Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 21: Thất bại
Dịch: GrapefruitTea.
Biên: LCD Ngọc.
Nguồn: TTV
Mọt sách điên lại rồi.
Hắn ra khỏi thành một chuyến, không biết từ đâu dắt về một con trâu nước ốm yếu, rồi đóng một cái cọc gỗ ở giữa sân, bắt đầu nuôi dưỡng nó.
Lúc đầu, hàng xóm tưởng rằng Diệp Quân Sinh muốn bán thịt trâu kiếm chút lợi, sau này hỏi lại mới biết là hắn nuôi trâu.
Nuôi trâu?
Diệp gia không có ruộng, nuôi trâu làm gì?
Ai cũng ngạc nhiên không biết được lý do, thậm chí nghi ngờ lai lịch của lão ngưu. Nhưng Diệp Quân Sinh có văn thư mua bán đã được đóng dấu nên ngăn chặn được lời ra tiếng vào.
Việc ca ca nuôi trâu khiến cho Diệp Quân Mi cảm thấy buồn bực nhưng không biết phải làm sao. Tuy nhiên sau lần gặp con trâu già đó, trong tận đáy lòng nàng sinh ra giác thương hại muốn chăm sóc nó.
Cắt cỏ, cọ rửa, dọc phân, thậm chí còn bắt ca ca phải xây một cái chuồng trâu đơn sơ trong sân để lão ngưu ở.
Được nàng tận tâm chăm sóc hơn mười ngày, tinh thần lão ngưu khôi phục được hai phần, nhưng vẫn gầy yếu, phần lớn thời gian nó điều lim dim mắt ngủ trong chuồng.
Mấy ngày qua, Diệp Quân Sinh luôn để ý trông chừng, nhưng cũng không thu được gì. Dáng vẻ của lão Ngưu không có gì khác thường.
“Không đúng, nếu hồ tiên hiển linh, muốn mình mua lại nó hẳn là có lý do…hoặc là trong nhất thời nhìn không thấu mà thôi.”
Đối với hồ tiên thần bí , Diệp Quân Sinh vô cùng tín nhiệm, liền thở dài một hơi.
Trong nhà bây giờ có thêm một con trâu, áp lực sinh hoạt lại tăng thêm một phần. Lúc này là giữa thu, cây cỏ héo tàn, không dễ dàng lấy được cỏ tươi, thật sự không còn cách nào khác phải kiếm ít cỏ khô cho nó ăn.
Đêm nay gió thổi ào ào như muốn lật tung cả trời đất.
Thời gian không còn sớm, toàn bộ huyện Bành thành đã đến giờ giới nghiêm, trên đường phố hoàn toàn không có bóng người. Vào lúc này, một bóng đen thoáng hiện, giống một con mèo đêm linh hoạt, đi xuyên qua con hẻm, đoán chừng sẽ đến sân ngoài Diệp gia trong phút chốc.
Người này toàn thân mặc quần áo dạ hành [1], đen như mực, như hòa với bóng đêm thành một thể, khó nhận biết được, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng, ánh mắt rất lạnh lẽo.
“Đúng nhà này rồi”
Nhận định đúng địa điểm, hắn dùng khinh công nhảy nhẹ nhàng một cái, vượt qua bức tường cao sáu thước, tiến vào trong sân.
Cú nhảy hoàn hảo không tạo nên tiếng động nào, giống như một con chuột rơi xuống đất.
Người này đã thăm dò trước đó, biết rằng Diệp gia không có vật nuôi nên không sợ kinh động.
"Ò!"
Hắn đang rón rén đi tới gian nhà thì đột nhiên một tiếng trâu vang tới từ cái chuồng giữa sân, giữa đêm yên tĩnh nghe vô cùng chói tai, giật bắn cả mình: “Không hay, ta quên mất tên thư sinh ngu ngốc kia mới nuôi một con trâu trong sân...”
Hắn tức giận không thôi, muốn xông tới giết chết kẻ đã phá hỏng việc của mình. Nhưng cơ thể vừa đến được chuồng trâu thì rầm rầm rầm, bỗng nhiên xuất hiện áp lực như một ngọn núi nhỏ, thì ra lão ngưu đã phát điên tạo nên khí thế lẫm liệt [2], cả người đang hùng hục xông tới.
Trâu, vốn là loài hiền lành, nhưng cũng không có nghĩa là nó dễ bị ức hiếp, hay yếu đuối vô dụng. Một con trâu nếu như phát điên lên thì phi thường đáng sợ. Ở bên trong núi rừng, trâu hoang còn dám chiến đấu cả với hổ.
Lão ngưu hùng hổ, dù kẻ dạ hành có võ công nhưng nhất thời không ứng phó kịp, chỉ tung người ra sau một cái, né mình thoát được đòn tấn công.
Động tĩnh này không quá mấy lần hô hấp, nhưng âm thanh rất lớn nên đèn trong phòng liền được thắp sáng.
Hắn biết không thể hành động được nữa nếu không toàn bộ hàng xóm Diệp gia đều sẽ bị kinh động, đành đạp mạnh chân một cái bay qua tường, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Trong phút chốc, Diệp Quân Sinh khoát chiếc áo ngoài, tay cầm một ngọn đèn đi ra cửa; liền sau đó, Diệp Quân Mi cũng rời giường, chưa kịp quấn tóc, buông xõa ra, mang theo khuôn mặt trắng chạch với tâm lý căng thẳng.
"Ca ca, sao rồi?"
Diệp Quân Sinh đi ra tới sân, thấy dấu chân ngổn ngang trên mặt đất thì không khỏi giật mình, hắn đi tiếp đến chuồng trâu. Lúc này, lão ngưu đang nằm yên trên đất, đôi mắt lấp lánh mở to nhìn thẳng vào mắt Diệp Quân Sinh, sau đó nhắm lại.
Cái nhìn này mang lại cho Diệp Quân Sinh một cảm giác đặc biệt- lão ngưu này quả nhiên có chút khác thường.
Hắn vội đi tới, xoa xoa đầu trâu nhằm an ủi tâm trạng của nó.
Lão ngưu cực kỳ an phận, không hề nhúc nhích, đôi khi lổ mũi thở ra chút hơi ấm.
Diệp Quân Mi cũng đi ra, tựa hồ phát hiện ra chuyện gì đó nên nhíu lông mày lại.
Diệp Quân Sinh cười nói: “Muội muội, không có chuyện gì đâu, có lẻ có tên trộm vặt bị lão ngưu dọa chạy đi rồi.”
Diệp Quân Mi ừ một tiếng.
“Không có chuyện gì, chúng ta vào nhà đi."
Diệp Quân Sinh cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, rời xa chuồng bò.
Không biết có phải là do thời tiết hay không mà bàn tay nhỏ bé của muội mình có chút lạnh, mềm mại, không thể nắm chặt. Trong lòng Diệp Quân Sinh như bị kim châm, tay kia nắm lại thành nắm đấm: cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thấy lá đung đưa mà muốn ép nó rời khỏi cây, đang chết!
Máu như muốn chảy ngược lên não.
…
Tại căn nhà to lớn của Bành gia, sân sau u tĩnh; căn phòng đèn vẫn thắp sáng, con lợn béo Bành Thanh Thành vẫn không ngủ được. Trong căn phòng có mấy món ăn nhẹ rất ngon được bày trên bàn, hắn ngồi thản nhiên uống rượu.
Ngoại trừ hắn, bên cạnh không có người thứ hai.
Trải qua một khoảng thời gian tĩnh dưỡng, vết thương của Bành đại thiếu gia gần như lành lặn, không còn đáng ngại..
Cốc cốc cốc!
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ, mặt Bành Thanh Thành giãn ra lộ vẻ vui mừng, đứng dậy mở cửa đón kẻ mặt trang phục màu đen, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Kẻ này tiến vào cửa, quỳ lạy trên mặt đất: “Đại thiếu gia, tiểu nhân thất bại rồi.”
Bành Thanh Thành không tỏ vẻ trách cứ, hắn biết rõ bản lĩnh của người này, liền hỏi: “Tô hộ viện, tại sao lại thất bại?”
Tô hộ viện không dám đứng dậy, cười khổ nói: “Tên ngu ngốc kia có nuôi một con trâu trong sân, tiểu nhân không cẩn thận đã làm kinh động đến nó nên không dám ở lâu.”
Việc này nghĩ lại vẫn còn rất ấm ức.
Bành Thanh Thành hừ lạnh một cái: “Hắn nuôi trâu làm gì?”
Tô hộ viện ngượng ngùng trả lời: “Tiểu nhân cũng không biết, trước đó thăm dò qua thì thấy nhà hăn không có con trâu này.”
Bành Thanh Thành tức giận: “Để cho con súc sinh phá hỏng chuyện này, thật tức chết mà.”
Đột nhiên Tô hộ viện nói: “Đại thiếu gia, hay là bây giờ tiểu nhân đi một chuyến nữa, bắt cô gái kia đến đây, chỉ là hơi muộn một chút…”
Bành Thanh Thành khoát tay chặn lại: "Quên đi, không cần rắc rối như vậy. Bổn thiếu gia quyết định qua mấy ngày nữa tự mình đi một chuyến, quan sát kỹ rồi quyết định."
Tô hộ viện cung kính đáp: "Tuân lệnh." Nhưng trong lòng hắn biết rõ đại thiếu gia chưa từng thấy qua mặt người, cũng không biết dáng dấp ra sao nên mới nảy ra ý đến xem cho tường tận. Nếu như dung mạo thiếu nữ Diệp gia không tệ thì tự nhiên hắn sẽ bắt về bằng mọi cách; nếu như xấu xí, khó coi thì sẽ có cách khác xử lý.
Những thủ đoạn quá quen thuộc này của đại thiếu gia, Tô hộ viện hiểu rất rõ.
Từ trước đến nay, Bành Thanh Thành luôn hiếu sắc, chèn ép người khác; tại huyện Bành Thành hoành hành vô lối, không biết đã gây bao nhiêu tai họa cho con gái nhà lành. Trước đây hắn từng gặp qua Diệp Quân Mi nhưng đúng lúc đó mặt mày hắn đang xám xịt, nàng lại ăn bận cũ nát nên không để ý, không thì nàng đã gặp xui xẻo rồi.
Vì thế, Diệp Quân Mi lặng thinh không dám nói với ca ca, một mình nín nhịn cho qua chuyện.
Chỉ là trời trêu người, không nói đến hai chữ đạo lý; tai bay vạ gió tự dưng đến, không hề thuận lòng người?
[1] Dạ hành: Hành động trong đêm tối.
[2] Lẫm liệt: oai nghiêm, trông đáng sợ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 22: Tìm người bảo đảm
Dịch: Kukhoai.
Biên: LCD Ngọc.
Nguồn: TTV
Vừa sáng Diệp Quân Sinh đã rời nhà đến thành Bắc, tay mang theo hai cân gạo và nửa cân thịt để làm quà thăm hỏi Hoàng tú tài. Tuy lúc trước đã bị người này từ chối một lần, nhưng hắn phải đi lần nữa để xin lấy tư cách thi Đồng Tử vào năm sau.
Hoàng tú tài không trẻ lắm, khoảng chừng bốn mươi tám tuổi. Khi hắn đạt được danh hiệu tú tài thì cũng gần năm mươi, rồi trải qua hai lần thi Hương nhưng đều không vượt qua được nên đành trở về. Tuổi tác lớn dần theo thời gian, hắn không còn tham vọng làm quan nữa, chỉ muốn tìm cách kinh doanh thật tốt trong huyện để trở nên giàu có.
Thân phận, địa vị hắn đổi khác từ khi đạt được danh hiệu tú tài, cơ hội kiếm tiền càng nhiều hơn. Chỉ cần hắn biết nắm bắt cơ hội và tích lũy dần thì chắc chắn sẽ vươn lên hàng địa chủ.
Hoàng tú tài liếc nhìn đống gạo thịt sơ sài có vẻ không vui, cái mặt chữ điền dài ra tựa mặt ngựa, bắt đầu nói chậm rãi: “Quân Sinh thật có lòng.”
Diệp Quân Sinh nhìn thấy nét mặt của hắn thì trong bụng mắng chửi không thôi nhưng ngoài miệng lại nói:
“Không biết tiên sinh có thể đồng ý bảo lãnh giúp tiểu sinh?”
Hoàng Tú Tài uống một ngụm trà rồi trầm ngâm cả nửa ngày, đột nhiên như nhớ tới một chuyện: “Quân Sinh thành tâm như vậy thật hiếm thấy, ta giúp ngươi bảo lãnh cũng được thôi, thế nhưng…”
Trong câu có chút hi vọng, Diệp Quân Sinh lập tức phấn khởi: “Mời tiên sinh chỉ dạy.”
Hoàng tú tài cười ha ha: “Ta muốn người giúp ta làm một việc.”
“Việc gì?”
“Ta có một toà nhà cũ ở phía tây ngoại thành xã Quảng Bình, vì cả nhà ta đã dời nhà vào trong thành nên ít có người ở, bình thường chỉ có một lão bộc trông coi. Thế nhưng một năm trước hắn đã chết mất, không còn ai làm việc này. Nếu như Quân Sinh không chê đến chỗ đó ở một tháng, sau đó ta sẽ đưa người khác đến thay.”
Diệp Quân Sinh ánh mắt sáng rực nhìn về phía hắn: “Ý của tiên sinh là tiểu sinh trông coi nhà một tháng thì người sẽ đồng ý bảo đảm giúp ta?”
“Không sai.”
“Vậy tiểu sinh chấp nhận!”
Diệp Quân Sinh hô một tiếng như chém đinh chặt sắt.
Hoàng tú tài liếc hắn một chút, đột nhiên nói: "Quân Sinh, có một việc ta cần nói trước, căn nhà kia có chút không yên ổn."
"Không yên ổn?"
Diệp Quân Sinh không hiểu lắm.
Hoàng tú tài cười khổ: "Để ta nói rõ cho ngươi, nhà cũ của ta bị ma ám!"
Bị ma ám?
Diệp Quân Sinh ngẩn ra một lúc, bỗng nhiên nở nụ cười: "Cả đời ta làm kẻ đọc sách, đọc sách thánh hiền, thông minh chính trực, cớ gì phải sợ ma quỷ?"
Hoàng tú tài vui mừng: "Nói như vậy ngươi không sợ?"
"Đương nhiên không sợ!"
"Hay lắm, vậy ta liền cùng ngươi ký kết công văn."
Vấn đề quấy nhiễu đã lâu được giải quyết, Hoàng tú tài thật vui vẻ. Chuyện ma quái ở nhà cũ không phải là sự tình mới ngày một ngày hai, sự việc phát sinh lâu rồi vẫn không tìm được hướng giải quyết. Hắn bó tay, xem nhà cũ hoang phế mà trong lòng lo lắng. Trên Độ Vân tự vài ngày trước, hắn quyên góp mười lạng tiền hương hoả để tìm Liễu Không đại sư cầu cách giải nạn.
Liễu Không đại sư cười ha ha, còn nói rằng chuyện bị ma ám chỉ là căn nhà lâu lắm không có ai ở nên mất đi sinh khí, chỉ cần có người đến ngụ một đoạn thời gian, tự nhiên sẽ không còn tà ma.
Đối với việc này Hoàng tú tài tuyệt đối không nghi ngờ vì trước đây có lão bộc bảo vệ, gió êm sóng lặng, cũng không sự cố. Sau khi lão bộc chết rồi, nhà không ai trông coi, ma quỷ thừa cơ quấy phá nghiêm trọng.
Chuyện quỷ ám không thể giải quyết ngay mà trước hết phải tìm người trông coi phòng ở, nhưng mà ai cũng sợ không dám đáp ứng. Trước mắt thấy Diệp Quân Sinh tới nhà, trong lòng Hoàng tú tài chợt nghĩ đến rồi tiện lời nói ra yêu cầu, không ngờ Diệp Quân Sinh thoải mái đáp ứng.
"Hà hà, tên mọt sách này quả nhiên có chút ngu đần. . ."
Hoàng tú tài- mặt không cảm xúc- chính thức ký công văn bảo lãnh cho Diệp Quân Sinh. Như vậy chỉ cần tìm vài tên láng giềng ghi danh chung nữa, Diệp Quân Sinh sẽ có tư cách dự thi Đồng Tử vào đầu xuân.
Cùng với công văn được ký, Diệp Quân Sinh cũng viết một phần giấy cam kết với Hoàng tú tài, thay hắn trông coi nhà trong vòng một tháng. Mặt khác, hắn còn muốn đưa muội muội Diệp Quân Mi vào ở chung.
Hoàng Tú Tài không ý kiến, thêm một người nhiều thêm một phần sinh khí cũng tốt.
Rời khỏi Hoàng gia, sắc mặt Diệp Quân Sinh trầm ngâm. Hắn đang muốn tìm thời cơ tạm thời rời khỏi Bành Thành một thời gian nên thay Hoàng Tú Tài trông coi nhà quả là một cơ hội tốt.
Hôm nay trời nắng, trên đường phố rộn ràng náo nhiệt, người đến người đi khá là đông vui.
Trong đám người có một đạo sĩ bước đi hùng hổ. Hắn rất dễ làm cho người khác chú ý: tướng ngũ đoản, áo bào rộng thùng thình, gương mặt khô vàng, một cụm râu nhỏ, hai con mắt trái lớn phải nhỏ. Xem ra có mấy phần giống người hung ác, cơ bản không giống kẻ xuất gia.
Khi hắn cùng Diệp Quân Sinh sát vai mà qua, Diệp Quân Sinh không khỏi liếc nhìn nhiều vài lần. Không ngờ tên đạo sĩ không thích, con mắt hung ác trợn lên trừng Quân Sinh.
Bị đạo sĩ trừng mắt một cái, Diệp Quân Sinh nhất thời như chôn mình trong hầm băng, có một loại cảm giác lạnh thấu tim gan, bộ não phảng phất như đông cứng, tư duy đều ngưng hoạt động.
Vù!
Hai đạo kiếm quang xuất hiện, phá không bay tới chém sạch tầng tầng băng lạnh. Chỉ trong nháy mắt hắn liền cảm thấy xung quanh ấm áp như trước, tinh thần khôi phục.
Diệp Quân Sinh vội vàng cúi đầu, bước chân tăng nhanh rời đi.
"Ồ?"
Đạo nhân có chút kinh ngạc liếc bóng lưng Diệp Quân Sinh: "Kẻ thư sinh này ngược lại có chút tâm định. . ."
Cũng chỉ là thoáng nhìn một chút mà không để tâm, hắn tiếp tục đi nhanh trên đường của mình.
"Ta tới Bành Thành Huyện đã nhiều ngày, thế nhưng việc sư tôn phân phó không có phát hiện, nên làm như thế nào cho tốt đây?"
Một chút ý niệm làm cho hắn có chút lo lắng.
"Toàn bộ phạm vi trăm dặm của Bành Thành đều được tìm hết, chẳng lẽ đối phương đã rời đi hay đang ẩn nấp? May mà sư tôn vẫn chưa định ra kỳ hạn, vậy ta trước hết ở lại đi. Thật hiếm khi xuống núi một chuyến, ta thuận tiện hưởng thụ chốn hồng trần phồn hoa mới là không uổng chuyến này, Liêu sư tôn chắc là sẽ không trách mắng."
Vừa quyết định xong, hắn nhìn xung quanh chợt thấy con đường trước mặt hiện lên một toà nhà màu sắc rực rỡ tên là: "Trích Hoa Lâu", hình như là một cái lầu xanh. Trên sân thượng, một vài nữ tử quyến rũ trong trang phục mát mẻ, không biết lạnh giá mà lộ ra da thịt trắng nõn, nũng nịu dụ dỗ khách quan vào trong.
Thấy thế, bên trong Chu Loạn Sơn như muốn căng ra, hắn nhanh chân tiến vào.
Tên quy nô đón khách thấy một tên đạo sĩ nghèo rách đi đến, nhất thời mặt đen lại, quát: "Nơi này không tiếp nông thôn đạo sĩ, nhanh..."
Chữ "lăn" vẫn chưa nói ra liền bị một chùm ánh sáng rọi vào con mắt không mở ra được.
Chu Loạn Sơn tiện tay lấy ra một thỏi bạc: "Thưởng!"
Quy nô mặt mày hớn hở: "Tiểu nhân cảm ơn đạo gia." Sau đó dừng lại, hai tay nhanh nhẹn đưa ngang miệng hét thật to: "Lầu trên lầu dưới các cô nương đâu, mau ra đây tiếp khách!"
Tiếng la này, chỉ có khách quan vô cùng giàu sang mới được hưởng thụ, đồng thời là một loại ám hiệu thông báo cho các cô nương bên trong: có cá lớn tới rồi!
Quy nô gác cổng từng gặp người nhiều, thỏi bạc kia nặng trình trịch ước lượng gần ba lạng. Quả thực cả đời chưa từng gặp ai chi mạnh như vậy, làm sao dám thất lễ!
Thỉnh thoảng có một ít đạo sĩ lén lút đến chốn lầu xanh "khai ngố", cũng chẳng có gì là lạ, thế nhưng về cơ bản bọn hắn đều lén lút, như Chu Loạn Sơn nghênh ngang quang minh chính đại mà đến ngược lại rất hiếm thấy.
Rất nhanh chóng, năm sáu nữ tử từ trong ùa ra ríu ra ríu rít rúc vào người Chu Loạn Sơn, cô nương nào trông cũng mơn mởn, hương son phấn tràn ngập...
Chu Loạn Sơn cực kì sảng khoái. Đạo môn của hắn không có cái gì thanh quy giới luật nên không cần phải kiêng kỵ hoặc tuân thủ phức tạp, có thể hành sự tùy ý. Lập tức, tay hắn như đang làm ảo thuật thỉnh thoảng vứt bạc ra thưởng, trực tiếp đem tâm hồn những kỹ nữ này cho mềm ra rồi, hận không thể lập tức lột sạch quần áo của đạo gia này xem đến cùng hắn dắt theo bao nhiêu tiền tài trong người.
Vừa vào sương phòng, cửa lớn đóng sập lại, nhất thời có tiếng rên nhẹ nhõng nhẽo truyền ra, trong đó chỗ xuân sắc ướt át nhất, người ngoài không thể biết được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ngưỡng Thiên Tiếu
Diệp Quân Sinh chạy một hơi đến cuối phố, tìm một góc khuất rồi dựa lưng vào tường thở hổn hển. Hắn sợ rằng lúc nãy nếu không ra tay ngăn cản thì có lẽ giờ đây hắn đã trở nên ngây dại rồi.
Tim đập nhanh, toàn thân tràn ngập cảm giác sợ hãi.
Thật lợi hại!
Đạo sĩ kia chỉ mới trừng mắt nhìn hắn một cái đã khiến hắn muốn phát điên lên rồi. Đối phương là ai mà khí thế lại kinh khủng như vậy?
Chẳng lẻ hắn là thuật sĩ nắm giữ thần thông trong truyền thuyết?
Diệp Quân Sinh nghĩ ngay đến điều này, hắn càng suy nghĩ càng cảm thấy đúng.
Thần thông là gì?
Nhìn chung, những việc người thường không thể làm được thì được gọi là thần thông.
Người tu luyện võ học, sức mạnh đạt đến giới hạn lớn nhất thì có thể nhảy xa mấy trượng, cũng có thể đá gỗ vỡ vụn, bản lĩnh lợi hại vô cùng.
Nhưng con người dù tu luyện võ công như thế nào chăng nữa, đều không thể có được thần thông. Như hô mây gọi mưa hay há miệng phun ra phi kiếm, chém bay đầu kẻ địch ở cách xa ngàn dặm, rồi cưỡi mây, xuyên lòng đất, bay trên trời… Hoặc cầm tóc của mình xách bổng thân thể mình lên.
Những thủ đoạn này, quỷ thần khó lường nên được gọi là: “Thần thông”, người nào có thể làm được như thế thì không còn là người phàm nữa.
Tiên với người phàm khác xa một trời một vực.
Chỉ cần một ánh mắt có thể gây thương tích lên người khác, thậm chí giết người, nếu không phải là thần thông thì là cái gì?
Trong chốc lát, Diệp Quân Sinh bị rối loạn, bất an, một lúc lâu sau đó hắn mới tỉnh táo trở lại, thở dài một hơi rồi đi về nhà. Khi trời tối, chờ muội muội đi làm về, hắn liền đem chuyện trông coi nhà tổ cho họ Hoàng ở ngoài thành nói cho nàng biết.
Khi nghe được Hoàng tú tài chấp nhận đứng ra tìm người đảm bảo cho ca ca, Diệp Quân Mi vừa mừng lại vừa lo: nhà nghèo không có tiền lấy đâu ra lễ vật, chỉ có thể kiếm việc làm, bèn nói: “Ca ca, muội có thể không cần đi theo huynh mà ở lại trong thành làm việc kiếm thêm ít tiền, chẳng phải tốt hơn sao?
Diệp Quân Sinh trầm giọng nói: “Ta không yên tâm nên muội hãy đi cùng ta”.
Diệp Quân Mi nhìn thấy sắc mặt ca ca nghiêm túc, thân thể khẽ run lên, sắc mặt hơi tái. Nàng vốn cực kỳ thông minh, liên tưởng ngay đến nhiều việc không tốt vừa xảy ra, căn cứ vào những dấu vết để lại, xâu chuỗi chúng lại với nhau thấy xuất hiện quá nhiều nguy cơ: thì ra đây là dụng ý của ca ca, vì sợ mình lo lắng nên mới không nói rõ ra với mình …
Lúc này nàng mới gật đầu đồng ý rời thị trấn, đi đến Quảng Bình hương trông coi chỗ ở của nhà họ Hoàng .
Hai huynh muội ăn tối xong rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thực ra cũng chẳng có bao nhiêu đồ đạc, chỉ có một ít quần áo và chăn đệm. Nhà tổ của họ Hoàng vốn dĩ đã hoang phế từ lâu, nên cần phải chuẩn bị nhiều thứ.
Thu dọn xong thì thời gian vẫn còn sớm, Diệp Quân Mi chạy sang nhà hàng xóm nhờ La đại thẩm trông coi hộ nhà cửa.
Phòng ốc cũng trốn trơn chẳng có gì, chuột còn không có gì ăn mà phải chết, đạo tặc cũng chả thèm dòm vào.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, nhà họ Hoàng sai một gã tôi tớ tới đưa huynh muội họ Diệp ra khỏi thành. Nhìn thấy Diệp Quân Mi dắt theo một con bò già, tên tôi tớ này vì ngạc nhiên quá đỗi mà phá lên cười. Nhưng việc không liên quan tới mình nên hắn cũng chẳng nhiều chuyện.
…
Sau đó một lúc thì có mấy tên hung hãn khiêng một cái kiệu bước nhanh đến, đến trước cửa nhà họ Diêp thì dừng lại. Sau đó, đại thiếu gia họ Bành - ăn mặc sặc sỡ - bước xuống kiệu.
“Bẩm đại thiếu gia, nhà họ Diệp khóa cửa, không có ai ở nhà”
Một gã hạ nhân lanh lợi bẩm báo:
“Hừ, còn không mau đi tìm hiểu xem người chạy đi nơi nào?”
Rất nhanh sau đó, tên hạ nhân dò thăm tin tức quay trở lại: “Đại thiếu gia, hàng xóm nói buổi sáng huynh muội họ Diệp vừa đi đến Quảng Bình hương thăm người thân, đoán chừng một tháng nữa mới trở lại.”
“Cái gì?”
Bành Thanh Thành thở phì phì: rõ ràng rời đi một cách trùng hợp như vậy, lại khiến cho mình như chụp hụt, đáng giận thật.
Tên hạ nhân kia cười lấy lòng: “Có lẻ hai huynh muội họ Diệp sinh hoạt khó khăn, không có tiền sống qua mùa đông nên phải nương nhờ nơi thân thích.”
Bành Thanh Thành hừ một tiếng: “Có thể như vậy, coi như bọn chúng nhanh chân chạy trốn, khởi kiệu đi đến Trích Hoa Lâu.” Hắn tức tối, một bụng đầy lửa dục không thể xả ra, nên vội tìm gái thanh lâu thỏa mãn
Cỗ kiệu ung dung quay đầu rời khỏi.
Chờ cho bọn hắn đi xa, hàng xóm Diệp gia là La đại thẩm mới dám ló đầu ra, tay xoa ngực đầy vẻ sợ hãi.
Đại thiếu gia họ Bành là ai cơ chứ? Đó là kẻ mang tiếng xấu nhất Bành Thành, hắn tìm huynh muội họ Diệp, chắc chắn là chuyện xấu. Tính ra, việc hai huynh muội này sớm rời thành, đến nông thôn thăm người thân thích, đúng là kịp thời. Nếu để Bành Thanh Thành ngăn cản, hậu quả rất khủng khiếp.
Với hình dáng của Diệp Quân Mi, Bành Thanh Thành mà thấy thì thú tính chắc chắn sẽ trỗi dậy, làm điều xằng bậy ngay. Trông chờ vào quan phủ ra tay giúp đỡ đòi công đạo, quả thật không khác gì việc hoang tưởng. Toàn bộ huyện Bành Thành, ai cũng biết huyện lệnh họ Hồ là dượng của Bành Thanh Thành, hai nhà quan hệ khăng khít.
“Haizzzzzz…”
La đại thẩm thở dài, ngẩng đầu thấy đầu ngõ đối diện có một vị công tử tuấn tú, mặt như ngọc đang tiến đến, người này ăn mặc không tầm thường, sau lưng còn có một gã sai vặt đi cùng.
Nhìn dáng đi của công tử này có vẻ như đã gặp ở đâu đó, chỉ là nhất thời không nhận ra được.
La đại thẩm còn đang suy nghĩ, đột nhiên công tử kia lại nhe răng cười với nàng, đôi mắt sáng, răng trắng tinh, một đoạn hồi ức hiện ra, bất chợt nhớ ra nàng là ai: vị hôn thê của Diệp Quân Sinh, đại tiểu thư của Giang gia.
Ngày trước, Giang Tĩnh Nhi theo gia gia đến nhà họ Diệp, La đại thẩm đã từng thấy qua.
“Ồ, không đúng, mình nghe đồn rằng tên ngốc Diệp Quân Sinh chủ động giải trừ hôn ước, vì sao Đại tiểu thư họ Giang còn tới nơi đây?”
Huyện Bành Thành không lớn, căn bản rất nhiều chuyện không thể nào giấu diếm được, chỉ cần một cơn gió thổi qua, lập tức khiến dư luận xôn xao.
Diệp Quân Sinh cùng Giang Tĩnh Nhi giải trừ hôn ước, sớm được truyền bá đến từng con phố, ngõ hẻm. Đối với việc này, rất nhiều người cho rằng nhà họ Giang tạo áp lực, bức bách khiến Diệp Quân Sinh giải trừ hôn ước. Đây là cách giải thích đơn giản nhất, Giang đại tiểu thư tài sắc vẹn toàn lại giàu có, gả cho một kẻ nghèo rớt mồng tơi, mọt sách lại đần độn, nếu đúng như vậy thì khác nào bông hoa lài cắm bãi *** trâu.
Không đúng, người ta thấy Diệp Quân Sinh còn không bằng một bãi *** trâu, nhiều lắm là một đống *** chó.
Thời gian gần đây, Diệp Quân Sinh tuy đã không còn là tên mọt sách, nhưng theo lối tư duy quán tính mọi người không nhận ra được sự đổi mới của hắn. Lại có người nói: Diệp Quân Sinh lấy tiền của nhà họ Giang đền bù việc giải ước để mua một con trâu. Tên ngốc này lại bị ngươi ta lừa gạt rồi, đem toàn bộ tiền tài kia mua một con trâu già yếu về nhà, còn nuôi nấng như bảo bối, quả thật là trò cười.
Rất nhiều người tin rằng lời đồn này là có thật.
“Công tử, sao người lại đi tới Diệp gia”
Gã sai vặt là một nữ giả trang nam, buồn bực hỏi thăm:
“Ta đâu có đi tới Diệp gia? Chỉ là đi ngang qua thôi”
Gã sai vặt cười hì hì: “Thật sự là đi ngang qua sao?”
Giang Tĩnh Nhi nói hầm hừ: “Tiểu thư ta nói vậy thì là vậy”
“Cũng tốt cũng tốt, bây giờ đại tiểu thư muốn đi đâu?”
Giang Tĩnh Nhi trong lòng không yên trả lời cho có : “Chỗ nào cũng được”
Nàng chắp tay sau lưng, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực tới trước bước ra về, tuy đã bó buộc lại nhưng vào lúc này dãy núi phía trước ngực nàng đột ngột hiện rõ những đường cong gợi cảm, những khe rãnh chết người. Lúc này nàng không hiểu sao tinh thần mình cảm thấy hoảng hốt: tên ngốc này vừa mang muội muội rời khỏi thành thì Bành Thanh Thành liền đi tới nên tránh được kịp thời, quả thật quá trùng hợp, hoặc là hắn đã đoán trước được việc này… Phì, đầu óc tên mọt sách này làm sao có thể suy tính được xa như vậy chứ? Nhất định là hắn dẫm phải *** chó nên gặp may rồi… Ta còn đang suy nghĩ nếu hắn gặp Bành Thanh Thành thì có nên ra tay giúp đỡ hay không đây.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chris Andy
Ngôi nhà này không nằm trong thôn xóm, mà ở phía trên sườn đồi. Bởi vì không có người chăm sóc một thời gian dài nên cảnh vật tiêu điều, trông hơi đổ nát.
Đây là nhà tổ Hoàng gia.
Họ Hoàng kia sau khi đậu tú tài liền đem toàn bộ gia đình chuyển vào sống trong thành, chỉ còn lại căn nhà này. Bởi vì nhà là của tổ tiên để lại nên hắn không nỡ bán đi. Sau cái chết của lão đầy tớ trông coi nơi này, trong ngôi nhà hay truyền ra ánh sáng chập chờn đầy bí ẩn. Mỗi khi đêm đến lại xuất hiện một đốm lửa màu xanh nhàn nhạt, người dân trong thôn nhìn thấy nó thì sợ hãi không thôi, họ cho rằng đó là ma, tin tức này nhanh chóng được lan truyền. Do đó, không còn người nào dám trông coi căn nhà này nữa.
Vì vậy, Hoàng tú tài suốt ngày buồn rầu, bèn nhờ Liễu Không đại sư giúp đỡ, mới biết cách giải quyết là cho người sống ở bên trong thì căn nhà sẽ có sinh khí, xua đuổi được tà ma. Đúng lúc này thì Diệp Quân Sinh tới thăm hỏi, Hoàng tú tài liền nói ra yêu cầu kêu hắn đi trông coi ngôi nhà, nếu hắn không đồng ý thì không chấp nhận đứng ra bảo lãnh cho hắn.
Không biết là Diệp Quân Sinh ngu ngốc hay gan to bằng trời mà đồng ý ngay không do dự.
Trông coi nhà ở không phải đơn giản là chỉ dọn vào sống mà còn phải quét dọn, sửa chữa lại, nếu không một mai phòng ốc bị hư hỏng, sụp đổ thì xem như không hoàn thành trách nhiệm.
