Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 200: Không cần phải lưu lại
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Nhưng mà Lữ Bất Phàm không chỉ có không ngốc, còn là Lữ gia thiên tài, tâm kế, thủ đoạn đều phi thường lợi hại, ngoại trừ tên nho nhã ra thì chính là một cái âm người.
Người như vậy, coi như là bị Trần Phong Nhiên ám sát, tập kích, nhưng không phải không chết sao? Dù phẫn nộ ra sao, cũng quyết sẽ không giết Trần Phong Nhiên.
Trần Chấn Hoa sẽ cảm giác có bí ẩn ở bên trong, những hắn không quan tâm. Quan tâm chính là, con của hắn thật sự bị giết.
Điểm này, như vậy đủ rồi.
Có lẽ là lúc ấy đầu óc Lữ Bất Phàm choáng, ai biết rõ a?
Người đã bị chết, cái kia chính là chết rồi.
Nghe Lữ Văn phủ nhận, che chở Lữ Bất Phàm, cực lực nói Lữ Bất Phàm thành người bị hại, làm cho Lữ Bất Phàm cùng việc này không có một xu quan hệ, Trần Thanh Hoa dưới sự giận dữ, trực tiếp lấy video ra.
Quả nhiên, sau khi Lữ Văn thấy được video, sắc mặt lập tức trở nên khó coi không thôi.
Bằng chứng như núi a.
Mặc dù nói đoạn video này, dùng năng lực của Lữ Văn hắn, muốn bảo trụ Lữ Bất Phàm vẫn là phi thường nhẹ nhõm. Nhưng mà, Lữ Bất Phàm chưa bắt đầu kiếp sống chính trị, đã lưu lại một vết nhơ mà cả đời khó có thể phai mờ.
Về sau cho dù Lữ Văn nâng đỡ như thế nào, thủ đoạn của Lữ Bất Phàm khôn khéo như thế nào, cũng không cách nào đi đến đỉnh phong của con đường làm quan. Ít nhất, muốn tới được vị trí của Lữ Văn, cái kia quyết không có khả năng.
Một điểm hi vọng cũng không có, trừ khi tất cả thể lực đối lập của Lữ gia đều chết hết.
Chứng kiến đoạn video này, Lữ Văn lập tức giống như là già nua hơn mười mấy tuổi . Lữ Văn tinh tường ý thức được, Lữ gia của mình, bởi vì đoạn video này, lâm vào một tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Dùng không được bao lâu, lực ảnh hưởng trên chính trị của Lữ gia bọn hắn, sẽ biến mất.
Dù sao niên kỷ của Lữ Văn đã không còn nhỏ rồi, hắn còn có thể sống được bao lâu? Hắn chết, ai đến chèo chống Lữ gia? Lữ Bất Phàm đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa, Lữ Văn cũng tin tưởng, dùng năng lực của Lữ Bất Phàm, tương lai tất nhiên sẽ làm Lữ gia phát triển càng cường đại hơn, vượt qua Lữ Văn hắn cũng không phải vấn đề gì.
Nhưng hiện tại thì sao?
Bởi vì đoạn video này, Lữ Bất Phàm có một vết nhơ không thể xóa nhòa trong lý lịch, đã chú định thành tựu của hắn sẽ không quá cao. Muốn vượt qua Lữ Văn, đó tuyệt đối không có khả năng.
Cho dù là làm được vị trí hiện tại của Lữ Văn, cũng là một loại hy vọng xa vời.
Không cách nào làm được vị trí hiện tại của Lữ Văn, cái kia chính là đại biểu cho thực lực Lữ gia sẽ không mạnh mẽ như hiện tại nữa, lực ảnh hưởng trên chính trị, cũng không có lớn như hiện tại.
Lữ Văn có thể làm tới vị trí hôm nay, là đắc tội với không ít người. Tuy hắn âm thầm xử lý không ít, nhưng mà còn có người, hắn không có năng lực xử lý.
Đợi cho ngày nào đó hắn chết rồi, ai đến chèo chống Lữ gia? Cho dù có thể chống đỡ được, cừu gia của Lữ gia, há có thể để cho con cháu hắn sống khá giả sao?
Ở thời khắc này, Lữ Văn có một cảm giác không người kế tục.
Sớm biết có một đoạn video như vậy, Lữ Văn hắn há có thể để cho Trần Chấn Hoa muốn nện như thế nào thì nện sao? Tất cả những cái kia đều là gia nghiệp Lữ gia a.
Nhìn Trần Chấn Hoa mang theo một đội nhân mã ly khai, trong hai tròng mắt của Lữ Văn bắn ra hàn mang bốn phía, sắc mặt cũng âm trầm ngoan độc.
- Muốn bảo toàn Lữ gia, xóa đi vết bẩn trên người Lữ Bất Phàm, vậy thì phải tiêu diệt Trần gia.
Lữ Văn trầm ngâm một tiếng, thầm nghĩ trong lòng:
- Trần Chấn Hoa cùng Trần lão gia tử vừa chết, Trần gia sẽ cái gì cũng không phải.
Bởi vì Lữ Bất Phàm hạ lệnh giết người, là Trần gia Trần Phong Nhiên, cho nên mới lưu lại vết bẩn.
Mà thế lực Trần gia cường hãn, là vì Trần Chấn Hoa cùng Trần lão gia tử tồn tại.
Bọn hắn vừa chết, thế lực Trần gia không còn tồn tại. Dùng thủ đoạn của Lữ Văn, muốn tiêu trừ vết bẩn của Lữ Bất Phàm, còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Người chết như đèn tắt!
- Trần lão gia tử chưa đủ sợ hãi, hắn sống cũng sống không được bao lâu.
Trong nội tâm Lữ Văn tràn đầy sát cơ nồng đậm:
- Trần Chấn Hoa còn trẻ, hắn mới thật sự là uy hiếp.
Về phần những người Trần gia khác, Lữ Văn căn bản không có để vào mắt.
- Hừ, dù sao Trần gia đã bị chết một cái. Như vậy, Trần Thanh Đế kia cũng không cần phải lưu lại.
Trong lòng Lữ Văn hung ác:
- Trần lão gia tử coi trọng Trần Thanh Đế như thế, nếu như Trần Thanh Đế chết rồi, không biết Trần lão gia tử có thể thừa nhận được sự đả kích này không? Còn có thể sống hay không?
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Trần Thanh Đế rời giường, mua điểm tâm cho Trương Kiều, cùng với dựa theo Trương Kiều yêu cầu, mua đại lượng rau quả, hoa củ, các loại đồ vật.
Nữ hầu gì đó, tạm thời Trương Kiều không cần, bản thân mình có thể nấu cơm. Chỉ cần có đầy đủ tài liệu, nàng cũng là đói không được.
Đối với cái này, Trần Thanh Đế không chút suy nghĩ liền trực tiếp đáp ứng.
Chuẩn bị xong hết thảy, Trần Thanh Đế thuận tiện ăn bữa sáng, sau đó mới trở lại biệt thự của mình. Hết cách rồi, vì không lãng phí nhiều thời gian hơn, Trần đại thiếu cần đi Huyết Nhận một lần mới được.
Chỉ là, đợi trái đợi phải, đã đến thời điểm ăn cơm trưa, Trần Chấn Hoa lại không có đến, ngược lại là Viên mập mạp ở ngày hôm qua bị Quân Thần dọa chạy đi đến.
- Trần đại thiếu, gần đây không có chuyện gì chứ?
Trong phòng khách biệt thự, Viên Cầu đi tới bên cạnh Trần Thanh Đế đang ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi. Không ngừng xoa xoa hai tay như nải chuối, vẻ mặt chờ mong.
- Có lẽ không có chuyện đại sự gì?
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu.
Trần Thanh Đế biết rõ, đến bây giờ Trần Chấn Hoa cũng không có đến. Rất hiển nhiên, Trần Chấn Hoa bên trong phẫn nộ, đã quên sự tình muốn ném Trần đại thiếu vào Huyết Nhận rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 201: Không làm được
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Ở trong thời gian ngắn, ít nhất phải chờ Trần Chấn Hoa giải quyết mọi chuyện xong, Trần đại thiếu mới có thể đến Huyết Nhận.
- Ngao rống. . . thật sự là quá tốt.
Viên Cầu hai mắt tỏa sáng, cười hắc hắc, nói:
- Trần đại thiếu, ngươi nói kế hoạch phát tài, bây giờ có phải nên nói cho ta biết hay không? Ca ca ta vẫn chờ phát tài đây này.
- Về phần kế hoạch phát tài, ta nghĩ kỹ, cảm giác có chút không quá phù hợp.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, có chút lắc đầu, nói ra:
- Quá mạo hiểm.
- Oa kháo, ngươi dấy lên hứng thú của ca ca ta, bây giờ lại nói không thích hợp? Quá mạo hiểm?
Viên Cầu nhịn không được liếc mắt, nói ra:
- Bất kể mạo hiểm hay không, ngươi nói nghe một chút, ta cố vấn cho ngươi thoáng một phát.
Trần Thanh Đế nói mạo hiểm, đương nhiên không phải không có thể kiếm tiền, có thể lỗ vốn. Mà là vì, điều hòa y cùng phòng ngự y một khi đẩy ra, thật sự là quá mạo hiểm.
Điều hòa y cùng phòng ngự y, đối với Trần Thanh Đế mà nói là rất bình thường, không có cái gì quá không được. Nhưng mà, đối với người bình thường mà nói, đây tuyệt đối là đồ vật vô cùng nghịch thiên.
Nếu thật là làm đi ra, dùng thế lực Trần gia chỉ sợ cũng không thể gánh vác được lợi ích quốc gia. Đến lúc đó, chỉ sợ Trần đại thiếu sẽ bị chộp tới, biến thành cái máy làm việc cực nhọc.
Làm cái gì?
Dốc sức liều mạng vì quốc gia chế tác quần áo điều hòa cùng phòng ngự chứ sao.
Đương nhiên, điểm ấy cũng không phải Trần Thanh Đế lo lắng, cơ quan quốc gia đối với Trần đại thiếu thật đúng là không quan tâm. Hắn càng để ý chính là, ai biết rõ, trên cái thế giới này đến cùng còn có Tu Chân giả khác tồn tại hay không?
Vạn nhất điều hòa y cùng phòng ngự y rơi vào trong tay Tu Chân giả khác, chỉ cần đối phương có chỗ hiểu rõ đối với trận pháp, nhất định có thể nhìn ra, đây là Tu Chân giả làm.
Tìm hiểu nguồn gốc, Trần Thanh Đế còn không bị bắt mới lạ?
Đây mới là chỗ mạo hiểm.
Nếu như không có những Tu Chân giả khác, chế tác điều hòa y cùng phòng ngự y cũng không phải là cái gì không được.
- Ngươi đi theo ta.
Trần Thanh Đế từ trên ghế salon đứng dậy, đi đến gian phòng của mình. Viên Cầu cũng không có bất kỳ dừng lại, theo sát phía sau.
Bất quá, lúc này chờ mong trong lòng Viên đại thiếu, đã rơi xuống cực điểm.
Ngay cả Trần đại thiếu cũng nói mạo hiểm, chỉ sợ hơn phân nửa là làm không thành. Đối với mua bán làm không được, Viên đại thiếu như thế nào sẽ tiếp tục chờ mong a.
- Thay đổi bộ y phục này xem.
Trần Thanh Đế mở ngăn tủ ra, lấy ra một bộ, ngày hôm qua thời điểm Viên Cầu đến, có mang đến quần áo số lớn đặc biệt.
Bộ y phục này, chỉ sợ cũng chỉ có dáng người như Viên Cầu, mới có thể mặc vừa người.
- Thay đổi y phục?
Viên Cầu tiếp nhận quần áo, trong nội tâm khó hiểu, bất quá cũng không có nghĩ quá nhiều, vẫn là trực tiếp mặc y phục lên.
- Ồ? Cái này là y phục của ta sao? Như thế nào cảm giác không giống? Đột nhiên trở nên mát mẻ nhỉ.
Vừa mặc quần áo xong, Viên Cầu liền phát hiện dị thường.
Mặc dù nói, trong biệt thự đã mở điều hòa, nhưng mà, đối với Viên mập mạp mà nói, độ mát còn chưa đủ thấp, đã sớm mồ hôi đầm đìa rồi.
Nhưng mà, sau khi mặc y phục mà Trần Thanh Đế giao cho, hắn lập tức cảm giác không có nóng như vậy nữa. Qua vài giây đồng hồ, Viên Cầu cảm giác độ ấm vô cùng sảng khoái, một chút cũng không nóng.
Độ ấm vừa phải.
- Trần đại thiếu, cái này. . . đây là có chuyện gì?
Viên Cầu trừng lớn hai mắt, hắn đương nhiên không phải người ngu. Lập tức liền nghĩ đến, biến hóa như thế, cùng bộ y phục trên người hắn có quan hệ.
Thế nhưng mà, bộ y phục này rõ ràng là hắn lấy ra, là quần áo bình thường a.
- Đây chính là mua bán phát tài mà ta nói. Bất quá, nếu quả thật mở rộng đi ra ngoài, ngươi nói, sẽ khiến oanh động bao nhiêu?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trầm giọng nói:
- Hơn nữa, y phục này ta cũng cho danh tự, là điều hòa y.
- Điều hòa y?
Viên Cầu toàn thân rung mạnh, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.
Tuy Viên đại thiếu đã suy đoán đến, hắn cảm giác rất thoải mái, độ ấm rất phù hợp, rất có thể có quan hệ cùng bộ y phục này. Nhưng mà, từ trong miệng Trần Thanh Đế nói ra, đạt được chứng minh là đúng, vẫn làm cho hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Điều hòa y?
Quần áo thần kỳ như thế này, rốt cuộc là chế tạo ra như thế nào a.
- Điều hòa y, danh như ý nghĩa.
Trần Thanh Đế mở miệng giải thích nói:
- Vô luận trời nóng hay lạnh thế nào, đạt đến loại trình độ độ gì, chỉ cần ngươi mặc nó lên, điều hòa y sẽ căn cứ bản thân ngươi cần thiết mà phán đoán, cải biến thành độ ấm cho ngươi thoải mái dễ chịu.
- Cái này... Cái này... Cái này cũng quá thần kỳ a?
Viên Cầu trừng lớn hai mắt, quả thực là kinh hãi gần chết, như là xem quái vật nhìn Trần Thanh Đế:
- Trần đại thiếu, cái điều hòa y này. . . là ngươi... là ngươi chế tạo ra hay sao?
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Ngay cả ngươi cũng khiếp sợ thành như vậy, ngươi ngẫm lại, nếu bán đi ra, sẽ thành cái dạng gì?
- Điên đoạt, chỉ cần được quảng đại quần chúng chứng minh là đúng, tuyệt đối sẽ điên đoạt.
Viên Cầu chấn động tinh thần, bất quá, lập tức lại tràn đầy vẻ thất vọng:
- Tới lúc đó hậu, cơ quan quốc gia cũng sẽ tìm ngươi.
Một món đồ như vậy, mặc kệ giá tiền như thế nào, tuyệt đối cũng sẽ có người mua.
Trên cái thế giới này người nào cũng thiếu, nhưng mà lại không thiếu kẻ có tiền, họ muốn nhất là cái gì? Ba vợ bốn nàng hầu? Các loại hưởng thụ?
Kẻ có tiền chính thức, những hưởng thụ này cũng hưởng thụ qua. Nhưng mà, tiền còn không có tiêu hết, vẫn còn tiếp tục kiếm tiền. Tiền, đối với bọn hắn mà nói chỉ là một con số.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 202: Điều hòa phòng ngự y
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Hiện tại, đột nhiên có một điều hòa y thần kỳ như vậy sản xuất, những kẻ có tiền kia sẽ như thế nào? Đương nhiên sẽ mua về hưởng thụ.
Từ nay về sau, trời hạ không nóng, mùa đông không lạnh, hưởng thụ như vậy còn có ý kiến nữa sao?
Còn có thể nhìn xem người khác, mồ hôi đầm đìa, lạnh đến run rẩy, mà mình lại một chút cũng không nóng, một chút cũng không lạnh. Đây là một sự tình thoải mái cỡ nào a?
Viên Cầu có thể trăm phần trăm khẳng định, đây tuyệt đối là một vụ mua bán phát tài, chỉ lời không lỗ.
Nhưng mà, Viên đại thiếu đồng dạng cũng biết, nghĩ là một chuyện, nhưng sự thật lại là một chuyện. Loại đồ vật thần kỳ này một khi được sản xuất, Trần đại thiếu sẽ bị cơ quan quốc gia mang đi.
- Trần đại thiếu, vật này là làm như thế nào? Những người khác mua được, có thể làm ra hàng nhái hay không?
Viên Cầu đột nhiên vô cùng khát vọng nhìn Trần Thanh Đế.
- Không thể, trước mắt mà nói, chỉ có ta mới có thể làm ra.
Trần Thanh Đế lắc đầu, đương nhiên biết rõ Viên Cầu là đang suy nghĩ cái gì.
- Không. . . không thể!
Trên mặt Viên Cầu ngoại trừ tiếc nuối vẫn là tiếc nuối.
Con mẹ nó, loại điều hòa y này chỉ có Trần đại thiếu có thể làm ra, nha, đây quả thực là sinh ý lũng đoạn a, lại hết lần này tới lần khác vẫn không thể làm.
Tâm tình của Viên đại thiếu, có thể tốt được sao?
- Xem ra cái điều hòa y này, là không thể thực hiện được rồi.
Viên Cầu có một cảm giác sinh không thể luyến.
Rõ ràng là một cái mua bán phát tài, không nói lấy tiền trên toàn bộ thế giới về túi của mình, nhưng cũng có thể lấy tới không ít. Nhưng mà, lại không thể làm như vậy.
- Trần đại thiếu, y phục này tuy không thể làm ra bán, nhưng ngươi nhất định phải cho ta nhiều một ít. Con mẹ nó, cái thời tiết mắc toi này, sắp nước chín ca ca ta rồi.
Tiền không thể lợi nhuận, Viên Cầu cũng chỉ có thể cho bản thân hưởng thụ.
Chỉ cần có cái điều hòa y này, về sau ca ca ta sẽ không sợ thời tiết quái gì nữ. Có nóng thế nào, có lạnh ra sao, cũng không làm gì được ca ca ta.
- Cái này đương nhiên không có vấn đề, bất quá, . . .
Trần Thanh Đế tiếng nói xoay chuyển, trịnh trọng nói:
- Viên Cầu, ngươi nên biết tầm quan trọng của điều hòa y này.
- Cái này ta đương nhiên minh bạch, ngươi yên tâm, ngoại trừ ta, tuyệt đối sẽ không nhắc tới người thứ 3. Bất quá. . .
Nói đến đây, Viên Cầu chửi ầm lên:
- Tiền a, mua bán kiếm nhiều tiền như vậy, vậy mà không thể làm. Ca ca ta là vừa vặn có nhà máy trang phục a, điều kiện thật tốt a. Con mẹ nó,...
- Được rồi, làm người nên biết thỏa mãn. Tiền, về sau có thể chậm rãi kiếm, nói không chừng sẽ có cơ hội.
Trần Thanh Đế có chút không có ý tứ vỗ vỗ bả vai Viên Cầu, nói ra:
- Về sau ngươi mặc y phục này, sẽ không sợ Viên lão gia tử đánh ngươi nữa.
- Cái điều hòa y này, chẳng lẽ còn có thể không sợ bị đánh?
Viên Cầu chấn động toàn thân, nói ra:
- Ngươi nói cái gì? Cái điều hòa y này còn có hiệu quả phòng ngự? Cùng Hộ Thân Phù trước kia ngươi cho ta đồng dạng?
- Không sai biệt lắm, bất quá, cái điều hòa y này phòng ngự, không giống Hộ Thân Phù có thời gian hạn chế, thời gian rất dài. Hơn nữa, phòng ngự so với Hộ Thân Phù càng thêm lợi hại.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói.
Điều hòa phòng ngự y, mới là danh tự chính thức của bộ y phục trên người Viên Cầu này.
Đồ vật cho huynh đệ, đương nhiên là tốt nhất.
Nếu có thể cải biến độ ấm, cũng phải có phòng ngự mới được.
- Trần đại thiếu, cái này. . . cái điều hòa y này có thể... có thể ngăn cản được viên đạn hay không?
Vẻ mặt Viên Cầu nhìn Trần Thanh Đế chăm chú nói ra:
- Điều này rất trọng yếu, phi thường trọng yếu.
- Đương nhiên không có vấn đề.
Trần Thanh Đế đối với mình có Luyện Khí tầng năm bố trí phòng ngự trận, vẫn là phi thường tự tin. Ngăn cản viên đạn, còn không phải chuyện đùa sao.
- Oa ha ha... Ngao rống, cơ hội phát tài tới. Con mẹ nó, ta biết ngay, Viên đại thiếu ta nhất định có thể đem toàn bộ tiền trên thế giới, tất cả đều cho vào túi của mình.
Viên Cầu quét qua uể oải cùng thất vọng trước kia, hoa chân múa tay vui sướng nói:
- Điều hòa y, còn có hiệu quả phòng ngự, áo chống đạn a, cái này so với áo chống đạn còn đơn giản, đẹp mắt hơn rồi.
- Áo chống đạn?
Trần Thanh Đế lập tức minh bạch cách nghĩ của Viên Cầu.
- Đúng vậy, là áo chống đạn. Áo chống đạn hiện tại, mặc lên người thật sự là quá nóng. Đã có áo chống đạn điều hòa này, trong quân đội, tất nhiên sẽ rất được hoan nghênh.
Viên Cầu ngao rống gọi to:
- Cơ hội phát tài tới.
- Con mẹ nó, ca ca ta muốn đem toàn bộ quân giới, tất cả đều kéo tới, để cho bọn hắn làm hậu thuẫn của ta.
Viên Cầu vô cùng hung hăng càn quấy nói:
- Mịa, kéo cơ quan quốc gia tới, ai còn dám cùng ca ca ta là địch? Ai còn dám tìm Trần đại thiếu ngươi uống trà?
- Trần đại thiếu, ngươi không cần lo lắng, tâm lý ta nắm chắc. Hơn nữa, chuyện còn lại giao cho ta.
Viên Cầu vỗ ngực, vẻ mặt tự tin nói:
- Ta trước đi về, chờ làm xong hết thảy, sẽ tìm ngươi.
- Ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Viên Cầu đi ra phòng của Trần Thanh Đế, một bên chạy, một bên hưng phấn nói.
Nhìn Viên Cầu rất nhanh ly khai, Trần Thanh Đế lắc đầu cười khổ không thôi. Trần đại thiếu sợ há lại là cơ quan quốc gia? Hắn lo lắng chính là Tu Chân giả khác tồn tại.
Bất quá, làm thì làm, cũng không có gì quá lo lắng.
Sợ, cho tới bây giờ cũng không phải là tính cách của Trần Thanh Đế.
Sợ, đã nói lên Trần Thanh Đế đối với chính mình không có lòng tin, như vậy rất dễ dàng lưu lại Tâm Ma. Bất kể nói thế nào, Trần đại thiếu ở kiếp trước cũng là Kết Đan kỳ cường giả.
Có kinh nghiệm kiếp trước, hơn nữa thuận nghịch song tu Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, công pháp lợi hại bực này, còn có thể sợ Tu Chân giả khác trên địa cầu sao?
Cũng chính bởi vì như thế, Trần Thanh Đế mới không có ngăn cản Viên Cầu.
- Tiểu muội, anh đi ra ngoài một chuyến, nếu như em ở nhà nhàm chán, có thể đi tìm Lâm Tĩnh Nhu dạo phố.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Đại ca, thời điểm anh đi ra ngoài, phải cẩn thận một chút.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nhìn Trần Hương Hương, vẻ mặt không giải thích được nói:
- Tiểu muội, có phải em không thoải mái hay không? Như thế nào mỗi lần em nói chuyện với anh, mặt đều hồng như vậy?
- Nha... anh hiểu được.
Đột nhiên, Trần Thanh Đế lộ ra biểu lộ bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ bả vai Trần Hương Hương nói:
- Chúng ta là anh em ruột, có cái gì quá không được hay sao? Hơn nữa, anh cũng là vì thay em bức độc, cái không nên xem, đại ca ta cũng không thấy được.
Trần Thanh Đế có chút hậu tri hậu giác đã minh bạch, nguyên nhân Trần Hương Hương nói chuyện cùng hắn liền xấu hổ. Không phải là thời điểm thay Trần Hương Hương bức độc, lại bảo Trần Hương Hương cởi áo sao?
Bất quá, cái này ở Trần Thanh Đế xem ra, có cái gì quá không được a? Chúng ta là anh em ruột, hơn nữa, không cởi áo thì làm sao bức độc?
Chỉ là Trần đại thiếu nào biết đâu rằng, Trần Hương Hương căn bản không phải là em gái của hắn, là con gái của một chiến hữu vì cứu Trần Chấn Hoa mà hi sinh tánh mạng mình.
- Cho em chút thời gian.
Trần Hương Hương cúi đầu, mặt ngọc càng đỏ lên, nhưng trong lòng oán thầm không thôi:
- Ta không phải em gái ngươi, bằng không thì... bằng không thì tại sao có thể như vậy?
Đáng tiếc, Trần Hương Hương không thể nói cho Trần Thanh Đế. Bằng không thì không chỉ là đỏ mặt, chỉ sợ nàng ngay cả gặp cũng không dám gặp Trần đại thiếu rồi.
- Nhớ kỹ, chúng ta là thân huynh muội, thật sự không có gì.
Trần Thanh Đế an ủi một câu, quay người đã đi ra biệt thự.
Vốn là định đi Huyết Nhận, bất quá, hiện tại Trần đại thiếu biết rõ, trong thời gian ngắn là không cần đi. Hiện tại chỉ sợ Trần Chấn Hoa sẽ bề bộn nhiều việc, rối tinh rối mù.
Lữ gia, không phải dễ đối phó như vậy.
Con trai Trần gia, cũng không phải ai muốn giết thì giết.
Trần Thanh Đế tinh tường biết rõ, cuộc chiến của Lữ gia cùng Trần gia, có khả năng là một trường kỳ, cũng có khả năng sẽ rất ngắn ngủi. Nhưng mà mặc kệ thời gian dài ngắn, quá trình này đều sẽ phi thường kịch liệt.
Một đoạn video ngắn kia, nhất định sẽ làm cho Lữ Bất Phàm nhân sinh khó tiến, chỉ cần Trần gia còn cầm quyền một ngày, Lữ Bất Phàm cũng đừng muốn ngóc đầu lên.
Xúi giục người khác giết người, giết vẫn là con trai của Quân Thần Trần Chấn Hoa. Chỗ bẩn bực này, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến con đường làm quan của Lữ Bất Phàm.
Lữ Bất Phàm, thành tựu sẽ không cao.
Mà Lữ Văn lại coi Lữ Bất Phàm trở thành hi vọng của Lữ gia, để Lữ gia càng trở nên mạnh hơn nữa.
Cho nên, Lữ Văn vì gia tộc của mình, vì xóa đi vết bẩn của Lữ Bất Phàm, sẽ đấu đến cùng với Trần gia, thật có thể nói là không chết không ngớt.
Chỉ có đánh bại Trần gia, vết bẩn của Lữ Bất Phàm mới có thể được xóa đi, Lữ gia mới có thể tiếp tục duy trì.
Bằng không thì, Lữ gia nhất định sẽ đi vào lịch sử.
Trần gia với tư cách đại lão quân đội, há có thể dễ lật đổ như vậy?
Trần Lữ im lặng, mưa thuận gió hòa.
Khẽ động!
Tất nhiên sẽ là một hồi gió tanh mưa máu.
- Không biết hiện tại Thiết Nam như thế nào, đi xem nàng một chút.
Trần Thanh Đế điều khiển một chiếc BMW màu trắng, đã đi ra biệt thự, chạy tới bệnh viện Dương Xuân.
Bệnh viện Dương Xuân, cửa phòng bệnh số 916 mở ra, một thiếu nữ mặc quần trắng, dáng người cao gầy, một cặp dài chân thon thả, khoảng 18-19 tuổi đi ra.
Làn da thiếu nữ trắng như ngọc, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, thanh tú xinh đẹp, dùng con ngươi thanh tịnh mà sâu sắc nhìn Trần Thanh Đế.
- Xin hỏi ngươi tìm ai?
Thanh âm của thiếu nữ rất ôn nhu, làm cho người sau khi nghe, toàn thân đều cảm thấy vô cùng sảng khoái.
- Ách...
Nhìn thấy ở bên trong bệnh phòng, đi ra thiếu nữ xinh đẹp như vậy, Trần Thanh Đế vốn là sững sờ, liền nói:
- Không có ý tứ, ta đi nhầm cửa rồi.
- Đúng vậy a, là phòng bệnh số 916? Chẳng lẽ Thiết Nam một mình xuất viện rồi sao?
Trần đại thiếu lui về phía sau một bước, nhìn xem số phòng bệnh, không có sai a.
Hơn nữa, trước kia Trần đại thiếu đã tới một lần, dùng trí nhớ cường hãn của hắn, sẽ không thể tìm nhầm địa phương mới đúng. Thế nhưng mà, mỹ nữ này là ai?
Dùng tướng mạo mỹ nữ này, đây tuyệt đối là Nữ Thần trong suy nghĩ nam nhân a.
Người thiếu nữ này, ngoại trừ khí chất có chút điềm đạm nho nhã, đi chính là con đường ôn nhu ra. Phương diện khác, vô luận tướng mạo hay là dáng người, đều không thể thua Lâm Tĩnh Nhu, Trần Hương Hương, Lý Nhược Băng, Hoàng Dĩnh được.
Trái lại, còn muốn hơn một chút.
Địa phương thắng kia, chính là khí chất điềm đạm, nho nhã của thiếu nữ này, làm cho nam nhân gặp được, liền không nhịn được muốn phải bảo vệ.
- Thiết Nam?
Thiếu nữ nhìn Trần Thanh Đế, nghi ngờ hỏi:
- Ngươi là muốn tìm tỷ tỷ của ta? Tạ Khinh Nhu?
- Nguyên lai tên của Thiết Nam là Tạ Khinh Nhu? Cô là em gái của nàng?
Trong lòng Trần Thanh Đế run lên, trừng lớn hai mắt, nhìn xem thiếu nữ, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.
Thời điểm Trần Thanh Đế thấy thiếu nữ, thì có một loại cảm giác quen thuộc, hình như là đã gặp nhau ở nơi nào. Bất quá, Trần đại thiếu có thể khẳng định, thực chưa thấy qua người thiếu nữ này.
Hiện tại biết rõ, nàng là em gái của Thiết Nam, còn có em trai đã bị Ninja giết kia.
Rốt cục, Trần Thanh Đế biết rõ vì cái gì người thiếu nữ này có chút quen thuộc, cảm tình cùng em trai của Thiết Nam, có vài phần tương tự a.
Em trai của Thiết Nam bị Ninja giết, là em ruột của nàng. Hiện tại người thiếu nữ này lại cùng em trai của Thiết Nam có chút tương tự, chẳng lẽ nàng là thân muội muội của Thiết Nam?
Cái này... Chênh lệch này cũng quá lớn a?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 204: Tạ Khinh Diệu
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Trần đại thiếu chấn tinh rồi!
Phải biết rằng, Thiết Nam ngoại trừ ngực lớn hơn nam nhân, mà không phải bằng phẳng, mới có thể chứng minh nàng là nữ nhân. Như thế nào... tại sao lại là chị của thiếu nữ xinh đẹp như thế này?
Xác định là chị ruột?
Còn có tên là Tạ Khinh Nhu?
Dựa vào, cái này đùa cũng quá lớn a?
Dùng tính cách của Thiết Nam, có một điểm nhu hòa sao?
Tuy Trần đại thiếu cùng Thiết Nam tiếp xúc không nhiều, nhưng hắn có thể khẳng định một điểm là, Thiết Nam tuyệt đối là một người tính cách nóng nảy, cứng cỏi trong Huyết Nhận.
Nữ binh có thể tiến vào Huyết Nhận, làm sao có thể hòa ái nổi chứ?
- Ngươi trước vào đi, chị của ta có lẽ sắp tỉnh.
Thiếu nữ lui về phía sau một bước, nhượng ra một con đường, để cho Trần Thanh Đế tiến vào phòng bệnh.
Trần Thanh Đế đi vào trong phòng bệnh xem xét, thình lình thấy được, sắc mặt Thiết Nam đã khôi phục huyết sắc, đang ngủ. Cái này, hắn càng thêm chấn kinh rồi.
Nha, không có đi lộn phòng, cũng không có nhận lầm người, là Thiết Nam a!
Trần đại thiếu còn tưởng rằng, vừa vặn trùng hợp như vậy, có một người cũng gọi là Thiết Nam. Bất quá, tính danh thật sự lại là Tạ Khinh Nhu ở trong phòng bệnh này.
Về phần Thiết Nam, đã một mình xuất viện.
Tuy lý do như vậy, ngay cả Trần Thanh Đế cũng thuyết phục không được chính mình.
- Ân...
Thiết Nam nằm ở trong phòng bệnh, phát ra một tiếng ân, lập tức tỉnh lại, chứng kiến Trần Thanh Đế đã đến, vội vàng ngồi dậy, cung kính nói:
- Trần đại thiếu, ngài đã đến rồi.
- Thiết Nam, cô nhanh nằm xuống đi, để tránh tác động miệng vết thương.
Trần Thanh Đế đi vào bên giường, ý bảo Thiết Nam không nên ngồi .
- Trần đại thiếu, thân thể của tôi tôi biết rõ, không có chuyện gì đâu.
Thiết Nam lắc đầu, chỉ vào người thiếu nữ kia nói:
- Trần đại thiếu, đây là em gái tôi, Tạ Khinh Diệu.
- Trần đại thiếu hảo, cám ơn ngươi tới thăm chị của ta.
