Mấy nhân viên của sở lập tức lao đến, làm ra bộ dáng muốn bắt Sa Tử đi.
- Các anh không được làm vậy!
Hoàng Hiểu Uyển lo lắng cho an toàn của Sa Tử, lao lên ngăn cản theo bản năng. Chu Hiểu Xuyên đưa tay ngăn cản nàng nói:
- Không cần lo lắng, mấy tên này không thể làm gì được Sa Tử.
Giống như muốn chứng minh cho lời nói của Chu Hiểu Xuyên, Sa Tử đang ngồi ở trên bàn, ngay lập tức nhảy vọt lên, dùng đầu của Hàn Phức và Liêu Phàm làm cái cầu, phóng vèo ra khỏi phòng khám. Trên mặt Hàn Phức và Liêu phàm ngay lập tức xuất hiện mấy vết cào đẹp và đều tăm tắp.
- Đổi theo, đuổi theo nó cho tao. Nhất định phải bắt được con mèo chết tiệt này.
Liên tục nhận đau khổ từ Sa Tử, Hàn Phức tức giận vô cùng, khua tay múa chân gào loạn lên. Mấy nhân viên của hắn lập tức chạy ra khỏi phòng khám, đuổi theo Sa Tử. Dưới tình huống như vậy, Chu Hiểu Xuyên chẳng những không lo lắng, ngược lại hắn lộ ra biểu tình theo kiểu 'Biết ngay mà', bình tĩnh cười nói:
- Tôi khuyên anh, tốt nhất hãy đưa người của các anh trở về đi!
Hàn Phức nhíu mày, lớn tiếng hỏi:
- Anh nói vậy là sao? Anh có ý gì? Uy hiếp tôi à? Nếu tôi nói 'Không' thì anh sẽ làm gì? Dùng bạo lực chống lại người thi hành công vụ hay sao?
Hiển nhiên hắn giận cá chém thớt, trút hết giận lên người Chu Hiểu Xuyên.
- Tôi đang nghĩ tốt cho các anh tôi. Các anh không nhận thì thôi đi, lại còn nói tôi uy hiếp này nọ nữa.
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu, thở dài một hơi nói:
- Quả thực ấy ấy cắn Lữ Động Tân, không nhận ra lòng tốt của người khác mà. Đầu năm nay, chẳng lẽ muốn làm người tốt cũng khó như vậy sao?
Hàn Phức lặng đi một chút rồi nói:
- Ấy ấy cắn Lữ Động Tân...?
Liêu Phàm tiếp lời nói:
- Ấy là chó. Chó cắn Lữ Động Tân. Hàn phó sở, tên này đang chửi anh đấy! Hắn chửi anh là chó!
- Mày không nói gì không ai bảo mày câm đâu!
Hàn Phức tức giận cực độ. Nếu không phải vì rào cản thân phận, sợ rằng hắn sẽ lao lên tát cho Liêu Phàm một phát rồi. Sau khi chửi Lâm Phàm như đổ máu chó lên đầu. Hàn Phức quay người lại, lạnh lùng nhìn Chu Hiểu Xuyên nói:
- Được lắm, anh không những cản trở chúng tôi chấp pháp, lại còn chửi bới, nhục mạ, uy hiếp chúng tôi...
Hắn vừa nói đến đây, mấy người mới xông ra ngoài bắt Sa Tử, đều trở về tay không. Hàn Phức quên mất chuyện chửi mắng, chất vấn Chu Hiểu Xuyên, cau mày lại, hỏi mấy tên thủ hạ:
- Sao đã trở lại rồi? Các cậu không bắt được con mèo chết tiệt kia sao?
- Con mèo... Con mèo vẫn đang ở ngoài kia.
Mấy tên nhân viên đáp lời, ngữ khí và vẻ mặt có vài phần cổ quái.
- Nếu đang ở ngoài, sao tụi mày không bắt nó lại đây? Chẳng lẽ muốn đích thân tao ra bắt à? Đúng là một đám vô dụng mà...
Hàn Phức vừa chửi, vừa nhìn theo ngón tay đám nhân viên chỉ. Khi hắn nhìn lại, cả người liền ngây dại, lập tức đứng hình như khi xem JAV bị rớt mạng. Sau một lúc, Hàn Phúc mới tỉnh lại, âm thanh run rẩy, như kiệt sức nói:
- Chuyện này... Đ!@$^^, chuyện gì đang sảy ra vậy?
Cũng không biết là từ lúc nào, bên ngoài Phòng khám thú cưng có một đoàn quân động vật. Số lượng áp đảo nhất là chó và mèo, nhưng thua kém không bao nhiêu là đội quân rắn rết, thằn lằn, bò sát, thậm chí là cả nhện. Chúng nó đông đến mức chuột, rùa, ba ba, sâu bọ cũng lúc nhúc chạy đến giúp vui. Nhìn thoáng qua thôi, chắc số lượng 'binh sĩ của quân đoàn' cũng phải đến vài ngàn chứ không ít. Cảnh như vậy quả thực khiến người ta nhảy dựng lên. Cũng không trách được đám người Hàn Phức lại hoảng sợ như vậy được, bất kỳ ai gặp phải tình huống này cũng đều xoắn cả mà thôi. Có một điều chắc chắn đó chính là đám động vật này đến từ tất cả các cửa hàng của chợ Hoa Điểu. Nhưng phải biết rằng, Sa Tử chính là 'Chị cả' của đám 'du côn' này trong chợ. Thế mà có kẻ dám đến đại bản doanh của 'Chị cả' gây bất lợi, làm chuyện xằng bậy... Hỏi thử xem bọn chúng phải làm gì? Đương nhiên là đến oánh thí mợ tụi nó đi chứ… Đám người Hàn Phức tuy không trải qua trận 'bạo động' của động vật ở mấy tháng trước. Nhưng nhìn thấy tình huống hiên tại, bách thú chạy như điên thì bọn họ cũng không khá hơn, bị dọa suýt nữa bĩnh ra quần, trộng bộ dáng rất chật vật, có lẽ xoắn hết cả rồi. Liêu Phàm 'may mắn' được chứng kiến cảnh mấy tháng trước giống như thế này, điều đó làm hắn hất thời trắng bệch mặt ra, không tự chủ được hai chân run lập cập. Sau đó, không cần quan tâm đám động vật này có hiểu được tiếng người hay không, hắn đứng lên quát lớn:
- Đám súc sinh này, bọn mày muốn làm gì? Nếu tụi mày muốn làm loạn, tao sẽ không ngần ngại đập chết hết tụi mày, đem về làm lẩu toàn bộ.
Sau khi uy hiếp đám động vật mấy câu, lại hướng đến ông chủ của mấy cửa hàng có động vật 'bạo loạn' mà hét lên:
- Các người còn đứng ngây ra đấy làm gì? Chờ xem kịch à? Còn không nhanh đem đám súc sinh trong cửa hàng của các ngươi lôi về đi. Chẳng lẽ để bọn nó kích động, làm hại đến mấy vị ở sở giám sát sao? Các người không muốn kinh doanh nữa phải không? Đều muốn cửa hàng của mình bị niêm phong hết à?
Liêu Phàm dùng chiêu 'Cáo mượn oai hùm' quả thực có tác dụng. Mặc dù trong chợ, chủ nhân của mấy cửa hàng thú nuôi đều rất bất mãn với Liêu Phàm, ước gì hắn bị đám động vật hung hăng giáo huấn một phen. Nhưng vấn đề là, bên cạnh hắn còn có một kẻ tên là Hàn Phức, là người của sở giám sát vệ sinh. Nếu chẳng may hắn bị đám động vật của mình làm cho bị cái gì đó thì đã đắc tội với người ta rồi, điều đó đồng nghĩa với việc tự tuyệt đường làm ăn của chính mình. Có không đến mức phải đóng cửa bất quá chắc chắn công việc sẽ chẳng lấy đâu ra mà suôn sẻ. Cho nên, mấy người chủ cửa hàng, bị Liêu Phàm chửi bới vẫn không bật lại, chỉ đành nhanh chóng tìm mọi biện pháp triệu tập đám thú nuôi của mình về. Cùng lúc đó, Chu Hiểu Xuyên đã lén lút ra hiệu với Sa Tử, ý bảo nó đừng có vội vàng nóng nảy, làm hỏng hết việc. Vì lũ người kia không phải là đám giang hồ, ác ôn vùng nông thôn, mà đó là người của sở giám sát vệ sinh, ít nhiều cũng được gọi là người chấp pháp, nếu tấn công, có khả năng sẽ bị gán cho cái tội danh kháng pháp luật thì khổ, cho dù đối tượng hành hung, chống người thi hành công vụ không phải là con người. Nhận được tín hiệu của Chu Hiểu Xuyên, Sa Tử cũng không vội vàng bảo đám 'lâu la' dừng tay à nhầm dừng chân, mà nhìn hắn, có ý hỏi: 'Vậy thì ngươi làm sao?'
Chu Hiểu Xuyên cười khổ, ra ký hiệu như 'Chưa biết được... Muốn biết thì phải thử. Đừng có xúc động làm bậy, nếu không sẽ xong đời đấy.’
Cuối cùng Sa Tử cũng nhấm nhấm nháy nháy mắt ý nói: 'Được rồi, nếu chủ nhân đã đem toàn bộ phòng khám giao cho ngươi, ta nghĩ chắc chắn có lý do của cô ấy. Sẽ nghe theo lời của ngươi. Ta nghĩ ngươi sẽ không làm cho chủ nhân ta đau khổ tan nát cõi lòng đâu nhỉ.' Sau đó nó ra lệnh cho đám đàn em giải tán tại chỗ. Nhìn đám chó mèo, rắn rết, bọ cạp, nhện, bò sát... rời đi từng đoàn. Đám người Liêu Phàm và Hàn Phức đều thở ra một hơi. Mấy nhân viên của Hàn Phúc cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Tới giờ phút này bọn hắn mới thấy lưng áo ướt đẫm, thật không ngờ là bị đám động vật dọa cho sợ toát hết cả mồ hôi. Sau khi xong, có một nhân viên giám sát đi vào trong Phòng khám thú cưng, chỉ tay vào Sa Tử hỏi:
Từ trong tâm mà nói, Hàn Phức rất muốn đem con mèo đã làm hắn mất mặt này đi xào xả ớt. Nhưng tình huồng vừa rồi đủ kiến cho hắn xoắn hết cả vào, không dám ho he nữa. Hắn chắn chắn rằng nếu hắn lại hạ lệnh cho thuộc hạ bắt con mèo đen chết tiệt kia thì đám động vật đang rời đi sẽ nhanh chóng quay trở lại, đến lúc đó có trời mới biết lũ súc vật bị dại này làm ra chuyện gì. Có lẽ bọn chúng sẽ không hù dọa đơn thuần như vừa rồi, mà gây ra thương thích cho bọn họ cũng nên. Đây không phải là chuyện Hàn Phức mong muốn. Vì vậy, Hàn Phức đưa tay gõ lên đầu tên nhân viên vừa hỏi, chửi:
- Bắt cái rắm chứ bắt. Mày muốn hại chết tao à?
Tên nhân viên bị đánh không chút biểu cảm đau đớn hay buồn bực nào, ngược lại còn thở ra một hơi thoải mái. Mà mấy tên đồng nghiệp đứng bên cạnh cũng có chung một biểu tình, nếu có kém thì cũng chỉ kém tí ti, không đáng kể. Sa Tử đang ngồi uy phong trên cao, đưa ánh mắt nhìn bọn họ. Bọn họ bây giờ cũng không dám manh động đắc tội con mèo đen nhỏ này nữa, bị một nó dọa cho sợ té đái vãi phân như vậy, đối với bọn hắn cũng là quá đủ rồi... Hàn Phức rời ánh mắt nhìn tới chỗ Chu Hiểu Xuyên, đồng thời đem lửa giận trong lòng mình trút lên người Chu Hiểu Xuyên:
- Chu Hiểu Xuyên, anh không có giấy phép hành nghề, chính là phạm pháp. Hiện tại chúng tôi muốn niêm phong phòng khám này. Mong anh hãy quản lý con súc... con mèo này một chút. Đừng để nó làm chuyện gì quá đáng. Nếu không chúng tôi buộc phải mời cảnh sát, liên ngành chấp pháp.
Lúc nói những lời này, Hàn Phức cảm thấy rất khó chịu. Những người xem náo nhiệt xung quanh nhịn không được, che miệng khúc khích cười trộm. Trách mắng một con mèo bạo lực chống pháp luật, chống người thi hành công vụ thì có lẽ Hàn Phức chính là người đi tiên phong mở đường. Sau khi nói xong, Hàn Phúc cũng không cho Chu Hiểu Xuyên có cơ hội mở miệng. Hắn truyền đạt mệnh lệnh cho đám nhân viên của hắn:
- Niêm phong!
Một tiếng nói mang theo tức giận từ bên ngoài phòng khám truyền vào:
- Niêm phong? Niêm phong cái đầu mày ấy!
- Đức nào! Đứa nào ưvà mới nói? Muốn ngăn cản bọn tao chấp pháp sao?
Trong lúc tức giận, Hàn Phúc xoay người lại, hắn tính trút giận lên kẻ dám ngăn cản hắn làm việc. Nhưng khi hắn vừa quay lại phía sau, nhìn tình huống hiện tại, làm hắn không khỏi ngẩn ngơ. Cũng không biết là từ khi nào mà bên ngoài phòng khám đã tụ tập rất nhiều người, so với ban đầu phải gấp mấy chục lần. Giờ phút này, nhìn ra xa thêm một chút, đủ làm người ta kinh hãi. Đám người đông đúc vô cùng, so với cảnh hội chùa Hương cũng không khém bao nhiêu. Một nhân viên giám sát nhịn không được, hít một hơi khí lạnh, sau đó lẩm bẩm:
- Những người này từ đâu mà ra vậy? Chúng ta mới bị một đám động vật vây hãm, giờ lại đội thành con người sao? Điều này quả thực quá tàn bạo vô nhận đạo mà.
Hắn nói ra điều này, cũng chính là tiếng lòng của những đồng nghiệp bên cạnh. Hàn Phức cũng bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ, gọi Liêu Phàm đang đứng một bên lại hỏi:
- Trong chợ Hoa Điểu, sao lại nhiều người như vậy chứ? (Biên: chợ mà không đông người thì buôn bái cái nỗi gì?)
Lúc này Liêu Phàm cũng trợn trừng mắt nói: "
- Những người này... Bọn họ không có mợ tiệm gì ở đây cả!
- Không phải người mở tiệm trong chợ này? Vậy bọn họ là những ai?
Dường như nghe được Hàn Phức và Liêu Phàm nói gì, một bác gái từ trong đám người bước ra, hai tay chống ngang hông nói:
- Chúng tôi đều là những người đã đem thú nuôi của mình đến nhờ bác sĩ Chu khám cho. Nghe nói các người định niêm phong phòng khám, cản trở họ làm ăn. Nói cho các người biết, khôn hồn thì mau cút đi, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách khí.
Bác gái nói ra những lời này rất hợp tình hợp lý, mười phần khí phách. Ban đầu Liêu Phàm sửng sốt, sau đó hắn chợt nhớ lại. Chắc chắn bọn họ biết được chuyện này là do hắn đang quay trực tuyến trên internet rồi sau đó bọn họ mới từ khắp các nơi ở huyện Phương Đình tập hợp về đây.
"Những người này lại nói giúp cho Chu Hiểu Xuyên. Xem ra bọn họ đã bị Chu Hiểu Xuyên biến thành khách hàng thân thiết ròi. Cũng không biết tên Chu Hiểu Xuyên chết tiệt này bỏ bùa mê thuốc lú gì nữa. Quả nhiên làm người khác hâm mộ đến mức ghen tị mà. Nhưng các người đến đây rồi cũng tốt thôi, chờ đến lúc các người biết được tên Chu Hiểu Xuyên kia không có giấy phép hành nghề, rồi nhìn thấy phòng khám bị nhiêm phong thì các người sẽ chuyển sang ghét bỏ thậm chí là oán hận Chu Hiểu Xuyên. Đến lúc đó, mình chỉ cần thừa nước đục thả câu, đưa đám người đó chuyển sang phòng khám của mình, trở thành khách hàng thân thiết của mình là tốt rồi. Không cần toàn bộ, chỉ cần một nửa là ngon ơ. Xem ra, qua năm sau cái xe cũ nát của mình có thể đổi thành BMW được rồi.” Nghĩ vậy, Liêu Phàm không tự chủ được nở nụ cười đắc chí. Giờ phút này trong mắt hắn, đám người đang vây quanh Phòng khám thú cưng không phải là những con người, mà là đống tiền có hình dạng con người. So với Liêu Phàm, Hàn Phức đứng một bên cảm thấy rối bời vô cùng, hiện tại ,ọi chuyện không còn dễ giải quyết nữa rồi. Hắn quay người về đám người đông nghịt, lau mồ hôi trên trán giải thích:
- Các vị, có gì nhầm lẫn ở đây không? Chúng tôi không phải tự ý niêm phong phòng khám này đâu. Chẳng qua là vì Chu Hiểu Xuyên không có giấy phép hành nghề, ầynh ta không thể chứng minh mình là một bác sĩ thú y hợp pháp. Cho nên chúng tôi mới phải niêm phong. Chúng tôi làm việc luôn tuân theo quá trình và thủ tục, đồng thời nghĩ tới lợi ích của người dân mà thôi...
- Đừng có lôi quy trình với thủ tục ra mà nói với chúng tôi!
Người lúc nãy lớn tiếng chửi 'Niêm phong cái đầu nhà mày', đang ở phía sau cũng bước ra trước. Anh ta chính là chủ nhân của con thằn lằn nuốt phải gỗ lúc trước được Chu Hiểu Xuyên chữa trị:
- Chúng tôi khó khăn lắm mới gặp được một bác sĩ có trình độ và đạo đức. Các ông lại muốn niêm phong phòng khám của người ta lại. Rốt cục các ông có ý gì đây?
Những người đứng xung quanh cũng nhao nhao, sôi nổi theo chân nói:
- Cứ xem như bác sĩ Chu tạm thời không có giấy phép hành nghề như anh nói. Nhưng y thuật của người ta, so với cái đám lang băm có giấy chứng nhận kia còn hơn gấp vạn lần. Các người đem chỗ này niêm phong lại, vậy chẳng phải là ép dân thường như chúng tôi phải đến chỗ mấy tên lang băm kia sao. Làm sao chúng tôi dám tin tưởng mấy tên ấy chứ?
- Các người muốn niêm phong thì tìm mấy tên lang băm, trời oánh không chết ấy mà nhiêm phong. Tại sao lại niêm phong phòng khám của bác sĩ Chu, nơi làm ăn uy tín chứ? Trời ơi là trời, ông xuống mà xem, có còn công bằng không vậy trời!
- Nói rất đúng. Mấy phòng khám của mấy tên lang băm kia, thu phí trên trời, làm việc thì bụp xẹt không ra sao cả. Rõ ràng bọn chúng muốn bóp cổ khách hàng mà. Nói không chừng, bọn chúng còn ăn bớt ăn xén cả thuốc men, khám bệnh lung tung. Chuyện này xảy ra từ xưa đến nay, ấy vậy mà người dân chưa bao giờ thấy cơ quan chức năng đến kiểm tra, khám xét bọn chúng bao giờ cả!
- Theo tôi thấy, tình hình lúc này chính là do bọn lang băm kia làm ra. Bọn chúng đỏ mắt vì công việc của bác sĩ Chu cho nên mới đút lót cho mấy tên này đến, chủ yếu là phá rối công việc của bác sĩ Chu, phá rối chuyện làm ăn của Phòng khám thú cưng mà thôi!
- Quan thương cấu kết! Đây là chuyện cấu kết liên minh giữa thương nhân và cán bộ nhà nước đây mà. Chúng ta hãy phanh phui chuyện này ra, đưa lên báo chí, internet đi. Để cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của bọn chúng! Mọi người sẽ lên án, sỉ vả, chửi bới chúng nó đi. Tôi muốn xem bọn chúng còn gian dối được đến bao giờ. Cuối cùng bọn họ sẽ bị trừng phạt như thế nào!
Phải đối mặt với đám đông, mỗi người một tiếng, cứ như bị kết án trước tòa. Đám người Liêu Phàm và Hàn Phức say xẩm, choáng váng mặt mày. Bọn họ nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới, một chuyện nhỏ như con thỏ, ngồi ăn cỏ trên bãi bê tông như vậy mà lại nị xé to như con khung long bạo chúa rồi, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ. Nhất thời, bọn họ không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào mới phải.
"Này... Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Nghẹn họng, mở mắt to cộ nhìn đám người khoa tay múa chân trước mắt. Liêu Phàm nhịn không được, gào lên trong lòng. "Tại sao mấy khi người này đã biết Chu Hiểu Xuyên không có giấy phép hành nghề, chẳng những không ghét bỏ, hắt hủi hắn, mà dường như còn yêu quý, bảo vệ hắn hơn trước đây? Chẳng lẽ trong đầu bọn người kia không có não, hoặc nếu có thì không có nếp nhăn? Chuyện đơn giản như vậy mà không phân biệt được đúng hay sai sao?"
Quả thực, ngay sau đó, mọi người lên tiếng ủng hộ Chu Hiểu Xuyên không ngớt. Chẳng lẽ đúng như lời Liêu Phàm nói, bọn họ không phân biệt được đúng sai hay sao?
Đương nhiên không phải!
Trên tực tế, những người này không quan tâm Chu Hiểu Xuyên có giấy chứng nhân hay không. Bởi vì đối với bọn họ, giấy chứng nhận cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi, cái quan trong nhất chính là trình độ khám bệnh, kỹ năng chữa bệnh cùng với y đức. Quả thực là như vậy, mặc dù hiện tại Chu Hiểu Xuyên không có giấy phép hành nghề nhưng y thuật của hắn so với đống bác sĩ 'chính quy' trong chợ Hoa Điểu này, chỉ có hơn chứ không bao giờ kém. Trừ chuyện trình độ ra, còn một chuyện rất quan trọng khác nữa, đó là y đức và thái độ của Chu Hiểu Xuyên hoàn toàn khác với những người khác. Đám Liêu Phàm chỉ có tiền trong mắt, là một tên bác sĩ hiểm độc còn Chu Hiểu Xuyên tốt hơn bọn lắn không biết bao nhiêu lần. Ít nhất khi đưa vật nuôi động đến Phòng khám thú cưng cũng không bao giờ lo lắng bị chết, cũng không cần lo lắng thú cưng của mình sẽ bị khám chữa lung tung lẫn bị hút máu. So sánh những điều này, ai tốt ai xấu, hẳn trong lòng mọi người đều có câu trả lời rõ ràng rồi. Mà có lẽ nhận thức của con người không dễ dàng thay đổi bởi một tờ giấy tên là 'Giấy chứng nhận hành nghề'. Chỉ tiếc, đạo lý đơn giản và dễ hiểu này, thì Liêu Phàm lại không hiểu. Nhìn thấy đám người xúc động đang bao vây xung quanh, Liêu Phàm sợ hãi đến mức rụt cổ, hắn bắt đầu cảm thấy có chút hối hận. “Tại sao vừa rồi mình lại có quyết định điên rồ, đem chuyện niêm phong Phòng khám thú cưng tường thuật trực tuyến lên mạng chứ? Nếu mình không làm vậy, chắc chắn sẽ không thu hút được lượng người đông như thế này.”
Hiện tại, kết quả nhận được hoàn toàn ngược lại với mong muốn, không những không hãm hại được Chu Hiểu Xuyên mà còn đem mình hãm vào vũng lầy. Quả thực là lấy đá đập chân, dao mình cắt tay mình mà. Nghĩ tới những điều này, Liêu Phàm cảm thấy khóc không ra nước mắt. Nhưng hiện tại cũng không phải là thời gian để hối hận, hắn phải nhanh chóng tìm ra biện pháp để hóa giải nguy cơ. Cho nên, hắn tiến đến bên Hàn Phức, ghé sát miệng vào tai thì thầm nói:
- Hàn phó sở trưởng, anh xem bây giờ chúng ta nên làm gì đây?
Hàn Phúc cũng giật mình kinh sợ với tình huống trước mắt. Hắn vốn tưởng rằng, việc niêm phong một phòng khám thú y do không có giấy phép hành nghề vô cùng đơn giản. Chính vì vậy hắn mới đáp ứng thỉnh cầu của Liêu Phàm. Nhưng thật không ngờ, mọi chuyện lại diễn biến đếm mức độ này. Số lượng người cản trở cực đông, mà xu thế không giảm, càng ngàng càng tăng. Dưới tình huống như thế, nếu cứ ngoan cố niêm phong phòng khám này, sợ rằng sẽ xảy ra chuyển biến xấu, thậm chí có thể xảy ra biểu tình, tệ hơn nữa còn có thể dẫn đến bạo động. Mà chuyện đó không phải là chuyên Hàn Phức mong muốn. Cho nên, sau khi nghe Liêu Phàm hỏi, Hàn Phức không cần nghĩ ngợi, lập tức trả lời:
- Còn có thể làm sao? Đương nhiên là nhanh chóng rút lui chứ sao nữa.
Nói xong, hắn vung tay lên, ra hiệu cho đám nhân viên cấp dưới. Những tên nhân viên này hình như dưới chân có gắn động cơ, chỉ chờ tín hiệu, đề máy phóng vút không thấy tăm hơi. Thấy Hàn Phức muốn rời đi, Liêu Phàm vội vàng nóng nảy, vươn tay kéo hắn ta lại nói:
- Anh họ, anh không thể cứ đi như vậy được. Anh đã đồng ý với em, hôm nay sẽ niêm phong phòng khám này mà...
Dưới tình thế cấp bách, Liêu Phàm đem những điều trong lòng nói toạc ra. Tuy rằng hắn rất nhanh cảm thấy được không ổn, lập tức nuốt những từ còn lị vào trong bụng, nhưng mà những câu hắn vừa phun ra thì không cách nào nuốt lại được. Mọi người xung quanh nơi này nghe thấy rất rõ ràng. Trong thời gian cực ngắn, bọn họ đã tức giận nay càng thêm giận, giống như đỏ thêm dầu vào lửa.
- Thì ra hai người có quan hệ ruột thịt. Hay thật, lạm dụng chức quyền, mượn công trả thù tư.
- Nhất định là do tên chủ phòng khám bên kia, lòng dạ hiểm độc, ghen tức với sinh ý của Phòng khám thú cưng. Phòng khám của bác sĩ Chu tốt hơn bọn chúng, thế là hắn liền tìm người của sở vệ sinh động vật, nhờ mấy người này đóng cửa phòng khám, không kinh doanh được nữa. Nếu làm vậy, chúng ta buộc phải ghé qua phòng khám của bọn chúng, để cho bọn chúng bóp cổ lấy tiền. Tôi thật không ngờ, để có thể cạnh tranh, bọn chúng lại tìm đường ngang ngõ tắt, không từ thủ đoạn nào như vậy. Quả thực đáng giận vô cùng mà.
- Mấy tên lang băm này thật là ghê tởm, không thể chấp nhận được hành động này! Chúng ta không thể dễ dàng buông tha cho bọn chúng được.
- Còn muốn chạy? Không dễ đâu sói ơi. Chuyện ngày hôm nay nếu không cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng, thì đừng kẻ nào mong muốn rời khỏi nơi này!
- Tôi ghi âm lại lời của mấy tên này lại, à, quay phim chứ. Như thế này đi, tôi sẽ tung đoạn clip này lên Youtube để cho mọi người cùng xem. Để coi đến lúc đó bọn chúng sẽ làm gì. Tôi muốn giúp mọi người thấy rõ bộ mặt thật của bọn chúng, chứng kiến dáng vẻ xấu xa của những thằng này.
Quay mặt về phía mọi người đang công khai lên án, gương mặt của Hàn Phức xanh như tàu lá chuối. Nếu có thể, hắn chắc chắn sẽ đem tên Liêu Phàm khốn kiếp trước mặt một cước đá chết tại trận. “Đầu óc của mày bị nước vào nên cháy IC rồi à? Lời này mà cũng có thể nói ra được sao? Hơn nữa, tao rời đi lần này, không phải là buông xuôi mọi chuyện. Đợi tao trở về trụ sở, sẽ đem chuyện này báo cáo lên cấp trên. Như vậy chắc chắn thằng Chu Hiểu Xuyên chó chết kia và cái phòng khám của nó sẽ không đỡ được. Lui vạn bước mà nói, kể cả khi cấp trên không rảnh rỗi để ý việc này, ngày nào tao cũng sai cấp dưới đến đây tiến hành 'kiểm tra' gây phiền hà. Thử hỏi một thời gian dài như vậy nó có thể chịu được không? Chắc chắn sẽ phải ngoan ngoãn đóng của mà thôi. Làm sao có thể kinh doanh được. Thế mà thằng bệnh này lại thở ra những câu ngư không thể chịu được. Ban đầu tưởng rằng có thể dùng chuyện này để ép chết Chu Hiểu Xuyên, không ngờ lật thuyền trong mương. Nói không chừng, có thể vì chuyện này mà lão tử còn bị liên lụy không nhẹ... Ầy....Quả thực là làm tớ thằng khôn còn hơn làm thầy thằng dại. Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn mà"
Hàn Phức rất muốn xách cổ áo Liễu Phàm, chửi thẳng vào mặt. Nhưng mà hắn nhìn đám người đang phồng mang trợn mắt xung quanh, hắn không có dũng khí làm điều đó. Bởi vì hắn biết, nếu hắn đem những lời này nói ra chính là thêm dầu vào lửa, đổ sữa vào cafe. Nói không chừng, đám đông không kìm chế được, xông lên đập cho hắn và Liễu Phàm một trận thân tàn ma dại cũng nên. Hắn cũng không ngu ngốc như Liêu Phàm, vẫn biết cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy được. Lúc này Liêu Phàm cũng nhận ra, những lời nói mình vừa nói ra đã phạm phải một sai lầm trí mạng. Đối diện với ánh mắt có thể giết người được của Hàn Phức, sắc mặt hắn trắng bệnh, hai chân run lẩy bẩy, há to miệng muốn nói câu gì đó, đáng tiếc là hiện tại hắn giống như bị câm, cố hết sức cũng không thể phát ra âm thanh gì. Chỉ có từng hạt mồ hôi to như hạt lạc đang rơi xuống không ngừng từ khuôn mặt của hắn.
- Chúng ta đi!
Hàn Phức bỏ mặc Liêu Phàm, gọi đám nhân viên của mình rời đi. Tiếng này vang lên, lọt vào tai đám thủ hạ chẳng khác nào tiên nhạc nơi trần gian, làm cho tâm hồn con người thư thái, loại bỏ hết mọi muộn phiền ưu tư.
- Đứng lại!
Một tiếng quát vang lên. Đồng thời có một cánh tay cũng vươn ra, chặn đường đi của Hàn Phức.
Giờ phút này, trong đầu Hàn Phức tràn ngập suy nghĩ làm cách nào nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này càng nhanh càng tốt. Không quan tâm người ngăn cản hắn là kẻ nào, liền đưa tay lên dùng sức đẩy mạnh. Đối phương hẳn nhiên không ngờ tới tình huống này, nhất thời vô ý, bị cái xô của hắn đẩy ngã sóng xoài trên mặt đất. Nhìn thấy cảnh này, Chu Hiểu Xuyên lập tức bước tới, đỡ người này dậy ân thần hỏi thăm:
- Chị không sao chứ?
Người này, Chu Hiểu Xuyên cũng mới vừa nhận ra. Chính là lúc hắn vừa mới nắm giữ khả năng giao tiếp với động vật đã chữa trị cho một con chó ngao Tây Tạng, cô gái này là chủ nhân của nó, có bộ ngực đồ sộ cỡ D chứ không ít.
- Chị không sao! Cám ơn em!
Cô gái xinh đẹp với vẻ mặt thuỳ mị nói với Chu Hiểu Xuyên một câu, sau đó nhíu hàng lông mày lại, hướng về bóng lưng Hàn Phúc quát lớn:
- Hàn Phúc, anh đứng lại cho tôi!
"Ơ! Người này sao lại biết tên của mình!" Hàn Phúc đã bật động cơ gắn ở dưới chân, chuẩn bị chuồn đi thì chợt ngây ngẩn cả người, bởi hắn cảm thấy tiếng nói của người này có chút quen tai.
"Có lẽ nào là người quen?" Hàn Phúc nghĩ vậy, theo bản năng ngoái đầu lại.
Khi hắn nhìn thấy người này, cả người liền sửng sốt, triệt để hóa thành ngây dại. au hai phút ngây dại, Hàn Phức mới tỉnh táo lại, cố gắng nặn ra một nụ cười méo xệch, nụ cười này con khó coi hơn cả khóc, lắp bắp nói:
- Lâm... Lâm cục... Làm sao ngài cũng ở đây vậy?
Âm thanh của hắn run lẩy bẩy, giống như đứa trẻ làm sai việc gì đứng trước mặt người lớn run sợ. Mọi người nghe không hiểu hắn đang nói gì. Hàn Phức sợ như vậy bởi vì hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới chuyện người mình vừa đẩy ngã không phải ai khác chính là cục trưởng cục chăn nuôi huyện Phương Đình, tên Lâm Tĩnh. Mà nơi hắn đang công tác, sở giám sát vệ sinh động vật lại trực thuộc cục của Lâm Tĩnh, nói cách khác, hắn là cấp dưới của Lâm Tĩnh. Hắn có can đảm, ở trước mặt mọi người, đông đảo bàn dân thiên hạ như vậy, xô ngã Lâm Tĩnh, làm cô ngã dộng đít xuống đất mà không lo sợ, không hối hận mới là việc lạ.
"Mình... mình dám đẩy ngã Lâm cục trưởng... Thôi xong... Lần này xong thật rồi..." Vẻ mặt Hàn Phức trắng bệch, nỉ non nghĩ. Dường như hắn đoán được kết quả bi thảm đang chào đón hắn ở phía trước. Ánh sáng cuối đường hầm đã xuất hiện, nhưng không ngờ là ánh sáng từ xe lửa. Lâm Tĩnh nhìn hắn, cười lạnh nói:
- Tôi không lên tiếng, đứng im trong đám đông quan sát. May mắn như vậy mới có thể thấy anh uy phong cơ nào.
Hàn Phức bị dọa đến túa mồ hôi lạnh, lúc này hắn không sức đâu quan tâm đến mồ hôi mồ hám, chỉ cười giả lả nói:
- Lâm cục, ngài nghe tôi giải thích đã. Thật ra chuyện này không giống như những gì cô tưởng đâu.
Đáng tiếc Lâm Tĩnh không cho hắn có cơ hội giải thích, liền trực tiếp tuyên bố quyết định của mình:
- Hàn Phức, từ giờ phút này, anh tạm thời bị cách chức. Tôi sẽ phái người đến điều tra việc này, nếu có dấu hiệu của sự phạm tội, nhận hối lộ, mượn công làm tư. Tôi sẽ chuyển giao cho cơ quan pháp lý có thẩm quyền tiếp tục điều tra làm rõ.
- A~~~!!
Hàn Phức rất choáng váng. Những năm gần đây hắn nhật không ít hối lộ, nếu chuyện này bị người ta phanh phui, không chỉ bị cách chức, chắc chắn hắn sẽ được nhà nước nuôi cơm miễn phí (Đi tù). Nghĩ đến đây, Hàn Phức cảm thấy sinh lực của cơ thể hắn bị lực lượng thần bí nào đó rút cạn kiệt trong nháy mắt. Hai chân không khống chế được, run lẩy bẩy, sau đó hắn lệch người ngã bịch xuống đất.
- Hay lắm!
Nhìn thấy tình cảnh của Hàn Phức, đám người vây xung quanh phòng khám thú cưng cảm thấy đã trút được giận, thở ra một ngụm tức khí, cùng vỗ tay vang dội, trầm trồ khen ngợi. Dễ dàng nhìn thấy được, đối với hành động xử lý của Lâm Tĩnh, đám đông vô cùng thỏa mãn. Mấy người đang ngồi trong phòng khám Khang Trữ Sủng Vật, quan sát tình hình phía ngoài. Sau khi thấy được một biến cố phía sau, nhịn không được chửi ầm lên:
- Thằng Liêu Phàm ngư như con chó, thành sự không có, bại sự có thừa. Mọi chuyện đang tốt đẹp thì bị một tay nó phá hỏng.
Dưới tình huống trước mặt, bọn họ cũng không muốn ở lại trong phòng khám Khang Trữ Sủng Vật nữa. Thừa dịp mọi người đang bị bên kia hấp dẫn sự chú ý, liền nhanh chóng rời khỏi nơi này trước khi bị phát hiện. Mặc kệ mọi chuyện sau này ra sao thì ra, trước mắt cứ học cho thuộc cái định luật 'bảo toàn tính mạng' cái đã. Nhưng bọn họ vừa mới đi ra khỏi cửa phòng khám thì không thể không dừng bước. Bởi vì một đám chó mười mấy con, đủ loại từ Saint Bernard, Bull Terrier, Great Pyrenees, thậm chí có cả chó Alaska cũng xuất hiện thành một hàng dài. Không biết từ lúc nào, chúng lặng im không môt tiếng động, xuất hiện trước cửa phòng khám Khang Trữ Sủng vật, chặn lối đi của bọn họ. (Saint Bernard: http://www.storybooksaintbernards.co...g/beaupark.jpg.
Bull Terrier: http://www.dogsindepth.com/terrier_d...errier_h03.jpg
Great Pyrenees: http://www.dogbreedinfo.com/images10...t_Pyrenees.jpg
Alaska:http://chocanhphuongvinh.dynwebsite....86765865_6.jpg)
Những ánh mắt hung ác, bọn chúng rít gào những âm thanh của chó. Đám chủ phòng khám kia sợ hãi, vẻ mặt e dè, cực khì có coi, thậm chí mấy người nhát gan còn bị dọa cho sợ run lẩy bẩy. Đừng tưởng rằng bác sĩ thú y thì không sợ chó, gặp một đám chó dữ tợn nhe nanh múa vuốt, bọn họ cũngõe sợ hai như bao người khác thôi. Dù sao, chẳng ai bằng lòng cho con chó nào đó táp vào mông một phát, nhất là ánh mắt của những con chó này cứ quét qua quét lại cổ họng của bọn họ, làm cho mấy người này nổi cả da gà trên đầu, lông tóc dựng đứng, không rét mà run.
- Làm... Làm sao bây giờ?
Có người run lẩy bẩy hỏi. Có người đưa ra đề nghị:
- Nếu không, chúng ta cứ trở lại phòng khám Trữ Khang sủng vật cái đã, mọi chuyện tính sau. Nếu đám súc sinh này không biết điều hiểu chuyện, nhào vào làm cho mỗi thằng một ngoạm thì có mà phải đi tiêm phòng sớm.
Đề nghị này đưa ra, được số đông tán thành. Vậy là mấy người bọn họ lập tức trở lại phòng khám. Người thì tìm chỗ nấp, người thì tìm vũ khí phòng thân, không khí tất bật như chuẩn bị dọn nhà đón tết. Điều duy nhất an ủi bọn họ lúc này chính là, đám chó ngoài kia dường như chỉ muốn bao vây bọn họ trong này, chứ không có thừa dịp tấn công, cho nên trước mắt thì tính mạng chưa nguy hiểm. Dù là như vậy thì bọn họ cũng không dám manh động, bởi vì hung quang từ ánh mắt của đám chó kia không giảm chút nào...
- Lúc này đúng là bị tên Liêu Phàm kéo vào vũng bùn rồi mà...
Trong phòng khám Khang Trữ Sủng Vật, có mấy người đang buồn rười rượi như mất sổ gạo. Trăm miệng một lời, nói ra những lời oán trách Liêu Phàm. Đứng ở phía xa, nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng Chu Hiểu Xuyên cười nhếch lên nói:
- Muốn mày mưu tính kế hãm hại tao, sau đó bỏ trốn à? Trên đời làm đéo gì có chuyện tốt như vậy chứ? Tụi mày cứ chờ ở đó, sẽ có người đến vặt lông tụi mày...
Đám chó canh cửa này, là Chu Hiểu Xuyên nhờ Sa Tử sai đến. Đối với sự tình xảy ra tại phòng khám Khang Trữ Sủng Vật, Lâm Tĩnh cũng không rõ ràng lắm. Nhưng mà sau khi giải quyết xong Hàn Phức, ánh mắt của nàng hướng đến Liêu Phàm đang đứng gần đó, lớn tiếng tuyên bố:
- Ngay từ ngày mai, chúng tôi sẽ tổ chức kết hợp liên ngành, tiến hành điều tra các phòng khám thú y trong chợ Hoa Điểu. Nếu phát hiện phòng khám nào dùng thuốc giả, thuốc kém chất lượng, không đúng chủng loại để lừa gạt người tiêu dùng. Hoặc đầu cơ, làm loạn giá cả khám bệnh, sẽ tiến hành nghiêm trị theo pháp luật. Nếu bà con nhân dân, ai có phát hiện hoặc chứng cớ gì, tôi mong mọi người tích cực phối hợp với cơ quan chức năng, cố gắng làm trong sạch chợ Hoa Điểu, đem lại sự yên tâm cho mọi người.
Lâm Tĩnh vốn là cục trưởng cục chăn nuôi, cách nói chuyện cũng có vài phần tiêu chuẩn, nên nàng nói vài câu đã khiến mọi người tại đây hưởng ứng nhiệt liệt.
- Việc này đáng ra phải làm từ sớm, cái phòng khám thú y có những hành vi bất chính như vậy nên đóng cửa từ sớm.
- Tôi muốn tố cáo phòng khám Khang Trữ Sủng Vật, con mèo nhà bị cảm thông thường, tôi đưa nó đến phòng khám thì nghe bác sĩ bảo con mèo bị dịch hạch. Họ thu của tôi cả trăm đồng mà không chữa khỏi được cho con mèo. Cuối cùng, bác sỹ Chu dùng thuốc đáng giá mấy đồng tiền còn chữa trị tốt hơn.
- Phòng khám Ái Bối Sủng Vật lần trước dùng nước muối bình thường làm giả thuốc đặc hiệu tiêm cho con chó nhỏ nhà tôi. Không chỉ lừa lấy của tôi một ngàn đồng mà còn hại chết nó. Tôi đã từng tới ban ngành liên quan phản ảnh việc này, nhưng không được giải quyết. Bây giờ thì tốt rồi, mong các lãnh đạo giúp tôi giải quyết việc này, cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng.
Trong khi Lâm Tĩnh lắng nghe sự tình liên quan tới hành vi phi pháp của những người dân đang bao vây phòng khám, thì bác sỹ Liêu Phàm cảm thấy trời đất quay cuồng rồi ngất đi.
"Bịch!" Liêu Phàm ngã xuống bởi vì tâm lý bị trùng kích mà ngất đi, còn mấy người còn lại bị nhốt trong phòng khám không bị choáng như Liêu Phàm, nhưng mặt cũng trắng bệnh không còn giọt máu. Vẫn là Chu Hiều Xuyên đi tới, nhẹ nhàng xoa huyệt nhân trung cộng thêm một số "bí thuật" giằng co hơn nửa ngày mới làm cho Liêu Phàm tỉnh lại. Khi Liêu Phàm mở mắt ra chứng kiến Chu Hiểu Xuyên cứu tỉnh mình thì trong lòng Liêu Phàm xuất hiện một tia áy náy, nhưng cuối cùng hắn cũng không biết phải nói như thế nào.
- Liêu tiên sinh, ngài!
Một người đàn ông âu phục gọn gàng, mắt đéo kính gọng vàng từ phía sau Liêu Phàm đi đến, lễ phép chào hỏi rồi đưa danh thiếp của mình cho hắn.
Nhìn thấy danh thiếp Liêu Phàm không khỏi nhíu mày. Hắn nghĩ không rõ, cũng nghĩ không ra, mình hiện cần luật sư để làm gì? Chần chờ một chút hắn cũng nghĩ ra một khả năng có thể, cả người chưa phản ứng đã buột miệng nói ra:
- Ý anh là muốn giúp tôi đòi lại công bằng trong truyện này hả?
Liễu Tùng lắc đầu, vẫn nở nụ cười:
- Liêu tiên sinh, ngài hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi đến không phải là giúp ngài tìm lại công bằng :D. Mà là tới đại diện cho những người bị hại khởi tố ngài và những người có liên quan.
- Cái...Cái gì? Khởi... Khởi tố tôi?
Liêu Phàm há to miệng kinh ngạc lắp bắp nói, hắn ngoài nghi mình nghe nhầm. Chu Hiểu Xuyên cững ngây người, có chút không rõ ràng đối với việc vị luật sư "xuất thế ngang trời " khởi tố Liêu Phàm và đồng lõa. Đúng lúc hắn muốn hỏi luật sư Bạch Tùng do ai phái luật sư đến thì trong đám người vây quanh nhô ra một thân ảnh quen thuộc... Người này dĩ nhiên là Trương Ngả Gia. Chu Hiểu Xuyên đi tới bên cạnh Trường Ngả Gia cười hỏi:
- Vị luật sư này là do cô tìm đến à?
- Chuẩn, là do tôi tìm tới!
Trương Ngả Gia gật đầu thừa nhận, sau đó trừng mắt nhìn Liêu Phàm hừ lạnh nói:
- Mọi người cùng lắm chỉ muốn phòng khám này đống cửa, nhưng tôi muốn họ phải tán gia bại sản.
Bây giờ Trương Ngả Gia đã không còn thành kiến với Chu Hiểu Xuyên và càng kinh ngạc hơn chính là Chu Hiểu Xuyên trong mắt cô ta đã trở thành bạn tốt hiếm thấy, cho nên cô tương đối để ý chuyện liên quan đến hắn. Đối với việc này, Chu Hiểu Xuyên cảm thấy lo lắng:
- Thật sự tôi không có giấy chứng nhận bác sỹ thú y… Chúng ta có thể tố cáo bọn họ sao?
Trương Ngệ Vệ rất tin tưởng nói:
- Yên tâm đi, anh ta này là người của văn phong luật sư Khang Kiều, một trong những văn phòng luật sư tốt nhất tỉnh và anh ta cũng là người tốt nhất. Tôi không tin không tố cáo thành công mấy thằng của nợ này.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, rồi đột nhiên nhớ tới cái gì đó vội vàng nói:
- Đúng rồi, chờ họ bồi thường xong anh chớ quên mời tôi đi ăn cơm đó!
Chu Hiểu Xuyên nhất thời dở khóc dở cười, nhưng không có cự tuyệt ý tốt của Trương Ngả Gia, dật đầu đồng ý rồi cảm thán nói:
- Những chuyện này quả nhiên đều trùng với dự đoán của cô!
- Đương nhiên!
Trương Ngả Gia đắc ý nói cười:
- Tốt xấu gì tôi cũng từng lăn lộn trên thương trường. Đi theo người kia, tuy không học hết tuyệt kỹ nhưng lông gia cũng phải biết.
Chu Hiểu Xuyên có chút lặng đi:
- Người kia? Đó là ai vậy?
Nụ cười trên môi Trương Ngả Gia tắt hẳn, sắc mặt khó coi, Trầm mặc vài giây rồi cô mới hừ lạnh nói:
- Còn có thể là ai nữa? Dĩ nhiên là Trương Lân Khải rồi!
Chu Hiểu Xuyên nhíu mày thầm thờ dài nghĩ: “Xem ra, quan hệ giữa cô ấy và cha có chút rạn nứt. Có lẽ phải giúp cha con họ hòa thuận trở lại thôi. Nhưng… bộ ngôn ăn thế ư? Haizz…Thôi cố hết sức mình vậy, đến đâu thì đến.”
Trong lúc hai người nói chuyện thì Lâm Tĩnh cũng an bài nhân viên nghi chép đơn tố giác của mọi người. Còn nàng thì cất bước hướng đi tới vị trí của Chu Hiểu Xuyên.
Thấy Lâm Tĩnh đi tới, Chu Hiểu Xuyên vội vàng nghênh đón, chân thành cảm ơn:
- Lâm cục trưởng, chuyện lần này phải đa tạ chị rồi.
- Không cần khách khí, chuyện chị nên làm thôi.
Lâm Tĩnh khoát tay:
- Nếu em không có trình độ của tốt, y đức tốt thì chị cũng không giúp em. Bất quá, em cũng nên mau chóng kiếm một chiếc bằng bác sỹ thú y đi là vừa, cái bằng giả này dù sao cũng không hợp quy định. Chị tuy rằng có thể giúp em được một hai lần, nhưng không thể giúp em mãi được.
Chu Hiểu Xuyên gật đầu nói:
- Em cũng tham gia khóa thi bác sỹ thú y năm nay rồi. Em tự tin rằng mình có thể chắc chắn qua được kỳ thi này.
Lâm Tĩnh nở nụ cười nói:
- Xem em rất tự tin nhỉ? Chị cũng chúc em làm bài thi tốt thuận lợi lấy được bằng bác sỹ thú y.
Nói chuyện phiếm cùng Chu Hiểu Xuyên vài câu rồi Lâm Tĩnh cũng rời khỏi chợ Hoa Điểu. Còn còn lại nhân viên cục thì ở lại ghi chép mọi đơn tố giác. Đợi khi Lâm Tĩnh rời đi, Chu Hiểu Xuyên rời ánh mắt nhìn Trương Ngả Gia, tò mò hỏi:
- Ách, tôi hỏi này? Cô làm sao biết phòng khám của tôi bị niêm phong? Hay là do cô cho người đi thăm dò trước?
- Tôi cũng không phải là tác giả của bộ truyên này thì làm sao biết trước được? Tôi đang lướt web, vô tình thấy tiêu đề ‘Bằng chứng trực tiếp chứng minh bác sỹ hành nghề y không có giấy phép’, lập tức nghĩ đến chuyện này có thể liên quan đến anh nên vào xem. Đại khái là như thế, cũng không biết ai tốt bụng đăng lên internet cái chuyện, nếu không chắc chả mấy ai biết chuyện này.
“Móa, người đăng là bố mày đây chứ ai? Biết thế mình không nên lên mạng đăng vớ vẩn. Hối hận cũng quá muộn rồi… Mình đúng là thằng ngu mà…” Bị tê liệt, choáng váng ngồi trên mặt đất, bây giờ Liêu Phàm mới cảm thấy cực kỳ hối hận, càng nghĩ càng thấy uất ức. Cuối cùng cũng không khống chế được tâm tình mà khóc rống lên. Tiếng khóc của hắn dĩ nhiên hấp hẫn rất nhiều ánh mắt.