Thần Ma Chi Chiến Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ -----oo0oo-----
Chương 7: Chết (3)
Người dịch: fishscreen
Biên tập: Kyon
Nguồn: TTV
Bên trong không gian khép kín.
Trời đất mờ mịt, không trên không dưới, khắp nơi tràn ngập mây mù xám xịt. Hoàng lẳng lặng đứng giữa không gian âm u này, mặt nạ màu bạc vỡ vụn thật mỏng dán ở trên mặt, phát ra ánh sáng lúc mạnh lúc yếu giống như hô hấp của hắn.
Hoàng vẫn luôn không nói gì, cũng không tỏ ra kinh hoảng vì đột nhiên bị cuốn vào trong không gian độc lập khép kín này, chỉ dùng một loại ánh mắt bễ nghễ cảnh giác nhìn chín gã Hắc Ám Quân Chủ ẩn thân trong mây mù chung quanh. Dưới áo choàng rộng thùng thình tung bay phía sau làm nổi bật, gây cho người ta một loại cảm giác lãnh khốc và đoạn tuyệt.
Chín gã Hắc Ám Quân Chủ ở bên ngoài, mười tên vương triều đại đế ở bên trong, đều đặn phân bố ở chung quanh Hoàng, hình thành hai tầng lưới bao vây. Những ánh mắt từ bốn phương tám hướng tập trung vào trên người hắn.
Đối phương chỉ vỏn vẹn một người, hơn nữa còn có chín Hắc Ám Quân Chủ gia nhập liên minh, nhưng đám người Ma Đế Hoàng vẫn không hề có chút cảm giác nắm giữ đại cục trong tay. Ngược lại, Hoàng tuy chỉ có một người, nhưng lại gây cho tất cả mọi người kể cả Hắc Ám Quân Chủ áp lực cực lớn.
Sau khi Hư Vô Chi Quân thảm bại, đã không còn ai dám hoài nghi thực lực của Hoàng.
Trong hư không yên tĩnh như chết chóc. Công kích như bão táp trong suy đoán lại hoàn toàn không xày ra.
- Lộ Tây Pháp, ra đi!
Ma Đế Hoàng nhìn về nơi không có một bóng người quát lớn. Sóng âm xua tan mây mù lan về sâu trong không gian.
Nếu như Lộ Tây Pháp cố ý che giấu khí tức, đám người Ma Đế Hoàng vốn không thể phát giác ra được. Nhưng khi chín Hắc Ám Quân Chủ hợp lực cuốn Hoàng vào trong không gian khép kín này, Lộ Tây Pháp lại từ giữa tầng mây bay xuống, khí tức đã bị lộ ra.
Tại khoảnh khắc trước khi không gian đóng kín, đám Hắc Ám Quân Chủ và vương triều đại đế đều cảm giác được sự tồn tại của cường giả đỉnh cấp Ma Giới này.
Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp, thống soái của hàng tỉ đọa lạc thiên sứ. Nếu như cái tên này còn chưa đủ vang dội, vậy thì chức vụ đại thiên sứ trưởng của Thiên Đường ngày xưa đã đủ để biểu thị sự kinh khủng của hắn.
Sau một luồng gió nhạt thổi qua, giống như đáp lại tiếng quát của Ma Đế Hoàng, sâu trong hư không xám xịt, một vệt sáng trắng dùng tốc độ nhanh như chớp xuyên qua không gian, từ nơi xa vô tận phá vỡ hư không, bay nhanh về hướng trung tâm không gian khép kín này.
Thời gian một cái nháy mắt cũng không đủ hình dung, đoàn ánh sáng kia liền dùng tốc độ làm người ta kinh hãi, không mang theo chút dấu hiệu nào xuất hiện ở ven rìa chiến trường. Đoàn ánh sáng kia kéo dài ra, bóng dáng Lộ Tây Pháp nửa ngồi dần dần hiện lên trong ánh sáng. Hắn hơi cúi thấp đầu, mái tóc hình sóng màu vàng nhạt gần như màu bạc từ đỉnh đầu rũ xuống hai bên, che ở trên gương mặt. Lộ Tây Pháp từ từ ngẩng đầu lên.
“Phạch!”
“Phạch!”
“Phạch!”
Ánh sáng sau người không ngừng lập lòe. Trong tiếng giòn giã, từ sau lưng Lộ Tây Pháp bỗng mọc ra sáu chiếc cánh sáng chói trắng tinh. Sau khi sáu chiếc cánh sáng đại biểu cho sự thần thánh và thánh khiết mở rộng ra, tiếp đó là sáu chiếc cánh sáng đọa lạc đen kịt được các Hắc Ám Chủ Thần ở dưới vực sâu ban cho.
- Các vị, đã lâu không gặp.
Lộ Tây Pháp từ trong ánh sáng đứng dậy, hướng về phía đám Hắc Ám Quân Chủ và vương triều đại đế, khóe miệng lộ ra một nụ cười mê người. Sau lưng hắn, mười hai chiếc cánh sáng lấp lánh làm cho các Hắc Ám Quân Chủ gần như không dám nhìn vào chính diện.
“Ong!”
Mười hai chiếc cánh sáng động đậy, hoàn toàn mở ra, cùng với nó là khí tức cường đại và áp lực thuộc về đại thiên sứ trưởng, thống soái của Thiên Đường ngày xưa. Con ngươi của đám cường giả yêu ma không khỏi co lại vài phần, bất giác lui về sau mấy bước. Tên cường giả truyền kỳ của Ma Giới này đã gây cho bọn họ áp lực cực lớn.
- Lộ Tây Pháp, ngươi muốn làm gì?
Con ngươi Ma Đế Hoàng co lại một chút, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đọa Lạc Chi Vương, trong ánh mắt đầy vẻ kiêng kỵ. Tại Ma Giới Lộ Tây Pháp là một nhân vật truyền kỳ. Gần như tất cả mọi người đều biết, nam tử ở trung ương Chúng Ma điện, thống lĩnh hàng tỉ đọa lạc thiên sứ là một gã cường giả đỉnh cao, nhưng người thật sự giao đấu với hắn rất ít. Rất nhiều lúc, Đọa Lạc Chi Vương chỉ dùng năng lực đặc biệt hình chiếu không gian của hắn, yên lặng quan sát các thế lực tranh đoạt và biến đổi tại Ma Giới. Khi có chuyện không ổn, vị Đọa Lạc Chi Vương này sẽ thu hồi hình chiếu không gian, căn bản không cho đối phương cơ hội mượn hình chiếu không gian để công kích bản thể của hắn.
Do đó, không ít người biết đến năng lực hình chiếu không gian của Đọa Lạc Chi Vương, nhưng người thật sự biết thực lực của bản thể hắn lại không nhiều. Ma Đế Hoàng là một người trong số đó.
- Ta muốn gì à?
Lộ Tây Pháp đột nhiên xoay đầu lại nhìn chằm chằm vào Ma Đế Hoàng, khóe miệng mỉm cười, giọng nói lại lạnh lùng nghiêm nghị hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài của hắn. Không đợi Ma Đế Hoàng trả lời, Lộ Tây Pháp liền từ từ vươn một ngón tay ra, chỉ về phía Hoàng vẫn thờ ơ lạnh nhạt với tất cả mọi chuyện, nói với ngữ khí kiên định và quả quyết:
- Thứ ta muốn các ngươi biết rất rõ. Ta muốn… một viên thần cách của hắn.
Trong hư không nhất thời hoàn toàn yên tĩnh. Từng luồng sát khí rét lạnh bừng lên trong hư không, tất cả đều nhằm vào Lộ Tây Pháp.
Lúc Hoàng đối kháng với Hư Vô Chi Quân, thân thể tách làm hai, một sáng một tối, tất cả vương triều đại đế đều đã có suy đoán và hiểu biết nhất định về lai lịch của hắn. Nếu như nói còn chưa đủ, vậy thì cộng thêm một tòa thần điện hoa lệ, trên căn bản đã nắm chắc được hơn năm phần về lai lịch của Hoàng.
Dưới tình huống này, dù là kẻ ngu cũng hiểu được thần cách của Hoàng quý giá như thế nào. Đó chính là thần cách của một vị thần đã từng cao cao tại thượng.
Hai tên Quang Ám Chủ Thần ngã xuống trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, hôm nay thần cách của họ đều tập trung trên thân thể này. Bất cứ người nào có được thần cách của Chủ Thần, đều có khả năng trở thành Chủ Thần mới. Đối với tất cả sinh vật tại Ma Giới, đó là một sự hấp dẫn này vô cùng chí mạng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng sau khi Ma Đế Hoàng thỉnh cầu, đông đảo vương triều đại đế lại không hề suy nghĩ đồng ý trợ giúp hắn.
Mà bây giờ, Lộ Tây Pháp vừa mở miệng lại muốn một viên thần cách trong đó. Từ việc sử dụng bản thể đã hàng tỉ năm chưa từng di động, có thể thấy được quyết tâm của hắn.
Lộ Tây Pháp mặc dù mạnh hơn chút so với các vương triều đại đế, nhưng còn chưa đến mức có thể một mình đối kháng với chín gã Hắc Ám Quân Chủ và vương triều đại đế. Nhất thời trong mắt đám cường giả yêu ma đều hiện lên sát ý dày đặc.
- Không nên cảm thấy bất ngờ. Ta chỉ cần một viên, còn dư lại một viên các ngươi tự quyết định nên chia thế nào.
Vẻ mặt Lộ Tây Pháp không hề khẩn trương, nhàn nhã khảy móng tay thon dài của mình, khẽ mỉm cười liếc nhìn đám yêu ma, lạnh lùng nói:
- Các ngươi không có lựa chọn khác. Cho ta thần cách, hoặc là chờ ta liên thủ với hắn.
Một tên đại thiên sứ trưởng ngày xưa, cộng thêm một tên Quang Ám Chủ Thần kết hợp thể đã chết, hai người liên thủ sẽ có uy lực như thế nào? Chỉ một mình Hoàng cũng đã khiến cho thần thoại Hư Vô Chi Quân sụp đổ, hai tên Chí Tôn của Thái Cổ liên thủ cũng không giết được, thực lực của hắn đã đạt đến một mức độ kinh khủng. Nếu như cộng thêm một tên Đọa Lạc Chi Vương… ở nơi này không ai dám bảo đảm có thể bình yên rút lui.
Sát khí rút đi, trên mặt đám vương triều đại đế không khỏi lộ ra vẻ suy nghĩ.
- Không cần suy nghĩ, ta đồng ý.
Không đợi đám vương triều đại đế trả lời, Ma Đế Hoàng liền nói một cách quả quyết. Gần như ngay khi giọng nói của Đọa Lạc Chi Vương vừa dứt, Ma Đế Hoàng liền trả lời dứt khoát, trong giọng nói không hề có chút do dự chút nào.
- Ma Đế Hoàng?
Ở bên cạnh, vương triều đại đế Áo Duy Lạp lập tức kêu lên, trong giọng nói rõ ràng lộ ra vẻ không vui.
- Ma Đế Hoàng, trong giao dịch của chúng ta hình như không có chuyện này.
Một gã vương triều đại đế khác cũng không vui nói.
“Hoặc là có được một viên thần cách của Chủ Thần, hoặc là bị trọng thương mà không thu hoạch được gì. Ta chỉ làm một lựa chọn tất yếu thôi. Lộ Tây Pháp hàng tỉ năm cũng chưa từng rời khỏi Chúng Ma điện, lần này lại vì Hoàng mà sử dụng bản thể, sào huyệt của hắn nhất định sẽ bị Thiên Đường công kích. Lộ Tây Pháp đã quyết đoán như vậy, hẳn là nhất định phải lấy cho bằng được. Chúng ta căn bản không thể ngăn cản hắn, không bằng cứ đáp ứng hắn. Hơn nữa nếu như có hắn trợ giúp, sẽ dễ dàng đối phó với Hoàng hơn nhiều.” - Ma Đế Hoàng cũng không trực tiếp trả lời, mà là dùng sóng ý niệm liên hệ với chín gã vương triều đại đế khác: “Hơn nữa… ta chỉ nói là ta đáp ứng, còn nếu như các ngươi không đáp ứng thì ta cũng chẳng có biện pháp gì, không phải sao?”
“Mọi người đều là bá chủ một phương, nếu như các vị nghĩ rằng có thể chịu nổi công kích của quân đoàn đọa lạc thiên sứ, vậy thì có thể thử cướp đoạt viên thần cách kia của Lộ Tây Pháp.”
Hai viên thần cách, mười tên vương triều đại đế chia đều, đây vốn là chuyện không thể. Một khi giải quyết Hoàng, tiếp theo nhất định là tranh đoạt giữa các vương triều đại đế. Nhưng bất kể là Ma Đế Hoàng hay vương triều đại đế khác, đều cố ý tránh đề cập đến vấn đề này.
Trong lúc các vương triều đại đế thảo luận việc chia sẻ thần cách của Hoàng, chín gã Hắc Ám Quân Chủ ở chung quanh lại không có bất cứ động tĩnh gì. Áo bào đen rộng thùng thình không có nếp nhăn nào nổi lên, trên người bọn chúng gần như rất khó cảm nhận được dao động tâm tình của sinh vật bình thường.
Là tôi tớ của Chủ Thần, tiếp xúc với thần lực càng sâu, thần trí của Hắc Ám Quân Chủ lại càng lạc lối. Thường xuyên sử dụng thần lực vượt quá khả năng của mình, tổn thương đối với linh hồn đã khiến cho những Hắc Ám Quân Chủ này không có khả năng dung hợp thần cách, trở thành Chủ Thần mới.
Tôi tớ, vĩnh viễn chỉ có thể là tôi tớ.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, chín vị vương triều đại đế vốn không lo lắng đến chuyện các Hắc Ám Quân Chủ tham dự vào cuộc tranh đoạt thần cách lần này.
- Ta chỉ cần một viên, đây chính là giao dịch.
Giọng nói của Lộ Tây Pháp lại vang lên lần nữa. Lần này tâm tình của đám vương triều đại đế đã bình thản hơn nhiều. Nếu không phải sự dụ hoặc của thần cách quá lớn, bọn họ cũng sẽ không thất thố như vậy.
Tại một nơi nào đó trong hư không, tâm ma đang hứng thú ngóng nhìn giao dịch không tiếng động ở nơi này. Trạng thái của hắn vô cùng kỳ quái, giống như khói lại giống như sương, khí tức gần như hư vô, khả năng dung hợp với không gian cũng đạt đến một mức độ kinh người. Dù người có lòng cũng không dễ dàng phát giác ra sự hiện hữu của hắn. Đây chính là năng lực cao cấp nhất của Thiên Ma thần thông.
Chín gã Hắc Ám Quân Chủ và vương triều đại đế đã phát hiện ra tung tích của Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp, nhưng lại không phát hiện ra tâm ma tồn tại dưới trạng thái Thiên Ma, điều này khiến hắn rất tự đắc.
Là một thợ săn tốt, một ngư ông kiệt xuất, dĩ nhiên là phải nấp trong bóng tối, lẳng lặng ngóng nhìn trai cò cắn nhau, như vậy mới có thể không phí chút hơi sức thu được lợi ích lớn nhất.
Thần Ma Chi Chiến Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ -----oo0oo-----
Chương 7: Chết (4)
Người dịch: fishscreen
Biên tập: Kyon
Nguồn: TTV
“Ngươi đang nhìn gì vậy? Ta nói là ngươi đấy.” - Khi sóng ý thức của Lộ Tây Pháp vang lên nơi không gian mà tâm ma đang đứng, tâm ma liền giật mình một cái, ngỡ ngàng nhìn chung quanh một vòng.
“Cần ta lặp lại lần nữa sao, chủ nhân Sát Lục? Hai viên thần cách, ngươi một viên còn ta một viên, điều kiện là chúng ta nhất định phải liên thủ ứng phó với sự giận dữ của chín gã Hắc Ám Quân Chủ và công kích của đám vương triều đại đế.” – Giọng nói của Lộ Tây Pháp lại vang lên lần nữa.
Mặc dù từ nội tâm tâm ma không tin Thiên Ma thần thông mà mình chuyên tâm nghiên cứu lại bị người khác nhìn thấu, nhưng hành động của Lộ Tây Pháp không nghi ngờ biểu thị rõ ràng, hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của mình.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng tâm ma vẫn quyết định trả lời. Một luồng ma thức không bị người khác chú ý truyền đến Lộ Tây Pháp, hỏi ngược lại: “Tại sao ta phải liên thủ với ngươi? Ai biết có phải ngươi muốn lợi dụng ta, một mình độc chiếm hai viên thần cách hay không?”
Tâm ma không đề cập đến chuyện mình muốn độc chiếm hai viên thần cách, lại đi chất vấn Lộ Tây Pháp.
Thiên Ma vốn là tồn tại thuộc về mặt tối tăm, hơn nữa còn là tồn tại đặc biệt bí ẩn. Các Hắc Ám Quân Chủ không phát hiện được hắn, nhưng không có nghĩa là Lộ Tây Pháp không thể nhận ra, nguyên nhân trong đó không liên quan gì đến thực lực. Lộ Tây Pháp mặc dù đã sa ngã, nhưng dù sao cũng từng là đại thiên sứ trưởng hiển hách và cao quý nhất của Thiên Đường, cực kỳ nhạy cảm đối với sự tồn tại của những thứ tối tăm. Cho dù đã sa ngã, nhưng một chút quang vinh ngày xưa cũng đủ khiến hắn cảm giác được không gian chỗ tâm ma có sự bất ổn. Hơn nữa trước đó tâm ma vốn không duy trì trạng thái Thiên Ma, không thể nào lừa gạt được chân thân của Lộ Tây Pháp hàng lâm.
“Hừ!” - Lộ Tây Pháp cười lạnh một tiếng, nói với vẻ châm chọc: “Chủ ý trong lòng ngươi ta lại không biết sao. Ta muốn độc chiếm à? Chỉ sợ là người muốn độc chiếm là ngươi mới đúng. Hai viên thần cách Quang Ám vốn không thể cùng sở hữu. Bất kể là Quang Minh Chủ Thần hay là Hắc Ám Chủ Thần đều chỉ có thể sở hữu một thần cách, điều động một loại pháp tắc. Nếu không, ngươi cho rằng vì sao đám Hắc Ám Chủ Thần ở dưới vực sâu đã phát hiện Hoàng, nhưng cũng không tự mình ra tay giành lấy hai viên thần cách kia?”
“Ngày đó ngươi cũng có mặt, chắc là đã thấy được cảnh tượng Hoàng chia ra làm hai. Ngươi sẽ không cho rằng đó là do kỹ năng gì chứ? Đó vốn là do hắn điều động thần lực thuần túy quá mức, khiến cho hai viên thần cách xung đột tách ra, vì vậy chiếc đầu mới nứt làm hai, hóa thành hai phân thân. Nếu như có thể, ta cũng muốn bỏ hai viên thần cách này vào túi lắm.”
Tâm ma im lặng không nói. Lời nói của Lộ Tây Pháp nghe ra dường như có chút đạo lý, nhưng thật thật giả giả, giả giả thật thật, hoặc là nửa thật nửa giả, tất cả đều do đối phương nói. Còn sự thật rốt cuộc như thế nào, trước kia tâm ma chưa từng tiếp xúc nên cũng không thể đưa ra kết luận được. Ngược lại Lộ Tây Pháp đã từng là đại thiên sứ trưởng cao quý của Thiên Đường, là nhân vật ở gần chư thần của Thiên Đường nhất, biết một chút về bí mật của chư thần cũng không phải là chuyện lạ.
“Hình như… cũng không có hại gì.” - Hơi trầm ngâm, cuối cùng tâm ma đã quyết định, liền nói với Lộ Tây Pháp nói: “Đồng ý, mỗi người một viên.”
Nghe được câu trả lời của tâm ma, khóe miệng Lộ Tây Pháp hơi nhếch lên, lộ ra một đường cong ưu mỹ.
Khi tâm ma đưa ra câu trả lời, ở bên kia các vương triều đại đế cũng đã bàn bạc xong.
- Được rồi, ngươi có thể nhận được một viên thần cách, nhưng ngươi cũng nhất định phải ra tay.
Ở phía xa, một tên vương triều đại đế kiên quyết nói, hiển nhiên quyết định này hắn không hề tình nguyện.
Ngoài mặt xem ra Lộ Tây Pháp chiếm tiện nghi, nhưng đám yêu ma trong lòng đều hiểu rõ, mọi người đều là ngầm mang ý xấu. Bất kể là giao dịch giữa Lộ Tây Pháp và vương triều đại đế, hay là giao dịch giữa Lộ Tây Pháp và tâm ma, hai bên đều chỉ dừng lại trên đầu lưỡi, cũng không lập lời thề máu.
Không lập lời thề, vậy thì sẽ không bị pháp tắc vận hành tại Ma Giới trói buộc, đám cường giả yêu ma cũng sẽ không bị pháp tắc trừng phạt.
Bất kỳ thứ gì cũng có cái giá. Đứng trước sự dụ hoặc của thần cách, tôn nghiêm của bá chủ một phương cũng có thể tùy ý chà đạp.
Tất cả những điều này nói ra thì dài, nhưng chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, mọi người đã đạt thành một loạt hiệp nghị mong manh.
Tại trung ương không gian khép kín, Hoàng vẫn không hề lên tiếng, cũng không có bất kỳ cử động nào, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó. Mặc dù bị gần như toàn bộ cường giả đỉnh cấp Ma Giới bay vây, nhưng hắn vẫn không hề kinh hoảng chút nào.
Sự bình tĩnh của Hoàng lại gây cho mọi người áp lực càng lớn. Mặc dù hắn chỉ đứng yên ở đó, nhưng tất cả cường giả yêu ma đều sinh ra một loại ảo giác, giống như chỉ cần kẻ nào dám công kích trước nhất định sẽ phải trả cái giá rất đắt.
Nhất thời đám yêu ma và cả Lộ Tây Pháp đều chỉ dám đứng từ xa ngóng nhìn, cũng không tiến lên công kích.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút trong yên lặng, không khí càng lúc càng nặng nề. Dưới áp lực to lớn và khí tức của Hoàng kiềm chế, đám vương triều đại đế cũng không dám cử động chút nào. Trong không gian khép kín tạo thành một loại cân bằng xảo diệu, dường như bất kỳ một dao động nào cũng sẽ phá hư sự cân bằng này, dẫn tới chiến tranh long trời lở đất.
Vào thời khắc này, thứ duy nhất còn có thể hoạt động là thần thức.
Đột nhiên một luồng sóng ý thức từ trong biển ý thức của Ma Đế Hoàng phát ra, vượt qua hư không, truyền đến một tên Hắc Ám Quân Chủ có thực lực mạnh nhất trong vòng vây phía sau.
Không khí dập dờn một chút gần như không thể quan sát được, sau đó trong hư không vang lên tiếng ngâm xướng khàn khàn trầm thấp của các Hắc Ám Quân Chủ.
- Tồn tại vĩ đại ở dưới vực sâu, nguyện ý chí của ngài truyền khắp vũ trụ, nguyện uy năng của ngài lan đến tất cả không gian, nguyện vạn vật đều kính sợ ngài, phục tùng ngài…
Tiếng ngâm xướng đặc biệt của chín gã Hắc Ám Quân Chủ cùng vang vọng trong không gian mờ mịt, khiến cho toàn bộ không gian đều khẽ rung động. Từng tia khí tức đen tối đan xen dao động trong hư không.
Sau người Hoàng bỗng xuất hiện một vòng xoáy màu đen to lớn chuyển động, bên trong có một đoàn khí tức kinh khủng nhanh chóng tràn về hướng đám cường giả yêu ma đang đứng.
- Gào!
Trong vòng xoáy màu đen vang lên một tiếng rít như tên nhọn phá vỡ hư không, trong thanh âm ẩn chứa dục vọng hủy diệt rõ ràng khiến người ta sợ hãi.
“Bùng!”
Một bóng người màu đen mang theo gió lớn mênh mông từ trong vòng xoáy màu đen chui ra, cặp mắt màu hoàng kim tràn đầy căm hận chớp một cái. Lúc mí mắt của tên Chủ Thần phân thân không biết tên kia mở ra, đám vương triều đại đế chung quanh dường như đã sớm biết trước, lập tức tản ra bốn phía, khó khăn tránh khỏi ánh mắt của Chủ Thần phân thân.
Dưới khí tức dẫn dắt, hoàng lập tức bị ảnh hưởng.
- Gào!
Hắc Ám Chủ Thần phân thân được chín gã Hắc Ám Quân Chủ gọi lên từ dưới vực sâu, lúc này lại kêu lên một tiếng, thân thể hóa thành một bóng đen, mang theo khói dày cuồn cuộn lao về phía Hoàng ở trung ương.
Hai con ngươi bên dưới mặt nạ màu bạc Hoàng đột nhiên co lại, trong con ngươi thoáng hiện lên sát ý điên cuồng.
- Gào!
Một tiếng gầm giận dữ vang lên. Hoàng giống như bị thứ gì mạo phạm, bỗng nhiên xoay người lại, mái tóc đen dài dựng lên.
“Bộp bộp!”
Ống tay áo phất một cái, mười ngón tay của Hoàng liên tục búng ra. Trông thấy Chủ Thần phân thân đang lao đến, Hoàng cũng không hề tránh né, mười ngón tay màu vàng bén nhọn đâm thẳng vào hai vai Chủ Thần phân thân.
- Gào!
Trong tiếng kêu lớn, hai tay Chủ Thần phân thân cũng hợp lại đâm vào ngực hoàng. Tại khoảnh khắc hai cánh tay màu đen khép lại, không khí chợt nổ tung, một đoàn lửa màu đen hừng hực bỗng xuất hiện, gặp gió liền bừng lên, sau đó lan ra đến bán kính mấy trượng, bao phủ lấy Hoàng và cả Chủ Thần phân thân vào bên trong.
“Ầm!”
Ngọn lửa Địa Ngục, được xưng là một trong ba ngọn lửa cực đoan nhất trong vũ trụ, vừa bao phủ lấy thân thể Hoàng liền nổ tung, vô số mưa lửa bắn ra bốn phía. Trong ngọn lửa màu đen nóng rực, thân thể của Hoàng và Chủ Thần phân thân một lần nữa hiện ra.
“Xuýt!”
Nhìn thấy cảnh tượng bên dưới ngọn lửa, đám cường giả đỉnh cấp Ma Giới đều hít một hơi lạnh, ngay cả Ma Đế Hoàng cũng không khỏi biến sắc.
Bên dưới ngọn lửa Địa Ngục, hai cánh tay thon dài của Hoàng đã xuyên qua lồng ngực Chủ Thần phân thân, mười ngón tay màu vàng tối từ phần lưng Chủ Thần phân thần đâm ra ngoài. Mà Chủ Thần phân thân vốn khí thế ngập trời lại mềm nhũn quỳ trước người Hoàng, thân hình giống như bị treo trên cánh tay của Hoàng.
- Gào!
Hoàng đứng giữa hư không khép kín, ngầng đầu nhìn bầu trời mênh mông, bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm bi thương, sau đó cúi đầu thấp xuống, cắn mạnh vào trên cổ Chủ Thần phân thân.
Hoàng giống như có một lực trói buộc đặc biệt đối với Chủ Thần phân thân. Lúc thân thể hắn tiếp xúc với Chủ Thần phân thần thì lực trói buộc này càng tỏ ra rõ ràng hơn.
Dưới trạng thái Thiên Ma hóa thân, tâm ma nhìn thấy rõ ràng, ngay lúc Chủ Thần phân thân tới gần, trong mắt Hoàng chợt bắn ra một luồng ánh sáng màu hoàng kim. Tại khoảnh khắc hai luồng ánh sáng vàng ánh kia chiếu đến hai mắt Chủ Thần phân thân, Chủ Thần phân thần đột nhiên khựng lại. Ngay lúc này, mười ngón tay màu vàng không gì không phá được của Hoàng đã xuyên qua lồng ngực Chủ Thần phân thân.
Khuôn mặt Hoàng bên dưới lớp mặt nạ màu bạc rạn nứt bắn ra ánh sáng bạc chói mắt, bên trong loáng thoáng có những phù văn màu vàng như phù du trôi nổi. Thần lực thuần túy không ngừng từ trong thân thể Chủ Thần phân chảy vào trong cơ thể Hoàng, vô số phù văn màu vàng bao bọc bên ngoài thân hai người.
“Cộp cộp!”
Được thần lực mới mẻ bổ sung, những mảnh vụn của mặt nạ trắng bạc bỗng nhúc nhích, va chạm vào nhau, từ từ dung hợp lại.
- Mau ngăn cản hắn! Hắn đang lợi dụng lực trói buộc của thần cách đối với Chủ Thần phân thân, hấp thu thần lực của Chủ Thần phân thân.
Ma Đế Hoàng đột nhiên quát lớn, đồng thời trong miệng phát ra một trận ngâm xướng mơ hồ và ngắn ngủi, hai tay hợp lại sau đó vung về phía Hoàng.
“Đùng!”
Một cột sét màu tím to lớn từ sâu trong không gian xám xịt bay đến, đột nhiên đánh xuống nơi Hoàng đang đứng.
Hoàng giống như có mắt trên lưng, cũng không quay đầu lại, tư thế bất động, dưới chân nhún một cái, người đã như tia chớp mang theo thân thể của Chủ Thần phân thân đã khô quắt đi không ít lao về hướng bên cạnh, nhoáng lên vài cái chạy về sâu trong không gian.
- Giữ hắn lại!
Chín gã vương triều đại đế rống giận, thân hình lập tức hóa thành bóng đen đuổi theo hướng Hoàng chạy trốn.
Thần Ma Chi Chiến Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ -----oo0oo-----
Chương 7: Chết (5)
Người dịch: fishscreen
Biên tập: Kyon
Nguồn: TTV
Vừa thấy Hoàng mang theo Chủ Thần phân thân chạy trốn, Đọa Lạc Chi Vương mười hai cánh ẩn thân trong tầng mây u ám liền cười lạnh một tiếng. Tình huống này hắn cũng cũng không mong muốn nhìn thấy. Tóc dài hơi phất lên, trên cặp mắt lấp lánh như sao của Đọa Lạc Chi Vương phản chiếu rõ ràng hình ảnh của Hoàng chạy trốn phía xa, con ngươi đột nhiên co lại, trong mắt bóng sáng biến ảo, sau đó tay phải giống như chậm nhưng thực sự lại rất nhanh giơ về hướng Hoàng chạy trốn. Sau lưng Lộ Tây Pháp, mười hai đôi cánh sáng Quang Ám vỗ một tiếng mở ra, ánh sáng đen tối và rực rỡ đồng thời tỏa ra, hình thành một vầng sáng lóa mắt.
“Vù!”
Cuồng phong chợt nổi lên, kéo theo mây mù đầy trời. Tại khoảnh khắc Đọa Lạc Chi Vương ra tay, đám vương triều đại đế đều cảm nhận được không gian quy tắc biến động kinh người.
“Lộ Tây Pháp này quả không hổ là đại thiên sứ trưởng ngày xưa, khả năng nắm giữ không gian quy tắc còn mạnh hơn chúng ta!” - Tại khoảnh khắc cảm nhận được không gian quy tắc chung quanh hỗn loạn điên cuồng, chín gã vương triều đại đế đều không tự chủ được thầm nghĩ, đồng thời trong lòng càng thêm e dè với việc gặp mặt Lộ Tây Pháp tại Ma Giới sau này.
“Ồ?” - Tâm Ma dùng trạng thái Thiên Ma hóa thân nấp trong trong hư không, ngơ ngác nhìn Hoàng đang bay thẳng về phía mình như tia chớp. Trong lúc hắn đang nghi hoặc, Hoàng vốn đang cúi đầu hút lấy thần lực bên trong thân thể Chủ Thần phân thân chợt ngẩng đầu lên, cặp mắt màu bạc lạnh giá không hề có chút dao động tâm tình nào nhìn chằm chằm vào chỗ Tâm Ma ẩn thân.
“Xảy ra chuyện gì?” – Mặc dù từ trên người Hoàng không cảm giác được sự thù địch rõ ràng, nhưng biểu hiện của Hoàng lại làm cho Tâm Ma không khỏi sinh ra một loại cảm giác bất an.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Tâm Ma, tròng mắt màu bạc của Hoàng bỗng chậm rãi biến hóa, từ màu bạc nhanh chóng chuyển hóa thành màu vàng nhạt.
Tâm Ma giật mình, đang chuẩn bị thoát ra khỏi trạng thái Thiên Ma hóa thân, liền cảm nhận được một lực lượng Quang Ám hỗn hợp cường đại bao phủ phiến hư không này, khống chế không gian. Nói chuẩn xác, lực lượng khổng lồ này là trực tiếp tác dụng trên người Hoàng.
Mái tóc dài đen nhánh của Hoàng tung bay. Trong ánh mắt của Tâm Ma, Hoàng đột nhiên quay đầu lại, đánh một chưởng về phía sau người. Một đoàn hắc ám thần lực như sóng cả dâng trào tràn ra.
- Gào!
Ở phía xa, sau khi Hoàng chạy ra khỏi tầm mắt mọi người lại đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm giận dữ. Hư không chung quanh chợt trở nên mơ hồ một chút, sau đó bóng dáng của Hoàng liền biến mất không tung tích.
Phía sau chín gã vương triều đại đế, Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp đột nhiên mở mắt ra, mười hai đôi cánh sáng sau lưng rung lên, dùng tốc độ vượt qua cảm giác bay về hướng bên cạnh. Ngay khoảnh khắc Lộ Tây Pháp bắn người lên, một luồng hắc ám thần lực hủy diệt chỉ sai lệch một chút lướt qua bên người hắn, đánh vào nơi Lộ Tây Pháp vừa đứng.
“Ầm!”
Hắc ám thần lực hùng hậu không một tiếng động vượt qua hư không, đánh vào vị trí của Lộ Tây Pháp. Hư không sụp đổ khiến cho quy tắc trong hư không biến đổi, sau đó hắc ám thần lực dày đặc bỗng tràn ra, một lần nữa tu bổ lại không gian.
Khói dày lượn lờ. Cách nơi Lộ Tây Pháp đứng không xa, Hoàng với cặp mắt màu vàng nhạt, mang theo khí tức nhiếp người ung dung từ trong khói đen bước ra. Mà Chủ Thần phân thân vốn treo trên cánh tay đã sớm bị nó hút sạch.
Gần như cùng lúc Lộ Tây Pháp phát hiện luồng thần lực to lớn kia lặng lẽ tràn đến, Ma Đế Hoàng cũng nhìn thấy hai cánh tay trống rỗng của Hoàng, chân mày không khỏi giật giật, da mặt cũng nhúc nhích vài cái, nhưng vẫn không nói lời nào.
Nhìn Hoàng khí tức biến đổi, cũng không còn chạy trốn, trên khuôn mặt tinh xảo mê người của Lộ Tây Pháp cũng không khỏi hiện lên vẻ nghiêm trọng.
“Cộp cộp!”
Hoàng lạnh nhạt đứng giữa hư không, hờ hững nhìn xuống đám cường giả yêu ma đỉnh cấp chung quanh. Trên mặt hắn, vết nứt trên mặt nạ màu bạc cũng trở nên mỏng đi, từng mảnh vụn nhúc nhích, dần dần dung hợp lại thành một thể.
- Lộ Tây Pháp, ngươi có thể lui xuống rồi!
Ngay lúc này, Ma Đế Hoàng đột nhiên tiến lên phía trước một bước, đồng thời hơi nghiêng đầu nói với Đọa Lạc Chi Vương.
Một vẻ kinh ngạc không bị phát giác lướt qua trong mắt Lộ Tây Pháp. Mặc dù hơi ngạc nhiên vì Ma Đế Hoàng đột nhiên quyết định giành ra tay, nhưng Lộ Tây Pháp cũng không nói gì, chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái, ánh mắt lại nhìn vào trên người Hoàng.
Ma Đế Hoàng quay đầu lại, gật đầu với một tên vương triều đại đế cao hơn ba trượng bên trái. Sau đó liền nghe được một giọng nói trầm đục vang khắp trời đất:
- Tuân theo pháp tắc của hỗn độn ban đầu, không gian đen tối chôn vùi trời đất!
Ở hướng bắc, một trong mười ba vương triều đại đế là Khang Tư Thản Đinh đại đế vẫn duy trì hình thể nửa yêu ma tráng kiện, lúc này đột nhiên bước ra một bước, đạp mạnh xuống trước người nửa thước.
“Ầm!”
Một cước kia của Khang Tư Thản Đinh giống như nặng vạn cân, khiến cho toàn bộ không gian rung chuyển mãnh liệt. Mây đen cuồn cuộn từ dưới chân Khang Tư Thản Đinh tràn ra khắp cả không gian, nhanh chóng bao trùm bóng dáng của hắn. Bóng tối vô cùng vô tận từ một điểm trong hư không tỏa ra, nhanh như chớp lan đến toàn bộ không gian.
“Đùng!”
Một tia chớp lướt qua trong trời đất tối đen. Tại khoảnh khắc tia chớp sáng lên, tầng tầng lớp lớp mây đen lộ ra đường nét lấp lánh ven rìa. Giữa tầng mây dày đặc có mười bóng người cao lớn như ẩn như hiện. Mà tại vị trí Khang Tư Thản Đinh, một bóng mờ cao mấy trăm trượng đang đứng sừng sững giữa mây, như người khổng lồ đứng phía trên không gian, một tay giơ quá đỉnh đầu, giọng nói lạnh lùng và mang chút tàn nhẫn từ phía trên truyền xuống.
- Sự suy yếu của bóng tối!
- Sự hỗn loạn của bóng tối!
- Sự sợ hãi của bóng tối!
- Sự phong tỏa sáu giác quan của bóng tối!
- Sự trói buộc của bóng tối!
- Sự tê liệt của bóng tối!
- Sự phong ấn của bóng tối!
- Phóng thích!
Lời nguyền rủa không ngừng vang lên trong không gian. Trong tay cường giả cấp bậc vương triều đại đế, những lời nguyền rủa của bóng tối này lại trở nên hoàn toàn khác hẳn. Những ảnh hưởng xấu không ngừng rơi vào trên người Hoàng đứng giữa không gian, khiến cho thân thể hắng chợt rung lên một chút, sau đó bất động.
Mặc dù lời nguyền bóng tối chủ yếu là nhắm vào Hoàng, nhưng Tâm Ma dưới trạng thái Thiên Ma cũng đột nhiên cảm nhận được một trận tê liệt. Lúc này hắn mới hiểu được lời nguyển bóng tối do Khang Tư Thản Đinh thi triển đáng sợ đến thế nào.
“Phạch!”
Gần như ngay khi Tâm Ma cảm nhận được ảnh hưởng của lời nguyền, cách đó không xa, mười hai đôi cánh sáng của Lộ Tây Pháp bỗng rung lên. Một vòng ánh sáng từ gốc cánh chim khoách triển ra, hình thành một quả cầu ánh sáng bao bọc hắn bên trong. Rất hiển nhiên, Tâm Ma cũng không phải là người duy nhất bị lời nguyền bóng tối ảnh hưởng.
Yêu ma đỉnh cấp thực lực đạt đến cấp bậc vương triều đại đế, cho dù là thi triển kỹ năng bình thường nhất cũng không thể xem thường được. Cường đại như Tâm Ma, lúc giao thủ với Ni Cổ Lạp Tư đại đế cũng không dám để hắn ngâm xướng xong thần chú, lại thừa cơ trước khi đối phương hoàn thành bí thuật không thể cử động, lập tức giết chết hắn.
Chỉ một lời nguyền tê liệt nhỏ bẻ, đã khiến cho trạng thái Thiên Ma hóa thân mà Tâm Ma vất vả duy trì xuất hiện một dao động nhỏ. Mặc dù dao động này vô cùng ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để đám vương triều đại đế phát hiện ra sự khác thường. Tại khoảnh khắc ngắn ngủi, trong không gian vô trật tự của Khang Tư Thản Đinh, Tâm Ma cảm nhận được có ít nhất bảy ánh mắt của vương triều đại đế nhìn chăm chú vào mình. Những ánh mắt này chỉ dừng lại trên người Tâm Ma một chút, sau đó liền thu lại.
Trong mắt Tâm Ma lóe lên một tia sáng lạnh. Trong hư không có một luồng ánh sáng đen thoáng qua, thân hình Tâm Ma liền từ trong hư vô và bóng tối bước ra. Nếu như đã bị phát hiện, vậy thì cứ dứt khoát làm ngư ông ngoài sáng vậy.
Thân hình chợt lóe lên, Tâm Ma đã xuất hiện ở bên cạnh Lộ Tây Pháp. Mặc dù trên người Lộ Tây Pháp vẫn đang tỏa ra lực lượng ánh sáng và bóng tối, nhưng Tâm Ma lại không hề sợ hãi, đứng sóng vai với hắn, cùng nhau ngóng nhìn về phía trước. Trên thực tế phía trước hai người là một mảng tối đen, thứ duy nhất hữu hiệu cũng chỉ có ma thức. Nhưng trong không gian vô trật tự của Khang Tư Thản Đinh, ngay cả ma thức cũng bị trói buộc gấp trăm ngàn lần. Có điều mục tiêu chủ yếu của Khang Tư Thản Đinh không phải là bọn họ, cho nên ảnh hưởng của sự trói buộc này cũng không lớn lắm.
Sau khi thoát khỏi trạng thái Thiên Ma hóa thân, khí tức thuộc về Tâm Ma liền tỏa ra trong không gian.
Tại khoảnh khắc Tâm Ma từ trong không gian bước ra, con ngươi Ma Đế Hoàng liền co lại kịch liệt một chút. Một tia sát khí nồng đậm nhanh chóng lướt qua trong mắt, hắn bỗng nhớ lại chuyện khi tấn công Thái Cổ, Tâm Ma đã thừa dịp đến phá tan sào huyệt của hắn.
“Đợi sau khi xong chuyện này, có được thần cách, sẽ giải quyết với hắn.” - Ma Đế Hoàng thầm nghĩ, tâm tư xoay chuyển, liền phát ra ma thức nói với một tên vương triều đại đế khác: “Tát Cách Lôi Tư đại đế, tới phiên ngươi rồi. Không gian vô trật tự của Khang Tư Thản Đinh không thể vây được hắn lâu đâu.”
Sau sự yên tĩnh mgắn ngủi, một giọng nói có phần do dự đáp lời: “Được rồi.”
- Tuân theo pháp tắc của hỗn độn ban đầu, không gian hỗn loạn hư vô!
Ngay lúc này, trong bóng tối vang lên một giọng nói hùng hồn bá đạo.
“Đùng!”
Sau tiếng ngâm xướng kia, trong hư không bỗng lóe lên một tia chớp sáng đỏ. Không gian đen kịt trong khoảnh khắc hóa thành một phiến sáng chói. Ven rìa ánh sáng do tia chớp chiếu ra, Tâm Ma chợt nhìn thấy thân hình Tát Cách Lôi Tư đại đế cong lên như con tôm chín.
Khoảnh khắc tia chớp sáng lên, ngay khi ánh mắt Tâm Ma nhìn vào trên người Tát Cách Lôi Tư, ánh mắt của Tát Cách Lôi Tư đang cúi thấp người như dã thú cũng xuyên qua bóng tối, nhìn vào trên người Tâm Ma, trong cặp mắt đen nhánh và tà ác lóe lên ánh sáng quỷ quyệt. Từ khóe miệng Tát Cách Lôi Tư, Tâm Ma nhìn thấy một nụ cười không hề có ý tốt.
- Hà hà!
Trong xa xăm, bên tai Tâm Ma dường như nghe được một tiếng cười lạnh lẽo.
Trong ánh mắt của Lộ Tây Pháp và Tâm Ma, Tát Cách Lôi Tư đang chậm rãi cúi thấp người chợt biến thành một bóng đen mỏng như tờ giấy, chập chờn vài cái, sau đó dung nhập vào trong không gian đen kịt dày đặc, biến mất còn không thấy. Ngay cả khí tức vốn thuộc về hắn cũng biến mất khỏi cảm giác của mọi người.
- Gào!
Một tiếng gầm hung ác như đến từ vũ trụ Hồng Hoang phá vỡ sự tĩnh mịch ngắn ngủi trong hư không. Trong tiếng gầm vang dội, một bóng ma to lớn tỏa ra khí tức làm người ta sợ hãi, nhanh chóng đứng lên từ trong bóng đen của thân hình Tát Cách Lôi Tư đại đế đang cúi xuống.
- Nổ tung, thời không hỗn loạn!
Tát Cách Lôi Tư phá tan hình người, hóa thành bóng ma cao mấy chục trượng, một tay giơ lên trời, hai chân đạp đất. Khí tức ác ma thuần túy sinh ra từ hỗn độn ban đầu điên cuồng tỏa ra trong trời đất.
“Rắc rắc!”
Chung quanh ma hồn do Tát Cách Lôi Tư hóa thân, hư không nhanh chóng rạn nứt. Mỗi khối không gian thật nhỏ đều không ngừng nổ tung, cho đến khi phân giải thành những nguyên tử nhỏ nhất không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Ngay cả mây đen dày đặc cũng phân giải thành từng mảnh.
“Đùng!”
Lại một tiếng sấm vang lên. Hư không rung chuyển. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, liền phát hiện thế giới trong mắt đã đảo ngược. Ở giữa phiến không gian thật lớn này, chỉ có một mình Tát Cách Lôi Tư là vẫn duy trì tư thế đầu trên chân dưới như cũ, còn chung quanh hắn, tất cả mọi người bao gồm cả Lộ Tây Pháp đều quay ngược lại.
Thần Ma Chi Chiến Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ -----oo0oo-----
Chương 7: Chết (6)
Người dịch: fishscreen
Biên tập: Kyon
Nguồn: TTV
Chuyện xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người đều không không kịp phản ứng. Ma nguyên trong cơ thể Tâm Ma vận chuyển, đang muốn loại bỏ ảnh hưởng của lực lượng thời không hỗn loạn này lên người mình, bỗng nhiên một cảm giác khác thường dâng lên trong lòng.
“Xoẹt!”
Một tiếng động như vải rách vang lên. Trong bóng tối như có một giọt chất lỏng bắn ra. Tâm Ma bất giác vươn tay ra, nhưng cánh tay mới vươn ra một nửa bỗng dừng lại.
Mặc dù rất khó nhìn xuyên qua bóng tối do thời không hỗn loạn tạo ra, nhưng ở khoảng cách gần như vậy Tâm Ma vẫn nhìn thấy rõ ràng, làn da trên cánh tay đang giơ lên bỗng hiện đầy những vết nứt nhỏ như mặt đất nứt nẻ, hơn nữa càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn. Chỉ trong nháy mắt, làn da trên cổ tay đang giơ lên của hắn đã hoàn toàn rách tan, hiện lên máu thịt bên trong. Từng mạch máu như cốt thép lộ ra trong không khí, sau đó phân giải thành vật chất nhỏ nhất với tốc độ kinh người, hoà tan vào trong không khí. Chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, bàn tay đang giơ lên của hắn đã khô héo đi một nửa.
Tâm Ma ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua tầng tầng không gian nhìn vào nơi Tát Cách Lôi Tư đứng, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi. Không cần dùng tay sờ, Tâm Ma có thể khẳng định khuôn mặt của mình cũng đang nhanh chóng phân giải ra. Ma thức có thể nhìn thấy, trên cơ sở không gian vô trật tự của Khang Tư Thản Đinh, Tát Cách Lôi Tư đã khiến cho tất cả mọi thứ trong thời không hỗn loạn đều nhanh chóng phân giải.
Quy tắc cục bộ trong không gian này đang xảy ra biến đổi kinh người, theo đó tất cả vật chất đều phân giải. Dường như trong không gian này, thứ duy nhất có thể ổn định là tồn tại dạng tinh thần bản nguyên như Tát Cách Lôi Tư.
Tát Cách Lôi Tư đại đế sinh ra tại hỗn độn. Sau khi chiến tranh giữa nghịch thần giả và Chủ Thần kết thúc một trăm vạn năm, hắn bắt đầu sinh ra ý thức. Bản thể của hắn chính là một đoàn khí tức đen tối tách ra từ hỗn độn.
Kỹ năng bí mật của Tát Cách Lôi Tư là thời không hỗn loạn, diễn sinh từ thế giới hỗn độn mà hắn nhìn thấy lần đầu tiên sau khi ý thức sinh ra.
Trong thời không hỗn loạn, tất cả vật chất đều sẽ bị quy tắc chi phối, tự phân giải ra. Chỉ có những thứ ở trạng thái linh hồn ý thức mới có thể tồn tại được.
“Gào!”
Ở giữa không gian khép kín, Hoàng vừa mới thoát khỏi một loạt lời nguyền bóng tối của Khang Tư Thản Đinh, từ trong vòng vây của lực lượng bóng tối thoát ra ngoài. Bỗng nhiên từ ít nhất bảy phương hướng xuất hiện những luồng hắc ám thần lực thuần tuý và mênh mông, đánh vào trên người Hoàng vừa mới thoát ra ngoài.
“Bùng!”
Cuồng phong xuyên qua thân thể. Y phục trên người Hoàng chợt phồng lên, áo choàng màu đen sau lưng cũng theo đó bay lên cao quá đỉnh đầu, khi bay đến giới hạn cao nhất bỗng đứng yên bất động. Mọi người chợt nghe một tiếng vang nhỏ,sau đó bộ áo bào đen rộng thùng thình kia và cả áo choàng lớn màu đen trong nháy mắt nổ tung thành vô số mảnh vụn. Những mảnh vải vụn vừa bắn ra ngoài liền nhanh chóng phân giải như tuyết gặp mặt trời, dung nhập vào trong hư không biến mất không còn thấy.
Phía dưới áo bào đen bị phân giải lộ ra cơ thể trần trụi của Hoàng. Thân thể thường ngày như hoàng kim lúc này lại chảy máu như trút nước, dòng máu của thần màu vàng óng như dòng suối men theo những vết nứt trên cơ thể ào ào chảy xuống. Máu còn chưa chảy đến nửa chân, thân thể Hoàng đã bị phân giải một nửa, một số chỗ đã lộ ra xương cốt màu vàng tối. Dưới ý chí của Tát Cách Lôi Tư dẫn dắt, phần lớn lực lượng của không gian hỗn loạn đều tác dụng trên người Hoàng.
Bước chân Hoàng đang lơ lửng giữa trời chợt khựng lại. Dưới tác dụng của quy tắc trong thời không hỗn loạn, chỉ trong chớp mắt thân thể của Hoàng đã phân giải gần như toàn bộ, thân thể hoàng kim hoàn mỹ nhanh chóng trở nên mục nát, nơi duy nhất còn hoàn chỉnh là mặt nạ màu bạc trên mặt.
Nhìn thấy thời không hỗn loạn đã có tác dụng với Hoàng, đám yêu ma đều mừng rỡ, thân hình nghiêng tới, dốc toàn lực ào ạt tấn công Hoàng.
“Gào!”
Những tiếng gầm vang dội xé rách trời cao. Tám tên vương triều đại đế còn lại đứng ở mây đen trên hư không, toàn thân bắn ra mây mù dày đặc, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục bản thể chân thân mà vô số năm qua bọn họ chưa từng sử dụng.
Cường giả Ma Giới vốn không phải loại bình thường, phần lớn đều đã tồn tại hơn trăm triệu năm. Những kẻ đạt đến cấp bậc vương triều đại đế đều là ma vật đỉnh cấp sinh ra sau khi hỗn độn phân ly. Trong thời gian dài đằng đẵng, những ma vật sinh ra tại hỗn độn ban đầu này dần dần có ý thức, cũng có năng lực biến hóa hình thể. Sau đó bọn chúng đều lựa chọn hình thể nhân loại để che giấu hình dạng cũ của mình.
Sau tám tiếng gầm thê lương hung ác, trong ma khí tràn ngập, tám bóng ma to lớn sải bước đứng lên, chia làm tám hướng bao vây Hoàng.
“Bộp!”
Một đôi cánh ác ma to lớn màu đen gập lại, sau đó kéo dài ra trong mây đen, khí tức điên cuồng làm người ta sợ hãi tràn ngập cả không gian.
“Vù!”
Một ác ma cao trăm trượng có hai chiếc sừng uốn lượn, vừa từ trong lỗ mũi phun ra ngọn lửa Địa Ngục, vừa chậm rãi đứng lên. Bốn đôi cánh như sắt thép sau lưng nhẹ nhàng đập một cái, tạo thành một cơn lốc màu đen cuốn ngược về phía Hoàng ở trung ương.
oOo
Nhị hoàng tử lẳng lặng đứng trên mặt đất Ma Giới màu đen, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì. Trong tay hắn là tờ giấy da dê vừa mới đoạt được, còn dính những giọt máu của yêu thú hỗn độn kia.
- Điện hạ, chúng ta có tiếp tục tìm kiếm mảnh giấy da dê thứ tư không?
Sau người nhị hoàng tử, Ám Cát Cổ Đức hai tay rũ xuống bên người, vẻ mặt cung kính, nhẹ giọng hỏi.
Giọng nói đột ngột này dường như đã thức tỉnh nhị hoàng tử An Đức Liệt trong trầm tư.
Trong mắt thoáng hiện lên vẻ kỳ dị, An Đức Liệt trả lời như chẳng liên quan gì đến câu hỏi:
- Quang Ám quốc chủ đã tiến vào trong vương triều rồi.
Ám Cát Cổ Đức cúi đầu xuống thấp hơn, thần sắc lại không biến đổi chút nào:
- Thuộc hạ không hiểu ý của điện hạ.
- Hà hà, ngươi thật sự không hiểu sao?
An Đức Liệt ngẩng đầu lên, ánh mắt như xuyên qua mây đen quanh quẩn trên đỉnh đầu, nhìn vào sâu trong không gian xa xôi:
- Trên người hắn có hai viên thần cách.
Hai vai Ám Cát Cổ Đức khẽ run lên gần như không thể quan sát được, nhưng vẫn cúi đầu như cũ, không nói lời nào.
- Nhìn khắp Ma Giới, nếu có thứ gì mà tất cả yêu ma đều muốn đoạt được, vậy đó chính là thần cách. Nếu như so sánh, sức hút của hai viên thần cách kia còn lớn hơn ba tấm giấy da dê trong tay ta đây. Có điều bản tọa biết rõ, chen chân vào vũng nước đục này tức là dây vào vương triều đại đế, cũng dây vào chủ nhân Sát Lục, Đọa Lạc Chi Vương, còn có Hắc Ám Quân Chủ. Nếu muốn từ nơi đó cướp lấy thần cách, e rằng phải trả một cái giá rất lớn. Bản tọa mặc dù kiêu ngạo, nhưng cũng không cho rằng thực lực có thể mạnh hơn Đọa Lạc Chi Vương. Còn luận về xảo trá, những lão hồ ly kia đều không hề kém hơn bản tọa. Cho nên bản vương không hề tham gia vào.
- Nhưng nếu bản vương không nhớ lầm, ngày đó khi Quang Ám quốc chủ bị hai Chí Tôn của Thái Cổ tập kích, hình như ngươi cũng đang ở ven rìa Ma Giới nhanh chóng chạy tới.
Dứt lời An Đức Liệt liền quay người lại, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chăm chú vào Ám Cát Cổ Đức, cười lạnh nói:
- Phải vậy không?
Ngón tay Ám Cát Cổ Đức rũ xuống bên người chợt căng thẳng, sau đó lại lỏng ra.
- Thuộc hạ cũng không có ý nghĩ gì khác, hi vọng điện hạ đừng hiểu lầm.
Giọng nói của Ám Cát Cổ Đức có phần gượng gạo. Bị một kẻ trước vẫn coi thường nhìn thấu mình, loại cảm giác này rất không dễ chịu.
- Ám Cát Cổ Đức, ngươi là một người có dã tâm, cho dù ngươi giả vờ thế nào cũng không gạt được ta. Nếu không phải vì ngại bản tọa, có lẽ ngươi đã sớm vượt qua hư không, tham gia vào cuộc tranh đoạt thần cách kia rồi. Tiếng gầm của Quang Ám quốc chủ kia hẳn là đã sớm kinh động đến lão già, với tính cách của lão, lần này nhất định sẽ lôi kéo những vương triều đại đế khác, thậm chí là toàn bộ cường giả của Ma Giới. Lão già không động thì thôi, một khi đã động nhất định sẽ có thu hoạch. Hơn nữa bản tọa vẫn luôn có một nghi vấn, với tu vi của ta hôm nay mà vẫn không thể nhìn thấu được thực của lão già. Thân phận của lão dường như có vẻ cao thâm khó lường. Bản tọa cũng rất hiếu kỳ, lão già đã che giấu thực lực mấy tỉ năm, lần này vì muốn lấy được thần cách có lẽ phải ra tay rồi.
- Chỉ cần Quang Ám quốc chủ kia còn chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh cao…
An Đức Liệt dừng lại, tiếp đó gằn từng chữ một:
- Hắn sẽ phải chết không nghi ngờ. Thần cách, nhất định sẽ có hai người lấy được. Ám Cát Cổ Đức, ngươi không động tâm sao?
Ám Cát Cổ Đức cúi đầu, giọng nói không mang theo chút dao động tâm tình nào:
- Điện hạ hiểu lầm rồi.
- Hừ! Bản tọa mặc kệ ngươi có muốn đoạt thần cách hay không. Nếu như ngươi muốn đi, bản tọa cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, bản tọa sẽ chỉ nói một lần, tuyệt đối không nên có ý định phản bội ta, càng không nên định ở sau lưng đối phó bản tọa. Ngươi là một người thông minh, làm như vậy sẽ có hậu quả gì, bản tọa không cần nói chắc ngươi cũng hiểu. Ngươi có thể đi được rồi.
Ám Cát Cổ Đức ngạc nhiên:
- Đi đâu?
An Đức Liệt hờ hững chớp mắt một cái:
- Đi cướp lấy thần cách. Bản tọa biết ngươi vẫn luôn không phục ta. Lần này bản tọa cho ngươi một cơ hội lựa chọn. Ngươi có thể rời khỏi nơi này, đánh cuộc vận may của ngươi một lần. Nếu như ngươi có thể thuận lợi lấy được thần cách, khế ước máu của ta tự nhiên sẽ vô dụng. Còn nếu như không thể, chờ sau khi ngươi trở về, bản tọa sẽ tự mình chặt đầu ngươi xuống.
- Muốn có được lợi ích lớn, thu hoạch lớn thì cần phải mạo hiểm. Ám Cát Cổ Đức, đây là cơ hội lựa chọn cuối cùng của ngươi, có đánh cuộc hay không?
Ánh mắt An Đức Liệt ngưng tụ lại như dao.
Ám Cát Cổ Đức cúi thấp đầu, không ai có thể thấy rõ biểu tình trên mặt hắn.
Thời gian trôi qua từng giây, không khí tĩnh mịch gần như làm cho người ta hít thở không thông. Từng hàng yêu ma với ánh mắt không có sinh khí như cá chết lẳng lặng đứng ở phía sau, cả người tà khí ngập trời. Ở nơi xa hơn, khu rừng cấm kỵ vốn tươi tốt đang đau đớn kêu gào trong ngọn lửa màu đen. Mầm rễ vừa mới nhô ra, vừa gặp ngọn lửa liền nhanh chóng xoắn lại, khô héo và hóa thành tro bụi. Những mầm rễ mới lại nhúc nhích, rất nhanh từ dưới đất mọc ra ngoài.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Ám Cát Cổ Đức cuối cùng ngẩng đầu lên, trong cặp mắt màu tím hiện lên vẻ kiên quyết.
“Cộp!”
Ám Cát Cổ Đức bước ra một bước, bước chân rất kiên định, cũng không quay đầu lại, vượt qua bên cạnh An Đức Liệt. Từng sợi tóc dài phất phơ, từng bước từng bước đi về phía trước, dáng vẻ dứt khoát và kiên quyết, dường như không hề lo lắng nhị hoàng tử An Đức Liệt sẽ giận dữ dùng đến khế ước máu, hoặc là đột nhiên ra tay.
Quyết định của Ám Cát Cổ Đức hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của An Đức Liệt, hai con ngươi đen kịt chợt co lại một chút, năm ngón tay dùng sức nắm chặt, nơi khớp ngón tay nổi lên màu trắng xanh, nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng ra.
“Tại sao không giết hắn?” – Từ sâu trong linh hồn, linh hồn tà ác âm trầm nói.
“Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.” - Trầm mặc một lúc, An Đức Liệt hờ hững trả lời.
“Thật ra từ sâu trong lòng, ngươi vẫn xem Ám Cát Cổ Đức là loại người giống như mình. Đây xem như là cho một bản thân khác của ngươi cơ hội sao?” – Giọng nói của linh hồn tà ác hiển nhiên có chút không vui.
Thần Ma Chi Chiến Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ -----oo0oo-----
Chương 7: Chết (7)
Người dịch: fishscreen
Biên tập: Kyon
Nguồn: TTV
“Hắn chết chắc rồi. Nếu dám bước đi trước mặt ta, hắn nhất định sẽ chết.” - Nhị hoàng tử lạnh lùng nói, nhưng giọng nói lại có vẻ hơi mất tự nhiên.
“Đó là điều dĩ nhiên, bởi vì hắn là Ám Cát Cổ Đức. Tuy hắn giống như một bản thân khác của ngươi, nhưng dù sao cũng không phải là ngươi. Ngươi còn gì bất mãn sao? Có phải ngươi cho rằng ta đang điều khiển ngươi, cũng giống như ngươi đang điều khiển hắn?”
An Đức Liệt im lặng không nói, vẻ mặt trở nên thẫn thờ.
“Hừ, ngươi muốn làm sao là chuyện của ngươi. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu, tuy ta càng ngày càng lớn mạnh, nhưng cũng sẽ không uy hiếp đến ngươi. Còn Ám Cát Cổ Đức là một đối thủ đáng sợ. Mặc dù ta không cho rằng hắn có thể thành công, nhưng chỉ cần ngươi mềm lòng cho hắn cơ hội, tương lai hắn nhất định sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn với ngươi.”
“Không cần ngươi dạy ta!” - An Đức Liệt lạnh lùng nói: “Bản tọa tự có suy nghĩ.”
Dựa theo cách nghĩ của An Đức Liệt, Ám Cát Cổ Đức vốn không nên lựa chọn rời đi, bởi vì đó không phải là một quyết định sáng suốt. Trong lòng An Đức Liệt vẫn luôn có một dục vọng mãnh liệt, đó là làm nhục tất cả cường giả, khiến cho những kẻ đã từng coi thường mình phải nằm rạp dưới chân. Sau khi hắn có được khẩu quyết không trọn vẹn trên tấm giấy da dê, thực lực đột nhiên tăng mạnh, loại dục vọng này càng trở nên mãnh liệt không thể kiềm chế.
Ở phía trước, Ám Cát Cổ Đức đã phá vỡ một thông đạo không gian. Sau khi xác định An Đức Liệt không dùng khế ước máu để kiềm chế mình, đôi vai căng thẳng của hắn cuối cùng cũng buông lỏng xuống, lập tức bước vào trong thông đạo không gian, biến mất trong hoàng hôn mờ mịt.
“Chín gã Hắc Ám Quân Chủ đã thi triển không gian khép kín. Với năng lực của hắn thì không thể nào vào được nơi đó. Hiện giờ khế ước máu của hắn vẫn nằm trong tay ngươi, nếu như ngươi cảm thấy hắn còn giá trị lợi dụng thì có thể giữa lại, bằng không thì cứ dứt khoát giết chết hắn, tránh để lại hậu hoạn sau này.”
“Ừ, lần này cứ để cho hắn hoàn toàn tuyệt vọng đi. Một nhân vật được xưng là thiên tài, nếu như không làm cho trái tim của hắn hoàn toàn chết lặng, hắn cũng không thật lòng theo ta.” - An Đức Liệt gật đầu, bỗng nhiên lộ ra vẻ lắng nghe, tiếp đó cười âm hiểm nói: “Lão già cuối cùng cũng ra tay, vậy thì chúng ta cũng có thể hành động rồi.”
“Ầm!”
Bàn chân dùng sức đạp một cái, nhị hoàng tử An Đức Liệt liền mang theo khói dày cuồn cuộn phóng lên cao. Sau khi bay ra chưa đến trăm trượng, toàn bộ thân thể liền hóa thành một hình ảnh yêu ma dài hơn ba hơn trượng do khói xanh tạo thành. Hắn gầm lên một tiếng, thân hình bỗng xuyên vào trong một thế giới khác, sau vài cái nhấp nhô đã xuất hiện trong hư không mênh mông bên ngoài kết giới không gian u ám do chín Hắc Ám Quân Chủ hợp sức thi triển. Đôi mắt màu xanh lục tà dị chuyển động mấy vòng, tên yêu ma ở trạng thái sương mù do An Đức Liệt hóa thân liền như hơi nước dung nhập vào trong kết giới, biến mất không còn thấy.
oOo
Tại Kiếm các.
Một tên nam tử buông mi nhắm mắt ngồi xếp bằng trước dốc núi Kiếm các sừng sững. Cuồng phong gào thét thổi qua dốc núi, nhưng lại không thổi được vạt áo màu trắng trên người hắn. Kiếm các ngày xưa hôm nay đã là một cảnh tượng thê lương.
Năm tháng tu luyện không ngày không đêm, thời gian trôi qua cũng không hay biết. Bên dưới dốc núi tuy biển người chen chúc, nhưng lại không có âm thanh nào.
- Ai!
Bên cạnh dốc núi, cô gái mặc phượng bào phát ra một tiếng thở dài xa xăm. Một cái Kiếm các rộng lớn hôm nay lại trở nên lạnh lẽo như vậy. Ngay cả Trì Thương trước đây không lâu cũng đã bế quan ngộ đạo. Mặc dù có vô số cao thủ Thái Cổ ở dưới dốc núi tu luyện, nhưng trong lòng Phượng Phi vẫn có cảm giác vô cùng tịch mịch.
Ánh mắt lướt qua khuôn mặt như bạch ngọc của Phong Vân Vô Kỵ, ánh mắt của Phượng Phi dần dần trở nên ôn hòa, bớt đi một chút cảm thán, có phần ấm áp hơn.
“Đây chính là điều ta chờ đợi sao?” - Đứng trên đỉnh Kiếm các, áo bào của Phượng Phi phất phơ theo cơn gió lớn thổi qua đỉnh núi, giống như một ngọn lửa chập chờn, chỉ là khí tức lộ ra trong ngọn lửa lại có phần nhợt nhạt và lạnh lẽo.
“Đây chẳng phải là điều ta mong đợi sao? Được ở cùng chàng mỗi ngày, nhưng vì sao ta vẫn cảm thấy tịch mịch như trước? Vì sao ta có thể nhẹ nhàng chạm vào gương mặt chàng, nhưng lại có cảm giác xa xôi như vậy…” - Tiếng gió chung quanh như thủy ngân tràn vào trong lòng Phượng Phi, tùy ý lan ra.
Ngón tay như hoa lan nhẹ nhàng mơn trớn những đường nét kiên nghị trên khuôn mặt như bạch ngọc kia, một cảm giác gọi là tư niệm dâng lên trong lòng. Mặc dù người yêu say đắm đang ở bên cạnh, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào, nhưng nhưng trong lòng Phượng Phi hiểu rõ, linh hồn của y đã sớm rời khỏi thân thể, phân tán vào trong hư không mênh mông.
Không kìm lòng được, Phượng Phi chợt nhớ lại cuộc sống trước kia. Nhưng cho dù là những ngày tháng bên nhau, nàng cũng có cảm giác cô đơn và tịch liêu như vậy.
“Đây chính là điều ta mong đợi sao? Ta chỉ hi vọng được ở cùng với người mình yêu, cùng làm bạn tri âm tri kỷ, cùng trải qua những ngày bình đạm, trong cuộc sống lạnh lẽo có thể sưởi ấm cho nhau, lúc khó khăn có thể nương tựa vào nhau. Vì sao… lại khó khăn như vậy?” - Một cảm giác mê mang dâng lên trong lòng Phượng Phi, suy nghĩ bất giác trở về một khoảng thời gian khác, về với quá khứ đã trôi đi.
“Phượng nhi, phụ thân còn có một số việc, con và Loan nhi đi chơi một lát đi…” - Trong ký ức của nàng, khuôn mặt với hàm râu quai nón kia luôn vuốt ve đầu mình, nói với vẻ hiền từ. Mỗi lần nói ra những lời này, trong mắt y luôn có một thần sắc đặc biệt. Trước đây Phượng Phi không hiểu, nhưng bây giờ nàng đã hiểu.
Loại tình cảm đó gọi là bất đắc dĩ.
“Chẳng lẽ làm thê tử của nam nhi Thái Cổ, đã định sẵn sẽ không thể hưởng thụ những điều bình thường đó sao…” - Phượng Phi ngẩng đầu lên, bầu trời màu xanh sẫm trở nên mơ màng, tiếng gió gào thét bên tai dường như càng trở nên hung dữ.
Phượng Phi đứng lên, chậm rãi đi về hướng Kiếm các, bóng dáng cô đơn dần dần biến mất trong bóng tối vô tận sau cánh cửa mở ra. Sau người lưu lại một khay trà và hai chén trà hương, có điều hơi nóng trong chén trà đã sớm tan vào trong hư không, không còn chút ấm áp nào.
Mỗi ngày Phượng Phi đều chuyên tâm pha một bình trà, rót vào chén trà mà y thích nhất, sau đó bưng đến bên dốc núi nhô ra, nhẹ nhàng để xuống bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ chỉ còn lại thân xác. Nàng lẳng lặng ngồi kề vai với y, trong cơn gió lớn thổi qua mơ màng nhìn về phía xa, ngơ ngác đến xuất thần.
Phượng Phi vốn cũng không biết pha trà, nhưng nàng đã học. Sâu trong lòng nàng vẫn luôn có một nguyện vọng nho nhỏ, hi vọng vào một sáng sớm lúc mình bưng chén trà nóng hổi đi ra Kiếm các, sẽ thấy y đột nhiên tỉnh lại, hai người có thể trò chuyện một lát, hoặc là không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên dốc núi cùng uống ngụm trà.
“Như vậy thì ta không còn mong gì nữa… ai!”
Cách Kiếm các không xa là Thánh sơn đứng sừng sững. Giữa sườn núi Thánh sơn mây mù lượn quanh, trên đỉnh núi đã không còn thấy bóng dáng của Bổn Tôn.
Hiện giờ cho dù là cường giả tuyệt đỉnh, có đi lên Thánh sơn cũng không thể nào tìm thấy được lối vào Thế Giới của Bổn Tôn.
Tầng mây đỏ rực trên bầu trời như biển cả chảy xuôi, treo cao trong hư không. Những tia sét màu đỏ thẫm thỉnh thoảng mang theo tiếng nổ lóe lên. Ngoài nó ra thì không còn một âm thanh nào khác.
Trong Thế Giới rộng lớn mênh mông này có một tòa thần điện lấp lánh và hoa lệ đứng sừng sững. Chung quanh thần điện là những pho tượng ác ma màu tím nhiều đến mấy ngàn, lẳng lặng nằm rạp trong bụi bặm. Giữa những pho tượng ác ma và thần điện phát ra ánh sáng màu vàng tối là những sợi xích màu tím to lớn kéo dài thẳng tắp.
Từ bầu trời nhìn xuống, vô số sợi xích màu tím này giống như một tấm lưới lớn bung ra, phân tán tại trung ương Thế giới này.
Trong Thế Giới của Bổn Tôn, thời gian trôi qua còn vượt xa bất cứ không gian nào trong vũ trụ mênh mông. Ở chỗ này thời gian lưu tốc gấp mấy trăm lần không gian bình thường. Cứ mỗi khắc trôi qua, ánh sáng do tòa thần điện sừng sững này phát ra lại lấp lánh hơn một phần. Mà chung quanh thần điện, ánh sáng tím trên mấy ngàn pho ượng ác ma cũng càng ngày càng mạnh, dần dần hiện lên một loại khí tức của vật còn sống. Tròng mắt của những pho tượng ác ma kia thỉnh thoảng lại rung động một chút, dường như tùy thời sẽ hoàn toàn mở ra.
Men theo xiềng xích màu tím, vượt qua ánh sáng của tượng thần hoàng kim, băng qua hành lang âm u của thần điện, phía trên đại điện là Bổn Tôn mặc áo bào trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống sau đầu một cách tự nhiên, lẳng lặng ngồi trên bảo tọa bằng đá đen. Đôi mắt như thần linh lãnh đạm với tất cả, hai tròng mắt trắng bạc có khí tức vượt trên chúng sinh ẩn giấu bên dưới mí mắt rũ xuống.
Bổn Tôn giống như một vương giả lẳng lặng ngồi trên bảo tọa hoa lệ, một mình canh giữ lãnh thổ của hắn.
Từ sau khi Bổn Tôn xây dựng tòa thần điện trên mặt đất trống rỗng này, toàn bộ hệ thống quy tắc cấu tạo Thế Giới đều lặng lẽ xảy ra một chút biến hóa khó nói rõ. Nếu như Hoàng vẫn còn ở đây, sẽ phát hiện ra quy tắc vận hành trong Thế Giới này càng đến gần thần điện thì càng trở nên dày đặc, mà ngọn nguồn cuối cùng của tất cả kén tơ quy tắc đều hội tụ lại trên người Bổn Tôn bất động.
“Ầm ầm!”
Cũng không biết trải qua bao lâu, thần điện huy hoàng đột nhiên rung chuyển một cái, sau đó chấn động kịch liệt liền lan đến đến toàn bộ Thế Giới. Tiếng vang ầm ầm từ xa xa truyền đến tận cùng.
“Đinh!”
Gần như cùng lúc đó, chung quanh thần điện, hàng ngàn pho tượng ác ma đột nhiên mở mắt ra, dưới mí mắt màu tím lộ ra con ngươi màu đen mang theo khí tức tà ác dày đặc, nhưng khí tức kia cũng không thể che giấu được sự ngỡ ngàng và hờ hững.
“Ầm ầm!”
Mặt đất rung chuyển nhấp nhô kịch liệt. Những pho tượng ác ma màu tím vốn nằm rạp trên đất đột nhiên chuyển động, từ từ đứng thẳng lên.
“Ong!”
Trên bảo tọa bằng đá đen, Bổn Tôn đang nhắm mắt buông mi đột nhiên mở mắt ra, hai tròng mắt trắng bạc biến ảo một trận, nhanh chóng từ màu trắng bạc biến thành màu vàng nhạt.
“Đùng!”
Một cột sét to lớn màu vàng tối đột nhiên từ bầu trời giáng xuống, không hề trở ngại xuyên qua thần điện, đánh vào trên người Bổn Tôn.
“Rắc rắc!”
Trời đất như muốn nổ tung. Trong Thế Giới đột nhiên bừng sáng, trước mắt đều là ánh sáng màu đỏ thẫm. Khi ánh sáng tan đi, thân hình Bổn Tôn đã biến mất khỏi bảo tọa bên trong thần điện.
Bên dưới Pháp tắc là quy tắc. Trời đất hỗn độn sụp đổ, vũ trụ ban đầu phân chia, dưới sự khai thông của pháp tắc, quy tắc trải đầy tại trung tâm vũ trụ liền lan rộng đến từng góc hư không, xâm nhập vào trong vô số không gian, không còn phân chia được nữa.
Thế giới quy tắc là lĩnh vực cấm kỵ của người phàm. Trong vô số không gian vũ trụ, hệ thống quy tắc vận hành không ngừng, bản nguyên của nó dù ở đâu cũng đều quy về một mối, đó chính là thời không nguyên địa
Một vệt sáng lóe lên, bóng dáng Bổn Tôn đột nhiên xuất hiện ở thời không nguyên địa này.
Khi Phong Vân Vô Kỵ lần đầu tiên đặt chân đến hư không này là cách đây ngàn vạn năm, do Cổ Vu nhờ thánh điển của Vu tộc là “Mạt Nhật tế điển” đưa hắn vào thời không nguyên địa.
Bí pháp của Vu tộc rất đặc biệt, bọn họ có thể đưa người khác vào thời không nguyên địa, nhưng lại không thể nào đưa chính mình vào đó.