Tuy căn nhà của tổ tiên Hoàng gia trống trơn, nhưng được cái vách tường, dầm mái đều vô cùng chắc chắn, chỉ để sống không thôi thì không thành vấn đề.
Diệp Quân Mi nhanh chóng chọn hai căn phòng liền kề nhau, dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ rồi đem gạo đến, nhóm lửa nấu cơm.
Diệp Quân Sinh đi ra ngoài kiếm ít thức ăn , ông trời quả là nhân từ, khi hắn đến bên kia đồi núi thì phát hiện một đám rau dại, nhận ra được loại rau này - “Đồ ăn trường thọ” - ăn được nên hắn liền nhổ đem về rồi rửa sạch sẽ, nấu làm thức ăn cho bữa tối.
Bữa cơm đạm bạc trôi qua trong ánh sáng ảm đạm. Với tình hình hiện tại của hai huynh muội, có cơm ăn đã là hạnh phúc rồi.
Lão Ngưu được cột trong một gian nhà nhỏ, vì không có lều che nên như nằm ở ngoài trời, đang gặm cỏ.
Diệp Quân Mi cẩn thận liếm hạt cơm cuối cùng còn trong chén rồi mới đặt chén cơm xuống, sắc mặt có vẻ đang lo lắng điều gì đó.
Diệp Quân Sinh nhìn vào mắt muội muội, trong lòng hiểu rõ hơn hết nên cất tiếng nói: “Có phải lương thực sắp hết.”
Diệp Quân Mi gật gật đầu.
Diệp Quân Sinh thở dài: chỉ dựa vào chút ít công việc của muội muội chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày, muốn tích lũy thì phải cố hết sức làm việc thôi; mà tiền thù lao lần trước hắn chép kinh văn ngoại trừ sửa chữa phòng ốc thì căn bản đều dùng để cải thiện bữa ăn.
Bây giờ, hắn đang trông coi tòa nhà cho Hoàng tú tài, ngược lại đối phương sẽ giúp bảo lãnh cho hắn, ngoài ra lại không có thêm bất kỳ thù lao nào.
Kiếm tiền là một vấn đề rất khó khăn; hắn nghĩ đến việc ứng dụng một ít phát minh thời hiện đại, tay trắng vực dậy kinh tế gia đình, nghĩ đến thì đơn giản nhưng với hoàn cảnh trước mắt quả thật không thể làm được.
Vốn dĩ hắn định làm theo đám người vượt thời gian “mượn sách làm giàu”, nhưng rõ ràng thi từ ca phú thì cần phải nổi tiếng; mà trong thời đại này “tiểu thuyết” không thể bán để kiếm tiền được – người xưa vì sao không đặt tên là “đại thuyết” mà gọi là “tiểu thuyết”, cũng hàm chứa trong đó rằng “Tiểu” là nhỏ, nói lên ý xem thường.
Bởi vậy, nhiều ý nghĩ của hắn cũng chỉ có thể để trong đầu, không cách nào thực hiện được.
Từ xưa, kẻ đọc sách vốn bần hàn, quả thực không sai.
Màn đêm buông xuống, trên trời một vầng trăng lưỡi liềm dần xuất hiện chiếu ánh sáng lên mặt đất, tuy trong trẻo nhưng lại đem đến cảm giác lạnh lẽo. Dưới ánh trăng, một góc của căn phòng trở nên ảm đạm.
Một đêm trôi qua yên bình.
Ngày hôm sau, sau khi giặt giũ quần áo bên cạnh dòng suối trở về, sắc mặt Diệp Quân Mi có chút kỳ quặc.
Diệp Quân Sinh hỏi: “Quân Mi, có chuyện gì xảy ra với muội vậy?”
Chần chừ một lúc, Diệp Quân Mi mới lên tiếng : “Ca ca, khi muội đi giặt quần áo, có người dân trong thôn nói với muội là ngôi nhà này bị ma ám, khuyên chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi…”
Diệp Quân Sinh trả lời: “Đúng là có lời đồn như vậy… vậy muội trả lời sao? “
Diệp Quân Mi khẽ mỉm cười làm xuất hiện một đôi mắt rất đẹp uốn cong như hai mặt trăng hình lưỡi liềm: “Muội nói không sợ.”
“Không sợ”, dứt khoát và đơn giản.
Diệp Quân Sinh có chút ngạc nhiên: “Vì sao không sợ?” Đàn bà, con gái không phải sợ nhất là ma quỷ sao?
Diệp Quân Mi vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng: “Có ca ca ở đây nên muội không sợ.”
Nghe muội muội mình nói như vậy, Diệp Quân Sinh trong lòng chua xót, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực : “Quân Mi, là ca ca không tốt nên không chăm sóc cho muội được tử tế.”
Đôi mắt Diệp Quân Mi tràn lệ : “Ca ca không nên nói như vậy, thời gian hiện giờ so với trước kia đã tốt hơn nhiều rồi, cuộc sống sau này sẽ còn tốt hơn nữa.”
Từ lúc cha mẹ qua đời để lại hai huynh muội sống nương tựa lẫn nhau, ca ca là một con mọt sách, ngày lẫn đêm chỉ ở trong thư phòng thậm chí không quan tâm bất cứ chuyện gì bên ngoài, toàn bộ mọi chuyện trong gia đình đều đặt trên đôi vai non nớt của nàng. Năm tháng khổ cực ấy còn vượt qua được, nói gì giờ ca ca đã biết mở mắt nhìn đời, lại có chí cầu tiến thì còn sợ gì nữa?
“Bò … ò …!”
Lão Ngưu bên cạnh bỗng cất tiếng kêu to, nhìn dáng vẻ rất vui mừng. Diệp Quân Sinh giật mình liếc qua nhìn, chạm phải ánh mắt của lão Ngưu. Trong thoáng chốc đó, Diệp Quân Sinh sinh ra ảo giác đây không phải là con trâu mà đích thật là một con người.
Chẳng lẽ vừa rồi nó đang nhìn trộm?
Con trâu này không trung thực tí nào!
Sắc mặt Diệp Quân Mi đỏ hồng, rời khỏi vòng tay của ca ca, vừa đi phơi quần áo, vừa nói: “Đúng rồi ca ca, hay là chúng ta đặt tên cho lão Ngưu đi.”
Nàng không hiểu tại sao ca ca lại dẫn về nhà một con trâu, nhưng cũng không hỏi nhiều. Hơn nữa, nàng cũng cảm thấy rất yêu thích con trâu này.
Diệp Quân Sinh cười nói: “Hay lắm, muội nghĩ xem nên đặt tên nó là gì?”
“Ca ca đọc nhiều sách, dĩ nhiên là nghe theo ca ca rồi.”
Diệp Quân Mi đem việc này giao lại cho Quân Sinh.
Diệp Quân Sinh cũng không tỏ ra sĩ diện hão, suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Vậy gọi nó là ‘Đại Thánh’ đi.”
“Đại Thánh?”
Diệp Quân Mi nhắc đi nhắc lại cái tên này, tuy không hiểu lắm ý nghĩa của nó nhưng có cảm giác rất oai phong, tuy bây giờ dáng vẻ con trâu này không xứng đáng nhưng ca ca đã đặt cho nó một cái tên hay, nàng liền gật đầu đồng ý.
“Bò … ò …!”
Lão Ngưu đột nhiên đứng dậy, dường như nghe hiểu được mọi chuyện, kêu to một tiếng không biết là tỏ vẻ cao hứng hay là phản đối.
Diệp Quân Sinh mặc kệ nó, vỗ tay một cái nói: “Gọi nó là Đại Thánh.”
Tên này, chẳng những ẩn chứa một hàm nghĩa xấu xa thú vị mà còn gởi gắm một nguyện vọng to lớn. Đối với con trâu này, lần đầu tiên gặp đã cho Diệp Quân Sinh ấn tượng sâu sắc, nó không phải là con trâu trong Ngưu Lang Chức Nữ chịu an phận mà chính là Bình Thiên Đại Thánh Ngưu Ma Vương.
《 Kinh Nhạc trong Kinh Lễ 》 : "Còn như người nào mãi vui mà không biết buồn, lễ đầy mà không thiếu sót, lẽ chăng chỉ có bậc Đại Thánh mới được như vậy!"
Kinh Phật có nói: “Phật là thánh tối cao, nên gọi là Đại Thánh”.
Lúc này, Diệp Quân Sinh lại có ý tưởng lấy danh xưng “Đại Thánh” đặt cho một con trâu già yếu.
Phơi xong quần áo, Diệp Quân Mi tháo dây dắt lão Ngưu, hướng về Diệp Quân Sinh nói: “Ca ca, muội dắt Đại Thánh đi ăn cỏ.”
Diệp Quân Sinh mỉm cười đáp lại: “Uh, muội cẩn thận một chút, đừng đi quá xa đó.” Vừa đến nơi này nên còn xa lạ, trong một số trường hợp cần phải để ý.
Diệp Quân Mi cất tiếng “Vâng” rồi dắt trâu ra ngoài, đi dọc theo con suối để tìm kiếm cỏ tươi.
“Nhìn kìa, đó chính là người đến từ nội thành đang trông coi nhà của tổ tiên họ Hoàng, nàng còn có một ca ca, là một thư sinh cũng sống ở đó.”
“Nhà đó bị ma ám mà họ không sợ sao?”
“Sao ta biết được! Trước ta có nhắc nhở qua…Huynh muội nhà này còn nuôi một con trâu.”
“Xem ra cũng là hai đứa trẻ nghèo, có lẻ tú tài họ Hoàng trả không ít tiền đâu…”
“Tiền bạc thì sao chứ? Đem tính mạng ra đùa à …” Dừng lại một lúc, âm thanh nhỏ đi, giọng trầm thấp nói: “Tên giết heo họ Quách ở thôn phía Nam nói rằng hắn tận mắt thấy con quỷ trong nhà họ Hoàng, mặt xanh nanh vàng, há miệng một cái có thể nuốt chết một người…”
Nghe nói vậy, sắc mặt mọi người trắng bệch nhìn về phía Diệp Quân Mi, không biết nói thêm gì nữa.
Diệp Quân Mi không nghe thấy các nàng buôn chuyện, nhìn thấy một đám phụ nữ bên dòng suốt giặt đồ đang chăm chú nhìn mình thì không khỏi có chút ngượng ngùng bèn nhoẻn miệng cười, trông nàng lúc này cực kỳ thanh tú, tựa như một đóa hoa sen nổi trên mặt nước.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :254::254:
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 25: Nuốt chửng
Dịch: LTCNgoc.
Biên: Matcodon.
Nguồn: TTV
Ánh mặt trời ngày mới ấm áp chiếu lên người, vừa tạo cảm giác ấm áp vừa làm con người ta trở nên lười biếng.
Diệp Quân Sinh lấy ra một chiếc ghế làm bằng cây mây, thoải mái tựa đầu ra sau nằm phơi nắng, suy nghĩ về mọi chuyện.
Nhà của tổ tiên họ Hoàng nằm ở gần nhiều thôn xóm, đều thuộc Quảng Bình hương - ở thời đại này, hương là đơn vị hành chính nhỏ nhất.
Trên hương là huyện, do chính quyền huyện quản lý, trên nữa là châu – là đơn vị cao nhất của Thiên Hoa triều.
Thiên Hoa triều có tất cả chín Châu, gồm có : Ký Châu, Hạ Châu, Nhung Châu, Nhung Châu, Bình Châu, Vĩnh Châu, Dự châu, Tịnh Châu, Dương Châu, Kinh Châu.
Tất nhiên, trong thế giới này, không chỉ có Thiên Hoa triều, ở phía Bắc giáp Nhung Châu là một đồng cỏ mênh mông, là nơi chăn nuôi của Vương quốc “Mông Nguyên”; ở phía tây giáp Hạ Châu, có vùng đất được gọi là “một nửa sa mạc một nửa Phật” Thiên Trúc; hải ngoại có đảo quốc tên là : “Nhật Bản”, còn những địa phương khác, do giới hạn tầm nhìn nên không được biết đến.
Dù sao nơi này cũng không phải là Trái đất. Lịch sử và địa lý, không thể nào hoàn toàn giống nhau được.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Quân Sinh không phải chỉ ngồi trong nhà chờ ăn cơm, mà hắn không ngừng tiêu hóa kiến thức của tên mọt sách, do đó càng hiểu rõ hơn về thế giới này.
Không thể không nói, tuy tên mọt sách không biết đến chuyện ngoài thiên hạ, nhưng những tri thức uyên bác mà hắn đọc được trong sách vở lại rất hữu ích.
Nhưng dù sao, “Biết” là một chuyện , “Làm” là một chuyện khác, không nhất thiết phải đi cùng nhau. Nếu không, mấy năm rồi tên mọt sách cũng không phải chịu cảnh cơm không đủ ăn, quần áo không đủ mặc, chỉ có thể ăn “cơm nhão” mà sống.
Diệp Quân Sinh từ tương lai đến đây, đích đến của cuộc đời hắn sẽ không chỉ giới hạn ở việc mong muốn ăn no mặc ấm, kể từ khi 《 Linh Hồ đồ 》xuất hiện, hắn được biết đến một lĩnh vực khác vô cùng thần bí.
Hắn muốn tiến vào lĩnh vực này, nhưng mà lúc này lại không tìm được cửa ngỏ.
Kể từ khi hồ tiên hiện ra muốn Diệp Quân Sinh mua lão Ngưu, sau đó nó không xuất hiện nữa. Điều này khiến Diệp Quân Sinh nghi ngờ liệu thân thể hồ tiên có bị thương hay không, cho nên mới phải trốn trong bức tranh nghỉ ngơi, không thể hiện ra… Hay là, nàng đang tránh né kẻ thù.
Không giải thích được, Diệp Quân Sinh lại nghĩ tới tên đạo sĩ lùn vô tình gặp được ngoài đường. Mặc dù đối phương là tiên trong truyền thuyết nhưng lại mang theo sát khí nồng đậm, hắn xuất hiện tại huyện Bành Thành là ngẫu nhiên đi ngang qua hay có âm mưu gì đây?
Hồ tiên không hiện thân nữa, trước mắt Diệp Quân Sinh chỉ còn có thể đem hy vọng đặt trên người “Đại Thánh”, mong rằng thông qua nó để mở ra cánh cửa đột phá.
Bất lực thay, hiện tại Đại Thánh sơn bất lộ thủy*, không thể đi đến được kết luận tốt nào.
(*Sơn bất lộ thủy : đại khái là có tài nhưng không lộ ra )
Hàng ngàn suy nghĩ xoay quanh trong đầu như những hạt bụi không nhìn thấy được bằng mắt thường. Dần dần, suy nghĩ của hắn lại quay trở về vấn đề khó khăn muôn thưở “Miếng cơm manh áo ”.
Trên tất cả, phải sống sót thì mới có tương lai, mà muốn vậy thì điều kiện tiên quyết là được ăn no mặc ấm. Đồ ăn dự trữ còn quá ít, cấp bách lắm rồi.
Một lúc lâu sau, Diệp Quân Mi dắt lão Ngưu trở lại rồi bắt đầu nấu bữa trưa. Nàng ăn xong, nghỉ ngơi một lúc rồi đi vào thôn dạo một vòng, tìm việc làm phù hợp.
Nhìn theo dáng đi nhỏ bé và yếu ớt của muội muội, Diệp Quân Sinh dâng lên cảm giác xấu hổ.
Nhưng hắn biết, chuyến đi này của muội muội, sợ là gặp nhiều trắc trở phải quay về. Ở hương khác với huyện, có gì để mà làm đây? Nhưng những lời này, khó mà nói ra để tránh đả kích.
Quả nhiên, mặt trời gần xuống núi thì Diệp Quân Mi buồn bực quay trở lại.
“Quân Mi, trời không tuyệt đường người, luôn luôn có biện pháp.”
Đối mặt với ca ca đang an ủi, Diệp Quân Mi tỏ vẻ nghiêm túc thật sự: “Dạ, ca ca yên tâm, muội nhất định kiếm được tiền, ca không cần lo lắng, có thời gian nên ôn bài, chuẩn bị đầu xuân đi thi nha.”
Diệp Quân Sinh cười : “Ca đọc sách nhiều năm, các sách thánh hiền đều nằm trong đầu, không cần phải ôn lại.”
Tuy nói vậy, nhưng nhiều chuyện chưa đi đến hồi kết thì vẫn có thể xuất hiện nhiều điều không như ý.
Trở thành tú tài mới có thể tham gia khoa cử, tiến vào con đường để trở thành quan, đó chỉ là bước bắt đầu của người đọc sách trong thiên hạ. Nhưng mà tại bước này, giống như xuất hiện một rãnh trời, có người thi cả đời cho đến khi tóc trắng xóa, hai mắt mờ mà không qua được, vẫn không thể thoát được thân phận xấu hổ “gà tơ”.
Sáu, bảy mươi tuổi mới thi đậu không phải là việc được mọi người ca tụng, mà là chê cười.
Ăn tối xong, đêm đến, trên bầu trời đêm rải rác vài ngôi sao tỏa ánh sáng ảm đạm. Đến giờ tuất, đột nhiên gió lốc nổi lên, cao tới tận mây đen, ùn ùn kéo đến, trong khoảnh khắc từng đợt từng đợt tràn về.
Tính toán thời gian thì mùa đông đã tới.
Tiếng gió vù vù, Diệp Quân Sinh không ngủ được, nhớ tới Đại Thánh ở sân trong nhà, sợ nó lạnh nên hắn ra sân sau, tới nơi thì thấy Diệp Quân Mi đã ở đó.
“Ca ca, gió lớn như vậy, không chừng có thể mưa, làm gì với Đại Thánh bây giờ ? “
“Dắt nó lại mái hiên bên kia một đêm đi.”
Nghe vậy Diệp Quân Mi liền dắt Đại Thánh đi, nàng để nó nằm trong hành lang ngoài phòng ở, tạm thời ở đó.
Lão Ngưu này thật biết nghe lời, nằm im lìm không có bất kỳ động tác kích động nào.
Từng cơn gió Bắc rít gào, đến khoảng giờ Tý thì trời đổ mưa to lạnh giá. Đây chính là một cơn mưa mùa đông mang theo một chút rét lạnh, nếu như rơi vào người, chỉ sợ da gà nổi hết cả lên .
Bởi vì phía dưới giường có bếp sưởi nên cũng bớt lạnh giá, nhưng Diệp Quân Sinh vẫn trở người liên tục, đầu óc không yên nên hắn khó ngủ. Hắn mở to mắt, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ như bị thôi miên.
Cửa sổ này trông cũ nát, có hai cái khe hở có thể nhìn xuyên ra ngoài, thấy được bóng đêm thăm thẳm.
Đột nhiên, một đốm sáng xanh xuất hiện, đặc biệt dễ thấy.
Ma trơi?
Trái tim Diệp Quân Sinh đánh thót một cái, hắn leo ra khỏi giường, len lén đi đến bên cửa sổ và chăm chú nhìn cảnh giác. Sau đó hắn đã chứng kiến một cảnh không bao giờ quên được :
Một đốm lửa xanh to khoảng cỡ đầu người, trôi nổi trong mưa gió, hình dạng thay đổi liên tục, đôi khi trở nên giống như hình người, có thể thấy được lờ mờ đó là một bộ mặt của một đứa bé mặt xanh nanh vàng, cực kỳ hung dữ. Vào lúc này là nửa đêm, nhìn thấy thứ này sợ rằng nếu là người nhát gan thì hồn vía lên mây, tiểu tiện ngay tại chỗ.
Miệng Diệp Quân Sinh khô khốc, mồ hôi lạnh vô thức chảy ròng.
Đốm lửa chậm rãi bay theo quỹ đạo bí ẩn, bỗng nhiên bay theo đường cong hướng về phía căn phòng của Diệp Quân Mi.
Không tốt!
Diệp Quân Sinh kêu thầm một tiếng, ngay lập tức xông ra khỏi cửa đi cứu viện. Nhưng ngay lúc này, một bóng dáng ban đầu vốn giữ yên lặng nằm ở hành lang - “ Đại Thánh” - , chợt mở to đôi mắt tròn và sáng, sự phấn khích lóe lên xuyên qua màn đêm rộng lớn, phát sáng lấp lánh.
Hành động này của nó làm cho đốm lửa như sợ hãi, kêu lên một tiếng “Chi” quái dị, không phải là tiếng con người rồi muốn bay đi.
Xì!
Mũi Đại Thánh phun ra một chùm sáng màu vàng nhạt giống như một cái roi, với tốc độ cực lớn, trực tiếp lôi ma trơi ngược trở về, nhanh chóng đưa vào miệng rồi nhai nhóp nhép.
“Nhai cỏ, lá cây nhạt miệng rồi, cuối cùng tối nay cũng có thể khai trai (*) non mềm và sảng khoái, thật sự ngon .”
(* Khai trai : Tín đồ Phật giáo ăn mặn trở lại sau kì ăn chay)
Đột nhiên con trâu già cất tiếng nói làm cho người cho người ta sợ hãi, sau đó lại điềm tĩnh nằm xuống. Trong khoảnh khắc, tiếng ngáy o o vang lên, nó đã ngủ say như chết.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long