Yên Chi Bảo Äao: Hồi 6
(Ngá»a Long Sinh)
Hà Lăng Phong từ từ rút lưỡi Ä‘ao ra khá»i vá». Chỉ thấy ánh Ä‘ao lấp lánh nhÆ° là n thu thủy, đồng thá»i ẩn hiện má»™t tia sáng hồng. Chà ng không khá»i ngạc nhiên khen thầm :
“Hảo Ä‘ao!â€
Hà Lăng Phong còn muốn mở ra xem quyển Ä‘ao phổ kia, nhÆ°ng chà ng đã ká»m chế được. Bởi vì thanh Ä‘ao và quyển Ä‘ao phổ kia vốn là váºt của mình.
Sau đó chà ng lấy má»™t thanh Ä‘ao, bình thÆ°á»ng ở trên vách xuống đặt ngay ngắn và o trong há»™p, sau đó khóa lại y nhÆ° cÅ©. Rồi chà ng dung má»™t tấm vải cÅ© bá»c thanh bảo Ä‘ao và quyển Ä‘ao phổ lại cùng vá»›i nhau. Cuối cùng cất chúng và o trong ngăn kéo dÆ°á»›i đáy tủ.
Phùng Viên chợt lên tiếng há»i :
– Äể ở đây có an toà n không?
Hà Lăng Phong nói :
– Những nÆ¡i nhÆ° vầy tuyệt đối rất an toà n. Bởi vì nếu nhÆ° bá»n chúng muốn tìm bảo Ä‘ao, chắc chắn sẽ không khi nà o chú ý đến những ngăn kéo để đồ lá»™n xá»™n nhÆ° váºy. Cho dù chúng có mở ngăn kéo ra, cÅ©ng không thể nà o ngá», bảo Ä‘ao lại được bá»c bởi má»™t miếng vải cÅ© rách đến nhÆ° thế.
Phùng Viên gáºt gáºt đầu nói :
– Ta chỉ có thể ở lại đây và i hôm mà thôi, sau đó còn phải đến thà nh đô má»™t chuyến. Hy vá»ng thá»i gian đừng kéo dà i quá lâu.
Hà Lăng Phong nói :
– Hai ba ngà y cÅ©ng đã đủ lắm rồi. Mấy ngà y tá»›i đại ca cứ việc nghỉ lại ở Cúc HÆ°Æ¡ng tạ nà y. Tiểu đệ tin rằng bá»n chúng còn sốt ruá»™t hÆ¡n chúng ta nhiá»u.
Äang nói chuyện, bá»—ng nhiên chà ng phát hiện ra a hoà n Mai Nhi Ä‘ang từ phÃa bên kia cầu Ä‘i qua.
Hà Lăng Phong ra mắt vá»›i Phùng Viên, rồi vá»™i và ng đặt chiếc há»™p và o trong chiếc bao cá»™t cẩn tháºn lại.
Mai Nhi bước và o trong, thi lễ trước Phùng Viên nói :
– Phu nhân nghe nói Cá»u lão gia đến vô cùng vui mừng, nên đã chuẩn bị yến tiệc và lệnh cho nô tì đến đây thỉnh thị ý của Cá»u lão gia, xem ngÆ°á»i muốn bà y tiệc sau háºu sảnh, hay là tại Cúc HÆ°Æ¡ng tạ nà y.
Phùng Viên không yên tâm vỠthanh bảo đao và quyển đao phổ, nên suy nghĩ hồi lâu mới nói :
– Bà y ở đây là tốt nhất, vừa yên tĩnh lại vừa mát mẻ.
Hà Lăng Phong cũng xen và o :
– NhÆ° váºy cÅ©ng tốt. Äại ca trên Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng đã má»i mệt. Váºy má»i đại ca Ä‘i tắm trÆ°á»›c má»™t cái cho khá»e. Tiểu đệ sẽ cho ngÆ°á»i bà y tiệc ở thượng phòng, và tiện kêu Uyển Quân đến đây luôn cùng má»™t thể.
Phùng Viên cũng không câu nệ, xua tay nói :
– Äá»u là ngÆ°á»i má»™t nhà , cần gì phải quá khách sáo đến nhÆ° váºy.
Hà Lăng Phong cầm lấy chiếc há»™p thối lui ra khá»i Thủy các, nhÆ°ng để Mai Nhi lại hầu hạ Phùng Viên.
Khi chà ng trở lại sau phòng đúng lúc Uyển Quân đã trang Ä‘iểm xong. Vừa nhìn thấy chà ng, Uyển Quân liá»n há»i :
– Nghe nói ca ca vừa bÆ°á»›c và o cá»a đã nổi giáºn, nguyên nhân tại sao váºy? Hai ngÆ°á»i có chuyện tại Cúc HÆ°Æ¡ng Viên đến táºn bây giá», ngay cả bá»n a hoà n cÅ©ng không được bÆ°á»›c và o, tháºt ra là nói chuyện gì chứ?
Hà Lăng Phong cÆ°á»i cÆ°á»i, chỉ chiếc há»™p nói :
– ChÃnh là vì cái nà y. Lệnh huynh Ä‘Æ°a nó đến đây, vừa bÆ°á»›c và o cá»a đã thấy bá»n La Văn BÃnh Ä‘ang ngồi đánh bạc, nên đã huấn thị cho chúng má»™t cháºp.
Phùng Uyển Quân há»i :
– Ca ca tÃnh tình thÆ°á»ng hÆ¡i nghiêm khắc nhÆ° váºy. Thất lang, chà ng không giáºn ca ca chứ?
Hà Lăng Phong nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không. Những câu nói của lệnh huynh tuy có nặng ná» nhÆ°ng tất cả Ä‘á»u là muốn cho ta tốt mà thôi. HÆ¡n nữa nà ng chỉ có má»™t ngÆ°á»i ca ca nà y, nếu nhÆ° không nghe lá»i lệnh huynh thì còn biết nghe ai đây?
Phùng Uyển Quân thở ra má»™t tiếng há»i :
– May mà chà ng hiểu được tÃnh ý của ca ca. Nói tháºt, thiếp và ca ca tuy là bà o huynh muá»™i, nhÆ°ng niên ká»· lại cách biệt nhau quá xa, nên ngay cả thiếp cÅ©ng sợ gặp mặt ca ca.
Hà Lăng Phong nói :
– Bây giỠkhông muốn gặp cũng không thể được. Nà ng hãy cất chiếc hộp nà y trước đi. Bữa tiệc tối nay sẽ được bà y tại Cúc Hương Thủy tạ, chúng ta đợi một chút sẽ cùng đến đó.
Phùng Uyển Quân đón lấy chiếc há»™p, sắc mặt Ä‘á»™t nhiên trở nên nghiêm trá»ng, hạ thấp giá»ng nói :
– Trong chiếc hộp nà y là ...
Hà Lăng Phong nói :
– Dương gia thần đao phổ và Yên Chi bảo đao.
Phùng Uyển Quân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói :
– Chúng ta kết hôn đã hai năm rồi sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Äúng váºy, lần nà y lệnh huynh đến đây là để mang hai thứ nà y tá»›i.
Phùng Uyển Quân ôm chặt lấy chiếc há»™p ngá»a mặt thở dà i má»™t tiếng, lẩm bẩm nói :
– Thá»i gian trôi qua tháºt là mau. Hai năm giống nhÆ° là má»™t cái nháy mắt váºy. Nhá»› lại hai năm trÆ°á»›c, ngà y mà chà ng đến Thiên Tuế phủ, cÆ¡ hồ nhÆ° má»›i ngà y hôm qua.
Hà Lăng Phong mỉm cÆ°á»i nói :
– Kỳ tháºt cÅ©ng không quá lâu, chẳng qua chỉ hÆ¡n bảy trăm ngà y mà thôi.
Phùng Uyển Quân nghiêm giá»ng nói :
– Thất lang, hèn gì ca ca nổi giáºn thì phải rồi. Trong hai năm qua chúng ta đã sao lãng rất nhiá»u. Chà ng chỉ lo vui chÆ¡i hưởng thụ còn thiếp thì quên Ä‘i trách nhiệm của mình. Bắt đầu từ ngà y hôm nay...
Hà Lăng Phong thi lá»… mỉm cÆ°á»i nói :
– Bắt đầu từ hôm nay, ta nhất định sẽ tu sá»a lại mình, khổ luyện Ä‘ao pháp, phát huy thế lá»±c của mình, nhÆ° váºy được chÆ°a? Phu nhân hiá»n đức của ta Æ¡i, đừng quên rằng lệnh huynh Ä‘ang ở Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ đợi ăn cÆ¡m tối. Chúng ta là chủ mà không lo Ä‘i tiếp đãi, chẳng lẽ để cho khách đói chết sao chứ?
Phùng Uyển Quân liếc chà ng một cái nói :
– NgÆ°á»i ta Ä‘ang nói chuyện nghiêm túc vá»›i chà ng mà chà ng cứ nhe răng ra cÆ°á»i hoà i.
Hà Lăng Phong nói :
– Khoản đãi lệnh huynh cÅ©ng là chuyện chÃnh đáng váºy. Phu nhân à , mau khởi giá Ä‘i.
Phùng Uyển Quân đứng lên, lấy chìa khóa mở tủ đựng y phục ra.
Hà Lăng Phong nói :
– Äừng cất nó và o trong tủ. Äây là bảo Ä‘ao tổ truyá»n của nhà há» DÆ°Æ¡ng chúng ta, tuyệt đối không thể để cho thất lạc.
Phùng Uyển Quân nói :
– Äây là thượng phòng trong ná»™i phủ, ai cả gan dám đến đây ăn trá»™m chứ?
Hà Lăng Phong nói :
– Tốt nhất là nên cẩn tháºn má»™t chút. Theo nhÆ° lệnh huynh nói, trên Ä‘Æ°á»ng đến đây có nhiá»u ngÆ°á»i theo dõi hà nh tung của lệnh huynh, và có ý đồ muốn cÆ°á»›p Ä‘oạt bảo Ä‘ao.
Phùng Uyển Quân kinh hãi nói :
– Tháºt sá»± có chuyện nà y?
Hà Lăng Phong nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tháºt rồi.
Phùng Uyển Quân Ä‘á»™t nhiên nhìn dáo dác bốn phÃa nói :
– Váºy thì phải cất ở đâu má»›i tháºt là an toà n.
Hà Lăng Phong nói :
– Chiếc tủ sắt Ä‘á»±ng trang sức quý giá của nà ng tÆ°Æ¡ng đối kiên cố, váºy tạm thá»i để nó và o trong đấy Ä‘i.
Phùng Uyển Quân gáºt gáºt đầu đồng ý, rồi mở chiếc tủ sắt trong góc phòng ra.
Äá»™ dà y của chiếc tủ sắc khoảng má»™t tấc, nặng chừng má»™t trăm cân. Toà n bá»™ chiếc tủ được đặt ẩn và o trong vách tÆ°á»ng, chỉ lá»™ ra phÃa cá»a mặt chánh diện mà thôi. Trong ngoà i có tất cả ba lá»›p khóa.
Khuyết điểm của chiếc tủ nà y là không gian hơi hẹp. Chỉ đặt mấy chiếc hộp trang sức đã hết chỗ để đưa chiếc hộp đựng bảo đao và o.
Hà Lăng Phong Ä‘Ãch thân ra tay, đầu tiên chà ng mang mấy há»™p trang sức dá»i qua chiếc tủ Ä‘á»±ng y phục Sau đó chà ng đặt chiếc há»™p có Ä‘á»±ng bảo Ä‘ao và o bên trong, rồi khóa cẩn tháºn lại. Xong xuôi chà ng đút chìa khóa và o trong tủ áo của mình.
Phùng Uyển Quân thấy váºy liá»n nói :
– Thất lang, chẳng lẽ ngay cả thiếp mà chà ng cũng không tin hay sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Nà ng không nên nói thế. Tất cả trang sức của nà ng bây giá» Ä‘á»u đã cất trong tủ Ä‘á»±ng y phục, nên đã không cần dùng số chìa khóa nà y. Huống hồ ta phải dụng công khổ luyện Ä‘ao pháp nên má»i lúc Ä‘á»u cần dùng đến nó nhÆ° váºy tÆ°Æ¡ng đối sẽ tiện lợi.
Phùng Uyển Quân cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
– NhÆ° váºy cÅ©ng được, bảo Ä‘ao do chà ng Ä‘Ãch thân cất giấu, chìa khóa cÅ©ng ở trên ngÆ°á»i chà ng. Nếu lỡ có thất lạc gì thì không có liên quan chi đến thiếp.
* * * * *
Thức ăn toà n là sÆ¡n hà o hải vị, nhÆ°ng không khà ngược lại vô cùng nặng ná».
Có lẽ vì khoảng cách vá» tuổi tác giữa hai huynh muá»™i Phùng Viên quá xa nên Phùng Uyển Quân có chút “sợ hãi†đối vá»›i vị huynh trưởng nà y. Ngoà i những câu chà o há»i thông thÆ°á»ng ra, dÆ°á»ng nhÆ° nà ng Ãt khi mở miệng.
Phùng Viên có thể nói là má»™t con ngÆ°á»i Ãt thÃch nói cÆ°á»i. Lão ta cứ lạnh lùng nhìn thanh Yên Chi bảo Ä‘ao đặt trong ngăn tủ kia. Cho nên lão ta cÅ©ng không lên tiếng nói gì.
Còn Hà Lăng Phong sợ nói nhiá»u sẽ lá»™ ra tong tÃch, nên cÅ©ng chỉ ngồi im lặng.
Không khà bữa cÆ¡m tháºt buồn chán. Má»i ngÆ°á»i chỉ uống và i chung rượu, rồi miá»…n cưỡng gắp và i gắp thức ăn. Sau khi ăn cÆ¡m xong, bá»n a hoà n liá»n dâng trà lên. Äây vốn là cÆ¡ há»™i để nói chuyện chÆ¡i. NhÆ°ng má»i ngÆ°á»i cÅ©ng lại ngồi im lặng. Ngồi thêm má»™t lát, Hà Lăng Phong và Phùng Uyển Quân đứng lên xin phép cáo lui.
Phùng Viên cÅ©ng không giữ bá»n há» lại, mà chỉ lạnh lùng nói :
– Ta còn ở lại Lạc DÆ°Æ¡ng nà y thêm và i ngà y nữa. Trong mấy ngà y nà y, chúng ta sẽ cùng nhau luyện táºp Äao Kiếm hợp bÃch. Tiểu muá»™i cÅ©ng nên chuẩn bị má»™t chút.
Phùng Uyển Quân nói :
– Äại ca cÅ©ng muốn muá»™i tham gia Äao Kiếm hợp bÃch tráºn sao?
Phùng Viên nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi. Trong hai năm qua, muá»™i đã không táºn tâm hoà n thà nh trách nhiệm nhắc nhở hắn ta. Bây giá» thá»i gian đã không còn nhiá»u, muá»™i cÅ©ng nên tham gia tráºn thức, để bù và o phần thiếu kém của hắn.
Phùng Uyển Quân im lặng gáºt đầu không nói gì.
Sauk hi trở vỠphòng, nà ng mới bực bội nói với Hà Lăng Phong :
– Thất lang, chà ng thá» nghÄ© kỹ xem, hai năm qua thiếp vì khuyên răn chà ng mà bị nhiá»u tiếng xấu. Váºy mà hôm nay huynh trưởng lại còn trách móc thiếp.
Hà Lăng Phong ôm lấy vai Uyển Quân nói :
– Uyển Quân, nà ng đừng quá buồn rầu. Bởi vì lệnh huynh không hiểu được những cặp phu thê mới kết hôn, cho nên mới trách lầm nà ng.
Phùng Uyển Quân nói :
– Trưởng huynh nhÆ° thân phụ, cho dù có trách lầm thiếp cÅ©ng không oán trách. Thiếp chỉ háºn mình mạng khổ, ngay cả chà ng cÅ©ng không tin tưởng.
Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Ta không tin nà ng bao gi�
Phùng Uyển Quân lắc đầu, nói :
– Tốt nhất là thiếp không nên nói đến chuyện nà y.
Hà Lăng Phong vội nói :
– Không được, nà ng nhất định phải nói ra. Hai phu thê chúng ta bấy lâu nay hòa thuáºn ái ân, nếu có việc gì nà ng cứ nói ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tình cảm phu thê.
Phùng Uyển Quân cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
– Thiếp chỉ suông miệng nói ra thôi, váºy mà xem chà ng đã khẩn trÆ°Æ¡ng đến nhÆ° váºy rồi kìa.
Hà Lăng Phong nói :
– Uyển Quân, nà ng không cần phải giấu ta là m gì. Ta dám chắc nà ng không phải chỉ là suông miệng nói ra thôi đâu.
Phùng Uyển Quân nói :
– Tháºt không có gì mà , chà ng đừng ở đó mà đoán mò.
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu nà ng không muốn ta Ä‘oán mò, váºy thì nà ng hãy nói tháºt cho ta biết Ä‘i.
Phùng Uyển Quân bằng hữu nghiêm sắc mặt há»i :
– Thất lang, hôm nay chà ng sao váºy? NgÆ°á»i ta chỉ nói suông có má»™t câu, váºy mà chà ng là m gì tra cứu kỹ đến nhÆ° váºy chứ?
Hà Lăng Phong nói :
– Bởi vì xÆ°a nay nà ng chÆ°a bao giá» nói những lá»i nhÆ° váºy. Bây giá» nà ng nói ra, nhất định trong lòng có Ä‘iá»u không vui.
Phùng Uyển Quân nói :
– Thiếp chỉ có má»™t chút cảm xúc rất nhá», không có gì gá»i là việc không vui cả. Váºy chà ng đừng há»i nữa.
Hà Lăng Phong nói :
– Không, ta nhất định phải há»i, nếu không ta sẽ ngủ không được.
Phùng Uyển Quân nói :
– Chà ng tháºt sá»± nhất định muốn biết.
Hà Lăng Phong nói :
– Äúng váºy!
Phùng Uyển Quân há»i gằn lại lần nữa :
– Không biết không được?
Hà Lăng Phong đáp :
– Không biết không được.
Phùng Uyển Quân Ä‘á»™t nhiên báºt cÆ°á»i thà nh tiếng, dùng tay đấm nhẹ và o ngá»±c chà ng, nói :
– Ngốc Æ¡i là ngốc, là m gì mà khẩn trÆ°Æ¡ng đến nhÆ° thế. Nói cho chà ng biết, thiếp chỉ vì chuyện ban chiá»u mà cố ý nói váºy.
Hà Lăng Phong ngạc nhiên nói :
– Chuyện ban chiá»u? Chuyện ban chiá»u là chuyện gì?
Phùng Uyển Quân liếc mắt chà ng một cái, nói :
– Ban chiá»u chà ng cất bảo Ä‘ao và o trong tủ sắt, ngay cả chìa khóa cÅ©ng tá»± mình giữ lấy. NhÆ° váºy không phải chà ng không tin tưởng thiếp hay sao?
Hà Lăng Phong ồ lên một tiếng, nói :
– Nói lòng vòng nãy giỠthì ra nà ng không được vui là vì chuyện đó.
Phùng Uyển Quân bĩu môi nói :
– Thế nà o, nhÆ° váºy không được hay sao? Chà ng đâu có thấy được thái Ä‘á»™ của chà ng lúc ấy, nhìn thiếp giống nhÆ° là má»™t tên trá»™m, sợ rằng thiếp sẽ lấy mất bảo Ä‘ao của chà ng. NhÆ° thế là m sao khiến cho thiếp có thể vui được.
Nói xong, Phùng Uyển Quân xoay ngÆ°á»i đứng lên, Ä‘i đến bên mép giÆ°á»ng rồi ngồi xuống.
Hà Lăng Phong vá»™i bÆ°á»›c đến bên cạnh, mỉm cÆ°á»i nói :
– Thôi đừng vì chuyện nhá» mà giáºn dá»—i nữa. Ta muốn giữ chìa khóa ở bên ngÆ°á»i, hoà n toà n là vì để tiện lợi cho việc sá» dụng mà thôi.
Phùng Uyển Quân nói :
– Thiếp là thê tá» của chà ng, chẳng lẽ thiếp giữ không tiện lắm hay sao? Äại ca muốn thiếp tham gia và o luyện táºp Äao Kiếm hợp bÃch tráºn, không lẽ thiếp cÅ©ng không được xem quyển Ä‘ao phổ của DÆ°Æ¡ng gia hay sao?
Hà Lăng Phong cÆ°á»i nói :
– Äược! Äược! ÄÆ°Æ¡ng nhiên là được. Bây giá» chiếc chìa khóa ở đây, ta hai tay dâng lên cho nà ng, nhÆ° váºy nà ng hết giáºn rồi chứ?
Phùng Uyển Quân xoay ngÆ°á»i Ä‘i chá»— khác, nói :
– Bây giỠmới đưa cho thiếp, đâu còn gì là hiếm lạ nữa.
Hà Lăng Phong nhè nhẹ đút xâu chìa khóa và o trong áo trong, trÆ°á»›c ngá»±c của nà ng rồi thấp giá»ng cÆ°á»i nói :
– Nà ng không cảm thấy lạ đối vá»›i nó, nhÆ°ng nó lại cảm thấy lạ đối vá»›i nà ng. Váºy bây giá» biết là m sao đây?
Phùng Uyển Quân nhảy lên, nói lớn :
– Chà ng muốn chết hả!
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Hà Lăng Phong không để cho Phùng Uyển Quân chạy mất, bởi vì xâu chìa khóa vẫn còn nằm trong ngá»±c nà ng. Hà Lăng Phong phải “lấy†nó ra cho Uyển Quân.
Bởi vì “lấy†xâu chìa khóa ra, nên hai ngÆ°á»i Ä‘á»u ngã xuống giÆ°á»ng.
Từng tráºn cÆ°á»i khúc khÃch, từng cÆ¡n thở hổn hển.
Tiếp theo là ánh đèn trong phòng vụt tắt đi.
* * * * *
Những giây phút ngá»t ngà o nhất thÆ°á»ng thÆ°á»ng qua Ä‘i rất nhanh.
Một đêm đã qua đi, bình minh lại đến.
Khi Hà Lăng Phong tỉnh lại, Phùng Uyển Quân vẫn còn đang ngủ say.
Thân hình trắng ngá»c của nà ng được che bởi má»™t chiếc chăn má»ng, cà ng là m tăng thêm vẻ hấp dẫn.
Xâu chìa khóa vẫn còn nằm bên cạnh chiếc gối.
Hà Lăng Phong Ä‘Æ°a tay vuốt nhẹ tóc Phùng Uyển Quân, thuáºn tay cầm lấy xâu chìa khóa, rồi nhè nhẹ ngồi dáºy.
Äá»™t nhiên Phùng Uyển Quân hÆ¡i tỉnh dáºy, nà ng trở ngÆ°á»i sang vá»›i giá»ng còn ngái ngủ nói :
– Thất lang... đừng... đừng đi.
Hà Lăng Phong không nỡ, liá»n cúi đầu xuống hôn lên má nà ng.
Phùng Uyển Quân không há» nhúc nhÃch, nà ng lại ngủ thiếp Ä‘i.
Hà Lăng Phong sá»a lại chiếc chăn cho nà ng, rồi tá»± mặc y phục và o. Sau đó chà ng Ä‘i đến bên chiếc tủ Ä‘á»±ng đồ trang sức.
Hà Lăng Phong ngồi xổm xuống, kiểm tra lại những kà hiệu ở trên cá»a tủ.
Vừa nhìn và o chà ng không khá»i thất sắc. Äêm qua khi đóng cánh cá»a lại chà ng đã ngầm cho má»™t sợi chỉ và o giữa khe cá»a. NhÆ°ng bây giá» sợi chỉ đã rÆ¡i xuống đất.
Äiá»u nà y chứng tá» rằng đêm qua sau khi chà ng ngủ thiếp Ä‘i đã có ngÆ°á»i mở qua cánh cá»a nà y.
Hà Lăng Phong liá»n đứng lên, vá»™i và ng kiểm tra lại các cá»a nhÆ°ng toà n bá»™ Ä‘á»u được đóng chặt rất cẩn tháºn.
Nếu nhÆ° không có ngÆ°á»i từ bên ngoà i và o, váºy thì ai đã trá»™m mở chiếc tủ kia?
Hà Lăng Phong liá»n quay trở lại bên chiếc tủ, rồi thứ tá»± mở tất cả các cá»a ra.
Chiếc hộp có đựng thanh bảo đao cũng đã không cánh mà bay.
Hà Lăng Phong bình tÄ©nh khóa lại tất cả các cá»a, rồi đặt xâu chìa khóa lại bên cạnh chiếc gối. Sau đó chà ng mở cá»a Ä‘i thẳng vá» phÃa Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ ở trong hoa viên phÃa sau.
Vừa đến cổng hoa viên, chà ng đã gặp ngay Mai Nhi.
Mai Nhi Ä‘ang từ trong hoa viên bÆ°á»›c ra. Tóc nà ng xá»a dà i trên mặt vẫn còn vẻ ngái ngủ, dÆ°á»ng nhÆ° là má»›i vừa từ trên giÆ°á»ng bÆ°á»›c xuống váºy.
Vừa nhìn thấy Hà Lăng Phong, a hoà n nà y liá»n có chút sợ hãi, đứng cúi đầu thấp giá»ng nói :
– Äại gia đã thức dáºy!
Hà Lăng Phong nói :
– Trá»i còn sá»›m nhÆ° vầy, ngÆ°Æ¡i đến hoa viên nà y để là m gì?
Mai Nhi liá»n Ä‘á» á»ng mặt lên, ấp úng nói :
– Nô tì... nô tì ở Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ đợi... đợi Cá»u lão gia.
Hà Lăng Phong nói :
– Không lẽ đêm qua ngươi...
Mai Nhi thấp giá»ng nói :
– Là Cá»u lão gia uống say, nên nô tì phải ở lại.
Hà Lăng Phong trong lòng ngầm mắng :
– Hoang Ä‘Æ°á»ng.
Nhưng bên ngoà i thì chỉ xoa tay nói :
– Còn không mau lo trở vá» phòng, nếu nhÆ° bị ngÆ°á»i khác nhìn thấy thì còn mặt mÅ©i gì chứ.
Mai Nhi sợ hãi “dạ†má»™t tiếng. Äang định bÆ°á»›c Ä‘i, Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Khoan đã. Cá»u lão gia đã tỉnh dáºy chÆ°a?
– Vẫn còn chưa tỉnh.
– Äêm qua trong Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ có xảy ra chuyện gì hay không?
– Không có xảy ra gì cả!
– Tốt!
Hà Lăng Phong trầm ngâm một hồi rồi nói :
– NgÆ°Æ¡i hãy trở vá» phòng nghỉ ngÆ¡i. Phu nhân vẫn còn chÆ°a dáºy, việc nà y tạm thá»i đừng nói cho phu nhân hay.
Mai Nhi dạ khẽ một tiếng rồi cất bước.
Hà Lăng Phong ngá»a mặt lên hú má»™t hÆ¡i dà i, nghÄ© thầm :
– “Phùng Viên mở miệng là nói đạo lý, tháºt ra cÅ©ng là má»™t nhân váºt phong lÆ°u. Nếu bây giá» mà ta bÆ°á»›c và o, thì chỉ sợ lão ta không biết giấu mặt Ä‘i đâuâ€.
NghÄ© váºy chà ng liá»n đổi phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng, Ä‘i vá» phÃa hoa viên.
Vừa Ä‘i chà ng vừa nghÄ© đến sá»± việc đêm qua. Äối vá»›i việc chiếc há»™p bị đánh cấp, chà ng rất lấy là m khả nghi. May mà chà ng đã có chuẩn bị trÆ°á»›c nếu không thì háºu quả đã vô cùng nghiêm trá»ng.
Äang Ä‘i Ä‘á»™t nhiên chà ng nghe thấy phÃa sau đám hoa có tiếng gió kêu vù vù truyá»n ra. Tiếng gió kia vừa giống tiếng Ä‘ao vừa giống tiếng ná»™i khÃ.
Hà Lăng Phong liá»n nấp và o bụi cây nhìn thá». Chà ng nhìn thấy má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang dùng bà n tay thế Ä‘ao, má»™t mình luyện táºp Ä‘ao pháp.
Äao pháp mà ngÆ°á»i kia Ä‘ang luyện uy phong mãnh liệt. Những cây cối trong vòng mÆ°á»i trượng Ä‘á»u rÆ¡i rụng cà nh lá, nghe à o à o.
Hà Lăng Phong Ä‘ang ngạc nhiên nghÄ© không ra, tại sao trong Thiên Ba phủ lại có má»™t cao nhân nhÆ° váºy.
NgÆ°á»i kia Ä‘á»™t nhiên thâu chiêu lại quát :
– Kẻ nà o đang nhìn trộm ở bên ngoà i?
NgÆ°á»i kia vừa dừng tay lại, cây cối xung quanh cÅ©ng bá»—ng nhiên đứng yên, cà ng khiến cho Hà Lăng Phong thêm kinh ngạc.
Hóa ra ngÆ°á»i đó chÃnh là Phùng Viên.
Hà Lăng Phong bước và o bên trong vẻ ngạc nhiên nói :
– Äại ca, ngÆ°á»i đến đây từ bao giá»?
Phùng Viên cÅ©ng ngạc nhiên há»i lại :
– Trá»i còn chÆ°a sáng ta đã đến đây luyện Ä‘ao pháp, bá»™ có chuyện xảy ra hay sao?
Hà Lăng Phong không trả lá»i câu há»i của lão, mà lại nói :
– Váºy thì đêm hôm qua đại ca không có kêu a hoà n Mai Nhi hầu hạ hay sao?
Hai mắt Phùng Viên mở to, vẻ giáºn dữ nói :
– NgÆ°Æ¡i coi ta là hạng ngÆ°á»i gì chứ? HÆ¡n mÆ°á»i năm qua ta chÆ°a há» gần gÅ©i vá»›i nữ nhân, chẳng lẽ ta lại ngủ vá»›i má»™t a hoà n đáng tuổi hà i nhi của ta hay sao? NgÆ°Æ¡i tưởng rằng ta cÅ©ng hoang Ä‘Æ°á»ng giống nhÆ° ngÆ°Æ¡i sao chứ?
Hà Lăng Phong chỉ kịp nói “thôi rồiâ€, rồi quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c nhanh.
Phùng Viên liá»n lÆ°á»›t ngÆ°á»i đến chắn ngang trÆ°á»›c mặt chà ng, hạ thấp giá»ng nói :
– Äứng lại! NgÆ°Æ¡i chÆ°a chịu nói minh bạch thì đừng hòng bá» Ä‘i.
Hà Lăng Phong thở dà i một tiếng nói :
– Lão đại ca à ! Chúng ta phải mau trở vỠCúc Hương thủy tạ ngay, bảo đao và đao phổ rất có thể đã bị đánh cắp mất rồi.
Phùng Viên thất kinh nói :
– Là m sao có chuyện nà y được? TrÆ°á»›c khi đến đây ta còn Ä‘Ãch thân kiểm tra lại cÆ¡ mà .
Hà Lăng Phong liá»n giục :
– NhÆ° váºy tình hình cà ng tệ hÆ¡n, chúng ta phải trở vá» ngay thôi.
Sau đó hai ngÆ°á»i cấp tốc quay trở vá» Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ.
* * * * *
Quả nhiên không ngoà i dự liệu của Hà Lăng Phong, trong ngăn kéo ở bên dưới chiếc tủ đã hoà n toà n trống rỗng. Còn bảo đao và đao phổ không thấy bong dáng đâu cả.
Hà Lăng Phong giáºm chân nói :
– Không ngÆ¡ a hoà n Mai Nhi lại là ná»™i gián. Cà ng không thể ngá» hÆ¡n là tiểu đệ đã đụng đầu Mai Nhi, váºy mà lại để cho ả chạy thoát...
Nói xong, chà ng liá»n hạ lệnh cho bá»n võ sÄ© Ä‘uổi theo bắt a hoà n Mai Nhi lại.
Phùng Viên tuy cũng rất kinh ngạc, nhưng lão ta vẫn còn trấn tĩnh được, xua tay nói :
– Không cần phải Ä‘uổi theo đâu, cho dù có Ä‘uổi theo kịp cÅ©ng vô dụng mà thôi. Bởi vì mục Ä‘Ãch của đối phÆ°Æ¡ng là bảo Ä‘ao và đao phổ. Cho nên khi lấy được hai thứ nà y, nhất định bá»n chúng sẽ truyá»n ra khá»i đây ngay.
Hà Lăng Phong nói :
– Chẳng lẽ bảo Ä‘ao và đao phổ bị đánh cắp nhÆ° váºy rồi thôi hay sao?
Phùng Viên nghiêm mặt nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không, nhÆ°ng nếu bây giá» là m ồn lên tình hình sẽ náo loạn hÆ¡n, khi đó cà ng khó tìm hÆ¡n. Tốt hÆ¡n là ngÆ°Æ¡i hãy ngồi xuống, chúng ta cùng nhau kiểm nghiệm lại tình hình đã xảy ra, để hiểu rõ cách bố trà của đối phÆ°Æ¡ng. Sau đó nghÄ© cách Ä‘oạt lại hai báu váºt đã mất. NgÆ°Æ¡i phải biết nếu nhÆ° chúng ta bình tÄ©nh nhÆ° không có chuyện gì thì đối phÆ°Æ¡ng sẽ cà ng hoà i nghi và cÅ©ng cà ng lá»™ ra tông tÃch hÆ¡n.
Hà Lăng Phong không còn cách nà o khác, đà nh thở dà i một tiếng rồi kéo ghế ngồi xuống.
Phùng Viên cũng ngồi xuống nói :
– Bây giá» ngÆ°Æ¡i hãy Ä‘em sá»± việc gặp Mai Nhi thuáºt lại cho ta nghe thá».
Hà Lăng Phong gáºt đầu đồng ý. Chà ng không chỉ kể lại sá»± việc sáng nay, mà còn thuáºt lại sá»± việc đôi nam nữ ở trong hoa viên xảy ra mấy ngà y trÆ°á»›c đó.
Cuối cùng chà ng kể lại sá»± việc đêm qua sau khi trở vá» phòng và việc kiểm tra chiếc tủ sắt Ä‘á»u tÆ°á»ng táºn kể lại má»™t lượt...
Phùng Viên chú ý lắng nghe, mà không há»i gì. Äến khi Hà Lăng Phong nói xong, lão má»›i cháºm rãi nói :
– Theo nhÆ° ngÆ°Æ¡i nói, đối phÆ°Æ¡ng không những đã nắm rõ hà nh Ä‘á»™ng của chúng ta, hÆ¡n nữa bá»n chúng đã có bố trà gian tế và o bên trong ta để bên ngoà i ứng tiếp nhau. Ngoà i ta và ngÆ°Æ¡i ra, không có ai có thể tin tưởng được.
Hà Lăng Phong nói :
– Tiểu đệ cÅ©ng có nghÄ© nhÆ° váºy. Äặc biệt đêm qua sau khi trở vá» phòng, xâu chìa khóa tủ sắt trÆ°á»›c sau vẫn không rá»i khá»i đầu giÆ°á»ng. NhÆ°ng mà sáng sá»›m hôm sau, tiểu đệ phát hiện chiếc tủ sắt đã có ngÆ°á»i mở qua. Căn cứ theo sá»± việc, ngay cả Uyển Quân cÅ©ng không khá»i bị hoà i nghi.
Phùng Viên nói :
– Uyển Quân là thê tá» của ngÆ°Æ¡i, lại là muá»™i muá»™i của ta, tại sao lại giúp ngÆ°á»i ngoà i được chứ? Ta dám chắc tám chục phần trăm ngÆ°á»i mở chiếc tủ sắt kia chÃnh là Mai Nhi. Mai Nhi chÃnh là a hoà n thân cáºn vá»›i các ngÆ°Æ¡i nhất, nên ả ta có thể dá»… dà ng và o trong phòng ngủ được. TrÆ°á»›c tiên, ả ta mở chiếc tủ sắt ra, phát hiện trong chiếc há»™p kia Ä‘á»u là bảo Ä‘ao giả và đao phổ giả. Sau đó ả mò đến Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ thăm dò. Äáng lý ra trÆ°á»›c khi Ä‘i khá»i ta không nên kiểm tra lại, vì nhÆ° thế sẽ bị ả ta phát hiện ra.
Hà Lăng Phong nói :
– NhÆ°ng nếu nhÆ° ả ta Ä‘á»™t nháºp và o phòng ngủ của tiểu đệ lúc giữa đêm, tiểu đệ nhất định sẽ phát giác ra ngay.
Phùng Viên lắc đầu nói :
– Nếu nhÆ° ả ta đã đánh thuốc mê và o trong nÆ°á»›c tra, tháºm chà và o trong rượu của bữa cÆ¡m tối qua, thì ngÆ°Æ¡i còn có thể phát giác ra sao?
Hà Lăng Phong sá»ng sốt không còn lá»i gì để nói.
Phùng Viên nói tiếp :
– Cho nên vừa rồi ta má»›i nói trong Thiên Ba phủ nà y đã không còn có má»™t ai có thể tin tưởng được. Bấy giá» ta có thể dám quả quyết nói, những ná»™i gián mà đối phÆ°Æ¡ng an bà y chắc chắn là má»™t trong số những bằng hữu tá»u nhục của ngÆ°Æ¡i. Váºy ngÆ°Æ¡i đã chịu thừa nháºn chÆ°a?
Hà Lăng Phong im lặng cúi đầu không thể không thừa nháºn.
Phùng Viên nói tiếp :
– Äao phổ mất Ä‘i, tạm thá»i không có uy hiếp lá»›n lắm đối vá»›i chúng ta. Bởi vì Phá Vân bát đại thức chỉ là chiêu pháp thần Ä‘ao của nhà há» DÆ°Æ¡ng của các ngÆ°Æ¡i chứ không bao gồm Kinh Hồng kiếm pháp ở trong đó. Nếu chỉ dá»±a và o DÆ°Æ¡ng gia thần Ä‘ao hay Kinh Hồng kiếm pháp thì tuyệt đối không phải là đối thủ của HÆ°Æ¡ng Vân phủ. NhÆ°ng bây giá» chúng ta vẫn còn Äao Kiếm hợp bÃch tráºn thức.
Hà Lăng Phong giáºt mình, trong bụng thầm nghÄ© :
– “Theo lá»i lão nói, dÆ°á»ng nhÆ° đối thủ của Thiên Ba phủ chÃnh là HÆ°Æ¡ng Vân phủ ở Lãnh Nam Phù Dung thà nh...â€
à nghĩ nà y vừa lướt qua trong đầu chà ng, Phùng Viên đã lên tiếng nói tiếp :
– Äiá»u quan trá»ng trÆ°á»›c mắt chÃnh là thanh Yến chỉ bảo Ä‘ao phải táºn lá»±c thu hồi vá» ngay. Bản thân thanh Ä‘ao ấy có linh khà cho nên nếu để lá»t và o tay há» Phà kia chẳng khác gì hổ có thêm cánh. Lúc ấy chúng ta khó có thể là đối thủ của hắn.
Hà Lăng Phong nói :
– Chỉ sợ bá»n chúng lấy được bảo Ä‘ao, đã cao bay xa chạy mất rồi, là m thế nà o có thể Ä‘uổi theo kịp?
Phùng Viên trầm ngâm hồi lâu nói :
– Vá» việc nà y chúng ta phải phân ra hai hÆ°á»›ng mà tiến hà nh. Phần ngÆ°Æ¡i lo Ä‘iá»u tra ná»™i gián ở bên trong, còn ta sẽ Ä‘iá»u tra bá»n tiếp ứng ở bên ngoà i. Äợi lát nữa ta sẽ rá»i khá»i Thiên Ba phủ. Nếu nhÆ° Uyển Quân có há»i, ngÆ°Æ¡i cứ nói ta có việc gấp cần phải đến thà nh đô.
Hà Lăng Phong nói :
– Äại ca chuẩn bị Ä‘iá»u tra từ hÆ°á»›ng nà o?
Phùng Viên nói :
– Ta nghÄ© đối phÆ°Æ¡ng đã tốn rất nhiá»u tâm huyết để Ä‘oạt bảo Ä‘ao và đao phổ, vì váºy gần đây nhất định có nÆ¡i chỉ huy, liên lạc vá»›i bá»n chúng. Khi đã lấy bảo váºt và o tay, bá»n chúng sẽ láºp tức truyá»n ngay đến cho tên chỉ huy kia, sau đó má»›i lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i tiếp. Cho nên trÆ°á»›c mắt, hai món báu váºt kia vẫn chÆ°a rá»i khá»i Lạc DÆ°Æ¡ng.
Hà Lăng Phong gáºt đầu tán đồng.
Phùng Viên lại nói :
– Sau khi ta rá»i khá»i đây, ngÆ°Æ¡i tuyệt đối phải giữ im lặng, nhÆ° chẳng có chuyện gì xảy ra cả. HÆ¡n nữa, ngÆ°Æ¡i còn phải là m bá»™ rất thanh thản, kêu bá»n võ sÄ© Ä‘i má»›i đám bằng hữu tá»u nhục của ngÆ°Æ¡i đến đây, cùng nhau uống rượu đánh bạc. Nói tóm lại, ngÆ°Æ¡i phải má»i cho được tất cả bá»n chúng đến đây và nhá»› đừng để cho bá»n chúng rá»i khá»i Thiên Ba phủ.
Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Tiểu đệ hiểu được ý của đại ca. Äại ca muốn tiểu đệ giữ bá»n chúng ở tại đây để dá»… dà ng ngầm Ä‘iá»u tra ai là ngÆ°á»i chỉ huy phải không?
Phùng Viên lắc đầu nói :
– Äiá»u tra ai là tên chỉ huy đấy là công việc của ngÆ°Æ¡i. Sở dÄ© ta rá»i khá»i Thiên Ba phủ là chỉ muốn cho hắn ta lo sợ, không dám tá»± ý váºn chuyển bảo Ä‘ao đến nÆ¡i khác.
– Äại ca muốn tiểu đệ Ä‘iá»u tra nhÆ° thế nà o?
– Việc rất Ä‘Æ¡n giản, chỉ cần ngÆ°Æ¡i để ý đến hai Ä‘iá»u là đủ.
– Là hai Ä‘iá»u gì?
– Thứ nhất, xem ai đến nhanh hÆ¡n hết, và ai là ngÆ°á»i quan tâm đến hà nh tung của ta nhất. Thứ hai, trong khi đánh bạc, ngÆ°Æ¡i để ý xem ai là ngÆ°á»i tinh thần không ổn định và thua tiá»n nhiá»u nhất.
Hà Lăng Phong rất ngạc nhiên, má»™t lát sau má»›i chợt hiểu, cÆ°á»i nói :
– Äại ca không phải là ngÆ°á»i đánh bạc, nhÆ°ng lại rất am hiểu tâm lý của những ngÆ°á»i đánh bạc.
Phùng Viên mỉm cÆ°á»i nói :
– Những ngÆ°á»i không ăn thịt lợn, chÆ°a hẳn là không biết mùi vị của nó.
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu nhÆ° sau bức mà n kia là kẻ chủ mÆ°u khác, thì chúng ta khổ cá»±c ở đây Ä‘iá»u tra, trong khi đó hắn có đủ thá»i gian để cao ba xa chạy...
Phùng Viên xua tay nói :
– Bất luáºn hắn ta là ai, trÆ°á»›c khi chÆ°a tìm hiểu rõ việc ra Ä‘i của ta, tuyệt đối hắn không dám manh Ä‘á»™ng. Ta mang bảo Ä‘ao và đao phổ từ Thiên Tuế phủ đến đây, bây giá» hai món báu váºt đã ở trong tay hắn ta, hắn ta là m sao dám khinh suất hà nh Ä‘á»™ng chứ?
Nói xong, lão ta đứng dáºy.
Hà Lăng Phong lại há»i :
– Tiểu đệ là m thế nà o để liên lạc với đại ca đây?
Phùng Viên trầm ngâm giây lát rồi nói :
– Mỗi ngà y sáng tối hai lần, ngươi tìm cách và o trong hoa viên. Khi ấy ta tự có cách liên lạc với ngươi.
Hà Lăng Phong còn định há»i thêm vá» manh mối, mối thù của Thiên Ba phủ.
NhÆ°ng Phùng Viên đã vá»t ngÆ°á»i ra khá»i Thủy HÆ°Æ¡ng thủy tạ tá»± lúc nà o...
* * * * *
Sau khi từ Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ trở vá» thượng phòng, vừa bÆ°á»›c chân và o cá»a Hà Lăng Phong đã vô cùng ngạc nhiên.
Uyển Quân đã thức dáºy và đang ngồi chải tóc trÆ°á»›c gÆ°Æ¡ng.
NgÆ°á»i chải tóc cho nà ng lại chÃnh là Mai Nhi.
A đầu nà y tháºt là to gan, đã đánh cắp bảo Ä‘ao và đao phổ váºy mà còn chÆ°a chịu Ä‘Ã o tẩu.
Không những váºy mà khi nhìn Hà Lăng Phong, Mai Nhi còn tá»± nhiên thi lá»… mỉm cÆ°á»i nói :
– Äại gia, chà o ngà i!
Trong lòng Hà Lăng Phong cảm thấy nổi giáºn lên “hứ†má»™t tiếng. Chà ng định dạy cho a đầu má»™t bà i há»c, nhÆ°ng chà ng sá»±c nhá»› đến lá»i dặn của Phùng Viên, nên Ä‘Ã nh phải nuốt giáºn xuống quay ngÆ°á»i Ä‘i.
Phùng Uyển Quân ngạc nhiên quay đầu lại há»i :
– Chà ng sao váºy? Má»›i sáng sá»›m mà đã nổi giáºn vá»›i ai váºy?
Hà Lăng Phong bÆ°á»›c đến bên mép giÆ°á»ng ngồi xuống.
Phùng Uyển Quân ngạc nhiên há»i tiếp :
– Tháºt ra là chuyện gì? Tại sao chà ng không lên tiếng?
Hà Lăng Phong nhìn Mai Nhi một cái rồi thở dà i nói :
– Lệnh huynh đã đi rồi.
Phùng Uyển Quân nhÆ° bị kim đâm và o ngÆ°á»i, Ä‘á»™t nhiên đứng phắt dáºy nói lá»›n :
– Cái gì? Äại ca đã Ä‘i rồi sao? Äại ca đã Ä‘i từ bao giá»?
Hà Lăng Phong đáp :
– Äược chừng ná»a canh giá» rồi.
Phùng Uyển Quân nói :
– Vì sao đại ca lại Ä‘á»™t nhiên lên Ä‘Æ°á»ng váºy?
Hà Lăng Phong lại nhìn Mai Nhi, thở dà i một tiếng, nói :
– Không biết.
Phùng Uyển Quân nói :
– Chà ng không có há»i thá» sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Ta đã có há»i qua, nhÆ°ng đại ca chỉ nói là có việc gpấ phải đến thà nh đô, chứ không có nói là việc gấp gì.
Phùng Uyển Quân nói :
– NhÆ° váºy sao được, đại ca từ vạn dặm xa xôi đến đây mục Ä‘Ãch la vì Äao Kiếm hợp bÃch tráºn thức. Váºy thì còn có việc gì gấp hÆ¡n việc nà y nữa chứ? HÆ¡n nữa hai huynh muá»™i má»›i gặp mặt nhau có má»™t lần, nếu muốn Ä‘i cÅ©ng phải từ biệt vá»›i thiếp má»™t lá»i chứ...
Hà Lăng Phong không nói gì, mà chỉ quét mắt vá» phÃa Mai Nhi. Chỉ thấy thần sắc của Mai Nhi vô cùng trấn tÄ©nh, không có chút gì là khác thÆ°á»ng.
Phùng Uyển Quân cũng đã phát hiện ra nãy giỠchà ng cứ nhìn Mai Nhi, nên “ồ†lên một tiếng, nói :
– Mai Nhi, hôm qua ngÆ°Æ¡i hầu hạ Cá»u lão gia phải chăng ngÆ°Æ¡i đã có gì đắc tá»™i vá»›i ngÆ°á»i, cho nên ngÆ°á»i má»›i tức giáºn bá» Ä‘i sá»›m nhÆ° váºy?
Mai Nhi liá»n nói :
– Dạ bẩm phu nhân không có ạ. Hôm qua Cá»u lão gia còn kêu nô tỳ mang y phục từ trong bá»c hà nh lý ra giặt sạch. Cá»u lão gia còn nói lần nà y ngÆ°á»i có lẽ ở lại đây và i hôm.
Khi nói những lá»i nà y, sắc mặt Mai Nhi không há» Ä‘á», giá»ng nói không há» run.
Dáng vẻ không giốg là đang nói dối chút nà o.
Hà Lăng Phong cố ý thở phà o ra má»™t tiếng, đứng dáºy nói :
– NghÄ© đến chuyện đó là m gì chứ? Hôm qua má»i ngÆ°á»i Ä‘ang cao hứng, thì bị đại ca Ä‘uổi Ä‘i hết. Mai Nhi, ngÆ°Æ¡i hãy gá»i bá»n chúng Ä‘i má»i mây vị lão bằng hữu của ta lên đây. Ta muốn bá»n hỠđến đây tháºt nhanh để tiếp tục ván bạc chÆ°a đánh xong của ngà y hôm qua. Nên nhá»› là tất cả đến, má»™t ngÆ°á»i cÅ©ng không được thiếu.
Phùng Uyển Quân nói :
– Có thể đại ca bị chuyện hôm qua của chà ng là m cho tức giáºn, mà bá» Ä‘i. Chà ng không thể yên tịnh được má»™t ngà y hay sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Mấy ngà y nay nhà m chán muốn chết Ä‘i được, chỉ có việc nà y má»›i bá»›t Ä‘i sá»± chán nản đó. Váºy nà ng để cho ta vui vẻ và i ngà y có được không?
Phùng Uyển Quân lắc đầu, thở dà i :
– Thôi được! Thôi được! Tùy ý chà ng. Nhưng chà ng phải nhớ chơi thì chơi, đừng có quên việc luyện công đấy.
Hà Lăng Phong nói :
– Ta biết, ta chỉ chÆ¡i má»™t lát để tinh thần thoải mái, rồi sau đó sẽ Ä‘i luyện côg. Mai Nhi, ngÆ°Æ¡i còn mau không Ä‘i truyá»n lệnh.
Mai Nhi dạ một tiếng, rồi bước xuống lầu.
Hà Lăng Phong còn nói thêm một hồi nữa, rồi đứng lên bước xuống lầu.
Má»™t lát sau, Mai Nhi đã truyá»n lệnh xong, quay trở vá» phục mệnh.
Hà Lăng Phong nhìn thấy xung quanh không có ai, liá»n trầm mặt xuống nói :
– Mai Nhi, bây giá» không có phu nhân ở đây nên ta muốn há»i ngÆ°Æ¡i. Tháºt ra ngÆ°Æ¡i đã là m gì khiến cho Cá»u lão gia đã giáºn dữ bá» ra Ä‘i?
Mai Nhi mở to hai mắt lên, lắc đầu nói :
– Nô tỳ... nô tỳ không có, nô tỳ tháºt sá»± không có.
Hà Lăng Phong nói :
– Thế tại sao sáng sá»›m hôm nay khi ngÆ°Æ¡i từ Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ trở vá», Cá»u lão gia Ä‘á»™t nhiên quyết định lên Ä‘Æ°á»ng chứ?
Vẻ mặt Mai Nhi cà ng trở nên ngơ ngác :
– Äại gia, ngà i vừa nói gì? Sáng sá»›m hôm nay ai từ Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ trở vá»?... Nô tỳ nghe không hiểu.
Hà Lăng Phong cÆ°á»i nhạt :
– ChÃnh ta gặp ngÆ°Æ¡i hồi sáng nay. Thế nà o? NgÆ°Æ¡i không chịu thừa nháºn hay sao?
Mai Nhi từ ngạc nhiên trở nên hoảng sợ, giá»ng lắp bắp nói :
– Äại gia Ä‘Ãch thân gặp nô tỳ? Quả tháºt nô tỳ chẳng hiểu đại gia Ä‘ang muốn nói gì cả.
Hà Lăng Phong nói :
– Äược, nếu nhÆ° ngÆ°Æ¡i không chịu thừa nháºn váºy ta sẽ nói thẳng cho phu nhân biết, xem ngÆ°Æ¡i còn chối cãi nữa hay không?
Hai mắt của Mai Nhi đã bắt đầu ngấn lệ, đột nhiên ả quỳ xuống nghẹn ngà o nói :
– Nô tỳ đã là m sai việc gì, xin đại gia cứ việc nói ra. Quả tháºt nô tỳ không biết gì cả.
Hà Lăng Phong liá»n há»i :
– Ta há»i ngÆ°Æ¡i, đêm qua ngÆ°Æ¡i ngủ ở đâu?
Mai Nhi không hỠdo dự nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ở trong phòng.
Hà Lăng Phong cÆ°á»i nhạt :
– Ta biết là ở trong phòng. NhÆ°ng ta muốn há»i là ở trong phòng ngÆ°Æ¡i hay là trong thÆ° phòng ở Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ?
Sắc mặt Mai Nhi đột nhiên đỠbừng lên, thất kinh nói :
– Những lá»i nà y đại gia nghe từ đâu? Nô tỳ... nô...
Hà Lăng Phong liá»n cắt ngang lá»i :
– Từ đâu à ? ChÃnh là từ miệng ngÆ°Æ¡i nói ra đấy. Sáng sá»›m hôm nay ta gặp ngÆ°Æ¡i ở bên ngoà i hoa viên, ngÆ°Æ¡i đã tá»± mình nói vá»›i ta?
Mai Nhi nói :
– Sáng sá»›m hôm nay đại gia gặp nô tỳ ở bên ngoà i hoa viên? Việc nà y là tháºt?
Hà Lăng Phong hứ một tiếng nói :
– Tháºt hay không trong lòng ngÆ°Æ¡i đã biết rõ. Lúc ấy đầu tóc ngÆ°Æ¡i còn rối bá»i, y phục thì xốc xếch. Ta há»i ngÆ°Æ¡i từ đâu đến. NgÆ°Æ¡i nói vá»›i ta rằng Cá»u lão gia ra lệnh cho ngÆ°Æ¡i hầu hạ ngÆ°á»i ở lại Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ. NgÆ°Æ¡i có nói nhÆ° váºy hay không?
Mai Nhi không nói không rằng, chỉ lấy tay che mặt khóc lớn.
Hà Lăng Phong nói :
– Bây giá» khóc có Ãch gì không? Cá»u lão gia hÆ¡i uống nhiá»u má»™t chút, nhất thá»i hồ đồ, Ä‘iá»u nà y rất có thể xảy ra. NgÆ°Æ¡i là hà ng tôi tá»›, không dám kháng cá»± việc đó cÅ©ng có thể tha thứ được. Ta có lòng muốn che chở cho ngÆ°Æ¡i, không ngá» ngÆ°Æ¡i lại dám giả dối đến nhÆ° váºy, quả tháºt là không nên.
Mặt mà y Mai Nhi già n giụa nước mắt, ả lắc đầu nói :
– Nô tỳ không có, có lẽ ngà i đã nhìn lầm ngÆ°á»i rồi. Nô tỳ quả tháºt không có.
Hà Lăng Phong nói :
– Äến bây giá» mà ngÆ°Æ¡i vẫn còn chÆ°a chịu thừa nháºn.
Mai Nhi khóc lớn lên :
– Nô tỳ là a hoà n của phu nhân, cho dù có hồ đồ cÅ©ng không dám là m ra những chuyện nhÆ° váºy. Nếu nhÆ° đại gia không tin, thì ngà i có thể Ä‘i há»i Tiểu Lan. Äêm qua nô tỳ cùng Tiểu Lan ở chung vá»›i nhau. Xin đại gia minh xét.
Nghe tiếng khóc, Phùng Uyển Quân từ trên lầu bước xuống quát :
– Có chuyện gì mà lại khóc lóc nhÆ° váºy?
Mai Nhi liá»n ôm lấy hai chân của Phùng Uyển Quân nghẹn ngà o nói :
– Phu nhân, xin phu nhân xét cho nô tỳ chuyện nà y.
Sau đó Mai Nhi Ä‘em sá»± việc thuáºt lại cho Uyển Quân nghe.
Nghe xong, Uyển Quân trầm mặt lại nói :
– Thất lang, chà ng là m nhÆ° váºy là có ý gì? Äối vá»›i nữ nhân, danh tiết là quan trá»ng nhất, tại sao chà ng lại nói ra má»™t sá»± việc kỳ quái nhÆ° váºy chứ?
Hà Lăng Phong vội nói :
– Má»—i lá»i ta nói ra toà n là tháºt cả, những lá»i nà y do chÃnh miệng Mai Nhi nói vá»›i ta. Phùng đại ca chÃnh vì chuyện nà y nên má»›i bá» Ä‘i. Ta chỉ muốn há»i xem tình hình cụ thể nhÆ° thể nà o, chứ không há» trách móc ả, không ngỠả lại không chịu thừa nháºn.
Phùng Uyển Quân nói :
– NhÆ°ng mà đại ca xÆ°a nay chuyên tâm luyện táºp võ công, ngÆ°á»i chÆ°a từng háo sắc bao giá». Váºy tại sao lại xảy ra chuyện hoang Ä‘Æ°á»ng nhÆ° váºy được?
Hà Lăng Phong nói :
– NhÆ°ng mà những lá»i nà y do ả nói ra. Ta không có oán thù gì vá»›i ả, tại sao ta lại hại ả chứ?
Phùng Uyển Quân trầm tư giây lát nói :
– Việc nà y cũng không mấy khó, bây giỠkêu Tiểu Lan đến đối chứng thì sẽ rõ.
Chỉ một lát sau, Tiểu Lan đã đến.
Sau khi hiểu được sơ lược sự việc, Tiểu Lan quả quyết nói :
– Äêm qua, Mai Nhi tá»· tá»· quả tháºt ở chung vá»›i nô tỳ và sáng sá»›m hôm nay chÃnh nô tỳ gá»i Mai Nhi tá»· tá»· thức dáºy Ä‘i chải tóc cho phu nhân.
Phùng Uyển Quân đảo mắt nhìn chà ng một cái, rồi lạnh lùng nói :
– Chà ng đã nghe rõ chÆ°a? Còn lá»i gì để nói hay không?
Hà Lăng Phong không biết mở miệng nhÆ° thế nà o, chỉ biết ngây ngÆ°á»i nhìn Mai Nhi mà thôi.
Chà ng tuyệt đối không tin rằng là mình đã nhìn lầm ngÆ°á»i, nhÆ°ng chà ng lại không thể phủ nháºn được sá»± tháºt trÆ°á»›c mắt.
Trừ phi trong Thiên Ba phủ có hai a hoà n Mai Nhi. Nếu không thì đã có ngÆ°á»i giả mạo hóa trang thà nh Mai Nhi để hà nh sá»±.
NhÆ°ng bá»n a hoà n và nô bá»™c ở háºu phủ không dÆ°á»›i chục tên. NhÆ° váºy có thể tùy ý giả mạo má»™t tên nà o đó để dá»… dà ng hà nh sá»±, nhÆ°ng ttại sao lại phải giả dạng Mai Nhi.
Cho dù có giả dạng Mai Nhi để dá»… dà ng hà nh sá»± Ä‘i nữa, nhÆ°ng tại sao lại lấy cái cá»› là “hầu hạ†Phùng Viên? Äiá»u nà y quả tháºt khiến cho Hà Lăng Phong nghÄ© không ra. NhÆ°ng có má»™t việc chà ng hiểu rất rõ, đó là giữa Mai Nhi và Tiểu Lan Ãt nhất có má»™t ngÆ°á»i nói dối, tháºm chà cả hai cùng má»™t bá»n vá»›i nhau, Ä‘á»u nói dối cả.
Äúng ngay lúc ấy, có tin báo từ phÃa tiá»n sảnh :
– Có khách đến.
Hà Lăng Phong liá»n mượn cÆ¡ há»™i nà y để thoát thân, và tạm thá»i gát chuyện Mai Nhi sang má»™t bên.
TrÆ°á»ng NhÄ© Tiểu Äiá»n mãi mãi vẫn là ngÆ°á»i thông minh, hiểu được ý nghÄ© của ngÆ°á»i khác.
Cho nên hắn ta là ngÆ°á»i đến sá»›m nhất. Vừa được tin, hắn đã láºp tức đến Thiên Ba phủ ngay.
Vừa gặp được Hà Lăng Phong, Äiá»n Bá Äạt đã cÆ°á»i thân máºt nói :
– Äây quả là tin tốt nhất trên Ä‘á»i. Nói tháºt vá»›i DÆ°Æ¡ng huynh, đêm qua tiểu đệ tháºt lo lắng cho ngÆ°á»i. TÃnh khà của lệnh Cá»u huynh không ai là không biết. Hôm qua sau khi bá»n tiểu đệ ra vá», nhất định là DÆ°Æ¡ng huynh sẽ bị mắng cho má»™t tráºn. Thế nà o? Hai ngÆ°á»i không có xảy ra chuyện gì không vui chứ?
Hà Lăng Phong cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
– CÅ©ng không có gì, chỉ bị giáo huấn cho má»™t tráºn, không lẽ lão giết ta hay sao?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Thế thì tốt rồi, lệnh Cá»u huynh là huynh trưởng của đại tẩu. Niên ká»· của lệnh Cá»u huynh lá»›n hÆ¡n chúng ta nhiá»u, nghe và i lá»i giáo huấn của ngÆ°á»i cÅ©ng không mất mát gì.
Hà Lăng Phong nói :
– May mà lão ta có việc gấp nên sáng sá»›m hôm nay đã lên Ä‘Æ°á»ng. Chúng ta nhân cÆ¡ há»™i nà y, tiếp tục vui vẻ thêm và i hôm.
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Äây là do ông trá»i còn thÆ°Æ¡ng tiểu đệ, nên ngà y hôm qua thua không đáng kể. Hôm nay tiểu đệ nhất định thu hồi vốn lại.
Äá»™t nhiên Äiá»n Bá Äạt đổi giá»ng há»i :
– Lần nà y lệnh Cá»u huynh từ Thiên Tuế phủ xa xôi đến đây, chắc có việc quan trá»ng gì chứ?
Hà Lăng Phong nói :
– Không có việc gì quan trá»ng cả. Mấy năm nay lão ta không gặp lại bà o muá»™i của mình, nên lần nà y đến để thăm nà ng mà thôi.
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Nếu váºy phải ở lại thêm và i ngà y, tại sao lại Ä‘i gấp đến nhÆ° váºy?
Hà Lăng Phong nhún vai nói :
– Ai mà biết? Dẫu sao lão ta nói đến là đến, nói đi là đi, tất cả còn phải xem lại có vui vẻ không đã.
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Tiểu đệ có câu nà y muốn nói ra, nhưng nếu có gì không phải xin Dương huynh đừng để ý đến.
Hà Lăng Phong nói :
– Cứ việc nói.
Äiá»n Bá Äạt thấp giá»ng nói :
– Tiểu đệ thấy rằng, nếu như chúng ta muốn chơi được vui vẻ, tốt nhất là nên đổi nơi khác.
Hà Lăng Phong há»i :
– Tại sao?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Nói tháºt, tiểu đệ hoà i nghi lệnh Cá»u huynh không có đến thà nh đô. Nếu nhÆ° ngÆ°á»i có ý thá» chúng ta quay trở lại thì tháºt là rắc rối. Bá»n tiểu đệ thì không có gì nói. NhÆ°ng báo hại DÆ°Æ¡ng huynh lại bị giáo huấn cho má»™t tráºn nữa.
Hà Lăng Phong cÆ°á»i nói :
– Không bao giá» có chuyện đó. Lão ta đã Ä‘i tháºt sá»±, tuyệt đối không quay trở lại, ngÆ°Æ¡i cứ việc yên tâm.
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Là m sao Dương huynh dám chắc là không chứ?
Hà Lăng Phong cố trầm ngâm tháºt lâu rồi má»›i thấp giá»ng nói :
– Việc nà y vốn là chuyện riêng của nhà hỠDương chúng ta, bây giỠta nói cho ngươi nghe, nhưng ngươi chớ đừng nói lại với ai hết.
Äiá»n Bá Äạt liá»n nói :
– DÆ°Æ¡ng huynh, tình cảmg giữa chúng ta nhÆ° thế nà o, chẳng lẽ DÆ°Æ¡ng huynh còn không tin tưởng Äiá»n má»— nà y hay sao?
Hà Lăng Phong gáºt đầu nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ta tin tưởng ngÆ°Æ¡i. NhÆ°ng việc nà y không phải là việc tốt, nên không muốn để cho ngÆ°á»i ngoà i biết. Ta chỉ có thể tiết lá»™ má»™t chút cho ngÆ°Æ¡i nghe mà thôi. Lệnh Cá»u huynh của ta vì má»™t chuyện hoang Ä‘Æ°á»ng nên đã xấu hổ bá» Ä‘i.
Äiá»n Bá Äạt “ồ†lên má»™t tiếng :
– Hóa ra chuyện nhÆ° váºy!
Hà Lăng Phong mỉm cÆ°á»i nói :
– Nói tháºt cho ngÆ°Æ¡i biết, lão ta đã để ý đến má»™t tên a hoà n, nhÆ°ng bị ta vô tình bắt gặp được nên xấu hổ quá bá» Ä‘i ngay.
Äiá»n Bá Äạt ngạc nhiên nói :
– Äây quả tháºt không thể nà o ngỠđược. Nhìn lệnh Cá»u huynh Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng khà phách nhÆ° váºy, lại là má»™t ngÆ°á»i phong lÆ°u.
Hà Lăng Phong nói :
– Cho nên ta má»›i nói ngÆ°Æ¡i cứ việc yên tâm. Bây giá» có dùng kiệu tám ngÆ°á»i đến rÆ°á»›c lão, lão cÅ©ng không dám đến.
Cả hai nói nhá» to đến đây, rồi Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i lá»›n.
Ngoà i cá»a Ä‘ang có ngÆ°á»i tiến và o, tiếp theo liá»n nghe thấy tiếng nói :
– Ai bảo rằng ta ngại? Không phải ta đã đến rồi sao?
NgÆ°á»i bÆ°á»›c và o chÃnh là Quan Lạc kiếm khách La Văn BÃnh, trên tay có xách con phi Æ°ng và thá» rừng. Vừa bÆ°á»›c và o La Văn BÃnh đã cÆ°á»i lá»›n nói :
– Phùng lão đại đã Ä‘i rồi sao? Äây quả là trá»i thuáºn theo ý ngÆ°á»i. Tiểu đệ Ä‘ang Ä‘i săn nghe được tin nà y, chÆ°a kịp thay y phục liá»n cấp tốc đến đây ngay. Còn mấy con thú nà y dâng lên là m quà cho DÆ°Æ¡ng huynh, để má»i ngÆ°á»i cùng uống vá»›i nhau và i chung. Sau đó bà y bà n ra đánh bạc.
Äiá»n Bá Äạt liá»n nói :
– La huynh đừng quá vội vui mừng. Hôm nay đã khác hôm qua. Hôm qua La huynh đã thắng, chỉ sợ hôm nay sẽ phải nhả ra toà n bộ đấy.
La Văn BÃnh nói :
– Äược, thắng bại có gì đâu, chủ yếu là vui chÆ¡i mà thôi. Nếu có thua chút Ãt cÅ©ng chẳng sao cả.
Bá»n há» Ä‘ang nói cÆ°á»i, đám bằng hữu đã lục đục kéo đến. Bá»n há» giống nhÆ° là những con quá»· đói và những con ma bà i vừa từ trong Äịa ngục thoát ra.
Vừa bước và o đã thúc giục đòi ăn uống và đánh bạc ngay.
Hà Lăng Phong thầm đếm, quả nhiên đám ngÆ°á»i hôm qua không thiếu má»™t ai. Ngược lại hôm nay còn tăng thêm và i ngÆ°á»i mà hôm qua không có đến.
Lúc nà y Hà Lăng Phong má»›i cao giá»ng tuyên bố :
– Hôm nay tiểu đệ má»i chÆ° vị đến đây là có hai nguyên nhân muốn công bố cùng chÆ° vị. Thứ nhất là vì sá»± thất lá»… của Cá»u huynh ngà y hôm qua, tiểu đệ xin tạ lá»—i cùng vá»›i chÆ° huynh đệ...
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u đồng thanh cÆ°á»i nói :
– DÆ°Æ¡ng huynh cần gì phải nói những lá»i nà y chứ? Sao hôm nay DÆ°Æ¡ng huynh lại khách sáo dữ váºy?
Hà Lăng Phong nói :
– Chúng ta là bằng hữu nhÆ°ng không thể nà o không nói lá»… nghÄ©a được. Còn Ä‘iá»u thứ hai, tiểu đệ nói ra hy vá»ng chÆ° vị hiểu cho.
Má»i ngÆ°á»i lại nói :
– DÆ°Æ¡ng huynh cứ việc nói ra xem, chỉ cần là m được má»i ngÆ°á»i nhất định sẽ không từ nan.
Hà Lăng Phong cÆ°á»i nói :
– Tấm thịnh tình của các vị, tiểu đệ vô cùng Ä‘a tạ. Việc nà y là việc riêng của tiểu đệ. Lần nà y Cá»u huynh từ xa xôi đến đây có căn dặn tiểu đệ phải bắt đầu luyện táºp má»™t thứ võ công gia truyá»n. Từ nay vá» sau có lẽ có rất Ãt cÆ¡ há»™i cùng vá»›i chÆ° vị tÆ°Æ¡ng kiến vá»›i nhau.
Nói đến đây, trong phòng có nhiá»u tiếng thở dà i.
Có ngÆ°á»i nói :
– Luyện võ thì luyện võ, còn chÆ¡i ta cứ việc chÆ¡i. DÆ°Æ¡ng huynh đừng vị bị nghẹn mà bỠăn, nhÆ° váºy sẽ thua sút vá»›i bằng hữu ngay.
NgÆ°á»i khác lại nói :
– Chúng ta ai không phải là ngÆ°á»i luyện võ. NhÆ°ng việc nà y đâu có trở ngại gì đến việc uống rượu và đánh bạc đâu.
Lại có ngÆ°á»i nói :
– Tháºt ra DÆ°Æ¡ng huynh luyện bà cấp võ công gì, mà ngay cả việc tÆ°Æ¡ng kiến bằng hữu cÅ©ng không có thá»i gian?
Má»i ngÆ°á»i bà n tán xôn xao, đầy vẻ nghi hoặc.
Hà Lăng Phong vội xua tay nói :
– Tiểu đệ hoà n toà n không có ý Ä‘oạn tuyệt qua lại vá»›i các vị. Có thể tiểu đệ sẽ bế môn, luyện võ má»™t khoảng thá»i gian nên không có thá»i gian cùng vui chÆ¡i vá»›i má»i ngÆ°á»i. NhÆ°ng mà để bù đắp và o khoảng thá»i gian nà y, từ bây giá» chúng ta sẽ vui chÆ¡i thá»a thÃch cho má»™t tráºn. Cuá»™c chÆ¡i hôm nay không có ai được ná»a chừng nghỉ ngang, cÅ©ng nhÆ° không có ngÆ°á»i nà o được viện cá»› để chạy khá»i tiệc, và nhất định phải chÆ¡i đến lúc chấm dứt má»›i thôi. Tiểu đệ đã căn dặn bá»n võ sÄ© ở trong phủ, trÆ°á»›c khi cuá»™c chÆ¡i chÆ°a tà n, nhất định không để cho má»™t vị khách nà o rá»i khá»i phủ. Äồng thá»i tiểu đệ đã dặn bá»n nhà bếp chuẩn bị đầy đủ má»i thứ cho chúng ta. Tối thiểu chúng ta cÅ©ng phải chÆ¡i vui vẻ liên tục ba ngà y ba đêm.
Cả bá»n nghe xong, liá»n vá»— tay tán đồng ngay.
Thế rồi tiệc rượu được bà y lên, đồng htá»i các quân bà i cÅ©ng được bà y ra trên bà n.
Hà Lăng Phong lúc nà y đặc biệt chúý đến Äiá»n Bá Äạt. Chà ng phát hiện ra, tuy Äiá»n Bá Äạt cÅ©ng phụ há»a theomá»i ngÆ°á»i, cÅ©ng tham gia và o công việc uống rượu và đánh bạc. NhÆ°ng chốc chốc hắn ta lại hÆ¡i chau mà y có vẻ nhÆ° Ä‘ang lo lắng chuyện gì đó.
Äiá»n Bá Äạt là ngÆ°á»i đến Thiên Ba phủ sá»›m nhất, cÅ©ng là ngÆ°á»i quan tâm đến việc ra Ä‘i của Phùng Viên nhiá»u nhất.
Không lẽ ngÆ°á»i ngầm tiếp ứng ở bên trong lại là hắn ta?
Hà Lăng Phong chợt nhá»› đến cái chết của Tiểu Thúy, và Quy Nô cùng vá»›i Ngô tẩu Ä‘á»u bị giết để diệt khẩu.
Tất cả những chuyện nà y, Ä‘á»u có liên quan đến Äiá»n Bá Äạt.
Từ những sá»± việc trên, có thể phán Ä‘oán rằng cho dù Äiá»n Bá Äạt không phải là kẻ chủ mÆ°u cÆ°á»›p bảo Ä‘ao thì Ãt nhất cÅ©ng đã bị đối phÆ°Æ¡ng mua chuá»™c.
Cuá»™c chÆ¡i vừa bắt đầu chÆ°a được bao lâu, Äiá»n Bá Äạt đã thua Ä‘áºm.
Hà Lăng Phong cố ý ra vẻ quan tâm, mỉm cÆ°á»i vá»— vai hắn ta nói :
– Tiểu Äiá»n váºn may không mấy tốt, váºy hãy nghỉ giây lát Ä‘i!
Äiá»n Bá Äạt lắc đầu Ä‘em tụ của mình đẩy vá» phÃa La Văn BÃnh rồi đứng dáºy.
Hà Lăng Phong cÅ©ng mượn cá»› rá»i khá»i cuá»™c chÆ¡i, bÆ°á»›c theo Äiá»n Bá Äạt ra khá»i phòng. Khi bÆ°á»›c đến bên hắn, Hà Lăng Phong thấp giá»ng nói :
– Äã thua hết bao nhiêu?
Äiá»n Bá Äạt gượng cÆ°á»i nói :
– Không nhiá»u lắm, tổng cá»™ng gần má»™t ngà n vạn lượng. Không biết hôm nay tại sao tiểu đệ thua liên tiếp bảy tám ván. Ngay cả má»™t bà n gở cÅ©ng không có.
Hà Lăng Phong cÆ°á»i nói :
– Không sao cả, nếu như không đủ vốn cứ việc nói với ta.
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Thua bấy nhiêu chẳng có gì đáng kể cả. Chỉ có Ä‘iá»u hôm nay quá xui xẻo, thua đến mức không sao tưởng tượng được.
Hà Lăng Phong nói :
– Ta thấy thần sắc của ngÆ°á»i không mấy tốt, dÆ°á»ng nhÆ° là trong lòng có tâm sá»± gì đó thì phải?
Äiá»n Bá Äạt cÆ¡ hồ bị giáºt mình, há»i ngay :
– Äâu có! Phải chăng DÆ°Æ¡ng huynh thấy rằng tiểu đệ có chá»— thất lá»… chăng?
Hà Lăng Phong nói :
– Äiá»u nà y thì không có, ta chỉ cảm thấy tinh thần của ngÆ°Æ¡i có chút không ổn định, nên không táºp trung khi đánh bạc.
Äiá»n Bá Äạt Ä‘á»™t nhiên thở nhẹ ra má»™t tiếng, cÆ°á»i nói :
– Không sai, DÆ°Æ¡ng huynh đã nhìn ra váºy thì tiểu đệ cÅ©ng không giấu diếm là m gì. Kỳ tháºt thì không thể xem là tâm sá»± gì. Tiểu đệ chỉ nghÄ© đến má»™t câu nói mà DÆ°Æ¡ng huynh trÆ°á»›c đây đã từng nói qua, nên trong lòng cảm thấy không được vui.
Hà Lăng Phong lấy là m lạ nói :
– Váºy sao? Ta từng nói qua câu gì?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Con ngÆ°á»i của tiểu đệ giao du rá»™ng, nhÆ°ng tuyệt đối không bao giá» nịnh hót ai cả. Tiểu đệ nói tháºt, trong số tất cả bằng hữu, tiểu đệ chỉ thấy DÆ°Æ¡ng huynh là ngÆ°á»i tâm đầu ý hợp nhất và DÆ°Æ¡ng huynh cÅ©ng là ngÆ°á»i mà tiểu đệ kÃnh phục nhất.
Hà Lăng Phong cÅ©ng cÆ°á»i cÆ°á»i, nhÆ°ng không nói gì.
Äiá»n Bá Äạt lại nói :
– Cho nên khi nghe DÆ°Æ¡ng huynh tuyên bố giữa má»i ngÆ°á»i, là chuẩn bị bế quan má»™t thá»i gian để luyện võ công, trong lòng tiểu đệ tá»± nhiên cảm thấy tiếc tiếc không muốn rá»i.
Hà Lăng Phong cÆ°á»i nói :
– Äây là chuyện bất đắc dÄ©. May mà võ công ta luyện là võ công gia truyá»n. Nên ta tin rằng thá»i gian bế quan nhất định không lâu lắm.
Äiá»n Bá Äạt nghiêm mặt nói :
– DÆ°Æ¡ng huynh, thứ lá»—i cho câu nói mạo muá»™i của tiểu đệ. Vá» thảm cảnh mà Thiên Ba phủ gặp phải, tiểu đệ là ngÆ°á»i ngoà i, nhÆ°ng cÅ©ng có biết được đôi chút. Việc kết giao bằng hữu tuy quan trá»ng, nhÆ°ng việc luyện táºp thân võ, để trùng chấn gia uy lại cà ng quan trá»ng hÆ¡n. DÆ°Æ¡ng huynh đừng bao giá» xem nhẹ việc nà y.
Hà Lăng Phong nghe đến bốn chữ “trùng chấn gia uy†trong lòng chợt giáºt mình, thừa cÆ¡ há»™i há»i tiếp :
– Tiểu Äiá»n, đối vá»›i việc nà y ngÆ°Æ¡i biết được bao nhiêu?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– TrÆ°á»›c đây khi mà lệnh huynh Ä‘ang Ä‘Æ°Æ¡ng quyá»n, tiểu đệ Ãt có qua lại vá»›i quý phủ, nên chỉ nghe thiên hạ đồn váºy. Tháºt ra chỉ biết có má»™t chút mà thôi.
Hà Lăng Phong nói :
– Bên ngoà i hỠđồn ra sao?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Thì cũng không ngoà i những việc lệnh huynh đã bại dưới tay của La Phù đao hội và quăng dao chạy đến Thiên Tuế phủ.
Hà Lăng Phong thở nhẹ ra một tiếng, trong lòng nghĩ thầm :
– “Quả nhiên không ngoà i dá»± Ä‘oán, cái gì gá»i là La Phù Ä‘ao há»™i cÅ©ng ở ngoà i Lãnh Nam, nhất định có liên quan đến Phù Dung thà nhâ€.
Trong lòng chà ng đang suy nghĩ, nhưng ngoà i mặt cố ý thở dà i một tiếng rồi im lặng cúi đầu.
Tháºt ra là Hà Lăng Phong Ä‘ang đợi Äiá»n Bá Äạt nói tiếp :
– DÆ°Æ¡ng huynh, chúng ta là bằng hữu vá»›i nhau, hÆ¡n nữa DÆ°Æ¡ng huynh còn xem tiểu đệ nhÆ° là bằng hữu, cho nên tiểu đệ phải khuyên ngÆ°á»i. Vá»›i Ä‘ao pháp gia truyá»n của Thiên Ba phủ, lại cá»™ng thêm thanh Yên Chi bảo Ä‘ao. Bất luáºn nhÆ° thế nà o cÅ©ng không thể bại dÆ°á»›i La Phù Ä‘ao há»™i được, và cà ng không thể bại má»™t cách thê thảm nhÆ° váºy. DÆ°Æ¡ng huynh có biết nguyên nhân tại sao lệnh huynh lại thất bại hay không?
Hà Lăng Phong là m thế nà o biết được, nên đà nh phải im lặng lắc đầu.
Äiá»n Bá Äạt lại nói :
– Lệnh huynh bị bại không phải là vì không bằng ngÆ°á»i ta, mà chỉ vì có má»™t chữ mà thôi.
Äá»™t nhiên Hà Lăng Phong ngẩng đầu há»i :
– Là chữ gì?
Äiá»n Bá Äạt nghiêm giá»ng nói :
– Sắc! ChÃnh là nữ sắc. Lúc đó lệnh huynh đã trúng kế mỹ nhân, nên không những để lá»™ ra Ä‘ao pháp “Phá Vân bát đại thứcâ€. HÆ¡n nữa trÆ°á»›c khi lâm tráºn, lại bị ngầm ám toán nên má»›i bị bại dÆ°á»›i Thiên hạ đệ nhất Ä‘ao HÆ°Æ¡ng Vân phủ.
Hương Vân phủ!
Quả nhên là Hương Vân phủ, Lãnh Nam Phù Dung thà nh.
Hà Lăng Phong kkhông biết ngạc nhiên hay là vui mừng? Hay là phấn khởi?
Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Tiểu Äiá»n, tại sao ngÆ°Æ¡i lại biết được những chuyện nà y?
Äiá»n Bá Äạt cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
– Tuy đây là chuyện bà máºt nhÆ°ng không dá»… gì giấu được TrÆ°á»ng NhÄ© Tiểu Äiá»n. Nói tháºt cho DÆ°Æ¡ng huynh biết, tin nà y là do má»™t vị tiá»n bối tiết lá»™ ra cho tiểu đệ biết. Lúc ấy vị tiá»n bối đó cÅ©ng có tham dá»± và o trong La Phù Ä‘ao há»™i, và chÃnh mắt ngÆ°á»i nhìn thấy lệnh huynh thất thủ. Ban đầu vị tiá»n bối kia trong lòng cảm thấy nghi hoặc, nhÆ°ng sau đó ngầm Ä‘iá»u tra, quả nhiên không có chút gì là giả.
Hà Lăng Phong nói :
– Nhưng những sự việc nà y gia huynh không nói cho ta biết.
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Lệnh huynh đã trúng kế mỹ nhân, là m thế nà o dám mở miệng nói vá»›i DÆ°Æ¡ng huynh chứ? NhÆ°ng những việc an bà y đó, trÆ°á»›c khi qua Ä‘á»i lệnh huynh đã nói ra tâm sá»± của ngÆ°á»i.
Hà Lăng Phong “ồ†lên một tiếng.
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Lệnh huynh lấy Yên Chi bảo Ä‘ao là m lý do, chạy đến Thiên Tuế phủ cầu hôn cho DÆ°Æ¡ng huynh tháºt ra là muốn mượn kiếm pháp của Thiên Tuế phủ để bù lại phần khuyết Ä‘iểm của Phá Vân bát thức. Äồng thá»i cÅ©ng là mong sá»± hiá»n thục của Uyển Quân cô nÆ°Æ¡ng, có thể quán thúc bá»›t DÆ°Æ¡ng huynh, để đừng phạm sai lầm giống nhÆ° lệnh huynh.
Hà Lăng Phong chợt nhá»› đến câu nói của Phùng Viên, chà ng không thể không thừa nháºn lá»i nói của Äiá»n Bá Äạt, má»—i má»—i Ä‘á»u là sá»± tháºt.
Äiá»u mà khiến cho chà ng không hiểu là tại sao Äiá»n Bá Äạt lại nói vá»›i chà ng những chuyện nà y.
Nếu nhÆ° Äiá»n Bá Äạt là ngÆ°á»i của Thiên Tuế phủ, thì lại cà ng không thể tiết lá»™ ra bà máºt nà y.
Äiá»n Bá Äạt nhìn thấy chà ng không nói gì, lại dùng lá»i khuyên răn nói :
– DÆ°Æ¡ng huynh, gần đây chúng ta chỉ lo vui chÆ¡i, quả tháºt đã quên Ä‘i chánh sá»±. NhÆ°ng bây giá» vẫn còn chÆ°a muá»™n, tiểu đệ có trách nhiệm phải khuyên ngăn DÆ°Æ¡ng huynh, hy vá»ng DÆ°Æ¡ng huynh sau cuá»™c chÆ¡i lần nà y sẽ phấn chấn trở lại. Vì danh dá»± của Thiên Ba phủ, vì chà nguyện của lệnh tôn, DÆ°Æ¡ng huynh phải tháºt cố gắng lên.
Hà Lăng Phong gáºt đầu.
Äá»™t nhiên Äiá»n Bá Äạt thấp giá»ng nói :
– Giống nhÆ° là lần trÆ°á»›c DÆ°Æ¡ng huynh can thiệp và o chuyện ở Phượng Hoà ng viện váºy đó. Từ đây vá» sau DÆ°Æ¡ng huynh phải chú ý đến cạm bẫy của HÆ°Æ¡ng Vân phủ.
Hà Lăng Phong chợt giáºt mình, chà ng Ä‘ang định mở lá»i thì La Văn BÃnh đã bÆ°á»›c đến, nói lá»›n :
– Hai ngÆ°á»i nấp ở đây bà n luáºn việc gì đấy? Mau và o đây Ä‘i, bây giá» lão Tân Ä‘ang hên lắm, bá»n nà y không sao thắng được lão ta.
Äiá»n Bá Äạt láºp tức đổi ngay bá»™ mặt khác, cÆ°á»i nói :
– Không ngá» lão Tân lại lá»™ng hà nh đến nhÆ° váºy. Trong núi không có hùm, khỉ xÆ°ng bá vÆ°Æ¡ng. Äi! Hãy xem Äiá»n má»— nà y thu phục lão ta.
Hà Lăng Phong miá»…n cưỡng đánh thêm và i ván nữa, nhìn thấy trá»i đã nhá nhem tối, liá»n rút ra khá»i cuá»™c chÆ¡i, trở ra hoa viên ở háºu phủ.
Phùng Viên đã hẹn má»—i ngà y sá»›m tối gặp mặt hai lần, nhÆ°ng lại không nói rõ giá» giấc. Cho nên khi Hà Lăng Phong đến hoa viên chà ng phải Ä‘i má»™t vòng tìm kiếm nhÆ°ng không thấy bóng dáng lão ta đâu cả. Äang sốt ruá»™t, Ä‘á»™t nhiên Hà Lăng Phong nghe thấy có tiếng ngÆ°á»i thì thầm.
Hà Lăng Phong láºp tức dừng bÆ°á»›c, Ä‘i men theo khu rừng mà hôm trÆ°á»›c Phùng Viên luyện công. Những tiếng thì thầm dÆ°á»ng nhÆ° phát ra từ khu rừng kia, nhÆ°ng không nghe rõ là nói gì.
Chà ng cố gắng lắng nghe nhÆ°ng cÅ©ng chỉ có thể phân biệt ra đó là giá»ng của hai ngÆ°á»i nữa.
Hà Lăng Phong định lên tiếng há»i là ai, nhÆ°ng chà ng sợ sẽ là m kinh Ä‘á»™ng đến đối phÆ°Æ¡ng nên quyết định không tiến và o trong rừng mà chỉ Ä‘á» khà tung mình ẩn thân lên má»™t thân cây gần đấy chú ý lắng nghe.
Một hồi sau, tiếng nói thì thầm đã dứt hẳn. Thay và o đó là nghe thấy tiếng bước chân.
Lúc nà y đã có thể nhìn thấy hai nữ nhân từ trong rừng bước ra.
Hà Lăng Phong đứng trên cao, nên dá»… dà ng nhìn thấy hai nữ nhân kia chÃnh là Mai Nhi và Tiểu Lan.
Trong tay Mai Nhi có xách một chiếc là n tre, bên trong có mấy cây Dạ Hợp hoa. Còn trên vai Tiểu Lan có và i cây cuốc, trên luỗi cuốc vẫn có dấu đất.
Xem ra thì cả hai giống như là đến đây để trồng hoa nhưng tại sao lại trồng hoa và o giỠnà y?
HÆ¡n nữa cà ng không thể trồng hoa trong rừng được. Vả lại hà nh Ä‘á»™ng của cả hai rất là thần bÃ. TrÆ°á»›c khi bÆ°á»›c ra khá»i rừng, bá»n há» Ä‘á»u nhìn dáo dác bốn phÃa trÆ°á»›c, rồi má»›i bÆ°á»›c ra. Vừa bÆ°á»›c ra khá»i rừng, cả hai liá»n Ä‘i cháºm lại.
Chỉ nghe Mai Nhi thấp giá»ng nói :
– Chúng ta chia tay nhau ở đây thôi, nhá»› kêu hắn ta giá» tà đêm nay đến, tuyệt đối phải hết sức cẩn tháºn.
Tiểu Lan nói :
– Biết rồi, bản thân ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải nên cẩn tháºn, đừng để ngÆ°á»i khác bắt gặp nữa.
Nói xong cả hai liá»n chia tay. Mai Nhi Ä‘i vá» hÆ°á»›ng đông, vòng vá» phÃa thượng phòng. Còn Tiểu Lan Ä‘i ngược vá» hÆ°á»›ng tây, ra phÃa cá»a háºu viện.
Hà Lăng Phong quyết định đuổi theo Tiểu Lan, xem xem ả ta đi gặp ai.
Chà ng vừa định tuá»™t xuống khá»i thân cây, chợt có má»™t bà n tay từ trên đỉnh đầu Ä‘Æ°a xuống, chá»™p lấy cổ áo chà ng.
Chà ng vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hóa ra Phùng Viên Ä‘ang ngồi trên nhánh cây ráºm rạp ở bên trên.
TrÆ°á»›c khi chà ng tung mình lên trên cây, không há» phát hiện ra có ngÆ°á»i đã nấp ở trên đó trÆ°á»›c. Nên chà ng không khá»i cảm thấy hổ thẹn liá»n nói :
– Lão đại ca chắc cũng đã nhìn thấy hai a đầu kia rồi chứ?
Phùng Viên gáºt đầu đáp :
– Ta đến còn sá»›m hÆ¡n cả bá»n chúng, nên Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là nhìn thấy.
Hà Lăng Phong nói :
– Chắc lão đại ca cÅ©ng đã nhìn thấy bá»n chúng là m gì trong khu rừng kia rồi chứ?
Phùng Viên đáp :
– Bá»n chúng chôn má»™t váºt.
Hà Lăng Phong nói :
– Là váºt gì chứ?
Phùng Viên nói :
– Là váºt gì ta không nhìn thấy rõ, nhÆ°ng...
Äá»™t nhiên lão ta nhe răng ra cÆ°á»i, nói tiếp :
– Quả nhiên váºn may của chúng ta không tệ. Äấy rất có thể là váºt mà chúng ta Ä‘ang cần.
Hà Lăng Phong thất thanh nói :
– Yên Chi bảo đao.
Phùng Viên mỉm cÆ°á»i gáºt đầu nói :
– Kỳ tháºt, chúng ta phải sá»›m nghÄ© ra từ lâu. Sáng sá»›m hôm nay a đầu Mai Nhi bị ngÆ°Æ¡i vô ý gặp phải, lúc đó trong tay ả ta không có váºt gì. Và o lúc ấy trá»i đã sáng nên bên ngoà i không có tiếp ứng, vì váºy bá»n chúng không có cách chi chuyển báu váºt ra bên ngoà i cả.
Hà Lăng Phong chợt vỗ tay cái bốp :
– Äúng váºy. Nếu nhÆ° bảo Ä‘ao đã được chuyển ra khá»i phủ thì bá»n chúng đã sá»›m cao bay xa chạy rồi, chứ không dại gì ở lại trong phủ đã mạo hiểm.
Phùng Viên nói :
– Vì má»™t phút sÆ¡ xuất nên ta đã để lá»™ ra nÆ¡i cất giấu bảo Ä‘ao, nên má»›i bị bá»n chúng đánh cắp Ä‘i. NhÆ°ng bá»n chúng không kịp chuyển Ä‘i nÆ¡i khác, nên Ä‘Ã nh phải chôn giấu lại.
Hà Lăng Phong nói :
– NhÆ°ng khi đó chúng phải chôn giấu bảo Ä‘ao gấp, sao lại không chôn ở nÆ¡i gần Cúc HÆ°Æ¡ng thủy tạ, mà lại chôn ở trong rừng, má»™t nÆ¡i xa đến nhÆ° váºy?
Phùng Viên cÆ°á»i nói :
– Äiá»u nà y có gì đáng ngạc nhiên. Bá»n chúng vốn cÅ©ng muốn chôn gần ở Cúc HÆ°Æ¡ng viện. NhÆ°ng vì ở đây quá trống trải, Ä‘Ã o đất lên không được tiện, nên má»›i đến rừng cây nà y.
Hà Lăng Phong có vẻ phấn khởi nói :
– Äây chÃnh là nhỠông trá»i bảo há»™ cho chúng ta. Lão đại ca, chúng ta Ä‘Ã o bảo Ä‘ao lên trÆ°á»›c, sau đó sẽ giữ gốc cây mà chá» thôi. Äợi đến giá» tà đêm nay bá»n chúng ra lấy bảo Ä‘ao, chúng ta sẽ bủa lÆ°á»›i bắt chúng.
Phùng Viên cÅ©ng gáºt đầu đồng ý, hÆ¡n nữa còn căn dặn :
– Äợi má»™t lát nữa sau khi lấy bảo Ä‘ao trở vá», ngÆ°Æ¡i nhá»› đừng bao giá» có biểu hiện khác lạ gì. Chúng ta không những lấy lại Ä‘ao, mà còn phải tìm cho ra tên chủ mÆ°u đứng sau bức mà n kia là ai nữa.
Hà Lăng Phong nói :
– Tiểu đệ đã lÆ°u ý quyết định. Äiá»n Bá Äạt là ngÆ°á»i đáng chú ý nhất.
Thế rồi chà ng Ä‘em sá»± việc ở tiá»n sảnh kể sÆ¡ lượt lại cho lão ta nghe.
Phùng Viên nghe xong không há» có ý kiến gì, mà chỉ tuá»™t xuống khá»i thân cây bÆ°á»›c và o trong rừng.
Lão ta được má»i ngÆ°á»i gá»i là “Phùng hầu tá»â€, không phải chỉ vì có dáng vóc giống nhÆ° khỉ, mà lão ta còn leo trèo và linh hoạt giống nhÆ° là khỉ váºy.
Không tốn bao nhiêu thá»i gian, Phùng Viên đã tìm ra được má»™t đống lá cây và ng úa.
Phùng Viên dùng hai tay bới đống lá cây ra, quả nhiên bên dưới là một lớp đất vừa mới được đà o lên. Hơn nữa còn có một chiếc khăn để là m dấu.
Hà Lăng Phong nói :
– ChÃnh là chá»— nà y rồi. Lão đại ca hãy đợi cho má»™t lát, để tiểu đệ Ä‘i lấy cuốc.
Phùng Viên nói :
– Chỉ má»™t lá»›p đất má»ng nà y, không cần phải dùng đến cuốc đâu.
Lão ta dùng mÆ°á»i ngón tay cứng nhÆ° sắt của mình, chụp mạnh xuống đất.
Chỉ một thoáng sau, lão ta đã đà o thà nh một cái hố lớn.
Quả nhiên dưới lớp đất là một chiếc bao hình dà i.
Phùng Viên ngẩng mặt lên thở ra một tiếng :
– Thần váºt mất Ä‘i nay đã quay trở vá». Äây chÃnh là nhá» sá»± bảo há»™ của lệnh huynh, cÅ©ng chÃnh là ý trá»i muốn cho Thiên Ba phủ chấn hÆ°ng trở lại.
Hà Lăng Phong chăm chú nhìn chiếc bao nói :
– Lão đại ca hãy chú ý xem thá», hình nhÆ° bên trong không phải là bảo Ä‘ao.
Phùng Viên ngạc nhiên nói :
– Hả?
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu nhÆ° má»™t chiếc bao được chôn dÆ°á»›i đất gần má»™t ngà y thì khi Ä‘Ã o lên phải có dấu bị ẩm Æ°á»›t. Váºy mà chiếc bao nà y vừa má»›i lại vừa khô ráo, rõ rà ng là má»›i vừa chôn xuống.
Không đợi cho chà ng nói dứt câu, Phùng Viên đã vội mở chiếc bao ra. Bên trong chiếc bao quả nhiên là một thanh đao.
NhÆ°ng có Ä‘iá»u đó không phải là thanh Yên Chi bảo Ä‘ao mà là má»™t thanh Ä‘ao rất bình thÆ°á»ng.
Phùng Viên tức giáºn hừ lên má»™t tiếng :
– Hai con a đầu nà y cả gan dám giở trò quỷ kế nà y với ta sao?
Hà Lăng Phong trầm ngâm nói :
– NhÆ°ng tại sao bá»n chúng biết được, chúng ta sẽ đến đây mà chuẩn bị trÆ°á»›c thanh Ä‘ao nà y?
Phùng Viên nói :
– Hai a đầu nà y vốn định nhân lúc ná»a đêm Ä‘i lấy bảo Ä‘ao. NhÆ°ng Ä‘á»™t nhiên chúng phát hiện ra ngÆ°Æ¡i cÅ©ng có mặt ở trong vÆ°á»n, nên má»›i cấp thá»i đổi kế hoạch và cố ý chôn má»™t thanh Ä‘ao bình thÆ°á»ng ở tại nÆ¡i đây. Chúng muốn nhân cÆ¡ há»™i chúng ta Ä‘Ã o tìm thanh Ä‘ao ở đây, sẽ Ä‘i lấy bảo Ä‘ao và nhân cÆ¡ há»™i thoát thân luôn. Nếu nhÆ° muốn tìm má»™t thanh Ä‘ao bình thÆ°á»ng, thì trong Thiên Ba phủ nà y không phải là chuyện khó.
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu như...