Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 248 Nguồn: MT
Chương 248: Hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye. (1)
- Ấy, ấy! Đừng có đi mà.
Cao Kỳ vừa thấy không còn meo meo trong tay nữa thì liền cảm thấy mất mát ghê ghớm, vội vàng đuổi theo muốn nắm bắt lại cảm giác kiều diễm mới vừa rồi…
- Đừng có tới đây. Còn tới nữa em chết cho hai người xem.
Hứa Đan Lộ hết lời để nói, ôm chăn quấn chặt lấy thân thể của cô, chính mình không thể nào nói chuyện phiếm cùng đôi cẩu nam nữ này khi không mặc đồ lót được.
Cao Kỳ nhìn nhìn Trương Dương, chỉ đành phẫn nộ mà thu nanh vuốt ma quỷ của mình về, bất mãn mà nói.
- Lộ Lộ này, mấy ngày nay là kỳ đèn đỏ của em, gái già này đến là thê thảm cả ngày phải hầu hạ tên gia súc này. Tuy nói là một ngày một lần, nhưng cứ ngày nào cũng đều đều như vậy thì chị không chết được hay sao. Gái già này không muốn phía dưới của mình bị liệt đâu, cũng đỡ cho em nửa đời sau này phải hầu hạ chị mà…
- Này này, nói ai đấy.
Trương Dương vừa nghe, đây rõ ràng là muốn đổ tội lên đầu hắn đây mà, hắn vội vàng tiến tới vươn tay vỗ vào tuyết đồn nở nang của Cao Kỳ, không ngớt lời kháng nghị.
- Nói chuyện nghiêm chỉnh đi, đừng có đánh trống lảng!
- Này này, anh… đừng có nói sang chuyện khác nhé.
Cao Kỳ lúc này cực kỳ bất mãn, cùng không biết chính mình rốt cuộc mới là người nói sang chuyện khác trước nữa.
- Ai đánh trống lảng đây. Nhanh chóng để cho Lộ Lộ khai báo vấn đề trước đã.
Trương Dương nhìn cô mà hết câu để nói, mới vừa rồi không phải cùng một mặt trận đối phó với Lộ Lộ hay sao, như thế nào lúc này hai người lại lật mặt phát động nội chiến thế này. Quả nhiên là siêu đại ngốc nghếch mà.
- Được thôi.
Cao Kỳ bây giờ mới tỉnh ngộ lại, quay đầu nhìn chằm chằm Hứa Đan Lộ trên giường.
- Đúng rồi, Lộ Lộ, đem chuyện vừa rồi em chưa nói xong khai báo cho rõ ràng đi nào.
Hứa Đan Lộ chu cái miệng nhỏ nhắn, ôm chăn, chớp chớp cặp mắt to mê chết người của cô, nhìn nhìn Trương Dương cùng với Cao Kỳ rồi nghiêng đầu mà nói.
- Không phải là Trương Dương đã chuẩn bị cái hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye hay sao?
- Vậy… Vậy thì cái hệ thống đó cùng với việc tìm người quản lý thì có quan hệ gì nào?
Trương Dương không giải thích được mà hỏi lại ngay.
- Tất nhiên là có liên quan rồi.
Hứa Đan Lộ cười gì hì mà nói tiếp.
- Em đã xem qua đại khái nội dung chính của hệ thống đó, cũng đã đại khái hiểu được nguyên lý hoạt động của hệ thống ấy như thế nào. Anh nói xem hệ thống của anh làm thế nào để nhận biết được người tốt kẻ xấu đây?
- Làm thế nào để nhận biết người xấu à?
Trương Dương cau mày suy nghĩ một hồi, thực sự bộ phận nhận biết này của hệ thống chính là nâng cấp từ các phiên bản cũ lên mà thôi, chẳng qua cũng chỉ là làm cho nó có công năng lớn hơn một chút, hắn nghĩ nghĩ một hồi rồi trả lời.
- Từ động tác tay chân, biểu cảm khuôn mặt, thậm chí là thân nhiệt của người được nhận diện từ máy ảnh hồng ngoại… hệ thống máy vi tính thông qua hơn năm trăm tham số đánh giá cuối cùng sẽ đưa ra kết luận rằng người đó có tạo thành mối uy hiếp cho biệt thự của chúng ta hay không.
- Chính là nguyên lý cơ bản để phát hiện nói dối đúng không?
Trương Dương nghe vậy, ngẩn ngơ, đột nhiên nghĩ tới điều gì, mãnh liệt vươn tay vỗ đầu, nói.
- Ô kìa, vẫn là Lộ Lộ chúng ta thông minh, em nhắc anh mới nhớ!
- Tác dụng lớn nhất của bộ hệ thống này chính là ở chỗ nó đã được trí năng hóa, nói theo cách khác chính là nó có được trí tuệ và năng lực như con người trong việc nhận biết đối tượng mục tiêu có phải là nguy cơ đe dọa chúng ta hay không, so với nguyên lý phát hiện nói dối cũng không có khác là mấy. Cho nên, nếu chúng ta kết hợp cái nguyên lý này của hệ thống cùng với một ít tác dụng của nguyên lý phát hiện nói dối kia thì vào lúc người phỏng vấn không hề nghĩ tới tình huống này thì chúng ta sẽ phán đoán được độ trung thành của họ đối với Công ty Nữ Oa, hay cũng chính là phán đoán được hắn có nói dối chúng ta hay không, đúng không?
- Không sai, em chính là có ý như vậy!
- Ái chà, Lộ Lộ chúng ta quả nhiên khôn ngoan hơn người mà. Cứ thế này thì đối với một số thành viên trung tâm của các bộ phận mà nói thì chúng ta hoàn toàn có thể yên tâm rồi.
Trương Dương kích động mà chà xát hai bàn tay, rồi nói rằng.
- Chỉ có điều tuy là mọi việc đã sẵn sàng nhưng vẫn còn phải chờ cơ hội...
Trương Dương suy nghĩ một hồi, có chút tiếc hận mà nói tiếp.
- Vẫn còn phải chờ cô em vợ của chúng ta xuống đây nữa mới có năng lực phát triển, cài đặt bộ phận phần mềm cho hệ thống được.
- Ừ, mà lại nói kỳ nghỉ đông của Đan Oánh và Đan Đồng không phải là bắt đầu từ hôm nay chứ?
- Hai người yên tâm đi, vé máy bay cho các em ấy anh đã chuẩn bị từ trước rồi. Chỉ cần các em ấy lên máy bay thì lúc đó anh sẽ đi đón các em ấy về.
Cao Kỳ bên cạnh vừa nghe, bắt đầu hướng lên mọt chút, ngồi vào bên cạnh mép giường.
- Hì hì, Lộ Lộ này, Đan Đồng cùng Đan Oánh chính là hai tiểu mỹ nhân đấy nhé, em có yên tâm để cho cái tên anh rể háo sắc này đi đón các em ấy hay không?
Cô vươn tay ra chọc chọc Trương Dương, ý muốn nói là: hôm nay cô nàng còn chưa cho hắn ăn no đâu đấy!
Hứa Đan Lộ nghe vậy liền liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, cười hì hì mà hỏi.
- Đúng vậy, trên đời này làm gì có chuyện có anh rể nào không động lòng với hai cô em vợ xinh đẹp được đây? Dương tử, anh cảm thấy Đan Đồng và Đan Oánh thế nào nào?
- Thế nào là thế nào?
Không biết tại làm sao trong đầu Trương Dương đột nhiên nhớ tới chuyện buổi sáng sớm tinh mơ hôm ấy không cẩn thận đã động tới cặp meo meo săn chắc của Hứa Đan Đồng, cũng chính là một trong hai cô em vợ của hắn, khuôn mặt cùng với dáng người của cô bé không có chỗ nào chê được.
- Thế nào? Nói thực xem có phải là anh có ý nghĩ gì đó không đúng chừng mực với các em ấy hay không?
- Không! Cam đoan thật lòng là anh không có quan hệ gì đâu.
- Các em ấy không đủ xinh đẹp ư? Không đủ sức làm động lòng anh được hay sao?
- Không phải, đương nhiên các em ấy đều xinh đẹp.
Câu này là hắn nói thật lòng.
- “Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài” nha, Lộ Lộ, rõ ràng là nên để Trương Dương cùng với các em ấy luôn đi.
Vẻ mặt Cao Kỳ lơ đãng mà nói luôn.
- Đừng có thế mà…
Trương Dương vác vẻ mặt không nói được gì ra cho các cô xem.
- Dương tử…
Hứa Đan Lộ nhìn nhìn Trương Dương, vừa cười hì hì vừa nói, nhìn không ra lời nói của cô là thực hay là giả.
- Cái này thì còn chờ xem bản lĩnh của anh thế nào đây. Là một người chị, em chỉ hy vọng các em của mình tìm được một chỗ nương thân tốt là được.
Trương Dương bất đắc dĩ mà chắp tay lạy một cái.
- Hai vị tỷ tỷ, các chị tạm tha cho tôi đi.
- Ơ kìa, đừng chối, đây là nói chuyện thực sự với anh đấy nhé. Em, Lộ Lộ còn cả Kiều tỷ tỷ so với anh đều hơn vài tuổi, anh nên có vài cô em bé nhỏ chứ?!
Cao Kỳ khe khẽ nói.
- Đâu phải, Lộ Lộ này rõ ràng nhỏ hơn anh mà.
- Không đúng, em cũng lớn tuổi hơn anh mà chỉ là vì hộ khẩu em vốn bị khai sai đi. Không tin hôm nào anh hỏi mẹ em mà xem!
- Xùy! Các em đều là chê anh nhỏ tuổi mà đuổi anh đi chứ gì.
- Ha ha, anh chột dạ rồi đúng không?
Cao Kỳ từ bên mép giường đứng lên, duỗi cái thắt lưng làm biếng một cái.
- Ta đi ngủ trước một giấc đây, buổi chiều còn phải đi làm nữa. Hai người cứ tiếp tục thảo luận chuyện một con rồng cưỡi ba con phượng đi nhé.
- Đừng mà, hôm nay còn chưa có cái đó mà!?
Trương Dương kéo lấy cánh tay Cao Kỳ, mấy ngày nay hắn bị Cao Kỳ cùng với Hứa Đan Lộ cho ăn cực kỳ kiêng khem, một ngày chỉ được có một lần, hơn nữa là các cô thay phiên nhau. Chỉ có điều là từ năm ngày trước, Lộ Lộ bước vào thời kỳ đèn đỏ, cho nên một mình Cao Kỳ nhận lấy trọng trách giúp hắn kiếm điểm tích phân, nhưng mà hôm nay đánh chết thế nào cô cũng không cho hắn ăn một miếng. Trương Dương cảm thấy tiếc nuối lắm, cái này là ba điểm tích phân đấy nhé, tiếc là không thể nói chân tướng cho các cô bây giờ được.
- Ơ kìa má ơi, ta không được, hôm nay ta không được đâu. Lộ Lộ, không phải em đã qua năm ngày rồi hay sao, em… em cuối cùng cũng nên làm nghĩa vụ một chút đi. Còn nếu thật sự không có được thì còn có Hứa Đan Đồng và cả Hứa Đan Oánh nữa. Mà không, Đan Oánh vẫn còn quá nhỏ, anh bỏ qua cho con bé đi.
Tròng mắt Cao Kỳ lập tức chuyển đi.
- Kiều Hi Nhi cũng được, chỉ có điều cũng không biết thế nào cô ấy gần đây bận lắm. Đúng rồi, hay là anh đi tìm Dương Tĩnh tỷ đi, cô ấy là bác sĩ nói không chừng là có cách giúp anh giải quyết vấn đề này đấy.
- Thế nhé!
Không đợi Trương Dương kịp có thời gian phản ứng lại, Cao Kỳ đã chạy biến đi nhanh như chớp!
Cô ấy vừa đi, Hứa Đan Lộ liền cười khanh khách mà nhìn Trương Dương, chậm như rùa mà duỗi thắt lưng làm biếng một cái rồi vươn tay vỗ vỗ chính cái miệng nhỏ nhắn của mình.
- Em cũng mệt mỏi quá rồi, cho dù là có muốn cho anh làm thì cũng chẳng có sức lực mà phục vụ đâu. Chỉ có điều anh cũng không thể trách em được, ai mượn anh không bắt lấy Kiều tỷ tỷ trước cơ chứ.
- Nếu không thì thực ra cũng còn có Dương Tĩnh tỷ đấy mà.
Cô đưa ánh mắt ẩn ý sâu xa nhìn Trương Dương rồi cười cười nói.
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 249 Nguồn: MT
Chương 249: Hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye. (2)
Trương Dương nhìn nhìn lại Hứa Đan Lộ, cô làm bộ dường như chẳng hề có chuyện gì nhưng trong lòng Trương Dương cũng hơi hơi bồn chồn, chuyện giữa hắn và Dương Tĩnh ấy, không phải là cô đã nhìn thấy được điều gì đấy chứ?
Nhưng mà cũng may là Hứa Đan Lộ không có tiếp tục nói tiếp chuyện này, tuy là nhìn bộ dáng của cô bây giờ tựa hồ như đã biết chút ít điều gì đó rồi.
Đến gần lúc chạng vạng thì Trương Dương và Hứa Đan Lộ cùng nhau đi đón hai chị em Hứa Đan Đồng và Hứa Đan Oánh, sau khi hai cô em vợ mỹ nữ này nhìn thấy Hứa Đan Lộ thì ba chị em ngay lập tức ôm chầm lấy nhau giống như là những chị em đã thất lạc nhiều năm rồi vậy, suốt dọc đường về nhà mấy người tán gẫu không hết chuyện.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Hứa Đan Oánh lúc này mới chia tay hai cô chị của mình mà đi đến phòng Trương Dương để nghiên cứu phần mềm hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye.
Trương Dương đem ý tưởng Hứa Đan Lộ vừa nói lúc sáng nói lại cho Hứa Đan Oánh, Hứa Đan Oánh liền nói yêu cầu này không khó bởi vì nếu so sánh nguyên lý phát hiện nói dối đó với nguyên lý hoạt động của hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye thì dễ nuốt hơn nhiều.
Trương Dương nghe cô nói vậy trong lòng nổi lên một trận phấn thích, chỉ cần có hệ thống phát hiện nói dối này thì về sau phỏng vấn thành viên mới cho Công ty Nữ Oa đã có thể nhàn hạ hơn nhiều rồi.
- Nhưng mà cái này cứ chờ đến lúc đưa hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye đi vào hoạt động trước rồi hãy tính.
Hứa Đan Oánh nhìn nhìn Trương Dương, lấy ra chiếc laptop của cô rồi nói.
- Hiện tại thử xem trước một chút sức mạnh của hệ thống giám sát ma thuật của chúng ta nhé.
Cô đưa bản chính phương án thiết kế phần mềm đến máy tính của Trương Dương, sau đó tranh phần đi trước thẳng bước lên tầng năm.
Tiếp đó dựa trên số liệu đã có thực hiện chương trình.
- Thành bại tùy thuộc vào hành động này đây.
Cài đặt chương trình hoàn tất, sau khi kiểm tra lại toàn bộ các thiết bị đo lường vẫn hoạt động bình thường, Trương Dương thoáng thở nhẹ ra một hơi, nhẹ nhàng ấn phím “enter” xuống, chính thức lần đầu tiên vận hành toàn bộ hệ thống theo dõi “Mắt ma ưng” này.
A! Trên cái màn hình cực lớn ngay lập tức xuất hiện mười tám khung hình video, mỗi một khung hình vừa vặn tương ứng với một góc máy ảnh hồng ngoại được đặt trong biệt thự.
Quả nhiên, chất lượng của những cái máy ảnh hồng ngoại này đúng là hàng tốt mà, hình ảnh trên này quả thực rất rõ ràng. Chỉ cần ngồi đây mà xem cũng thấy được phạm vi theo dõi của mỗi máy ảnh đều rất lớn và xa, đồ vật ở cách xa một trăm mét cũng có thể thấy được rõ ràng, bốn phía biệt thự bất luận là cái gì, ở ngõ ngách nào đều được ghi hình rõ mồn một.
- Chất lượng hình ảnh đã không còn là vấn đề rồi.
Trương Dương nhìn nhìn hình ảnh hiện lên trên màn hình, lại nói.
- Nhưng chưa biết trí năng tự động phân tích kia có hoạt động hay không đây?
- Đúng vậy, cái này mới chính là mấu chốt của vấn đề, chỉ tiếc là… hình ảnh hiện tại truyền về chính mình nhìn cũng không có thấy điều gì bất thường cả.
Hứa Đan Oánh nhìn nhìn ngắm ngắm, cố ý phóng to để quan sát cho kỹ từng khung hình trong đó, phóng đại phạm vi theo dõi cho lớn hơn nhưng kết quả vẫn không có phát hiện được điều gì, giờ phút này bốn phía quanh biệt thự thực sự không có điều gì bất thường cả.
Ngoại trừ một số công nhân đang thi công tại công trường ra thì chẳng có một chút động tĩnh nào cả. Thế thì làm sao có thể xác định là bộ hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye này có thể có trí năng tự động nhận biết hay không? Trong lòng hai người giờ phút này không có cách nào phân biệt được.
Nhưng mà, ngay tại lúc hai người còn đang do dự không biết làm cách nào để xác định xem tác dụng chủ yếu của bộ hệ thống này có hoạt động hay không thì “Chức năng báo động trước” của hệ thống cuối cùng cũng có tín hiệu nhấp nháy, hệ thống hình ảnh đột nhiên lóe lên phát ra một cái thanh âm cảnh cáo trầm trầm.
- Cảnh báo, trong phạm vi bốn mươi hai mét có người hiện đang thăm dò biệt thự. Mức độ nguy hiểm tình hình: cấp năm.
Trương Dương cùng Hứa Đan Oánh liếc mắt nhìn nhau một cái, thứ này thực sự đã hoạt động rồi này… Mức độ nguy hiểm của tình huống là cấp năm à…
Đây là tình huống loại gì vậy? Có vẻ như cái mức độ nguy hiểm này có chút nghiêm trọng thì phải.
- Phạm vi bốn mươi hai mét à?
Trương Dương suy nghĩ một hồi, nếu là khoảng cách bốn mươi hai mét thì cũng chính là khoảng cách từ biệt thự tới tổng bộ Công ty Nữ Oa tương lai cũng như toàn bộ nhà xưởng của Nữ Oa dược nghiệp gần đây mà.
Sau khi Chu Lôn Phát đem toàn bộ sức người sức của dưới quyền hắn ra sức đẩy nhanh tốc độ hoàn thiện công trình, thì tổng bộ Công ty Nữ Oa tương lai cùng toàn bộ hệ thống nhà xưởng của Nữ Oa dược nghiệp cơ bản nền móng đã được hoàn thiện, hiện tại đã tiến vào giai đoạn thi công thứ hai, cho nên hiện tại dù là ban đêm cũng có một số nhân viên ở lại thi công tại đó.
Nếu không khác với dự kiến thì người nhìn trộm biệt thự lúc này chính là đứng từ vị trí phía trên dàn giáo công trình dang dở bên đó đây mà.
Tình hình nguy hiểm cấp năm? Dựa theo mức độ đã định thì chính là cấp độ thấp nhất, không có nguy hiểm trực tiếp đến biệt thự, nói cách khác thì người nhìn trộm biệt thự kia có khả năng là chỉ nhìn biệt thự tráng lệ mà ao ước có được một cái giống thế thôi, cho nên cũng không có bất cứ hành động khả nghi nào khác.
Có thể chỉ là một tên háo sắc, cũng có thể là một tên trộm mà cũng có thể là người đến nghiên cứu địa hình của sở kiến trúc…
Nếu là hai cái loại người đằng trước thì Trương Dương không có gì lo lắng lớn cả. Bởi nếu là một tên háo sắc thì đám mỹ nữ trong biệt thự này ý thức phòng bị cũng không có kém cạnh chút nào, hơn nữa thủy tinh cường lực có tác dụng ngăn lại việc coi trộm từ bên ngoài. Còn nếu hắn là một tên trộm vặt mà cho dù hắn có muốn trộm được đồ thì cũng phải xem hắn có năng lực đi vào đến cửa được hay không đã.
Điều khiến Trương Dương lo lắng chính là loại người thứ ba kia, đối phương có thể là do tập đoàn sát thủ hoặc là những thế lực muốn trả thù hắn phái tới để khảo sát địa hình trước hay không chứ?!
Khả năng xảy ra cái loại này là rất lớn!
Trong khoảng thời gian gần đây, bên ngoài tuy là trời yên biển lặng, nhưng mà Hứa Đan Lộ cũng đã nói qua với hắn rằng bọn Trần Thiên Hùng chí ít cũng đã phát hiện khá nhiều nguy cơ nhằm vào những mỹ nữ trong biệt thự, còn tiến hành bám đuôi theo dõi từng người một.
Điều này chứng minh rằng không phải đối phương không có hành động gì, mà là bọn chúng đang đợi cơ hội, đang chờ đợi một cơ hội thực sự tốt để ra tay.
Không nói đến Đỗ gia và Bát Hắc đào là hai tổ chức có mối thù hận sâu sắc với hắn, mà hiện tại người Thái gia khẳng định cũng hận thấu xương Trương Dương hắn rồi. Tình cảnh đối mặt hiện này chính là cái loại địch thủ trong bóng tối còn chính mình lại ở ngoài sáng cho nên hắn tạm thời cũng không có biện pháp nào toàn vẹn được, chỉ có thể giữ vững thế phòng thủ. Bởi rằng hắn bây giờ còn không có đủ lực lượng, nhưng đó cũng chẳng phải là điều không thể thay đổi được…
Chỉ cần hắn đem đại bản doanh thức dậy, phát triển vững chắc, tập đoàn Nữ Oa bắt đầu đi vào quỹ đạo thì đó chính là lúc hắn phản kích.
Còn bây giờ biện pháp tốt nhất có thể làm chính là dù có chuyện gì xảy ra trước mắt cũng phải có dũng khí mà lập tức tóm lấy gọn gàng, chỉ có làm cho bọn chúng cảm thấy đau đớn thì bọn chúng mới không dám ra tay lại lần nữa.
- Xem xét nguồn gốc phát ra cảnh báo tình hình nguy hiểm, phóng to hình ảnh.
Hứa Đan Oánh liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, di chuyển rồi nháy đúp con trỏ chuột máy vi tính lập tức phóng to hình ảnh được truyền tải trên màn hình từ hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye.
Trương Dương vừa nhìn quả nhiên là khoảng chừng hơn bốn mươi mét ngoài kia, chắc là trong một cái góc xa xôi tại vị trí là tầng lầu thứ mười bảy tổng bộ tập đoàn Nữ Oa tương lai, một người đàn ông trung niên mặc áo gió màu đen, khoảng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nét mặt tang thương cùng chòm râu lún phún đang lén lút cầm một cái ống nhòm nhìn hướng về phía biệt thự, hình như là đang nhìn trộm.
Trương Dương nhíu mày, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Hứa Đan Lộ, vừa giải thích tình hình cho cô một chút cô liền tỏ vẻ sửng sốt thấy rõ, ngay lập tức đáp lời.
- Em biết rồi. Hôm nay là ca trực của Lão Ý, để em nói ông ấy bắt người.
Khoảng chừng năm phút đồng hồ sau, Trương Dương lần thứ hai nhìn xuống hình ảnh được phóng to của hệ thống, tình hình đã có sự thay đổi, hiện tại Lão Ý mang theo năm sáu người xuất hiện phía sau người đàn ông trung niên khoác áo gió màu đen kia như ma quỷ xuất hiện.
Vẻ mặt người đàn ông kia lộ rõ vẻ sợ hãi, tưởng chừng như muốn vứt bỏ ống nhòm trong tay mà chạy nhưng ngay lập tức đã bị Lão Ý tung một đòn trực tiếp khiến hắn ngã ngược, rồi ông ta tịch thu ống nhòm trong tay hắn.
Lúc này Trương Dương mới gọi điện thoại cho Lão Ý.
- Giúp tôi xem xem từ góc độ của hắn đứng thì có thể nhìn thấy cái gì nào?
- Đầu nhi, từ chỗ này nhìn không thấy cái gì cả, chỉ có điều vừa khéo trông thấy cửa chính của biệt thự.
Lúc trước đám người Lão Ý vẫn hay gọi Trương Dương là Trương tổng, nhưng Trương Dương nghe thế không thể nào thấy quen được cho nên nói bọn họ hiện tại đổi giọng gọi là “Đầu nhi”, dần dần đám người bọn họ cũng đã quen gọi vậy.
Trương Dương suy nghĩ một chút, liền đó phân phó cho Lão Ý.
- Chờ tôi một chút, đem hắn ta xuống tầng một, tôi lập tức đến đó.
Trương Dương vốn là muốn nói Lão Ý tự mình thẩm vấn người đàn ông kia là được, sau đó nghĩ lại vẫn thấy rằng chính hắn tự mình đi xem một chuyến vẫn hơn.
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 250 Nguồn: MT
Chương 250: Kẻ rình trộm.
- Đan Oánh, em cứ tiếp tục ở trong này chạy thử chương trình nhé, anh đi chút rồi sẽ trở lại.
Trương Dương nghĩ nghĩ rồi lại dặn dò cô thêm câu nữa.
- Đúng rồi, gọi chị của em lên đây làm quen một chút luôn nhé.
Chừng bảy tám phút sau, Trương Dương đã có mặt tại lầu một cao ốc tổng bộ Nữ Oa tương lai, bên cạnh nơi đó được dựng một phòng quản lý hoạt động tạm thời, chủ yếu là để có chỗ cho nhân viên thiết kế và những người thuộc bộ phận bảo an có ca trực ở tạm.
Cùng lúc Trương Dương đến đó thì người phụ trách thiết kế công trường Bàng Vượng cũng vừa đến thực nghiệm, người đàn ông trung niên khoác áo gió màu đen nọ đang bị trói lại chẳng khác gì chiếc bánh chưng mà nằm trên mặt đất.
Hắn một mặt vừa dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn nhìn Bàng Vượng, một mặt luôn miệng cầu xin tha thứ.
- Không phải là tôi cố tình đâu mà, chỉ là tôi nhất thời bị kích thích quá độ mà thôi. Nhìn các cô nương trong biệt thự bộ dạng ai nấy đều xinh đẹp mỹ miều, cho nên… Cho nên tôi mới nảy sinh tà tâm… Tôi thề là không dám có lần sau nữa đâu. Bàng đốc công, ông tha cho tôi với, nể tình tôi theo ông nhiều năm nay ông giúp tôi nói vài câu với người ta được không.
Cái người tên Bàng Vượng kia sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, hung hăng mà trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi có chút do dự mà liếc nhìn Trương Dương một chút, từ tốn mà thương lượng.
- Trương tổng, người này tên là Tào Đích Tài, thực sự là người đã theo tôi ba bốn năm nay rồi, tôi cũng không nghĩ tới là hắn có gan làm ra những chuyện bực như thế này, tôi lập tức sa thải hắn ngay.
Bàng Vượng đưa chân hung hăng đạp người đàn ông trung niên tên gọi Tào Đích Tài đang lê trên đất kia một cú, rồi chửi như tát nước.
- Mày là cái đồ ăn cháo đái bát, vương bát đản! Tao đã có thiện ý giúp đỡ mày, hơn nữa ở chỗ này mày còn kiếm được khoản tiền công hơn gấp hai ba lần bên ngoài mà mày lại dám làm ra những chuyện không bằng loài cầm thú làm ra như vậy sao. Đừng có nghĩ là mày về sau có việc làm tại chỗ của tao.
Sau khi đạp hắn mấy cú, Bàng Vượng mới nhìn nhìn lại Trương Dương, thấp giọng nói rằng.
- Trương tổng, mong là ngài nể tình nể mặt tôi, hắn đã đi theo tôi làm việc nhiều năm mà tạm tha cho hắn lần này, không báo án có được không? Dù hắn là một tên lưu manh không vợ không con nhưng lúc bình thường cũng có thể coi là người tốt. Có thể là tại gần đây trong công trường đang tháo dỡ vài phần cho nên hắn mới nhất thời xúc động mà làm ra những chuyện bất nhân loại này.
- Lưu manh?
- Vâng, là một tên lưu manh, ngày thường hay ứng tiền công ra ngoài chơi, nhưng gần đây bởi vì đẩy nhanh tiến độ công trình cho nên hắn cũng đã hơn nửa tháng không có đi ra ngoài rồi.
- Thật không?
Trương Dương từ từ đi đến trước mặt người đàn ông trung niên kia mà nhìn hắn một cái. Trên mặt người nọ lập tức lộ ra một chút vẻ đáng thương, thậm chí nước mắt hắn cũng đã chực chờ tại tròng mắt rồi.
- Trương tổng, Trương tổng xin ngài tha cho tôi lần này, về sau tôi thề không dám làm thế nữa.
Trương Dương do dự một chút, Lão Ý bên cạnh đi lại gần phía hắn đưa cái ống nhòm mà người đàn ông tên Tào Đích Tài kia dùng cho Trương Dương, thấp giọng nói.
- Là loại ống nhòm quân sự, còn có cả chức năng phóng đại.
- Hả?
Trong lòng Trương Dương rùng mình một chút, liếc nhìn người đàn ông kia một cái. Tên đàn ông trung niên đó cõ lẽ không đoán được thông tin mà Lão Ý vừa báo lại cho Trương Dương là như thế nào cho nên vẫn cứ lê trên đất mà cầu xin tha thứ.
Trương Dương suy nghĩ một chút rồi gọi người chủ thầu Bàng Vượng đến bên cạnh hỏi.
- Cái người Tào Đích Tài này theo ông đã bao lâu rồi?
Bàng Vượng nghĩ nghĩ một hồi rồi trả lời.
- Bốn năm, không, đúng hơn là ba năm rưỡi.
- Ông có thể cam đoan là trong khoảng thời gian gần đây hắn thật sự không có đi ra ngoài lần nào chứ?
- Cái này…
Bàng Vượng chần chừ một chút, nhíu mày lại mà nói.
- Gần đây công trường luôn luôn đẩy nhanh tiến độ thi công, cho nên nếu như nói là có thời gian ra ngoài thì đúng ra là vẫn có. Chính là lần liên hoan gần đây, sau khi kết thúc tiệc liên hoan thì từng người một rời đi. Cái tên Tào Đích Tài này dường như là đưa chân theo con thỏ nào đó cho nên mất dạng nguyên một ngày. Ngày hôm sau hắn còn đến làm muộn, nhưng mà tôi cũng đã quở mắng hắn một hồi rồi, hắn cũng đã cam đoan là không dám có lần sau nữa.
- Thế này, lão Bàng, tôi muốn mang người này đi một chút.
Trương Dương liếc mắt nhìn người đàn ông nọ một cái, thanh âm không nhẹ không nặng chỉ vừa vặn đủ cho người đàn ông mặc áo gió màu đen kia cũng nghe thấy được.
- Ấy…
Bàng Vượng xem ra có chút lưỡng lự, nhìn Trương Dương rồi đưa vẻ mặt thẹn thùng hỏi hắn.
- Trương tổng, chuyện nghiêm trọng đến mức như vậy hay sao?
- Ông sợ gặp khó khăn gì hay sao, tôi sẽ nói một tiếng với Chu tổng của các ông được chứ?
- Làm sao có thể phiền hà đến lão nhân gia ấy được chứ.
Rồi hắn đưa chân đá Tào Đích Tài trên mặt đất một cú nữa, mắng.
- Khốn nạn, cuối cùng lại khiến cho ông mày phiền phức thế này. Cho dù bây giờ Trương tổng có bỏ qua cho mày thì tao cũng sẽ không tha cho mày đâu.
Vừa dứt lời, Tào Đích Tài trước giờ vẫn lê chân trên mặt đất đột nhiên vùng vẫy đứng lên. Tất nhiên, đứng lên là hắn đã muốn chạy ngay nhưng còn chạy chưa được vài bước thì một trong số những thủ hạ của lão Ý đã duỗi chân đá một cái trực tiếp khiến hắn trượt chân, một vài thủ hạ khác thấy thế lập tức nhào tới cùng nhau tay đấm chân đá lên toàn thân Tào Đích Tài.
- Được đấy tên khốn, còn muốn chạy à!
Thấy thế, Bàng Vượng sắc mặt lại khó coi hơn trước, cái chuyện rình trộm như thế này cùng lắm cũng chỉ cho người ta đánh đập một hồi là xong, thế nhưng mà cái tên Tào Đích Tài này lại có ý nghĩ muốn bỏ chạy trước mắt nhiều người như vậy, có thể thấy được hắn đã làm chuyện mà người khác còn chưa nhận thấy được bằng không Trương Dương kia cũng chẳng có ý muốn bắt hắn lại làm gì.
- Trương tổng…
Sắc mặt Bàng Vượng chuyển sang trạng thái cực kỳ khó coi, hắn nói tiếp.
- Tôi… Thật sự là người có lỗi, đã không quản giáo tốt người dưới của mình.
Trương Dương liếc nhìn Bàng Vượng một cái, ảm đạm cười mà nói lại.
- Không có việc gì đâu. Nhưng mà nếu ông có thể hỏi được hành tung gần đây của hắn cho tôi biết thì thực là tốt, tôi sẽ để lão Ý qua gặp ông.
Trương Dương đem cái người tên Tào Đích Tài kia giao cho lão Ý, rồi liền quay lại biệt thự. Dọc đường đi, trong lòng hắn liền có cảm giác nặng nề, hắn không nghĩ tới đối phương thực sự ra tay mà lại là xâm nhập từ xung quanh biệt thự của hắn. Nếu không phải là do hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye phát hiện được thì không chừng cái tên Tào Đích Tài kia còn làm những chuyện không ngờ khác nữa kia.
Nhìn thấy Trương Dương mang vẻ mặt trầm ngâm mà trở về biệt thự, Hứa Đan Lộ vội vàng ra đón hắn, đỡ lấy chiếc áo khoác ngoài hắn đang cầm rồi mở miệng hỏi.
- Có chuyện gì vậy? Mới vừa rồi em nghe Đan Oánh nói lại là các anh bắt được một tên háo sắc.
- Chỉ có điều là em đã hỏi qua tất cả các chị em trong biệt thự. Vì rằng bên cạnh biệt thự là công trường đang thi công cho nên mọi cửa sổ đều được các cô đóng chặt, hơn nữa đều được thả rèm che, còn các phòng tắm thì đều nằm ở phía khác cho nên hẳn là không có tổn thất cái gì chứ?
- Cái tên đó không phải là tên háo sắc!
Trương Dương nhìn nhìn vẻ mặt mất bình tĩnh của cô, trong lòng muốn an ủi cô một chút.
- Hắn sử dụng ống nhòm quân sự, có cả tính năng phóng đại. Cho nên anh đã để cho lão Ý đem hắn đi cạy miệng điều tra ngọn ngành. Chắc hơn năm mươi phần trắm là tên này bị người ta mua chuộc để giúp bọn chúng nghiên cứu địa hình biệt thự, xem ra có vài người thực sự muốn xuống tay đối với chúng ta đây.
- Yên tâm đi, Dương tử. Hiện tại tại đất Mai Ninh này, bọn họ không có năng lực lớn như vậy đâu. Với lại hiện tại chúng ta đã có bộ hệ thống theo dõi kia của anh thì biệt thự của chúng ta có thể nói là vách sắt thành đồng rồi còn gì.
- Ừ, thế em xem trước bộ hệ thống này một chút đi.
- Anh rể, anh yên tâm đi. Vừa rồi em cũng mới kiểm tra qua, hệ thống không có vấn đề gì chỉ tiếc là các camera không ngờ không đủ năng lực theo kịp, tạm thời chỉ có thể theo dõi trong phạm vi hai ba trăm mét là có hiệu quả thôi. Nhưng mà em cũng đã tính qua, chờ sau khi tổng bộ công ty cùng nhà xưởng ở bên cạnh đều được xây dựng xong thì chúng ta sẽ lợi dụng kiến trúc và độ cao của nhà xưởng và cao ốc tổng bộ trang bị thêm một ít camera nữa, như vậy về sau bọn người xấu kia đừng nói là tiến công vào biệt thự, dù chỉ là muốn tới gần thôi cũng là vấn đề khó rồi.
Hứa Đan Oánh nhanh chóng đi tới, đứng ở bên cạnh chị gái của cô rồi cười cười nói.
Lại nói hiện tại chiều cao của Hứa Đan Oánh đã vượt qua Hứa Đan Lộ một chút rồi, chỉ là dáng người không có nóng bỏng mắt bằng chị gái cô mà thôi. Hai chị em nhà này đứng chung một chỗ, một người xinh hiện đại, một người đẹp cổ điển; một người thường xuyên mặc váy mini siêu ngắn lại xòe, một người thì hay mặc sườn xám xanh màu nước biển dài đến đầu gối, sự phối hợp thế này đúng là rất mới mẻ.
- Được, có những lời này của Đan Oánh thì anh rể yên tâm rồi.
Hứa Đan Lộ quay sang Hứa Đan Oánh liếc mắt một cái, thấp giọng nói.
- Nha đầu thối này, không được nói hươu nói vượn nhé. Cái gì mà anh rể này, anh rể nọ chứ…
- Anh rể, anh rể!
Hứa Đan Oánh chun cái mũi thẳng của cô lại, cứ liên tục gọi.
- Em cứ gọi đấy, hì hì!
Hứa Đan Lộ vẻ mặt không biết phải làm sao nữa, vươn tay bẹo lấy cái mũi đang chun lại của cô, sau đó giả bộ ngửi ngửi rồi cau mày nói rằng.
- Cả người hôi rình, em mau đi tắm rửa đi!
- Hừ!
Hứa Đan Oánh xoay xoay thân mình.
- Hai người là sợ em gây trở ngại thế giới riêng tư của hai người chứ gì.
- Làm gì có chuyện đó.
Trương Dương vội vàng xua tay làm sáng tỏ.
- Mặc kệ là có phải hay không. Em quả thực cũng muốn đi tắm rửa sạch sẽ một cái rồi.
Hứa Đan Oánh cười tủm tỉm mà giơ móng vuốt ra vẫy vẫy.
- Bye bye!
Hứa Đan Oánh vừa đi, Hứa Đan Lộ liền lén lút tiến đến bên cạnh Trương Dương, vươn tay nhẹ nhàng gạt gạt xoa xoa cái vị trí trọng yếu của Trương Dương, ý vị thâm trường mà nói rằng.
- Dương tử, người ta… người ta, việc ấy đã kết thúc rồi.
- Hả? Cái gì kết thúc?
Hiện tại Trương Dương đang nghiêm túc mà kiểm tra lại hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye, cảm thấy đúng là những tính năng mong muốn đối với hệ thống đã thực hiện được toàn bộ, quả nhiên là cô em vợ của chính hắn là thiên tài đây.
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 251 Nguồn: MT
Chương 251: Ăn vụng.
- Hả, thật không?
Trương Dương ngạc nhiên mừng rỡ một hồi, chính hắn đã ngóng trông cái ngày này đến bạc cả tóc rồi mà. Từ khi hao phí bốn mươi điểm tích phân chuẩn bị bộ tài liệu kỹ thuật cùng công nghệ sản xuất vật liệu hợp kim niken siêu chịu nhiệt đời thứ năm cho nhạc phụ đại nhân tương lai thì cái số dư điểm tích phân của hắn đã trở về zero.
Tuy rằng là mấy ngày nay dựa vào kỹ năng phòng the tuyệt hảo của thuật giao hợp cao cấp kia hắn cũng đã kiếm được ba mươi điểm tích phân, nhưng mà đến khi Hứa Đan Lộ đến kỳ đèn đỏ lại thêm cả Cao Kỳ liên tục đình công cho nên gần hai ngày nay hắn chưa có được làm cái chuyện đó.
Không biết có phải là bởi tác dụng phụ của việc học cái thuật phòng the cao cấp kia mang đến hay không nữa, với cả khát khao kiếm điểm tích phân chờ chực trong hắn cho nên hiện tại Trương Dương có vẻ như đối với mấy cái chuyện ooxx đấy đặc biệt cảm thấy hứng thú. Hắn hận là mình không thể có hai mươi bốn giờ một ngày mà vần nhau với các nàng ở trên giường ấy.
Nhưng để Trương Dương có phần xấu hổ chính là hiện tại ngay cả Cao Kỳ dũng mãnh cũng đều sợ ham muốn của hắn, một ngày nhiều lắm cũng chỉ cho hắn làm có một lần, ngày hôm qua và cả ngày hôm nay nữa cô rõ ràng đã hoàn toàn đình công với hắn, nói là phải chờ sức khỏe khôi phục lại mới nói tiếp được.
Trông ngày trông đêm cuối cùng kỳ đèn đỏ của Hứa Đan Lộ cũng đã kết thúc. Quả nhiên vẫn là Hứa Đan Lộ này quan tâm đến hắn nhất, cô nàng còn chủ động nói cho hắn biết đã hết kỳ mà.
Trương Dương ôm chặt lấy cô một hồi, nước mắt cảm động như sắp trào ra, không kìm lòng được mà hôn lên khuôn mặt cô.
- Lộ Lộ của chúng ra rất là tốt với anh mà. Anh còn không nghĩ là em sẽ nói với anh đâu đấy, thế này anh chỉ có thể lấy thân báo đáp cho em thôi.
- Hừ. Cũng tại nhìn thấy anh cố nhịn đến mức khó chịu như vậy cho nên em mới nể tình mà hy sinh thân mình đấy.
Hứa Đan Lộ cắn cắn môi dưới rồi nhìn bốn phía xung quanh, đôi mắt đưa tình như tơ thấp giọng nói với hắn.
- Chúng ta mau trở về phòng đi thôi?
- Cái phòng nghe nhìn này đây không phải là không có ai hay sao?
Trương Dương nhìn chằm chằm cặp đùi tuyết trắng lõa lồ bên ngoài váy của Hứa Đan Lộ, cái bộ hạ hắn đã sớm rục rịch rồi. Một khắc cũng đáng ngàn vàng, thời gian đối với hắn lúc này mới là đáng quý chứ hắn nề gì địa điểm là ở đâu cho nên hắn lập tức vươn tay xoa bóp chiếm hữu vùng da thịt hở ra của cô, vuốt ve hai chân cô rồi hướng tay sờ lên trung tâm nhạy cảm nhất của cô.
Hứa Đan Lộ vội vàng ghì lại bàn tay ma quái của hắn, khép khép hai chân giãy dụa rồi nhẹ giọng nói thêm.
- Không được đâu, làm ở chỗ này sẽ bị người khác thấy mất thôi.
- Không có việc gì đâu, không cần cởi quần áo là được…
Trương Dương cười cười đem tay cô gạt sang một bên.
- Làm một chút trước đi mà.
- Không được đâu, mỗi lần anh làm đều muốn thật lâu mà…
Hứa Đan Lộ cố gắng tóm lấy tay hắn, không cho hắn di chuyển.
- Anh sẽ làm nhanh thôi mà…
Bàn tay ma quái của Trương Dương nhanh chóng gạt hai tay nhỏ bé vô lực của Hứa Đan Lộ sang một bên, rồi lập tức luồn vào bên trong váy cô, đụng tay sờ sờ mó mó vùng da thịt nhẵn nhụi lõa lồ của cô, hắn nhẹ nhàng bóp một cái, tựa hồ như hắn có thể nặn ra nước từ đó vậy.
- Anh lừa em, làm sao có thể nhanh cho được.
Hứa Đan Lộ “ưm” một tiếng, bàn tay Trương Dương giống như con rắn thúc nhẹ người cô hai cái đã khiến cô không thể chống đỡ được thêm nữa.
Chỉ có điều cô còn không có hiểu được phản ứng này của hắn thì Trương Dương đã nhanh chóng vuốt ve cơ thể bên trong cô, bàn tay hắn nhanh chóng luồn xuống bên dưới, sục sạo tìm tòi một hồi, quả nhiên đã không còn gì ngăn cản, kỳ đèn đỏ của Hứa Đan Lộ đã kết thúc. Và quan trọng hơn hết là hắn phát hiện bàn tay mình… ướt sũng.
Hứa Đan Lộ cố sức đập đập hắn vài cái nhưng cũng ngay tức khắc cảm thấy chẳng có nửa phần hiệu quả, ngược lại còn bị Trương Dương trực tiếp ôm chặt lấy mà kéo đến ngồi lên trên đùi hắn.
Bản thân Trương Dương càng đơn giản hơn, hắn chỉ cần kéo cái khóa quần ra… chết rồi, người này nhịn lâu nên hết chỗ nói rồi. Hắn nhanh chóng lựa thế tiến công.
- Không được, không được… Đừng… đừng…
Hứa Đan Lộ cố gắng tránh né hắn vài lần nhưng liền cảm thấy không những không tránh né được mà ngược lại vị trí trung tâm của cô đã nóng rực lên, dường như đã sẵn sàng cho hắn xâm nhập bất cứ lúc nào… Cái thứ chết tiệt này, chính mình còn không tưởng tượng được là nó lại có thể mẫn cảm đến như vậy đấy.
- Loảng xoảng! Lịch kịch!
Trong lúc hai người còn đang điên cuồng chưa được đến năm phút đồng hồ, thì từ phía ngoài cửa phòng nghe nhìn liền truyền đến một thanh âm, hình như là có cái gì đó rơi xuống sàn nhà.
Hứa Đan Lộ kinh hoảng, vội vàng đưa tay che lấy chính cái miệng nhỏ của cô nhằm tránh cho tiếng rên rỉ của chính cô vọng ra phía ngoài. Tiếp đó, cô quay đầu lại nhìn nhìn Trương Dương, vẻ mặt đỏ bừng bừng ra sức hướng Trương Dương mà lắc lắc cái đầu, đè thấp giọng mà nói.
- Có người đến đấy… Mau dừng lại đi… Đừng mà!
- Là mèo đấy?!
Trương Dương thuận miệng nói lại luôn.
- Trong cái biệt thự này ngay cả muỗi còn không có một con, lấy đâu ra mèo chứ…
Hứa Đan Lộ quả thực chẳng thể tin nổi lời Trương Dương nói.
- Vậy là gió thổi thôi…
- Trương Dương…
Giữa lúc Trương Dương vừa ra sức thụt ra thụt vào, vừa bịa chuyện với Hứa Đan Lộ thì ngoài cửa phòng lại truyền đến một thanh âm. Trương Dương vừa nghe, trái tim hắn thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng mà cũng may mắn đó là thanh âm của Cao Kỳ.
- Có chuyện gì vậy?
Trương Dương nhìn nhìn Hứa Đan Lộ đang nhẹ nhàng chuyển động trên đùi hắn. Cô nàng một bên vừa cắn đôi môi hồng nhuận anh đào của mình như cố gắng kìm nén cái cảm giác sung sướng lại, thẹn thùng như thể sắp đạt tới cực hạn khoái lạc rồi, một bên còn cố sức đưa tay bấu chặt lấy Trương Dương để kìm lại lửa tình đang rực cháy.
Cũng phải nói lại chút chính là cái cảm giác lén lút ăn vụng như thế này đúng là khiến cho cô cảm thấy cực kỳ kích thích, hơn nữa cô hiện tại còn biết Cao Kỳ đang đứng ở ngoài cửa cho nên cái cảm giác đó càng hoang dại hơn nữa.
Suy nghĩ đến điều này lại khiến sắc mặt cô thêm đỏ hơn, cái này… chuyện này có phải là cái loại tâm sinh lý biến đổi như trong tiểu thuyết hay không đây?
- Hề, không có gì. Chỉ là mới vừa rồi nghe nói các anh bắt được một tên háo sắc…
Cao Kỳ đưa tay đẩy cánh cửa phòng đang khép hờ ra mà đi tới gần hai người họ.
Trương Dương đang liên tục xâm nhập vào bên trong Hứa Đan Lộ lúc này không còn cách nào khác đành phải ngay lập tức hoãn lại mọi hoạt động sung sướng lại. Cao Kỳ chết tiệt, có phải là em muốn cho anh trực tiếp chết đứng hay không đấy?
May mà Hứa Đan Lộ cũng như hắn, hai người phối hợp cùng nhau tạm dừng cái động tác ái tình cuồng nhiệt kia, và giờ dường như chỉ là Hứa Đan Lộ đang ngồi trên đùi Trương Dương làm việc mà thôi, nhìn thế nào cũng thấy là đang nghiêm chỉnh.
Cao Kỳ hiện tại lại đang mải nghĩ đến chuyện gần đây xảy ra, lại thêm cả việc nửa người dưới của Trương Dương cùng Hứa Đan Lộ hiện đang được cái bàn che phủ cho nên cô cũng không có nhìn thấy được gì, chỉ có thể nói là nhìn tư thế hai người thì Hứa Đan Lộ đang ngồi ở trên đùi
Trương Dương mà thôi. Điều này cũng chẳng có gì là kỳ quặc đối với cô cả, bởi cho dù là hiện tại Hứa Đan Lộ kia có đem đầu chôn ở giữa hai chân Trương Dương thì cô cũng chẳng thấy có điều gì bất ngờ cả.
Chỉ có điều cô không thấy được chuyện hai người đang làm là cái chuyện gì đấy, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không có trí tưởng tượng phong phú. Hai mắt cô vừa liếc qua lập tức như có cảm giác phát hiện được châu lục mới vậy.
- Á à, khẳng định là hai người đang cùng nhau xem phim cấp ba phải không đấy? Quá đáng lắm nha, thế nào lại lén lút xem mà không có chị vậy? Là phim gì vậy, chẳng lẽ là phim thánh Maria Ozawa? Hay là của cô nàng nào đấy… cho xem một chút… ơ kìa…
Cao Kỳ vừa liếc mắt rất nhanh thấy được trước mắt hai người được đặt một chiếc máy vi tính với màn hình ba mươi hai inch, với lại lập tức đưa ra nhận định rằng Trương Dương này là một siêu hacker máy tính cho nên chắc chắn là đã kiếm được không ít những phim cấp ba Nhật Bản có bao nhiêu kích thích. Mà nếu so sánh với những thứ chiếu trong cái rạp phim nhỏ đoạn thời gian trước thì chắc chắn là nóng bỏng hơn nhiều. Cao Kỳ bực mình không buồn nói, giờ đôi cẩu nam nữ này lại giấu chính cô mà lén lút ăn vụng với nhau đây.
Mà đối với cái loại chuyện như thế này thì chính xác là loại cô có hứng thú nhất. Trương Dương nhìn ánh mắt tham lam muốn biết tường tận của cô mà bất lực…
Quả nhiên, cô nàng nhanh như chớp khoa tay múa chân lao thẳng tới bên cạnh máy vi tính trước mặt hắn và Hứa Đan Lộ. Có điều là cho đến giờ phút này cô nàng dường như vẫn chưa phát hiện ra hai người Trương Dương và Hứa Đan Lộ có điều gì dị thường, mà chỉ nhẹ đưa tay chống lấy cái cằm của cô, cau mày nhìn nhìn màn hình máy vi tính rồi hỏi han đầy ngờ vực.
- Không phải là phim cấp ba sao? Hai người đang theo dõi video ghi hình à? Cái này… đây… Cái này có phải chính là cái thứ đã nói, là cái hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye gì gì đó đúng không?
- Ừ!
Trương Dương nhìn nhìn Hứa Đan Lộ, thế này rồi không biết phải làm thế nào cho phải đây. Cao Kỳ đã đến tận chỗ này thì hắn và Hứa Đan Lộ không thể dễ dàng thoát ra được.
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 252 Nguồn: MT
Chương 252: Đương nhiên có tội!
- Cái này xem chừng rất là thú vị đây, hoạt động như thế nào vậy. Mau nói đi nào.
Đại meo meo giờ phút này dường như vẫn như lúc trước, không hề đoán biệt được bất cứ điều gì dị thường xảy ra giữa hai người đang đối diện với cô đây. Toàn bộ sự chú ý của cô đã bị hấp dẫn bởi những thứ xuất hiện trên màn hình máy vi tính, cô vươn tay đoạt lấy con chuột máy tính trên tay Trương Dương rồi hơi cúi thân mình xuống, nhìn chằm chằm màn hình.
Vẻ mặt Trương Dương tỏ rõ không còn cách nào khác, sớm biết thế này thì đã cho cô nàng thấy chuyện đó từ trước có phải hơn không. Dù sao thì ba người cũng chẳng phải là chưa từng đồng thời làm cái chuyện đó đó, hiện tại mà lại nói với cô thì thực là có chút xấu hổ.
Có điều là đã không có biện pháp thì hắn đành phải đưa tay nắm lấy bàn tay đang cầm chuột của cô, chỉ cho cô cách sử dụng phần mềm theo dõi thôi.
Lúc này, Hứa Đan Lộ không biết có phải vì nguyên nhân là ngồi lâu một tư thế nên khó chịu hay không mà cô cứ xoay xoay thân mình, mà cô lại không xoay tốt lắm cho nên lại tạo nên cảm giác kích thích đến Trương Dương, thực sự là khiến hắn quá kích động.
- Đừng!
Càng khiến cho Trương Dương hết chỗ để nói thêm chính là Hứa Đan Lộ này lại không nén nổi cảm xúc mà khẽ rên lên một tiếng bởi cái động tác theo bản năng của Trương Dương lại khiến cô mất tự nhiên mà xoay xoay thêm nữa.
- Lộ Lộ thối này!
Đột nhiên Cao Kỳ quay đầu lại mặt không còn chút máu mà liếc mắt nhìn Hứa Đan Lộ một cái. Bởi rằng vốn Lộ Lộ này lúc nào cũng thường trực mưu ma chước quỷ bên người cho nên thừa dịp Cao Kỳ cúi thân mình xuống khiến cho cặp đại meo meo buông xuống trước mắt cô, cô liền đưa tay ra nắm lấy rồi tiếp đó ra sức xoa bóp.
Trương Dương cũng theo chỉ dẫn của ánh mắt Lộ Lộ vứt cho hắn, nhanh chóng đưa thẳng tay sờ mó chỗ hiểm của cô nàng.
Bọn họ hiểu rõ rằng muốn giải quyết tình hình cấp bách của hai người hiện nay thì cách tốt nhất chính là dụ dỗ cô tham gia cùng với họ. So với việc giải thích một ngàn hay một vạn câu với Cao Kỳ thì cũng không thể nghi ngờ là không có tác dụng bằng đâu.
- Các người… Chị hôm nay không muốn hầu hạ ngươi đâu nhá. Hôm nay thực sự không được đâu.
Cao Kỳ bị hai người cùng lúc tấn công, chỉ hai ba lần đã phải ghé sát người vào bàn máy tính mà lấy hơi để thở.
- Đừng có làm mà…
- Nếu phía dưới không cho làm, thì làm từ phía trên đi.
Hứa Đan Lộ không chừa đường cho cô nàng thoát thân, liền nói.
- Muốn chết phải không, ngươi như thế nào không tự mình làm đi hả?!
Cao Kỳ cố gắng kháng cự, nhưng cũng cảm thấy được là cô tuyệt nhiên chẳng phải là đối thủ của cả hai người kia lúc này.
Mắt thấy “thành trì” của cô sắp rơi vào tay giặc thì ngoài cửa phòng lại đột nhiên truyền đến thanh âm một loạt tiếng bước chân, hình như là có người lên đây. Ba người ngay lập tức lại càng hoảng sợ hơn trước, tất cả như đông cứng lại, mà Lộ Lộ càng hoảng đến nỗi trực tiếp bỏ vị trí trên đùi Trương Dương chạy xuống dưới mà ngồi, còn Cao Kỳ thì luống cuống tay chân mà sửa sang lại quần áo để tránh người ta nhìn ra manh mối ăn vụng nào.
Chỉ có điều Hứa Đan Lộ lần này bỗng dưng dời đi như vậy đã khiến cho đại meo meo biết được toàn bộ sự việc đã diễn ra trước khi cô vào căn phòng này. Hứa Đan Lộ thì không sao, bởi vì chiếc váy của cô vừa đủ để che khuất những thứ kia, nhưng Trương Dương thì không dễ dàng như vậy.
Nước mắt hắn trực tuôn trào, tại sao Lộ Lộ này lại không có nghĩa khí với hắn như vậy chứ.
- Hả…
Cao Kỳ nhìn thấy vậy lập tức cả người ngây ngẩn, nhìn chằm chằm hai người bọn họ, rồi lại đưa mắt nhìn nhìn phía dưới của Trương Dương rõ ràng là con rắn của hắn còn đang ngóc đầu thế kia, đôi mắt cô tức tối rồi run rẩy đưa tay chỉ chỉ vào hai người mà nói.
- Hai người… hai người… thế nào lại có thể làm những chuyện như thế ở trong này được chứ hả?
- Anh có tội, anh sẽ khai báo !
Trương Dương nhấc tay báo hiệu đầu hàng.
- Nói thừa, đương nhiên là có tội rồi.
Cao Kỳ đè thấp giọng, dùng sức mà đưa tay đấm hắn một trận, mắng.
- Đã làm cái chuyện kích thích đến như vậy mà lại không nói với tôi, làm cái song phi cho có hứng thú chứ.
- Hả…
Trương Dương không nói gì mà nhìn cô một cái, hậm hực mà nói lại.
- Đây không phải là tại bị em làm thành ra nông nỗi này hay sao… Xùy, giấy… giấy…
Nghe tiếng bước chân bên ngoài truyền đến ngày càng gần hơn, Trương Dương cuống cuồng lên thấy rõ.
- Giấy ở đâu ra chứ…
Cao Kỳ nhớn nhác mà bấu véo hắn một hồi, còn Hứa Đan Lộ bên cạnh không nói một lời nào chỉ nhanh như chớp cúi người xuống kéo chiếc quần lót đang ở chỗ mắt cá chân đi lên cho ngay ngắn lại.
- Giấy… Giấy…
Sau khi Hứa Đan Lộ giải quyết xong cái phần chỉnh chu lại áo quần của cô, lúc này mới nhớ đến vẻ mặt đau khổ của Trương Dương, ngay lập tức không biết lấy được từ đâu ra một cuộn giấy lau mà đưa cho hắn.
Xem chừng cô đã lập kế hoạch cho buổi tối hôm nay từ trước rồi đây.
- Vẫn là Lộ Lộ chu đáo nhất.
Trương Dương vội vàng tiếp nhận cuộn giấy bay đến tay…
- Anh rể ơi, anh rể!
Giọng nói của Hứa Đan Oánh liền tức thì vang lên từ phía ngoài cửa, có lẽ là cô cũng có chút lo lắng là chị gái cùng anh rể tương lai của mình hiện đang làm cái chuyện hai người đó đó cho nên cô vẫn là đứng lại ngoài cửa chờ một chút, rồi cất tiếng để báo cho hai người biết.
Hứa Đan Oánh vừa mới tắm rửa xong trên cơ thể cô bé còn mang theo một mùi hương thơm thoang thoảng. Cô bé giờ mặc một chiếc áo ngủ khá dày, tuy nhiên dù là thế vẫn chẳng đủ để che dấu dáng người duyên dáng của cô đi được.
- Ừ, ở đây mà.
Cao Kỳ điềm nhiên như không mà đáp lời cô bé, thật ra thì cái móc áo lót sau lưng cô còn chưa có kéo lại ấy chứ, bất cứ góc độ nào cũng có thể bị nhìn thấy dấu vết, đúng là Trương Dương chết tiệt mà.
Hứa Đan Oánh sau khi chào hỏi với Cao Kỳ xong liền quay đầu lại nhìn nhìn Trương Dương, sau đó sắc mặt đột nhiên đỏ lựng lên. Dù sao cái tình huống trước mắt cũng thật đáng xấu hổ mà…
Trương Dương nhìn lại cô bé, ánh mắt này không bình thường chút nào…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Đan Oánh đỏ rực như trái táo Mỹ đang độ chín tới, Trương Dương theo ánh mắt của cô bé mà vô ý thức cúi đầu nhìn xuống, xấu hổ lớn… khóa quần của hắn còn chưa có kéo hết kìa.
Mà điều thực buồn bực chính là bên cạnh khóa kéo đũng quần còn có một chút ẩm ướt, mà xúi quẩy chính là dưới chân hắn còn vương vãi một đoạn khăn lau vừa mới dùng qua, không biết có phải là tại vì vừa rồi ném không có tốt hay không nữa. Hiện tại, chỉ cần là người bình thường có tư duy lô gích một chút, chỉ cần có khả năng suy đoán một chút thôi là có thể lờ mờ hiểu rõ vừa rồi mới phát sinh cái chuyện gì ngay.
- Việc này… Cái hệ thống này không tồi chút nào. Anh đã thử qua đại bộ phận các chức năng của hệ thống giám sát rồi, anh đã xem hết rồi cho nên giờ em chỉ lại cho chị em nhìn một cái để cho chị gái em làm quen một chút với việc vận hành hệ thống nhé. Anh có việc đi trước, tối nay anh còn phải đi học nữa…
Nói xong, Trương Dương lặng lẽ mà xoay người rồi cũng lặng lẽ kéo nhẹ khóa quần lên cho tử tế lại, tiếp đó lại lặng lẽ chạy biến đi nhanh như chớp.
Chết tiệt, hình tượng mình đã hoàn toàn bị hủy mất rồi! Cao Kỳ tỷ này, chị hại chết tôi rồi, nếu mà chị không có tới đây thì tôi đã làm xong một hiệp rồi!
Cao Kỳ vừa thấy bóng dáng Trương Dương đi khuất, vừa định nói rằng hắn trốn đi mau quá thì đột nhiên lúc đó cô cảm giác cái áo lót của mình bất thình lình mở ra hoàn toàn, cuối cùng là hoàn toàn rớt xuống. Tuy rằng không đến mức là rớt trực tiếp xuống sàn nhà nhưng cái chuyện này đột nhiên làm biến hóa hình dạng bình thường. Cái áo lót cùng với chiếc áo len bó sát người lệch nhau một khoảng cách rõ ràng là đã bán đứng cô, cô nhanh chóng túm túm chiếc áo khoác rồi liếc mắt nhìn Hứa Đan Lộ một cái, nói.
- Chuyện là… cái đó, chị có lẽ là đến kỳ đèn đỏ bất ngờ rồi… Hai chị em các em tự mình nghiên cứu trước đi nhé.
Rồi cô ngay lập tức êm dịu chuồn khỏi phòng.
Chỉ còn lại hai chị em với nhau, hai người đưa mắt nhìn nhau, đặc biệt là Hứa Đan Lộ nhất quyết không nói nửa lời, làm đồng đội với hai con người không có chút tình nghĩa như heo kia thì giờ cô có thể nói chuyện gì cho được đây chứ?!
- Chị à, vậy em chỉ cho chị cách dùng nhé.
Hứa Đan Oánh liếc mắt nhìn chị gái của cô kèm theo đó là ẩn ý sâu xa rồi cười tủm tỉm mà nói.
- Được rồi!
Hứa Đan Lộ lúc này không nghĩ ngợi được gì chỉ vô ý thức mà trả lời qua quýt, cô lại nhìn về phía cửa phòng hai gia súc kia quả thật là không có một chút tình nghĩa nào cả, ngay cả bóng dáng cũng không còn thấy đâu nữa. Nhất là Trương Dương kia, cái quần còn chưa kéo lại cho hẳn hoi đã đòi đi học, chờ xem buổi tối cô sẽ chỉnh đốn anh như thế nào đi nhé. Được rồi, cũng có thể là hắn sẽ là người xử lý cô.
- A ha ha!
Trốn được vào một góc an toàn, Cao Kỳ liền mở miệng cười sảng khoái, chỉ tay vào Trương Dương cười đến nỗi không kịp lấy hơi mà thở, chỉ có điều là cô vẫn có chút e dè cái giọng cười của mình bị Hứa Đan Oánh nghe thấy cho nên vẫn có chút kìm nén lại.
- Tôi đang suy nghĩ nếu vừa rồi mà cậu còn chưa có ra đã phải bỏ vào lại thì thật là quá hứng thú đây.
Trương Dương nghe cô nói vậy vẻ mặt hắn liền đen lại, hắn mạnh mẽ vươn tay bẹo tuyết đồn cao cao của cô một trận, oán giận nói.
- Còn dám nói nữa à. Nếu không phải đột nhiên em xông tới thì anh cũng đã làm xong một hiệp rồi. Đáng giận, bị em làm cho sợ chết đi được, thiếu chút nữa là tẩu hỏa nhập ma mà bất lực luôn rồi đấy.
- Không có đâu, không thể nào có chuyện cậu bất lực được. Không thể đâu, Dương tử, chuyện sung sướng của tôi không phải toàn phụ thuộc vào cậu hay sao.
Vẻ mặt Cao Kỳ nhất thời tỏ vẻ buồn khổ, vội vươn tay ra hướng về phía đũng quần hắn mà sờ sờ.
- Để Kỳ tỷ tỷ kiểm tra, khám xét chút nào.
Trương Dương vội vàng né tránh bàn tay của Cao Kỳ.
- Miễn giùm đi. Em cho anh xin chút thể diện đi chứ, nếu chốc nữa lại bị người khác nhìn thấy thì lại nghĩ chúng ta đang hành lạc tại trận này.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Cao Kỳ không biết vừa rồi có nghe hay là không có nghe hắn nói nữa không, vẻ mặt lo lắng mà hỏi hắn.
- Những chuyện như thế này tôi cũng đã nghe nhiều. Nếu không thì lập tức tôi mang cậu đến bệnh viện kiểm tra một chuyến xem sao?
Trương Dương không nói được gì nữa.
- Khỏi cần phải đi kiểm tra làm gì, đến phòng của em đi. Cứ kiểm tra trực tiếp trên người em một chút chẳng phải sẽ biết kết quả thế nào ngay hay sao…