Cùng với việc đâm ngân châm vào A Hổ, Chu Hiểu Xuyên liền kinh hỉ phát hiện rằng sợi năng lượng thần bí bên trong cơ thể hắn có thể chạy theo ngân châm tiến vào trong cơ thể A Hổ. Hơn nữa, theo chuyển động ngân châm của hắn, năng lượng thần bí tiến vào trong cơ thể A Hổ, càng ngày càng nhiều.
- Ngân châm quả nhiên có tác dụng! Châm cứu quả nhiên có tác dụng! Ôi con bà nó, mình bá đạo quá mà!
Chu Hiểu Xuyên không nén được xúc động, phát ra một câu nói tục. Nếu không phải đang cứu chữa cho A Hổ, hắn thật muốn nhảy cẫng lên. Lâm Thanh Huyên cũng xúc động theo, dùng giọng run rẩy dò hỏi:
- Châm cứu có tác dụng phải không? A Hổ có thể cứu được phải không?
- Đúng, đúng vậy.
Hiện tại, Chu Hiểu Xuyên có thể dùng ngữ khí chắc chắn để trả lời Lâm Thanh Huyên. Bởi không chỉ vì năng lượng thần bí theo ngân châm tiến vào cơ thể A Hổ, mà nó còn theo kinh mạch tiến tới bao bọc lấy trái tim A Hổ, liên tục kích thích. Thông qua liên hệ kì diệu với năng lượng thần bí, Chu Hiểu Xuyên thậm chí đã “thấy” trái tim A Hổ từ từ đập trở lại. Mặc dù nhịp tim A Hổ vẫn còn rất yếu, nhưng nó giống như ánh sáng bình minh xóa tan đi màn đêm u tối, làm cho người ta thấy được ánh sáng ngập tràn hy vọng. Chu Hiểu Xuyên tin tưởng, A Hổ nhất định sẽ sống lại.
- Thật tốt quá, thật sự là quá tốt…
Lâm Thanh Huyên nghe được câu trả lời xác thực, tảng đá lớn treo trong lòng đã tiêu biến, liền vui mừng mà ứa lệ. Nhưng cô nhanh chóng liền đưa tay bịt miệng, sợ rằng mình sẽ quấy rầy Chu Hiểu Xuyên.
Chu Hiểu Xuyên miễn cưỡng đè xúc động trong lòng xuống, từ từ hít thở sâu, lần lượt thi châm vào tim và vùng phụ cận, sau đó là những huyệt vị gần vị trí tim ở đằng sau lưng. Đồng thời cũng vân vê xoay động ngân châm, để dòng năng lượng thần bí mau chóng truyền vào cơ thể A Hổ hơn. Trừ chừng đó ra, Chu Hiểu Xuyên còn đâm một châm vào những nơi xung quanh vết thương của A Hổ để xử lí vết thương, rồi năng lượng thần bí theo đó mà khuếch tán ra từng bộ vị, hóa giải độc tố trí mạng lưu lại trong cơ thể A Hổ, tránh để sau khi vừa cứu xong thì nó lại đột tử lăn ra đấy thì bỏ mẹ. Việc này nói ra thì đơn giản, đến khi làm thực thì rất phiền toái, hao phí không ít thời gian và tinh lực của Chu Hiểu Xuyên. Nhất là khi năng lượng thần bí tiến vào trong cơ thể A Hổ càng nhiều, sự mệt mỏi, buồn ngủ trong nháy mắt thổi qua toàn thân Chu Hiểu Xuyên. Nếu không phải thân thể của hắn đã được năng lượng thần bí cường hóa, sớm mạnh mẽ hởn người thường nhiều thì e rằng hiện tại hắn đã lăn quay đơ ra rồi. Dù vậy hắn vẫn cảm thấy mặt truyền đến từng cơn đau kích liệt như bị hàng ngàn mũi kim cắm vào. Bất quá, hắn chẳng quan tâm đến mấy điều đó, chỉ kiên trì chịu đựng, cứu sống A Hổ rồi tính sau. Hiện tại chính là thời khắc mấu chốt, một tí xíu sợ sẩy nào xuất hiện, đều sẽ trở thành công cốc, đó là điều mà Chu Hiểu Xuyên không hề mong muốn. Sau khi trải qua một hồi cố gắng nỗ lực, cuối cùng cũng thu được hiệu quả. Lâm Thanh Huyên lòng tràn đầy khẩn trương, đột nhiên xúc động kêu lên:
- Động, động, mau nhìn, A Hổ vừa động xong, đang động a….
Cô không nhìn lầm, ngực A Hổ quả thực vừa mới hơi phập phồng, mặc dù nó còn rất yếu ớt. Nó chứng tỏ trái tim A Hổ đã đập trở lại. Lâm Thanh Huyên cũng nhanh chóng phát hiện thêm ngoài việc tim nó đập trở lại thì nó cũng đã bắt đầu hô hấp yếu ớt rồi. Theo lồng ngực cao thấp nhấp nho, từng tiếng thở nhè nhẹ phát ra từ lỗ mũi nó.
“A Hổ đã sống lại! Kỳ tích thật sự xuất hiện! Chu Hiểu Xuyên thật sự có thể cải tử hồi sinh, đưa A Hổ từ tay Diêm Vương cứu trở về. Châm cứu thật là huyền diệu! Y thuật quả thực thần thánh! Chu Hiểu Xuyên thật là quá lợi hại, quá thần kỳ!” Nếu không sợ kinh động đến A Hổ vừa sống lại, Lâm Thanh Huyên thật sự muốn cao giọng tung hô Chu Hiểu Xuyên, vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Tuy rằng nhịp tim và hô hấp của A Hổ vẫn còn rất yếu, chưa thể tỉnh lại, nhưng chừng đó đã đủ làm Lâm Thanh Huyên cảm động lệ ấm tràn mi, cô nức nở nói:
- Sống, A Hổ nó đã sống lại, cám ơn anh, Chu Hiểu Xuyên. Cám ơn, cám ơn…
Nàng lúc này đây, bởi vì xúc động và sung sướng ập đên bất thình lình mà cô nói năng có chút lộn xộn, không biết nên nói gì cho phải.