Tạ Khinh Diệu ôn nhu nói.
Cả người Tạ Khinh Diệu đều rất ôn nhu, cùng Thiết Nam tương phản thật sự là quá lớn. Hơn nữa trải qua nói chuyện phiếm, Trần đại thiếu đã có thể xác định, các nàng đích thật là thân tỷ muội.
Chị em cùng cha cùng mẹ a.
Tạ Khinh Diệu thật tinh xảo, rất ôn nhu, là một nữ hài hơi có chút hướng nội, không thích nhiều lời. Đồng thời, nàng lại cho người một loại xúc động, muốn ôm trong ngực, hảo hảo bảo hộ.
- Trần đại thiếu, chị, hai người chậm rãi trò chuyện, em đi chuẩn bị nước sôi.
Tuy Tạ Khinh Diệu điềm đạm nho nhã, nhưng thực sự rất thông minh. Nàng đương nhiên tinh tường biết rõ, dùng thân phận của chị nàng, người có thể đến thăm Thiết Nam, tuyệt đối đều không đơn giản.
Nàng không thích hợp tiếp tục lưu lại.
- Thiết Nam, sự tình gì cũng không cần nghĩ, an tâm ở chỗ này dưỡng thương.
Trần Thanh Đế nhìn Thiết Nam, rất nghiêm túc nói:
- Đợi thương thế của cô triệt để khỏi hẳn, tôi sẽ cho cô trở thành một cường giả chân chính.
Hiện tại lực lượng trong tay Trần đại thiếu thật sự là quá ít, dùng căn cơ cùng tính bền dẻo của Thiết Nam, tuyệt đối là đáng giá bồi dưỡng.
- Cảm ơn ngài, Trần đại thiếu.
Thiết Nam trịnh trọng nói, trong hai tròng mắt của nàng, tràn đầy sát khí đầm đặc. Nàng muốn báo thù cho em trai của nàng.
Cường đại, Thiết Nam khát vọng cường đại.
- Thiết Nam, tôi biết rõ cô rất muốn báo thù cho em trai.
Trần Thanh Đế cảm nhận được sát khí cùng cừu hận trên người Thiết Nam, nhíu mày, nói ra:
- Nhưng mà, cô nhất định phải nhớ kỹ, kế tiếp tôi huấn luyện cô, có thể dùng tàn khốc, thậm chí là cực kỳ tàn ác để hình dung cũng không đủ.
- Cho nên, cô bây giờ nghĩ không phải báo thù, mà là dưỡng tốt thương thế.
Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Tôi cho tới bây giờ đều không muốn phế vật, nếu như cô không muốn bị đào thải, muốn trở nên mạnh mẽ, vậy thì lấy trạng thái tốt nhất tới tìm tôi.
- Vâng, Trần đại thiếu.
Thiết Nam báo thù sốt ruột, nhưng nàng cũng biết, lấy trạng thái hiện tại của mình, đừng nói là huấn luyện, coi như là muốn đi đường lưu loát, cũng khó có thể làm được.
Muốn trở nên mạnh mẽ, nhất định phải có một thân thể khỏe mạnh.
Đồng dạng, Thiết Nam đối với Trần Thanh Đế nói huấn luyện cực kỳ tàn ác tràn đầy chờ mong.
Có thể ở trong trăm vạn bộ đội, trổ hết tài năng, trở thành một thành viên Huyết Nhận mà Quân Thần kiêu ngạo nhất, tinh anh trong tinh anh, Thiết Nam nàng há có thể sợ khổ, sợ mệt mỏi sao?
Lại khổ lại mệt mỏi, dù là sinh mạng có nguy hiểm, Thiết Nam nàng cũng không sợ.
Huống chi, nàng còn muốn tìm tổ chức Ninja giết chết em mình báo thù.
- Cô minh bạch là tốt rồi.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, đứng lên nói:
- An tâm ở chỗ này dưỡng thương, lần sau tôi trở lại thăm cô.
- Trần đại thiếu, tôi tiễn...
Thiết Nam cố gắng muốn từ trên giường bò dậy, lại bị Trần Thanh Đế ngăn lại.
- Cái này là lần đầu tiên, tôi không muốn gặp lại lần thứ hai.
Trần Thanh Đế mặt không biểu tình nói:
- Nếu để cho tôi biết rõ, cô tùy ý xuống giường, vậy cô trở về Huyết Nhận đi thôi.
Nói xong, Trần Thanh Đế quay người đi ra phòng bệnh.
Ba!
Trần Thanh Đế vừa đi ra phòng bệnh, chợt nghe đến một tiếng giòn vang. Vô ý thức theo tiếng nhìn lại, thình lình phát hiện, em gái của Thiết Nam Tạ Khinh Diệu, bị mấy tên thiếu niên vây .
- Thối nữ nhân, cô muốn chết? Lại dám đánh lão tử?
Lúc này, một thanh âm hung hăng càn quấy vang lên, đối với Tạ Khinh Diệu bị vây vào giữa tức giận quát.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius