 |
|

07-10-2012, 09:37 AM
|
    Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Nov 2010
Äến từ: Ở em gá»i bằng căn há»™ còn chổ anh há» gá»i là ổ
Bà i gởi: 32,436
Thá»i gian online: 1 năm 0 tháng 2 tuần 3 ngà y
Thanks: 4,167
Thanked 413,187 Times in 24,845 Posts
|
|
Äại Chu Hoà ng Tá»™c
Tác giả :Hoà ng Phủ Kỳ
-----oo0oo-----
Chương 489: Äấu Văn
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: ST
Phương Vân áo bà o rÅ© xuống, láºp tức Ä‘i vá» phÃa nhà tranh. Vừa má»›i Ä‘i đến báºc thang, thì thanh âm trong phòng lại vá»ng ra:
“Dừng lại! Äứng ở nÆ¡i đóâ€.
“Có ý tứ gì? Ngưá»i muốn đổi ý?†Phương Vân há»i, nhưng vẫn dừng bước.
“Ta cÅ©ng không có nói, ngươi qua cá»a ải nà y, láºp tức có thể tiến đến. Ta chỉ để cho ngươi đối câu mà thôi. Lưu ChÃnh Huân ta dù gì cÅ©ng là má»™t trong bảy mươi hai nguyên sÄ© tiá»n nhiệm, ra đỠmục sao lại có thể đơn giản như thế?†Thanh âm trong phòng nói.
Phương Vân nghe hắn nói như thế, ngược lại nở nụ cưá»i: “Tốt! Dù sao tâm tư cá»§a ngưá»i xem cha con nhà ta là mãng phu vẫn còn chưa chết. Ta cho ngưá»i cÆ¡ há»™i. Ngưá»i cứ việc ra đỠmục. Ta táºn lá»±c bồi tiếpâ€.
“Khẩu khà tháºt lá»›n! Ta chỉ ra ba đỠmục, ngươi nếu đáp ra, liá»n Ä‘i và o trong đây†Ngưá»i trong phòng lạnh lùng nói.
“Nho gia tÃnh thÃch hoa mai, ẩn dụ không sợ gian gian, để thể hiện ngạo cốt. Äá» thứ nhất, ngươi lợi dụng hoa mai là m Ä‘á», ghi má»™t bà i thÆ¡. Nhưng trong thÆ¡ cÅ©ng không còn có hai chữ hoa mai†Lưu ChÃnh Huân nói.
Phương Vân trong lòng cưá»i lạnh má»™t tiếng, đỠmục nà y quả tháºt có chút khó khăn, nhưng là m sao có thể là m khó được hắn. HÆ¡i trầm ngâm, Phương Vân láºp tức mở miệng ngâm lên:
“Long đông vạn má»™c hưu, duy quân tiếu chi đầu. Phi sương tiếu phi tuyết, độc bả ám hương lưuâ€.
Trong bà i thÆ¡ nà y cÅ©ng không có hai chữ hoa mai, nhưng không câu nà o nói không phải hoa mai, “long đôngâ€,“phi sươngâ€, “ám hương†nói đúng là hoa mai. Phương Vân má»™t bà i thÆ¡ ngâm ra, láºp tức Ä‘i lên má»™t báºc thá»m
Trong túp lá»u má»™t mảng trầm mặc, tá»±a như không ngá» rằng Phương Vân nhanh như váºy đã là m ra bà i thÆ¡ nà y. Bà i thÆ¡ nà y truyá»n lưu Ä‘i ra ngoà i, tất nhiên lại là má»™t bà i thÆ¡ vô cùng tốt. Những câu thÆ¡ không mang theo chữ mai, nhưng lại thể hiện ra là mai. Nếu đổi là đại nho khác, cÅ©ng phải khen mấy câu. Nhưng mà , Lưu ChÃnh Huân lại nhẹ nhà ng né qua, láºp tức nói ra đỠthứ hai:
“Ngưá»i không thể có ngạo khà nhưng không thể không có ngạo cốt. Trúc mặc dù như mai, nhưng cÅ©ng là ngạo cốt có thừa, rất được văn nhân nhã sÄ© yêu mến. Äá» thứ hai, ngươi lợi dụng trúc là m Ä‘á», là m má»™t bà i thÆ¡, trong câu thÆ¡, vẫn như trước không được có từ trúc.â€
Phương Vân trầm ngâm không nói, trúc mặc dù rất được văn nhân yêu thÃch, nhưng câu hay lại không nhiá»u. Vịnh trúc, nhưng lại không dùng má»™t chữ trúc, quả tháºt có chút khó khăn.
“Nếu là là m không ra, thì tá»± mình trở vá» Ä‘iâ€.
Trong phòng truyá»n ra má»™t tiếng hừ lạnh.
Phương Vân trong lòng xẹt qua má»™t tia tức giáºn, láºp tức nói:
“Äá» mục thứ hai ta đã nghÄ© ra, ngưá»i hãy nghe cho kỹâ€.
“Nhất tiết phục nhất tiết, thiên chi toà n vạn hiệp. Ngã tá»± bất khai hoa, miá»…n liêu phong dữ Ä‘iệpâ€.
Phương Vân Ä‘á»c ra xong bà i thÆ¡, lại Ä‘i lên và i báºc, trá»±c tiếp Ä‘i tá»›i trước mà n cá»a nhà tranh nói: “Nói Ä‘i, đỠmục thứ ba là cái gì?â€
Chỉ trong thá»i gian ngắn, Phương Vân liên tục qua hai ải, Ä‘i tá»›i trước mà n cá»a. Tháºm chà có thể xuyên thấu qua mà n cá»a, trá»±c tiếp nhìn thấy thân ảnh cá»§a ngưá»i trong phòng. Ngưá»i trong phòng rốt cuá»™c tránh không được có chút hô hấp dồn dáºp. Äá» thứ ba cháºm chạp không có cho ra, tá»±a như Ä‘ang minh tư khổ tưởng.
Phương Vân cÅ©ng không sốt ruá»™t, nhà n nhã chỠđỠmục cuối cùng nà y. Ngoại công nà y cá»§a hắn, vừa cổ há»§ lại tâm cao khà ngạo. Lần nà y mình liên tục phá hai đỠmục tá»± cho là rất khó cá»§a hắn, đối vá»›i việc hắn cho rằng cha con Phương gia Ä‘á»u là mãng phu, không phải là ngưá»i biết văn vẻ mà nói, tất nhiên là đả kÃch.
“Hô!â€
Ngay và o lúc nà y, má»™t tráºn gió thối mà n cá»a lên, nháºp và o trong nhà tranh. Phương Vân cảm giác được, ngưá»i trong phòng thân thể bá»—ng nhiên rung động, tiếp đó trong tai nghe được má»™t thanh âm:
“Tốt! Äá» thứ ba lợi dụng vịnh gió là m Ä‘á». Ngươi nếu như đối ra, thì có thể tiến và o. Nhưng mà , ta còn có má»™t yêu cầu. Äây là đỠthứ ba, ngươi tất nhiên là m thÆ¡, như váºy câu đầu tiên phải lấy số ba là m phá Ä‘á». Câu thÆ¡ chú ý cân đối tinh tế. Tất nhiên dùng số ba là m phá Ä‘á», thì các câu thÆ¡ sau má»—i câu phải có má»™t con số. Ngươi là m thÆ¡ Ä‘iâ€.
Phương Vân nghe váºy trong lòng láºp tức chấn động.
Gió, vô hình vô tướng, dùng để vịnh váºt, so vá»›i mai cùng trúc thì khó hÆ¡n má»™t Ãt. Nhưng mà , Phương Vân tất nhiên có thể là m ra Vịnh mai thÆ¡, Vịnh trúc thÆ¡, muốn là m má»™t bà i Vịnh phong thÆ¡, mặc dù có Ä‘iểm khó khăn, nhưng thá»±c sá»± không là vấn Ä‘á». Nhưng mà , má»—i má»™t câu trong thÆ¡ có má»™t con số, kết quả lại hoà n toà n không giống vá»›i lúc trước.
Vịnh phong thÆ¡ khó khăn láºp tức lá»›n hÆ¡n không chỉ gấp trăm Phương Vân tuy tá»± thi tà i cao nhanh nhẹn, nhưng mà nghe được phải là m má»™t bà i Vịnh phong thÆ¡, má»—i má»™t câu bên trong không thể mang chữ phong, đồng thá»i má»—i má»™t câu bên trong lại phải có má»™t con số, còn phải dùng số ba là m phá Ä‘á». CÅ©ng không khá»i nhÃu mà y.
“Ngươi nếu là là m ra bà i thÆ¡ nà y, ta từ nay vá» sau không ở trước mặt ngưá»i Phương gia nhắc tá»›i hai chữ Mãng phu nữa, cÅ©ng không nhắc lại bốn chữ thi từ văn chương. Ta cho ngươi thá»i gian má»™t nén hương, ngươi cháºm rãi suy nghÄ© Ä‘iâ€.
Trong phòng thanh âm già nua vang lên, tiếp đó vang lên má»™t hồi thanh âm tác tác. Sau má»™t lát, má»™t hồi mùi đà n hương nhẹ nhà ng Ä‘i ra, lại là tháºt đánh lừa đốt má»™t nén hương.
Phương Vân cau mà y, minh tư khổ tưá»ng. Trong đầu hắn, váºn chuyển vá»›i tốc độ trước kia chưa từng có. Từng câu thÆ¡ má»™t xẹt qua trong óc, lại nhanh chóng bị hắn gạt bá».
Má»—i câu trong thÆ¡ có má»™t con số, yêu cầu nà y là m Phương Vân nghÄ© ra được rất nhiá»u câu, nhưng toà n bá»™ Ä‘á»u không thÃch hợp. Thá»i gian cháºm rãi trôi qua, Phương Vân chân mà y cà ng cau chặt lại.
“Còn lại ná»a nén hương!â€
Thanh âm trong phòng lạnh như băng nhắc nhở.
Phương Vân đứng ở bên ngoà i mà n cá»a vẫn không nhúc nhÃch, sắc mặt hÆ¡i có chút tái nhợt. Trong lòng bà n tay đã chảy ra mồ hôi. Äá» thứ ba đã ở bên ngoà i phòng, dá»±ng lên má»™t bức tưá»ng cao.
Äể mục rất khó, nhưng Phương Vân không có lá»±a chá»n nà o khác. Äây cÅ©ng không phải đơn giản là đấu văn như váºy. Nếu là là m không được, vá»›i tÃnh nết cá»§a ngoại công, chỉ sợ láºp tức Ä‘oạn tuyệt tất cả đưá»ng sống.
Phương Vân cÅ©ng không cho rằng, má»™t há»§ nho hÆ¡n hai mươi năm kiên trì không chịu thừa nháºn con gái mình, đối vá»›i chuyện cá»§a mình lại có thể khoan dung. Tuy Phương Vân cÅ©ng hoà i nghi, ngưá»i trong phòng kia chưa chắc đã là m ra được đỠmục nà y, nhưng đỠmục nà y, hắn chỉ là ngưá»i ra Ä‘á», còn ngưá»i là m chÃnh là mình.
“Chuyện nà y, quan hệ đến hạnh phúc cá»§a đại ca cùng Phúc Khang công chúa. Ta tuyệt đối không thể thất bại!â€
Phương Vân trong lòng âm thầm nói.
Thá»i gian cháºm rãi trôi qua, sau má»™t lát, thanh âm trong phòng má»™t lần nữa vang lên:
“Chỉ còn chỉ có má»™t chút hương đầu. Ngươi nếu như là m không ra, liá»n trở vá» Ä‘i. Vá» phần việc Phượng Lâm, không cần phải nhắc lại. Ngưá»i lá»— mãng tá»± đại như thế, coi trá»i bằng vung, không đếm xỉa triá»u đình luáºt pháp, cho dù láºp nhiá»u công lao lá»›n, cÅ©ng chỉ là mãng phu, là m không được vương hầu!â€
Phương Vân nghe hắn lần nữa đỠcáºp tá»›i mãng phu, trong lòng tức giáºn không thôi, báºt thốt lên nói: “Mãng phu, mãng phu... dù mãng phu thế nà o, cÅ©ng má»™t nữ tế cá»§a ngưá»i. Nếu như chúng ta là mãng phu, váºy ngưá»i là cái gì?â€
“Hừ! Rất nhiá»u năm trước, ta cÅ©ng đã Ä‘em mẹ cá»§a ngươi trục xuất khá»i gia môn. Cha con Phương gia các ngươi, cùng ta có liên quan gì†Trong nhà tranh hừ má»™t tiếng nói.
“Äã không liên quan, váºy tấu công văn lại là chuyện gì? Ngưá»i cÅ©ng là ngưá»i Ä‘á»c qua sách thánh hiá»n, kiêm nghe thì rõ, không nghe thì tối, loại đạo lý nà y, ngưá»i có biết hay không. Bình Äịnh hầu cùng Trấn Quốc hầu mấy câu, ngưá»i sẽ tin cho rằng tháºt, suy nghÄ© nóng lên, chạy tá»›i buá»™c tá»™i ngoại tôn cá»§a chÃnh mình. Ngưá»i đã có từng nghe qua cha con Phương gia chúng ta nói chưa? Ngưá»i là m trưởng bối, đương nhân, đương từ, ngưá»i tá»± há»i lòng, đó có phải là việc mà ngưá»i là m trưởng bối nên là m hay không?â€
Phương Vân tức giáºn nói.
“Không cần nhiá»u lá»i. Thá»i gian đã đến, ngươi nếu là là m không ra thÆ¡, thì không cần đứng ở đây mà lăn trở vá» Ä‘i. Ta hai mươi năm trước, đã có thể Ä‘em con gái trục xuất, cÅ©ng không quan tâm tá»›i má»™t ngoại tôn†Ngưá»i trong nhà tranh tức giáºn nói.
“Ai nói ta là m không được. Ngưá»i hãy nghe cho kỹâ€
Phương Vân dừng một chút, mở miệng nói:
“Giải lạc tam thu hiệp năng khai nhi nguyệt hoa quá giang thiên xÃch lãng bát trúc vạn can tà â€.
Câu thÆ¡ nà y, những câu Ä‘á»u là nhắc tá»›i gió, nhưng trong câu lại không có má»™t chữ phong nà o. HÆ¡n nữa dùng số ba là m phá Ä‘á», mà lại má»—i câu trong Ä‘á»u có má»™t con số, theo thứ tá»± là Tam, Nhị, Thiên, Vạn. Rất hợp vá»›i yêu cầu cá»§a Lưu ChÃnh Huân.
Má»™t bà i thÆ¡ ngâm lên, Phương Vân nhấc mà n cá»a, vượt qua cánh cá»a, má»™t bước bước và o trong nhà tranh. Lá»t và o trong tấm mắt có thể thấy được, má»™t ngưá»i lão giả mặc nho y mà u xanh, hÆ¡i có vẻ cÅ© nát, Ä‘ang xếp bằng ở trên má»™t cái bồ Ä‘oà n.
Lão nhân mái tóc trắng, trên trán nhăn ráºm rạp, là m cho ngưá»i ta có cảm giác già nua. Vẻ mặt hắn, cÅ© kỹ, nghiêm túc, không biết nói cưá»i. CÆ¡ thịt trên mặt cứng nhắc, tháºt giống như má»™t tảng đá cứng nhắc, tá»±a như thá»i gian rất lâu, trên mặt Ä‘á»u khắc ghi má»™t lại vẻ mặt cứng nhắc nghiêm khắc. Môi hắn nhếch lên, là m cho ngưá»i ta có má»™t loại cảm giác cố chấp, bảo thá»§, không dá»… thuyết phục.
“Äây là ngoại công mẫu thân lưu luyến không quên!â€
Phương Vân nhìn sang lão nhân cách đó không xa, yên lặng thầm nghÄ©. Trên ngưá»i hắn, có phong phạm đại nho, chỉ là thân hình gầy gò, tóc trắng như sương, cÅ©ng hÆ¡i có chút mất tráºt tá»±. Ngoại công hiện tại, cùng vá»›i nói là má»™t đại nho, không bằng nói cà ng giống má»™t lão nhân bình thưá»ng.
Phương Vân cẩn tháºn đánh giá hắn. Ngưá»i trước mắt, bất kể là mẫu thân, hay vị cữu cữu trong thà nh Hoà i An kia, cùng vị ngoại công nà y Ä‘á»u không có chá»— giống như quá lá»›n. Trên thá»±c tế, bất kể là Mẫu thân hay cữu cữu, Ä‘á»u khó có khả năng cứng nhắc cố chấp như váºy.
Nếu quả tháºt muốn nói có má»™t chút tương tá»±, chÃnh là sá»± cố chấp cá»§a bị ngoại công nà y, đã thà nh công di truyá»n cho hai con cá»§a mình.
Mẫu thân vì cùng phụ thân cùng má»™t chá»—, dứt khoát bá» qua ý kiến cá»§a ngoại công, gả cho phụ thân, vá» phần cữu cữu, trá»±c tiếp vứt bá» văn theo buôn bán, lá»±a chá»n nghá» nghiệp mà ngoại công không thÃch nhất. HÆ¡n nữa sau khi đưa ra quyết định, liá»n dứt khoát không hối cải, chÃn trâu cÅ©ng kéo không vỠđược!
Trong khi Phương Vân dò xét ngoại công mình, Lưu ChÃnh Huân cÅ©ng Ä‘ang đánh giá hắn. Hắn không có nghÄ© đến, Phương Vân và o lúc cuối cùng, lại có thể phá giải đỠkhó nà y. Cho dù là chÃnh hắn, tá»± há»i cÅ©ng không thể ở trong thá»i gian ngắn như váºy là m ra được. Cái nà y ngoại trừ phải có tu dưỡng thi từ cao thâm, còn phải có má»™t phần nhanh trÃ.
Lưu ChÃnh Huân cẩn tháºn đánh giá thiếu niên đứng ở cá»a, đây cÅ©ng là lần đầu tiên hắn trông thấy ngoại tôn cá»§a mình. Phương Vân bá» ngoà i môi hồng răng trắng, dung mạo thanh tú, tuấn mỹ, cùng Hoa Dương phu nhân cá»±c kỳ tương tá»±.
Thấy rõ dung mạo Phương Vân, Lưu ChÃnh Huân trong đầu vô ý thức xẹt qua má»™t bóng ngưá»i, trong ná»™i tâm không khá»i má»m nhÅ©n. Nhưng mà , đây cÅ©ng chỉ là trong tÃch tắc, ánh mắt tụ lại, bá»—ng nhiên trở nên vô cùng sắc bén. Lưu ChÃnh Huân thanh sắc Ä‘á»u bén, má»™t tiếng chợt quát lên:
“Nghiệp chướng! Còn không quỳ xuống!â€
Phương Vân tại nhà tranh quỳ xuống rối, lần nà y Ä‘i và o trong phòng. Nghe hắn quát chói tai như thế, ngược lại không quỳ. Lông mà y nhÃu lại, thanh âm lạnh lùng nói:
“Ngưá»i đã không thừa nháºn mẫu thân cá»§a ta, ta vì sao phải quỳ?â€
“Hừ! Ta bảo ngươi quỳ xuống, cÅ©ng không phải bởi vì ngươi bất kÃnh trưởng bối. Chu triá»u luáºt lịch, cấp báºc Äại tướng quân nghiêm cấm tá»± ý rá»i nÆ¡i đồn trú, nếu không dùng trá»ng tá»™i luáºn xá». Ngươi thân là Äại tướng quân triá»u đình, là vì tư lợi tá»± ý rá»i quân doanh, quay vá» kinh thà nh, đây đã là trái vá»›i Chu triá»u luáºt lịch. Còn không quỳ xuống!â€
Phương Vân nghe hắn chân không bước ra khá»i nhà , nhưng lại ngay cả mình là m Äại tướng quân triá»u đình cÅ©ng biết. Cà ng khẳng định, cái nà y đằng sau có ngưá»i giở trò. Nhưng mà , hắn cÅ©ng không sợ.
“Hừ! Nói đến trái vá»›i triá»u đình luáºt lịch, phải trị tá»™i ngưá»i trước đã!!â€
Phương Vân nhìn chằm chằm ngoại công mình, ánh mắt giống như đao khắc.
Chỉ má»™t lá»i nà y, láºp tức kÃch khởi sóng ngà n tầng. Lưu ChÃnh Huân láºp tức đột nhiên biến sắc, nổi giáºn nói: “Là m cà n!â€
|
Äã có 30 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Goncopius
|
Danh sách cám ơn quá dà i, bấm và o đây để ẩn/Hiện
andyta, anhemvankiep, boyeuna, choihetminh, Dinhngoc7086, dongsongemde, freejack, hac am, hatruong, huyquoc52_2005, June, kangaroopham, longhoang99, longx1x, LordFairfaxx, manutds, missu88, mjnhchuoj, mylover14285, namplhn2, nghiamap199, nhomuathu, nuitrangvn, rain0o0tears0o0me, tanvuong404, tongts, tranledung, trongduc_vt04, vppham, yrml_91
|

07-10-2012, 09:37 AM
|
    Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Nov 2010
Äến từ: Ở em gá»i bằng căn há»™ còn chổ anh há» gá»i là ổ
Bà i gởi: 32,436
Thá»i gian online: 1 năm 0 tháng 2 tuần 3 ngà y
Thanks: 4,167
Thanked 413,187 Times in 24,845 Posts
|
|
Äại Chu Hoà ng Tá»™c
Tác giả :Hoà ng Phủ Kỳ
-----oo0oo-----
Chương 490: Rá»i Äi
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: ST
Phương Vân thần sắc thong dong, đối vá»›i phản ứng cá»§a ngoại công nà y cá»§a mình, không há» ngoà i ý muốn: “Ngưá»i tiếp xúc sát vá»›i luáºt pháp triá»u đình. Ta lại há»i ngưá»i, ngưá»i hiện tại có bất luáºn chức trách gì? Lục bá»™ thương nghị sắc phong vương hầu, ngưá»i dùng thân pháºn gì lẫn và o trong đó. Vương hầu sắc láºp, Ä‘á»u có lục bá»™ quan viên thẩm tra, cho dù bá»n há» không thẩm tra, cÅ©ng còn có các vị đại nhân Tư chÃnh các đà m phán cùng Nghị chÃnh các. Lại lên trên nữa, còn có Tam Công.
Không có vị trà không có quan chức. Ngưá»i đã giao ra quyá»n lợi, thoái ẩn sÆ¡n dã. Việc nà y nên có các đại nhân khác xá» trà Bá»n há» cÅ©ng còn chưa phát biểu ý kiến, ngưá»i đã qua mặt các vị đại nhân nà y, hướng vá» phÃa Lục bá»™ gởi văn thư, hà nh động lần nà y để các đại nhân nho gia khác ở chá»— nà o, đưa Tam Công ở chá»— nà o? ÄÆ°a nho gia các Ä‘á»i ở chá»— nà o? Tháºt muốn xem trá»i bằng vung. Chỉ bằng Ä‘iểm ấy, có thể trị ngưá»i tá»™i danh tá»± ý quan quyá»n, nhiá»…u loạn triá»u chÃnh!â€
Phương Vân dứt lá»i, ống tay áo phất lên, ánh mắt nhìn thẳng và o lão nhân, tư thế bức ngưá»i.
“Ngươi...â€
Lưu ChÃnh Huân trong lòng chấn động, nhưng lại á khẩu không trả lá»i được. Phương vân má»™t câu không có vị trÃ, không có quan chức vừa vặn đánh trúng nhược Ä‘iểm cá»§a lão. Äại Chu triá»u đại nho các Ä‘á»i sau khi rá»i khá»i vị trà bình thưá»ng Ä‘á»u lá»±a chá»n thoái ẩn, rất Ãt khi nhúng tay và o triá»u đình, bởi vì như váºy sẽ đối vá»›i ngưá»i kế nhiệm tạo thà nh ảnh hưởng.
Lưu ChÃnh Huân nếu như vẫn là nguyên sÄ©, là m chuyện gì Ä‘á»u là phạm vị quyá»n lợi. Nhưng mà , đã rá»i khá»i vị trà thì sẽ không giống nữa. Vương hầu sắc láºp tá»›i giai Ä‘oạn thương nghị, bình thưá»ng là lục bá»™ quan viên trước đưa ra cân nhắc quyết định. Sau đó má»›i trưng cầu ý kiến những quan viên khác.
Khác vá»›i sắc láºp vÅ© hầu, Phương Vân cÅ©ng chỉ là tại binh gia, nho gia tá» thái độ, sau khi triá»u đình phân phát công văn, má»›i thượng tấu công văn. HÆ¡n nữa võ hầu quan hệ trá»ng đại, địa vị cùng quyá»n thế hÆ¡n xa vương hầu, cho nên phạm vi trưng cầu cÅ©ng rất lá»›n. Nhưng mà bình thưá»ng sắc láºp vương hầu, chỉ trưng cầu ý kiến quan viên binh, nho hai nhà . CÅ©ng không trưng cầu ngưá»i thưá»ng. Nếu không mà nói, triá»u đình hÆ¡n má»™t trăm vị vương hầu, ngưá»i ngưá»i buá»™c tá»™i thì còn ra thể thống gì.
Hôm nay Phương Lâm sắc phong vương hầu còn Ä‘ang thương nghị, công văn sắc láºp còn chưa phát xuống. Lưu ChÃnh Huân tại giai Ä‘oạn lục bá»™ thương nghị, đã thượng tấu công văn, tiến hà nh buá»™c tá»™i. Tại trình tá»± đã có chút vị phạm quy cá»§.
Lưu ChÃnh Huân chÃnh là đại nho Chu triá»u, vốn những quy cÅ© nà y không phải là không biết. Chỉ là , thoái ẩn nhiá»u năm Tư tưởng vẫn côn nhất thá»i chưa từ giai Ä‘oạn nguyên sÄ© chuyển đổi. HÆ¡n nữa quá mức nghÄ© là đương nhiên, trong tiá»m thức vẫn cho rằng Phương Lâm là ngoại tôn cá»§a mình. Mình là m như váºy, là quân pháp bất vị thân. Sá»± tình vẫn là hợp lý.
“Trấn Quốc hầu nói vá»›i ta, ngươi miệng lưỡi như kiếm, cá»±c thiện giảo biện. Ta vốn không tin. Hôm nay xem xét, quả là như thế. Ta tại giai Ä‘oạn lục bá»™ thương nghị, thượng tấu công văn, mặc dù có đối vá»›i trình tá»± triá»u đình không đúng. Nhưng mà , quốc thể là m trá»ng, thất phu xem nhẹ. Ta tất nhiên hiểu rõ hắn phẩm hạnh không Ä‘oan chÃnh, sao có thể cho phép hắn chiếm cứ vương hầu vị. Ngươi cÅ©ng không cần nhiá»u lá»i, trở vá» Ä‘i. Mặc ngươi khua môi múa mép ra sao, ta cÅ©ng sẽ không thu hồi công văn thượng tấuâ€.
Lưu ChÃnh Huân miệng nhúc nhÃch, trầm giá»ng nói.
“Hừ! Hay má»™t câu quốc thể là m trá»ng, thất phu xem nhẹ†Phương Vân cưá»i lạnh nói: “Ngưá»i cÅ©ng không cần giả bá»™ ngụy trang là m gì. Ngưá»i không phải là yêu quý bá»™ lông, sợ hãi đại ca Phương Lâm cá»§a ta là m bại hoại thanh danh cá»§a ngưá»i, má»›i thượng tấu phong văn thư nà y? Ngưá»i tháºt đúng là nghÄ© đến ngươi là quân pháp bất vị thân? Nói cho ngưá»i biết, ngưá»i khác chỉ nghÄ© ngưá»i chỉ là má»™t lão hồ đồ!†Phương Vân nói trúng ngay tim Ä‘en, trá»±c chỉ bản tâm Lưu ChÃnh Huân nghe xong những lá»i nà y, toà n thân run rẩy, mặt tức giáºn đến má»™t mảng trắng bệch: “Nói báºy!â€
Phương Vân liếc qua, từng bước má»™t bức tá»›i: “Năm đó ngưá»i nghÄ© rằng ta và phụ thân xuất thân thảo mãng, không môn đăng há»™ đối, muốn chia rẽ cha ta. Tháºt ra, ngưá»i là m như váºy, má»™t là muốn bảo há»™ cái danh thế gia gia tá»™c thư hương Lưu thị. Vì cái danh nà y, ngưá»i mất Ä‘i con gái cá»§a mình. Lại vá» sau, cữu cữu vứt bá» văn theo buôn bán, ngưá»i cho rằng cái nà y bại hoại ná» nếp gia phong. Lại là vì cái danh nà y, Ä‘em hắn trục xuất khá»i gia môn. Tháºm chà không cho dùng há» Lưu. Vì váºy, ngưá»i lại mất Ä‘i con trai cá»§a mình. Con không được dạy, cha chịu trách nhiệm Nho gia lại nói quân quân thần thần phu phu tá» tá». Ngưá»i ngay cả là m má»™t phụ thân cÅ©ng không hợp cách, thì dá»±a và o cái gì để táºn đạo thần tá»?â€
“Äạo Nhân luân, chÃnh là đạo lý lá»›n nhất thiên hạ. Ngưá»i vì cái danh, ngay cả con ruá»™t cá»§a mình cÅ©ng có thể bá» qua. Thá» há»i má»™t ngưá»i bạc tình như váºy, lại có tư cách gì Ä‘i táºn đạo quân thần, lại có tư cách gì đà m luáºn quốc thể là m trá»ng, thất phu xem nhẹ?â€
Phương Vân má»™t lá»i chạm đến đến nghịch lần đáy lòng Lưu ChÃnh Huân, Lưu ChÃnh Huân láºp tức giáºn đến tÃm mặt, khóe miệng cÅ©ng run rẩy lên, tay hắn chỉ ra ngoà i cá»§a nói: “Ngươi, ngươi... cút ra ngoà i cho ta!â€
Phương Vân là m sao có thể và o lúc nà y mà rá»i Ä‘i. Lão đầu từ nà y quá kiêu ngạo, tù trước đến nay cho rằng trá»i đất bao la hắn lá»›n nhất, không chèn ép hắn má»™t chút, hắn là m sao có thể nghe được lá»i ngưá»i khác. Phương Vân đắc thế không buông tha ngưá»i: “Miệng ngưá»i cứ luôn nói không nháºn con cháu. Váºy ngưá»i giỠđây, quân pháp bất vị thân, lại là vì sao? Äại Chu triá»u nhiá»u đại nho như váºy, Trấn Quốc hầu, Bình Äịnh hầu bằng và o cái gì không tìm những ngưá»i khác, lại cứ tìm tá»›i ngưá»i. Nếu như ngươi không phải ngoại công cá»§a ta cùng đại ca, ngưá»i tháºt cho rằng, ngưá»i có tư cách để cho Trấn Quốc hầu, Bình Äịnh hầu đến van cầu ngưá»i? Nếu như ngưá»i không phải trên danh nghÄ©a là ngoại công cá»§a ta, ngưá»i nghÄ© rằng ta sẽ vì ngưá»i mà ngà n dặm xa xôi Ä‘uổi tá»›i đây sao?â€
“Nói tháºt cho ngưá»i biết. Ta tháºt ra rất không muốn tá»›i gặp ngưá»i! Những gì ngưá»i là m, không có bất kỳ má»™t Ä‘iểm nà o, đáng giá ta tôn kÃnh. Ta mưá»i mấy năm qua, ngà y chÃn tháng mưá»i hà ng năm, Ä‘á»u phải chứng kiến mẫu thân đưa lên hương án, tắm rá»a dâng hương, yên lặng cầu nguyện. Cả ngà y Ä‘á»u lấy nước mắt rá»a mặt. Ta vá» sau má»›i biết được, ngà y chÃn tháng mưá»i, đúng là ngà y hÆ¡n hai mươi năm trước ngưá»i đã Ä‘em mẫu thân ta Ä‘uổi khá»i nhà .
“Ngưá»i bạc tình như váºy, không đáng là m cha. Mẫu thân cá»§a ta lại má»—i ngà y nhá»› thương ngưá»i, vì ngưá»i mà tắm dâng hương, khẩn cầu ngưá»i được mạnh khá»e sống lâu trăm tuổi. CÅ©ng hy vá»ng được ngưá»i tha thứ. Nhưng ngưá»i tá»± há»i lòng, ngưá»i rốt cuá»™c là m cái gì? Nếu như không phải vì Mẫu thân, ngưá»i nghÄ© rằng ta sẽ tá»›i cầu ngưá»i sao? Ta há»i ngưá»i, ngưá»i biết ta sinh ra lúc nà o? Ngưá»i biết Tôn Thế Khôn là ai không? Ngưá»i biết hắn lá»›n lên trông ra sao không? Ngưá»i biết ngưá»i còn có má»™t con trai là Tôn Trá»ng Vinh không? Ngươi biết hắn vì má»™t câu cá»§a ngưá»i, không bao giá» dám đặt chân tá»›i kinh thà nh không?â€
“Ngưá»i cho rằng Trấn Quốc hầu là quý tá»™c, xuất thân cao quý. Ngươi có biết hắn là bởi vì ở trong quân tranh không lại phụ thân ta, lại sợ đại ca cá»§a ta phong hầu, Phương gia thế lá»›n má»›i tá»›i tìm ngưá»i? Ngưá»i nói đại ca cá»§a ta coi trá»i bằng vung, Ä‘em thế tá» Hứa Quyá»n cá»™t lên trên cá»™t cá». Váºy có biết đại ca cá»§a ta vì sao là m như váºy hay không? Thế tá» Hứa Quyá»n đến cùng là dạng ngưá»i gì không? Äại ca Phương Lâm cá»§a ta cùng Phúc Khang công chúa hoà ng thất yêu nhau. Lúc trước Nhân Hoà ng cùng VÅ© Mục ước định, Phúc Khang công chúa kim chi ngá»c diệp, không có khả năng gả cho ngưá»i thưá»ng. Äại ca chỉ có phong hầu, má»›i có thể cưới Phúc Khang công chúa là m vợ. CÅ©ng chỉ vì ước định nà y, hắn phải mai danh ẩn tÃch, dấn thân và o quân danh, tại biên hoang láºp nhiá»u chiến công hiển hách, má»›i có hôm nay. Mắt thấy rốt cuá»™c ước nguyện đã thà nh, ngưá»i có tình sẽ thà nh tâm chúc phúc, ngưá»i lại thò chân và o. Ngươi tháºt cho rằng, đại ca cá»§a ta quan tâm cái vương hầu vị nà y sao? Ngươi có biết bản thân mình Ä‘ang là m cái gì không?â€
“Có câu kiêm nghe thì sáng, Ãt nghe thì tối. Ngưá»i cÅ©ng đã Ä‘á»c qua sách thánh hiá»n. Bởi vì Trấn Quốc hầu cùng Bình Äịnh hầu tùy tiện má»™t câu, ngưá»i đã tin, lại còn lá»— mãng đưa công văn buá»™c tá»™i ngoại tôn cá»§a mình! Ngưá»i tháºt đúng cho rằng, ngưá»i cái gì cÅ©ng biết sao?â€
Lưu ChÃnh Huân xếp bằng ở trên mặt đất, thần sắc chấn động, má»›i đầu là cá»±c độ tức giáºn. Nhưng từ khi Phương Vân đỠcáºp, Hoa Dương phu nhân hà ng năm ngà y chÃn tháng mưá»i Ä‘á»u tắm rá»a dâng hương, tức giáºn đột nhiên tiêu tán không Ãt., cả ngưá»i trầm mặc không Ãt, ánh mắt hết sức phức tạp.
Äạo thiên địa nhân luân, chÃnh là tất cả lấy đại nghÄ©a đạo lý là m căn bản. Cho dù là ngưá»i trong lòng cố chấp, nghe đến mấy cái nà y, trong lòng cÅ©ng sẽ có xúc động.
“Mẹ cá»§a ngươi...â€Lưu ChÃnh Huân do dá»± má»™t chút, ánh mắt có phần mê man: “Tháºt, ngà y chÃn tháng mưá»i, Ä‘á»u... tắm rá»a dâng hương...â€
Phương Vân cÅ©ng không để ý, thuáºn miệng đáp: â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên, loại chuyện nà y, còn có thể già sao?â€
Lưu ChÃnh Huân láºp tức trầm xuống không Ãt, ánh mắt chá»›p động. Không phải biết hắn Ä‘ang nghÄ© cái gì.
Phương Vân phục hồi lại tinh thần, cảm giác được không khà trong nhà tranh có phần hÆ¡i trầm mặc, láºp tức hiểu được, cưá»i lạnh má»™t tiếng nói: “Không ngại lại nói cho ngưá»i biết má»™t chuyện. HÆ¡n hai mươi năm nay, những thôn dân kia má»—i ngà y tiếp tế cho ngưá»i, tháºt ra Ä‘á»u là cữu cữu cùng mẫu thân bà y mưu đặt kế. Chỉ có Ä‘iá»u, sợ ngưá»i phát giác, cho nên không dám đưa quá nhiá»u lần. Phòng ốc cá»§a ngưá»i, không có ngưá»i đồng ý, cà ng không dám tu sá»a. Chỉ có má»—i lần tháºt sá»± rách nát không chịu nổi, má»›i có thể lá»›n máºt tụ sá»a má»™t chút. Nhiá»u năm như váºy, ngưá»i cÅ©ng không có phát giác sao? Ngưá»i nếu như tá»± mình cảm thấy hoà i nghi, có thể Ä‘i ra ngoà i tìm những thôn dân kia xác minh là rõâ€.
“Ngưá»i má»—i tháng Ä‘á»u Ä‘i ra ngoà i tản bá»™ và i ngà y. Ta há»i ngưá»i, nhìn thấy những lão nhân ngoà i đồng ruá»™ng kia, con cháu cả sảnh đưá»ng, ngưá»i có cảm nháºn như thế nà o? Má»™t bên là dưới gối con cháu quấn quanh, má»™t bên là má»™t thân má»™t mình ở trong căn nhà tranh cÅ© nát nà y, lại có cảm thụ gì?â€
“Hừ! Ta vừa má»›i tiến đến, ngưá»i đã ra văn thÆ¡ đối ngẫu đỠkhảo ta. Hiện tại, ta cÅ©ng tặng ngưá»i má»™t câu văn thÆ¡ đối ngẫuâ€.
Phương Vân dứt lá»i, tay áo vung lên, má»™t ngón tay duá»—i ra, ở trên mặt đất vung lên má»™t hồi, liá»n thấy má»™t tia Ä‘ao khà rất nhá» bắn ra, sau đó má»™t hà ng văn tá»± hiện ra trên mặt đất: “Thá» chà mạo Ä‘iệt, hỉ kim thế nhân tôn mãn đưá»ng!â€
“Hô!â€
Phương Vân ghi xong vế trên nà y, ống tay áo thu lại, cÅ©ng không đợi ngoại công Lưu ChÃnh Huân trả lá»i, trá»±c tiếp Ä‘i ra khối nhà tranh.
Äi ra khá»i nhà tranh, đón gió thổi đến, Phương Vân láºp tức thanh tỉnh không Ãt. Trong tai lại hồi tưởng lại sá»± cảnh báo cá»§a Trung TÃn hầu, trên mặt lá»™ ra nụ cưá»i, hÆ¡i gáºt nhẹ đầu.
Ngưá»i ngưá»i bướng bỉnh như ngoại công, cÅ©ng không phải hùng hùng biện, nói và i ba lá»i là có thể thay đổi chá»§ ý cá»§a hắn. Loại ngưá»i có tÃnh cách nà y, chỉ có thể nói ra, để cho bản thân hắn tá»± suy nghÄ©, mà không thể quá mức bức bách. Bản thân ở lại bên trong, sẽ khiến cho không khà cứng nhắc, hoà n toà n phản tác dụng.
Vá» phần hai chữ “Nhân luân†mà Trung TÃn hầu nói, Phương Vân cÅ©ng đã là m được. Còn lại, cÅ©ng chỉ có thể xem sá»± tình tá»± mình phát triển. Nếu như ở trong lòng ngoại công Lưu ChÃnh Huân, hai chữ “Nhân luân†đã không còn gì nữa, hắn tháºt là m cái gì cÅ©ng vô dụng.
“Äi thôi!â€
Phương Vân ngồi trên xe ngá»±a, nhanh chóng rá»i khá»i nhà tranh.
Cùng lúc đó, trên má»™t ngá»n núi cá»±c kỳ xa xôi hai bóng ngưá»i Ä‘ang đứng ở trên đỉnh núi, xuyên thấu qua má»™t cái kÃnh đồng, mắt thấy xe ngá»±a rá»i Ä‘i.
“Äại ca, chúng ta tháºt cái gì cÅ©ng không là m sao? Phương Vân rá»i nÆ¡i trấn thá»§ chạy đến kinh thà nh, chúng ta nếu Ä‘em chuyện nà y vạch trần ra, đối vá»›i Phương gia tất nhiên sẽ là đả kÃch rất nặngâ€.
Má»™t ngưá»i gầy ốm mặc cẩm y đứng bên cạnh nói.
|
Äã có 33 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Goncopius
|
Danh sách cám ơn quá dà i, bấm và o đây để ẩn/Hiện
andyta, anhemvankiep, boyeuna, choihetminh, contraimytho, Cuonghadong, Dinhngoc7086, dongsongemde, dtn1985, freejack, hac am, hatruong, huyquoc52_2005, June, kangaroopham, longhoang99, LordFairfaxx, manutds, missu88, mjnhchuoj, mylover14285, namplhn2, nghiamap199, nhomuathu, nuitrangvn, rain0o0tears0o0me, tanvuong404, tongts, tranledung, trongduc_vt04, tuki, vppham, yrml_91
|

11-10-2012, 12:37 PM
|
    Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Nov 2010
Äến từ: Ở em gá»i bằng căn há»™ còn chổ anh há» gá»i là ổ
Bà i gởi: 32,436
Thá»i gian online: 1 năm 0 tháng 2 tuần 3 ngà y
Thanks: 4,167
Thanked 413,187 Times in 24,845 Posts
|
|
Äại Chu Hoà ng Tá»™c
Tác giả :Hoà ng Phủ Kỳ
-----oo0oo-----
Chương 491: Äại Cuá»™c Äã Äịnh
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: ST
“Phương Vân nà y, ta cùng hắn đã có qua lại mấy lần, tâm tư cá»±c kỳ tinh tế, chuyện chúng ta cổ động ngoại công hắn. Hắn tất nhiên sá»›m đã phát giác. Ta đám khẳng định, hắn tháºt ra má»™t má»±c Ä‘ang chỠđợi chúng ta ra tay, sau đó má»›i Ä‘em chúng ta má»™t mẻ hốt gá»n. Ta lại há»i ngươi, ngươi có lấy cái gì đối phó hắn? Khả năng cá»§a Côn Bằng, trong nháy mắt vượt qua ngà n dặm? Hắn chỉ má»™t ý niệm đã thoát ra ngà n dặm, ngươi có thể bắt được hắn sao?†Ngưá»i trẻ tuổi mặc hoa phục mà u trắng bạc ở bên cạnh nói.
“Chúng ta không đối phó được hắn? Nhưng mà vÅ© hầu vẫn có thể mà ? HÆ¡n nữa nÆ¡i nà y là dưới chân thiên tá», ta cÅ©ng không tin tháºt không đối phó được hắn!†Thiếu niên áo xanh nói.
“VÅ© hầu chức cao quyá»n trá»ng, chỉ bằng má»™t cái phá»ng Ä‘oán, là m sao có thể nói động đến bá»n hắn tá»›i. HÆ¡n nữa, Phương Vân cá»±c giá»i giảo biện. Ta hoà i nghi, cho dù vạch trần, hắn cÅ©ng có các loại thá»§ pháp phá giải. Huống hồ, hắn ở kinh thà nh còn có Tháºp Tam hoà ng tá» chiếu ứng. Nghe nói, hắn lần nà y còn phụng mệnh triá»u đình, Ä‘i Äại Doanh châu Ä‘iá»u tra chuyện Doanh nhân hy vá»ng liên hợp tông phái trung thổ. Hắn đến lúc đó, chỉ cần Ä‘em chuyện nà y ra. Chúng ta chẳng những không đối phó được hắn, ngược lại bạo lá»™ bản thân†Ngưá»i trẻ tuổi y phục mà u trắng bạc thong dong nói, trong thanh âm Ä‘á»u có má»™t loại khà độ bà y mưu nghÄ© kế.
Thiếu niên ánh xanh cưá»i không nổi, nếu tháºt là như váºy, tháºt đúng là không có biện pháp đối phó vá»›i Phương Vân nà y.
“Äi thôi. Cùng ngưá»i như Phương Vân liên hệ, cần hết sức cẩn tháºn. Chúng ta trong nà y đợi đã lâu, rất dá»… dà ng bị hắn phát hiệnâ€.
Ngưá»i trẻ tuổi hoa phục mà u trắng bạc dứt lá»i, từ đỉnh núi Ä‘i hạ dưới.
Thiếu niên áo xanh ngắm nhìn xe ngá»±a cà ng Ä‘i cà ng xa, do dá»± má»™t chút, cuối cùng cÅ©ng Ä‘i theo rá»i Ä‘i.
Trong nhà tranh, Lưu ChÃnh Huân xếp bằng ở trên mặt đất, vẫn không nhúc nhÃch. Ãnh mắt cá»§a hắn chăm chú nhìn và o hà ng chữ Phương Vân khắc trên mặt đất, tâm thần bất định.
CÅ©ng giống như Lưu ChÃnh Huân mở ra văn thÆ¡ đối ngẫu. Phượng Vân lưu lại câu nà y vế trên cÅ©ng có ý cá»§a túy ông lại không ở rượu, mà ở tại bên ngoà i câu đối.
“Thá» chà hà o dá»±, hỉ kim thế nhân tôn mãn đưá»ng...â€
Lưu ChÃnh Huân duá»—i ra má»™t ngón tay, ở trên hà ng chữ Phương Vân lưu lại sá» qua má»™t lần. Nho gia nói chữ chÃnh là ngưá»i, thân tà thì chữ bất chÃnh. Lưu ChÃnh Huân quý vị nguyên sÄ© triá»u đình tiá»n nhiệm, tất nhiên cÅ©ng có khả năng xem chữ.
Hà ng chữ mà Phương Vân lưu lại, bút Ä‘i như rồng rắn, nháºp gá»— ba phân, nét chữ phiêu dáºt tiêu sái. Phiêu dáºt tá»›i má»™t mức độ nà o đó cÅ©ng có ý nghÄ©a lá»— mãng, nhưng chÃnh ngẩm hợp vá»›i xảo trá, hùng biện bình ngữ. Nhưng loại khà khái nà y...
Lưu ChÃnh Huân sá» qua hà ng chữ, trong lòng phát ra thở dà i hiếm có trong Ä‘á»i. Hắn đắm chìm trong bút má»±c đã lâu, đương nhiên nhìn ra, nét chữ Phương Vân bá» ngoà i phiêu dáºt, nhưng trong xương cốt lại đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh. Ngưá»i có nét chữ khà khái như váºy, thì là m sao có thể là tiểu nhân nham hiểm, xảo trá?
Lưu ChÃnh Huân trong tai lại vang lên tiếng nói cá»§a Phương Vân:
“Nói tháºt cho ngưá»i biết. Ta tháºt ra rất không muốn tá»›i gặp ngưá»i! Những gì ngưá»i là m, không có bất kỳ má»™t Ä‘iểm nà o, đáng giá ta tôn kÃnh. Ta mưá»i mấy năm qua, ngà y chÃn tháng mưá»i hà ng năm, Ä‘á»u phải chứng kiến mẫu thân đưa lên hương án, tắm rá»a dâng hương, yên lặng cầu nguyện. Cả ngà y Ä‘á»u lấy nước mắt rá»a mặt. Ta vá» sau má»›i biết được, ngà y chÃn tháng mưá»i, đúng là ngà y hÆ¡n hai mươi năm trước ngưá»i đã Ä‘em mẫu thân ta Ä‘uổi khối nhà . Ngưá»i bạc tình như váºy, không đáng là m cha. Mẫu thân cá»§a ta lại má»—i ngà y nhá»› thương ngưá»i, vì ngưá»i mà tắm dâng hương, khẩn cầu ngưá»i được mạnh khá»e sống lâu trăm tuổi. CÅ©ng hy vá»ng được ngưá»i tha thứ. Nhưng ngưá»i tá»± há»i lòng, ngưá»i rốt cuá»™c là m cái gì? Nếu như không phải vì Mẫu thân, ngưá»i nghÄ© rằng ta sẽ tá»›i cầu ngưá»i sao?...â€
Trong lá»i nói cá»§a Phương Vân, chỉ có những lá»i nà y, mang đến cho hắn xúc động lá»›n nhất. Äạo Nhân luân, là thiên địa thưá»ng tình. Cho dù là ngưá»i ý chà sắt đá, nghe đến những cái nà y, cÅ©ng không khá»i sinh lòng xúc động. Nhân sinh thất tháºp cổ lai hy, đến loại tuổi như hắn thì đạo lý gì, quát tháo gì cÅ©ng đã không cách nà o đả động hắn. Trong lòng cá»§a hắn duy nhất còn hối tiếc, đó là không thể hưởng thụ vui vẻ cá»§a nhân luân.
“Ài!â€.
Lưu ChÃnh Huân trong lòng phát ra má»™t tiếng thở tháºt dà i, ngón tay má»™t lần nữa mÆ¡n trá»›n vế trên cá»§a Phương Vân ở trước mắt.
“Thá» chà hà o dá»±, hỉ kim thế nhân tôn mãn đưá»ngâ€, tâm tư cá»§a Phương Vân, hắn sao lại không hiểu. Má»—i lần khi ra ngoà i, nhìn thấy những lão nhân kia Lưu ChÃnh Huân cÅ©ng rất hâm má»™, chỉ là tất cả Ä‘á»u do hắn má»™t tay tạo thà nh, đã quay đầu lại không được!
“Cá»™c cá»™c cá»™c!â€
Má»™t hồi tiếng rõ cá»a, ở ngoà i cá»a vang lên, thanh âm đôn háºu thà nh tháºt: “Lưu lão tiên sinh, có đây không? Năm nay có chút rau xanh. Ngưá»i nhà chúng ta ăn không hết, cố ý chuẩn bị cho lão tiên sinh má»™t phầnâ€.
Lưu ChÃnh Huân ánh mắt biến ảo, trầm ngâm má»™t lát, rốt cuá»™c mở miệng nói: “Và o Ä‘i... ta có việc muốn há»i ngươiâ€.
Ngoà i cá»a, nông phu quần áo vải xanh, ống quần săn lên, trên mặt lá»™ ra má»™t tia hưng phấn, bưng má»™t mâm rau xanh Ä‘i và o.
“Thuáºn Chiâ€, Lưu ChÃnh Huân gá»i tên cá»§a nông phu nói: “Nói Ä‘i. Là ai bảo ngươi đến nÆ¡i đây? Là ai bảo ngươi vẫn là m như váºy?â€
Lưu ChÃnh Huân ánh mắt sắc bén, thẳng thấu nhân tâm ở dưới loại ánh mắt nà y, nông phu vô ý thức cúi đầu xuống, ánh mắt biến ảo, có chút run giá»ng nói: “Lưu, Lưu lão tiên sinh... ngưá»i, ta không biết ngưá»i Ä‘ang nói cái gì...â€
Lưu ChÃnh Huân thấy má»™t mà n như váºy, trong lòng lắc đầu, phát ra má»™t tiếng thở tháºt dà i. Ngưá»i nông phu nà y bá» ngoà i trung thá»±c, hÆ¡n mưá»i năm trước đã dá»i đến đây ở. Äến ChÃnh Huân cÅ©ng chưa từng hoà i nghi qua hắn. Nhưng hôm nay, nghe được Phương Vân nói, lại thấy má»™t mà n như váºy, Lưu ChÃnh Huân là m thế nà o mà không biết, chuyện nà y bên trong có vấn Ä‘á».
“Nói Ä‘i. Tất cả sá»± tình, ta đã biết, không cần dấu diếm nữa†Lưu ChÃnh Huân thở dà i má»™t tiếng nói.
Nông phu thân hình chấn động, nhìn thấy lão nhân thần sắc không giống là m bá»™, do dá»± má»™t chút, rốt cuá»™c ở trước ngưá»i lão nhân ngồi xuống...
Trung TÃn hầu phá»§. Má»™t ván cá» Ä‘en trắng triển khai, giăng khắp nÆ¡i, giết chóc lẫn nhau. Hai bên bà n cá», má»™t thiếu niên tuấn mỹ, phong độ có thừa, má»™t vương hầu Äại Chu, phong thái hÆ¡n ngưá»i.
“Chiêu Che trá»i qua biển nà y cá»§a ngươi, dùng không tệ. Hồ sÆ¡ Quản Công Minh, đã lần lượt nháºp lục bá»™. Lục bá»™ đối vá»›i hắn ý kiến cÅ©ng không phải lá»›n. Vá» phần chuyện hắn đã từng ngồi qua lao ngục, cÅ©ng chỉ có Lại bá»™ Vương đại nhân là m khó. Nhưng mà , cái nà y bản thân cÅ©ng không coi là địa sá»± gì. Ngưá»i không phải thánh hiá»n, ai cÅ©ng từng có lá»—i. Nhưng mà , chỉ dá»±a và o Ä‘iểm ấy, hắn muốn khống chế thá»±c quyá»n, đó là không có khả năngâ€.
Trung TÃn hầu nói, cầm lấy má»™t quân Ä‘en, nhẹ nhà ng hạ xuống.
Phương Vân thần thái thong dong nói:
“Chỉ cần hắn có thể phong hầu, mục Ä‘Ãch cá»§a ta đã đạt. Vá» phần thá»±c quyá»n, hư quyá»n ngược lại không sao cả. Thá»±c mà hư hư mà thá»±c, loại quân quyá»n nà y, nói không chắc đượcâ€.
Phương Vân nói, thong dong hạ xuống một quân trắng.
Trung TÃn hầu mỉm cưá»i gáºt gáºt đầu: “Äạo cá»§a binh pháp, Thá»±c mà hư hư mà thá»±c. Phương Vân, ngươi ngược lại được binh pháºp tinh mãnh. Mặc dù dùng ở chiến trưá»ng, cÅ©ng không chỉ dừng ở chiến trưá»ng. Quản Công Minh ngồi qua lao ngục đặt ở bình thưá»ng, có thể đủ ngăn cản con đưá»ng cá»§a hắn. Nhưng mà hiện tại, lục bá»™ các vị đại nhân, tÃnh cả ngưá»i trên kinh thà nh, Ä‘á»u bị hấp dẫn đến trên ngưá»i Thế tá». Vá» phần Quản Công Minh, ngược lại không bao nhiêu ngưá»i chú ýâ€.
“PhÃa Quản Công Minh, trên cÆ¡ bản không có vấn đỠgì lá»›n. Äến khi đại ca cá»§a ta phong hầu xong, tất cả bên đó cÅ©ng sẽ kết thúcâ€.
Hai ngưá»i trong khi nói chuyện, ngón tay lên xuống, từng quân cá» Ä‘en trắng, láºp tức giăng khắp nÆ¡i, ở trên bà n cá» hình thà nh má»™t mảng khà tức sát phạt.
“Äúng rồi. Có chuyện đã quên nói cho ngươi. Anh VÅ© hầu Dương Hoằng đã quay vá» kinh thà nh. Äại ca ngươi phong hầu chuyện lá»›n như váºy, hắn lại có thể không có ra mặtâ€.
Trung TÃn hầu nháp nhẹ má»™t ngụm trà thÆ¡m, sau đó má»™t ngón tay hạ xuống. Góc Tây Bắc bà n cá», láºp tức hình thà nh má»™t đạo đại kiếp nạn, Ä‘em má»™t con rồng cá»§a Phương Vân cuốn và o trong đó.
Phương Vân trầm mặc má»™t lát, tiếp đó trên mặt lá»™ ra má»™t tia cưá»i lạnh: “Dương Hoằng là ngưá»i thông minh. Chuyện nà y, liên lụy đến VÅ© Mục cùng Nhân Hoà ng. Ngoại trừ các vị đại nhân nho gia. Binh gia vị nà o dám cố ý là m khó, đó chÃnh là nhúng tay và o ước định cá»§a VÅ© Mục cùng Nhân Hoà ng, không nể mặt VÅ© Mục. Việc đại ca cá»§a ta phong hầu, thế tất phải là m. Ngưá»i khác Ä‘ang ở trong cuá»™c, xem không rõ rà ng. Nhưng mà , Dương Hoằng ngược lại thấy rất rõâ€.
“Bá»™p!â€
Phương Vân Ä‘em má»™t quân cá» hạ xuống, láºp tức thế cuá»™c lại chuyển, Trung TÃn hầu vừa kẹp lấy long, chuyển bị Phương Vân ăn mất. Má»™t đám quân Ä‘en toà n bá»™ ra khối bà n cá».
Trung TÃn hầu nhìn qua, tiếp đó cưá»i to: “Ha ha, hay cho má»™t chiêu minh tu sạn đạo, ám độ trần thương! Ta thừa nháºn, ta chá»§ quan. Nhưng mà , đạo binh pháp, hư hư thá»±c thá»±c, thá»±c thá»±c hư hư. Cá» cá»§a ta có lẽ không bằng ngươi, nhưng mà , luáºn khống chế đại cuá»™c, thì khó nói.â€
Trung TÃn hầu dứt lá»i, lại là má»™t quân Ä‘en hạ xuống. Quân cá» nà y hạ xuống, hóa thà nh đại lượng tiểu kiếp, nuốt mất lượng lá»›n quân cá» cá»§a Phương Vân. Thế cuá»™c trên bà n cá» láºp tức như gió cuốn tà n cuá»™c, ưu thế Phương Vân khổ tâm chế tạo láºp tức bị tan rã.
Phương Vân thấy thế, cũng không ngạc nhiên. Tựa như tất cả những cái nà y, đã ở trong dự liệu:
“Má»™t pháp thông, vạn pháp thông. Äạo binh pháp, binh tá»›i tướng đỡ, nước tá»›i đất ngăn. Cho tá»›i bây giá» là ứng đối không có con đưá»ng thứ hai. Äã bứt giây động rừng. Trong cá», cÅ©ng có thể tác động toà n cuá»™câ€.
Phương Vân tay hạ xuống, Trung TÃn hầu lại tổn binh hao tướng, cục diện má»™t lần nữa trở nên khó có thể phân biệt.
Trung TÃn hầu nhặt cá» mỉm cưá»i: “Ha ha, bố đã lâu, cÅ©ng đã đến lúc nên quyết thắng thua Hiện tại để nhìn xem bố cục cá»§a ngươi, rốt cuá»™c có phát huy tác dụng hay khôngâ€.
Hai ngưá»i giúp nhau nhặt cá», nhìn sang bà n cá», im lặng bất động. Tá»±a như cùng đợi cái gì.
Thá»i gian cháºm rãi trôi qua, phút chốc đã qua hai khắc...
Hai ngưá»i vẫn không nhúc nhÃch.
“Kẹt!â€
Cá»a thư phòng đột nhiên đẩy ra, Trương Anh má»™t thân nho phục, thở hồng há»™c Ä‘i và o, nhìn lướt qua hai ngưá»i, mở miệng nói:
“Phụ thân, Lưu ChÃnh Huân lão tiên sinh đã rút vá» văn thư buá»™c tá»™i!â€
Trong phòng, hai ngưá»i nghe váºy Ä‘á»u thân hình chấn động.
Phương Vân tháºt ra má»™t hÆ¡i, tiếp đó trong tay đặt quân trắng xuống: “Hầu gia, ta thắng!â€
“Äúng, ngươi thắng!â€
Trung TÃn hầu trên mặt lá»™ ra nụ cưá»i, trên mặt không có bất kỳ uể oải nà o.
Trưởng tá» Tứ Phương hầu Phương Lâm, lục bá»™ thương nghị trải qua thá»i gian dà i, sau khi tranh luáºn, rốt cuá»™c tất cả Ä‘á»u kết thúc: Phương Lâm chiến công lá»›n lao, chà tình chà nghÄ©a, chà nhân chà háºu, sắc phong là “Tình NghÄ©a hầuâ€, chiêu cáo thiên hạ. Lục bá»™ quyết nghị, rất nhanh thông qua Quân CÆ¡ xá» xét duyệt. Không nhìn thầy chùa cÅ©ng xem mặt pháºt, bảy vị võ hầu Quân CÆ¡ xá», hầu như là tốc độ nhanh nhất, phê chuẩn văn thư Phương Lâm sắc phong.
Rất nhanh, từng phong văn thư triá»u đình, như tuyết bay đến trong tay tất cả Tổng đốc, vương hầu, Äại tướng quân, tướng quân, cùng vá»›i các cấp quan lại các châu.
Phương Lâm phong hầu, đại cuộc đã định!
|
Äã có 14 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Goncopius
|
Danh sách cám ơn quá dà i, bấm và o đây để ẩn/Hiện
andyta, dongsongemde, hac am, June, kangaroopham, missu88, mjnhchuoj, namplhn2, nghiamap199, nhomuathu, tongts, tranledung, vppham, yrml_91
|

11-10-2012, 12:37 PM
|
    Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Nov 2010
Äến từ: Ở em gá»i bằng căn há»™ còn chổ anh há» gá»i là ổ
Bà i gởi: 32,436
Thá»i gian online: 1 năm 0 tháng 2 tuần 3 ngà y
Thanks: 4,167
Thanked 413,187 Times in 24,845 Posts
|
|
Äại Chu Hoà ng Tá»™c
Tác giả :Hoà ng Phủ Kỳ
-----oo0oo-----
Chương 492: Nấu Rượu Luáºn Anh Hùng (Thượng)
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: ST
Cuối tháng mưá»i, gió thu cà n quét. Vạn má»™c dần dần hiện dấu hiệu tiêu Ä‘iá»u.
“Äem phong thư nà y, giao cho lão tiên sinh Lưu ChÃnh Huân ngoà i thà nhâ€.
Phương Vân ngồi ở trong xe ngá»±a, ánh mắt bình thản, qua cá»a sổ xe đưa phong thư ra.
“Vâng, đại nhãn; thuá»™c hạ tất nhiên sẽ Ä‘em thư đưa đếnâ€.
Ngoà i xe ngá»±a, Thiêu Thân giả trang ngưá»i buôn bán nhá» tiếp nháºn thư, cung kÃnh nói.
“Ừmâ€.
Phương Vân khoát tay áo: “Äi thôiâ€.
Thiêu Thân không nhiá»u lá»i, xoay ngưá»i, bước nhanh biến mất trong đám ngưá»i.
Phương Vân kéo mà n cá»a xe ngá»±a lại, dá»±a và o vách xe ngá»±a, lâm và o trầm tư, lần nà y tá»›i kinh thà nh mục Ä‘Ãch đã đạt thà nh, việc đại ca phong hầu, tất cả Ä‘á»u kết thúc, đã có thể rá»i kinh thà nh.
Vá» phần ngoại công Lưu ChÃnh Huân, Phương Vân vốn có nhiá»u biện pháp giải quyết. Nhưng mà , hắn cuối cùng chá»n dùng lại là thá»§ Ä‘oạn nhu hòa nhất.
Nhân luân là chÃnh là cá»§a thiên địa. Má»™t ngưá»i trong lòng nếu không tình huynh đệ, bằng hữu, ân cha mẹ, nghÄ©a hôn nhân võ đạo tu vi cao tá»›i đâu. CÅ©ng cùng cái xác không hồn không khác gì nhau. CÅ©ng giống như cây khô trên núi đá, không chút ý nghÄ©a.
Sá»± tình có thể dùng loại phương thức nà y giải quyết, Phương Vân nhiá»u Ãt vẫn tương đối hà i lòng. Ngưá»i có cứng nhắc tá»›i đâu, cÅ©ng có má»™t mặt má»m yếu, ngoại công mặc dù không có nói rõ, nhưng hắn rút vá» văn thứ trình lên lục bá»™ cÅ©ng đủ để cho thấy tâm tÃnh cá»§a hẳn.
Chỉ là , ngoại công đã hÆ¡n bảy mươi, tÃnh tình ngoan cố đã lâu. Muốn hắn thoáng cái đã hối cải, chá»§ động hướng vá» phÃa hai con cá»§a mình nháºn lầm, quả thá»±c so vá»›i giết hắn còn là m cho hắn khó chịu hÆ¡n. Ngoại công cÅ©ng quyết không thể là m ra loại sợ tình nà y. Cho nên, đến cuối cùng, cÅ©ng cần Phương Vân thôi động má»™t bước.
“Ngoại công. Có thể là m, ta đã là m, kế tiếp, thì phải xem lá»±a chá»n cá»§a ngưá»i. Con ngưá»i không phải thánh hiá»n. Ai có thể không mắc lá»—i. Chỉ cần ngưá»i có thể hối cải, thì Thá» chà mạo Ä‘iệt, hỉ kim thế nhân tôn mãn đưá»ng, niá»m vui cá»§a thiên luân. Ngưá»i kiếp nà y vẫn có thể hưởng thụ đượcâ€.
Phương Vân trong lòng thầm nghÄ©. Ngoà i cá»a sổ má»™t tiếng thét to, xe ngá»±a láºp tức hướng
Trong đám ngưá»i hối hả, Dương Hoằng yên lặng ngồi ở trong xe ngá»±a, vẫn không nhúc nhÃch. Äợi cho xe ngá»±a cá»§a Phương Vân biến mất ở cuối đưá»ng, Dương Hoằng má»›i ra hiệu cho tráng hán đánh xe.
“Vâng. Hầu gia!â€
Ngưá»i nà y vung roi ngá»±a lên, bốn thá»›t tuấn mã mà u trắng, láºp tức phát động vó ngá»±a, lông bá»m tung bay. Hướng vá» phÃa Phương Vân biến mất mà đuổi theo.
“Tiểu tỠnà y đang chỠngươi!†Linh hồn trong nhẫn nói.
Dương Hoằng lạnh nhạt nói, nói xong, nhắm hai mắt lại, thần thái bình tÄ©nh, vẫn không nhúc nhÃch.
Côn Bằng chấn động, láºp tức chÃnh là ngà n dặm, Phương Vân không hóa thà nh Côn Bằng rá»i Ä‘i, lại cưỡi má»™t chiếc xe ngá»±a rá»i Ä‘i. Dụng ý cá»§a hắn, không cần nói cÅ©ng biết, Phương Vân hiểu rõ, Dương Hoằng tất nhiên sẽ cùng Ä‘i theo. Dương Hoằng cÅ©ng biết, mình nhất định sẽ theo sau. Phương Vân sau khi luyện hóa tinh huyết Côn Bằng. Äã thể hiện ra tiá»m lá»±c đáng sợ, nếu như hiện tại không diệt trừ Ä‘i, tương lai sẽ cà ng khó!
“Hây!â€
Bánh xe ngá»±a chuyển động, hướng vá» xa xa rá»i Ä‘i, hai chiếc xe ngá»±a má»™t trước má»™t sau, cách xa nhau và i dặm hướng vá» xa xa mà đi. Má»™t ngà y má»™t đêm, bất kể là Phương Vân hay Dương Hoằng, Ä‘á»u không có dừng lại.
Äến rạng sáng ngà y hôm sau, xe ngá»±a đến má»™t mảng sÆ¡n lÄ©nh, rốt cuá»™c ngừng lại, bầu trá»i mua nhè nhẹ.
Trong sÆ¡n lÄ©nh cây cối um tùm, cá» cây tháºt sâu, má»™t bóng ngưá»i cao ráo Ä‘ang đứng ở bên con đưá»ng.
Phương Vân đội tá» kim quan, mặc hoa phục sÄ© tá», chắp tay mà đứng, hÆ¡i ngừa đầu, yên lặng chỠđợi. Ở phÃa sau hắn, cá»— xe ngá»±a sá»›m đã không biết chạy Ä‘i đâu, tá»±a như sá»›m đã được hắn Ä‘uổi Ä‘i.
Thanh âm bánh xe vang lên, má»™t cá»— xe ngá»±a mà u tÃm, ở trong mưa nhá» từ đưá»ng nhỠở xa cháºm rãi chạy tá»›i, nhìn thấy Phương Vân đứng ở cạnh đưá»ng, nhắm mắt chỠđợi, xe ngá»±a mà u tÃm láºp tức dừng lại.
“Kẹt!â€
Cá»a gá»— xe ngá»±a mở ra, trưá»ng bà o mà u tÃm lay động, Dương Hoằng mặc hoa phục mà u tÃm, theo trong xe ngá»±a Ä‘i ra.
“Dương Hoằng, ngươi rốt cuộc đã tới†Phương Vân mở mắt ra, bình tĩnh nói.
“Ừm, để cho ngươi đợi lâuâ€.
Dương Hoằng thần thái bình tÄ©nh, khà thế như núi. Tay hắn vung lên, xa phu trên xe ngá»±a hiểu ý, thét to má»™t tiếng, xe ngá»±a láºp tức quay đầu lại, hướng vá» phÃa xa chạy Ä‘i.
Xa phu vừa Ä‘i, đưá»ng nhá» trong rừng láºp tức chỉ còn hai ngưá»i Phương Vân cùng Dương Hoằng, hết sức yên lặng.
Hai ngưá»i bốn mắt nhìn nhau, Dương Hoằng thở dà i má»™t tiếng: “Hai ngưá»i chúng ta. Vốn có thể trở thà nh bằng hữu, chỉ là ... tháºt là đáng tiếc!â€
“Äúng váºy, đáng tiếc†Phương Vân cÅ©ng trả lá»i má»™t câu.
Dương Hoằng nà y bất luáºn tâm tÃnh, quyết Ä‘oán, thá»§ Ä‘oạn, lá»±c lượng, Ä‘á»u là ngưá»i nổi báºt trong cùng thế hệ, mưá»i lăm tuổi liá»n danh chấn thiên hạ, có danh bách chiến bách thắng. Tù binh dị tá»™c nô lệ, đâu chỉ trăm vạn. Phần quyết Ä‘oán cùng tà i năng nà y cá»§a Dương Hoằng. không cần nói cÅ©ng biết. HÆ¡n nữa tâm cÆ¡ cá»§a ngưá»i nà y, lòng dạ cÅ©ng không phải ngưá»i thưá»ng có thể so sánh, bất kể là dứt bá» má»™t đám tâm phúc dưới tay, hóa thà nh xương trắng, trải ở trên đưá»ng vương hầu. Hay trong thà nh Hoa An, má»™t phong thư trồng, ý đồ ly gián mình cùng Lưu Triệt
Dương Hoằng bà y ra thi Ä‘oạn, vượt xa cùng lứa tuổi, cho dù Phương Vân, cÅ©ng sinh lòng kÃnh nể! Nhân váºt như váºy, nếu như không phải đứng ở mặt đối láºp cá»§a Phương gia. Phương Vân có lẽ sẽ sinh la ý kết giao.
Chỉ là đáng tiếc, đạo bất đồng, bất tương vị mưu. Từ khi Dương Hoằng đứng ở mặt đối láºp cá»§a Phương gia, hai ngưá»i nhất định chỉ có thể có má»™t ngưá»i đứng.
Một sân khấu hoa lệ, vĩnh viễn chỉ có thể có một diễn viên!
Dương Hoằng sống, thì Phương Vân chết; Phương Vân sống thì Dương Hoằng chết! Dương Hoằng khi mới bắt đầu, sóng gió uy vũ đã bị Nhân Hoà ng định ra là công cụ dùng để đối phó bình dân hầu.
Nếu như Phương gia phát triển an toà n, thì Dương Hoằng mất Ä‘i giá trị lợi dụng, đối vá»›i Nhân Hoà ng đã không còn cần tá»›i. Mà nếu như Dương Hoằng phát triển an toà n. Phương gia tất phải thất thế, mà Phương Vân đã quyết định, không thể để cho tình huống như váºy phát sinh, cho nên giữa hai ngưá»i, chỉ có má»™t ngưá»i có thể còn sống.
Dương Hoằng tinh tưởng, vá»›i tốc độ tiến bá»™ cá»§a Phương Vân. Bá» qua hiện tại, muốn giết Phương Vân đã khó cà ng thêm khó. Má»™t khi Phương gia má»™t môn ba hầu, thì đó là lúc hắn triệt để thất sá»§ng, Nhân Hoà ng vì đạo cân đối, tất nhiên sẽ tuyển ngưá»i khác.
Phương Vân cÅ©ng tinh tưởng, hắn bước Ä‘i cà ng lúc cà ng nhanh. Nếu như không thể hiện ra, khiến cho Dương Hoằng cảm thấy, quả tháºt có cÆ¡ há»™i mà không nắm lấy. Như váºy vá»›i tác phong cẩn tháºn cá»§a Dương Hoằng, má»™t khi biết không phải là đối thá»§ cá»§a mình, thế tất ở lì tại kinh thà nh, không bước ra ná»a bước.
Khi đó, Phương Vân mặc đủ có bản lãnh bằng trá»i, cÅ©ng không khả năng tổn hại luáºt pháp triá»u đình, không để Nhân Hoà ng trong mắt mà đánh chết Dương Hoằng, Dương Hoằng tháºt sá»± là vững như bà n thạch.
“Muốn giết Dương Hoằng. Hiện tại là cÆ¡ há»™i tốt nhấtâ€.
Phương Vân ánh mắt bá»—ng nhÃch động.
“Thá»i gian còn sá»›mâ€, Dương Hoằng ngẩng đầu ngắm nhìn sắc trá»i, thu hồi ánh mắt, mỉm cưá»i nói: “Chúng ta không bằng lên đỉnh núi bên kia uống má»™t ly có được không?â€
“Äang có ý nà yâ€.
Phương Vân gáºt nhẹ đầu. Tráºn chiến nà y qua Ä‘i, chÃnh là lúc Dương Hoằng biến mất. Äối thá»§ như váºy, sau nà y Ä‘á»u rất khó gặp được. Phương Vân tất nhiên không ngại cùng hắn uống má»™t chén, dùng để lưu niệm.
Hai ngưá»i lên má»™t đỉnh núi ở phụ cáºn, Dương Hoằng khoanh chân ngồi xuống, tay lấy ra bà n trà , đưa lên ấm trà , chén nhá», rót má»™t chén đưa đến trước mặt Phương Vân.
“Uống trà †Dương Hoằng nói
“Äa tạ†Phương Vân tiếp nháºn chén trà , uống má»™t há»›p. Trong thân thể cá»§a hắn có Chu quả, nên cÅ©ng không sợ Dương Hoằng ở bên trong phóng độc.
Dương Hoằng cÅ©ng tá»± rót má»™t ly, uống má»™t ngụm: “Phương Vân. Có thể cùng ngưá»i như ngươi, ngồi đối diện nhau, châm trà đỠuống. Cảm giác phi thưá»ng không tệ. Tháºt là đáng tiếc, đây là lần đầu tiên, cÅ©ng có thể là má»™t lần cuối cùngâ€.
Phương Vân gáºt gáºt đầu: “Ta rất Ãt khi cùng kẻ địch uống trà , nhưng mà , ngoại trừ ngươi ra Lại nói đến, nếu như không phải ngươi má»™t má»±c áp bách, ta trước đây, cÅ©ng chưa chắc đã tiến bá»™ nhanh như váºyâ€.
“Ngươi cÅ©ng không cần cảm Æ¡n ta. Ta lúc ấy, cÅ©ng không có lòng tốt gì đâu. Không thể không thừa nháºn, từ đầu đến cuối, ta chưa từng xem ngươi là ngưá»i có thể ngồi ngang hà ng cùng vá»›i ta Äây là má»™t sai lầm rất lá»›n. Nếu như biết ngươi sẽ có thà nh tá»±u như hôm nay. Có lẽ ta sẽ áp dụng phương thức giống như Tháºp Tam hoà ng tá» Lưu Triệt, bằng không cà ng dứt khoát Ä‘Ãch thân ra tay Ä‘em ngươi đánh chết. Lại lá»±a chá»n má»™t đối tượng khác, nói và dụ như đại ca Phương Lâm ngươi. Như váºy hiệu quả sẽ tốt hÆ¡n nhiá»u†Dương Hoằng thẳng thắn nói ra.
“Äây quả tháºt là biện pháp tốt. Äáng tiếc, hiện tại chúng ta đà m luáºn như váºy, nhưng tất cả sá»›m đã là quá khứ†Phương Vân cÅ©ng không che dấu, trá»±c tiếp thừa nháºn.
“Ha ha, Phương Vân, ta rất thưởng thức ngươi Ä‘iá»m ấy. Không là m chuyện nếu như vô vị, chạm má»™t cáiâ€.
Hai ngưá»i dùng trà thay rượu, chạm má»™t cái.
Phương Vân nhìn Dương Hoằng trong lòng khẽ động. Äá»™t nhiên nói:
“Dương Hoằng. Ngươi biết không, trong thiên hạ tứ đại thanh niên đệ nhất cao thá»§. Vốn không có vị trà cá»§a ngươi. Tháºm chÃ, trong tương lai sáu năm tá»›i, cÅ©ng không có vị trà cá»§a ngươi. Không chỉ như váºy, Äại Chu triá»u cÅ©ng căn bản không nên xuất hiện má»™t vÅ© hầu thứ támâ€.
Dương Hoằng khóe miệng lá»™ ra nụ cưá»i thú vị: “Có ý tứ. Nói tiếp, ta ngheâ€.
Phương Vân nhìn bá»™ dáng cá»§a Dương Hoằng, đã biết hắn không để ở trong lòng. Chỉ là cưá»i cưá»i, cÅ©ng không đỠý:
“Ta há»i ngươi, ngươi đã nghe qua cái tên Phu tá» chưa?â€
“Lãnh tụ Nho gia, am hiểu “Chu Dịch†thôi diá»…n, sáng chế “Hoà ng cá»±c kinh thếâ€. CÅ©ng trở thà nh vị đứng đầu ở Lan Äà i Bà Uyển kia?†Dương Hoằng có chút nhÃu nhÃu mà y nói.
“Không sai. Ngươi không phải má»™t má»±c rất kỳ quái Ta vì sao có loại tu vi như hôm nay? Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết, má»™t năm rưỡi trước, chÃnh là ta tại há»c cung, bị Dương Khiêm cùng Lý Bình đánh bị thương, hồn phách phiêu tán rá»i thể, tiến nháºp và o cấm địa Mai mai lâm cá»§a kinh thà nhâ€.
Dương Hoằng sắc mặt đột biến.
Phương Vân liếc mắt nhìn hẳn, uống một hớp trà thơm, tiếp tục nói:
“Ta Ä‘i và o trong đó, vừa vặn gặp Phu Tá» Ä‘ang dùng “Chu Dịchâ€, tại thiên địa trong lúc đó, thay ngưá»i thôi diá»…n tương lai đại thếâ€. “
Dương Hoằng còn chưa có mở miệng, má»™t thanh âm khà n khà n dồn dáºp bá»—ng nhiên từ trong giá»›i chỉ bên tay trái cá»§a Dương Hoằng truyá»n ra: “Chu Dịch thôi diá»…n?!! Hắn Ä‘ang thay ngưá»i nà o thôi diá»…n?â€
Phương Vân nhìn liếc giá»›i chỉ trên tay Dương Hoằng, cÅ©ng không ngoà i ý muốn: “Trong khoảng thá»i gian nà y. Thượng cổ tông phái Ä‘á»u hiện Thất Nguyên má»™t đám chá»n lá»±a truyá»n nhân. Ngươi hẳn chÃnh là má»™t vị ở thá»i thượng cổ đúng không?â€
“Ngươi cÅ©ng có chút tiểu thông minh. Không sai. Ta xác thá»±c đến từ thượng cổ. Nói cho ta biết, Phu Tá» kia rốt cuá»™c là ngưá»i ra sao, dùng đứng đầu “Bát Tác†thôi diá»…n tương lai?†Linh hồn trong nhẫn nói.
“Cái nà y không thể nói cho ngươi biết, Dương Hoằng. Ngươi còn muốn nghe?†Phương Vân nói
“Nói tiếp Ä‘iâ€.
Dương Hoằng tay nắm lấy chén trà , hÆ¡i cúi đầu xuống. Là m cho ngưá»i ta nhìn không ra vẻ mặt gì trên mặt hắn.
“Ở trong Phu Tá» thôi diá»…n. Ta đã nhìn thấy tương lai mưá»i năm đại thế Dương Hoằng, nguyên bản ở trong váºn mệnh, nếu như không có gì bất ngá» xảy ra, ngươi hiện tại vẫn là thất bại, vẫn thống lÄ©nh những bá»™ hạ mà ngươi đã hy sinh kia. Mà thá»i gian ngươi phong hầu, hẳn là ở sáu năm sau. HÆ¡n nữa phong hiệu cá»§a ngươi hẳn là Bách Chiến hầu, mà không phải Anh VÅ© hầu!â€
“Hồ ngôn loạn ngữ! Dương Hoằng. Không cần nghe hắn nói lung tung. Hắn là đang công kÃch tâm tình cá»§a ngươi đó!†Linh hồn trong nhẫn kêu lên.
“Có phải là hồ ngôn loạn ngữ, nhá»› lại thoáng cái sẽ biết, Dương Hoằng, hÆ¡n ná»a năm thôi diá»…n phát sinh khi ta buá»™c tá»™i ngươi, ngươi hồi tưởng lại, trong hÆ¡n ná»a năm nà y, đã xảy ra chuyện gì!â€
Phương Vân thanh âm vừa dứt, láºp tức nhìn thấy Dương Hoằng thân hình rung động.
|
Äã có 11 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Goncopius
|
Danh sách cám ơn quá dà i, bấm và o đây để ẩn/Hiện
andyta, dongsongemde, hac am, kangaroopham, missu88, mjnhchuoj, namplhn2, nhomuathu, tongts, vppham, yrml_91
|

11-10-2012, 12:37 PM
|
    Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Nov 2010
Äến từ: Ở em gá»i bằng căn há»™ còn chổ anh há» gá»i là ổ
Bà i gởi: 32,436
Thá»i gian online: 1 năm 0 tháng 2 tuần 3 ngà y
Thanks: 4,167
Thanked 413,187 Times in 24,845 Posts
|
|
Äại Chu Hoà ng Tá»™c
Tác giả :Hoà ng Phủ Kỳ
-----oo0oo-----
Chương 493: Nấu Rượu Luáºn Anh Hùng (Hạ)
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: ST
“Phương Vân, ngươi muốn nói là . Ta vốn không phải như thế, chỉ là bởi vì váºn mệnh bị ngưá»i cải biến, má»›i có thà nh tá»±u như thế?â€
Dương Hoằng bá»—ng nhiên ngẩng đầu lên, cưá»i nói. Hắn tâm trà dù sao cÅ©ng bất phà m, mặc dù hiểu rằng váºn mệnh cá»§a mình bị ngưá»i Ä‘iá»u khiển, cÅ©ng sẽ không quá mức rung chuyển.
“Không phải ngươi, là chúng ta. Khác biệt duy nhất là , ngươi ngây thÆ¡ không biết rõ tình huống, bị ngưá»i thay đổi mệnh số. Mà ta, lại hiểu rõ. Ta có thà nh tá»±u hôm nay, Ä‘á»u là từ năng lượng bên ngoà i, nhưng cà ng nhiá»u hÆ¡n, là tá»›i từ sá»± cố gắng cá»§a bản thân. Từ hai năm trước ta đã biết, Phương gia có tai ương diệt môn, cho nên má»™t má»±c không ngừng cố gắngâ€.
Phương Vân lạnh nhạt nói, trong khi nói chuyện, cầm lấy ấm trà , tự mình rót cho mình một chén trà .
Dương Hoằng trong mắt lóe lên má»™t tia dị sắc: “Phương Vân, hôm nay không phải ngươi nói ta còn tháºt không biết những cái nà y. Nhưng mà , anh hùng hợp thá»i thế mà sinh. Bất luáºn là ngoại lá»±c cÅ©ng tốt, tá»± thân cố gắng cÅ©ng được. Anh hùng phải hiểu được phải nương theo thế. Trong tương lai mà ngươi thấy, có lẽ ta cÅ©ng không phải Anh VÅ© hầu. Nhưng ta sá»›m muá»™n cÅ©ng sẽ trở thà nh Anh VÅ© hầu. Bởi vì ta có tâm anh hùng, hiểu được cách nương theo thếâ€.
“Phương Vân, ngươi chỉ nói nguyên trong mạng váºn. Äại Chu triá»u cÅ©ng không có vị vÅ© hầu thứ tám. Nhưng ngươi có biết hay không, vÅ© hầu Äại Chu triá»u từ mấy trăm năm trước, cÅ©ng đã có†Dương Hoằng trầm giá»ng nói.
“Ồ†Phương Vân chân mà y cau lại. Nghe giá»ng Ä‘iệu cá»§a Dương Hoằng, tá»±a như có ẩn tình khác.
“Hừ†Dương Hoằng cưá»i lạnh má»™t tiếng, Ä‘em chén trà thÆ¡m má»™t ngụm uống cạn: “Thiên hạ Ä‘á»u biết vÅ© hầu thứ tám là Anh VÅ© hầu Dương Hoằng ta, nhưng lại có bao nhiêu ngưá»i biết được. Tám trăm năm trước, Äại Chu triá»u vốn có tám vị vÅ© hầu, mà tám trong vị vÅ© hầu, vốn có Dương thị nhất tá»™c chúng ta. Chỉ là đáng tiếc, má»™t hồi đại biến, là m cho trong gia đạo suy sụp, cả nhà bị chém, chỉ còn lại má»™t vị hoà ng thất công chúa có thể may mắn thoát khá»i. Hiện tại Dương thi má»™t môn chúng ta, chÃnh là từ trong bụng vị công chúa nà y sinh ra. Hoà ng thất dù vì vị công chúa nà y, đã Ä‘em tổ tiên Dương thi chúng ta phong là m quý tá»™c hầu, chỉ là tước Ä‘i vÅ© hầu vị, hÆ¡n nữa lệnh cưỡng chế nho gia, Ä‘em tất cả tư liệu vá» vÅ© hầu thứ tám cá»§a Äại Chu, toà n bá»™ dẹp bá»â€.
“Ta lúc bảy tuổi, ngá»™ nháºp tổ phòng. Biết được má»™t Ä‘oạn lịch sá» phá»§ đầy bụi nà y. Từ lúc đó, ta đã có má»™t mục tiêu, chÃnh là khôi phục vinh quang thuá»™c vá» Dương thị nhất tá»™c chúng ta. Phương Vân, theo các ngươi thấy. Ta có lẽ nhất thá»i được sá»§ng ái, sắc phong vÅ© hầu. Nhưng theo ta thấy, má»™t năm trước sắc phong, chỉ là ta từ trong tay hoà ng thất, má»™t lần nữa nghênh đón trở lại phong hiệu cá»§a tổ tiên - Anh VÅ© hầu†Dương Hoằng trầm giá»ng nói.
Phương Vân trong lòng hÆ¡i chấn động. Dương Hoằng dùng tu vi cấp Thiên Tượng, được phong vÅ© hầu. Phương Vân vốn Ä‘ang cho rằng đây là hoà ng ân vô cùng mênh mông cuồn cuá»™n, nhưng hôm nay xem ra, tá»±a như cÅ©ng không chỉ là như thế. Nghe giá»ng Ä‘iệu cá»§a Dương Hoằng, phong hiệu Anh VÅ© hầu nà y, tám trăm năm trước tổ tiên Dương Hoằng đã từng đạt được, mà qua tám trăm năm, hoà ng thất lại Ä‘em phong hiệu nà y, trả lại vá» trên ngưá»i Dương Hoằng.
Sau lưng má»™t sá»± kiện vô cùng đơn giản như váºy, đã để lá»™ ra tin tức là m Phương Vân âm thầm kinh hãi. Hoà ng thất sắc phong Dương Hoằng là Anh VÅ© hầu, tá»±a như cÅ©ng không chỉ là trùng hợp đơn giản như váºy. Ở sau lưng chuyện nà y, rõ rà ng là hoà ng thất đã xem thấu tâm tư cá»§a Dương Hoằng, nắm lấy triệt để.
Phương Vân tháºm chà hoà i nghi, Dương Hoằng bảy tuổi tiến và o tổ phòng, tra được Ä‘oạn lịch sá» nà y, cÅ©ng không có giấu diếm được hoà ng thất. Nếu không mà nói, Dương Hoằng phong hiệu, không thể nà o là Anh VÅ© hầu trùng hợp như váºy. Dù sao, má»™t phong hiệu không có ý nghÄ©a, đối vá»›i Dương Hoằng không có bất luáºn ý nghÄ©a đặc biệt gì. Mà chỉ cần là ba chữ Anh VÅ© hầu, cÅ©ng đủ để gá»i Dương Hoằng, cảm hoà i thánh ân, cảm động đến rÆ¡i nước mắt.
Hoà ng thất ở trên việc nhá» nà y, để lá»™ ra tâm cÆ¡ cùng thá»§ Ä‘oạn, khiến cho Phương Vân cÅ©ng không khá»i lòng sinh run sợ.
“Loại chuyện nà y, hẳn là chuyện cá»±c kỳ bà ẩn cá»§a ngươi. Nhưng lại có thể nói cho ta biết. Xem ra sau đó rất nhanh sẽ phải giết ta†Phương Vân trầm giá»ng nói.
“Ha ha, chuyện Phu tá» thôi diá»…n, cÅ©ng có thể là chuyện cá»±c kỳ bà ẩn cá»§a ngươi. Ngươi Ä‘em loại chuyện nà y cÅ©ng nói ra. Xem ra, cÅ©ng không có chuẩn bị để cho ta rá»i Ä‘i†Dương Hoằng nói.
Hai ngưá»i nhìn nhau cưá»i, lặng yên mà không nói.
“Phương Vân, ta tháºt sá»± là cà ng ngà y cà ng không muốn giết ngươi... Ta cÅ©ng chưa từng cùng ngưá»i trò chuyện thẳng thắn như váºy, loại cảm giác nà y phi thưá»ng thoải mái. Tháºt là đáng tiếc, chúng ta kém mưá»i tuổi. Nếu như ngươi sinh sá»›m hÆ¡n mưá»i năm, cùng ta cùng nhau tòng quân. Chúng ta tất nhiên sẽ là bằng hữu vô cùng tốt. Chỉ là hiện tại, đáng tiếc... chúng ta sắm vai diá»…n khác nhau, nhất định chúng ta phải là địch thá»§. HÆ¡n nữa chỉ có thể có má»™t còn sống rá»i Ä‘iâ€.
Dương Hoằng nói, Ä‘em nước trà trong chén, má»™t ngụm uống cạn: “Phương Vân, thá»i gian không có ngươi. Ta sẽ rất tịch mịch, Ãt nhất, sẽ không có ngưá»i đáng giá để Dương Hoằng ta cùng hắn ngang hà ng cùng má»™t chá»— uống trà ...â€
“Ngưá»i tà i trong thiên hạ rất nhiá»u, trước có Quân Niệm Sinh, Phong Thái Thương những ma đạo đệ nhất cao thá»§ nà y, sau lại có Tháºp Tam hoà ng tá» Lưu Triệt, Minh Vương Thái tá» kỳ tà i ngút trá»i. Chỉ là đáng tiếc, những ngưá»i nà y không có vÅ© lá»±c ngạo thế, lại không có tà i ngạo thế, nhất định không thà nh châu báu được. Không cách nà o cùng ngươi và ta đánh đồngâ€.
Phương Vân lông mà y khẽ nhếch, nhưng mà cũng không có chen và o.
“Quân Niệm Sinh nà y, khà váºn quá thịnh, nhưng vứt bá» cái nà y ra thì cÅ©ng không còn cái gì khác, nhất định không thà nh được châu báu. Phong Thái Thương nà y, khà váºn cá»±c kém, nhưng ý chà lá»±c hÆ¡n ngưá»i. Loại ngưá»i nà y, ta rất bá»™i phục. Äáng tiếc, cÅ©ng không hÆ¡n gì.â€
Hắn có lẽ có thể trở thà nh ma đạo cá»± kình, tông chá»§ má»™t phái, xưng bá má»™t phương, nhưng mà không thà nh được anh hùng trong thá»i thế. Anh hùng không chỉ phải có ý chà hÆ¡n ngưá»i, còn phải có mưu lược hÆ¡n ngưá»i. Phong Thái Thương nà y, ta hoà n toà n nhìn không thấy Ä‘iểm ấy. Chuyện do ngưá»i là m, nếu như thay đổi Dương Hoằng ta ở và o vị trà cá»§a hắn, trong ba năm, tất nhiên trở thà nh đệ tá» chân truyá»n Thá»§y Ma tông, không ai có thể chống lại. Tuyệt không giống như hôm nay, còn bị má»™t số con kiến hôi là m khóâ€.
“Lý Ức Huyá»n nà y, năm đó vạn ngưá»i chăm chú, dùng thi từ văn chương kinh diá»…m thiên hạ, lá»±c áp Tạ Äạo Uẩn cùng Doanh hoà ng Thái tá». Äáng tiếc, hắn bị tình là m khó, hÆ¡n nữa nho gia chú ý ngay ngắn bình thản, tâm tư bằng phẳng. Hắn tâm tÃnh quá mức bình thản, cùng chúng ta không phải là ngưá»i cùng đưá»ngâ€.
“Tháºp Tam hoà ng tá» Lưu Triệt, có thá»§ Ä‘oạn, có năng lá»±c. Nhưng mà luáºn vá» trà tuệ, cÅ©ng chỉ là ngưá»i tà iâ€.
“Minh Vương Thái tá», ngưá»i nà y ta và ngươi Ä‘á»u gặp qua Có tâm cÆ¡ có lòng dạ, nhưng đáng tiếc, chỉ là tiểu thuáºt. Hắn có lẽ hiểu được thuáºt xảo trá, nhưng luáºn bà y mưu nghÄ© kế, quyết thắng ngà n dặm Hắn kém không chỉ là má»™t báºcâ€.
“Vá» phần Phạm Thiên... là má»™t hòa thượng, tháºt sá»± không thà nh được gì!â€
“Còn có má»™t ngưá»i, chÃnh là Äế Nhất. Ngưá»i nà y quá mức thần bÃ, ta không đánh giá được hắnâ€.
“Phương Vân, trong số những ngưá»i trẻ tuổi đương thá»i, có thể cùng chúng ta đánh đồng thì chỉ có những ngưá»i nà y. Những ngưá»i nà y, tại phương diện võ đạo, có lẽ có thể cùng chúng ta ngồi ngang hà ng, tháºm chà có vượt qua. Nhưng vÅ© lá»±c có thừa, mà lại trà tuệ không đủ. Nhất định không thà nh được gì. Những ngưá»i nà y có lẽ sẽ nổi tiếng, có lẽ sẽ thà nh kiêu hùng má»™t phương, nhưng tuyệt đối không thà nh được anh hùng trong thiên hạ! Anh hùng không chỉ có vÅ© lá»±c là m thiên hạ kinh sợ, còn có váºn sá» thiên hạ, Ä‘em ngưá»i trong đó hóa thà nh quân cá», trên bà n cá» thiên hạ nà y, tung hoà nh giao nhau, công phạt giết chóc, có năng lá»±c không đánh mà thắng! Mà ta và ngươi, chÃnh là nhân váºt như váºy!â€
Dương Hoằng ánh mắt nhìn Phương Vân nói.
Phương Vân giáºt mình. Dương Hoằng nói má»™t phen như váºy, trong lòng hắn cÅ©ng nhấc lên má»™t mảng gợn sóng. Không thể không thừa nháºn, nếu như không phải hai bên láºp trưá»ng đối địch, Phương Vân ngược lại quả tháºt có ý cùng ngưá»i nà y kết giao.
“Ta lại không biết, ngươi đối vá»›i ta lại có thể đánh giá cao như váºy†Phương Vân cưá»i nói.
“Phương Vân†Dương Hoằng cưá»i cưá»i: “Ta vô ý nâng ngươi lên, hay là cho ngươi mượn lá»±c để tá»± nâng mình lên. Trên thá»±c tế, nếu như bản thân ngươi không có bản lãnh, như váºy ngươi hôm nay cÅ©ng không có tư cách, ngồi đối diện vá»›i taâ€.
“Dương Hoằng, biết ta nhìn ngươi thế nà o không?†Phương Vân đột nhiên nói.
“Xin rá»a tai lắng nghe†Dương Hoằng mỉm cưá»i nói.
“Dương Hoằng, trên ván cá» thiên hạ nà y. Chúng ta cÅ©ng chỉ là có những quân cá» có cÅ©ng được mà không có cÅ©ng không sao. Mặc kệ ngươi có kỳ tà i ngút trá»i cÅ©ng tốt, có mưu lược cá»±c cao cÅ©ng tốt, cÅ©ng chỉ là quân cá» cá»§a ngưá»i khác. Ngưá»i chân chÃnh đánh cá», còn là má»™t ngưá»i khác hoà n toà n. Dương Hoằng, ngươi có lẽ có dã tâm, có hùng tâm, có quyết Ä‘oán, có mưu lược, nhưng ngưá»i khống chế ngươi kia, so vá»›i ngươi cà ng có dã tâm, cà ng có hùng tâm, cà ng có quyết Ä‘oán, cÅ©ng cà ng có mưu lược hÆ¡n. Cho nên, ngươi vẫn chỉ là quân cá». Mà ta... Ở trong ván cá» thiên hạ ván nà y, trong mắt cá»§a ta, chÃnh là má»™t khúc xương nhà m chán, má»™t đám chó hoang lại Ä‘em khúc xương nà y coi như trân bảo, quên cả sống chết cướp Ä‘oạt. Ta vô tình từ trong tay đám chó hoang đó, tranh Ä‘oạt được má»™t khúc xương!â€
Phương Vân thần thái bình tĩnh nói.
Phương Vân trong lúc vô tình nói một phen, lại là m cho Dương Hoằng trong lòng mãnh liệt rung động, trong hai tai bỗng nhiên tái hiện lại thanh âm từ mấy ngà y trước.
Ở trước Tá» Khà điện kia, tá» khà bốc lên, má»™t thanh âm uy áp từ bên trong truyá»n ra:
“Dương Hoằng, trầm cho ngươi má»™t lần cÆ¡ há»™i cuối cùng. Giết Phương Vân, trầm vẫn trá»ng dụng ngươi. Hoặc là , trong Trên Yêu tháp, sẽ có má»™t vị trà cá»§a ngươi.â€
“Thần, lÄ©nh chỉâ€.
Dương Hoằng nhìn Phương Vân ở trước ngưá»i má»™t cái, thần sắc phức tạp. Hắn căn bản không biết, bản thân đã không thể rá»i khá»i đây. Bá»—ng nhiên hÃt sâu má»™t hÆ¡i, Dương Hoằng cưá»i nói:
“Phương Vân, ngươi nói không sai. Ta trước mắt xác thá»±c chỉ là má»™t quân cá». Má»—i má»™t nhân váºt anh hùng, trước khi phát triển Ä‘á»u là quân cá». Nhưng mà loại thân pháºn nà y, theo ta mà nói, là lá»±c cà n, nhưng cÅ©ng là trợ lá»±c. Cuối cùng sẽ có má»™t ngà y, ta có thể dá»±a thế nhảy khá»i ván cá» nà y. Vá» phần, ngươi nói khúc xương... Ha ha, cÅ©ng không phải má»—i ngưá»i Ä‘á»u là Phương Vân, hÆ¡n nữa... Phương Vân ngươi vốn không muốn đếm xỉa đến, bà ng quan xem má»™t đám chó hoang tranh Ä‘oạt xương cốt, đó là không có khả năng. Sá»›m muá»™n, ngươi sẽ bị cuốn và o trong tráºn tranh đấu nà y. Mặc kệ ngươi nguyện ý, hoặc là không muốn.â€
“Chuyện là do ngưá»i là m†Phương Vân lạnh nhạt nói, tá» vẻ lÆ¡ đễnh.
Dương Hoằng chỉ cưá»i cưá»i, hắn đột nhiên đặt chén trà trên tay xuống: “Phương Vân, ngươi sau khi ra Ä‘i, ta sẽ hoà i niệm ngươiâ€.
Dứt lá»i, bá»—ng nhiên đứng dáºy.
Äồng thá»i, Phương Vân cÅ©ng đứng dáºy, Ä‘em chén trà đặt ở trước mặt.
Lá»i nói đến nÆ¡i đây, nên nói thì đã nói. Hai ngưá»i thẳng thắn tương đối, là m như địch thá»§, bất luáºn kết quả như thế nà o, Ä‘á»u là không hối tiếc.
“Dương Hoằng, ra tay Ä‘i. Äây là má»™t cÆ¡ há»™i ta cấp cho ngươi!†Phương Vân thong dong nói.
|
Äã có 12 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a Goncopius
|
Danh sách cám ơn quá dà i, bấm và o đây để ẩn/Hiện
andyta, dongsongemde, hac am, kangaroopham, missu88, mjnhchuoj, namplhn2, nghiamap199, nhomuathu, tranledung, vppham, yrml_91
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
***********, 4vn.eu hoang phu dai chu, ãèäðîìåòöåíòð, áèçíåñ, àíãåë, Äại chu hoà ng tá»™c, ây kiểng giả, đáy ao oan hồn, đại chu, đại chu hoà ng tá»™c, côn bằng bắc minh, dai cho hoang toc, dai chu hoan toc prc, dai chu hoang chieu, dai chu hoang toc, dai chu hoang toc ******, dai chu hoang toc 487, dai chu hoang toc 4vn, dai chu hoang toc 4vn.eu, dai chu hoang toc ebook, dai chu hoang toc hic, dai chu hoang toc prc, dai chu hoang toc4vn, dai chu hoang trieu, dai chu hoanh that, dai trieu hoang chu, daichuhoangtoc, daichuhoangtoc full.prc, daichuhoangtoc prc, dong phuong huyen ao, ebook dai chu hoang toc, êîâðîâ, êíèãà, ëîøàäè, èðêóòñê, forum ao dai 2013, gia toc dai chu 4vn, hang toc dai chu 4vn, hoang chieu dai chu, hoang phu ki, hoang that dai chu, hoang toc dai chi, hoang toc dai chu, hoang toc dai chu 371, hoang toc dai chu 4vn, hoang toc dai chu prc, hoang toc luong son, hoang trieu dai chu, hoang trieu dai chu 4vn, hoà ng tá»™c đại chu, huyá»n ảo đại chu, huyen ao dai chu, huyenhuyendaichuhoangtoc, ìâèäåî, íàñòðîéêà, ïåðâûé, îòêðûòêè, ïðåäñêàçàíèÿ, ñîáàê, ñòàòü, òåëåâèçîðû, õàêåð, óãëîâûå, òåõíèêà, õîêêåé, ôðàíöèÿ, òðóäà, tac gia hoang phuong, truyen dai chu hoang toc, truyen hoang toc dai chu  |
| |