- Đừng vội cảm ơn, mọi chuyện chưa xong đâu.
Chu Hiểu Xuyên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu như vậy. Lâm Thanh Huyên bình tĩnh lại, nháy mắt lại căng thẳng, sau khi sửng sốt vài giây, nàng mới thật cẩn thận hỏi:
- Vẫn chưa xong?
Hiểu Xuyên gật gật đầu:
- Còn phải mổ, lấy phi tiêu độc trong cơ thể A Hổ ra nữa. Hiện tại tuy A Hổ đã khôi phục nhịp tim và hô hấp, nhưng tình hình chưa lạc quan lắm, phải nhanh chóng lấy phi tiêu độc ra mới được.
Lâm Thanh Huyên vội hỏi:
- Chỉ cần anh lấy được phi tiêu độc ra là A Hổ có thể thoát được hiểm cảnh đúng không?
Vào lúc này, cô rất tin tưởng Chu Hiểu Xuyên, cho dù dùng từ “cuồng tín” để hình dung cũng không đủ. Lâm Thanh Huyên hiểu rằng Chu Hiểu Xuyên có bản lĩnh cải tử hoàn sinh lĩnh thần kì, thế nên khó khăn có này chắc chắn hắn có thể dễ dàng vượt qua.
- Tôi…
Chu Hiểu Xuyên vốn muốn nói “cố hết sức”, nhưng lại thay đổi chủ ý, gật gật đầu, tràn đầy tự tin, nói:
- Đúng, tôi nhất định sẽ làm được!
Có năng lượng thận bí ở trong người thì sao Chu Hiểu Xuyên phải xoắn chứ? Lâm Thanh Huyên thở phào một hơi, bình tĩnh trở lại, hỏi:
- Có cần tôi giúp gì không?
Chu Hiểu Xuyên cũng không khách khí với cô:
- Tôi cần một y tá, làm theo phân phó của tôi.
- Không thành vấn đề.
Lâm Thanh Huyên gật đầu đáp, không do dự chút. Chờ Lâm Thanh Huyên luống cuống tay chân mặc bộ đồ phẫu thuật vô khuẩn xong, Chu Hiểu Xuyên liền phân phó:
- Trước tiên đeo găng tay vô khuẩn, đưa dao phẫu thuật cho tôi…
- Rõ!
Lâm Thanh Huyên gật đầu đáp, dựa theo phân phó của Chu Hiểu Xuyên, bắt đầu bận rộn. Tuy rằng đây là lần đầu tiên hai người hợp tác, hơn nữa lại là lần đầu tiên Lâm Thanh Huyên làm trợ thủ phẫu thuật, nhưng hai người lại phối hợp với nhau rất ăn ý, giống như đã hợp tác với nhau từ nhiều năm trước vậy. Loại cảm giác ăn ý kì diệu này làm cho cả hai người đều kinh ngạc.
Chu Hiểu Xuyên lấy dao phẫu thuật mở rộng miệng viết thương của A Hổ ra, rất nhanh đã thấy phi tiêu độc trong cơ thể nó. Phi tiêu hình chiếc lá, lưỡi hình răng cưa, còn tỏa ra một mùi hôi thối kinh khủng làm cay mũi, cho dù Chu Hiểu Xuyên và Lâm Thanh Huyên đã có chuẩn bị, nhưng vẫn bị mùi hôi thối tỏa ra làm hoảng sợ, buồn nôn. Bởi vậy có thể thấy được, độc trên phi tiêu này lợi hại cỡ nào!
- Độc tính thật mạnh! Nếu không phải là A Hổ, mà để phi tiêu đó bắn vào trong người của tôi…
Lâm Thanh Huyên không nhịn được rùng mình một cái, cô không dám khẳng định, sau khi mình trúng một tiêu như vậy, kết cục sẽ ra sao. Thế nên cô càng cảm thấy cảm kích cử chỉ xả thân cứu chủ của A Hổ hơn. Chu Hiểu Xuyên cố nén mùi hôi thối đến ghê tởm, tiếp cây kìm Lâm Thanh Huyên đưa cho, thử kẹp phi tiêu độc trong cơ thể A Hổ ra. Có điều, thử qua vài lần nhưng đều không thành công.
- Sao lại thế này?
Lâm Thanh Huyên hỏi, trên trán cô đã lấm lấm tấm mồ hôi, nhưng chẳng buồn lau. Chu Hiểu Xuyên buông kìm phẫu thuật, cau mày trả lời:
- Cơ bắp chỗ vết thương của A Hổ rất chặt, phi tiêu độc kẹt cứng ở đây, nếu gắp mạnh ra, tất sẽ tạo thành thương tổn lớn với nó. Nói không chừng, sẽ khiến nhịp tim lẫn hô hâp vừa khôi phục của nó sẽ ngưng lại lần nữa!
Lâm Thanh Huyên hít một hơi lạnh, lo lắng hỏi:
- Vậy phải làm sao?
Chu Hiểu Xuyên không trả lời, cau mày trầm tư. Lâm Thanh Huyên tuy rằng rất sốt ruột, lại không dám mở miệng hỏi, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Chu Hiểu Xuyên.
“Nhất định sẽ có biện pháp! Chuyện cải tử hoàn sinh mà Chu Hiểu Xuyên cũng có thể làm được thì vấn đề này đâu thể làm khó được anh ấy chứ?” Lâm Thanh Huyên nói với lòng mình như vậy, quả thực cô rất tin tưởng Chu Hiểu Xuyên. Đương nhiên Chu Hiểu Xuyên cũng không làm cô thất vọng. Trầm tư tầm mười giây, Chu Hiểu Xuyên liền nghĩ đến một biện pháp giải quyết, hắn không do dự, lập tức lấy một cây ngân châm, đâm liên tục vào xung quanh nơi phi tiêu độc cắm vào. Lúc này đây, Chu Hiểu Xuyên không tiếp tục sử dụng năng lượng thần bí, chỉ là không ngừng vân vê, rung động cây ngân châm, tạo kích thích, làm giãn cơ bắp đang căng cứng ra. Theo Chu Hiểu Xuyên hành châm, cơ bắp xung quanh đang bó chặt đã bắt đầu thả lỏng ra.
- Có hiệu quả!
Lâm Thanh Huyên nhỏ giọng kinh hô, thân là cao thủ võ thật truyền thống Trung Quốc, tự nhiên có thể phát hiện biến hóa nho nhỏ trên cơ thể A Hổ. Chu Hiểu Xuyên gật gật đầu, không nói gì, chỉ cầm thêm một cây ngân châm đâm vào đó, tiếp tục hành châm. Hơn mười phút sau, cơ bắp căng cứng của A Hổ, rốt cuộc đã thả lỏng hoàn toàn. Chu Hiểu Xuyên cầm lấy kìm phẫu thuật, thuận lợi gắp phi tiêu độc ra. Một loạt động tác này, nói rất đơn giản, có thể làm thực không dễ dàng. Sau khi gắp phi tiêu độc, quần áo Chu Hiểu Xuyên đã ướt nhẹp mồ hôi. “Lạch cạch” một tiếng, Chu Hiểu Xuyên thả phi tiêu độc vào cái khay bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không quên phân phó Lâm Thanh Huyên:
- Trên phi tiêu này còn lưu độc tố, phải nhanh chóng tiêu hủy nó.
Phi tiêu độc được lấy ra, Lâm Thanh Huyên hoàn toàn thả lỏng, bất quá sau khi nghe Chu Hiểu Xuyên phân phó, nàng vội vàng lắc đầu:
- Phi tiêu độc này là chứng cớ, tạm thời không thể tiêu hủy. Bất quá anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tiêu hủy phi tiêu độc này.
- Bên cạnh trong ngăn kéo có túi kín, cô dùng nó để bọc phi tiêu này đi. Ngàn vạn lần cẩn thận, đừng dính độc tố trên đó, nếu không thực phiền toái.
Nói xong một câu như vậy, Chu Hiểu Xuyên liền tập trung khâu miệng viết thương cho A Hổ. Lâm Thanh Huyên nghe lời lấy trong ngăn kéo bên cạnh một cái túi, thật cẩn thận dùng kìm bỏ phi tiêu độc thuật vào trong túi rồi gói kín lại. Sau đó, lấy ra một cái hộp nhỏ, bỏ cái túi bịt kín vào bên trong. Khi cô làm xong việc đó, cũng là lúc Chu Hiểu Xuyên khâu xong miệng viết thương xong cho A Hổ. Đồng thời, năng lượng thần bí đã giải hoàn toàn đọc tố trong cơ thể A Hổ, mỗi cơ năng trong cơ thể đang từ từ được khôi phục.
“Thành công rồi, A Hổ đã được mình cứu sống!” Cho đến lúc này Chu Hiểu Xuyên mới thả lỏng mình. Bất quá, hắn nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề: “Nhưng bây giờ mình phải làm sao, mới có thể thu hồi lại được dòng năng lượng thần bí đã tiến vào trong cơ thể A Hổ đây?”
May mắn chính là, vấn đề này cũng không khốn nhiễu Chu Hiểu Xuyên được lâu, theo sự hồi phục của A Hổ, năng lượng thần bí bắt đầu từng bước tự quay về trong cơ thể Chu Hiểu Xuyên. Chu Hiểu Xuyên cảm nhận được năng lượng thần bí quay trở về, ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ngon rồi, năng lượng thần bí có thể thu hồi, bằng không thì mình lỗ lồi mồm…”
Ngay sau khi tia năng lượng thần bí cuối cùng trở về cơ thể Chu Hiểu Xuyên, A Hổ chậm rãi mở mắt, giãy giụa muốn đứng dậy. Mặc dù lúc này A Hổ còn suy yếu, rất mệt mỏi, nhưng ánh mắt của nó lại rất tỉnh táo.
- Ta không phải đã chết sao? Sao giờ vẫn còn sống vậy?
Nhìn bốn phía, ánh mắt A Hổ lộ vẻ mờ mịt lẫn khó hiểu. Chu Hiểu Xuyên mỉm cười, đang định trả lời vấn đề của A Hổ, nhưng Lâm Thanh Huyên một bên quá kích động, đột nhiên nhào tới ôm lấy hắn, không đợi hắn kịp phản ứng, hon nồng nhiệt một cái vào…… mặt hắn.
- Cám ơn anh, cám ơn anh đã cứu sống a Hổ!
Sau khi thấy A Hổ mở to mắt, áp lực đè lên Lâm Thanh Huyên chuyển thành kích động và cảm kích, nên mới dùng phương thức như vậy để phát tiết ra. Chu Hiểu Xuyên không phải là không nghĩ đến nhân cơ hội tiếp xúc thân mật với Lâm Thanh Huyên hơn một chút, chỉ tiếc là sau khi hôn lên mặt hắn xong, Lâm Thanh Huyên liền đỏ mặt buông hắn ra, rồi chạy lại xem tình huống A Hổ, làm cho hắn cơ bản không có cơ hội tiếp xúc thân mật. Sau khi sửng sốt mấy giây, Chu Hiểu Xuyên sờ sờ má được Lâm Thanh Huyên hôn. Trên má, vẫn còn dính ít nước mắt vui sướng của Lâm Thanh Huyên. Tuy rằng được mỹ nữ hôn làm Chu Hiểu Xuyên cảm thấy rất là thỏa mãn, bất quá hắn vẫn còn có chút tiếc nuối: “Tại sao chỉ hôn mặt, cứ hôn hôn thẳng vào mồm là có phải ngon …”
Còn đang suy nghĩ, Chu Hiểu Xuyên đột nhiên cảm thấy từ thân thể mình truyền đến cảm giác mệt mỏi kịch liệt. Loại cảm giác này giống như sức lực toàn thân đều bị rút hết trong nháy mắt. Không thể chống đỡ sức nặng thân thể, hai chân dần mềm nhũn, Chu Hiểu Xuyên cứ như thế té xuống đất.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Chu Hiểu Xuyên cực kì hoảng sợ, hắn bắt đầu cuống quýt, theo bản năng đưa tay giữ lấy bàn mổ để ổn định thân hình. Nhưng mà, sau một giây, hắn liền hoảng sợ phát hiện, hắn chả còn sức để mà đưa tay lên nữa.
‘Phịch’ một tiếng, Chu Hiểu Xuyên ngã lên mặt đất.
- Chu hiểu xuyên, anh bị soa vậy? Anh đừng dọa tôi sợ!
Lâm Thanh Huyên bị biến cố bất thình lình làm giật mình, cuống quýt xoay người nhào tới bên cạnh Chu Hiểu Xuyên.
“Tôi cũng không biết mình đang làm sao vậy...” Chu Hiểu Xuyên rất muốn trả lời, chỉ là bây giờ hắn chả còn chút sức lực nào để mở miệng nữa. “Tại sao lại như thế thế này? Cái gì đã khiến mình thành ra như vậy? Chẳng lẽ... mình sẽ chết?”
Mang theo một đống nghi vấn, trước mắt Chu Hiểu Xuyên tối sấm lại, ý thức dần mơ hồ, từ từ hôn mê
Chu Hiểu Xuyên duôi thật sao? Đương nhiên không, chết thế éo nào được, chết là hết truyện . Hắn chỉ đang bị hôn mê mà thôi. Đợi đến khi khôi phụ lại ý thức, Chu Hiểu Xuyên phải mất một khoảng thời gian để mở mắt ra, nhận thấy mình không phải đang nằm dưới sàn nhà lạnh băng của Phòng khám thú cưng, thay vào đó lại là nằm trên giường, có ánh nắng ấm áp chiếu vào. Cách bố trí đồ đạc cũng hoàn toàn khác với phòng khám.
“Sao ban nãy mình lại lăn quay ra nhỉ? Đây là đâu vậy?” Vừa mới tỉnh lại, trong đầu Chu Hiểu Xuyên hiện lên rất nhiều câu hỏi. Hắn trở mình muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện ra thân thể mình mềm nhũn vô lực, không thể nào nhúc nhích. Rơi vào đường cùng, hắn đành thôi không cố ngồi dậy nữa, nhìn qua xung quanh, nhanh chóng thấy được A Hổ và Lâm Thanh Huyên. Giờ phút này, Lâm Thanh Huyên đang gục đầu xuống bàn gần đó ngủ say. Nhìn vào vẻ mặt mệt mỏi cô có thể thấy rằng trong thời gian Hiểu Xuyên hôn mê thì cô cũng không hề nghỉ ngơi, luôn luôn cùng với A Hổ túc trực ở đây. Thấy Chu Hiểu Xuyên mở mắt, A Hổ liền đứng dậy kinh hỉ kêu lên:
- Tỉnh, tỉnh rôi! Rốt cuộc ngươi cũng đã tỉnh lại.
Không thể ngồi dậy, Chu Hiểu Xuyên đành liếc mắt nhìn, hỏi nó:
- Tao đang ở đâu?
Tuy rằng hắn có thể nói chuyện được, chỉ là giọng nói hắn có khá yếu ớt.
- Ở phòng bệnh trong bệnh viện.
A Hổ trả lời:
- Hôm qua, sau khi ngươi cứu sống ta, bỗng ngươi đột nhiên lăn quay đơ ra đấy, hù chủ nhân ta sợ chết khiếp. May mà nhân viên cấp cứu nói không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là do làm việc mệt mỏi quá độ dẫn đến hôm mê thôi. Bằng không, không biết chủ nhân ta sẽ tự trách móc mình đến mức nào…
Nghe A Hổ nói xong, Chu Hiểu Xuyên đã hiểu được chuyện gì đã phát sinh. Thì ra là sau khi hắn đột nhiên bị hôn mê, làm cho Lâm Thanh Huyên mất bình tĩnh, rối rít gọi xe cấp cứu đưa hắn tới bệnh viện. Sau đó, trong thời gian hắn còn đang hôn mê, Lâm Thanh Huyên không hề rời khỏi phòng bệnh dù chỉ một bước, ở lại đây chiếu cố cho hắn. Cho đến nửa giờ trước, khi mà cô đã qua mệt mỏi, không thể chịu được nữa, lúc đó cô mới gục mặt xuống bàn bên cạnh, thiếp đi. Hiện tại, nghe thấy tiếng A Hổ sủa, cô giật mình tỉnh giấc, muốn mắng cho A Hổ một trận, nhưng lại thấy Chu Hiểu Xuyên đã tỉnh lại, nhất thời vui mừng quá đỗi:
- Chu Hiểu Xuyên, anh đã tỉnh lại rôi? Tốt quá! Thực sự là tốt quá!... Anh chờ đó, để tôi đi gọi bác sĩ.
Nói xong, cô đứng dậy, vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh. Lát sau, cô dẫn đến một bác sĩ. Kiểm tra thân thể Chu Hiểu Xuyên một chút, vị bác sĩ này nói:
- Chỉ cần anh tỉnh lại là không có gì đáng ngại nữa rồi. Đợi quan sát một hai ngày nữa, nếu không có biến chứng gì thì anh có thể xuất viện được rồi.
- Cám ơn bác sĩ, cám ơn…
Nghe bác sĩ nói Chu Hiểu Xuyên không sao nữa, cô mới thở phảo nhẹ nhõm. Lâm Thanh Huyên hiểu rằng vì Chu Hiểu Xuyên phải cứu cả cô lẫn A Hổ nên mới bị té xỉu như vậy. Thế nên nếu hắn có mệnh hệ gì thì cô sẽ tự dằn vặt mình cả đời. Sau khi bác sĩ đi ra khỏi phong khám, cô lại tới cảm tạ dồn dập Chu Hiểu Xuyên lần nữa. Còn A Hổ thì đặt hai chân trước của mình lên giường bệnh, nhìn Chu Hiểu Xuyên, vẻ mặt thành thật nói:
- Cảm ơn ngươi đã giúp ta sống thêm một lần nữa. Sau này ngươi muốn ta làm cái gì thì chỉ cần nói một câu thì cho dù là cái tính mạng này….chắn chắn sẽ không thành vấn đề!
- Wow…. Không đến mức như vậy chứ?
Chu Hiểu Xuyên vốn định nói mình thích món thịt chó chấm mắm tôm thì đột nhiên cảm thấy một dòng năng lượng thần bí rất lớn chảy vào trong cơ thể hắn. Sau khi dung hợp dòng năng lượng thần bí này lại, sợi năng lượng thần bí trong cơ thể cũng lớn lên vài phần. Đến bây giờ, hắn mới nhận ra sợi năng lượng thần bí đang từ từ co lại, hình dáng giống như một hòn bi vậy. Phát hiện ra điều đó, Chu Hiểu Xuyên ngẩn cả nười ra: “Hạt bi này là gì vậy? Chẳng nhẽ lại giống như A Lịch Tư, một thằng đàn ông mang thai sao? Không…. Không… cái đ@#$% nó chứ, làm éo gì có chuyện đó! Chắc chắn nó chỉ trở thành một thứ giống như trong tu chân của đám tiểu thuyết mà thôi. Thành Nguyên Anh gì gì đó thì phải?”
Ngay khi Chu Hiểu Xuyên còn đang suy tư về chuyện hạt bi kia thì bỗng chốc có một dòng năng lượng chạy khắp toàn thân hắn, sau đó nó tập trung vào mũi hắn. Nó chỉ tập trung ở đó một lát rồi biên mất cũng khiến Chu Hiểu Xuyên giật mình, có gắng nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra. Thấy Chu Hiểu Xuyên ngây ra đấy, Lâm Thanh Huyên lại sợ hắn gặp điều gì đó ngoài ý muốn nên vội vàng hỏi thăm:
Sở dĩ Chu Hiểu Xuyên giật mình như vậy bởi vì khứu giác của hắn không chỉ tăng lên gấp gần trăm lần. Thời điểm này, hắn không chỉ ngửi thấy quanh đây có mùi hoa ở đâu đó, mà hắn còn ngửi ra đấy là mùi của hoa cúc và hoa hồng. Tiếp theo là đến những mùi như mùi xê xủi, mùi nước đường, hay thậm chí cả một mùi ô mai lẫn kẹo cao su của người nào đó đang nhai ở ngoài căn phòng. Tự dưng mũi mình ngửi được một đống mùi từ thơm đến thối, đương nhiên cũng không phải là một cảm giác gì thỏa mái cho lắm. Khứu giác nhạy đến mức này, chắc chắn không phải là một khứu giác của một người bình thường.
- Anh thật sự không sao chứ? Hay để tôi đi gọi bác sĩ đến khám lại?
Lâm Thanh Huyên thấy Chu Hiểu Xuyên vừa thất thanh la lên liền cảm thấy rất lo lắng. Hiểu Xuyên vội vàng ngăn cản cô lại:
- Không cần gọi bác sĩ đến đâu, tôi thực sự không sao mà!
Do dự một lát, hắn lại hỏi thêm:
- Lâm Thanh Huyên,…. Cô cho tôi hỏi một chuyện được không?
Lâm Thanh Huyên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Chu Hiểu Xuyên, vẻ mặt hoài nghi hỏi lại. Nàng thậm chí còn sinh ra nghi ngờ: “Chẳng lẽ tên Chu Hiểu Xuyên này lén nhìn mình tắm rửa? Nếu không vì sao anh ta lại biết được mình dùng sữa tắm và bột giặt loại gì chứ?”
Phản ứng khiếp sợ của Lâm Thanh Huyên làm cho Chu Hiểu Xuyên có được câu trả lời xác thực: “Không ngờ mũi mình lại thính đến như vậy!”
Bất quá Chu Hiểu Xuyên cũng không kích động được lâu lắm bởi hắn thấy trên mặt Lâm Thanh Huyên đã xuất hiện sự hoài nghi. Hắn hiểu nếu mình không giải thích thì sẽ nhận được một kết cục rất thê thảm. Thế nên hắn đành cười khan hai tiếng nói:
- Là do tôi đoán đó.
- Đoán được?
Lâm Thanh Huyên nghe vậy cúi đầu thầm nghĩ: “Trên người mình có lưu mùi này sao? Sao mình không ngửi thấy nhỉ?”
Sau đó cô lại ngẩng đầu lên nói giỡn:
- Mũi anh thính ghê! Còn thính hơn cả A Hổ nữa.
Chu Hiểu Xuyên cười nói:
- A Hổ là chó nghiệp vụ, tôi làm sao mà bì được với nó chứ! Hả…. cô nói A Hổ?
Trong đầu hắn bỗng nghĩ đến một chuyện: “Nếu vậy chẳng nhẽ khứu giác của mình được chuyển qua từ A Hổ?”
Kìm nén việc tò mò này, Chu Hiểu Xuyên liền lấy cớ kêu Lâm Thanh Huyên đi gọi bác sĩ, rồi quay qua hỏi A Hổ.
- Làm khứu giác của con người tăng lên trăm lần? Bá đạo quá! Làm sao ngươi có thể làm được vậy?
Câu trả lời của A Hổ làm Chu Hiểu Xuyên rất thất vọng: “Chả nhẽ mình đoán sai? Chuyện này không hề có liên quan với A Hổ?”
Ngay lúc Chu Hiểu Xuyên thất vọng, A Hổ lại nói thêm:
- Bất quá, trên người ta cũng có phát sinh một chuyện kỳ lạ chính là có một cảm giá tê liệt chạy qua toàn thân ta, giống như bị giật điện vậy. Cảm giác đó thật kỳ quái, đặc biệt là cái mũi….
- Toàn thân tê dại?
Chu Hiểu Xuyên sửng sốt: “Khứu giác mình vừa tăng lên thì A Hổ lại bị tê dại toàn thân? Xem ra chuyện này có liên quan đến A Hổ. Nhưng tại sao A Hổ không hề hay biết nhỉ?”
Mặc dù vẫn còn nhiều nghi vấn đối với chuyện khứu giác đột ngột tăng lên, nhưng có thể kết luận hai điểm, một là chuyện đó có liên quan đến A Hổ, hai là nó cũng có liên quan đến viên bi trong cơ thể. Trừ những thứ đó ra, còn những vấn đề Chu Hiểu Xuyên cũng muốn làm rõ, ví dụ như khứu giác nhận được từ A Hổ làm sao mà có? Hay là liệu hắn còn nhận được nhưng năng lực khác từ đó không?.... Tất cả những nghi vấn đó cứ quanh quẩn trong đầu hắn, làm hắn nhức hết cả đầu.
Một lát sau, Lâm Thanh Huyên dẫn bác sĩ tới phòng bệnh, thân thiết hỏi:
- Anh còn chỗ nào không thỏa mái thì báo cho bác sĩ đi.
Chu Hiểu Xuyên đương nhiên sẽ không nói ta tính hình thật sự, chỉ nói rằng minh bị đau đầu thôi, dẫu sao thì hắn cũng bị đau đầu thật. Bác sĩ trả lời:
- Đau đầu là chuyện bình thường, anh vừa mới tỉnh lại mà. Nếu mà đau quá thì tôi có thể cho anh thuốc giảm đau. Sao? Anh có cần không?
Chu Hiểu rả lời:
- Tôi có thể chịu được.
Bác sĩ gật đầu hỏi tiếp vài câu nữa về tình hình sức khỏe rồi nói:
- Được rồi, anh nghỉ ngời tiếp đi. Nếu trong người xảy ra biến gì thì hãy gọi tôi đến.
Nhưng khi mà bác sĩ đã đi được một lúc thì hắn lại phát hiện ra khứu giác của mình đã biến mất, thậm chí hắn còn chả ngửi thấy mùi gì. Kinh ngạc một lát, Chu Hiểu Xuyên rất nhanh bình tĩnh trở lại. Bởi hắn rõ là khứu giác mình không hề biến mất mà chỉ không còn nhạy cảm như trước nữa thôi. Nếu hắn đoán không sai thì đây chỉ là tác dụng phụ sau khi hắn nhận được một dòng năng lượng cực lớn từ A Hổ kia mà thôi. Chỉ là không rõ rằng khứu giác đặc biệt đó có thể dùng lại một lần nữa hay là không? Và nếu sử dụng được lần nữa thì nó sẽ kéo dài bao lâu? Một ngày, một tuần hay một tháng? Tuy rằng trong lòng vẫn còn bao điều ngổn ngang nhưng Chu Hiểu Xuyên biết năng lực đó hiện giờ cũng chả mấy tác dụng, nghĩ mãi chỉ tổ thêm đau đầu mà thôi. Chẳng qua trong một khoảng thời gian nằm đây, hắn đã tự trả lời được hai vấn đề dó là năng lực có thể dùng đi dùng lại và thời gian sử dụng năng lực là chừng mười phút. Cùng với đó là việc Lâm Thanh Huyên vẫn ở lại, ân cần chăm sóc hắn:
- Anh hôm mê lâu như vậy, nhất định là đói bụng lắm. Muốn ăn gì? Để tôi đi mua cái gì đó cho anh ăn!
- Gì cũng được, cứ làm sao no là được rồi.
Chu Hiểu Xuyên trả lời, gương mặt có chút hơi mất tự nhiên. Lâm Thanh Huyên nhận ra điều này, vội hỏi:
- Anh có chỗ nào không thỏa mái vậy?
- Không… chỉ là….
Chu Hiểu Xuyên ngập ngừng ấp úng, bộ dáng rất do dự. Vốn Lâm Thanh Huyên có tính kháng khái, ghét nhất những người nói chuyện cứ ngập ngừng, ấp úng, quanh co nên lập tức thúc giục:
- Chỉ là cái gì? Có chuyện gì thì anh cứ nói ra, đừng có nhăn nhăn nhó nhó như vậy.
Chu Hiểu Xuyên cũng không do dự nữa, nói:
- Tôi buồn đi tiểu?
- Muốn đi tiếu á? Dễ mà, để tôi đỡ anh qua wc.
Dứt lời, Lâm Thanh Huyên tiến tới muốn đỡ Chu Hiểu Xuyên dậy.
- Vấn đề là hiện giờ tôi rất yếu, muốn động một ngón tay cũng rất khó. Kể cả cô có đỡ tôi đến wc thì tôi cũng có làm ăn được gì đâu.
Chu Hiểu Xuyên liên tục cười khổ.
- A… Vậy thì phải làm sao?
Lâm Thanh Huyên trợn tròn mắt.
- Quên đi, để tôi nhịn.
- Nếu cứ nhịn mà vỡ bàng quang thì sao? Hơn nữa bây giờ anh rất yếu thì nhịn được bao lâu chứ? Như vậy đi, để tôi ra hỏi y tá coi… xem có biện pháp gì giải quyết chuyện này không.
Lâm Thanh Huyên liền xoay người ra khỏi phòng bệnh. Nhưng cô lại nhanh chóng trở lại, gương mặt không biết tại sao lại đỏ bừng.
Chu Hiểu Xuyên tuy rằng cảm thấy có chút gì đó kỳ quái, nhưng mà không nghĩ nhiều, chỉ hỏi:
- Các y tá nói như thế nào?
Lúc này, hắn giống như Lâm Thanh Huyên đã nói, đã sắp không nhịn nổi, có thể tè ra bất cứ lúc nào. Chu Hiểu Xuyên cực kì hy vọng, Lâm Thanh Huyên có thể đưa đến một người có biện pháp giải quyết. Bằng không hắn rất có thể không nhịn được mà đái dầm. Hai mươi tuổi còn bị dấm đài, nếu như bị người quen biết, không bị cười chết mới lạ. Lâm Thanh Huyên cúi người xuống dưới giường bệnh lấy cái bô ra, mặt đỏ hồng nói:
- Các y tá nói tôi dùng cái này để hứng nước tiểu của anh…
Kỳ thật, nguyên bản các y tá nói là:
- Cô cứ lấy cái bô hứng nước tiểu thôi, dù gì hai người cũng là tình nhân, có gì mà phải ngại ngùng chứ?
Tuy nói Lâm Thanh Huyên cật lực giải thích mình và Chu Hiểu Xuyên không phải quan hệ tình nhân, nhưng các y tá không tin, mấy bà tám đó nói:
- Không phải tình nhân, vậy thì đêm hôm khuya khoắt sao cô là người đưa anh ta đến bệnh viện? Rồi không phải luôn túc trực bên anh ta à? Tình cảm như thế mà người khác nhận ra sao? Được rồi, đừng xấu hổ nữa, đi lấy cái bô hứng nước tiểu anh ta đi, nếu để anh ta tiểu ra giường, cô phải thu dọn đấy!
Đương nhiên, Lâm Thanh Huyên ngại ngùng nói ra nguyên vân mấy câu nói đó, nhưng chỉ như vậy cũng đã khiến Chu Hiểu Xuyên nghẹn họng trân trối, hoài nghi mình có nghe nhầm hay không:
- Cô lấy bô hứng nước tiểu cho tôi? Hả… Như vậy sao được? Nếu vậy thôi thì để tôi tiếp tục nhịn.
Lâm Thanh Huyên sau khi điều chỉnh tâm tình, tuy kiều nhan vẫn đỏ ửng như cũ, nhưng cũng đã hạ quyết tâm:
- Anh có thể nhịn sao? Đái dầm là việc nhỏ, nếu nhịn thành bệnh, vậy thì không tốt. Để tôi lấy cái bô, hứng giúp anh. Được rồi, anh đừng ngại ngùng nữa, tôi con gái còn không nhăn nhó, đại nam nhân như anh còn xoắn xít cái gì?
Lâm Thanh Huyên nghĩ rằng tính mạng mình và A Hổ đều do Chu Hiểu Xuyên cứu. Ân cứu mạng to lớn, chuyện hứng nước tiểu đã là gì so với nó? Hơn nữa cái đồ chơi của nam nhân kia, cô mặc dù chưa chạm qua, nhưng trong một vài đoạn phim ảnh, cũng đã từng thấy (Biên: Phim gì vậy, không che à ). Không đợi Chu Hiểu Xuyên đồng ý, Lâm Thanh Huyên liền xốc mền lên, mở thắt lưng của hắn, muốn tụt quần hắn ra.
- Gì vậy, không cần cởi nhiều như thế đâu, chỉ cần móc thằng nhỏ ra là được…
Chu Hiểu Xuyên lúc này không thể động đậy, chỉ có thể để cho Lâm Thanh Huyên tùy ý an bài. Bất quá loại chuyện như thế này, ngoại trừ làm cho hắn ngượng ngùng đỏ mặt tía tai, thì phần lớn lại làm cho hắn thêm kích thích. Rất nhanh, Lâm Thanh Huyên đã tụt quần lót Chu Hiểu Xuyên tụt, vươn hai đầu ngón tay nắm lấy cái đồ chơi đang ỉu xìu kia, một tay nhấc cái bô lên, ngại ngùng thúc dục:
- Tiểu nhanh một chút đi.
Tính cách của cô mặc dù có chút tùy tiện, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô động vào cái đồ chơi kia của nam nhân, không ngại mới lạ đời.
- Tôi cũng muốn tiểu nhanh một chút, nhưng mà nó… không chịu…
Chu Hiểu xuyên đau khổ đáp. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên bị như vậy, làm thằng em nó sợ, không chịu ra.
- Nếu không thì hay để tôi thổi một chút?
Lâm Thanh Huyên hỏi. Chu Hiểu Xuyên hoảng sợ:
- Cô nói gì? Thổi… Thổi một chút?
Xem phản ứng của hắn, Lâm Thanh Huyên liền biết hắn đang nghĩ gì, hai má vốn đã đỏ càng đỏ thêm, xấu hổ nói:
- Anh đang nghĩ bậy bạ gì thế, ý tôi là thổi gió, là huýt sáo đó!
Chu Hiểu Xuyên xấu hổ vô cùng, lại không thể giải thích thế nào cho ổn, chỉ có thể nói thầm với thanh âm cực nhỏ:
- Ôi, thì ra là huýt sáo, tôi còn tưởng rằng phải… Bất quá tôi hiểu nhầm, không phải tại cô nói những câu quá nhạy cảm như vậy sao.
- Anh đang nói thầm gì đấy?
Lâm Thanh Huyên cau mày hỏi. Chu Hiểu Xuyên nào dám nói thật với nàng, chỉ có thể hàm hồ cho qua:
- Không… Có nói thầm gì đâu. À, tôi nói là cô cứ huýt thử coi.
- Uhm.
Lâm Thanh Huyên gật gật đầu, bắt đầu huýt sáo. Bất quá, khi tiếng huýt sáo thanh thúy dễ nghe vang lên, Chu Hiểu Xuyên không những không thể tè ra, mà thằng nhỏ nó còn giật mình tỉnh giấc sau kỳ nghỉ đông, ngóc đầu lên đón ánh nắng mặt trời. “ Ôi, Đ!$^.^, mày không ngủ đi, dậy để làm gì? Mày để con gái nhà người ta khinh tao thì nao mày chỉ có thể ăn chay thôi .”
Chu Hiểu Xuyên lúc này, tâm tư muốn chết cũng có. Kỳ thật, chuyện này không thể trách Chu Hiểu Xuyên được. Dù sao hắn vẫn còn là vẫn là trai tân, chưa bao giờ trải qua cái cảm giác kích thích như vậy. Tuy rằng hắn cật lực khống chế, nhưng thằng nhỏ đã máu thì hắn làm sao có thể ngăn cản được?
Không khí trong phòng bệnhdần trở nên xấu hổ. Mặt hai người càng lúc càng đỏ. Điều đáng mừng duy nhất là phản ứng nghẹn tiểu của Chu Hiểu Xuyên cuối cũng cũng đã hết, sau một hồi Lâm Thanh Huyên dừng huýt sáo, thằng nhỏ cuối cùng cũng đã xuất chưởng. Hứng nước tiểu xong, Lâm Thanh Huyên giúp Chu Hiểu Xuyên mặc lại quần, đắp chăn lại, đem cái bô vào phòng vệ sinh đổ. Sau đó, nằng mới đỏ mặt mở miệng:
- Còn muốn tôi làm gì nữa không? Hay để tôi đi mua cái gì cho anh ăn.
- Đi đi.
Chu Hiểu Xuyên nói, mặt hắn đỏ cũng không kém Lâm Thanh Huyên bao nhiêu. Lâm Thanh Huyên xoay người bước ra khỏi phòng bệnh, mười mấy phút sau, bưng hai bát cháo ngô nóng hổi vào phòng bệnh. Sau một hồi bình tĩnh lại, vẻ mặt hai người đã khôi phục như thường. Đương nhiên trong lòng đã khôi phục lại như thường hay chưa, dĩ nhiên là không biết được.
- Định mua cái gì ngon ngon cho anh, nhưng mà nghĩ lại, anh vừa mới tỉnh, nên ăn chút gì nhẹ nhàng dễ tiêu hóa thì tốt hơn, cho nên tôi liền mua cháo ngôvề cho anh ăn. Há miệng nào, tôi đút cho anh ăn…
Lâm Thanh Huyên bón tử tế tỉ mỉ cho Chu Hiểu Xuyên ăn xong chén cháo, mới bưng chén còn lại lên ăn. Sau một đêm đầy sức ép, nàng cũng hao phí không ít thể lực, cũng đã sớm đói bụng rồi. Ăn no bụng, Lâm Thanh Huyên còn nói thêm:
- À đúng rồi, tí nữa thì quên nói cho anh biết, Lưu cục trưởng cục công an huyện Phương Đình chúng ta vừa mới gọi điện hỏi thăm anh, muốn đến thăm, thuận tiện cảm ơn anh đã bắt Cao Xuyên Hưng.
Chu Hiểu Xuyên biết giữa hai người vẫn tồn tại chút ít xấu hổ, cho nên hắn mượn cớ vui đùa:
- Chỉ cảm ơn thôi sao? Không có thưởng chút gì có giá trị vật chất à? Nói rõ trước, giấy khen thưởng gì đó tôi không cần đâu, cô cứ lấy về làm kỷ niệm đi.
Mặc dù biết hắn đang nói đùa, nhưng Lâm Thanh Huyên vẫn không nhịn được bật cười, lắc đầu khẽ gắt:
- Sao lúc nào anh cũng muốn tiền thôi thế? Quá tục!
Chu Hiểu Xuyên cười he he:
- Không còn cách nào cả, vì tiền, nói gì tôi cũng được. Dù sao mấy thứ cao nhã kia cũng không nấu thành cơm ăn được.
- Anh nha, cứ yên tâm đi, tiền thưởng gì đó, tuyệt đối không thiếu phần anh.
Nói đùa vài câu xong, Lâm Thanh Huyên lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ:
- Xem nào, chắc hẳn là sắp đến rồi đó?
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh được người mở ra, một đám người như thủy triều tràn vào phòng bệnh, nháy mắt đã vậy quanh giường bệnh Chu Hiểu Xuyên ngươi đi xem rừng bách thú. Những người này, có quan chức âu phục phẳng lì, có cảnh sát mặc đồng phục, đương nhiên nhất định không thể thiếu được, vẫn là mấy tay phóng viên cầm bút ghi âm, ký giả cầm camera.
"Vãi cả bộ phận tiểu tiện nữ ! Sao bọn họ đến như đi coi động vật quý hiếm thế này? Sớm biết còn có phóng viên thì mình đã bảo Lâm Thanh Huyên thu hẹp tin tức thôi. Hiện tại bộ dáng mình như bất lực thế này mà lên TV, vậy có khác gì hiếp dâm thị giác khán giả? Thế thì mấy em hâm mộ mình kiểu gì đây? Tiên sư bố nhà mấy thằng phóng viên ăn no rửng mỡ ?" Chả ai ngờ tới Chu Hiểu Xuyên nằm trước dàn đèn flash của máy ảnh lại có những suy nghĩ thâm thúy và sâu xa đến như vậy.