Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1143 : Viên kiểm sát tối cao đã xuất hiện.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
- Hừm, việc Triều Hồ không cần nói đến nữa. Không lên được thì không cần lên, anh lập tức quay về, thả người ra. Nếu không hậu quả sau này do anh tự chịu. Đồng chí Khúc Bạch Thu hãy suy xét thận trọng, nếu anh cứ cố tình bắt người, thì đó là hành động cá nhân của anh không liên quan gì đến Viện kiểm sát.
Khương Nhất Lâm nói thẳng thắn rồi ngắt điện thoại.
Không lâu sau, Vệ Trọng và Cố Khúc lần lượt nghe điện thoại, sắc mặt đều rất khó coi.
Vệ Trọng nhìn hai vien kiểm sát nói:
- Tháo còng ra.
- Việc này….
Hai viên kiểm sát không rõ tình hình thế nào, Vệ Trọng là lãnh đạo trực tiếp của họ nhưng Khúc Bạch Thu lại là lãnh đạo trên lãnh đạo, thật là làm khó cho bọn họ, họ nhìn Vệ Trọng, rồi lại nhìn Khúc Bạch Thu không biết nên nghe theo ai. Khúc Bạch Thu chưa lên tiếng thì họ không dám hành động.
- Tháo còng, thả người.
Khúc Bạch Thu rốt cuộc cũng đã lên tiếng, khuôn mặt dần đỏ lên, thật là xấu hổ, nếu có cái lỗ ở đó thì chắc đã chui xuống rồi, thật mất mặt.
- Vâng.
Hai viên kiểm sát không chút do dự, lấy khóa mở còng cho Diệp Phàm.
Nhưng vừa động tay, Diệp Phàm đã vẩy tay bị còng ra. Hắn nhìn hai viên kiểm sát nói:
- Các anh nói còng là cong, nói thả là thả đúng không? Coi tôi như một món đồ chơi, nếu hôm nay Viện trưởng Khúc Bạch Thu của các anh không nói rõ ràng việc này thì tôi sẽ không cho thả ra, còng như thế này để ăn Tết.
- Anh nói cái gì. Cho thử mà không cần thả, chúng ta đi.
Khúc Bạch Thu quay mặt bước đi.
- Đi, anh đi rồi cũng phải quay lại, tôi cá là anh chắc chắn sẽ phải quay lại, ha ha…
Diệp Phàm thản nhiên cười, nhìn sang Điền Thất Hòa bên cạnh”
- Còn không giúp ta cham thuốc, thật tức chết đi được. Không có việc gì làm lại biến ta thành đồ chơi, còng lại, là chuyện gì không biết…
- Vâng… Bí thư Diệp.
Điền Thất Hòa quay lại giúp Diệp Phàm châm điếu thuốc, Diệp Phàm hút một hơi, thở ra khói, Điền Thất Hòa nhanh tay giữ lấy điếu thuốc, cứ như thế giúp Diệp Phàm hút thuốc… khi đó, điện thoại Diệp Phàm vang lên, hắn kẹp điện thoại lên nghe.
- Thế nào rồi, Trấn lão làm việc cũng không chậm chứ, anh nhanh chóng chuẩn bị đi, sắp xếp việc trong Cục rồi lập tức ra sân bay Việt Châu.
- Không đi được.
Diệp Phàm nói.
- Lại có chuyện gì nữa? Lẽ nào bọn họ vẫn còng anh?
Trấn Đông Hải có chút tức giận.
- Đúng, họ muốn tháo còng, nhưng tôi không cho. Tôi là một Bí thư, tại Cục công an, làm sao có thể nói còng là còng được? Bao nhiêu con mắt nhìn vào, sau này tôi đâu còn mặt mũi nào. Lịa còn toàn bộ cảnh sát hình sự trong cục đang phá án ở đây.
Diệp Phàm nói, có chút ỷ lại đùa giỡn, Trấn Đông Hải cũng hết lời nói.
Trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Đúng thế, thế anh nói xem phải thế nào mới có thể tháo còng?
- Viện phó Khúc Bạch Thu của Viện kiểm sát tỉnh Việt Đông đập lên bàn của tôi nói, nhất định phải bắt tôi, không bắt tôi thì sẽ không phải họ Khúc.
Việc này rõ ràng là muốn sinh sự rồi. Hôm nay, tôi không có yêu cầu cao nào, không cần nói đến những gì bồi thường.
Chỉ cần đồng chí Khúc nói một câu “ Tôi đã sai” là được rồi. Nếu không đừng trách Diệp Phàm tôi, tôi cũng có thể diện của mình chứ, sang năm mới mà còn bị còng tay, hừm.
Diệp Phàm nói thẳng rồi ngắt điện thoại.
- Thật phiền phức, hoàn toàn là hành động vô lại. Nhưng, cũng phải cho Khúc Bạch Thu kia một bài học mới đúng, không thể không có việc gì lại đem trò còng người ra chơi, dám chơi với người này, thật ngu ngốc.
Trấn Đông Hải tức đến muốn đánh người, nhưng cũng kiềm chế lại, rồi lại cầm điện thoại lên gọi. Không lâu sau điện thoại Khúc Bạch Thu reo lên, lần này người gọi không phải là Khương Nhất Lâm mà là đồng chí Sở Vân Đức Viện phó Viện kiểm sát nhân dân tối cao, nói:
- Đồng chí Khúc Bạch Thu, tôi là Sở Vân Đức của Viện kiểm sát tối cao.
- Nếu bắt nhầm người và xin lỗi thì anh cúng mất mặt. Nhưng chúng ta là Viên kiểm sát nhân dân, không phải là lãnh đạo cấp cao gì…..
- Đều là đầy tớ của dân, phục dụ nhân dân! Đừng vì nghĩ đến chức danh Viên kiểm sát là cao rồi, nghĩ xem, người mà anh bắt nhầm sẽ nghĩ thế nào, anh cần phải học đổi suy nghĩ của mình vào những trường hợp khác nhau. Người ta chịu uất ức, anh chỉ cần nói một câu “ tôi sai rồi, tôi xin lỗi” không được sao? Lập tức đi xin lỗi đồng chí Diệp Phàm ngay.
Năm nay toàn là việc không đâu. Sau khi về tôi sẽ đính chính lại tư tưởng hành vi, có phải là có chỗ thiếu sót.
Có một số việc phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh không được kích động, cái gì cũng có giá của nó. Anh không dông dài nữa, mau đi nói với người ta ngay.
- Đồng chí Khúc Bạch Thu không nghe lời nói của tôi nữa phải không, có cần mời tổ chức đến nói chuyện trực tiếp với anh không?
Sở Vân Đức hừ một tiếng, hai từ “Tổ chức” khiến Khúc Bạch Thu phải lo sợ.
Mấy chục con mắt đang đổ xô về phía Diệp Phàm, anh ta bước đến, khom khom lưng, nhẹ nhàng nói với Diệp Phàm:
- Tôi đã sai, tôi xin lỗi.
- Anh nói cái gì, tai tôi có chút vấn đề không nghe rõ, anh nói to hơn chút được không.
Diệp Phảm thản nhiên nói, Thái Chí Dương và Điền Thất Hòa bên cạnh thấy ngạc nhiên suýt chút nữa phì cười, bởi vị nhìn khuôn mặt Khúc Bạch Thu căng lên như gan heo vậy.
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi sai rồi, xin lỗi.
Đồng chí Khúc Bạch Thu chịu nhục nói lớn.
- Nếu đã nhận sai thì được rồi, tháo còng, tiễn khách. Cuối năm rồi, tôi không tiếp đãi được mọi người.
Diệp Phàm lạnh lùng nói. Viên kiểm sát căng thẳng mở khóa còng, không dám nhìn thẳng vào Diệp Phàm, chỉ sợ Diệp Phàm nhớ mặt.
Trường hợp này đến kẻ ngốc cũng nhìn ra , ngay cả người đứng đầu viện như Khúc Bạch Thu còn phải nhận lỗi nữa là, thế lức đứng sau người kia chắc chắn là cấp gì nghĩ đến thôi cũng đủ thấy sợ.
Về phần Mã Bách Sinh cũng mất hồn.
Nét mặt Cố viện trưởng ucngx không khá hơn chút nào, nhanh chóng đến chào hỏi Diệp Phàm một tiếng coi như còn đạo lý rồi ra ngoài…
Về phần Điền Thất Hòa cùng mấy viên cảnh sát sau khi hết kinh ngạc đã ngầm khâm phục, suýt chút nữa cũng mừng phát cuồng lên. Trước giờ chưa được hãnh diện như thế, rõ ràng lần này cũng là cảnh báo cho những đồng chí nào bất lương cũng sẽ chịu hậu quả.
Trong lòng đều thầm nghĩ Bí thư Diệp có lai lịch rất hùng hậu, ngay cả Khúc Bạch Thu cũng phải cúi đầu, ông ta là nhân vật có năng lực không thể phủ nhận.
- Anh Khúc, nể mặt anh mà anh không chịu, để cho Viện trưởng Sở phải ra tay, anh đúng thật là, sau này xem còn nghĩ đến chuyện thăng chức, hừm.
Khương Nhất Lâm lạnh lung cười không ngừng.
Nhưng ông ta cũng khá buồn bực, lẩm bẩm nói:
- Tên nhãi kia không biết lai lịch thế nào mà lại có thể đả động đến cả Sở Vân Đức? Hơn nữa, Sở Vân Đức ra tay thế, hắn ta không phải là con cái của vị nào trên trung ương chứ, phải dò hỏi xem xem.
- Nhưng cũng thật kỳ quặc, Khúc viện trưởng cũng là quan chức cấp phó Sở, Diệp Phàm cũng thế. Dù cấp bậc tương đương nhau, nếu luận ra thì Khúc viện trưởng còn cao hơn nhiều, làm sao lại có thể như thế, làm sao anh ta lại phải chịu nhận lỗi với tay Diệp Phàm kia?
Hà Trấn Nam có chút hoang mang, với tình hình thế này bình thường sẽ có hai cách giải thích hợp lý.
- Một là Khúc viện trưởng có nhược điểm bị Diệp Phàm bắt được lỗi đó, thứ hai đằng sau Diệp Phàm có thế lực uy hiếp mạnh mẽ.
Muốn Khúc Viện phó cúi đầu thì ít ra cũng phải là nhân vật cấp Phó tỉnh. Còn về phần Trung ương Hà Trấn Nam vốn không dám hướng lên trên.
- Như thế này không biết Viện kiểm sát thành phố không chơi nữa… Thật tiếc cơ hội này. Nếu có thể dừng Diệp Phàm lại, anh ta tiếp nhận điều tra, không cần nói cái khác, chỉ cần kéo dài cũng có thể kéo dài mạng sống của anh ta. Nửa năm nữa cũng là muộn rồi.
Khang Văn Sinh có chút tiếc hận không ngừng nói thầm.
- Diệp Phàm dường như đã thám thính được gì, bắt đầu điều tra vụ việc Hoàng Triều Đế Đô rồi. Không phải vụ thảm án 88 có liên quan đến Hoàng Triều Đế Đô chứ?
Hà Trấn Nam có chút nghi ngờ.
- Hoàng Triều Đế Đô, không thể nào. Đổng Phương chết trước khi vụ thảm án 88 xảy ra, Hoàng Triều Đế Đô có thể lật song gió gì?
Khang Văn Sinh khẽ lắc đầu, nhìn Hà Trấn Nam rồi nói:
- Nhưng, có gì đó lạ lắm, tên Diệp Phàm này hình như có người đặt bẫy rồi.
- Đặt bẫy?
Hà Trấn Nam lẩm bẩm hai từ này.
- Chắc chắn có người đặt bẫy rồi, Bí thư Hà, anh xem, Diệp Phàm vừa đến nhà họ Đổng thì xảy ra vụ giết người. Hơn nữa, khi đồng chí của Viện kiểm sát đến nhà họ Đổng, thời gian cũng rất khớp.Đến sớm một chút thì Mai Hồng chưa chết, muộn tí thì cảnh sát hình sự đã tới rồi, làm sao lại đo đúng giờ thế. Việc này lẽ nào lại là do đồng chí nào trong Viện kiểm sát sao?
Khang Văn Sinh có vẻ mặt nghi ngờ.
- Viện kiểm sát á? Không thể nào, có thể gây ra b\vụ thảm án 88 chỉ có thể là cao thủ. Làm sao có thể để lộ như thế để người ta xoay không tha. Có thể Viện kiểm sát cũng bị ai đó lợi dụng. Người này quả thật lợi hại! Diệp Phàm muốn phá vụ án này cũng sẽ rất khó khăn.
Hà Trấn Nam tin tưởng.
- Nói thật , tôi cũng lo lắng Diệp Phàm phá thảm án 88, nhưng cũng hi vọng anh ta có thể phá được án. Khang Văn Sinh thở dài.
- Anh ta cũng có chút nhẫn nại, và cũng có chút can đảm. Có thấy không, mấy năm nay, ngày trước Đoàn Hải Thiên cũng không ngang tang như thế, kháng lại chúng ta. Anh ta mới đến có vài ngày mà đã dám ra tay. Lần này An Lôi thật xui xẻo. Nếu anh ta nghe lời thì đã không mất đi một thuộc hạ, thật tiếc. Nhưng, thảm án 88 nhất định phải làm sáng tỏ, chỉ có điều người phá án không phải Diệp Phàm, mà phải để người đứng sau phá.
Hà Trấn nam khuôn mặt u ám nói chuyện.
- Tôi cũng buồn bực, mấy tên như Vu Chí Hải sao cứ hé ra là nói Diệp Phàm nói. Lẽ nào Diệp Phàm nói ra người đứng sau cho bọn họ biết?
Khang Văn Sinh nói, nhấp một chén trà, rồi lại lắc đầu.
- Cũng không lợi trừ khả năng này.
Hà Trấn Nam gật đầu.
- Đương nhiên, khả năng lớn nhất là mấy người đó có ngày gặp may, hoặc là đã có chào hỏi trước với Lý Quốc Hùng. Mặc dù Diệp Phàm để lộ ra người đứng sau, chắc chắn rằng mấy người đó cũng không dễ dàng mắc câu. Dù sao ngồi được vào vị trí này chẳng có người nào là không có người nâng đỡ.
Hà Trấn Nam phân tích triệt để, Khang Văn Sinh cũng gật đầu.
Nhìn Hà Trấn Nam có chút lo lắng, nói:
- Bí thư hà, Diệp Phàm một miệng đòi khai trừ Từ Lâm và Chung Nhất Minh, có thể cũng sẽ gây phiền phức cho chúng ta.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1144: Người tốt đến đâu cũng được tiếng tăm.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
- Chung Nhất Minh không hiểu gì, nhưng Từ Lâm và Từ Kim Bạch hẳn là đã biết chuyện. nhưng anh ta cũng chưa hành động gì, đang còn phải xem chừng.
Hà Trấn Nam lộ ra điệu cười ác ý.
- Đến lúc đó đồng chí Lý Quốc Hùng cũng sẽ đau đầu, Từ Kim Bạch là giám đốc sở Giao thông tỉnh, cũng có vị trí nhất định trong tỉnh.
- Mạng lưới quan hệ cũng rất rộng rãi, hơn nữa, Sở giao thông là huyết mạch của giao thông cả tỉnh, con đường từ thành phố chúng ta đến Triều Hồ cũng đã được đệ trình ra hội nghị.
Lý Quốc Hùng cũng đã báo cáo việc này lên Sở giao thông tỉnh rồi, nghe nói Từ Kim Bạch cũng đã gật đầu đồng ý, hơn nữa thành phố chúng ta thời kỳ trước cũng đã đầu tư mấy chục triệu vào đó, là muốn chứng tỏ quyết tâm của thành phố chúng ta vào dự án này.
Tuy nhiên, sự việc của Từ Lâm xảy ra, Từ Kim Bạch không thể nào làm ngơ được.
Đến lúc đó dự án thất bại, Lý Quốc Hùng sẽ quay lại, có lẽ anh ta sẽ thương lượng với Diệp Phàm, ha ha.
Khang Văn Sinh vui khi người khác gặp tai họa.
- Thương lượn, chẳng có gì phải thương lượng cả. Diệp Phàm chưa hẳn sẽ bán sách của Lý Quốc Hùng. Hơn nữa, nếu để Từ Lâm quay về Cục công an, không phải tự tát vào mặt Diệp Phàm sao. Vì thế, Diệp Phàm sẽ không đồng ý bất kỳ ai nói tình gì cả, vì thể diện anh ta sẽ càng mạnh mẽ. Đến lúc đó, ha ha…
Hà Trấn Nam thản nhiên cười.
- Lý Quốc Hùng cần thành tích, nhưng, việc vải tạo lại đường Ngư – Triều sẽ là một tài nguyên chính trị lớn đối với anh, nếu để mất thì thật là đáng tiếc.
Khang Văn Sinh nói.
- Trước tiên hãy khiến Lý Quốc Hùng vội vã trong một khoảng thời gian, về sau sẽ làm náo loạn rồi chúng ta sẽ ra mặt, bắt đầu từ Sở Ngư Đồng, việc cải tạo đường Ngư – Triều sẽ không mất đi được.
Làm cán bộ của Ngư Đồng, đương nhiên phải vì Ngư Đồng. Phải phân rõ mâu thuẫn địch, ta và mâu thuẫn nội bộ nhân dân.
Lợi ích quy về với lợi ích, nhưng chúng ta làm cán bộ thì không thể bỏ mất lợi ích của nhân dân được, đây là thước đo cơ bản nhất của người cán bộ.
Làm cán bộ mà lại không nghĩ làm thế nào thì còn làm được gì, làm cán bộ là phải dựa vào dân, nếu không cũng sẽ không tán thành cho anh.
Mặc dù đề bạt lên cấp trên việc này, nhưng sự hưởng ứng của quần chúng nhân dân sẽ ảnh hưởng lớn. Đây cũng chính là một tiêu chuẩn vô hình để đánh giá giá trị của người nào đó về vấn đề gì.
Một tài năng bình thường, một cán bộ ăn không ngồi rồi, cũng chẳng có vị lãnh đạo nào ưa cả. Nếu xã hội cổ đại ngày xưa có những người như thế thì còn có thể biến họ thành thái giám để mua vui cho Hoàng thượng được.
Chứ xã hội hiện đại bây giờ, muốn dùng người thì phải dùng người có độ tin tưởng, nhưng vẫn phải chọn ra trong số những người tin tưởng được những người có tài năng thực sự mới được.
Nếu không giao cho anh một huyện, anh sai anh ta đi làm việc quan trọng mà lại làm rối tung rối mù lên thì cũng thật là mất mặt.
Làm cán bộ, việc điều hành cũng phải có nghệ thuật cả. Còn làm tay sai cấp dưới, thì tài năng của anh chính là biểu hiện của nghệ thuật, còn nói về trung tâm nó là phần cứng hiện thực nhất, không thể thiếu một trong hai….
Lập trường Hà Trấn Nam còn biểu hiện tốt, nói ra những gì đã tự đúc kết từ bản thân.
- Bí thư Hà có thể đến giảng tại trường Đại học được, đề tài là “ Đạo làm quan - tìm hiểu và giái đáp” , ha ha.
Khang Văn Sinh bộ dạng thư sinh, cười rạng rỡ.
- Chỉ là chút kinh nghiệm, đã khiến anh Văn Sinh phải cười rồi.
Hà Trấn Nam khiêm tốn nói.
Ha ha ha…
Hai người cùng cười, như đều biêt được ý nghĩ của nhau.
Thành phố Phổ Hải là thành phố lớn nhất cảu Hoa Hạ, thành phố lớn thứ nhất của Trung Hoa đại lục, một trong 4 thành phố trực thuộc trung ương, là trung tâm kinh tế, tài chính, thương mại và vận tải của Trung Hoa đại lục.
Phổ Hải là thành phố nằm trên đường ven biển Trường GIang của nước ta, có rất nhiều cảng thương mại quan trọng lớn, và là khu công nghiệp lớn mạnh.
Ở đó có gần 20 triệu dân sinh sống, trong đó đại bộ phận thuộc hệ Giang Chiết dân tộc Hán, tất cả đều nói tiếng Phổ Hải.
Thành phố Phổ Hải còn là điểm du lịch mới, có những di tích lịch sử về con người và văn hóa thời Cận đại rõ nét. Thành phố này đã và đang dần dần phát triển trở thành một đô thị lớn mang màu sắc quốc tế hóa.
Sáng ngày mùng 8, Diệp Phàm vội vàng lên máy bay đến Phổ Hải. Khi đó giao cho Trần Khiếu Thiên đi mua vé, anh ta đúng là biết tiêu tiền, mua hẳn vé hạng nhất.
Diệp Phàm mặc dù hiện cũng là người có mấy chục triệu nhưng cũng không muốn lộ ra, nếu như để hắn ta đi mua vé thì cũng chỉ mua vé thương gia phổ thông mà thôi.
- Anh cũng thật là tiêu tiền gớm quá, khoang hạng nhất này tôi chưa từng đi bao giờ cả.
Diệp Phàm lẩm bẩm nói một câu nhìn chằm chằm vào dòng “khoang hạng nhất”, phát hiện ra chỗ ngồi rất rộng rati, không gian vô cùng thoải mái.
Càng khiến Diệp Phàm thấy ngạc nhiên là người ngồi bên cạnh lại là một cô gái hết sức xinh đẹp. Khuôn mặt hình trái xoan, nhẹ nhàng liếc nhìn sang bên phải, khuôn mặt sáng ngời, dưới ánh sáng ngọn đèn hồng quả thật rất trang nhã.
Trên người cô khoác một chiếc áo trắng, trên cổ có chiếc dây áo lót vòng lên, phía dưới mặc một chiếc quần bò bó tím than, kết hợp với đôi giày da hồng, khiến người ngắm như mê hoặc.
- Đầu năm, người tốt đến đâu cũng có mỹ nữ đi cùng, ha ha ha…
Hắn ta thầm tự đắc rồi ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ đến sự việc nhà họ Đỗ ở Phổ Hải, về phần mỹ nữ đã bị hắn quên đi.
Trong khi làm việc, Diệp Phàm là người nghiêm túc, cuộc sống và công việc là hai việc hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa Diệp Phàm đã gặp nhiều mỹ nhân rồi, ví như Phượng Khuynh Thành và Kiều Viên Viên, cho đến bây giờ vẫn chưa gặp thấy ai hơn hai vị mỹ nhân này.
Mỹ nhân áo trăng liếc nhìn Diệp Phàm, thấy anh ta không phải là loại có dáng dấp nhưng cũng không phải người tài năng xuất chúng, phóng khoáng.
Vì mặc cả một bộ vest rất ra dáng, nhưng không nhìn thấy hãng nào, có lẽ cũng chỉ là hàng bình thường, mặc hàng bình thường mà lại ngôi khoang hạng nhất thì thật là lạ. Rõ ràng vé hạng nhất không rẻ chút nào, phải đến mấy nghìn tệ, dù gì cũng phải bằng lương của một người bình thường cả gần năm trời.
Nhìn xuống phía dưới, mỹ nhân thấy rất ngạc nhiên, không nhịn được chợt che miệng cười, vì cô ấy phát hiện thấy Diệp Phàm đi đôi giày Peek, đôi giầy thể thao Peek kết hợp với bộ vest thì không ra cái gì cả, nhìn vẻ mặt của hắn ta cũng khiến người ta thấy chán ghét, mất hết cả cảm hứng, cô bèn lật tiếp xem tạp chí thời trang.
Đương nhiên cô ấy không biết nhìn mà thôi, đôi giày Peek mà Diệp Phàm đi không phải như thế. Đó là đôi giày các vị trong tổ nghiên cứu đội đặc nhiệm A chế tạo để phòng mìn, khác hơn, nặng hơn so với giầy du lịch. Nhưng nếu dẫm trên địa lôi, mìn thì chỉ cẩn mau bước chân sẽ không sao.
Khi tấn công nếu đá vào, thì đối phương cũng sẽ biết, cũng giống như đá vào cục sắt. Loại giầy này trong đội đặc nhiệm cũng không nhiều, nguyên liệu để tạo thành là hỗn hợp nguyên liệu sinh vật kỹ thuật cao, số lượng không vượt quá 5 đôi.
Lang Phá Thiên của tổ vệ sĩ Trung Nam Hải có một đôi, ngay cả đến Tổ trưởng tổ tình báo Trương Hùng cũng phải dùng một đôi nhưng không bằng loại này.
Lúc đó Trấn Đông Hải đưa cho Diệp Phàm một đôi nặng hơn chút nhưng hắn không cần, Trân Đông Hải bèn trừng mắt nói:
- Anh nhìn ánh mắt Trương Hùng xem.
Diệp Phàm liếc nhìn rồi phaits hiện ánh mắt hâm mộ chợt lóe lên rồi biến mất, chợt hiểu đây là đồ hảo hạng rồi. Đối với đồ hảo hạng thì hắn ta không nhìn nhầm bao giờ,
- Có thể cho thêm đôi nữa không, còn phải giặt để thay đổi chứ, chứ cả ngày đi có một đôi, hôi không chịu được.
Hắn ta bèn nổi tính tham lam nói luôn.
- Cho thêm một đôi, câu này mà anh cũng dám nói ra, biết là đôi giày này phải mất bao nhiêu tiền nguyên liệu, nếu tình ra cũng không dưới 500 nghìn đâu đấy. Vấn đề là có tiền thì vẫn không có đủ nguyên liệu, không có cách nào làm ra nữa, cả đội đặc nhiệm chỉ có 5 đôi..
Ngày trước Lang Phá Thiên cũng nhõng nhẽo, quấy rầy đòi có, nói có nhiệm vụ cao cả như núi Thái Sơn là bảo vệ lãnh đạo quốc gia, trên xét đến tính chất vị trí của anh ta nên mới đồng ý cho anh ta một đôi.
Còn lại 4 đôi thì cho anh một đôi, còn lại 3 đoi, nói thực lòng, không phải giầy phân theo đầu người. Là dụng cụ công cộng của đội dặc nhiệm, chỉ thực hiện nhiệm vụ quan trọng, có tài năng thực sự thì mới được dùng.
Ai cần chỉ cần số đo vừa là có thể dùng, dùng xong thì trả lại, nếu hỏng thì cũng hết cách.
Việc này, không phải đội đặc nhiệm keo kiệt, mà là không có cách nào để sản xuất ra tiếp. Hơn nữa, không cần phải lo lắng giầy hôi thối, bình thường nếu đi một tháng, không giặt cũng không sao, có chút hôi nhưng không kinh khủng.
Đôi giày này là lân trước anh tham gia lập công ở trận đảo Xà Ưng thưởng cho anh. Anh còn ngại thì đưa tồi, tôi còn chưa có phần này đây.
Trấn Đông Hải không vui vẻ gì, hừ nói.
- Được rồi, đôi giầy nặng thế này đưa cho người có tuổi như ông đi thì sao được? Nỗi khổ cực này để tôi gánh được rồi.
Diệp Phàm trêu đùa, cười rồi cầm đôi giày đi.
Sau khi đi ra liền hỏi Trương Hùng:
- Ông Trần nói thật hay giả thế?
- Ha ha, nếu còn nghi ngờ tôi lấy 10 đôi Peek đổi lại cho anh một đôi này nhé, được không?
Trương Hùng gượng cười, đôi giày thần kỳ kia khó mà lấy lại được.
- NO! Hàng này không thể bán, cái khổ này không thể để an hem phải chịu. Diệp Phàm này là loại người nào chứ?
Diệp Phàm vẫy tay ngăn đi, Trương Hùng tức chỉ biết giương mắt nhìn, nói:
- Không phải chỉ là một đôi giày sao, quá nhỏ mọn. …tôi xé.
- Xé ai hả Trương Hùng?
Đột nhiên có tiếng nói từ phía sau, Trương Hùng cười nịnh nói:
- Thưa sếp Lý, không xé ai ạ…
- Xé tên Diệp Phàm kia à? Ta phải nhắc nhở anh, nếu không sẽ bị anh bán đứng sau lưng rồi.
Lý Khiếu Phong thản nhiên cười nói.
- Xin sếp đừng làm thế, Trương Hùng chắp tay xin sếp.
Trương Hùng nhanh chóng chắp hai tay lại van xin.
- Anh cũng biết sợ à…
Tiếng cười lan tỏa, Lý Khiếu Phong quay đi. Vết thương của Lý Khiếu Phong đang được Diệp Phàm điều trị bằng thảo dược đang dần dần khôi phục. Mặc dù chưa khôi phục hoàn toàn như ban đầu nhưng cũng có thể đứng dậy đi vài bước rồi.
Lý Khiếu Phong rất vui vẻ, lúc nào nghĩ đến việc này là có hứng thú, đôi khi còn mắng chửi mấy ông trong tổ kỹ thuật của đội đặc nhiệm, nói là các anh đều là kẻ vô tích sự, người ta là thanh niên thôi mà còn biết cả thảo dược…
Khiến mấy vị trong tổ kỹ thuật muốn biết người thanh niên mà Lý Khiếu Phong nói đến là ai, họ cũng muốn học hỏi kinh nghiệm hay vụng trộm thăm dò, Nhưng Lý Khiếu Phong không nói ra.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1145 : Khoang hạng nhất – Người đàn ông ghen tị.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
Không lâu sau, máy bay chuẩn bị cất cánh. Giọng nói nhẹ nhàng của cô tiếp viên vang lên, Diệp Phàm không chú ý nghe vì đang mải nghĩ chuyện này……
Đúng lúc đó thì giọng nói nhẹ nhàng nhọt ngào lại vang lên:
- Thưa ông, ông có muồn tôi giúp ông thắt dây an toàn cho không ạ?
- Dây an toàn.
Diệp Phàm thì thào nói, nhưng tay vẫn không nhúc nhích, bởi vì hắn ta vừa nghĩ đến vấn đề an toàn của Phổ Hải, nhà họ Đỗ quả thật có nội tình thâm hậu, Đỗ Tử Nguyệt lại là một thế hệ kiều hùng, không đả thương khuất phục người này có lẽ khó.
- Thật không ra sao, đến day an toàn còn không biết còn đòi ngồi máy bay?
Lúc này có âm thanh của một người đàn ông vọng lên.
Diệp Phàm bị nói đã tỉnh cả người, quay đầu lại nhìn, bao nhiêu người, một người có vương miện thương hiệu quốc tế, bây giờ là Tết, không có nhiều ánh sáng mạnh mẽ, người này ngồi trên máy bay còn đeo chiếc kính râm, lúc đầu có thể xem như là James Bond trông Điệp viên 007, khi nhìn lại thì lại là hàng nhái, càng nhìn kỹ thì càng phát hiện ra…
- Nhìn gì mà nhìn.
Người này dường như có thù oán gì với Diệp Phàm, ánh mắt anh ta vừa ngắm nhìn bộ ngực của người con giá ngồi bên cạnh Diệp Phàm liền nhanh chóng quay sang trừng mắt nhìn Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm liền hiểu ngay, hóa ra là ghét mình, ghen tị với mình khi ngồi cùng cô gái cực kì xinh đẹp.
Trong lòng thầm lắc đầu, cũng không thèm để ý gì, chẳng hay ho gì gây gổ với loại công tử con nhà giàu này, Diệp Phàm thấy rẻ mạt, thản nhiên cười, nói:
- Xin cô giúp cho, tôi lần đầu đi máy bay nên không biết việc này.
Cô tiếp viên không mỉm cười rồi giúp Diệp Phàm thắt dây an toàn. Bộ ngực kia cũng cọ vào một chút.
- Quả đúng như thế, mặc loại quần áo thế kia là sao khi kiểm tra cũng qua được.
Người thanh niên ghen tị kia tỏ vẻ khinh miệt. Anh ta không phát hiện ra cô gái ngồi bên cạnh Diệp Phàm đang chau mày, dường như có chút không hài lòng với anh ta.
- Ha ha,, việc này, có vẻ không liên quan tới anh.
Diệp Phàm thản nhiên đáp lại, quay sang nói chuyện với cô gái ngồi bên, tự nhiên không có chuyện gì cũng kiếm chuyện để chọc tức người đeo kính đen kia.
- Cô là người thành phố Phổ Hải à?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Vâng.
Cô gái không mặn mà trả lời, chỉ nói một tiếng.
- PhổHải là một nơi rất đẹp.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng thế.
Cô gái cũng chỉ trả lời ngắn gọn, vốn cũng không muốn nói chuyện gì.
- Nhìn phong cách của cô, chắc chắn thuộc dòng dõi Nho học, mà có thể là giáo sư trường đại học Phục Đán đúng không?
Diệp Phàm cố ý đề cao cô, đương nhiên hắn ta cũng chỉ mơ hồ đoán này đoán kia mà thôi.
- Anh…
Sắc mặt cô gái liền biến đổi, nhìn Diệp Phàm nói:
- Sao anh lại đoán như thế?
- Ha ha…
Diệp Phàm thản nhiên cười, cô gái giật mình, cảm nhận người này có chút bản lĩnh, trong lòng buồn bực nhưng cũng đã lấy lại được hứng thú.
Hai người kiên tục nói chuyện qua lại, anh chàng đeo kính đen cách cô một hàng cũng có chút thái độ.
Diệp Phàm không để ý đến anh ta, co gái này cũng không chú ý đến anh ta, hai người tiếp tục nói chuyện vui vẻ.
- Cô có thể cho tôi biết quý danh, hay có thể cho tôi số điện thoại, đây là lần đầu tiên tôi tới Phổ Hải, đối với tôi mà nói, thì cô cũng như chủ nhà, tôi nghe nói người Phổ Hải cũng rất hiếu khách..
Diệp Phàm cười nói.
- Rất xin lỗi, chúng ta cũng chưa đến mức phải xin số liên lạc của nhau.
Cô gái đột nhiên phản ứng lại, nói lên chút đề phòng trong lòng, nhìn Diệp Phàm nói.
- Tôi như người ở quê ra, không cần phải lo bị lừa gạt. Thông thường chỉ có người thành phố lừa người nông thôn chứ không có người nông thôn đi lừa người thành phố đúng không?
Diệp Phàm nhún vai, vẻ mặt tươi cười thành thật.
- Người nông thôn, ha ha.
Co nàng bị chọc cười phá lên, rồi nhìn Diệp Phàm, người thanh niên đeo kính đen bên cạnh đang giữ chặt nắm đấm trong tay, tức điên lên.
Cô nàng cười nói:
- Gọi tôi là Tô Chi được rồi.
- Đây là số điện thoại của tôi, có thời gian thì gọi điện cho tôi. Tôi rất hy vọng được cô làm hướng dẫn viên cho. Thành phố Phổ Hải rộng lớn thế này tôi chỉ sợ bước ra ngoài là sẽ lạc mất luôn.
Diệp Phàm lấy ra danh thiếp trống có số điện thoại đưa cho cô gái. Trong lòng nghĩ, chỉ cần tên cô vừa nói là thật thì đại học Phục Đán cũng không thoát nổi.
- Được.
Tố Chi không do dự mà cầm lấy.
Diệp Phàm ra chiêu lần này khiến tên kính đen kia không chịu nổi, tháo dây an toàn ra, đi tới, một tay nắm lấy cánh tay Diệp Phàm, một tay chỉ đến chỗ của mình:
- Ra bên kia ngồi.
- Là ý gì?
Diệp Phàm ro bộ không hiểu gì nhìn chằm chằm tên ghen ăn tức ở.
- Có biến ngay không. Không biến tao cho mày xem.
Tên đó hung hăng nói, giọng uy hiếp người.
- Anh là ai? Sao lại có thể ức hiếp người như vậy?
Tố Chi không chịu nổi bèn chất vấn. Câu nói này càng khiến anh ta tức giận, quay về chỗ ngồi rồi đổi luôn sắc mặt cười nói:
- Cô em đã nghe nói đến tập đoàn Đế Hào Phổ Hải chưa?
- Hình như có nghe qua nhưng không biết rõ.
Tố Chi nghĩ ngợi rồi lắc đầu.
- Cô nàng này, đến tập đoàn Đế Hào Phổ Hải mà cô cũng không biết, chắc chắn cô em ít xem truyền hình đúng không. Chẳng phải người ta hay có câu “ anh Hào có mặt, cả thiên hạ đều là của anh” sao.
Một thanh niên ngồi bên cạnh tên đeo kính đen bật cười.
- Hào ca không phải là anh của Hào Chư nên mới gọi là Hào ca phải không?
Diệp Phàm vuốt vuốt cằm không ngại ngần gì chọc lại tên ngồi sau.
- Hí hí….
Tô Chi cười đến run cả người lên., suýt chút nữa cười ngặt ngẹo. tên đeo kính đen sắ mặt thật khó coi, kéo Diệp Phàm đứng dậy định ra tay.
- Đây đang trên máy bay, xin quý khách lưu ý giữ an toàn trong chuyến bay.
Lúc này hai cô tiếp viên xinh đẹp bước nhanh ra phía trước khuyên ngăn. Tất cả mọi người trong khoang hạng nhất đều trừng mắt nhìn tên đeo kính đen. Tất cả đều nhìn với ánh mắt trách cứ nhưng không có ai dám lên tiếng.
- Hừm, thằng nhóc, có giỏi nói tên ra.
Tên đeo kính đen phẫn nộ, từ từ buông tay ngồi về vị trí.
- Diệp Phàm, chắc chắn anh chưa từng nghe đến.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói:
- Nhưng, tập đoàn Đế Hào nhà anh thì dễ nhớ đấy.
- Thằng nhóc, mau mau nói với Hào ca ta một tiếng “không phải” nếu không thì đừng trách ta.
Tên than niên bên cạnh tên đeo kính nói với Diệp Phàm.
- “ Anh Hào có mặt, cả thiên hạ đều là của anh”, tôi nhớ rồi.
Diệp Phàm thản nhiên nói, rồi nghiêm mặt nhìn tên kia nói:
- Còn gọi ta bằng hai chữ “thằng nhóc” nữa thì ta sẽ đánh gãy chân anh.
- Anh…
Tên kia có vẻ tức đỏ mặt, muốn đứng dậy, nhưng lần này là hai người đàn ông đi tới. Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Anh đừng có chọc ghẹo bọn họ, Tập đoàn Đế Hào có thế lực tài chính rất mạnh.
Lần này, Tô Chi ghé bên tai Diệp Phàm nói thầm.
- Đa tạ, đến lúc đó cô có thể giúp tôi rồi.
Diệp Phàm thản nhiên nói, và cũng biểu hiện ra chút sợ hãi.
- Tôi chỉ là phận giá hèn kém sao có thể giúp anh được, tốt hơn là anh nên tự cầu phúc đi, hì hì…
Tô Chi bỡn cợt, rõ ràng là đang trêu đùa hắn ta.
- Ôi, mỹ nữ vô tình, thôi vậy.
Diệp Phàm lại thản nhiên lắc đầu, không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, trước mặt Diệp Phàm đột nhiên có tấm danh thiếp, trên có ghi số điện thoại.
- Đây là số điện thoại của tôi. Có việc gì thì gọi cho tôi.
Tô Chi mỉm cười, chớp mắt thật quyến rũ.
- Việc này,,, không cần, tôi chỉ sợ khiến cô mệt mỏi thôi.
Diệp Phàm ra vẻ thật thà lắc đầu, thực sự nghĩ không muốn gây thêm phiền phức nào nữa.
- Không sao, nhà tôi cũng có chút bề thế, Đế Hào cũng chẳng là cái gì cả, chẳng qua chỉ là có chút tiền mà thôi.
Tô Chi cười nói, đưa danh thiếp cho Diệp Phàm.
- Nghe nói Đế Hào có cả vài trăm triệu mà.
Diệp Phàm nói thầm.
- Có nhiều tiền hơn thế nữa, lẽ nào đây không phải là xã hội của Đảng sao?
Tô Chi quay đầu liếc nhìn Diệp Phàm.
- Ồ, tôi hiểu rồi, trong nhà cô cũng có người làm quan chức đúng không?
Diệp Phàm chợt hiểu liền.
- Không phải quan chức cao cấp gì, có thể quản Đế Hào cũng được rồi.
Tô Chi thản nhiên nói, nét mặt bỗng chốc u phiền. Cô nhìn Diệp Phàm rồi đột nhiên có chủ ý, tiến lại gần và nói:
- Tôi thương lượng với anh chuyện này được không?
- Cô nói đi.
Diệp Phàm gật đầu.
- Làm bạn trai tôi một tuần được không?
Tô Chi nhìn chằm chằm Diệp Phàm, khuôn mặt có chút ửng hồng.
- Làm gì có chuyện tốt thế?
Diệp Phàm hiện lên chút ý nghĩ hèn mọn, trong lòng nghĩ lại là phiền toái.
- Chỉ là giả thôi, anh đừng có nghĩ vớ vẩn.
Tô Chi nghiêm túc nói.
- Thế cô muốn tôi làm gì? Ví dụ như cần thân mật đến mức độ nào, có thể cầm tay không, có thể hôn cô không?
Diệp Phàm hỏi.
- Dừng lại, hôn thì không, còn nắm tay thì có thể nắm, bằng không sẽ lộ hết.
Tô Chi ngắt lời Diệp Phàm, nhìn thấy vẻ mặt đáng khinh của anh ta, đến lúc này cô bắt đầu có chút hối hận, thầm nghĩ tự mình lại đưa mình vào miệng sói.
- Thật tiếc, chỉ nắm tay.
Diệp Phàm lắc đầu nuối tiếc.
- Đúng, tôi đay chưa từng bị người đàn ông nào nắm tay, trừ hồi nhỏ có bố và anh trai tôi từng nắm tay tôi.
Tô Chi thể hiện sự đắc ý, liếc nhìn tên Chư Ca một cái.
- Ồ, thế coi như cũng có chút lợi.
Diệp Phàm gật đầu, nhìn Tô Chi
- Nhưng, còn phải xem tôi có rảnh hay không, nếu không rảnh thì cũng đành chịu.
- Anh làm gì mà không xó thời gian?
Tô Chi tỏ ra không hài lòng, cảm thấy một đại mỹ nhân như mình lại gặp phải nông nỗi này, nhờ người ta mà lại bị người ta chối từ, dù là nhò thôi, nhưng những người thông thường sẽ không bao giờ bỏ lỡ chuyện tốt đẹp này, thậm chí còn có người vui sướng…
- Làm chút buôn bán nhỏ, nên bận thôi. Ha ha.
Diệp Phàm kiềm chế vẻ đáng khinh, cười nói.
- Chỉ cần giúp tôi, xong tôi sẽ đền đáp anh xứng đáng, không phải anh làm buôn bán nhỏ sao? Đến lúc đó tôi sẽ giúp anh làm ăn lớn, giúp anh kiếm tiền rồi.
Tô Chi nói.
- Nếu có thời gian tôi sẽ giúp, tôi không cần phải báo đáp.
Diệp Phàm lắc đầu, không dám hứa. Lần này đi xử lý việc nhà họ Đỗ, làm gì có thời gian đi giả làm người yêu, nói chuyện yêu đương đây, hơn nữa, việc này cũng sẽ rất phức tạp. Mà người liên quan đến vụ việc nhà họ Đỗ lúc nào cũng có thể gây nguy hiểm. Diệp Phàm không muốn mang phiền phức cho Tô Chi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1146 : Chú ý ảnh hưởng đến Quốc tế.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
- Anh …
Tô Chi không nói được lời nào thêm nữa, Diệp Phàm cũng nhắm mắt lại, giờ phút này cũng rất mềm lòng.
Không lâu sau, không ngờ lại nghe thấy những âm thanh rất nhỏ, Diệp Phàm quay đầu lại nhìn, không phải là Tô Chi thì là ai, khóe mắt chút đỏ, nhếch mũi, lấy giấy ăn che đi để tránh ảnh hưởng đến người xung quanh.
- Này, làm gì thế? Có ý gì?
Diệp Phàm có chút giận nói.
- Không cần anh phải lo.
Tô Chi tức giận nói
- Sói trắng mắt, may mà bản cô nương đã gọi điện cho anh, chỉ sợ anh bị tên Đế Hào kia đánh cho tan tác rồi, đánh tàn phế thì cũng xứng đáng, hừm.
- Vậy được rồi, nông dân như tôi chỉ sợ sệt thôi.
Diệp Phàm gật đầu bắt đầu nhắm mắt lên mặt, vốn là không muốn tiếp chiêu.
Lối ra của sân bay.
Diệp Phàm giương mắt nhìn Lang Phá Thiên đứng trước xe Jeep, hắn ta chẳng thật bất nhã đứng gặm chiếc chân gà, thấy Diệp Phàm tiến tới, liền đưa ngay chân gà đó cho một thanh niên đứng bên cạnh, lấy chiếc giấy ăn ra lau miệng rồi cũng tiến đến để chào Diệp Phàm.
Anh ta nhìn thấy Diệp Phàm bị một cô gái đột nhiên ôm chặt lấy, bộ ngực của cô ép chặt vào người Diệp Phàm, một tay đút ào túi quần Diệp Phàm, một tay vòng qua cổ tay hắn, vô cùng thân thiết.
Lang Phá Thiên nét mặt mờ ám, nhìn về Diệp Phàm, phát hiện ra hiện tượng khác thường, Diệp Phàm nhíu mày, có vẻ rất khổ sở, thực không hiểu nổi.
Đúng lúc đó một người thanh niên bảnh trai đi chiếc BMV đi nhanh tới, bước đứng truớc Diệp Phàm, lạnh lung nói:
- Anh là ai? Buông tay ra, anh làm thế với Tô Chi được à?
- Anh Phó Vĩ, anh ấy là bạn của em, anh ấy có xe, nên không cần anh đón, phiền anh rồi.
Tô Chi rất lễ phép, hơn nữa, khuôn mặt rất vui vẻ, vẫn ôm chặt Diệp Phàm nói.
Mà công tử Phương Nhất Hạo của tập đoàn Đế Hào cũng đứng bên cạnh nhìn đám ồn ào. Lúc đó chiếc Mercedes Benz đỗ cách đó không xa, có hai người thanh niên bước từ trong xe ra, khuôn mặt nịnh nọt nói:
- Thiếu gia Phương, Thiếu gia Trương, mời lên xe.
- Chờ chút.
Phương Nhất Hào không có ý tốt gì lên tiếng, hai mắt trừng trừng nhìn Diệp Phàm vẻ phẫn nộ.
- Anh Hào nhìn thấy không, tên nhãi kia có chút phiền hà…
Lâm Đống đứng bên cạnh Phương Nhất Hào nhìn Diệp Phàm rồi nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui vẻ khi người khác gặp nạn, nói:
- Dám mắng tao à, mày đợi đấy.
- Không cần ngươi rat ay, ta sẽ cho người xử hắn, một tên ngoại đạo mà cũng đòi trèo núi Phổ Hải.
Phương Nhất Hào lạnh lùng nói, nhìn Phó Vĩ một cái rồi nói:
- Cái tên đi BMV kia chắc cũng có chút lai lịch?
- BMV thì có là cái gì, năm nay người ta mượn BMV đi cũng là chuyện thường.
Lâm Đống khingh thường nói, ngay lúc đó có một chiếc xe lao tới, bên trong bước ra một vị Thiếu tá, gọi Lâm Đống từ xa:
- Công tử, thủ trưởng bảo tôi đến đón anh.
- Cứ từ từ.
Lâm Đống quay đầu đáp lại viên thiếu tá nói:
- Cổ Hưng, anh nhớ cái tên kia cho tôi.
- Hắn chọc ghẹo gì anh sao?
Cố Hưng nhìn Diệp Phàm, rồi lập tức tỉnh táo.
- Ha ha, Lâm thiếu gia bị người tau y hiếp lại là người này, hình như anh ta tên Diệp Phàm, nói là chỉ muốn đánh cho què chân.
Phương Nhất Hào bên cạnh đột nhiên như vui trên nỗi khổ của người khác.
- Mẹ kiếp, chán sống rồi à, tôi sẽ đi cho nó biết tay rồi nói sau.
Thiếu tá Cố Hưng lạnh lùng tiến lên.
- Từ đã, tôi không gấp, anh gấp làm gi? Muốn cho hắn biết tay không dễ như thế, đây không phải là nơi thích hợp, giáo huấn hắn ta chút là được rồi, để xem xem.
Lâm Đống nói, Cố Hưng xoay tay, trợn mắt nhìn Diệp Phàm.
Những hành động của tên này đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Lang Phá Thiên, nhưng anh ta vẫn đứng ngậm điếu thuốc trên miệng, ngồi tựa lên con xe Jeep, để xem xem trò gì đang diễn ra.
Khi nghe Tô Chi nói như vậy Phó Vĩ có vẻ đánh giá Diệp Phàm cẩn thận. Nói:
- Tô Chi, đừng để ý tới anh ta, dì Trịnh và mẹ anh nói để đón em trở về Phổ Hải đã đặt một phòng lớn ở Thiên Thu Các rồi, bày mấy bàn tiệc, và còn mời cả mấy người bạn của em đến nữa, hôm nay là sinh nhật của em, nên tổ chức một buổi chúc mừng em, có cả chú Tô và bố anh cũng cùng đến.
- Rất xin lỗi anh Phó Vĩ, cảm ơn dì Trịnh. Tô Chi xin cảm ơn trước, rồi nhìn Diệp Phàm, nhẹ nhàng hỏi: anh Diệp, hay là tối nay anh đến Thiên Thu Các dùng cơm, nay cũng là sinh nhật em mà, lẽ nào anh lại bỏ em một mình ở Thiên Thu Các hay sao?
- Việc này, anh có… chữ “việc” Diệp Phàm vẫn chưa kịp bật ra, thì thấy sắc mặt Tô Chi đã nghiêm lại nói:
- Không phải anh có người con gái khác rồi chứ?
- Anh Lang, anh Diệp có vẻ gặp phiền phức đây?
Lúc này, Trương Hùng từ trong xe bước ra, gượng cười.
- Phiền, phiền càng lớn càng tốt, ha ha…
Lang Phá Thiên không cho như thế, bèn lắc đầu, cười nói.
- Gì chứ đàn bà là chuyện rắc rối nhất, yêu giang sơn hơn yêu mỹ nhân, có bao nhiêu anh hùng đã rơi vào cửa ải mỹ nhân, không ngờ người anh hùng uy hùng nhất, giết địch như thái rau như Diệp soái đây có qua được cửa ải này không cũng rất khó nói.
Trương Hùng đột nhiên có cảm xúc nói.
- Anh ta, không thể nào ngã vào cửa đó được, trừ phi là tiên nữ trên trần.
Lang Phá Thiên lạnh lùng nói, nhìn anh thanh niên đứng từ xa, tiện miệng nói luôn :
- Lại là chân gà, gặm cái chân gà này sẽ khiến dịu bớt đi.
Trương Hùng rùng mình, cũng nói:
- Cho tôi một chiếc đi, chỉ còn thiếu chai rượu nữa thôi, thật tiếc.
Anh ta lắc đầu, người thanh niên kia cũng không hé rang, mở chiếc túi lấy ra một chiếc chân gà.
- Tô Chi, hắn là như thế nào với em?
Phó Vĩ có chút đỏ mặt, liền hỏi lớn tiếng.
- Là bạn trai.
Tô Chi sầm mặt nói, rồi nhìn Diệp Phàm, lại quàng chặt tay hơn, nói :
- Anh thật sự không đến sao, …vậy được rồi, anh đi đi, sau này em sẽ không tới tìm anh nữa.
Tô Chi nói ra câu này, cặp mắt như sắp tràn lệ, thật đáng thương.
Khó khăn nhất vẫn là từ chối mỹ nhân, Haiz … Diệp Phàm trong lòng than thở, nhìn Lang Phá Thiên đứng từ xa đang gặm chân gà, nói lớn tiếng :
- Còn không lái xe qua đây, đã xem đủ chưa?
Xe ngay lập tức dừng truớc mặt Diệp Phàm, chàng thanh niên mở cửa xe.
- Lên xe đi, Diệp Phàm nhắc Tô Chi, cảm giác thật là phiền phức. Không ngờ đến Phổ Hải làm việc mà lại gặp chuyện không ngờ về Tô Chi, đúng là thật phiền phức.
- Từ từ đã, dựa vào cái gì mà phải lên xe của anh?
Phó Vĩ tiến lên ngăn truớc cửa xe, hung hăng nói.
- Anh có ý gì thế?
Anh thanh niên nói lại Phó Vĩ, cau mày.
- Một người lái xe, cút ngay biết tao là ai không?
Phó Vĩ cảm giác uy quyền đã bị khiêu chiến, đẩy đi.
Anh Lang ngồi bên trên ghế cạnh người lái vẫn gặm nốt chân gà đang gặm dở dang, cũng không them nhìn người thanh niên lái xe đó.
Còn Tổ trưởng tổ đặc nhiệm A Trương Hùng lại ngồi ở ghế thứ ba, cũng đang gặm chân gà, phát ra những âm thanh như chuột gặm, còn về đồng chí Phó Vĩ, thì cũng bị Trương Hùng bỏ qua, Diệp Phàm nhíu mày cũng không lên tiếng.
- Tôi thèm biết anh là ai? Cút đi.
Người thanh niên phất tay đi, Phó Vĩ quát tiếng rồi không yên, ngồi hẳn xuống.
- Chúng ta đến giúp anh ta đi.
Phương Nhất Hào cười to cùng Trương Đống tiến đến, nhưng Tô Chi cũng giơ tay ra, đỡ Phó Vĩ dậy.
- Anh bạn, bạn gái bị người ta cướp mất rồi à, có cần chúng tôi giúp anh lấy lại không, ha ha…
Phương Nhất Hào chẳng sợ một cái gì, Trương Đồng cũng đã muốn gọi Diệp Phàm lại. Người thanh niên lái xe không ra tay, coi vẻ náo nhiệt.
- Tao cho mày chết.
Phó Vĩ cảm thấy mất mặt, đẩy Tô Chi ra, đi đến trước mặt người thanh niên đó.
- Anh Phó Vĩ đừng đánh, anh về trước đi.
Tô Chi vội vàng nói, người thanh niên kia nhìn Diệp Phàm một cái, vẫn cho rằng Tô Chi là bạn gái của Diệp Phàm,cũng sẽ không ra tay mạnh,nói:
- Mày còn đến tao cho mày chết.
Phó Vĩ cảm thấy một sức mạnh kinh hoàng, biết người này không dễ chơi, nói:
- Có gì tối gặp tại Thiên Thi Các.
- Định thoát thân sao, tùy lúc nào cũng được.
Người thanh niên hừ một tiếng, nói xong hắn ta lôi Tô Chi vào chiếc BMV, rồi về.
Về phần Trương Đống, tay kia hình như trên núi, Diệp Phàm tự nhiên không động tĩnh gì, rồi rút chân lại bước lớn. Một lúc sau mới như tỉnh lại.
- Anh Lang, anh gặm chân gà cũng phải để tiếng nó nhỏ tí, cứ răng rắc như thế ai mà chịu nổi, đây là sân bay quốc tế, đừng để mất mặt với người nước ngoài.
Diệp Phàm cố ý nói, vì lúc đó đang có mấy người nước ngoài nhìn vào.
- Ăn một chiếc không? Hàng Toàn tụ Đức chính hãng đấy, nghe nói là đựơc rán rất lâu, muốn mua cũng phải thương lượng 10 ngày mới được đấy, ở đây hành chính hãng rất khó làm.
Lang Phá Thiên nhìn Diệp Phàm, rồi nhìn người thanh niên đó, vào đến trong xe là lôi ra một hộp chân gà cho Diệp Phàm.
Phương Nhất Hào và Trương Đống cảm thấy bị khinh thường, rồi gọi Lâm Đống:
- Lâm thiếu gia, anh xem, tên giả mạo xe quân sự đang rêu rao ở Phổ Hải.
Lâm Đống nhìn Lang Phá Thiên ngồi trong chiếc xe quân sự, rồi lại nói với viên thiếu tá bên cạnh:
- Cổ Hưng, giả dạng xe quân sự mà bị bắt thì bên bộ đội các anh sẽ xử lý thế nào?
- Xử lý thế nào à, trước tiên chưa thu xe, bắt người đến tra khảo truớc.Nếu động đến việc này là lớn rồi.
Cổ Hưng vui vẻ cười nói trả lời, nghiêm chỉnh đi đến trứoc đầu xe của người thanh niên, nghiêm mặt nói:
- Tôi là Cổ Hưng cảnh sát thành phố Phổ Hải, tôi nghi ngờ xe của các anh là xe giả mạo xe quân sự. xin lỗi làm phiền theo tôi một chuyến.
- Giả?
Diệp Phàm cố ý ngây người vài giây, rồi chỉ vào Lang Phá Thiên nói:
- Anh Lang, sao lại có thể làm giả xe quân sự để đi rêu rao, lần này chắc chắn là phiền phức rồi. Chốc nữa có vào đồn cảnh sát rồi, cũng khó mà ra được, an hem tốt, chắc tôi không theo anh rồi, chắc chắn là sẽ bị đánh đập thôi.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1147 : Ở phòng của Tổng thống đi.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
Nói xong hung hăng tiến đến trứoc mặt Tô Chi nói:
- Chúng ta đi, đừng gây thêm phiền phức nữa.
- Đây gọi là anh em sao, có mỹ nhân rồi là quên ngay anh em, nếu có bị đến đồn công an thì cũng phải cùng đi chứ?
Lang Phá Thiên lộ ra vẻ mặt châm chọc.
- Đi xuống.
Thiếu tá Cổ Hưng nghiêm túc nói với Lang Phá Thiên.
- Có em mày giả ấy.
Người thanh niên lái xe không chịu nổi nữa, đẩy hắn ta đi, Cổ Hưng suýt chút nữa lăn ra đất, khi đứng thẳng dậy thì người ta cũng đã vào trong xe rồi.
Diệp Phàm kéo Tô Chi ngồi vào xe, hút điếu thuốc rồi đi. Ở đằng sau chỉ còn lại khuôn mặt mù khói của Phương Nhất Hào và Lâm thiếu gia.
- Anh em, định ở đâu đây?
Lang Phá Thiên liếc qua Tô Chi một cái rồi cười hỏi.
- Khách sạn Phổ Hải thế nào, chúng ta cũng không phải quan chức lớn nào, lấy phòng cho Tổng thống là được rồi.
Diệp Phàm thuận miệng trả lời, nhìn sang Tô Chi bên cạnh rồi cuời nói:
- Thế nào em thấy hài lòng không, chúng ta đi tắm rửa rồi về ngủ cái đã, nếu không buổi tiệc tối nay sợ anh không tham gia được.
- Anh lại khoe khoang rồi, gì mà khách sạn Phổ Hải, gì mà phong cho Tổng thống thôi, hừm.
Tô Chi đương nhiên không tin vào lời nói của Diệp Phàm rồi. Phải biết rằng ở nơi này không có gì là rẻ cả, cứ tối đến là thành phố có nhiều buôn bán nhỏ kiếm tiền.
- Đi thôi, đến khách sạn Phổ Hải, chọn phòng Tổng Thống mà vào, mình cũng phải phóng khoáng tý chứ.
Lang Phá Thiên kéo dài câu nói, người thanh niên kia cũng không lên tiếng gì, xe bắt đầu lao nhanh ra ngoài, như lái máy bay vậy.
- Cái gì? Khách sạn Phổ Hải, phòng Tổng thống? Thằng nhóc này nghĩ đội đặc nhiệm chúng ta là kho vàng hay sao, ài…
Tổng bộ Trấn Đông Hải thở dài .
- Một đêm bao nhiêu tiền?
Lý Khiếu Thiên cười,nhìn thấy Trấn Đông Hải cũng lộ vẻ cười.
- Một đem 15000, đắt như cắt cổ.
Trấn Đông Hảu không mấy vui vẻ nói.
- Không đắt.
Lý Khiếu Phong thản nhiên cười nói.
- Là đô là Mỹ.
Trấn Đông Hải trừng mắt nhìn.
- Ồ, như vậy thì cũng đắt rồi, nếu như để anh ta ở lại 10 ngày mỗi ngày tính đến 100 nghìn tệ, 10 ngày cũng phải đến trên triệu đòng, ôi…
Lý Khiếu Phong cười gượng nói.
- Không sao, tiền đó có người chi.
Trấn Đông Hải đột nhiên nghĩ tới cái gì đó,những nếp cau mày đều đã giãn ra,lộ ra vẻ cười nhạt khác người.
- Haiz, lại đổ lên đầu người khác, chiêu này tôi đã quen anh rồi, dung đến nỗi nát cả ra rồi.
Lý Khiếu Phong lại thở dài.
- Tôi cũng phải nghĩ thực dụng chút chứ, không cần biết có nát hay không chỉ cần dùng tốt là được rồi. Lần này, là giúp Đõ Phong, tiêu rồi sẽ được bù lại mà, nói gì thì nói, anh ta cũng sẽ trả đúng không?
Trấn Đông Hải cười tự nhiên, da mặt này chắc chắn còn dày hơn cả đáy nồi.
- Cũng đúng, tên đó có vẻ có tiền đấy. Nếu Dệp Phàm có thể tìm lại Đỗ Tiểu Nguyệt thì chắc chắn Đỗ Phong sẽ đền đáp, vàu tram triệu chắc cũng không thành vấn đề.
Lý Khiếu Phong cuời.
- Vài trăm triệu à, ít nhất cũng phải vài tỷ ấy chứ.
Trấn Đông Hải thản nhiên cười, hai cặp mắt nhu đang hướng về nhà họ Đỗ của thành phố Phổ Hải.
- Mấy người đi cùng Diệp Phàm cũng đáng lắm, tôi nói việc gì, khi nghe thấy Diệp Phàm làm việc, Lang Phá Thiên và Trương Hùng đều cướp đi. Lần trước không thấy anh ta tiến bộ như vậy, cứ có tiền là được rồi.
Lý Khiếu Phong lại lớn tiếng, có chút chuyển biến.
- Tề Thiên không phải luôn mời Diệp Phàm đến,lần trước khi đi Thái, mấy người đi cùng Diệp Phàm cũng đều kiếm được chút ít, ai ai cũng trở thành triệu phú rồi.
Ngay cả Thiết Chiêm Hùng ngồi ở nhà còn đựợc đến gần 3 triệu mà. Chỉ có Lang Phá Thiên không biết tình hình nên không kiếm được xu nào, tên này luôn luôn lảm nhảm bên cạnh tôi, nói là khi đó không ai nói với hắn ta nên đã bị tổn thất lớn rồi.
Lần này xử lý vụ việc nhà họ Đỗ, tên tiểu Lang này đã vừa lòng, vừa mới đề cập đến đã nói ngay đến bảo hộ mấy cán bộ trưng ương, kiếm tiền…
Đây là kiểu gì, lãnh đạo quốc gia không đi bảo vệ, lại muốn theo Diệp Phàm đi khám phá thế giới này, cừ phải đánh nhau, chém giết mới thích, nếu không cứ tiếp tục thế này thì những thành viên tinh anh đội đặc nhiệm chúng ta đều bị lu mờ vì tiền đi rồi.
Trấn Đông Hải nghi ngờ nói.
- Nếu nói ra cũng có nguyên nhân,Lang Phá Thiên và Trương Hùng cũng tiêu tiền ghê lắm.lương cả năm của họn họ cộng thêm tiền trợ cấp của Đội cũng sẽ không vượt qua 2 trăm nghìn.
Đối với những tầng lớp làm công ăn lương mỗi năm thu được đến mười nghìn thì đây cũng là khoản tiền không nhỏ. Nhưng đối với bọn họ , hai trăm nghìn mà trong tay Lang Phá Thiên thì anh ta không cần 3 tháng cũng sẽ tiêu hết.
Hiện nay kinh tế khó khăn, muốn ép cũng không được. Diệp Phàm lại tìm được con đường kiếm tiền khác, lập ra được con đường phúc lợi tốt.
Hơn nữa, con đường này là đường đường chính chính, không phải là ăn cắp, ăn trộm gì,chúng ta nên ủng hộ họ mới phải chứ?
Lý Khiếu Phong rất hiểu, vì lần trước đi Thái Lan ông ấy cũng đã kiếm được mấy triệu rồi.
- Và cũng là giúp Đội đặc nhiệm chúng ta giải quyết lo lắng pử phía sau, nếu như không có tiền thì bọn chúng lại đi vơ vét lăn lộn thì sao…
Nhưng, những việc như thế sau này chúng ta cũng phải thu thêm phí quản lý mới đúng, vì số tiền mà họ kiếm cũng có chút xã hội đen.
- Chúng ta thu chút phí quản lý là để tẩy trắng giúp họ, còn dùng cả danh nghĩa quốc gia để chứng minh cho bọn họ nữa. Tất cả đều không thể nói là làm không công đúng không anh Lý?
Trấn Đông Hải nghiêm mặt nói, Lý Khiếu Phong suýt chút nữa nghẹn họng trăn trối.
- Tính chất đen, đâu có gì là giống xã hội đen đâu, người ta làm việc kiếm tiền. Chỉ có thể nói thu nhập thêm thôi. Nhưng nếu thu thêm chút phí cũng là việc thong thường, thu một phần cũng được.
Lý Khiếu Phong ngạc nhiên, sau cũng gật đầu.
- Một phần, có ít quá không, cứ quyết định hai phần đi.
Trấn Đông Hải nghiêm nghị nói.
- Hai phần thì tôi không dám lên tiếng, đến lúc đó bọn họ không làm việc thì coi như anh lỗ to rồi. Phí quản lý coi như cũng chẳng có, cứ lấy ví dụ như chuyến đi Thái Lan thì biết, kiếm được cả trên chục triệu đôla Mỹ, một phần thì cũng đến cả triệu rồi, đó không phải là thu nhập ít. Lần này việc nhà họ Đỗ nếu mà thành công thì Đỗ Phong cũng đưa ra 20 triệu hiếu kính Diệp Phàm, chúng ta có thu một phần thì cũng đến cả triệu rồi, thế là đủ rồi.
Lý Khiếu Phong cười nói.
- Cũng được, thế thì quyết định một phần đi, quá rẻ cho bọn nhóc này rồi.
Trấn Đông Hải cười nói rồi gật đầu, nói với viên Đại tá bên cạnh :
- Lập tức nói với Cố tướng quân một câu, sau này có thu nhập như thế thì sẽ phải thu phí quản lý theo tỷ lệ này.
Tổ đặc nhiệm chúng ta không phải giàu có, bộ Tài chính đều muốn rút gốc rễ của đội mình, nói răng lực lượng bên mình không nhiều, hơn nữa cộng thêm cả người làm việc vặt, quét rác, nấu cơm cũng không bằng một nửa binh soái.
Nhưng quân phí lại cao hơn người ta đến vài trăm nghìn. Tiền của Đội đi đâu cả.
Anh biết không, mấy tên đó còn đòi thanh toán với tôi. Anh Lý, anh nói xem những việc mà đội ta làm có gì mà tính toán được thì cũng không thể nói ra trước mặt đúng không?
- Việc đội đặc nhiệm A làm đều là việc đặc biệt,làm sao có thể tính toàn rõ ràng thể hiện ngay bên ngoài được? Các nhân viên trong đội có đi ăn chơi hát hò rồi đánh cuộc gì gì đó thì cũng là vì công việc, cũng chỉ có thể báo cáo trong nội bộ của chúng ta mà thôi.
Họ đều là vì công việc, đương nhiên, không thể tự tiện mà ra ngoài làm mọi chuyện, tất cả đều phải cho bên quân ủy thấy thì cũng không phải trừng mắt lên nhìn.
Việc này không cần phải chú ý đến họ, có thể làm thì gọi họ đến làm. Cứ lấy việc của nhà họ Đỗ thì biết, chỉ cần bảo họ đi làm là được rồi.
Không thể cầm súng mà đi diệt nhà họ Đỗ được. Giang hồ có quy tắc của giang hồ,thế giới này ở đâu cũng có quy tắc cả.
Tồn tại kà có đạo lý. Câu nói này nói rất đúng, có thể giải quyết những việc hỏng bét này, thế giới này cũng mất đi tính đa dạng của nó.
Lý Khiếu Phong lại lý luận.
- Nói vậy cũng đúng, nhưng, việc của nhà họ Đỗ thật phức tạp. Nhà đó không phải chỉ có một mình Đỗ Tử Nguyệt, mà còn là cả dòng họ lớn. Hơn nữa lại còn có cả sự ràng buộc quan hệ huyết thống bên ngoài, quan hệ bạn bè, quan hệ thong gia.. cả thành phố Phổ Hải này, sợ không tạo được mạng lưới quan hệ dũng mãnh.
Trấn Đông Hải có chút lo lắng.
- Yên tâm đi tiểu Trấn, Diệp Phàm nhìn có vẻ kích động nhưng cậu ta thông minh, linh hoạt hơn những người khác. Có Lang Phá Thiên và Trương Hùng trợ giúp nữa thì sẽ làm được gì? Nhà họ Đỗ lớn mạnh nhưng cũng không thể lớn hơn thế giới của Đảng được, ở đây, vẫn thuộc Hoa Hạ của chúng ta, chỉ cần bọn họ tuân thủ quy tắc thì còn phải sợ gì nữa?
Lý Khiếu Phong nói đến đây, liền cao giọng, khiến Trấn Đông Hải ngầm khâm phục.
Cất tiếng nói :
- Anh Lý, giá mà anh trẻ thêm 20 tuổi nữa thì việc của đội đặc nhiệm cũng sẽ giảm được 8 phần.
- Quy luật tự nhiên mà, ai ai cũng phải trải qua, mà việc của đội đặc nhiệm A tôi cũng chỉ làm chút cố vấn mà thôi. Còn việc thực hiện, đấu tranh phải giành cho lớp thanh niên trẻ.
Anh là tổng cục, giúp toàn cục trụ vững là được rồi. Ví dụ việc phòng Tổng thống vừa nãy anh cũng không lo lắng chút gì, việc gì cần tiêu thì tiêu, cần dùng thì dùng, cho dù nhà họ Đỗ không chi tiền thì chúng ta vẫn phải chi, đều là làm việc cho quốc gia, chứ không phải nhét vào túi của ai cả.
Quân ủy cũng đành để cho họ làm vậy thôi, nếu không làm xong việc thì cũng phải cho bọn họ một cái.
Lý Khiếu Phong thiếu chút nữa chửi mắng.
- Thực ra tôi hiểu việc này, Diệp Phàm cũng không để quốc gia thiệt , mỗi lần làm việc đều mang về cho Tổng bộ không ít tiền. Có lẽ đội đặc nhiệm chúng ta đã nợ anh ấy quá nhiều, vứi những người đứng đầu chính phủ thế thì bản than cũng phải đánh đổi nhiều, chúng ta có để anh ta thuận chèo không? Không có. Anh ta chính là một mầm tốt, tâm tính thẳng thắn, cá tính cương trực, đúng quyền thế mà làm việc, nói tóm lại anh ta chính là đấng nam nhi thực sự.
Trấn Đông Hải thở dài, ánh mắt nhìn ra xa, nhìn đến tận mảnh đất Nam trung Hải.
- Đây là quy định ngày trước đã xác lập của Đội đặc nhiệm, chúng ta không tất phải so đo lại. Nếu không sự tồn tại của đội đặc nhiệm cũng chỉ là phi nghĩa.
Lý Khiếu Phong nhìn xa xăm nói.
Xe phanh dài rồi dừng lại trước khách sạn thành phố Phổ Hải cao tới 50 tầng.
- Cuối cùng cũng tới nơi này, tắc đường đến là kinh khủng. Đi tắm trước cái đã sau đó làm chai Whiskey bồi bổ.
Lang Phá Thiên vươn dài người vẻ mệt mỏi cười nói.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương