Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 157: Lâm Tranh
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- Như vậy sao được, chúng tôi chỉ là trợ giúp Lâm tiên sinh làm việc, sao có thể muốn cổ phần của anh.
Mông Văn là người cảm kích Lâm Vân nhất, nên lập tức đưa ra dị nghị.
Lý Thanh cũng vội vàng nói không muốn cổ phần. Còn Diệp Điềm thì nghĩ, chị Văn thật là ngốc. Chỉ mới qua một đêm với hắn thôi mà đã toàn tâm toàn ý lo lắng cho hắn rồi. Còn Lý Thanh, vốn là người của Lâm Vân, đương nhiên y không cần.
Lâm Vân không muốn tốn miệng lưỡi ở những chuyện như vậy, liền khoát tay nói:
- Vậy thì Mông Văn và Lý Thanh có 1 phần. Diệp Điềm và Mông Chân mỗi người có 0,5 phần, còn lại là về tôi. Tốt lắm, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, đừng phản đối gì nữa.
Kỳ thực, nghe bọn họ nói không cần cổ phần, Lâm Vân cũng nghĩ lại, Tập đoàn Vân Môn về sau nhất định sẽ trở thành một quái vật khổng lồ. Chỉ cần 1 phần của công ty đã là rất nhiều rồi. Có lẽ bọn họ hiện tại còn không biết mà thôi.
Lâm Vân ngừng một chút rồi tiếp tục nói:
- Tôi lập tức phải rời đi Yên Kinh. Chuyện ở nơi này giao hết cho mọi người. Nếu không thể kiên trì được nữa thì cứ bỏ đó. Nếu như xảy ra vấn đề gì, thì có thể tới tập đoàn Cảng Hải tìm Tài Thần Lão yêu hỗ trợ.
Lâm Vân vừa nói xong, ngoại trừ Lý Thanh có chút tin tưởng với việc Lâm Vân quen biết với Tài Thần Lão Yêu ra, ba người Mông Văn thì đều sững sờ. Tài Thần Lão Yêu của tập đoàn Cảng Hải, chính là một người cực kỳ nổi tiếng và có quyền uy trong giới kinh tế a. Nhưng trong nháy mắt bọn họ lại nghĩ, Lâm Vân không phải là một người rất lợi hại sao?
Phân phó xong kế hoạch, Lâm Vân lại goi Mông Văn qua một bên. Đưa một bức thư cho nàng, nói tìm môt lúc nào đó đưa cho Lục Dược. Hơn nữa, còn nói cho nàng biết, vạn nhất gặp chuyện gì không thể giải quyết, có thể tìm Lục Dược hỗ trợ. Về phần Diệp Sở Thiên, Lâm Vân nghĩ lại vẫn là thôi. Dù sao thân phận của Mông Văn cách ông ta quá xa.
Lâm Vân không trì hoãn thời gian nữa, sau khi bàn giao xong hết công việc, liền nhờ Mông Văn làm một cái hộ chiếu. Lúc đợi lấy hộ chiếu, Lâm Vân tiếp tục dạy một ít công phu cho Lý Thanh. Đồng thời giải đáp một vài vấn đề cho Mông Văn.
Mông Văn vẫn có một chút thực lực, ngày hôm sau hộ chiếu đã làm xong. Lâm Vân cáo từ mấy người, ngồi lên máy bay, rời đi Yên Kinh tới Manaus. Về phần học hành, Lâm Vân chả muốn quan tâm. Dù sao cũng chỉ quen biết vài người mà thôi, lão Tần sẽ giúp mình giải quyết mấy thứ linh tinh, không cần phải để ý tới.
Lâm Tranh cũng là môt đứa cháu trai của Lâm Lộ Trọng, hiện tại là trưởng ban đảng ủy thành phố Yên Kinh, lên một cấp nữa là đảng ủy trung ương. Nhưng hiện tại nếu con cháu họ Lâm không có thành tích gì, thì lão gia tử sẽ không dẫn tiến bọn họ. Cho nên mặc dù chỉ có một bước ngắn, nhưng đối với Lâm Tranh mà nói, lại phi thường xa xôi.
Vợ của y là Vương San San cũng đang làm ở cục tài chính, là một phó cục trưởng. Tuy năng lực ở chính vụ của Lâm Tranh rất bình thường, nhưng y là người yêu thương vợ con hết mực. Y biết hôm nay Vương San San muốn dẫn khuê hữu về nhà dùng cơm, liền sớm mua mấy món ăn về để nấu.
Vì để vợ mình thỏa mãn, ngay cả bảo mẫu, y cũng không cho giúp đỡ.
Sau khi làm xong một bàn thức ăn, Lâm Tranh mới cảm thấy thỏa mãn. Lúc này cửa mở, cô vợ Vương San San và một nữ tử cởi dầy đi vào nhà.
- Thẩm Đồng, hoan nghênh em tới làm khách.
Lâm Tranh tiến lên phía trước nói.
- Lâm Tranh, anh đúng là một người chồng mẫu mực . Ông chồng của em thì chưa bao giờ chủ động làm cơm cho em ăn cả.
Thẩm Đồng cười nói với Lâm Tranh.
- Lâm Tranh, hôm nay tâm tình của anh có vẻ rất tốt thì phải, còn làm nhiều món ăn như thế? Có phải có việc vui gì không?
Vương San San cũng cười nói với Lâm Tranh. Chồng của mình, ngoại trừ việc tình cảm với anh em trong nhà không được tốt lắm, thì anh ấy đối xử với mình rất tốt. Chỉ là, mỗi lần có cơ hội thăng chức, thì lại trao cơ hội đó cho con cháu khác của Lâm gia. Mà Lâm Tranh chỉ mãi loanh quanh ở chức trưởng ban.
- Lâm Tranh, là ảnh chụp của ai vậy?
Vương San San trông thấy một cái ảnh của một người thanh niên trẻ tuổi để ở trên bàn uống nước, không khỏi lên tiếng hỏi.
- Chính là đứa em họ của anh ở Phần Giang, tên là Lâm Vân. Trước kia anh có gặp một lần. Nghe nói hiện tại đã bỏ nhà ra đi. Hôm nay Tam gia gọi tất cả mọi người của Lâm gia tới họp gia tộc, đều phân phát cho mỗi người một cái ảnh của hắn. Ông ấy nói, nếu ai tìm được đứa em họ Lâm Vân này, thì Tam gia rất vui mừng. Nếu anh tìm được thì tốt rồi, chức trưởng ban này của anh cũng không cần phải ngồi thêm nữa.
Lâm Tranh vừa nói xong, thì Thẩm Đồng cũng từ nhà vệ sinh đi ra.
- Không phải nói hắn ở Phụng Tân sao? Như thế nào còn phải tìm?
Vương San San còn chưa nói hết, Thẩm Đồng đã đi tới.
- A, người trong ảnh em đã thấy môt lần, vì sao anh lại có hình của hắn?
Thẩm Đồng nhìn bức ảnh chụp trong tay của Vương San San, liền nhận ra người này chính là người mình trông thấy ở đồn cánh sát. Giống như lúc ấy hắn còn xung đột với nhân viên cảnh sát trong đó thì phải. Nhưng về sau lại không có chuyện gì.
- A, thật không? Hắn là em họ Lâm Vân của anh.
Lâm Tranh nghe Thẩm Đồng nói vậy, thanh âm có chút run rẩy nói. Nếu như y có thể tìm được Lâm Vân, việc lên chức cần gì phải lo lắng nữa?
- Khó trách, nguyên lai là em họ của anh. Em còn đang thắc mắc vì sao hắn đánh cảnh sát như vậy mà vẫn ung dung đi ra ngoài.
Thẩm Đồng bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra hắn là người của Lâm gia. Nếu là người của Lâm gia, không chỉ nói là gây sự ở một cái đồn cảnh sát nho nhỏ, cho dù gây sự ở nơi lớn hơn cũng là chuyện bình thường.
Lâm Tranh đã bất chấp chuyện ăn cơm, tranh thủ thời gian hỏi Thẩm Đồng về chuyện của Lâm Vân.
Thẩm Đồng kể lại rõ ràng chuyên nàng nhìn thấy Lâm Vân như thế nào. Nghe xong câu chuyện, Lâm Tranh mới biết vị em họ này của mình thật là bưu hãn.
- San San, em ăn cơm với Thẩm Đồng đi, anh tới chỗ của Tam gia trước.
Lâm Tranh đã không thể chờ được mà muốn nói chuyện này cho Lâm Lộ Trọng.
Vương San San biết tâm tình của chồng, vội nói:
- Em biết rồi, anh đi mau đi.
Thẩm Đồng vẻ mặt đầy hồ nghi. Ngược lại, Vương San San lại biết một ít chuyện tình của Lâm Vân.
- Cậu biết áo lót 'Vân Tằm Miên' không?
Vương San San nhìn bạn tốt Thẩm Đồng của mình hỏi.
- Mình làm sao lại không biết. Lúc trước mình còn từng sai người, lại tìm quan hệ, mới mua được một bộ ‘Thiên sứ áo xanh’ có 30% hàm lượng 'Vân Tằm Miên' đây này.
Thẩm Đồng vội vàng nói.
- Nghe nói vật liệu 'Vân Tằm Miên' và áo lót bằng 'Vân Tằm Miên' chính là do người em họ Lâm Vân kia của chồng mình làm ra. Thậm chí máy móc sản xuất áo lót cũng do một tay hắn chế tạo. Nhưng điều này không phải rất khẳng định.
Vương San San rất là tự hào nói với Thẩm Đồng.
- Cái gì…
Thẩm Đồng bị lời này của Vương San San làm cho sững sờ.
PS: Điểm sắp hết r`, hy vọng mọi người chung tay ủng hộ để truyện ra đều.
Mình đã lấy sát với bên nguồn r`, vì muốn trữ lại, nên nếu ko có nguồn tài trợ nào thì mình sẽ post ngày 2ch
Mọi người có thể PM YH của mình là: Blood_devill@yahoo.com :Z
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 70 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 158: Đều tìm Lâm Vân
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Một cái bóng dài xuất hiện ở hàng cây bên đường, Lâm Tranh rất nhanh đã tới đại lộ Tịnh Tích, tới đại viện của Lâm gia. Nơi này được bảo vệ rất là nghiêm ngặt, cho dù Lâm Tranh lái xe đi vào cũng phải trải qua kiểm tra. Cũng may, những người cảnh vệ đều biết Lâm Tranh, chỉ kiểm tra một chút rồi liền cho vào.
Lâm Lộ Trọng ở trong này, cùng với gia đình của đứa con thứ hai Lâm Viễn Phong và gia đình của con cả Lâm Viễn Phiến. Con cháu còn lại của Lâm gia thì mỗi người một chỗ ở. Chỉ khi lão gia tử mở hội nghị gia tộc thì bọn họ mới có mặt.
Cho nên cho dù Lâm Tranh muốn gặp Tam gia của mình cũng phải thông báo. Cũng may hôm nay Lâm Lộ Trọng ở nhà. Nghe thấy cháu trai có chuyện quan trọng cần thông báo, liền phân phó cho y trực tiếp đi tới phòng đọc sách của mình.
- Tam gia gia.
Lâm Tranh đi tới phòng đọc sách của Lâm lão gia tử rồi hành lễ.
- Ừ, hôm nay cháu tới tìm ta có việc gì không?
Lâm Lộ Trọng cũng có chút ấn tượng với đứa cháu trai có năng lực bình thường này. Nếu không phải do y không thể đảm đương ở vị trí cao, ông ta đã đề cử y lên rồi.
Lên tới địa vi cao, nếu không có năng lực, chỉ dựa vào gia tộc thì chắc chắn không được lâu dài. Hiện tại mình còn đang tại vị thì đỡ. Một khi mình về hưu, y lại không có năng lực, như vậy ở vị trí càng cao, nguy hiểm càng lớn. Đây cũng là nguyên do mà Lâm Lộ Trọng mặc dù biết đứa cháu trai này rất thành thật, nhưng một mực không đề cử y.
Còn có một nguyên nhân, là vì Lâm Tranh là một người tương đối thành thật trong Lâm gia. Cho nên ông ta muốn cho Lâm Tranh rèn luyện thêm một vài năm. Đợi cho sang năm, thì chuẩn bị thăng cho y một bậc. Tuy nhiên, phỏng chừng quan chức của y cũng chỉ tới đó mà thôi.
- Gia gia, cháu đã tìm được tung tích của Lâm Vân rồi.
Lâm Tranh hít một hơi nói ra.
- Cài gì? Cháu nói cháu biết Lâm Vân hiện tại ở nơi nào?
Lâm Lộ Trọng kích động đứng lên, không có vẻ gì là một ông lão đã hơn 70 tuổi.
- Nó ở nơi nào? Nói mau.
Lâm Lộ Trọng vội vàng hỏi. Có thể thấy trong nội tâm của ông ta mong chờ đứa cháu trai này như thế nào.
- Em họ đang ở Yên Kinh. Một người bạn của San San nhìn thấy hắn ở đồn cảnh sát. Lúc ấy hắn còn đánh một người cảnh sát ở đó, còn bị cảnh sát trong đồn bao vây…
Lâm Tranh liền tranh thủ kể lại lời của Thẩm Đồng, trong lòng có chút lo sợ bất an. Tuy ngữ khí của Thẩm Đồng rất là khẳng định, nhưng nhỡ đâu đó không phải là Lâm Vân? Lâm Tranh cảm thấy hối hận vì đã không điều tra trước mà thông báo luôn.
- Vì sao nó lại bị cảnh sát bao vây ở đồn? Đây là có chuyện gì?
Lâm Lộ Trọng vội vàng hỏi. Hiện tại ông ta thấy trên người của Lâm Vân hy vọng của Lâm gia. Lâm Lộ Trọng cũng không muốn thật vất vả có hy vọng lại xảy ra ngoài ý muốn gì.
- Tuy em họ đánh cảnh sát, nhưng hình như hắn không có việc gì rồi rời đi đồn cảnh sát. Về phần em họ Lâm Vân đi nơi nào, cháu còn chưa biết. Cháu nghĩ nói cho gia gia trước, rồi tính sau.
- Tốt tốt, không sai, không sai, đúng là dòng máu của Lâm gia, có đảm lược. Ừ, Lâm Tranh, cháu làm cũng không sai.
Lâm Lộ Trọng nói xong, đứng lên đi vài bước, không biết đang suy nghĩ gì.
Lâm Lộ Trọng đi ra phòng đọc sách, nói với Vọng Thư trông coi phòng đọc sách:
- Cậu và Lâm Tranh đi dò tra xem Lâm Vân đang ở nơi nào. Nó đã tới đồn cảnh sát thì nhất định có thể hỏi được. Phải hỏi cho rõ ràng vào.
Vọng Thư là thư ký của Lâm Lộ Trọng. Y và Dư Dụ chính là hai thủ hạ đắc lực nhất của Lâm Lộ Trọng.
Vọng Thư cùng Lâm Tranh đi mới hai giờ đã quay trở lại. Lâm Tranh cuối cùng mới thở phào một hơi. Người kia quả thực là em họ Lâm Vân của mình, may mà không nhầm.
- Thủ trưởng, Lâm Vân hiện tại là sinh viên của ngành y dược của đại học Yên Kinh, đang học lớp 06. Chỉ là cậu ấy đã đi ra ngoài hai ngày rồi còn chưa về trường học. Cậu ấy tới đại học Yên Kinh cũng mới chỉ vài ngày mà thôi. Số môn mà Lâm Vân học qua chỉ có một môn, chỗ ở của cậu ấy, tôi cũng đã nhìn qua. Gian phòng của cậu ấy rất trống không, không có bất kỳ chăn mền hay đồ dùng thiết yếu nào. Chỉ có bàn chải đánh răng và khăn mặt.
Nghe Vọng Thư báo cáo, chứng tỏ trong hai giờ này y điều tra được khá nhiều.
Lâm Lộ Trọng nghe xong Vọng Thư báo cáo, lông mày nhíu lại, suy nghĩ nửa ngày mới nói:
- Lập tức điều tra toàn bộ thành phố. Tìm xem tiểu tử kia rốt cuộc trốn ở chỗ nào. Còn có, đi xem là ai giúp hắn tới đại học Yên Kinh. Đã có thể tiến vào đại học Yên Kinh, chứng tỏ bối cảnh của người giúp nó không nhỏ.
…
Từ Nhân mãi cho tới ngày thứ ba mới nhớ tới , vội vàng đi vào phòng học của Lâm Vân. Hỏi thăm mới biết được Lâm Vân nghỉ học đã và ngày.
Nàng lại vội vàng đi theo Lưu Chính Văn tới chỗ ở của Lâm Vân. Cửa phòng không biết đã bị ai cạy mở. Ở trong chỉ có duy nhất bàn chải đánh răng, khăn mặt và một cái giường gỗ chỉ có khung. Lưu Chính Văn cũng trợn tròn mắt. Y còn cho rằng Lâm Vân đã sớm mua chăn mền. Thật không ngờ bây giờ vẫn chỉ là một cái giường trụi lủi.
- Hai người là bạn học của Lâm Vân sao?
Một bác gái trung niên thấy Lưu Chính Văn và Từ Nhân, vội vàng hỏi.
- Vâng ạ, Lâm Vân chưa về à bác?
Từ Nhân thấy có người tới hỏi, vội vàng trả lời.
- Chưa, vài ngày tiểu tử này còn chưa về phòng. Mà cậu ta ở đây hai ngày, cũng không thấy cậu ta mua chăn mền hay chiếu gì cả. Ai, thực không biết tiểu tử này trôi qua hai ngày đó như thế nào. Nếu bạn học của cháu quay lại thì bảo cậu ta tới chỗ bác lấy chăn mền nhé, chỗ bác có nhiều lắm.
Bác gái nói xong, lắc đầu đi làm chuyện của mình.
Nghe bác gái nói Lâm Vân ngủ hai ngày trên giường gỗ, Từ Nhân và Lưu Chính Văn đều sững sờ. Hiện tại trời đang rất lạnh, người này ngay cả chăn mền cũng không mua nổi sao? Từ Nhân thậm chí còn suy nghĩ, Lâm Vân phải co rúc ở một góc giường gỗ, nước mắt liền không nhịn được rơi xuống.
Lưu Chính văn đương nhiên sẽ không cho là Lâm Vân ngay cả chăn mền cũng không mua nổi. Hắn ăn một bữa cơm đã mấy chục nghìn nguyên a. Nhưng y lại không biết vì sao Lâm Vân lại không mua.
“Ai, không tốt, chẳng lẽ Lâm Vân bị ông chủ của Bách Bảo Trai giữ lại?”
Nghĩ tới đây, Từ Nhân vội vàng chạy tới Phan gia viên, trong nội tâm đã hối hận vì hãm hại Lâm Vân.
Từ Nhân há hốc mồm đứng ở trước cửa Bách Bảo Trai, bởi vì chỗ này đã người đi nhà trống. Không thấy thân ảnh của bất cứ người nào. Một cái quán cổ mở rất nhiều năm rồi, nói đi là đi liền sao? Nàng đi tới các cửa hàng xung quanh hỏi, nhưng bọn họ cũng không biết chủ cửa hàng dọn đi nơi nào, vì sao phải dọn.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Nghe nói những người mở quán đồ cổ đều có ít nhiều quen biết với xã hội đen. Vạn nhất Lâm Vân bị những người này bắt đi thì sao? Huống hồ Lâm Vân rất có thể không phải là Dã Nhân kia. Nói cách khác, mình đã hại một người vô tội rồi.”
Từ Nhân lòng nóng như lửa đốt, lại không biết phải làm sao cho phải.
PS: Điểm sắp hết r`, hy vọng mọi người chung tay ủng hộ để truyện ra đều.
Mình đã lấy sát với bên nguồn r`, vì muốn trữ lại, nên nếu ko có nguồn tài trợ nào thì mình sẽ post ngày 2ch
Mọi người có thể PM YH của mình là: Blood_devill@yahoo.com :Z
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 73 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 159: Một vật trân quý
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
PS: Điểm sắp hết r`, hy vọng mọi người chung tay ủng hộ để truyện ra đều.
Mình đã lấy sát với bên nguồn r`, vì muốn trữ lại, nên nếu ko có nguồn tài trợ nào thì mình sẽ post ngày 2ch
Mọi người có thể PM YH của mình là: Blood_devill@yahoo.com :Z
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 72 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 160 (1): Kinh hồn ở Amazon
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Chương 160 (1): Kinh hồn ở Amazon
Khi trở lại Phần Giang, Hàn Vũ Tích so với trước kia càng thêm sáng sủa. Khi làm việc nói chuyện cũng nhiều hơn. Tuy không có ai biết nàng đã gặp được chuyện gì, nhưng Mỹ Na lại nhìn thấy chiếc vòng kia trên cổ của Hàn Vũ Tích. Mỹ Na liền suy đoán được nó chính là nguyên nhân thay đổi của chị Vũ Tích.
Hiện tại những thứ quý giá nhất của Hàn Vũ Tích chính là những thứ mà Lâm Vân lưu lại. Áo lót màu hồng phấn thì được Hàn Vũ Tích cẩn thận cất đi.
Nàng không nỡ mặc nó nhiều. Nàng muốn chờ Lâm Vân trở về thì mặc cho hắn xem. Mỗi lần nghĩ tới đây, khuôn mặt của nàng lại đỏ lên rất lâu. Lúc đó nàng sẽ chìm ngập trong sự chờ đợi, khát vọng, ảo tưởng. Cái túi balo màu xanh cũng được Hàn Vũ Tích treo ở đầu giường, để mỗi lúc nàng đi ngủ có thể trông thấy. Để chỗ đó nàng có thể cảm giác Lâm Vân như đang ở bên cạnh mình. Mấy bộ quần áo bên trong túi cũng được nàng rửa sạch sẽ, xếp gọn gàng trong tủ quần áo.
Còn có một bộ châm mạ vàng, cũng được nàng cất vào thùng. Lúc mới lấy ra bộ châm này, Hàn Vũ Tích nhớ tới nụ cười của Lâm Vân ở phòng bệnh lúc đó. Nụ cười có chút ngây ngốc.
“Lâm Vân, em chờ anh trở lại”
Nàng tự nhủ. Tất cả những thứ của Lâm Vân này, nàng sẽ trân trọng chúng, không cho phép ai đụng vào.
Nhưng hôm nay Hàn Vũ Tích lại rất khẩn trương, bởi vì nàng không tìm thấy giấy ly hôn của mình. Sao có thể có người vào trong phòng của mình? Nhưng giấy ly hôn lại không thấy? Hàn Vũ Tích thậm chí còn không biết nó mất đi lúc nào. Bởi vì mấy tháng rồi nàng không có lấy nó ra xem. Người đầu tiên mà Hàn Vũ Tích nghĩ tới chính là em gái của nàng, Hàn Vũ Đình. Hàn Vũ Tích lập tức lấy điện thoại gọi cho Hàn Vũ Đình:
- Vũ Đình, em đang ở đâu? Có phải là em lấy tờ giấy ly hôn trong phòng chị không?
Ngữ khí của Hàn Vũ Tích có chút lo lắng.
- Chị, đó là do cha bắt em lấy, cha nói làm vậy là tốt cho chị. Em suy nghĩ, cảm thấy cha nói cũng đúng, nên liền lấy giấy ly hôn kia đưa cho cha. Chị, loại người như Lâm Vân đâu xứng với chị. Chị ly hôn với hắn là chính xác.
Đầu bên kia vang lên tiếng mơ hồ của Vũ Tích
- Em lâp tức đưa trả chị tời giấy ly hôn kia. Từ nay về sau, không có sự cho phép của chị, thì em đừng lấy đồ đạc của chị.
Hàn Vũ Tích rất thất vọng với cô em gái này của mình rồi.
Hàn Vũ Đình cầm điện thoại, còn đang định nói cho Hàn Vũ Tích biết, nàng sắp tốt nghiệp, nên sẽ đi Brazil du lịch do lớp tổ chức. Nhưng đã bị tỷ tỷ cúp điện thoại. Nghĩ tới tỷ tỷ của mình còn chưa biết nỗi khổ tâm của mình, có lẽ từ nay về sau chị ấy sẽ biết. Nghĩ như vậy, nên nàng dứt khoát không đi tìm tỷ tỷ. Đợi mình du lịch về, tâm tình của chị trở lại bình thường, thì đi tìm chị ấy nói chuyện
Mặc dù biết tỷ tỷ là một người rất cổ hủ, nhưng thật không ngờ lại cổ hủ đến như vậy. Cho dù Lâm Vân đã kết hôn với chị ấy, nhưng người ta cũng đã ký vào giấy ly hôn rồi, vì sao tỷ tỷ còn muốn coi trọng cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này? Lâm Vân là loại người gì, chẳng lẽ chị ấy lại không biết.
Gần đây nàng thấy tâm tình của tỷ tỷ tốt hơn nhiều, còn tưởng rằng do chị ấy đã nghĩ thông suốt. Thật không ngờ tỷ tỷ vẫn cứng đầu như vậy. Đây là thời đại nào rồi, thiệt là. Thôi, không nghĩ tới chuyện đó nữa, chờ mình trở về sẽ khuyên nhủ tỷ tỷ.
Lần này, Hàn Vũ Đình đi với các bạn học trong lớp tới sông Amazon là muốn xem thủy triều ở sông Amazon, còn muốn khám phá rừng mưa nhiệt đới xinh đẹp nhất thế giới này. Cho nên, vừa có bạn học đưa ra đề nghị đi tới Brazil, nàng với nhiều người khác lập tức đồng ý.
Sông Amazon rộng 64 km, dài 6800 km, là dòng sông dài nhất thế giới, và có lưu vực lớn nhất thế giới. Xung quanh dòng sông là rừng mưa nhiệt đới thần bí, xinh đẹp Amazon. Là nơi còn tồn tại rất nhiều động thực vật quý hiếm. Cho nên, những người thích du lịch đều có khát vọng tới nơi này. Nhưng nơi này cũng là một nơi rất nguy hiểm.
Vô số nhà thám hiểm bị mất tích trong rừng rậm Amazon. Nổi tiếng nhất chính là con trai của vua dầu mỏ của Mỹ Feller và một đám bảo vệ bị mất tích trong này. Tuy nhiên, sự nguy hiểm của nó không thể ngăn cản sự nhiệt tình của Hàn Vũ Đình và các bạn học. Huống hồ, các nàng là đi du lịch, chứ không phải là đi thám hiểm.
Theo đoàn du lịch tới sông Amazon du lịch, ngoại trừ một số bạn học có việc không đi được, đại bộ phận bạn cùng lớp của Hàn Vũ Đình, đều không muốn bỏ qua cơ hội du lịch này. Mà trạm du lịch đầu tiên là Manaus.
Manaus là một thành phố nhỏ của Brazil, cũng là địa điểm du lịch mà lớp của Hàn Vũ Đình lựa chọn. Manaus xây dựng trên một vách đá thấp bé của sông Amazon. Là thành phố lớn nhất trong những thành phố ở gần rừng rậm Amazon. Đồng thời cũng là nơi xuất phát tốt để du lịch sông Amazon.
Lớp của Hàn Vũ Đình chia làm bốn người một tổ, mỗi tổ thuê một chiếc thuyền ca nô để đi trên mặt sông. Ai nấy cũng cực kỳ hưng phấn.
Hàn Vũ Đình và ba người bạn học làm một tổ, cùng thuê một chiếc thuyền cano. Bọn họ đều mang theo lương thực cho một ngày, rồi theo con thuyền thám hiểm sông Amazon. Bởi vì khu vực gần Manaus tương đối an toàn, rất nhiều lữ khách cũng đã tới nơi này thám hiểm, còn chưa phát sinh điều gì ngoài ý muốn. Cho nên nói thám hiểm, không bằng nói ngồi thuyền ngắm cảnh. Vì vậy đoàn tổ chức du lịch đều rất yên tâm khi chia tổ ra để ngồi thuyền. Cũng một phần do đoàn tổ chức du lịch đến đây không phải chỉ một lần. Huống hồ phía trước là khu vực sinh sống của người Anh-điêng nguyên thủy. Mà người Anh-điêng nguyên thủy rất là hiếu khách.
Cùng một tổ với Hàn Vũ Đình là bạn học Thần Yên Nhiên, Phương Đình và Ngụy Trung Phát. Ngụy Trung Phát là người thầm mến Thần Yên Nhiên từ lâu, nên lần này đi du lịch, y đương nhiên muốn làm sứ giả hộ hoa. Mà Phương Đình cũng một mực thầm mến Hàn Vũ Đình, lần này đi chơi là muốn bồi dưỡng cảm tình với nàng.
Chỗ bốn người tham quan tương đương với chỗ nguồn của sông Amazon. Đi thuyền trên sông, nhìn cảnh vật hai bên, chỉ thấy phong cảnh rất tú lệ. Bốn người vừa tham quan vừa vui đùa, rất là vui vẻ.
Có du khác trên thuyền thậm chí còn lấy ra công cụ để câu cá. Hàn Vũ Đình câu có câu không nói chuyện với Phương Đình.. Trong đầu thì đang suy nghĩ, nếu như tỷ tỷ cũng ở đây, cùng mình ngắm cảnh đẹp thì tốt rồi.
Đối với Phương Đình, Hàn Vũ Đình không ghét,. Chỉ là cảm thấy cử chỉ của y hơi rụt rè, cho nên khi Phương Đình truy cầu, nàng liền giả bộ hồ đồ. Có đôi khi, nghĩ tới cuộc hôn nhân của tỷ tỷ, nàng lại cảm thấy sợ hãi. Thậm chí còn suy nghĩ, có thể một ngày nào đó mình cũng giống như tỷ tỷ, bị bắt buộc gả cho một tên thiếu gia nhược trí nào đó không? Mỗi lần nghĩ tới đây, nàng luôn cảm thấy tỷ tỷ đáng thương. Muốn làm cho chị ấy sớm thoát khỏi cuộc hôn nhân này, có thể tìm được một chốn quy túc tốt. Không biết vì sao tỷ tỷ còn lưu luyến cái tên tâm thần Lâm Vân đó. Nhớ tới lần trước ở Tiền Quỹ, trông thấy hắn giấy trắng rơi lả tả trong túi tiền của hắn, trong nội tâm nàng càng thay tỷ tỷ cảm thấy khổ sở.
Gả cho một người chồng điên như vậy. Mà điên thì còn đỡ, hết lần này tới lần khác lại thích sĩ diện. Nhưng tỷ tỷ vì sao vẫn yêu mến hắn nhỉ? Chẳng lẽ chị ấy đã nhận mệnh? Mà dù nhận mệnh cũng không nói những câu này a. Nhó tới những lời tỷ tỷ nói còn văng vẳng bên tai:
“Chị yêu Lâm Vân, chị sẽ không bao giờ rời bỏ anh ấy. Anh ấy đi, cho dù chị có đi khắp thiên nhai địa giác cũng muốn tìm anh ấy. Cho dù anh ấy chết, chị cũng đi theo anh ấy…”
Thở dài một hơi. Tuy không biết vì sao tỷ tỷ yêu tên điên đó sâu sắc như vậy. Nhưng mình vẫn hy vọng có thể giúp đỡ chị ấy. Anh chàng Tần Thăng kia mình cũng găp qua, không những đẹp trai mà còn nho nhã lễ độ, phong thái nhẹ nhàng. Nghe nói là thiếu gia của một gia tộc ở Yên Kinh. Chỉ có những người tài giỏi như vậy mới có thể xứng với tỷ tỷ.
- Vũ Đình, cậu làm sao vậy?
Phương Đình thấy Hàn Vũ Đình một mực sững sờ, chỉ trả lời ừ, à với những câu của mình, không khỏi kỳ quái hỏi.
Nói thật, Phương Đình yêu mến Hàn Vũ Đình là từ trong sâu trong nội tâm. Loại cảm giác này khiến y không có cách nào tự kiềm chế. Sự thầm mến đó đã kéo dài bốn năm. Tuy Hàn Vũ Đình là hoa hậu của trường, nhưng Phương Đình cho rằng mình thích nàng không phải vì nàng là hoa hậu trường học, mà vì y cảm thấy nàng có một loại thoát tục khó nói lên lời. Một nụ cười, một tiếng giận dữ của nàng cũng làm cho tinh thần của mình rung động.
- A, mình…
Hàn Vũ Đình lúc này mới nhớ tới còn đang ngồi trên thuyền ca nô. Thôi, không nghĩ nữa, đợi trở về thì khuyên tỷ tỷ a.
- Phương Đình, cậu đã tính đi đâu làm việc sau khi tốt nghiệp chưa?
Đây là câu đầu tiên mà Hàn Vũ Đình hỏi về Phương Đình. Nói thật, người theo đuổi nàng rất nhiều, nhưng Hàn Vũ Đình chưa bao giờ để ý qua một ai.
Đôi khi nghĩ tới vận mệnh của tỷ tỷ, lại nghĩ khả năng trở thành đối tượng giao dịch của gia tộc, còn không bằng mình chủ động đi tìm một người. Phụ thân của Phương Đình là một giám đốc của một xí nghiệp không nhỏ. Đương nhiên Hàn Vũ Đình không để chút tài sản đó vào trong mắt. Mà là Phương Đình tuy là kẻ có tiền, nhưng làm người rất khiêm tốn, lại biết tiết kiệm. Đối xử với mình cũng rất là ân cần.
- Mình…
Phương Đình bị kích động. Y thích Hàn Vũ Đình đã bốn năm rồi, cũng đi chơi với nàng không ít nơi, nhưng đây là lần đầu tiên Hàn Vũ Đình chủ động nói chuyện với mình. Chẳng lẽ đây là một tín hiệu của nàng.
PS: Điểm sắp hết r`, hy vọng mọi người chung tay ủng hộ để truyện ra đều.
Mình đã lấy sát với bên nguồn r`, vì muốn trữ lại, nên nếu ko có nguồn tài trợ nào thì mình sẽ post ngày 2ch
Mọi người có thể PM YH của mình là: Blood_devill@yahoo.com :Z
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 74 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 160 (2): Kinh hồn ở Amazon
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Mắt thấy buổi du lịch đã gần qua một ngày.
Tuy Phương Đình và Ngụy Trung Phát rất muốn ở cùng với hai nàng lâu thêm một chút. Đặc biệt là Phương Đình, y cảm giác hôm nay thu hoạch còn nhiều hơn bốn năm qua rất nhiều. Nhưng phần lớn mọi người đã quay trở về, hơn nữa người cho thuê ca nô cũng phải đi về. Nên đành bất đắc dĩ đồng ý.
“Rầm rầm” vài tiếng nổ vang lên. Ca nô của mấy người Hàn Vũ Đình còn chưa ngoặt, thì một cái thuyền cách không xa đó đột nhiên nổi lên từng đợt sóng lớn. Mà thuyền ca nô thị bị sóng nước đẩy lung lay. Người điều khiển ca nô ngay lập tức phản ứng, cố gắng điều khiển ca nô chạy về phía bờ. Nhưng trong nháy mắt, một bóng đen vụt qua, trên mặt nước nổi lên từng đợt sóng. Mới chưa tới một phút, sóng lớn lại đánh về phái một con thuyền ca nô khác.
- Không tốt.
Mấy người Hàn Vũ Đình cũng biết sự tình không ổn, không biết là gặp phải con gì. Người điều khiển ca nô cũng khẩn trương điều khiển ca nô chạy nhanh về phía bờ. Nhưng tốc độ của bọt nước kia nhanh hơn ca nô nhiều lắm. Ca nô còn chưa chạy tới bờ, sóng lớn đã quật đổ ba chiếc ca nô, rồi nhanh chóng lao tới thuyền ca nô của Hàn Vũ Đình, tốc độ nhanh như điện.
Một tiếng Oanh vang lên, Hàn Vũ Đình và bạn học bị đẩy văng ra ca nô. Mà ca nô đã sắp tới gần bờ, mấy người bị lực lượng cực lớn đẩy lên, Hàn Vũ Đình may mắn ngã vào trong bờ cỏ của bờ sông. Ý thức cầu sinh của Hàn Vũ Đình khiến nàng bất chấp nhìn lại đằng sau, mà lập tức bò lên bờ, chạy về phía khu rừng.
Một mực chạy hơn 10 phút, Hàn Vũ Đình mới dám dừng lại nhìn mấy bạn học của mình. Nhưng nàng không thấy một ai, trong lòng liền khẩn trương và sợ hãi. Nàng cẩn thận quay trở về, muốn xem các bạn học khác thế nào rồi.
Nhưng đi vài bước lại nge thấy thanh âm Ầm Ầm truyền tới, liền không dám dừng lại, xoay người tiếp tục chạy vào trong. Mãi đến khi không còn chạy được nữa, mới hổn hển dừng lại. Nhìn bốn phía xung quanh thì phát hiện mình đang ở trong một khu rừng rậm. Sắc trời tối đen. hơ hồ chỉ có thể nhìn thấy vài tia ánh sát lọt qua khe lá. Hàn Vũ Đình sợ tới mức phát run. Cũng không dám dừng lại trong này, quay đầu muốn chạy về.
Nhưng đi loanh quanh năm sáu giờ, đừng nói là bờ sông, ngay cả một chút ánh sáng cũng không có. Hàn Vũ Đình vừa đói vừa mệt, tới một gốc cây nho nhỏ ngồi xuống. Nước mắt rốt cuộc không kiềm chế nổi, nhưng không dám khóc thành tiếng. Ban đêm của rừng rậm Amazon rất là khủng bố. Đủ loại âm thanh kỳ quái vang lên, khiến nàng sợ tới mức sởn cả gai ốc. Mở mắt thật to nhìn chằm chằm về phía trước, không dám đi lại trong rừng rậm nữa. Thực không biết mấy giờ trước vì sao lại có can đảm đi lại như vậy.
Đây là lần đầu tiên Hàn Vũ Đình cảm thấy ban đêm có thể dài dằng dặc như thế. Tuy rất mệt, nhưng không có chút buồn ngủ nào. Con mắt vẫn mở to. Mãi cho tới khi một tia sáng chiếu tới, Hàn Vũ Đình mới dám đi ra khỏi hốc cây.
Do quá đói, chỉ đành đào một ít rễ cỏ rồi miễn cường nuốt xuống, tiếp tục tìm đường ra. Lại một ngày trôi qua, Hàn Vũ Đình một bên tìm, một bên khóc lóc, nhưng vẫn không tìm thấy gì cả. Hiện tại hối hận vì tới này thì đã chậm. Còn không biết mấy bạn học của nàng còn ở đó hay không.
Hai ngày đi trong rừng, Hàn Vũ Đình cuối cùng mới biết sự nguy hiểm của rừng rậm, biết mình còn chưa đi vào khu rừng nguyên sinh. Nếu mình ở chỗ này có thể gặp người dân bản xứ thì có thể sống sót. Nhưng mấu chốt là mình không biết bọn họ ở chỗ nào. Vạn nhất mình bị lạc vào rừng rậm nguyên sinh, vậy cho dù có trăm cái mạng cũng không thể thoát chết. Thậm chí nghe nói trong rừng rậm Amazon còn tồn tại một vài bộ tộc ăn thịt người. Nhỡ đâu mình gặp không phải người Anh-điêng mà là tộc ăn thịt người thì làm sao bây giờ?
Hiện tại trên người của nàng chỉ còn mỗi một túi giấy ăn. Điện thoai và các các thứ đều để hết trong balo chỗ cái thuyền rồi. Nghĩ tới cái bóng khủng bố trong sông kia, Hàn Vũ Đình càng thêm run rẩy, cố gắng không suy nghĩ tới hoàn cảnh lúc đó. Nhưng thủy chung không thể khống chế nổi.
Hai ngày trôi qua, Hàn Vũ Đình đã mấy lần gặp phải tử thần, nhưng còn chưa thấy một bóng người nào. Qua hai ngày này, nàng cũng có chút kinh nghiệm đi trong rừng.
Đi đường tận lực đi ở những chỗ trống trải, bởi vì ở các chỗ hẹp hòi hay có rắn độc. Đoạn đường này nàng đã gặp không biết bao nhiêu rắn độc. Bị một lần rắn cắn, không biết là loại độc gì, khiến làn da nổi lên những vết lốm đốm. Còn về thức ăn ngược lại cũng có, như quả dại gì đó, không cần phải ăn rễ cây. Về phần quả dại có độc hay không, nàng không quan tâm, miễn là không chết đói là được.
Nàng đã từng đọc một bài báo, nói rằng có một cô gái bị lạc vào rừng rậm Amazon, dựa vào việc bắt cá Piranha (Cá ăn thịt) ở khe nước để ăn, và sống sót được qua hai tuần. Nhưng Hàn Vũ Đình không dám bắt những con cá này. Hai ngày trôi qua, Hàn Vũ Đình bắt đầu tuyệt vọng. Nàng biết nếu một tuần lễ nữa mà mình không tìm được đường ra ngoài, mình sẽ chắc chắn sẽ chết ở đây.
Hôm nay là ngày thứ tư, lại một đêm trong rừng. Mỗi lúc tới ban đêm là Hàn Vũ Đình sợ hãi nhất. Đến đêm nàng thường chọn một chỗ trốn kín đạo, rồi thức cả đêm, không dám phát ra âm thanh gì.
Nhưng bây giờ nàng đã suy yếu không chịu nổi. Mỗi ngày chỉ ăn cỏ dại và quả dại, làm cho nàng rất đói bụng.
Thậm chí, tìm được những quải dại để mà ăn cũng phải dựa vào may mắn, không phải ngày nào cũng có. Những lúc không kiếm được quả dại, nàng phải lấy cỏ dại ăn đỡ đói. Nhưng ăn xong lại cảm thấy bụng khó chịu, chỉ muốn cứ như vậy nằm xuống, không muốn cử động nữa. Nàng cũng biết nếu làm như vậy, nàng cách tử vong càng nhanh. Một cảm giác cô đơn và sợ hãi bao phủ toàn bộ tâm trí của Hàn Vũ Đình. Nàng biết chỉ cần mình bị một chút cảm lạnh hay sốt là nàng sẽ không thể đi được nữa.
Tuy rất sốt ruột tìm đường ra, nhưng nàng không biết nên xác định phương hướng như thế nào. Sắc trời còn chưa tối, Hàn Vũ Đình lần nữa đi tìm địa phương để trốn. Cuối cùng thì tìm được một cái thạch động trước khi trời tối. Tuy không biết cái động này từ đâu mà có, nhưng Hàn Vũ Đình không nghĩ nhiều như vậy liền trốn vào trong. Nàng suy nghĩ, đêm hôm đó mình chạy ra ngoài lâu như vậy, còn sống là nhờ may mắn. Chỗ này có dấu hiệu của con người mà còn nguy hiểm như vậy. Một khi mình đi vào chỗ rừng nguyên sinh, vậy thì mình thực sự xong đời. Hiện tại tóc tai của Hàn Vũ Đình đã bù xù, y phục thì bị rách tơi tả. Hàn Vũ Đình vừa mới cuộn người vào trong thạch động thì bị một con gì đó cắn vào chân.
Hàn Vũ Đình lập tức hồn phi phách tán, ở chỗ này bị cắn chắc chắn không phải là chuyện tốt. Không phải rắn thì cũn g là con gì đó nguy hiểm. Một cái bóng đen từ trong động chui ra, thoáng cái lẩn vào trong bụi cỏ, không thấy tung tích. Là một rắn có hình dạng kỳ quái.
“Xong rồi”
Nước mắt của Hàn Vũ Đình lại lần nữa rơi. Thật không ngờ mình cố gắng vài ngày, cuối cùng vẫn phải chết vì rắn độc.
PS: Điểm sắp hết r`, hy vọng mọi người chung tay ủng hộ để truyện ra đều.
Mình đã lấy sát với bên nguồn r`, vì muốn trữ lại, nên nếu ko có nguồn tài trợ nào thì mình sẽ post ngày 2ch
Mọi người có thể PM YH của mình là: Blood_devill@yahoo.com :Z
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 94 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius