Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 161: Anh rể
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Lâm Vân đáp máy bay hạ cánh xuống thành phố Manaus của Brazil, rồi ở đó mua một ba lô các thứ đồ dùng thiết yếu rồi đeo lên lưng. Đến đêm thì đi theo tuyến đường mà giáo sư Trâu Tiền đã vẽ ra trên bàn đồ. Tuy bản đồ của giáo sư Trâu Tiền vẽ cũng không chi tiết lắm nhưng Lâm Vân vẫn có thể theo đó nhận ra phương hướng.
Linh khí ở rừng rậm xung quanh sông Amazon tuy không kém, nhưng còn xa mới đủ cho việc tu luyện của Lâm Vân. Mà gần sông Amazon có nhiều du khách lui tới, nên không thấy nhiều những động thực vật quý hiếm. Lâm Vân biết nơi này chưa phải là rừng rậm nguyên sinh chính thức, nên cũng không sốt ruột. Linh thạch đâu dễ tìm như vậy.
Một đêm trôi qua, Lâm Vân đã đi tới một chân núi cách điểm xuất phát gần 400km. Lâm Vân tin tưởng, chỉ cần mình đi bộ nửa năm là có thể tới được núi Misimi. Tốt nhất là không cần phải tới núi Misimi đã kiếm được thứ mình muốn.
Buổi sáng, Lâm Vân dừng chân chỗ đó tu luyện tới buổi chiều thì lại tiếp tục đi. Hắn cảm thấy buổi trưa với buổi tối mới là thời gian tìm kiếm linh mạch tốt nhất. Bởi vì lúc đó không khí ít bị loãng, linh khí từ linh mạch dễ truyền ra ngoài. Căn cứ vào kinh nghiệm, chỉ có những nơi có linh mạch tốt mới có thể có linh thạch.
Lâm Vân cũng nghe nói cá Piranha trong sông Amazon rất lợi hại, nhưng hiện tại mình đang ở trong rừng. Trong này cũng có vài con suối nhỏ, nhưng cá Piranha rất ít, không có thành đàn, nên Lâm Vân không lo ngại bọn chúng.
Chiều ngày hôm sau, có một cơn mưa khá lớn khiến khu rừng càng trở nên mờ mờ ảo ảo. Lâm Vân muốn tìm một chỗ tránh mưa. Tuy cơn mưa này không ảnh hưởng gì tới hắn, nhưng hắn không muốn cả người ướt đẫm. Trong bọc có cái lều trại đã mua từ trước, nhưng Lâm Vân không muốn vì tránh mưa mà phiền toái như vậy
Tìm mãi không thấy chỗ nào có thể tránh mưa, Lâm Vân chỉ đành phải tăng tốc độ, hy vọng sẽ tìm được chỗ trú mưa nhanh hơn. Do chỗ này hoang vắng không có người, nên Lâm Vân không cố kỵ bộc lộ năng lực của mình.
Một mùi tanh theo gió phả vào sau lưng của Lâm Vân. Tuy không biết là cái gì, nhưng chắc chắn không phải là thứ tốt. Lâm Vân xoay người, không cần nhìn đã tung liên hoàn cước. Bóng chân lập tức cùng nước mưa bắn ra tung tóe.
Là một con rắn lớn, Lâm Vân đá trúng vào đầu nó. Do là Lâm Vân vội vàng xoay người, bay lên đá nên chỉ có thể đá văng con rắn sang một bên, mà không tạo thương tổn gì cho nó. Lúc này, Lâm Vân đã đáp xuống mặt đất, cẩn thận nhìn con rắn kia, rõ ràng là một con rắn dài gần 3m.
Lâm Vân đề phòng nhìn con rắn phát ra tiếng như loa kêu kia. Tuy hắn không để ý tới một con rắn như vậy, nhưng nếu để nó cuốn mình lại cũng là phiền phức. Huống chi, Lâm Vân rất không thích cảm giác bị loại vật cuốn. Lo lắng thì không lo lắng, chỉ là ghét cái cảm giác đó mà thôi.
Lâm Vân nghĩ tới, loại rắn này chắc là con trăn rừng, là một loại rắn lớn của Nam Mỹ. Trước khi đến Amazon, Lâm Vân đã xem qua vài tư liệu, nói rằng trăn là môt loại khá nguy hiểm. Mà một con trăn dài gần 3m thì càng nguy hiểm.
Con trăn một khi đã đến độ dài này thì lực lượng của nó vô cùng lớn. Nhưng nó chỉ nguy hiểm với người bình thường, chứ với Lâm Vân thì không có vấn đề gì cả.
Vốn không muốn giết bừa bãi các động vật, nhưng con trăn này lại vô duyên vô cớ lao tới ám toán mình, bị mình đá một cước còn kêu lên xèo xèo tỏ vẻ ý kiến.
Nhưng phải công nhận bộ dáng khổng lồ của nó thực sự đánh sâu vào giác quan của người bình thường khi nhìn thấy nó.
Lâm Vân nghĩ, có khả năng là con rắn này đang cuốn người lại, rúc vào ao đầm, mà mình thì không chú ý, tưởng nó là hòn đá nên đá nó một cước.Nếu là như vậy cũng là mình gây sự trước. Lâm Vân đang đinh xoay người rời đi thì con trăn khổng lồ kia lại há miệng lao tới, còn cái đuôi thì vung về phía Lâm Vân.
Thấy con trăn này vẫn vô lễ như vậy, Lâm Vân sao có thể nhường được nữa. Lại nhảy lên, giơ chân liên tục đá hai cước. Hai cước này nhanh đến nỗi nhìn như là một cước. Cước thứ nhất đá trúng vào đầu của con trăn, con trăn còn chưa kịp hôn mê, cước thứ hai đã đá văng con trăn tới phía bụi cỏ xa xa.
Lúc này trời đã đổ mưa to, Lâm Vân chẳng muốn quan tâm sống chết của con trăn kia, liền tới một chỗ sạch sẽ lấy ít đồ ăn ra ăn.
Hàn Vũ Đình bị rắn cắn, nhịn không được chảy nước mắt vì sợ hãi.
Nàng biết mình sắp chết, chết trong một khu rừng hoang vắng của Amazon. Cảm giác cô đơn và cảm giác đói do mấy ngày không ăn no liên tục dày vò nàng.
Nàng rất muốn trước khi chết được ăn no, trước khi chết có người để trò chuyện. Nhưng cả đêm trôi đi, Hàn Vũ Đình phát hiện mình còn chưa chết. Trong nội tâm vui vẻ, chẳng lẽ còn rắn kia không phải là rắn độc? Nhưng trong chớp mắt, nàng lại biết vận khí của mình không có tốt như vậy. Mặc dù còn chưa chết, nhưng cả người đều mềm yếu vô lực, hai mí mắt không ngừng chạm vào nhau, chỉ muốn ngủ ngay lập tức. Hàn Vũ Đình đã tuyệt vọng, biết mình không thể thoát được vận mệnh này.
Nàng chui ra cái động rắn, nàng không muốn chết ở chỗ này. Muốn chết cũng nên tìm một chỗ sạch sẽ để mà chết. Chỉ là mới bò được hơn ba mét thì không thể bò thêm được nữa. Đột nhiên nàng cảm thấy hối hận vì việc mình làm đối với tỷ tỷ.
Cho dù tỷ tỷ có chọn lựa sai, nhưng đó là chọn lựa của chị ấy, vì sao mình lại muốn can thiệp? Chẳng lẽ mình chiếu cố chị ấy lại là đúng sao? Thực xin lỗi, tỷ tỷ, nếu cho em một cơ hội nữa, em tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như vậy.
Hàn Vũ Đình ngẩng đầu, lại thấy một một cái bóng màu đen giống như một con gấu đang nhìn mình chằm chằm. Da đầu của Hàn Vũ Đình run lên, trong lòng nói, thật không ngờ, sắp chết còn bị con gấu này ăn thịt.
Gấu đen từ từ đi về hướng Hàn Vũ Đình, trong mắt mang theo vẻ hiếu kỳ. Hàn Vũ Đình không nhịn được sợ hãi, vịn lấy một thân cây bên cạnh, chậm rãi đứng lên, muốn chạy khỏi nơi này. Nhưng con gấu đen lại nhìn chằm chằm về phia sau lưng của Hàn Vũ Đình một vài giây, rồi đột nhiên xoay người rời đi. Hàn Vũ Đình không nhịn được nữa, ngã về phía sau.
Lúc ngã xuống, Hàn Vũ Đình không cảm thấy mình bị ngã xuống mặt đất mà hình như là có ai vịn lấy nàng. Một cảm giác yên lặng tràn ngập trong lòng Hàn Vũ Đình. Nàng giãy dụa mở to con mắt quay đầu lại nhìn, khóe miệng lộ ra vẻ tiếu dung:
- Lâm Vân…Anh rể…
Nói được bốn chữ thì không kiên trì nổi, hôn mê bất tỉnh.
Lâm Vân ôm Hàn Vũ Đình, trong nội tâm rất là kinh ngạc. Vì sao cô nàng này lại xuất hiện ở một chỗ như vậy? Nhưng nhìn tình trạng của Hàn Vũ Đình, có vẻ không tốt, tùy thời có thể chết vì kiệt sức. Mặc dù hắn không có hảo cảm gì với cô nàng này, nhưng dù sao cô ta cũng là em gái của Hàn Vũ Tích. Còn một tiếng gọi anh rể cuối cùng kia, đã làm dao động nơi yếu ớt nhất trong lòng của Lâm Vân.
Hái vài lá thảo dược, dập nát lấy nước rồi cho Hàn Vũ Đình uống. Lại vận chuyển lực lượng Tinh Vân bức độc trong cơ thể của nàng ra. Nhưng khiến Lâm Vân kỳ quái chính là, không biết Hàn Vũ Đình bị con gì đó cắn, lực lượng Tinh Vân của mình rõ ràng không bức được toàn bộ số độc trong người của nàng. Vẫn có một chút độc gì đó lưu lại trong cơ thể. Lâm Vân biết có lẽ là do tu vị của hắn quả thấp, và chất độc mà Hàn Vũ Đình trúng là chất độc mình không biết.
Thấy Hàn Vũ Đình đã ổn định lại, còn ngủ rất say. Nhìn các vết thương chi chít trên tay và chân, có thể thấy cô nàng Hàn Vũ Đình này chịu không ít đau khổ. Lâm Vân nâng bàn chân của Hàn Vũ Đình lên, nhìn cẩn thận. Quả nhiên có một dấu răng trên đó. Hẳn là một vết rắn cắn. Lâm Vân dùng dao rạch miệng vết thương, đợi cho máu đen chảy hết, thì lấy một ít thảo dược đắp lên.
Chỗ này là một chỗ chân núi, còn có một khe suối nhỏ, nhưng không có chỗ trống nào để đặt Hàn Vũ Đình nằm. Lâm Vân đành phải ôm Hàn Vũ Đình vào trong ngực, ngồi lên tảng đá nghĩ biện pháp. Đồng thời vận chuyển lực lượng Tinh Vân để làm khô quần áo của nàng.
Không ngờ độc trong người của Hàn Vũ Đình,mình cũng không thể bức ra được, không biết là chất độc gì. Chỉ có thể dùng lực lượng Tinh Vân tạm thời ngăn chặn chất độc ở một chỗ, miễn cho nó lây lan.
Có thể tưởng tượng, cho dù đưa Hàn Vũ Đình tới bệnh viện cũng không an toàn bằng ở chỗ mình. Nếu chất độc mà mình còn không giải trừ được, thì cho dù đưa tới bệnh viện cũng không có tác dụng.
Nhưng mình còn có việc lớn phải làm, cô gái này nên làm sao bây giờ? Mà vô luận thế nào, mình cũng không thể bỏ mặc Hàn Vũ Đình ở lại chỗ này mà rời đi. Hay là mang cô ta tới bệnh viện, sống hay chết thì tùy vào vân mệnh của cô ta. Lâm Vân thở dài, ôm Hàn Vũ Đình, muốn đưa nàng đi ra ngoài trước.
Nhưng lại nghĩ, đưa Hàn Vũ Đình tới bệnh viện, lúc quay lại cũng phải mất một tuần, thật là lãng phí thời gian vô ích.
- Lâm Vân, cảm ơn anh đã cứu tôi…Tôi…
Hàn Vũ Đình ngủ một giấc, đã tỉnh lại. Lâm Vân thấy Hàn Vũ Đình đã tỉnh, vội nói:
- Cô tỉnh rồi a, để tôi thả cô xuống trước
Đột nhiên, hắn rất muốn Hàn Vũ Đình gọi mình là anh rể như lúc trước.
- Ừ, đã làm phiền anh, Lâm Vân…
Hàn Vũ Tích mặt đỏ lên. Tuy trong đầu có vô số nghi vấn, nhưng vẫn là để từ từ hỏi.
PS: Điểm sắp hết r`, hy vọng mọi người chung tay ủng hộ để truyện ra đều.
Mình đã lấy sát với bên nguồn r`, vì muốn trữ lại, nên nếu ko có nguồn tài trợ nào thì mình sẽ post ngày 2ch
Mọi người có thể PM YH của mình là: Blood_devill@yahoo.com :Z
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 76 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 162: Trong rừng
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
PS: Điểm sắp hết r`, hy vọng mọi người chung tay ủng hộ để truyện ra đều.
Mình đã lấy sát với bên nguồn r`, vì muốn trữ lại, nên nếu ko có nguồn tài trợ nào thì mình sẽ post ngày 2ch
Mọi người có thể PM YH của mình là: Blood_devill@yahoo.com :Z
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 74 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 163 (1): Chân tướng
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Ba ngày sau, khuôn mặt vốn trắng bệch của Hàn Vũ Đình đã có chút huyết sắc. Bởi vì một mực nằm trong ngực của Lâm Vân, nên sinh hoạt hàng ngày của nàng đều do Lâm Vân chăm sóc. Hàn Vũ Đình dần dần không còn câu nệ như lúc đầu. Thậm chí còn hoài nghi, phải chăng Lâm Vân đã khỏi bệnh rồi? Bởi vì mấy ngày qua, đã gặp vô số nguy hiểm, nhưng Lâm Vân vẫn thong dong vượt qua. Còn có một lần gặp phải một con trăn lớn, nhưng nó vừa nhìn thấy Lâm Vân liền xoay người bỏ chạy.
Lúc ấy nàng còn sợ hãi cực kỳ. Thấy con trăn bỏ đi nàng mới dám hỏi Lâm Vân. Thì được Lâm Vân trả lời, nó là bại tướng trước của hắn. Chỉ là khi mình hỏi hắn vì sao lại có mặt ở đây, hắn đều tránh né trả lời. Hơn nữa, hắn rất ít nói chuyện với mình. Cho dù lúc giúp mình đi vệ sinh, hắn cũng không có động tác dư thừa nào. Cho nên Hàn Vũ Đình càng ngày càng cảm kích Lâm Vân. Đột nhiên, nàng có cảm giác, những việc mình làm với hắn trước đây là không đúng. Trước đây nàng toàn gọi hắn là Lâm Vân, còn sau lưng gọi hắn là kẻ điên. Mà lúc đầu gọi hắn là anh rể cũng vì sợ hắn bỏ lại mình ở đây. Nhưng hiện tại, chính người điên trong mắt nàng lại đang giúp đỡ nàng. Đôi khi nàng nghĩ tới, đây có phải là nguyên nhân mà chị của mình yêu mến hắn không? Là nguyên nhân mà chị minh nói sẽ mãi mãi không rời xa hắn? Vì sao mình nằm trong ngực của hắn lại cảm thấy yên bình như vậy? Cảm giác nằm trong ngực hắn thật tốt. Mỗi ngày hắn ôm mình vượt qua núi, qua rừng, nhưng còn chưa bao giờ nghe thấy hắn kêu mệt mỏi? Còn có, mỗi ngày hắn đều cẩn thận tìm tòi khắp nơi. Hắn đang tìm một vật gì đó sao?
- Anh rể, em có thể hỏi anh một việc được không?
Hàn Vũ Đình đang nằm trong ngực của Lâm Vân, thấy Lâm Vân không ngừng tìm tòi cái gì, nhịn không được lên tiếng hỏi.
- Ừ, có vấn đề gì thì em hỏi đi. Có phải là đói bụng? Nếu muốn ăn mì tôm thì để anh thả em xuống rồi nấu một bát cho em ăn.
Lâm Vân đứng lại, nhìn Hàn Vũ Đình trong ngực.
- Không phải, em nghĩ, anh rể ngày nào cũng ôm em, không thấy mệt sao?
Đây không phải là câu hỏi mà Hàn Vũ Đình muốn hỏi, nhưng vẫn không giải thích được đưa ra hỏi.
- Không sao, em cũng không nặng lắm.
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Đình không phải là muốn ăn mì tôm, thì lại vừa đi vừa tìm. Nếu không phải còn có một cái ba lô trên lưng, hắn đã cõng Hàn Vũ Đình lên lưng rồi. Tuy nhiên, vừa rồi nghe Hàn Vũ Đình gọi mình là anh rể có vẻ tự nhiên hơn lúc đầu. Hắn không biết tâm tình của Hàn Vũ Đình đang biến hóa, nhưng mỗi lần nàng ta gọi hắn là anh rể, trong lòng hắn không kìm nổi rung động. Thậm chị cho rằng, cho dù vất vả chiếu cố Hàn Vũ Đình hơn nữa, chỉ cần một câu anh rể này là đủ rồi.
- Anh rể, anh yêu chị của em sao?
Hàn Vũ Đình hỏi câu này, khiến Lâm Vân phải đứng sững lại. Mình yêu Hàn Vũ Tích sao?
Hàn Vũ Đình cảm thấy rõ ràng tâm tình kích động của Lâm Vân. Tuy Lâm Vân không trả lời, nhưng nàng đã biết đáp án.
Lâm Vân trầm mặc một lát, rồi tiếp tục tìm kiếm những nơi có khả năng xuất hiện linh mạch., cũng không trả lời câu hỏi của Hàn Vũ Đình. Vì hắn thấy không cần thiết, yêu mến thì thế nào? Một cái tát của Hàn Vũ Tích vẫn ở trước mắt hắn. Khi hắn nhặt lên Tưởng Niệm, một ti nhớ nhung đã sớm biến mất không thấy. Hắn đã không còn yêu và ghét. Những vật kia hắn đã cất sâu vào trong trái tim rồi, hắn không muốn lấy ra. Lúc tạo thành Tinh Hồn, hắn còn hối hận qua vì để lại bức thư kia.Không biết, nếu lúc đó Tinh Hồn đã hình thành, mình có về lấy lại bức thư và bộ nội y ‘Hoa Sơn Trà’ kia không? Lâm Vân không dám khẳng định.
Nhưng Lâm Vân biết, ba năm sau, một khi mình kết thành một sao, mình sẽ trở lại Phần Giang, thanh toán nợ nần. Sau đó thì mới đi tới bệnh viện kia.
Vô luận lá thư kia có được Cam Dao gửi đi hay không, vô luận là Hàn Vũ Tích đã biết hay không, vô luận là nàng có tới hay không, có lẽ, đã không còn trọng yếu với hắn rồi. Hắn biết, Hàn Vũ Tích sẽ không tới. Khi đó hắn có thể vô thân vô quải tới một chỗ yên tĩnh tu luyện.
Tuy Lâm Vân không trả lời Hàn Vũ Đình, nhưng Hàn Vũ Đình cũng không trách hắn, có lẽ tâm tư của Lâm Vân nàng sớm đã biết rồi. Mỗi lần khi mình gọi anh ấy là anh rể, thần sắc trong mắt anh ấy đã bán rẻ anh ấy rồi.
Mặc dù biết Lâm Vân là người điên, nhưng hiện tại Hàn Vũ Đình cũng không coi hắn là kẻ điên, đừng nói là điên, nàng tin rằng không có bất kỳ một người bình thường nào ở nơi này có thể làm tốt hơn Lâm Vân.
Ở cùng với hắn, dường như không có bất kỳ nguy hiểm gì. Ở trong rừng mưa nhiệt đới nguyên thủy hoang vu không bóng người này, Lâm Vân dường như là vạn năng. Bất luận là rắn độc gấu đen hay là mèo hoang, khỉ thành bầy. Nếu những thứ này một mình Hàn Vũ Đình gặp phải, thì không biết như thế nào mới tốt, nhưng trước mặt Lâm Vân gần như đã trở thành vật nuôi trong nhà vậy.
Hàn Vũ Đình may mắn vì trước khi tiến vào rừng rậm nguyên thủy đã gặp được Lâm Vân, nếu không vô số những ao đầm này đã lấy mạng của nàng đi rồi. Có lúc nhìn xuống mặt đất là một lớp lá vàng khô, nhưng bước chân lên lại là ao đầm vô tận. Mặc dù vậy lần nào Lâm Vân cũng vượt qua được, cho dù thỉnh thoảng không chú ý đạp lên, cũng có thể lập tức ôm lấy mình và nhảy lên rất xa.
Không biết Lâm Vân tại sao có được loại bản lĩnh này, nhưng Hàn Vũ Đình mơ hồ hiểu được trên người Lâm Vân có bí mật. Nhưng Lâm Vân trước nay chưa từng nói mình muốn đi đến nơi nào, cũng không biết hắn thông qua phương pháp gì để phân biệt phương hướng.
Những thứ này vẫn không tính là gì, càng khó có được đó là tuy mình đi cùng Lâm Vân trong rừng rậm, nhưng từ sau khi gặp Lâm Vân, thì chưa từng cảm giác thấy rằng mình đang đi dã ngoại. Mỗi buổi tối Lâm Vân đều tìm một nơi sạch sẽ, trải thảm lông. Không biết hắn dùng bằng phương pháp gì, nhưng ngay cả một con kiến cũng không thấy bò vào.
Hàn Vũ Đình trước khi đến cũng đã tìm hiểu tình hình của khu rừng Amazon, ở đây có vô số các loại như kiến, rắn độc, nhện, dơi, thậm chí chỉ cần bị một con kiến cắn thôi cũng có thể cướp đi sinh mạng của bạn. Nhưng mình đã ngủ mấy đêm rồi đều không có nhìn thấy những thứ như vậy.
Hơn nữa hàng ngày mình đều có thể được ăn đồ ăn nóng, thậm chí còn có thể uống một ít nước hoa quả. Nàng đã không chỉ còn là khâm phục bản lĩnh của Lâm Vân nữa, mà sùng bái một cách sâu sắc. Hàn Vũ Đình tin rằng không có bất kỳ ai có được những ngày thích ý giống như nàng ở trong rừng rậm cả. Ở đây có rất nhiều nguy hiểm, nhưng đối với Hàn Vũ Đình mà nói nó chẳng khác gì cái sân sau nhà mình cả, có lẽ đối với Lâm Vân là như vậy.
Nhưng Lâm Vân lại rất ít lời với nàng, mỗi lần đều là do nàng chủ động tìm đề tài để nói chuyện với hắn. Hắn ngoài việc chăm sóc mình ra, chính là luôn không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.
Ở đây mưa thực sự không ít, khi sắc trời còn chưa tối, thì trời lại đổ mưa rồi. Lâm Vân sớm đã tìm được một chỗ tốt, dựng một cái lều, sau khi sắp xếp xong cho Hàn Vũ Đình, thì lấy ra hai gói mì tôm, Hàn Vũ Đình ăn khô một nửa gói, phần còn lại hắn ăn. Nói với Hàn Vũ Đình đi ngủ sớm còn hắn thì đi ra ngoài, hắn muốn xem phương vị hiện tại, ngày mai nên đi về phía nào.
- Anh rể…
Hàn Vũ Đình thấy Lâm Vân vẫn như mấy ngày trước, cứ thu xếp cho nàng ổn thỏa thì lại đi ra ngoài, cho đến tận sáng sớm hôm sau mới quay trở về. Nhưng bất kể khi nào mình gọi, anh ấy đều có thể nghe thấy, và lập tức quay trở lại. Tuy không biết hắn ngủ ở đâu, nhưng Hàn Vũ Đình cũng biết hắn luôn bên cạnh nàng.
- Sao thế?
Lâm Vân quay đầu có chút nghi vấn nhìn Hàn Vũ Đình, tự nhủ nhiệm vụ đi vệ sinh hôm nay đã hoàn thành, bây giờ còn có chuyện gì chứ? Tuy ban đầu dẫn theo Hàn Vũ Đình có chút không quen, nhưng mấy ngày qua đi cũng không thấy có quá nhiều vướng víu, chỉ có điều mỗi ngày hơi lãng phí một chút thời gian của mình mà thôi.
- Anh rể có thể vào đây không? Buổi tối một mình em luôn cảm thấy sợ.
Hàn Vũ Đình thấy sợ là thật, nhưng đây không phải là điều chủ yếu nhất. Nàng biết hàng ngày Lâm Vân đều canh bên cạnh lều. Tuy không biết Lâm Vân làm sao mà buổi tối có thể không ngủ, nhưng vẫn muốn Lâm Vân cùng vào ngủ cùng.
Lâm Vân sững sờ, thầm nghĩ mấy ngày nay nàng không sợ, tại sao tối nay lại sợ chứ? Tuy nhiên đảo mắt liền hiểu ra, Hàn Vũ Đình sợ hôm nay ngoài trời mưa, buổi tối mình sẽ không có chỗ ngủ.
Tuy nhiên cũng đúng, đêm nay trời mưa thực sự không tiện để tu luyện. Bình thường đều nghỉ ngơi luôn trong quá trình tu luyện, đương nhiên sẽ không thấy gì là mệt mỏi. Hôm nay không thể tu luyện, cứ ở trong này đi, mình đỡ phải đi tìm chỗ.
- Được thôi.
Lâm Vân cũng quay lại tiếp tục ngồi bên cạnh Hàn Vũ Đình, đang định hỏi Hàn Vũ Đình mấy ngày nay cảm thấy thế nào, nếu độc tố vẫn còn lan ra, thì hắn sẽ tiếp tục vận lực lượng Tinh Vân giúp nàng ngăn lại.
Nhưng Lâm Vân chưa kịp nói gì, thì Hàn Vũ Đình đã nói trước:
- Anh rể, anh đỡ em dậy một chút.
Lâm Vân tiến lên nhanh chóng đỡ Hàn Vũ Đình dậy,
- Có phải muốn đi vệ sinh không, đợi lát nhé, anh tới giúp em.
Nói rồi ôm Hàn Vũ Đình lên.
- Không phải, em muốn ngồi một lát.
Hàn Vũ Đình vội vàng nói. Tuy bây giờ việc đi vệ sinh trước mặt Lâm Vân vẫn còn thẹn thùng, nhưng so với hôm đó cũng đỡ hơn nhiều rồi.
- Ừ.
Lâm Vân nghe xong lời Hàn Vũ Đình nói, tới ngồi bên cạnh và đỡ nàng dậy. Hàn Vũ Đình rất là tự nhiên tựa vào vai Lâm Vân, Lâm Vân cũng không để ý, vì vốn nàng luôn được hắn bế rồi mà.
PS: Điểm sắp hết r`, hy vọng mọi người chung tay ủng hộ để truyện ra đều.
Mình đã lấy sát với bên nguồn r`, vì muốn trữ lại, nên nếu ko có nguồn tài trợ nào thì mình sẽ post ngày 2ch
Mọi người có thể PM YH của mình là: Blood_devill@yahoo.com :Z
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 79 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 164: Jaguar bị đập chết
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Lâm Vân lấy lại tinh thần, nhìn Hàn Vũ Đình đã có chút thần sắc khốn đốn, trong lòng tuy rất muốn nghe chuyện trước đây của Vũ Tích, nhưng biết Hàn Vũ Đình sau khi trúng độc cơ thể còn yếu, nói:
- Hôm nay tạm không nói nữa nhé, sau này em kể cho anh nghe cũng được.
- Vâng.
Hàn Vũ Đình quả thực là có chút mệt mỏi rồi, từ sau khi nàng bị rắn cắn, luôn cảm thấy buồn ngủ.
Hàn Vũ Đình không biết mình mở mắt từ khi nào, nhưng khi tỉnh giấc thì phát hiện Lâm Vân không còn ở đó nữa. Bên ngoài mưa đã tạnh, ánh sáng mặt trời nhè nhẹ in trên mái lều, trên thảm lông những tia năng thưa thớt chiếu vào, khiến người ta cảm thấy rất uể oải. Khi đang nghĩ Lâm Vân tối qua có phải cũng ngủ ở đây hay không, thì Lâm Vân đã bước vào, bưng theo một bát mì, bên trên còn bốc hơi nóng.
- Anh rể…
Hàn Vũ Đình bỗng nhiên cảm thấy mình rất có lỗi với Lâm Vân, là nàng muốn chị gái và hắn chia tay, thậm chí nàng còn lấy trộm cả giấy ly hôn của chị gái. Chỉ có điều nàng thật không ngờ người anh rể này của mình, cũng nhớ nhungđối phương như chị gái vậy.
- Sao thế? Anh úp cho em bát mì này, ăn đi rồi hãy nói…
Lâm Vân nói rồi bắt đầu bưng bát mì lên đút cho Hàn VũĐình ăn. Tuy đây không phải là lần đầu tiên như vậy, nhưng nàng luôn biết rõ Lâm Vân tại sao lại đối xử tốt với nàng như vậy, đó là vì chị gái nàng.
Tối hôm qua cùng Lâm Vân trò chuyện, nàng cảm thấy người anh rể điên này không chỉ không ngốc, mà trong lòng cái gì cũng tinh tường. Tình yêu của hắn giành cho Vũ Tích thậm chí một chút cũng không hề ít hơn tình yêu mà cô ấy giành cho hắn, chỉ có điều lâu nay hắn vẫn cất nơi đáy lòng mà thôi. Nàng thậm chí nghĩ đến lúc đó chị gái đánh hắn một cái, vết thương đối với hắn sẽ lớn bao nhiêu, nếu có thể, mình thực sự muốn giúp chị an ủi một chút người anh rể này.
Hàn Vũ Đình ăn mì tôm, bỗng nhiên nước mắt rơi vào trong bát.
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Đình rất là kỳ quái, buổi sáng hôm nay nhìn thế nào cũng thấy nàng khác lạ rồi.
- Anh rể, em xin lỗi anh, anh tại sao còn phải tốt với em như vậy…
Hàn Vũ Đình cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thốt ra những lời mà mình muốn nói. Tuy biết là vì chị gái, nhưng Hàn Vũ Đình vẫn không nhịn được mà nói ra.
Lâm Vân nghe xong lời nói của nàng, không hiểu mà nhìn, tự nhủ tôi cũng không thể vứt cô ở lại đây một mình mà? Đây không phải rõ ràng muốn tánh mạng của cô ư, tôi chỉ là trùng hợp gặp cô mà thôi, nghĩ tới đây hắn nhàn nhạt cười,
- Em không cần để trong lòng, anh cứu em chỉ là nhân tiện thôi, cho dù không phải em, là một người xa lạ anh cũng cứu họ như vậy. Anh không phải là loại người máu lạnhđó, em cũng không cần đau lòng. Anh vẫn lấy việc của anh làm việc chính mà…
- Em…
Hàn Vũ Đình tuy nhiên rất muốn nói ra rằng bản thân nói xin lỗi hắn, là vì chuyện của chị gái. Tuy nhiên khi mình còn ấp anh ấp úng, Lâm Vân đã bưng bát mì đi ra ngoài.
Ăn xong mì, sau khi Lâm Vân giúp Hàn Vũ Đình rửa mặt xong, tiếp tục ôm nàng tìm kiếm vị trí của linh mạch và linh thạch. Hàn Vũ Đình vẫn chỉ một lời không nói tiếp tục nằm trong vòng tay của Lâm Vân. Tối qua Lâm Vân bộc lộ tấm chân tình khiến nàng trong lòng cũng bị kích thích, hiện tại nàng rất thích vòng tay của Lâm Vân, ở đây mang lại cho nàng một cảm giác an toàn, thậm chí rất thoải mái.
Lâm Vân hiện tại cũng muốn sớm ép nọc độc trong người Hàn Vũ Đình ra, tuy ôm nàng đối với mình ảnh hưởng không lớn, nhưng dù sao vẫn rất bất tiện.
Ở đây cây cối tương đối thưa thớt, Lâm Vân cũng cảm giác được đến đây linh khí không tệ, đang muốn cẩn thận xem xét một lượt, thì một hồi tiếng kêu gào truyền đến. Lâm Vân vừa nghe cũng biết là tiếng hổ gầm, mặc dù biết ởđây có hổ, nhưng vẫn chưa gặp qua.
Tiếng gầm này lẽ nào chính tiếng của Jaguar nổi tiếng thếgiới? Lâm Vân mặc dù biết là Jaguar, nhưng cũng không có cử động lập tức rời khỏi ngay hoặc là tiến lên trước xem xét. Hổ mình đã thấy qua quá nhiều rồi, đừng nói là nhìn thấy,đến cả giết cũng giết không ít. Mục đích chính của mình tớiđây là tìm kiếm linh thạch.
Huống hồ tối hôm qua nghe xong lời nói của Hàn VũĐình, tận sâu nơi đáy lòng hắn khát vọng được nhanh chóng trở về gặp Hàn Vũ Tích, thậm chí còn lo lắng Hàn Vũ Tích một mình sinh sống ra sao. Cho nên hắn muốn nhanh chóng tìm kiếm linh thạch, thậm chí hắn còn nghĩ không men theo lộ tuyến để tìm nữa, mà trực tiếp đến núi Misimi.
Hàn Vũ Đình cũng nghe ra đây là tiếng kêu của hổ, nàngđã nhìn thấy qua hổ không biết bao nhiêu lần ở trên ti vi rồi, không ngờ lại có thể có một ngày người lạc vào cảnh giới kỳ lạ nghe được thanh âm gầm rú của hổ hoang dã. Sắc mặt lập tức lại sợ tới mức tái nhợt, mặc dù biết bản lĩnh của Lâm Vân không nhỏ. Nhưng đối diện với hổ, ai có thể nói rõ đượcđiều gì.
Không ngờ thấy Lâm Vân vẫn không nhanh không chậm tìm kiếm vật gì đó của mình, không khỏi sốt ruột, vội vàng nói:
- Anh rể, vừa rồi hẳn là tiếng kêu của hổ đấy, em còn nghe ra nó đang di chuyển về phía này, chúng ta đi nhanh lên đi.
Lâm Vân đối với quan cảm của Hàn Vũ Đình từ tối hôm qua đã có thay đổi rất lớn, lại cùng sống với nhau mấy ngày, loại cảm giác rất không thích đó đã biến mất, thậm chí mỗi lần Hàn Vũ Đình gọi hai tiếng “Anh rể”, luôn có thể chạmđến chỗ mềm yếu nhất trong lòng hắn. Mỗi khi nàng gọi “anh rể”, Lâm Vân đều không muốn đón tâm ý của nàng.
Có lẽ nàng biết Lâm Vân có thể giả bộ không nghe thấy và vẫn làm việc của mình, nhưng, hai chữ anh rể, mỗi lầnđều khiến hắn không nguyện ý cũng không muốn cự tuyệt.
- Được, chúng ta chuyển chỗ khác vậy.
Lâm Vân nói rồi chuẩn bị ôm Hàn Vũ Đình vượt qua nơi có tiếng hổ gầm này.
Tuy nhiên Lâm Vân chưa kịp rời đi, thì trước mắt có một bóng người chạy tới. Lâm Vân đồng tử co rút lại, ở đây không ngờ lại có người sao? Nhìn kỹ một chút thì đó là một người đàn ông ăn mặc rất kỳ quái, lẽ nào là thổ dân người Anh-điêng?
Người này chạy trốn tới trước mặt Lâm Vân cũng ngây ngẩn cả người, gã cũng thật không ngờ ở đây lại có thểtrông thấy hai người. Tuy nhiên đảo mắt trông thấy bao lớn sau lưng Lâm Vân, liền hiểu ra đây cũng là người đến rừng nhiệt đới thám hiểm, nhanh chóng vẫy tay vừa chạy vừa gọi bảo bọn Lâm Vân cũng rời đi.
Tuy nhiên Lâm Vân đã không thể chạy được nữa rồi, một con Jaguar rất lớn đã xông tới.
Con Jaguar này vốn đuổi theo người đàn ông kia, đến đây không ngờ lại nhìn thấy còn hai người nữa, ngược lại đã buông tha không tiếp tục đuổi theo người đàn ông trang phục kỳ quái đó, mà nhìn chằm chằm vào Lâm Vân và Hàn Vũ Đình trong vòng tay của hắn.
Người đàn ông này thấy hai người Lâm Vân đã thoát không nổi nữa, gã chạy ra ngoài khoảng hơn hai chục mét thì dừng lại, tự nhủ hai người này xem như cũng chết trong tay mình. Gã cũng không ngờ đến đây lại có thể gặp phải người, tuy nói có một số nhà thám hiểm, nhưng tỉ lệ này thực sự quá thấp, chỉ có thể nói hai người kia không may mắn mà thôi.
Hàn Vũ Đình đôi mắt đã nhắm lại, mình sắp chết rồi, rõ ràng không có mấy hi vọng như những ngày trước. Tuy trong lòng cũng sợ hãi vô cùng, nhưng so với tâm trạng vô cùng tuyệt vọng mà mấy ngày trước sau khi bị rắn cắn, trong lòng nàng vẫn chỉ là sợ mà thôi.
Con Jaguar cực lớn này, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Vân có vài giây đồng hồ, rồi một phát nhảy vọt lên không và lao tới. Lâm Vân đến nhượng cũng lười không thèm nhượng, cũng nhảy lên cao gần hai mét, một cước đá ra.
“G…rừ” một tiếng thảm vang lên, con Jaguar cực lớn này không ngờ đã bị Lâm Vân một cước đá văng ngược trở lại. “Rầm” một tiếng đập mình vào thân cây, ngã vật dưới đất, rất lâu không bò dậy được. Lâm Vân biết con Jaguar này chỉbị trọng thương, sẽ không chết, lại đi lên trước mấy bước, nhấc chân trái lên ngắm vào đầu con hổ và đập mạnh liên tiếp mấy cú.
Dùng chân đập chết con hổ lớn dài khoảng hai mét, tuy chỉ là đồ súc sinh, nhưng vô duyên không thù oán lao lên đòi ăn thịt người, đương nhiên Lâm Vân sẽ không khách khí.
Hàn Vũ Đình nghe thấy tiếng động mở trừng mắt, không ngờ nhìn thấy trên mặt đất là con hổ đã chết, ngẩng đầu nhìn Lâm Vân, lập tức liền biết là do Lâm Vân làm. Tuy không thấy kỳ quái, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh mắt phỏng chừng mình cũng không hiểu, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng:
- Anh…
Lâm Vân cho rằng Hàn Vũ Đình bị hù rồi nên vội vàng nói:
- Không sao rồi, con hổ này đã chết rồi…
Từ xa nhìn thấy Lâm Vân còn ôm một người, không ngờchỉ dùng một chân đã đập chết con Jaguar rồi. Người đàn ông với trang phục cổ quái này há hốc mồm bị dọa đến ngây người, đây là thần chăng? Lẽ nào mình thực sự gặp thần sao?
Lấy lại tinh thần, gã vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Vân quỳ một gối xuống mặt đất, sờ sờ chân trái của hắn. Lâm Vân tự nhủ người này đang làm cái trò gì vậy, nhưng nhìn biểu hiện của gã rất là cung kính.
- Anh đứng dậy đi.
Lâm Vân biết gã có thể không hiểu lời mình nói, nhưng lại biết phải làm thế nào để giao lưu với gã.
Cũng may người đàn ông này đã đứng dậy, chắp tay lại một lần nữa cúi người thật sâu với Lâm Vân. Trong miệng phát ra một tràng những từ đơn mà Lâm Vân nghe không hiểu, Lâm Vân cau mày nói:
- Dừng lại, anh nói một câu tôi nghe cũng không hiểu, tôi có việc phải đi rồi, con hổ cho anh đó…
Người đàn ông thấy Lâm Vân muốn đi, càng sốt ruột, không ngờ chỉ vào Hàn Vũ Đình nói một đống những thứhắn nghe không hiểu. Nhưng Lâm Vân có thể nhìn ra một chút từ trên động tác và thần thái lo lắng của gã, hẳn là ý nói Hàn Vũ Đình đã trúng độc.
- Anh biết loại độc này…
Lâm Vân tuy không dám khẳng định, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng hỏi.
Gã cũng không hiểu lời nói của Lâm Vân, sốt sắng đến mức vò đầu bứt tai.
Đột nhiên gã lấy một cái gậy gỗ nhỏ vẽ lên trên mặt đất, Lâm Vân nhìn thấy phỏng chừng có ý muốn mình vẽ ra, liền vội vàng lấy giấy và bút đưa cho gã.
Người đàn ông thấy Lâm Vân lấy giấy và bút ra, liền dựng thẳng ngón tay cái lên, rồi dùng giấy và bút Lâm Vân đưa bắt đầu vẽ. Một con rắn với hình thù kỳ quái, Lâm Vân vẫn có thể nhìn ra, sau đó vẽ tiếp ra một cái cây, cuối cùng đến cách đập nát cây đó như thế nào cũng vẽ ra luôn.
Lâm Vân gật gật đầu, mặc dù là một thổ dân, nhưng bức tranh này nhìn cũng không tệ.
Tuy nhiên sau khi vẽ xong, gã lại có chút băn khoăn nhìn Lâm Vân, tiếp tục vẽ một địa đồ đơn giản lên trang giấy, mục đích là chỉ ra một hòn đảo nhỏ, trên đảo lại vẽ ra loại cây mà gã vừa vẽ khi nãy.
Lúc này thì Lâm Vân đã hiểu ra rồi, hẳn là nói trên đảo này có loại thảo dược có thể giải độc tố trong người Hàn VũĐình, Lâm Vân cầm bức tranh lên mỉm cười và gật đầu với người đàn ông.
Người đàn ông đó cũng cười với hắn, đảo mắt lại chỉ lên chung quanh đảo mà không biết là gã vẽ nước hay ao đầm, liên tục khoa tay mua chân. Lâm Vân gật đầu, hiểu ý của gã. Có lẽ ý của gã muốn nói rằng ở đó rất nguy hiểm, bảo mình phải cẩn thận.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 64 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 165: Biến cố ở ao đầm (P1)
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- Anh rể, con rắn cắn em lần trước có hình dáng giống hệt bức tranh này, lúc đấy em có nhìn thấy nó thoáng qua.
Hàn Vũ Đình thấy Lâm Vân cầm hai bức tranh, vội vàng chỉ vào một bức có hình con rắn.
Trong lòng Lâm Vân thầm than, thiên nhiên thật rộng lớn, điều kỳ diệu đâu đâu cũng có. Chất độc mình không thểgiải được, thì những người thổ dân này lại biết cách giải. Thậm chí còn vẽ bức tranh cho mình.
Lâm Vân chào từ biệt người thổ dân. Hắn không biết bọn họ là người Anh-điêng bản xứ hay là người của bộ tộc nào khác, mà vật hắn tìm, có lẽ chính là Jaguar.
Tuy nhiên, những điều này cũng không phải những điều hắn muốn biết. Hiện tại hắn đã biết loại thảo dược có thể trịliệu cho Hàn Vũ Đình. Lâm Vân vô luận thế nào cũng phải đi thử một lần. Dù sao, nếu như Hàn Vũ Đình có thể đi lạiđược, thì tiến độ tìm kiếm của mình sẽ nhanh hơn nhiều.
Một đường dọc theo hòn đảo tìm kiếm, Lâm Vân đã đi chệch tuyến đường trên bản đồ. Nhưng hắn cũng không lo lắm, bởi vì hắn đã nhớ kỹ tuyến đường đó trong đầu.
Hòn đảo này cũng không phải là gần. May mà bức tranh mà người thổ dân vẽ coi như chính xác. Nhưng dù vậy, đến buổi chiều ngày hôm sau, Lâm Vân và Hàn Vũ Đình mới tới nơi.
Nhưng vừa đến, Lâm Vân liền trợn tròn mắt. Bốn phía của nơi này là vô tận ao đầm và trũng nước. Mà ở giữa khu vực ao đầm này là một hòn đảo nhỏ. Như vậy, người thổ dân kia nói không sai.
Ở trong rừng nguyên thủy lại có một hòn đảo, tuy không phải đặc biệt khiến người ta kinh ngạc, nhưng Lâm Vân lại cảm thấy hòn đảo này có chút quỷ dị. Bất quá, chính là quỷ dị, Lâm Vân cũng muốn đi vào xem xét một lát. Phải chờ tới khi thăng cấp Tinh Hồn hậu kỳ, không biết muốn chờ bao lâu nữa. Mà nơi này có thảo dược có thể giải độc cho Hàn VũĐình, nên đương nhiên muốn đi.
Tuy đã tìm được vi trí rồi, cũng khẳng định phải đi vào. Nhưng làm thế nào để đi tới lại là một vấn đề khá lớn. Xung quanh hòn đảo nhỏ kia đều là ao đầm, và những vũng nước khá kỳ lạ. Vậy làm thế nào để đi tới đó bây giờ?
Chắc nên dùng bè tre hoặc bè gỗ để đi qua. Đây là rừng rậm, thiếu gì cây cối.
Thích hợp làm bè gỗ nhất chính là cây Balsa, vừa cứng rắn, lại rất là nhẹ. Là loại gỗ phù hợp với mọi yêu cầu của một chiếc bè.
Mà xung quanh đây có khá nhiều cây Balsa. Lâm Vân đểHàn Vũ Đình xuống, rồi lấy dao chặt mấy cây Balsa. Hắn muốn ngay lập tức làm một cái bè gỗ. Lâm Vân đã Tinh Hồn trung kỳ, cho nên làm việc vô cùng mau lẹ.
Hàn Vũ Đình nhìn Lâm Vân dùng dao như múa, trong lòng âm thầm ngạc nhiên. Nàng cơ hồ không nhìn thấy động tác của Lâm Vân. Chỉ là trông thấy ánh dao lóe lên. Một cái cây thô ngay lập tức biến thành một những thanh gỗ dẹp, phẳng lì. Các tài liệu làm bè gỗ đã đơn giản hình thành.
Lâm Vân lại đi tới gần đó cắt một ít dây leo, buộc chặt những thanh gỗ lại, chất liệu dây leo ở đây rất tốt, không sợ bị đứt ra. Chỉ vài phút sau, Lâm Vân đã buộc những thanh gỗ Balsa thành một cái bè giản dị.
Đặt bè gỗ ở trong ao đầm, ôm lấy Hàn Vũ Đình, rồi đi tới trước cái bè. Lâm Vân vận dụng lực lượng Tinh Vân vào hai chân. Bè gỗ nổi trên ao đầm giống như bị ai kéo đi vậy, trực tiếp lao tới phía trước.
Hàn Vũ Đình nằm trong ngực của Lâm Vân, cho dù nàng ngốc cũng biết anh rể này của mình là một người không bình thường. Rõ ràng có thể dùng chân để điều khiển cái bè gỗ đi nhanh như vậy. Nàng kìm lòng không được muốn rời khỏi ngực của Lâm Vân để đứng cùng hắn. Nhưng bất đắc dĩ, khí lực trên người của nàng không còn tí nào.
Lâm Vân nhìn thoáng qua Hàn Vũ Đình vừa động đậy, cho rằng sợ hãi, lền ôm chặt nàng chặt hơn. Hàn Vũ Đìnhđược Lâm Vân ôm sâu vào ngực, trong nội tâm đột nhiên có chút khác thường. Thậm chí có chút động tình, khiến nàng mắc cỡ đến đỏ bừng mặt. Vì sao mấy ngày hôm trước mình lại không có cảm giác này? Cho dù Lâm Vân giúp nàng làm những chuyện rất là tế nhị kia, nàng cũng chỉ có chút thẹn thùng mà thôi. Tuyệt đối không động tình như vậy. May mà Lâm Vân chỉ tập trung điều khiển bè, nên không có phát hiện ra biểu lộ quẫn bách của Hàn Vũ Đình trong ngực.
- Anh rể, vì sao anh có bản lĩnh như vậy?
Đây không phải là lần đầu tiên Hàn Vũ Đình hỏi câu này. Nàng chỉ là muốn dời đi sự chú ý để đỡ xấu hổ mà thôi.
Lâm Vân tức cười, chẳng lẽ lại nói cho Hàn Vũ Đình, mình là người Tu Tinh sao.
Tuy nhiên, Hàn Vũ Đình cũng không có tiếp tục hỏi vấnđề này, mà là nói:
- Anh rể, em biết anh là người rất có tài năng. Nhưng anh có thể nói cho em biết vì sao trước kia anh phải giả bộ làm như vậy không? Em thích con người của anh lúc này hơn. Còn có, chiếc vòng trên cổ tỷ tỷ là do anh tặng chị ấy sao?
Mắt thấy sắp lên tới đảo, Lâm Vân đành phải trả lời:
- Những thứ này về sau hẵng nói. Sắp tới nơi rồi. Mà loại gỗ Balsa này thật không tệ, làm thành bè gỗ lại có thể có hiệu quả hơn cả bè tre.
- Ừ.
Hàn Vũ Đình rất nhu thuận trả lời một tiếng, rồi lại cúi sâu vào ngực của Lâm Vân. Lâm Vân cười cười. Trong lòng nghĩ, còn biết sợ hãi cơ đấy.
Đúng lúc này, đột nhiên phát sinh dị biến.
Một tiếng Oanh vang lên, một lực lượng rất lớn từ ao đầmđánh vào cái bè gỗ. Lâm Vân đang nghĩ tới chuyện của Hàn Vũ Đình và chiếc gỗ Balsa, hơn nữa do sắp tới đích, tâm tình hơi buông lòng, nên không có chú ý. Khiến bè gỗ bị cỗ lực lượng này phá tan thành năm sáu mảnh. Lâm Vân mượn nhờ lực đẩy, nhảy lên hai mét. Còn chưa kịp nhìn xuống dưới xem là con gì, thì mắt thấy phải rơi xuống ao đầm.
Lâm Vân nhìn hòn đảo phía trước, thấy còn cách vài mét. Vô luận như thế nào cũng không có khả năng thoáng cái có thể nhảy lên đảo. Mà một khi mình rơi vào ao đầm này, lại bị sự công kích của một con vật chưa biết, vừa muốn chống chọi nó, vừa muốn chiếu Hàn Vũ Đình, thì kiểu gì cũng bị ăn thiệt thòi.
Nếu ở phía dưới không chỉ có một con, mà có một đám, thì không chừng mình chỉ một con đường chết. Công kích của con quái vật này có vẻ giống như con quái vật trong sông Amazon mà Hàn Vũ Đình kể.
Mắt thấy muốn rơi xuống, mà phía dưới con quái vật đã há cái miệng rộng tràn đầy khủng bổ, chỉ chờ hai người Lâm Vân rời xuống là làm thịt. Lâm Vân hít vào một hơi. Hàn VũĐình cũng nhìn thấy mình và Lâm Vân sắp rơi vào miệng quái vật, sợ tới mức nhắm chặt mắt lại.
Lâm Vân nhìn con thú, biết rằng hôm nay khó mà tránhđược một trận ác chiến. Lúc rơi xuống miệng của nó, Lâm Vân dùng sức đá. Đồng thời mượn nhờ lực của cú đá này, lần nữa nhảy lên hơn ba mét. Đã biết không thể không rơi xuống đầm, Lâm Vân liền ném Hàn Vũ Đình lên bờ, đồng thời cũng ném luôn cái ba lô theo.
Ném xong Hàn Vũ Đình và cái ba lô, thì Lâm Vân từ từ rơi xuống đầm. Hàn Vũ Tích bị Lâm Vân ném tới bờ, trượt ra xa một lúc, nhưng chỉ thấy hơi đau ở mông, không có bị tổn thương gì cả. Chỉ là chân tay vẫn như vậy, không có khí lực.
Quái thú bị Lâm Vân đá một cước, rõ ràng không há miệng lần nữa, làm cho Lâm Vân không có cách nào mượn lực. Hàn Vũ Đình ngồi ở trên bờ, trợn mắt nhìn Lâm Vân rơi xuống ao đầm. Cái ba lô thì đã rơi xuống bên cạnh nàng. Sau khi Lâm Vân rơi xuống, nước trong ao đầm kêu lên sùng sục, sau đó thì yên tĩnh. Hàn Vũ Đình nhìn chằm chằm vào ao đầm môt lúc, mới kịp phản ứng là Lâm Vân đã rơi vào trong đó. Một tiếng khóc xé rách cổ họng:
- Lâm Vân…Anh rể….
Ở bên cạnh Lâm Vân vài ngày, từ cảm kích Lâm Vân đã cứu mình, rồi đến sùng bái. Lâm Vân liên tục chiếu cố nàng mà không có câu than vãn nào, khiến nàng thậm chí sinh ra một ít cảm xúc mà chính nàng còn không biết. Nhưng hiện tại Lâm Vân đã rơi vào ao đầm, biến mất không thấy gì nữa. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn và cô đơn. Nàng hầu như quên hết tình cảnh cua mình, quên hết việc nàng sẽ chết nếu không có Lâm Vân bên cạnh.
Không biết khi nào Lâm Vân đã trở thành người thân mà nàng ỷ lại. Lúc này nàng mới chợt hiểu, mất đi Lâm Vân, nàng không có cách nào thừa nhận sự thật này, không muốn mất đi anh rể.
Hàn Vũ Đình chỉ biết không ngừng khóc. Nước mắt rơiđầy mặt, thanh âm đã sớm trở nên khàn khàn không phát ra được âm thanh nào nữa.
“Lâm Vân, thực xin lỗi, là em hại chết anh. Tỷ tỷ, thực xin lỗi, là do em mà anh rể mới rơi vào đầm lầy. Em thực sự xin lỗi hai người…”
“…Tỷ tỷ, em rốt cuộc đã hiểu, vì sao chị yêu anh ấy như vậy. Thực xin lỗi. Tỷ tỷ, là em sai rồi, anh rể là người đáng giá để chi yêu. Là do em không hiểu thế nào là tình yêu. Đôi khi em thực sự hâm mộ chị. Tỷ tỷ, chị có một người chồng nhớ chị như vậy. Anh ấy là một người chồng tốt….Nhưng là, hiện tại em mới hiểu….”
Nàng không còn sợ hãi với tử vong nữa. Chỉ còn lại sự sơ hãi với cô đơn. Hiện tại nàng chỉ có cô đơn, vô tận cô đơn..
“Anh rể, anh đã muốn đi, vì sao lại muốn vứt em một mình lên bờ? Em cũng muốn đi cùng anh, em không muốn chết cô đơn một mình. Em rất sợ ở đây một mình, thật sựrất sợ…Em rất muốn nằm lại trong ngực của anh, cùng với anh rơi vào đầm. Anh rể, anh chờ em, em sẽ đi theo anh.
Hàn Vũ Đình thì thào nói rồi dùng hết khí lực toàn thân, muốn bò tới phía ao đầm để cùng chết với Lâm Vân.
Chờ ở chỗ này chậm rãi chết, còn không bằng chết một chỗ với anh rể. Nàng không muốn chịu đụng sự cô đơn vô tận kia. Nàng muốn xuống ao đầm chết cùng anh rể. Nàng chỉtiếc rằng, không thể chết ở trong ngực của anh ấy.
Vài ngày trước, đối mặt với tử vong, nàng rất sợ hãi. Nhưng hiện tại. Hàn Vũ Đình lại cảm thấy tử vong có thể làm cho nàng giải thoát rất nhiều chuyện. Nàng cảm thấy rất bình tĩnh, không còn sợ hãi hay lo lắng, mà chỉ kiên định bò tới aođầm. Dù tốc độ chỉ giống như con ốc sên, nhưng ý thức của nàng đã lộn xộn. Trong ý thức của nàng chỉ còn sự kiênđịnh, muốn chết ở trong ao đầm. muốn chết với anh rể...
Lâm Vân vừa rơi vào ao đầm, liền biết là không tốt. Cũng không phải hắn sợ sẽ bị chết ngạt trong này. Hiện tại hắn có Tinh Hồn. có thể hồ hấp ở bên trong cơ thế. Cho nên cho dù chìm trong nước mấy chục phút cũng không có vấn đề gì.Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn muốn đưa Hàn Vũ Đình lên bờ trước. Hắn có thể nhịn thở trong nhiều phút, nhưng Hàn Vũ Đình lại không được. Nên hắn không lo lắng cái này, mà hắn lo lắng con quái vật vữa nãy có thể trốn đâu đó ởđầm lầy đánh lén mình. Vậy thì mình sẽ nguy hiếm.
Còn có. không biết loại quái vật này có sống thành bầy không. Một hai con còn không sợ. nếu một đám tới thì coi như xong đời.
Nhưng lúc bị rơi vào trong ao đầm này, Lâm Vân hoàn toàn không cảm giác xung quanh có nguy hiếm gì. Chỉ có thẻ căn cử vào sự ba động của nước để phán đoán. Mà mùi vị trong cái đầm lấy này thật khó ngửi, khiến Lâm Vân muốn buồn nôn.
Lâm Vân không dám cừ động, đứng yên tại chỗ hơn 10 phút. Nhưng vẫn không thấy có dấu hiệu nào muốn tập kích hắn. Trong lòng hắn rất buồn bực. Không
biết quái thú vừa đụng vờ cái bè ở đâu rồi. Mà chờ ở đây cũng không phải kế sách lâu dài. Cũng may đã đưa Hàn VũĐình lên bờ, có lẽ nàng ấy tạm thời an toàn trên đó. Lâm Vân bắt đầu di động chậm rãi. Bùn lầy trong ao đầm càng ngày càng mỏng. Thậm chí đã nghe thấy tiếng nước chảy. Trong lòng Lâm Vân vui vẻ, xem ra vận khí của mình không sai. có thể bơi tới chỗ đầy nước. Nhưng Lâm Vân không dám buông lòng đề phòng. Quả nhiên, đang lúc Lâm Vân muốn tới chỗ có nhiều nước, thì một cỗ lực lượng cực lớn lao tới từphía tay phải của hắn.
Không ngờ con quái vật này lại một mực đi theo mình tới tậnđây. mà mình không phát hiện ra. Có thể thấy, con vật này có một khả năng lấn trốn nào đó. Thậm chị còn có thể có chút linh trí. Đoán chừng do nó bị mình đá một cước, có chút sợ hãi, một mực thăm dò mình tới nơi này. Nó thấy Lâm Vân sắp rời đi khu vực đầm lấy. mới đột nhiên tập kích Lâm Vân. Lâm Vân âm thầm cười lạnh, cho dù mi có cẩn thận, cũng phải uống nước rửa chân của lão tử. Bị mi đánh lén một lần. lần này sẽ trả lại cho mi. Lâm Vân không giữ sức nữa. mà xuất ra mười thành lực lượng Tinh Vân, một cước đá vào cô của quái thú.
Một tiếng Oanh kịch liệt vang lên. Quái thú bị Lâm Vân đá một cước toàn lực. cơ thể giống như viên đạn vọt về phía sau, khiến dòng nước xung quanh phải tách thành hai bên.
Lâm Vân đoán chừng con vật này không chết cũng phải mất nửa cái mạng. Cũng lười đuổi theo nó. mà bơi nhanh về phía hòn đảo.
Lên trên đảo. Lâm Vân chẳng quan tâm bùn bẩn trên người, mà tranh thủ thời gian chạy về hướng Hàn Vũ Đình. Khi chạy tới nơi, rõ ràng lại không trồng thấy nàng. Trong lòng Lâm Vân cả kinh, chả lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi?
Nhưng vừa quay đầu mới thờ dài một hơi. Cô nàng Hàn VũĐình này không biết khi nào đã bò tới phía ao đầm. Nàng ta muốn làm gì vậy nhỉ?
- Hàn Vũ Đình, em làm gì thế? Vì sao bò ra đấy làm gì?
Lâm Vân có chút tức giận. Đã đưa cô lên bờ rồi, cô cử ở chỗđó chờ tôi là được, bò về phía ao đầm làm cái gì?
Nghe thấy tiếng gọi của Lâm Vân. thân thể của Hàn Vũ Đình run lên.
“Chẳng lẽ là ảo giác? Nếu không vì sao mình lại nghe thấy tiếng anh rể gọi?”
Hàn Vũ Đình không dám quay đầu lại. Nàng sợ khi quayđầu, ảo giác sẽ biến mất.
- Em làm gì vậy. Hàn Vũ Đình?
Lâm Vân thấy biếu lộ của Hàn Vũ Đình có vẻ không đúng, vội vàng hỏi lại lần nữa. đồng thời đi về phía Hàn Vũ Đình.
Hàn Vũ Đình đột nhiên quay đầu lại. đúng là Lâm Vân. anh ấy không có chết. Niềm vui tràn ngập trong lòng khiến cho nàng không nhịn được rơi nước mắt. khàn giọng gọi một tiếng:
- Anh rể...
Nhưng chỉ gọi được một tiếng này. nàng liền không chịuđược sự tra tấn về thể lực và tinh thần, liền hôn mê bất tỉnh.
Tuy Lâm Vân không biết vì sao Hàn Vũ Đình phải bò tới aođầm. Nhưng hắn cũng đoán được là nàng ấy muốn đi cứu mình. Thật là một cô gái ngốc. Chẳng lẽ cô nàng bò tới aođầm là có thể cứu mình sao? Chỉ là tốn công vô ích mà thôi.
Lâm Vân Ồm Hàn Vũ Đình đang hôn mê tới bên cạnh một cái hồ. rồi đặt nàng nằm ở đó. Lâm Vân cời hết quần áo của mình ra giặt. Trên người dính đầy bùn. rất là bần. ngay cảđầu tóc cũng phải rửa một chút. Tuy nhiên, nơi này quá nguy hiếm, hắn không dám đẻ Hàn Vũ Đình ở chỗ khác, nên phải đặt nàng ở bên cạnh hồ. Nhưng khi Lâm Vân tắm rửa xong, thì mới phát hiện quần áo của mình ở trong ba lồ. Mà ba lồ thì ở bên cạnh Hàn Vũ Đình. Đành phải mang thân thểtrần truồng đi tới cái ba lồ lấy quần áo. Cũng may Hàn VũĐình còn đang hôn mê.
Lâm Vân vừa mặc quần ngắn. Hàn Vũ Đình liền tỉnh. Nàng vừa mở mắt thì thấy Lâm Vân mặc quần áo. nàng liền gọi:
- Anh rể...
Lâm Vân xấu hổ vô cùng, nhưng Hàn Vũ Đình hình như không quan tâm thì phải. Chỉ là ngơ ngác nhìn Lâm Vânđang mặc quần áo, con mắt không hề có ý đóng lại.
- Anh rể. anh không chết, thật tốt quá.
Hàn Vũ Đình nhịn không được lại rơi nước mắt. Ồng trời thật là tốt. để cho anh rể còn sống. Hiện tại trong mắt nàng. Lâm Vân có mặc quần áo hay không không quan trọng, quan trong là Lâm Vân còn sống. Nàng muốn ngăn nước mắt. nhưng nước mắt lại không ngửng rơi. Cảm giác cô đơn và tĩnh mịch, cảm giác bi thương vừa rồi, khiến nàng minh bạch, nguyên lai anh rể quan trọng với mình như vậy.
Lâm Vân nhìn nhìn Hàn Vũ Đình, mới biết nàng ấy sợ hãi vì thấy mình rơi xuống đầm.
Tuy nhiên, nàng ấy sợ hãi cũng là bình thường. Nếu như mình không còn sống. Hàn Vũ Đình nhất định cũng không sống nổi. Nàng ấy không thể cừ động, làm sao có thể sống trong một khu rừng nguyên thủy như vậy?
- Vì sao em lại bò tới gần ao đầm? Em không biết chỗ đó rất nguy hiểm sao?
Lâm Vân vội vàng mặc quần áo, nhìn Hàn Vũ Đình hỏi. Hắn thật sự không hiểu.
Hàn Vũ Đình đã không còn khí lực để mà nhúc nhích, vì sao còn cố gắng bò tới ao đầm. Chẳng lẽ nàng bò tới đấy là có thể cứu mình sao?
- Em...
Hàn Vũ Đình nghẹn lời. Nàng không biết nên trả lời như thếnào với Lâm Vân. Chẳng lẽ lại nói. do mình không chịu nổi sự dày vò của cô đơn? Chẳng lẽ nói mình không muốn chết cô đơn một mình trên bờ. mà muốn rơi vào ao đầm. chết chung với hắn?
- Được rồi. từ nay về sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Hiện tại anh mang em đi tìm thảo dược. Tìm được thào dược giải độc cho em. em có thể đi đường được rồi.
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Đình ấp a ấp úng. cũng lười hỏi tiếp. Cô bé có tính cách hấp tấp này. không ngờ hôm nay lại nhu thuận như một chú mèo nhỏ vậy. Không khỏi thờ dài một hơi, hoàn cảnh quả nhiên có thể thay đổi hết thảy.
- Anh rể...
Hàn Vũ Đình lần nữa gọi một tiếng. Nàng đột nhiên rất muốn nằm tiếp trong ngực trong của Lâm Vân. Còn vềchuyện nàng có thể đi được hay không. nàng không còn nóng lòng như mấy hôm trước. Thậm chí, nàng cảm thấy trong ngực của hắn mới là nơi ấm áp nhất, là nơi mà nàng không bao giờ phải sơ hãi.
- Làm sao?
Lâm Vân có chút kỳ quái nhìn Hàn Vũ Đình đang nằm trong ngực mình.
- Em cũng muốn tắm rửa.
Hàn Vũ Đình thật sự muốn tắm rữa. Những ngày này loanh quanh ở trong rừng, lại bò lê bò lết ở đất một lúc lâu. nàng sớm cảm thấy cả người khó chịu. Hôm nay trồng thấy Lâm Vân tắm rửa. nên cũng muốn tắm rửa sạch sẽ một chút. Nàng không lo ngại tắm rửa trước mắt anh rế, chết nàng còn không sợ.
- Ách...
Lâm Vân sững sờ. Mình giúp Hàn Vũ Đình đi vệ sinh đã là chuyện bất đắc dĩ. cho nên mình mới muốn mau chóng tìm thảo dược để nàng có thể lấy lại sức lực. về phần việc Hàn Vũ Đình muốn tắm rữa. nàng khẳng định là cần mình hỗ trợ. cái này...
- Ngày mai tắm cũng được, chịu bần một chút có làm sao. Hôm nay anh sẽ tìm thảo dược giải độc giúp em. Khi em lấy lại sức lực của mình thì hẵng tắm.
Lâm Vân nghĩ thầm, nhịn tắm rửa một ngày cũng không có gì khác nhau, vẫn là để cho nàng ta tự tắm rữa. Nếu giúp nàng ta tắm thật sự là bất tiện.
- Vâng...
Hàn Vũ Đình trầm thấp trả lời một tiếng rồi không nói gì nữa. Không biết trong đầu suy nghĩ cái gì.
Lâm Vân cũng im lặng. Ồm Hàn Vũ Đình bắt đầu đi loanh quanh đảo tìm kiếm thảo dược mà người thồ dân kỳ quái kia nói. Đây không phải là một hòn đảo rất lớn, nhưng cũng không phải nhỏ. Khắp nơi là bụi cây, bụi gai. Cùng vô số những loại rắn, côn trùng không biết tên đi qua đi lại. Tuy Lâm Vân không sợ. nhưng cũng không muốn bị nó cắn rồi lại mất công bức độc ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 64 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.