Tháng Chín bận rộn cũng gần trôi qua, sự kiện kiwi tiếp tục lên men. Ở Hoài Sơn cũng phát ra một cơn sóng dữ.
Trên trăm hộ nông dân sau khi biết được các nông hộ ở Nam Đàm gieo trồng kiwi còn không đủ để tiêu thụ, mà bản thân lại tổn thất nặng nề, thì rất tức giận, tuyên bố họ sẽ không giao nộp khoản thu hồi năm thứ hai, điều này khiến cho Địa ủy và Ủy ban nhân dân Lê Dương rất chú trọng.
Đối với việc một manh mối như vậy thực sự bùng nổ, mang đến nguy hiểm về mặt chính trị khiến không ai dám khinh thường.
Nếm được chút lợi lộc cũng có một vài kinh nghiệm, Tiêu Kính Phong trong một tuần, sau khi đã làm xong nghiệp vụ thứ hai, cuối cùng lại một lần nữa đưa mười hai ngàn kg xuống phía nam Lĩnh Nam, tuy nhiên anh ta không còn giới hạn ở Quảng Châu và Thâm Quyến, Châu Hải, Đông Hoàn và Phật Sơn cuối cùng cũng đã trở thành nơi giao dịch của anh ta.
- Đại Dân, đây là năm mươi mốt ngàn ba trăm, đã trừ tất cả chi phí khác.
Ngồi ở trong phòng ngủ của Lục Vi Dân, Tiêu Kính Phong dáng vẻ đầy ngạo nghễ khí khái “nhìn mọi người bằng nửa con mắt”, lục Vi Dân nhìn thấy cũng cảm thấy có chút buồn cười.
- Mẹ ơi, một tháng kiếm được năm mươi ngàn, tương đương với số tiền tôi thu được hai mươi năm ở nhà máy 195. Mấy ngày nay sau khi tỉnh dậy, tôi đều phải rút toàn bộ số tiền mặt đặt dưới gối ra đếm lại, sau đó véo mình một cái, xem mình có phải đang nằm mơ hay không.
- Kết quả thế nào?
Lục Vi Dân thản nhiên cười nói.
- Ha ha, đương nhiên không phải nằm mơ, chỉ tiếc là cũng chỉ có một lần làm ăn này.
Tiêu Kính Phong có vẻ có chút tiếc rẻ.
- Sao vậy, còn cảm thấy chưa đủ sao? Sau một tháng trở thành triệu phú vẫn còn chưa đủ?
Lục Vi Dân ngồi ở trên giường, hai tay ôm đầu tựa vào gối,
- Cơ hội thì bất cứ lúc nào cũng đều có, phải xem cậu có thể phát hiện và nắm lấy hay không.
- Đại Dân, cậu nói còn có cơ hội khác sao?
Tiêu Kính Phong lập tức hứng thú, từ trên chiếc ghế mây đứng phắt lên, ngồi vào một bên giường,
- Tôi quả thực rất thích cách kiếm tiền như vậy, vất vả, nhưng đầy kích thích, có ý nghĩa. Bây giờ nhà máy có mời tôi quay trở lại nhà máy làm, tôi cũng không đi.
- Hiện giờ, cơ hội thì thật ra không có. Nhưng, chúng ta còn trẻ, còn có vài chục năm về sau nữa, chẳng lẽ lại sợ không có cơ hội sao?
Lục Vi Dân khá tự tin ngồi dậy,
- Kính Phong, đây là thời kì mà thời đại đang biến đổi từng ngày. Chính cậu đã nói, đứng ở phân xưởng qua được ngày nào hay ngay đấy, vô tri vô giác nhìn ngày tháng trôi qua không có chút ý nghĩa, chi bằng xông ra ngoài một lần mới không uổng cuộc đời này, không sợ thất bại, ít nhất chúng ta cũng cố gắng nếm trải, sau này về già rồi cũng có gì đó để có thể nhớ lại phải không?
Lục Vi Dân nói có chút sâu lắng khiến anh ta hoàn toàn biến đổi sắc mặt, Tiêu Kính Phong lại lặng lẽ, chậm rãi gật đầu:
- Đại Dân, tôi không phải là người hay triết lý cho lắm, nhưng tôi có một quan niệm, cuộc đời của một con người sau khi sinh ra, cuối cùng cũng phải làm được vài việc mà mình muốn làm, thử một lần, anh không thử, sao biết có thể thành công hay không?
- Ừ, ý tưởng này của cậu rất tốt, nhưng tôi còn muốn thêm một điều nữa, có mục tiêu, dám giao tranh, vậy cũng tốt, nhưng trước khi làm việc, nhất định phải suy xét chu toàn, gọi là “trước mưu định rồi sau đó hãy động”, vậy mới là bản lĩnh.
Lục Vi Dân hung hăng vỗ vào bờ vai dày rộng của Tiêu Kính Phong một cái mạnh,
- Cậu hiện tại ra khỏi nhà máy cũng tốt, như vậy sẽ có nhiều thời gian để cân nhắc, thấy có chuyện gì đáng thì hẵng làm.
- Ha ha, hiện tại tôi không nghĩ gì khác, chỉ muốn kiếm nhiều tiền, có lẽ cậu sẽ cảm thấy tôi có vẻ rất dung tục, nhưng sự thật chính là như thế. Tôi hiện tại chỉ nghĩ như vậy. Chỉ cần không phải làm gì phạm pháp, cái gì có thể kiếm tiền, cái gì có thể kiếm nhiều tiền, tôi đều muốn làm.
Tiêu Kính Phong dường như có chút xúc động, trong ánh mắt có chút mơ hồ, lại tràn ngập sự đa cảm,
- Đại Dân, cậu không thể biết được cảm giác mấy ngày sau khi tôi bị nhà máy xoá tên, cũng không thể nói là khổ sở, đúng hơn là trống rỗng, không tìm thấy mục đích và ý nghĩa sống. Hơn nữa, tôi nghĩ tới chuyện Kính Tùng còn phải học thêm hai năm đại học, về tiền bạc mẹ tôi đều dựa cả vào tôi, sau này biết chống đỡ thế nào cho tốt? Ở trước mặt cậu tôi có vẻ chẳng hề để ý, nhưng tất cả đều là giả bộ, thật sự cho đến bây giờ, lòng tôi mới xem như thật sự kiên định.
- Con người đều khó tránh khỏi phải có lúc thấy suy sụp và không như ý. Lúc tôi bị sung quân đến Nam Đàm không phải cũng như vậy sao? Hai ngày mới đến còn cảm thấy rất khó thích ứng. Nhưng chúng ta vẫn phải đối mặt với sự thật, tiếp tục cuộc sống, vậy trong cuộc sống thật phải đi tìm một mặt tích cực, một việc mà chúng ta có thể làm được tốt nhất.
Lục Vi Dân ấn đầu vai Tiêu Kính Phong,
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, cậu về Xương Châu trước đi, đem năm mươi ngàn tệ này về trước, để ý xem có cơ hội nào tốt, thì dùng năm mươi ngàn tệ này làm tiền vốn lập nghiệp. Mặt khác như tôi và cậu đã nói, hiện tại rảnh rỗi thì để ý một chút, cân nhắc xem lúc nào thì thích hợp để trừng trị nhà họ Diêu kia.
- Yên tâm đi, tôi biết phải sao làm mà.
Tiêu Kính Phong vừa nghe nhắc tới nhà họ Diêu liền không nhịn nổi mà nghiến răng.
Sự kiện kiwi Hoài Sơn cuối cùng cũng lắng xuống. Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành và Chủ tịch Địa khu Thượng Quyền Trí tự mình đốc thúc, kiwi Hoài Sơn cuối cùng thông qua công ty khai thác nông nghiệp hiện đại của huyện Nam Đàm cũng cho hiệu suất cao, phát triển theo chiều hướng đưa ra bên ngoài tiêu thụ. Nhất là ở Bắc Kinh tiêu thụ khá thuận lợi, kiwi đến từ Địa khu Lê Dương chẳng những tạo thành một phong trào kiwi ở Bắc Kinh, hơn nữa lũng đoạn thị trường kiwi ở toàn bộ Bắc Kinh, khiến cho việc nhập khẩu quả kiwi từ New Zealand gần như là đã bị phá hủy hoàn toàn, số lượng nhập khẩu giảm mạnh.
Nhưng do công tác ở giai đoạn trước chậm chạp, thêm sự mâu thuẫn trong nội bộ làm cho một phần kiwi Hoài Sơn bị hư thối biến chất, khiến các nông hộ bị tổn thất cao tới ba trăm ngàn, cũng khiến cho các nông hộ đến khiếu nại ở Ủy ban nhân dân huyện, làm con đường giao thông tới tỉnh bị ách tắc. Điều này cũng khiến cho Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Xương Giang rất chú ý, giao trách nhiệm cho Ủy ban nhân dân Địa khu Lê Dương điều tra toàn bộ sự kiện cho rõ ràng, nghiêm túc xử lý đối với những người có trách nhiệm trong vụ việc.
- Lão Thượng, xem ra Tỉnh ủy đối với sự kiện lần này ở Hoài Sơn chúng ta rất bất mãn rồi, vừa rồi Bí thư Chiêu Nam đặc biệt gọi điện thoại cho tôi, yêu cầu đối với sự kiện này phải nghiêm túc tổng kết kinh nghiệm rút ra bài học, đối với những người có trách nhiệm phải nghiêm túc xử lý. Tôi nghĩ lúc này đây sợ là không thể không viết kiểm điểm trước Địa ủy rồi.
Hạ Lực Hành hơi hơi ngẩng đầu lên, rít một ngụm khói, sắc mặt ủ dột.
- Cũng khó tránh khỏi, chuyện này huyên náo lớn như vậy, lại là trong lúc tổ chức Á Vận Hội, rất mẫn cảm. May mà công tác bên Nam Đàn làm được trước, cuối cùng đã giải quyết được vấn đề chủ yếu, nếu không chỉ sợ anh và tôi lúc này đây đều khó tránh khỏi có tội.
Thượng Quyền Trí day day huyệt Thái Dương, mệt mỏi nói:
- Bí thư Chiêu nam là cán bộ đi ra từ Ủy ban Kỷ luật, đối với tác phong cán bộ thường sẽ yêu cầu rất nghiêm. Tôi nghe nói lúc đó chỉ mới nghe tác phong công tác ở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Hoài Sơn toàn phù phiếm, cãi cọ, ảnh hưởng tới việc tiêu thụ kiwi, Bí Thư Chiêu Nam đã vỗ bàn, đừng nói hiện giờ Địa ủy chúng ta không thể cho tỉnh một lời giải thích đích xác.
Hạ Lực Hành khẽ gật đầu, dường như đang cân nhác lời nói, phải một lúc sau mới nói:
- Tôi thấy hành động tốt nhất bây giờ là Địa ủy nên hướng Tỉnh ủy ngỏ lời nói Địa ủy sẽ xử lý chuyện này thật nghiêm túc.
- Bí thư Hạ, ý của anh là...
Thượng Quyền Trí cảm thấy hơi rùng mình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Hạ Lực Hành đến Lê Dương trước anh ta một năm, chẳng qua anh ta là chủ nhiệm Uỷ ban Kế hoạch tỉnh, mà Hạ Lực Hành là từ Phó bí thư thành ủy Côn Hồ trực tiếp thăng nhiệm lên Bí thư Địa ủy Lê Dương, phá vỡ thông lệ là từ Chủ tịch thành phố, Chủ tịch Địa khu hoặc là người đứng đầu cơ quan Trực thuộc tỉnh điều nhiệm Bí thư Địa ủy. Mặc dù nói Côn Hồ là thành phố lớn có nền kinh tế đứng thứ hai của cả tỉnh gần với tỉnh Xương Châu, mà vùng Lê Dương là khu vực nghèo nhất toàn tỉnh, nhưng vào thời điểm ấy vẫn dẫn tới chấn động tương đương.
Khi Thượng Quyền Trí trong công việc của Uỷ ban Kế hoạch đã từng giao tiếp với Hạ Lực Hành, cảm thấy người này tác phong bình tĩnh, trong bông có kim, nhưng không ngờ chính mình hợp tác với anh ta, cũng may hợp tác trong ba năm này, hai người mặc dù cũng có lúc bất hòa, nhưng nói chung vẫn coi như không có trở ngại. Tuy nhiên người đó về quyền nhân sự nắm bắt rất nhanh, ngay cả chính mình cũng rất khó nhúng tay đến việc điều chỉnh nhân sự.
- Tân Lễ Nguyên sợ rằng phải thay đổi một chút, nếu không không thể giải thích với tỉnh
Hạ Lực Hành đi thẳng vào vấn đề, khẽ gõ ngón tay trên bàn trà, vẻ mặt suy tư.
- Lê Dương chúng ta là khu nông nghiệp lớn nhất toàn tỉnh, nhân khẩu nông nghiệp cũng nhiều nhất toàn tỉnh, có thể nói lấy nông nghiệp làm gốc, về điều chỉnh cơ cấu nông nghiệp nói nhiều, làm ít, sự kiện trái Kiwi lần này cũng đã phản ánh khoảng cách về công việc của các lãnh đạo chủ chốt mỗi huyện chúng ta, có tốt có xấu, có đáng để khen ngợi làm ghi nhận, cũng cần nghiêm túc xử lý làm cảnh cáo, hình thành sự tương phản sắc nét. Nghe nói Bí thư Hải Hoa và Chủ tịch tỉnh Đăng Giang đều đã đề cập Nam Đàn lợi dụng thời cơ Á Vận Hội gây tiếng vang sinh thái trái Kiwi, đã cho đánh giá rất cao, nhưng xảy ra chuyện như vậy với Hoài Sơn của địa khu Lê Dương chúng tanh cũng rất tức giận, so sánh hai điều này, muốn không nghiêm túc xử lý cũng không được à.
Trong lòng Thượng Quyền Trí nhẹ nhõm, cười lên:
- Bí thư Hạ, theo anh nói như vậy, nếu đều làm kém, vậy cũng được thông qua rồi.
-Haha, lão Thượng, tôi đâu nói như vậy, nhưng so sánh như vậy, quá mức rõ ràng, nếu Địa ủy không có động tác, thực sự cũng không thể nào nói nổi.
Hạ Lực Hành đã hạ quyết tâm ngừng lại một chút:
-Ý kiến của tôi là Tân Lễ Nguyên không nên ở lại đảm nhận Bí thư huyện ủy Hoài Sơn, có thể để anh ta về địa khu rồi sắp xếp một vị trí, công việc hai năm nay ở Hoài Sơn không mấy khởi sắc, vấn đề lại không nhỏ, tôi thấy Tân Lễ Nguyên phải chịu trách nhiệm chính.
- Ừ, Tân Lễ Nguyên tuổi tác không lớn không nhỏ, thiếu một chút tinh thần khai thác tiến thủ, làm việc luôn thích ngồi đợi nhìn, tôi nghe có người trong huyện nói suy nghĩ của huyện ủy Hoài Sơn với quy tắc giao thông không mấy khác biệt, một đi chậm hai chú ý ba đi qua, thà dừng ba phút không thiếu một giây, ha ha, cách nghĩ như vậy mặc dù khắc nghiệt một chút, chỉ sợ cũng là có cảm mà phát
Thượng Quyền Trí nói một cách xúc tích.
- Điều này cũng không thể hoàn toàn trách bên dưới, từ Trung ương đến tỉnh đều là chính sách và tinh thần một tháng ba biến, làm cho bên dưới không hiểu ra sao không biết theo ai.
Dường như Hạ Lực Hành đối với lời nói Thượng Quyền Trí có chút cảm xúc khẽ nói một câu.
- Lê Dương chúng ta là khu nông nghiệp lớn, cơ sở công nghiệp yếu kém, chiếm tỉ lệ thấp, cho nên tỉnh đối với việc phát triển nông nghiệp chúng ta càng xem trọng hơn, xảy ra một chút vấn đề cũng rất chú ý.
Thượng Quyền Trí và Hạ Lực Hành hợp tác ba năm, vẫn là lần đầu tiên nghe được Hạ Lực Hành trở nên bất mãn với tinh thần chính sách của Trung ương, có chút kinh ngạc, tuy nhiên anh ta cũng có chút cảm xúc như vậy, chẳng qua trong trường hợp như thế này vẫn không nên phụ họa về vấn đè này, đành phải tránh, chuyển hướng đề tài.
- Ý của Bí thư Hạ là để lão Tân trở về, ai đi Hoài Sơn?
Hạ Lực Hành sau một hồi trầm ngâm mới chậm rãi nói:
- Cách nghĩ của tôi là để Vương Tự Vinh bên Nam Đàn đi tiếp nhận Tân Lễ Nguyên, lão Thượng, ông cảm thấy thế nào?
- Vậy ai đến nhận vị trí Vương Tự Vinh hiện tại?
Thượng Quyền Trí không trả lời câu hỏi của Hạ Lực Hành, hỏi lại một câu.
- Tôi cảm thấy có thể đề xuất trong phòng ban hiện có ở Nam Đàn, hai đồng chí Tần Hải Cơ và Thẩm Tử Liệt đều rất giỏi, đồng chí Tần Hải Cơ kinh nghiệm làm việc phong phú, chính trực, đồng chí Thẩm Tử Liệt biểu hiện đặc biệt xông xáo trong công tác chuyên nghiệp trái Kiwi lần này, tuy nhiên hai đồng chí này là cán bộ ban Tuyên giáo tỉnh ủy cử đến, vấn đề quan hệ tổ chức của ông ta…
Ánh mắt Hạ Lực Hành nhìn sang.
Thượng Quyền Trí hít một hơi sâu, anh ta có thể đủ hiểu được ẩn ý trong ánh mắt của Hạ Lực Hành, quan hệ tổ chức của Thẩm Tử Liệt là một vấn đề, nếu vấn đề này không phải vấn đề, vậy thì Chủ tịch huyện Nam Đàn, vị trí này có thể do Thẩm Tử Liệt ngồi vào.
- Bí thư Hạ, tôi thấy có thể vấn đề của Hoài Sơn cần cho tỉnh ủy một lời giải thích, nhưng có tội có phạt, có công có thưởng, đồng chí có biểu hiện nổi trội xuất sắc nên đặt ở cương vị quan trọng hơn để phát huy sở trường.
Thượng Quyền Trí tiếp nhận lời nói một cách rất hài lòng.
An Đức Kiện có chút kỳ lạ, khi nhận thông báo khẩn cấp từ Địa ủy là thông báo ba người anh ta và Vương Tự Vinh cùng với Thẩm Tử Liệt cùng đến Địa ủy, theo hội nghị thông báo thường lệ đáng lẽ là văn phòng Địa ủy, nhưng lần này lại là thông báo của văn phòng Tổ chức cán bộ Địa ủy, cũng không nói nội dung hội nghị, về sau anh ta gọi điện thoại hỏi thử Phó trưởng ban Tổ chức địa ủy Cao Anh Thành. Cao Anh Thành trong điện thoại nói không tỉ mỉ, chỉ nói đến rồi thì biết.
Khi An Đức Kiện một hàng ba người đuổi tới trụ sở Địa ủy Lê Dương, hội nghị địa ủy vừa mới kết thúc, sau khi Trưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy Khương Đình Quốc nhìn thấy ba người An Đức Kiện đến, đã do dự một chút vẫn là cho ba người ở phòng làm việc của mình chờ, bản thân thì đi tới văn phòng làm việc của Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành.
Phó bí thư Địa ủy Đường Văn Trung đang ở văn phòng Hạ Lực Hành bàn việc, sau khi Khương Định Quốc đi vào cũng không nói nhiều, chỉ nói ba vị ở huyện ủy Nam Đàn đến rồi, Hạ Lực Hành nghĩ một lát, mới nói:
- Vậy đi, lão Đường, ông và Vương Tự Vinh nói qua trước, còn tôi cùng lão An nói chuyện, còn bên Thẩm Tử Liệt, thì làm phiền lão Khương rồi, Địa ủy đã có kiến nghị, nhưng chúng ta vẫn phải nghe thử ý kiến của ba vị.
Khi Thẩm Tử Liệt từ văn phòng làm việc của Khương Định Quốc đi ra, có chút hoảng hốt, mặc dù khi bên Ban tuyên giáo tỉnh ủy có người đến hỏi bản thân về vấn đề liên quan tổ chức, Thẩm Tử Liệt phỏng e là bản thân anh ta tức cán bộ điều phái xuống, có khả năng trở thành chính thức nhậm chức, rất rõ ràng Địa ủy Lê Dương sẽ không vì vị trí lúc này của mình, mà chuyên môn xem xét vấn đề quan hệ tổ chức, cho nên anh ta thử tính hỏi qua Thượng Quyền Trí, nhưng Thượng Quyền Trí trong điện thoại không noi đến phương diện này, anh ta cũng khó hỏi kĩ.
Quan hệ với Thượng Quyền Trí dù là thân thiết, có một số việc Thượng Quyền Trí vẫn sẽ không dễ dàng tiết lộ, không phải vấn đề nguyên tắc gì, Thẩm Tử Liệt dự đoán về vấn đề này chỉ sợ không đến thời khắc cuối cùng, Địa ủy cũng chưa chắc có thể quyết định.
Thẩm Tử Liệt đứng một lặng bên cạnh chiếc Volga, nhìn thấy Vương Tự Vinh từ văn phòng làm việc của Đường Văn Trung ra, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, không khỏi có chút khâm phục sự kiềm chế của anh chàng này, theo lệ thường, bản thân mình vẫn phải lần lượt tới gặp Đường Văn Trung và Hạ Lực Hành, phỏng chừng cũng không lâu lắm đâu.
- Chúc mừng, Chủ tịch huyện Vương, bây giờ nên gọi Bí thư Vương rồi.
Khóe miệng Thẩm Tử Liệt hiện lên nụ cười nhạt, tiến ra đón.
- Cùng vui mà, Chủ tịch huyện Thẩm, Bí thư Đường vẫn đang đợi anh, vẫn là đợi anh đi gặp các lãnh đạo trước. Chúng ta sẽ nói sau.
Vương Tự Vinh khẽ gật đầu cười nói:
- Đoán chắc Bí thư An vẫn đang ở trong văn phòng Bí thư Hạ, sáng hôm nay chúng ta đoán chừng phải không ngừng gặp mặt các vị lãnh đạo.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thời gian gặp mặt Đường Văn Trung rất ngắn, chỉ có vài phút, sau đó Thẩm Tử Liệt đến văn phòng của Hạ Lực Hành.
- Ngồi đi, Tử Liệt!
Hạ Lực Hành quần áo, tóc tai được chải chuốt chỉnh tề. Tuy nhiên, không phải là tóc rẽ ngôi lệch phân mà là toàn bộ chải về một hướng khiến hơi thở văn nhân trên gương mặt ông ta càng nồng đậm. Ông ta và Chủ tịch địa khu Thượng Quyền Trí đã hình thành sự đối lập từ lâu, nhưng Thượng Quyền Trí không bao giờ khinh thường thủ đoạn và lực lượng của vị Bí thư Địa ủy này.
Là thân cận của Thượng Quyền Trí, Thẩm Tử Liệt cũng thường xuyên nghe được Thượng Quyền Trí đánh giá Hạ Lực Hành rất cao. Đối với ánh mắt nhìn người rất cao của Thượng Quyền Trí, thì đây là một điều hiếm thấy.
- Bí thư Hạ!
- Tử Liệt, chắc là lão Đường và lão Khương đã nói chuyện với cậu. Cho nên trong lòng cậu hẳn là đã biết vấn đề. Do đó, tôi không nói nhiều. Nam Đàm là một huyện xếp thứ ba về nhân khẩu ở Lê Dương, cũng là một huyện lớn về nông nghiệp. Nhưng công nghiệp thì lại yếu kém, tài chính khó khăn, chất lượng cuộc sống của quần chúng không cao. Đây là vấn đề thường thấy của các huyện nông nghiệp của địa khu Lê Dương. Hai năm nay, cục diện Nam Đàm có sự cải thiện nhưng vẫn còn chưa đủ.
Hạ Lực Hành chậm rãi nói.
Đối với vị cán bộ từ ban Tuyên giáo Tỉnh ủy xuống cơ sở tạm giữ chức này, Hạ Lực Hành cũng biết là có Thượng Quyền Trí đứng sau lưng. Thậm chí ông ta còn biết Thượng Quyền Trí và cha vợ của Thẩm Tử Liệt là bạn cũ.
Địa khu Lê Dương có khả năng phải giải tán, việc này cũng đã đệ trình lên trên. Căn cứ vào tin tức mà ông ta biết được, phỏng chừng chậm nhất là sang năm sẽ được chứng thực xuống dưới. Toàn bộ địa khu lớn nhất tỉnh gồm mười ba huyện thị, với hơn mười một triệu nhân khẩu sẽ giải tán. Là một Bí thư Địa ủy, ông ta cảm thấy vận mệnh này có chút không thích hợp. Mối quan hệ hợp tác giữa ông ta và Thượng Quyền Trí trong ba năm qua xem như cũng không tồi. Cho nên, ông ta cũng không hy vọng sau này vì một chuyện nhỏ mà có mối quan hệ không được thoải mái với Thượng Quyền Trí.
- Sự kiện cây kiwi, huyện Nam Đàm làm rất khá, khiến cho lãnh đạo chủ chốt của tỉnh đều khen ngợi. Tôi nghe lão An và lão Vương nói công tác này chủ yếu là do cậu làm, lại còn thành lập một công ty Khai thác và phát triển nông nghiệp hiện đại, trợ giúp cho hai huyện Hoài Sơn và Phụ Đầu giải quyết vấn đề lớn. Tôi hy vọng cậu sau này có thể tiếp tục cải cách đối mới, phối hợp với đồng chí An Đức Kiến phát triển Nam Đàm. Cậu có tin tưởng điều này hay không?
Nhìn ánh mắt có chút phức tạp của Hạ Lực Hành, Thẩm Tử Liệt biết mình không phải là nhân vật lý tưởng cho chức chủ quản Nam Đàm. Nhưng Lê Dương sắp tới sẽ một phân thành hai, lấy Phong Châu làm địa phương đầu tiên thoát khỏi Lê Dương, thành lập thành một địa khu mới. Trong thời điểm mấu chốt như thế này, Hạ Lực Hành không nghĩ sẽ cương với Thượng Quyền Trí, nhất là Hạ Lực Hành đã xác định Vương Tự Vinh đến đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy Hoài Sơn. Cho nên đối với vận mệnh này, nhường Thượng Quyền Trí một bước cũng là trong tình lý.
Lời đồn Thượng Quyền Trí sẽ đến địa khu Phong Châu đảm nhận chức Bí thư Địa ủy cũng là phù hợp lẽ thường. Lúc này thỏa mãn yêu cầu của Thượng Quyền Trí để Thẩm Tử Liệt lên làm Chủ tịch huyện Nam Đàm cũng là điều kỳ lạ nhất của Hạ Lực Hành rồi. Dù sao miếng ngon thì địa khu Phong Châu cũng phải từ Thượng Quyền Trí đến phân chia, không bằng tạo ân tình trước để thuận nước mà đẩy thuyền, tạo tiền đề dễ dàng cho mối quan hệ hợp tác giữa hai người sau này.
- Xin Địa ủy và Bí thư Hạ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp với đồng chí Đức Kiện làm tốt các hạng mục công tác. Dựa theo yêu cầu của Bí thư Hạ, kết hợp tình huống thực tế của Nam Đàm, tích cực thăm dò những thuận lợi để phát triển Nam Đàm, cố gắng làm tốt nhiệm vụ mà lãnh đạo đã giao.
Những lời mà Thẩm Tử Liệt nói đều nằm trong dự kiến của Hạ Lực Hành. Đến cơ sở, đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực huyện không lâu đã nhảy lên vị trí Chủ tịch huyện khiến cho Tần Hải Cơ và Tào Cương, những người đang mỏi mắt chờ mong phải oán khí đầy bụng. Nếu khiêm tốn một chút thì những thành tích vừa rồi chưa đủ để ngồi lên vị trí Chủ tịch huyện. Nhưng xem như đây là một sự rèn luyện. An Đức Kiện thời gian ở Nam Đàm cũng không còn lâu nữa, có thể hay không tiếp bước An Đức Kiện, nắm giữ đại cục trong tay thì phải xem bản lĩnh của Thẩm Tử Liệt.
Lục Vi Dân nghe được Vương Tự Vinh được điều nhiệm đến làm Bí thư huyện ủy huyện Hoài Sơn, còn Thẩm Tử Liệt thì đảm nhiệm quyền Chủ tịch huyện Nam Đàm thì biết rằng, việc làm của hắn đã khiến cho lịch sử có độ lệch của nó. Điều này làm cho hắn không khỏi có chút đắc ý.
Nếu nói biến nguy thành an cho Chân Kính Tài đã thay đổi được một chút quan hệ giữa mình và Chân Ny, như vậy thì việc Thẩm Tử Liệt thay đổi vị trí công việc có khả năng sẽ sinh ra ảnh hưởng sâu sắc cho vận mệnh của hắn. Nhưng điều kiện tiên quyết là hắn còn muốn tiếp tục con đường làm quan như kiếp trước nữa hay không.
Thay đổi tới rất nhanh. Phó trường ban Tổ chức cán bộ Địa ủy Cao Anh Thành, đại diện cho địa ủy ngày hôm sau đã đến Nam Đàm tuyên bố thay đổi bộ máy lãnh đạo. Vương Tự Vinh được điều đến làm Bí thư Huyện ủy Hoài Sơn, Thẩm Tử Liệt đảm nhiệm quyền Chủ tịch huyện, tiến vào Ủy viên thường vụ Huyện ủy. Phó chủ tịch huyện Tào Cương đảm nhiệm chức Phó bí thư Huyện ủy Nam Đàm, Phó chủ tịch thường trực huyện. Có lẽ mất mát duy nhất chính là Phó bí thư huyện ủy Tần Hải Cơ. Tuy nhiên ngoài mặt thì không nhìn ra Tần Hải Cơ có một chút gì thay đổi cả.
Thẩm Tử Liệt đột nhiên lên chức khiến cho rất nhiều người kinh ngạc và sợ hãi. Ai cũng không ngờ Thẩm Tử Liệt này chỉ đến đây có mấy tháng mà đã lên chức quyền Chủ tịch huyện. Điều này khiến cho mọi người phải thay đổi suy nghĩ. Cán bộ hạ phái từ trên xuống không ngờ có thể đảm nhiệm thực chức, hơn nữa lại nắm giữ quan hệ tổ chức trong tay. Điều này cũng có nghĩa là Thẩm Tử Liệt sẽ bắt đầu xây dựng cơ sở ở huyện Nam Đàm.
Ít nhất thì Lục Vi Dân đã cảm nhận được sự thay đổi. Ví dụ như các thư ký của lãnh đạo huyện khác thái độ từ bình thản đối với hắn lại biến thành thân thiết, ánh mắt nhìn hắn đầy thâm ý. Bí thư Đảng ủy xã và Chủ tịch xã ngày xưa không có ý định bước đến phòng làm việc của hắn hay như các lãnh đạo của Phòng Nông nghiệp và phòng Thương mại huyện lúc trước không quá để ý hắn thì bây giờ nhìn thấy hắn, trên mặt đã lộ ra nét tươi cười.
Một sự biến hóa rất nhỏ trên gương mặt mang hàm nghĩa rất phong phú, ẩn chức nhiều loại tư vị phức tạp, và cũng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được. Nếu anh có thời gian, cẩn thận cân nhắc một chút, anh sẽ phát hiện được rằng có biết bao nhiêu đạo lý đối nhân xử thế trong cả đất nước này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Phòng làm việc của Lục Vi Dân được thay đổi, từ lầu ba xuống lầu hai, cùng một văn phòng với thư ký Duẫn Hoành của Phó chủ tịch thường trực huyện Tào Cương.
Lục Vi Dân đã đọc được một tờ báo của ngày trước, là bài báo được đăng vào ngày 05 tháng 10 trên tờ Nhật báo Nhân dân. Hiệu trưởng trường đại học Bắc Kinh Ngô Thụ Thanh đã trình bày và phân tích kinh tế có kế hoạch và điều tiết thị trường. Bài báo này đã đưa ra hệ thống kinh tế của chủ nghĩa xã hội khoa học vẫn như cũ, lấy kinh tế có kế hoạch làm chủ đạo, nhưng cũng cần phải lấy điều tiết thị trường cùng kết hợp, rất phù hợp với trào lưu tư tưởng trước mắt.
Hắn chú ý rằng Thẩm Tử Liệt cũng đã đọc bài báo này. Từ một ý nghĩa nào đó, bài báo này rất có ý nghĩa và tính điển hình, đại diện cho một loại quan điểm của kinh tế quốc nội. Kinh tế có kế hoạch vẫn là thuộc tính bản chất của chủ nghĩa xã hội khoa học. Nhưng bây giờ đã có một chút không thích ứng. Sự phát triển kinh tế trước mắt cần phải thông qua cơ chế vận hành của thị trường điều tiết và bổ sung. Như vậy thì chủ nghĩa xã hội khoa học mới có thể tiếp tục phát triển.
Phải nắm bắt được tư tưởng động thái của lãnh đạo mà mình phục vụ thì mới có thể tham mưu đúng hướng cho lãnh đạo mình.
Chuẩn xác mà nói, thư ký không tính là tham mưu và trợ thủ cho lãnh đạo. Nếu bàn về tham mưu, trợ thủ thì Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, hoặc là cán bộ Phòng nghiên cứu chính sách mới miễn cưỡng được cho là.
Tuy nhiên, Lục Vi Dân lại không nghĩ đến điều này. Nếu giúp lãnh đạo mà mình phục vụ có thể lên chức thì cũng có thể phát huy được tác dụng và ảnh hưởng lớn cho mình.
Tình huống của huyện Nam Đàm so với các huyện nông nghiệp nghèo khó khác của địa khu cũng không có gì khác biệt. Nhân khẩu nhiều, diện tích lãnh thổ mở rộng nhưng lại thiếu các cơ sở công nghiệp, phương tiện thì lạc hậu, thu hút đầu tư thì nửa điểm cũng không có.
Kỳ thật thì cũng không thể trách Nam Đàm. Toàn bộ bảy huyện phía nam địa khu Lê Dương bao gồm cả Hoài Sơn, Phụ Đầu và Phong Châu huyện nào chẳng như thế. Cải cách mở ra hơn mười năm, nông thôn đã nhận trách nhiệm giải quyết vấn đề nông dân, nhưng nếu muốn cho nông dân giàu có lên, thì không có công nghiệp chính là nói suông.
Lục Vi Dân cảm thấy Thẩm Tử Liệt rất có ý tưởng, nhưng lúc trước y chỉ là một Phó chủ tịch thường trực huyện. Hiện tại, khi y đã trở thành nhân vật số một của Ủy ban nhân dân huyện, vị trí có sự thay đổi thì ý tưởng tất nhiên là cũng thay đổi theo.
Bản thân hắn qua sự kiện cây kiwi đã khiến cho Thẩm Tử Liệt phải kinh ngạc. Có thể nói cảm nhận của đối phương về mình cũng đã có sự thay đổi. Nếu nói trước đây, khi nói chuyện thì còn có quan hệ giữa cấp dưới và cấp trên. Nhiều lắm là cảm thấy viên thư ký này khả năng không tồi, đã ở địa khu Lĩnh Nam học tập vài năm, tư tưởng khá thoáng. Biểu hiện của hắn trong sự kiện cây kiwi vừa qua chân chính xem như đã đạt được thừa nhận của Thẩm Tử Liệt.
Một sinh viên mới tốt nghiệp ra trường như hắn, chỉ sợ là càng làm cho Thẩm Tử Liệt phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa. Nhưng Lục Vi Dân biết rằng chính mình nếu muốn tiến thêm một bước tăng phân lượng trong lòng đối phương thì còn phải tiếp tục khiến đối phương phải cùng chung nhận thức, thậm chí là ngạc nhiên một điều gì đó.
Cho nên khi biết Thẩm Tử Liệt chú ý đến tranh luận về kinh tế có kế hoạch và kinh tế thị trường trong nước, Lục Vi Dân cân nhắc xem mình có thể tranh luận một phen hay không.
Trong trí nhớ của hắn, năm 1992, sau khi đồng chí Tiểu Bình nam tuần, việc tranh luận về kinh tế có kế hoạch và kinh tế thị trường mới có thể từ phía truyền thông chính phủ dần dần biến mất. Nhưng cao tầng về kinh tế có kế hoạch và kinh tế thị trường trên thực tế vào tháng 12 năm 1990 đã có định luận tương đối rõ ràng. Chẳng qua lúc ấy đang có trào lưu phản đối tự do hóa tư tưởng, trào lưu tư tưởng chính trị vẫn còn phong kiến lạc hậu. Tung ra một quan điểm như vậy sẽ khiến cho tư tưởng dao động. Cho nên trung ương cao tầng có ý thức đem quan điểm này hạn chế trong một phạm vi rất nhỏ.
Tháng 10, khí hậu Xương Giang đã có vài phần mát mẻ. Đây là mùa khí hậu dễ chịu nhất trong một năm. Chiếc Volga chạy như bay từ Nam Đàm đến Xương Châu. Thẩm Tử Liệt ngày thứ hai phải đến tỉnh họp, cuối tuần mới trở về. Cho nên Thẩm Tử Liệt cũng bảo Lục Vi Dân về Xương Châu cùng.
Ở huyện có hai chiếc Volga, một cái của Bí thư Huyện ủy, một cái của Chủ tịch huyện. Còn chiếc xe Thượng Hải thì chủ yếu dùng cho Chủ tịch Hội đồng nhân dân và Chủ tịch Ủy ban Mặt trận tổ quốc. Còn về phần chiếc xe jeep là xe công tác. Khi lãnh đạo xuống nông thông thì văn phòng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện sẽ điều xe.
- Bài báo kia cậu cũng xem qua rồi à?
Thẩm Tử Liệt ánh mắt trầm tĩnh, như thoáng chút suy nghĩ:
- Tôi cảm thấy bài viết thật sự phù hợp với tình hình của quốc gia chúng ta. Trung Quốc là một quốc gia xã hội chủ nghĩa. Kinh tế có kế hoạch mặc dù là có khiếm khuyết nhưng nếu vì sự thiếu hụt này mà vứt bỏ toàn bộ thì tôi cảm thấy có chút không ổn. Điều tiết thị trường có thể bổ sung cho kinh tế có kế hoạch. Như vậy có thể khiến cho ưu điểm của kinh tế có kế hoạch có thể phát huy đầy đủ, đồng thời điều tiết thị trường, giải quyết cái khó khăn của kinh tế có kế hoạch. Vi Dân, hãy nói suy nghĩ của cậu đi.
- Haha, Chủ tịch huyện, cái nhìn của tôi và ngài có chút không giống nhau.
Lục Vi Dân gãi đầu nói.
- Ồ, hãy nói cho tôi nghe một chút. Hiện tại điều này cả nước đang tranh luận không ít. Tất cả mọi người đều nghiên cứu thảo luận, đây coi như là trăm hoa đua nở.
Thẩm Tử Liệt cảm thấy hứng thú nói.
- Vâng, Chủ tịch huyện, cái nhìn của tôi là tiến thêm một bước mở ra cải cách mới. Kinh tế của quốc gia chúng ta dung nhập với hệ thống thị trường quốc tế là một điều tất nhiên. Năm 1986, quốc gia chúng ta đã chính thức yêu cầu khôi phục thuế quan và mậu dịch tổng hợp. Tổ công tác năm ngoái đã bắt đầu công việc. Đây là một xu thế không thể ngăn cản. Kinh tế có kế hoạch đối với việc xây dựng quốc gia chúng ta có tác dụng rất lớn, từ lúc tập trung lực lượng đến phát triển công nghiệp và phương tiện cơ sở. Nhưng theo kinh tế phát triển, đời sống của quần chúng nhân dân ngày càng cần được cải thiện, nhu cầu sử dụng các mặt hàng tiêu dùng cũng ngày càng phong phú. Kinh tế có kế hoạch đã không thể thỏa mãn nhu cầu phức tạp này. Trên thực tế, quốc gia cũng không có khả năng làm được hết thảy mọi việc. Cái này thì yêu cầu quy tắc thị trường kinh tế đến điều tiết.
Lục Vi Dân ngừng lại một chút:
- Kỳ thật tôi cảm thấy rất nhiều người vẫn còn tồn tại một nhận thức sai lầm, cảm thấy kinh tế có kế hoạch chính là duy nhất của nền kinh tế thị trường. Mà kinh tế thị trường chính là đặc tính của tư bản chủ nghĩa. Quan điểm này chỉ tốt vẻ bề ngoài. Tư bản chủ nghĩa thì có kế hoạch quốc gia khống chế. Mà chủ nghĩa xã hội khoa học thì giống nhau có thể thực hành kinh tế thị trường. Chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa xã hội không quan hệ với nhau. Mà chức năng của chính phủ chính là thông qua quy phạm pháp luật phát triển trật tự kinh tế, đồng thời tiến hành chỉ đạo tất yếu trong ngành sản xuất trọng yếu. Những cái khác đều hẳn là thông qua thị trường để quyết định.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
- Không liên quan đến chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội?
Trên gương mặt Thẩm Tử Liệt lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, dường như đang nghiền ngẫm kỹ càng quan điểm của Lục Vi Dân.
- Vi Dân, quan điểm của cậu sắc bén thật đấy. Mọi người đều nói kinh tế thị trường chỉ có thể là bổ trợ, cậu lại cho rằng kinh tế thị trường mới là chủ đạo, còn kinh tế kế hoạch là bổ trợ, như thế có phải là cậu đã lộn ngược đầu đuôi hay không?
- Thưa Chủ tịch huyện, đây là ý kiến của riêng tôi. Có điều tôi lại thấy chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội cũng tốt, lộn ngược đầu đuôi cũng được, đó đều là vấn đề để cấp trên suy xét. Đối với chúng ta là cấp dưới mà nói, điều đầu tiên cần suy xét chính là phải làm thế nào để vực dậy nền kinh tế, làm thế nào để dân chúng có thêm thu nhập, tài chính không còn phải giật gấu vá vai, đấy mới là vấn đề cấp thiết nhất. Còn những chuyện khác, tạm thời đều có thể gác sang một bên, đợi đến khi tất cả được xác định, chúng ta lại cân nhắc cẩn thận cũng không muộn. Tôi có mấy người bạn học cùng đại học ở Lĩnh Nam và Chiết Giang, chỗ bọn họ hiện nay đều như vậy, lẳng lặng không nói, vùi đầu vào công việc.
Lục Vi Dân cười. Thẩm Tử Liệt là cán bộ xuất thân từ ban Tuyên giáo, rất nhạy cảm đối với sự thay đổi của chiều hướng chính trị từ lãnh đạo cấp cao, bất cứ lúc nào cũng để ý tới hướng đi động tĩnh của cấp cao.
Điều này xét từ một góc độ nào đó thì là ưu điểm, có thể bắt nhịp với lãnh đạo cấp cao bất cứ lúc nào, kịp thời điểu chỉnh trọng tâm công việc. Nhưng xét từ một số phương diện khác thì đó cũng là thiếu sót. Bởi vì như thế mất quá nhiều tâm sức cho việc nghiền ngẫm và đón ý cấp trên, mà xem nhẹ tình hình thực tế của địa phương, vì thế Lục Vi Dân phải nhắc nhở Thẩm Tử Liệt một chút.
Thẩm Tử Liệt liếc Lục Vi Dân một cái.
Tên nhóc này rất có tầm nhìn. Thái độ của lãnh đạo cấp cao trong các tranh luận về chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội, và cả vấn đề kinh tế kế hoạch và kinh tế thị trường trong giới kinh tế cũng còn rất mơ hồ. Dường như mọi người đều đang chờ đợi điều gì đó, chờ đợi một tiếng nói cuối cùng hoặc là tiếng nói chấp dứt tranh luận vang lên, nhưng mãi đến bây giờ, đều chỉ có thể có một tiếng nói có phần không rõ ràng. Điều này cũng khiến các bên không thể không cẩn thận từng li từng tí trước khi làm bất cứ chuyện gì.
Đương nhiên đúng như lời của Lục Vi Dân, ở cấp huyện này, tuy rằng cũng rất chú ý đến các tranh luận đó, nhưng dù sao còn cách mấy cấp, đa phần chỉ là chờ xem sao mà thôi.
- Lẳng lặng không nói, vùi đầu vào công việc?
Thẩm Tử Liệt trầm ngâm cân nhắc câu nói này. Câu nói này rất có tính triết lý.
Chiếc Volga bắt đầu rung mạnh.
Đoạn đường từ Nam Đàm đến Phụ Dầu này rất tồi tệ. Phía Nam Đàm còn đỡ một chút, nhưng ra khỏi địa phận Nam Đàm, đoạn đường từ thị trấn Chương Đầu của Phụ Đầu đến huyện lị Phụ Đầu thì tình hình càng thảm hại.
Con đường rải nhựa mấp mô gồ ghề, có đoạn thậm chí còn là một loạt các hố liền nhau, ô tô đi qua đó, bụi bay mù mịt. Chiếc Volga chỉ còn cách khổ sở đi qua các hố.
- Khi mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, chi bằng cứ làm điều gì đó, phát triển kinh tế, cải thiện điều kiện sống của nhân dân. Tôi nghĩ không ai có thể thấy như vậy là có vấn đề gì, dù là có thì đến khi đó lại sửa cũng không muộn. Cứ kiểu ngồi yên chờ đợi, lãng phí thời cơ thì mới là đáng tiếc.
Giọng của Lục Vi Dân nhỏ đi một chút.
Mãi đến khi tới Xương Châu, Thẩm Tử Liệt cũng không nói câu nào, chỉ nhắm mắt suy nghĩ, dường như là đang suy tính điều gì đó rất cẩn thận.
- Vi Dân, ngày mai có bận gì không?
Khi Lục Vi Dân xuống xe, Thẩm Tử Liệt mới hỏi một câu.
- Cũng không có việc gì, chỉ về nhà thôi. Chủ tịch có việc gì ạ?
Lục Vi Dân hơi sửng sốt.
- Ừm, nếu không có việc gì thì đưa bạn gái cùng đến nhà tôi ăn cơm. Hai tháng nay cậu cũng vất vả rồi, tôi cũng không có gì đến khao cậu, chỉ là đến nhà tôi ăn bữa cơm, chẳng có người ngoài, chỉ chị Trương cậu và mẹ tôi. Ừm, có lẽ còn có thêm bố mẹ vợ tôi.
Thẩm Tử Liệt nói rất nhẹ nhàng, nhưng đối với Lục Vi Dân lại không hề đơn giản. Có thể đến nhà Thẩm Tử Liệt dùng cơm, cũng có nghĩa là Thẩm Tử Liệt khá là yêu quý và khẳng định khả năng của mình. Có người làm thư ký cho lãnh đạo cả đời cũng chưa chắc có thể có được vinh dự như vậy.
- Vâng.
Đối với lời mời kiểu này Lục Vi Dân đương nhiên là cầu còn không được. Có thể thắt chặt hơn mối quan hệ với lãnh đạo, điều này cũng có nghĩa là có cơ hội giao lưu sâu hơn nữa, đồng thời cũng có thể có nhiều cơ hội hơn để thể hiện bản thân.
Thẩm Tử Liệt ở tại ký túc xá của “Nhật báo Xương Châu”, ở căn phòng của cơ quan vợ y. Điều kiện nhà ở của ban Tuyên giáo Tỉnh ủy còn không bằng ở các đơn vị xí nghiệp cấp dưới ban Tuyên giáo Thành ủy Xương Châu, điều này cũng là chuyện thường. Ký túc xá của tòa báo nằm ngay ở bên bờ sông Xương Giang, ngay cạnh sân vận động thành phố và công viên Cửu Phong Sơn, phong cảnh thanh nhã, có được yên tĩnh trong sự náo nhiệt. Lục Vi Dân tuy rằng chưa từng tới nơi này, nhưng hỏi thăm qua là biết nơi ở của hai vợ chồng Thẩm Tử Liệt và Trương Tĩnh Nghi.
Ở đây một căn hộ một tầng gồm có ba phòng, ở thời kỳ những năm cuối tám mươi đầu chín mươi hoàn toàn có thể được xếp vào hạng cao cấp. Diện tích một trăm ba mươi mét vuông so với rất nhiều gia đình Xương Châu tam đại đồng đường ở chung trong ba mươi hay năm mươi mét vuông, hoàn toàn có thể nói là xa xỉ, đặc biệt là bên ngoài còn có một vườn hoa nhỏ xây tường bao quanh. Đây cũng là lợi thế khi ở tầng một, bỗng dưng lại có một vườn hoa.
Tòa nhà ký túc của Nhật báo cũng không khác nhiều so với ký túc của những cơ quan khác ở Xương Châu, có sáu tầng sơn cùng một màu, nhưng có một chút khác chính là ký túc xá ở đây đa phần là riêng biệt, chính là đa phần mỗi tòa nhà đều đi cầu thang riêng, còn xung quanh hoa cỏ xanh mướt, khiến người ta cảm thấy như lạc vào công viên.
Lục Vi Dân ấn chuông cửa, rất nhanh liền có người ra mở. Đó là một cô gái mặt mày thanh tú, Lục Vi Dân đoán đó là cô giúp việc nhà họ Thẩm.
Vợ của Thẩm Tử Liệt - Trương Tĩnh Nghi là Phó tổng biên tập của “Nhật báo Xương Châu”, cũng là một người phụ nữ có cá tính tương đối mạnh. Khi Lục Vi Dân tìm nguồn tiêu thụ kiwi cũng từng gặp Trương Tĩnh Nghi, viết một bài tản văn tuỳ bút dưới dạng quảng cáo ở “Nhật báo Xương Châu” để khiến người ta biết đến kiwi Nam Đàm.
- Vi Dân đến rồi à? Ơ, bạn gái cậu đâu?
Thẩm Tử Liệt thấy hắn đến một mình, hơi ngạc nhiên nói.
- Chủ tịch huyện Thẩm, cô ấy tới làm phù dâu cho hôn lễ của người bạn học.
Lục Vi Dân trả lời rất tự nhiên và chào hỏi Trương Tĩnh Nghi mới từ trong bếp đi ra.
- Chị Trương vẫn đang dở tay đấy ạ, hôm nay phải nếm thử tay nghề của chị Trương, Thẩm Giai cũng không ở nhà sao?
- Đi học bù rồi, ở chỗ ông nó, cơm trưa cũng không về ăn.
Thẩm Tử Liệt ra hiệu cho Lục Vi Dân vào bàn.
Chuông cửa lại vang lên, cô giúp việc ra mở cửa, một đôi vợ chồng tóc hoa râm đang đứng ở cửa.
- Cha, mẹ.
Thẩm Tử Liệt nhanh chóng đứng dậy đi tới cửa, mang dép đi trong nhà cho hai ông bà cụ.
Đây chắc là cha mẹ chị Trương. Ông cụ chắc chắn nguyên là Phó bí thư Tỉnh ủy Xương Giang, hiện nay đang giữ chức Phó chủ nhiệm hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân tỉnh Xương Giang Trương Tú Toàn.
- Cha, mẹ, đây là Tiểu Lục, Lục Vi Dân, sinh viên tốt nghiệp loại ưu ở đại học Lĩnh Nam, hiện đang làm việc ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Nam Đàm.
Thẩm Tử Liệt giới thiệu người đứng đằng sau là Lục Vi Dân cho bố mẹ vợ.
- Cháu chào bác Trương, bác Lôi.
Lục Vi Dân tương đối hiểu chuyện, vội bước lên cúi đầu chào hỏi.
- Ha ha, cậu chính là tiểu Lục hả. Ừm, khá lắm. Tử Liệt luôn miệng khen cậu, đến lão già này cũng bắt đầu hiếu kỳ. Khả năng quan sát của cậu con rể tôi rất khá, có thể khiến Tử Liệt đánh giá cao như vậy, theo tôi nhớ thì quả thật là không có ai. Nào, lại đây, ngồi xuống đi.
Ông cụ có khuôn mặt gầy gò, phong thái nho nhã, rất có vẻ của người trí thức, hai cha con ông có nhiều điểm khá giống nhau.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào