Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1839: Trong động có động!
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Nào, chúng ta cùng thử bẩy xem! – Trần Quân nói xong, cầm lấy dụng cụ bắt đầu bậy. Nhưng chỉ phí sức vì họ không tìm thấy một khe hở nào để làm điểm tỳ, Chiếc đòn bẩy đặc chế này của Tổ đặc nhiệm A căn bản là chưa đủ lực.
- Mẹ nó chứ! Một cái đòn bẩy thép ăn thua cái rắm! – Trần Quân tức giận giơ chân đá vào cái vật hình bầu dục kia một cước thì vang lên một tiếng hét thảm thiết. Chân của đồng chí Trần Quân kia tự nhiên bị cái đồ vật kim loại kia đập vào.
- Chẳng lẽ có cơ quan gì đó?
Diệp Phàm như thoáng có chút suy nghĩ, nói.
- Có thể lắm!
Trần Quân lại hưng phấn lên.
Mấy người liền đi xung quanh đồ vật này nghiên cứu kĩ càng, sờ sờ nắn nắn, gõ gõ đập đập nhưng cuối cùng cũng không phát hiện được cái gì.
- Cái này không cần phải vội! Chúng ta hãy từ từ nghiên cứu. Dù không phát hiện ra manh mối thì chúng ta vẫn tìm đồ vật quan trọng nhất rồi.
Diệp Phàm xua xua tay nói.
- Thứ này chắc là được đúc bằng hợp kim đồng, rất có giá trị nghiên cứu. Mặc dù là bên trong không cái gì thì cũng có thể dùng để điều tra nghiên cứu một chút thuật luyện đan vớ vẩn của thời cổ đại kia.
Lam Tồn Quân nói.
- Vẫn có giá trị khảo cổ.
Diệp Phàm gật gật đầu, liếc nhìn cái thứ hợp kim đồng kia một cái nói:
- Nếu mang đi bán đấu giá thì chắc là cũng phải làm được món tiền hơn 10.000 tệ đấy.
- Đại ca, anh cũng tham tiền gớm.
Trần Quân cười ha ha nói.
Bỏ qua đồ vật ở trung tâm, mấy người bắt đầu tìm kiếm khắp xung quanh hang động.
Nửa giờ sau vang lên tiếng hò reo phấn khích của Trần Quân:
- Ở đây có cái gì đó này!
Mấy người vội vã chạy qua, thấy Trần Quân đang gõ vào vách đá.
- Phát hiện ra cái gì rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Bên trong hình như trống rỗng.
Quân giơ tay gõ mạnh vài cái, phát ra âm thanh canh canh.
- Có một cái hang động tự nhiên khác!
Lam Tồn Quân nói, mấy người lại hứng khởi lên, đưa máy dò ra, không lâu sau liền có kết quả.
- Lại là một cánh cửa khác, mở nó ra!
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, vận sức đẩy cảnh cửa sang. Tuy nhiên cánh cửa không có chút suy chuyển nào.
- Cùng nhau đẩy nào! Diệp Phàm kêu lên.
Bốn người hợp lực dồn hết sức về một chỗ trên cửa đẩy sang nhưng vẫn không đẩy ra được.
- Quái! Cái cửa này không giống cái thứ tròn tròn kia, chẳng lẽ cũng đúc liền hay sao?
Trần Quân gãi gãi đầu, vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu.
Diệp Phàm nghe xong, giật mình, nghĩ tới tình cảnh năm đó mở cánh cửa đá của cổ mộ triều nhà Đường ở đập nước Thiên Thủy.
Lúc đó đã phát hiện một tảng đá đặc biệt, tảng đá này bên trong còn một loại khí có thể biến thành một loại keo dính tự nhiên, sau khi được người ta dán lên sẽ trở nên rắn lại, khôi phục đặc tính cứng rắn ban đầu của tảng đá. Hơn nữa nhìn từ bên ngoài không phát hiện ra dấu vết ghép lại của tảng đá.
- Các cậu hãy nghỉ một chút, để tôi! – Diệp Phàm vung tay, sau khi nghỉ ngơi một hồi, dồn toàn bộ nội lực về phía nghi là kẽ hở được dán keo kia và làm nó nóng đỏ lên, bàn tay dựng lên khẽ rung rung như chiếc bàn là ủi quần áo, tư thế như đang vuốt ve cánh cửa vậy.
Ba vị đồng chí kia đương nhiên không rõ Diệp Phàm muốn làm gì. Cả đám tròn mắt ra xem. Trần Quân còn bĩu mỏ, cho rằng không đúng. Tuy nhiên cả ba người không ai dám hé răng, sợ quấy rầy Diệp Phàm triển khai động tác kì lạ kia.
Nửa giờ sau, ba người Lam Tồn Quân mắt tròn như mắt cá vàng.
- Sao lại có thể?
Trần Quân miệng lẩm bẩm nói, bởi vì rõ rành rành là một phiến đá liền một khối kia sao có thể lộ ra một dấu vết kì lạ như một kẽ hở.
Diệp Phàm không để ý tới bọn họ, tiếp tục thi triển nội lực làm tan chảy bột đá đặc biệt này. Một giờ sau, khe hở cửa đá càng ngày càng rõ ràng. Hai giờ nữa trôi qua, cuối cùng đã nhìn thấy một khe hở hoàn chỉnh. Diệp Phàm vừa thu tay lại, vừa lấy tay chà xát, trong tay đã có một nhúm dạng bột phấn màu trắng. Không lâu sau, thứ giống như bột phấn kia bị Diệp Phàm chà xát, bị lạnh dần dần trở thành một nắm bột phấn.
Trần Quân giơ tay nhéo nhéo, cảm giác còn hơi mềm.
- Cái gì vậy?
Đồng chí Lam Tồn Quân cũng thật sự tò mò hỏi.
- Thứ này gọi là gì tôi không rõ lắm, nhưng chờ chút nữa nó sẽ trở nên cứng rắn lại như tảng đá vậy. Cái thứ này có thể trở nên mềm ra thành dạng như bột giấy dưới lực tác động của các cao thủ.
So với keo dính vạn năng không khác là mấy. Các chuyên gia bộ phận bí mật của quốc gia đã từng nghiên cứu loại đồ vật này sau khi dán lại với nhau còn chặt và khít hơn hàn điện hơi nhiều, hơn nữa còn không sợ lửa, không sợ nước, cứ như là nhựa cao su tự nhiên ấy.
Diệp Phàm cười bí hiểm nói.
Bởi vì một công ty con của tập đoàn Bàn Đế của anh trai Diệp Cường đang chuyên sản xuất loại keo dính này, chuyên cung cấp cho các dự án công nghệ cao của quốc gia sử dụng. Trước mắt đã ứng dụng trong lĩnh vực sản xuất đặc thù của quốc gia như tàu ngầm, vệ tinh vũ trụ.
Đương nhiên, công ty con này tạm thời vẫn là bí mật, chỉ hợp tác sản xuất cho Tổ đặc nhiệm A, không để cho người ngoài biết được mà thôi.
Tuy nhiên thứ này cần cao thủ lục đẳng trở lên vận công dùng nội lực mới có thể luyện ra được, sản lượng thực sự vô cùng hạn chế, không thể sản xuất hàng loạt được. Quốc gia tất nhiên coi trọng loại này như báu vật. Tất nhiên tập đoàn Bàn Đế thu được lợi nhuận thường niên không nhỏ, chỉ nhờ vào một hạng mục này đã thu được khoản tiền lên đến vài trăm triệu mỗi năm.
- Chúng ta hãy cùng nhau hợp sức đẩy nó ra!
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Diệp Phàm cười nói.
Két....soạt...
Một âm thanh ghê răng vang lên, cánh cửa từ từ được mở ra một cách khó nhọc.
- Tránh ra! Nếu bên trong toàn bộ bị đóng kín lại nhất định có khí độc.
Diệp Phàm kêu lên.
Mấy người lập tức tránh ra một bên, đeo mặt nạ phòng độc lên.
Còn Trần Quân và Lam Tồn Quân bên này cũng lập tức hành động, dùng thiết bị thử khí hút xả khí một hồi, sau một lúc lâu mới có cảm giác an toàn.
- Có thể đi vào rồi!
Diệp Phàm nói, thi triển đôi mắt chim ưng, chầm chậm bước vào trong cửa.
- Mẹ kiếp! Chỉ là một gian phòng ngủ thôi! - Trần Quân có chút cụt hứng. Chỗ này chắc là nơi nghỉ ngơi của các phương sĩ luyện đan.
Bên trong kê một chiếc giường gỗ đã mục ruỗng, mà trên đầu giường còn bày một số sách đã ố vàng, mục nát.
Tuy nhiên sau khi lật xem, mấy người lại có chút hưng phấn trở lại. Bởi vì dưới một tảng đá lớn được làm thành một cái hộp không ngờ phát hiện quyển “Xuân kỹ”. Vịnh Xuân Quyền này đã tàn lụi, nhưng người cầm đầu môn phái đã tương đối lớn tuổi, người người xin theo học vẫn còn đông. Ông cụ có làn da đã thành đồi mồi, khô quắt lại như mặt bà lão tám mươi. Đám xuân tiêu này nếu còn sống thì chắc khá đáng kể, số lượng cũng không ít: những mấy chục cái. <font face="Tahoma">
</font>
Kỳ lạ, ông lão này chắc cả nửa đời làm xuân tiêu, cho thấy xuân tiêu sinh trưởng trong cái động này. Xuân tiêu đang còn sống thì ở đâu? – Diệp Phàm lẩm bẩm nói.
- Biết đâu chừng nhiều năm như vậy rồi, bị nước cuốn trôi chết mất cũng không chừng. – Trần Quân nói.
- Lục soát khắp nơi xem còn sống không?
- Mặc kệ, dù có khô héo gì thì cũng đủ bào chế một lần thử xem.
Diệp Phàm cười nói, cầm lấy mọt đồ vật gì đó đã ố vàng từ dưới hộp đá lên, phát hiện là bao xuân tiêu , là hàng dệt tơ, bên trên không ngờ có chữ viết.
Sau khi được Lam Tồn Quân đối chiếu phân tích cho thấy đây là chữ Khải mà người đương thời triều Đường dùng. Đương nhiên chữ thời kì đó vẫn tương đối khó đọc.
Sau khi được đồng chí chuyên gia nghiệp dư Tiểu Lam phiên dịch thì mới biết được vật ấy căn bản không phải là xuân tiêu mà người triều Đường gọi nó là “ quả Phong sĩ”.
Loại quả này ngoài khả năng kích dục còn có hàm lượng dinh dưỡng phong phú. Người luyện võ cổ đại cũng thường xuyên dùng loại quả kích thích này để đột phá cảnh giới của mình, mục đích để đạt tới tầng cảnh giới rất cao.
Tuy nhiên loại quả này không phải dùng để ăn độc lập mà phải phối hợp mấy chục loại dược liệu, trải qua quá trình luyện chế của cao thủ thập đẳng trở lên dùng nội lực làm tan chảy mới có thể chiết xuất ra.
Bằng không, con người dùng biện pháp ăn trực tiếp vào thông thường sẽ bị nổ tan xác, rất nguy hiểm. Sau khi đọc xong, Diệp Phàm toàn thân toát mồ hôi hột. May mắn là trước kia khi thử dùng quả Phong sĩ bào chế “Long Sĩ Đầu Hoàn” mới chỉ thí nghiệm trên loài khỉ, bằng không đã gây tai nạn chết người thì gay to.
- Đáng tiếc, phải là cao thủ thập đẳng mới có thể bào chế loại thuốc đột phá cảnh giới “Hóa vân hoàn” này. Biết chạy đi đâu tìm cao thủ như thế? – Lam Tồn Quân hơi ủ rũ, ngồi bệt xuống một phiến đá.
- Ha ha, yên tâm đi! Chú em Lam à, cậu bây giờ là cao thủ lục đẳng cấp đỉnh. Lần này trở về tôi sẽ khiến cậu đột phá thất đẳng tầng Khai nguyên. Đương nhiên, loại “Hóa vân hoàn” này, nếu có thể điều chế ra thì hiệu quả chắc là quá đỉnh luôn.
Diệp Phàm cười thần bí.
- Anh Diệp có loại thuốc này sao?
Lam Tồn Quân lập tức đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp lão đại.
- Chúng tôi ai cũng từng được hưởng rồi.
Trần Quân cười khan một tiếng, đắc ý vô cùng.
- Tôi... ... Tôi... – Lam Tồn Quân thực sự bị kích động.
- Đồng chí Tiểu Lam, anh Diệp rất hiếm khi ra tay, nhưng đã ra tay thì phải gọi là Sư phụ.
Trần Quân trừng mắt nhìn, cười nói. Gã này rõ ràng đang chỉnh Lam Tồn Quân.
Soạt...
Lam Tồn Quân bất ngờ quỳ gối xuống đất một cách không hề do dự, miệng hô:
- Sư phụ Diệp, xin nhận một lạy của Tồn Quân!
Ha ha ha...
Trần Quân há miệng cười như điên, Lý Cường ở một bên cũng không kìm được, bật cười khanh khách.
Điều kỳ lạ là Diệp Phàm không hề ngăn cản, sau khi dứt khoát nhận đủ ba lậy, đột nhiên nghiêm mặt lại nói một cách nghiêm túc:
- Chú em Lam này, tôi giúp cậu đột phá lên thất đẳng, nhận ba lậy của cậu có quá đáng không?
- Hoàn toàn xứng đáng! Đừng nói là ba lậy, dù là ba quỳ chín lậy cũng đáng. – Lam Tồn Quân vẻ mặt chân thành khẩn khoản nói.
- Tốt lắm, đứng lên đi, chúng ta là anh em, ba lậy là được.
Diệp Phàm kéo Lam Tồn Quân dậy. Vì sao khi nãy Diệp Phàm nhận đủ ba lậy này, tất nhiên là có mục đích.
Như vậy Diệp Phàm vừa có thể ra uy của một người đại ca với Lam Tồn Quân, vừa có thể gây ảnh hưởng một cách thức đến Lam Tồn Quân. Bởi vì Lam gia ở thành phố Tân Môn là mục tiêu của Diệp Phàm: lôi kéo Lam gia vào mạng lưới của Diệp Phàm là việc hắn đang làm.
Mấy người lại thử tìm một lượt nữa, phát hiện dưới gầm giường có một thi thể đã mục nát. Tuy nhiên cũng không thể gọi là thi thể mà chỉ có thể gọi là một bộ xương khô. Bộ xương khô này ôm chặt một hộp màu đen trong tay.
Bốn phía xung quanh hộp cũng được dùng loại keo kia dán chặt. Diệp Phàm lại thi triển nội lực làm tan chảy keo đá.
Dùng tay mở hộp gỗ một cách nhẹ nhàng, một mùi gỗ đàn hượng nồng nồng lập tức phả vào mặt, kéo khối gỗ đàn hương thì rơi ra một bức tranh có vân màu đen được cuốn tròn cẩn thận ở bên trong, miếng ngọc màu trắng xanh được khảm ở hai đầu trục. Trải qua thời gian hơn một ngàn năm mà vẻ ngoài của nó gần như không thay đổi nhiều.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1840: Thật là kỳ lạ!
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Động tác của Diệp Phàm rất nhẹ nhàng, cuộn giấy được kéo ra chầm chậm. Những chữ Khải màu đen dày chi chít chiếm trọn cả cuộn giấy dài gần mười mét. Cuốn kinh sách được bảo tồn một cách hoàn hảo, ngay cả vết tích của côn trùng cũng cực kỳ ít.
Những người hiện đại thường cho rằng các tác phẩm thi họa để càng lâu thì các dấu vết của côn trùng để lại càng nhiều, thực ra không phải: khi chế tạo giấy, cổ nhân đã chọn phương thức xử lý đặc biệt khiến giấy thành phẩm hoặc tơ thành phẩm có thể bảo quản trong thời gian cả nghìn năm mà không bị côn trùng phá hoại.
Huống chi, cuốn kinh này sử dụng chất liệu là tơ lụa cao cấp.
-“ Tẩy cốt kinh! Quyển kinh này giới thiệu cách tiến hành tẩy cốt cho người luyện võ.
Mỗi tháng ngâm tẩy một lần, sau nửa năm cao thủ cấp cửu đẳng trở lên ngâm tẩy, người luyện võ có xương cốt bình thường ban đầu sẽ đẩy nhanh tốc độ luyện tập nhanh hơn khoảng gấp đôi. – Lam Tồn Quân vừa xem vừa giải thích.
-Vậy thì rất tốt! - Trần Quân cười nói, liếc nhìn Diệp lão đại một cái.
-Không dễ dàng như vậy đâu, Trần Quân. Dù có cao thủ cửu đẳng dùng nội khí giúp cậu tẩy cốt nhưng người ta cũng bị tiêu hao sức lực: giúp một người tẩy tủy thì chắc cũng phải mất gần một năm thì cao thủ cửu đẳng mới khôi phục lại được trạng thái ban đầu. Hơn nữa, đả thông kinh mạch, da có bị tổn thương hay không, điều quan trọng nhất chính là cần rất nhiều dược liệu để tẩy cốt. Những vị thuốc chủ đạo quá khó tìm rồi: sâm núi một trăm tuổi, nấm linh chi một trăm tuổi. – Lam Tồn Quân nói.
-Thôi, phiền phức như vậy còn tẩy cái rắm! – Trần Quân tức giận hừ nói.
-Thằng nhóc này, xương cốt của cậu thế này còn tẩy cái gì? Hoàn toàn là lãng phí, kiểu tẩy cốt này chắc chỉ dùng cho những người mới không có cách nào luyện công hoặc những đệ tử tiến bộ quá chậm mà thôi.
Sư phụ không thể không bỏ ra một lượng sức lực lớn lao để tẩy cốt. Tuy nhiên phương pháp này cũng có điểm tốt của nó, chí ít là bang phái nào đó khi cần bồi dưỡng nhân tài nào đó thì cũng có thể dùng được.
Nếu như những đệ tử bình thường sau khi trải qua tẩy cốt có thể tăng tốc thì những đệ tử tiến bộ nhanh sau thì tẩy cốt nhất định hiệu quả sẽ càng rõ ràng. – Diệp Phàm cười nói, thực ra tâm cũng dao động, thầm nghĩ rằng nếu có thể tẩy cốt cho một số người, bồi dưỡng ra một đám đệ tử, biết đâu muốn đánh một trận sống mái với phái Thiếu Lâm và Võ Đang thì có thể cũng không tệ.
-Nên như vậy thôi! Tuy nhiên dù thế nào nếu có được dược liệu đầy đủ thì cũng là một phương pháp tốt. – Lam Tồn Quân vừa nói, vừa lật qua lật lai xem rồi nói tiếp:
-Tốt rồi, phía dưới có cách mở ra, thì ra cái đồ vật tròn tròn này được gọi là đỉnh Thiên Thu.
Có cách mở riêng, tuy nhiên trên cái đỉnh này có ghi lại rằng, trong lúc đóng kín Thiên Thu đỉnh đầu tiên dùng than củi đốt nóng, sau đó mới dung nhập ‘keo vạn hợp’.
Tôi nghĩ keo vạn hợp hẳn là loại keo dán đá mà chúng ta vẫn gọi. Hơn nữa nếu không nắm vững thời cơ thì còn bị phản tác dụng, gây nguy hiểm là khác.
-Thì ra là thế, đó chẳng phải là nói phải làm nóng chảy đồ vật tròn tròn đó, không phải gọi là đỉnh Thiên Thu gì đó chẳng phải là cần dùng than đun làm nóng lên, sau đó cao thủ cửu đẳng dùng nội lực làm tan keo vạn hợp ra thì cái đỉnh này mới có thể mở ra được. Ông em lão Tam, hãy thử xem nào! Biết đâu trong cái đỉnh này có dấu đồ vật gì đó? – Diệp Phàm hỏi.
-Không thấy viết, tuy nhiên tôi bây giờ đã biết hài cốt này là của ai. Người này tên là Cát Tử Dương. Theo như hắn nói hắn chính là đời sau của Cát Hồng. – Lam Tồn Quân nói.
-Cát Hồng, hình như là một học giả Đạo giáo thời Đông Tấn, là nhà luyện đan, thầy thuốc và học giả nổi tiếng. Người này từ lúc 11 tuổi đã có thể xem bói, là người huyện Cú Dung, Giang Tô ngày nay, là cháu trai của Trách sĩ Cát Huyền thời Tam Quốc, được người đời tôn là tiểu tiên ông. Hắn từng được phong làm Quan Nội Hầu, sau này sống ở ẩn trong sơn động luyện đan. Hắn có những tác phẩm nổi tiếng là “ Sách bói Thần Tiên”, “ Cách chữa khuỷu tay cấp”, “ Tây Kinh tạp kĩ”... – Diệp Phàm nói.
-Không sai, Cát Tử Dương nói đã hy sinh cả tính mạng của mình để luyện Trường Sinh đan cho Đường Thái Tông, cuối cùng đan dược không luyện thành được. Mà Cát Tử Dương cho rằng, đó là bởi vì Hoàng đế thuộc nhóm người có xương cốt quá kém.
Cho nên, Thái Tông vừa nghe đã phát người đi thu thập vơ vét các dược liệu có liên quan đến tẩy cốt kinh. Mà tẩy cốt kinh này được chính Bồ Đề nước Ấn Độ mang đến.
Chỉ có điều, Đường Thái Tông đến cuối cùng vẫn phải chết, không thể trường sinh. Cát Tử Dương sợ người nhà Lý gia triều Đường tìm hắn tính sổ nên đã trốn ở trong động này luyện đan.
Hắn còn tự mình quyết tâm nghiên cứu thuốc trường sinh bất lão. Cát Tử Dương thề là phải luyện được ra đan dược trường sinh bất lão, đúng là thằng điên.
Tôi nghĩ không luyện được là điều tất nhiên. Có lẽ Cát Tử Dương đã tự ăn trường sinh đan do tự mình luyện ra nên đã bị trúng độc mà chết.
Anh xem xương cốt hắn đã cốt biến thành màu đen, mang đi xét nghiệm pháp y nhất định là bị trúng phải độc thủy ngân nên mới thành ra như thế này. – Lam Tồn Quân tiếc rẻ nói.
-Anh Diệp, hay là chúng ta cứ mở đỉnh Thiên Thu ra đi? – Trần Quân có chút sốt ruột.
-Chúng ta quay về nghỉ ngơi một chút, mai lại đến mở tiếp, hơn nữa còn phải quay về kiếm chút than mới được. Huống chi làm đến bây giờ mọi người đều mệt gần chết rồi. Đợi sau khi hồi phục sức khỏe rồi tính tiếp! – Diệp Phàm nói, dẫn theo ba người thoát ra khỏi động tới bên đầm nước.
Lão Cố Đầu cũng không hỏi han tình hình bên trong như thế nào, mà Diệp Phàm cũng chưa nói gì. Song Diệp Phàm bảo Trần Quân và Lý Cường phải đi kiếm một ít than.
Sáng hôm sau, Trần Quân và Lý Cường mới trở về. Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều bốn người liền nhanh chóng đi vào trong hang động.
Sau khi chuẩn bị xong liền bắt đầu đun nóng đỉnh Thiên Thu. Dưới tác động của quạt gió, than nhanh chóng đạt đến nhiệt độ cao.
Sau khi đun mười mấy giờ sau, đỉnh Thiên Thu bắt đầu có động tĩnh. Toàn bộ đỉnh bắt đầu chuyển màu hồng.
-Có thể làm tan keo vạn hợp! - Thấy thời cơ đã chín mùi, Diệp Phàm nói, sau khi chuẩn bị tư thế sẵn sàng liền vận nội công thông qua cách kinh mạch tác động lên đỉnh Thiên Thu. Chiêu thức này chỉ có cao thủ cửu đẳng như Diệp Phàm mới làm được. Còn ba vị kia chỉ có thể giương mắt nhìn.
Hai giờ sau, Diệp Phàm mệt sắp đứt hơi. Tuy trên người mặc quần áo phòng cháy chuyên dụng nhưng toàn thân ướt đầm như mưa.
Trên trán mồ hôi lấm tấm thành giọt, cả người ê ẩm, mệt cứng. Nhưng việc làm tan keo vạn hợp không thể ngắt quãng nửa chừng vì nếu dừng lại thì keo sẽ dính lại, sẽ phải làm lại từ đầu.
Diệp Phàm không còn cách nào, đành phải cố gắng gượng.
Năm giờ sau, Diệp Phàm vừa được Trần Quân đút cho ăn thực phẩm dinh dưỡng đặc biệt, vừa thi triển nội lực.
Lúc này vang lên một tiếng tách, Diệp Phàm biết đã thành công, kêu lên:
-Mọi người lùi ra một chút, chú ý an toàn!
Ba người Trần Quân lùi ra xa, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn ngân vang. Chiếc đỉnh Thiên Thu kia chắc là bị nhiệt độ cao làm cho giãn nở không khí bất ngờ bắn ra, bay lên trên không trung trong hang động. Hơn nữa keo vạn hợp bị Diệp Phàm làm tan chảy ra, không dính được vào đỉnh nữa cũng bay lên.
-Mở được rồi, ha ha ha... – Trần Quân cười lớn, mấy người đều chạy qua, muốn nhìn xem rốt cục trong đỉnh chứa cái gì.
-Nguy hiểm, mau lui ra! – Diệp Phàm đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, kêu lớn lên, bản thân mình cũng hết sức lùi ra xa.
Tuy nhiên Diệp Phàm đã chậm một chút.
Một chút tinh chất màu bạc bắn ra từ chiếc đỉnh bị đốt hồng, bay thẳng về phía Diệp Phàm. Thằng nhãi này giật mình hoảng sợ vội tránh ngay sang một bên.
Tuy nhiên, tinh chất màu bạc kia như một vật sống, cứ lao về phía Diệp lão đại. Ba người Lam Tồn Quân sau khi ngây người ra vài giây vội cầm thiết côn đập về phía vật này. Nhưng tinh chất màu bạc này thực sự linh hoạt, cả ba người thẳng tay dồn sức đập mà đều không đập trúng được. Hình như đây là một sinh vật sống, vô cùng nhanh nhẹn linh hoạt.
-Mọi người lui ra đi! Thứ này có chút kì quái! – Diệp Phàm xua xua tay, đôi mắt chim ưng nhanh chóng nhìn chằn chằm tinh chất màu bạc đang phát sáng.
Tiếp đó hắn phát hiện tinh chất màu bạc này cứ vờn xung quanh bản thân mình, như có linh tính nhưng không hề tấn công mình. Song khối tinh chất thủy ngân cũng không muốn rời khỏi, cứ di chuyển cách khoảng 10 mét quanh người mình, run rẩy.
-Quái! Cái thứ gì đây? – Diệp Phàm nói, cảm thấy hơi mệt mỏi. Tuy nhiên khối tinh chất kia không rời khỏi thì Diệp Phàm cũng không dám chủ quan, lơi là cảnh giác. Nếu nó bất ngờ lao đến đây, người mình cũng không phải kim cương, không phải thân thể bất khả xâm phạm.
Cứ như vậy, một người một khối tinh chất cứ chơi trò đuổi bắt ở trong hang động. Diệp Phàm cứ di chuyển qua trái qua phải, lên cao xuống thấp, có khi còn lười biếng lăn tròn.
Ba giờ trôi qua, Diệp Phàm thật sự chạy không nổi nữa, hụt hơi, cảm giác hai mắt tối sầm lại, cả người hôn mê bất tỉnh.
-Đại ca! – Trần Quân hét to một tiếng, liều mình lao thẳng đến, một gậy đập thẳng về phía khối tinh chất kia. Điều khiến Trần Quân ngẩn người ra là khối tinh chất màu bạc này cũng như chơi mệt rồi, lập tức dừng lại trên tay Diệp Phàm, ngoan ngoãn bất động.
-Cái thứ đồ chơi gì vậy? – Lam Tồn Quân vẻ mặt ngạc nhiên nói.
Ba người đều nhìn về phía khối tinh chất, dưới ánh sáng của đèn mới phát hiện hình như nó là một tấm thép màu bạc, loại rất mỏng, mỏng như tờ giấy vậy. Chiều rộng bằng ngón tay, chiều dài cũng nửa thước.
Trần Quân giơ tay muốn lấy đi khối tinh chất nhưng bị Lam Tồn Câu ngăn lại, nói:
-Thứ này rất kì lạ! Anh không phát hiện nó như có duyên với anh Diệp hay sao? Nếu không tại sao nó không đuổi theo chúng ta mà chỉ đuổi theo anh Diệp? Nếu chúng ta liều lĩnh lấy đi cí thể làm nó tức giận hay gây tổn thương gì đó chăng.
-Vậy chỉ có thể đợi lão Đại tỉnh lại thôi. Chắc lão đại đã quá mệt rồi, ngủ một giấc chắc sẽ tỉnh lại ngay thôi. – Lý Cường nói.
Ba người liền ngồi một bên trông Diệp lão đại và chờ hắn tỉnh lại.
Thằng nhãi này ngủ liền một mạch khoảng mười mấy tiếng mới tỉnh lại.
-Khối tinh chất màu bạc đâu? – Diệp Phàm vừa mở mắt ra đã hỏi ngay.
-Anh nhìn lại trên tay mình xem! – Trần Quân nói.
-Quái, sao lại ở trong tay mình? Rốt cuộc là cái thứ gì đây? – Diệp Phàm nói xong, tiện tay cầm lấy khối tinh chất màu bạc lên, dùng đôi mắt chim ưng quan sát tỉ mỉ.
Khối tinh chất có một ngón tay cái thô, chiều dài khoảng nửa thước. Nắm tay lại thì cảm thấy mềm mềm, Diệp Phàm vừa lấy tay uốn éo thì vật này có thể kéo thành một vòng tròn, mềm giãn như dây chun.
Hơn nữa dưới đôi mắt chim ưng, Diệp Phàm còn phát hiện một điều kì lạ là khối tinh chất này có thể cuộn tròn thành một khối ở trong tay.
Bởi vì hai đầu khối tinh chất hình như còn có một điểm tiếp nối rất nhỏ mà người thường rất khó có thể phát hiện ra. Diệp Phàm tiện tay ghép lại. Sau khi khối tinh chất thật sự hợp thành một vòng tròn thì vang lên một tiếng động rất nhỏ mà người thường khó nghe thấy. Diệp lão đại thuận tay kéo lên cổ tay, phát hiện vừa khít với tay mình.
Hơn nữa, điều kì lạ là sau khi hợp lại, Diệp Phàm ra sức kéo cũng giằng không ra được. Nhưng nếu dùng nội lực tác động mộ chút lên đầu nối thì cũng có thể mở ra được.
-Anh Diệp, bao tay bạch kim này của anh thật sự phong cách đấy! – Trần Quân đứng một bên cười ha ha nói.
Ngẫm nghĩ một chút hắn lại nhìn chằm chằm khối thủy ngân kia nói:
-Có chút kỳ quái! Khối thủy ngân này rốt cuộc dùng vật liệu gì chế tạo thành? Sao lại có thể bay nữa? Kì lạ quá!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1841: Vui mừng như điên!
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Hình như là bạch kim, là chắc chắn mới đúng, chắc chắn là được làm từ bạch kim. Chất liệu cụ thể là gì thì chỉ có qua xét nghiệm mới biết rõ ràng được. Nhưng tại sao khối tinh chất màu bạc này lại bay được, thật là làm người ta khó lý giải. Mà bây giờ nó lại không bay, lạ thật!... – Diệp Phàm miệng vừa nói vừa vận nội công, đôi mắt ưng quan sát cẩn thận, dùng ánh mắt ra hiệu với khối tinh chất và tiến hành phỏng đoán.
Không lâu, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện: dưới sự tác động của nội lực, khối màu bạc này như hơi phập phồng. Chẳng lẽ vì vừa rồi trên người có nội lực phát ra ngoài nên khối màu bạc này thích khí nội công...
Diệp Phàm suy nghĩ trong lòng, dùng khí công mạnh bất ngờ tác động sâu vào khối tinh chất. Cuối cùng, một âm thanh rù rù vang lên, khối màu bạc bất ngờ bật đứng lên trong tay Diệp Phàm.
Thật sự nghe lời!
-Lại đứng lên nữa kìa! – Đến Lam Tồn Quân cũng tròn xoe mắt nhìn chăm chăm khối màu bạc bí ẩn kia nói.
-Ngoan ngoãn hết chỗ nói! Thứ này giống như sinh vật sống vậy. Đại ca, anh làm thế nào cho nó đứng lên được vậy? – Trần Quân hỏi.
-Tôi cũng không rõ lắm. Nó tự đứng lên đấy. Cái này chắc là có liên quan đến khí nội công. - Diệp Phàm vừa nói vừa giật mình trong lòng.
Nội khí phát ra chỉ hơi tác động vào phía bên trái khối tinh chất.
Quả nhiên phát hiện khối tinh chất khẽ giật giật phía bên trái. Diệp Phàm rất thích thú, thầm nhủ chẳng lẽ có thể dùng nội khí điều khiển được khối tinh chất này.
Nếu thực sự như vậy thì có khác gì phi kiếm trong truyền thuyết đâu. Diệp phàm thầm ngạc nhiên, lại dùng nội khí phát ra lệch về phía bên phải. Quả nhiên khối tinh chất màu bạc lại giật giật phía bên phải.
Tuy nhiên, sau khi Diệp lão đại thử hai lần thì đột nhiên cảm thấy khí ở đan điền bốc lên, cảm giác như nội công tự nhiên bị hút cạn trong tức khắc vậy.
“Cái thứ này, hình như điều khiển nó rất tốn sức.” - Diệp Phàm thầm thở dài một tiếng. Khối tinh chất màu bạc này, nếu như muốn biến nó thành phi kiếm thật sự thì chắc là ngay cả cao thủ cửu đẳng như mình cũng không làm được.
Mình chỉ có thể làm nó hơi biến dạng một chút, muốn nó bay được thì không có khả năng. Còn vừa nãy nó có thể bay từ đỉnh Thiên Thu về phía mình là do bắn từ trong đỉnh ra.
Chắc là sau cả nghìn năm bị phong ấn, bản thân thanh kiếm này vẫn chịu ảnh hưởng từ khí lực của cao thủ triều Đường.
Một khi cao thủ đã tiêu hao hết nội công thì tự nhiên khối tinh chất này sẽ không động đậy gì nữa.
Hơn nữa, khi nãy nó chỉ bay nhảy theo mình chính là vì chỉ có trên người mình mới có nội khí phát ra, khiến cho khối tinh chất này cảm thấy thân thiết.
Cho nên nó chỉ đuổi theo mình, bởi vì ba người bọn Trần Quân đẳng cấp thấp hơn, không làm toát nội khí ra ngoài được. Khối tinh chất tất nhiên không đuổi theo bọn họ.
Khi Diệp Phàm đang suy ngẫm trong lòng, đôi mắt chim ưng thăm dò phát ra đã có sự đáp lại. Diệp Phàm lập tức mở to hai mắt.
Bởi vì hắn nhìn thấy rất nhiều văn tự. Những văn tự này là do Diệp Phàm dùng nội lực phát ra phản ứng trên khối tinh chất chiếu rọi ở trong đầu. Những văn tự này không phải là được chuyển vào trong não mà là khí phát ra trong não hình thành những hình văn tự mà thôi.
-Các bạn xem, trên tấm bạch kim này có gì không? - Diệp Phàm muốn kiểm chứng một chút, liền đưa tay qua cho đám người Lam Tồn Quân xem.
Lam Tồn Quân giơ tay muốn cầm đưa lại để nhìn cho rõ hơn, nhưng phát hiện khối tinh chất không ngờ hơi run sợ. Khi run rẩy ma sát với không khí liền phát ra một âm thanh u u, giống như không muốn người khác động vào nó. Lam Tồn Quân giật mình, rất hoảng hốt.
Trần Quân ở bên cạnh kêu lên:
-Đúng là có linh tính thật! Lão Lam, hình như nó không thích cậu.
-Vậy anh hãy thử xem nó có thích anh không? – Lam Tồn Quân tức đỏ mặt lên nói.
-Ông đây cũng thử xem, biết đâu sẽ được nó thích? – Trần Quân sau khi kiêu ngạo nói xong liền vươn tay muốn chạm vào khối màu bạc kia.
Tuy nhiên âm thanh phát ra so với lúc Lam Tồn Quân trước đó còn nặng nề hơn rất nhiều. Thực ra chỉ là do khối tinh chất làm lay động không khí phát ra thanh âm thôi, chứ không phải bản thân khối tinh chất màu bạc kia có thể phát ra âm thanh được.
Ha ha ha...
Lam Tồn Quân và Lý Cường cùng bật cười chế giễu.
-Mẹ kiếp, còn không nghe lời? Ông đây nhất định phải làm bằng được! – Trần Quân tức giận, nắm tay đấm sang khối tinh chất.
-Đừng lộn xộn! – Lúc này, Lam Tồn Quân vội vàng ngăn lại. Hắn liếc nhìn Trần Quân một cái, nói:
-Trong truyền thuyết cổ có một số bảo kiếm có linh tính, khi đeo trên người chủ nhân lâu cũng bị ảnh hưởng bởi hơi thở của chủ nhân.Hơn nữa sau khi dùng nội lực dung hợp, thanh kiếm này nghiễm nhiên trở thành một bộ phận trên cơ thể chủ nhân. Bây giờ thanh kiếm này đã thích anh Diệp, cho nên anh không thể ép buộc nó, miễn cưỡng cầm nó. Làm như thế có thể khiến cho bảo kiếm bị tổn thương, sau này nếu anh Diệp muốn dung hợp với nó sẽ rất khó khăn.
-Lão Lam này, hình như cậu đang kể chuyện thần thoại vậy. Trên đời này chẳng lẽ cũng tồn tại kiếm thần như trong tiểu thuyết hay sao? - Diệp Phàm có chút không đồng tình, lắc lắc đầu.
Tuy nhiên sau khi nghe Lam Tồn Câu nói, hai người Trần Quân và Lý Cường cũng không dám giơ tay để sờ tấm bạch kim. Còn Diệp Phàm cũng giật mình, cảm thấy thanh kiếm này sau khi run rẩy biết đâu có thể thực sự dùng công lực vận khí để điều khiển. Nội công là một loại khí vô hình của cơ thể. Khí này sau khi phát ra có thể điều khiển thanh kiếm này cũng là điều bình thường.
Hơn nữa khi khí tác động sâu vào bên trong thì xuất hiện những kí tự kì lạ khiến Diệp Phàm thích thú vô cùng, quyết định sau khi về nhà sẽ tìm những chuyên gia khảo cổ đến thỉnh giáo.
Phải dịch các chữ ra trước mới biết được là cái gì, bí mật này là một trong những bí mật cá nhân của Diệp lão đại. Diệp Phàm quyết định, sẽ không nói cho bất cứ ai, nếu không những người đến muốn chiếm đoạt bảo kiếm sẽ giết mình chết.
Sau khi dặn dò ba người Lam Tồn Câu, bốn người thoát ra khỏi hang động.
Ba người Trần Quân mang theo đỉnh Thiên Thu và bốn con kì lân bằng đồng, vừa vặn mỗi người ôm một con. Trần Quân nói là mang những cổ vật này về nhà bày biện cũng rất hay. Diệp lão đại cũng cảm thấy thú vị.
Tuy nhiên sau khi quay về Diệp phủ ở Thủy Châu, Lam Tồn Quân cho rằng bốn con kỳ lân này không để phân tán, có khả năng chúng và tấm bạch kim kia có liên quan với nhau.
Cho nên ba người Trần Quân liền đem toàn bộ bốn con kỳ lân đặt sau chiếc ghế rồng ở trong đại sảnh. Sau khi sắp xếp xong, hình như bốn con kỳ lân đang bảo vệ điều gì đó, thật sự rất uy phong.
Hơn nữa những điêu khắc trên kỳ lân bằng đồng sau khi được mài giũa liền trở nên sáng loáng mà vẫn không mất đi nét cổ điển và vẻ uy nghiêm vốn có.
-Anh Diệp, khi nào anh đi đến thành phố Đông Cống? – Lam Tồn Quân hỏi.
-Hôm qua Vương Triều đã đi rồi. Tôi chuẩn bị nghỉ ngơi một tuần rồi mới đi. Cậu thì sao? – Diệp Phàm hỏi.
-Tôi phải đi trước anh, chắc là sau ba ngày nữa. Đến lúc đó, tôi tới nghênh tiếp anh, ngài Chủ tịch thành phố ạ, ha ha ha... – Lam Tồn Quân mỉm cười.
-Chờ một chút, tối này sẽ xử lý chuyện của cậu. - Diệp Phàm cười bí ẩn nói.
-Xử lý chuyện gì? – Lam Tồn Quân nhất thời ngớ người ra, thốt lên hỏi.
-Để cậu lập công, ngốc ạ! Cậu không phải ước lên thất đẳng sao? Xem ra anh Diệp có thể giúp cậu thực hiện được giấc mơ này rồi. - Trần Quân ở một bên trêu chọc.
-Cảm ơn! – Lam Tồn Quân giơ nắm đấm lên.
Để gia tăng công lực cho Lam Tồn Quân lần này, Diệp Phàm và Trần Quân dùng “Tẩy não công” để kích thích anh ta trước.
Sau đó kết hợp với một số được liệu và nội công cửu đẳng thâm hậu của Diệp lão đại tác động vào.
Lam Tồn Quân đột nhiên kêu lên ự ạ trong miệng. Nhưng một đêm qua đi, lúc rạng sáng khoảng 5 giờ, sau khi Lam Tồn Quân đến Diệp Phủ thì một trần quyền cước đấm đá lại vang lên sau núi.
Lạch bạch bịch bộp...
Những âm thanh hỗn độn vọng từ trong rừng truyền ra.
-Ừ, lão Trần, cậu cũng không việc gì phải sốt ruột. Đợi khi có thời gian tôi sẽ giúp Trần Quân tẩy cốt gia tăng tốc độ đột phá cảnh giới của cậu ấy.
Qua vài năm nữa, cậu ta cũng sẽ là một cao thủ thất đẳng. Trần Quân vượt qua anh, đó là điều tất nhiên. – Diệp Phàm an ủi nói. Hắn vốn biết rằng lão Trần khi nhìn thấy Lam Tồn Quân trở thành cao thủ thất đẳng sẽ nảy sinh tâm lý ghen tị.
-Thiếu gia, không cần đâu. Không thể lãng phí tâm huyết của cậu! – Trần Khiếu Thiên lập tức cự tuyệt nói.
-Việc này không cần nói thêm gì nữa, tôi sẽ làm dần dần, chắc là cũng không bị tổn hại gì đâu. - Diệp Phàm xua xua tay nói.
Lão Trần rất cảm động, mắt đã hơi hoen đỏ. Ông ta không nói gì, trực tiếp bưng thau nước nhẹ nhàng đặt xuống chân Diệp Phàm, nói:
-Thiếu gia, để tôi rửa chân cho cậu một chút.
-Cha à, để con! - Trần Quân đứng một bên khẩn trương nói.
-Cút sang một bên! Tay nghề mát xa của Trần gia vẫn là tuyệt nhất! – Trần Khiếu Thiên tức giận, gắt con trai một câu.
Diệp Phàm nhìn thấy cũng không từ chối, ngồi xuống hưởng thụ được lão Trần xoa bóp chân.
Trong suốt một tuần, Diệp Phàm đều trốn ở trong phủ nghiên cứu tấm bạch kim này, hơn nữa còn dùng khí lực để làm xuất hiện lại các kí tự cổ quái, chia nhỏ ra thành mấy chục câu khác nhau rồi mời chuyên gia khảo cổ đến.
Chuyên gia cho biết loại văn tự này là một thể chữ đại triện và còn là kiểu chữ đại triện biến thể. Tuy nhiên sau khi mấy chục chuyên gia nghiên cứu kiểm tra xong, Diệp lão đại liền thu thập tất cả kết quả lại thì phát hiện một việc kinh ngạc đến ngây ngẩn người ra.
Bởi vì hai chữ bắt đầu đặc biệt của các kí tự chính là “ Can Tương”.
“Chẳng lẽ tấm bạch kim này chính là bảo kiếm “Can Tương”?” - Diệp lão đại không thể không kinh ngạc, tuy nhiên vẫn cảm thấy nghi ngờ nên vội vàng xem lại những tài liệu liên quan nên mới có ý niệm mơ hồ này.
Can Tương là thợ thủ công nổi tiếng cuối thời Xuân Thu, tương truyền là người nước Ngô, là đồng môn của Âu Dã Tử, người chế tạo binh khí thiện chiến, đã từng nung chảy “kiếm thép Thái Ngũ Sơn”, “kiếm vàng Ngũ hợp” nhưng sắt và vàng không thể dung hòa với nhau, người vợ tên Mạc Tà liền cắt tóc cho vào lò nung thì dung hợp được sắt và vàng, rèn tạo hai thanh kiếm gọi là Can Tương và Mạc Tà.
Tuy nhiên nếu so sánh với những gì ghi lại trong sách cổ thì tấm bạch kim này không giống với bảo kiếm “ Can Tương” trong truyền thuyết vì tấm bạch kim này đến lưỡi kiếm còn không có chứ đừng nói đến đuôi kiếm hay những thứ khác. Như vậy sao có thể là “ Can Tương” được?
Diệp lão đại nghĩ nát óc mà vẫn không nghĩ ra nên cũng không muốn suy nghĩ nữa, liền tiếp tục nhìn thì mới biết khí lực tác động lên tấm bạch kim làm xuất hiện hàng chữ “Phi kiếm thuật”, tên gọi là “Nội tức ngự khí thuật”. “Nội tức ngự khí thuật” này thì cao thủ thập đẳng trở lên mới có thể dùng pháp công nội khí điều khiển đồ vật này.
Thuật này không những có thể dùng để điều khiển kiếm mà còn có thể dùng để khống chế bất cứ thứ gì.
Điều này, dùng lý luận hiện đại thì cũng có thể giải thích rõ ràng được, chẳng hạn như máy bay phản lực: động lực của nó chính là ống xả khí từ phía sau thân máy bay thổi vào không khí tạo phản ứng đẩy phi cơ bay lên không trung một cách linh hoạt.
Còn “Phi kiếm thuật” cũng tương tự. Nếu bảo kiếm là phi cơ, nội khí con người tương đương với động cơ phản lực xả ra ngoài; dùng tay điều khiển phi kiếm thì đương nhiên là nội khí từ cánh tay do người tác động là yếu tố quyết định; nguyên lý này có tác dụng kì diệu như nguyên lý của máy bay.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1842: Chủ tịch Chúc mời gặp mặt.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Đương nhiên, vấn đề này nói thì dễ nhưng làm thì khá khó khăn. Phi kiếm thuật này cũng phức tạp giống như cơ chế vận hành của trực thăng. Sau khi Diệp Phàm thử vận khí những lá bạcdịch chuyển đồ vật thì cũng chỉ khiến mấy lá bạc chuyển động lắc lư mấy cái như động kinh.
Điều này khiến Diệp Phàm rất bực mình.
Biết khả năng của mình còn quá thấp. Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện sau một thời gian mối liên kết giữa hắn và những lá bạcnhững lá bạc đã tiến thêm một bước nữa.
Dường như những lá bạc này cũng quen thuộc với hắn, sử dụng cũng thuận tay hơn. Diệp Phàm tin rằng chỉ cần dùng một trận thì những lá bạc này sẽ trở thành tay chân của mình. Thứ 2 ngày 20 tháng 7 Diệp Phàm lái xe thẳng đến Tây Quải. Ban đầu định đáp máy bay thẳng đến thành phố Tây Quải, thủ phủcủa tỉnh Tây Lâm.
Nhưng tỉnh Tây Lâm phong cảnh rất đẹp, có Thập Vạn Đại Sơn tráng lệ, có tài nguyên khoáng sản phong phú, có hàng trăm con sông đẹp tuyệt trần. Tạo nên những tài nguyên vô tận về sông nước. Khí hậu á nhiệt đới đã tạo nên một lượng lớn tài nguyên động thực vật quý giá.
Ngoài ra còn có nhiều loại hoa quả, ở đó được gọi là miền đất của hoa quả. Sự đặc thù về điều kiện thiên nhiên, văn vật cổ tích sống động, lại mang đậm nét văn hóa dân tộc đã làm cho Tây Lâm trở thành một tỉnh đầy sức hấp dẫn. Tỉnh Tây Lâm là một tỉnh có nhiều dân tộc, lại là một trong những tỉnh lớn của cả nước.
Cho nên, Diệp Phàm muốn tự mình lái xe đi du ngoạn. Vừa đi vừa ngắm cảnh thiên nhiên, ngoài ra cũng là để giải tỏa nỗi bực dọc trong lòng.
Thêm vào đó Diệp Phàm lái chiếc xe Cherokee được cải trang thành xe cũ. Đương nhiên “cũ” phải đặt trong dấu ngoặc kép. Trên thực tế là xe mới nhưng bên ngoài đã được làm cũ đi. Đây là Diệp Phàm muốn dùng thủ thuật che mắt tránh bị người khác bàn tán. Bởi vì Chủ tịch thành phố điều khiển một chiếc xe tốt như vậy sẽ khiến cho một số người ghen ghét.
Vài ngày sau đó Diệp Phàm tự lái xe du ngoạn cũng khá vui, cuối cùng hắn cũng đến được thành phố Phương Tây.
Buổi sáng ngày hôm sau Diệp Phàm đến Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy báo tin.
Phó trưởng ban thường trực Thiết Hậu Sơn đón tiếp hắn.
Thiết Hậu Sơn đầu hói, chỉ còn sót lại vài sợi tóc sau gáy. Ông ta tiếp Diệp Phàm với thái độ giải quyết công việc chung chung.
-Đồng chí Diệp Phàm, cậu là cán bộ từ tỉnh Nam Phúc khá phát đạt ở vùng duyên hải được giao lưu đến thành phố Đông Cống của chúng tôi.
Tỉnh Nam Phúc giàu có hơn nhiều so với tỉnh Tây Lâm đây. Kinh nghiệm của các cậu đều là cái mà các cán bộ tỉnh Tây Lâm cần.
Đương nhiên, vùng duyên hải có ưu điểm của vùng duyên hải, tỉnh Tây Lâm cũng là tỉnh giáp với vùng duyên hải. Chỉ là cơ hội phát triển và điều kiện địa lý không bằng tỉnh Nam Phúc các cậu.
Tuy nhiên, cùng với sự phát triển của đất nước và thế giới, vị trí địa lý của tỉnh Tây Lâm về sau chắc chắn không thua tỉnh Nam Phúc.
-Phó trưởng ban Thiết nói đúng, tỉnh Nam Phúc có ưu thế của tỉnh Nam Phúc, còn tỉnh Tây Lâm cũng có ưu thế của mình.
Ví dụ nói về du lịch, tỉnh Tây Lâm làm tốt hơn tỉnh Nam Phúc. Chỉ là tỉnh Tây Lâm bước chậm một chút, hiện giờ đang cố gắng đuổi theo.
Tuy nhiên, nói về mặt địa lý thì tỉnh Tây Lâm tuy là vùng duyên hải ven sông nhưng so với vị trí địa lý của Nam Phúc có vẻ không được tốt bằng.
Tuy nhiên, tôi tin rằng Tỉnh ủy Tây Lâm cũng sẽ phát triển kinh tế và các mặt khác dựa trên tiềm năng có sẵn của mình…
Diệp Phàm cũng phụ họa thêm.
-Trưởng ban Thôi vẫn đang họp ở Bắc Kinh, mà tôi ngày mai lại có việc quan trọng không thể rời khỏi tỉnh. Tuy nhiên tôi đã sắp xếp Phó trưởng ban Tằng Khải Minh cùng cậu xuống Đông Cống rồi.
Thiết Hậu Sơn vẻ mặt nghiêm túc nói.
-Không việc gì dù tôi một mình đi xuống đó cũng không sao.
Diệp Phàm mỉm cười nói, biết lão già này khinh thường mình. Với vị trí Phó trưởng ban thường trực của y, một cán bộ bị lãnh đạo giao lưu từ tỉnh Nam Phúc đến thành phố nghèo nhất tỉnh Tây Lâm căn bản không đáng nể.
Chắc chắn trong lòng Phó trưởng ban thường trực họ Thiết này cho rằng đó là người cực kỳ xui xẻo. Cho nên nói là giao lưu nhưng thực tế là bị lãnh đạo tỉnh Nam Phúc cách chức.
Thành phố Đông Cống căn bản là không thể so sánh với thành phố Hải Đông về mọi mặt. Giống như người làm công ăn lương không thể so sánh với triệu phú.
-Cậu có thể thông cảm với khó khăn của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy là tốt rồi, ha ha.
Thiết Hậu Sơn vỗ vỗ vài Diệp Phàm, ra vẻ lãnh đạo mười phần.
Đúng lúc này cửa phòng khách bị đẩy ra nhẹ nhàng.
-Ai đấy?
Vì không thấy thư ký nói là có người đến cho nên Thiết Hậu Sơn có vẻ khó chịu. Cảm thấy người này không hiểu quy tắc. Ông ta đang tiếp cấp dưới mới đến không ngờ có người không lịch sự chưa được cho phép đã đẩy cửa vào.
Với tình huống này nói nhỏ thì là không tôn trọng lãnh đạo, nói lớn thì chính là coi khinh lãnh đạo, căn bản không coi lãnh đạo ra gì. Phó trưởng ban Thiết mặt như tượng sắt đúc, ánh mắt nghiêm khắc nhìn như muốn ăn thịt người.
Tuy nhiên, khi một cái đầu húi cua hiện ra, vẻ mặt của Thiết Hậu Sơn đã thay đổi ngay, mỉm cười nói:
-Là thư ký Tống, mau vào đây ngồi.
-Không cần ngồi, Phó trưởng ban Thiết, vừa rồi Chủ tịch Chúc bảo tôi tới hỏi một chút. Nói là nếu đồng chí Diệp Phàm ở thành phố Hải Đông tỉnh Nam Phúc đến thì đến chỗ Chủ tịch tỉnh một chút.
-Vừa đúng lúc, anh này chính là đồng chí Diệp Phàm, chúng tôi cũng đang nói chuyện. Nếu Chủ tịch Chúc muốn gặp thì giờ tôi sẽ sắp xếp cho anh ấy sang đó.
Thiết Hậu Sơn không phải người mê quyền chức bình thường, nói gì cũng chú ý đến hai chữ “sắp xếp”. Có lẽ là thói quen, chỉ có như thế mới thể hiện quyền uy của lão ta.
-Không cần đến phòng làm việc của Chủ tịch Chúc. Chủ tịch Chúc nói hiện giờ cũng đã đến giờ ăn cơm. Nếu đồng chí Diệp Phàm đến thì cùng nhau ăn cơm.
Thư ký Tống nói xong vẻ mặt thân thiện giơ tay nói với Diệp Phàm:
-Chủ tịch Diệp, chào mừng anh đến tỉnh Tây Lâm công tác. Tôi là thư ký cho Chủ tịch Chúc, Tiểu Tống.
Lúc này, Phó trưởng ban Thiết Hậu Sơn thật sự kinh ngạc. “Diệp Phàm này rốt cuộc có lai lịch gì, vừa đển tỉnh Tây Lâm đã được Chủ tịch Chúc mời cơm?”
Nhưng việc này thật sự làm cho trong lòng Phó trưởng ban Thiết tò mò. Nếu Diệp Phàm có chỗ dựa vững chắc ở trên thì làm sao giải thích cho việc hắn phải giao lưu từ Hải Đông đến thành phố Đông Cống.
Suy nghĩ trong chốc lát, lão Thiết đột nhiên giật mình. Thầm nói “chẳng lẽ Diệp Phàm đến Đông Cống là do chính Chủ tịch Chúc sắp xếp”
Đúng vậy, hẳn là như vậy. Đây chẳng phải là sau này Diệp Phàm sẽ là thân tín của Chủ tịch Chúc sao.
Phải biết rằng, Chúc Nham Phong là Chủ tịch tỉnh cứng rắn mạnh mẽ, thuộc phe địa phương. Ngay cả Bí thư Tỉnh ủy Tây Lâm Phó Quốc Vân đôi khi cũng phải nhường ông ta ba phần.
Bởi vì, Phó Quốc Vân không có cấp dưới tin cậy. Đến Tây Lâm đã hơn một năm, nền móng còn chưa vững chắc. Cho nên, trong khoảng thời gian này quan hệ của Phó Quốc Vân và Chủ tịch Chúc cũng không tệ lắm.
-Cảm ơn Chủ tịch Chúc đã có lời mời, lại còn cả thư ký Tống đến hoan nghênh nữa.
Diệp Phàm cũng giơ hai tay bắt tay thư ký Tống.
Thật ra trong lòng Diệp Phàm cũng nghi ngờ khó hiểu. Không biết tại sao lại tốt với mình như vậy.
Vừa đến Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mà Chủ tịch tỉnh người ta đã mời chính hắn ăn cơm. Việc này, có phải là rất vinh dự không? Chẳng lẽ Chủ tịch Chúc muốn nhúng tay vào chuyện gì ở Đông Cống sao?
Mà thành phố Đông Cống vốn nằm trong tay của Bí thư Tỉnh ủy Phó Quốc Vân. Mà Chủ tịch Chúc muốn mượn lực của hắn để quấy Đông Cống. Chưa gì hắn đã là người kẹp giữa hai vị đầu sỏ…
-Chủ tịch Diệp, vậy cậu đi nhanh thôi, đừng để cho Chủ tịch Chúc đợi lâu.
Phó Trưởng ban Thiếu Hậu Sơn vẻ mặt nhiệt tình nói. Vừa quay người, đột nhiên hình như nhớ đến chuyện gì quay mặt hỏi thư ký Lan Phong:
-Sắp xếp lại lịch ngày mai của tôi một chút. Chủ tịch Diệp là cán bộ từ Hải Đông xa xôi đến, Ban Tổ chức cán bộ Tây Lâm chúng ta nhất định phải quan tâm chu đáo. Chủ tịch Diệp đồng ý từ tỉnh Nam Phúc đến chỗ chúng ta để xây dựng Đông Cống thật không dễ dàng. Cho nên, ngày mai tự tôi sẽ dẫn Chủ tịch Diệp xuống Đông Cống nhậm chức. Hãy thông báo cho Phó Trưởng ban Tằng là cứ ở nhà là được.
Thư ký Lan tất nhiên vội vàng gật đầu đồng ý. Trong lòng Diệp Phàm cực kỳ khinh bỉ lão Thiết, miệng cũng ngượng ngùng chậm rãi nói:
-Vậy không nên, việc này sẽ làm lỡ việc của Phó trưởng ban Thiết, tôi sẽ có lỗi mất. Hay cứ để một mình tôi xuống đó.
-Việc này không cần phải nói thêm, cứ quyết định như vậy.
Phó trưởng ban Thiết khoát tay nói vẻ dứt khoát.
-Vậy… cảm ơn!
Diệp Phàm nói xong chào Trưởng ban Thiết rồi cùng thư ký Tống đi thẳng đến căng tin.
Đương nhiên, trên đường đi Diệp Phàm luôn suy nghĩ mục đích việc Chủ tịch Chúc mời mình ăn cơm. Đương nhiên, có thể được Chủ tịch Chúc quan tâm như thế Diệp Phàm cũng cảm thấy tự hào.
Đi vào căn tin, thư ký Tống đưa Diệp Phàm đi thẳng vào một gian nhỏ bên trong.
Chủ tịch tỉnh Chúc Nham Phong khổ người khá lớn, cao khoảng mét tám, chưa đến 50, không ngờ để tóc húi cua. Vẻ mặt sôi nổi. Sau khi Diệp Phàm vào phòng, thư ký Tống lặng lẽ đóng cửa đi ra ngoài.
Tuy nhiên, khi bắt tay Diệp Phàm phát hiện tay Chủ tịch Chúc rất có khí lực. Ngay cả cao thủ cửu đẳng như Diệp Phàm cũng có cảm giác tay nóng run lên.
Sự khác thường của Diệp Phàm bị Chủ tịch Chúc phát hiện, ông ta cười nói:
-Có phải là tay hơi bị tê không?
-Có một chút, lực ở tay của Chủ tịch tỉnh rất mạnh.
Diệp Phàm thành thật gật gật đầu.
-Ha ha, tôi đã từng ra chiến trường. Năm đó trên chiến trường kẻ thù hùng mạnh. Nếu lực ở tay này không mạnh hiện tại cậu đã không thấy tôi ở đây.
Chủ tịch Chúc cười ha hả.
-Khó trách!
Diệp Phàm vẻ mặt cung kính gật đầu.
Chỉ trong chốc lát đồ ăn đã được mang lên. Rất đơn giản, một mâm rau xanh, một đĩa đậu, một bát canh củ cải. Một đĩa thịt xé, lại còn có một bát canh thịt ngỗng. Có lẽ là đến nửa con ngỗng… Tuy nhiên, nhìn thế này thì có vẻ là Chủ tịch Chúc rất thích ăn thịt.
-Tôi thích ăn miếng thịt lớn, cho nên, thịt ngỗng này là thứ tôi thích nhất.
Chủ tịch Chúc cười nói, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái nói:
-Buổi trưa chúng ta không uống rượu, buổi chiều còn làm việc.
-Ừ, buổi trưa uống rượu dễ say, sẽ chậm trễ công việc.
Diệp Phàm cười nói, thật ra là đã bình tĩnh lại. Làm cho Chủ tịch Chúc cũng thầm kinh ngạc. Bởi vì bình thường cán bộ cấp dưới nhìn thấy ông ta đều vô cùng cung kính.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1843: Lấy bình Mao Đài.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Mà khi Diệp Phàm mới đến Chủ tịch tỉnh Chúc đã xem qua lý lịch của Diệp Phàm. Hình như mới 27 tuổi. Một đồng chí trẻ tuổi như vậy đã là Chủ tịch một thành phố cấp 3 đã, khiến cho Chủ tịch tỉnh Chúc được mở rộng tầm mắt. Khi gặp ông lại bình tĩnh như thế lại làm cho Chủ tịch tỉnh thầm ngạc nhiên đồng thời cũng lấy lại bình thường ngay.
Ban đầu nghe nói Diệp Phàm bị giao lưu đến thành phố Đông Cống. Chủ tịch tỉnh vừa xem lý lịch vừa có chút bất mãn. Cho rằng có lẽ tỉnh Nam Phúc đang bỏ gánh nặng đi. Một người trẻ tuổi như vậy sao có thể đảm đương được trọng trách Chủ tịch một thành phố cấp 3.
Chủ tịch tỉnh Chúc cho rằng Diệp Phàm chắc chắn là con cháu các gia tộc ở Bắc Kinh. Đưa đến các vùng khác đơn giản để đánh bóng tên tuổi, giả vờ giả vịt, không lâu sẽ cuốn gói chạy lấy người.
Tất nhiên, Chủ tịch tỉnh Chúc cũng sợ một người trẻ tuổi như vậy đến Đông Cống sẽ làm hỏng việc. Nhưng sau khi đọc lý lịch của Diệp Phàm xong Chủ tịch tỉnh Chúc lại tò mò về Diệp Phàm.
Bởi vì, một cậu nhóc sinh ra trong một gia đình bình thường sao có thể ngồi lên được chức Chủ tịch thành phố cấp 3, thật sự làm cho người ta khó hiểu.
-Cậu đã hiểu rõ về thành phố Đông Cống chưa?
Chủ tịch tỉnh Chúc vừa uống canh vừa nói vào việc chính.
-Cũng không hiểu biết nhiều, tuy nhiên, nếu muốn đến thành phố Đông Cống nhậm chức đương nhiên cũng phải tìm hiểu tình hình chung một chút. Bằng không, sau khi đến khó thích nghi.
Diệp Phàm nói, thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
-Nói cho tôi hiểu biết của cậu xem.
Chủ tịch tỉnh Chúc nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm có vẻ như đang thử thách.
-Thành phố Đông Cống nằm ở phía Tây nam của tỉnh Tây Lâm. Ban đầu là một bộ phận của địa khu Lang châu, tháng 4 năm 1995 chính thức thành lập Địa khu Đông Cống. thành phố Đông Cống nhìn ra hướng Đông Nam, tựa lưng hướng Tây Nam. Phía Đông Bắc giáp thành phố Lân Thủy, Bao gồm khu Đông Châu và khu Giang Xa, huyện Nam Tân, huyện Thiên Ninh, huyện Long Đình, huyện Tiền Dương, huyện Thanh Châu, trung tâm là huyện Dương Xuân.
Trong đó phía Tây Nam Bộ giáp với Việt Nam. Toàn tuyến biên giới dài hơn 400km, là tuyến biên giới trên bộ dài nhất của Tây Lâm.
Tổng diện tích 2560 km2. Có hai cảng loại 1 và 5 cảng loại hia, dân vùng biên giới chiếm 10%, dân số toàn thành phố trên dưới 282 nghìn, trong đó dân tộc Choang chiếm 80%.
Diệp Phàm nói qua, trong lòng xấu hổ.
May mắn là trước khi đến đây đã tìm hiểu qua thành phố Đông Cống. Hơn nữa đã bỏ ra mấy buổi tối mới nhớ được.
Nếu không, hôm nay có lẽ là mất mặt. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, nếu hôm nay không đáp được thì trong lòng Chủ tịch tỉnh Chúc tất nhiên sẽ yếu đi. Sẽ cho rằng mình không đáng để quan tâm.
-Ừ, những việc đó là những việc một người sắp đến nhận chức Chủ tịch thành phố Đông Cống nên biết.
Chủ tịch tỉnh Chúc cũng không khen Diệp Phàm, vẻ mặt bình thản. Xem ra, Chủ tịch tỉnh Chúc yêu cầu rất nghiêm khắc với cấp dưới.
-Tôi biết hiểu biết của mình còn chưa đủ. Nói thật, tôi chưa từng đến Đông Cống bao giờ. Những điều này chỉ là tìm hiểu trong tài liệu. Nói là lý luận suông cũng không đủ. Tuy nhiên, vừa đến Đông Cống tôi sẽ tăng cường tìm hiểu những việc này. Nhanh chóng nắm chắc tài liệu về Đông Cống, làm tốt công tác của một Chủ tịch thành phố.
Diệp phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.
-Quyết định cử cán bộ giao lưu của tỉnh các cậu đã ban hành từ lâu, nếu tôi không nhầm thì đến giờ đã gần nửa tháng.
Chủ tịch tỉnh Chúc nói có vẻ như có chút trách cứ Diệp Phàm không đến Đông Cống sớm một chút, để tìm hiểu tình hình bắt tay vào làm việc.
-Rất xin lỗi, công việc là công việc. Tuy nhiên công việc nhiều cũng không thể không lo cho gia đình. Cho nên trong thời gian vừa rồi giải quyết một số việc riêng mới đến nhận công tác được.
Tôi nghĩ, một người không quan tâm đến gia đình là không có tình cảm. Đại Vũ vì trị thủy mà không về nhà. Tuy nói ông ta làm hết phận sự nhưng làm như vậy tôi không đồng ý.
Đứng ở vị trí của vợ con Đại Vũ sẽ cảm thấy thế nào? Hơn nữa đến gia đình cũng không quan tâm thì người đó cũng không thể làm việc tốt.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi cũng được Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Nam Phúc đồng ý.
Cơ thể là vốn của cách mạng, tôi tin rằng Chủ tịch tỉnh Chúc cũng không muốn thấy một người mệt mỏi đến nhậm chức chủ tịch thành phố Đông Cống đúng không?
-Cậu thật đúng là không khách khí.
Chủ tịch tỉnh Chúc cũng thản nhiên cười nói.
-Mạnh miệng nói những lời suông tôi cũng không thích nghe, tôi chỉ quan tâm đến những việc thực làm. Tôi là cán bộ địa phương vẫn đi được đến vị trí Chủ tịch tỉnh như hôm nay. Cho nên tỉnh Tây Lâm đã là nhà của tôi. Không có ai không thương gia đình mình. Cho nên tôi cũng không ngoại lệ. Cậu hiểu ý của tôi chứ?
-Thương gia đình tất nhiên phải xây dựng nhà tốt, nhân dân có thể an cư lạc nghiệp, giàu có. Cả tình phát triển mạnh mẽ, lớn mạnh so với cả nước.
Tỉnh Tây Lâm chúng ta sếp hạng trong 30 tỉnh cũng không tốt lắm, hẳn là đứng phía dưới.
Tôi nghĩ, Chủ tịch tỉnh Chúc chắc chắn cũng hi vọng tỉnh Tây Lâm chúng ta có thể giống như Việt Đông, giống thành phố Phổ Hải.
Việc này không phải múa mép khua môi có thể làm được. Không có tầm nhìn rộng, không có quyết tâm, không có mạng lưới quan hệ với những nhà đầu tư là không thể làm được. Đương nhiên, việc đầu tiên không thể thiếu là thật lòng vì nhân dân phục vụ, thật sự coi nhân dân là thứ nhất, thật lòng muốn mưu cầu hạnh phúc cho nhân dân.
Mạnh miệng nói những lời nói suông Diệp Phàm tôi cũng không thích nói. Trước khi đến Hải Đông cũng đã động đến quyền cước, ở đó người ta gọi tôi là Chủ tịch thành phố bạo lực.
Tôi muốn nói chính là vì nhân dân làm một chủ tịch thành phố bạo lực cũng không sao. Hơn nữa, vì nhân dân thành phố Đông Cống, Diệp Phàm tôi không ngại đến Đông Cống lại đang đương một Chủ tịch thành phố bạo lực.
Vẻ mặt Diệp Phàm cũng nghiêm túc lên, hơn nữa phát ra khí thế của cao thủ cửu đẳng cũng khá kinh người. Ngay cả Chủ tịch Chúc Nham Đỉnh cũng thầm khen.
-Tôi đã xem qua lý lịch của cậu. Về lý lịch cậu rất ưu tú, thậm chí có thể nói là đặc biệt ưu tú. Thị trấn Lâm Tuyền của huyện Ngư Dương trong tay cậu đã biến thành một khu kinh tế mới của thành phố Mặc Hương là khu kinh tế mới cấp huyện.
Mà huyện Ngư Dương từ huyện cũng thành thành phố. Huyện Ma Xuyên từ huyện xếp gần cuối hiện giờ trở thành một huyện mạnh trong top 20 của tỉnh Nam Phúc, mà Ma Xuyên cũng có kinh tế phát triển cao.
Về giao thông lại trở thành đầu mối then chốt quan trọng của 3 An Đông, Giang Đô và Nam Phúc. Về kinh tế huyện Ma Xuyên cũng có thứ bậc trong cả nước.
Ở Việt Đông tuy cậu không có thành tựu về kinh tế nhưng cậu lại phá được vụ án Ngư Đông lớn của cả nước.
Đã từng được Thủ tướng khen ngợi. Mà sau khi đến Hải Đông tuy là không lâu. Nhưng nghe nói việc cải tạo suối Vượng Phu và khai thác phát triển gỗ đào đều làm khá tốt.
Trong sự kiện Thanh Ngưu cậu đã được Chủ nhiệm Phí của Ủy ban kỷ luật Trung ương khen – đồng chí Diệp Phàm là đồng chí tốt. Chủ nhiệm Phí nói cậu là đồng chí tốt thì cậu là đồng chí tốt.
Tuy nhiên, tôi cho rằng, những việc đó chỉ đai diện cho quá khứ huy hoàng của cậu mà thôi. Quan trọng là sau này đến Đông Cống cậu làm được cái gì. Nhiệm vụ tôi giao cho cậu chính là đưa thành phố Đông Cống trở thành cấp 3 đứng thứ 8 trong toàn tỉnh Tây Lâm.
Đến lúc đó, Diệp Phàm cậu muốn nói gì, muốn chức, muốn quyền lực, trực tiếp hỏi Chúc Nham Phong tôi.
Nói đến câu cuối cùng, Chủ tịch tỉnh Chúc kích động, không ngờ nện một quyền lên bàn, thể hiện rõ bản chất người lính.
Hơn nữa, Chủ tịch tỉnh Chúc hiểu biết về Diệp Phàm khiến cho Diệp Phàm xấu hổ. Xem ra, đối với việc hắn đến đây Chủ tịch tỉnh Chúc cũng đã mất công sức đi tìm hiểu hắn.
-Đứng trước thứ 8, tỉnh Tây Lâm chúng ta có 16 Địa khu hành chính. Như thành phố Tây Quế, thành phố Liễu Dương… những thành phố này đều có tiếng trên cả nước. Nói về tổng sản lượng kinh tế và thu nhập bình quân người ta lớn gấp năm sáu lần thành phố Đông Cống. Chủ tịch tỉnh Chúc, ngài giao mục tiêu như vậy có phải là có chút xa xôi không?
Diệp Phàm có chút đâu đầu, không thể tưởng được Chủ tịch tỉnh Chúc lại cho rằng hắn có bản lĩnh, giao trọng trách như vậy.
-Cái gì là vai gánh nhiều trọng trách? Nếu không tôi dựa vào đâu cho cậu chức vụ và quyền lực? Cậu nghĩ lại xem, bước tiếp theo của cậu là chức vụ gì. Bí thư thành phố cấp 3 có phải không? Hiện giờ cậu là chủ tịch thành phố. Bí thư mới là người cầm quyền thật sự. Tôi nói là nói đến người cầm quyền.
Chủ tịch tỉnh Chúc nhìn Diệp Phàm một cái lạnh lùng hừ nói, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
-Được!
Diệp Phàm gật đầu đầy quyết đón, nhìn Chủ tịch tỉnh Chúc nói:
-Tuy nhiên, muốn cầm quyền đầu tiên phải muốn quyền mới được.
Nếu Chủ tịch tỉnh Chúc yêu cầu với tôi cao như thế, dù sao ông cũng phải cấp cho tôi một chút đồ ăn có phải không?
Diệp Phàm dù sao cũng phải bằng mọi giá, trực tiếp đòi ủng hộ về tiền.
Nếu Yến Xuân Lai đã âm thầm ra tay giao lưu mình đến thành phố Đông Cống. Vậy thì nên làm ra thành tích cá nhân để ông ta xem. Diệp Phàm tôi cũng không yếu đuối.
-Đồ ăn…
Vẻ mặt Chủ tịch tỉnh Chúc ngạc nhiên. Sau đó cười nhạt. Cuối cùng, Chủ tịch tỉnh chúc đập bàn, nói:
-Được, cho cậu đồ ăn. Tuy nhiên, chỉ một lần này, ba mươi triệu, cậu trực tiếp nhận lấy mang đến Đông Cống nhậm chức. Đây là “đồ ăn” mà Chúc Nham Phong cho cậu. Tuy nhiên, tôi muốn cậu từ ba mươi triệu phải làm ra ba trăm triệu.
-10 lần.
Vẻ mặt Diệp Phàm hiện lên chút chua xót. Nhìn chủ tịch tỉnh Chúc một cái nói:
-Đến sáu trăm triệu thì sao?
-Cậu có thể làm ra sáu trăm triệu sao? Chỉ cần hiện giờ cậu dám gật đầu, Chúc Nham Phong tôi sẽ cho cậu.
Chủ tịch tỉnh Chúc Nham Phong thản nhiên nhìn Diệp Phàm một cái nói.
-Thì sáu mươi triệu, không phát triển được đến sáu trăm triệu Diệp Phàm tôi sẽ cuốn gói đi.
Diệp Phàm kiên quyết gật đầu, hai mắt sáng nhìn chằm chằm Chủ tịch tỉnh Chúc, không có một tia sợ hãi.
-Ha ha… Buổi chiều đến văn phòng tôi, tôi sẽ trực tiếp ký cho cậu.
Chủ tịch tỉnh Chúc đột nhiên cười phá lên, nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên gọi lớn ngoài cửa:
-Tiểu Tống, lấy bình Mao Đài.
-Chủ tịch tỉnh, có ảnh hưởng đến công việc không?
Diệp Phàm nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
-Không sao, có khi say cũng vì công việc thôi. Huống chi, chút rượu đó không có gì.
Chủ tịch tỉnh Chúc khá vui vẻ.
Cuối cùng, hai người cùng uống. Tửu lượng của Chủ tịch tỉnh Chúc kinh người, nửa bình Mao Đài 52 độ dường như vẫn không việc gì.
Diệp Phàm thầm khâm phục. Bởi vì, Diệp Phàm đã dùng nội kình hóa tan sáu phần rượu nếu không sẽ có chút choáng váng.
Tuy nhiên, bữa cơm cũng vui vẻ.
Buổi chiều, Diệp Phàm đến phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh Chúc đúng giờ. Chủ tịch tỉnh Chúc trực tiếp ký.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai