Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 425: Các người đã quá đề cao bản thân rồi
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Cô có thể nghĩ tới những chuyện này chứng tỏ tôi không nhìn lầm cô, có điều cô không cần lo lắng về chuyện này. Nếu tôi đã dám mở xưởng ở Lưu Xà thì tôi cũng có khả năng giải quyết sự tình ổn thỏa. Còn có chuyện gì nữa không?
Nghe Diệp Mặc nói, mặc dù trong lòng Hư Nguyệt Hoa vẫn có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nén lại, tiếp tục nói:
- Ở Hồng Kông có một tổ chức tên là “Tứ Bất Tượng Hongkong”, hạt nhân của tổ chức này chỉ có bốn anh em, nhưng bốn người này tâm địa độc ác, cho dù là Tiêu Biên Nghĩa cũng không dám dễ dàng gây sự với bọn chúng.
- Tôi nghi ngờ là mấy người này sẽ gây bất lợi cho chủ tịch Diệp, nguyên nhân chủ yếu có thể liên quan đến Bồi Khí Đan mà cậu mang theo bên mình. Từ sau khi cậu rời khỏi Tây Sa lần trước, bọn chúng không chỉ bỏ ra một món tiền khổng lồ nhờ tổ chức ở Đông Nam Á chế tạo bom laser mà còn thu thập thông tin về cậu ở khắp nơi.
- Bom laser ư?
Diệp Mặc nhíu mày tự lẩm bẩm một mình, vừa nhắc tới bom laser, hắn liền nghĩ đến cảnh đi tiêu diệt Nhậm Sát lần trước.
Nếu đúng bom laser chính là loại bom lần trước mà Nhậm Sát ném, thì nếu không cẩn thận mà bị trúng bom thì chắc chắn sẽ bị thương rất nguy hiểm, nếu như rất nhiều bom loại đó cùng nổ một lúc thì kết quả cũng thật sự rất khó nói.
Tuy nhiên Diệp Mặc cũng cho rằng có loại bom đó thì nhất định cũng không có nhiều.
Thấy Diệp Mặc nhíu mày, Hư Nguyệt Hoa lập tức bổ sung thêm:
- Bốn anh em nhà họ Phó rất có khả năng có một loại công pháp cổ võ, hơn nữa tôi nghi là anh cả của Phó gia đã là người luyện võ đến hoàng cấp rồi.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Cảm ơn chị Nguyệt Hoa, đợi lát nữa tôi sẽ đi quan sat bốn anh em này một chút.
Hư Nguyệt Hoa nghe thấy Diệp Mặc đổi cách xưng hô gọi mình là chị Nguyệt Hoa, biết rằng Diệp Mặc đã coi mình là người của hắn hoặc là đã chấp nhận cô rồi, trong lòng thấy rất vui.
Diệp Mặc rất đồng tình với khả năng tình báo và phán đoán của Hư Nguyệt Hoa, mặc dù hắn cơ bản không coi trọng “Tứ Bất Tượng Hongkong”, nhưng nếu như thật sự bọn chúng có bom laser, tình huống bất ngờ chúng có thể đánh lén mình. Cho dù hắn có không sao, nhưng còn Khinh Tuyết thì sao? Chẳng may Khinh Tuyết lại bị thương, lẽ nào tiêu diệt bốn anh em đó mà có thể giải quyết được vấn đề sao?
Diệp Mặc quay đầu về phía Ninh Khinh Tuyết nói:
- Khinh Tuyết, bây giờ em ở lại chỗ của chị Nguyệt Hoa, anh đi rồi sẽ về. Tiện thể em gọi điện thoại về nhà, báo tin cho người nhà là em vẫn bình an.
…
Tại một khu biệt thự ở Hồng Kông, bốn anh em nhà họ Phó lại tập hợp bàn chuyện đối phó với Diệp Mặc.
- Chú tư, chú đoán quả không sai, tên Diệp Mặc đó vừa tới Hồng Kông, nơi đầu tiên mà hắn đến chính là khách sạn Hư Việt.
Lão Nhị Phó khuôn mặt đầy vẻ thích thú.
Phó Hữu Hải gật gật đầu, ưỡn ngực nói:
- Hôm đó Diệp Mặc giữ Hư Nguyệt Hoa ở lại chắc chắn là muốn chiêu dụ cô ta. Hắc quả phụ tuy có hơi đen nhưng lại khá có bản lĩnh. Em đoán Diệp Mặc nhất định sẽ để cho Hư Nguyệt Hoa thời gian suy nghĩ, một khi hắn rời bến mà không tìm thấy Ninh Khinh Tuyết thì người đầu tiên hắn gặp khi quay về là Hư Tuyết Hoa. Bây giờ xem ra em không nhìn nhầm hắn.
Anh cả Phó Hữu Kim cau mày nói:
- Chú tư, ta thường cảm thấy có chút sợ hãi, nghe nói lần này hắn quay lại không phải chỉ có một mình mà còn dẫn theo một cô gái cùng đến khách sạn Hư Việt. Thậm chí cô gái đó còn vô cùng xinh đẹp, ta nghĩ liệu có phải hắn ta đã tìm thấy Ninh Khinh Tuyết?
- Đại ca, không thể nào có chuyện đó. Máy bay mất tích, bao nhiêu người như thế đều không trở về thì hắn dựa vào đâu mà tìm thấy Ninh Khinh Tuyết chứ? Hắn là thần tiên hay sao? Lẽ nào hắn còn lợi hại hơn cả chính phủ Hoa Kỳ?
Phó Hữu Ngân lập tức ngắt lời.
Phó Hữu Tam lại nói:
- Đại ca, ngay từ đầu em đã không đồng tình chuyện ra tay với Diệp Mặc, nhưng nếu đã quyết định động thủ thì không nên chần chừ. Đó là điều ta kiêng kị nhất. Có điều thời gian có hơi gấp quá, chúng ta vẫn chưa chuẩn bị kỹ lưỡng.
Phó Hữu Hải gật đầu nói:
- Đúng là thời gian có hơi gấp, hơn nữa chúng ta mới chỉ chế tạo được một quả bom laser, nếu cho chúng ta thời gian thêm một tuần nữa thì chúng ta có thể làm thêm hai quả bom laser nữa. Đó chính xác là một quả bom nguyên tử phạm vi nhỏ, ta tin cho dù Diệp Mặc có tu vi địa cấp thì cũng không thoát nổi.
- Em nói xem chuyện chúng ta tìm mấy người đó mua bom laser có lọt vào tai của Hắc quả phụ không? Không có việc gì ở Hồng Kông này mà cô ta không biết. Ngộ nhỡ cô ta biết được chuyện của ta, cô ta quay lại nói với Diệp Mặc thì chuyện này sẽ rất nguy hiểm.
Phó Hữu Kim nói bằng giọng có hơi lo lắng như lúc trước.
- Đại ca, anh lo lắng quá rồi, trước tiên không nói đến chuyện cô ta có biết việc này hay không, cứ coi như là biết thì sao nào? Lẽ nào cô ta còn cho rằng chúng ta không đối phó nổi Diệp Mặc ư? Sự lợi hại của Diệp Mặc cô ta cũng nhìn rõ rồi, cũng chỉ có bốn anh em ta dám động thủ, chẳng có ai khác dám ra tay nữa, phải vậy không?
Phó Hữu Ngân lập tức bác bỏ.
- Ừ, cứ như thế đi, có điều bức ảnh chuyển về cho thấy người con gái đi theo hắn thực sự vô cùng xinh đẹp. Anh muốn người con gái đó.
Phó Hữu Kim hạ quyết tâm nói.
- Đại ca, bốn anh em chúng ta lẽ nào còn thiếu phụ nữ hay sao? Bây giờ việc trước tiên cần làm là làm thế nào để đưa bom đến chỗ Diệp Mặc, chỉ cần đưa bom đến tay hắn là chúng ta thành công rồi.
Phó Hữu Tam nói, gã chưa từng nhìn thấy hình ảnh của Ninh Khinh Tuyết nên đương nhiên nghĩ chỉ là anh cả muốn chiếm lấy người phụ nữ của Diệp Mặc, làm thế sẽ thấy cảm giác của vị chiến thắng.
Phó Hữu Kim cũng không nói gì, chỉ cười, gã đã nói ra rồi, đến lúc đó người con gái ấy rơi vào tay bốn anh em thì ba người còn lại cũng sẽ không thể trơ tráo mà chiếm đoạt của y.
Phó Hữu Hải chỉ mỉm cười:
- Chuyện này rất đơn giản, đến khi ấy bọc quả bom lại cho cẩn thận rồi giao cho Tiểu Lan, bảo Tiểu Lan đưa cho Diệp Mặc, nói là của Hư Nguyệt Hoa gửi. Tiểu Lan là tâm phúc của Hư Nguyệt Hoa, em nghĩ Diệp Mặc nhất định sẽ không nghi ngờ.
- Đúng vậy, chỉ cần Diệp Mặc nhận được gói đó, chúng ta lập tức cho nổ bom, kế hay, quả nhiên là kế hay…
Phó Hữu Ngân vỗ tay tán thưởng.
- Không…
Phó Hữu Hải thì lại lắc đầu. Nhìn thấy ba người còn lại đều nhìn mình, Phó Hữu Hải mỉm cười mưu mô:
- Người tu luyện đến cấp độ đó như Diệp Mặc có một trực giác nhận biết nguy hiểm trời sinh, thế nên đệ thấy khi Tiểu Lan đến trước mặt Diệp Mặc, còn chưa kịp đưa cho Diệp Mặc thì cho nổ luôn. Em nghĩ với uy lực của bom laser thì chỉ cần Diệp Mặc ở trong vòng khoảng một trượng là đã không thể thoát thân rồi.
Phó Hữu Tam hồ nghi nói:
- Nhưng nếu làm như thế thì Bồi Khí Đan trên người hắn ta chẳng phải là cũng mất hay sao?
