bảo bổn mạng của Lâm Vân. Nên việc khống chế và lực sát thương, rõ ràng thua kém pháp bảo của hai tên tu sĩ Nguyên Anh kia nhiều lắm.
Quả nhiên, lúc Lâm Vân lấy thanh trường thương cực phẩm kia, hai tên tu sĩ Nguyên Anh đều sửng sốt. Cho dù tên tu sĩ Hóa Thần cũng không hiểu. Thanh trường thương kia mặc dù không tồi, nhưng tại sao lại không dùng pháp bảo? Cho dù không cần pháp bảo bổn mạng, thì cũng có thể dùng pháp bảo khác cơ mà.
Chẳng lẽ tên tu sĩ kia coi thường bọn họ? Bọn họ không tin một tu sĩ Nguyên Anh lại không có pháp bảo bổn mạng, hoặc là một pháp bảo nào.
Dùng linh khí cũng được, nhưng linh khí thường đi kèm với pháp bảo. Người này chỉ dùng linh khí, không dùng pháp bảo, thì lại có ý nghĩa khác.
Trường thương vừa đỡ một kích của hai chiếc pháp bảo kia, sắc mặt của Lâm Vân liền trắng bệch. Lực phản kích mãnh liệt khiến hắn phải lùi mấy mét.
- Ha ha, đạo hữu thật kiêu ngạo. Ngay cả pháp bảo cũng không dùng.
Vừa thử một chiêu, hai tên tu sĩ Nguyên Anh liền biết Lâm Vân kém hơn hai người một chút. Như vậy, hai người đông thời tấn công, còn có một tu sĩ Hóa Thần ở đằng sau áp trận. Chiến đấu chắc rất nhanh kết thúc.
Vài tiếng nổ Oanh oanh vang lên, hai tên tu sĩ Nguyên Anh lần nữa sử dụng pháp bảo tấn công Lâm Vân.
Khóe mắt của Lâm Vân hiện lên một tia kinh hoảng. Hắn phải lùi mấy mét mới miễn cưỡng ngăn được một kích này. Nhưng khóe miệng đã chảy một vệt máu tươi.
Hai tên tu sĩ Nguyên Anh thấy vậy liền lạnh lùng cười. Thực lực như vậy mà cũng tới đây khiêu khích.
Hai pháp bảo không ngừng tấn công Lâm Vân, mà Lâm Vân càng đối phó càng khó khăn, liên tục lùi lại phía sau.
Hai tên tu sĩ thấy Lâm Vân không ngừng lùi lại, nhưng vẫn ngoan cố chống đỡ, trong lòng rất giận dữ. Tên tu sĩ Hóa Thần thấy Lâm Vân chỉ lùi lại đỡ đòn mà không phản kích, lông mày hơi nhăn. Tình cảnh này quá mức quỷ dị. Thắng là thắng, thua là thua. Sao người này đến thua cũng quỷ dị như vậy nhỉ.
Nếu nói hắn cố ý như vậy, y không tin. Một tu sĩ Nguyên Anh có thể ngăn cản hai tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, y không phải là chưa từng nhìn thấy, thậm chí đã thấy rất nhiều. Nhưng những người đó đều những tu sĩ thiên tài hoặc là bá chủ một phương. Cho nên một thế giới người phàm như Địa Cầu, y không tin có một thiên tài như vậy.
Lâm Vân không biết việc hắn vừa đánh vừa lui đã bị nhìn ra sơ hở. Trong lòng hắn còn đang nghĩ, làm thế nào để đạt được mục đích.
Ba người đấu một lúc lâu, chân nguyên trên cây trường thương của Lâm Vân tựa hồ như đang yếu bớt. Lúc này, một tên tu sĩ Nguyên Anh không nhịn được nữa, cả người trở thành màu đen, rồi vô số những sợi tợ màu đen giống như tơ nhện, không ngừng bắn ra, bao vây Lâm Vân lại.
Thật là một công kích quỷ dị. Từ lúc Lâm Vân trở thành một tu sĩ cấp cao tới nay, hắn chỉ đấu có mấy trân ở Khôn Truân Giới mà thôi. Kinh nghiệm chiến đấu trước kia tuy phong phú, nhưng chỉ để đối phó với ma thú cấp thấp, hoặc là binh lính với nhau. Loại pháp thuật cao cấp như vậy rất it thấy.
Hắn không biết những sợi tơ màu đen này có nguy hại gì, nhưng hắn biết tuyệt đối không thể để cho chúng trói được mình.
Lần đầu tiên Lâm Vân khởi động vòng bảo hộ. Nhưng chỉ là vòng bảo hộ bình thường. Hắn muốn lưu Tinh Mang tới cuối cùng để đối phó với lão quái Hóa Thần. Không thể để bạo lộ hết bản lĩnh của mình được.
Sợi tơ màu đen rất nhanh đã quấn lên vòng bảo hộ của Lâm Vân. Vòng bảo hộ này mạnh hơn khi Lâm Vân mới đi vào tuyệt cảnh Thiên Diễm, nhưng vừa bị sợi tơ mỏng kia chạm vào. Vòng bảo hộ lập tức bị ăn mòn, còn tỏa ra khí tức khét lẹt khó ngửi.
Đến tu vị như Lâm Vân cũng cảm thấy buồn nôn. Không biết tên kia luyện công pháp gì mà khó ngửi đến thế. May mà không dẫn theo Vũ Tích tới đây. Nếu Vũ Tích ở đây, riêng mùi khét đã khiến nàng ấy xong đời rồi. Lâm Vân không khỏi âm thầm sợ hãi.
Vòng bảo hộ rất nhanh bị ăn mòn, Lâm Vân lại tạo thêm vòng mới. Với tốc độ tạo vòng bảo hộ của Lâm Vân, sợi tơ màu đen kia cũng không thể ăn mòn kịp.
Một tên tu sĩ Nguyên Anh khác thấy đồng bọn của mình đã phóng hắc tơ, liền vỗ một cái chuông buộc ở thắt lưng. Một con rết cực lớn lao về phía Lâm Vân.
Lâm Vân vừa nhìn là biết người kia là một tu sĩ nuôi dưỡng yêu thú. Hắn không khỏi nhớ tới Tiểu Tinh còn đang nằm trong Sơn Hà Đồ.
Con rết bốn cánh kia rõ ràng có tu vị Nguyên Anh sơ kỳ. Lâm Vân liếc nhìn tu sĩ Hóa Thần một cái, thấy lông mày của y nhăn lại, trong lòng có dự cảm xấu.
Chẳng lẽ tên tu sĩ Hóa Thần đã nghi ngờ? Hay là vì nguyên nhân khác.
Nhưng Lâm Vân lập tức hiểu ra, bởi vì mình lùi lại có quy luật, đã khiến cho tu sĩ Hóa Thần nghi ngờ. Hắn không khỏi thầm mắng mình không đủ kinh nghiệm. Nhưng giờ không phải lúc hối hận, đoán chừng tên tu sĩ Hóa Thần kia sắp động thủ.
Ý định ban đầu của Lâm Vân là dụ dỗ tên tu sĩ Hóa Thần phái thêm Nguyên Anh trung kỳ đối phó với hắn, nếu thấy hai tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ không làm gì được hắn. Nhưng có vẻ kế hoạch đã thất bại.
Hắn phải giết hai tên tu sĩ Nguyên Anh này trước khi tên tu sĩ Hóa Thần nhúng tay vào.
Con rết lao tới rồi phun một chùm sương mù màu xanh nhạt, xen lẫn với sợi tơ màu đen bao trùm cả Lâm Vân. Vòng bảo hộ của Lâm Vân lập tức bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ.
Tên tu sĩ Hóa Thần thấy vòng bảo hộ của Lâm Vân bị đánh nát, hơi chút kinh ngạc. Y thầm nhủ, chẳng lẽ mình đoán sai sao? Tên tu sĩ kia không có ý dụ địch, mà thực sự là chống đỡ không nổi Nại Thiên và Vĩnh Thiên?
Có lẽ là như vậy. Bằng không hắn không ngốc đến nổi phá bỏ vòng bảo hộ của mình. Vòng bảo hộ vừa mất không khác gì là muốn chết vậy. Công pháp ăn mòn kia rất có hiệu quả với những tu sĩ dưới cấp Hóa Thần.
Nghĩ tới đây, tu sĩ Hóa Thần thu lại thế công. Nếu việc một tu sĩ Nguyên Anh bị hai tu sĩ Nguyên Anh vây công, cuối cùng là tu sĩ Hóa Thần đánh lén truyền ra ngoài. Cũng khiến cho người ta cười nhạo.
Thấy hắc ti và rết bốn cánh đã phá được vòng bảo hộ của Lâm Vân, hai tên tu sĩ Nguyên Anh đều mừng rỡ. Đồng thời phóng pháp bảo của mình tới. Bọn chúng muốn một kích này lấy mạng Lâm Vân.
Nhưng lại xảy ra biến hóa. Xung quanh cơ thể của Lâm Vân đột nhiên xuất hiện những ngọn lửa màu tím. Rồi hỏa diễm đó dùng tốc độ cực nhanh bao trùm hai tên tu sĩ Nguyên Anh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 388(1): Ranh giới sinh tử
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Hắc ti và con rết vừa mới chạm với ngọn lửa màu tím đã bị thiêu rụi, không ngừng vang lên tiêng lốp bốp.
Oanh một tiếng, hỏa diễm đã vây quanh hai tên tu sĩ Nguyên Anh. Trước sau chưa tới một giây, quả thật nhanh như tia chớp vậy.
Hai tên tu sĩ Nguyên Anh bị vây và hai người đứng ngoài nhìn kia đều sững sờ, đây là lửa gì mà khủng bố như vậy? Ngay cả độc cũng có thể thiêu hủy. Ngọn lửa bình thường không thể thiêu hủy được Cửu U Hắc Ti. Nhưng ngọn lửa kia chẳng những thiêu hủy được, mà còn dư lực để tấn công.
