Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 16: Bạch Viên chu.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Lúc này, trên đại điện cũng không có bao nhiêu người. Ngoại trừ Tần Hiên chỉ còn lại hơn mười người trẻ tuổi, trong đó phần lớn Diệp Tĩnh Vũ đều đã gặp như các đệ tử thân truyền của thất đại trưởng lão hoặc con cháu trực hệ của bọn họ ví dụ như Tần Vũ Đình.
Chỉ có một gã thanh niên chừng hai mươi tuổi là Diệp Tĩnh Vũ chưa từng thấy qua. Gã mặc một bộ trường bào màu trắng, trên đó có thêu hình mấy đám mây, mái tóc đen nhánh búi lên sau gáy, mặt mày tuấn tú, mi thanh mày kiếm, ánh mắt giống Tần Hiên tới bảy phần. Hắn đoán chắc đó con trai của lão, đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, tên là Tần Vân Tiếu.
Thấy Diệp Tĩnh Vũ đi vào, cặp mắt của Tần Vân Tiếu chợt lóe lên nhưng chỉ trong phút chốc đã trở về như cũ. Chỉ trừ Diệp Tĩnh Vũ cảm nhận được còn những người khác cũng không chú ý, còn Tần Vũ Đình đứng bên cạnh lộ ra nụ cười vẻ tàn nhẫn.
- Tốt, hiện tại tất cả mọi người đến đông đủ, ta cũng vậy không nhiều lời, nói luôn mục đích lần này triệu mọi người đến đây
Thấy Diệp Tĩnh Vũ đến, Tần Hiên hắng giọng một cái rồi mở miệng nói.
Diệp Tĩnh Vũ mặc dù rất nghi ngờ nhưng vẫn cung kính đứng ở một bên, dựng tai lên để lắng nghe.
- Hiện giờ đại quân triều đình không ngừng áp sát, đã đánh tới vào giữa Ninh quận, đánh tới Bạch Vân sơn trang chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn thôi. Chúng ta đã không ngăn cản nổi đại quân triều đình. Nói cách khác, chúng ta thất bại......
Tần Hiên nói rất nhẹ nhàng, khẩu khí không hề có vẻ chán chường. Tựa hồ lần thất bại này đối với y mà nói chẳng qua chỉ là một màn kịch mà thôi.
Tin tức như thế Diệp Tĩnh Vũ sớm đã đoán được. Mặc dù Bạch Vân sơn trang có được thực lực chống lại triều đình nhưng dù sao cũng chỉ là một đám ô hợp, để cho bọn họ đánh nhau tay đôi thì còn có thể, còn giao phong trên chiến trường là điều không thể nào, có thể duy trì đến giờ cũng đã là rất khá rồi
Tuy nhiên điều mà Diệp Tĩnh Vũ không nghĩ tới chính là Tần Hiên là người nâng lên được mà cũng hạ xuống được, thậm chí đến giờ vẫn không hề trách tội đề nghị ban đầu của hắn nửa câu.
Chỉ với điểm này thì trong lòng Diệp Tĩnh Vũ đã tràn ngập kính ý.
Dĩ nhiên cũng chỉ là một chút kính ý mà thôi, muốn hắn vì điểm này mà cùng chết sống với Bạch Vân sơn trang thì quả thực là xin lỗi, chủ nghĩa anh hùng cá nhân như vậy Diệp đại thiếu gia chúng ta không làm được.
Tuy nhiên cả đám trong đại điện lại không được thản nhiên như hắn, đều lộ ra vẻ bối rối không còn hưng phấn lẫn kích thích như lúc ban đầu nữa. Chỉ mới qua thời gian nửa tháng, bọn họ đã không thể ngăn nổi đại quân triều đình, điều này sao có thể chứ?
Từ nhỏ đến lớn, Bạch Vân sơn trang trong lòng đám người này dường như là tồn tại mạnh mẽ nhất, cả Ninh quận cũng là thiên hạ của bọn họ, ngay cả triều đình cũng phải ra sức lấy lòng. Vì thế, bọn họ vẫn đều cho rằng đại quân triều đình căn bản không chịu nổi một kích. Nào ngờ chỉ mới nửa tháng, Bạch Vân sơn trang đã bị triều đình đánh cho trở tay không kịp, điều này hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ.
Tuy nhiên trên mặt của Tần Vân Tiếu cũng không hề lộ ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ đã sớm biết tin tức như thế.
- Thắng bại là chuyện thường của binh gia, đây là khảo nghiệm của ông trời đối với Bạch Vân sơn trang chúng ta, các ngươi cũng đừng quá kinh hãi
Thấy sắc mặt kinh hoảng của mọi người, Tần Hiên lắc đầu, sau đó nói tiếp:
- Ở đây đều là những đệ tử ưu tú nhất của Bạch Vân sơn trang, là tương lai của chúng ta. Cho nên dù Bạch Vân sơn trang có bị tiêu diệt, các ngươi cũng phải sống sót.
Ngay sau đó, Tần Hiên nói ra mục đích triệu tập mọi người tới đây.
Nguyên do là Bạch Vân sơn trang đã đại bại, đại quân triều đình sớm muộn sẽ đánh tới đây. Dù sao Bạch Vân sơn trang cũng là đại môn phái truyền thừa ngàn năm, Tần Hiên tự nhiên không thể trơ mắt nhìn một cơ nghiệp lớn như vậy tan biến trong tay mình. Sau khi lão cùng thương lượng với mấy trưởng lão khác đã quyết định, chọn lựa một nhóm đệ tử có tiềm lực nhất rời khỏi Bạch Vân sơn trang, trước hết tới dãy núi Thiên Cương bên nước Khương.
Lão vừa nói xong, mọi người trên đại điện nghị luận sôi nổi, thậm chí có rất nhiều người đưa ra khẩu hiệu muốn cùng chết sống với Bạch Vân sơn trang. Tuy nhiên tất cả đều bị Tần Hiên nhất nhất bác bỏ.
Đối với những tên đó, dĩ nhiên Diệp Tĩnh Vũ khịt mũi khinh bỉ. Hắn cảm giác rõ ràng, rất nhiều người khi vừa nghe vậy đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lớn tiếng vỗ ngực trung thành, quả thực dối trá tới cực điểm.
Tuy nhiên điều đó cũng không quan hệ đến hắn, bản thân được triêu tập tới đây có nghĩa là cũng thuộc trong nhóm đi sang nước Khương. Nếu vậy thì khó khăn trên đường không phải là nhỏ rồi.
Cái gì mà Bạch Vân sơn trang, cái gì mà Tần Hiên, tất cả chẳng liên quan đến hắn.
Chuyện sau đó thì dễ nói, bởi vì dãy núi Thiên Cương trùng điệp mấy ngàn dặm, trải từ cực bắc của đại lục Đấu Hồn đến tận phía Nam của rừng rậm Nam Hoang. Hơn nữa dãy núi cực cao, trên đỉnh núi quanh năm tuyết đọng, bên trong thú dữ vô số, cho dù là cấp bậc Tông Sư như Tần Hiên cũng không dễ dàng bước vào. Vì thế người nào muốn vượt qua dãy núi Thiên Cương tới biên giới nước Khương, khó khăn không kém như Bạch Vân sơn trang đang quyết chiến với triều đình nước Thục Vân hiện giờ.
Để bảo vệ những hậu duệ ưu tú của Bạch Vân sơn trang, Tần Hiên đã thỉnh cầu ra hai vị tổ sư có cảnh giới Đại tông sư, cũng là con bài tẩy lớn nhất của Bạch Vân sơn trang, còn sắp xếp cho Tần Viêm coi sóc bọn họ. Về phần những trưởng lão khác thì toàn bộ lưu lại cùng chết sống với Bạch Vân sơn trang.
Nghe được như thế, Diệp Tĩnh Vũ lạnh toát tận đáy lòng. Nói cho cùng, hắn đến Bạch Vân sơn trang chưa tới mấy tháng, ngoài vị sư phụ tiện nghi kia còn có chút tình cảm, những người khác thì hoàn toàn lạnh nhạt. Sắp tới dẫn đầu đoàn cũng là Tần Viêm, lão già này từ lúc đem mình tới Bạch Vân sơn trang vẫn giữ vẻ mặt không thay đổi, Diệp Tĩnh Vũ căn bản không biết trong lòng của lão nghĩ cái gì, quan trọng nhất là con gái của lão không hề có ý tốt với mình.
Nếu khi rời khỏi Bạch Vân sơn trang, lão nổi sát tâm với mình thì làm sao bây giờ?
Tuy nhiên sự tình đã đến nước này thì Diệp Tĩnh Vũ cũng không có biện pháp, chỉ có thể ứng biến theo hoàn cảnh mà thôi.
Bọn họ lên đường vào sáng sớm hôm sau, Diệp Tĩnh Vũ không có hành lý gì, chỉ mang một bao y phục màu đen. Hắn cùng mọi người theo lối sau của sơn trang đi thẳng tới dãy núi Thiên Cương. Lúc gần đi, hắn thậm chí không còn kịp gặp mặt sư phụ, còn về phần lão cha tiện nghi kia thì lại càng không có cách nào hồi báo.
Trên đường đi, không biết là do tâm tình của mọi người cực kỳ nặng nề hay bởi vì dãy núi Thiên Cương nguy cơ trùng trùng mà tất cả đều yên lặng. Chỉ có Tần Vũ Đình thỉnh thoảng quay đầu liếc xem Diệp Tĩnh Vũ đang đi sau cùng làm hắn rất buồn bực. Cô nàng này sao mà thù dai vậy chứ, ngày đó mình cũng chỉ nói vài câu hơi quá, sao cứ quyết dồn mình vào tử địa.
Các chú đọc truyện mà sao ko thanks
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 17: Bạch Viên.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Trong lòng buồn bực, Diệp Tĩnh Vũ ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh. Giờ là buổi trưa, bọn họ đã đi tới giải đất dọc theo dãy núi Thiên Cương. Nơi đây cây cối cực kỳ cao lớn, mỗi một gốc cây đều cao hơn trăm thước, lá cây rộng dày che hết ánh mặt trời, làm cho không gian bên dưới đầy vẻ âm u.
Dưới mặt đất cỏ dại chen chúc, còn có không ít xương cốt động vật, thật khó để cho mọi người đánh đồng nó với cảnh sắc núi rừng tuyệt đẹp vẫn thường luyện tập ở Bạch Vân sơn trang.
Cũng may cả đám đều không phải người bình thường, còn có hai lão siêu cấp cao thủ cảnh giới Đại tông sư một trước một sau che chở nên mọi người cũng an tâm rất nhiều.
- Hống......
Bỗng nhiên trong rừng sâu truyền ra một tiếng gầm cực lớn. Mọi người nhất thời đều lộ vẻ khẩn trương, ngoài sắc mặt nghiêm trọng còn có chút tò mò, chỉ có Tần Viêm vẫn giữ thần tình lạnh lùng.
- Không cần kinh hoảng, đây là tiếng gầm của Kiếm Xỉ Hổ (Hổ răng kiếm).
Vị tổ sư tên là Tần Phong Bạo đi ở đầu tiên lạnh lùng.
Nghe lão nói xong mọi người mới dần bình tĩnh, tiếp tục đi về phía trước, tuy nhiên đều khẩn trương nắm chặt lấy vũ khí của mình. Mặc dù nói bọn họ đều là tinh anh của Bạch Vân sơn trang nhưng cũng tuổi đời còn rất trẻ. Ngày thường cũng chỉ mới luyện võ trước mặt người khác, chưa bao giờ đến vùng nguy hiểm như vậy, đặc biệt là khi nghĩ đến những hung thú ẩn sâu tận dãy núi Thiên Cương trong truyền thuyết, không ai cho rằng chuyến đi này sẽ rất an toàn.
Đi thêm được một lát, tiếng gầm càng lúc càng lớn, trong đó còn kèm theo từng hồi khàn khàn. Ngay cả sắc mặt lão tổ sư vừa mới lên tiếng kia cũng trở nên ngưng trọng.
- Vèo......
Bỗng nhiên có một luồng sáng trắng vụt qua, Tần Phong Bạo không chút nghĩ ngợi, một chỉ bắn ra, một đạo kình khí lao thẳng vào luồng sáng trắng đó.
- Keng, keng
Một tiếng kêu trong trẻo vang lên rồi cả luồng sáng trắng bắn tung tóe rơi trên mặt đất, mọi người lúc này mới nhìn thấy đó là một con nhện trắng to bằng nắm tay.
Một con nhện có thể bay?
Một luồng khí lạnh dâng lên từ sau lưng mọi người.
- Không ổn, đây là Bạch viên chu (nhện trắng đi kèm với vượn). Thiên Loan Bạch Viên nhất định đang ở gần đây, chúng ta đi đường vòng thôi.
Thấy nguyên dạng của luồng sáng trắng, Tần Phong Bạo chau mày rồi lập tức quyết định, xoay người đi qua một bên.
Những người khác mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn bám sát theo lão.
- Cha, Thiên Loan Bạch Viên rất lợi hại sao?- Tần Vũ Đình lúc này tràn đầy nghi ngờ.
- Không sai, đó là dị thú hung ác nhất bên ngoài dãy núi Thiên Cương, nọc độc của nó là một trong những nguyên liệu để ủ Thiên Loan tửu. Con nhện trắng vừa rồi coi như là cấm vật đi kèm bên người, nếu ai thương tổn đến nó sẽ bị cả bầy Thiên Loan Bạch Viên vây công. Mỗi một con Thiên Loan Bạch Viên trưởng thành nếu không đạt tới cảnh giới Tiên Thiên thì đừng mong đánh chết
Tần Viêm nhẹ nhàng, vẻ mặt vẫn hết sức thản nhiên.
Vừa nghe nói phải có cảnh giới Tiên Thiên mới có thể đánh chết, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đây mới chỉ là bên ngoài dãy núi Thiên Cương đã có hung thú khủng bố như vậy, nếu đi sâu hơn bên trong thì sao?
Bây giờ đã không còn ai coi chuyến đi đến nước Khương là một chuyến lữ trình nữa.
Mọi người đều cố gắng theo sát Tần Phong Bạo, chỉ sợ tụt lại phía sau.
Nhưng mới chỉ đi được một lát, mọi người phát hiện thấy Tần Phong Bạo đang đi ở trước đã dừng lại. Tất cả ngẩng đầu nhìn về phía trước thì đều biến sắc.
Đó là một khoảng đất rộng ước chừng hai, ba sân bóng. Ở chính giữa có hơn mười con cự viên màu trắng cao tới một trượng đang đứng, trước mặt chúng là hơn mười thi thể của Kiếm Xỉ Hổ cũng dài chừng một trượng.
Những cự viên này đang dùng móng vuốt sắc bén của chúng để banh đầu lâu của những con Kiếm Xỉ Hổ ra rồi móc tủy não bên trong để uống.
Mùi máu tanh nồng nặc khiến cho mọi người chút nữa nôn ọe, đặc biệt là Diệp Tĩnh Vũ. Ở cuộc sống hòa bình lúc trước, hắn chưa bao giờ thấy qua một trường máu tanh như vậy, hiện giờ dạ dày cuộn sôi sùng sục.
- Tất cả không được nhúc nhích. Lũ bạch viên này đang uống tủy não của Kiếm Xỉ Hổ, chờ đến lúc bọn chúng uống xong tự nhiên sẽ rời đi.
Tần Phong Bạo truyện âm.
Mọi người vừa nghe liền kinh hãi. Lũ bạch viên khổng lồ này đánh chết Kiếm Xỉ Hổ chỉ để uống tủy não của bọn chúng, điều này cũng quá kinh khủng đi.
Đường đường Kiếm Xỉ Hổ là bậc vương giả trong núi rừng, vậy mà tủy não của bọn chúng lại luân lạc trở thành đồ uống của bọn Bạch Viên này.
Liên tưởng đến tiếng gầm vừa rồi, mọi người tựa hồ hiểu được đó không phải bọn chúng thể hiện oai phong mà là tiếng kêu tuyệt mệnh.
Họ cũng hiểu được lời của Tần Viêm là nếu không có thực lực Tiên Thiên thì đừng mong đánh chết một con Thiên Loan Bạch Viên. Nếu một mình đi săn Kiếm Xỉ Hổ, không có thực lực võ sĩ thì căn bản rất khó làm được, nhưng lũ Bạch Viên này lại có thể dễ dàng như giết gà.
- Vèo... Vèo... Vèo......
- Vừa lúc đó, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm. Tần Phong Bạo và Tần Vũ Cuồng đồng thời biến sắc. Bọn họ đều là tổ sư của Bạch Vân sơn trang, chân chính đạt tới cảnh giới siêu cấp cao thủ Đại tông sư, tự nhiên rất quen thuộc với loại thanh âm này trong dãy núi Thiên Cương.
- Xem ra cuộc chiến hôm nay là không thể tránh, chỉ hy vọng lũ Thiên Loan Bạch Viên này không quá nhiều
Tần Vũ Cuồng nhẹ nhàng, tay phải phất ra, một thanh kiếm mỏng dài ba thước đã xuất hiện trong tay.
Phía trước, Tần Phong Bạo cũng lấy ra vũ khí của mình, cũng là một thanh kiếm mỏng tương tự. Tần Viêm, Tần Vân Tiếu cũng đã thủ sẵn vũ khí trên tay, hiển nhiên bọn họ cũng cảm thấy được điều gì.
Chỉ có vẻ mặt những đệ tử khác vẫn ngơ ngác, không biết tại sao đang yên lành lại phải chiến đấu.
Lúc này, lũ Thiên Loan Bạch Viên kia đã đứng hết cả lên, con cao nhất phải đến một trượng rưỡi, ngực và bụng của chúng đều có những vảy dày kiên cố, hai bên khóe miệng lộ ra cặp răng nanh dài cả tấc. Tủy não của Kiếm Xỉ Hổ còn vương lại bên khóe miệng trông cực kỳ dữ tợn, càng làm mọi người hoảng sợ hơn là chúng đang bước về phía mọi người.
- Cha, không phải nói bọn họ dùng bữa ăn tối rồi sẽ rời đi sao?
Thấy một đám gia hỏa lớn như vậy đi tới, sắc mặt của Tần Vũ Đình xanh lét.
Mặc dù nàng đã sớm đạt tới cảnh giới Vũ Sư nhưng còn cách cảnh giới Tiên Thiên một khoảng nhất định. Tuy được coi là cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi nhưng khi đối mặt với một đám sinh vật không hề hiểu biết này vẫn cực kỳ sợ hãi, đặc biệt là nàng vừa chứng kiến một màn máu tanh vừa rồi.
Tần Viêm không nói gì, lão chỉ quay đầu nhìn lại phương hướng mà cả nhóm vừa đi tới. Còn cả đám đệ tử như Diệp Tĩnh Vũ cũng không khỏi mất tự chủ quay đầu đi, cơ hồ đồng thời hít vào một hơi khí lạnh.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 18: Kinh Tâm.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Cả đám vừa nhìn lại thì thấy tất cả đều là một màu trắng xóa. Từ trên trời, dưới đất, trên cây lá đều chi chít những con nhện màu trắng. Cả đoàn người đều sởn cả gai ốc.
Càng làm cho mọi người biến sắc là sau những con nhện nhỏ có một con nhện cực lớn cao đến khoảng ba, bốn trượng đứng sừng sững. Tám chân của nó dựng thẳng trên mặt đất, mỗi chân phải lớn bằng một vòng tay người ôm, toàn thân được bao phủ bởi lớp lân giáp dày cộp, cặp mắt màu lam thẫm nhìn trừng trừng vào Tần Phong Bạo đang cầm trường kiếm.
Trên lưng con nhện lớn còn có một con Bạch Viên cao đến hơn hai trượng. So với lũ Bạch Viên kia, nó có cặp mắt đỏ sọc, răng nanh dài khoảng ba tấc, trên trán có một ấn ký màu lam nhạt giống như con mắt thứ ba, cũng nhìn trừng trừng vào Tần Phong Bạo.
Theo sau đó còn cả mấy chục con cự viên, cùng với đám cự viên vừa rồi vây chặt bọn họ cả trước lẫn sau.
- Thật không ngờ chỉ vô tình đánh chết một con nhện nhỏ lại dẫn tới cả Chu Hoàng (nhện chúa) lẫn cả bầy Thiên Loan Bạch Viên cùng công kích, xem ra chúng ta gặp rủi rồi.
Thấy cảnh tượng như vậy, Tần Phong Bạo lạnh lùng hừ một tiếng.
- Nhiều lời vô ích, nọc độc của loại nhện trắng này cũng không quá kịch liệt, lực sát thương cũng không quá cường đại, hay là cứ giết chết lũ Bạch Viên này rồi hãy tính.
Tần Vũ Cuồng cũng thản nhiên, cặp mắt mờ đục chợt lóe lên hai luồng tinh quang chói mắt.
- Tốt lắm, Bạch Viên Vương kia cứ giao cho ta, ngươi bảo vệ tốt bọn họ
Tần Phong Bạo vừa nói xong thân ảnh đã bắn vụt ra, thanh kiếm trong tay nhẹ nhàng rung lên rồi nhất thời xuất ra hàng vạn luồng kiếm quang màu xanh lóa mắt tạo thành một tấm lưới hoàn mỹ trùm lên những con nhện nhỏ màu trắng kia.
- Vèo, vèo, vèo
Thanh âm truyền đến, dường như chỉ trong nháy mắt hàng trăm con nhện trắng nhỏ đã bị lưới kiếm này đánh cho nát bấy. Chất lỏng từ trong cơ thể chúng chảy ra, nhuộm trắng cả một vùng cây cối.
Lần đầu tiên, Diệp Tĩnh Vũ được chứng kiến sự mạnh mẽ của võ giả.
Lần đầu tiên, Diệp Tĩnh Vũ thấy được kiếm khí trong truyền thuyết.
Tựa hồ là cảm nhận được sự uy hiếp khổng lồ, những con nhện nhỏ kia nhanh chóng thối lui, còn con nhện lớn kia há chiếc miệng rộng phun ra mấy sợi tơ to bằng ngón tay trỏ, cũng hợp thành một tấm lưới lớn trùm tới Tần Phong Bạo.
- Súc sinh không biết sống chết
Tần Phong Bạo hừ lạnh, trường kiếm trong tay một lần nữa lay động, thêm một vài luồng kiếm khí phá không bay ra, mấy sợi tơ trông cực kỳ bền chắc kia lập tức bị cắt rời.
- Tê hống.
Con cự viên màu trắng vẫn đứng trên lưng kia thấy Tần Phong Bạo kinh khủng như vậy thì bỗng nhiên ngửa mặt lên trời hú dài rồi dùng hai tay đánh mạnh vào ngực của mình. Tiếp theo nó nhảy phắt lên dùng tốc độ cực nhanh chỉ thấy được tàn ảnh thoáng cái đã ở trước mặt Tần Phong Bạo, giơ bộ móng vuốt sắc nhọn chụp thẳng vào đầu lão.
Tinh quang trong mắt Tần Phong Bạo lấp lóe, thân ảnh lắc qua đã tránh được một trảo của Cự Viên Vương, trở tay đâm ngược một kiếm vào mãnh thú.
Cự Viên Vương cũng không thèm quan tâm, đại trảo tiếp tục chụp tới, cuối cùng vỗ thẳng vào một thân cây lớn bằng hai người ôm. Nhất thời thanh âm vang lên răng rắc, cây đại thụ kia đã gãy gục làm hai đoạn.
Còn một kiếm của Tần Phong Bạo cũng hung hăng đâm thẳng vào ngực của Bạch Viên Vương. Chỉ nghe được một tiếng leng keng giống như đang đâm vào sắt cứng, một trận hoa lửa tóe lên vung vãi.
Tần Phong Bạo biến hẳn sắc mặt. Lão quả thực không nghĩ lân giáp của Bạch Viên Vương lại có thể kiên cố như vậy, đang muốn tiếp tục ngưng tụ chân khí lại phát hiện ra cự trảo của nó đang đánh tới phải nhanh chóng chuyển mình lui về phía sau, né tránh một kích trí mạng.
Lúc này những con Thiên Loan Bạch Viên khác cũng đã nhào cả vào đám Diệp Tĩnh Vũ. Mỗi một con Thiên Loan Bạch Viên trưởng thành cũng sánh được với một Vũ Sư, cộng thêm vào sự chắc chắn của lân giáp thì dù Vũ Sư gặp phải cũng bỏ chạy trối chết.
Ba cao thủ Tần Vũ Cuồng, Tần Vân Tiếu, Tần Viêm thấy hơn hai mươi con Bạch Viên nhào tới bên mình thì lạnh lùng rút vũ khí bản thân đối địch. Thực lực bọn họ kém cỏi nhất cũng đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Vũ Sư, đều có năng lực đánh chết những con Bạch Viên này.
Còn những người khác, ngoại trừ Diệp Tĩnh Vũ đều có thực lực Vũ Sư, nhưng dù sao cũng chưa hề trải qua một trường chém giết như vậy. Cả đám tụ lại một chỗ, sắc mặt hoảng sợ nhìn lũ Thiên Loan Bạch Viên đang càng lúc càng gần.
Diệp Tĩnh Vũ đã sớm trốn vào tận cùng bên trong, thực lực của hắn kém cỏi nhất, chuyện chém giết như vậy nào đến lượt. Dĩ nhiên, cùng được bảo hộ với hắn còn có Tần Vũ Đình mặc một thân váy lụa màu xanh.
- Ngươi có phải là nam nhân hay không vậy? Tất cả mọi người đang liều mạng, ngươi còn không biết xấu hổ trốn ở chỗ này sao
Thấy Diệp Tĩnh Vũ cũng trốn vào trong, Tần Vũ Đình bĩu môi.
- Tại sao không tốt, ta còn chưa đến mười tám tuổi, sao gọi là nam nhân? Nhiều nhất cũng chỉ được xem là một đứa trẻ lớn mà thôi
Diệp Tĩnh Vũ liếc xéo, hắn thật sự không nghĩ vào lúc nguy hiểm như vậy mà nữ nhân phiền phức này còn gây chuyện.
- Hừ......
Tần Vũ Đình lạnh lùng, rút thanh kiếm mỏng ra cầm ở tay nhìn sang chỗ khác, xem ra thực sự không muốn dây dưa đến tên tiểu gia hỏa này.
Thật ra thì vòng tròn bảo vệ mà những đệ tử của Bạch Vân sơn trang tạo thành cũng không lớn. Dù sao bọn họ cũng chỉ có mười mấy người còn lũ bạch viên kia lại có tới trên hai chục con. Nếu không phải là một mình Tần Vũ Cuồng đã chống chọi với mười mấy con, Tần Viêm và Tần Vân Tiếu đã chia ra mỗi người hai ba con thì cả lũ đủ sức đem bọn Diệp Tĩnh Vũ xé ra nát bấy.
Tuy thế vẫn còn tới năm, sáu con Thiên Loan Bạch Viên vòng qua Tần Vũ Cuồng nhào tới huơ bộ móng vuốt sắc bén chụp vào bọn họ.
Thấy tình huống như vậy, Tần Vũ Đình tự nhiên là bị dọa đến tái nhợt, những người khác cũng không khá hơn. Tuy nhiên bọn họ cũng vẫn là đệ tử hạch tâm của Bạch Vân sơn trang, bất kể là can đảm hay bản lĩnh cũng vượt xa đồng trang lứa. Tuy biết rõ bản thân chưa chắc là đối thủ, nhưng vẫn giơ kiếm chống lại.
Chỉ tiếc những mảnh lân giáp của bọn cự viên này quả thực kiên cố, ngay cả cấp bậc Đại tông sư như Tần Vũ Cuồng cũng phải tổn hao rất nhiều công lực mới có thể xuyên thủng, huống hồ những đệ tử có cảnh giới lớn nhất chỉ là Vũ Sư.
Cơ hồ chỉ nghe một tiếng loẻng xoẻng rồi cả một loạt kiếm của bọn họ đã bị bọn cự viên vò nát.
Con cự viên đi đầu tiên huơ một trảo đánh bay mấy thanh kiếm rồi không đợi hai gã đệ tử của Bạch Vân sơn trang kịp phản ứng đã chụp thẳng nanh vuốt xuống đầu bọn họ.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 19: Động phách.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
- “ Phanh sát”. Một tiếng giòn vang, một chưởng hung hăng vỗ vào vào đầu tên đệ tử. Nhất thời đầu gã như một một trái dưa leo nổ ra tung tóe, não tương và máu đỏ phun ra khắp nơi. Dư uy của một chưởng vẫn chưa dừng lại ở đó, nó tiếp tục quét qua không cho tên đệ tử còn lại cơ hội. Trong nháy mắt, tên đó đã tiếp bước sư huynh.
Chỉ mới một Bạch Sắc Cự Viên mà chỉ trong nháy mắt đã giết chết hai gã đệ tử hạch tâm đạt tới cảnh giới Vũ Sư, thực lực kinh khủng như vậy làm cho mọi người khiếp đảm. Ngay cả kẻ không sợ trời không sợ đất như Diệp Tĩnh Vũ, sắc mặt lúc này cũng trắng bệch. Hung thú bậc này, bản thân làm sao có thể là đối thủ?
- Chết......
Thấy hai đồ tử đồ tôn của mình bị Bạch Sắc Cự Viên, Tần Vũ Cuồng rống lên. Thân ảnh lam lũ vụt biến đổi, cả một đầu tóc bạc không hề có gió nhưng tự tung bay phần phật, trong nháy mắt đã tới sát bên đám người Diệp Tĩnh Vũ, cánh tay cầm kiếm hoa lên nửa vòng rồi đột nhiên đâm ra về phía trước.
Phá Thiên kiếm.
Chính là tuyệt học Phá Thiên kiếm của Bạch Vân sơn trang.
Theo truyền thuyết có nói thì nếu tu luyện kiếm pháp này tới cảnh giới đại thành sẽ có thể phá tan Nhật, Nguyệt.
Đáng tiếc qua nhiều năm như vậy, cũng không ai có thể luyện thành.
Tuy nhiên vào lúc này, một kiếm của Tần Vũ Cuồng cũng bộc phát ra lực lượng kinh khủng, một luồng sáng chói mắt hắt lên từ thanh trường kiếm nhỏ dài, kiếm quang phá không vụt ra.
- Véo véo véo véo
Bốn thanh âm vang lên liên tiếp, bốn luồng kiếm quang lao thẳng vào ngực bốn con cự viên, trên ngực chúng xuất hiện mấy chiếc lỗ đỏ chót to bằng ngón tay cái. Máu tươi liên tục tràn ra từ đó, còn thân thể bọn chúng từ từ đổ về sau rồi ngã ầm xuống.
Chỉ một kiếm đã đánh chết bốn con cự viên khủng bố, thực lực như vậy khiến Diệp Tĩnh Vũ hiểu thế nào là Đại Tông Sư.
So với những Vũ Sư bên cạnh mình thì khoảng cách quả thực như giữa trời và đất.
Tần Vũ Cuồng một kích đánh trúng nhưng cũng không dừng lại, thân ảnh tiếp tục chớp động hướng những Bạch Viên khác phóng đi, phàm đã động thủ thì tuyệt đối không thể lưu tình.
Tuy nhiên số lượng Bạch Viên đúng là quá nhiều, cộng thêm với lân phiến của bọn chúng quả thực là kiên cố, khiến cho thực lực của Tần Vũ Cuồng dù vượt xa nhưng muốn trong một thời gian ngắn đánh chết toàn bộ cũng có chút khó khăn.
Vẫn còn mấy con Bạch Sắc Cự Viên xông tới vòng tròn bảo vệ, tuy nhiên những đệ tử còn lại đã sớm có sự chuẩn bị thận trọng dùng trường kiếm đối kháng. Bọn họ tuy chưa thể phóng xuất chân khí ra ngoài nhưng cũng có thể quán chú vào thân kiếm để tăng cường uy lực của nó, đủ để thương tổn được bọn Bạch Sắc Cự Viên này.
Mấy con Bạch Viên cũng không phải là lũ súc sinh không có trí khôn, chúng không còn xông bừa lên mà tản ra dùng tốc độ cực nhanh áp sát đám Diệp Tĩnh Vũ.
Trong không trung không ngừng truyền đến thanh âm đinh đinh đang đang, thỉnh thoảng nghe được tiếng kiếm gãy, là do trường kiếm của đệ tử Bạch Vân sơn trang bị lũ Bạch Viên đánh gãy.
Thỉnh thoảng hơn lại có một tên đệ tử bị Bạch Viên chụp trúng, không chết thì cũng bị thương.
Nếu không phải là Tần Vũ Cuồng còn chiếu cố được cho bọn họ thì cả đám đã sớm bị toàn quân tiêu diệt.
Lúc này trên chiến trường chỉ còn lại hơn mười con Bạch Sắc Cự Viên. Con Bạch Viên Vương cũng bị Tần Phong Bạo đâm vào vô số vết thương, tuy nhiên cặp mắt đỏ sọc của nó vẫn nhìn trừng trừng vào Tần Phong Bạo, dường như đang tự hỏi điều gì.
Tần Phong Bạo làm sao cho nó cơ hội như vậy, lão bước lên một bước về phía trước, mấy đạo kiếm quang lại sáng lên bao trùm lấy Bạch Viên Vương.
Tựa hồ sớm biết kiếm quang lợi hại, Bạch Viên Vương gầm nhẹ một tiếng rồi xoay người về hướng ban đầu bỏ chạy. Dường như nó đã ý thức được, đối mặt với con người ở trước mắt sẽ không chiếm được bất cứ tiện nghi nào.
- Không tốt, con súc sinh này muốn chạy trốn, tuyệt đối không thể để cho nó báo với những con Thiên Loan Bạch Viên khác, nếu không ngày sau chúng ta còn gặp phiền phức không thôi. Các ngươi chờ ta ở đây, ta đuổi theo nó.
Thấy Bạch Viên Vương xoay người bỏ chạy, con nhện chúa kia cũng đã quay đầu, sắc mặt Tần Phong Bạo đại biến.
Theo truyền thuyết, Thiên Loan Bạch Viên là hậu duệ của Long Tử Nhai Tí và Thái Cổ Thần Viên, kế thừa tính cách nhai tí, một bữa cơm cũng trả ơn, oán giận dù chỉ một cái liếc mắt cũng phải trả.
Loại nhện trắng có ân với bọn chúng nên chỉ vì một con nhện trắng chết đi, bọn chúng có thể dốc hết lực lượng để báo thù.
Hôm nay bên mình đã giết chết cấm vật nhện trắng bên mình bọn chúng, còn giết chết, đả thương đồng loại bọn chúng nhiều như vậy, bọn chúng nhất định sẽ báo thù. Nếu như con Bạch Viên Vương bỏ chạy thoát báo cho những con Thiên Loan Bạch Viên khác nhiều không đếm hết trong cả dãy núi Thiên Cương này, cho dù bản thân lão đạt đến cảnh giới Đại Tông Sư cũng chạy không thoát, đừng nói đến việc những tên đệ tử này.
Vì thế chỉ trong một sát na, Tần Phong Bạo đã quyết định đuổi theo, thân ảnh lão gần như lập tức biến mất khỏi hiện trường, nhanh chóng đuổi sát Bạch Viên Vương.
Những con Thiên Loan Bạch Viên còn lại dường như bỗng nhiên nổi thú tính, không hề sợ hãi nhào thẳng vào làn kiếm khí sắc bén của Tần Vũ Cuồng, mở hết tốc lực xông về đám người Diệp Tĩnh Vũ.
Tần Vũ Cuồng hừ lạnh, chân khí trong cơ thể lại chuyển vận, một kiếm đâm thẳng về một con Bạch Viên. Con mãnh thú hú lên rồi giơ móng vuốt chụp thẳng vào lão.
“Véo “ một tiếng, kiếm khí sắc bén đã xuyên thủng thân thể con cự viên, nhưng cự trảo của nó vẫn chụp thẳng tới làm Tần Vũ Cuồng phải chuyển thân tránh né. Mấy con Bạch Viên khác thừa cơ xông vào đám người Diệp Tĩnh Vũ.
- Súc sinh, nhận lấy cái chết đi.
Tần Viêm cũng hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay vung lên làm thành một đạo kiếm quang tuyệt mỹ bùng lên ngay ngực một con Bạch Viên, miếng lân phiến kiên cố kia nhất thời bị đánh tung tạo thành một lỗ máu. Tần Viêm không hề dừng lại, trường kiếm lại rung lên xuyên thẳng vào bên trong lỗ máu, con Bạch Viên rú lên bi thảm rồi ngã gục xuống.
Bên kia, tốc độ Tần Vân Tiếu có chút chậm hơn. Y thấy một con cự viên giơ móng vuốt chụp thẳng vào đầu của mình thì đã không còn kịp tránh né, chỉ còn cách giơ kiếm toàn lực chống đỡ.
“ Keng keng” mấy tiếng, một trảo của Bạch Viên chụp vào trường kiếm đem nó vò thành nát bấy. thân thể của Tần Vân Tiếu nhất thời bị đánh bay ra ngoài, hai tay tê dại.
Lúc này chỉ còn mấy con Bạch Sắc Cự Viên lại một lần nữa đột phá xuyên qua phòng tuyến, áp sát mấy tên đệ tử.
Nhìn mấy con Bạch Viên thân cao mộ trượng, cặp răng nanh bén nhọn, tròng mắt đỏ như máu, lại nghĩ tới đến cảnh giới Tiên Thiên như Tần Vân Tiếu cũng bị một chưởng đánh bay, những đệ tử này nào còn có chút dũng khí nào để chống cự. Cả đám chạy tứ tán, chỉ còn trơ ra Tần Vũ Đình và Diệp Tĩnh Vũ ở giữa.
Có mấy con Bạch Sắc Cự Viên đuổi theo mấy tên bỏ chạy, nhưng còn một con Cự Viên cao chừng một trượng rưỡi cuối cùng đã đi tới bên Diệp Tĩnh Vũ và Tần Vũ Đình. Nó giương bộ móng vuốt khổng lồ, hung hăng chụp thẳng vào hai người.
Một luồng gió lạnh gào thét, Tần Viêm đứng đó không xa kêu lớn “ Đình Nhi, cẩn thận”, nhưng Tần Vũ Đình đã sớm bị uy áp kinh khủng của con Thiên Loan Bạch Viên hoàn toàn chế trụ. Nàng đứng đó ngơ ngác, cặp mắt tràn đầy sợ hãi.
Diệp Tĩnh Vũ nhìn thấy móng vuốt khổng lồ của con Bạch Sắc Cự Viên chụp tới thì thân thể đã có phản ứng tránh qua một bên. Nhưng khi hắn nhìn thấy Tần Vũ Đình đang đứng ngây ngốc ra đó thì theo bản năng nhào tới bên nàng.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 20: Đại phát thần uy.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
“Vèo” một tiếng, trong nháy mắt, Diệp Tĩnh Vũ đã vọt tới bên người Tần Vũ Đình. Hắn không chút nghĩ ngợi, một tay ôm lấy nàng cùng nhào xuống mặt đất.
“Phật phật”, một trảo của con Bạch Viên vồ hụt lướt qua.
Diệp Tĩnh Vũ và Tần Vũ Đình nặng nền ngã xuống mặt đất. Diệp Tĩnh Vũ ôm chặt Tần Vũ Đình từ phía sau lưng, hai tay cố sống cố chết đặt trọn vào chỗ mềm mại trên ngực của nàng, cả người hắn còn đè trọn lên người nàng, tư thế cực kỳ ám muội.
Chỉ là chưa kịp hưởng thụ diễm phúc vô song này thì Tần Vũ Đình vừa mới sững sờ chỉ trong nháy mắt đã giãy dụa la hét rầm trời.
Diệp Tĩnh Vũ mặc dù rất hưởng thụ loại cảm giác này nhưng vẫn nhanh chóng buông hai cánh tay ra. Hắn mới vừa đứng dậy đã thấy con Thiên Loan Bạch Viên khổng lồ kia ngay trước mặt. Nó dường như còn giận dữ hơn lúc nãy rất nhiều, cứ thế tiếp tục giương trảo chụp thẳng vào Diệp Tĩnh Vũ.
Lúc này, Tần Vũ Đình cũng hoàn toàn hồi phục hồi tinh thần. Nàng vốn muốn quát mắng sau lại phát hiện ra con Bạch Viên khổng lồ kia mới chợt tỉnh ngộ vừa rồi là Diệp Tĩnh Vũ cứu mình, lửa giận trong lòng lập tức nguội đi không ít, chỉ có sắc mặt là đỏ bừng.
Nàng thấy con Bạch Viên kia lại tiếp tục vồ lấy Diệp Tĩnh Vũ, nhất thời sợ đến mặt mũi thất sắc, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy cũng không biết làm gì.
“ Mẹ kiếp”, Diệp Tĩnh Vũ thấy Bạch Sắc Cự Viên đang chồm tới thì trong lòng mắng to một tiếng. Cơ thể hắn mặc dù không có một chút chân khí, nhưng sau khi tu luyện “ Bá Nguyên Quyết “ thì phản ứng của hắn nhanh gấp mấy lần người thường, cho dù là Vũ Sư cũng chưa chắc có thể sánh. Lúc này hắn muốn né cự trảo kia là điều hết sức dễ dàng nhưng nếu làm vậy thì Tần Vũ Đình đang ở phía sau chắc chắn phải chết.
Tuy nói nữ nhân này rất chán ghét, nhưng nói như thế nào cũng coi như là một tiểu mỹ nhân, giữa hai người cũng không có cừu hận gì sâu sắc, nên cứ trơ mắt để nàng chết đi thì hắn thật sự không đành lòng. Hơn nữa Tần Viêm cách đó không xa, nếu mình vứt bỏ nữ nhi của lão, ai biết ngày sau lão có trả thù hay không.
Chuyện đến nước này, Diệp Tĩnh Vũ đã không có sự lựa chọn. Hắn nhìn cự trảo khổng lồ mỗi lúc một gần, trong lòng bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ.
- Con mẹ nó, liều mạng......
Diệp Tĩnh Vũ quát to một tiếng, đột nhiên dùng sức đạp mạnh một cái dưới chân, thân thể vụt bắn lên, trong nháy mắt đã tới trước mặt con Thiên Loan Bạch Viên, không chút nghĩ ngợi, tụ khí lực toàn thân nhằm đầu nó giáng xuống.
Tốc độ của Diệp Tĩnh Vũ cực nhanh, hai cánh tay của con Bạch Viên còn chưa kịp hạ xuống, một quyền của hắn đã hung hăng nện vào đầu nó. Nhất thời nghe một tiếng “Ầm” vang dội, đầu con Bạch Viên nảy lên, thân hình không ngừng lùi về phía sau.
Diệp Tĩnh Vũ cảm thấy quả đấm của mình dường như vừa đập vào sắt cứng. Một hồi đau đớn truyền vào cơ thể của hắn, ngã vật xuống đất. Hắn thấy con Bạch Viên đang loạng choạng liền bất chấp đau đớn lại vùng lên áp sát cực nhanh, cơ hồ chỉ thấy được tàn ảnh. Lần này hắn không tung người lên mà thừa dịp nó đang hoa mắt, tung luôn một quyền ngoan độc vào chỗ xxx của nó.
“Roác”
Thanh âm vang lên giống như trứng gà bị vỡ, là tiếng một quyền của Diệp Tĩnh Vũ chạm vào xxx của con Bạch Viên.
- NGAO...OOO NGAO...OOO......
Con Bạch Viên rống lên thảm thiết, thân thể của nó bắn tung lên, không biết có phải do lực đạo quyền đầu của Diệp Tĩnh Vũ quá lớn.
Cuối cùng nó đụng phải một cái cái chạc ba cây to làm cái chạc ba gãy làm hai đoạn. Sau đó rơi bịch xuống đất, hai móng tự chụp vào mình, thống khổ tru lên, thân hình không ngừng co quắp.
Trong cặp mắt đỏ sọc kia, không ngờ lại ứng ra từng dòng nước mắt, hiển nhiên đã đau tới cực điểm.
Lúc này Tần Vũ Cuồng đại phát thần uy, cùng với Tần Viêm đánh chết toàn bộ mấy con Bạch Viên còn lại. Bọn lão nhìn thấy cảnh này thì há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Diệp Tĩnh Vũ.
Lực lượng một quyền của Diệp Tĩnh Vũ vậy mà có thể đánh trọng thương một con Cự Viên lớn chỉ sau con Bạch Viên Vương.
Điều này quả thực là kỳ quái.
Chỗ mà Diệp Tĩnh Vũ đánh vào cũng thực ngoan độc đi.
Thấy bộ dạng co quắp lẫn tiếng kêu thê thiết của con Bạch Viên, không biết tại sao ngoại trừ Tần Vũ Đình còn tất cả mọi người đều khép chặt hai chân.
- Phù phù......
Diệp Tĩnh Vũ cũng thở hào hển. Đừng xem hắn chỉ hai chiêu là đã giải quyết gọn ghẽ con Thiên Loan Bạch Viên, trên thực tế vừa rồi hắn chỉ cần chậm thêm một chút là đã bị xé làm hai mảnh. Quyền đầu của hắn đau nhức, dường như xương cốt vỡ vụn. Đó là hắn còn chưa oanh kích vào lân giáp của nó, bằng không hậu quả còn khó mà tưởng tượng.
Tất cả Thiên Loan Bạch Viên đều đã bị giết chết, ngay cả con vừa rồi bị Diệp Tĩnh Vũ đánh vỡ trứng cũng bị Tần Vũ Cuồng một kiếm giết hết. Những con nhện trắng cũng đã sớm bỏ đi đâu mất, ngay cả con Chu Hoàng cũng không thấy tăm tích. Tần Phong Bạo đuổi giết Bạch Viên Vương vẫn chưa về, Tần Viêm ra lệnh cho mọi người trước hết chỉnh đốn, chờ sau khi Tần Phong Bạo trở về mới quyết định.
Tất cả mọi người ở cùng một chỗ băng bó vết thương, thu dọn thi thể đồng bạn. Tần Vũ Cuồng nhảy lên một cây đại thụ, cặp mắt mờ đục giờ lóe lên tinh quang, trải qua một trận đại chiến, vị cao thủ cảnh giới Đại Tông Sư này cũng không dám khinh thường nữa.
Về phần Tần Viêm chỉ an ủi con gái mình mấy câu rồi trợ giúp đệ tử băng bó vết thương, ngoài ra còn dạy bọn họ đi đứng thế nào trong dãy núi Thiên Cương.
Điều này ít nhiều đã nói lên lão là một vị sư thúc từ ái.
Đối với Diệp Tĩnh Vũ vì sao có lực lượng cường đại như vậy, cũng không có người hỏi thăm. Lúc trước hắn đánh chết Tần Minh Long, Đại trưởng lão Tần Tiêu của Bạch Vân sơn trang đã nói hắn có thần lực thiên phú, mặc dù không có một chút chân khí nhưng có thể phát lực ngàn cân, tuyệt đối là kỳ tài tập võ.
Còn Tần Vũ Đình thì lại thẹn thùng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về Diệp Tĩnh Vũ, bộ dạng định nói gì lại thôi.
- Uy, có phải ngươi muốn xin lỗi ta hay không. Nếu chỉ là nói câu cám ơn, vậy coi như xong.
Thấy bộ dạng của Tần Vũ Đình, Diệp Tĩnh Vũ cười thầm. Xem ra nha đầu này cũng không phải là người táng tận thiên lương, ít ra cũng biết cảm ơn.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Tần Vũ Đình đúng là muốn nói một câu xin lỗi với Diệp Tĩnh Vũ. Mới vừa rồi nếu không phải là Diệp Tĩnh Vũ cứu mạng, nàng đã sớm tan xương nát thịt. Chỉ là từ trước đến giờ, quan hệ của nàng và Diệp Tĩnh Vũ không biết là cái dạng gì nên không biết nói sao. Bây giờ nghe khẩu khí của Diệp Tĩnh Vũ như vậy liền hỏi ngược lại.
Các chú đọc truyện mà sao ko thanks
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc