06-01-2012, 11:08 AM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: May 2009
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 4,109
Thá»i gian online: 4 ngà y 12 giá» 50 phút
Thanks: 2,817
Thanked 37,090 Times in 3,407 Posts
ThÆ°Æ¡ng TrÆ°á»ng Äại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thà nh ÄÃch Má»™ng
Quyển 3: Hà nh trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 250: Liên Xô tan rã
Nhóm dịch Quan TrÆ°á»ng
Nguồn: metruyen
Bò thì không dá»… dà ng mà tìm được, nhÆ°ng chắc chắn Ä‘iá»u gì xảy ra hôm nay Ä‘á»u là m thay đổi cuá»™c sống Lục Thiếu Hoa, đúng váºy, có ngà y hôm nay, đó chÃnh là má»™t ngà y được chỠđợi bao lâu nay, má»™t ngà y mà khiến cho cả thế giá»›i nhÆ° hÃt má»™t luồng gió lạnh.
Lục Thiếu Hoa có lý do tin rằng chỉ cần tin Liên Xô tan rã lan rá»™ng khắp nÆ¡i, nhất định sẽ là m cho tình hình Liên Xô trở nên khủng hoảng và náo Ä‘á»™ng, ở thá»i Ä‘iểm nà y Ä‘em hết các nhân tà i trở vá» Liên Xô, hẳn là má»™t việc thần không biết quá»· không hay, ngay cả quân Ä‘á»™i Liên Xô cÅ©ng chẳng có tinh thần để chú ý việc nà y, không thể nghi ngá», thá»i Ä‘iểm bây giá» mà di chuyển đúng là lá»±a chá»n tốt nhất.
NghÄ© tá»›i là là m liá»n , Lục Thiếu Hoa láºp tức lấy Ä‘iện thoại ra, bấm số gá»i cho Trần Quốc Bang, không lâu sau, đầu bên kia đáp lại, đúng là Trần Quốc Bang.
- Anh à , là em.
-Tiểu Hoa, có chuyện gì thế?
Äầu bên kia Trần Quốc Bang há»i.
-Vâng, căn cứ bà máºt châu Phi đã hoà n thà nh tÆ°Æ¡ng đối rồi, anh chuẩn bị má»™t chút Ä‘i, chúng ta cần di dá»i toà n bá»™ nhân tà i trong căn cứ bà máºt nà y.
Lục Thiếu Hoa nói thẳng mục Ä‘Ãch của hắn.
-Äược, bao giá» di dá»i, có thá»i gian cụ thể không?
Trần Quốc Bang há»i.
-Vâng, rạng sáng năm ngà y tá»›i, còn vá» chuyện chÃnh xác là mấy giá» thì anh đợi Ä‘iện thoại của em.
Lục Thiếu Hoa nói bằng giá»ng khẳng định. Gần đến thá»i Ä‘iểm Liên Xô tuyên bố chÃnh thức giải thể, thá»i gian mấy ngà y nà y để cho Trần Quốc Bang chuẩn bị
-Äược rồi, anh hiểu rồi, còn việc gì nữa không?
Giá»ng Trần Quốc Bang hình nhÆ° rất là sốt ruá»™t.
Lục Thiếu Hoa như là nghe được Trần Quốc Bang đang sốt ruột, không nói những thứ vô nghĩa nữa.
-Anh hãy tìm kiếm xem di dá»i bằng Ä‘Æ°á»ng nà o thì tốt, trÆ°á»›c tiên hãy chuyển đến trong cảnh ná»™i Liên Xô, sau đó lại thuê má»™t máy bay ở chá»— khác Ä‘em chuyển hết toà n bá»™ nhân viên đến thẳng châu Phi, vá» phần đến châu Phi rồi sẽ là m tiếp thế nà o, anh hãy trao đổi vá»›i mấy ngÆ°á»i Chà Kiệt.
Khoảng cách từ Liên Xô bay đến Châu Phi không phải là gần, Lục Thiếu Hoa chỉ có cách nà y, còn tại sao lại phải chá»n cách di chuyển khá»i Liên Xô là bởi vì Ä‘á» phòng có ngÆ°á»i sẽ phát hiện ra, mặc dù đến ngà y Liên Xô tan rã thì sẽ tạo thà nh bạo loạn, nhÆ°ng không thể an toà n 100% được, vì thế Lục Thiếu Hoa chỉ có thể tốt nhất là rá»i khá»i Liên Xô, chỉ cần Ä‘i khá»i đó, thì cho dù ngÆ°á»i có ngÆ°á»i nà o muốn xen và o cÅ©ng là việc không thể.
-Äược, việc nà y tôi sẽ sắp xếp.
Trần Quốc Bang nghiêm túc nói, anh ta biết việc lần nà y rất trá»ng đại, có thể nói là sáu năm tâm huyết vừa rồi má»›i tạo thà nh cục diện nhÆ° thế nà y, nếu trong thá»i khắc mấu chốt nà y mà là m đứt chuá»—i, thì sáu năm tâm huyết coi nhÆ° bị huá»· hoại trong chốc lát.
-Vâng, ngoà i ra không còn việc gì nữa cả. Chủ yếu nhất là cần phải giữ bà máºt, nhất định phải giữ bà máºt.
Lục Thiếu Hoa không kìm nổi lại dặn lại lần nữa. Không nói việc khác, những nhân tà i đó Ä‘á»u là hòn ngá»c, cÅ©ng là hi vá»ng sau nà y, và o thá»i Ä‘iểm bây giá», Lục Thiếu Hoa không cho phép có bất cứ chuyện gì ngoà i ý muốn xảy ra cả.
-Tôi hiểu, việc nà y tôi sẽ tự mình đi là m
Còn những ngÆ°á»i khác đợi đến lúc gần hà nh Ä‘á»™ng thì lại giải thÃch vá»›i bá»n há» là câu nà y của Trần Quốc Bang không phải là không yên tâm vá» cả Ä‘á»™i quan đặc chủng cùng theo sao Liên Xô, mà là để bảo máºt nhỡ có chuyện gì xảy ra.
-Äược, váºy anh Ä‘i chuẩn bị trÆ°á»›c Ä‘i, em sẽ đợi tin của anh.
Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang Ä‘á»u có chung má»™t suy nghÄ©, không nói vá»›i bất kỳ ai, đợi đến lúc hà nh Ä‘á»™ng má»›i thông báo cho bá»n há», nhÆ° váºy nếu nhÆ° có vấn Ä‘á» gì, thì Ä‘á»™ nguy hiểm sẽ giảm xuống mức thấp nhất.
-Äược, tôi sẽ Ä‘i, cáºu yên tâm. Tôi sẽ sắp xếp cho thoả đáng.
Nói xong, Trần Quốc Bang gác máy.
Liên Xô tan rã là m cho đồng Rúp cÅ©ng bị giảm giá, đây là việc không sao tránh được. Lục Thiếu Hoa lúc nà y nhân cÆ¡ há»™i đó mà ra tay má»™t phen là việc tất yếu, đây đúng là con Ä‘Æ°á»ng phát tà i. Không cần nói nhiá»u, cầm lấy Ä‘iện thoại gá»i cho Lý Vân Thanh, ná»™i dung rất Ä‘Æ¡n giản, nói vá»›i anh ta gá»i Ä‘iện thoại cho chi nhánh ở Liên Xô, Ä‘em tất cả số tiá»n Rúp tiết kiệm trong ngân hà ng trong vòng 5 ngà y chuyển hết thà nh đô la Mỹ.
-Äược rồi, bây giá» tôi sẽ Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại.
, Lý Vân Thanh không thể so sánh vá»›i LÆ°u Minh ChÆ°Æ¡ng được, vì LÆ°u Minh ChÆ°Æ¡ng đã theo Lục Thiếu Hoa má»™t thá»i gian tÆ°Æ¡ng đối dà i rồi, cÅ©ng có chút quen thuá»™c hÆ¡n, chỉ có nghi ngá» má»™t chút là anh ta sẽ há»i, nhÆ°ng Lý Vân Thanh thì không nhÆ° váºy, mặc dù theo Lục Thiếu Hoa đã lâu, nhÆ°ng khi có gì thắc mắc anh ta Ä‘á»u để ở trong bụng, chÆ°a bao giá» há»i tại sao, chỉ biết đó là Lục Thiếu Hoa nói gì là anh ta là m theo nhÆ° thế.
Gá»i Ä‘iện thoại xong, việc ở Liên Xô đã không còn là vấn Ä‘á» gì lá»›n nữa rồi, đã tan rã thì cÅ©ng tan rã rồi, nhÆ°ng không hỠảnh hưởng đến kế hoạch của hắn, hà ng hóa thông qua quân khu vá»±c phòng thủ Viá»…n Äông sẽ được chuyển đến ba tỉnh ở phÃa đông bắc rồi Ä‘Æ°a đến Thâm Quyến, vá» phần phÆ°Æ¡ng diện tà i nguyên, sá»›m trong tháng đã đến tay rồi, lại có cả Ä‘á»™i vệ sÄ© quân mình bồi dưỡng nữa, mặt , an toà n cÅ©ng không thà nh vấn Ä‘á» gì nữa, nói chung là không có việc gì phải lo lắng cả.
Lục Thiếu Hoa thở dà i má»™t hÆ¡i, nhẹ nhà ng bÆ°á»›c ra phÃa ngoà i cá»a, đừng nghÄ© rằng hắn cả ngà y không biết tình hình thế sá»±, thá»±c ra không há» nhÆ° váºy, nhiá»u khi hoạt Ä‘á»™ng trà óc nhiá»u còn mệt hÆ¡n hoạt Ä‘á»™ng thể lá»±c. Bây giá» kinh doanh không nhá» nữa, việc cần phải Ä‘á»™ng não có rất nhiá»u, Lục Thiếu Hoa má»™t ngà y hai tÆ° giá», ngoà i thá»i gian ngủ, những lúc khác Ä‘á»u im lặng vạch kế hoạch má»i thứ.
Việc ở Liên Xô đã được bố trà hoà n thà nh rồi, nhÆ°ng Lục Thiếu Hoa không thể cứ thế là m mà không thể không suy nghÄ© gì, và nhÆ° việc những nhân tà i sau khi đến châu Phi cÅ©ng phải có tÃnh toán thà nh má»™t hệ thống má»›i được. Cần phải biết sắp xếp những ngÆ°á»i được Ä‘Æ°a đến châu Phi Ä‘á»u là những nhân tà i trong lÄ©nh vá»±c quân sá»±, bá»n há» am hiểu các kỹ thuáºt quân sá»±, trang thiết bị vÅ© khÃ.
Ở châu Phi bất kể là mua bán cái gì cÅ©ng Ä‘á»u không thuáºn lợi, Ä‘á»™ng má»™t cái là phải Ä‘Æ°a máy bay Ä‘i mua vá», nên trong thá»i gian nà y, Lục Thiếu Hoa đã có má»™t quyết Ä‘inh, đó chÃnh là trÆ°á»›c tiên để cho các nhân tà i trong lÄ©nh vá»±c công nghiệp quân sá»± nà y chế tạo và i chiếc phi cÆ¡ để có thể chuyển hà ng hoá ra ngoà i, nhÆ° váºy có thể tiết kiệm được nhiá»u tinh lá»±c, má»—i lần Ä‘i mua hà ng có thể dùng má»™t chút thá»i gian.
Có kế hoạch rồi, Lục Thiếu Hoa cÅ©ng không sốt ruá»™t nữa, bắt đầu nghÄ© đến việc là m sao Ä‘em số ngÆ°á»i nà y đến châu Phi được trót lá»t từ đầu đến cuối, ngoà i ra còn má»™t mục Ä‘Ãch khác đó là để bá»n há» nghiên cứu chế tạo vÅ© khà trang bị, qua và i ngà y nữa thá»i cÆ¡ chÃn muồi rồi, Lục Thiếu Hoa có thể chÃnh thức triển khai kế hoạch.
-Ừ, hay là đợi bá»n hỠđến căn cứ ở châu Phi rồi lại tÃnh tiếp.
Lục Thiếu Hoa từ bên cạnh bể bÆ¡i thì thà o tá»± nói vá»›i chÃnh mình.
Ngà y qua Ä‘i tháºt nhanh, năm ngà y chá»›p mắt đã qua rồi. Trá»i còn chÆ°a sáng, Lục Thiếu Hoa đã dáºy từ rất sá»›m, rá»a mặt sạch sẽ, rồi xuống xem tin tức trên ti vi, ngà y nà y đối vá»›i Lục Thiếu Hoa không còn nghi ngá»i gì là má»™t ngà y đáng để chỠđợi, nhÆ°ng không phải là Lục Thiếu Hoa cÆ°á»i trên ná»—i Ä‘au khổ của ngÆ°á»i khác, mà lúc chạng vạng sắp tá»›i rồi, là lúc hắn phải bắt tay thá»±c hiện kế hoạch, thà nh công hay không chÃnh là phụ thuá»™c và o lần nà y.
Bất chợt, trá»i đã chạng vạng rồi, mặc dù Lục Thiếu Hoa vẫn chÆ°a xem được tin tức vá» Liên Xô, Ä‘iá»u nà y là m cho hắn sinh ra má»™t ảo giác, trong lòng tá»± há»i bản thân:â€Lẽ nà o Hongkong bên nà y vẫn chÆ°a nháºn được tin gì sao?hay là lịch sỠđã thay đổi rồi?â€
Cuối cùng nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại Lục Thiếu Hoa cho rằng việc Hongkong vẫn chÆ°a nháºn được tin là có khả năng hÆ¡n cả, dù sao thì Hongkong và Liên Xô cÅ©ng không gần, vá» khả năng lịch sá» có thay đổi thì cÅ©ng rất nhá», Lục Thiếu Hoa đã tái sinh bao nhiêu năm rồi, lịch sá» chÆ°a bao giá» thá»±c sá»± thay đổi quá lá»›n.
Tháºt ra việc nà y cÅ©ng không thể trách Lục Thiếu Hoa được, do hắn không biết chÃnh xác thá»i gian Liên Xô tuyên bố giải thể, chỉ nhá»› rõ là ngà y đó Liên Xô sẽ tuyên bố giải thể, vá» phần sáng hay chiá»u hắn ta cÅ©ng không nhá»› rõ lắm.
Ngồi bên cạnh ti vi, mắt không há» chá»›p xem tin tức trên ti vi, nhÆ° là sợ chá»›p mắt thì tin tức sẽ trôi qua mất, sắc mặt rất bình tÄ©nh, chỉ có Ä‘iá»u vẻ bình tÄ©nh đó do hắn giả vá» tạo ra, lúc đó trong lòng hắn sốt ruá»™t hÆ¡n bất cứ ai khác. Trần Quốc Bang ở bên Liên Xô cÅ©ng đợi Ä‘iện thoại của hắn gá»i sang.
Nhìn lên đồng hồ treo trên tÆ°á»ng, đã là 6 giá» tối, trong lòng thầm Ä‘Æ°a ra má»™t quyết định:
-Qua một giỠnữa nếu như không có tin tức gì thì sẽ di chuyển luôn.
Không còn cách nà o khác, Lục Thiếu Hoa đã đâm lao phải theo lao, bên Trần Quốc Bang đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chỉ đợi Ä‘iện thoại của hắn là có thể di dá»i được luôn, nói cách khác, tối nay nhất định phải di chuyển, bất kể là muá»™n bao nhiêu cÅ©ng được, cÅ©ng không thể đợi quá sáng sá»›m ngà y mai được.
Thá»i gian từng giá»t từng giá»t qua Ä‘i, Lục Thiếu Hoa cÅ©ng dần dần trở nên nóng vá»™i, trong lòng nóng hÆ¡n lá»a đốt, má»™t bên mắt dán và o ti vi, má»™t bên dán và o chiếc đồng hồ treo trên tÆ°á»ng, nhất tâm lưỡng dụng. Khi thá»i gian Ä‘i được má»™t ná»a rồi, Lục Thiếu Hoa vẫn không thấy có tin tức gì, hắn Ä‘i ra đến chá»— Ä‘iện thoại định bụng sẽ gá»i cho Trần Quốc Bang, nhÆ°ng khi đã nhấn được má»™t ná»a số, thì hắn lại dừng lại.
Lúc nãy tá»± đặt ra cho mình thá»i gian là 1 tiếng đồng hồ, bây giỠđã qua được 30 phút, cÅ©ng đồng nghÄ©a vá»›i việc Lục Thiếu Hoa cần đợi thêm 30 phút nữa. NghÄ© đến nhÆ° váºy Lục Thiếu Hoa bình tÄ©nh lại, lại hÆ°á»›ng tầm mắt vá» phÃa mà hình ti vi.
-TÃch tắc, tÃch tắc
Tiếng kim phút của đồng hồ nhÆ° Ä‘ang nói vá»›i hắn là thá»i gian Ä‘ang trôi qua, Lục Thiếu Hoa bao nhiêu lần định tóm lấy Ä‘iện thoại mà bất cần để ý đến chuyện gì gá»i thẳng cho Trần Quốc Bang, nhÆ°ng cuối cùng hắn lại bá» xuống, thá»i gian hắn tá»± Ä‘Æ°a ra cho mình còn chÆ°a hết, đợi đến lúc hết thá»i gian, hắn má»›i được gá»i Ä‘iện thoại, đây là nguyên tắc mà Lục Thiếu Hoa là m việc, tá»± đặt thá»i gian cho mình, đã định rồi thì phải kiên trì chỠđợi đến hết.
Cuối cùng, đã là sáu giá» tối, trên ti vi không há» xuất hiện tin tức gì vá» Liên Xô, chiếc kim giây vô tình chạy tiếp, nhÆ° là vá»™i chạy theo lá»™ trình của mình. Tiếng “tÃch tắc†lại qua Ä‘i, 5 giá» 59 , chỉ còn má»™t phút nữa là đến sáu giá».
Äến đúng lúc đó, tiếng cảu phát ngôn viên trên ti vi nhÆ° là tiếng nhạc tiên vang lên, thu hút toà n bá»™ tinh thần của Lục Thiếu Hoa khiến hắn phải chăm chú lắng nghe.
-Äà i chúng tôi vừa nháºn được tin má»›i nhất, tổng thống Liên Xô Gore Baggio, 25 tháng 12 năm 1991, đã tuyên bố từ chức.
-Từ chức?
Lục Thiếu Hoa cũng thì thầm nói.
-Hả?Từ chức?Không phải là tổng thống Gore Baggio tuyên bố từ chức mà Liên Xô tan rã sao?
-Ha ha ha.
Lục Thiếu Hoa bá»—ng cÆ°á»i lá»›n tiếng, nếu nhÆ° hắn ta không nhá»› nhầm, thì Liên Xô chÃnh thức tuyên bố giải thể và o sáng sá»›m ngà y hôm sau, mà má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u cho rằng ngà y giải thể lại chÃnh là ngà y mà ông tổng thống tên là Gore Baggio chÃnh thức từ chức.
Äá»™t nhiên nhá»› tá»›i những thứ nà y, Lục Thiếu Hoa bổng thở dà i má»™t cái, lịch sá» không há» thay đổi, cÅ©ng không phải là Hongkong không nháºn được tin tức gì, mà cần phải đợi đến chiá»u tối 6 giá» má»›i tuyên bố việc nà y.
Muốn kết thức việc nà y, Lục Thiếu Hoa cÅ©ng không nói nhiá»u nữa, trá»±c tiếp Ä‘i thẳng đến chá»— Ä‘iện thoại, nhấc máy lên gá»i cho Trần Quốc Bang, Ä‘iện thoại chỉ nói đúng má»™t câu là gác máy rồi.
-Bắt đầu di Ä‘á»i được rồi.
Tà i sản của tdvcb44
07-01-2012, 08:50 PM
Äệ nhất biến thái 4vnTrá»i đánh - Thánh váºt Viện trưởng viện phá thai Yêu Mà u TÃm, Ghét Sá»± Thủy Chung
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Nam Äịnh
Bà i gởi: 14,122
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 4 ngà y
Thanks: 6,078
Thanked 199,099 Times in 10,458 Posts
ThÆ°Æ¡ng TrÆ°á»ng Äại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thà nh ÄÃch Má»™ng
Quyển 3: Hà nh trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 251: Kế hoạch súng ống đạn dược
Nhóm dịch Quan TrÆ°á»ng
Nguồn: metruyen
Những ngà y nà y, Lục Thiếu Hoa đến táºn muá»™n má»›i ăn qua loa má»™t chút đồ ăn, sau khi Ä‘i tắm nÆ°á»›c nóng hắn lại trở lại phòng khách và ngồi xuống, đúng váºy, hắn Ä‘ang đợi Ä‘iện thoại, đợi Ä‘iện thoại của Trần Quốc Bang, vì đã cho anh ta năm ngà y thì chắc là má»i thứ đã được chuẩn bị thoả đáng rồi, nói cách khác, không cần đến và i tiếng những nhân tà i kỹ thuáºt nà y sẽ lên chuyến máy bay bay sang châu Phi, chỉ cần lên được chuyến máy bay đó, Trần Quốc Bang sẽ thông báo tin tức cho Lục Thiếu Hoa.
ChỠđợi bao giá» cÅ©ng lâu, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cÅ©ng đợi đến khi cÆ¡ há»™i đến, thá»i gian từng cháºm chạp trôi qua, má»™t giây trôi qua cÅ©ng lâu hÆ¡n bình thÆ°á»ng, tuy nhiên trong lòng hắn nhẹ nhõm hÆ¡n nhiá»u rồi, không sốt ruá»™t nhÆ° lúc nãy nữa, dá»±a và o năng lá»±c của Trần Quốc Bang thì việc nà y có thể đảm bảo không có gì sai sót cả.
Khi tiếng chuông báo giá» của chiếc đồng hồ treo trên tÆ°á»ng vang lên, thì tiếng chuông Ä‘iện thoại đặt bên cạnh Lục Thiếu Hoa réo lên, chỉ đợi má»™t tiếng kêu hắn đã nhấc máy lên nghe, thản nhiên nói:
-A lô!
Sau khi nói má»™t tiếng hắn chỉ im lặng lắng nghe, không há» ngắt lá»i.
Äiện thoại là Trần Quốc Bang gá»i tá»›i, nháºn ra ngÆ°á»i nghe Ä‘iện thoại chÃnh là Lục Thiếu Hoa, Trần Quốc Bang cÅ©ng không nói nhiá»u đến chuyện khác, mà đi thẳng và o chủ Ä‘á»:
-Tất cả đã dá»i Ä‘i rồi.
-Ừ! Dá»i Ä‘i cả là tốt rồi, anh nghỉ sá»›m Ä‘i.
Lục Thiếu Hoa bình tĩnh nói lại rồi úp máy xuống.
Äây đúng là má»™t tin vui, đồng thá»i cÅ©ng nằm trong dá»± liệu của Lục Thiếu Hoa “tất cả đã được di dá»iâ€. Câu nói nà y chÃnh là kết quả, chỉ khi những nhân tà i kỹ thuáºt nà y đã lên máy bay bay sang châu Phi, và máy bay thì đã cất cánh rồi, thì Trần Quốc Bang má»›i thông báo cho hắn.
Sau khi gác máy, Lục Thiếu Hoa má»›i hoà n toà n yên tâm, đã Ä‘i lên máy bay rồi, thì có thể coi nhÆ° đã di dá»i các nhân tà i thà nh công rồi, sau má»™t thá»i gian nữa là đến được châu Phi, rồi đến căn cứ bà máºt ở đó, đến lúc đó thá»±c sá»± đã an toà n. NhÆ°ng Lục Thiếu Hoa cÅ©ng không há» lo lắng, hắn nghÄ© rằng đã lên được máy bay là coi nhÆ° an toà n. Tắt ti vi trong phòng khách, trở vá» phòng của mình, đặt mình xuống giÆ°á»ng bắt đầu Ä‘i ngủ, bình thÆ°á»ng thì lúc nà y hắn đã ngủ rồi. Hôm nay nếu không vì đợi Ä‘iện thoại của Trần Quốc Bang, thì hắn sẽ không ngủ muá»™n nhÆ° thế nà y. Ngà y hôm sau dáºy, Lục Thiếu Hoa ăn sáng xong bèn cầm Ä‘iện thoại gá»i cho Lý Chà Kiệt, mặc dù Trần Quốc Bang có lẽ đã liên lạc vá»›i anh ta rồi, nhÆ°ng Lục Thiếu Hoa vẫn cần phải gá»i má»™t cú Ä‘iện thoại, dù là để bảo anh ta tiếp đãi những nhân tà i kỹ thuáºt kia, hay là để nói cho anh ta bÆ°á»›c hà nh Ä‘á»™ng tiếp theo, Lục Thiếu Hoa cÅ©ng Ä‘á»u cần phải gá»i Ä‘iện thoại.
Äiện thoại không lâu đã vá»ng lại tiếng của Lý Chà Kiệt, Lục Thiếu Hoa không nói chuyện gì khác, mà đi thẳng và o vấn Ä‘á» chÃnh. Việc đầu tiên là bảo anh ta cần phải đối xá» tá» tế vá»›i những nhân tà i kỹ thuáºt kia, sau đó là việc chế tạo loại máy bay váºn tải vá»›i mô hình lá»›n lá»›n. Lý Chà Kiệt Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không nói gì cả, mà chỉ nhất nhất gáºt đầu đáp lại.
Sau khi đã dặn dò xong xuôi, Lục Thiếu Hoa má»›i há»i tiếp và o ống nghe:
-Nhiệm vụ thế nà o?
Lục Thiếu Hoa không há»i tá»›i việc nà y từ rất lâu rồi, khi má»›i bắt đầu nháºn nhiệm vụ chiến tranh ná»™i bá»™ của má»™t tiểu quốc gia, đến bây giá» cÅ©ng đã qua Ä‘i được má»™t thá»i gian, cÅ©ng không biết kết quả nhÆ° thế nà o, nhân bây giá» vẫn còn nhá»›, tiện thể há»i luôn má»™t chút.
-A a!VÅ© khà và trang bị của chúng ta tiên tiến hÆ¡n so vá»›i ngÆ°á»i khác, liên tục chiếm Æ°u thế hÆ¡n, tổn thất cÅ©ng không phải là lá»›n. Tôi và Kiên VÄ© hai bá»n tôi luân phiên Ä‘i lên phÃa tiá»n tuyến, bây giá» Kiên VÄ© Ä‘ang chỉ huy ở tuyến đầu.
Nói đến nhiệm vụ, Lý Chà Kiệt hình nhÆ° rất vui, đây là nhiệm vụ có ý nghÄ©a chân chÃnh đầu tiên từ sau khi thà nh láºp Ä‘á»™i lÃnh đánh thuê, mà lại là má»™t nhiệm vụ vá»›i quy mô lá»›n, so vá»›i hình thức trÆ°á»›c đây mà nói, sá»± thà nh công của nhiệm vụ nà y đã nhÆ° Ä‘inh đóng cá»™t rồi, Lý Chà Kiệt là m sao lại không vui cÆ¡ chứ!
-Ừ.
Từ khẩu khà của Lý Chà Kiệt Lục Thiếu Hoa cÅ©ng đã nghe được ra Ä‘iá»u đó, nên không nói thêm gì nữa, chuyển sang chuyện khác:
-Äợi Ä‘oà n nhân tà i kỹ thuáºt nà y sang đến khu căn cứ, thì những vÅ© khà hổ gầm không cần chung vá»›i ngÆ°á»i khác nữa, tất cả sẽ do chÃnh chúng ta tạo ra.
Chuyện tiêu tiá»n uổng phà Lục Thiếu Hoa sẽ chắc chắn không là m, những nhân tà i nà y Ä‘á»u là những ngÆ°á»i hà ng đầu, nên việc phát minh ra những vÅ© khà trang bị tiên tiến sẽ không phải là việc khó khăn gì, nếu nhÆ° cho bá»n há» má»™t khoảng thá»i gian nghiên cứu, thì việc sáng tạo ra những vÅ© khà tiên tiến không phải là không thể, không, không phải là không thể, mà là nhất định có thể, chỉ cần có thá»i gian.
-Tốt rồi.
Lý Chà Kiệt đáp lại, trầm ngâm một lát rồi lại lên tiếng một lần nữa:
-Số lượng trang bị cho Ä‘á»™i quân đánh thuê của chúng ta cÅ©ng có hạn, mà những nhân công kỹ thuáºt ấy lại nhiá»u nhÆ° thế, không cần nhiá»u thá»i gian là sẽ có hiện tượng bão hoà , cá nhân tôi kiến nghị rằng Ä‘em hết những trang bị dÆ° thừa Ä‘i bán, nhÆ° váºy cÅ©ng có thể tăng thêm thu nháºp tà i chÃnh!
-Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cÆ°á»i hả hê. Lúc bấy giỠđể cho Lý Chà Kiệt Ä‘i thuê má»™t Ä‘á»™i lÃnh đánh thuê là đã có thể nhìn thấy anh ta cÅ©ng là ngÆ°á»i có đầu óc, bây giá» lại má»™t lần nữa chứng minh được, Lục Thiếu Hoa sá»›m đã nghÄ© đến việc nà y, súng ống đạn dược là má»™t ngà nh có lợi nhuáºn cao nhất, thấy tiá»n mà không kiếm không phải là phong cách của Lục Thiếu Hoa, chỉ có Ä‘iá»u bây giá» thá»i cÆ¡ chÆ°a chÃn muồi.
-Việc nà y không vội, tôi đã có sắp xếp rồi.
-Äợi đến khi bão hoà rồi, cáºu hãy bảo Ä‘á»™i kỹ thuáºt kia nghiên cứu thêm những kỹ thuáºt tiên tiến hÆ¡n, còn những việc khác sau nà y sẽ nói tiếp.
Súng ống đạn dược rất dá»… kiếm tiá»n, nhÆ°ng sở dÄ© lại dá»… kiếm tiá»n nhÆ° váºy cÅ©ng là do tiá»n Ä‘á» của những kỹ thuáºt tiên tiến, và dụ nhÆ° kỹ thuáºt là m vÅ© khà của anh kém hÆ¡n của ngÆ°á»i khác, ai muốn mua của anh, còn dẫn đầu vá» kỹ thuáºt mà nói thì lại khác, không những dá»… buôn bán, mà giá thà nh còn được nâng lên cao, cà ng có thể thu hoạch được nhiá»u hÆ¡n.
-Tôi hiểu rồi.
Lý Chà Kiệt đáp.
-Ừ!và i ngà y nữa tôi sẽ gá»i cho anh má»t khoản tiá»n nhá», anh chú ý má»™t chút.
Lục Thiếu Hoa bình thản nói.
Những nhân viên kỹ thuáºt tà i năng sau nhiá»u ngà y phÆ¡i nắng đã đến được châu Phi. Dù là việc ăn ở, đồ dùng sinh hoạt hà ng ngà y, hay là nghiên cứu, chế tạo vÅ© khà trangÆ°á»i thiết bị, cái gì cÅ©ng cần phải cần đến tiá»n. Bây giá» tiá»n trong tay Lý Chà Kiệt Ä‘á»u phải dùng và o việc chuẩn bị đồ dùng cho căn cứ, không có quá dÆ° thừa tiá»n để chi tiêu, Lục Thiếu Hoa chỉ còn cách gá»i thêm má»™t khoản nữa sang, còn vá» phần gá»i bao nhiêu, Lục Thiếu Hoa trong lòng đã có má»™t con số đại khái, táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng Ä‘ang trên Ä‘Ã thắng lợi, chi tiêu cÅ©ng có thể lấy ra từ những khoản thu lá»i nà y, váºy thì những khoản lợi nhuáºn nà y Lục Thiếu Hoa có thể tuỳ ý dùng sang những việc khác.
-Tốt
-Ừ!
Lục Thiếu Hoa cÅ©ng không nói nhiá»u, lại dặn dò Lý Chà Kiệt má»™t lần nữa cần phải bảo vệ sá»± an toà n cho khu căn cứ, rồi gác máy.
Sau khi gác Ä‘iện thoại, Lục Thiếu Hoa vốn đã định gá»i cho LÆ°u Minh ChÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại rồi lại bá» Ä‘iện thoại xuống, lý do duy nhất là vì, ở Hongkong Ä‘ang thịnh hà nh đón Giáng Sinh, bây giá» Ä‘ang là cuối tháng 12, Ä‘ang trong thá»i kì nghỉ lá»…, cần phải đợi đến ngà y mai má»›i Ä‘i là m bình thÆ°á»ng trở lại, LÆ°u Minh ChÆ°Æ¡ng cÅ©ng không phải ngoại lệ, cÅ©ng Ä‘ang trong thá»i gian nghi lá»…, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể đợi đến ngà y mai má»›i tìm anh ta.
Không thể gá»i được Ä‘iện thoại, Lục Thiếu Hoa cÅ©ng chẳng có việc gì là m, cuối cùng Ä‘Ã nh phải xem ti vi, nhÆ°ng vừa má»›i ngồi xem được má»™t lúc, tiếng chuông cá»a bá»—ng nhiên vang lên, chẳng còn cách nà o, hắn Ä‘Ã nh lê cái cÆ¡ thể mệt má»i Ä‘i đến mở cá»a. Không cần Ä‘oán hắn cÅ©ng biết là ai rồi, dÆ°á»ng nhÆ° là có thể chắc chắn má»™t trăm phần trăm là Hoắc Khoái Nguyệt đến.
Bắt đầu từ năm ngoái khi đến nhà há» Hoắc gặp mặt Hoắc Khoái Nguyệt, cô ta thÆ°á»ng xuyên chẳng có việc gì mà cứ đến chÆ¡i căn biệt thá»± của Lục Thiếu Hoa. Hai bên tá»± nhiên cÅ©ng dần dần trở nên hiểu rõ nhau. Theo nhÆ° Hoắc Khoái Nguyệt nói Lục Thiếu Hoa cÅ©ng hiểu được rằng, cô ta đến căn biệt thá»± của mình chẳng qua cÅ©ng là vì sá»± sai khiến của ông cô và của Hoắc Anh Äông, vá» phần đến đây là có mục Ä‘Ãch gì, thì Lục Thiếu Hoa cÅ©ng không thể biết được.
Còn nhá»› khi lần đầu tiên Hoắc Khoái Nguyệt đến biệt thá»± của Lục Thiếu Hoa, hắn đã há»i là cô ta đến đây là m gì, những câu trả lá»i của cô ta là m cho hắn có phần không biết nói gì:
-Há»c bà i.
Äúng váºy, đến để há»c bà i, là muốn để cho Lục Thiếu Hoa phụ đạo cho cô ta.
Vá»›i khả năng kinh tế của nhà há» Hoắc, thì việc kiếm má»™t tiến sÄ© hoặc ngÆ°á»i há»c trên tiến sÄ© đến để phụ đạo cho Hoắc Khoái Nguyệt Ä‘á»u không vấn Ä‘á» gì, nhÆ°ng mà ông cụ Hoắc vẫn cứ khăng khăng bắt cô ta phải đến há»c táºp Lục Thiếu Hoa, việc nà y là m cho Lục Thiếu Hoa gần nhÆ° cảm thấy rất khó nói.
Cà ng vá» sau lại cà ng là m cho Lục Thiếu Hoa cảm thấy khó xá». Äể há»i cho rõ rà ng, Lục Thiếu Hoa đã cố ý gá»i Ä‘iện thoại cho Lục Anh Äông, nhÆ°ng Hoắc Anh Äông lại nói má»™t câu là m cho Lục Thiếu Hoa quay trở vá» Ä‘iểm xuất phát:
-Cháu ở má»™t trÆ°á»ng quan láºp có tiếng là thiên tà i, tôi để cho Tiểu Nguyệt đến há»c táºp cháu là sai à ? Huống chi chúng ta lại là ngÆ°á»i trong nhà , lại có thể tiết kiệm tiá»n nữa.
“Cái gì cÆ¡?Tiết kiệm tiá»n?†Nhà há» Hoắc phải dùng đến cách tiết kiệm tiá»n để má»›i má»™t thầy giáo sao? Äáp án rõ rà ng là không thể nhÆ° váºy. Lại cà ng là m cho Lục Thiếu Hoa thấy khó xá» chÃnh là câu “ngÆ°á»i trong nhà â€. Lục Thiếu Hoa thà nh “ngÆ°á»i trong nhà †vá»›i nhà há» Hoắc từ khi nà o váºy, chÃnh hắn cÅ©ng chẳng biết. Vì câu nói nà y, Lục Thiếu Hoa còn cố ý truy há»i thêm má»™t chút nữa, nhÆ°ng câu trả lá»i của Hoắc Anh Äông lại cà ng là m cho hắn khó nói hÆ¡n:
-Ha ha… anh là chồng tÆ°Æ¡ng lai của Tiểu Nguyệt, cÅ©ng là cháu rể của tôi, còn không phải là ngÆ°á»i má»™t nhà sao?
Lần trÆ°á»›c khi đến nhà há» Hoắc ăn cÆ¡m, Lục Thiếu Hoa vẫn còn nhá»› rất rõ Hoắc Anh Äông nhắc đến việc Ä‘Ãnh hôn, nhÆ°ng sau đó Lục Thiếu Hoa đã không nói gì, cÅ©ng có nghÄ©a là , không từ chối mà cÅ©ng không đồng ý.
Lại nhắc đến chuyện cÅ©, Lục Thiếu Hoa cÅ©ng chỉ có thể nói rõ rà ng vá»›i Hoắc Anh Äông trên Ä‘iện thoại, nói là bản thân mình không đồng ý, nhÆ°ng Hoắc Anh Äông lúc nà y lại chÆ¡i xấu, nói rằng Lục Thiếu Hoa lúc đó hình nhÆ° là không từ chối, vì thế, nên anh ta còn cố ý trÃch dẫn má»™t câu, gá»i là gì:â€im lặng là đồng ýâ€, là m cho Lục Thiếu Hoa không tìm được cách gì phản bác lại, chỉ có thể bị Ä‘á»™ng không nói gì, má»i thứ để thuáºn theo tá»± nhiên.
Tuy nhiên là m cho Lục Thiếu Hoa cảm thấy vui mừng là việc Hoắc Khoái Nguyệt không há» có tÃnh cách của má»™t tiểu thÆ° con nhà quý tá»™c, toà n thể mà nói thì rất ôn hoà , cÅ©ng tÆ°Æ¡ng đối lanh lợi, dù sao để cho cô ta ở trong nhà cÅ©ng không sao, phụ đạo má»™t chút thì cÅ©ng được, cÅ©ng chẳng có gì to tát cả, vả lại, có má»™t cô gái xinh đẹp ở bên cạnh, đúng, có má»™t cô gái đẹp ở bên cạnh thì chẳng phải là má»™t việc xấu, Ãt nhất thì cÅ©ng là m cho Lục Thiếu Hoa cảm thấy bá»›t ngá»™t ngạt, là m cho căn biệt thá»± có thêm má»™t chút sức sống.
Tục ngữ nói tháºt đúng, có má»™t thì sẽ có hai, Hoắc Khoái Nguyệt đến lần thứ nhất là sẽ có lần thứ hai, trong vòng ná»a năm, hình nhÆ° má»—i tuần Ä‘á»u đến hai lần, má»—i lần thÆ°á»ng đến đúng giá» và o thứ bảy và chủ nháºt, mặc kệ bên ngoà i là mÆ°a to gió lá»›n, thì cô ta vẫn đúng giá» là đến.
Äối vá»›i sá»± kiên trì của Hoắc Khoái Nguyệt, Lục Thiếu Hoa chÆ°a bao giá» nói gì, cô ta thÃch là được. Từ từ mở cá»a, Hoắc Khoái Nguyệt quả nhiên Ä‘ang đứng ở bên ngoà i. Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa mở cá»a Hoắc Khoái Nguyệt đáng yêu mỉm cÆ°á»i, nói bằng má»™t giá»ng ngá»t ngà o:
-Anh à , em đến rồi.
-Ừ, và o nhà đi.
Lục Thiếu Hoa dịch ngÆ°á»i sang má»™t bên để cho Hoắc Khoái Nguyệt Ä‘ang trong tâm trạng sung sÆ°á»›ng bÆ°á»›c và o nhà rồi má»›i đóng cá»a lại. Trong nháy mắt, Lục Thiếu Hoa từ khe cá»a có thể nhìn thấy rõ rà ng bốn vệ sÄ© Ä‘á»u mặc áo vest Ä‘en Ä‘ang ngồi ở cá»a của căn biệt thá»±.
Lục Thiếu Hoa đã sá»›m quen thuá»™c vá»›i việc nà y rồi. Là má»™t thiên kim tiểu thÆ° của nhà há» Hoắc, không Ä‘em theo vệ sÄ© thì đúng là lạ, còn nữa, khi lần đầu tiên Hoắc Khoái Nguyệt đến biệt thá»± nà y, Lục Thiếu Gia đã biết là có má»™t Ä‘á»™i vệ sÄ© Ä‘Æ°a cô ta đến, chỉ có Ä‘iá»u sau khi Lục Thiếu Hoa đóng cá»a lại thì các vệ sÄ© đó liá»n Ä‘i luôn.
Khi các vệ sÄ© Ä‘i khá»i, Lục Thiếu Hoa lắc lắc đầu.
Tà i sản của Thinhbobo
Chữ ký của Thinhbobo
Cứ tưởng ta đã phiêu diêu tá»± tại nhÆ°ng vẫn không thể thoát khá»i được cuá»™c Ä‘á»i có quá nhiá»u rà ng buá»™c nà y
07-01-2012, 08:51 PM
Äệ nhất biến thái 4vnTrá»i đánh - Thánh váºt Viện trưởng viện phá thai Yêu Mà u TÃm, Ghét Sá»± Thủy Chung
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Nam Äịnh
Bà i gởi: 14,122
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 4 ngà y
Thanks: 6,078
Thanked 199,099 Times in 10,458 Posts
ThÆ°Æ¡ng TrÆ°á»ng Äại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thà nh ÄÃch Má»™ng
Quyển 3: Hà nh trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 252: Tour du lịch Phượng Hoà ng
Nhóm dịch Quan TrÆ°á»ng
Nguồn: metruyen
Lục Thiếu Hoa má»›i quay đầu lại có cái gì đó đến quá bất ngá» ngăn trở tầm nhìn trÆ°á»›c mắt của hắn,là m cho hắn không kịp phản ứng,theo phản ứng tá»± nhiên hắn Ä‘Æ°a tay phải ra để chuẩn bị gạt cái là m cản trở tầm mắt đó ra,nhÆ°ng không ngá» lại có má»™t âm thà nh trong trẻo truyá»n đến tai hắn,là m cho đôi tay Ä‘ang rắn rá»i của hắn từ từ chuyển sang Ä‘á»™ng tác khác.
-Anh Tiểu Hoa Giáng sinh vui vẻ!Mặc dù là No-el đã qua rồi nhÆ°ng mà em vẫn chúc anh má»™t ngà y lá»… tháºt là vui!
Giá»ng nói trong trẻo đó không phải ai khác mà chÃnh là Hoắc Khoái Nguyệt,khi cô ta vừa và o trong nhà ,nhân lúc thần không biết quá»· không hay khi Lục Thiếu Hoa sắp đóng cá»a và quay đầu lại,bèn trốn sau lÆ°ng hắn,rồi nhanh chóng rút từ trong túi ra má»™t há»™p quà được gói bá»c tinh xảo Ä‘Æ°a tặng Lục Thiếu Hoa,đây cÅ©ng là thứ là m cản trở tầm nhìn của hắn.
Ngeh thấy tiếng Ä‘á»™ng,Lục Thiếu Hoa bá»—ng tỉnh trở lại,cÅ©ng nhìn thấy rõ váºt cản trÆ°á»›c mắt của mình,là má»™t há»™p quà được gói rất đẹp mắt.
Lục Thiếu Hoa không há» phản ứng cháºm,vốn dÄ© Ä‘ang định Ä‘Æ°a gạt váºt ở trÆ°á»›c mắt Ä‘i thì lại bá»—ng nhiên lấy tay nháºn lấy gói quà .
-Cảm ơn món quà của em,chúc em giáng sinh vui vẻ!
Lục Thiếu Hoa vốn dÄ© không hứng thú gì vá»›i lá»… Giáng sinh,những bây giá» có món quà đặc biệt của Hoắc Khoái Nguyệt,hắn cÅ©ng không nỡ lòng nà o từ chối tấm lòng tốt của ngÆ°á»i ta.Nhất là đối vá»›i món quà của ngÆ°á»i có tÃnh cách rất má»m yếu nhÆ° Hoắc Khoái Nguyệt,nếu nhÆ° từ chối,không biết chừng hai mắt cô ta lại sÆ°ng Ä‘á» lên,nÆ°á»›c mắt sẽ lại chảy xuống mất.
NÆ°á»›c mắt của cin giá là thứ vÅ© khà sát thÆ°Æ¡ng ghê gá»›m nhất.Äiểm nà y Lục Thiếu Hoa đã ý thức được khi ở cạnh Tăng VÅ© Linh,hắn cÅ©ng không muốn lại phải lÄ©nh há»™i má»™t lần nữa.Nếu chẳng may khóc hoà i mà không ngÆ°ng,thì đầu óc hắn lại nổ tung mất,ngược lại nếu nháºn món quà của Hoắc Khoái Nguyệt,thì hẳn là cô ta sẽ rất vui mừng.
-Cảm ơn!
-Ha ha.
Lục Thiếu Hoa cÆ°á»i ha hả,giÆ¡ tay lên xoa xoa đầu của Hoắc Khoái Nguyệt rồi nói:
-Tìm chỗ nà o ngồi xuống đi,anh sẽ đi lấy đồ uống cho em.
Äá»™ng tác nà y của Lục Thiếu Hoa,Hoắc Khoái Nguyệt đã sá»›m quen rồi,quen biết hắn đã hÆ¡n ná»a năm nay,gần nhÆ° má»—i lần đến biệt thá»± của Lục Thiếu Hoa,hắn Ä‘á»u luôn xoa đầu cô nhÆ° vuốt ve má»™t con mèo,hà nh Ä‘á»™ng thân máºt nà y chẳng những không là m cô thấy bất mãn,mà trái lại,lại có cảm giác rất dá»… chịu,đứng ngoan ngoãn không Ä‘á»™ng Ä‘áºy mặc cho Lục Thiếu Hoa xoa Ä‘i xoa lại,đến lúc Lục Thiếu Hoa lên tiếng bảo cô ngá»i xuống,cô má»›i khoan khoái Ä‘i đến ghế sô pha ở trong phòng khách rồi ngồi xuống.
Thá»±c ra Lục Thiếu Hoa xoa đầu Hoắc Khoái Nguyệt là má»™t thói quen,má»™t cái vuốt ve mà trong đầu không há» có ý gì.Chỉ có Ä‘iá»u hán không biết là động tác vô tình ấy của mình lại là m nảy sinh trong lòng Hoắc Khoái Nguyệt má»™t suy nghÄ© khác,má»™t cô gái để cho má»™t chà ng trai vuốt ve chỉ có thể có hai khả năng,má»™t là sá»± vuốt ve của ngÆ°á»i lá»›n tuổi hÆ¡n mình,hai là động tác thân máºt của hai ngÆ°á»i Ä‘ang yêu nhau,không cần nói,Hoắc Khoái Nguyệt luôn coi Ä‘á»™ng tác của Lục Thiếu Hoa nhÆ° là loại khả năng thứ hai kia.
Lục Thiếu Hoa Ä‘i đến bên tủ lạnh trong phòng bếp để lấy nÆ°á»›c uống,trong khi Hoắc Khoái Nguyệt lại luôn hÆ°á»›ng ánh mắt của mình đến bóng dáng của hắn,cho dù hình bóng ấy nhìn Ä‘i nhìn lại vô số lần,nhÆ°ng cô ta vẫn bị hấp dẫn má»™t cách thá»±c sá»±.Bóng dáng của Lục Thiếu Hoa sao mà quen thuá»™c,sao mà cao to,sao mà thần bà đến váºy.
Äúng váºy,bên trong Lục Thiếu Hoa nhÆ° đã đến gần bốn mÆ°Æ¡i tuổi rồi,má»—i Ä‘á»™ng tác Ä‘á»u toát ra má»™t khà chất chÃn chắn,đến Ä‘á»™ng tác bÆ°á»›c Ä‘i cÅ©ng không phải là ngoại lên,cảm giác chÃn chắn nà y thu hút má»™t cách sâu sắc má»i ngÆ°á»i,nhất là đối vá»›i Hoắc Khoái Nguyệt-má»™t tiểu thÆ° được sinh ra trong gia đình quý tá»™c,so vá»›i các bạn gái cùng lứa tuổi khác tâm hồn lại nhạy cảm hÆ¡n,nên lại cà ng có sức hấp dẫn chết ngÆ°á»i.ÄÆ°Æ¡ng nhiên,Lục Thiếu Hoa không biết việc nà y,nếu nhÆ° mà biết thì hắn sẽ phải dở khóc dở cÆ°á»i,má»™t Ä‘á»™ng tác vô ý lại có thể mang đến hiệu quả nhÆ° thế nà y,thì quả đúng là là m cho hắn dở khóc dở cÆ°á»i.
-Cầm lấy nà y.
Lục Thiếu Hoa Ä‘Æ°a cốc nÆ°á»›c Ä‘ang cầm bên tay trái Ä‘Æ°a cho Hoắc Khoái Nguyệt,còn chÃnh mình thì vặn nắp chai nÆ°á»›c khoáng Ä‘ang cầm bên tay phải rồi uống má»™t ngụm và lại đóng nắp lại,sau đó má»›i cháºm rãi há»i:
-Tiểu Nguyệt à ,hôm nay em không Ä‘i há»c sao?
Lục Thiếu Hoa nhá»› là hôm nay không phải là chủ nháºt,sao Hoắc Khoái Nguyệt lại có thá»i gian đến biệt thá»± của mình.Lục Thiếu Hoa thuá»™c loại ngÆ°á»i không phun ra thì không thấy thoải mái,trÆ°á»›c khi mà hắn chÆ°a ra mở cá»a,câu há»i nà y đã xuất hiện trong đầu hắn,bây giá» có cÆ¡ há»™i rồi,hắn liá»n há»i cho rõ rà ng.
-Hi hi!
Hoắc Khoái Nguyệt cÆ°á»i hi hi,nói:
-Anh không biết ở Hongkong được nghỉ ngà y lá»… No-el sao?TrÆ°á»ng em cho ngỉ ba ngà y,ngà y mai má»›i phải Ä‘i há»c.
-Ừ!
Lục Thiếu Hoa xấu hổ vá»— vá»— đầu.Táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng cÅ©ng Ä‘ang nghỉ lá»… nên không gá»i Ä‘iện thoại cho LÆ°u Minh ChÆ°Æ¡ng được,không nghÄ© rằng chỉ má»›i qua má»™t ngà y mà đã quên mất.
-Hi hi!
Hoắc Khoái Nguyệt lại cÆ°á»i lần nữa,sau má»™t lúc má»›i ngừng lại,nói:
-Thá»±c ra cÅ©ng không có gì lạ cả,anh lá»›n lên ở trong nÆ°á»›c,không biết chuyện ở Hongkong cÅ©ng là rất bình thÆ°á»ng.
-Ừ!
Lục Thiếu Hoa lạiâ€á»«â€ má»™t tiếng.Hắn biết rằng Hoắc Khoái Nguyệt Ä‘ang hạ bệ hắn,theo nhÆ° trà thong minh và tà i năng của cô ta thì không khó khăn gì mà không biết được táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng cÅ©ng Ä‘ang nghỉ lá»…,mà lại là chủ tịch của táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng,Lục Thiếu Hoa không thể biết được việc nà y,thì đúng là điá»u không thể.Tuy nhiên bây giá» Hoắc Khoái Nguyệt hạ bệ hắn ta rồi,Lục Thiếu Hoa cÅ©ng không muốn bị việc nà y là m hắn xấu hổ thêm nữa,chuyển sang chủ để khác,há»i:
-Hôm nay sao em không mang sách vở sang đây há»c?
Äã biết là má»—i lần Hoắc Khoái Nguyệt đến biệt thá»± của Lục Thiếu Hoa Ä‘á»u mang theo sách vở đến để hắn phụ đạo,nhÆ°ng hôm nay lại cố tình không mang sang,là m cho hắn cảm thấy hÆ¡i lạ.
-Vâng!
Lúc nà y đến lượt Hoắc Khoái Nguyệt cảm thấy hÆ¡i ngượng ngùng,cúi đầu xuống,hai mắt đùa bỡn nhìn xuống bá»™ quần áo Ä‘ang mặc trên ngÆ°á»i,má»™t lúc khá lâu má»›i rụt rè nói:
-Hôm nay em không muốn há»c bà i anh Tiểu Hoa có thể Ä‘Æ°a em Ä‘i ra ngoà i chÆ¡i được không?
-Cái gì?Em nói lại lần nữa xem nà o?
Lục Thiếu Hoa há»i,hắn không há» cố ý,nhÆ°ng Hoắc Khoái Nguyệt cà ng nói vá» sau âm thà nh cà ng nhá» Ä‘i,nhỠđến mức nhÆ° con kiến kêu,là m cho hắn không nghe thấy gì.
Bị Lục Thiếu Hoa há»i nhÆ° váºy,Hoắc Khoái Nguyệt lại cà ng cảm thấy ngượng nghịu,cúi đầu xuống thấp hÆ¡n nữa,khuôn mặt xinh đẹp Ä‘á» á»ng lên trà n đầy vẻ mê hoặc,đôi tay nhá» nhắn trắng nõn nà ra sức nghị nghịch tà áo,lúc nà y những suy nghÄ© trong lòng Hoắc Khoái Nguyệt trở nên rất phức tạp,cô rất sợ Lục Thiếu Hoa từ chối,rồi không biết sau khi bị từ chối thì mình sẽ phải là m gì?Qua hồi lâu,hình nhÆ° đã Ä‘Æ°a ra má»™t quyết định rất trá»ng đại,Hoắc Khoái Nguyệt ngẩng đầu,hai gò má hồng rá»±c lên,tuy rằng Ä‘ang thẹn thùng nhÆ°ng vẫn dÅ©ng cảm nói:
-Em muốn anh Tiểu Hoa đưa em ra ngoà i chơi,được không ạ?
Lúc nà y Lục Thiếu Hoa cuối cùng cÅ©ng đã nghe rõ,không khá»i sá»ng sốt,quen biết Hoắc Khoái Nguyệt đến bây giá»,má»™t cô gái yếu Ä‘uối nhÆ° thế từ trÆ°á»›c đến giá» chÆ°a bao giá» Ä‘Æ°a ra yêu cầu nhÆ° thế nà y,không ngá» rằng hôm nay lại bá»—ng nhiên Ä‘á» cáºp tá»›i,là m cho Lục Thiếu Hoa bá»—ng cảm thấy không biết nên phản ứng thế nà o.
-Ừ?Thế em định đi đâu chơi?
Lục Thiếu Hoa dò xét há»i,có má»™t số nÆ¡i Lục Thiếu Hoa không thÃch Ä‘i,nói cách khác,nếu Hoắc Khoái Nguyệt Ä‘Æ°a ra má»™t số nÆ¡i khiến Lục Thiếu Hoa không thÃch,thì hắn sẽ từ chối,còn ngược lại nếu là những nÆ¡i hắn không cảm thấy chán ghét,thì hắn sẽ đồng ý Ä‘i.
-Dạ!
Câu há»i thăm dò của Lục Thiếu Hoa là m cho Hoắc Khoái Nguyệt tưởng là hắn đã đồng ý rồi,cô ta chỉ tiếc là không thể nhảy dá»±ng lên để biểu thị sá»± vui sÆ°á»›ng.Thuá»™c loại tÃnh cách vẫn còn trẻ con,việc kÃch Ä‘á»™ng đến cÅ©ng nhanh mà đi cÅ©ng nhanh,Hoắc Khoái Nguyệt suy cho cùng cÅ©ng chỉ là má»™t cô bé con mÆ°á»i mấy tuổi,rất nhanh đã chặn lại sá»± phán khÃch trong lòng,nói:
-Hay là đi đến thăm cong ty của anh Tiểu Hoa có được không ạ?
-Toà nhà Phượng Hoà ng?
Lục Thiếu Hoa hÆ¡i có chút khó hiểu tại sao Hoắc Khoái Nguyệt lại muốn đến toà nhà Phượng Hoà ng,tuy nhiên nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại,hình nhÆ° hắn đã rất lâu không đến công ty rồi,cÅ©ng rất lâu chÆ°a Ä‘i ra ngoà i dạo ná»™,còn nữa,hôm nay táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng đã Ä‘i là m nhÆ° bình thÆ°á»ng trở lại,việc cấp tà i chÃnh cho Lý Chà Kiệt cÅ©ng cần phải nhanh chóng giải quyết rồi.Trong lòng đã có kế hoạch,không đợi cô ta đáp lại,Lục Thiếu Hoa liá»n mở miệng nói:
-Äược,thế thì Ä‘i thôi.
Trong lòng Hoắc Khoái Nguyệt ngầm là m má»™t Ä‘iệu bá»™ ra vẻ thÃch thú,cả khuôn mặt rạng rỡ má»™t nụ cÆ°á»i nhÆ° trăm hoa Ä‘ang Ä‘ua nở.Cô Ä‘i đến bên Lục Thiếu Hoa,hai tay nắm chặt kéo tay hắn,cất bÆ°á»›c Ä‘i vá» phÃa cá»a ra và o,nhÆ° sợ rằng Lục Thiếu Hoa má»™t lát sẽ thay đổi ý kiến:
-Thế chúng ta mau đi thôi,anh Tiểu Hoa.
-Ha ha! Äừng vá»™i,còn phải gá»i thêm bá» anh Lý nữa,nếu không chả nhẽ chúng ta Ä‘i bá»™ Ä‘i à ?
Lục Thiếu Hoa lắc đầu,cÆ°á»i nói.
-Vâng!
Lúc nà y,Hoắc Khoái Nguyệt mới phát hiện mình vui đến mức không chú ý đến việc nà y,hai tay cũng không dùng hết sức để kéo Lục Thiếu Hoa nữa,mặc dù không kéo,nhưng cũng không chịu buông tay ra,mà lại túm chặt lấy một cánh tay của Lục Thiếu Hoa,không chịu buông ra một tà nà o cả.
Lục Thiếu Hoa tá»± nhiên phát hiện ra Ä‘á»™ng tác nà y của Hoắc Khoái Nguyệt.TrÆ°á»›c tiên nhìn xuống chá»— hai ngÆ°á»i nắm tay nhau,dau đó má»›i chuyển mắt sang nhìn khuôn mặt của Hoắc Khoái Nguyệt.Lúc nà y,Hoắc Khoái Nguyệt hình nhÆ° cÅ©ng nhìn thấy hà nh Ä‘á»™ng nà y có chút gì đó hÆ¡i thân máºt,nhÆ°ng cô không há» bá» tay ra,mà lại cúi đầu nhÃch và o gần Lục Thiếu Hoa,táºn hưởng cảm giác ấm áo má»™t lúc.
Nhìn Hoắc Khoái Nguyệt không há» có ý định buông tay ra,mà lại nhÃch lại gần hÆ¡n,Lục Thiếu Hoa cÅ©ng không nói nhiá»u,lắc lắc đầu giáºt giáºt cổ há»ng của mình rồi kêu lá»›n:
-Anh Lý,các anh xuống đây một lát,chúng ta đến công ty một chuyến.
Không lâu,có tiếng đáp lại từ trên đầu,tiếp theo bá»n bốn ngÆ°á»i Lý Thượng Bản đã ăn mặc chỉnh tá» bÆ°á»›c xuống,Lục Thiếu Hoa chủa Ä‘i khá»i cá»a,thì bốn bá»n há» chỉ ở trên lầu,bốn phÃa của biệt thá»± đã lắp đặt camera theo dõi,bốn ngÆ°á»i bá»n há» luân phiên nhau theo dõi mà n hình camera hà ng giá»,chỉ cần có má»™t chút gì không bình thÆ°á»ng là sẽ nhanh chóng ra cảnh báo.
Bá»n Lý Thượng Bản xuống đến tầng má»™t,không cần Lục Thiếu Hoa phải phân công,hai ngÆ°á»i theo sau Lục Thiếu Hoa,hai ngÆ°á»i Ä‘i đến gara lái xe ra,chá»— để xe cách đó không xa,gần nhÆ° khi Lục Thiếu Hoa Ä‘i đến mở cá»a ra và o,thì xe cÅ©ng đã đến nÆ¡i.
Lý Thượng Bản mở cá»a chiếc xe Rolls-Royce cho Lục Thiếu Hoa và o,đợi đến khi Lục Thiếu Hoa và Hoắc Khoái Nguyệt ngồi hẳn và o trong xe,Lý Thượng Bản má»›i đóng cá»a xe lại,sau đó má»›i mở cá»a ghế trÆ°á»›c ngồi lên vị trà phụ xe,Lý VÅ© Sinh cÅ©ng nhÆ° thế,chỉ có Ä‘iá»u anh ta ngồi và o chiếc xe Mercedes-Benz chống đạn Ä‘á»— ở ngay phÃa sau.
Hai chiếc ô tô cháºm rãi Ä‘i,chiếc Rolls-Royce Ä‘i đằng trÆ°á»›c,chiếc xe chống đạn Mercedes-Benz Ä‘i theo sau,Ä‘i qua mấy con Ä‘Æ°á»ng quanh tháp Cá»u Long,đến bãi Ä‘á»— xe của toà nhà Phượng Hoà ng.Theo nhÆ° thói quen trÆ°á»›c đây,Lục Thiếu Hoa không há» sốt ruá»™t mở cá»a xe,mà đợi Lý Thượng Bản xuống xe mở cá»a cho mình,Lý Thượng Bản đã xuống xe rồi,nhÆ°ng anh ta không Ä‘i mở cá»a ngà y,mà còn đợi ba ngÆ°á»i kia xuống xe,đứng và o đúng vị trà của mình,rồi má»›i chạy ra mở cá»a xe.
Lục Thiếu Hoa và Hoắc Khoái Nguyệt hai ngÆ°á»i lần lượt bÆ°á»›c từ trên xe xuống.Sau khi xuống xe rồi,hai tay Hoắc Khoái Nguyệt ôm lấy cánh tay của Lục Thiếu Hoa,khuôn mặt Ä‘á» á»ng nhÆ° là sắp rá»›t máu xuống váºy,hai mắt lặng lẽ nhìn sang sắc mặt của Lục Thiếu Hoa,thấy hắn không há» có chút phản ứng gì,lúc đó má»›i nhÃch ngÆ°á»i đến gần Lục Thiếu Hoa hÆ¡n.
Lục Thiếu Hoa không biết nói gì thì tốt,Ä‘Ã nh phải lặng im,là m ra vẻ không thấy,phất phất tay ra hiệu cho bá»n Lý Thượng Bản là có thể Ä‘i và o được rồi.
Bốn ngÆ°á»i bá»n Lý Thượng Bản từ bốn phÃa vây bá»c lấy Lục Thiếu Hoa và Hoắc Khoái Nguyệt ở bên trong,má»™t tay đút tay và o túi áo vest,chiếc kÃnh râm che lấp tầm mắt từ bốn phÃa xung quanh,khuôn mặt không có bất cứ biểu hiện gì.
Không lâu,má»™t Ä‘oà n sáu ngÆ°á»i rẽ trái rồi lại rẽ phải,cuối cùng đến cá»a thang máy,Lý Thượng Bản Ä‘i vá» phÃa trÆ°á»›c,ấn và o nút mà u đỠở cá»a thang máy,tiếp theo hiện ra má»™t bà n phÃm,ấn ấn lên trên đó và i cái,thì thấy cánh cá»a thang máy mở ra.
Äúng lúc đó,Hoắc Khoái Nguyệt Ä‘ang đứng yên lặng bên Lục Thiếu Hoa liá»n mở lá»i.Khi các vệ sÄ© Ä‘i khá»i, Lục Thiếu Hoa lắc lắc đầu.
Tà i sản của Thinhbobo
08-01-2012, 09:59 PM
Äệ nhất biến thái 4vnTrá»i đánh - Thánh váºt Viện trưởng viện phá thai Yêu Mà u TÃm, Ghét Sá»± Thủy Chung
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Nam Äịnh
Bà i gởi: 14,122
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 4 ngà y
Thanks: 6,078
Thanked 199,099 Times in 10,458 Posts
ThÆ°Æ¡ng TrÆ°á»ng Äại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thà nh ÄÃch Má»™ng
Quyển 3: Hà nh trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 253: Tour du lịch Phượng Hoà ng (2)
Nhóm dịch Quan TrÆ°á»ng
Nguồn: metruyen
Thá»±c ra từ lúc bÆ°á»›c xuống xe Hoắc Khoái Nguyệt đã cảm thấy rất kỳ lạ.Bởi vì chiếc xe của Lục Thiếu Hoa lại Ä‘á»— ở má»™t bãi Ä‘á»— xe nhá»,trong bãi nà y cÅ©ng chỉ có và i chiếc xe khác Ä‘á»— mà thôi,theo nhÆ° tình hình của táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng mà phá»ng Ä‘oán,thì những nhân viên cấp cao là m việc trong đó mua được xe ô tô là chuyện rất bình thÆ°á»ng.NhÆ°ng rõ rà ng toà n bá»™ bãi Ä‘á»— xe chỉ có và i chiếc xe Ä‘áºu lại,Ä‘iá»u nà y là m cho Hoắc Khoái Nguyệt cảm thấy rất kỳ lạ.
Cà ng là m cho cô ta thấy lạ lùng hÆ¡n là những con Ä‘Æ°á»ng mà Lục Thiếu Hoa Ä‘i,còn cả việc Lý Thượng Bản mở chiếc bà n phÃm đặc biệt kia ra,theo nhÆ° lô gic thong thÆ°á»ng mà nói,chủ tịch má»™t táºp Ä‘oà n lá»›n thì thÆ°á»ng hay Ä‘i thang máy trÆ°á»›c,nhÆ°ng Lục Thiếu Hoa lại dẫn cô ta Ä‘i và o cá»a thang máy bằng má»™t lối và o vắng vẻ.
-Anh Tiểu Hoa!Tại sao chúng ta không Ä‘i thang máy ở cá»a trÆ°á»›c,mà lại Ä‘i chiếc thang máy vắng bẻ nà y?
Hoắc Khoái Nguyệt không kìm được sá»± hoà i nghi trong lòng bèn cất tiếng há»i.
Lục Thiếu Hoa nhìn Hoắc Khoái Nguyệt cÆ°á»i không ra tiếng,nhÆ°ng không trả lá»i ngay câu há»i của cô,mà lại cất bÆ°á»›c đến chá»— cá»a thang máy chuẩn bị mở.Äợi đến khi má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u Ä‘i và o trong thang máy rồi,ngÆ°á»i cuối cùng bÆ°á»›c và o là TrÆ°Æ¡ng Khánh Vân má»›i ấn trá»±c tiếp và o má»™t nút duy nhất trong đó,tiếp theo thang máy từ từ Ä‘i lên.
Hoắc Khoái Nguyệt nhìn thang máy chỉ có má»™t nút ấn duy nhất,hình nhÆ° bắt đầu hiểu được má»™t chút,chá»›p đôi mắt to tròn nghi hoặc nhìn Lục Thiếu Hoa,rồi lại đảo qua nhìn khắp xung quanh của thang máy,ngoà i việc chỉ có má»™t nút bấm ra,thì không có gì là khác cả,nhÆ°ng những lá»i tiếp theo của Lục Thiếu Hoa đã là m cho cô ta hiểu được toà n bá»™.
-Äây là chiếc thang máy chuyên dụng của anh.
-á»’!Hoá ra là nhÆ° váºy!
Hoắc Khoái Nguyệt bừng tỉnh ngá»™ ra,việc nà y không há» khó giải thÃch,thân pháºn của Lục Thiếu Hoa là gì,vì để bảo vệ sá»± an toà n,và thể hiện vị trà tôn quý của hắn,nên việc Ä‘i má»™t thang máy chuyên dụng không phải là má»™t việc gì quá đáng cả.Trong lòng thầm tá»± cÆ°á»i nhạo mình quá ngốc,Hoắc Khoái Nguyệt lại cà ng ngà y cà ng cảm thấy sùng bái và ngưỡng má»™ Lục Thiếu Hoa,tâm lý đó nhÆ° là cảm giác bị lấp đầy bởi má»™t mùi vị mặn mà nà o đó,là m cho cô ta không thể chịu được cà ng ôm chặt thêm cánh tay của Lục Thiếu Hoa,mà quên Ä‘i rằng bà i há»c quan trá»ng nhất cho má»™t cô thục nữ đó là phải rụt rè.
-Tinh!
Thang máy phát ra má»™t tiếng “tinhâ€,nhắc nhở cho má»i ngÆ°á»i biết là đã đến nÆ¡i rồi,cánh cá»a nhÆ°u là má»™t chiếc gÆ°Æ¡ng soi tá»± Ä‘á»™ng mở sang hai bên,Lục Thiếu Hoa cÅ©ng không đợi bá»n Lý Thượng Thánh Ä‘i lên đằng trÆ°á»›c,mà đã sá»›m dẫn đầu bÆ°á»›c ra khá»i cá»a thang máy,đến tầng thứ ba mÆ°Æ¡i rồi nên cÅ©ng rất an toà n,không cần bá»n Lý Thượng Bản bảo vệ nghiêm ngặt nữa,mà Hoắc Khoái Nguyệt lại vẫn nhÆ° cái vòi bạch tuá»™c ôm chặt lấy cánh tay của Lục Thiếu Hoa cùng hắn Ä‘i và o.
Dòng chữ:â€Phòng chủ tịch†ghi trên má»™t tấm biển rất nặng gắn lên cánh cá»a,Lục Thiếu Hoa nói:
-Tiểu Nguyệt,em cứ tự nhiên ngồi xuống chỗ nà o đi,anh còn mấy việc phải giải quyết đã.
-Vâng!
Hoắc Khoái Nguyệt lúc nà y mới bỠtay của Lục Thiếu Hoar a,ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc sô pha kê ở gần đấy.
Lục Thiếu Hoa cÅ©ng không nói nhiá»u,Ä‘i đến chiếc ghế đặt bên cạnh,khoan khoái Ä‘i đến chiếc ghế bá»c da tháºt của ông chủ và ngồi xuống,nhấc Ä‘iện thoại lên và gá»i cho LÆ°u Minh ChÆ°Æ¡ng,sau khi Ä‘iện thoại đã thông suốt,chỉ thản nhiên nói má»™t câu:
-Gá»i Vân Thanh cùng Ä‘i vá»›i anh lên văn phòng tôi.
Lúc nà y,Ä‘á»™ng tác hay là giá»ng nói của Lục Thiếu Hoa Ä‘á»u mang dáng dấp giá»ng Ä‘iệu mà má»™t chủ tịch táºp Ä‘oà n phải có,việc nà y lại cà ng là m mê hoặc Hoắc Khoái Nguyệt-ngÆ°á»i từ đầu đến cuối không rá»i mắt khá»i bóng dáng của Lục Thiếu Hoa.Äừng nói đến việc Hoắc Khoái Nguyệt tuổi Ä‘á»i má»›i chỉ mÆ°á»i mấy,nhÆ°ng những việc cô ta biết cÅ©ng khá nhiá»u,sở dÄ© được nhÆ° thế có rất nhiá»u nguyên nhân, do hoà n cảnh gia đình của cô ta,và còn nháºn được cách giáo dục ná»a Tây phÆ°Æ¡ng ở Hongkong nữa.
Nếu nói môi trÆ°á»ng xung quanh có thể thay đổi má»™t con ngÆ°á»i,thì hoà n cảnh ra Ä‘á»i và sá»± giáo dục cÅ©ng có thể là m biến đổi má»™t con ngÆ°á»i.Dá»± tiến bá»™ của thá»i đại nhÆ° là má»™t liá»u thuốc kÃch thÃch,không ngừng tác Ä‘á»™ng và o sá»± trưởng thà nh,tÆ° tưởng,suy nghÄ©,tâm trà của má»™t con ngÆ°á»i.Lục Thiếu Hoa là má»™t ngÆ°á»i Ä‘i đầu thế ká»·,hắn hiểu rõ hoà n toà n Ä‘iểm nà y,ở thế kiếp trÆ°á»›c, Lục Thiếu Hoa phải đợi đến lúc bắt đầu Ä‘i há»c bÆ°á»›c chân và o xã há»™i má»›i biết thế nà o là tình yêu.Còn những ngÆ°á»i sinh ra sau nà y,hình nhÆ° chỉ mÆ°á»i mấy tuổi trong lúc vẫn còn Ä‘ang Ä‘i há»c đã hiểu thế nà o là tình yêu rồi,sá»± thay đổi nà y chÃnh là tác Ä‘á»™ng của liá»u thuốc kÃch thÃch.
Tâm trÃ,tÆ° tưởng,suy nghÄ© của Hoắc Khoái Nguyệt Ä‘á»u có chút gì đó giống vá»›i những ngÆ°á»i được sinh ra sau nà y,nhiá»u việc rất sá»›m thà nh thục,hiểu biết,cÅ©ng tÆ°Æ¡ng ứng vá»›i má»™t câu nói:â€Ä‘ã là ngÆ°á»i yêu mình thì cái gì cÅ©ng hoà n hảoâ€.Trong mắt cô ta bây giá» thì Lục Thiếu Hoa cái gì cÅ©ng Ä‘á»u đẹp cả,nhất cá» nhất Ä‘á»™ng Ä‘á»u có sức hấp dẫn sâu sắc vá»›i cô ta.
Thá»±c ra từ trÆ°á»›c khi gặp mặt Lục Thiếu Hoa,Hoắc Khoái Nguyệt đã được Hoắc Anh Äông giá»›i thiệu đó là má»™t chà ng trai bảnh bao,định giá»›i thiệu cho cô,chỉ có má»™t việc không biết,anh chà ng đẹp trai đó lại là ông chủ đứng ở phÃa sau của táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng,còn những chuyện sau nà y thì không cần nói nhiá»u,Hoắc Anh Äông đã nói đến việc Ä‘Ãnh hôn.Mặc dù không hiểu vì sao ông mình lại nói đến việc nà y,nhÆ°ng sá»± hiếu kỳ của Hoắc Khoái Nguyệt lại cà ng tăng lên khi tiếp xúc vá»›i má»™t ông chủ bà hiểm nhÆ° Lục Thiếu Hoa,đã váºy nên lại cà ng chú ý quan sát hắn ta.
Äã cà ng quan sát lại cà ng dá»… dà ng để phát hiện ra khuyết Ä‘iểm và ưu Ä‘iểm,mà đối vá»›i con ngÆ°á»i được tái sinh nhÆ° Lục Thiếu Hoa Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên Æ°u Ä‘iểm lại nhiá»u hÆ¡n khuyết Ä‘iểm,con ngÆ°á»i hoà n thiện má»™t trăm phần trăm,tuổi Ä‘á»i còn trẻ nhÆ°ng đã kiếm được nhiá»u tiá»n,có khả năng lại Æ°u tú,tất cả má»i Æ°u Ä‘iểm Ä‘á»u há»™i tụ ở con ngÆ°á»i của Lục Thiếu Hoa.Má»™t ngÆ°á»i xung quanh bao phủ má»™t vầng hà o quang lấp lánh nhÆ° váºy,là m sao lại không là m cho Hoắc Khoái Nguyệt say nhÆ° Ä‘iếu đổ.
Tiếng cánh cá»a mở ra “két†má»™t tiếng phá tan sá»± yên tÄ©nh trong căn phòng,cÅ©ng là m gián Ä‘oạn sá»± trầm ngâm của Hoắc Khoái Nguyệt.Lục Thiếu Hoa Ä‘ang chăm chú xem tà i liệu theo phản xạ tá»± nhiên cÅ©ng ngẩng đầu lên,thấy ngay hai ngÆ°á»i LÆ°u Minh ChÆ°Æ¡ng và Lý Vân Thanh,Lục Thiếu Hoa liá»n bá» táºp tà i liệu trong tay xuống,thản nhiên nói má»™t câu:
-Ngồi đi.
LÆ°u Minh ChÆ°Æ¡ng và Lý Vân Thanh hai ngÆ°á»i ucngf gáºt đầu,má»—i ngÆ°á»i tá»± lấy má»™t cái ghế đến phÃa trÆ°á»›c bà n là m việc của Lục Thiếu Hoa rồi ngồi xuống đó.LÆ°u Minh ChÆ°Æ¡ng má»›i lên tiếng há»i:
-Anh gá»i hai bá»n tôi đến có chuyện gì cần là m à ?Bên dÆ°á»›i Ä‘ang báºn lắm.
Trong câu nói của LÆ°u Minh ChÆ°Æ¡ng là lá»™ ra má»™t thông tin,đó chÃnh là bên dÆ°á»›i công việc Ä‘ang rất bá» bá»™n.
Äối vá»›i con ngÆ°á»i của LÆ°u Minh ChÆ°Æ¡ng,Lục Thiếu Hoa hiểu rất rõ.Nhìn anh ta,bá»™ dạng đúng là đang có việc rất vá»™i.Lục Thiếu Hoa cÅ©ng không nói nhiá»u nữa,nói thẳng và o việc là cần chuyển má»™t khoản đầu tÆ° cho Lý Chà Kiệt,Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên hắn không nói rõ là đưa cho Lý Chà Kiệt,mà lại nói là cấp cho LÆ°u Minh ChÆ°Æ¡ng má»™t tà i khoản,để cho anh ta gá»i tiá»n Ä‘i là được rồi.
-Vâng,việc nà y tôi sẽ láºp tức xÆ° lý.
LÆ°u Minh ChÆ°Æ¡ng biết rằng việc nà y chắc chawnsc rất gấp gáp,nên cÅ©ng không há»i nhiá»u,đáp ứng ngay láºp tức,rồi lại há»i ngay:
-Còn việc gì nữa không ạ?
-Không còn nữa.
Lục Thiếu Hoa lắc đầu,sau đó nghiêng đầu sang phÃa Lý Vân Thanh há»i:
-Anh có báºn không?
-Vâng,không đến ná»—i báºn lắm,những việc cần giải quyết tôi đã xá» lý hết rồi.
Lý Vân Thanh đáp.
-Äược.
Lục Thiếu Hoa gáºt gáºt đầu,nhÆ°ng không nói gì cả,mà nhìn sang phÃa Hoắc Khoái Nguyệt,nói lá»›n:
-Tiểu Nguyệt,có phải em muốn Ä‘i thăm quan táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng không?Äể cho Vân Thanh Ä‘Æ°a em Ä‘i dạo qua má»™t vòng được không?
Lục Thiếu Hoa không tiện Ä‘i xuống lá»™ diện,cÅ©ng không muốn xuống xem tình hình thế nà o,vả lại,hắn cÅ©ng không có thá»i gian đó,vì trên bà n hắn bây giá» vẫn Ä‘ang có má»™t số tà i liệu cần phải xem.Việc gá»i Lý Vân Thanh lên là để cho anh ta là m má»™t việc,đó là để cho má»™t phó tổng giám đốc công ty tà i chÃnh Phượng Hoà ng dẫn cô ta Ä‘i thăm qua,rõ rà ng là má»™t hình thức đãi ngá»™ không há» tồi.
Äến lúc nà y,LÆ°u Minh ChÆ°Æ¡ng và Lý Vân Thanh má»›i phát hiện ra là đang ngồi trên sô pha,ngoà i bốn ngÆ°á»i Lý Thượng Bản,còn có má»™t cô gái.LÆ°u Minh ChÆ°Æ¡ng đã có mấy lần nghe đến tên của Hoắc Khoái Nguyệt,nhÆ°ng anh ta chỉ biết đó là cháu gái của Hoắc Anh Äông,mà không há» biết cha của cô ta là ai.Hoắc Khoái Nguyệt rõ rà ng là rất tò mò vá» táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng,đứng lên khá»i sô pha,rụt rè gáºt gáºt đầu,tá» vẻ là muốn Ä‘i thăm quan má»™t vòng.
Lục Thiếu Hoa thấy váºy,chỉ tay và o Hoắc Khoái Nguyệt rồi quay sang phÃa Lý Vân Thanh nói:
-Vân Thanh,anh đưa cô ấy xuống dưới đó xem một vòng.
Chưa hết,nói xong,Lục Thiếu Hoa lại lần nữa lớn tiếng nói:
-Tiểu Nguyệt để cho Vân Thanh Ä‘Æ°a em Ä‘i loanh quanh nhé,anh Ä‘ang báºn.
-Vâng!
Hoắc Khoái Nguyệt cÅ©ng không lá»™ ra vẻ không vừa lòng,gáºt đầu đáp lại,rồi cùng Lý Vân Thanh Ä‘i ra ngoà i.
Lý Vân Thanh Ä‘Æ°a Hoắc Khoái Nguyệt Ä‘i rồ,LÆ°u Minh ChÆ°Æ¡ng cÅ©ng Ä‘i theo,trong văn phòng ngoà i Lục Thiếu Hoa còn có Lý Thượng Bản bốn ngÆ°á»i bá»n há»,còn lại không có ai khác,bên trong lại trở vá» trạng thái yên tÄ©nh.Lục Thiếu Hoa lại bắt đầu xem xét đống tà i liệu trên bà n.
Lục Thiếu Hoa ngồi trong văn phòng xem tà i liệu,không biết rằng Hoắc Khoái Nguyệt cà ng Ä‘i theo Lý Vân Thanh lại cà ng ngạc nhiên,dù là cô ta đã từng Ä‘i đến táºp Ä‘oà n Hoắc Thị của gia đình cÅ©ng chÆ°a bao giá» nhìn thấy cảnh tượng nhÆ° ở đây.Lại cà ng không phải nói,vì táºp Ä‘oà n Hoắc Thị không thể so sánh được vá»›i má»—i má»™t văn phòng và không khà là m việc ở đây.
Môi trÆ°á»ng là m việc không cần phải nói nhiá»u,tất cả Ä‘á»u được trang hoà ng sa hoa,vừa má»›i nhìn Ä‘á»u cho ngÆ°á»i ta cảm giác rất ấm áp.Mà không khà là m việc lại cà ng không phải bà n,đến má»—i công ty con,các nhân viên Ä‘á»u báºn rá»™n là m việc,ngÆ°á»i thì Ä‘á»c tà i liệu,ngÆ°á»i thì dùng bút thiết kế cái gì đó,cứ nhÆ° là đến cả thá»i gian để nói chuyện cÅ©ng không có,nếu nhÆ° có thá»i gian để gá»i đồng nghiệp bên cạnh giúp đỡ gì,thì đầu cÅ©ng vẫn cúi để xem tà i,chỉ lá»›n tiếng để gá»i vá»›i sang.
Quả tháºt,các nhân viên là m việc ở táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng Ä‘á»u nhÆ° thế,có thể nói là đá»u Ä‘iên cuồng là m việc,bá»n há» má»—i ngà y Ä‘á»u có việc là m không hết,căn bản không há» giống vá»›i caisc công ty khác,cho dù có việc hay là không có việc Ä‘á»u chau đầu ghé tai.Táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng khi má»›i thà nh láºp,Lục Thiếu Hoa đã láºp ra má»™t bản ná»™i quy cho cán bá»™ công nhân viên,cấm nói chuyện phiếm trong thá»i gian là m việc,nếu nhÆ° phát hiện má»™t lần,sẽ bị khai trừ,không có quy củ sao thà nh được vuông tròn.Lục Thiếu Hoa không muốn nhìn thấy văn phòng công ty biến thà nh nÆ¡i buôn chuyện,nhÆ° thế không những công việc của chÃnh mình không thể hoà n thà nh,mà còn ảnh hưởng đến các đồng nghiệp khác,nên má»›i đặt ra Ä‘iá»u lệ nà y.
Những ngÆ°á»i có thể và o là m việc ở táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng Ä‘á»u là những anh tà i.Theo nhÆ° lá»i của Lục Thiếu Hoa mà nói thì là “công ty của tôi không cần những ngÆ°á»i kém cá»iâ€,đặc biệt là sau sá»± việc lần trÆ°á»›c,má»™t ông phó tổng giám đốc công ty tiêu thụ đã nhét cháu trai của mình và o công ty,táºp Ä‘oà n dù là tuyển dụng những lao Ä‘á»™ng phổ thông,hãy những lãnh đạo cao cấp,việc phá»ng vấn Ä‘á»u cần trải qua sá»± xét duyệt của nhiá»u tầng cấp,mà má»—i cấp Ä‘á»u phải rất nghiêm khắc,đến cấp cuối cùng sau khi hoà n thà nh thì phải giao cho giám đốc bá»™ pháºn nhân sá»±,còn phải thông qua sá»± xét duyệt của ngÆ°á»i nà y,má»›i có thể chÃnh thức được nháºn và o,trong quá trình tuyển dụng nà y,nếu chỉ cần có má»™t Ä‘iểm không phù hợp vá»›i yêu cầu,thì anh đừng có mÆ¡ đến việc sẽ được là m ở táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng.
Nhìn không khà là m việc của táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng,cô gái tinh nghịch Hoắc Khoái Nguyệt không thể nghÄ© ra má»™t ý tưởng rất kỳ lạ,đó chÃnh là để cho ông và bố cô đến tham quan không khà là m việc của táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng má»™t chút,nhÆ° váºy chắc chắn sẽ rất tốt cho chÃnh táºp Ä‘oà n của gia đình mình.
Trong lòng sá»›m đã có ké hoạch,Hoắc Khoái Nguyệt cÅ©ng không nghÄ© thêm nhiá»u nữa,Ä‘i theo Lý Vân Thanh,hăng hái hừng há»±c khi nghe anh ta giá»›i thiệu má»i thứ vá» công ty,thỉnh thoảng lại gáºt đầu.Lý Vân Thanh cÅ©ng rất ngạc nhiên,anh ta không biết Hoắc Khoái Nguyệt có thân pháºn gì,nhÆ°ng anh ta biết đã Ä‘i cùng Lục Thiếu Hoa thì chắc chắn sẽ là má»™t ngÆ°á»i có thân pháºn,nên không dám đối đãi cẩu thả,cÅ©ng không coi cô ta là má»™t cô bé,mà lại rất tỉ mỉ dẫn cô ta Ä‘i tham quan các công ty con trong táºp Ä‘oà n.
Hai ngÆ°á»i Ä‘i từ trên xuống dÆ°á»›i,đến táºn khi xuống đến đại sảnh của tầng má»™t toà nhà má»›i coi nhÆ° là đã chÃnh thức kết thúc buổi tham quan,từ thang máy tầng má»™t Ä‘i lên tầng thứ hai chÃn,Lý Vân Thanh má»›i Ä‘Æ°a Hoắc Khoái Nguyệt đến cánh cá»a lá»›n để Ä‘i lên tầng ba mÆ°Æ¡i,lại lần nữa trở vá» văn phòng của Lục Thiếu Hoa.
-Äi thăm quan xong rồi à ?
Lục Thiếu Hoa nhìn Lý Vân Thanh bÆ°á»›c và o và há»i.
-Vâng!
Hoắc Khoái Nguyệt gáºt đầu đáp.
-Ừ!
Lục Thiếu Hoa cÅ©ng không nói thêm Ä‘iá»u gì,đặt táºp tà i liệu trong tay xuống,rồi lại nhìn xuống dÆ°á»›i bà n.Những tà i liệu cần xem cÅ©ng đã xem xong rồi,từ trên ghế đứng dáºy,rồi nói:
-Äi!
-Vâng,đi chỗ nà o ạ?
Hoắc Khoái Nguyệt vẻ mặt đầy thắc mắc.
Tà i sản của Thinhbobo
08-01-2012, 10:00 PM
Äệ nhất biến thái 4vnTrá»i đánh - Thánh váºt Viện trưởng viện phá thai Yêu Mà u TÃm, Ghét Sá»± Thủy Chung
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Nam Äịnh
Bà i gởi: 14,122
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 4 ngà y
Thanks: 6,078
Thanked 199,099 Times in 10,458 Posts
ThÆ°Æ¡ng TrÆ°á»ng Äại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thà nh ÄÃch Má»™ng
Quyển 3: Hà nh trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
ChÆ°Æ¡ng 254: Nhiá»u kẻ không sợ chết
Nhóm dịch Quan TrÆ°á»ng
Nguồn: metruyen
Khoái Nguyệt có chút không hiểu là vì sao khi cô ta bÆ°á»›c và o phòng Lục Thiếu Hoa lại nói là cần phải Ä‘i luôn,nên trong lòng không thầm khá»i phá»ng Ä‘oán “chẳng nhẽ có việc gấp?†đúng váºy,ngoà i việc cho rằng Lục Thiếu Hoa có việc gấp,thì cô thì cô ta không thể nghÄ© ra lý do gì khác cả.
Lục Thiếu Hoa lá»™ ra nụ cÆ°á»i gượng gạo,nhìn dáng vẻ của Hoắc Khoái Nguyệt,hình nhÆ° là đã có má»™t chuyến thăm quan công ty rất là hà o hứng.Hà o hứng đến mức quên cả thá»i gian,hắn dùng tay chỉ lên chiếc đồng hồ Ä‘ang treo trên tÆ°á»ng,nói:
-Äã 12 giá» hÆ¡n rồi,em không đói à ?
-Vâng.
Hoắc Khoái Nguyệt bá»—ng nhiên tỉnh ngá»™ ra,thè lưỡi đáng yêu,xấu hổ xoa xoa và o bụng.Äúng là đã hÆ¡i đói rồi,lúc vừa rồi không cảm nháºn thấy,bây giá» Lục Thiếu Hoa vừa nói,cô má»›i bá»—ng nhiên cảm hÆ¡i đói bụng.
-Äi thôi,Ä‘i ăn cÆ¡m.
Lục Thiếu hoa nhìn điệu bộ của Hoắc Khoái Nguyệt,rõ rà ng là đói rồi,đi vòng qua bà n là m việc,rồi mới nói thêm lần nữa:
-Vân Thanh,anh cũng chưa ăn gì mà ,cùng đi đi.
-Không được,hai ngÆ°á»i Ä‘i Ä‘i,tôi ăn ở văn phòng cÅ©ng được rồi,đợi chút nữa còn có việc phải là m nữa.
Lý Vân Thanh xua xua tay nói.
-Ừ!
Lục Thiếu Hoa gáºt đầu không nói thêm gì nữa,quay đầu gá»i bá»n Lý Thượng Bản,rồi cùng hÆ°á»›ng ra phÃa thang máy Ä‘i.
Ô tô Ä‘i ra đến cổng của toà nhà Phượng Hoà ng mất không quá năm phút,Ä‘oà n ngÆ°á»i của Lục Thiếu Hoa cuối cùng cÅ©ng dừng lại trÆ°á»›c cá»a của má»™t khách sạn.Khách sạn nà y Lục Thiếu Hoa đã đến má»™t lần,còn nhá»› lần đó Ä‘i cùng vá»›i Trần Lệ,còn không thoải mái lắm vá»›i má»™t cáºu bé giữ cá»a,cuối cùng ông tổng giám đốc đã tặng Lục Thiếu Hoa má»™t tấm thẻ và ng,có thể giảm giá năm mÆ°Æ¡i phần trăm.Lần nà y Ä‘i ra khá»i táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng,Lục Thiếu Hoa cÅ©ng muốn chá»n chá»— nà o gần gần,lại đến lại khách sạn nà y.
Và o phòng khách,Lục Thiếu Hoa vốn đã định đặt má»™t phòng riêng,nhÆ°ng không ngá» nhân viên phục vụ lại nói là các phòng đã kÃn hết rồi,không còn phòng VIP,bất đắc dÄ©,Lục Thiếu Hoa chỉ có thể ngồi trong phòng lá»›n để dùng bữa,tuy thế là m cho Lục Thiếu Hoa buồn bá»±c là việc bây giỠđã hết giỠăn cÆ¡m mà các phòng vẫn đầy ắp ngÆ°á»i,đúng là má»™t việc lạ lùng.
Không có phòng riêng,Lục Thiếu Hao cÅ©ng không cảm thấy gì,dù sao thì cÅ©ng là ăn cÆ¡m thôi mà ,ăn xong thì cÅ©ng di,lại không phải ở lại trong khách sạn quá lâu,tuỳ ý tìm má»™t chá»— nà o đó ngồi cÅ©ng là đá»u để ăn.Cuối cÅ©ng,Ä‘oà n ngÆ°á»i của Lục Thiếu Hoa cÅ©ng tìm được má»™t bà n ở chÃnh giữa phòng lá»›n,chá»n má»™t và i món ăn quen thuá»™c,và thêm má»™t chai rượu vang và i năm rồi ngồi xuống đó đợi đồ ăn.
Thá»i gian dần dần trôi qua,không đến mÆ°á»i phút sau,những thức ăn và rượu vang mà bá»n Lục Thiếu Hoa chá»n đã lên,theo nhÆ° quy định,bá»n Lý Thượng Bản chỉ uống má»—i ngÆ°á»i má»™t ly rượu vang,không uống nhiá»u hÆ¡n nữa,tuy váºy,má»™t chai rượu vang mà chia cho sáu ngÆ°á»i uống cÅ©ng không còn là bao nhiêu,chá»— còn lại cÅ©ng chỉ đủ cho Lục Thiếu Hoa và Hoắc Khoại Nguyệt má»—i ngÆ°á»i má»™t ly.
Bá»n Lý Thượng Bản Ä‘i theo Lục Thiếu Hoa cÅ©ng được má»™t thá»i gian dà i rồi,cÅ©ng đã hiểu được sâu sắc phần nà o tÃnh cách của Lục Thiếu Hoa,cùng ăn cÆ¡m vá»›i hắn ra không cần quá khách sáo.Nên ăn nhÆ° thế nà o thì ăn nhÆ° váºy,thức ăn không đủ lại gá»i thêm,còn vá» phần rượu,bá»n há» phải có trách nhiệm,không dá»… dà ng chấp nháºn há» vi phạm và o sai lầm thấp nhất nà y.
Sáu ngÆ°á»i ngồi quay thà nh má»™t bà n,vừa ăn cÆ¡m vừa nói chuyện,rất thoải mái tá»± tại,Lục Thiếu Hoa ngẫu nhiên nói má»™t chuyện cÆ°á»i,chá»c cho má»™t cô gái hồn nhiên Hoắc Khoái Nguyệt phải cÆ°á»i khanh khách không ngừng được.Lý Thượng Bản bá»n há» cÅ©ng váºy,chỉ có Ä‘iá»u khi bá»n há» cÆ°á»i Ä‘á»u không phát ra tiếng,chỉ để lá»™ má»™t chút hà m răng,sau đó lại trở vá» trạng thái bình thÆ°á»ng.
Cứ nhÆ° váºy,má»™t bữa ăn kéo dà i suốt ná»a giá»,bá»n Lý Thượng Bản sá»›m đã bá» Ä‘Å©a xuống biểu thị là đã ăn no rồi,Lục Thiếu Hoa và Hoắc Khoái Nguyệt cÅ©ng nhÆ° váºy,bụng đã sá»›m no rồi.Lục Thiếu Hoa sá» sá» và o cái bụng đã căng phồng lên,nói:
-Äược rồi,ăn xong rồi thì vá» Ä‘i.
ChÆ°a hết,thức ăn không ăn nổi nữa,nhÆ°ng rượu trong cốc thì còn má»™t ly vẫn chÆ°a uống hết,loại rượu nà y đã để được và i năm,rất đắt tiá»n,Lục Thiếu Hoa không Ä‘Ã nh lòng để lãng phÃ,đứng lên khá»i ghế,giÆ¡ chén rượu lên,rồi nói thêm:
-Uống hết chén nà y rồi đi vỠthôi.
Nhìn Lục Thiếu Hoa đứng dáºy,bá»n Lý Thượng Bản cÅ©ng nhÆ° thế,đồng loạt đứng lên,giÆ¡ ly rượu Ä‘ang còn má»™t ná»a chuẩn bị chạm ly rồi uống má»™t hÆ¡i cạn sạch.Nhìn thấy má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u đứng dáºy,được giáo dục trong má»™t gia đình gia giáo nhÆ° Hoắc Khoái Nguyệt không thể ngồi nhÆ° váºy,cÅ©ng nâng ly lên chuẩn bị đứng dáºy.
Ngay lúc nà y,Hoắc Khoái Nguyệt dÅ©ng định đứng dáºy,nhÆ°ng không nghÄ© rằng chiếc ghế quá nặng,bất thình lình,vẫn chÆ°a chuẩn bị tâm lý sẵn sà ng,chiếc ghế tá»± lại kẹp và o chá»— đầu gối phÃa sau sÆ°á»n,lại kéo cô ta ngồi xuống lại chiếc ghế tá»±a.
Ngồi xuống thì không sao cả,nhÆ°ng chiếc ly cầm trên tai Ä‘ang Ä‘á»±ng đầy rượu theo quán tÃnh của phÃa sau cÆ¡ thể,là m cả chén rượu Ä‘á»u đổ ra đằng sau,chÃnh và o lúc sắp bị đổ ra đằng sao thì trên lối Ä‘i lại có má»™t nguwoif Ä‘i qua,má»™t ngÆ°á»i mặc má»™t chiế váy liá»n thân mà u trắng.
-A,
Hai tiếng “a†kéo dà i là m cho tất cả má»i ngÆ°á»i trong phòng lá»›n Ä‘á»u không thể kìm nổi phải quay sang nhìn,tưởng là có chuyện gì xảy ra.
-Váy của tôi.
Tiếng khóc nức nở của một cô gái lại vang lên.
Äến lúc nà y,Lục Thiếu Hoa má»›i nháºn ra,nhìn vá» phÃa Hoắc Khoái Nguyệt,thấy là cô ta không là m sao,sau đó má»›i chuyển con mắt nhìn ra phÃa sau,má»›i phát hiện ra má»™t cô gái mặc váy trắng Ä‘ang dùng tay lau khắp cả chiếc váy.Lục Thiếu Hoa cÅ©ng lặng ngÆ°á»i Ä‘i,láºp tức hiểu ra là có chuyện gì xảy ra,hoá ra là Hoắc Khoái Nguyệt đã là m đổ rượu vang lên ngÆ°á»i ngÆ°á»i ta,bởi vì váy của cô gái kia Ä‘á»u Æ°á»›t hết cả,mà lại còn là mà u Ä‘á» thẫm nữa.Là m đổ rượu lên ngÆ°á»i ta,có lá»—i thì phải nháºn trÆ°á»›c,Lục Thiếu Hoa Ä‘ang nghÄ© là đi ra xin lá»—i cô gái mặc váy trắng đó,nhÆ°ng không ngá» Hoắc Khoái Nguyệt lại phản ứng nhanh hÆ¡n hắn ta.
Rất xin lỗi,tôi không phải do cố ý.
Hoắc Khoái Nguyệt rất ân háºn nói lá»i xin lá»—i.Dù nói thế nà o,Hoắc Khoái Nguyệt cÅ©ng chỉ là má»™t cô bé mÆ°á»i mấy tuổi,bá»—ng nhiên gặp phải tình huống nhÆ° thế nà y,cÅ©ng không có cách nà o để bình tÄ©nh được cÅ©ng là chuyện bình thÆ°á»ng…Cô gái bị Hoắc Khoái Nguyệt đổ rượu lên ngÆ°á»i lạnh lùng,â€hừ†lên má»™t tiếng,tiếp tục trừng mắt lên lÆ°á»m Hoắc Khoái Nguyệt rồi cao giá»ng lên hét lá»›n:
-Cô không có mắt à ?Hả?Cô có biết cái áo tôi mặc bao nhiêu tiá»n không?Hả?
Cô gái nói tiếng cuối cùng “Hả†cứ nhÆ° là đang hét lên,lặp tức,hai mắt Hoắc Khoái Nguyệt Ä‘á» lên,nÆ°á»›c mắt không kìm được liá»n rá»›t xuống,cô lá»›n thế nà y những chÆ°a bao giá» bị ai quát cả,nhất là lại còn hét lá»›n và o mặt.Hoắc Khoái Nguyệt ở nhà là má»™t công chúa,ai dám bắt nạt cô đâu,chuyện nhÆ° thế nà y là lần đầu tiên gặp phải,nên láºp tức là m cho cô ta cảm thấy hoảng hốt lo sợ,vừa khóc vừa xin lá»—i.
Lục Thiếu Hoa nhìn Hoắc Khoái Nguyệt khóc nhÆ° hoa lê gặp mÆ°a,nhanh chóng kéo cô và o trong lòng,trừng mắt nhìn cô gái kia má»™t cái,hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu,cố gắng ngăn chặn cÆ¡n giáºn không tên kia Ä‘ang nổi bừng bừng lên trong lòng,rồi bình thản nói:
-Tiểu thÆ°,chúng tôi cÅ©ng đã xin lá»—i rồi,chiếc áo cô Ä‘ang mặc bao nhiêu tiá»n tôi có thể bồi thÆ°á»ng cho cô,nhÆ°ng nói năng xin hãy tôn trá»ng hÆ¡n má»™t chút.
-Ha ha.
Cô gái kia cÆ°á»i lá»›n,cứ nhÆ° là đang nghe chuyện ná»±c cÆ°á»i nhất trên Ä‘á»i.Bất chợt khuôn mặt chuyển sang lạnh lùng,nghiến răng nghiến lợi hung hăng nói vá»›i Lục Thiếu Hoa:
-Hừ!Äồ trẻ con không biết gì,anh có biết cái váy tôi Ä‘ang mặc đáng giá bao nhiêu tiá»n không?
Ngay từ lúc co gái kia nói:â€Ä‘ồ trẻ con không biết gìâ€,bá»n Lý Thượng Bản đã chuẩn bị hà nh Ä‘á»™ng,nhÆ°ng chuẩn bị ra tay thì đã bị Lục Thiếu Hoa phất tay ngăn lại,việc nà y vốn dÄ© là do bên nà y không đúng,Lục Thiếu Hoa vốn không muốn bởi vì má»™t câu nói mà là m cho việc bé xé ra to.
-Äược!Cô nói má»™t cái giá Ä‘i,tôi bồi thÆ°á»ng cho cô rồi sẽ Ä‘i!
-Hứ!Anh bồi thÆ°á»ng?
Cô gái kia không khá»i nhìn thoáng qua Lục Thiếu Hoa má»™t cái,hai lần Lục Thiếu Hoa mở miệng Ä‘á»u là m cho cô ta có cảm giác nhÆ° Ä‘ang nghe chuyện cÆ°á»i.
-Äược,chỉ cần anh bồi thÆ°á»ng được,thì để cho anh bồi thÆ°á»ng,chiếc váy nà y đáng giá mÆ°á»i vạn đô la Hongkong.
Äây đúng là thủ Ä‘oạn xảo trá,theo nhÆ° sá»± Ä‘á»™ lượng của Lục Thiếu Hoa,cÅ©ng không thể kìm nổi sá»± giáºn giữ,cần phải biết bây giá» là những năm đầu tiên,không sai,nhÆ°ng rất Ãt,Ãt đến mức thảm thÆ°Æ¡ng,có thể mặc được quần áo nhÆ° thế chỉ có má»™t số Ãt những nhà triệu phú.Mà trÆ°á»›c mắt lại là má»™t cô gái mặc dù rất xinh đẹp,nhÆ°ng theo khà chất mà phán Ä‘oán thì không phải là được sinh ra trong má»™t gia đình già u có.Huống hồ Lục Thiếu Hoa cÅ©ng không phải là kẻ ngốc,chiếc váy nà y dù nhìn thế nà o cÅ©ng không đến mức Ä‘á»™ đắt giá nhÆ° thế.
-Tiểu thÆ°,cần phải có trách nhiệm vá»›i lá»i nói của mình.
Hoạ là từ ở miệng mà ra Lục Thiếu Hoa mặc dù sắp đến mức phát hoả lên,nhÆ°ng hắn ta không cho phép mình là m gì vá»›i ngÆ°á»i phụ nữ nà y,nói đến cuối cùng vẫn là nhắc nhở cô ta là đừng quá đáng quá.
NhÆ°ng cô ta lại chẳng mảy may nghe hiểu má»™t tầng nghÄ©a khác trong câu nói của Lục Thiếu Hoa,Ä‘Æ¡n thuần chỉ cho rằng Lục Thiếu Hoa Ä‘ang uy hiếp cô ta,rồi chỉ mỉm cÆ°á»i lạnh lùng nói:
-Hừ!Äồ trẻ con không biết gì,bản cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i của công ty giải trà Phượng Hoà ng,anh dám Ä‘á»™ng và o tôi sao?
Tấm biển hiệu táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng ở Hongkong rất vang dá»™i khác thÆ°á»ng,chỉ cần là giá»›i thÆ°Æ¡ng nhân Ä‘á»u biết được thá»±c lá»±c của táºp Ä‘oà n nà y lá»›n nhÆ° thế nà o,thuá»™c loại không thể đụng chạm đến được,mà cô gái nà y lại dá»±a Phượng Hoà ng hai chữ mà khoe mẽ,lại cả việc cô ta vốn là má»™t ngôi sao hạng ba của công ty giải trà Phượng Hoà ng,nên ăn nói lại cà ng ra vẻ và ng tháºt không sợ lá»a nung.Chỉ có Ä‘iá»u cô ta không biết là ,đứa trẻ con Ä‘ang đứng trÆ°á»›c mặt cô ta lại là ông chủ của táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng,nếu mà biết được nhÆ°u thế,thì có đánh chết cô ta cÅ©ng không dám nói là ngÆ°á»i của táºp Ä‘oà n Phượng Hoà ng.
Lục Thiếu Hoa lá»™ ra má»™t nụ cÆ°á»i lạnh lùng khó mà nháºn biết được,từ vẻ mặt của cô gái,Lục Thiếu Hoa có thể nháºn ra rằng cô gái nà y không há» nói dối,lại thêm cả khuôn mặt nhìn cÅ©ng được của cô ta,rõ rà ng là có khả năng là má»™t minh tinh Ä‘ang được bồi dưỡng của công ty giải trà Phượng Hoà ng.
-Diá»…m Diá»…m,có chuyện gì váºy?
Trong lúc nà y,từ đằng sau vang lên má»™t giá»ng nói lạnh lùng,tiếp theo là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông trên khuôn mặt có má»™t vết sẹo xuất hiện trÆ°á»›c mắt Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa nhìn kỹ,ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y khoảng ba mÆ°Æ¡i tuổi,khuôn mặt có má»™t vết sẹo nhìn nhÆ° má»™t con rết,thoạt nhìn rất đáng sợ,trên cổ còn Ä‘eo má»™t chiếc vòng được chế tác tinh tế,mặc má»™t chiếc áo sÆ¡ mi mà u Ä‘en,hai khuy trên cùng ở cổ áo không đóng lại,loáng thoáng có thể nhìn thấy ở trên ngá»±c có săm đầu của má»™t con hổ,vừa nhìn đã biết là bá»n xã há»™i Ä‘en,đúng rồi,không phải,ở Hongkong hay gá»i là “Cổ Hoặc Tá»â€.
Nhìn tÆ°á»›ng mạo và cách ăn mặc cảu nguwoif Ä‘Ã n ông nà y,Lục Thiếu Hoa có thể Ä‘oán được ra rằng hắn ta tối thiểu cÅ©ng là cấp đầu sá»,nếu nhÆ° cao hÆ¡n chút nữa có thể là má»™t đại ca trong má»™t băng nhóm,Tuy nhiên cho dù là nhÆ° váºy,Lục Thiếu Hoa cÅ©ng không sợ,xã há»™i Ä‘en thì sao cÆ¡ chứ,nếu nhÆ° Lục Thiếu Hoa muốn,chỉ cần gá»i Ä‘iện má»™t cái cÅ©ng được,má»™t cú Ä‘iện thoại là có thể trừng trị ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông trông có vẻ hung hãn trÆ°á»›c mắt.
Äúng lúc ấy Lục Thiếu Hoa Ä‘ang quan sát ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đó,thì cô gái được gá»i là Diá»…m Diá»…m ấy,nhÆ° là thuốc dán và o da trâu,tiến đến sát ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông,giá»ng á»n ẻn gá»i má»™t tiếng “anh Sẹoâ€,sau đó Ä‘em việc lúc nãy thêm mắm thêm muối và o nói cho hắn nghe,đặc biệt là nói cả việc bị Lục Thiếu Hoa uy hiếp,cô ta còn nói thêm là Lục Thiếu Hoa nói nhÆ° kiểu sắp ăn thịt cô ta đến nÆ¡i.
Cô gái cà ng nói,ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông có sẹo lại cà ng hung hăng,hai mắt căm giáºn lÆ°á»m Lục Thiếu Hoa,nhÆ° sắp ăn thịt ngÆ°á»i.Lục Thiếu Hoa cÅ©ng đón nháºn cái nhìn không mấy thân thiện của ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông có sẹo kia,tuy nhiên hắn không há» lá»™ ra vẻ khiếp đảm,mà vẫn nhÆ° lúc ban đầu,mà vẫn rất thản nhiên,nhÆ° là chÆ°a từng có chuyện gì xảy ra cả.
-Tiểu tá» kia,mà y là loại ngÆ°á»i gì,đến ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà của ta còn dám uy hiếp,mà y muốn chết à ?
Nói xong,ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông có sẹo nắm má»™t tay định đấm và o mặt Lục Thiếu Hoa.
Nhìn thấy nắm tay của tên có sẹo đó,Lục Thiếu Hoa giáºt giáºt môi nhÆ° là chuẩn bị nói cái gì đó,nếu nhÆ° có ai ở bên cạnh chú ý lắng nghe,thì không khó gì mà nghe được những lá»i Lục Thiếu Hoa nói:
-Số ngÆ°á»i không sợ chết tháºt là nhiá»u.
Tà i sản của Thinhbobo
Từ khóa được google tìm thấy
äîìàøíèé , dai chie thuong truong , dai chien 4vn , dai chien thuong truong , daichienthuongtruong 4vn , dinh cap luu manh , ëàçàðåâ , giaÌm đôÌc hÆ°Ìa , ñóìêè , ong truong dai chien 4vn , quan ong dai chien , quan truong dai chien , thuong dai chien 4vn , thuong trung dai chien , thuong truong , thuong truong dai cgien , thuong truong dai chien , thuong truong day song , thuong truong di chien , thuong truongdai chien , thuong truongdaichien , thuong truonng dai chien , thuongtruong dai chien , thuongtruong daichien4vn , thuongtruongdaichien , thuongtruongdaichien 4vn , truong quan dai chien , truyen đô -rê-mon , truyen do thi an sat , truyen do thi khoa hoc