- A…Trưởng lão mau cứu chúng tôi.
Hai tiếng kêu thảm truyền đến. Lúc này tên tu sĩ Hóa Thần mới kịp phản ứng. Một chuyện không có khả năng, lại xảy ra. Khiến y có chút không tin vào mắt mình.
Lâm Vân nhìn hai tên tu sĩ Nguyên Anh đang chống cự hỏa diễm. Hắn biết phải nhanh chóng tiêu diệt hai người này. Hỏa diễm hắn phóng ra chỉ là sự nâng cấp của Tinh Hỏa, chứ không phải là Thiên Diễm trong Tinh Thần Châu. Nhất thời không làm gì được hai tên tu sĩ Nguyên Anh cũng là bình thường.
Trong lúc tu sĩ Hóa Thần còn đang khiếp sợ, Lâm Vân đã nhang chóng điều khiển trường thương, đâm vào giữa trán hai tên tu sĩ Nguyên Anh.
Có hai Nguyên Anh nho nhỏ muốn chạy thoát, nhưng Nguyên Anh làm sao có thể chống cự được sức đốt của Tinh Hỏa được. Chúng lập tức bị Tinh Hỏa đốt thành tro. Hai chiếc giới chị liền bị Lâm Vân thu hồi. Đồng thời một vòng Tinh Mang bao bọc xung quanh hắn.
Oanh một tiếng, vòng bảo hộ bị vỡ tan. Lâm Vân liền nhổ ra một ngụm máu. Lần này là thật chứ không phải là giả. Một ngụm máu này còn có màu tím xen lẫn vào trong đó. Chứng tỏ một kích của tu sĩ Hóa Thần kia đã khiến Lâm Vân bị trọng thương.
Tên tu sĩ Hóa Thần thấy một kich của mình, vẫn không cứu được hai đệ tử Nguyên Anh, lửa giận càng bốc lên cao.
Nhưng y cũng không ngờ, một kích đó của mình chỉ phá vỡ được vòng bảo hộ của Lâm Vân. Tuy đã khiến hắn bị trọng thương, nhưng rõ ràng còn chưa chết.
Vừa nãy mình đã nhìn thấy vòng bảo hộ của hắn, vì sao hiện tại lại mạnh hơn rồi? Không đúng, là một vòng bảo hộ mới. Tên này đúng là một tên gian xảo. Vòng bảo hộ trước của hắn chỉ là muốn che dấu thực lực mà thôi. Mục đích chính của hắn chinh là tiêu diệt Nại Thiên và Vĩnh Thiên. Cũng trách mình không phát hiện ra được âm mưu của hắn từ trước.
Tên tu sĩ Hóa Thần liền gầm lên một tiếng
- Hôm nay lão tử không nghiền xương ngươi thành tro, thì lão tử không phải là trưởng lão của Tử Vân Điện.
Lâm Vân sửng sốt, hóa ra những tu sĩ mặc áo tím này là người của một nơi gọi là Tử Vân Điện. Không biết nơi đó ở đâu.
- Đền mạng cho anh trai ta.
Tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đột nhiên kêu lên.
Rồi một cái pháp bảo hình cái ô, có màu trắng xòe ra, đánh về hướng Lâm Vân. Lâm Vân giống như không nhìn thấy cái ô vậy, chỉ bay thấp xuống dưới. Khi cái ô tới gần Lâm Vân, Lâm Vân liền phóng trường thương ngăn cản. Tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ còn chưa kịp phản ứng, thì một chùm Tinh Hỏa đã bao vây y. Đồng thời một thanh phi kiếm đâm vào giữa trán của y. Tên này cũng giống như hai tên tu sĩ Nguyên Anh kia, bị Tinh Hỏa thiêu đốt cả cơ thể lẫn Nguyên Anh.
- Tên kia, ngươi dám.
Lâm Vân lần thứ ba đánh lén thành công tu sĩ Nguyên Anh, đã khiến tu sĩ Hóa Thần tức giận như muốn nổi điên. Đã từng gặp tu sĩ kiêu ngạo, nhưng còn chưa từng gặp tên nào kiêu ngạo như Lâm Vân.
Lúc phi kiếm của Lâm Vân vừa xuyên qua trán của tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, một nắm tay cực lớn đã đánh nát vòng bảo hộ của Lâm Vân.
Vài tiếng nổ vang lên, xương sườn của Lâm Vân liền bị cắt đứt.
Lâm Vân lảo đảo, không ngừng phun ra máu tươi.
Lâm Vân chậm rãi vận công chữa thương, sắc mặt tuy trắng bệch, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nhìn chăm chằm vào tu sĩ Hóa Thần.
Liều mạng hai lần bị thương, cuối cùng Lâm Vân đã đạt đến mục đích ban đầu. Bằng không môt khi hắn và tên tu sĩ Hóa Thần kia quần nhau. Mấy tên tu sĩ Nguyên Anh xung quanh lại đánh lén, hoặc có tên nào thừa dịp mình bị ngăn cản, bay tới Yên Kinh thì lúc đó mình bối rối cũng vô dụng.
Tên tu sĩ Hóa Thần cũng bình tĩnh lại, nhìn Lâm Vân chảy máu, nói:
- Ngươi là một tên giảo hoạt. Vừa nãy ngươi dùng trăm phương ngàn kế muốn giết ba người đệ tử của ta, có phải vì sợ bọn họ rời đi uy hiếp người nhà của ngươi phải không? Ngươi không phải là tu sĩ mà người Địa Cầu mời đến. Mà là tu sĩ tu luyện trên Địa Cầu, phải không?
- Một hành tinh có linh khí cằn cỗi như ở đây, vậy mà ngươi có thể tu luyện tới Nguyên Anh, quả thật là giỏi. Nếu người không giết Nại Thiên và Vĩnh Thiên, thì ta còn tha cho ngươi một mạng. Thậm chí còn có thể giới thiệu ngươi, cho ngươi làm một trưởng lão của Tử Vân Điện nữa. Chỉ là ngươi thực quá độc ác, nếu không rút hồn ngươi để luyện phách, thì ta không tiêu tan mối hận trong lòng này.
Lâm Vân chỉ lạnh lùng nhìn tu sĩ Hóa Thần, không nói lời nào, mà vung tay cắm cờ chủ trận. Rất nhanh, một đại trận đã bao phủ toàn bộ nơi đây, không ai có thể đi vào.
Tu sĩ Hóa Thần không ngăn cản Lâm Vân, mà chỉ khinh thường nhìn hắn. Một trận pháp của tu sĩ Nguyên Anh mà muốn ngăn cản y sao? Thật là buồn cười.
- Ta đoán chừng các ngươi tới Địa Cầu không phải vì tài nguyên ở đây. Một nơi có tài nguyên thiếu thốn như ở Địa Cầu, chỉ có những tên ngu xuẩn như Kỷ Minh mới thích thú. Mà ngươi là một tu sĩ Hóa Thần, cho nên ngươi sẽ không để ý một chút tài nguyên đó. Có thể nói cho ta biết, các ngươi tới đây vì cái gì không? Thậm chí còn phải bố trí một trận pháp che dấu thần thức nữa?
Lâm Vân vừa nói, vừa vận công chữa thương. Vài viên Sinh Diễn Đan đã được hắn nuốt xuống.
- Ngươi lợi dụng thời gian để chữa thương cũng vô íhc mà thôi. Ta có trăm cách để giết ngươi trong thời gian ngắn nhất. Tuy nhiên, vừa nãy ngươi sử dụng hỏa diễm gì vậy? Nếu ngươi nói cho ta biết loại Dị Hỏa đó, ta sẽ cho ngươi toàn thây. Sau khi ngươi chết, ta cũng không gây hại gì cho người nhà của ngươi. Nếu không nói, thì đừng trách ta không khách khí.
Tên tu sĩ Hóa Thần không thèm để ý Lâm Vân kéo dài thời gian. Trong mắt của y, Lâm Vân đã là người chết.
- Nói cho ngươi biết cũng không có vấn đề gì cả. Tuy nhiên ngươi có thể nói ra mục đích của ngươi tới Địa Cầu hay không? Ta rất hiếu kỳ với việc này.
Lâm Vân không quên thăm dò mục đích của bọn chúng.
- Dù biết người chết chắc, nhưng ta không muốn nói cho ngươi biết. Ta nghĩ ngươi là tu sĩ Nguyên Anh, chắc không xa lạ gì với công pháp sưu hồn. Đợi lát nữa ta sẽ sưu hồn ngươi. Cho dù ngươi không muốn nói, thì ta vẫn biết.
Tên tu sĩ Hóa Thần lạnh lùng cười.
Sau đó y giơ tay lên, phía trên của y xuất hiện những đám mây có màu sắc rực rỡ. Cả trời tối đêm cũng bừng sáng chói mắt. Những đám mây kia mang theo khí tức đoạt hồn phóng về phía Lâm Vân.
Trải qua không ít trận đấu lớn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Vân nhìn thấy kiểu công kích như vậy. Trong lúc nhất thời hắn không biết nên ứng phó như thế nào. Chỉ có thể tạo một vòng Tinh Mang bảo hộ mà thôi. Sau đó thì cau mày nhìn đám mây kia lao tới. Không biết đó là vật gì, rõ rảng tạo cho hắn một áp lực cực lớn, thậm chí còn có một tia nguy hiểm
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 388(2): Ranh giới sinh tử
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Điều khiến Lâm Vân không thể tưởng tượng được, đó là khi đám mây kia tiếp xúc với Tinh Mang. Tinh Mang nhanh chóng bị phá hủy, không hề có một âm thanh nào phát ra.
Tinh Mang không giống như vòng bảo hộ bình thường. Vòng bảo hộ bình thường, Lâm Vân có thể muốn phóng bao nhiêu thì phóng. Còn Tinh Mang thì phải cách một thời gian mới tạo ra được.
Tinh Mang bị phá hủy nhanh chóng như vậy khiến Lâm Vân rất kinh hãi. Thiên Diễm muốn đốt Tinh Mang của mình cũng phải mất một hồi lâu. Đám mây rực rỡ kia rốt cuộc là cái gì vậy? Mà có thể hơn cả Thiên Diễm? Lẽ nào đám mây đó chuyên để đối phó với vòng bảo hộ?
Có thể tượng tưởng, một khi đám mây kia chạm vào cơ thể của mình, thì tốc độ ăn mòn còn nhanh hơn cả tốc độ phá hủy vòng bảo hộ.
Trưởng lão Hóa Thần kia cũng kinh hãi. Ma Vân của y đã tu luyện tới bốn màu. Vậy mà hòa tan cái vòng bảo hộ của tên tu sĩ kia lại mất thời gian lâu như vậy. Y tưởng rằng chỉ mấy giây thôi là vòng bảo hộ đó sẽ bị phá nát.
Vòng bảo hộ kia quả nhiên kỳ quái. Khó trách hai chiêu vừa nãy của mình tuy đã đánh vỡ nó, nhưng lực lượng lại bị triệt tiêu gần hết, không thể tạo thành một kích trí mạng cho hắn. Nếu Ma Vân ăn mòn hết vòng bảo hộ của hắn, mà hắn lại tạo ra cái vòng khác, thật không biết muốn chiến đấu tới khi nào.
Nhưng y lại không biết, tốc độ tạo Tinh Mang của Lâm Vân không nhanh bằng tốc độ hòa tan của Ma Vân. Cho nên tu sĩ Hóa Thần đang suy nghĩ biện pháp khác giải quyết Lâm Vân.
Nếu không phải lúc trước thấy Lâm Vân phóng ra Tinh Hỏa, thì y đã sử dụng Lôi Đình rồi. Đâu cần phải mất nhiều công sức như vậy.
Y muốn bắt Lâm Vân lại, rồi dùng sưu hồn xem ngọn lửa mà hắn sử dụng là ngọn lửa gì mà lợi hại như vậy. Phải biết rằng Dị Hỏa là thứ khó kiếm nhất. Dị Hỏa lợi hại càng khó kiếm hơn. Nếu bắt được Lâm Vân, y sẽ luyện hóa hỏa diễm của hắn cho mình dùng.
Lâm Vân không biết tên tu sĩ Hóa Thần kia đang nghĩ gì, hiện tại hắn rất lo lắng. Một khi Tinh Mang bị đám mây kia hòa tan, vậy thì hắn không còn chỗ để trốn. Mấu chốt là hắn không có cách nào phá giải đám mây kia.
Không được, phải nghĩ biện pháp khác thôi. Lâm Vân không dám khẳng định Tinh Hỏa có tác dụng với y.
Dù sao tốc độ ăn mòn của đám mây bốn màu này nhanh hơn Thiên Diễm không ít. Mà Lâm Vân khẳng định Tinh Hỏa không bằng Thiên Diễm, cho nên ai mạnh ai yếu rất rõ ràng. Đây cũng là nguyên nhân mà Lâm Vân chậm chạp không dám phóng ra Tinh Hỏa. Hắn sợ nếu không thành công, còn rước lấy họa.
Đang lúc Lâm Vân do dự bất định, thì đám mây bốn màu kia đột nhiên biến mất. Lâm Vân sững sờ, tên tu sĩ Hóa Thần kia định làm gì vậy? Chẳng lẽ y muốn buông tha mình? Với áp lực của đám mây khủng bố kia, Lâm Vân chỉ có thể gọi Hỗn Độn Sơn Hà Đồ ra hỗ trợ mà thôi.
Hỗn Độn Sơn Hà Đồ là đòn sát thủ của Lâm Vân, nên Lâm Vân không muốn dễ dàng lấy ra bảo vệ bản thân. Nếu sử dụng, thì vừa ra phải giết được tu sĩ Hóa Thần.
Lâm Vân chỉ có thể sử dụng Sơn Hà Đồ ngăn cản sự liên lạc giữa chủ nhân và pháp bảo, hoặc là khống chế chân nguyên của tu sĩ trong một thời gian ngắn. Còn việc sử dụng Sơn Hà Đồ để công kích, thì Lâm Vân chưa biết.
Đám mây khủng bố đã biến mất, Lâm Vân âm thầm mừng rỡ. Đang muốn phóng trường thương tấn công y, thì đột nhiên một khí tức càng thêm khủng bố đè xuống người Lâm Vân.
Cái gì thế? Mấy cái xương sườn vừa đứt kia, bị khí tức này áp xuống, lại đứt thêm vài đoạn. Khiến nội thương của Lâm Vân càng thêm nặng.
Một cái đèn cổ xưa xuất hiện trên đỉnh đầu của Lâm Vân. Dù không biết đó là cái đèn gì,,nhưng Lâm Vân cũng có thể đoán nó là một pháp bảo không đơn giản. Không dám để cho nó đè xuống nữa, liền phóng trường thương đánh về phía nó. Nhưng trường thương chỉ khiến cái đèn lảo đảo vài cái, rồi trường thương lập tức biến thành từng mảnh vụn. Lâm Vân hít một hơi khí lạnh, thật là pháp bảo nghịch thiên.
Áp lực bởi cái đèn lại xuất hiện, khiến Lâm Vân không ngừng phun ra máu, rồi lảo đảo như muốn rơi xuống. Không chỉ có thế, chiếc đèn bỗng chuyển sang màu xanh lam, rồi hơn mười tia sét đánh vào vòng bảo hộ của Lâm Vân.
Vòng bảo hộ của Lâm Vân vốn đã bị đám mây kia phá hủy gần hết. Nên làm sao ngăn cản được những tia sét đó được. Quần áo của hắn đều biến thành hư vô, cả người đều là máu.
Tinh lực trên người Lâm Vân hầu như đã tiêu hao hết. Mà tên tu sĩ Hóa Thần vẫn không hề bị thương tích gì. Tên tu sĩ kia thật lợi hại, y còn mạnh hơn Vi Trân không biết bao nhiêu lần. Buồn cười mình còn tính kế, thừa lúc y sở hở, dùng đòn sát thủ giết chết.
Dùng nốt tinh lực còn lại tạo thành Tinh Mang, Lâm Vân đang muốn gọi Hỗn Độn Sơn Hà Đồ ra. Hiện tại giữ cái mạng quan trọng hơn, mặc kệ lộ ra đòn sát thủ hay không.
- Rầm, rầm…
Mấy tiếng pháo vang lên, Tinh Mang vừa mới tạo rõ ràng không bị phá hủy bởi tu sĩ Hóa Thần, mà lại bị mấy cỗ pháo màu đỏ mà Lâm Vân tưởng vô dụng phá hủy.
Lâm Vân rùng mình một cái. Đây là pháo gì mà lợi hại như vậy? Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ tới những điều này. Lâm Vân biết mình đã thua triệt để. Không ngờ tu sĩ Hóa Thần lại có nhiều thủ đoạn như vậy. Nếu tên tu sĩ Hóa Thần kia toàn lực xuất động, thì hắn đã sớm mất mạng rồi. Nhưng lúc này có khác gì đâu. Mất mạng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Không biết Thiên Diễm có thể gây thương tổn cho y hay không? Lâm Vân thật không dám khẳng định.
Mắt thấy cái đèn lại sáng lên, sắp tấn công lần nữa. Mà tu sĩ Hóa Thần kia cũng lấy thêm một pháp bảo mới.
Lâm Vân âm thầm chửi bới. Tên khốn kiếp kia lắm thứ tốt thật. Tùy tiện phóng pháp bảo ra đã kiến mình không chịu nổi. Mà có cái đèn là đủ rồi, y còn lôi thêm pháp bảo ra làm gì? Lâm Vân bỗng nhớ tới mệnh lệnh mà y giao cho hai tên đệ tử, là bắt sống hắn. Chắc pháp bảo kế tiếp của y là để bắt mình đây.
Lâm Vân nghĩ tới đây, càng thêm lo lắng. Nếu mà hắn bị bắt sống thì sẽ bị y sưu hồn. Vậy thì toàn bộ bí mật và người thân của mình sẽ bị tên tu sĩ Hóa Thần biết. Với hận ý của y, thì thân nhân của mình chắc chắn không có kết quả tốt gì.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng. Cho dù hắn chết, hắn cũng không để cho y sưu hồn. Cho nên Lâm Vân không cố kỵ nữa, liền sử dụng Hỗn Độn Sơn Hà Đồ.
Chiếc đèn đang tạo thành bảy tia sáng có màu sắc khác nhau, chuẩn bị tấn công Lâm Vân, thì màu xanh của nó đột nhiên yếu bớt.
Lâm Vân chỉ cảm thấy tinh lực trong cơ thể đang không ngừng bị mất đi. Trong lòng vừa kinh hãi vừa giận dự. Cái Sơn Hà Đồ quả nhiên là một bản đồ khốn kiếp. Có nhiều linh khí như vậy mà vẫn còn hút của mình.
Tiếp tục như vậy, cho dù không bị tu sĩ Hóa Thần giết chết, cũng không kiên trì được lâu. Lâm Vân cắn răng một cái, rốt cuộc tung ra đòn sát thủ cuối cùng, Thiên Diễm.
Vô số ngọn lửa không màu lao về phía tu sĩ Hóa Thần. Lâm Vân thì vội vàng nuốt một viên Sinh Diễn Đan rồi không ngừng tạo ra vòng bảo hộ. Bởi vì Thiên Diễm chưa bị Lâm Vân luyện hóa, cho nên vừa phóng nó ra, nó sẽ tấn công cả hắn lẫn tu sĩ Hóa Thần.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 389: Thắng hiểm
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
May mà Lâm Vân đã quen với việc chống lại Thiên Diễm. Sơn Hà Đồ dường như cũng biết Lâm Vân gặp nguy hiểm, nên không tiếp tục hấp thu tinh lực trong người Lâm Vân nữa. Lâm Vân thở phào một cái, tiếp tục tạo vòng bảo hộ.
Sơn Hà Đồ vừa xuất hiện, tu sĩ Hóa Thần liền sững sờ, hai mắt mở to, cơ hồ không dám tin vào mắt mình. Mà sự liên lạc giữa cổ đăng và tinh thần của y càng ngày càng yếu.
- Tiên…
Tên tu sĩ Hóa Thần vừa nói được một chữ tiên, thì y bỗng cảm thấy chân nguyên của mình bị khống chế, liền rất hoảng hốt. Vội vàng vận công, muốn thoát khỏi sự trói buộc của bản đồ kia.
Vài giây sau, y mới thở phào một hơi, y biết chân nguyên của mình chỉ bị phong bế tức thì mà thôi, không phải lo lắng. Không ngờ tên kia lại có tiên bảo như vậy. Nếu thế giới Tu Chân mà biết, thì sẽ gây ra sóng to gió lớn.
May mà người kia không biết sử dụng Sơn Hà Đồ. Nếu bản đồ đó ở trong tay y, cho dù một tu sĩ sắp phi thăng, y cũng có thể khiến cho người đó không thoát khỏi sự trói buộc.
Hai mắt của tu sĩ Hóa Thần đã trở nên đỏ bừng, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Không ngờ mình lại gặp một bảo bối như vậy ở thế giới này. Y chỉ muốn cười to một trận. Tên tiểu tử kia thật là ngu ngốc. Đến bây giờ còn không biết sử dụng Sơn Hà Đồ để công kích. Chỉ có thể sử dụng để trói buộc và khống chế pháp bảo. Đúng là ngu ngốc mà.
Nhưng tên tu sĩ Hóa Thần không thể thầm mắng Lâm Vân ngu ngốc được nữa, bởi vì y đã bị hoa mắt với vô số Thiên Diễm lao tới.
Thiên Diễm không phải không thể thu, nhưng tối đa cũng chỉ là một ít mà thôi. Y chưa bao giờ thấy có người thu được nhiều Thiên Diễm như vậy. Hắn lại có pháp bảo nghịch thiên gì vậy?
Tên tiểu tử kia có thật nhiều đồ tốt. Tên tu sĩ Hóa Thần vì suy nghĩ tới những bảo vật của Lâm Vân mà quên mất Thiên Diễm đang điên cuồng lao tới.
Chỉ khi nghe thấy tiếng xuy xuy, tên tu sĩ Hóa Thần mới bừng tỉnh. Lúc này y mới nhận ra mình đang bị trói buộc, mà Thiên Diễm thì sắp tới.
Tu sĩ Hóa Thần liền sợ tới mức hồn phi phách tán. Y là người rất rõ sự lợi hại của Thiên Diễm.
Một chút chân nguyên vừa được cởi bỏ liền tạo thành một cái vòng bảo hộ. Nhưng cái vòng bảo hộ này ngay lập tức bị thiêu hủy, còn phát ra những tiếng nổ điếc tai.
- Đạo hữu, mau thu hồi ngọn lửa lại. Tôi nguyện ý giao toàn bộ đồ vật của tôi cho cậu. Chuyện ân oán của chúng ta cũng bỏ qua. Bằng không hỏa diễm của cậu vừa đốt tới, giới chỉ của tôi cũng bị phá hủy. Cậu sẽ không chiếm được cái gì đâu…
Tên tu sĩ Hóa Thần bị Thiên Diễm bao vây, liền sợ hãi vô cùng, kêu to cầu cứu.
Lâm Vân vẫn bất động. Mạng sống không có, thì quan tâm cái giới chỉ làm gì. Một khi để cho tên Hóa Thần kia thoát thân, thì Lâm Vân không còn cơ hội để chiến thắng.
Thiên Diễm giống như một đàn châu chấu khổng lồ bay qua chỗ này vậy. Căn cứ Kỷ Minh khổng lồ như vậy, trong chớp mắt đã biến thành hư vô.
Tinh lực trong cơ thể Lâm Vân đã cạn kiệt, hắn liền vội vàng lấy Tinh Thần Châu ra, thu lại Thiên Diễm. Bằng không, nếu kéo dài thêm một lúc, thì hắn cũng bị ngọn lửa đó đốt thành tro bụi. Hiện tại Lâm Vân bị thương rất nặng, thậm chị còn nguy hiểm đến tính mạng. Tinh lực cũng không còn sót chút nào.
Tinh Thần Châu rất nhanh thu Thiên Diễm lại. Lâm Vân nhìn chỗ tên tu sĩ Hóa Thần vừa đứng kia. Ngoại trừ một viên đá đen kịt, còn lại không có gì cả. Quả nhiên giới chỉ của y đã bị thiêu hủy.
Mặc dù hơi đáng tiếc, nhưng Lâm Vân không có chút hối hận nào. Cho dù quay ngược trở lại thời gian, hắn cũng làm vậy. Giới chỉ quan trọng, nhưng cái mạng còn quan trọng hơn.
Cất Tinh Thần Châu đi, Lâm Vân kiểm tra Sơn Hà Đồ một chút, thì phát hiện ở trong đó có một cây đèn cổ xưa. Trong lòng có chút an ủi, cuối cùng cũng không phải tay trắng mà về.
Thu Sơn Hà Đồ lại, Lâm Vân đang định nhặt viên đá kia lên để xem. Thì một cảm giác suy yếu truyền tới, Lâm Vân không chịu được nữa, liền ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Khu vực tổng bộ Kỷ Minh đã trở thành phế tích, không còn ai sống sót. Chỉ ngoại trừ Lâm Vân là nằm ở giữa đống hoang tàn đó.
Một ngày, hai ngày…Năm ngày trôi qua Lâm Vân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Hai ngôi sao màu bạc trong người hắn trở nên ảm đạm. Nhưng chúng vẫn cung cấp một tia linh lực để duy trì tính mạng cho Lâm Vân.
Sau khi Lâm Vân rời khỏi Yên Kinh, Vũ Tích đã đứng ngồi không yên. Lúc trước Lâm Vân có gọi một cuộc điện thoại trở về. Nhưng từ lúc đó đến hôm nay đã là một tuần rồi, Lâm Vân không gửi về tin tức gì cả.
Vũ Tích quyết định không ngồi chờ nữa. Nàng nhờ Lam Cực điều tra vị trí của cuộc điện thoại kia. Dặn dò Nhược Sương và Tĩnh Như vài câu, rồi chủ động đi tìm Lâm Vân.
Dù Lâm Vân đi từ Yên Kinh tới tổng bộ của Kỷ Minh ở Châu Phi chỉ mấy một lát, nhưng Vũ Tích phải mất mấy tiếng đồng hồ mới bay tới nơi. Thanh phi kiếm mà nàng sử dụng là thanh tìm đượcc ở ‘Đầm Huyền Tiên’.
Một trận pháp khổng lồ ngăn cản đường đi của Vũ Tích. Chỉ là trận pháp này đã bị tàn phá rất nhiều. Dù vẫn có thể chặn người bình thường, nhưng không thể chặn được một tu sĩ.
Vũ Tích vừa nhìn là biết trận pháp này là do Lâm Vân bố trí. Bởi vì khí tức trên đó rất quen thuộc. Vũ Tích bước vào trong đại trận, bên trong rất trống rỗng, mặt đất đã trở nên trắng bệch.
Vừa dùng thần thức kiểm tra một vòng, Vũ Tích đã bị dọa tới mức hồn phi phách tán. Nàng rõ ràng nhìn thấy Lâm Vân đang xích lõa nằm dưới mặt đất, không biết sống chết.
Nàng liền vội vàng chạy tới nâng Lâm Vân dậy. Nước mắt không kìm được mà rơi như mưa. Sao anh ấy lại trở thành như vậy?
- Lâm Vân, anh tỉnh lại đi…
Mặc cho Vũ Tích không ngừng gọi Lâm Vân, đôi mắt của hắn vẫn nhắm lại. Điều khiến Vũ Tích hơi yên tâm, đó là Lâm Vân vẫn còn hô hấp. Nàng vội vàng lấy ra một bộ quần áo rồi mặc giúp hắn. Nhìn thấy tay của hắn cầm một viên đá màu đen, cũng thuận tay cất viên đá đó đi. Rồi tranh thủ thời gian mang theo Lâm Vân rời khỏi nơi này.
Tới một dãy núi hoang vắng, Vũ Tích đặt Lâm Vân rồi, rồi bắt đầu lau vết bẩn trên người hắn. Lúc này nàng mới biết Lâm Vân bị thương nặng như thế nào. Cả người có rất niều chỗ bị rách da, thậm chí xương cốt cũng bị gãy vài cái. Sắc mặt của Lâm Vân trắng bệch như vậy, là do hắn mất máu quá nhiều.
Là ai đã khiến lão công của mình trở thành như vậy? Vũ Tích có thể tưởng tượng trận chiến đó hung hiểm như thế nào. Mặc dù không biết Lâm Vân dùng cách nào chiến thắng đối phương, nhưng đây nhất định là một trận chiến khó khăn.
Áp chế sự đau lòng, Vũ Tích tiếp tục lau vết bẩn trên người hắn. Rồi lấy toàn bộ đan dược trị thương bên trong giới chỉ, đút cho Lâm Vân uống.
Một ngày sau, Vũ Tích nhìn thấy sắc mặt của Lâm Vân đã hồng nhuận trở lại, sự lo lắng mới phai bớt đi. Nhưng nàng lại không có cách nào xóa bỏ vết sẹo trên mặt của hắn. Chỉ có thể đợi Lâm Vân tỉnh, thì anh ấy tự mình chữa trị.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R