Phó Hữu Hải cười lạnh lùng:
- Cho nổ bom xa một chút thì chưa chắc “Bồi Khí Đan” đã nổ, hơn nữa cho dù có nổ thì cũng không hề gì.
- Lão Tứ, sao lại nói thế?
Chính là Phó Hữu Kim không nén được tức giận.
Phó Hữu hải thản nhiên nói:
- Chúng ta đã xem xét về lai lịch của Diệp Mặc, căn cứ tất cả dấu hiệu, đệ đoán rằng dược phẩm Lạc Nguyệt chính là sản nghiệp của hắn. Bồi Khí Đan đó rất có thể là sản xuất tại Lưu Xà, một khi chúng ta đã tiêu diệt được Diệp Mặc thì còn có ai có thể ngăn cản uy thế của đại ca nữa đây? Không biết chừng chúng ta còn có thể nắm bí quyết điều chế dược của “dược phẩm Lạc Nguyệt” trong tay, đó chính là cái cây hái ra tiền của chúng ta.
- Hay!
Phó Hữu Kim vỗ tay, nhưng rồi lại lập tức thở dài:
- Cứ như vậy đi, chỉ đáng tiếc cho Tiểu Lan, thật ra ta cũng rất thích em này. Hơn nữa cô ta còn là một tuyến của chúng ta bên cạnh Hư Nguyệt Hoa, cô ta chết thực sự cũng rất đáng tiếc.
- Đại ca, không phải anh đã dự định sẽ lấy cô gái bên cạnh Diệp Mặc hay sao? Cớ gì còn thương tiếc Tiểu Lan nữa? Một khi chúng ta đều có Bồi Khí Đan thì em nghĩ ngay cả đến Hư Nguyệt Hoa cũng là của chúng ta luôn, một mình cô ta thì có thể làm gì bốn anh em chúng ta đây? Đến lúc đó cả bốn chúng ta sẽ cũng tiến lên.
Phó Hữu Kim lập tức nói.
- Ha ha ha…
Bốn anh em liền cười ha ha, rõ ràng chủ ý của Phó Hữu Hải khiến tất cả đều hài lòng.
Chỉ có điều tiếng cười của cả bốn còn chưa dứt thì đã có tiếng vỗ tay vang lên:
- Không tồi, kế hoạch rất ổn, chỉ có điều bốn anh em các người tự đề cao bản thân quá, cho dù các người có đặt được bom vào tay ta thì cùng lắm cũng chỉ khiến ta bị thương mà thôi. Tự làm điều ác thì tự chịu chết mà thôi.
- Diệp Mặc... Diệp tiền bối...
Bốn anh em nhà họ Phó đồng loạt đứng dậy, nét mặt kinh hãi nhìn Diệp Mặc, bọn chúng không hiểu Diệp Mặc làm thế nào mà vào được phòng họp này. Đây chính là nơi cơ mật nhất của bọn chúng, mỗi lần họp đều có rất nhiều bảo vệ, đừng nói đến chuyện bước vào, ngay cả đến tiếp cận trong bán kính 20m cũng sẽ bị phát hiện.
Nhưng sự thật là, Diệp Mặc đã xuất hiện trước mặt bọn chúng mà chúng không hề nhận được bất cứ thông tin cảnh báo nào. Mưu đồ đối phó Diệp Mặc của bọn chúng là một chuyện, nhưng đối mặt trực tiếp với Diệp Mặc lại là chuyện khác. Sức mạnh của Diệp Mặc ở trang viên tư nhân Trúc Vãn bọn chúng đều rõ, hắn giết người như giết gà!
- Tiểu Lan, là cô sao? Đồ phản trắc, không ngờ cô lại dẫn hắn ta vào...
Phó Hữu Ngân vẻ mặt phẫn nộ lớn tiếng quát cô gái bên cạnh Diệp Mặc.
Bị gọi tên, Tiểu Lan xì một tiếng khinh bỉ:
- Tôi vốn là người của chị Nguyệt Hoa, tôi ở đây cũng chỉ là vì muốn điều tra tin tức cho chị Nguyệt Hoa mà thôi, tôi có gì mà phản trắc chứ. Hơn nữa, cho dù nếu tôi không phải là người của chị Nguyệt Hoa, thì đồ súc sinh mấy người còn muốn tôi ôm bom đi tìm cái chết nữa mà? Tôi cũng phải nghe lời các người sao? Hơn nữa hôm nay là Diệp đại ca dẫn tôi vào!
- A...
Bốn anh em nhất tề nhìn Diệp Mặc, bọn chúng không hiểu Diệp Mặc vào trong kiểu gì, lẽ nào hắn biết thuật tàng hình?
Trong lòng Diệp Mặc thầm cảm ơn Hư Nguyệt Hoa, nếu như không phải là Hư Nguyệt Hoa nhắc nhở thì bốn tên mưu mô quỷ quyệt như thế này, nếu cho dù hắn có thoát được mà ngộ nhỡ làm Ninh Khinh Tuyết bị tổn thương thì phải làm sao? Hơn nữa, uy lực của bom laser Diệp Mặc đã từng được biết qua một lần, chính xác là cũng làm nguyên khí của hắn bị tổn thương.
Điều khiến Diệp Mặc tức giận nhất là bốn tên anh em này dám dòm ngó đến Dược phẩm Lạc Nguyệt ở Lưu Xà, mặc dù Diệp Mặc biết đã có Hứa Bình khẳng định sẽ không để xảy ra sai sót gì, nhưng bốn tên này vẫn khiến hắn vô cùng tức giận.
Dường như biết không thể làm được gì, Phó Hữu Hải đột nhiên giơ ra một viên tròn nhỏ đen nhánh nói:
- Diệp tiền bối, đối phó với anh là bọn tôi không tốt, chúng tôi đồng ý rút lại những lời vừa mới nói. Nếu như Diệp tiền bối không chấp nhận thì chỉ có thể là cùng nhau về chỗ chết thôi.
Nói xong, tay còn lại của gã nắm chặt lấy cái điều khiển từ xa, điều đó có nghĩa chỉ cần hắn ấn nút thì tất cả đều mất mạng.
Diệp Mặc cười lạnh lùng:
- Mày cho là mày còn có tư cách ra điều kiện với ta ư?
Phó Hữu Hải còn đang định nói thêm điều gì thì đột nhiên cảm thấy hai tay mình nhẹ bỗng, gã cúi người xuống theo bản năng, lập tức sợ hãi tới mức hồn bay phách lạc. Hai tay của y bị đứt lìa tự khi nào y còn không biết thì còn nói gì đến chuyện cầm bom và điều khiền trong tay.
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 426: Tuyết Sơn cổ mộ
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Phó Hữu Hải chỉ còn biết lặng người, máu tươi từ chỗ cánh tay bị đứt xối ra đầm đìa, chỉ trong một chốc Phó Hữu Hải đã ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
Lập tức ngay khi Phó Hữu Hải ngã lăn ra đất, ba người còn lại trong bốn anh em giật mình kinh hãi, đồng loạt nhìn Diệp Mặc bằng ánh mắt hoảng sợ. Khi bọn chúng nhìn thấy quả bom và điều khiển từ xa trong tay Diệp Mặc, lập tức trong đầu trống rỗng. Bọn chúng cố gắng đánh giá Diệp Mặc, chẳng ngờ cuối cùng vẫn là đánh giá thấp hắn. Thậm chí bọn chúng đều không biết Diệp Mặc đã ra tay như thế nào, chẳng biết hắn đã lấy bom và điều khiển từ xa bằng cách nào, trong khi đó Tiểu Lan thiếu chút nữa cũng hôn mê bất tỉnh.
Vì Bồi Khí Đan nghịch thiên mà bọn chúng liều một phen, không ngờ còn chưa kịp hành động thì đã thua rồi.
Môi Phó Hữu Ngân run run, tuy trong miệng lẩm bẩm đều gì nhưng không sao nói nên lời, không ai biết trong miệng gã đang lắp bắp điều gì.
Kẻ đầu tiên đứng lên phát biểu là Phó Hữu Hải, gã biết trước mặt Diệp Mặc, mấy người bọn chúng chủ yếu như mấy con kiến bé tí. Bây giờ gã chỉ thấy hối hận, nếu như không phải nghe theo lời của Lão Nhị và Lão Tứ, gã tuyệt đối sẽ không đi đánh lén Diệp Mặc, với uy lực của Diệp Mặc bây giờ thì cho dù kế hoạch của Lão Tứ thành công thì cũng không thể nào giết chết được Diệp Mặc, hắn quá lợi hại!
Khi bọn chúng định ra kế hoạch ám sát Diệp Mặc thì bọn chúng chỉ nhìn thấy sức mạnh của Bồi khí Đan nghịch thiên mà không nhìn thấy sức mạnh nghịch thiên của Diệp Mặc, càng không ngờ tới Hắc quả phụ từ lâu đã gài Tiểu Lan vào bên cạnh bốn anh em
- Diệp tiền bối, bốn người chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, mạo phạm tôn nghiêm, chúng tôi xin đem tất cả những thứ trong nhà dâng cho ngài, chỉ xin Diệp tiền bối tha mạng cho anh em chúng tôi.
Phó Hữu Hải biết đối mặt với uy lực của Diệp Mặc thì chẳng thể trông cậy vào Lão Nhị và Lão Tam, gã chỉ còn cách đứng dậy mặt dày đi cầu xin tha thứ.
Diệp Mặc cười lạnh lùng:
- Các người là “Tứ Bất Tượng Hongkong”, phải vậy không? Ta đây thật không hiểu lũ cẩu tặc các người lại to gan đến thế, các người đã từng nhìn thấy ta giết chết cái tên cướp đan kia mà vẫn còn dám âm mưu lấy Bồi Khí Đan của ta hay sao?
Diệp Mặc thực sự không hiểu, những kẻ hơi có đầu óc một chút nhìn mình thiêu cháy Pháo Nha để thị uy, lại cũng chính trước mặt mấy người đó ra tay, về lý thuyết mà nói thì dù có tham thế nào đi chăng nữa cũng không thể liều mạng ám sát hắn. Trừ phi thực sự có gì đó đáng để bọn chúng liều mạng đang hấp dẫn chúng, với thân phận à “Tứ Bất Tượng Hongkong”, thì thứ có thể hấp dẫn bọn chúng không thể là thứ gì tầm thường.
Phó Hữu Hải nghe xong câu nói của Diệp Mặc, trong mắt ánh lên một tia hi vọng, gã lập tức nói:
- Tôi xin nói ra lí do khiến chúng tôi muốn có Bồi Khí Đan, chỉ cần tiền bối tha mạng cho chúng tôi.
Diệp Mặc cười lạnh lùng:
- Mày không có tư cách ra điều kiện với ta, cho nhà ngươi ba phút, không nói thì sẽ vĩnh viễn không được nói nữa.
- Diệp tiền bối, đừng ra tay, chúng tôi nói…
Phó Hữu Ngân cuối cùng cũng ngộ ra khi thấy Lão Tứ đứt lìa tay và máu tươi lênh láng trên sàn nhà, lập tức giành quyền nói trước mặt Phó Hữu Hải.
Nghe Phó Hữu Ngân nói, Phó Hữu Hải thở dài, gã biết cho dù có nói gì thì cả bốn anh em cũng xem như gặp hạn rồi.
Diệp Mặc vẻ mặt thản nhiên, không nói gì, cũng rất muốn biết là nguyên nhân nào đã khiến cho bốn anh em này liều nguy hiểm đi ám sát hắn.
Phó Hữu Ngân thấy Diệp Mặc không trả lời cũng không dám có phản kháng gì, lập tức nói:
- 15 năm trước, bốn anh em chúng tôi đều dựa vào việc tìm vàng làm kế mưu sinh.
Hình như thấy Diệp Mặc cau mày, Phó Hữu Kim vội vàng nói tiếp:
- Bốn anh em chúng tôi trước đây hành nghề trộm mộ, chỉ là nói quen rồi.
Phó Hữu Ngân vội vàng gật đầu tiếp tục nói:
- Ban đầu nghề này cũng khá, có điều sau này vì nhà nước quản lý chặt hơn, lại có nhiều người khác cũng hành nghề nên mỗi ngày lại càng gian nan hơn. Sau khi làm nghề đó được mấy năm, chính khi chúng tôi định rửa tay gác kiếm thì một người bạn của đại ca cho chúng tôi biết anh ta phát hiện ra một ngôi mộ cổ lớn, không rõ thời đại của chủ nhân ngôi mộ là khi nào. Bốn anh em chúng tôi đã hẹn cùng với hai vợ chồng người bạn đi thăm dò ngôi mộ cổ, nhưng ngay ở con đường dẫn vào ngôi mộ có hai bộ xương khô không biết là đã chết bao nhiêu năm rồi.
- Trên hai bộ xương khô ấy chúng tôi tìm thấy một công pháp tu luyện cổ võ, lại không biết dùng chất liệu gì để chế tác mà đã bao nhiêu năm đã trôi qua như vậy mà vẫn hoàn hảo không một vết tích. Chúng tôi đoán, hai người này là do chiến đấu với nhau đến kiệt sức mà chết, nhìn vào những dụng cụ trên mặt đất chúng tôi cũng có thể đoán được, bọn họ có thể cũng là trộm mộ, chỉ vì phát hiện ra ngôi mộ này quá lớn nên còn chưa bước vào mà đã đánh nhau cho đến chết.
Diệp Mặc hừ một tiếng lạnh lùng:
- Nếu đã không bước vào thì sao mà biết được ngôi mộ cổ đó rất lớn?
Phó Hữu Kim nhìn thấy Lão Nhị đang sợ run cả người liền vội vàng tiếp lời nói:
- Vì trước lối vào có một cửa lớn, cửa đó rất vĩ đại. Nhưng cái chúng tôi không tưởng tượng được là phía trên cổng có gắn chín viên dạ minh châu. Trước đó tôi luôn cho rằng dạ minh châu nhất định là thứ chỉ có trong truyền thuyết, nhưng lần đó thật sự chúng tôi đã nhìn thấy dạ minh châu, ánh sáng của nó rất dịu, hơn nữa ánh sáng đó tỏa ra làm ai nấy đều vô cùng dễ chịu, không hề có cảm giác như đang ở trong lòng đất.
- Tôi đoán chừng hai người kia là vì những viên dạ minh châu vô giá trên cổng đó, vậy thì phía trong ngôi mộ chắc chắn là còn kỳ vỹ hơn, thực sự chúng tôi đã nghĩ như thế.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Nói tiếp!
Hắn thì lại không ngờ vực, người khác chưa từng nhìn thấy dạ minh châu nhưng hắn thì được nhìn thấy quá nhiều lần rồi, giờ xuất hiện dạ minh châu cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nếu như địa cầu xuất hiện một viên dạ minh châu thì đã có giá trị vô song rồi chứ không cần nói tới chín viên. Nhìn thấy tiền tài thì nổi máu tham, bạn bè tranh giành nhau cũng là lẽ bình thường.
Phó Hữu Kim nhìn thấy trong mắt Diệp Mặc không có dù chỉ một tia tham lam, trong lòng càng thêm phần sợ hãi. Nếu Diệp Mặc có biểu hiện của lòng tham, gã còn dự định nếu như tha cho bọn chúng một con đường sống thì gã sẽ lấy địa điểm cổ mộ làm vật trao đổi, bây giờ xem ra kế này không xong rồi.
Lúc này Diệp Mặc lên tiếng, Phó Hữu Kim vội vàng nói:
- Người bạn đó của tôi nhìn thấy dạ minh châu liền lao tới, nhưng anh ta còn chưa kịp đến phía trước dạ minh châu thì đã bị cung tên bắn chết, thì ra cổ mộ này còn có bẫy. Chúng tôi đã nghĩ ra rất nhiều cách nhưng cũng không lấy được dạ minh châu, sau này có thể là vì chúng tôi đã thử quá nhiều cách, cái hố chúng tôi đào trộm bên ngoài có xu thế bị sụp xuống, chúng tôi vội vàng chạy ra, sau đó bọn tôi vừa mới bước ra thì cái hố đào trộm đó bị sập xuống luôn.
- Sau này các người cũng không vào đó nữa?
Diệp Mặc nhìn chằm chằm Phó Hữu Kim hỏi.
Phó Hữu Kim lắc đầu nói:
- Chúng tôi không dám vào lại đó nữa, bởi vì khi chúng tôi ra khỏi đó, ai cũng bị ma quỷ ám. Ban đầu chúng tôi còn định tìm cách khác để thử, nhưng sau khi tu luyện công pháp cổ võ đó mới phát hiện công pháp này kỳ thực rất lợi hại, liền chuẩn bị thăng cấp đến hoàng cấp thì lại vào đó. Hơn nữa nghề trộm mộ này mà bị ma quỷ ám thì trong vòng mười năm không được vào trong mộ, nếu vào thì sẽ chết.
- Chúng tôi ban đầu nghĩ, nếu như cả bốn anh em chúng tôi đều thăng lên hoàng cấp thì đợi sau mười năm cho dù cổ mộ có bẫy thì chúng tôi cũng không sợ nữa.
- Nhưng đến giờ đã 12 năm trôi qua, ngoại trừ tôi thăng cấp, còn lại ba anh em của tôi đều chưa lên tới hoàng cấp, bởi vậy, thấy tiền bối nắm Bồi Khí Đan trong tay, chúng tôi…
Thần thức của Diệp Mặc đã thấy phía sau lưng mấy người đó quả nhiên đều có một vết sẹo đỏ giống hệt nhau, nhìn dáng vẻ thì đây chính là Phó Hữu Kim bị ma quỷ theo ám thật.
- Mày nói bốn anh em các người còn có một cặp vợ chồng đi theo, bây giờ bốn người các người ở đây, cặp vợ chồng đó bị chết một người, vậy còn một người nữa đâu?
Diệp Mặc lạnh lùng hỏi, mục đích câu hỏi này của hắn chính là muốn biết ngôi mộ cổ quái này có truyền đi tin tức hay không.
- Còn một người phụ nữ, sau khi chồng cô ta mất thì cô ta cũng tách khỏi chúng tôi, còn về chuyện cô ta đi đâu tôi không biết.
- Hừ…
Diệp Mặc hừ lạnh lùng một tiếng rồi nói:
- Mày nói láo!
Nghe thấy tiềng hừ lạnh lùng của Diệp Mặc, gáy của Phó Hữu Kim ướt đẫm mồ hôi lạnh, gã cũng chẳng để ý lau mồ hôi, mới định nói tiếp thì cảm thấy một luồng gió phía trên đầu. Phó Hữu Kim còn không kịp nhìn rõ là Diệp Mặc đã đá một cánh tay đứt lìa qua, gã bắt đầu mê man.
- Còn một người phụ nữ nữa đã đi đâu?
Diệp Mặc lạnh lùng hỏi, mục đích câu hỏi của hắn là hắn muốn đi xem ngôi mộ cổ mà bên ngoài được gắn dạ minh châu, thêm nữa là nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì hắn không cần phải đi nữa, với sự nhanh nhạy của bọn trộm mộ và những tên giả danh khảo cổ thì làm gì còn có phần của hắn.
Phó Hữu Kim nghe thấy Diệp Mặc hỏi, mặt không biểu hiện gì nói:
- Người phụ nữ đó bị chúng tôi bắt về, bốn người chúng tôi hãm hiếp rồi giết chết cô ta.
- Các người thật là một lũ súc sinh!
Tiểu Lan không thể nhịn nổi cảm giác ghê tởm, bây giờ nghe thấy lời của Phó Hữu Kim, cô không nhịn nổi mà quát lên phẫn nộ
- Chồng của người phụ nữ đó là bạn của các người, chồng cô ấy mất, các người không giúp lại còn làm nhục rồi giết cô ấy, nói các người là súc sinh vẫn còn là nhẹ. Lũ bại hoại, lũ cặn bã...
Tiểu Lan lòng đầy căm phẫn, cho rằng hành vi của bốn tên đó là vô liêm sỉ.
Diệp Mặc cũng ngán ngẩm, những kẻ lòng lang dạ sói như thế này trong giới chân tu hắn gặp không nhiều. Nếu như sợ người phụ nữ đó nói ra thì có thể dẫn cô ta đi làm ăn cùng, cũng coi như giam lỏng, vẫn còn khiến người ta cảm thấy dễ chấp nhận hơn cách đó. Ít nhất nếu muốn giết người phụ nữ đó thì cũng không thể nào bốn người cùng ức hiếp cô ta, dù sao thì chồng người phụ nữ này với chúng vẫn còn là bạn bè. Chọn bạn quả nhiên không thể chọn sai, nếu chọn kết bạn với bốn anh em này thì quả là có mắt không tròng.
- Tiểu Lan, cô ra bên ngoài trước đợi tôi, một lát nữa tôi sẽ ra.
Diệp Mặc dẫn theo Tiểu Lan vào là vốn định để cô nhận diện bốn anh em này, tuy vậy bọn chúng lại đang họp, bây giờ chỗ này cũng không cần đến Tiểu Lan nữa, hơn nữa câu tiếp theo mà hắn hỏi cũng không muốn để Tiểu Lan biết.
- Vâng.
Tiểu Lan rất biết điều, cô dường như biết được Diệp Mặc hỏi gì nên chủ động đi ra ngoài.
Một quả cầu lửa của Diệp Mặc đã thiêu cháy Phó Hữu Hải, cũng không để ý đến sự sợ hãi của Phó Hữu Ngân và Phó Hữu Tam, hắn hỏi Phó Hữu Kim:
- Nói địa điểm cổ mộ đó đi!
- Tại Mai Nội Tuyết Sơn tỉnh Vân Trung...
Phó Hữu Kim dường như không nghĩ gì mà nói luôn.
Phó Hữu Ngân vẻ mặt kinh ngạc nhìn đại ca, gã tưởng đại ca sẽ lấy địa điểm đó làm vật để bảo toàn mạng sống, nhưng chẳng ngờ đại ca chẳng hề suy tính đã nói luôn ra.
Trong lòng Phó Hữu Ngân hiện lên sự tuyệt vọng, y đưa một cuốn sách bằng da dê đưa cho Diệp Mặc nói:
- Diệp tiền bối, bản đồ cổ mộ của Mai Nội Tuyết Sơn còn có cuốn công pháp, tất cả đều ở trong đây!!!
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 427: Rắc rối.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Tiểu Lan đợi chưa được bao lâu thì Diệp Mặc đã đi ra. Hắn không thể buông tha cho bốn tên Tứ bất tượng Hồng Kông kia. Nếu tha cho bọn chúng thì khác gì tự chuốc lấy phiền hà. Tuy Diệp Mặc đã không còn sát phạt thẳng tay như trước nữa, hắn làm việc cũng đã kiềm chế và thay đổi rất nhiều nhưng hắn vẫn giữ nguyên tắc cũ, kẻ nào đáng chết, hắn sẽ không do dự mà lập tức ra tay.
Đêm đó, Diệp Mặc có chuyện cần bàn bạc với Hư Nguyệt Hoa, còn Ninh Khinh Tuyết thì đi ngủ trước. Việc gặp lại được Diệp Mặc khiến cô vẫn chưa hết xúc động. Đến tận bây giờ, cô vẫn cảm thấy còn căng thẳng và mệt mỏi. Lúc thả lỏng được bản thân mình thì cô cũng cảm thấy rất buồn ngủ rồi.
Trở lại căn phòng của Ninh Khinh Tuyết. Khi cô vừa đặt mình xuống giường thì đã ngủ thiếp đi. Hư Nguyệt Hoa đã sắp xếp cho Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết căn phòng này. Hai người họ đã cùng tỏ vẻ chấp nhận. Không nói đến việc họ đã là vợ chồng, hơn nữa cũng chẳng còn hiểu lầm mà nói đến việc trước đó, Ninh Khinh Tuyết đã từng ở cùng với Diệp Mặc rồi. Trong lòng cô đã sớm coi hắn là chồng mình, vậy thì đương nhiên sẽ chẳng có gì dị nghị cả.
Sau khi Ninh Khinh Tuyết ngủ, Diệp Mặc và Hư Nguyệt Hoa thảo luận về việc ở Lưu Xà, và mở hội nghị online. Hội nghị có đám người Úc Diệu Đồng, Tàng Gia Nghiêm, Hứa Bình tham gia. Vì chuyện công ty mà Úc Diệu Đồng bận tới mù mịt. Tuy biết có nhiều loại người nhân chuyện này mà đục nước béo cò, nhưng cô lại không tìm được người đi điều tra. Cho dù Diệp Mặc không tìm được người phụ trách thì cô cũng chuẩn bị tìm thêm người rồi. Giờ Diệp Mặc đã tìm được Hư Nguyệt Hoa, đối với đám người của Úc Diệu Đồng mà nói thì đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh. Mấy người của dược phẩm Lạc Nguyệt khi thấy thái độ của Diệp Mặc đối với Hư Nguyệt Hoa như vậy thì biết được hắn rất coi trọng người phụ nữ này.
Sau khi thảo luận xong về bước đầu quy hoạch công ty thì đã hơn mười hai giờ đêm rồi. Diệp Mặc bảo Hư Nguyệt Hoa tắt hội nghị online đi, và hỏi:
- Chị Nguyệt Hoa, chị đã bao giờ nghe nói đến Bắc Sa chưa?
Hư Nguyệt Hoa gật đầu:
- Tôi đã nghe qua, chỉ biết đây là một tổ chức rất thần bí có phạm vi trên toàn thế giới và đều có cơ cấu khá chặt chẽ. Tôi nghe nói, tổ chức này còn muốn sánh với nước Mỹ, lại còn quốc gia dân chủ gì đó, về những thứ khác tôi cũng không rõ nữa.
Diệp Mặc gật đầu, Hư Nguyệt Hoa biết được ngần ấy đã là rất khá rồi. Tổ chức Bắc Sa này đúng là một tổ chức rất thần bí. Chúng làm việc không từ thủ đoạn. Nhưng việc chúng đòi sánh với nước Mỹ, lại còn muốn quốc gia dân chủ thì Diệp Mặc không tin.
- Chị Nguyệt Hoa, sau khi chị tới Lưu Xà, một mặt chú ý đến tình báo tại đây, mặt khác chị vẫn phải điều tra thật cụ thể hoàn cảnh của Bắc Sa giúp tôi. Còn về tài chính thì chị cứ tìm chị Úc là được rồi.
Diệp Mặc thận trọng nói.
Diệp Mặc đối với sự tồn tại của Bắc Sa thật sự rất không thoải mái, đương nhiên là có chút quan hệ với Đông Phương Tê. Tuy Đông Phương Tê đã bị hắn giết rồi nhưng vì bản thiết kế Không quỳ này mà mối quan hệ giữa hắn và Bắc Sa vẫn như cũ.
Thậm chí, hắn còn đồng ý với Hàn Tại Tân là phải lấy được bản thiết kế Không quỳ.
Hư Nguyệt Hoa im lặng. Cô biết chỉ chút bản lĩnh này mà muốn đi hỏi thăm Bắc Sa, e sẽ là trò cười cho thiên hạ.
Diệp Mặc thấy Hư Nguyệt Hoa như thế, hắn liền hiểu ngay suy nghĩ trong lòng cô. Hắn mỉm cười nói:
- Thực ra, chị không cần phái người đi hỏi thăm đâu, chỉ cần chị để ý thâu tóm về mặt tin tức là được rồi. Tôi nghĩ chị đã tu luyện toàn bộ Cổ võ rồi, việc này chị thừa khả năng. Tôi sẽ không cần quan tâm, không cần biết trên người chị đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần chị ở lại Lưu Xà này ba năm, tôi tin rằng việc đạt đến Địa cấp là không có vấn đề gì.
- Sao cơ?
Hư Nguyệt Hoa giật mình, cô tu luyện hoàng cấp trung kỳ mất hơn hai mươi năm, thế mà Diệp Mặc nói chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi cô có thể thăng tới Địa cấp ư? Nếu là một tuần trước, cô nhất định sẽ không tin. Nhưng hiện tại, cô biết Diệp Mặc không lừa cô. Chỉ mượn bồi khí đan của hắn mà trong một đêm, cô đã luyện được nửa bộ huyền cấp rồi.
Hư Nguyệt Hoa đứng lên, vốn dĩ ý tưởng báo thù đã vô vọng trong đầu, nhưng giờ nó lại trỗi dậy. Nếu thực sự có thể thăng cấp đến Địa cấp thì không nhất thiết phải cần đến sự giúp đỡ của Diệp Mặc, bản thân cô cũng có thể tự mình báo thù được.
- Anh Diệp, nếu như Nguyệt Hoa tôi thật sự có thể luyện được Địa cấp, có thể báo thù được thì cả đời Nguyệt Hoa này sẽ theo anh không một lời oán thán.
Hư Nguyệt Hoa sửa lại xưng hô, không ngại Diệp Mặc nhỏ tuổi hơn mình. Chỉ cần Diệp Mặc giúp cô báo thù kẻ đã giết chết cha mẹ mình thì dù có phải chết cũng cam tâm. Trước đó cô từ bỏ ý định báo thù cũng là vì biết với bản lĩnh của mình mà đi báo thù thì không khác gì tự tìm chỗ chết.
- Chị Nguyệt Hoa, chị nói quá lời rồi. Chị chỉ cần giúp tôi làm tốt công tác tình báo là tôi đã vô cùng biết ơn rồi!
Diệp Mặc đương nhiên không cần Hư Nguyệt Hoa đi bán mình.
Diệp Mặc trở về phòng, đêm nay cuộc nói chuyện giữa hắn và Hư Nguyệt Hoa khiến hắn khá vừa lòng. Cô đã bị hắn thuyết phục hoàn toàn. Hắn biết cô có chút e ngại. Chút dè dặt này cũng không sai, vì cô không biết được thực lực của chính mình.
Ninh Khinh Tuyết đang ngủ rất say sưa, trên khóe miệng còn khẽ mỉm cười, chắc là cô đang gặp giấc mộng đẹp rồi. Diệp Mặc không kìm được liền hôn nhẹ một cái lên má cô rồi ngồi xuống nhẹ nhàng bên cạnh và bắt đầu tu luyện.
Trên địa cầu, cái chỗ không đủ nguyên khí thiên địa, nếu không cố gắng tu luyện thì thực sự hắn chỉ có thể đến mức này mà thôi.
Nhưng hắn chẳng những rất cố gắng mà công phu của hắn cũng không đến nỗi nào. Thêm vào đó, hắn lại liên tiếp gặp vận may, liên tiếp gặp đồ tốt. Bằng không hắn tin tưởng nói không chừng hiện tại hắn còn đang trong luyện khí tầng một
Ninh Khinh Tuyết nói Bắc Vi đã về, đang ở Ninh Hải. Hắn quyết định ngày mai sẽ đưa Khinh Tuyết đi thăm Bắc Vi trước, sau đó, nếu Bắc Vi đồng ý, hắn cũng đưa Bắc Vi cùng tới Lưu Xà.
Sáng ra, Ninh Khinh Tuyết tỉnh giấc thì thấy Diệp Mặc vẫn đang ngồi tu luyện, lòng cô chợt cảm thấy ấm áp. Diệp Mặc thấy cô đã dậy liền nói:
- Em dậy đi, đợi lát nữa sau khi ăn sáng xong, chúng ta sẽ về Ninh Hải trước, tiện sẽ cho em về Du Châu gặp cha mẹ luôn.
Ninh Khinh Tuyết ừ một tiếng rồi bước xuống giường. Cô đến bên Diệp Mặc và rất tự nhiên ôm chầm lấy hắn. Cô thích cảm giác ấm áp này. Còn Diệp Mặc vừa tu luyện xong, đột nhiên bị Ninh Khinh Tuyết vẫn đang mặc đồ ngủ ôm như vậy thì hắn thấy người mình nóng ran lên.
Mùi thơm thoang thoảng, thân thể mềm mại của cô làm hắn khó có thể kiềm chế được ý niệm trong đầu.
Hình như thấy được phản ứng của Diệp Mặc, mặt của Ninh Khinh Tuyết bỗng ửng hồng, cô tựa đầu vào ngực hắn. Cô nghĩ, cô bây giờ thật không giống cô chút nào. Cô làm như vậy có phải là hơi quá lắm không? Còn đang mặc đồ ngủ mà lại ôm Diệp Mặc thế này.
Diệp Mặc nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô, hắn đang định nói gì đó với cô thì có tiếng gõ cửa.
Diệp Mặc nhíu mày lại, giờ mới sáng sớm sao Hư Nguyệt Hoa lại đến quấy rầy hắn và Ninh Khinh Tuyết chứ? Trừ khi cô ta có chuyện rất quan trọng. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc khẽ mỉm cười. Trong mắt hắn, chỉ cần người bên cạnh không sao là được rồi. Ngoại trừ trái đất này nổ tung là quan trọng ra thì chẳng có gì to tát cả. Hư Nguyệt Hoa vừa mới quen hắn, vẫn chưa hiểu nhiều về hắn. Cô ta nóng vội như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Ninh Khinh Tuyết đứng lên, gỡ một ít tóc trên trán ra rồi cười nói:
- Chị Nguyệt Hoa chắc tìm anh có chuyện, anh ra ngoài trước đi, em mặc quần áo hẳn hoi rồi sẽ ra sau.
Diệp Mặc mở cửa phòng thì thấy Hư Nguyệt Hoa quả nhiên có chút lo lắng. Vừa thấy Diệp Mặc, cô vội vã nói;
- Vừa rồi tổng giám đốc Úc gọi điện đến tìm anh, nói là có một số việc cần báo cáo.
Không ngờ là Úc Diệu Đồng gọi điện đến tìm mình! Diệp Mặc giật mình, nếu không có gì đặc biệt thì Úc Diệu Đồng nhất định sẽ không tìm hắn gấp vào lúc sáng sớm như thế này.
Diệp Mặc liền bấm điện thoại gọi Úc Diệu Đồng thì đã thấy giọng nói gấp gáp của cô:
- Chủ tịch Diệp, lúc rạng sáng có hai người tới Lưu Xà. Trên người họ đều có nhiều vết thương, họ nói muốn tìm anh. Một người tên là Quách Khởi, còn người kia tên là Phương Vĩ. Tôi đã sắp xếp chỗ cho họ, định là đợi anh về xem sao. Nhưng vừa rồi tôi thấy trên mạng đang truy nã họ. Quách Khởi và Phương Vĩ đều là bộ đội đặc chủng, họ đã giết hai sĩ quan của mình sau đó trốn tới đây. Tôi không biết giữa anh với họ có quan hệ như thế nào, nên tạm thời không đả động gì cả.
Quách Khởi và Phương Vĩ? Diệp Mặc chợt nhớ tới việc lúc trước xảy ra trong khu rừng rậm nguyên thủy ở vùng biên giới hai nước. Lúc ấy Quách Khởi và Phương Vĩ đều là người của một tiểu đội Liệt Ưng , và đội trưởng của họ là một phụ nữ Lô Lâm. Hơn nữa Trì Uyển Thanh cũng là người thuộc tiểu đội này. Vì tiểu đội bị chặn lại ở Hàn Thiền động, sau được Quách Khởi phá vây, sau đó lại gặp Diệp Mặc đang tìm Tây Tạng Lạt Ma. Nhờ sự giúp đỡ của hắn mà giết được đội quân này, và đã cứu được bốn người kia.
Cũng vì chuyện này mà Diệp Mặc và họ có chút quan hệ bạn bè, hắn còn giúp Trì Uyển Thanh nữa. Lúc đó hắn nói cho mấy người họ là hắn đang ở Lưu Xà, sau có thấy Trì Uyển Thanh tới Lưu Xà tìm hắn, không ngờ giờ Quách Khởi và Phương Vĩ cũng tới đó.
Tuy nhiên hắn biết Quách Khởi đến Lưu Xà tìm hắn chắc chắn không phải vì biết dược Lạc Nguyệt là của hắn mà vì trước đó hắn nói cho họ biết hắn ở Lưu Xà.
Có điều Diệp Mặc thấy khó hiểu là Quách Khởi và Phương Vĩ vốn là quân nhân, thậm chí là những bộ đội đặc chủng giỏi giang, vậy sao có thể giết sĩ quan được chứ?
Đối với Quách Khởi này, Diệp Mặc thấy cũng không đến nỗi nào. Lúc đó, hắn còn dạy mấy người họ chút quyền thuật. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc liền nói:
- Trước tiên chị hãy bảo Quách Khởi và Phương Vĩ ở Lưu Xà chờ tôi, họ là bạn tôi, một lúc nữa tôi sẽ về.
Lúc này, Ninh Khinh Tuyết đi ra, cô đến trước mặt Diệp Mặc nhẹ nhàng hỏi:
- Dược phẩm Lạc Nguyệt có chuyện gì sao, Diệp Mặc?
Diệp Mặc liền an ủi cô:
- Không có gì cả đâu em. Giờ chúng ta về Lưu Xà trước nhé.
Tuy việc này đối với Diệp Mặc mà nói là không hề hấn gì nhưng không phải những người xung quanh đều cảm thấy giống như hắn. Lúc này đây, chẳng những Quách Khởi và Phương Vĩ đang rất lo lắng mà Úc Diệu Đồng cũng chẳng khá khẩm hơn.
Nếu là việc bình thường thì Úc Diệu Đồng tin Diệp Mặc có thể giải quyết ổn thỏa, nhưng là chuyện giết người thì không đơn giản thế. Nếu bị người ta biết dược phẩm Lạc Nguyệt chứa chấp hung thủ thì dù là mấy công ty dược Lạc Nguyệt cũng không gánh nổi, nói không chừng bị ngồi tù cũng nên.
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 428: Kinh doanh bá vương.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Sau khi chào Hư Nguyệt Hoa, Diệp Mặc đưa Ninh Khinh Tuyết trở về Lưu Xà. Hư Nguyệt Hoa giải quyết xong một vài chuyện, sau đó cũng đi Lưu Xà.
Về đến Lưu Xà, nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng những Ninh Khinh Tuyết không dám tin mà ngay cả Diệp Mặc cũng không thể tin nổi. Chỉ qua một quãng thời gian ngắn ngủi mà nơi đây đã thay đổi rất nhiều.
Nơi này giờ đã là một vùng buôn bán sầm uất, phồn hoa. Không những đường xá được mở rộng mà khắp nơi cũng mọc lên đủ loại cửa hàng, khách sạn…
Điều duy nhất khiến Diệp Mặc không vừa ý chính là, tuy đường phố đã được mở rộng nhưng không có quy hoạch rõ ràng, cải tạo xây dựng đều theo ý mình. Nói ngay con đường đông người qua lại kia, đáng lẽ phải xây dựng thêm mới phải.
Dược phẩm Lạc Nguyệt ở Lưu Xà là cửa hàng độc quyền lớn nhất đã đem đến phần lớn thương nhân mà những thương nhân này cũng mang tới không ít tiền bạc, thúc đẩy sự kết nối các doanh nghiệp, tạo thành một dây chuyền sản xuất.
Diệp Mặc nhìn cảnh tượng trước mắt, nén thở dài. Khó trách Hư Nguyệt Hoa đã có chút lo lắng xung quanh vấn đề giữa hai nước. Lưu Xà giờ phồn hoa, nhộn nhịp không khác gì một huyện thành phát triển; dân số ở đây cũng đông đúc, chỉ có điều bị hạn chế bởi diện tích mà thôi.
Diệp Mặc nhíu mày. Không được, nếu tiếp tục như vậy thì mục tiêu trước mắt sẽ không không đạt được. Điều khiến Diệp Mặc khó nghĩ chính là nếu chỉ có mình hắn, đánh không được sẽ bỏ đi, nhưng giờ hắn lại có người khác nữa, nếu thực sự quốc gia kia động thủ với Lưu Xà thì dù hắn có năng lực luyện khí tầng bốn, cũng không khác gì lấy trứng chọi đá.
Hỏa cầu và thuật phong nhận của hắn dù lợi hại đến đâu cũng không thể chống lại đội quân đông đúc kia. Hư Nguyệt Hoa lo lắng cũng phải, nhất định hắn phải giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt, nếu không, hậu quả thật khó lường.
Tuy Lưu Xà đã bị người của Phương Nam khống chế hoàn toàn, nhưng nơi này vốn là một mảnh đất lộn xộn, hơn nữa, tiếng tăm của Lưu Xà ngày càng vang xa, đã tạo thành một chút hỗn loạn trên vùng đất trị an.
Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết vừa mới tới đã gây sự chú ý của rất nhiều người. Chủ yếu là do sự cuốn hút của Ninh Khinh Tuyết. Dù cô tới bất kỳ đâu, cô luôn là tâm điểm của những người xung quanh.
- Ông anh có ở khách sạn không? Khách sạn của chúng tôi cung cấp đầy đủ các dịch vụ, bảo đảm sẽ khiến hai vị vừa lòng. Giờ tôi sẽ đưa hai vị đi, cứ đi theo tôi là được rồi.
Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết còn chưa hết xúc động thì một người phụ nữ trung niên đến chặn trước Diệp Mặc nói..
Tuy cách làm của chị ta chỉ là lôi kéo kinh doanh thôi nhưng khẩu khí của chị ta hình như Diệp Mặc đã đồng ý rồi. Hơn nữa, người phụ nữ này sau khi trèo kéo kinh doanh thì mấy người bên cạnh đang định đến xem thử lập tức dừng bước, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
Ninh Khinh Tuyết nhíu mày, đến gần Diệp Mặc hơn, không nói gì.
Diệp Mặc thản nhiên đáp:
- Không cần đâu, chúng tôi không cần ở khách sạn, chị làm ơn tránh đường!
- Anh bạn, đến Lưu Xà không ở khách sạn sao được? Mỹ nhan hoàn ở đây không phải ngày nào cũng mua được đâu. Nhưng nếu anh bạn ở khách sạn của chúng tôi, tôi đảm bảo anh có thể mua được Mỹ nhan hoàn!
Diệp Mặc chưa dứt lời thì lại có hai gã thanh niên trai tráng đứng cản đường. Mặc dù nói chuyện với Diệp Mặc nhưng ánh mắt lại nhìn Ninh Khinh Tuyết. Chúng không hề che giấu dục vọng khi nhìn cô.
Nói xong, chúng còn lấy ra một cây đao nhỏ lăm lăm trong tay.
Diệp Mặc mặt sa xuống, trong lòng rất tức giận. Lưu Xà không ngờ lại biến thành nơi chướng khí mù mịt như vậy, thế mà hắn còn tưởng đây là nơi an toàn nhất. Nếu Diệp Lăng không phải là em gái hắn thì chẳng phải sẽ bị những người này ức hiếp sao? Ở nơi này là lôi kéo khách, nhưng rõ ràng là uy hiếp khách. Nếu khách không đồng ý theo bọn chúng tới khách sạn của chúng thì còn có thể bị dùng sức mạnh khống chế nữa.
- Các anh vẫn dùng cách như vậy để mời khách sao? Chẳng lẽ Lưu Xà không có quy củ gì à?
Diệp Mặc lạnh lùng nói. Lưu Xà bây giờ và Lưu Xà hai năm trước hắn tới có gì khác nhau? Thậm chí còn không bằng.
Nói xong, trong lòng hắn cũng thấy lấy làm lạ. Ở Lưu Xà mà còn tồn tại loại du côn này thì chẳng phải không thể dung thân sao? Xem ra, cần giải quyết vấn đề nhanh một chút.
Diệp Mặc càng tức giận hơn, chẳng lẽ Tàng Gia Nghiêm và Phương Nam không quản người của chúng để biến Lưu Xà thành một nơi như vậy? Thật quá kém cỏi mà!
Tuy nhiên, Diệp Mặc rất nhanh bình tĩnh lại, dù sao những kẻ này đều xuất thân từ tầng lớp thấp kém, không có kinh nghiệm quản lý thành thị, càng không có một quy trình quản lý thành thị mới. Lưu Xà có thể ổn định như thế này cũng là tương đối rồi.
- Hoán Quỷ, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần, không nên như vậy đối với khách mà anh vẫn thế. Anh cản trở công việc của tôi thì đừng trách tôi không khách khí nhé.
Tiếng của một người trẻ tuổi vang lên.
Tên thanh niên được gọi là Hoán Quỷ này quay đầu lại nhìn hai gã thanh niên kia rồi cười nói;
- Hỏa Tử ca, đừng so đo với Thiết ca nữa, đến hút điếu thuốc đi. Dù gì thì ông chủ của chúng ta và Thiết ca cũng là anh em đúng không, ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu thì thấy đấy!
Tuy mới nhìn thì khách khí nhưng dường như gã cũng không coi tên Hỏa Tử ca kia ra gì.
Diệp Mặc ngẩng đầu lạnh lùng nhìn gã thanh niên. Gã này hắn biết. Năm đó gã lưu lạc tới Yến Kinh, đã được giải vây một lần. Hắn còn nhớ như in gã tên Tiểu Hỏa này là một tên tiểu đệ trung thành của Phương Nam.
Khó trách những tên này hống hách thế, hóa ra là có chỗ dựa. Mấy tên Hắc bang xuất thân không thể có quyền lực, một khi trong tay có quyền lực thì chúng lại lập tức muốn tìm lợi lộc rồi. Không biết người được gọi là Thiết ca đó dựa vào người nào?
- Được rồi, không cần phải làm quá đáng quá, tuy Thiết ca là anh em của tôi, nhưng Lưu Xà lại không phải là của tôi, cũng chẳng phải của Thiết ca. Các anh cứ thế này, tôi rất khó xử.
Tiểu Hỏa nghiêm mặt nói, gã cảm thấy cách làm của nhiều anh em đã xa rời ý tưởng ban đầu của Diệp đại ca, nhưng Nam ca chỉ lo tu luyện, ít khi để ý mấy chuyện này, mọi chuyện của thủ hạ đều được giao cho tiểu Thiết, tiểu Hỏa, Thạch Đầu nên cuối cùng tạo thành cục diện này.
- Xin lỗi, Hỏa tử ca, vụ làm ăn này nhất định tôi phải làm.
Nói xong, Hoán Quỷ lại nháy mắt nhìn Ninh Khinh Tuyết, khóe miệng lộ ra một chút thích thú cổ quái.
Tiểu Hỏa bất đắc dĩ lắc đầu, y ngẩng đầu lên, dụi dụi mắt, không dám tin vào mắt mình. Y không ngờ lại nhìn thấy Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết. Mặt Tiểu Hỏa chợt biến sắc, không để ý tới Hoán Quỷ nữa mà chạy đến trước mắt Diệp Mặc, cung kính chào:
- Đại, đại ca, anh đã về rồi ạ…
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn lướt qua người kinh doanh bốn phía, vừa muốn nói chuyện thì lại lần nữa thấy một đám thương nhân bị chặn lại giống mình khi nãy, mấy người họ hình như bị lôi kéo đi.
- Những thứ rác rưởi này sao lại ở Lưu Xà thế? Phương Nam làm việc kiểu gì vậy?
Diệp Mặc tức giận, dược phẩm Lạc Nguyệt của hắn ở Lưu Xà, Lưu Xà xảy ra chuyện này thì sản phẩm trị liệu của hắn sẽ mất uy tín, chuyện này mà lan truyền đi sẽ gây tổn thất to lớn tới lợi ích của công ty.
- Anh là cái thá gì chứ? Khoa tay múa chân thật không ra sao cả. Là đại ca của tiểu Hỏa đấy sao? Tôi nói cho anh biết, anh muốn khoe đại ca của anh trở về à? Nơi này không phải là nơi mà anh có thể ra vẻ ta đây, bằng không đừng trách tôi không nể mặt Hỏa tử ca.
Hoán Quỷ nghĩ Diệp Mặc chỉ là người thân thích của Tiểu Hỏa, gã không nghe thấy lời nói của Diệp Mặc, bước tới nói bằng giọng điệu rất khinh thường. Có thể thấy, gã chẳng coi tiểu Hỏa ra gì, chỉ vì tiểu Hỏa từng là anh em với Thiết ca của bọn chúng nên chúng mới nể nang một chút mà thôi.
“Bốp” một cái, Tiểu Hỏa tát vào mặt Hoán Quỷ:
- Biến đi, cho dù anh là người của tiểu Thiết cũng đừng trách tôi không khách khí. Không cần nói nữa, nếu tiểu Thiết ở đây thì cũng hành động giống tôi thôi.
- A, Trần Cơ Hỏa, anh uy phong thật đấy! Ở Lưu Xà này, anh không phải là lão đại, anh dựa vào cái gì mà dám đánh thủ hạ của tôi chứ?
Lại là một gã thanh niên trẻ dẫn theo hai người khác tới, trên người vẫn mặc một quân phục.
Người này Diệp Mặc cũng biết, gã tên tiểu Thiết. Gã là một trong hai thủ hạ trung thành và tận tâm với Phương Nam. Còn có một tên nữa gọi là Thạch Đầu. Không ngờ chỉ hai năm ngắn ngủi mà con người này đã thay đổi như vậy. Ồ, hay là nói gã vốn vậy, không có gì thay đổi, chỉ có điều Diệp Mặc không biết gã mà thôi. Hóa ra, Thiết ca mà tên Hoán Quỷ đó nói là tên tiểu Thiết này.
- Những người này thực sự không nói đạo lý …
Ninh Khinh Tuyết không những nhìn thấy đám người vừa rồi kéo cô và Diệp Mặc mà còn nhìn thấy đám người lôi kéo mấy thương nhân kia, lập tức đôi mi thanh tú nhíu mày lại và nói.
- Đạo lý ư? Đạo lý chính là tôi nói…
Tiểu Thiết nói được nửa chừng thì quay ra nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết xinh đẹp. Nhưng cô gái này không khiến y vui, hình như hắn đã nhận ra Ninh Khinh Tuyết. Lúc trước hình như cô gái này đã tới Lưu Xà, Phương lão đại tiếp cô như thượng khách, hình như là người của anh Diệp. Không ngờ chính là cô, Tiểu Thiết chợt cảm thấy có chút bất an.
Cuối cùng gã đã nhìn thấy Diệp Mặc trầm tĩnh đang đứng bên cạnh Ninh Khinh Tuyết. Nếu có cơ hội trở lại, gã sẽ không nhìn cô gái mà sẽ chú ý người bên cạnh cô trước.
Tiểu Thiết thấy Diệp Mặc thì sững sờ, không ngờ lại là lão đại, lão đại của anh Nam. Thậm chí bọn chúng không có cơ hội gọi anh Diệp là lão đại thì Diệp Mặc đã trở về Lưu Xà rồi. Mà Hoán Quỷ, thuộc hạ của gã hình như còn muốn ép Diệp Mặc để kinh doanh, bị Tiểu Hỏa ngăn cản, kết quả là… Sự tình sau đó, tiểu Thiết không dám nghĩ tiếp, gã đã hiểu tất cả. Xong rồi, tiểu Thiết trở lên sợ hãi, làm kinh doanh bá vương không ngờ lại làm trên đầu lão đại, còn không biết tên Hoán Quỷ khốn kiếp này có mạo phạm lão đại không nữa.
- Thiết ca, tiểu Hỏa ngày càng kỳ cục, gần đây luôn cản trở việc làm ăn buôn bán của chúng ta, nếu không phải hắn là anh em của lão đại thì em đã sớm…
Hoán Quỷ đột ngột ngừng lại.
Không phải gã không muốn nói tiếp mà vì gã không nói ra được, tiểu Thiết đã tát gã một bạt tai, không đợi gã kịp phản ứng. tiểu Thiết thoáng cái đã quỳ gối trước mặt Diệp Mặc.
Bị tiểu Thiết tát, Hoán Quỷ không hiểu gì cả, gã còn đang bối rối chưa kịp có phản ứng gì thì lại thấy anh Thiết của gã quỳ gối trước người thanh niên này.
- Diệp đại ca, tôi, tôi không biết là anh…
Tiểu Thiết thật sự sợ hãi, người khác không biết sự lợi hại của Diệp Mặc nhưng gã theo Phương Nam đã từng tận mắt thấy bản lĩnh của Diệp Mặc.
Diệp Mặc lạnh lùng nói:
- Ý của anh là nếu là người khác, anh có thể làm như vậy?
Tiểu Thiết miệng há hốc không nói lên lời, gã thực sự là như vậy đấy. Lưu Xà đã là địa bàn của bọn chúng, lão đại lại không cho thì chèn ép như vậy để kinh doanh có quan hệ gì chứ?
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 429: Vấn đề ở Lưu Xà
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Nhận được điện thoại của Tiểu Hỏa, Phương Nam vội vàng chạy tới. Lưu Xà không lớn lắm. Anh ta lái xe không quá vài phút đã tới nơi.
Nhìn Tiểu Thiết quỳ trên mặt đất, hơn nữa mặt Diệp Mặc có phần không vui, Phương Nam lập tức biết không tốt rồi. Anh Diệp quay trở về là chuyện đáng mừng. Nhưng từ trước tới nay y chưa từng xen vào chuyện của đám đàn em. Không phải đám đàn em đã làm chuyện gì đắc tội với lão đại chứ?
Thậm chí không đợi xe dừng lại, Phương Nam liền nhảy ra khỏi xe vội đến trước mặt Diệp Mặc cung kính kêu lên:
- Anh Diệp đã trở lại rồi sao?
Từ khi tu luyện Cổ Võ, tu vi của Phương Nam càng cao, lại càng biết sự yếu kém của mình, càng hiểu Diệp Mặc sâu không lường được. Trước kia, anh ta đối với Diệp Mặc là kính sợ và khâm phục. Bây giờ là tôn kính và sùng bái từ tận đáy lòng. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến anh ta bỏ lại mọi chuyện, chuyên tâm tu luyện cổ võ.
Hoán Quỷ cảm thấy vô cùng sợ hãi. Ngay cả động đậy, gã cũng không dám. Thậm chí lão đại của anh Thiết là Phương Nam còn tỏ ra cung kính đối với người thanh niên này như thế. Vừa rồi gã còn ảo tưởng muốn cướp lấy cô gái này. Hiện tại gã hận không thể tát vào mặt mình mấy cái.
Chỉ trong một thời gian ngắn, chẳng những Tàng Gia Nghiêm, Úc Diệu Đồng, Dương Cửu... Gần như tất cả cao tầng của dược phẩm Lạc Nguyệt, đều ngồi tới đây. Hoán Quỷ hoàn toàn tuyệt vọng. Cho dù gã là kẻ ngốc, cũng đoán được người này hẳn là chính là lão đại Lưu Xà trong truyền thuyết.
Vẻ mặt Úc Diệu Đồng khiếp sợ nhìn Diệp Mặc. Cô nghĩ mãi không ra, nhưng chỉ có thể giữ sự kinh hãi này ở trong lòng. Cô không dám nói ra. Buổi sáng, cô gọi điện thoại cho Diệp Mặc. Hiện tại bất quá mới chỉ một giờ mà thôi, không ngờ Diệp Mặc đã xuất hiện ở Lưu Xà.
Nếu không phải cô thật sự biết được buổi sáng Diệp Mặc còn đang Hongkong cô còn tưởng rằng Diệp Mặc đang ở ngay trong khu vực gần đây. Hongkong đến Lưu Xà, một giờ? Thảo nào buổi sáng Diệp Mặc nói sẽ lập tức quay lại. Điều này đã khiến cô hoàn toàn hóa đá. Nếu nói Diệp Mặc điều chế ra Dưỡng Nhan Hoàn, thậm chí cả Kiện Thể Hoàn cô vẫn cảm giác hợp tình hợp lý. Nhưng Diệp Mặc chỉ mất một giờ để đi từ Hongkong tới Lưu Xà. Chuyện này thực sự nằm ngoài dự đoán của cô. Cho dù có máy bay riêng cũng không thể nào nhanh như vậy.
Lúc này Úc Diệu Đồng mới phát hiện, cô thực sự không hiểu mấy về Chủ tịch Diệp Mặc của cô…
- Chủ tịch Diệp...
- Chủ tịch Diệp..
Mọi người nhao nhao tới chào hỏi Diệp Mặc. Diệp Mặc gật đầu một cái rồi nói:
- Tốt, dược phẩm Lạc Nguyệt chúng ta có được hôm nay là nhờ mọi người đã cố gắng. Lưu Xà có được sự phồn hoa như hôm nay, cũng là do mọi người vất vả mới nhận được. Tôi nghĩ, bất kỳ ai cũng không hy vọng cục diện này bị phá hỏng. Nhưng hôm nay khi tôi quay trở về lại thấy bọn cướp đang hoành hành. Nếu những người phụ nữ đàng hoàng đến đây, có phải sẽ bị buộc thành kỹ nữ không? Lưu Xà là căn cứ của dược phẩm Lạc Nguyệt chúng ta, là nơi chúng ta sẽ náu thân sau này, không phải hang ổ của thổ phỉ. Muốn làm thổ phỉ, cút cho tôi...
- Chủ tịch Diệp, đây là do tôi đã làm không tốt...
Tàng Gia Nghiêm có chút xấu hổ đi tới nói. Tuy rằng anh ta đã nghe nói về tình trạng này, nhưng lại không mấy coi trọng. Không ngờ được lại diễn biến thành lão đại quay trở về cũng bị người ta quấy nhiễu.
- Đại ca, đây là do tôi quản giáo không nghiêm. Tổng giám đốc Tàng giao vấn đề trị an ở Lưu Xà cho tôi. Vì tôi quá ham luyện võ nên đã giao vấn đề trị an của Lưu Xà cho thủ hạ. Không ngờ lại biến thành tình trạng tồi tệ như vậy. Tôi sẽ lập tức thông báo chỉnh đốn và cải cách.
Phương Nam toát mồ hôi lạnh nói.
Diệp Mặc khoát tay chặn lại nói:
- Chuyện này quả thật là trách nhiệm của anh. Bất quá anh không cần thông báo chỉnh đốn và cải cách. Hiện tại anh không nên quản chuyện ở Lưu Xà. Cứ giao cho Dương Cửu quản lý. Tạm thời anh chính là thủ hạ hỗ trợ cho Dương Cửu.
Diệp Mặc nói câu đầu tiên đã lấy lại vị trí của Phương Nam. Đồng thời để Dương Cửu vốn thấp hơn anh ta một bậc, thay thế anh ta. Tuy rằng trong lòng Phương Nam cảm thấy thấp thỏm lo âu, nhưng lại không dám nói bất kỳ lời nào. Đừng nói Diệp Mặc còn để anh ta làm thủ hạ cho Dương Cửu chính là có ý cho phép anh ta lập công chuộc tội. Cho dù Diệp Mặc đuổi anh ta đi, anh ta cũng chỉ có thể nghe theo.
Hóa ra Diệp Mặc đã sớm nhận ra bọn họ. Nhưng không ngờ chuyện này lại bị hủy trong tay thủ hạ của mình. Nghĩ đến đây Phương Nam hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Thiết vẫn quỳ trên mặt đất. Nếu không phải Tiểu Thiết là tâm phúc của anh ta, anh ta đã lấy mạng gã rồi.
- Dương Cửu tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ của lão đại đã giao cho.
Dương Cửu nghe Diệp Mặc nói vậy, vội vàng tiến lên phía trước cam đoan.
Diệp Mặc thản nhiên nói:
- Chỉ có điều hiện tại tôi tạm thời để cậu dọn sạch Lưu Xà một chút. Về phần về sau làm thế nào để quản lý Lưu Xà, chúng ta vẫn cần phải tiếp tục thảo luận một chút. Mấy ngày nay, nhiệm vụ của anh là cùng Phương Nam kiểm tra toàn bộ Lưu Xà bao gồm khách sạn, nhà nghỉ quán rượu còn có cả các loại cửa hàng. Tạm thời thu hồi lại tất cả nhà nghỉ, các ngành sản xuất và giải trí. Không phục giết.
Diệp Mặc nói với giọng điệu lạnh như băng khiến mọi người ở đây đều cảm thấy chấn động. Không phục thì giết? Nếu lời này nói ở chỗ khác, không phải vừa mới nói ra, liền bị truy nã sao? Nhưng chỗ này là Lưu Xà. Hơn nữa bây giờ còn là địa bàn của Diệp Mặc hắn.
- Diệp Mặc...
Ninh Khinh Tuyết cảm giác Diệp Mặc nói như vậy có chút không ổn. Tuy rằng cô đã từng tới Lưu Xà một lần, nhưng có nhiều thứ cô chưa từng tiếp xúc đến. Bất quá cô chỉ kêu tên Diệp Mặc một cái, rồi không nói gì nữa. Nếu hắn làm như vậy, hẳn là có đạo lý của hắn.
Đương nhiên Diệp Mặc có đạo lý của mình. Người đến Lưu Xà có thể xưng vương xưng bá ở đây, có mấy người là nhân vật đơn giản? Hắn không muốn bất kỳ ai biến Lưu Xà thành nắm tay người nào lớn, thì người đó có lý. Nếu đã quyết định dừng chân ở Lưu Xà, hắn nhất định phải hoàn toàn nắm giữ nơi này trong tay mình. Đối với những người này, hoàn toàn không thể nói tới bất kỳ đạo lý nào. Chờ hắn nắm giữ toàn bộ Lưu Xà trong tay mình, sau đó mới quay lại lập ra đạo lý.
Trước đây, chỉ có thể dùng sát phạt để giải quyết vấn đề. Diệp Mặc từng diệt bang Lưỡng Tê, san bằng phái Hợp Lưu, việc sát phạt Lưu Xà đối với hắn mà nói không hề có gì ngăn cản nổi.
Bất kể là an ninh trật tự, thương mại, quy hoạch Lưu Xà, hiện tại một đám thủ hạ của hắn làm bừa bãi lộn xộn như vậy, không có người nào đáng để đứng đầu.
Lời nói của Diệp Mặc khiến mọi người ở đây đều cảm giác được ông chủ bọn họ vốn vẫn dễ nói chuyện, dường như cũng có lúc không dễ nói chuyện. Mà khi hắn không dễ nói chuyện, dường như rất đáng sợ.
Diệp Mặc thoáng nhìn về phía Dương Cửu đang hưng phấn nói:
- Không nên cấm quá lâu, sẽ ảnh hưởng đến thương nhân từ bên ngoài đến. Đối với người xưng bá ở Lưu Xà, chỉ cần từng giết người hoặc là cưỡng hiếp phụ nữ, toàn bộ giết hết, không cần thông báo. Bất quá nếu anh giống với người trước đây, thiên vị, thì người kế tiếp rơi đầu chính là anh.
- Vâng
Dương Cửu lập tức rùng mình một cái.
Hiện tại anh ta đã biết rõ, có thể nói nghĩa khí với bằng hữu, nhưng không thể để loại quan hệ này dính dáng tới việc quản lý. Nếu làm như vậy chỉ có thể khiến nơi này càng ngày càng không xong.
Mồ hôi lạnh trên người Hoán Quỷ túa ra. Gã không biết mình đã từng giết bao nhiêu người. Ngay cả phụ nữ bị gã cưỡng hiếp cũng hơn mười người. Hiện tại Diệp Mặc ra lệnh như vậy, không thể nghi ngờ, gã chắc chắn phải chết.
Đi. Nhất định phải đi. Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Hoán Quỷ.
Bỗng nhiên Tiểu Hỏa chỉ vào Hoán Quỷ và một nam một nữ phía sau gã nói:
- Ba người này đều từng giết người. Hơn nữa tôi còn biết bọn họ đã từng đến Lưu Xà cướp phụ nữ...
- Ha ha, chuyện này tôi cũng biết. Chỉ có điều lúc ấy lão đại không nói gì mà thôi.
Dương Cửu cười lên một tiếng đầy thê lương, lập tức ra tay. Hoán Quỷ và một nam một nữ phía sau gã còn chưa kịp phản ứng đã ngã xuống mặt đất. Ngoại trừ Diệp Mặc ra, thậm chí ngay cả Tàng Gia Nghiêm cũng không thấy rõ ràng Dương Cửu đã động thủ thế nào. Chữ địa của sát thủ Địa Sát quả nhiên là danh bất hư truyền.
Diệp Mặc lạnh lùng thoáng nhìn về phía Tiểu Thiết đang quỳ trên mặt đất. Nếu không phải cho Phương Nam chút mặt mũi, hắn đã sớm đánh một quả cầu lửa qua rồi.
- Dương Cửu và Phương Nam dẫn người lập tức đi thi hành. Người còn lại lập tức cùng tôi trở về tổ chức họp hội nghị.
Diệp Mặc biết không chỉ có mình hắn mới có khả năng nhìn thấy mối nguy của Lưu Xà. Nguy hiểm thật sự đến từ uy hiếp của quốc gia bên cạnh. Loại uy hiếp này, ngay cả Diệp Mặc hắn cũng không thể nói hóa giải là hóa giải.
Diệp Mặc và đám người Úc Diệu Đồng vừa mới trở lại tổng bộ đại lục Lạc Nguyệt, Diệp Lăng liền lao đến. Cô vừa nhận được tin anh trai tới, cô bỏ lại chén thuốc phải chế luyện lập tức chạy đến đây.
Diệp Lăng vừa mới nắm được cánh tay Diệp Mặc, cô lập tức nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết. Cô vui mừng chạy đến trước mặt Ninh Khinh Tuyết bắt lấy tay cô.
- Chị dâu Khinh Tuyết, chị đã về sao? Thật sự là quá tốt rồi. Bằng không khẳng định anh em sẽ lo lắng muốn chết.
Tuy rằng cho tới bây giờ Diệp Mặc vẫn chưa từng nói gì, nhưng Diệp Lăng biết vị trí của Ninh Khinh Tuyết ở trong lòng Diệp Mặc rất quan trọng. Tuy rằng trước kia cô không thích Ninh Khinh Tuyết, nhưng anh trai cô thích. Yêu ai yêu cả đường đi. Cô sao có thể gây mâu thuẫn với chị dâu?
- Ừ, cám ơn em, Diệp Lăng. Thật không ngờ được em lại đang ở Lưu Xà.
Trong lòng Ninh Khinh Tuyết lập tức nhớ tới một người em gái của Diệp Mặc, Đường Bắc Vi ở Ninh Hải. Có một số việc Diệp Mặc còn chưa kịp nói với cô, cho nên hiện tại cô còn không biết chuyện gì đã xảy ra. Trong lòng cô lại tưởng rằng, Đường Bắc Vi giống mình cũng là người Diệp Mặc thích. Tuy trong lòng Ninh Khinh Tuyết suy đoán như vậy, nhưng lại không dám hỏi. Cô biết nếu quả thật đúng như vậy, khẳng định Diệp Mặc sẽ tìm cơ hội nói cho cô biết. Cho nên cô không vội.
- Chị dâu Khinh Tuyết, hay là sau này chị ở lại Lưu Xà đi. Ở đây rất tốt.
Diệp Lăng ở Lưu Xà một thời gian, đã nảy sinh tình cảm đối với Lưu Xà. Nhưng cô biết Ninh Khinh Tuyết còn có công ty của mình. Hẳn là chị ấy sẽ vẫn trở lại Du Châu. Tuy rằng biết như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn hi vọng chị dâu ở cùng một chỗ với mình.
Không ngờ được Ninh Khinh Tuyết lại tự nhiên cười nói:
- Được, chị muốn quay về Ninh Hải một chuyến, lấy một vài thứ đến đây. Sau đó sẽ ở lại Lưu Xà.
- Thật sao? Vậy thì tốt quá.
Diệp Lăng đã quên mất anh trai mình vẫn còn đang ở đó.
Ninh Khinh Tuyết lại phân biệt rõ. Tuy rằng xí nghiệp nhà cô cũng là xí nghiệp dược phẩm, bất quá cô đã gả cho Diệp Mặc, hẳn là người của Diệp Mặc. Cô nên ở lại Lưu Xà giúp Diệp Mặc làm việc.
Nhị Hổ và Lỗ Tiểu Trân đều qua chào hỏi Diệp Mặc. Thoáng một cái lại gặp được nhiều người quen, người đi theo mình như vậy. Diệp Mặc thầm hạ quyết tâm muốn Lưu Xà biến thành một khuôn mẫu, ít nhất phải khiến cho người đi theo hắn ở Lưu Xà được an toàn không hề có vấn đề gì.
- Tổng giám đốc Tàng, trước hết, anh triệu tập mọi người tới phòng họp. Diệp Lăng, em và Khinh Tuyết cũng tới phòng họp đi. Chị Úc, chị dẫn tôi đi gặp Quách Khởi và Phương Vĩ.
Diệp Mặc không quên chuyện của Quách Khởi. Tuy rằng hắn không biết vì sao anh ta giết người sĩ quan kia, nhưng nếu Quách Khởi bị người ta hãm hại, hắn sẽ giúp anh ta. Hắn rất thích Quách Khởi. Người này rất trung thành. Đúng là người đàn ông không tồi!!!
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương