Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 549: Bà xã hiến kế.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : Mê Truyện
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong lòng hắn vẫn không bình tĩnh, Phương Nghĩa Kiệt mặc dù đã bị bắt, pháp luật sẽ trừng trị ông ta như thế nào, là vấn đề mà rất nhiều người đang quan tâm, nhưng những việc này lại không nằm trong phạm vi của hắn.
Hôm nay, sau khi họp xong, Trương Nhất Phàm hủy bỏ hết những buổi tiệc tùng, một mình hắn ngồi lặng lẽ ở ban công ngắm bầu trời không yên tĩnh ở thành phố Song Giang này.
Ở thành phố Song Giang này gần một năm, quá nhiều thay đổi, các sự việc cứ nối tiếp nhau diễn ra giống như một bộ phim vậy, rõ ràng trước mắt.
Đổng Tiểu Phàm đi tới, đặt tay lên vai chồng dịu dàng nói:
- Vẫn đang nghĩ những việc đó à?
Trời nhá nhem tối, khắp thành phố đâu đâu cũng là ánh đèn sáng rực, Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên, thở một hơi dài hỏi:
- Mẹ đâu em?
- Mẹ đưa tiểu Ngoan về thành phố rồi, Dì Liễu và bố em vào thành phố có việc nên họ đi chơi vài ngày.
Sau đó Đổng Tiểu Phàm dựa vào chồng, hai người đứng trên im lặng trên ban công một hồi lâu.
Đổng Tiểu Phàm bùi ngùi nói:
- Thực sự không thể tưởng tượng nổi là Phương Nghĩa Kiệt lại dám làm những việc không có tính người như thế.
Trương Nhất Phàm lẩm bẩm nói:
- Khi người ta điên lên thì việc gì cũng làm ra được.
Hắn nắm tay vợ yêu:
- Vào nhà thôi em, lên giường nằm một lúc.
Đổng Tiểu Phàm hiểu nhầm ý hắn:
- Giờ vẫn còn sớm mà đã phải trả bài rồi à?
Trả bài là ám hiệu của hai người. Trương Nhất Phàm không nhịn được cười nói:
- Em nghĩ đi đâu vậy? Đứng mệt rồi muốn nghỉ ngơi một tí.
Má Đổng Tiểu Phàm đột nhiên ửng đỏ, nhưng Trương Nhất Phàm cũng lâu lắm rồi không trả bài. Việc ở Song Giang này nhiều quá, hắn không thể phân thân được, giờ đến cả bài tập ở nhà cũng miễn luôn.
Sau khi hai người vào phòng, Đổng Tiểu Phàm rúc vào ngực chồng, thấy Trương Nhất Phàm không hăng hái lắm liền bảo:
- Anh nằm xuống em xoa bóp cho.
Đổng Tiểu Phàm không biết mát xa nhưng thấy ông xã có vẻ mệt mỏi liền nói vẻ quan tâm.
Trương Nhất Phàm nằm xuống:
- Em có biết làm không đấy?
- Em chưa thử bao giờ, nhưng chưa ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạy bao giờ à?
Đổng Tiểu Phàm cởi áo khoác, chuẩn bị tư thế, xoay người nằm lên mông ông xã, cô véo một cái:
- Vòng ba của anh cũng đẫy đà phết nhỉ? Nếu là phụ nữ thì sexy phải biết.
Trương Nhất Phàm buồn bực nói:
- Rút cuộc là em mát xa giúp anh hay lấy anh làm ngựa cho em cưỡi đấy?
Đổng Tiểu Phàm liền cười nói:
- Lần nào cũng là anh cưỡi em, chẳng lẽ không để em cưỡi anh một lần được à? Ngồi trên mông thật là thoải mái.
Cô vừa nói còn cố tình nhảy thêm vài cái làm Trương Nhất Phàm càng buồn rầu hơn.
Đôi tay mềm mại nõn nà lướt nhẹ trên cổ Trương Nhất Phàm dùng lực xoa bóp, Trương Nhất Phàm lắc đầu nói:
- Sức lực em thế này có mà đánh muỗi còn chẳng chết, theo anh thì thôi đi. Em làm anh thấy ngứa ngáy, chẳng thoải mái gì.
- Vậy em bóp mạnh hơn nhé.
Đổng Tiểu Phàm cắn răng bấm bóp lưng Trương Nhất Phàm.
Đúng là không phải người làm việc này. Trương Nhất Phàm vừa nghiêng người liền làm cho Đổng Tiểu Phàm rơi từ trên lưng xuống.
Dùng tay kéo chăn đắp lên người cô nói:
- Được rồi, chúng ta nằm yên một lúc đi.
Đổng Tiểu Phàm nằm xuống giường nói với Trương Nhất Phàm:
- Chị Liễu Hồng mát xa rất giỏi hay là để em gọi chị ấy đến nhé?
- Đùa kiểu gì thế. Chúng ta không thể cứ mãi coi Liễu Hồng như bảo mẫu mãi được. Người ta giờ đã là giám đốc. Một phụ nữ giàu có.
Đổng Tiểu Phàm khá oan ức nói:
- Em không coi chị ấy vậy, mọi người đều là bạn bè nên mới tùy ý mà.
Trương Nhất Phàm thấy lời nói vừa rồi của mình có hơi nặng, anh véo má vợ một cái đùa cô:
- Đừng nghĩ linh tinh nữa. Liễu Hồng gợi cảm như thế, để cô ấy mát xa cho anh em không sợ xảy ra chuyện à?
Đổng Tiểu Phàm lúc này mới cười nói:
- Nếu xảy ra chuyện ai mà quản được anh chứ? Nói không chừng anh đã sớm có tình ý với người ta, liếc mắt đưa tình với người ta lâu rồi ý chứ.
Một câu đùa như vậy làm Trương Nhất Phàm rợn cả tóc gáy.
Ngu rồi, chẳng chuyện gì ra chuyện gì cả. Mình đang bình thường thế này sao nói đến Liễu Hồng làm gì? Việc Liễu Hồng gợi cảm, nhìn là được rồi sao phải cố tình nói ra nhỉ?
Đổng Tiểu Phàm thấy ông xã không nói năng gì liền véo tai chồng nói:
- Anh thành thật khai ra, ngoài Thẩm Uyển Vân còn ai nữa? Cái cô ấy ấy ấy có phải không?
Da mặt Trương Nhất Phàm khá dày làm bộ nghiêm trang nói:
- Nói đâu đâu ấy. Em nghĩ anh còn thời gian đi ăn chơi trác táng à?
Hơn nữa cuối cũng hắn cũng rất thành thật, đến cô yêu tinh của mình còn chẳng có thời gian thống trị nữa là nghĩ đến hoa thơm cỏ dại bên ngoài?
Đổng Tiểu Phàm cũng không gây sự nữa, nhẹ nhàng nằm sát lại ông xã. Hai người nói chuyện trên trời dưới bể một hồi. Đổng Tiểu Phàm tự nhiên ngồi phắt dậy, nhìn Trương Nhất Phàm kỹ càng hỏi:
- Em nghĩ mãi mà không hiểu sao Phương Nghĩa Kiệt lại có thể làm một việc tàn nhẫn đến thế?
- Em lại sao thế?
- Có phải đàn ông các anh chỉ cho phép mình quá trớn, ngoại tình bên ngoài, còn phụ nữ thì không được? Em thấy Tống Vũ Hà không có gì sai cả, cho dù em không ủng hộ cách làm của cô ấy.
- Trên đời này vốn không có cái gì là bình đẳng hay không bình đẳng. Đàn ông vốn là động vật có tính chiếm hữu mạnh. Từ xưa đến nay, đàn ông sau khi làm vua có thể có tam cung lục viện 72 phi tần. Võ Tắc Thiên làm hoàng đế, bà ta có thể như vậy không?
Đổng Tiểu Phàm lắc đầu:
- Thật là bi đát. Đàn ông các anh đúng là sĩ diện hão, tự làm khổ mình.
- Haiz, những lời này của em đừng để mẹ nghe thấy không thì em sẽ bị mắng cho một trận đấy.
Trương Nhất Phàm nhắc nhở cô một câu, Đổng Tiểu Phàm chu mỏ lên, có chút không phục:
- Đạo lý của Khổng Tử đúng là hại chết người ta. Cái gì mà tam tòng tứ đức. Đàn ông cũng cần phải tuân thủ.
Trương Nhất Phàm không nói gì nữa nằm im như chết.
Diệp Á Bình gọi điện đến:
- Bí thư Trương, đã bắt được hai tên tòng phạm.
Trương Nhất Phàm ngồi dậy như phản xạ có điều kiện:
- Gì cơ? Chúng đã khai nhận gì chưa?
- Phương … Phương Nghĩa Kiệt sa lưới rồi bọn chúng cũng không còn gì để giấu giếm nữa nên đều khai nhận rồi.
- Tốt quá rồi, lập tức xử lý hồ sơ, gửi sang Sở Công an tỉnh. Lần này nhất định phải cho những tên này chịu sự trừng trị của pháp luật, để trả lại công bằng cho xã hội và nhân dân.
- Việc này giao cho tôi được rồi, lãnh đạo cứ yên tâm.
Diệp Á Bình mỉm cười bởi vì cô nghe thấy giọng điệu khá vui vẻ của Bí thư Trương cũng không giấu nổi niềm vui sướng. Cho tới hôm nay thì vụ Hồ Lôi bị người ta bắt cóc và giam cầm phi pháp đã phá xong.
Sau khi cúp máy, tâm trạng của hắn lại có phần phiền muộn. Cái chết của Ngô Dũng liền trở thành vụ án chưa giải quyết được. Ninh Thành Cương trong họa có phúc trở thành Chủ tịch thành phố, ôi.
Đổng Tiểu Phàm nhìn thấy hắn lúc thì hưng phấn lúc lại buồn rầu, liền thân thiết hỏi:
- Anh đừng nghĩ nữa, sẽ loạn lên đấy.
Trương Nhất Phàm làm sao có thể không nghĩ tới nó chứ? Vừa bưng chén nước đặt ở đầu giường lên uống được một hớp thì Đoạn Chấn Lâm gọi điện tới:
- Bí thư Trương, giáo viên trường Tiểu học số 1 số 3 và số 5 chuẩn bị khiếu nại
- Tại sao?
- Có lẽ là do ai đó đã để lộ nội dung cuộc họp, họ nghe nói Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố vẫn quyết định hợp tác với Cục Giáo dục để cải cách chế độ biên chế với giáo viên. Nên bọn họ liên kết lại chuẩn bị lên tỉnh khiếu nại.
- Không phải là vẫn chưa quyết định sao?
Trương Nhất Phàm rất tức giận, bản thân muốn ở nhà yên tĩnh một chút, không ngờ những chuyện phiền toái lại nhiều như thế. Hắn nghiêm nghị nói:
- Dù sao đi nữa thì trước tiên phải làm việc với bọn họ, không được dùng bạo lực, để tránh tạo nên sự kiện mang tính tập thể.
Đoạn Chấn Lâm cúp máy. Trương Nhất Phàm bực quá ném điện thoại.
- Cái chức Bí thư thành ủy này không làm nữa cũng được, phiền quá đi mất.
Đổng Tiểu Phàm nhặt điện thoại lên:
- Lại chuyện gì nữa thế?
- Chính là chế độ biên chế cho giáo viên vẫn chưa được thi hành bởi nhiều người sợ mất công việc với thu nhập ổn định, nên đã ra sức ngăn cản.
Đổng Tiểu Phàm liền cười nói:
- Bình thường anh thông minh là vậy sao giờ việc nhỏ như thế này cũng làm anh phiền não đến vậy. Em cho anh một gợi ý nhé.
- Ồ, em có cách gì hay?
Đổng Tiểu Phàm gật đầu bí hiểm:
- Nước ta có thể thực hiện một nước hai chế độ, trung ương cũng đã có văn kiện kêu gọi, cải cách mở cửa có thể cho một bộ phận người, một số khu vực giàu lên trước. Chế độ này cũng có thể áp dụng ở đây được.
- Ồ, anh hiểu rồi.
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ đầu mình, ôm hôn vợ:
- Cảm ơn bà xã yêu quý đã nhắc nhở anh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 550: Một nước hai chế độ.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : Mê Truyện
Hôm sau tinh thần Trương Nhất Phàm khá thoải mái đến văn phòng, trên mặt còn hơi nở nụ cười.
Băng Băng gọi điện từ Mỹ về báo cho họ một tin mừng là Hồi Lôi có khả năng hồi phục đến bảy tám mươi %. Băng Băng nói tới đây liền khóc òa lên, nước mắt của sự sung sướng, cảm ơn Tiểu Phàm không ngớt lời.
Trong bệnh viện có một quy định bất thành văn là không cần biết bác sỹ nào, không cần biết ca phẫu thuật như thế nào, bệnh viện luôn thích phóng đại kết quả xấu nhất lên, cho dù chỉ là bị muỗi cắn cũng có thể nói là hậu quả còn nguy hiểm hơn cả ung thư. Lần này bác sỹ có thể nói là hồi phục như thế, Trương Nhất Phàm biết rằng tên Hồ Lôi này được sống rồi, khả năng hồi phục hoàn toàn ít nhất cũng phải là hai trăm phần trăm.
Thời gian gần đây chẳng có tin tức nào vui như tin này, quá tuyệt.
Người gặp việc vui thì tinh thần cũng thoản mái. Triệu Vĩ thấy nụ cười tươi rói trên mặt Bí thư Trương, trong lòng cũng vui theo. Gần đây vụ nhà đầu tư mất tích, Thư ký Phó bí thư chết không rõ nguyên nhân, giáo viên trường tiểu học số 5 đến náo loạn, một loạt các sự kiện ép con người ta không thể thở nổi.
Cuối cùng cũng đến mùa xuân hoa nở rộ. Mỗi người trong tòa nhà Thành ủy đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy Từ Yến gặp Trương Nhất Phàm ở cầu thang, thấy tinh thần Bí thư Trương khá ổn liền cười tươi đáp lại
Là lãnh đạo cao nhất ở tòa nhà Thành ủy này, tâm lý của Trương Nhất Phàm vô hình trung đã ảnh hưởng đến tâm lý của mọi người. Một nụ cười trong phút chốc đã xua đi bớt cái tiết trời âm u của mùa mưa, đột nhiên ánh mặt trời chói chang chiếu sáng khắp nơi.
Đoạn Chấn Lâm đi vào tòa nhà Thành ủy cũng cảm thấy được những nụ cười như mùa xuân ở khắp nơi, rất nhiều khuôn mặt cười vui vẻ, tiêu chuẩn nhất là cười lộ ra tám cái răng. Một cô gái đi tới:
- Chào Bí thư Đoàn.
Nghe kìa, giọng nói dịu dàng, tựa như gió xuân vuốt nhẹ lên má vậy. Đúng vậy, giống như ai đó làm vỡ ánh mắt trời chiếu rọi vào người mình vậy, vô cùng thân thiết.
Đoạn Chấn Lâm vuốt tóc, dường như đây là lần đầu tiên mình được hưởng sự tiếp đãi long trọng như thế này thì phải? Trước kia thường xuyên đến tòa nhà Thành ủy báo cáo công việc với lãnh đạo, nhưng từ mấy hôm nay tâm lý bị đè nén làm cho những người này cười cũng không được tự nhiên.
Vào văn phòng Bí thư Thành ủy thì Đoạn Chấn Lâm lập tức hiểu ngay. Nụ cười tươi rói trên mặt Bí thư Trương giống như ánh nắng đầu tiên của ngày mùa đông vậy, nó đã hóa giải, làm tan băng giá và đem lại sức sống mùa xuân cho vùng đất này.
Tâm lý thoải mái bước đi cũng trở nên vô cũng nhẹ nhàng.
- Bí thư Trương.
- Ngồi đi.
Trương Nhất Phàm ném một điếu thuốc cho y, Đoạn Chấn Lâm phát hiện ra rằng hôm nay tâm lý hắn rất tốt, liền âm thầm suy nghĩ, chắc là lại có chuyện gì vui đây. Chẳng lẽ là vụ cải cách biên chế cho giáo viên kia đã có cách giải quyết?
Nghĩ đến việc bản thân không ngờ lại bó tay với việc này thì lại thầm trách mình. Nhưng Đoạn Chấn Lâm trước kia chuyên làm công việc bên Thành ủy, những việc bên chính quyền lại không được thành thạo cho lắm. Lần này anh giữ chức Phó Chủ tịch thành phố cũng là một thách thức mới với bản thân.
- Anh đưa phương án cho tôi xem lại nào
Trương Nhất Phàm cầm những phương án mới từ tay Đoạn Chấn Lâm, suy nghĩ một lúc lâu.
- Thế này nhé. Trên cơ sở những cái này anh sẽ sửa một chút.
Trương Nhất Phàm vẫy vẫy tay, Đoạn Chấn Lâm đi lại, đứng trước vị Bí thư trẻ hơn mình đến bảy tám tuổi, Đoạn Chấn Lâm tự nhiên có cảm giác kỳ lạ.
Nghĩ lại năm đó, Trương Nhất Phàm chỉ là một thư ký nhỏ của Lâm Đông Hải, trong nháy mắt, hắn từ một thư ký nhanh chóng biến thành lãnh đạo trực tiếp mình. Buồn cười hơn nữa là, nếu không có sự nâng đỡ của hắn thì y với tư cách Bí thư huyện ủy lâu năm cũng khó lòng mà leo được lên vị trí như hôm nay.
Trong triều có người thì làm quan cũng dễ. Câu này thật là tinh tế.
Đoạn Chấn Lâm cũng là một người có năng lực có những điểm giống với Lâm Đông Hải. Chẳng qua y linh hoạt hơn Lâm Đông Hải một chút. Phó Chủ tịch thành phố 38 tuổi thật hàohoa phong nhã, nếu thuận buồm xuôi gió y có thể lên cao hơn nữa, còn lên đến đâu thì phải xem bản thân có số làm quan to hơn không.
Nhưng sự thẳng thắn quý tộc của Trương Nhất Phàm mặc dù có không ít người ghen tị, nhưng trong lòng Đoạn Chấn Lâm hiểu rõ, Trương Nhất Phàm có thể làm những việc mà người khác không làm được. Tại sao? Bởi vì tài lực, thế lực của gia tộc hắn có thể nói là thông thiên.
Ngoài ra, Trương Nhất Phàm cũng chịu chi, không sợ khó không sợ khổ, dù làm việc gì cũng dám xông lên phía trước. Đối với những người như thế này, hắn mà không từng bước từng bước lên cao thì đúng là không có có lý gì rồi.
Nghe Trương Nhất Phàm giải giảng phương án cải cách biên chế giáo viên, Đoạn Chấn Lâm rút lại suy nghĩ của mình.
- Phương án này của anh khá hay nhưng phải thi hành như thế nào tôi thấy chỗ này cần phải sửa. Đầu tiên, chúng ta có thể từ bây giờ, tức là năm nay sẽ vạch một đường, những viên chức ngày xưa tạm thời để sang một bên không động tới. Từ giờ trở đi những ai được tuyển làm giáo viên sẽ phải thực hiện theo phương án này của chúng ta hiện nay.
- Phái bảo thủ cứ để họ thế vậy, còn những giáo viên mới ký hợp đồng, chúng ta có thể đưa ra một số những cái không ưu thế lắm, áp dụng phương thức hợp đồng, không còn tồn tại hình thức biên chế nữa. Nhưng những đãi ngộ của họ thì không được thấp hơn giáo viên biên chế ngày xưa, ví dụ như tiền dưỡng già, hỗ trợ mua nhà vân vân đều được có quyền như nhau. Hơn nữa còn áp dụng chế độ thưởng theo tinh thần chăm chỉ, căn cứ vào thành tích sát hạch để xác định phương án lương và thưởng. Thực hiện nguyên tắc hưởng lương theo năng lực.
- Ngoài ra, trong thời gian làm việc, nếu xảy ra khiếu nại tố cáo hoặc những thói quen không tốt khác sẽ do phòng thanh tra tiến hành kỷ luật. Phương án này có thể từng bước thực hiện, ít nhất là trong vòng hai năm, có thể giải quyết cải cách chế độ biên chế cho ngành giáo dục ở địa khu Song Giang.
- Tôi có đủ lòng tin, tin rằng sau khi thực hiện việc cải cách chế độ này thì thu nhập của những người theo chế độ hợp đồng sẽ cao hơn thu nhập những người trong biên chế. Nếu họ chấp nhận phương án cải cách này, chúng ta cũng sẽ rất vui vẻ đồng ý, còn những người không muốn thay đổi thì chúng ta cũng không can thiệp, vậy để cho người ta ăn thịt còn họ húp canh đi.
- Cần nhấn mạnh một điều là bất kỳ phương án nào chỉ cần phát hiện một lần nữa các hành vi xấu như việc giáo viên ăn hối lộ của học sinh, thì sẽ nghiêm trị. Phương án tạm thời như vậy. Trong cuộc họp hội nghị ngày mốt chúng ta tiếp tục thảo luận.
Phương án cải cách chế độ biên chế với ngành giáo dục đã quyết định như thế rồi. Đoạn Chấn Lâm rất vui vẻ đi ra khỏi văn phòng Bí thư Thành ủy. Trên đường anh ta không ngừng suy nghĩ đây chẳng phải là phương án một nước hai chế độ sao? Ngu thật đấy. Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Cứ nhất thiết phải thực hiện một chế độ, kết quả thiếu chút nữa hại cả bản thân mình.
Thực sự là nếu thực hiện theo phương án này thì những kẻ ngoan cố kia chẳng còn lời nào để nói. Người mới theo chế độ mới, người cũ theo chế độ cũ. Giải quyết vấn đề khó của cả hai bên. Đoạn Chấn Lâm cười ha hả. Cái đầu của Bí thư Trương đúng là không giống ai, lại có thể đưa sách lược của nhà nước vào áp dụng ở đây.
Đồng chí Đặng Tiểu Bình vĩ đại, vào năm 1992 đã vẽ một vòng tròn ở vùng Nam Hải của tổ quốc, từ đó ngọn gió xuân của cải cách mở cửa đã thổi khắp vùng đất Thần Châu. Sau đó, ông lại đưa ra phương án vĩ đại một nước hai chế độ, giải quyết vấn đề Hồng Kông và Ma Cao.
Làm cho Trung Quốc bước vào một thời đại mới. Lịch sử của thành phố Song Giang, dưới sự cải cách lớn của nhà lãnh đạo Trương Nhất Phàm đã bước vào một thời kỳ mới về phát triển kinh tế .
Khu kinh tế mới và phương án cải cách chế độ biên chế với ngành giáo dục nếu thực hiện được thì thành phố Song Giang sẽ thay da đổi thịt. Thực sự đi đầu về cải cách trong nhiều thành phố ở đại lục này.
Tâm trạng của Đoạn Chấn Lâm hôm nay khá tốt. Anh ta về đến văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố. Trao đổi với Ninh Thành Cương một chút về việc này. Ninh Thành Cương vốn rất phản đối thực hiện việc này nhưng lần này lại đồng ý ngoài tưởng tượng.
Hơn nữa những thay đổi của phương án khiến Ninh Thành Cương gật đầu:
- Tôi hoàn toàn ủng hộ ý kiến của Thành ủy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 551: Quyết định.
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Hội nghị thường vụ chính thức vào thứ tư. Trương Nhất Phàm yêu cầu Đoạn Chấn Lâm tham gia.
Chủ đề chính vẫn là vấn đề cải cách chế độ biên chế của ngành giáo dục. Đoạn Chấn Lâm được phân quản lý mảng giáo dục nên Trương Nhất Phàm yêu cầu anh ta phải có mặt.
Phương án mới đưa ra, các ủy viên thường vụ cầm tài liệu xem kỹ càng, rất nhiều người gật đầu. Phương án lần này đưa ra rõ ràng là nhân đạo hơn rất nhiều so với lần trước. Ít nhất thì viên chức trong ngành giáo dục có thể tự do lựa chọn không bị cưỡng chế chấp hành.
Ninh Thành Cương đã có tính toán sẵn, Đoạn Chấn Lâm lần trước đã nói với anh, anh thấy là có thể thực hiện được.
Vương Xán ở Ban Tuyên giáo nói:
- Tôi thấy phương án này khá kỹ càng, trong đó có bóng dáng của chủ trương một nước hai chế độ của nước ta. Lúc trước tôi phản đối thực hiện một chế độ, giờ tốt rồi. Mọi người còn có cơ hội lựa chọn. Chính phủ giữ thể diện cho họ, họ có thể yên tâm làm tốt công việc của mình
Đoạn Chấn Lâm nói:
- Nếu không phải lúc đầu bọn họ phạm lỗi, thì chúng ta cũng không quan tâm đến vậy, giờ ngược lại chúng ta lại muốn bảo vệ những người phạm lỗi này. Chính phủ đúng là tính toán chu đáo quá.
Quan Bảo Hoa hiện là Trưởng ban tổ chức cán bộ, những việc như thế này anh ta không lên tiếng phát biểu. Trừ khi Trương Nhất Phàm có yêu cầu anh mới tỏ rõ lập trường của mình. Lý Triều Huy ở Ban chỉ huy quân sự với đề nghị của Chính phủ và Thành ủy thì hoặc là bỏ phiếu trắng hoặc là xem tình hình mà làm, nói chung cũng không muốn đắc tội với ai.
Đương nhiên, phần lớn tình huống anh ta vẫn nghiêng về Bí thư Thành ủy Trương Nhất Phàm. An Bình là người tuyệt đối trung lập. Anh ta khá thẳng thắn, đích thực là một vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.
Với phương án đưa ra ngày hôm nay, anh nói một bài:
- Phương án đưa ra phù hợp với chính sách của nhà nước, tôi thấy khả thi. Chế độ hợp đồng với giáo viên có thể đánh vào tâm lý của những người thuộc biên chế kia. Giờ là thời kỳ kinh tế thị trường. Cán bộ nhà nước cũng phải đi theo hướng thị trường hóa, thế mới công bằng. Thế mới không đi ngược lại với sự phát triển của xã hội. Tôi ủng hộ phương án này.
Những lời của An Bình rất có tính đại biểu. Hơn nữa ảnh hưởng của ông Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này ở thành phố Song Giang cũng không nhỏ. Vài vị ủy viên sau khi biểu thị thái độ xong, đến lượt Ninh Thành Cương nói, anh nói rất ngắn gọn:
- Tôi ủng hộ quyết định của Thành ủy.
Trương Nhất Phàm vẫn chưa bày tỏ thái độ gì, lẳng lặng nghe các vị ủy viên thường vụ phát biểu ý kiến. Giờ đến lượt hắn tổng kết, hắn ngẩng đầu nhìn mọi người một lượt:
- Nếu mọi người đã không có tranh luận gì thì cứ quyết định như vậy đi. Việc gửi công văn này đến các cơ quan có liên quan sẽ do Chủ tịch thành phố Đoạn Chấn Lâm giám sát thi hành. Cuộc họp kết thúc.
Buổi họp hôm nay thuận lợi tới mức kinh người. Rất nhiều người suy nghĩ trong lòng tại sao Bí thư Ninh lại thay đổi thái độ đồng ý với phương này một cách vô điều kiện như vậy. Ông ta được gọi là lôi kéo hay đầu quân?
Biểu hiện của Ninh Thành Cương hôm nay có ý hướng về phía Bí thư Trương. Rất nhiều người nghĩ như vậy. Trương Nhất Phàm buồn bực trong lòng, Tần Xuyên và Diệp Á Bình còn liếc mắt trao đổi với nhau, Bí thư Ninh thay đổi tâm tính à?
Ninh Thành Cương mặc dù tạm thời giữ chức Chủ tịch thành phố nhưng vẫn chưa chính thức hoặc y vẫn cần có được một số ủng hộ.
Trương Nhất Phàm về đến phòng làm việc, cảm thấy hội nghị hôm nay thuận lợi quá mức. Đối với người cứng đầu như cành ô liu Ninh Thành Cương đang nghiêng về phía mình làm hắn có hơi chút ngạc nhiên.
Ninh Thành Cương là một người không dễ chịu thua, bản thân mình cũng phải đề phòng. Mục tiêu tiếp theo của Trương Nhất Phàm vốn là anh ta. Chẳng ngờ Phương Nghĩa Kiệt tự kết liễu đời mình làm cắt mất tiền đồ rộng lớn của y.
Nghe nói Phương Cảnh Văn vì chuyện này ốm liệt giường một trận, giờ đang nằm điều trị trong bệnh viện số một của tỉnh. Vận số của nhà họ Phương đã hết? Trương Nhất Phàm tự nhiên nghĩ đến câu nói mang tính chất mê tín này liền cười một cách kỳ quái.
Nhà họ Lý trong cuộc đấu tranh lần trước đã trở nên suy sụp ghê gớm. Phương gia liệu có phải là vì sự sa đọa của Phương Nghĩa Kiệt cũng dần suy sụp? Nếu thực là như vậy, Trương gia lại có thành tựu xuất sắc.
Chỉ là, hai đại gia đình như Lý gia và Phương gia, con lừa gầy có chết cũng to hơn ngựa. Không thể dễ dàng bị sụp đổ đến vậy được. Cuộc tranh giành ở tỉnh Tương này chỉ tổn thương gân cốt tí thôi.
Ông già nhà họ Lý vì để bảo toàn thực lực, không ngờ lại lui về tuyến hai, không thể nói là không tính toán chu tất.
Trương Nhất Phàm đang nghĩ thì Tần Xuyên và Diệp Á Bình đến:
- Bí thư Trương, buổi tối cùng dùng bữa nhé. Lâu lắm rồi chúng ta không ăn cùng nhau rồi.
Hai người đến cùng một lúc chắc là có ý gì đó. Trương Nhất Phàm nhìn hai người:
- Cũng được, để tôi kêu cả bà xã cùng đi nhé.
- Thế thì càng vui, Chúng tôi không dám mời chị nhà.
Tần Xuyên cười cười nói:
- Vậy tôi đi trước nhé.
Xem chừng Diệp Á Bình còn điều muốn nói nên Trương Nhất Phàm ra hiệu cho cô ngồi xuống.
- Hai người có âm mưu gì thế?
Trương Nhất Phàm nói đùa một câu trước mặt Diệp Á Bình, giờ Diệp Á Bình và Tần Xuyên đã là hai trợ thủ đắc lực của hắn, một nam một nữ cũng là một văn một võ.
Diệp Á Bình có chút ngượng ngùng cười nói:
- Thực ra hôm nay là sinh nhất tôi, tôi hơi ngại nói ra nên mời Trưởng ban thư ký Tần nói giúp, chủ yếu là sợ không mời được lãnh đạo thôi.
Trương Nhất Phàm chỉ vào cô nói:
- Cô, cô. Được lắm Diệp Á Bình.
Diệp Á Bình hơi ngượng ngùng. Trương Nhất Phàm nói:
- Được, tối nay nhất định sẽ đi.
Sau khi hai người ngồi xuống, Trương Nhất Phàm hỏi:
- Vụ án Ngô Dũng tiến triển đến đâu rồi?
- Chúng tôi điều tra đến chiếc xe Santana rơi từ vách đá xuống, nó được mua ở một gara xe cũ, nhưng mua bằng chứng minh thư giả, lại còn chưa sang tên. Trước khi xảy ra chuyện phanh xe rất có khả năng đã có người động vào mới dẫn đến việc Ngô Dũng khi đến sườn dốc, mất phanh rồi lật xuống hồ nước.
Trương Nhất Phàm nghĩ một lúc:
- Tên Ngô Dũng này chắc chắn là có người tiếp tay cho y, và còn cho y một khoản tiền để y chạy trốn. Nhưng y không nghĩ rằng người ta thực ra là muốn giết y bịt đầu mối. Là chết thay mà thôi. Cục trưởng Diệp này, vụ này các cô phải nhanh chóng phá án, tội của Ngô Dũng không đến mức phải chết, nhất định phải điều tra ra kẻ đứng sau điều khiển.
Diệp Á Bình đáp:
- Rõ!
Ra khỏi cửa, Diệp Á Bình liền thở dài. Kẻ đứng sau vụ này là ai trong lòng mọi người đều biết, chỉ là phương pháp của đối thủ quá cao siêu đến mức không tìm ra chứng cớ. Rất kỳ lạ là chiếc xe này lại không có trong bản ghi chép ra vào thành phố. Căn cứ vào lộ trình mà Ngô Dũng đi thì phải có bị ghi hình lại mới đúng.
Đi từ tòa nhà Thành ủy ra, Diệp Á Bình lên xe, trong đầu cô chợt lóe ra một ý tưởng:
- Chẳng lẽ có người đỗ xe sẵn ở ngoại thành, rồi từ ngoại thành đi luôn. Chỉ có khả năng này thì mới không bị ghi hình lại ở các máy quay.
Diệp Á Bình lập tức về Cục, bảo Hà Kiện tìm tất cả những ghi hình hôm xảy ra vụ Ngô Dũng. Rất tiếc anh ta lại không tìm ra bất kỳ một ghi chép nào cho thấy xe của Ninh Thành Cương có ra khỏi thành phố hôm đó.
Nếu không phải là Ninh Thành Cương thì có thể là ai được?
Người vô hình thứ ba này đã trở thành đối tượng làm đau đầu Diệp Á Bình.
Hôm nay là sinh nhật Diệp Á Bình, Trương Nhất Phàm tan sở xong lập tức về nhà, thấy vợ yêu vẫn chưa về liền gọi điện:
- Tiểu Phàm, em vẫn chưa hết giờ làm à?
Đổng Tiểu Phàm làu bàu nói:
- Tăng ca đây nè, anh lại không đến đón người ta.
- Em cũng có xe còn gì?
- Nếu anh đến đón em, chỉ cần lái một chiếc, một chiếc bỏ đấy, em ngồi xe anh về nhà.
- Hộ giàu mới nổi điển hình đây.
Trương Nhất Phàm cười mắng :
- Tối nay là sinh nhật Cục Trưởng Diệp của Cục Công an. Cô muốn vợ chồng mình cùng đi ăn cơm.
Đây là lần thứ ba Diệp Á Bình mời Trương Nhất Phàm ăn cơm, đương nhiên chủ yếu là để gia tăng quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới.
Đổng Tiểu Phàm bĩu môi:
- Để xem đã chưa chắc đã kịp, nếu anh đến đón em không chừng có thể về sớm một chút.
Không còn gì để nói. Trương Nhất Phàm biết cô đang làm nũng với mình, đành nói:
- Đành vậy, em nhanh lên đấy, anh đến đón.
Vừa ngồi vào xe thì chuông điện thoại reo lên, Trương Nhất Phàm cầm máy lên nhìn:
- A lô, người bận rộn như Thẩm Kế Văn cậu sao lại có thời gian rảnh tìm tôi thế này?
Thẩm Kế Văn cười nói:
- Tôi đến thành phố Song Giang rồi, chủ nhà như cậu hẳn là nên mời tôi một bữa chứ nhỉ?
- Đương nhiên rồi, nói đi. Lần này đến Song Giang có việc gì?
- Ông già lên cơn giận nên tôi phải đến đây lánh nạn.
- Sao thế?
Trong ký ức của Trương Nhất Phàm thì tính tình Thẩm lão gia khá tốt mà đến mức làm cho Thẩm Kế Văn sợ đến mức không dám về nhà thì không phải là chuyện nhỏ đâu.
- Chính là vì con nhỏ Thẩm Uyển Vân chứ ai nữa, nó làm cho ông cụ tức điên lên thế là ông ấy mắng khắp lượt bọn trẻ như tôi, tôi sợ quá nên chỉ còn cách chạy tới đây lánh nạn.
- Thẩm Uyển Vân? Cậu có tin tức của cô ấy rồi à?
Trương Nhất Phàm vội vã nên đã nói năng thiếu suy nghĩ:
Thẩm Uyển Vân là em cũng cha khác mẹ với Thẩm Kế Văn. Từ lúc Thẩm Uyển Vân ra nước ngoài, Trương Nhất Phàm chẳng có tin tức gì của cô cả, đột nhiên nghe Thẩm Kế Văn nhắc đến cô nên lòng rối bời.
Cô ấy ở nơi đất khách quê người vẫn ổn chứ?
Thẩm Kế Văn cười thầm nói:
- Đến nơi rồi nói nhé, tôi sắp đến thành phố Song Giang rồi.
Trương Nhất Phàm hít một hơi dài, xem ra bữa cơm của Diệp Á Bình không tham gia được rồi, làm sao đây?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của xCỏx
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 552: Anh giành cả quyền mời khách của tôi sao?
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Không thể tham gia được cả hai. Trương Nhất Phàm suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Tần Xuyên:
- Buổi tiệc của Cục trưởng Diệp tối nay diễn ra ở đâu ấy nhỉ?
- Cũng không phải là tiệc gì đâu ạ, chỉ là vài người chúng ta thôi.
Tần Xuyên nói với Trương Nhất Phàm có Quan Bảo Hoa, Đoạn Chấn Lâm thêm Vu Quan và Đổng Tiểu Phàm tổng cộng có sáu bảy người gì đó.
Sinh nhật cục trưởng rất nhiều cấp dưới muốn nhân cơ hội này nịnh bợ lấy lòng, hơn nữa Diệp Á Bình lại được lãnh đạo coi trọng, tiền đồ của cô là vô cùng rộng mở.
Rất nhiều người đã hẹn trước, buổi tối sẽ tổ chức vài bài để Cục trưởng Diệp và mọi người trong cục cùng nhau vui vẻ, nhưng Diệp Á Bình đã từ chối, bảo để lần sau, tối nay tôi bận rồi.
Quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới cố nhiên phải duy trì nhưng Diệp Á Bình không muốn nhân cơ hội này kiếm ít tiền. Cô suy nghĩ xem hôm nào rảnh sẽ mời vài cấp dưới thân thân đi tụ tập.
Được biết Diệp Á Bình đặt là nhà hàng làng chài Bắc Hải, hắn liền bảo Tần Xuyên:
- Cậu đặt cho tôi một phòng cạnh phòng đó nhé.
Tần Xuyên cũng không hỏi mà trả lời:
- Vâng ạ.
Đến lúc Trương Nhất Phàm đến Cục Tài chính thì Hướng Dương ở Cục Tài chính là một ông trung niên tầm hơn 40 tuổi, khi Trương Nhất Phàm đi lên lầu thì thấy ông ta đang mắng một phó cục.
Người phó cục này bị mắng cho run rẩy không nói được câu nào, ủ rũ đứng đó, mặt tái xanh. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm lên lầu. Hướng Dương liền thay đổi sắc mặt:
- Bí thư Trương, sao ngài lại tự mình đến tận đây thế này?
Trương Nhất Phàm nhìn qua người cục phó bị mắng kia một cái rồi thản nhiên nói:
- À, tôi đến đón Tiểu Phàm.
- Ồ, Cục trưởng Đổng hình như có việc nên mới phải tăng ca, thật là ngại quá làm ngài phải đến tận đây.
Văn phòng của Đổng Tiểu Phàm trên tầng ba, Hướng Dương mặt mày niềm nở nói:
- Hay là đến phòng tôi uống ché trà đã?
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ:
- Thôi, tôi còn có việc, để lần sau nhé.
Mặt Hướng Dương có chút thất vọng, hơi khom người nói:
- Vậy để tôi dẫn đường cho ngài
Sau đó Hướng Dương đi trước dẫn đường cho Bí thư Trương.
Tên cục phó bị mắng ở phía sau dùng ánh mắt khinh bỉ và chửi thầm:
- Quân nịnh bợ, bố mày sớm muộn gì cũng kéo mày xuống thôi.
Hướng Dương đưa Trương Nhất Phàm đến văn phòng của Đổng Tiểu Phàm:
- Bí thư Trương, mời đi bên này.
Dáng vẻ này trông có vẻ giống với những tên công công trong phim làm Trương Nhất Phàm cảm thấy không thoải mái.
Lúc này, Hướng Dương đứng thẳng người:
- Cục trưởng Tiểu Phàm cô xem ai đến này?
Đổng Tiểu Phàm đang bận kiểm tra báo cáo trong thời gian gần đây. Cửa đột nhiên mở ra, thấy Hướng Dương đưa ông xã vào, liền cười cười bỏ công việc trong tay xuống nói:
- Cục trưởng Hướng, vất vả cho anh rồi.
- Đâu có đâu có. Có thể phục vụ cho lãnh đạo là vinh hạnh của tôi, cũng là vinh hạnh của Hướng mỗ này. Không biết Bí thư Trương có rảnh không, nể mặt tôi, tối nay cùng nhau ăn bữa cơm? Chọn ngày không bằng gặp ngày mà?
Trương Nhất Phàm cười nhạt:
- Không được rồi, bên tôi hôm nay có việc, đã hẹn trước rồi, không thể từ chối được.
- Ngài xem, Bí thư Trương đúng là người bận rộn, vậy để lần sau, lần sau. Đã quyết định vậy rồi nhé. Ngài không được từ chối nữa đâu đấy.
Hướng Dương cười cười:
- Vậy tôi không làm phiền hai vị nữa.
Thấy Hướng Dương đi khuất, Trương Nhất Phàm mới tiến lại gần Đổng Tiểu Phàm, Đổng Tiểu Phàm cũng đứng lên, kéo áo Trương Nhất Phàm, đang định xà vào lòng ông xã để nhõng nhẽo thì ngoài cửa có tiếng bước chân, cốc cốc – có người gõ cửa, Đổng Tiểu Phàm lùi lại phía sau một bước:
- Vào đi!
Hướng Dương bưng hai chén trà vừa pha xong vào:
- Bí thư Trương, Cục trưởng Tiểu Phàm, mời dùng trà.
- Ồ___
Đợi Hướng Dương đi khỏi lần hai, Trương Nhất Phàm thở dài, khả năng nịnh bợ của đồng chí Hướng Dương này có thể xếp hạng nhất được.
Nghĩ đến cái uy phong khi răn dạy cấp dưới vừa nãy của ông ta, Trương Nhất Phàm nghĩ mà thấy buồn cười.
Không nói đến ông ta nữa, mà nên quan tâm đến vợ mình mới đúng.:
- Em còn bao lâu nữa thì xong?
Đổng Tiểu Phàm cầm đống báo cáo:
- Anh đến thì em làm nhanh đây. Đợi em một chút.
Trương Nhất Phàm lắc đầu, bưng chén trà ngồi xuồng:
- Logic gì thế? Anh đâu có giúp gì được?
Đổng Tiểu Phàm mỉm cười nói:
- Có anh ở bên cạnh làm em yên tâm.
Câu này làm Trương Nhất Phàm khá buồn rầu, té ra cô ấy không yên tâm về mình. Mình uống trà thôi vậy. Đổng Tiểu Phàm nhìn báo cáo, nói:
- Anh không biết chứ, ở cục em có một nữ Phó cục trưởng, vừa ly hôn hôm qua.
Cục tài chính vốn có một phó cục trưởng là nữ nhưng sau khi Đổng Tiểu Phàm đến thì trong Cục không biết xử lý ra sao về cấp bậc của cô. Cứ thêm một phó cục nữa đi. Thế là liền có hai phó cục trưởng là nữ.
Ở các cơ quan, trong rất nhiều trường hợp thì phó cục nữ chỉ để là chức vụ chứ chẳng có thực quyền gì cả nên phó cục còn lại đương nhiên là cũng không có quyền gì. Nghe nói ký một đơn hàng năm trăm tệ trở lên cũng phải lên lầu báo cáo với cục trưởng.
Bản lĩnh lớn nhất của Hướng Dương là độc quyền, mấy người phó cục phía dưới bị ông ta quản rất chặt. Là một người nắm giữ vị trí quan trọng trong Cục Tài chính nên ở phương diện này ông ta nắm rất chắc.
Trương Nhất Phàm hiểu nguyên nhân tại sao hôm nay Đổng Tiểu Phàm lại làm nũng như vậy, ôi, phụ nữ. Thật không hiểu trong lòng họ đang nghĩ gì.
Một đồng nghiệp vừa ly hôn dẫn tới mối nguy hiểm, làm Đổng Tiểu Phàm bình thường xem nhẹ mọi thứ, không có yêu cầu gì lại trở nên tâm trạng, lại bắt mình đến đây tăng ca cùng cô ấy.
Tầm khoảng ba mươi phút sau thì Đổng Tiểu Phàm gập giấy tờ lại, thu dọn đồ đạc trên bàn, nở nụ cười mãn nguyện nói:
- Xong rồi, chúng ta về thôi.
Nụ cười này của Đổng Tiểu Phàm quét sạch đi những phiền não của Trương Nhất Phàm. Tiểu phú bà đúng là tiểu phú bà, sức hấp dẫn và địa vị của cô là không gì lay chuyển nổi. Trương Nhất Phàm đã từng nghĩ như vậy. Không cần biết sau này ra sao, bên cạnh mình có bao nhiêu phụ nữ đi nữa thì Đổng Tiểu Phàm luôn là Đổng Tiểu Phàm, địa vị của cô là không gì có thể thay thế được.
Nếu là ngày thường, Đổng Tiểu Phàm chắc chắn sẽ nắm tay hắn. Nhưng đây là văn phòng, có rất nhiều ánh mắt , hai người đi xuống lầu.
- Em về nhà thay đồ đã?
- Không kịp đâu, đến giờ này rồi, không nên để mọi người phải đợi lâu.
Trương Nhất Phàm nổ máy:
- Em chuẩn bị một món quà đi hôm nay là sinh nhật Cục trưởng Diệp
- Bao nhiêu?
- Em tự xem rồi đưa đi. Việc nhà em là người quyết định.
Trương Nhất Phàm nhìn cô cười, không biết từ lúc nào hắn rất thích cái điệu bộ thắt dây an toàn khi ngồi trên xe của cô.
Thượng đế tạo ra phụ nữ, lại cho họ một cấu tạo cơ thể tuyệt vời, thân hình phụ nữ, trời sinh chính là cảnh đẹp nhất trên thế giới này. Dây an toàn thắt chéo vai vừa đẹp thắt ngang đôi gò bồn đào của cô, tạo ra một phong cảnh lay động lòng người.
Trương Nhất Phàm biết được số đo của cô, nên khi nhìn đến đây liền nghĩ ngay tới bộ dạng cô khi không mặc gì, trong lòng có chút xao động.
Đổng Tiểu Phàm phát hiện ra ánh mắt khả nghi của hắn, trừng mắt nhìn hắn:
- Đừng có háo sắc thế, anh vẫn nhìn chưa đủ à?
- Chưa đủ. Cả đời cũng không đủ. Anh còn mong đến kiếp sau vẫn được nhìn tiếp cơ.
Trương Nhất Phàm cười cười rồi vòng ra đường lớn.
Đổng Tiểu Phàm đỏ mặt nói với hắn:
- Đừng có mà lẻo mép!
Đến cổng nhà hàng làng chài Bắc Hải, Thẩm Kế Văn quát lên trong điện thoại:
- Tôi đến rồi, cậu đang ở đâu?
- Nhà hàng làng chài Bắc Hải đợi cậu. Lập tức tới đây.
- Rõ, mười phút nữa tôi đến.
Thẩm Kế Văn cười hì hì, cũng không biết vì sao mà anh ta lại vui đến thế.
Vừa xuống xe, Đổng Tiểu Phàm đánh giá bản thân:
- Em thế này được không đấy?
- Đi thôi. Từ lúc nào em trở nên không tự tin thế hả?
Trương Nhất Phàm nhìn cô cười đau khổ. Đưa khóa xe cho nhân viên phục vụ, hai người đi vào nhà hàng Bắc Hải.
- Hôn nhân đúng là không có cảm giác an toàn gì cả.
Đổng Tiểu Phàm vẫn nghĩ về việc của người đồng nghiệp nữ trong cục. Trương Nhất Phàm vừa vào sảnh đã thấy Tần Xuyên và Diệp Bình đợi sẵn dưới lầu rồi.
Trong phòng còn có Quan Bảo Hoa, Đoạn Chấn Lâm và Vu Quan. Những người này đều là những nhân vật có trọng lượng ở thành phố Song Giang này. Trương Nhất Phàm vốn không thích quá phô trương, nên lần nào cũng không cho phép bọn họ xếp hàng ở cửa nghênh đón.
Nếu không bị người ta nhìn thấy lại nói là cán bộ nhà nước hủ bại, nên bản thân Bí thư thành ủy như hắn phải chú ý hơn, thêm nữa, lúc đi ăn Trương Nhất Phàm thường không đi xe công.
Giờ là thời đại phát triển rực rỡ của các phương tiện thông tin đại chúng, các sự việc được nêu trên mạng rất nhiều, không biết chừng một ngày nào đó liền bị cư dân mạng tố cáo, các vụ cán bộ nhà nước lợi dụng công quỹ đi ăn chơi đã bị nêu ra không ít. Hơn nữa những người bị nhìn thấy thường hay đi cùng nhau, chắc rằng lại có người nói bậy bạ sau lưng.
Vợ chồng Trương Nhất Phàm vừa xuất hiện thì mọi người lập tức đứng dậy:
- Bí thư Trương, Cục trưởng Đổng.
- Ngồi đi, đừng nghiêm túc thế, đi ăn cơm nên mọi người cứ thoải mái đi nhé.
Đổng Tiểu Phàm nhẹ nhàng đưa cho Diệp Á Bình một cái phong bao lì xì nói:
- Chị Diệp, sinh nhật vui vẻ nhé.
Diệp Á Bình có chút ngượng ngùng, đẩy lại nói:
- Bí thư Trương vừa nói là không nên quá khách sáo, cũng là mọi người cũng nhau ăn bữa cơm, chị có thể đến dự là đã nể mặt tôi lắm rối. Chúng ta đều là phụ nữ, vừa rồi chị gọi tôi là chị Diệp, tôi làm sao dám chứ, Cục trưởng Đổng. Ngồi đi, ngồi đi. Lì xì này tuyệt đối là không thể nhận được.
Đổng Tiểu Phàm nhét bao lì xì vào trong túi cô:
- Chị Diệp, chị hơn tuổi em, em gọi chị là chị Diệp là theo lẽ thường mà, đừng có cục này cục kia nữa, nghe không quen tí nào cả. Ngoài công việc ra chúng ta gọi nhau là chị em nhé. Từ sau chị gọi em là Tiểu Phàm là được.
Diệp Á Bình nhìn Trương Nhất Phàm:
- Thế làm sao mà được?
Trương Nhất Phàm nói:
- Nghe lời cô ấy đi không sai đâu. Chẳng lẽ cô định kháng chỉ? Ở nhà tôi đều phải nghe cô ấy đấy.
- Ha ha ……
Mọi người cười ầm lên. Câu này đúng là hay. Tôi đường đường một Bí thư thành ủy mà còn phải nghe lời bà xã, cô là cấp dưới của tôi, dám không phục tùng mệnh lệnh sao?
- Vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh rồi. Gọi em là em Tiểu Phàm vậy.
Diệp Á Bình rất vui vẻ, phu nhân Bí thư thường ngày không thích giao tiếp với bên ngoài lắm không ngờ lại xưng hô với mình là chị em. Luôn trong tư thế hiên ngang oai hùng như Diệp Á Bình cũng để lộ ra chút nữ tính, làm Vu Quan nhìn thấy có chút ngứa ngáy.
Trương Nhất Phàm nâng cốc lên:
- Nào, chúng ta cũng chúc mừng sinh nhật Cục trưởng Diệp, chúc cô tiền đồ sáng lạng.
Mọi người nâng cốc lên chạm một cái.
Điện thoại Trương Nhất Phàm reo lên, Thẩm Kế Văn đến.
Hắn cầm điện thoại nói với Đổng Tiểu Phàm:
- Thẩm Kế Văn đến rồi, anh đi đón cậu ta, ở đây giao cho em nhé.
Đi đến cửa, hắn nói vọng vào:
- Các cậu cứ uống đi nhé, tôi ra ngoài một lát, có một người bạn đến, bữa cơm hôm nay tôi mời, do vợ tôi thanh toán. Các cậu đừng ai có ý định giành với tôi.
Diệp Á Bình buồn rầu:
- Bí thư Trương không thể chuyên chế như thế được. Hôm nay là sinh nhật tôi hay sinh nhật anh mà tước đoạt cả quyền mời khách của tôi. Tôi phản đối.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của xCỏx
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 553: Học sinh xuất sắc.
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Trương Nhất Phàm đi ra khỏi phòng, Thẩm Kế Văn đi từ tầng dưới lên. Lần này một mình anh ta đến thành phố Song Giang, hai người bắt tay, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đi vào phòng bên cạnh.
Đồ ăn là do Tần Xuyên chọn. Phục vụ hỏi anh:
- Thưa anh, có thể mang đồ ăn lên được chưa ạ?
- Ừ
Trương Nhất Phàm gật đầu đồng ý. Phục vụ ra khỏi phòng thì hai người ngồi vào bàn.
Thẩm Kế Văn nói:
- Lần này lớn chuyện rồi. Không ngờ con Thẩm Uyên Vân lại to gan đến thế, làm bọn tôi ai cũng bị nó liên lụy.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Giờ đây chỉ cần nghe đến cái tên Thẩm Uyển Vân là tim Trương Nhất Phàm lại đập liên hồi.
Thẩm Kế Văn châm điếu thuốc nhìn hắn hỏi:
- Nó vẫn không liên lạc gì với cậu à?
Khi nói những lời này thì anh cũng đang thăm dò, theo phán đoán của Thẩm Kế Văn, giữa em gái anh và Trương Nhất Phàm chắc chắn có gì đó, chỉ là Thẩm Uyển Vân không nói, anh cũng không hỏi được gì. Cuối năm ngoái Thẩm Uyển Vân đột nhiên chạy sang Singapore làm anh thấy rất khó hiểu.
Hơn nữa cô còn đổi cả quốc tịch điều này là một trong những nguyên nhân làm ông cụ nổi điên lên.
Một tia xấu hổ vụt qua trên mặt Trương Nhất Phàm:
- Tôi và cô ấy là bạn tốt với nhau. Chúng tôi quen nhau từ khi còn ở thị trấn Liễu Thủy, cô ấy là một phóng viên tốt, có tinh thần chính nghĩa.
Được thôi, cậu cứ giả bộ đi, để tôi xem chốc nữa cậu còn giả vờ được không. Thẩm Kế Văn tuyệt nhiên không tin hai người chỉ là quan hệ bạn bè.Tuy nhiên, Thẩm Uyển Vân mặc dù là em gái cùng cha khác mẹ với anh nhưng hai người chưa bao giờ can thiệp vào bất kỳ hành động cũng như quyết định nào của nhau.
Em gái đã nhiều tuổi rồi mà nhất định không chịu lập gia đình. Thẩm gia đương nhiên là sẽ không nuôi một cô gái đến ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa chịu lấy chồng, đặt biệt là trong gia đình quyền quý như vậy thì hôn nhân không do bản thân quyết định được.
Hai lần Thẩm Uyển Vân không chịu cưới làm Thẩm Kế Văn rất tò mò. Rốt cuộc là con bé thích người như thế nào nhỉ? Lần đầu anh nghĩ là do cô có ý muốn tự mình đi tìm hạnh phúc cho mình nhưng lần thứ hai thì là vì cái gì?
Đồ ăn được mang lên, phục vụ mở chai Mao Đài một cách thuần thục.
Đợi cô rót xong, Trương Nhất Phàm vẫy tay bảo:
- Cô ra ngoài đi, chúng tôi tự rót được.
Phục vụ đi ra, Trương Nhất Phàm ném cho Thẩm Kế Văn một điếu thuốc.
- Ngày xưa cô ấy giúp tôi khá nhiều việc, tôi vẫn chưa cócơ hội cảm ơn cô ấy. Cô ấy rốt cuộc đã làm gì mà để ông cụ giận đến thế?
Thẩm Kế Văn cười nham hiểm nói:
- Cậu thực sự muốn biết?
Trương Nhất Phàm đáp trả:
- Cậu có ý gì? Còn dùng ánh mắt đó nhìn tôi thì cẩn thận tôi không thèm chơi với cậu nữa đâu nhé.
Làm việc lâu trong Thành ủy khiến Trương Nhất Phàm rèn cho mình tính cách điềm đạm, thận trọng. Khó có cơ hội ngồi với một nhân vật như Thẩm Kế Văn tâm trạng của hắn cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Thẩm Kế Văn một trong bốn thiếu gia danh tiếng lừng lẫy khắp Bắc Kinh cũng có chút phong cách giống Hồ Lôi và Trương Mạnh Phàm.
Thực ra, bốn đại thiếu gia của kinh kỳ, mặc dù danh tiếng lừng lẫy nhưng tính cách thì khác biệt. Lý Tông Huy hống hách, Phương Tấn Bằng nham hiểm, Thẩm Kế Văn bất cần đời, còn một người nữa thì không cần đề cập tới.
Thẩm Kế Văn thích cười, mà cười rất đểu, thường bị Trương Nhất Phàm nói là nụ cười đê tiện.
Nhưng hắn lại được con gái thích, tuy nhiên sau khi trải qua hoạn nạn cùng Triệu Khả Hinh thì anh ta đã thay đổi khá nhiều. Anh không thèm để ý đến lời trêu đùa của Trương Nhất Phàm, nâng cốc lên:
- Nào, chạm cốc một cái đã.
Hai người cạn một ly. Thẩm Kế Văn lắc đầu nói:
- Tôi không ngờ con bé lại to gan đến thế, chạy sang Singapore thì thôi, lại còn lén lút đổi quốc tịch, đáng chết hơn nữa là nó lại kết hôn cùng với một người Singapore.
Bịch
Một chiếc đũa rơi xuống sàn nhà. Nghe tin này mà lòng Trương Nhất Phàm thấy không thoải mái, Thẩm Uyển Vân kết hôn rồi?
Bất kỳ người đàn ông nào khi nghe được tin mình quan tâm tự nhiên sẽ không thể giữ được thái độ bình tĩnh. Trương Nhất Phàm có chút thất thần nhưng lập tức che dấu ngay được.
- Gia đình cậu chẳng phải luôn mong cô ấy kết hôn là gì? Có thể cô ấy đã tìm được người mình thích rồi.
Hắn phát hiện ra mình lên tiếng tự lúc nào, nhưng có lời nói này không phải là suy nghĩ của hắn.
Đối với một cô gái như Thẩm Uyển Vân, Trương Nhất Phàm có tình cảm khá sâu nặng. Lúc này trong lòng hắn đang có hai luồng suy nghĩ giằng xé nhau. Thẩm Uyển Vân theo hắn lâu như vậy, lúc cô không thể trốn tránh vấn đề này được nữa, có thể đây là biện pháp tốt nhất.
Xa rời tổ quốc, không bao giờ cần phải gặp lại Trương Nhất Phàm nữa. Như thế sẽ tránh được chút xót xa và xấu hổ.
Đồng thời, trong lòng hắn lại không muốn tin đây là sự thật. Bởi vì khi Thẩm Uyển Vân bỏ đi đã để lại cho hắn một bức thư. Cô nói cô không thể yêu ai khác ngoài hắn.
Hoặc là, hôn nhân và tình yêu là không có liên quan với nhau. Hôn nhân chỉ là một dạng công cụ để che đậy. Nhưng cho dù là tình huống nào thì Trương Nhất Phàm cũng không thích nghe đến đề tài này.
Đàn ông, sinh ra là có cái tật chung này. Trong nháy mắt Trương Nhất Phàm nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Thẩm Kế Văn cũng không phải là nhân vật tầm thường, anh nhâm nhi một hớp rượu nói:
- Chút suy tư này của Thẩm Uyển Vân không thể giấu tôi được.
Hắn thản nhiên nhìn Trương Nhất Phàm một cái:
- Còn một tin nữa, xem chừng cậu còn không thích nghe hơn cơ.
- Nói đi.
Trương Nhất Phàm thầm nghĩ: đã bị đả kích như vậy rồi thì còn để ý đến cái gì nữa?
Thẩm Kế Văn đột nhiên hỏi một câu:
- Cậu có bị bệnh tim hay cao huyết áp không?
- Cậu chết đi, thế là có ý gì? Rủa tôi à?
Trương Nhất Phàm hơi bực mình, Thẩm Kế Văn cười ha hả nói:
- Trả lời tôi
- Không có.
Trương Nhất Phàm thở dài:
- Có người anh em như cậu đúng là đau buồn.
Thẩm Kế Văn để ý đến câu nói cuối cùng rồi cười bảo:
- Cậu chắc chắn?
Trương Nhất Phàm buồn bực:
- Vớ vẩn, có gì thì mau nói ra.
- Vậy tôi nói nhé.
Thẩm Kế Văn nghiêm chỉnh bảo:
- Ông cụ thực sự tức giận không phải vì nó đổi quốc tịch, hơn nữa nó còn hai lần kháng hôn, mà dám kết hôn với một thương nhân Singapore lại còn sinh một đứa con với tên đó nữa.
- Từ khi nào?
- Tầm hai ba tháng gì đó rồi.
- Bịch
Lại một cái đũa nữa rơi xuống sàn nhà. Thẩm Kế Văn thấy lạ. Sao cái đũa này hôm nay chỉ thích rơi xuống đất thế? Nhưng hình như không có liên quan đến cái đũa thì phải? Hai cái đũa làm Thẩm Kế Văn hoàn toàn chứng thực được suy đoán của mình.
Thẩm Uyển Vân e rằng đã sớm thích tên Trương Nhất Phàm này rồi, nên mới phải chạy ra nước ngoài để trốn kết hôn. Nếu không đoán nhầm thì nó sẽ sớm ly hôn và trở về nước nhanh thôi. Nhưng như vậy thì chỗ ông cụ nó sẽ hơi bị khó khăn đây.
Thẩm Kế Văn nhặt đũa lên nói không chút để ý:
- Ai dà, đũa ơi là đũa, mày đúng là đáng chết, sao lại làm lộ tâm tư của Nhất Phàm thế này?
Trương Nhất Phàm không để ý đến lời anh nói, uống chén rượu nói:
- Cậu đến Song Giang là vì việc này?
- Cậu đúng là không có tim gan gì cả, việc này lại không nghiêm trọng sao? Tôi mặc kệ. Tóm lại thời gian tôi ở Song Giang cậu phải bao ăn bao ở bao chơi. Đợi sóng gió qua đi tôi lại về.
Sau đó mặt anh nở nụ cười đê tiện rút ra một tấm danh thiếp, bên trên có một dãy số viết bằng tay:
- Cái này tặng cậu
Tôi phải vất vả lắm mới có được nó đấy. Cậu đừng có phụ lòng tốt của người khác đấy.
Trương Nhất Phàm liếc nhìn, trên danh thiếp chỉ có một dãy số không có tên.
Dãy số là: 0065—6*********6. Hình như là một số điện thoại, đầu 0065. Trương Nhất Phàm nhìn liền hiểu ngay. Đây chính là mã vùng quốc tế của Singapore. Hắn không nói gì mà cầm lấy tấm danh thiếp:
- Bên này tôi còn có một bữa tiệc nữa, đi một tý rồi sẽ quay lại.
Mặt Thẩm Kế Văn lộ vẻ tôi hiểu, nhìn Trương Nhất Phàm ra khỏi phòng liền cười thầm.
Điện thoại trên bàn reo lên. Thẩm Kế Văn cầm lên nhìn:
- A lô
- Ông chủ, Phương Tấn Bằng đến tỉnh rồi. Tầm ngày mai sẽ đến thành phố Song Giang.
- Để nó đến. Ông mày đợi nó đây.
Thẩm Kế Văn cúp máy, cười kinh miệt:
- Phương Nghĩa Kiệt còn không được, Phương Tấn Bằng mày thì có bản lĩnh gì chứ? Vùng nước đục thành phố Song Giang này chúng mày không dây vào được đâu.
Đây mới là mục đích thực sụ mà Thẩm Kế Văn đến thành phố Song Giang này. Cho dù Phương Tấn Bằng có âm mưu gì đi nữa thì anh quyết không đứng nhìn nữa, cuối năm, anh sẽ hoàn thành hôn lễ với Triệu Khả Hinh. Thẩm Kế Văn quyết định tặng một lễ vật đặc biệt.
Lễ vật này phải phù hợp với lợi ích của hai nhà Trương Thẩm, rất trí tuệ.
Ăn xong ra về, trong lòngTrương Nhất Phàm vẫn nghĩ mãi về chuyện của Thẩm Uyển Vân, nên tinh thần hơi bất an. Nằm trên sô pha mà thất thần. Đổng Tiểu Phàm là một cô vợ có khả năng quan sát khá tốt. Cô thấy Trương Nhất Phàm có chút không bình thường bèn quan tâm hỏi han:
- Uống nhiều không nên khó chịu hả anh? Em đi pha chén trà cho anh nhé.
- Không cần đâu.
Trương Nhất Phàm kéo tay vợ hai người cùng nằm trên sô pha.
Ánh mắt dừng lại trên nét nét đẹp tuyệt mỹ và trắng mịn của Đổng Tiểu Phàm, trong lòng hắn có chút áy náy.
Từng một thời tuổi trẻ lông bông đã gây nên nỗi hoang mang hôm nay, bản thân làm như thế có phải là hơi có lỗi với vợ yêu không? Nghĩ tới việc cô có cảm giác sợ hãi với hôn nhân là trong lòng hắn có chút bất an.
Nhưng hắn có thể làm gì được? Ruồng bỏ mấy cô gái này sao?
Vừa nãy ở nhà hàng làng chài Bắc Hải nghe tin Thẩm Uyển Vân sinh con, trong lòng hắn có chút lo lắng, Thẩm Uyển Vân mới ra nước ngoài mấy tháng? Mười một tháng mà con cô ấy đã hơn hai tháng tuổi rồi.
Đứa bé là con ai? Trương Nhất Phàm rất rõ, lại là trách nhiệm đặt trên vai hắn. Trương Nhất Phàm đột nhiên thấy mình cần phải làm gì đó.
Đổng Tiểu Phàm đương nhiên không biết tâm tư của hắn. Đưa tay sờ lên chán hắn hỏi:
- Anh không sao chứ?
Trương Nhất Phàm ôm chặt cô nói:
- Yên nào.
Đổng Tiểu Phàm ngoan ngoãn rúc vào ngực hắn, để mặc hắn ôm mình.
Một lát sau, Đổng Tiểu Phàm ngẩng cổ lên:
- Đừng nằm ở đây nữa, đi tắm đi hôm nay trả bài.
Nghe nói đến vài tiếng trả bài, Trương Nhất Phàm liền cười rất cổ quái. Hắn buông vợ yêu ra:
- Tần suất thu bài của em giờ nhanh hơn trước đấy nhỉ.
- Đương nhiên rồi. Mấy ngày nay tiểu Quai không có nhà, em có thời gian để đối phó với anh.
Nụ cười của Đổng Tiểu Phàm làm say đắm lòng người, khiến tâm trí chỉ muốn hướng về phía nụ cười ấy.
- Vậy thì đi thôi, còn đợi gì nữa?
Trương Nhất Phàm nắm tay cô, hai người cùng nhau đi vào phòng tắm.
Tiếng nước trong phòng tắm như một loại thuốc thôi thúc xuân tình vậy. Làm người ta háo hức. Trong phòng tắm Đổng Tiểu Phàm phát ra những tiếng cười liên tiếp làm suy nghĩ Trương Nhất Phàm trở nên điên cuồng. Vừa xả xong xà phòng, hắn liền ôm ngang người vợ yêu, hiên ngang đi qua phòng khách tiến vào phòng ngủ.
Làm Đổng Tiểu Phàm trừng mắt, ra sức cắn răng thụi vào lưng hắn.
- Xấu hổ chết đi được, anh tên khốn khiếp này, mau thả em xuống.
Trương Nhất Phàm không hề để ý đến cô, ném cô lên giường, làm bộ mặt rất háo sắc, từ từ tiến về phía Đổng Tiểu Phàm, sau đó bổ nhào về phía cô.
-Á, Không được.
Đổng Tiểu Phàm kêu lên sợ hãi. Hai người vừa cười vừa đùa, chỉ vài động tác, Trương Nhất Phàm lật ngửa cô ra, làm một chuyến thần tốc. Đổng Tiểu Phàm phát ra âm thanh của sự khoái cảm, ồ …
Đêm nay thật là mãnh liệt, hai người như ôn lại mộng cũ vậy, làm Đổng Tiểu Phàm cảm thấy rất mới mẻ. Xong việc, cô âu yếm vuốt ve khuôn mặt Trương Nhất Phàm, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện.
Trương Nhất Phàm cười hỏi:
- Cô giáo, bài tập hôm nay đạt tiêu chuẩn chứ?