Những người này tới vừa hỏi han, vừa là cảm kích, vừa là phỏng vấn chụp ảnh, ước chừng giằng co hai ba giờ, sau đó mới lục tục rời đi. Trước khi đi hết, cục trưởng cục công an huyện Phương Đình cũng không quên để cờ thưởng và một phong bì dày cộp để trên đầu giường bệnh của Chu Hiểu Xuyên:
- Chu Hiểu Xuyên, lần này có thể bắt Cao Xuyên Hưng quy án, thật sự cần đa tạ cháu ra tay trượng nghĩa tương trợ. Cờ thưởng và tiền thưởng này là một chút tâm ý của phòng cảnh vụ huyện Phương Đình, mong cháu nhận lấy, ngàn vạn lần đừng cự tuyệt.
Đối với loại chỗ tốt tự đưa đến cửa thế này, Chu Hiểu Xuyên làm sao nỡ cự tuyệt? Đương nhiên trước nhiều người như vậy, nhất là có phóng viên ở đây, hắn cũng không quên từ chối vài câu khách sáo, chỉ thiếu mỗi việc là thỏi phồng mình lên trở thành anh hùng thầm lặng mà thôi. Sau khi biểu đạt lòng cảm kích với Chu Hiểu Xuyên, cục trưởng lại phân phó mấy câu với Lâm Thanh Huyên:
- Mấy ngày này, công tác của cô tạm thời nghỉ, ở lại phòng bệnh chiếu cố tốt cho Chu tiên sinh. Sau đó, tôi sẽ phái người tới giúp đỡ.
- Rõ thưa thủ trưởng!
Lâm Thanh Huyên không do dự, trực tiếp gật đầu đáp. Trên thực tế, coi như không có lời này của cục trưởng, cô cũng sẽ ở lại trong bệnh viện chiếu cố Chu Hiểu Xuyên. Dù sao, tính mạng cô và A Hổ, đều là do Chu Hiểu Xuyên cứu về, nên cô tự cho việc chăm sóc Chu Hiểu Xuyên đến khi lành lặn đó là nghĩa vụ của mình. Đợi khi tất cả mọi người rời đi, Chu Hiểu Xuyên mới thở phào một hơi nhẹ nhõm:
- Nhiều người đến như vậy, thiếu chút nữa đã làm tôi mệt chết, may mà mình có tinh thần thép.
Sau đó, lại đắc ý cười phá lên:
- Không nghĩ rằng tôi cũng sẽ có một ngày được lên TV, hơn nưa còn là tin tức hình tượng thấy việc nghĩa hăng hái quên mình, sau này đi chém cũng có tiền vốn…
Lâm Thanh Huyên liền bật cười “hì hì” một tiếng. Bất quá, cô nhanh chóng trầm xuống, lắc đầu khẽ thở dài:
- Nói thật, tôi không hy vọng anh vì việc này mà lên TV. Chỉ tiếc tôi không làm chủ được chuyện này.
- Tại sao cô không muốn tôi được lên TV?
Chu Hiểu Xuyên khó hiểu hỏi. Nếu hắn không rõ thái độ làm người của Lâm Thanh Huyên, chỉ sợ sẽ hoài nghi, Lâm Thanh Huyên có phải đang ghen tị với việc hắn trở thành nhân vật anh hùng không.
- Cao thủ võ thuật truyền thống Trung Quốc như Cao Xuyên Hưng, thường thường chỉ có một hai bằng hữu, và họ quý nhau hơn tính mạng. Vạn nhất những người kia muốn báo thù bằng bất cứ giá nào cho Cao Xuyên Hưng, thế mà anh lại lên TV thì chẳng phải sẽ nguy hiểm sao?
Tuy nói Chu Hiểu Xuyên khống chế Cao Xuyên Hưng, nhưng mà theo Lâm Thanh Huyên thấy, chuyện đó thực sự cổ quái, Chu Hiểu Xuyên hẳn phân nửa dựa vào may mắn để khống chế được Cao Xuyên Hưng, nếu luận công phu chân thật, e rằng Chu Hiểu Xuyên thật sự chỉ có nước lết về viện, cho nên cô có chút lo lắng về chuyện này. Chu Hiểu Xuyên có chút bất cần, cười nói:
- Tôi tưởng rằng cô đang lo lắng cái gì, hóa ra là chuyện này? Có gì đâu mà phải lo lắng? Những người đó nếu dám đến báo thù cho Cao Xuyên Hưng thật thì tôi sẽ tóm hết bọn họ, đưa họ vào trại giam để ôn lại tình xưa nghĩa cũ với Cao Xuyên Hưng.
Hiện tại Chu Hiểu Xuyên ỷ vào năng lượng thần bí trong cơ thể nên có thể mạnh mồm chém gió không biết ngượng.
- Thật không biết anh lấy tin tưởng ở đâu ra nữa.
Lâm Thanh Huyên cười khổ lắc lắc đầu, cũng không khuyên nhiều hơn nữa, đỡ phá đi tâm tình đang thăng hoa của Chu Hiểu Xuyên.
Ước chừng nửa canh giờ sau, người giúp đỡ Lâm Thanh Huyên chăm sóc Chu Hiểu Xuyên, cũng đã tới trong phòng bệnh.
- Tại sao lại là cô?
Thấy người này, Chu Hiểu Xuyên nhất thời cười khổ, bởi vì đây chính là cô cảnh sát cứ bám riết lấy hắn, muốn bái hắn làm thầy, học phân tích trinh thám. Nhiêu Xảo để thực phẩm bổ dưỡng trong tay sang một bên, cười hì hì nói:
- Vì sao không thể là tôi? Tôi tự tiến cử mình với cục trưởng, thật vất vả lắm mới tranh được cơ hội tới đây chiếu cố anh đấy. Chu tiên sinh, không ngờ anh không chỉ tinh thông phân tích trinh thám mà công phu quyền cước cũng rất lợi hại, có thể thu thập được cao thủ mạnh như Cao Xuyên Hưng. Lợi hại! Bội phục! Anh không đi làm cảnh sát, thật là đáng tiếc mà…
Tuy nói được người ta khen, cảm giác thật thích, nhưng Chu Hiểu Xuyên vẫn liên tục cười khổ:
- Cô cũng đừng vuốt mông ngựa vậy, đừng tưởng rằng tôi không biết cô muốn gì, tôi nói nhiều lần rồi, tôi thật sự không hiểu cái gì là phân tích trinh thám, cô cũng đừng dây dưa với tôi nữa, hiểu không?
Nhưng mà, hắn vạn lần không ngờ, Nhiêu Xảo lại trả lời rằng:
- Chu tiên sinh, tôi nhất định sẽ dùng thành tâm cảm động anh, khiến anh dạy cho rôi!
Chu Hiểu Xuyên nhất thời cảm thấy xay xẩm mặt mày:
- Uy Uy, cô lầm rồi. Cô có hiểu từ này đến giờ tôi nói cái gì không vậy?
Tuy nói Nhiêu Xảo tới làm Chu Hiểu Xuyên đau đầu không thôi, nhưng Lâm Thanh Huyên lại có cơ hội nghỉ ngơi, phó thác chuyện chăm sóc Chu Hiểu Xuyên cho Nhiêu Xảo, còn cô lên giường bệnh khác nằm ngủ. Đến sáu giờ chiều, đài truyền hình huyện Phương Đình phát chương trình “Tin tức 30 phút” bắt đầu bằng tin phỏng vấn Chu Hiểu Xuyên buổi chiều thì Lâm Thanh Huyên mới tỉnh ngủ, cùng Nhiêu Xảo, Chu Hiểu Xuyên xem tin tức. Nằm xem tin tức, Chu Hiểu Xuyên lòng tràn đầy hưng phấn, nhưng mà khi coi xong thì nhịn không được chủi ầm lên:
- Ơ, tên sư bố thằng thiểu năng nào quay vậy, hay tại thằng biên tập bị bại não? Cái Đ!$^.^ nó chứ, từ đầu tới cuối tin tức, xuất hiện toàn là quan chức. Được một hai cảnh mặt mày rạng rỡ, lại bị người che lấp phân nửa! Rõ ràng là lừa tình người dân mà. Vậy thử hỏi xem có em xin tươi nào nhớ nổi mặt tôi là anh hùng bắt tội phạm không?
Nhiêu xảo lòng đầy căm phẫn gật đầu đồng ý:
- Bọn người kia đích thật là hơi quá đáng, tốt xấu gì cũng phải cho mấy giây quay sáng sủa chút chứ!
So với Chu Hiểu Xuyên đang tức giận, Nhiêu Xảo bất bình, Lâm Thanh Huyên lại nhẹ nhàng thở phào, nửa đùa nửa thật nói:
- Như vậy cũng tốt, miễn cho lũ mèo mả gà đồng với Cao Xuyên Hưng biết được mặt.
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu khẽ thở dài:
- Ai~~ ! Lần đầu được lên TV, không nghĩ tới kết quả như vậy, thật là bi kịch a…
Mặc dù tin tức này làm Chu Hiểu Xuyên rất bất mãn, nhưng những người quen thuộc hắn vẫn nhận ra cái mặt mẹt của hắn, tin tức phát xong không lâu, những người đó bắt đầu lục tục đến thăm. Hoàng Hiểu Uyển mang theo một túi hoa quả tới phòng bệnh, ân cần hỏi han:
- Chu ca, em tự hỏi tại sao không đi làm, hóa ra là anh đi làm việc nghĩa nên bị thế này. Thế nào, anh có bị thương nặng không? Không có gì đáng ngại chứ?
- Anh căn bản đâu có bị thương, chỉ là giờ đuối sức quá mà thôi, phỏng chừng nghỉ ngơi thêm một hai ngày nữa là hoàn toàn hồi phục rồi. A, đúng rồi, bây giờ Ái Sủng Chi Gia (Biên: Phòng khám thú cưng. Từ giờ mình sẽ để như thế này cho đúng) thế nào rồi?
Hoàng Hiểu Uyển trả lời:
- Vẫn giống như trước đây, chẳng qua có một số người mang thú nuôi tới tìm anh mà anh lại đi vắng, gọi điện thoại cũng không có nghe máy, đành tiếc nuối rời đi. Bất quá tối hôm nay tin tức này được phát đi, em nghĩ bọn họ hẳn sẽ thông cảm cho anh.
Chu Hiểu Xuyên lặng đi một chút:
- Mọi người đã gọi điện cho anh sao? Sao anh không biết?
Lâm Thanh Huyên có chút ngượng ngùng nói:
- Điện thoại di động của anh bị hỏng khi đánh nhau với Cao Xuyên Hưng tối qua rồi. Bất quá anh cứ yên tâm, tôi sẽ mua đền một cái khác cho anh.
Chu Hiểu Xuyên hiểu ra, cười với Lâm Thanh Huyên:
- Hàizzzz, không phải là một cái điện thoại thôi sao? Đáng bao nhiêu đâu, không cần cô phải đền. Dù sao tôi đây cũng vừa được một số tiền thưởng lớn, thừa sức mua một cái máy mới.
Sau đó chuyển ánh mắt sang Hoàng Hiểu Uyển:
- Hai ngày này, Ái Sủng Chi Gia nhờ cậy em vậy.
Hoàng Hiểu Uyển trả lời:
- Không sao, giao cho em đi, mấy bệnh nhỏ lẻ thông thường, em đều có thể xử lí. Dù sao đi theo anh và chị Vũ Hàm lâu như vậy, ít nhiều gì cũng phải học được mấy chiêu. Bất quá nếu gặp bệnh nặng và không thông thường, em bó tay không có biện pháp.
Chu Hiểu Xuyên cũng nhíu mày:
- Như thế quả là một vấn đề...
Vừa lúc đó, một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào:
- Không cần phải lo lắng đâu, tôi đã liên hệ một bác sĩ thú y khác tới, ngày mai sẽ tới Ái Sủng Chi Gia để làm.
Đám người Chu Hiểu Xuyên đồng thời nhìn về phía cửa phòng bệnh, đã thấy Trương Ngả Gia đem theo một túi thực phẩm bổ dưỡng đi đến cùng với Trương Đại Gia, câu vừa rồi là do Trương Ngả Gia nói. Thấy Trương Ngả Gia cầm theo túi thực phẩm bổ dưỡng hàng xa xỉ, Chu Hiểu Xuyên cười híp mắt nói vài câu khách sáo:
- Hai người cũng tới thăm tôi à? Người đến thì tốt rồi, lại còn đem theo đống vật này nọ làm gì, quá khách khí rồi?
Vừa nghe lời này, Trương Đại Gia lập tức quay đầu nói với Trương Ngả Gia:
- Nghe rõ không? Ông đã nói không cần mua gì cho tiểu tử này mà, tay không đến là được rồi, cháu cứ không nghe.
Giờ đến phiên Chu Hiểu Xuyên trợn tròn mắt, bất quá hắn cùng Trương Đại Gia nói loạn xạ quen rồi, biết tính cách lão là thế nào, liền cười trêu ghẹo:
- Sặc… Trương Đại Gia, lão chẳng lẽ không nghe được, câu vừa rồi cháu nói chỉ là khách sáo thôi sao? Ông thật sự tay không đến thăm cháu thì cháu cũng không nói gì, nhưng ông không biết xấu hổ thế sao?
Trương đại gia cười hắc hắc, dùng cách này để trả lời:
- Vì sao phải ngượng chứ? Tiết kiệm một khoản tiền như vậy, đủ ta ăn thịt một tháng đó.
- Vãi, da mặt của lão dày bá đạo rồi.
Chu Hiểu Xuyên hoàn toàn hết chỗ nói, chỉ có thể cảm khái trong lòng: “Quả thật là gừng càng già càng cay!”
Trương Đại Gia cũng không tức giận, lập tức đi tới bên giường bệnh, cười khà khà nói:
- Hôm qua cháu cả đêm đều không về nhà, ta còn tưởng cháu nhịn không được tìm chỗ giải quyết nỗi buồn. Không ngờ cháu lại chạy đi làm anh hùng nhân dân. Này, mùi vị lên TV thế nào? Sướng không?
- Đừng nói nữa, cả bản tin tức, cháu chỉ lộ có hơn non nửa khuôn mặt. Hơn nữa thời gian mặt mày xuất hiện còn không quá hai giây. Té ra cháu thu phục Cao Xuyên Hưng lại không phải là nhân vật chính, mà bọn quan viên ngồi phòng điều hòa lên mạng chơi bài mới là nhân vật chính ông à.
Giọng nói của hắn nghe như giọng oán phụ vậy, có thể nói là biểu cảm mười phần, những người trong phòng bệnh này, nhất thời bị chọc cười, cả đám không nhịn được đều phì cười. Sau khi cười xong, Chu Hiểu Xuyên lại xoay vấn đề lại:
- Ngả Gia, cô vừa nói là cô mời bác sĩ thú y khác đến?
Trương Ngả Gia gật gật đầu:
- Đúng vậy. Trên thực tế, tôi đã sớm tìm bác sĩ cho Ái Sủng Chi Gia rồi. Dù sao, sau này mở thêm chi nhánh, bất kể là chi nhánh to hay nhỏ thì trụ sở chính vẫn là ở huyện Phương Đình, đều này cần mấy bác sĩ có tài. Anh tuy rằng y thuật cao, nhưng mà chỉ có một người, không có phép phân thân, không thể nào chạy qua chạy lại hai bên được? Lần này nghe nói anh nằm viện, tôi liền nghĩ, Ái Sủng Chi Gia không có bác sĩ thú y là không được. Cho nên đành tự tiện làm chủ, mời tới một bác sĩ thú y khác. Theo tôi điều tra thì người này y thuật cũng khá, mấu chốt là y đức và nhân phẩm rất tốt. Dù sao Ái Sủng Chi Gia chúng ta lấy y đức để nổi danh, cư nhiên không thể phá hủy chiêu bài đó đi được. Đương nhiên, tôi cũng nói rõ với người này, trong khoảng thời gian này chỉ là thử việc, cuối cùng có mời hắn hay không, vẫn là do anh làm chủ. Uầy… Anh không trách tôi chứ?
Chu Hiểu Xuyên nở nụ cười:
- Sao lại trách cô được? Tôi cảm ơn còn không kịp ấy chứ. Vừa rồi tôi và Hiểu Uyển còn đang đau đầu không biết làm sao cho tốt, cũng may là may cô đã tính toán chu toàn hết rồi.
- Không trách tôi là tốt rồi.
Sau khi nói một câu như vậy, Trương Ngả Gia liền kéo Hoàng Hiểu Uyển, cùng cô ấy tính toán chuyện bác sĩ thú y ngày mai tới làm việc. Trong lúc này, hai y tá đi vào nhìn tình huống của Chu Hiểu Xuyên một chút. Nhưng mà, Chu Hiểu Xuyên ngà vạn lần không ngờ đến rằng hai y tá này là chuyên gia buôn dưa leo, sau khi thấy trong phòng bệnh đầy nữ nhân, lúc đi ra ngoài bắt đầu chém gió với nhau:
- Không ngờ rằng Chu Hiểu Xuyên trong phòng bệnh 12-1, thấy khuôn mặt, bộ dạng không ra gì, lại có thể có nhiều mỹ nữ tới thăm như vậy…
- Này, các người nói xem mấy mỹ nữ rốt cuộc có quan hệ như thế nào với tên Chu Hiểu Xuyên đó?
- Ai biết được? Bất quá, xem ánh mắt bọn họ nhìn nhau là đoán được quan hệ giữa họ, khẳng định không đơn giản! Hừ, cái loại đại hoa tâm đó, tôi chúa ghét!
- Người ta gọi cái này là mỹ nữ yêu anh hùng phải không? Các người không thấy vào lúc buổi chiểu sao? Phóng viên đến đây cả một đại đội đấy. Tôi nghe nói, người nọ thấy vì làm việc nghĩa mà phải vào viện. Bây giờ trên đời này, không có mấy người dám làm việc nghĩa đâu.
- Làm việc nghĩa thì sao? Vừa không có cơm ăn lại không có áo mặc…
Chu Hiểu Xuyên chắc chắn không thể ngờ rằng tình cảnh trong phòng bệnh mình nằm lại chọc đến máu bà tám của y tá. Hơn nữa xem điệu bộ này thì sắp sửa sẽ có gió giật cấp bảy cấp tám thậm chí là gió lốc rồi.
Vào lúc này, Trương Ngả Gia đã bàn xong chuyện với Hoàng Hiểu Uyển, nghiêng đầu về Chu Hiểu Xuyên nói:
- Chút nữa thì quên không bảo anh đưa chìa khóa nhà anh đây.
- Còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là chiếu cố Tiểu Hắc, Sa Tử và Lão Quy giúp anh. Đêm qua, ba đứa nó không được về, chỉ có thể đứng ngoài cửa, may mà tôi nhìn thấy, đưa vào nhà tôi ở tạm một đêm…
Nói tới đây, Trương Ngả Gia dừng lại một chút, trên mặt lộ ra nụ cười khổ:
- Tiểu Hắc và Lão Quy còn đỡ, khá ngoan ngoãn. Chỉ là Sa Tử làm cho người ta thật đau đầu. Tối hôm qua, nó tra tấn Tiểu Thanh của tôi một trận, khiến Tiểu Thanh nhà tôi đến giờ vẫn còn hậm hực.
"Xem ra, Sa Tử đã tìm được một món đồ chơi mới rồi. Tiểu Thanh đáng thương." Chu Hiểu Xuyên thầm nhủ hai câu trong lòng, rồi mới nói:
- Chìa khóa ở trên thắt lưng của tôi, bất quá lúc này tôi không có sức nhúc nhích, phiều cô lấy giùm. Mặt khác, Tiểu Hắc, Sa Tử và Lão Quy đành nhờ cô rồi, nếu chúng nó không nghe lời của cô, cứ việc dạy dỗ chúng, không cần để ý mặt mũi của tôi đâu.
- Không thành vấn đề.
Trương Ngả Gia gật đầu đáp, sau đó nhấc mền lên, lấy chìa khóa ở thắt lưng Chu Hiểu Xuyên.
- Quên, còn có chuyện phải nói với anh. Tôi đã xem trong thành phố Thập Đức, có mấy chỗ mặt tiền cửa hiệu rất tốt. Chờ sau khi anh ra viện, tôi sẽ dẫn anh đi xem. Rốt cuộc chọn của hiệu nào, vẫn phải do anh làm chủ.
Chu Hiểu Xuyên không từ chối, cười đáp:
- Tốt, không thành vấn đề.
Trương Ngả Gia, Hoàng Hiểu Uyển và Trương Đại Gia chày cối ở trong bệnh viện đến hơn mười giờ tối mới chịu rời đi, để hai nữ cảnh sát Lâm Thanh Huyên và Nhiêu Xảo ở lại tiếp tục chăm sóc cho Chu Hiểu Xuyên.
Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua. Sau ba ngày nghỉ ngơi trên giường, thân thể Chu Hiểu Xuyên cũng đã hồi phục hoàn toàn, có thể xuất viện. Đương nhiên, ba ngày này, Chu Hiểu Xuyên không hề chỉ nằm chơi, mà nhân cơ hội này, hắn làm rõ các vấn đề liên quan đến năng lực tăng khứu giác: thí dụ như sau khi sử dụng năng lực tăng khứu giác lên thì bây giờ thì sau hai mươi bốn giờ khứu giác mất đi tác dụng phụ. Hay như tăng năng lực cần hai bốn giờ để nghỉ ngơi, nói cách khác, chỉ cần hắn nghỉ hai mươi bốn giờ là có thể tăng khứu giác của mình lên lần nữa. Mặc dù nói là còn có một vài vấn đề khác: tỷ như không có kèm theo năng lực nào khác nữa; tỷ như làm thế nào để có những năng lực tương tự thế này. Nhưng ít ra Chu Hiểu Xuyên cũng đã ngộ ra nhiều điều. Rời khỏi bệnh viện, Chu Hiểu Xuyên hít sâu một hơi, càm khải nói một câu:
- Cuối cùng cũng đã xuất viện… Vẫn là không khí bên ngoài bệnh viện dễ thở hơn thật.
Sau đó xoay đầu lại nói với Lâm Thanh Huyên:
- Mấy ngày nay làm phiền hai người quá. Như vậy đi, hôm nay tôi làm chủ, mời hai người đi ăn một bữa.
Lâm Thanh Huyên lắc đầu:
- Đây là việc phải làm mà. Chúng tôi còn phải trở về báo tin, giải thích tình huống để thẩm tra vụ án Cao Xuyên Hứng đã. Ăn cơm thì thôi… cứ ghi tạm vào sổ, mấy ngày nữa tôi tìm anh đòi nợ.
Trải qua ba ngày ở chung, quan hệ giữa nàng và Chu Hiểu Xuyên ngày càng tốt, thậm chí còn có chút ám muội, nói chuyện với nhau cũng bớt đi vài phần câu nệ khách sáo, qua đó thêm phần thân thiết. Chu Hiểu Xuyên cười, nói:
- OK! Vậy ghi sổ đi, các cô tính bao giờ muốn muốn ăn chùa thì cứ tìm tôi, tôi cam đoan sẽ không quỵt nợ.
Nói chuyện xong, Lâm Thanh Huyên, Nhiêu Xảo hai người vẫy tay rời đi, Chu Hiểu Xuyên đi tới bến xe bên ngoài bệnh viện huyện, chuẩn bị lên xe buýt đi tới chợ Hoa Điểu. Nhưng mà hắn chờ mãi không có xe chạy đến, lại thấy một chiếc xe Compass Jeep trắng đang đi đến. Sau khi cửa kính xe dần hạ xuống, dung mạo xinh đẹp của Trương Ngả Gia xuất hiện trong tầm mắt Chu Hiểu Xuyên:
- Lên xe.
Chu Hiểu Xuyên cũng không khách khí với cô, đi ra tay lại phụ ngồi. Trương Ngả Gia vừa khởi động xe vừa nén giận chất vấn:
- Anh thật là, xuất viện sao không nói với tôi một câu? Nếu không phải vừa vặn tôi đến bệnh viện xem anh thế nào thì chắc chả biết anh đã xuất viện.
Chu Hiểu Xuyên cười trả lời:
- Cái này cũng không thể trách tôi được, ai từ ba ngày trước có thấy bóng dáng cô xuất hiện đâu? Điện thoại tôi mất rồi, cho dù muốn báo cho cô cũng không có cách nào.
Trương Ngả Gia cũng không dây dưa mãi vấn đề này, hừ một tiếng xong liền đổi đề tài:
- Anh đã xuất viện, quá tốt. Đi với tôi đến thành phố Thập Đức xem qua mấy cửa hiệu nào.
Chu Hiểu Xuyên không khỏi sửng sốt:
- Hở… Không cần vội vã vậy chứ? Tôi vừa mới ra viện mà.
- Sao có thể không vội được? Tôi thấy mấy cửa hiệu kia đều có vị trí tốt cả, nếu để lâu bị người khác cướp đi, chẳng phải đáng tiếc sao? Hơn nữa mấy tháng sau tại chợ Thập Đức tổ chức cuộc thi dành cho thú nuôi, đó chính là một cơ hội quảng cáo cực tốt cho Ái Sủng Chi Gia của chúng ta. Muốn tham dự cuộc thi này, phải mở chi nhánh Ái Sủng Chi Gia ở chợ Thập Đức cho thật tốt, thời gian đâu còn nhiều, thậm chí còn có hơi gấp gáp.
Chu Hiểu Xuyên nghĩ ngợi, cảm thấy Trương Ngả Gia nói có lí, liền gật gật đầu đồng ý nói:
- Một khi đã như vậy, tôi sẽ theo cô đi xem sao. Bất quá, cô có thể đưa tôi đi mua điện thoại trước được không?
- Không thành vấn đề.
Trương Ngả Gia thuận miệng đáp, trực tiếp phóng xe đến một cửa hàng chuyên điện thoại di động. Chu Hiểu Xuyên bước vào cửa hàng dạo một vòng, sau đó lượm tạm một cục gạch Nokia. Trương Ngả Gia nhìn chiếc di động, có chút khó hiểu hỏi:
- Hiện tại anh dù gì cũng đã là ông chủ của Ái Sủng Chi Gia, chẳng lẽ không dám mua một chiếc di động sang trọng chút được sao? Hay là trên người không mang đủ tiền? Có muốn tôi bù thêm một ít không?
- Không cần đâu.
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu từ chối ý tốt của Trương Ngả Gia:
- Với tôi mà nói, điện thoại chỉ cần nghe gọi, nhắn tin được là đủ rồi, tính năng khác nhiều đến mấy đi nữa, tôi cũng không dùng được. Nếu không phải loại tôi dùng trước kia đã dừng sản xuất, tôi còn muốn dùng tiếp kìa.
Trương Ngả Gia không nhịn được xem thường, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói:
- Anh đúng là không hiểu mốt, không hiểu trào lưu.
Chu Hiểu Xuyên cũng không tranh luận với cô nữa, chỉ cười, bỏ sim vào chiếc điện thoại mới sắm, bằng trí nhớ ấn số Hoàng Hiểu Uyển, báo với cô rằng mình đã ra viện, giờ đang đi cùng Trương Ngả Gia đến thành phố Thập Đức xem cửa hiệu, cũng dặn cô lưu số này lại, có gì còn liên lạc với hắn. Sau đó Hiểu Xuyên lại gọi cho Lâm Thanh Huyên và mấy người quen, hoặc gửi tin nhắn báo cho họ số mới của mình. Đương nhiên hắn cũng không thể quên Trương Ngả Gia được.
Thành Phố Thập Đức cách huyện Phương Đình không xa, lái xe hơn nửa canh giờ đã đến. Trương Ngả Gia trực tiếp lái xe đi xem mấy cửa hiệu. Đúng là ánh mắt của Trương Ngả Gia không tệ, mấy cửa hiệu này có mặt tiền đều rất tốt. Trong khoảng thời gian ngắn, Chu Hiểu Xuyên khó có thể đưa ra lựa chọn. May mà Trương Ngả Gia cũng rất rõ là lựa chọn vị trí cửa hàng vô cùng trọng yếu, nên cũng không giục hắn nhanh chóng quyết định, mà bảo hắn về nhà nghĩ kĩ, hoặc cùng cô, Hoàng Hiểu Uyển, Lý Vũ Hàm bàn bạc đưa ra quyết định. Đi xem qua mấy cửa hàng, thời gian đã đến trưa, Trương Ngả Gia liền nói:
- Đến giờ ăn trưa rồi, tôi biết ở đây có một tiệm cơm Tây có bò bít tết không tệ. Thế nào, thích ăn không?
Chu Hiểu Xuyên gật đầu nói:
- Cơm Tây sao? Tôi lớn như thế này còn chưa nếm thử cơm Tây đấy… Đương nhiên mấy loại thức ăn nhanh như Kentucky Fried, Chicken MacDonald,… linh tinh thì không tính.
Trương Ngả Gia không nhịn được bật cười:
- Tôi hôm nay xin mời anh đi ăn bữa cơm Tây.
Nói xong cô bẻ tay lái, chạy tới một nhà hàng tây gần đó.
Trương Ngả Gia dẫn Chu Hiểu Xuyên đi đến một nhà hàng Tây, ở gần đó là nơi Trương Giang Và Hoàng Hà nối liền nhau. Chi riêng khung cảnh nơi xây quán thôi đã thấy tương đối đẹp rồi. Có thể nhìn ra được rằng Trương Ngả Gia hẳn đã đến nhà hàng Tây này nhiều lần rồi, cô rất quen thuộc dẫn Chu Hiểu Xuyên là lầu hai, chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Từ nơi này, nhìn qua cửa sổ có thể nhìn thấy quang cảnh hùng vĩ của Trương Giang và Hoàng Hà. Sau khi gọi qua cơm, Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia vừa ngắm khung cảnh đó, vừa nói chuyện phiếm với nhau. Tuy là nói chuyện phiếm nhưng chủ đề đều xoay quanh chuyện mở chi nhánh cho Phòng khám thú cưng. Ngay lúc hai người đang nói chuyện thì có một giọng nói quái dị, nam chả ra nam, nữ chả ra nữ, cắt đứt câu chuyện của hai người:
- Uây, đây không phải là Trương Ngả Gia sao? Thảo nào tôi cứ thấy giọng nói nào đó nghe quen quen.
Giọng nói này truyền đến từ bàn bên cạnh. Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia đều quay đầu nhìn lại, thấy bàn bên cạnh có hai người một nam một nữ đang ngồi. Đoán chừng giọng nói vừa xong có lẽ là của nam tử kia. Trong khi Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia đánh giá nam tử này thì nam tử đó và cô gái kia cũng đang đánh giá lại hai người. Chỉ là trong ánh mắt của nam tử kia có chút bất thiện, thậm chí còn mang theo tia oán độc lạnh lẽo. Nam tử này tên là Phỉ Trác, là bạn học cùng đại học với Trương Ngả Gia. Lúc còn học đại học, mặc dù Trương Ngả Gia luôn bày ra bộ dáng phụng phịu, lạnh lùng không nói chuyện với đám nam sinh. Thế nhưng cô lại có một dung nhan và dáng người mềm mại, cộng thêm cái tính cách lạnh lùng đó, khiến cho sức hấp dẫn của cô càng tăng lên chứ không giảm, thậm chí cô còn được gán với cái biệt danh ‘Băng sơn mỹ nhân’. Cùng với đó là những thằng đàn ông ưa chinh phục, muốn tìm mọi cách để làm tan chảy tảng băng này. Và Phỉ Trác cũng là một trong số đó.
Năm đó khi Phỉ Trác nghe thấy cái biệt danh ‘Băng Sơn Mỹ Nhân’, hắn liền ỷ vào gia thế của bản thân đi rêu rao rằng mình sẽ cưa đổ được Trương Ngả gia, thậm chí còn đánh cuộc rất nhiều người về chuyện này, tuyên bố sẽ khiến cô phải nắm dưới mình hát vang bài hát ‘Bị chinh phục’. Nhưng mà đời éo như mơ, khi hắn bắt đầu hành động cũng là lúc hắn thất bại. Cuối cùng hắn mất hết mặt mũi vì đã trót chém gió như mấy thằng trẻ trâu khác, tự biến mình thành thằng một thằng trẻ trâu như vô vàn nhưng thằng trẻ trâu muốn tán Ngả Gia lúc trước, thành trò cười cho toàn trường. Chuyện này là một chuyện quá sỉ nhục đối với Phỉ Trác nên hắn luôn luôn mang hận ý với Trương Ngả Gia. Sau khi theo đuổi Trương Ngả Gia thất bại, Phỉ Trác vốn muốn trả thủ nhưng hắn thật không ngờ rằng lúc mình bắt đầu trả thù thì sự việc cô giáo phụ đạo của Trương Ngả Gia và bố cô đến với nhau đã khiến cô tức giận và nghỉ học. Điều đó đồng nghĩa với việc kế hoạch của Phỉ Trác bị chết yểu, làm hắn càng sinh ra hận thù với Trương Ngả Gia theo thời gian. Thế nên giờ phút này khí hắn càng nhìn Trương Ngả Gia, hận thù trong mắt hắn càng tăng lên. Còn ở phía ngược lại, Trương Ngả Gia sau một lúc đánh giá Phỉ Trác thì lại hiện lên sự khinh thường.
Cùng tương tự như vậy, vào thời gian học đại học đó, Trương Ngả Gia hành xử rất lạnh lùng, cũng không khoe khoang gia thế, ngoại trừ một số người bạn của cô ra thì người ngoài không ai rõ gia cảnh của nhà cô như thế nào. Cho nên ấn tượng trong lòng Phỉ Trác là giả cảnh nhà Trương Ngả Gia rất bình thường. Thế mà hiện tại, trên người Trương Ngả Gia lại mặc một bộ đồ hàng hiệu của hãng nổi tiếng, một người có gia cảnh bình thường thì làm sao có thể mua nổi chứ.
“Trương Ngả Gia này mới ngừng học hơn một năm thôi mà, coi như cô ta không tốt nghiệp đại học, đi làm luôn thì tiền lương lấy đâu ra mà cao. Vậy cô ta móc đâu ra tiền để mua món đồ hàng hiệu kia? A mình biết rồi, nhất định cô ta đã ăn bám một thằng thiếu gia nào đó không khác gì một con điếm! Hừ, năm đó khi học đại học còn giả vờ thanh thuần lãnh đạm, tự cao tự đại từ chối nhiều người. Bây giờ kết quả ra sao, không phải bám lấy đít thằng nào đó để kiếm tiến ư?” Nghĩ vậy, Phỉ Trác cười lạnh, sự khinh bỉ hiển hiện rõ từ ánh mắt đến gương mặt hắn. Trương Ngả Gia cũng không chú ý đến biến hóa trên gương mặt hắn, càng không rõ hắn đang chửi bới cô như thế nào ở trong lòng. Sau khi đánh giá hắn xong, nàng chỉ mỉm cười hỏi một câu gọn lỏn:
- Anh là ai?
“Tao là ai? Mày không biết tao là ai?” Phỉ Trác thiếu chút bị câu nói của cô làm cho sắc đến chết ngất: “Khi học đại học chỉ vì mày mà tao mới bị mọi người giễu cợt. Thế mà bây giờ mày lại hỏi tao là ai…. Mày cố ý chơi tao à? Muốn ta tức chết đúng không?”
- Tôi là Phỉ Trác đây.
Tuy rằng trong lòng rất tức giận nhưng Phỉ Trác vẫn hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắn tự nghĩ mình đến đây để trả thù nên không thể bị Trương Ngả Gia xỏ mũi dắt đi được.
- Phỉ Trác? Không nhớ.
Sau khi thốt lên một câu như vậy, Trương Ngả Gia cũng không hề nghĩ đến Phỉ Trác nữa, tiếp tục bàn chuyện mở thêm chi nhánh với Chu Hiểu Xuyên. Nếu như ban nãy Trương Ngả Gia chỉ nói câu “Anh là ai?” đã làm Phỉ Trác suýt sặc thì câu nói và hành động của cô suýt làm Phỉ Trác hộc máu mà chết.
“Không nhớ? Mày nói không nhớ? Được rồi, coi như mày không nhớ chuyện mày làm tao xấu hết mặt mũi thì mày cũng phải nhớ tao từng học cùng trường với mày chứ? Thậm chí tao còn học với mày mấy lớp đăng ký, cùng ngồi đọc sách trong thư viện nữa kìa! Thế éo nào mà mày bảo không nhớ? Không nhớ cái con ma ma mày à?” Phỉ Trác thật muốn gào thẳng vào mặt Trương Ngả Gia, rồi hung hăng đập cho cô mấy phát. Kỳ thật Trương Ngả Gia cũng không có ý định muốn chọc giận Phỉ Trác, nhưng mà cô thực sự chả nhớ Phỉ Trác là thằng nào cả. Bởi vì thời gian cô học đại học, số lượng nam sinh theo đuổi cô không mấy chục thì cũng hơn hai mươi và Phỉ Trác chính là thành viên trong cái nhóm thất bại đó, cho nên đám ruồi đông như vậy thì sao cô có thể nhớ hết được chứ? Bất quá Phỉ Trác lại không hiểu được điều đó, hắn quy tất cả mọi chuyện là do Ngả Gia cố ý chơi hắn, hắn thầm chửi: “Con điếm thối tha này!”
Vừa lúc đó, cô gái ngồi đối diện tức khí nói:
- Anh yêu, cô ta là ai thế? Thật không lịch sự gì cả.
- Em muốn biết à?
Tìm được cơ hội, Phỉ Trác cười lạnh nói:
- Cô ta tên là Trương Ngả Gia, là bạn học thời đại học của anh. Cô ta không lịch sự là bình thường, thủ đoạn của cô ta mới đáng sợ. Lúc trước, để được các thầy cô giáo chiếu cố mà cô ta còn giới thiệu bố mình cho cô giáo phụ đạo, còn cực lực tác hợp cho hai người đến với nhau…
Chuyện cô giáo phụ đạo đến với bố mình là một bóng ma vẫn chưa biến mất ở trong thâm tâm Trương Ngả Gia, ngày thường cô hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện này. Huống chi khi Phỉ Trác nói đến chuyện này còn thêm mắm thêm muối vào, xuyên tạc sự thật, khiến Trương Ngả Gia vốn lạnh lùng cũng nhất thời nổi giận, đứng phắt dậy, thét lớn:
Phỉ Trác đầu tiên là hoảng sợ với phản ứng của Trương Ngả Gia, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, thậm chí thấy bộ dạng Trương Ngả Gia nghiến răng nghiến lợi, giận dữ không kiềm chế được, trong lòng hắn dâng lên cỗ khoái cảm khác thường.
“Câm miệng? Nói đùa gì vậy! Đây là ông trời cho tao cơ hội trả thù, không đạp mày xuống chân cầu xin tha thứ thì nhất định tao sẽ không bỏ qua! Phẫn nộ đi, tức giận đi, mày càng ức chế càng tức giận, tao càng vui càng mừng, ha ha ha...” Phỉ Trác cũng đứng lên, tiếp tục châm chích, xuyên tạc:
- Nguyên lai cô cũng biết đó là chuyện xấu, sợ bị người ta dị nghị à? Tôi còn tưởng cô sẽ dương dương đắc chí. À… Tôi quên mất rằng cô vì chuyện này mà bị nhà trường đuổi học, đúng thật là tiền mất tật mang!
Nói đến đây, Phỉ Trác dừng cười lạnh, thay đổi sắc mặt, hừ lạnh nói:
- Cô không phải là vợ thằng ngu giàu có nào đó sao, cũng dám càn rõ trước mặt tôi cơ đấy? Hừ, tôi muốn nhìn xem, tôi không im lặng thì cô làm được gì được tôi!
“Trương Ngả Gia là vợ bao nuôi? Tao @#$ vào mặt mày ấy! Mắt mày mù à? Nhìn cô ấy giông lọai đàn bà đó lắm sao?" Chu Hiểu Xuyên nghe mà nghẹn họng trừng mắt nhìn. Trương Ngả Gia không nói hai lời, cầm bát cơm trên bàn tính đáp thằng vào mặt Phỉ Trác (Biên: sao cô ấy bá đạo vãi vậy? ). Chu Hiểu Xuyên ngăn nàng lại:
- Thằng này không đáng để cô ra tay, cứ giao cho tôi.
Sau khi do dự vài giây, Trương Ngả Gia buông cái bát ra, đồng ý đề nghị của Chu Hiểu Xuyên. Nếu có người quen thuộc với Trương Ngả Gia, như là Trương Đại Gia hoặc Trương Lân Khải nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ giật mình. Bởi vì Trương Ngả Gia rất ít khi giao việc của mình cho người khác lo liệu, huống chi đây là chuyện liên quan tới danh dự của cô. Mà bây giờ cô lại giao nó cho Chu Hiểu Xuyên, điều này cho thấy rõ cô tin tưởng hắn đến thế nào. Nhìn Chu Hiểu Xuyên đứng dậy, Phỉ Trác chẳng những không thu liễm lại, mà lại còn càng thêm cuồng vọng. Hắn giơ tay chỉ vào Chu Hiểu Xuyên, xem thường, châm chọc:
- Thế nào, tiểu bạch kiểm, được vợ hai của thằng nhà giàu nào đó bao nuôi như mày cũng dám tỏ vẻ uy phong anh hùng à? Tin ông mày gọi người đến chém mày không?
- Tiểu bạch kiểm?
Chu Hiểu Xuyên tức mà cười:
- Mắt mày đui à? Nhìn Trương Ngả Gia thành vợ hai của lão nhà giàu, lại coi tao là tiểu bạch kiểm… trợn to cái mắt chó mày ra mà coi, trên đời này có tiểu bạch kiểm như anh mày đây không? Mày mới là tiểu bạch kiểm! Cả nhà mày đều là tiểu bạch kiểm!
- Mày… Mày dám chửi tao?
Phỉ Trác quá tức giận, muốn chửi lại. Chu Hiểu Xuyên nào cho hắn cơ hội, giành nói trước:
- Xin lỗi với Trương Ngả Gia đi, chuyện này coi như tao bỏ qua. Bọn tao tới đây ăn trưa, không muốn phí thời gian với mày.
- Mày nói cái gì? Tao phải xin lỗi Trương Ngả Gia?
Phỉ Trác sửng sốt, lời thô tục đến miệng bị hắn tạm thời nuốt xuống, ngược lại còn phá lên cười ha ha, giống như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười:
- Mày đang đùa với tao à? Bảo con ranh ấy quỳ xuống trước mặt tao xin lỗi thì còn nghe được!
Chu Hiểu Xuyên sầm mặt xuống:
- Mày không chịu xin lỗi?
Phỉ Trác không biết nguy hiểm tới gần, nhíu lông mày lại mắng:
- Xin lỗi? Tao nói nghe này mặt trắng! Mày là cái sh!t gì mà dám nói vậy với tao? Nhanh cút sang một bên đi…
“Đét!” Một cái tát vang lên, như tiếng sấm sét làm người ta giật mình.
- Tưởng tao không dám táng mày à?
Sau tiếng tát là giọng nói bình thản của Chu Hiểu Xuyên làm người ta không rét mà run. Phỉ Trác ngây dại, vẻ mặt khiếp sợ và khó tín. Cái tát của Chu Hiểu Xuyên quá bất ngờ, khi hắn kịp phản ứng, cái tát trúng mặt hắn rồi.
- Mày… Mày dám đánh tao!
Nếu không phải má trái của mình đã sưng đỏ, rất đau và nhức, Phỉ Trác quả thực vẫn không tin rằng mình đã bị đánh trúng.
- Đánh mày thì sao? Mày tưởng mày là em anh Luyện à?
Sau đó nghiêm mặt, hỏi lại lần nữa:
- Có xin lỗi không?
Phỉ Trác nối giận lôi đình:
- Xin cái con mịa mày! Mày dám đánh ông mày, xem ông mày giết mày thế nào đây!
“Đét!” Lại một tiếng tát vang dội nữa. Lúc này chỗ sưng lên là má phải. Cả Phỉ Trác mặt sưng phồng lên, nhìn qua giống như hai cái mông con heo.
- Mày… Mày lại dám đánh tao?
Phỉ Trác trợn tròn mắt, hắn không thể tin được Chu Hiểu Xuyên dám đánh hắn nhưng hai tát. Chu Hiểu Xuyên căn bản không thèm trả lời hắn, tiếp tục dùng giọng điệu bình thản mà làm người ta dựng đứng lông tóc hỏi lại:
- Nói xin lỗi không?
- Tao cho mày biết…
Phỉ Trác vừa mới mở miệng thì được Hiểu Xuyên thân mật vuốt má một phát nữa. Lúc này đây, trên cái mặt sưng đỏ của hắn xuất hiện nhiều vết đỏ thẫm, là do bị Chu Hiểu Xuyên đánh cho máu mũi văng khắp nơi. Phỉ Trác bắt đầu thấy sợ hãi rồi. Tục ngữ nói: “Cứng sợ ngang, ngang sợ liều”. Phỉ Trác xem ra, Chu Hiểu Xuyên là một thằng liều. Bằng không lấy thân phận một tiểu bạch kiểm, làm sao dám tát hắn liên tiếp ba phát chứ? Cũng không biết là bị tát tỉnh ra hay không, Phỉ Trác cuối cùng cũng thông minh ra, thầm nhủ: “Cùng loại liều lĩnh như thằng này cứng đối cứng là không ổn. Đại trượng phu co được dãn được, không bằng nghe theo thằng liều này đã, trước nhận lỗi với Trương Ngả Gia, chờ sau khi về, mình kêu người lại tới tính sổ với bọn nó! Dù sao hai người tụi bây, tao sẽ không bỏ qua cho đứa nào!"
Vừa lúc đó, giọng nói của Chu Hiểu Xuyên lại vang lên:
- Xin lỗi không?
Ngữ khí hắn bình thản như cũ, nhưng Phỉ Trác nghe thấy, không tự chủ được run rẩy, cuống quýt nói:
- Tôi nói…
Bất quá Phỉ Trác ngàn vạn lần không ngờ rằng Chu Hiểu Xuyên không để cho hắn nói hết lời, lại thân mật tặng hắn một táng nữa, không chỉ đánh cho hai mắt hắn nổ đom đóm, còn đánh cho hắn suýt tí nữa thì ngã ra đất. Đau đớn, sỉ nhục và ủy khuất, làm nước mắt Phỉ Trác tràn ra. “Cái đ@#$% mày, đừng tát vào mặt tao nữa được không? Mặt tao bị đánh thành đầu heo rồi! Có lầm không vậy? Không phải mày nói để tao xin lỗi sao? Vậy mà tao kịp nói xin lỗi, mày đã vung tay đánh tao rồi? Mày không thể thiện tâm, để tao nói cho hết câu sao? Ô ô ô… Lần nay tao thật sự muốn chửi người thôi, tao nói xin lỗi là cùng, có cần phải làm thế với tao không? Thế giới này còn có thiên lí hay sao?”
- Nói xin lỗi không?
Tiếng Chu Hiểu Xuyên lại vang lên, vẫn bình thản như cũ.
“Bản thân tao muốn xin lỗi nhưng mày có cho tao cơ hội đâu!” Phỉ Trác ngậm ngùi nghĩ.