Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 194 (1): Tập đoàn Vân Môn
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- A, Lâm đại ca, em tới đây được một tiếng rồi, nhưng bảo vệ nhất quyết không cho em vào.
Mỹ Na lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng trả lời.
- Không sao, em đi cùng anh.
Lâm Vân gật đầu nói với Mỹ Na, rồi xoay người đi tới trước người bảo vệ.
- Xin hỏi ngài là ai? Muốn tìm người nào trong này?
Bảo vệ thấy Lâm Vân ăn mặc toàn độ đắt tiền, nên không dám chậm trễ.
- Lý Thanh, Diệp Điền, Mông Văn, ai cũng được. Tôi tên là Lâm Vân.
Lâm Vân nói xong, liền quay đầu tiếp tục nói chuyện với Mỹ Na. Bảo vệ nghe vậy sững sờ. Một giờ trước thì cô gai kia nói là muốn tìm Lâm Vân, chủ tịch của công ty. Môt lúc sau thì lại có một người tự xưng là Lâm Vân tới công ty. Sao lại có sự trùng hợp như vậy? Khẳng định là tới đàm phán công việc, muốn đặt Dưỡng Nhan Hoàn đây. Nhưng cần gì phải dùng phương pháp này để đi vào. Nếu không phải người này ăn mặc toàn đồ xịn, lại thấy khí chất của hắn không kém thì đã đuổi đi ra ngoài rồi.
- Cái này…
Bảo vệ còn đang suy nghĩ nên nói cái gì để đùn đẩy thì Lâm Vân đã cắt đứt.
- Lập tức gọi điện thoại cho Mông Văn.
Khẩu khí của Lâm Vân đã biến thành nghiêm khắc. Đã nói tên người muốn gặp rồi, người bảo vệ này còn dây dưa như vậy. Lâm Vân liền cảm thấy có chút khó chịu với thái độ của nhân viên bảo vệ ở đây. Đoán chừng là có quá nhiều người bái phỏng mới sinh ra thái độ kiêu căng như vậy.
Bảo vệ thấy ngữ khí của Lâm Vân bắt đầu nghiêm khắc, liền không dám thắc mắc nữa, tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho thư ký.
- Có một vị tiên sinh tên là Lâm Vân, muốn gặp tổng giám đốc Mông Văn.
Sau khi để điện thoại xuống, người bảo vệ này mới nhớ ra, vì sao mình phải nghe lời của hắn? Tuy nhiên xem ra hắn không để ý tới mình, mà tiếp tục nói cái gì dó với cô gái kia.
Tuy cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không nói thêm gì. Trong lòng liền quyết định, không gọi điện thoại hộ người này nữa.
- Lâm đại ca.
- Chủ tich…
Lâm Vân quay đầu lại, trông thấy Lý Thanh và Diệp Điềm đều đi xuống, liền cười nói:
- Hai người vẫn khỏe chứ, các cậu làm rất tốt, tôi đã nghe nói qua rồi. Mông Văn đâu?
- Lâm…
Lâm Vân vừa hỏi hết câu thì đã thấy Mông Văn chạy tới. Chỉ là trông thấy mặt nàng hơi đỏ, không biết là muốn gọi Lâm gì. Tuy nhiên nàng không còn che mặt nữa. Lâm Vân gật đầu, xem ra cô nàng này đã dần dần quên đi được thù hận.
- Đây là em gái của vợ tôi, Mỹ Na.
Lâm Vân chỉ vào Mỹ Na, giới thiệu cho ba người.
- A…
Ba người đều sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng. Lâm Vân mới đi ra ngoài nửa năm mà đã kết hôn rồi sao? Hơn nữa bộ dáng hiện tại của hắn thật là khác lúc trước, càng thêm hấp dẫn, càng thêm đẹp trai.
- Chúng ta đi lên rồi nói sau.
Lâm Vân thấy mấy người vẫn đang sững sờ, đành phải nhắc nhở.
Bảo vệ nhìn bóng lưng của Lâm Vân biến mất sau bậc thang, sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh. Không nghĩ tới đích thân ba vị tổng giám đốc của tập đoàn lại đi xuống đón tiếp người tên Lâm Vân này. Vậy chả phải đã chứng tỏ hắn là chủ tịch tập đoàn Vân Môn sao? Mình thật là hồ đồ. Nguy hiểm thật, cũng may mình gọi cuộc điện thoại kia. Nếu không thì đã cuốn gói rời đi rồi.
Mỹ Na thật không ngờ tập đoàn này đúng là do Lâm Vân mở. Trong lòng kinh hãi vô cùng. Tuy biết Lâm Vân có thể không lừa gạt mình, nhưng khi sự việc bày ra rõ mồn một, cô ta lại có chút không tin.
- Chủ tịch…
Mông Văn thấy Lâm Vân đã ngồi xuống, liền mở miệng gọi. Nàng không nghĩ tới khi Lâm Vân đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về đã kết hôn rồi. Không biết vì sao hắn không dẫn theo vợ tới? Chẳng lẽ lần trước hắn cự tuyệt mình là vì vợ của hắn? Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Mông Văn có chút đỏ. Mà không ngờ anh chàng Lâm Vân hôm nay lại đẹp trai như vậy.
- Từ nay về sau vẫn gọi tôi là Lâm Vân là được. Goi là chủ tịch nghe không quen tai lắm.
Lâm Vân khoát tay nói.
- Tôi lại thích người khác gọi tôi là chủ tịch, nhưng người khác không gọi thì cũng đành chịu. Tuy nhiên, chủ tịch Lâm à, sao hôm nay trông anh đẹp trai vậy? Đến cả tôi cũng nhin không được tim đập thình thịch. Hì hì, lão bà của anh chắc phải là một mỹ nhân rồi? Cô ấy có yêu anh không?
Diệp Điềm làm cái mặt quỷ rồi nói.
Diệp Điềm đã nghe được Mông Văn giải thích lúc Lâm Vân rời đi, mới biết là hôm đó những tiếng mình nghe không như tưởng tượng của mình. Tuy nhiên vẫn có chút nửa tin nửa ngờ. Nhưng hôm nay thấy Lâm Vân nói là đã có vợ, mà biểu lộ của chị Văn chỉ là bình thường, nên mới tin hoàn toàn.
Nghe Diệp Điềm nói vậy, Mông Văn cẩn thận chú ý nét mặt của Lâm Vân, xem hắn trả lời như thế nào.
- Trong mắt của tôi, không ai xinh đẹp hơn nàng. Cả thế giới này cũng không có ai yêu tôi hơn nàng…
Nói tới đây, Lâm Vân lại nghĩ tới Vũ Tích. Đành lắc đầu, nói sang chuyện khác.
- Không nói những chuyện này, tình hình hiện tại của công ty như thế nào?
- Đại ca, sản phẩm của chúng ta đều là cung không đủ cầu. Chúng ta không cần phải chào bán hay quảng cáo, cũng có liên tiếp các đơn đặt hàng gửi tới. Về sau chị Văn quyết định tự sản xuất và bán sản phẩm, thì những người kia mới không tới làm phiền.
Lý Thanh nghe Lâm Vân hỏi thăm tình hình của công ty, vội vàng trả lời.
- Ừ, tốt.
Việc tiêu thu Dưỡng Nhan Hoàn chạy như vậy là nằm trong dự kiến của hắn. Hắn còn muốn tiếp tục bán những sản phẩm mới, để tập đoàn Vân Môn trở thành tập đoàn buôn bán lớn nhất thế giới.
- Mỹ Na, em thích làm trong ngành gì?
Lâm Vân nhìn Mỹ Na ngồi bên cạnh hỏi. Đối với Mỹ Na, Lâm Vân có một loại cảm giác thân tình. Lúc Vũ Tích một mực cô đơn, đều là Mỹ Na nói chuyện với nàng. Nói Mỹ Na là em gái của Vũ Tích, cũng không nói quá. Còn việc Vũ Đình lấy trộm giấy ly hôn của Vũ Tích, hắn đối với nàng ấy rất là thất vọng.
- Em, em vốn là làm ở phòng nhân sự. Kỳ thực em cũng không biết em nên làm cái gì. Lúc trước em là làm trong công ty điện tử, còn về y dược thì em chẳng biết gì cả.
Mỹ Na thấy Lâm Vân hỏi nàng, liền có chút lo lắng nói.
- Không sao, tập đoàn của chúng ta về sau còn liên quan tới rát nhiều ngành, em không cần phải lo lắng.
Lâm Vân thấy Mỹ Na như vậy, liền an ủi.
- Em học ngành gì, Mỹ Na?
Mông Văn đột nhiên hỏi.
- Em học ngành kế toán. Nhưng đã lâu rồi em không còn dùng những kiến thức đó nữa, phỏng chừng đã quên gần hết…
Mỹ Na ngượng ngùng nói.
- Không có vấn đề gì, chị thấy em vẫn nên đi làm ở phòng kế toán. Công ty của chúng ta dù sao mới chỉ thành lập, mà em còn là em gái của chủ tịch, em làm ở đó là tốt nhất. Em có thể dùng danh nghĩa của công ty, cầm tiền lương để huấn luyên một tháng. Chị nghĩ là em sẽ làm được.
Mông Văn nói xong nhìn Lâm Vân.
Mỹ Na cũng nhìn Lâm Vân, nói thật, đề nghị của Mông Văn khiến cô ta rất tâm động.
- Được rồi, quyết định như vậy đi. Mỹ Na tạm thời quản lý phòng kế toán của tập đoàn Vân Môn vậy.
Lâm Vân cười nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 194 (2): Tập đoàn Vân Môn
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- Nhưng mà Lâm đại ca, em…
Mỹ Na thấy Lâm Vân rõ ràng cho mình làm quản lý, trong lòng có chút lo lắng. Làm quản lý của một công ty đứng đầu như tập đoàn Vân Môn, quả thực là áp lực rất lớn.
- Không sao, Mỹ Na, em không cần phải lo lắng. Không phải ai vừa vào cũng giỏi luôn được. Hiện tại em chưa biết, nhưng không nghĩa là về sau em không biết. Mông Văn sẽ tuyển thêm vài nhân viên kế toán trợ giúp em. Còn em cứ tâp trung vào việc huấn lyện đi. Phỏng chừng không tới một ha năm, em sẽ thành thạo mà thôi.
- Đúng vậy đó Mỹ Na. Lâm đại ca nói không sai chút nào. Em cứ làm quản lý phòng kế toán đi. Chị thấy em có vẻ cũng rất yêu thích ngành này.
Mông Văn nhìn vẻ mặt mang chút hưng phấn của Mỹ Na là biết.
- Vậy được rồi, để em thử xem. Nhưng là nhân viên thôi, quản lý cứ để sau. Đợi đến lúc chị Vũ Tích trở về, thì cho chị ấy làm quản lý.
Mỹ Na nói đơn giản một câu, lại khiến Lâm Vân lâm vào tưởng niệm.
- Cứ như vậy đi. Mỹ Na, em trước làm quen với hoàn cảnh của công ty một chút. Chuyện quản lý thì từ từ hẵng tính. Mấy ngày nay anh sẽ viết ra một phương án sản xuất sản phẩm mới. Sau đó thì do Lý Thanh và Mông Văn an bài xem số lượng sản xuất như thế nào.
Lâm Vân nói xong nhìn mọi người ở đây.
- Chúng tôi đã tiện thể quảng cáo Dưỡng sinh hoàn ra ngoài rồi. Hiện tại đại ca trở lại là vừa vặn cho chúng tôi sản xuất. Hắc hắc
Lý Thanh nói tới đây thì chà xát tay, biểu lộ cực kỳ hưng phấn.
Ngày trước suốt ngày chém giết nhau tranh dành từng món tiền, hiện tại có thể quang mình chính đại kiếm tiền. Còn có thể bận rộn suốt ngày, Lý Thanh cảm thấy cuộc sống như vậy rất là phong phú, thật không muốn quay lại cuộc sống xã hội đen như trước.
Hiện tại y cũng biết giá trị của 1 phần tập đoàn mà Lâm Vân nói kia là bao nhiêu rồi. Công ty cứ tiếp tục phát triển như vậy, y thật không nghĩ ra được 1 phần đó sẽ nhân lên bao nhiêu. Cho dù để cho y làm ông trùm xã hội đen, cũng chưa chắc có được số tiền ấy. Y quyết định trả lại 0,9 phần cho Lâm đại ca, chỉ là bây giờ không phải lúc nói điều đó.
Lâm Vân thì suy nghĩm một tập đoàn lớn cũng không nên chỉ chú trọng vào sản phẩm y dược. Tu vi của hắn đã là một sao, trong thời gian ngắn chắc rất khó tăng lên. Vì vậy thời gian của hắn không thiếu. Lâm Vân thầm nghĩ tạm thời sản xuất ra vài loại sản phẩm, rồi giao cho Mông Văn và Lý Thanh quản lý. Sau đó thì mình bắt đầu đi tìm Vũ Tích.
Đang muốn nói kế hoạch ra cho mọi người, thì thư ký của Mông Văn gõ cửa đi vào.
- Tổng giám đốc Văn, bên ngoài có chủ tịch tập đoàn Cảng Hải, Lục Dược muốn bái phỏng.
Nữ thư ký đi tới trước mặt Mông Văn, thông báo.
Mông Văn nhìn Lâm Vân, không lên tiếng, Lâm Vân thì nói:
- À, Lão Yêu đã đến đây thì mời y lên đi.
Vài vị ở đây đều cáo từ rời đi. Lâm Vân đã nói mọi người hẹn nhau ăn một bữa cơm, Diệp Điềm thì dẫn theo Mỹ Na làm quen với hoàn cảnh của công ty.
Lâm Vân vừa đứng lên, Lục Dược đã cười ha hả đi vào:
- Ha ha, Lâm lão đệ, tôi tới đây có phải là khách không mời mà đến không?
- Sao lại nói như vậy? Ngồi đi. Lúc tôi không có ở đây, tập đoàn Vân Môn cũng may được anh hỗ trợ.
Lâm Vân vừa cười vừa nói.
- Cái này tính là gì, chỉ là việc nhỏ mà thôi. Tôi còn lo lắng phải đi tìm phụ thân của tôi xin giúp đỡ. Thật không ngờ cậu lại đơn giản giải quyết xong mọi chuyện như vậy. Cậu thật là lợi hại. Mỗi việc qua tay cậu đều trở nên khó mà đoán được. Hắc hắc, từ nay về sau, chắc phải dựa vào cậu rồi.
Lục Dược nói đến đây, giơ ngón cái lên khen, rồi nói tiếp:
- Cũng không ngờ tài năng buôn bán của cậu lại lợi hại không kém gì thân thủ của cậu. Từ 'Vân Tằm Miên' của Phụng Tân, lại tới tập đoàn Vân Môn, cái nào cũng khiến người ta hoa mắt. Không thể không sợ hãi than. Càng làm cho tôi không ngờ chính là cậu lại là huấn luyện viên của Long Ảnh. Nếu không phải cậu làm những chuyện ở Tần gia, thì chắc tôi đã không biết rồi thân phận này của cậu rồi.
Lục Dược vừa nói, biểu lộ vẫn thể hiện sự khó tin.
- Có gì đâu. Mà Lão Yêu tới tìm tôi chắc có việc gì khác phải không?
Lâm Vân cười nhìn Lão Yêu.
- Ách, đúng vậy, lão gia tử của nhà tôi muốn mời cậu đi tới nhà chơi một chuyến. Không biết chúng tôi có thể có vinh hạnh này? Còn có, lão gia tử của cậu cũng mời cậu trở về ngồi một chút. Hắc hắc.
Lục Dược nói xong, sắc mặt có chút xấu hổ. Y biết loại người như Lâm Vân, nếu không muốn đi, cho dù y là tổng thư ký Liên Hợp Quốc, cũng không thể mời được hắn.
- Có thể, cần gì nói vinh hạnh hay không. Chúng ta đi ngay bây giờ hay là buổi tối đi?
Lục Dược đã giúp đỡ Lâm Vân chiếu cố công ty, hơn nữa Lâm Vân còn cảm thấy người này không sai, ít nhất là có nghĩa khí. Hơn nữa, hiện tại Lâm Vân cũng rảnh rỗi, cho nên một chút việc nhỏ như vậy, Lâm Vân vẫn có thể đáp ứng.
- Tốt, vậy thì đi luôn bây giờ.
Lục Dược thấy Lâm Vân đáp ứng yêu cầu của mình, trong lòng rất là vui mừng. Thật không ngờ Lâm Vân lại dễ nói chuyện như vậy. Mình vừa mới yêu cầu, hắn đã đáp ứng rồi.
Chào từ biệt mấy người trong công ty, Lâm Vân cùng Lục Dược rời đi. Hắn cũng có việc cần Lục Dược giúp đỡ.
Yên Kinh, lão viện của quân khu. Lúc Lục Dược và Lâm Vân tới thì Diệp Sở Thiên cũng ở đó.
