Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 23: Thăng Cấp Khảo Hạch (P2)
Khi Mạc Hàm tỉnh lại thì trời đã tối đêm, hắn vừa nhấc đầu lên chợt thấy ánh mắt lo lắng của Đại Lệ, nhìn kỹ thêm một lần lại thấy An Na và Lạp Đinh cũng có mặt. Mạc Hàm cười mở miệng: "Các ngươi đều cũng ở đây a? Ta biết ta đẹp trai nhưng cả ngày nhìn còn chưa đủ sao." Đại Lệ đứng một bên lo lắng trách cứ bảo: "Huynh như thế nào lại vô tâm vậy a, minh tưởng cũng không bố kết giới, nếu xảy ra chuyện gì thì sao." Mạc Hàm cười trả lời: "A a, là ta nhất thời sơ ý lần sau sẽ không." Mặc dù Đại Lệ trách cứ nhưng hắn lại cảm thụ trong giọng nói nàng nồng đậm quan ái, Mạc Hàm chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, hơn nữa Mạc Hàm cũng biết có tiểu mạc bên người hắn canh chừng thì người có thể đả thương hắn đếm được trên đầu ngón tay.
Mạc Hàm nhìn Lạp Đinh kỳ quái hỏi: "Vậy còn ngươi, như thế nào còn không nghỉ ngơi a." Lạp Đinh thản nhiên trả lời: "Lão Đại minh tưởng ta tự nhiên phải ở bên cạnh bảo hộ rồi, ta đã nói rồi muốn đả thương hại ngươi trừ phi trước hết giết ta." Mạc Hàm cảm kích nói đến: "A a, vậy thật sự đa tạ ngươi."
Một bên An Na không cam lòng thét lên: "Mạc Hàm ca ca còn có muội nữa mà, muội cũng ở bên người huynh a." Mạc Hàm cười trả lời: "A a, đương nhiên không quên được tiểu An Na của chúng ta, cũng cám ơn muội nhiều, được rồi, Kiệt Khắc và Nham Thạch đâu?" Mạc Hàm mở miệng hỏi.
Đại Lệ nhanh nhảu đáp: "Bọn họ đến tửu điếm bổ sung nhu yếu phẩm, cũng thuận tiện ghé công hội khảo hạch thực lực mình, hẳn là sắp trở lại, chúng ta ra phía trước đi đã, bây giờ đến phiên bọn họ."
Nói xong đắc ý chỉ vào cấp bật huy chương trên ngực mình cho Mạc Hàm xem, trong miệng vui vẻ nói: "Đẹp mắt không?" Mạc Hàm nhìn chằm chằm ngực Đại Lệ sắc mặt mê muội nói: "Đẹp mắt, nhìn thật tốt a." Đại Lệ cảm giác được ánh mắt Mạc Hàm không đúng, vừa nhìn theo ánh mắt Mạc Hàm đình lưu tại ngực mình, khuôn mặt đỏ bừng mắng: "Đại sắc lang, huynh xem nơi nào a?"
Mạc Hàm làm vẻ vô tội nói: "Trời, là muội hỏi xem ta đẹp mắt không a." Đại Lệ sầm mặt nói: "Ta gọi huynh xem huy chương, con mắt huynh nhìn nơi nào a?"
Mạc Hàm tiếu mị mị quay về Đại Lệ nói: "Nga hiểu lầm, giải thích sai rồi, là muội tự mình không nói rõ ràng đã bảo ta xem mà, a a, không thể trách ta bất quá đó cũng là sự thậ,t phi thường đẹp mắt a, hắc hắc, ách, là ta nói huy chương của muội phi thường đẹp mắt." Chứng kiến Đại Lệ có dấu hiệu sắp sửa phát tát, Mạc Hàm nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Nga, tiểu mạc đâu?" Mạc Hàm nhìn sơ chung quanh cũng không bong dáng tên tham ăn này.
Lúc này chỉ nghe dưới giường truyền đến một trận ô ô thanh rồi tiểu mạc từ dưới sàng đi ra, trong miệng tiểu mạc đang gặm áp cật không biết nơi nào hay ai mang tới cho nó.
Mạc Hàm cười mắng: "Chỉ biết ăn thôi a, không phải kêu ngươi hộ pháp cho ta sao? Ngươi đi đâu vậy? Làm hại Khải Lỵ bọn họ lo lắng cho ta."
Tiểu mạc ủy khuất hô: ô ô, tựa hồ như đang giải thích. Mạc Hàm vừa cười vừa nói: "Hoàn đính chủy, buổi tối không được ăn." Đáng thương cho đại địa chi hung, tiểu mạc không thể làm gì khác hơn là an tĩnh ngặm miệng ủy khuất nhìn Mạc Hàm, khiến mọi người đều nở nụ cười.
Khải Lỵ ở bên cạnh lên tiếng: "Tốt lắm, huynh chỉ biết khi dễ tiểu mạc." Mạc Hàm quay sang tiểu mạc cười nói: "Hắc hắc, không có chuyện này a, ngươi nói có phải hay không a tiểu mạc?" Nói xong con mắt hung hăng nhìn chằm chằm nó, tiểu mạc bị ánh mắt Mạc Hàm uy hiếp đành không thể làm gì khác hơn là ủy khuất gật đầu. Đại Lệ trợn con mắt lên, cười nói: "Hữu huynh uy hiếp như vậy còn có thể không trả lời sao?"
Mạc Hàm vô tội nói: "ách , không có a , ta không có hiếp bách tiểu mạc a ." đồng thời trong lòng thầm nghĩ đã thành công đổi đề tài.
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 24: Ngoài Ý Muốn sáp Khúc (P1)
Không lâu sau Nham Thạch và Kiệt Khắc cũng đã trở lại, kết quả tự nhiên là khảo hạch thông qua. Mạc Hàm đề nghị làm một bửa tiệc ăn mừng, sau đó uống vài chung để chúc mừng mọi người. Tất cả tự nhiên đều cao hứng đồng ý.
Mà Đại Lệ và An Na trên mặt cũng lộ ra ánh mắt hưng phấn. Mạc Hàm thấy thế hậu cười cười nghĩ đến: a a, nguyên lai bất kể cái thế giới nào đàn bà thiên tính đều là giống nhau, tại trong tâm mắt đàn bà thì du ngoạn mua sắm vĩnh viễn so với cái gì đều có hấp dẫn lực a.
Mọi người đang hỏi lão bản chủ quán Thiên thủ thành phạn điếm tốt nhất là nơi nào, sau đó xuất phát ra lữ quán đại môn theo hướng lão bản chỉ chậm rãi đi đến, thuận tiện thưởng thức cảnh sắc Thiên thủ thành, đi không lâu thì tới phạn điếm lớn nhất v Thiên thủ thành là Văn hương cư.
Vừa đi đến nơi thấy bên cạnh trước cửa phạn điếm thiệt nhiều người đang vây quanh chỉ chỉ chỏ chỏ, mà hình như còn có tiếng khóc của một cô gái.
Mọi người tò mò đi lên nhìn một chút, ở giữa đám đông có một cô gái trẻ bận tang phục màu trắng quỳ gối bên cạnh xác một lão giả đã chết, đang thấp giọng khóc thút thít, bên cạnh nàng có khối bài tử, mặt trên viết là bán thân làm nô tỳ, thỉnh cầu hảo tâm nhân hỗ trợ an táng cha mình, nàng nguyện làm nữ tỳ theo hầu để thường hoàn phí dụng an táng cha.
Lúc này Mạc Hàm chỉ nghe những người bên cạnh nói: "Ai, Vân Hương này cũng thật sự là đứa nhỏ đáng thương a, Lưu lão hán này bình thời cũng là một người tốt bà con lối xóm đều biết, nghĩ không ra lão lại bị một lủ quan ti làm hại đến phải mất tánh mạng mà ngay cả cái hòm để an táng cũng không có, còn lại đứa nhỏ khổ mệnh này không người thân thích, chỉ có thể bán thân để an táng cha mình."
Người bên cạnh cũng tỏ vẻ đồng tình đáp: "Đúng vậy, đáng tiếc chúng ta tự mình cũng không có năng lực nuôi sống mình, nếu không khẳng định phải giúp đứa nhỏ này một chút."
Đại Lệ và An Na nghe được người trên đường bàn luận không khỏi đồng tình kéo cô gái khổ mệnh này đứng lên nga. Đại Lệ mở miệng nói: "Chúng ta giúp nàng đi, Mạc Hàm, nàng thật sự rất đáng thương a." Mạc Hàm gật đầu đáp: "Ân, hẳn là phải trợ giúp của." Hắn cũng rất đồng tình với tao ngộ cô gái này, vừa định tiến lên tựu nhìn thấy một vị du quang phấn diện mập mạp mang theo mấy người hạ nhân đi tới cô gái trước mặt.
Mập mạp trong miệng cười dâm bảo: "Ta nói Vân Hương a, ngươi tại sao cố chấp vậy a, ngươi đáp ứng gả cho ta làm thiếp thứ tám thì được hưởng vinh hoa phú quý sao không chịu? Cần gì làm nha đầu cho người ta để chịu khổ a, còn muốn đi xem sắc mặt nhân gia a, thế nào a, ta xem ngươi hay là theo ta trở về đi, ta sẽ hảo hảo thương ngươi a, sau này ngươi gả cho ta, ta tựu lập tức làm cho cha của ngươi một đám tang thật lớn, không thì chuyện gì cũng không giải quyết a." Vừa cười nói dâm tục vừa đưa bàn tay ra sờ sờ khuôn mặt Vân Hương.
Người trên đường đều lộ ra ánh mắt tức giận bất bình, nhưng không ai ra mặt trợ giúp Vân Hương nói chuyện, nhìn thấy cảnh này Mạc Hàm tâm lý bất đắc dĩ nghĩ: đi đến nơi nào đều có người như thế a, hắn ngăn cản Đại Lệ và An Na đang muốn ra tay, nháy mắt với bọn họ cười nói: "Xem ta xử lý con heo mập này như thế nào." Nói xong Mạc Hàm đột nhiên hô: "Con heo mập chạy loạn đến nơi đây a, hèn chi ta lại ngửi thấy mùi lợn a, nguyên lai có con heo mập như vậy ở nơi này, khó trách mùi xú uế vậy a."
Nghe giọng điệu Mạc Hàm nói, Đại Lệ và An Na đều che miệng nở nụ cười, mà người trên phố cũng đều nở nụ cười. Mập mạp quay đầu lại nhìn đám người lớn tiếng mắng: "Ai nói đó? Tên hỗn đản kia không muốn sống, dám nhục mạ ta Lộ Đức tử tước đứng ra cho ta, ta xem xem ngươi có phải hay không có chín cái mạng, chê mình sống quá lâu a."
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 24: Ngoài Ý Muốn sáp Khúc (P2)
Mạc Hàm mỉm cười mở miệng đi ra nói: "Đại mập mạp, ta đang nói về heo ngươi có chuyện gì a?" Mập mạp theo thanh âm nhìn lại thấy người tuổi trẻ mặc pháp sư quần áo, không khỏi cau mày nói: "Pháp sư tiên sinh, xem ra ngươi là Quang Minh pháp sư phân thượng ta sẽ không so đo với ngươi, ngươi phải biết rằng nhục mạ đế quốc quý tộc chính là tội lớn, nể mặt Quang Minh giáo đình ta bỏ qua cho ngươi, ngươi tốt nhất rời đi nhanh lên một chút, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Mạc Hàm cười trả lời: "Nga, ta đây còn muốn đa tạ ngươi." Mập mạp đắc ý nói: "đương nhiên rồi, Thiên thủ thành giáo đường Duy Khắc tế tự và ta có giao tình nhiều năm, nên ta tha thứ ngươi một lần."
Mạc Hàm vẫn như cũ không nhanh không chậm nói: "Ta còn có chút việc không rõ, vậy ngươi có thể trả lời ta một cái vấn đề không?" Mập mạp cau mày cố nén lửa giận nói: "Cái vấn đề gì nói đi? Hắn thật sự không muốn vô cớ đắc tội Quang Minh giáo đình, nếu đối phương là người khác, hắn đã sớm kêu kẻ dưới tay đi xuống giáo huấn rồi."
Mạc Hàm cười xấu xa nói: "Kỳ thật cũng không có gì, ta chính là cảm giác được kỳ quái, ngươi nói xem heo mỗi ngày mang nhiều mở trên người rốt cuộc nó có hay không phiền lụy a." Mập mạp nghi hoặc nói: "Ta như thế nào biết nó phiền lụy hay không a?" Mọi người nghe được Mạc Hàm nói đều nở nụ cười, ngay cả cô gái Vân Hương quỳ trên mặt đất cũng che miệng nở nụ cười.
Một người dưới tay đi tới bên tai mập mạp nói thầm cho hắn nghe: "Lão gia hắn nói lái vào chửi ngươi là heo trư đó." Mập mạp nghe xong thốt nhiên giận dữ, mở miệng chửi: "Hảo tiểu tử ngươi dám nhục mạ quan viên đế quốc, cho dù là Duy Khắc tới cũng không giúp được ngươi."
Mập mạp quay về kẻ dưới tay bên người hung hăng nói: "Bắt hắn cho ta." Nhất thời vài bóng người hường Mạc Hàm chạy tới, Mạc Hàm đứng ở nơi đó một chút cũng không động chỉ mỉm cười, bổng nghe phanh phanh vài tiếng, mấy cái bóng người so với chạy tới thì tốc độ bay trở về còn nhanh hơn. Mà bên cạnh Mạc Hàm đã xuất hiện một người kiếm sĩ tuổi còn trẻ, đúng là Lạp Đinh.
Chỉ thấy hắn vỗ vỗ hai tay nói: "Muốn thương tổn lão Đại ta, trước quá quan ta này." Nham Thạch cũng cầm búa lớn đi ra nói: "Còn có ta." Mập mạp vừa nhìn hai người cao cấp chiến sĩ đi ra tâm lý bắt đầu sợ hãi, đặc biệt là Nham Thạch nọ thân cao hai thước đa.
Chỉ thấy mập mạp giọng nói run rẩy: "Các ngươi tưởng.. Muốn làm gì? Chẳng lẻ các ngươi muốn tạo phản sao, giết quan viên đế quốc tội danh rất lớn đó, các ngươi không sợ đế quốc nghiêm trị sao?"
Mạc Hàm nhìn mọi người mỉm cười hỏi: "Đại mập mạp, ta lúc nào nói muốn giết ngươi vậy? Các ngươi người nào nghe được? Kỳ quái thật." Mạc Hàm lại nói tiếp: "Ta cái gì cũng chưa từng nói a, ta lại không điểm danh đạo tính, ta chỉ là nói hình như có heo xúc chuồng ở trên đường, là ngươi tự mình ngạnh kháng ám chỉ mình là heo, cái này cũng có thể trách ta sao." Mạc Hàm làm ra vẻ mặt vô tội.
" Ngươi ngươi......" Mập mạp tức giận hai mắt đỏ bừng, đầu to như đầu heo, chính là lại không cách nào phản bác, đích xác Mạc Hàm từ đầu tới đuôi rõ ràng chưa từng đã có nói mình là heo a, rõ ràng biết là chửi mình nhưng lại không có cách nào bắt hắn nếu chỉ cựa trên những lời nói đó.
Nghe Mạc Hàm nói, Đại Lệ và An Na cùng tất cả mọi người đều mỉm cười, bọn họ đã sớm kiến thức qua khẩu tài của Mạc Hàm, đối với mập mạp này chỉ có thể nói là hắn xui xẻo thôi, a a, bọn họ đều biết tài ăn nói của Mạc Hàm có thể khiến người sống tức chết, người chết thuyết hoạt cái loại nầy.
Mập mạp quay về Mạc Hàm nói: "Hảo, ngươi cho ta ký trứ." Quay về kẻ dưới tay nói: "Chúng ta đi."
Mạc Hàm mở miệng gọi vào: "Chờ một chút." Mạc Hàm đâu dễ dàng để cho hắn chạy thoát vậy.
Nghe được Mạc Hàm nói, mập mạp cố nén tức giận hỏi: "Lại làm sao vậy?" Mạc Hàm xấu xa cười nói: "A a, đối với ta thì không có gì, đối với ngươi lại là chuyện lớn."
Nghe Mạc Hàm nói xong, mập mạp phẫn nộ thét lên: "Ngươi có thể có chuyện gì a? Tiện nghi đều bị ngươi chiếm."
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 25: Vân Hương Đích Quyết Định (Full)
Mạc Hàm vẻ mặt bi thống nói: "Ai, việc này tình tựu lớn, ngươi đầu tiên là vô cớ đối với một người tay không trói chặc gà mà lại thiện lương và còn là pháp sư Quang Minh giáo đình động võ, nếu không ta nhờ hai vị bằng hữu giúp đở thì đã chết ở trong tay kẻ hung ác dưới tay ngươi."
Mạc Hàm tiếp tục nói: "Rồi sau đó ngươi lại vu miệt ta cái này thuần thật sự pháp sư, nhục mạ đế quốc quan viên, hại ta thiếu chút nữa muốn đi ngồi tù lao, làm ta thân thể và tinh thần đều đã bị tổn hại nghiêm trọng, nói không chừng có thể là đả kích một người tích cực hướng thượng, Quang Minh pháp sư thân tâm, làm hại một người pháp sư có tiền đồ thật lớn, từ nay về sau chưa gượng dậy nổi, ngươi nói chuyện này phải tính sao đây? Chẳng lẻ ngươi cho rằng Quang Minh giáo đình chúng ta chỉ là tiểu bang phái, hảo khi dễ a?"
Nghe xong Mạc Hàm nói, Lộ Đức giật mình nhảy dựng lên nói: "Ngươi ngươi ngươi nói bậy, không nên vu oan uổng cho ta a." Mạc Hàm vô tội nói: "Ở đây mọi người đều là chứng nhân a, các ngươi nói đi?"
Xem hành vi Lộ Đức đã sớm không vừa mắt người trên đường cũng đều phụ họa đáp: "Đúng là có chuyện này, pháp sư tiên sinh nói chính là sự thật, chúng ta có thể chứng minh."
Lộ Đức chỉ cảm thấy tự tức giận mình sắp vựng quá khứ, hôm nay xuất môn nhất định không có coi ngày, Lộ Đức tâm lý bi ai nghĩ đến.
Lộ đức mang theo khốc khang hỏi: "Vậy ngươi nói ta phải làm sao bây giờ? Tôn kính pháp sư đại nhân." Mạc Hàm ra vẻ chần chờ nói: "Ân, cũng nên muốn xem thành ý của ngươi."
Lộ đức vội vàng trả lời:" Cái gì thành ý? Ngươi nói mau." Lộ Đức bây giờ thầm nghĩ làm sao có thể nhanh lên một chút rời đi xa cái tên ma tinh kinh khủng Mạc Hàm này, Lộ Đức âm thầm nghĩ, Đây là pháp sư cái gì a, không đi gia nhập hắc ám giáo hội thật sự là đáng tiếc, chính là trên mặt cũng không dám biểu hiện ra.
Mạc Hàm làm bộ hào phóng nói: "Như vậy đi, ta bị thương tâm linh phải hảo hảo bình phục một chút, còn có thân thể thương tổn cũng phải điều dưỡng, ngươi đưa ta 1 vạn kim tệ coi như tổn thất phí tinh thần, xem ngươi không phải cố ý, ta tự mình phụ trách vậy."
Lộ Đức nhảy dựng lên thét: "Cái gì, ngươi là hấp huyết quỷ a, một vạn kim tệ, ngươi như thế nào không đi cướp a." Mạc Hàm vẫn như cũ không nhanh không chậm nói: "Nga, đã như vầy ta chỉ có trở lại giáo hội hướng đại chủ giáo bẩm báo, nói ngươi coi rẻ Quang Minh giáo đình, vô cớ thương tổn giáo hội pháp sư cũng không muốn phụ trách mặc dù ta chính là có rất nhiều chứng nhân nga."
" Ngươi ngươi......" Lộ Đức đã tức giận đến hoàn toàn nói không ra lời, tự hỏi nửa ngày, lộ đức nói: "Hảo, ta bồi," Nói xong cắn răng từ trong lòng móc ra hé ra đại lục thông dụng ma pháp thủy tinh tạp, "Đưa thủy tinh tạp của cho ta, ta chuyển kim tệ cho ngươi." Lộ đức hung hăng nói.
Mạc Hàm quay đầu lại nhìn Đại Lệ cười, Đại Lệ mỉm cười xuất ra thủy tinh tạp, đưa cho Mạc Hàm, Mạc Hàm cầm đưa cho Lộ Đức, Lộ Đức lấy tay điểm vài cái trên mặt thủy tinh tạp của hắn sau lại lấy hai trương tạp đối huých một chút, rồi trả lại cho Mạc Hàm, trong miệng nói: "Tốt lắm, ngươi có thể kiểm tra, ta đã chuyển đủ số." Mạc Hàm cầm tinh tạp trả lại cho Đại Lệ, Đại Lệ nhìn một chút, nhìn hắn mỉm cười gật đầu, Mạc Hàm trong tâm thầm nghĩ: kháo, ma pháp thủy tinh tạp này thật là tiện a, so với địa cầu chuyển ngân nhanh hơn nhiều. Mạc Hàm đến từ địa cầu tự nhiên hiểu rõ cái khổ và phức tạp của chuyển ngân. Mạc Hàm hào phóng nói: "Tốt lắm, thấy ngươi có thành ý như vậy phân thượng tha thứ cho ngươi Vô Tâm."
Lộ Đức cũng không nói nhiều, nghe Mạc Hàm nói nhanh chóng chạy đi, tốc độ nọ và vóc người quả thực không thể so được, Lộ Đức tâm lý bay nhanh nghĩ: hấp huyết pháp sư này đáng sợ thật, nếu không ly khai hắn mình thế nào cũng bị hắn làm tức chết, nhìn thân ảnh mập mạp Mạc Hàm la lớn: "Ta nói tử tước đại nhân, lần sau không nên tái tùy tiện đùa giỡn cô gái và vũ nhục giáo hội pháp sư nga."
Chứng kiến thân ảnh Lộ Đức đang chạy trốn rõ ràng lảo đảo một chút, Mạc Hàm vui vẻ cười ha hả.
Đại Lệ đi tới trước mặt Mạc Hàm mỉm cười nói: "Huynh a chỉ biết khi dễ người khác, nhưng trong ánh mắt lại đều là liếc mắt nhu tình."
An Na cũng cao hứng khích lệ: "Mạc Hàm ca ca huynh thật giỏi." Mạc Hàm đắc ý nói: "Đó là tại hắn không xem ta là ai." Khiến Đại Lệ và An Na trợn mắt nói không nên lời.
Lúc này Mạc Hàm phát hiện cô gái Vân Hương kia đang nhìn mình, liền xoay qua Đại Lệ hỏi: " Trên người muội còn có kim tệ không?"
Đại Lệ hiểu rõ ý của hắn nên từ trên người móc ra một cái túi đưa cho Mạc Hàm, Đại Lệ trong miệng nhẹ giọng nói đến: "Bên trong có 200 kim tệ."
Mạc Hàm đi tới trước mặt Vân Hương nói: "Tiểu cô nương, nơi này có 200 kim tệ cầm đi hảo hảo an táng cha của ngươi đi, sau đó còn lại ngươi tìm một chỗ, mở một cái tiểu điếm nho nhỏ để làm sinh ý về sau."
Nhưng chỉ thấy nữ hài tử nọ lắc đầu nói: "Cám ơn ân công, chính là ta chỉ cần ba mươi kim tệ là có thể an táng tốt cha của ta rồi, còn lại ta không thể nhận." Mạc Hàm không khỏi âm thầm gật đầu, thật là cô gái thành thật a. Hắn nói: "Còn lại chính là cho ngươi dùng làm sinh ý, cầm đi không quan hệ."
Vân Hương vẫn như cũ kiên định lắc đầu đáp: "Không được, không thuộc về ta ta là sẽ không thu, xin mời ân công chờ Vân Hương, chờ ta an táng cha, trở lại làm người hầu ân công." Mạc Hàm vội vàng khoát tay bảo: "Không cần thiết, ngươi hiểu lầm rồi, ta không có thể vì trợ giúp cho ngươi lại bắt ngươi làm người hầu như vậy."
Vân Hương mang theo khốc khang quay về Mạc Hàm nói: "Ân công hiềm khí Vân Hương có đúng không, vậy tiền này Vân Hương cũng sẽ không thu." Mạc Hàm lấy làm khó xử, hắn căn bản là không nghĩ tới thu Vân Hương làm người hầu, hắn không thể làm gì khác hơn là nhìn Đại Lệ cầu cứu. Đại Lệ mỉm cười đi tới bên người Mạc Hàm, nhẹ giọng nói: "A a, ngươi cũng có lúc không giải quyết được a?" Mạc Hàm xấu hổ gải đầu nói: "Hắc hắc, ta cái gì cũng không sợ, chỉ là sợ nữ hài tử khóc a."
Đại Lệ đi tới trước mặt Vân Hương thấp giọng an ủi: "Vân Hương cô nương không phải chúng ta hiềm khí ngươi, mà là chúng ta là dong binh đoàn, tùy thời đều có thể gặp không ít nguy hiểm, ngươi lại không có vũ kỹ và ma pháp phòng thân, chúng ta mang theo ngươi chỉ biết hại ngươi, biết không? Hơn nữa chuyện của chúng ta cần làm cũng rất nhiều, sợ là sẽ liên lụy ngươi."
Vân Hương vẻ mặt kiên định mở miệng nói: "Ta không sợ, cầu ngươi thu lưu ta đi tiểu thư, ta sống ở nơi này sớm muộn gì cũng rơi vào tay Lộ Đức tử tước nọ, các ngươi cũng chứng kiến bộ dáng của hắn hôm nay, chuyện này sau này hắn lại càng không bỏ qua cho ta, nếu là rơi vào tay cầm thú, Vân Hương tình nguyện đi theo bên người tiểu thư."
Vân Hương nói tiếp: "Nếu có nguy hiểm, ta tuyệt đối sẽ không liên lụy hai vị tiểu thư và các vị đại ca, nếu ta thật sự đã chết, cũng chỉ có thể nói tự mình mệnh bất hảo, van cầu các ngươi thu lưu ta đi," Vân Hương vừa nói nước mắt vừa chảy xuống.
An Na mở miệng bảo: "Đại Lệ tỷ tỷ, nàng rất đáng thương a, chúng ta thu lưu nàng đi," "Này......" Đại Lệ chần chờ một chút nói: "Ngươi cần phải hiểu rõ là đi theo chúng ta thì lúc nào cũng có nguy hiểm đến tánh mạng." Vân Hương ngẩng đầu kiên định nói đến: "Ta không sợ, ta nghĩ rất rõ ràng rồi."
Đại Lệ nói: "Tốt lắm, hoan nghênh ngươi gia nhập Phi Vân đại gia đình ." Vân Hương vẻ mặt cao hứng nói: "thật sự? vậy cám ơn Đại Lệ Tiểu thư, cám ơn tinh linh tiểu thư, cám ơn thiếu gia ." lúc này Mạc Hàm một bên đột nhiên gọi vào: "để cho , để cho."
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 26: Duy Khắc Tế Tự (Full)
An Na tưởng rằng Mạc Hàm không đồng ý, vội vàng mở miệng vì Vân Hương nài nỉ: "Mạc Hàm ca ca, ngươi hãy thu lưu Vân Hương đi, nàng thật sự rất đáng thương."
Đại Lệ vẻ mặt cũng không giải thích được nhìn Mạc Hàm, Vân Hương sắc mặt càng tái nhợt, Mạc Hàm mở miệng nói: "Trời, các ngươi đã cho là ta không muốn thu lưu Vân Hương a?" Mọi người nhất tề gật đầu.
Mạc Hàm làm bộ tức giận nói: "Các ngươi xem ta là cái loại người này sao? Đại Lệ, An Na, các muội cũng cho rằng như vậy a, thật là đáng đánh đòn, ai, thái thương lòng ta."
Đại Lệ vội vàng lên tiếng: "Muội không phải có ý vậy Mạc Hàm, Mạc Hàm huynh đừng hiểu lầm a." An Na cũng mở miệng giải thích: "Đó là do Mạc Hàm ca ca huynh tự mình nói a, không thể trách chúng ta a."
Mạc Hàm phân bua: “Ý ta là kêu Vân Hương không nên gọi ta thiếu gia, thiếu gia ta nghe xong không quen.” An Na nghe vậy nói: "Nga, nguyên lai là như vậy a, ta đây tựu rõ ràng Mạc Hàm ca ca ý tứ, đó là Mạc Hàm ca ca huynh tự mình không nói rõ ràng mà, như vậy sao trách chúng ta a?" Đại Lệ cũng là vẻ mặt vô tội gật đầu.
Mạc Hàm làm bộ ủy khuất nói: "Các ngươi, ai, thiệt là, tại sao lại bị các ngươi cật gắt gao a." Nghe Mạc Hàm khẩu khí, Đại Lệ và An Na đều vui vẻ cất tiếng cười.
Mạc Hàm quay về Vân Hương mở miệng hỏi: "Vân Hương nếu muội không chê thì sau này gọi ta là đại ca đi, kêu Đại Lệ các nàng tỷ tỷ là tốt rồi." Đại Lệ và An Na cũng gật đầu nói: "Đúng vậy Vân Hương, Mạc Hàm nói rất đúng."
Vân Hương vội vàng lắc đầu trả lời: "Điều nầy không được a thiếu gia, chủ tớ tôn ti hữu biệt, Vân Hương không dám vượt qua."
Mạc Hàm kích động lớn tiếng nói: "Nói bậy, người đều là giống nhau, nào có cái gì quý tiện tôn ti chi phân, chúng sanh ngang hàng, ai không do cha mẹ mình trong lòng sanh ra, có người chỉ là xuất thân so với người khác tốt hơn mà thôi, tựa như Lộ Đức tử tước nọ, ta cảm giác được hắn ngay cả heo cũng không bằng, ngươi nói là ngươi không phải so với hắn thì hơn nhiều."
Mạc Hàm nói tiếp: "Ngươi hẳn là dựa vào cố gắng chính mình, làm cho người ta thừa nhận ngươi, nếu ngươi tự mình cũng không tin tưởng mình, đối với mình cũng không có niềm tin, người khác đều không giúp được ngươi, ngươi nhớ kỹ ta một câu nói, vương hầu tương tương, trữ có loại hồ."
Bên cạnh mọi người trong phi vân đoàn nghe Mạc Hàm diễn thuyết xong đều lộ ra ánh mắt tôn kính, Đại Lệ và An Na thì vẻ mặt ái mộ nhìn Mạc Hàm. Ai nấy đều ở tại chỗ cũ ngẫm nghĩ về thâm ý trong câu Mạc Hàm nói. Vân Hương thấp giọng lập lại: "Vương hầu tương tương, trữ có loại hồ."
Một lát sau Vân Hương ngẩng đầu lên, kiên định nói: "Ta rõ ràng rồi, cám ơn Mạc Hàm đại ca." Mạc Hàm cười hì hì nói: "A a, cũng được rồi," Đột nhiên phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình với ánh mắt sùng bái, phải biết rằng ở thời điểm này tôn ti rõ ràng, bình dân không bằng sinh súc năm đại, Mạc Hàm một lời nói gây cho bọn họ bao nhiêu là rung động a.
Nham Thạch kích động mở miệng: "Lão Đại, được đi theo ngươi thật sự là phúc khí của ta." Lạp Đinh và Kiệt Khắc cũng nhất trí gật đầu nói: "Cũng là chúng ta vinh hạnh." Mạc Hàm đả thú nói: "A a, các ngươi không nên như vậy nhìn ta, ta đối với nam nhân không có hứng thú." Mọi người chỉ biết nhìn hắn cười khổ. Đại Lệ, An Na, Vân Hương đều mỉm cười và cảm giác được đi theo Mạc Hàm thật là niềm hạnh phúc.
Trải qua một phen tâm sự Mạc Hàm mở miệng nói: "Được rồi, nếu là người một nhà, chúng ta hỗ trợ Vân Hương đồng thời an táng cha muội ấy đi."
Tất cả mọi người gật đầu đồng ý, nhiều người chính là lực lượng a. Qua hai canh giờ sau thì mọi việc đều hoàn tất mỹ mãn, Mạc Hàm mở miệng nhắc: "Xong xuôi, ăn cơm đi, bụng ta đánh trống rồi nè."
Khi Mạc Hàm vừa nói, tất cả mọi người đều cảm giác được bụng mình kêu réo, bụng Nham Thạch kêu rột rột lớn nhất khiến mọi người ha ha cười to.
Lúc này trời đã tối rồi. Tất cả tùy tiện tìm gian phạn quán trên đường ghé ăn, Vân Hương nhìn chỉ con chó nhỏ tiểu mạc, sức ăn thật là kinh người, không khỏi kỳ quái cất tiếng hỏi: "Đại ca huynh không sợ con chó nhỏ của huynh bể bụng sao a." Mạc Hàm cười đáp: "Ta còn hy vọng nó ăn đến bể bụng a, đáng tiếc là không có khả năng, phạn lượng của muội phỏng chừng chỉ được một phần mười nó thôi."
Tiểu mạc ngồi một bên kêu ô ô tỏ vẻ bất mãn, mọi người cũng đều ha ha cười to. Làm Vân Hương cũng cảm thấy vui hơn một chút. Mạc Hàm cười nói:"Sau này muội sẽ biết tại sao ta nói như vậy, Vân Hương." Vân Hương nhu thuận gật đầu trả lời: "Vân Hương đã biết."
Khi mọi người còn đang thưởng thức các món ăn thì từ ngoài cửa tiến vào mười mấy người, trong đó có pháp sư, cũng có một số mặc khải giáp màu bạc chính hiệu Quang Minh võ sĩ của Quang Minh giáo đình. Đám người đó vào trong liền vây quanh mọi người trong đoàn.
Cuối cùng ngoài cửa xuất hiện hai bóng người. Mạc Hàm vừa nhìn đã nhận ra tên đại mập mạp Lộ Đức tử tước mới gặp ban ngày cũng là một trong hai người bước vô. Chỉ thấy hắn chỉ vào Mạc Hàm trong miệng hung hăng nói: "Duy Khắc tế tự chính là hắn, giả mạo ma pháp sư Quang Minh giáo đình, hãy mau bắt hắn lại."
Mạc Hàm chú ý nhìn vào vị trung niên kia được gọi là Duy Khắc tế tự, đang dùng một bộ dáng ngạo mạn ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, mặt thỏ mỏ dơi cùng đôi mắt ti hí, vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt, cũng không biết Quang Minh giáo đình như thế nào lập người như thế làm tế tự, Mạc Hàm trong tâm cảm thấy khó chịu.
Duy Khắc cao ngạo nhìn Mạc Hàm hỏi: "Ngươi chính là tên giả mạo giáo hội pháp sư kia còn dám vũ nhục và lường gạt ngài tử tước một vạn kim tệ đúng không?" Mạc Hàm lạnh nhạt nói: "Ngươi đang hỏi ta a? Ta không có nghe rõ ràng ngươi nói cái gì, lập lại lần nữa." Duy Khắc lớn tiếng nói: " Ngươi chính là tên giả mạo giáo hội pháp sư kia còn dám vũ nhục và lường gạt ngài tử tước một vạn kim tệ đúng không?"
Mạc Hàm châm biếm trả lời: "Nga, gọi ngươi lập lại lần nữa, ngươi thật sự lập lại lần nữa a, thật là ngoan a." Nghe Mạc Hàm nói xong, Duy Khắc toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa thì xử chết Mạc Hàm.
Mạc Hàm nói tiếp: "Hơn nữa ngươi dựa vào cái gì cho rằng là ta giả mạo?" Duy Khắc hung hăng nói: "Đương nhiên rồi, ta vừa nhìn ngươi thì biết ngươi là một tên lừa bịp, thức thời thì mau đưa giao trả tiền ngươi lừa gạt Lộ Đức tử tước trao ra đây, sau đó theo ta đến quan phủ tự thủ, ta sẽ tha ngươi." Mạc Hàm cũng không quay đầu lại cao ngạo trả lời: "Ngươi là ai mà dám nói với ta như vậy, còn nếu trông mặt mà có thể phân người tốt, người xấu, thì ngươi mười phần chính người xấu."
Mạc Hàm trong lòng đồng thời nghĩ: theo ta so với trang bức, ngươi hoàn nộn trứ. Nghe được Mạc Hàm nói Duy Khắc không khỏi biến sắc mặt, vừa muốn phát tác, nhưng lại truy không ra Mạc Hàm chính xác là cái gì địa vị, cũng không dám coi thường vọng động.
Duy Khắc khẩu khí cũng không còn ngạo mạn, mà tôn trọng hỏi: "Các hạ rốt cuộc là ai, xin mời nói rõ thân phận." Mạc Hàm khinh thường nói: "Ngươi còn không phối biết." Nghe được Mạc Hàm trả lời, Duy Khắc cũng nữa nhịn không được nữa, mở miệng nói: "Ngươi đừng tưởng rằng ở nơi này giả thần giả quỷ, ta sẽ bị ngươi dọa, thức thời thí nhanh thúc thủ chịu trói. Nếu không đừng trách ta không khách khí."
Nham Thạch và Lạp Đinh đứng bên cạnh Mạc Hàm đang muốn ra tay, đã bị Mạc Hàm ngăn cản. Mạc Hàm cười hì hì mở miệng nói: "Ngươi có lá gan thật lớn, một người tế tự nho nhỏ cũng dám ở trước mặt ta làm càn."
Duy Khắc nhất thời tức khí, trong miệng nói:" Ngươi......" Duy Khắc thật muốn đem người tuổi trẻ trước mặt này bóp chết. Chính là nghe khẩu khí hắn tựa hồ không để mình vào mắt. Nhất thời cũng không dám coi thường vọng động.
Mọi người nhìn thấy Mạc Hàm nói mấy câu, làm cho tế tự chán ghét này như gặp cọp, đều mỉm cười không nói lời nào, xem Mạc Hàm biểu diễn như thế nào. Mạc Hàm cao ngạo nói: "Ngươi không nhận ra ta, cái này ngươi tổng nhận thức đi." Nói than nhẹ một đoạn, vung tay lên, nhất thời chỉ thấy Mạc Hàm bên người toát ra một trận quang quyển màu trắng không ngừng mở rộng.
Bị quang quyển đảo qua mọi người có mặt đều cảm giác được khí lực và tin tưởng đều tựa hồ tăng lên không ít. Cả người có cảm giác hình như hữu dụng không xong khí lực. Duy Khắc mở miệng kêu sợ hãi đáo: "Chiến Cổ chi quang" (trống trận ánh sáng)