Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2230: Chúng ta không được thêm áp lực cho các đồng chí.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Ừ, việc này tôi thấy đồng chí Hạo Cường chủ trì công tác của Đảng ủy công an thì tốt hơn. Giống như Chủ tịch thành phố Cao Thành đã nói, năng lực của một người dù sao cũng có hạn.
Chúng ta không thể đặt hết gánh nặng lên một đồng chí, như vậy sẽ gây áp lực cho các đồng chí. Việc gây tổn hại cho người khác chúng ta không thể làm được.
Sức khỏe là vốn quý của cách mạng. Các đồng chí chỉ có thể có sức khỏe tốt mới có thể ra sức cống hiến vì đất nước. Nếu gây áp lực lớn làm tổn thương cơ thể, thì đây không phải là suy nghĩ của Diệp Phàm tôi.
Thấy rằng đồng chí Hạo Cường tự mình đề xuất nói là số lượng và yêu cầu quá nặng chúng ta cần phải được suy nghĩ một chút có phải hay không?
Tuy nhiên, cục Công an thành phố cũng không thể một ngày không có người lãnh đạo. Vị trí Cục trưởng không thể để trống. Chúng a cũng là một thành phố lớn, mấy trăm vạn dân chúng, cục Công an rất quan trọng.
Cho nên, nói về việc chọn người cho vị trí cục trưởng cục Công an thành phố, trong lòng tôi có một suy nghĩ. Nhớ rõ thời gian mới đến Đồng Lĩnh…
Diệp Phàm nhân cơ hội nói về Bao Nghị.
- Bao Nghị có thể kiêu ngạo như thế, bắt con của Phó Giám đốc sở Hồ Quý Thiên mà không tư tình gì cả, chứng tỏ đồng chí Bao Nghị là một đồng chí có tinh thần trọng nghĩa..
Là một đồng chí có nguyên tắc, mà đồng chí Bao Nghị đã từng đảm nhiệm Chi đội trưởng một chi đội của trung đoàn cảnh sát hình sự ở Sở Công an tỉnh, cán bộ cấp Cục trưởng, hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Công an thành phố Đồng Lĩnh.
Ủy viên thường vụ Bí thư Thành ủy Vương Long Đông nói tiếp lời Diệp Phàm.
- Cục Công an thành phố là cơ cấu như thế nào, một lực lượng thật sự phục vụ nhân dân. Là một đơn vị duy trì chính nghĩa, trừng trị cái ác.
Chính là cần một đồng chí có thể vì dân vì nước, không tư tình như vậy, tôi nghĩ rằng Bí thư Diệp có con mắt tinh tường mới là cái phúc của nhân dân Đồng Lĩnh chúng ta.
Tôi hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Bí thư Diệp.
Không thể tưởng tượng được người luôn luôn không lên tiếng tư lệnh viên Lã Tâm không ngờ nói tiếp lời của Vương Long Đông.
- Đồng chí Bao Nghị nếu đã đảm nhiệm Chi đội trưởng một chi đội của trung đoàn cảnh sát hình sự của Sở Công an tỉnh nhưng sau đó sao lại bị cấp trên điều chính đi làm cảnh sát giao thong. Chúng ta đều biết, cảnh sát giao thông và cảnh sát hình sự tuy đều thuộc ngành Công an nhưng làm việc không giống nhau.
Lúc này ủy viên thường vụ Thành ủy cũng là Bí thư khu ủy Lĩnh Khu Nhâm Tín Thiên đưa ra nghi ngờ, người này rõ ràng muốn quấy đục hồ nước.
- Nhất định là có phạm sai lầm gì đó mới như thế. Đối với hệ thống công an, Hạo Cường tôi tốt xấu gì cũng đã theo vài thập niên. Đối với bộ môn này tôi khá hiểu biết. Vô duyên vô cớ không có khả năng điều chỉnh một người lãnh đạo đến làm cảnh sát giao thong. Trừ phi là thăng cấp. Tôi muốn hỏi Bí thư Diệp, Bao Nghị đến trung đoàn cảnh sát giao thông Sở Công an tỉnh có phải là được đề bạt không?
Những lời này của Hạo Cường thật sự là một khẩu súng trực tiếp hướng về phía Diệp Phàm.
- Không có!
Diệp Phàm trực tiếp đáp, nói:
- Đồng chí Bao Nghị điều chỉnh đến trung đoàn cảnh sát giao thông sở Công an tỉnh có chút nguyên nhân.
Tôi nghĩ, nguyên nhân này cũng có nhiều mặt. Lần trước đến tỉnh thành tôi cũng đã gặp cậu ta đang trong phiên trực.
Một người cảnh sát hình sự hang đầu có tố chất, vượt qua mọi thử thách như vậy không ngờ đi chỉ huy giao thông. Thật là đáng tiếc!
Tôi không đành lòng để một người như vậy mai một đi, cho nên mới nhớ đến việc này. Hơn nữa, cảm thấy cục Công an thành phố nếu như có thể tiến cử một nhân tài có tố chất cao như vậy cũng sẽ tăng cường năng lực cho Cục Công an thành phố.
- Đúng vậy, chúng ta đều đi từ thể chế ra. Đôi khi, vì một số nguyên nhân đặc biệt gì đó mà không được đã ngỗ cũng là bình thường.
Nhớ lại vài chục năm trước, rất nhiều bậc tiền bối của chúng ta đã bị bắt lên núi, xuống nông thôn, thậm chí ngồi tù…
Sau khi sửa sai không phải đều có chức vụ cao rồi sao.
Chúng ta có thể nói đồng chí nào đó không có năng lực, hoặc là hạ cấp đó sao?
Tôi nghĩ, Bí thư Diệp đề cử Bao Nghị là có lý do của anh ấy. Tôi tin tưởng vào ánh mắt của Bí thư Diệp.
Trưởng ban thư ký Thành ủy mới được cất nhắc Mễ Nguyệt nói tiếp.
- Một chi đội trưởng nhỏ như Bao Nghị có thể so sánh với các vĩ nhân sao? Buồn cười! Nói như thế thì Trưởng ban thư ký Mễ còn chưa hiểu rõ lắm đúng không? Tất
Vân Lý lạnh lùng cười nói, trực tiếp hướng về phía Mễ Nguyệt.
- Đúng vậy, đó là thời kỳ đặc thù, phần lớn là do hoàn cảnh tạo thành. Thời kỳ này của chúng ta không giống với lúc trước.
Xã hội hòa bình, cuộc sống nhân dân ổn định hơn nữa đang phát triển đi lên. Nếu để một đồng chí đã bị xử lý như Bao Nghị đảm nhiệm chức vụ quan trọng như vậy. Tôi lo rằng sẽ tạo ra hậu quả nghiêm trọng.
Các đồng chí, Cục công an thành phố Đồng Lĩnh đã bị tổn thương vì chuyện của Đồng Quân Phong, không thể tiếp tục làm cho vết thương cũ chảy máu tiếp, chúng ta không chịu nổi tổn thương.
Khổng Đoan bắt đầu gây chuyện.
- Tổn thương không dậy nổi? Bao Nghị còn chưa nhậm chức, sao anh biết cậu ta sẽ làm bị thương Cục công an thành phố Đồng Lĩnh chúng ta? Có lẽ như Bí thư Diệp đã nói, đồng chí Bao Nghị đã từng đảm nhiệm một vị trí đội trưởng quan trọng trong trung đoàn cảnh sát hình sự như vậy, chẳng lẽ còn không thể đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng cục Công an thành phố?
Không thể tưởng tượng được một chiêu của Khổng Đoan lại làm cho Cao Thành giống như mèo bị đạp vào đuôi nhảy ra ngoài.
Khổng Đoan sau khi sửng sốt một tự tát mình một cái, những lời vừa rồi nói ra đã không nghĩ đến cảm nhận của Cao Thành.
Bởi vì lần trước Đồng Quân Phong có thể ngồi lên vị trí Cục trưởng cục Công an là do Chủ tịch thành phố Cao Thành cực lực đề cử, giờ anh lại chỉ trích Đồng Quân Phong, đó ko phải là rắc muối vào vết thương của Cao Thành sao?
Quả nhiên, hậu quả xấu đến.
Đồng lõa của Cao Thành, trưởng ban tổ chức cán bộ Đào Cư Lễ đã nói tiếp về đề tài này:
- Đúng vậy, Bí thư Diệp làm nhân vật số một của Thành ủy chẳng lẽ không có khả năng quan sát như vậy sao?
Tôi thấy trước tiên hãy để Bao Nghị thử xem, tạm giữ chức Cục trưởng cục Công an thành phố. Ngựa chết hay lừa chết thì mới biết được.
Nếu Bao Nghị không bị thay thế là được. Có một số việc, còn chưa làm sao có thể bảo người ta không làm được? Đây là vấn đề quan điểm, chúng ta ko thể dùng thành kiến của chúng ta để nhìn nhận một người khác có phải ko?
Như vậy sẽ tạo ra sự trệch hướng đối với phân công công việc của chúng ta, sẽ vô cùng bất lợi đối với công việc của chúng ta và người dân.
- Ha hả… Chủ tịch thành phố Cao và Trưởng ban Đào có thể tin tưởng vào tôi, tôi rất vui mừng. Việc này quyết định như vậy đi, chúng ta giơ tay biểu quyết.
Diệp Phàm quyết định rồi, Khổng Đoan cũng không nói tiếp. Bởi vì Cao Thành cũng đồng ý rồi. Bí thư Thành ủy đồng ý liên kết với Chủ tịch thành phố, một mình mình muốn trở mình cũng không thể nào.
5 giờ rưỡi chiều.
Ở Phong Vân Lâu cách Ủy ban nhân dân quận không xa rất nóng, trong một căn phòng, Cao Thành ngồi đó với vẻ mặt trầm ngâm.
Tuy nói là bàn tròn nhưng nhưng chỉ là hư cấu, còn nói là vị này vị kia thì dù sao đều là ăn, anh bảo là vị gì sẽ là vị đó.
- Hôm nay thật sự là sảng khoái, các anh không thể thấy vẻ mặt tối đen của Khổng Đoan rồi.
Trưởng ban Tuyên giáo Phượng Thủy Linh cười khanh khách nói. Người phụ nữ này tuy nói nhỏ nhắn nhưng giọng cười cũng đầy phong vị.
Thói đời, mặc dù là phụ nữ xấu vẫn luôn luôn có một số người chọc cô. Bằng không, vì sao có người phụ nữ xấu vẫn phải nghĩ lời từ chối. Hơn nữa, Phượng Thủy Linh chỉ là bình thường thôi.
- Ôi, thật sự là sảng khoái. Tuy nhiên, cũng là bị Diệp Phàm chiếm mất phần ữu đãi.
Đào Cư Lễ có chút mất mát nói.
- Chỉ trách Khổng Đoan nói chuyện ko đâu vào đâu, một câu Đồng Quân Phong, một câu Đồng Quân Phong. Hừ, trước kia chúng ta cũng ủng hộ y, ko thể tưởng tượng người này qua cầu rút ván, ko có một chút tình người nào. Chủ tịchCao, sau này chúng ta bóp chết Khổng Đoan là được.
Phượng Thủy Linh hừ nói.
- Bóp chết Khổng Đoan ư, có mà chúng ta chết càng khó coi hơn lão thì có ấy.
Cao Thành lạnh lùng nhìn người đàn bà tóc dài óc ngắn này một cái nói.
Cao Thành biết, người phụ nữ này toàn bộ nhờ quan hệ thân thích mà đi lên, bằng không mông sớm đã thành cầu cho người ta rồi.
- Đúng.
Đào Cư Lễ gật gật đầu nhìn Cao Thành và Phượng Thủy Tinh một cái, nói:
- Diệp Phàm đến Đồng Lĩnh chúng ta chưa đến một tháng, đã hai lần tổ chức hội nghị thường vụ. Chúng ta cũng không chiếm được gì tốt. Đừng nhìn hắn trẻ tuổi, lòng dạ cũng sâu lắm.
Hơn nữa, khá xảo quyệt. Mọi người có chú ý không, Vương Long Đông của thành phố Chương Hà cũng khá lạ, lần trước hình như cũng là y lên tiếng cổ vũ Diệp Phàm. Lần này lại lên tiếng đầu tiên, cũng thật là lạ.
- Đúng vậy, còn cả Lã Lâm cũng tiếp lời để thêm nhiệt. Chẳng lẽ Diệp Phàm mới đến một tháng đã mua được bọn họ?
Phượng Thủy Linh cũng gật đầu nói.
- Vương Long Đông thật sự có chút lạ, Tuy nhiên, sau này điều tra thì cũng không có gì kỳ quái. Diệp Phàm trước kia làm quyền Bí thư ở Hải Đông Nam Phúc.
Vương Long Đông lúc ấy chính là cấp dưới của hắn. Lúc đó đã cùng lăn lộn với Diệp Phàm. Tuy nhiên, Vương Long Đông đến chỗ chúng ta, cố ý hay là trùng hợp cũng khó nói.
Nếu như là cố ý thì năng lượng của Diệp Phàm không nhỏ. Nếu như chỉ là sự trùng hợp thì cũng chỉ bình thường.
Tuy nhiên, tôi vẫn có cảm giác không bình thương. Hình như Vương Long Đông đến Đồng Lĩnh là để ủng hộ Diệp Phàm.
Cao Thành nói.
- Nếu là Diệp Phàm bí mật tác động để đưa đến, thì Diệp Phàm thật sự là một nhân vật lớn rồi. Tuy nói là cán bộ giao lưu ở đất khách, nhưng lần này cán bộ cấp sở giao lưu có bút tích của Ban Tổ chức Trung ương.
Tôi đã cẩn thận xem tư liệu của Vương Long Đông, phát hiện người này chỉ làm Bí thư Thành ủy thành phố Thanh Ngưu ở Hải Đông, chỉ là cấp cục trưởng thôi.
Mà lần giao lưu này chính là cán bộ cấp sở giao lưu, Vương Long Đông căn bản không đủ tư cách. Không thể tưởng tượng được chẳng những người này đã được giao lưu đến, hơn nữa còn đề bạt lên đến cấp bậc Phó giám đốc sở.
Loại bút tích này không phải là lãnh đạo có phân lượng của Ban Tổ chức Trung ương cũng không có cách nào thực hiện.
Đào Cư Lễ nói những lời này đột nhiên vẻ mặt trầm ngâm hẳn, trong lòng không hiểu nổi. Bởi vì Đào Cư Lễ vẫn luôn công tác ở Ban tổ chức, nếu Diệp Phàm thật sự là một nhân vật lớn thì Đào Cư Lễ sẽ cảm giác nhận được áp lực không nhỏ. Đến lúc đó thực sự làm người này tức giận, người ta ép từ trên xuống, có thể lấy mũ của mình cũng không khó.
- Hẳn là trùng hợp thôi.
Bí thư khu ủy An Lâu Triệu Nhất Thành không kìm nổi xem vào một câu. Triệu Nhất Thành thấy Bí thư của hai khu lớn của Đồng Lĩnh được vào ủy viên thường vụ Thành ủy anh ta đương nhiên có suy nghĩ về việc này. Đến giờ vẫn bám chặt lấy Cao Thành, hi vọng có thể trở thành ủy viên thường vụ Thành ủy. Nhưng con đường không dễ đi.
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2231: Ai lên cũng không thể hắn lên...
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Mặc kệ là trùng hợp hay có sắp xết từ trước nhưng tôi tin rằng Diệp Phàm cũng không có khả năng đổi mười mấy cán bộ là ủy viên thường vụ thành cán bộ giao lưu hết.
Chỉ có một người đến thì uy lực không lớn. Hơn nữa, nếu Vương Long Đông muốn ủng hộ Diệp Phàm thì thành phố Chương Hà cũng là địa phương phức tạp.
Những người của Khổng Đoan trước kia đều ở đó. Nếu không chúng ta đứng giữa gây ra cho người này chuyện gì đó.
Cứ đưa y về với ông bà vậy. Mẹ kiếp, một cán bộ từ bên ngoài đến, ghê gớm cái nỗi gì chứ.
Phó Chủ tịch thành phố Ngô thản nhiên hừ một tiếng.
Ha ha, Chủ tịch Ngô nên thường xuyên đến thành phố Chương Hà một chút thôi.
Cao Thành ranh mãnh cười nói.
Thật ra, lần này chúng ta ra tay đẩy Bao Nghị lên cũng không phải là chuyện gì xấu. Tôi đã điều tra qua người này rồi, có thu hoạch lớn.
Phó cục trưởng thường trực Cục Công an thành phố Ninh Mãn vẻ mặt vui sướng nói.
Ừ, nói nghe một chút xem.
Cao Thành hơi sững sờ hứng thú nói.
Nghe nói Bao Nghị tính tình bướng bỉnh, thẳng thắn, thi thoảng đầu óc ngang ngược, làm việc thẳng thắn. Nghe nói mấy tháng trước điều tra việc gì đó đã đắc tội với một số lãnh đạo, cho nên bị người ta điểu chuyển từ Trung đoàn cảnh sát hình sự của Sở Công an tỉnh đến Trung đoàn trị an.
Tuy nhiên, người này không phục, tiếp tục làm. Cuối cùng ngay cả chức đội trưởng đều bị cách chức xuống làm Phó Chi đội trưởng.
Lần trước vì chuyện đua xe mà đắc tội với Giám đốc Sở Công an tỉnh Hồ. Ngay cả con của Phó Chủ tịch Trần Húc Trần Tiểu Mãn mà y cũng dám đánh.
Còn bắt cả con của triệu phú nổi tiếng tỉnh Lĩnh Thẩm Nhất Vạn, cái này giống như chọc vào tổ ong vò vẽ.
Cuối cùng, cấp trên lên tiếng, chức phó Chi đội trưởng cũng bị cách, bây giờ đang trực ở đồn với chức Phó đồn.
Đồn đó tính cả Bao Nghị là năm cảnh sát giao thông. Phó đồn Bao hàng ngày đều cầm gậy điều khiển giao thông. Hơn nữa hưởng thụ đãi ngộ cấp Cục trưởng trong đãi ngộ.
Phó cục trưởng Ninh Mãn vẻ mặt đắc chí nói.
Cảnh sát điều khiển giao thông hưởng thụ đãi ngộ cấp cục trưởng.
Đào Cư Lễ cười khan hai tiếng.
Ha ha ha…
Tất cả các đồng chí khác đều cười theo Đào Cư Lễ.
Xem ra Bao Nghị đắc tội với không ít các dch.
Cao Thành thản nhiên hừ một tiếng.
Nếu việc này có thể thành, Diệp Phàm bắt đầu dùng Bao Nghị, đây chắc chắn sẽ là một vấn đề đối với một số lãnh đạo không hài lòng với Bao Nghị.
Cứ như vậy, có lẽ Bao Nghị vừa nhậm chức phiền toái cũng sẽ đến với Diệp Phàm. Mà Diệp Phàm cũng sẽ bị nhớ tên.
Không cần nói đến những cái khác, chỉ cần Phó Chủ tịch tỉnh Trần, Phó Giám đốc sở Hồ cùng với Thẩm Nhất Thiên cũng đủ cho Diệp Phàm uống mấy ngụm. Mà lãnh đạo trước đây điều chỉnh vị trí của Bao Nghị không chừng phân lượng quá nặng.
Ninh Mãn nói.
Đó là điều chắc chắn, có thể làm cho Sở Công an tỉnh thay đổi người, thì người này chắc chắn không tầm thường. Tuy nhiên, chỉ sợ đề cử của chúng ta Sở Công an tỉnh không có cách nào thông qua.
Cơ quan công an và chính quyền địa phương là do hai đơn vị lãnh đạo khác nhau.
Chỉ là phía dưới chúng ta đề cử lên, không đồng ý họ cũng không quyết định.
Không cần nói đến những chỗ khác chỉ là cửa phòng Hồ Quý Thiên, Bao Nghị cũng không qua được.
Phượng Thủy Linh nói, người phụ nữ này thật ra có khi đầu óc cũng rất linh hoạt, cũng không phải đầu heo.
Ừ, Hồ Quý Thiên là Phó Giám đốc thường trực sở Công an tỉnh. Ngoài Giám đốc Cổ Sinh ra thì là nhân vật số hai. Chuyện Bao Nghị thành phố chúng ta báo Sở Công an tỉnh chắc chắn phải qua cửa Phó Giám đốc Hồ này. Khó khăn.
Cao Thành lắc lắc đầu, quay người cười nói:
Tôi tin tưởng Bí thư Diệp của chúng ta sẽ nghĩ cách để qua cửa ải này.
Ha ha, đến lúc đó không thông qua, chúng ta hung hăng cho Diệp Phàm một cái tát cũng tốt. Mặc dù là thông qua được, Diệp Phàm đã tìm được một số đối thủ ở tỉnh Tấn Lĩnh.
Ninh Mãn cười nói.
Ninh Mãn, nếu không thông qua, anh có thể đi tranh thủ một chút.
Phó Chủ tịch thành phố Ngô nói đầy thâm ý cười cười.
Tôi sao có khả năng?
Ninh Mãn nói câu này xong nhìn Cao Thành.
Cậu cũng đừng nhìn tôi, muốn thì đi đi, trước tiên cậu phải thuyết phục Sở Công an tỉnh mới được. Nếu không, cái gì cũng là không tốt.
Hơn nữa, lần này thật sự muốn đẩy cậu lên áp lực rất lớn. Ảnh hưởng của Đồng Quân Phong rất xấu rồi, cho nên, lần trước mới để Diệp Phàm lượm một chút.
Chúng ta còn có thể nói cái gì, người chúng ta đề cử đã làm ra việc như vậy, tránh còn không kịp sao có thể đề cử cậu.
Không phải Cao Thành tôi không cố gắng, lần trước không nói. Nếu Bao Nghị không thông qua chúng ta sẽ nghĩ cách.
Cao Thành cũng thể hiện thái độ.
Ninh Mãn vừa nghe đương nhiên là tin tưởng them. Ánh mắt chuyển động, có lẽ là nghĩ lấy cái gì đánh lên đầu Bao Nghị.
Buổi tối này hôm sau.
Phó Giám đốc thường trực Sở Công an tỉnh Hồ đang ở trong căn hộ hơn hai trăm mét vuông.
Hồ Quý Thiên đang ngồi trên ghế đọc báo, ti vi LCD trước mặt cũng đang bật. Bà xã của y muốn xem nhưng sợ quấy rầy y cho nên để tiếng thật sự nhỏ, có vẻ không khác gì kịch câm.
Cha, xã hội này sao vậy?
Con của Hồ Quý Thiên vừa đẩy cửa vào sau đó tức giận nói.
Xã hội này làm sao? Con cả ngày bừa bãi bên ngoài còn oán giận gì xã hội này? Đừng cho là cha không biết, mỗi ngày con dẫn đám thái tử gia ở tỉnh. Cha nói với con, nhà chúng ta cũng không là gì, con khiêm tốn cho cha một chút.
Hồ Quý Thiên cũng chưa hề nhìn con nói.
Cha, cha tự coi nhẹ mình rồi. Nhà chúng ta ở tỉnh thành không là gì nhưng là so với mấy gia đình khác chúng ta vẫn còn hơn.
Hồ Thuyết cũng rất cuồng vọng.
Tốt lắm, con nói những cái này để làm gì? Về sớm như vậy, không có chuyện con sẽ không về, nói đi, có chuyện gì?
Hồ Quý Thiên đặt tờ báo xuống, nhìn đứa con một cái, hừ nói.
Chính là Bao Nghị ở trung đoàn cảnh sát giao thông Sở Công an tỉnh của cha. Người này hiện tại giẫm lên *** chó.
Hồ Thuyết nói.
Sao lại nói thế, lần trước họ bắt con, Tuy nhiên, con cũng đáng ăn đòn. Đường cao tốc là nơi để giao thông, không phải là nơi chúng mày đua xe. Không muốn sống nữa có phải không? Hơn hai trăm chiếc xe, tôi thấy y còn nhẹ, nói về sinh mạng người ta làm rất đúng, tôi tán thành.
Hồ Quý thiên tức giận hừ nói.
Lão Hồ, bắt người thì đã bắt có phải không? Làm sao phải đánh người. Hơn nữa, cả ba người, không chỉ tiểu Hồ nhà chúng ta mà còn có công tử nhà Phó Chủ tịch Trần tiểu Mãn cũng bị đánh.
Bao Nghị không phải là nói xấu, cũng thật sự hơi quá. Người như thế cho là cảnh sát giao thông cũng đáng.
Chấp pháp cũng phải chú ý chấp pháp văn minh có phải không? Tôi thấy phạt y đi gác đồn là nhẹ rồi, cách chức đuổi việc cũng không quá.
Dương Mai Hoa hừ nói.
Đàn bà thì biết gì.
Hồ Quý Thiên đặt chén trà thật mạnh xuống bàn.
Cha, Sở Công an tỉnh của cha là chuyện bọn con không hiểu được. Tuy nhiên, dựa vào cái gì cho Bao Nghị thăng chức.
Người chấp pháp lung tung cũng được thăng chức Cục trưởng. Chuyện hôm đó vẫn rành rành, rõ ràng bắt giữ bốn người, sao thả cho y.
Người ta không làm gì, bắt lại không nói lại còn đánh thô bạo, dùng chân đá con vào trong xe.
Rõ ràng y làm vậy cho cha xem, nếu biết con là con của cha thì không nên làm vậy, có phải là không coi Phó Giám đốc sở như cha ra gì không?
Việc con không hiểu được là trung đoàn trưởng trung đoàn cảnh sát giao thông Cát Lương An rất quan tâm đến Bao Nghị. Sao thế, thực sự nghĩ rằng sở Công an tỉnh là họ Cát có phải không?
Hồ Thuyết nói.
Con đang nói nhảm cái gì đó?
Hồ Quý Thiên rất tức giận, đập bàn chỉ vào con trai nói:
Mày nói ít một chút, mày biết cái gì, ngậm cái miệng thối lại là được. Nói cho mày biết, sở Công an tỉnh không họ Cát nhưng cũng không phải là họ Hồ, nó họ Đảng.
Ai không biết là họ Đảng, Đảng lãnh đạo thôi.
Hồ Thuyết thầm nói.
Đúng rồi, con nói Bao Nghịthăng chức, đến làm cục trưởng ở đâu, sao cha không biết?
Sau khi bình tĩnh lại Hồ Quý Thiên hỏi con trai.
Cục trưởng cục Công an thành phố Đồng Lĩnh Đồng Quân Đỉnh vì thăm dò bí mật quốc gia bị người của An ninh quốc gia bắt. Cũng thật lạ, Bao Nghị thật sự là may mán, không ngờ đã được Bí thư mới đến của Đồng Lĩnh quan tâm. Bí thư Diệp đã đẩy Bao Nghị lên rồi, nghe nói đã thông qua được hội nghị thường vụ Thành ủy, có lẽ ngày mai sẽ trình báo tư liệu có lien quan đến Sở Công an tỉnh.
Hồ Thuyết hừ nói.
Đó là chuyện của Thành ủy Đồng Lĩnh, con quan tâm làm gì?
Hồ Quý Thiên nhíu mày nhìn con trai một cái nói:
Đúng rồi, việc này con đang ở tỉnh thành sao có thể biết được?
Là tin tức của con nhanh nhạy tôi, việc này cực kỳ chính xác.
Hồ Thuyết đắc ý cười cười.
Hừ, con bị người ta dùng làm vũ khí còn không biết. Đắc ý cái rắm gì. Người ta vì sao muốn nói việc này cho con?
Con có đầu óc không? Tiểu Hồ, về sau con phải chú ý một chút. Có việc gì nên thắc mắc vì sao? Vì sao người ta lại cho con biết.
Tất nhiên là hi vọng tôi ra tay bí mật. Nếu Bao Nghị là người mà Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh Diệp Phàm muốn đẩy lên, đây không phải là bảo tôi đi làm chướng ngại vật kết thù với Bí thư Diệp sao?
Đầu óc con cũng không hiểu sao. Bí thư Diệp có thể ngồi lên vị trí số một của Thành phố Đồng Lĩnh, năng lực lớn hơn cha con nhiều lắm. Việc này con xen vào gây chuyện với Đại tướng ở biên cương không có lời đâu.
Hồ Quý Thiên nhắc nhở con trai.
Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Để Bao Nghị leo lên cao rồi quay đầu khoe khoang với nhà chúng ta, việc này tuyệt đối không được.
Hồ Thuyết khó chấp nhận, nhìn cha mình một cái nói them:
Nếu không, việc này con nói với Tiểu Mãn một chút, cha không dám tham gia việc này Phó Chủ tịch Trần không thể không quan tâm, Diệp Phàm là cái gì, chẳng lẽ không phải thứ mà Phó Chủ tịch Trần quan tâm sao?
Rầm…
Hồ Quý Thiên đập bàn một cái, hừ nói:
Con ít gây chuyện đi.
Nói xong đi thẳng lên tầng.
Cha mặc kệ con sẽ tự làm.
Hồ Thuyết tức giận gọi điện cho Tiểu Mãn. Tiểu Mãn không biết Hồ Quý Thiên đang đứng ở hành lang tầng hai nhìn con trai gọi điện.
Cái gì, thằng nhóc đấy cũng có thể thăng qua. Mẹ kiếp! tuyệt đối phải quấy mới được. Chọc bố mày còn muốn thăng chức…
Tiểu Mãn vừa nghe lập tức liền tức giận, y tức giận phát điên rồi, gầm lên trong điện thoại.
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2232: Hoành tráng ngút trời.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Tuy nhiên, quay người cũng nói:
- Đúng rồi, Tiểu Hồ, việc này cậu đã nói với bố cậu chưa? Nghe nói đề bạt trong cơ quan công an là do cả chính quyền vào công an quản lý. Việc này, không chỉ là thành phố Đồng Lĩnh, còn phải sở Công an tỉnh đồng ý mới được.
- Có nói, nhưng cha tôi nhát gan, bảo tôi đừng tham gia vào. Anh Mãn, anh nói có tức không. Nếu để Bao Nghị được thăng chức đến lúc đó người ta là Cục trưởng Bao, ngồi xe trở lại tỉnh, không phải là làm ba anh em chúng ta tức chết sao?
Hồ Thuyết nói.
- Hừ, tôi nói với ba một chút rồi nói sao, cha cậu mặc kệ để ba tôi tham gia đi.
Trần Tiểu Mãn thở hổn hển cúp điện thoại.
Buổi tối ngày thứ ba, Diệp Phàm về nhà đã muộn.
Tuy nhiên, vừa mới bước vào nhà đột nhiên một bóng đen vọt ra.
- Là Bí thư Diệp phải không?
Bóng đen không ngờ cúi người nói.
- Bao Nghị, sao cậu lại ở đây?
Diệp Phàm hơi sững sờ một chút, kinh ngạc nhìn hỏi.
- Tôi trèo tường vào.
Bao Nghị cung kính nói.
- Vào nhà đi rồi nói.
Diệp Phàm nói xong đi vào phòng.
- Ngồi đi!
Diệp Phàm ra hiệu để Bao Nghị ngồi trên ghế. Tuy nhiên, Bao Nghị không ngồi nói là thích đứng.
- Cậu tìm tôi có việc sao?
Diệp Phàm ngồi một bên vừa pha trà vừa nói.
- Tôi muốn cảm ơn Bí thư Diệp đã quan tâm đến Bao Nghị như vậy.
Bao Nghị nói xong cầm hai chai Mao Đài đặt lên bàn.
- Không cần phải cảm ơn, đề cử cậu đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục Công an thành phố là có mục đích. Cậu có hiểu ý của tôi không?
Diệp Phàm nói.
- Tôi hiểu, Bí thư Diệp muốn tôi điều tra rõ vấn đề khai thác mỏ của tập đoàn Thiên Mộc.
Bao Nghị nghiêm túc nói.
- Ừ, biết là tốt rồi.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Bí thư Diệp, tôi rất muốn làm chân chạy cho anh. Người xưa nói, kẻ sĩ chết vì người tri kỷ. Tuy rằng Bao Nghị tôi chưa đủ tư cách làm người tri kỷ của Bí thư Diệp.
Nhưng, làm người giúp việc cho anh vẫn có thể. Nhưng hiện giờ nguyện vọng này có lẽ không được. Tuy nhiên, bất kể như thế nào, đời này Bao Nghị tôi sẽ mãi mãi nhớ Bí thư Diệp.
Mặc kệ tôi ở vị trí nào, chỉ cần Bí thư Diệp nói một câu, Bao Nghị tôi sẽ không tiếc thân mình.
Bao Nghị nói những lời này rất kiên quyết, tuyệt đối không phải là giả. Diệp Phàm có thể biết được.
- Có ý gì? Về chuyện đề bạt của cậu chúng tôi đã báo cáo lên sở Công an tỉnh. Có lẽ còn phải một thời gian nữa mới có thể quyết định. Không nhanh như vậy, cậy cùng đừng vội quá.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, Bí thư Diệp, anh cũng biết, tôi đắc tội với không ít người. Lần trước đã nói với ngài về chuyện ba thanh niên đua xe cũng là thấu tội rồi.
Mà một người trong đó là Hồ Thuyết, chính là con trai của Phó giám đốc thường trực Sở Công an tỉnh. Một người khác tên là Tiểu Mãn, là con trải của Phó chủ tịch Trần.
Không nói dối anh, trung đoàn trường trung đoàn cảnh sát giao thông Cát Lương An đối với tôi cũng không tệ. Lúc chiều anh ta gọi tôi đến văn phòng hàn huyên.
Tôi mới biết sự quan tâm của Bí thư Diệp để cử tôi. Tuy nhiên, trung đoàn trưởng Cát cũng nói cho tôi biết, chuyện của tôi đã bị Đảng ủy Công an tỉnh bác bỏ.
Ban đầu Giám đốc Cổ còn hơi do dự một chút mà trung đoàn trưởng Cát là ủy viên Đảng ủy sở Công an tỉnh. Anh ta cũng vì tôi nói qua một chút, nói là toio phải liên hệ với Thành ủy Đồng Lĩnh một chút.
Tuy nhiên, Phó Giám đốc Hồ tỏ thái độ kiên quyết, nói là không có gì phải liên hệ. Hơn nữa, trong hội nghị Đảng ủy, Phó Giám đốc Sở Dương còn nhân cơ hội này đề cử phó cục trưởng cục Công an thành phố Ninh Mãn đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Công an thành phố.
Mà Hồ Quý Thiên liền tỏ vẻ ủng hộ, trung đoàn trưởng Cát nói tỏ vẻ thận trọng. Tuy nhiên, Giám đốc sở Cố cuối cùng cũng ngầm đồng ý. Việc này Sở Công an tỉnh đã quyết định. Nói là sáng mai sẽ thông báo cho Thành ủy Đồng Lĩnh.
Bao Nghị nói.
- Việc này tôi hiểu rồi, không việc gì, nếu báo cáo của chúng ta sở Công an tỉnh đã phủ quyết thì thông báo của sở Công an tỉnh chúng ta cũng có thể phủ quyết. Phải phủ quyết chúng ta sẽ phủ quyết thoải mái.
Diệp Phàm hừ lạnh nói, vẻ mặt nghiêm túc. Hắn đứng lên vỗ vỗ vai Nghị:
- Cậu yên tâm về đi, làm xong công việc. Việc điều tra tập đoàn Thiên Mộc cậu bí mật tiến hành.
Chuyện của cậu cứ để tôi giải quyết là được.
Sáng thứ hai, điện thoại Diệp Phàm reo vang.
Vừa nghe điện thoại, lại là phó Giám đốc Sở Công an tỉnh Hồ Quý Thiên:
- Bí thư Diệp qua thảo luận của bộ máy lãnh đạo Công an tỉnh, thấy đồng chí Bao Nghị không phù hợp đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục công an thành phố Đồng Lĩnh.
Đồng chí này tác phong có chút vấn đề, hơn nữa khi chấp pháp còn có thái độ thô lỗ thường xuyên dùng bạo lực chấp pháp. Phòng thông tin đối ngoại đã nhận được nhiều thư tin tố cáo các vấn đề của đồng chí Bao.
Mà vấn đề trước kia y gây ra còn chưa được giải quyết hết. Cho nên, sở Công an tỉnh đề nghị Phó cục trưởng thường trực cục công an thành phố Đồng Lĩnh Ninh Mãn tạm thời đảm nhiệm chức Cục trưởng.
- Ha ha, tôi hiểu đồng chí Ninh Mãn. Tuy nhiên, trong hội nghị thường vụ Thành ủy lần trước đã thảo luận vấn đề của đồng chí Ninh Mãn.
Hội nghị đã cảm thấy thời gian mà đồng chí đảm nhiệm vị trí Phó cục trưởng quá ngắn, chưa đầy hai năm. Cho nên, không nên để cử tiếp.
Hi vọng sở Công an tỉnh có thể suy xét đến đồng chí Bao Nghị. Thành ủy Đồng Lĩnh cảm thấy biểu hiện của đồng chí vẫn khá tốt.
Hơn nữa, khi chấp pháp làm việc không tư tình. Lần trước tôi còn tận mắt chứng kiến y bắt ba đối tượng đua xe, nghe nói ba người này cũng rất có lai lịch.
Một người tên là Trần Tiểu Mãn, một người tên là Hồ Thuyết, một người là Thẩm Quát, được gọi là ba hổ của Tấn Lĩnh. Tôi nghĩ, Sở Công an tỉnh phải nghiêm trị không?
Có cả Ba hổ của Tấn Lĩnh là cái dạng gì?
Diệp Phàm cười lạnh.
- Ha ha, vấn đề của ba người chúng tôi đã điều tra qua, thật ra lúc đó chỉ là đi quá tốc độ thôi.
Việc đó theo quy định về giao thông là nhắc nhở và phạt tiền thôi. Mà Bao Nghị lại làm như thế nào, đánh người thô bạo tại chỗ không nói, còn ăn nói ngông cuồng.
Một đồng chí như vậy sao có thể đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Công an thành phố Đồng Lĩnh? Một sự kiện giao thông đơn giản cũng không xử lý được, sở Công an tỉnh rất nghi ngờ đồng chí có năng lực như thế.
Hi vọng Bí thư Diệp có thể thận trọng suy nghĩ đề nghị của sở Công an tỉnh. Bao Nghị tuyệt đối không được.
Hồ Quý Thiên cười ha hả, thái độ cũng chưa từng kiên quyết như thế.
- Tôi đã nói qua, thành ủy không suy nghĩ thêm về việc đề cử Ninh Mãn. Thật ra hi vọng sở Công an tỉnh có thể cân nhắc suy xét một chút về việc bổ nhiệm Bao Nghị
Diệp Phàm tỏ thái độ từ chối kiên quyết.
- Bí thư Diệp, hi vọng anh có thể tôn trọng ý kiến của Sở Công an tỉnh. Nếu thật sự không thể đồng ý, chúng ta đành phải đệ trình vấn dề này đệ trình lên Bí thư Đảng ủy công an tỉnh Thái Hồng Kim.
Cục công an thành phố Đồng Lĩnh không thể một ngày không có người lãnh đạo. Công việc của Công an liên quan chặt chẽ đến sinh mạng và tài sản của hàng vạn hộ gia đình.
Đảng, lãnh đạo của chúng ta đều quan tâm đến vấn đề an toàn. Nếu trong lúc này xảy ra việc gì, Bí thư Diệp, tôi và anh đều không gánh nổi trách nhiệm này.
Hơn nữa, đầu tiên là trách nhiệm của lãnh đạo Đồng Lĩnh đấy. Tôi tin rằng Bí thư Diệp cũng không muốn thấy việc như vậy xảy ra có phải không?
Hồ Quý Thiên tức giận nói.
- Tôi cũng có ý kiến đệ trình lên Đảng ủy Công an tỉnh. Nếu sở Công an tỉnh đồng ý đệ trình, việc này cử để Đảng ủy Công an tỉnh phán xét thì thế nào?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Vậy cứ thế nhé.
Hồ Quý Thiên nói xong cúp điện thoại. Sau đó, văn phòng vang lên một tiếng rầm, không lâu sau thư ký của hắn bước vào thu thập tàn cuộc.
- Bí thư Thành ủy thì hoành tráng lên trời à, là cái quái gì?
Bàn làm việc bị lão Hồ đập một cái, sau đó lão nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý Công an Phó chủ tịch tỉnh Trần Húc:
- Phó chủ tịch Trần, Diệp Phàm ở thành phố Đồng Lĩnh quá kiêu ngạo rồi.
- Hả, làm sao vậy lão Hồ? Tức giận làm tổn thọ thôi. Tôi và anh cũng không còn trẻ, vẫn phải cố gắng điềm tĩnh đi.
Giọng Trần Húc bình tĩnh nói. Hai người quan hệ không tệ, mà hai đứa con cũng là anh em.
- Anh xem Diệp Phàm nói thế nào? Không ngờ không coi Sở Công an chúng tôi ra gì. Chúng tôi đề cử người Diệp Phàm cũng không cho hội nghị thường vụ Thành ủy có cơ hội thảo luận.
Thế là thế nào, cho rằng một Bí thư Thành ủy cũng có thể một tay che Đồng Lĩnh sao? Muốn thao túng công tác của sở Công an tỉnh chúng tôi sao?
Hắn cũng không không nhìn xem mình có gì sao. Sở Công an tỉnh là chỗ nào? Hơn nữa, lão Trần, anh là người phân công quản lý công tác Công an đấy.
Anh lại là lãnh đạo chính quyền, Diệp Phàm vênh váo ngút trời Hồ Quý Thiên tôi không quản được. Nhưng hắn lại là cấp dưới của anh.
Anh nói xem việc nay sai ở chỗ nào?
Hồ Quý Thiên không che dấu sự tức giận trước mặt bạn, giống như một người không che dấu được sự tức giận.
- Ha ha, lão Hồ, đừng tức giận, chẳng qua chuyện làm ăn thôi, đừng làm tổn thương thân thể. Hơn nữa Sở Công an tỉnh có suy xét của Sở Công an tỉnh.
Thành phố Đồng Lĩnh cũng có suy xét của thành phố Đồng Lĩnh có phải không? Chẳng qua là các anh phối hợp thế nào thôi.
Làm việc phải kết hợp mới được. Có lẽ Bí thư Diệp nhất thời nghĩ không thông, mấy ngày sau hắn sẽ nghĩ thông suốt.
Thành phố Đồng Lĩnh là dưới sự lãnh đạo của Ủy ban nhân dân tỉnh, Cục công an Đồng Lĩnh cũng không thoát khỏi sự lãnh đạo của Sở Công an tỉnh đúng không?
Tức thì tức nhưng không thể đem vào công việc. Đối với hắn hay anh đều là có hại.
Việc này, nếu không thì như vậy đi, hai ngày nữa chúng tôi gọi cả hai anh tới gặp nhau một chút.
Trần Húc ba phải nói.
Tuy nhiên, Hồ Quý Thiên vừa nghe lập tức vui vẻ nói:
- Vẫn là lão Trần hỏi, ha ha.
Trong lòng tự nhủ, ông còn giả bộ ngớ ngẩn đề lừa tôi, ông không giúp tôi thì ai giúp.
- Tôi không tốt, ông cũng đừng khen tôi.
Không tôi lại phổng mũi lên bây giờ, mọi thứ là vì công việc thôi.
Trần Húc cười nói.
Mười giờ sáng ngày thứ hai, Trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt gõ cửa.
- Vừa mới nhận được điện thoại của Phó chủ tịch tỉnh Trần Húc. Thông báo anh và Hạo Cường chín giờ sáng mai đến phòng họp số 6 của Ủy ban nhân dân tỉnh.
- Có nói tại sao không?
Diệp Phàm hỏi.
- Nói về việc chọn người cho vị trí Cục trưởng cục công an thành phố. Phó chủ tịch tỉnh Trần nói là muốn tìm hiểu một chút. Cho chúng ta cơ hội để trao đổi với các đồng chí ở Sở Công an tỉnh. Phó chủ tịch Trần nói là công tác công an là công tác quan trọng, Cục công an thành phố Đồng Lĩnh không thể một ngày không có người lãnh đạo.
Mễ Nguyệt nói.
- Trần Húc, hừ.
Diệp Phàm thầm hừ một tiếng trong lòng, đoán chắc chắn Phó chủ tịch tỉnh sẽ dẫn Hồ Quý Thiên đến đó.
Trong chuyện này, xem chừng do quan hệ tốt giữa Hồ Quý Thiên và Trần Húc. Nếu không, Hồ Quý Thiên không nói là đem việc này đệ trình lên Đảng ủy Công an tỉnh. Đến giờ lại thành người quản lý mảng An ninh Phó chủ tịch Trần rồi.
Chuẩn bị mọi thứ xong, buổi tối Diệp Phàm cùng Hạo Cường đến tỉnh thành.
Ở thành phố Long Giang của tỉnh Tấn Lĩnh, Diệp Phàm căn bản không có bạn bè gì. Lần này đi ra đây may mắn dẫn theo Mễ Nguyệt tạm thời là thư ký. Bởi vì có khách của Canada muốn đến thành phố Đồng Lĩnh khảo sát.
Nếu thuận lợi không chừng còn có thể cùng thành phố Đồng Lĩnh kết thành bạn bè thân thiết. Mà lần này dẫn đầu đoàn của thành phố Merl của Canada chính là Chủ tịch thành phố Ngô, nghe nói là người Hoa Kiều. Nói cách khác, Diệp Phàm cũng Hạo Cường không cùng chí hướng với nhau nên thành người cô đơn.
Máy bay của Ngô Xương Nhất phải tám giờ tối mới đến, cho nên trong khoảng thời gian này Diệp Phàm vẫn rảnh rỗi. Vốn là phải Chủ tịch thành phố Cao Thành đến đón tiếp chỉ là Diệp Phàm vừa lúc đến tỉnh thành nên đón luôn.
Mễ Nguyệt tạm thời có việc đi thăm người thân, cho nên, Diệp Phàm đến một quán café uống.
Vừa uống được hai chén Diệp Phàm dường như phát hiện có người theo dõi.
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2233: Người ta là ông lớn.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Cô nàng ngồi bàn bên cạnh không phải là Diệp Phàm đã gặp khi đến tỉnh Nam Vân chơi sao? Cô vẫn là một cô gái nông thôn thuần khiết.
Một chiếc áo hoa mỏng, khoác chiếc áo lông, mặc chiếc quần rộng thùng thình màu đen, ống quần rất rộng lớn, không giống như quần loe trước kia.
Mái tóc được buộc gọn gàng phía sau bằng một mảnh vải hoa màu lam khá rộng, khoảng ba phân.
Vừa nhìn qua cô nàng rất bình thản, Diệp Phàm cảm giác cô gái này có chút gì đó đặc biệt thu hút.
Tuy nhiên, nếu muốn Diệp Phàm nói ra cũng không thể nói được. Nhớ rõ buổi chạng vạng tối hôm đó người trong thôn ra tìm cô gái gọi cô là A Tứ.
A Tứ cũng đúng lúc xoay người lại nhìn Diệp Phàm, cũng hơi phút sững sau đó nhìn Diệp Phàm khẽ cười gật đầu. Diệp Phàm cũng nhìn cô khẽ gật đầu xem như bắt chuyện. Sau đó hai người quay đầu đi không nhìn đối phương
Buổi tối có thể gặp được một người quen ở nơi xa lạ coi như là đáng giá. Trong lòng Diệp Phàm chào cô một câu rồi trả tiền đi. Hơn nữa tiền của A Tứ hắn cũng thanh toán. Tuy nhiên, cũng không nói với A Tứ.
- Anh…
Đi ra ngoài vừa rẽ vào chỗ rẽ một giọng nói quen thuộc vang lên. Diệp Phàm bỗng nhiên quay đầu lại lập tức có chút giật mình, không khỏi ấp úng:
- Lạc Tuyết, em đến đây lúc nào, cũng không lên tiếng?
- Em nói là sẽ không can thiệp cuộc sống của anh, khi muốn gặp anh thì đến, nếu hiện giờ anh có phụ nữ em sẽ không xuất hiện.
Lạc Tuyết Phiêu Mai vẫn xinh đẹp như vậy, vẻ đẹp của nàng là một vẻ đẹp của núi rừng không bị ô nhiễm bất kỳ cái gì của đô thị. Lạc Tuyết Phiêu Mai đến giờ vẫn ở nông thôn, chỗ đó dọi là Hưng Yên Lâm Vu Sơn Cung.
Tối nay cô mặc một bộ trang phục sườn xám màu hồng phấn, đương nhiên là sườn xám cách điệu. Bộ sườn sám này cũng được thêu hoa mai.
Đôi mắt to làm bừng sáng cả khuôn mặt hoàn toàn tự nhiên không có bất kỳ chút son phấn nào.
Bên cạnh cô là một người hầu gái và một cô nàng xinh đẹp. Diệp Phàm hiểu, người hầu gái này bản lĩnh phải lục đẳng đến thất đẳng.
Cô nàng là người chăm sóc Lạc Tiên, tuy nói hiện giờ nhân tài của Vu Sơn cung đã tan tác nhưng bảo vệ con gái vẫn được Mai Thiên Tuyết dành nhiều quan tâm.
- Ôi…
Diệp Phàm thở dài, đưa tay vuốt mái tóc, hỏi:
- Buổi tối em nghỉ ở đâu?
- Anh nói nghỉ ngơi ở đâu thì liền nghỉ ngơi ở đó.
Lạc Tuyết nháy mắt ánh mát mềm mại như nước này làm Diệp Phàm tan chảy.
- Mọi người về đi.
Diệp Phàm nhìn hai người phía sau phất tay, dắt Lạc Tuyết đi bộ trên đường.
Ngươi hầu gái cũng đã nghe cô chủ nói đến năng lượng của người này. Nghe nói năng lượng gần bằng Cung chủ.
Nếu hắn không bảo vệ được Lạc Tuyết thì mình đi cũng không làm gì được. Tuy nhiên, nghĩ một chút, người hầu gái cùng cô bé vẫn bước theo. Chỉ là đi từ phía xa.
Diệp Phàm vừa thấy, cũng không nói gì, biết suy nghĩ của hai người. Người như vậy có đuổi cũng không đuổi nổi.
Hơn nữa, gia pháp của Vu Sơn cũng rất nghiêm, Diệp Phàm cũng không đành lòng nhìn bọn họ bị Mai Thiên Tuyết dùng gia pháp với họ. Hơn nữa, có hai người hầu ở đây, ngược lại bất cứ lúc nào cũng có thể sai khiến một cũng, cũng không tệ lắm.
- Chúng ta mua quần áo đi.
Diệp Phàm nói.
- Vâng.
Lạc Tuyết Phiên Mai gật gật đàu vẻ mặt ửng hồng.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng chỉ vào cửa hàng đồ lót. Lạc Tuyết Phiêu Mai cũng không nói gì nhưng mặt cũng đỏ lên.
- Hôm nay anh sẽ cho em trở thành nữ hoàng.
Diệp Phàm cười nói dẫn Lạc Tuyết đến khách sạn năm sao sang trọng nhất Long Giang.
- Cho tôi phòng tổng thống.
Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi nói ngay với nhân viên phục vụ.
- Rất xin lỗi anh, khách sạn chỉ có một phòng tổng thông rất sang trọng ở tầng chót nhưng đã có người đặt rồi.
Giám đốc điều hành Trần Long rất khách khí nói.
- Vậy có phòng nào chất lượng như phòng tổng thống không?
Diệp Phàm nhìn Lạc Tuyết Phiêu Mai xin lỗi rồi hỏi. Lạc Tuyết thật ra lắc đầu, ý là không sao, chỉ cần có thể ở là được.
- Có thật ra thì có, khách sạn tôi có thể sắp xếp cho quý khách một căn phòng trang bị không khác phòng tổng thống là mấy.
Chỉ có điều tuần này Thẩm công tử đã bao hết, nói trước ba ngày nhưng chưa đến, hôm nay chỉ sợ sẽ đến.
Giám đốc điều hành đến, rất khách khí nói.
Nhìn Diệp Phàm một cái, rồi nhìn Lạc Tuyết Phiêu Mai nói:
- Tuy nhiên, hai người hoàn toàn có thể ở phòng số hai, tuy diện tích nhỏ một chút nhưng trang trí cũng không kém là bao.
- Thẩm công tử là ai?
Diệp Phàm không để ý đến y thuận miệng hỏi.
- Ha ha, Thẩm công tử tên là Thẩm Quát, một trong ba công tử của Tấn Lĩnh, thường gọi là Thẩm Bách Vạn. Đại công tử của người lãnh đạo tập đoàn Thiên Hà. Thẩm đại công tử xếp thứ ba trong ba công tư, được gọi là Thẩm tam công tử, vung tiên như rác là việc cậu ta thường xuyên làm.
Giám đốc điều hành cười cũng hơi có chút đắc ý.
- Anh gọi điện thoại cho cậu ta, bảo cậu ta trả phòng số một cho tôi. Dù sao, cũng không ở thật tiếc. Tôi có thể trả thêm cho y mười ngàn nhân dân tệ. Phòng này y giữ không cũng không có tác dụng gì có phải không? Ngược lại thật lãng phí.
Diệp Phàm nói.
Đúng lúc này từ phía sau truyền đến một giọng nói rất khinh thường:
- Mười ngàn là nhiều sao?
- Thẩm công tử, cậu đã đến rồi.
Giám đốc điều hành vội vàng chào hỏi.
Diệp Phàm quay đầu lại nhìn thiếu chút nữa cười ra tiếng. Hai người đồng thời lên tiếng:
- Tại sao là cậu?
- Ngày đó lái xe không tồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Cậu cũng không sai.
Thẩm Quát cười nói, tuy nhiên, có chút nghi ngờ nói:
- Anh bạn, tôi đang buồn bực, lúc ấy tôi và Tiểu Mãn cùng Hồ Thuyết đều bị người cảnh sát đó bắt lại, sao anh không việc gì. Quái, chẳng lẽ anh quen Bao Tử kia?
Diệp Phàm thiếu chút nữa bật cười, Thẩm Quát không ngờ gọi Bao Kiên Quyết là Bao Tử. Ngoại hiệu này còn cũng rất được.
Diệp Phàm giật mình, thấy cậu nhóc này rất ạ. Lập tức trong lòng có chút kế, ra vẻ bí hiểm nói:
- Muốn biết có phải không?
- Đương nhiên.
Vẻ mặt Thẩm Quát thành thật gật đầu.
- Có thể nói cho cậu biết, Tuy nhiên, buổi tối cậu phải nhường phòng số một cho tôi. Hơn nữa, hết thảy phí là cậu phụ trách. Để cho tôi được thư giãn, 8 giờ sáng mai cậu chờ ở sảnh, tôi xuống sẽ nói cho cậu biết.
Diệp Phàm nói.
- Anh tính toán giỏi như vậy sao? Đòi điều kiện với Thẩm tam công tử chúng tôi?
Lúc này một người tóc húi cua bên cạnh Thẩm Quát kiêu ngạo nói.
- Tôi là người, đâu phải đồ vật. Chuyện của tôi, tôi thích nói thì nói, đây là điều kiện. Thẩm Quát có nhận hay không thì tùy.
Diệp Phàm không để ý đến tên kia thản nhiên hừ một tiếng.
- Hôm nay cậu không đem chuyện xảy ra hôm đó nói cho Công tử chúng tôi, Trịnh Hạng tôi sẽ cho cậu nếm thử một chút cái gì gọi là nắm tay.
Người thanh niên lại nói.
Tuy nhiên, bụp bụp hai tiếng giòn tan vang lên, trên mặt người này hiện rõ vết hai bàn tay. Hơn nữa, người đã ngã ra xa hơn ba mét, miệng còn nhổ ra một ngụm máu tươi.
Hơn nữa, má trái của gã còn hiện bàn tay gầy tất nhiên là do hầu gái của Lạc Tuyết.
- Cô là ai, dám đánh tôi?
Trịnh Hàng tức giận chỉ vào người hầu gái. Kỳ lạ là Thẩm Quát hình như thích xem náo nhiệt cũng không ngờ không nói gì. Có lẽ Giám đốc điều hành muốn tìm bảo vệ, tuy nhiên, cũng bị Thẩm Quát xua tay ngăn lại.
- Nếu còn nói nữa tôi sẽ chặt đứt cái cây.
Người hầu gái đúng là nói chuyện thô, dọa Trịnh Hạng sợ chết.
Tay phải giống như phản xạ có điều kiện lập tức che dưới háng, vẻ mặt đáng thương nhìn Thẩm tam công tử.
- Anh bạn, vị của nắm tay không tồi chứ?
Diệp Phàm cười khan một tiếng, nhìn cậu ta một cái.
- Bảo cậu đừng làm loạn cậu không tin, bố ở đây đâu đến cậu lên tiếng. Người ta là ai, thật sự hoành tráng.
Nói thật cho cậu biết, người bạn này đã đua xe với tôi và anh Tiểu Mãn và Hồ Thuyết. Thật lợi hại, chiếc Cherokee của người ta không ngờ vượt qua ả Ferrari của chúng ta.
Tiếp đó thế nào, ngay cả Tiểu Mãn và Hồ Thuyết cũng bị Bao Tử ở đội cảnh sát giao thông kia bắt lại, nhưng anh bạn này lại không việc gì, ngênh ngang đi tiếp.
Người như thế cũng để tiểu Trịnh cậu có thể trêu chọc sao. Đứng dậy cho tôi, xin lỗi người ta đi.
Không thể tưởng tượng được Thẩm Quát không ngờ nói cậu này làm trong lòng Diệp Phàm đầy nghi hoặc.
Thấy Trịnh Hạng còn do dự, Thẩm tam công tử tức giận, bước hai bước đến hung hăng đá một cước lên đùi người này.
Đau đến mức đồng chí Trịnh Hạng hét lên một tiếng, vội vàng nhảy dựng lên, đến trước mặt Diệp Phàm nhỏ giọng nói:
- Rất xin lỗi , ông lớn, tiểu Trịnh tôi sai lầm rồi.
- Sai lầm rồi, sai lầm rồi là tốt rồi. Biết sai sẽ sửa.
Diệp Phàm giả một thuyết giáo một hồi, quay người khẽ nói;
- Lấy phiếu phòng ra, tôi không có thời gian nói nhiều với mọi người.
- Cho hắn.
Thẩm Quát nhìn Giám đốc điều hành nói. Sau khi Diệp Phàm vào thang máy xong Thẩm Quát hô sau lưng:
- Tám giờ sáng mai, anh bạn đừng gây sức ép quá mà không dậy được.
- Yên tâm, gọi đến hai người nữa thì tôi vẫn có thể dậy được.
Diệp Phàm cũng không quay đầu lại hừ nói. Tuy nhiên, cảm giác tay trái đau một trận. Tất nhiên là bị Lạc Tuyết nhéo một cái.
- Anh có phụ nữ em mặc kệ nhưng không thể làm loạn. Những người phụ nữ có bệnh không thể đi cùng.
Lạc Tuyết hừ nói.
- Em xem anh giống hạng người như thế sao? Đùa một câu cho vui em tưởng thật sao.
Diệp Phàm buồn bực nói.
- Em biết về việc đó anh rất khỏe, mẹ cũng nói qua rồi, vì anh đã ăn Thái tuế. Sau đó lại uống huyết trăn, nếu không kịp thời tổng hợp thì phải giải phóng một chút. Chỉ sợ tích ngược lại gây nguy hại. Cho nên nếu thật sự anh muốn có phụ nữ…. buổi tối Mai Hương có thể hầu hạ anh.
Vẻ mặt Lạc Tuyết Phiêu Mai nghiêm túc chỉ vào cô bé đi phía sau.
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2234: Anh không có ý đó.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Thôi, việc này dừng ở đây, anh thật sự không có ý đó.
Diệp Phàm thiếu chút nữa hét lên.
- Có thật vậy không đấy?
Lạc Tuyết Phiêu Mai gật gật đầu, tuy nhiên Diệp Phàm phát hiện cô bé Mai Hương phía sau mặt ửng đỏ.
Hơn nữa, thường thường ánh mắt vẫn lạnh lùng đã nhìn trộm hắn. Hắn lập tức cảm giác sau lưng nóng ran lên.
Trong lòng tự nhủ, Mai Thiên Tuyết tư tưởng căn bản vẫn dừng ở thời kỳ nhà Thanh. Không thể tưởng tượng được Lạc Tuyết đã học qua đại học cũng học theo tư tưởng của mẹ. Đây là hạnh phúc hay bất hạnh, nhưng đối với Diệp Phàm mà nói vẫn là điều hạnh phúc.
Thật ra, những gia tộc có võ ở Trung Quốc đều không khác gì nhau. Tuy không nói ra ngoài, nhưng làm gì có gia tộc nào coi trọng chế độ một vợ một chồng của nước cộng hòa. Hơn nữa, tất cả đều thích con cháu đầy đàn, ít vợ sao có thể sinh nhiều như vậy, đây là một tập tục xấu.
- Mai Bình, em đi xem Thẩm Quát một chút, chú ý đừng để bọn họ phát hiện.
Diệp Phàm đột nhiên xoay người nói với người hầu gái.
Mai Bình nhìn Lạc Tuyết Phiêu Mai, Lạc Tuyết nói:
- Anh Diệp muốn bảo họ đi theo dõi phải không?
- Tên kia lần trước đã kết thù với tôi, đương nhiên chỉ là một chuyện nhỏ. Buổi tối nói chuyện tốt như vậy, tôi không tin gã sẽ như lúc nãy. Có lẽ chúng có âm mưu gì đó, chúng ta phải biết rõ mới có thể chiến thắng có phải không?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, Mai Bình gật đầu đi ra ngoài.
- Đai ca, sao có thể để thằng nhóc kia chiếm chỗ tốt của anh. Buổi tối ngôi sao ca nhạc Cửu Long đến thì ở đâu, người ta muốn ở phòng tổng thống đấy, phòng tổng thống đã để người khác chiếm, phòng số một nên giữ lại.
Trịnh Hạng vuốt mặt mình hỏi.
- Đổi lại địa bàn là được, không phải cô muốn đên sơn trang của chúng ta sao. Các cô nàng này, mẹ kiếp, bố cùng cô còn chưa được chín, vốn không muốn đưa nàng về nhà, việc này đúng là không có cách nào, ép buộc thôi.
Thẩm Quát giận dữ hừ nói.
- Quá hời cho thằng nhóc kia rồi.
Trịnh Hạng có chút bất bình.
- Mày yên tâm, tôi sẽ không ngu ngốc như vậy đâu. Trước tên tôi để hắn ổn định sau đó gọi anh Tiểu Mãn và Hồ Thuyết đến, ba chúng tôi sẽ khiến hắn uống một bình. Chúng ta ngay tên của hắn cũng không rõ người ta đi rồi thì làm sao có thể tìm đây?
Thẩm Quát cười khan một tiếng vẻ mặt cáo già.
- Mẹ kiếp, người hầu gái kia đúng là lợi hại, răng tôi đã sắp rụng hết rồi.
- Lợi hại hữu dụng không? Hiện giờ không phải lúc nắm tay giành chính quyền. Một cô hầu gái nếu mày có hứng thú, sau khi giải quyết thằng nhóc kia xong cho mày toàn quyền.
Thẩm Quát cười nói.
- Tôi thèm vào, Thẩm đại ca có ác quá không, Trịnh Hạng tôi bụng đói ăn quàng cũng sẽ không thấy hứng thú với người như thế. Đây là anh đang làm nhục tôi.
Trịnh Hạng thiếu chút nữa phát nôn.
- Ha ha, chỉ đùa một chút thôi, mày làm sao thích mặt hàng này có phải không? Nhưng thật ra cô bé đó cũng không tệ lắm. Đặc biệt là cô bé lớn tuổi hơn kia, dáng vẻ rất trong sáng trắng nõn nà, vẻ mặt xinh đẹp.
Thẩm Quát cười khan vài tiếng, vỗ vỗ bả vai Trịnh Hạng.
- Thế nào, nghe được tin tức gì không?
Thấy Mai Bình bước vào Diệp Phàm hỏi.
- Bọn họ bảo muốn gọi Trần Tiểu Mãn và Hồ Thuyết đến để gây sự trừng phạt anh. Hơn nữa, mấy mồm chó đều nói nhảm, nhục mạ tiểu thư. Nếu cậu chủ không dặn dò tôi từ trước tôi đã nhổ hết răng của bọn chúng.
Mai Bình nói.
Diệp Phàm vừa nghe lập tức có chút ngạc nhiên, Lạc Tuyết Phiêu Mai đứng bên cạnh cười. Bởi vì Lạc Tuyết Phiêu Mai biết biệt hiệu của Diệp Phàm ở Tổ đặc nhiệm là Cẩu Tử. Vừa rồi người hầu gái nói chuyện nói ra chữ Cẩu, tất nhiên trong lòng Lạc Tuyết thầm cười vui.
- Cười cũng không được sao? Anh thật là độc đoán. Tuy nhiên, Thẩm công tử gì đó muốn hại chúng ta giờ phải làm sao? Anh, chúng ta không ở đây nữa. Bây giờ anh là Bí thư Thành ủy, phải chú ý ảnh hưởng. Nghe nói cán bộ đều phải chú ý những việc này, nếu tin tức này truyền ra ngoài sẽ bất lợi cho anh. Em không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến công tác và cuộc sống của anh.
Lạc Tuyết trầm mặt vội vàng nói.
- Chúng ta yên tâm là được, y muốn gây sự tôi đùa không giết bọn chúng.
Diệp Phàm hừ lạnh, trong lòng đã có suy nghĩ.
Người hầu gái vừa được Diệp Phàm cử đi theo dõi, tuy nói đã đến hơn năm mươi nhưng về việc theo dõi có lẽ Diệp Phàm vẫn phải bội phục vài phần.
Khinh Thân Đề Túng Thuật thực sự không phải chỉ để bày cho đẹp. Vu Sơn cung về mặt này cũng rất mạnh. Trước kia Lạc Tuyết dựa vào đôi cánh có thể trượt hơn 1000mét, đây có lẽ là đặc sắc của Vu Sơn cung.
Tám giờ tối, Diệp Phàm thuận lợi nhận được tin tức của Chủ tịch thành phố Vương Bản Xương và đoàn sáu người. Ban đầu Mễ Nguyệt định sắp xếp cho họ nghỉ tại khách sạn Long Giang. Tuy nhiên, Diệp Phàm kiên trì nói là Chủ tịch Ngô là khách quý nhất định phải sắp xếp ở khách sạn tốt nhất.
Cuối cùng, Diệp Phàm làm cái ân tình thuận nước giong thuyền, đem phòng khách số một mà Thẩm đại công tử đưa cho mình dành cho khách.
Căn phòng hạng đặc biệt này cũng gồm bốn phòng, hai phòng khách, có một quầy rượu bên trong, có phòng cho người giúp việc…đúng vừa thích hợp cho sáu người.
Mà Chủ tịch Vương cũng rất hài lòng, thậm chí, có chút cảm động. Đối với sự tiếp đón của Bí thư Diệp, Chủ tịch Vương không có gì để nói. Nhưng, nếu biết được suy nghĩ thật sự của Diệp Phàm thì ông ta chắc chắn sẽ tức chết.
Mà đúng lúc này, cũng trong một căn phòng xa hoa ở Thành phố Long Giang.
Ba con hổ của Tấn Lĩnh mỗi người ôm một người đẹp, trên bàn bày đầy Remy Martin và Mao Đài, cùng với xì gà. Tuy nhiên, trong phòng cũng tràn ngập sương khói. Thuốc là Trung Quốc hóa thành sương mù bay ra ngoài. Báo cháy đã bị ngừng từ trước nếu không đã kêu vang lên rồi.
- Thẩm Quát, cậu nhìn có rõ ràng không, có đúng là người đó không?
Trần Tiểu Mãn phì phèo điếu thuốc, hừ nói. Cô nàng trong lòng lập tức đứng lên cẩn thận nhặt đầu mẩu thuốc lá lên đặt vào gạt tàn.
- Chắc chắn, tên kia thật sự hoành tráng, bên cạnh là mấy cô gái xinh đẹp làm người ta ghen tị.
Còn mang theo cả người hầu gái và một cô nàng trẻ tuổi.
Thẩm Quát nói vẻ mặt hiện lên một tia hâm mộ.
- Ha ha, tên kia khẩu vị thật đúng là độc đáo. Buổi tối có phả là muốn ba người thay nhau ra trận không, tuy nhiên, khẩu vị cũng quá độc đáo rồi.
Nếu như nói là ba cô nàng thì không sao, còn mang theo người hầu gái, thú vị, có thủ đoạn, độc đáo.
Hồ Thuyết rung đùi đắc ý nói.
Thuận tay còn lồng vào ngực cô nàng trong lòng nhéo một cái. Khiến cô nàng kia đau đến mức rơi nước mắt mới cười ha ha dừng tay lại.
- Đâu phải không có người thích hầu gái. Đừng nhìn người hầu gái già, da mặt nhăn nhó, không chừng chơi còn đặc sắc hơn. Dù sao, kinh nghiệm mấy chục năm tích lũy không phải một cô gái bình thường có thể bì ddược.
Trần Tiểu Mãn vẻ mặt đáng khinh cười nói. Quay người nói tiếp:
- Hồ Thuyết đã chuẩn bị hết chưa? Buổi tối chúng ta sẽ xem trò hay.
- Tốt rồi, tôi vừa gọi điện thoại cho Chi đội trưởng đội trị an Tôn Tương Danh. Buổi tối y sẽ tự mình dẫn đội đến đó.
Thế nào anh Trần, phân lượng đủ lớn rồi chứ. Đến lúc đó, một Bí thư thành phố Đồng Lĩnh bị bắt giam ngay tại giường sáng mai chắc chắn sẽ lên trang đầu của các báo ở Tấn Lĩnh.
Để xem hắn còn có thể hoành tráng như thế nào, còn thế nào làm lãnh đạo, làm cán bộ của đảng, ha ha, một người như hắn đã nên đá ra ngoài từ trước.
Hồ Thuyết đắc ý búng điếu thuốc ra xa. Cha Hồ Quý Thiên là Phó giám đốc thường trực sở Công an tỉnh, sai khiến mấy cảnh sát gióng như trò chơi.
- Anh Mãn, hay chúng ta đến trước xem tên kia làm thế nào chơi một lúc ba người. Đến lúc đó gọi phóng viên đến chụp ảnh lưu lại, cuối cùng gọi đội trưởng Tôn đến làm việc. Lúc đó nhất định phải làm cho thằng nhóc kia không chết cũng thành ***. Dám chiếm phòng của ông đây sao? Bố mày là Diêm la.
Thẩm Quát đột nhiên cười gượng đề nghị.
- Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta đá cho tên kia mấy đá lúc hắn đang cởi chuông chắc chắn hết giận. Bao Nghị sao có thể rộng lượng với hắn, chúng ta dù sao cũng phải tìm lại từ chỗ hắn. Bằng không, cũng phải ấm ức có phải không?
Hồ Thuyết cũng hứng thú, hai mắt lập tức sáng lên.
- Việc này chỉ sợ không thỏa đáng, cảnh sát chấp pháp tuy nói có thể làm thế nào cũng được nhưng dù sao cũng phải giả trang. Chúng ta cứ thế đi vào cũng quá kiêu ngạo, phải biết rằng khách sạn Long Giang chắc chắn có cameras
Trần Tiểu Mãn khoát tay áo nói.
- Trước tiên để người của chúng ta gõ cửa, sau đó chúng ra tắt đèn đánh một trận, sau đó đèn lại sáng để chụp ảnh, lúc này đội trưởng Tôn cũng dẫn người từ bên ngoài vào không phải là phù hợp sao. Còn camera, bảo người ta động chút tay chân không phải dễ như ăn sáng sao? Tôi biết rất nhiều người chuyên nghiệp trong việc này, đều là cao thủ máy tính. Đến lúc đó xóa hết camera của khách sạn Long Giang là được
Thẩm Quát vẻ mặt hào hứng nói.
- Cách này không tệ, đến lúc đó cảh tối lửa tắt đèn đánh nhau có lẽ bọn họ cũng không dám nói bậy. Hơn nữa, chỉ cần chúng ta nói không việc gì, đội trưởng Tôn sẽ nói có việc sao? Việc nhơ như thế này đội trưởng Tôn hoàn toàn có thể sắp xếp tốt căn bản chúng ta không cần phải lo lắng.
Hồ Thuyết cũng đứng bên cạnh giật giây.
- Làm đi.
Trần Tiểu Mãn ném vỏ chai rượu ra một góc quát lên. Không lâu sau vang lên tiếng cười phóng đãng của ba con hổ của Tấn Lĩnh.
9 giờ hơn buổi tối, trong phòng khách quý ở khách sạn Long Giáng.
- Chúng ta uống vài chén thì thế nào?
Diệp Phàm hỏi Lạc Tuyết Phiêu Mai đang đỏ mặt bên cạnh.
- Vậy uống một ly rượu vang.
Lạc Tuyết Phiêu Mai có chút ngượng ngùng nói, tuy đã cùng Diệp Phàm làm việc kia nhưng hai người cũng không có nhiều thời gian ở gần nhau.
Từ khi gặp nhau ở Vu Sơn cũng đến giờ đã hơn hai năm không gặp mặt rồi. Trong thời gian đó Lạc Tuyết luôn dưỡng thương, cũng có hiệu quả. Thương thế của cô đã tốt lên, hơn nữa, sau đó cũng khôi phục tứ đẳng khai nguyên.