- Ha ha, Lâm lão đệ, đã lâu không gặp, cậu đúng là càng ngày càng đẹp trai ra.
Diệp Sở Thiên từ hôm tới chơi vẫn ở đây mấy ngày.
- Diệp lão ca, xem ra ông đã bình phục hoàn toàn rồi. Chúc mừng.
Lâm Vân thấy Diệp Sở Thiên đã khỏi hẳn, có thể thấy được ông ta đã làm đúng những điều mà mình dặn dò.
- Đây là cha tôi. Cha, đây là Lâm Vân, người mà con thường nhắc tới.
Lục Dược giới thiệu Lâm Vân cho phụ thân.
- Cậu chính là Lâm Vân mà lão thạch đầu nói. Không sai, không sai, thật là một thiếu niên anh tuấn. Mau mời ngồi.
Qua kiểu nói chuyện của phụ thân Lục Dược, cũng đoán được ông ta là người thẳng tính.
- Chào bác, Lục bá phụ…
Lâm Vân vừa mở miệng chào, thì đã bị chặn lại.
- Như vậy sao được? Cậu gọi lão thạch đầu là lão ca, thì đương nhiên cũng phải gọi tôi là lão ca rồi. Bằng không là cậu xem thường tôi đấy.
Phụ thân của Lục Dược đúng là phù hợp với ngoại hiệu Lục thổ phỉ mà Diệp Sở Thiên hay gọi.
Lâm Vân cười cười, hắn không quan tâm lắm với việc xưng hô như thế nào.
- Bệnh của Lão thạch đầu là bệnh phải chết, mà cậu còn có thể chữa trị khỏi bệnh cho ông ta. Lâm lão đệ à, nói thật, nếu không phải lão thạch đầu còn ngồi ở trước mặt tôi, thì tôi thật sự không tin được.
Lục Đột Phi nói.
- Không chỉ nói căn bệnh của Diệp lão ca, cho dù Lục lão ca cảm thấy đi đứng không tiện, tôi vẫn có thể chữa trị tốt.
Lâm Vân cười nhạt một tiếng, trong lòng tự nhủ, như vậy đã là gì.
Ánh mắt của Lục Dược bắt đầu trở nên sốt ruột. Nói thật, từ lúc Lâm Vân trị khỏi bệnh cho Diệp Sở Thiên, y vẫn muốn cho Lâm Vân giúp cha mình chữa bệnh. Chỉ là do không có thời gian, với lại trước kia hai người cũng không phải quá quen thuộc.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 195: Gặp lại Nguyễn Y
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Khi Lâm Vân từ trụ sở Quân khu đi ra, đã sắp mười giờ tối.
Chân của cha Lục Dược đối với y học hiện tại mà nói là một nan đề, nhưng đối với Lâm Vân thì cũng không tính là gì cả. Đứt mạch máu hắn còn có thể nối lại, chứ đừng nói cha Lục Dược chỉ là teo cơ chân. Tuy bệnh teo cơ chân của ông khác hẳn bình thường, đó là các cơ chung quanh đã hoại tử, trước sau không có khả năng sống lại.
Nhưng những thứ này lại không làm khó được Lâm Vân, hắn thậm chí không dùng thuốc, chỉ bảo Lục Dược mang tới một cây kim khâu, rồi hắn dùng thời gian hai tiếng đồng hồ, đã có thể trị khỏi chân của cha Lục Dược, chỉ dặn dò ông nghỉ ngơi hai ba tháng là khỏi rồi.
Buổi tối hắn chưa có dự tính đi về khách sạn ở, hắn định đến công ty để nhanh chóng thiết kế ra một số sản phẩm mà sau này hắn cần sản xuất, sau đó giao cho nhóm Mông Văn để bọn họ sản xuất.
Còn hắn thì lại muốn đi tìm Vũ Tích, không biết cô đi nơi nào rồi, bây giờ một chút phương hướng cũng không có, chỉ dựa vào bản thân để tìm kiếm. Tuy hôm nay đã nhờ Lục Dược đi tìm, nhưng bản thân chỉ có thể đợi hai ngày, nếu không có tin tức thì mình sẽ không ngồi không chờ nữa, mà tự sẽ nghĩ cách.
Lâm Vân đi vào công ty, không ngờ thấy Mông Văn vẫn còn ở đó chưa về, không khỏi kinh ngạc hỏi,
- Sao cô còn ở đây?
Mông Văn mặt đỏ lên,
- Tôi nghĩ anh vừa đến Yến Kinh, buổi tối không có nơi ngủ, tôi dẫn anh đến chỗ tôi.
Mông Văn cố tình nói một câu nói vui, nhưng từ sau khi Vũ Tích ra đi hắn thực sự không còn tâm tình nữa. Nhưng mặt của Mông Văn mình cũng có thể giúp cô ấy một chút, hắn nhìn nhìn Mông Văn rồi nói:
- Buổi tối tôi ở công ty thiết kế một vài thứ, sau khi làm xong tôi phải đi tìm vợ tôi, công việc ở đây toàn bộ phải nhờ cậy mọi người rồi.
- Anh rất yêu vợ của anh phải không?
Mông Văn nhìn Lâm Vân khi nói đến vợ mình sắc mặt trở nên vô cùng dịu dàng, thậm chí có một loại chờ mong không nói lên lời viết trên đó.
- Đúng vậy, tôi rất nhớ cô ấy. À, Mông Văn, hay là tôi đưa cô về trước nhé, cũng không còn sớm nữa rồi.
Lâm Vân thấy lúc này Mông Văn vẫn chưa về, chủ động nói ra ý muốn đưa cô về nhà.
- Không cần đâu, bây giờ tôi vẫn chưa muốn về, tôi ở công ty còn có chút việc, anh bận việc của anh đi.
Mông Văn nói xong mỉm cười nhìn Lâm Vân, chuẩn bị quay về phòng làm việc của mình.
- Vết sẹo trên mặt cô tôi có thể trị liệu giúp cô, nếu cô không ngại, thậm chí bây giờ tôi cũng có thể giúp cô.
Lâm Vân nhìn Mông Văn và nói.
- Ừ, tôi biết, nhưng tạm thời tôi chưa muốn chữa trị, vốn dĩ cũng đã xấu rồi, cho dù làm mất vết sẹo này đi thì cũng vậy mà thôi.
Mông Văn không hiểu sao tâm tình có chút suy sụp, cô biết bản lĩnh của Lâm Vân, thậm chí biết lời hắn nói có khả năng là thật, nhưng cô bỗng nhiên cảm thấy cho dù trị khỏi rồi thì cho ai ngắm chứ? Chi bằng cứ như vậy thôi.
Nếu bản thân Mông Văn đã nói như vậy rồi, thì Lâm Vân cũng không chủ động yêu cầu nữa. Lâm Vân cũng không để ý, đối với dung mạo mà nói, mỗi một người có cách nhìn khác nhau, không có ai đúng ai sai. Dù sao chỉ cần Mông Văn cần mình giúp đỡ, thì mình luôn sẵn sàng giúp cô ấy.
Đi vào phòng làm việc của mình, văn phòng này vẫn luôn trống không, hắn còn là lần đầu tiên vào phòng để làm việc nữa.
“Dưỡng Sinh Hoàn” nhất định phải sản xuất, tiếp theo còn mấy loại thuốc Y học Cổ truyền Trung Quốc trị bệnh tim nữa. Đối với sản xuất dược vật, Lâm Vân cũng không có ý định sản xuất ra bao nhiêu, sảm phẩm hàng “át chủ bài” phải đặt ở ngành sản xuất khác, mấy loại sản phẩm điện tử cũng đã được Lâm Vân thiết kế ra.
Thậm chí Lâm Vân còn dự tính thành lập một công ty sản xuất linh kiện điện tử chính. Ý nghĩ của Lâm Vân là, đầu tiên sẽ bắt tay vào từ y dược, sau đó dùng số tài chính này tiến quân vào các ngành sản xuất khác như điện tử, truyền thông, máy móc.
Bản thân chỉ phụ trách khâu thiết kế mẫu, và làm ra phương pháp chế tạo. Về phần thực hiện như thế nào, thì đó là chuyện của mấy người Mông Văn và Lý Thanh.
Thời gian một buổi tối rất nhanh qua đi, Lâm Vân ngẩng đầu nhìn thấy mình đã viết xong một đống bản thảo, thỏa mãn thở phào một cái. Đi ra ngoài rửa mặt một chút, sau đó tiếp tục công việc. Phỏng chừng mình chỉ cần khoảng một đêm nữa thôi, những sản phẩm này có thể được ra đời.
Lâm Vân đẩy cửa ra, lại thấy Mông Văn đang đứng ở cửa ra vào, không khỏi rất kinh ngạc hỏi,
- Cô sao lại ở đây? Ô, cả đêm cô không về hả?
- Đúng vậy, anh nói đưa tôi về nhưng mãi không thấy anh ra, tôi một mình lại không dám về, chỉ đành chờ ở đây.
Mông Văn nhẹ nhàng cười nói.
Thấy Lâm Vân có chút sững sờ, lại lập tức nói:
- Tôi trêu anh thôi, không có chuyện đó đâu. Bây giờ cho dù mười mấy hai mươi người lên cũng không phải là đối thủ của tôi đâu. Vừa rồi tôi trêu anh đó, là đợi anh xuống cùng đi ăn sáng thôi.
Lâm Vân sờ sờ đầu, trong lòng tự nhủ thế này mới bình thường à! Mình tốt xấu cũng dạy Mông Văn một ít công phu thực sự, muốn nói cô một mình không dám trở về, Lâm Vân tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
- Được thôi, cô chờ tôi đi rửa mặt mũi đã nhé.
Lâm Vân nói xong thì đi về phía nhà vệ sinh.
- Đợi đã, kem đánh răng và bàn chải đánh răng của anh này.
Mông Văn nói rồi đưa cho Lâm Vân khăn mặt, kem đánh răng và bàn chải đánh răng.
Lâm Vân nhìn qua, thấy những thứ này mình đã có rồi, nhưng lại không tiện nói là mình đã có. Bây giờ rõ ràng là tay không mà. Thấy thế chỉ đành nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy.
Lâm Vân rửa xong mặt thì cùng Mông Văn đi ra ngoài, nghĩ ăn sáng xong sẽ đi đến đại viện Lâm gia xem sao. Một người là Lão Yêu đã chuyển lời đến, nhưng chủ yếu nhất lại là Lâm Vân muốn đi thăm Lâm Hinh, dù sao cũng là có quan hệ huyết thống.
Hơn nữa Lâm Hinh còn rất lo lắng cho mình, lúc ấy khi nó thấy mình, rõ ràng là thực sự lo lắng cho người anh này. Mối thân tình đã lâu ấy khiến Lâm Vân rất cảm động, loại thân tình mà Lâm Hinh và mẹ giành cho hắn, là thứ hắn chưa từng nghĩ tới, nó thuần khiết không vướng một chút công lợi nào bên trong. Nhưng hắn lại không biết rốt cuộc Lâm Hinh học ở trường nào, liền đi tới đại viện Lâm gia hỏi thăm một chút.
Một chiếc BMW màu đỏ đột nhiên dừng trước mặt Lâm Vân, một cô gái đeo chiếc kính râm rất to đi tới trước mặt hắn, cẩn thận nhìn hắn. Thỉnh thoảng gật đầu lại lắc đầu, đột nhiên cô ta mở miệng hỏi,
- Chúng ta có từng gặp qua không?
Từ lúc cô gái này bước xuống Lâm Vân đã nhận ra, cô ta chính là Nguyễn Y mà mình đã gặp ở Phụng Tân. Nhưng nhìn bộ dạng của cô ta hắn dường như không dám chắc đó là người mà hắn đã bắt cóc ở Phụng Tân.
- Ồ, hình như thế. Tại sao tôi nhìn cô thấy quen quen, hình như có gặp qua rồi.
Lâm Vân cười nhạt một tiếng, trong lòng tự nhủ tôi cứ nói như thế đấy để cô có thể phán đoán như thế nào.
Quả nhiên Nguyễn Y nghe xong lời Lâm Vân nói, ngược lại càng thêm mê hoặc. Muốn nói người chưa từng thấy qua ảnh của mình thực sự rất ít, người này nói quen quen, mình thật không có cách để đưa ra bất kỳ phán đoán nào.
Nhưng ánh mắt của người này không ngờ lại giống với người đàn ông bắt cóc mình đêm đó như thế, muốn nói nếu là một người, thì cách ăn mặc này cũng khác biệt quá nhiều rồi. Người đàn ông trước mắt này toàn thân hàng hiệu, tóc cũng cắt rất cầu kỳ, rõ ràng đã mang lại cho cô một cảm giác chấn động trước nay chưa từng có.
Nói hắn đẹp trai, nhưng tướng mạo dường như rất bình thường. Nói hắn bình thường, bản thân lại giống như đang đối diện với một tuyệt thế soái ca, Nguyễn Y chìm vào mê hoặc.
- Cô là Nguyễn Y?
Lúc này Mông Văn đã nhận ra cô gái này.
- Ừ, chào cô!
Nguyễn Y thấy mình bị nhận ra, có chút không tự nhiên ấn ấn chiếc kính râm của mình.
- Nguyễn Y là ca sĩ nổi tiếng, anh đừng nói là không nhận ra đấy nhé, anh nghe qua bài hát của cô ấy chưa?
Mông Văn thấy Lâm Vân dường như vẫn mang bộ dạng lão thần tự tại, không khỏi nói.
Lâm Vân giả bộ như bừng tỉnh đại ngộ,
- À, nghe qua, nghe qua vài câu, là rất nổi danh. Được rồi, Mông Văn, hôm nay tôi có việc không về công ty nữa, cô về trước đi nhé.
- Được thôi, vậy tạm biệt.
Mông Văn nói tạm biệt với Lâm Vân, rồi cũng nói tạm biệt với Nguyễn Y, xoay người rời đi.
- Được rồi, tạm biệt.
Lâm Vân cũng nói tạm biệt với Nguyễn Y, xoay người đi về một hướng khác.
Nguyễn Y nhất thời ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ sức ảnh hưởng của mình đã giảm xuống rồi sao? Vừa rồi lúc cô thấy Mông Văn nhận ra mình, còn tính sẽ làm thỏa mãn yêu cầu ký tên của bọn họ rồi sẽ lập tức bỏ đi. Nhưng cho đến khi hai người này đã đi xa hẳn, cô mới phản ứng lại và nhận ra không có ai tìm cô để ký tên cả.
Cô gái kia còn không nói làm gì, nhưng người đàn ông rất điển trai này cũng như có mắt không tròng với mình? Đàn ông bình thường, càng điển trai thì càng có thực lực, càng thích xum xoe trước mặt mình. Hôm nay cô rốt cuộc gặp một người không có bất kỳ biểu hiện gì đối với mình, hai người này tuyệt đối không phải đang giả bộ, mà là cảm thấy thực sự không cần thiết phải như thế nào với mình cả.
Nguyễn Y sờ sờ lên tai lên mặt mình, nghĩ thầm mình không đến mức kém cỏi như vậy chứ? Vừa rồi bộ dạng của người đàn ông kia dường như là nói “Nghe qua mấy câu, rất nổi tiếng…”. Bài hát của mình khắp các đường phố đều có thể nghe thấy, hắn làm sao chỉ có thể nghe qua mấy câu chứ? Ánh mắt của hắn sao lại giống với người đã bắt cóc mình đêm đó như vậy?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 196: Lý gia đến thăm (1)
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Nếu như là người kia, hôm đó khi mình ở Phụng Tân tổ chức hội diễn, hắn không phải là nghe qua vài câu sao? Lại có ánh mắt giống hệt như vậy, lẽ nào đây chính là người đó?
Nghĩ tới đây, Nguyễn Y cũng nhịn không được nữa, lập tức lên xe đuổi theo Lâm Vân.
Lâm Vân khi rời đi âm thầm buồn cười, Nguyễn Y này thật đúng là không có đầu óc. Nếu như là một người có đầu óc, thì đã trực tiếp xuống xe bắt mình và nói với mình rằng, hóa ra anh chạy đến đây sao, cuối cùng tôi cũng bắt được anh rồi.
Lúc đó mình thực sự cho rằng đã bị cô ta nhận ra, cô ta xuống xe nhìn trước nhìn sau một hồi, cho dù ngu ngốc cũng biết cô ta không nhận ra mình.
Lâm Vân đang định gọi một chiếc xe để đến đại viện Lâm gia, sau đó đi thăm Lâm Hinh. Tiện thể hỏi luôn Lâm Hinh có về Phần Giang không, nếu có về thì cùng về thăm mẹ, dù sao cũng là thân sinh. Huống hồ mẹ và em gái vẫn luôn thương nhớ mình, để mình có được sự ấm áp của tình thân. Tìm Vũ Tích cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, huống hồ còn có thể có một chút tin tức của Lão Yêu. Bây giờ mình không có việc gì gấp, không tới đó thăm thì cũng khó nói.
Nhưng khi Lâm Vân đang suy nghĩ có đi đến đại viện Lâm gia hỏi han tình hình của Lâm Hinh hay không, thì chiếc BMW màu đỏ của Nguyễn Y dừng ngay trước mặt hắn.
Lâm Vân thấy Nguyễn Y lại lần nữa đuổi theo, trong lòng nghĩ sẽ không phải là bị phát hiện gì rồi chứ. Theo lý mà nói Nguyễn Y này nhìn qua nếu không nhận ra mình, hẳn là sẽ không xác định mình là người bắt cóc cô ta tối hôm đó một cách nhanh như vậy.
- Anh không cần tôi ký tên sao?
Câu hỏi của Nguyễn Y khiến Lâm Vân thấy khó hiểu.
Còn có ca sĩ chủ động lên yêu cầu được ký tên cho người khác, Lâm Vân thực tại không còn lời gì để nói. Tuy nhiên hắn biết Nguyễn Y hẳn là có chỗ nghi ngờ với mình.
- Đây là thật sao?
Lâm Vân lộ ra thần sắc ngạc nhiên vui mừng:
- Cô chờ nhé.
Nói xong Lâm Vân đi đến bên đường, nói lớn với một người qua đường:
- Ca sĩ Nguyễn Y muốn ký tên cho tôi, nhưng tôi lại không có giấy và bút, ông anh có không, cho tôi mượn chút đi. Nhanh chút đi, nếu không người ta đi mất.
- Thần kinh…
Người này lời còn chưa nói xong, lập tức kinh hỉ reo lên:
- Thật sự là Nguyễn Y, ah, là Nguyễn Y….
Làm gì còn quan tâm đến Lâm Vân nữa, gã sớm đã chạy về phía Nguyễn Y rồi.
- Nguyễn Y ở đâu? Ở đâu hả?
Trong khoảng thời gian ngắn ven đường vắng vẻ đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, ùn ùn lao tới.
Khi Lâm Vân quay đầu lại nhìn, thì đúng lúc nhìn thấy chiếc BMW màu đỏ của Nguyễn Y hốt hoảng rời đi. Khóe miệng nhếch cười, muốn đấu với tôi sao, cô còn non và xanh lắm.
Nguyễn Y trong lòng tức giận đến mức nghiến răng ken két, nhưng nhiều người vây đến như vậy, cũng không thể tránh được, đành phải hốt hoảng rời đi. Nhưng trong lòng càng có nghi ngờ với lớn với chuyện Lâm Vân chính là người đã bắt cóc mình hôm đó, thậm chí đã khẳng định đến 80% là do người này làm.
Lâm Vân đi tới đại viện Lâm gia, Dư Dục thấy Lâm Vân rất là tôn kính, thậm chí ngay cả thủ vệ của đại viện cũng cảm thấy kinh ngạc. Dư Dục này là trợ thủ đắc lặc của Lâm lão gia, thậm chí còn thân thiết hơn cả với con trai ông ta. Dư Dục này đối với bất kỳ người nào trong Lâm gia cũng không tôn kính như thế, nhiều lắm cũng chỉ là cái gật đầu mà thôi.
Thật không ngờ một anh bạn trẻ đời thứ ba Lâm gia, lại khiến Dư Dục này cẩn trọng như vậy. Xem ra người này không đơn giản đâu!
Dư Dục dẫn Lâm Vân tới thư phòng, Lâm Lộ Trọng đã đợi bên trong. Tâm tình của ông đối với người cháu trai mới gặp một lần này của mình bức thiết hơn ai hết.
Lâm Lộ Trọng đã gặp qua nhiều dạng người, nhưng từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Lâm Vân, đã sinh ra một loại cảm giác không cách nào nhìn thấu được. Con cháu Lg nhìn thấy mình không ai không câu nệ, nhưng Lâm Vân này lại rất bình tĩnh. Chỉ vô cùng đơn giản gọi một câu “Tam gia gia” rồi không nói thêm gì nữa.
So với Lâm Vân chụp trong ảnh mà nói, người cháu trai trước mắt này không biết mạnh đến mức nào, Lâm Lộ Trọng thậm chí có một loại cảm giác, Lâm Vân này có một loại ý vị vượt khỏi thế tục. Cả người toát lên sự bình tĩnh, sừng sững không thể lay chuyển, người này tuyệt không phải người thường. Trạng thái này của hắn, tới Tần gia trả thù tuyệt không phải là hành vi mãng phu đơn giản.
Chính là nói tin tức ban đầu truyền ra, nếu là người của Lâm gia đắc tội với vợ của hắn, hắn muốn đánh gãy chân người của Lâm gia, câu nói này tuyệt đội không phải nói bừa. Hắn khẳng định có thể làm được, hơn nữa sẽ làm. Lâm Lộ Trọng đột nhiên cảm thấy lạnh dọc sống lung, Lâm Vân này đã không phải là người mà ông ta có thể khống chế, cho dù ông ta có lợi hại hơn đi nữa. Về sau chỉ có thể phụ thuộc vào Lâm gia của Lâm Vân, chứ không có phụ thuộc vào Lâm Vân của Lâm gia.
- Cậu ngồi xuống đi.
Lâm Lộ Trọng rất lâu sau mới lấy lại tinh thần, nói với Lâm Vân.
- Lần này gọi cháu đến, muốn hỏi cháu có hứng thú với việc trở thành gia chủ đời sau của Lâm gia không.
Lâm Lộ Trọng sau khi nhìn thấy Lâm Vân, cảm thấy dù có nói những lời nhảm nhí khác đối với hắn đều là dư thừa. Trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, tuy ông ta biết Lâm Vân rất có thể không có một chút hứng thú với vị trí gia chủ này.
- Cháu không có hứng thú, Lâm gia nhân tài xuất hiện lớp lớp. Cháu nghĩ tam gia gia có thể tìm được một nhân tuyển thích hợp. Cháu thích cuộc sống tự do tự tại, không thích bị trói buộc.
Lâm Vân ngôn ngữ bình tĩnh, tuy nhiên trong lời nói vẫn giữ sự kính cẩn.
Lâm Lộ Trọng thấy thái độ Lâm Vân, trong lòng cuối cùng cũng có một chút an ủi. Chỉ có điều sau khi nhìn qua Lâm Vân, biết rõ Lâm Vân sẽ không đồng ý trở thành gia chủ của Lâm gia. Nhưng sau khi nhận được câu trả lời chính xác của hắn, vẫn không khỏi có chút thất vọng.
- Ừ, nếu đã vậy thì chúng ta sẽ không nói chuyện này nữa. Ta nghe cha cháu nói, mấy năm trước có thể có bệnh gì đó, làm sao mấy về sau đột nhiên khỏi được, còn học được bản lĩnh như vậy?
Lâm Lộ Trọng thấy Lâm Vân không muốn quay về Lâm gia, trong sự thất vọng cũng muốn biết rốt cuộc Lâm Vân đã gặp được điều gì.
Lâm Vân đương nhiên sẽ không nói mình từ đại lúc Thiên Hồng đến, tuy nhiên đối vớ câu hỏi của Lâm lão gia nếu trả lời mơ hồ, e là sau này sẽ bị hoài nghi.
- Hai năm trước, cháu được một vị tiền bối nói là có chút nguồn gốc với Lâm gia để ý đến, sau khi trị khỏi bệnh cho cháu, còn dạy cháu rất nhiều thứ. Những thứ mà cháu học được này đều là học từ ông ấy.
Lâm Vân nói xong, hắn cảm thấy cho dù Lâm lão gia có chút nghi ngờ về lời nói của mình, nhưng không gian tưởng tượng cũng rất rộng, thậm chí hắn có thể bổ sung đầy đủ lời nói dối này.
Quả nhiên Lâm Vân sau khi nói xong, Lâm Lộ Trọng cúi đầu trầm tư một hồi lâu, lúc này mới ngẩng đầu lên nói:
- Nếu đã như vậy, thì ta sẽ không hỏi nữa. Chân của Lâm Khải là do cháu đánh gãy hả?
- Vâng.
Lâm Vân trả lời rất đơn giản, hắn không cần thiết phải giải thích chi tiết.
- Vì sao vậy?
Lâm Lộ Trọng thấy Lâm Vân rất là sảng khoái thừa nhận, cũng không có kinh ngạc. Với thực lực của Lâm Vân mà nói, loại chuyện này hắn chẳng cần gì phải phủ nhận cả.
- Cháu vào viện cũng là do y hạ thuốc, và nhiều lần y dây dưa với Vũ Tích. Cháu không giết y đã là may mắn cho y rồi. Nếu đổi lại là bây giờ, cháu sẽ không chút do dự mà giết y.
Lâm Vân tuy nhiên đối mặt với Lâm Lộ Trọng, nhưng nói chuyện vẫn là dựa theo ý của mình để nói, không có một chút ý giấu diếm nào.
Lâm Lộ Trọng gật gật đầu, biết rõ Lâm gia nếu như chọc giận tới hắn, hắn sẽ không lưu tình như vậy. Thầm thở dài một hơi, trong lòng tự nhủ thôi cứ như vậy đi, dù sao Lâm Vân thế càng lớn, thì Lâm gia đi theo sau cũng có được càng nhiều chỗ tốt.
- Đợi lát nữa cùng ăn cơm đi.
Lâm Lộ Trọng đã biết Lâm Vân nghĩ gì, không tiếp tục dây dưa không rõ trên vấn đề này nữa. Ông ta biết rõ dù nói thế nào cũng không thể thay đổi suy nghĩ của Lâm Vân.
Lúc này Dư Dục đột nhiên gõ cửa bước vào, nói:
- Lâm lão, Trưởng ban Lý đến rồi, bây giờ đang đợi ở phòng khách.
- Lý Ly?
Lâm Lộ Trọng lập tức biết được mục đích tới của gã. Lâm Vân liên tiếp đụng vào Hàn gia và Tần gia, chuyện lớn như vậy đều được bên trên giấu diếm, Lý gia gã thế lực dù có lớn cỡ nào cũng không thể qua được Tần gia, Lý Ly này tới là muốn hòa hảo với Lâm gia rồi.
Lâm Lộ Trọng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hào. Lý Ly này có thể đích thân đến Lâm gia tạo mối hòa hảo, đây cũng không khác gì việc bồi lễ xin lỗi. Tâm thái chán chường khi vừa rồi bị Lâm Vân từ chối bỗng chốc đã tan biến. Trong lòng tự nhủ bất luận Lâm Vân có ở lại hay không Lâm gia, Lâm Vân này vẫn luôn là người của Lâm gia. Ngay cả Lý Ly cũng phải chú ý đến sắc mặt của Lâm Vân, đến nhà nhận lỗi, Lâm gia về sau còn có gì phải sợ hãi.
Nghĩ thông suốt tầng quan hệ này, Lâm Lộ Trọng ha ha cười:
- Lâm Vân, cháu cùng Tam gia gia xuống gặp Trưởng ban Lý nào.
Lâm Vân thấy thế cười nhạt một tiếng, hắn đương nhiên biết rõ lão gia tử nghĩ. Tuy nhiên cái này không liên quan đến hắn, ông ta muốn nhờ vào thế của mình đó là chuyện của ông ta, mình có rat ay hay không đó là chuyện của mình. Lâm Vân hắn làm việc có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không vì chuyện của Lâm gia mà chủ động đi đối phó người khác.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 47 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius