Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 574: Không có thuốc hối hận
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Người phụ nữ trung niên cẩn thận thu hồi tấm lục kia, thở dài nói:
- Tiểu Âm, chốn Hoa Hạ người đông đất rộng, văn hóa cũng sâu rộng, từ xưa đến nay có nhiều người tài. Cha của mẹ từng nói với mẹ ";Thanh Huệ, về sau khi con đi ra bên ngoài, không cần bởi vì chính mình không biết mà xem nhẹ bất cứ người nào. Cũng không phải vì người khác đều tự cảm thấy rất giỏi, liền phụ thuộc ở phía sau. Đôi khi, người có thể giúp con, chính là người lơ đãng đi qua bên người";.
- Mẹ, ông ngoại là người của xã hội cũ rồi...
Cô gái trẻ tuổi tên Tiểu Âm lời còn chưa nói hết, đã bị người phụ nữ trung niên này cắt ngang.
- Tiểu Âm, về sau con gọi mẹ là dì, ngoài ra không được gọi ông ngoại nữa. Để người của Thẩm gia nghe được sẽ phiền phức đấy, hôm nay những lời mẹ nói trên máy bay cũng hơi nặng lời, con đừng để vào trong lòng. Nam Nam, hừ, thôi đi, Nam Nam có phúc của mình.
Người phụ nữ trung niên giọng điệu có chút thương cảm.
Tiểu Âm ngẩn người, bỗng nhiên cảm giác mình đã cho người trong nhà đóng băng thẻ ngân hàng, chuyện này có chút phúc hậu không lớn. Cho dù là số tiền kia bị người ta lừa đi, đó cũng là do Dì Thanh Huệ tự nguyện.
Dường như chịu ảnh hưởng cảm xúc thương cảm của người phụ nữ trung niên, Tiểu Âm bỗng nhiên nói:
- Mẹ, trong lòng con mẹ vĩnh viễn là mẹ của con, về sau con sẽ gọi mẹ là dì khi ở trước mặt người khác. Mẹ yên tâm, lần này chúng ta trở về chuẩn bị một chút, rồi đi nước Mĩ trị liệu. Con tin tưởng mẹ nhất định có thể sẽ khá hơn, về phần Nam Nam, mẹ không cần lo lắng, con nhất định có thể chăm sóc tốt cho nó.
Người phụ nữ trung niên xua tay, trầm mặc thật lâu sau mới lên tiếng:
- Lần này mẹ cho dù khỏe hay không, mẹ cũng sẽ không đi trị liệu lại. Nam Nam coi như là người của Thẩm gia, phải ở lại Thẩm gia. Mẹ ở bên trong hồng trần lưu luyến đã lâu lắm rồi, không nên lại lưu luyến những thứ này nữa...
- Mẹ, mẹ nói mẹ...
Tiểu Âm kinh ngạc nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, cô chỉ nhìn thấy cái loại niềm tin xuất gia vô cùng kiên định.
Người phụ nữ trung niên lần này không nói gì, chỉ có điều trầm mặc xuống.
- A…
Người con gái trẻ tuổi tên Tiểu Âm bỗng nhiên thét một tiếng chói tai, ngã trên mặt đất.
- Sao lại thế này, Bặc Âm?
Người phụ nữ trung niên dường như từ bên trong xuất thần thanh tỉnh lại, vội vàng cố hết sức nâng người cô gái trẻ tuổi trên mặt đất dậy, vội vàng hỏi.
- Bụng của con hình như…
Tiểu Âm chịu đựng đau đớn mãnh liệt nói.
- ...
Trong chớp nhoáng này, người phụ nữ trung niên và Tiểu Âm tựa hồ cùng nghĩ tới cái gì, không ngờ đồng thời nhìn về phía đồng hồ trên tường. Đúng 12h, chính là canh ba giữa đêm.
Lập tức bọn họ nhớ tới lời nói của người thầy thuốc trẻ tuổi trên phi cơ kia , hắn nói không phải là nửa đêm phải đau hai giờ sao?
- Mẹ gọi điện thoại cho bác sĩ.
Người phụ nữ trung niên nhìn người con gái tuổi trẻ trên giường đang đau lăn lộn, trong lòng cũng rất lo lắng. Bà có thể biết được cảm giác đau đớn trên người, bởi vì mỗi ngày bà đều có một lần.
- Không cần, mẹ...
Tiểu Âm bỗng nhiên kéo tay người phụ nữ trung niên lại
- Người kia nói con chỉ đau hai giờ, hai giờ sau nhất định sẽ không sao, hiện tại con cảm giác hơi tốt một chút rồi, đợi ngày mai xem sao...
Người phụ nữ trung niên trong lòng đương nhiên là tin tưởng lời nói của Diệp Mặc, mà tình huống trước mặt của Tiểu Âm lại chứng minh được lời nói của người trẻ tuổi kia trên máy bay là đúng. Lúc này bụng Tiểu Âm đau như thế, chẳng phải là nói hắn là một thần y chân chính? Nghĩ đến đây bà lại thở dài, nếu Tiểu Âm không đối xử với hắn như vậy, có lẽ thần y kia thuận miệng một câu, là có thể giải quyết cơn đau đớn hai giờ của Tiểu Âm.
Tiểu Âm cảm giác được đau đớn của mình đã tốt hơn nhiều, cô thở dài, nhìn người phụ nữ trung niên nói:
- Mẹ, có phải là người kia cố ý làm cho con đau bụng hay không?
- Tiểu Âm, con còn muốn nói như vậy. Người thần y trẻ tuổi kia căn bản cũng không có đụng tới con, làm sao có thể làm cho bụng của con đau?
Người phụ nữ trung niên nghe xong lời mà Tiểu Âm nói, rõ ràng có chút không vui.
- Vâng, mẹ, con đã biết. Kỳ thật con cũng hy vọng hắn sự thật có bản lĩnh, như vậy bệnh của mẹ có thể chữa rồi...
Tiểu Âm nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, cô thật sự là nghĩ như vậy sao?
Cô rõ ràng biết mình nghĩ như thế nào, cô biết người kia là một tên lưà gạt, hơn nữa cô chưa từng trông cậy vào một tên lưà gạt có thể trị liệu được bệnh cho dì Thanh Huệ, cho nên cô mới phong tỏa tài khoản ngân hàng. Mà hiện tại cô thậm chí có chút hoài nghi, tên lưà gạt kia làm sao có thể biết bụng mình đêm nay sẽ đau? Nếu hắn xa như vậy mà có thể liếc mắt nhìn là biết, vậy bản lãnh của hắn cũng quá lớn đi.
Có thể là vì tin bản lĩnh của tên bác sĩ tuổi trẻ trên máy bay kia, người phụ nữ trung niên không ngờ không gọi bác sĩ nữa, mà người con gái Tiểu Âm dường như cũng có thể chịu được. Nhưng là vì Tiểu Âm bụng vẫn đau nên hai người cũng không có buồn ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Âm bỗng nhiên bò lên, vuốt bụng nói:
- A, con đã đỡ rồi, bụng không đau nữa...
Cô chỉ nói một nửa liền lập tức dừng lại, vì các cô đều nhìn thấy kim đồng hồ treo tường trên vách tường chỉ đúng hai giờ sáng. Tiểu Âm đau bụng hai giờ, không nhiều cũng không ít.
- Mẹ...
Người con gái tuổi trẻ kêu người phụ nữ trung niên một tiếng, hai người đứng nhìn nhau hồi lâu, lại một câu đều không nói. Người trẻ tuổi kia không ngờ nói toàn bộ đều là sự thật, nếu nói cái này cũng có thể đoán được, vận khí cũng quá nghịch thiên.
- Hay mẹ đem cái bùa kia đi thử một chút xem?
Tiểu Âm bỗng nhiên nảy sinh hoài nghi thật lớn đối với ý tưởng ban đầu của chính mình, cô bỗng nhiên rất muốn biết cái bùa kia có phải hữu hiệu như vậy hay không.
Người phụ nữ trung niên phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu nói:
- Còn chưa tới giờ mão, cậu ta nói phải giờ mão mới có thể, chúng ta đợi đến giờ mão vậy.
Tiểu Âm không ngờ không hề phản bác lời nói của người phụ nữ trung niên, chỉ là có chút không dám tưởng tượng gật gật đầu, trong lòng lại không biết suy nghĩ cái gì, chỉ có điều một đêm này hai người cũng không hề buồn ngủ.
Ba giờ thoáng một cái đã qua, đảo mắt chính là rạng sáng năm giờ.
Người phụ nữ trung niên cầm lấy bùa, dáng vẻ cung kính dán tại trán của mình, bà vốn định nằm xuống, miễn cho bùa bị rơi xuống, nhưng thời điểm khi bà đem bùa dán lên, bà không ngờ cảm giác được lá bùa tự động dính vào cái trán của bà.
Không đợi bà nghĩ đến việc khác, trong cơ thể bà liền dần dần nóng lên, cả người tựa hồ cũng có một loại cảm giác đau tê tê. Dường như có thật nhiều thứ mà bằng mắt thường không nhìn thấy được, bị cái bùa hút từ khắp nơi trên thân thể. Bà nhìn không thấy, nhưng bà có thể cảm giác được.
- Mẹ, như thế nào?
Tiểu Âm cũng kinh dị nhìn lá bùa không bị rơi xuống, theo bản năng lên tiếng hỏi.
Người phụ nữ trung niên không nói gì, bà lần đầu tiên cảm thấy cái loại cảm giác lười biếng thoải mái trải rộng toàn thân, bà thậm chí một câu cũng không muốn nói ra.
Nửa giờ thoáng một cái đã qua, khi bà tỉnh lại, cái bùa trên trán đã chậm rãi rơi xuống, chỉ có điều biến thành một khối tro bụi cũng không vỡ ra, mà hình dáng lá bùa không thể phục hồi như cũ.
Người phụ nữ trung niên nhìn một mảnh tro bụi trước mặt kia, nước mắt bỗng nhiên không kìm nổi mới rơi xuống. Bà hiểu rõ hơn ai khác, bệnh của bà thật sự đã được chữa khỏi. Trong thời gian 30 phút ngắn ngủn, được một tấm bùa nhìn như mê tín chữa khỏi.
Ngây người thật lâu sau, người phụ nữ trung niên mới lấy ra một cái khăn tay, thật cẩn thận bọc lại mảnh tro bụi. Bà nghe người thần y kia nói qua, tro bụi này rất độc, nhất định phải xử lý thích hợp.
- Mẹ..., thứ này thật sự biến thành tro bụi rồi, chẳng lẽ, chẳng lẽ….
Người con gái trẻ tuổi tên Tiểu Âm nhìn người phụ nữ trung niên với vẻ mặt không thể tin được, cô cảm giác thế giới của mình tựa hồ bị đảo điên rồi, những gì từng học được đó bị sự thật ở trước mặt giống như không chịu nổi một kích.
Cô nhớ tới lời người trẻ tuổi kia
- Tôi vẽ một tấm bùa trong nháy mắt là có thể trị được bệnh cho một người sống đời sống thực vật, cô không tin? Nếu tôi nói cô đêm nay trở về bụng sẽ đau hai giờ, cô cũng sẽ không tin hả?
Càng châm chọc chính là, bụng của mình thật sự đau hai giờ. Hắn nói bùa sẽ thành tro, bùa này đã thành tro rồi, chỉ có điều dì Thanh Huệ thật sự được tấm bùa trị khỏe rồi sao?
- Cảm ơn Mạc thần y, anh ta là một cao nhân chân chính, anh ta nửa giờ liền trị khỏi bệnh của mẹ, nhưng số tiền mẹ đưa cho hắn, thật sự không bằng một phần mười...
Thanh Huệ gói kỹ đống tro bụi lại, dáng vẻ cung kính nói nhỏ.
Mà Tiểu Âm nghe nói như thế cũng thì thào tự nói:
- Quả nhiên là có thể, thật sự có thể...
Bỗng nhiên cô như là nghĩ tới cái gì đấy, vội vàng nói:
- Mẹ, hắn nói có thể dùng bùa chữa khỏi người sống đời sống thực vật, bác trai đã hơn nửa năm rồi, phải đi.....
Tiểu Âm lời còn chưa dứt, người phụ nữ trung niên liền lắc lắc đầu nói:
- Loại quý nhân này không phải con muốn gặp là có thể gặp được đâu, Tiểu Âm...
Lúc này người con gái trẻ tuổi mới hiểu được lời nói của dì Thanh Huệ nói với Mông Cửu Sơn khi ở trên máy bay, cô có thể gặp được gặp được Mông Cửu Sơn là may mắn trong may mắn, như vậy thần y kia chẳng phải là may mắn trong vô số may mắn sao? Nhưng đó cũng là dì Thanh Huệ, bất cứ người nào đều sẽ không tin người trẻ tuổi kia, chính cô cũng như vậy.
Loại người có bản lĩnh này, cô không ngờ không hỏi xin hắn một tấm bùa, thậm chí còn luôn miệng nói hắn là một tên lừa gạt.
Bỗng nhiên cô nhớ việc cô bảo người nhà phong tỏa tài khoản của dì Thanh Huệ, lập tức sắc mặt biến thành vô cùng khó coi. Cô chuyện này thậm chí cũng không dám nhắc tới với dì Thanh Huệ, nếu chẳng may thần y kia đi lấy tiền, lại phát hiện chi phiếu bị phong tỏa rồi, hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Hắn khẳng định nghĩ đến kẻ lừa đảo lại chính là dì Thanh Huệ, nghĩ đến đây người con gái tuổi trẻ trong lòng thật sự là hối hận. Chính mình không biết sự tình, vì sao cứ nhất định không tin người khác?
Sơn trang Mông thị ở Thanh Cảng.
Nếu bàn về thanh danh, thậm chí biệt thự lưng chừng núi ở vịnh Thanh Tuyền của Mạc gia, sơn trang Mông thị nổi tiếng trong ngoài nước, nó sở dĩ nổi danh như vậy, là vì Mông gia được vinh dự là một trong tam đại gia tộc phong thủy ở Hoa Hạ.
Người muốn nhờ Mông đại sư xem phong thuỷ hoặc là xem tướng thì nhiều vô số kể, nhưng số người có thể được Mông đại sư ra tay giúp đỡ thì lại không có mấy người. Chỉ có nhân vật quan trọng, mới có thể mời được Mông đại sư ra tay.
Hơn nữa mỗi lần mời, đều sẽ lấy lễ tiết tôn kính nhất mà đối đãi với Mông đại sư.
Nhưng hôm nay, Mông đại sư cũng tại sơn trang Mông thị thật cẩn thận đi cùng một người tuổi còn trẻ, với thần thái kính cẩn.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 575: Thu hoạch không nhỏ
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Lúc này Diệp Mặc đứng ở khu vườn trái cây tại sơn trang hào hoa của Mông gia, nhìn gốc cây ăn quả trước mắt này, từ kích động vô cùng đến thất vọng thật sâu, hắn thậm chí không có cách nào biểu đạt tâm tình chênh lệch của mình. Bởi vì cái cây cao chưa tới ba mét ở trước mặt lại là một gốc cây 'Khổ mười năm";, nhưng bởi vì không được chăm sóc tốt nên nó đang cận kề với cái chết.
'Khổ mười năm’, ở Tu Chân giới đều là khó có thể tìm được linh quả, nằm trong ba vị thuốc chủ yếu để luyện chế Trúc Cơ Đan, cái khó tìm nhất không phải là 'Thanh Hoa Thanh Diệp thảo"; cũng không phải 'già lam hoa"; mà là 'Khổ mười năm ";, cho nên cũng đã tạo thành nguyên nhân khó chế được 'Trúc Cơ Đan’.
Một quả 'Khổ mười năm’, bán được mấy vạn linh thạch, chuyện này tuyệt đối không ngạc nhiên.
'Khổ mười năm’, rất khó trưởng thành, hơn nữa hàng năm nhiều nhất chỉ cao một cm, cây 'Khổ mười năm’ trước mắt này, cao gần ba mét, hiển nhiên đã gần ba trăm năm, là một gốc cây 'Khổ mười năm’ rất khó kiếm được.
Tiếc nuối duy nhất là, tuy rằng gốc 'Khổ mười năm’ này, một mình chiếm gần một mẫu vườn trái cây, hơn nữa nhìn thì thấy nó được chăm sóc rất là cẩn thận, nhưng linh khí tự thân nó đã dần dần tiêu tan, đang chờ chết. Cho dù Diệp Mặc muốn cứu sống gốc 'Khổ mười năm "; này cũng nhất định phải có linh thạch để bố trí Tụ Linh Trận pháp. Không cần nói đến việc Diệp Mặc không có linh thạch, cho dù có linh thạch, cũng không có khả năng lãng phí để bố trí loại trận pháp này, mà nhất định là dùng để tu luyện.
Tuy nhiên nói một cách khác, có thể nuôi sống 'Khổ mười năm ‘ở cái chỗn này đến ba trăm năm, đã không dễ dàng gì. Chứng tỏ Mông gia vẫn được đấy.
Về 'Khổ mười năm "; có một câu đồn đại, chính là 'Mười năm nở hoa, một khi kết quả, đắng ở tâm này, ngọt ở một con đường riêng’. Bởi vì ở Tu Chân giới, chỉ có chân chính bước vào giai đoạn Trúc Cơ, mới có thể tính là chân chính bước vào tu đạo. Mà muốn Trúc Cơ, ắt không thể thiếu 'Khổ mười năm’.
- Bác sĩ Mạc...
Mông Cửu Sơn thấy Diệp Mặc đứng trước cây 'Khổ mười năm’ nhìn thật lâu sau lại lắc đầu, hình dạng thất vọng, không khỏi kêu một câu.
Diệp Mặc nhìn Mông Cửu Sơn nói:
- Cây này của ông chỉ có thể sống thêm vài năm nữa thôi.
Nghe xong lời Diệp Mặc nói, Mông Cửu Sơn trên mặt lộ ra sự ảm đạm, gật đầu nói
- Đúng vậy, bác sĩ Mạc, cậu đã nhìn ra, gốc 'tương tâm quả’ này, quả thật không sống được mấy năm.
Tương tâm quả ? Diệp Mặc hơi sửng sốt, lập tức liền kịp phản ứng đây là một cách gọi khác của loài cây 'Khổ mười năm’.
Diệp Mặc gật gật đầu cũng không có để ý chỉ có điều hỏi:
- Cây này chỉ sống vài năm nữa, điều này sao các ông biết được?
- Gốc 'Tương tâm quả’ này là do tổ tiên nhà chúng tôi truyền xuống đấy, bởi vì rời khỏi nơi sinh trưởng của nó nhiều nhất chỉ sống được ba trăm năm, mà chỉ còn có vài năm nữa là gốc 'Tương tâm quả’ sẽ được ba trăm năm tuổi.
Mông Cửu Sơn có chút thương cảm nói, gốc 'Tương tâm quả’ này, đối với Mông gia bọn họ rất quan trọng. Thương cảm của ông ta không chỉ bởi vì vận mệnh của 'Tương tâm quả’ đã tới, mà cũng bởi vì Mông Cửu Sơn ông cũng chỉ có thể sống thêm hai tuần lễ nữa thôi.
- Ồ, rời khỏi nơi sinh trưởng? Chẳng lẽ gốc 'Tương tâm quả’ này vốn không phải do tổ tiên Mông gia trồng ư? Nếu như vậy các ông đã làm thế nào để nó có thể sống được ba trăm năm?
Diệp Mặc trong mắt lộ ra kỳ quái, ở một trang viên vùng ngoại thành, có thể làm cho 'Khổ mười năm’, loại linh dược này sống nhiều năm như vậy, coi như là một kỳ tích rồi, thậm chí trong lúc này lại di dời qua một lần.
- Đúng vậy, năm đó tổ tiên Mông gia chúng tôi phát hiện ra loại cây Tương tâm quả này, thời điểm đó 'Tương tâm quả’ cao chưa tới ba mươi phân, nhưng tổ tiên lại đồng thời đào đi bùn đất phía dưới khoảng một thước…
Lời nói của Mông Cửu Sơn đã khiến Diệp Mặc hiểu tại sao ở đây đào nhiều đất đi như vậy, việc kia chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến 'Khổ mười năm’ đã cao ba mươi phân, trưởng thành, thời gian tăng lên, bùn đất và hỗn hợp xung quanh tạo thành, hơn nữa được chăm sóc cẩn thận mới không bị chết. Chỉ có điều trải qua nhiều năm như vậy, cây này sớm đã hút sạch chất dinh dưỡng trong đất mẹ, lúc này mới héo rũ như vậy.
Quả nhiên Mông Cửu Sơn nói
- Thời điểm chúng tôi dời cây đến Hongkong trồng, lại đào một khoảng đất hơn hai mươi thước. Rất gian nan khi dùng thuyền vận chuyển đến nơi này, cho dù là như vậy, vẫn không thể bảo vệ gốc 'Tương tâm quả’ này.
Diệp Mặc nghe đến đó trong lòng bỗng nhiên vừa động, hắn đột nhiên mở miệng hỏi:
- Tổ tiên của ông phát hiện 'Tương tâm quả’ là ở nơi nào?
Nghe xong Diệp Mặc hỏi, Mông Nguyên Sơn hiện lên vẻ ngượng nghịu.
Diệp Mặc vừa thấy liền hiểu được Mông Cửu Sơn khôn muốn nói, liền lập tức nói:
- Tôi có thể giúp Mông gia các ông trị hết bệnh, tôi chắc chắn làm được, chỉ cần ông đồng ý nói ra 'Tương tâm quả’ này vốn được trồng ở đâu.
'Khổ mười năm’ sẽ sống tại nơi có linh khí khá đầy đủ, cho dù nơi đó đã không có 'Khổ mười năm "; nhưng nếu linh khí sung túc, tu luyện cũng là có thể đấy.
Đối với cái bệnh này của Mông gia, Diệp Mặc đã hiểu được một ít, là tổ tiên Mông gia năm đó dùng 'Khổ mười năm’ có sai sót mà tạo thành.
'Khổ mười năm’, không phải là không thể sử dụng với mật ong, nhưng nếu 'Khổ mười năm"; linh khí không đủ thì tốt nhất vẫn là luyện chế thành thuốc dùng. Nói cách khác đối với một người thường không qua tu luyện, tuy rằng có thể khinh thân kiện thể, thanh thần bổ não, nhưng lại rất dễ dàng tạo thành linh khí không thể hấp thu, trực tiếp chặn sức sống. Đương nhiên nếu như linh quả có linh khí sung túc, bình thường đều sẽ không phát sinh tình huống chặn sức sống, không thể hấp thu sẽ tự động đọng lại trong người, dần dần sẽ được hấp thu, hoặc là chậm rãi tràn đi.
Mông gia cũng là vì linh khí của 'Khổ mười năm’ thiếu thốn, cho nên mới thân thể cường tráng hơn, nhưng sức sống lại bị chặn. Một khi vượt qua cửa ải này, có thể sống đến trăm tuổi cũng không thấy ngạc nhiên. Nhưng thứ sức sống này rất khó nói rõ, nếu chặn giáp, ngay cả thân thể dồi dào sức khoẻ, cũng không thể sống sót.
Đương nhiên cũng có thể lựa chọn không ăn loại 'Khổ mười năm"; này, nhưng cho dù không ăn 'Khổ mười năm"; cũng phải chờ tới ba đời sau, linh khí trong cơ thể hoàn toàn tiêu tan mới có thể sống qua sáu mươi. Loại ảnh hưởng này chủ yếu là nam giới trong Mông gia, bởi vì nam giới thuần dương, đối với phụ nữ đương nhiên cũng có ảnh hưởng, chỉ có điều kém hơn.
Nếu 'Khổ mười năm’ không bị héo rũ, Diệp Mặc đối với bệnh này cũng là khó khăn. Nhưng nếu 'Khổ mười năm’ đã héo rũ rồi, hắn chỉ cần làm tiêu tán linh khí trở ngại sức sống của Mông gia là được. Dù sao về sau Mông gia cũng không có 'Khổ mười năm’ có thể ăn rồi.
- Đa tạ Mạc thần y rồi.
Mông Cửu Sơn đợi những lời này của Diệp Mặc, hiện tại câu nói được tương truyền đã mấy trăm năm rồi, cũng không có người Mông gia tìm được chỗ đó, bây giờ nói ra cũng không có cái gì.
- Năm đó, tổ tiên Mông gia tôi tại chỗ đó phát hiện hai gốc 'Tương tâm quả"; trong đó một gốc cây đã gần năm mét rồi...
Diệp Mặc trong lòng chấn động, thốt lên nói:
- Hai cây?
Nhưng trong lòng của hắn cũng là nhất thời kinh đào, trong đó một gốc cây đã có năm mét rồi, hơn nữa hiện tại ba trăm năm trôi qua, vậy không phải nói một gốc cây kia đã là tám trăm năm rồi ư? 'Khổ mười năm"; tám trăm năm, Diệp Mặc trong lòng nhất thời nóng lên. Nếu loại 'Khổ mười năm’ có năm tuổi này nằm trong tay hắn, quả thực là quá tốt.
Nếu là có một cây 'Khổ mười năm’ tám trăm năm, trái bán đi ở Tu Chân giới, quả thực là mấy trăm nghìn linh thạch nha.
Mông Cửu Sơn đã nhìn ra Diệp Mặc rất có hứng thú đối với 'Tương tâm quả, tiếp tục nói:
- Đúng vậy, năm đó năng lực tổ tiên tôi chỉ có thể đem gốc cây ba tấc này mang đi, vốn định qua một thời gian ngắn trở về lấy thêm gốc cây lớn kia nữa, nhưng vẫn không có tìm được. Cái chỗ kia ở chỗ sâu trong dãy Hoành Đoạn sơn Mạch Vân hải, tổ tiên nói nơi đó có một Bắc Đẩu Thất Tinh thiên nhiên. Nhưng mấy đời Mông gia chúng tôi tìm hơn hai trăm năm cũng không có tìm được.
Diệp Mặc đã bình tĩnh trở lại, bất kể như thế nào hắn đều phải mau chân đến xem nơi 'Khổ mười năm’ này sinh trưởng. Nghe đến đó hắn giọng điệu bình tĩnh nói:
- Được, nếu như vậy, ông hãy tường thuật lại một lần truyền thừa tướng thuật của Mông gia, tôi xem vấn đề nằm ở chỗ nào.
Diệp Mặc đã biết vấn đề ra ở chỗ nào, nhưng giúp Mông gia trị một bệnh không tiện nói ra như vậy, thu chút lợi tức cũng không là gì. Cho nên mới bảo Mông Cửu Sơn thuật lại tướng thuật một lần.
Mông Cửu Sơn lại không có hoài nghi, ông ta biết nếu muốn học dịch thuật của Mông gia cũng không phải là nói một lần sẽ học được. Bởi vì dịch thuật của Mông gia có rất nhiều danh từ chuyên nghiệp, đều cần từng chữ từng chữ giải thích, đôi khi một chữ có thể phải giải mất một ngày cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa ông ta cũng cho rằng Mông gia sống lâu chỉ có điều hạn chế đến giáp, có quan hệ với tướng thuật, giống như người khác nói gặp trời ghét.
Mà Diệp Mặc có thể dùng bùa cứu người, chứng minh hắn không chỉ là một bác sĩ, hắn xuất thân ẩn môn, rất có thể là một ẩn môn tu thuật.
Dịch thuật của Mông gia không phải rất dài, tổng cộng chưa tới mười ngàn chữ, điều khiến Diệp Mặc kinh hãi chính là, dịch thuật của Mông gia không ngờ là thứ tu chân thứ hai mà hắn đã gặp ở Địa Cầu, thuật ngữ chuyên nghiệp bên trong và danh từ đối với Diệp Mặc mà nói đương nhiên không có chút khó khăn nào, có thể nói hắn lý giải còn sâu hơn nhiều so với Mông Cửu Sơn. Chỉ có điều dịch thuật này chỉ tu dịch toán và bói toán, không tu chân khí mà thôi.
Nhưng bản dịch số này còn mang lại cho Diệp Mặc nhiều chỗ có lợi hơn so với cuốn sách mà hắn gặp được ở Cửu Nguyệt Quan, Diệp Mặc từ nơi bản dịch số này hiểu được rất nhiều thứ. Thậm chí kết hợp tu luyện của hắn, tìm được càng nhiều chỗ tương đồng, chỉ cần đi về đóng cửa tĩnh tâm, nhất định có điều đột phá.
Lần này đến không uổng phí, Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ.
- Được, tôi đã hiểu được, hiện tại gọi tất cả nam giới của Mông đến đây. Tôi giúp mọi người trị loại bệnh này ra.
Bởi vì 'Khổ mười năm’ của Mông gia đã không thể sống, cho nên Diệp Mặc không cần nhắc nhở Mông gia không nên ăn loại trái cây này nữa.
Thấy Diệp Mặc chịu ra tay, Mông Cửu Sơn trong lòng đương nhiên là mừng rỡ. Tuy nhiên nam giới Mông gia quả thật không nhiều lắm, chỉ sáu người, Diệp Mặc không tốn bao nhiêu thời gian đã tiêu tán hoàn toàn linh khí tích tụ trong cơ thể bọn họ. Về phần phụ nữ Mông gia, Diệp Mặc mở một phương thuốc, bảo chính bọn họ đi nấu thuốc.
Tuy rằng Mông Cửu Sơn cuối cùng vẫn lấy ra một tấm chi phiếu lớn, nhưng Diệp Mặc vẫn cự tuyệt như cũ. Số tiền trong tấm chi này mặc dù nhiều, nhưng với hắn mà nói cũng không đáng vào đâu. Hơn nữa thứ hắn nhận được ở chỗ Mông Cửu Sơn thật sự là không ít, làm trễ nãi thời gian một ngày, hắn không ngờ thu hoạch được nhiều như thế, điều này làm cho hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
- Quả nhiên là một cao nhân...
Mông Cửu Sơn thấy Diệp Mặc không chút lựa chọn cự tuyệt chi phiếu hơn mười triệu của ông ta, nhưng trên máy bay lại muốn ba triệu của người phụ nữ kia, điều này làm cho cách nhìn của ông ta đối với Diệp Mặc đã thay đổi. Ông ta cũng không biết, ưu đãi lớn nhất đã bị Diệp Mặc mang đi.
- Ở chỗ sâu trong dãy Hoành Đoạn sơn Mạch Vân hải, Bắc Đẩu Thất Tinh...
Tại sao nơi vào kia lại giống như nơi Lạc Huyên từng nói? Diệp Mặc một bên thì thào tự nói, một bên rất nhanh tiếp cận Lạc Nguyệt Thành.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 576: Lực lượng thâm hậu, chuẩn bị di chuyển.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Thành phố Kinh gần Vladivostok của Nga, cũng cách phía Bắc Triều Tiên không xa, thuộc vùng biên giới của Trung Quốc dù không phải là mùa đông nhưng có rất nhiều băng tuyết đóng lại thành núi cao huống chi là vừa mới qua tết âm lịch truyền thống của Trung Quốc.
Tuy mới chỉ là đầu tháng ba mùa xuân nhưng thành phố Kinh vẫn đầy những bông tuyết rơi xuống, phần lớn những người dân thành phố Kinh lúc này đều chỉ ngồi trong nhà sưởi ấm hoặc mở điều hoa rồi ngồi xem ti vi. Núi Nga Mi là nơi cao nhất của thành phố Kinh. Tuy nó và núi Nga Mi ở Tứ Xuyên cùng tên với nhau nhưng thực ra lại khác nhau. Hàng năm núi Nga Mi đầy tuyết phủ, ngoài các nơi khác và cùng thời gian đặc thù ra thì về cơ bản không nhìn thấy màu xanh.
Mà lúc này, tại một thôn trang của núi Nga Mi của thành phố Kinh lại có một người con gái trẻ tiều tụy đang vất vả trên đường. Nhìn dáng vẻ cô khó nhọc như vậy là đang muốn đi vào đâu đó trong thôn trang nghỉ ngơi một chút
Nhưng cái bụng dưới khiến cô đi lại có chút vất vả. Đôi chân của cô rõ ràng là không còn chút sức lực gì cả. Cuối cùng cô không cẩn thận, dẫm phải một hòn đá băng tuyết tích tụ lâu ngày nên bị trơn mà ngã xuống đất.
Lúc ngã trên mặt đất, cô lấy tay để bảo vệ cho bụng của mình. Muốn cố gắng đứng lên nhưng cô lại thất bại một lần nữa.
Tuyết càng rơi càng lớn, trên cái con đường nhỏ như thế này không nhìn thấy một bóng người, chỉ có một người con gái đang bị ngã bên đường.
- Ôi, sao lại cón một người ngã trên tuyết như thế này chứ.
Một đạo cô mang theo một chiếc túi rất to nhưng lại đi rất nhanh trên con đường đầy tuyết.
Cô nhìn thấy người con gái nằm trên đất liền vội dang tay nâng cô dậy. Nhìn thoáng qua người con gái mà mình đang nâng, cô kinh ngạc thốt lên một câu:
- Một cô gái thật thanh tú, không phải là người bản địa. Á, hình như còn mang bầu? Không phải, cô ta còn tu luyện cổ võ nữa, chỉ là bị thương nghiêm trọng thôi.
Không kịp xem tỉ mỉ vết thương của người con gái đó, người đạo cô này mau chóng ôm cô vào trong lòng, lại vác cái bao to kia lên người, đi nhanh theo dọc núi Nga Mi. Tốc độ còn nhanh gấp ba lần lúc trước.
Lần trước sau khi mang vài thứ về giao cho Hư Nguyệt Hoa, Diệp Mặc lại bắt đầu đóng cửa tu luyên. Trong lúc hắn từ dịch thuật của Mông gia tìm thấy một vật vô cùng thích hợp cho hắn, nháy mắt một cái đã qua vài tháng rồi.
Nhưng hôm nay, Diệp Mặc không thể tập trung trí lực lại. Hắn cứ cảm thấy có cái gì đó bực bội và bất an. Diệp Mặc đứng lên, kiểm tra lại một chút tu vi, đã luyện được tới trung kỳ tầng năm rồi. Có thể tiến thêm được một chút nữa rồi nên hắn thấy rất hài lòng.
Diệp Mặc vừa ra ngoài đám người Hư Nguyệt Hoa và Hứa Bình đi tới rất nhanh. Ninh Khinh Tuyết đi đầu tiên đến bên cạnh Diệp Mặc. Lần trước sau khi Diệp Mặc trở về đem đồ giao cho Hư Nguyệt Hoa liền đóng cửa cho nên ngay cả Ninh Khinh Tuyết cũng không nói được mấy câu. Nếu Ninh Khinh Tuyết qua đầu tiên thì trong lòng Diệp Mặc dần tĩnh lại một chút. Có lẽ là rất nhớ thương nàng.
Tuy trên thực tế Lạc Nguyệt là do Ninh Khinh Tuyết và Hư Nguyệt Hoa cùng quản lý nhưng bây giờ, khi Diệp Mặc đi ra, đám người Hư Nguyệt Hoa vẫn phải báo cáo với hắn một chút.
Lương Tuấn, Lục Na còn có Ân Tư, Ân Gia, La Đông Thanh và những người khác đều đã đến Lạc Nguyệt, hơn nữa Diệp Tử Phong cũng đã tới. Nhưng trong Diệp gia thì chỉ có Diệp Tử Phong và Diệp Lăng qua, những người còn lại thì đều không tới.
Điều này khiến Diệp Mặc lấy làm lạ. Hắn nhìn Diệp Tử Phong đầu tiên rồi hỏi:
- Tử Phong, sao em lại đến đây. Em đến đây thì Diệp Gia ở Yến Kinh sẽ làm thế nào?
- Anh, chúng ta là anh em. Em biết ông nội nói cũng đúng nhưng bây giờ, khi Lạc Nguyệt gặp khó khăn, em lại trốn ở Yến Kinh. Chờ Lạc Nguyệt qua khó khăn em lại quay về. Như thế thì sao coi là anh em được chứ. Anh em thì phải cùng chung hoạn nạn chứ không phải chỉ cùng hưởng phúc. Ngay cả Diệp Lăng cũng biết đường tới đây thì sao em lại có thể lui lại phía sau được chứ.
Lời nói của Diệp Tử Phong khiến Diệp Mặc cảm động vô cùng tuy hắn biết hắn và Diệp Tử Phong không có quan hệ máu mủ nhưng trong lòng hắn đã coi Diệp Tử Phong như anh em ruột rồi.
Sau đó toàn bộ quản lý của Lạc Nguyệt đều đi tới đại sảnh họp bàn tình hình của công ty dược Lạc Nguyệt. Tất cả năng lực tự bảo vệ của Lạc Nguyệt tự chuẩn bị cho tới lúc này và sự chịu đựng của người dân đã tới cực điểm rồi.
Bởi vì Diệp Mặc rất ít khi tham dự họp trong đây cho nên Hư Nguyệt Hoa và những người khác đã phát triển mạnh mẽ kế hoạch mua vũ khí dự trữ cho Lạc Nguyệt, sau đó phát triển hệ thống phòng ngự trên không và hệ thống tấn công trên biển.
Lạc Nguyệt có tiền. Mấy xưởng làm thuốc đã bắt đầu thu thập tất cả các loại tiền. Một lượng tài chính lớn chảy vào Lạc Nguyệt. Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là sao dược phẩm Lạc Nguyệt phát triển lớn thế nào, lời bao nhiêu là tiền, sao không lên sàn giao dịch. Nếu muốn mua sản phẩm Lạc Nguyệt, thì được thôi, nh muốn mua cổ phiếu của Lạc Nguyệt thì chắc không có cửa.
Vì Lạc Nguyệt có tiền nên về cơ bản có thể thu mua vũ khí đạn dược, bắt đầu tìm kiếm đạn dược của các cường quốc hợp tác mà những loại vũ khí này cứ có tiền là sẽ ùn ùn đổ về.
Nhưng không phải là vũ khí nào Lạc Nguyệt cũng đều đã mua, đầu tiên cần phải thừa nhận Lạc Nguyệt là một chính phủ độc lập, sau đó mới có thể đàm phán giao dịch. Điều đầu tiên này của Lạc Nguyệt khiến phần lớn các nước vũ khí đạn dược phải dừng lại.
Mỹ, Nga, Đức, Pháp, Anh đều là những cường quốc vũ khí. Nước Mỹ không thể thừa nhận sự độc lập của Lạc Nguyệt, càng không có khả năng bán ra vũ khí đạn dược cho Lạc Nguyệt. Họ chỉ có điều là làm cho Lạc Nguyệt phát triển, chờ đợi dược phẩm Lạc Nguyệt sinh sôi nảy nở chứ sao có thể cấp cho Lạc Nguyệt vũ khí đạn dược để sau này lại quay ra đánh họ được chứ.
Đức, Pháp, Anh lại là thành viên của NATO. Bọn họ cũng biết suy nghĩ của nước Mỹ. Tuy rất muốn kiếm được số tiền này nhưng cũng không thể tùy tiện qua mặt của bề trên được.
Nhưng nước Nga thì không cho như vậy. Lúc đầu khi nước Nga còn là Liên Xô, bọn họ không theo nước Mỹ. Khi quân lính chiến đấu bị thu, thì dùng vũ khí hạt nhân để áp chế người Mỹ không dám nhúc nhích.
Bây giờ tuy trên lĩnh vực quân sự, Nga không còn dám liều lĩnh nữa, nhưng lại phát triển toàn diện. Có thể nói là khả năng chiến đấu không hề giảm sút. Trong khi Đức và Anh còn đang chần chừ thì họ không hề do dự công nhận sự độc lập của Lạc Nguyệt, sau đó đem vũ khí bán cho Lạc Nguyệt.
Nguồn ngoại hối rơi vào túi của Nga, một lượng lớn máy bay chiến đấu, tàu ngầm hạt nhân, xe tăng và trang bị vũ trang tiến vào Lạc Nguyệt.
Nước Đức nhìn lượng lớnro tiến vào Nga thì đứng ngồi không yên. Bọn họ không thể tưởng tượng được rằng Lạc Nguyệt nhỏ bé lại có năng lực lớn như vậy. Vũ khí cứ từng đợt ào ào tràn về, nhưng việc công nhận sự độc lập của Lạc Nguyệt thì với họ mà nói cũng có chút khó khăn.
Nước Mỹ liền lập tức đứng ra khiển trách nước Nga. Bọn họ cho rằng Nga làm cho thế giới trở lên không hài hòa. Nhưng Nga mau chóng phản bác. Bán vũ khí lớn nhất thế giới là nước Mỹ. Mọi người chỉ trích Nga thế còn Mỹ thì sao?
Nước Mỹ thì có những khó khăn không thể nói ra được. Nếu nói trước khi Nga bán vũ khí cho Lạc Nguyệt thì họ là đệ nhất buôn bán vũ khí. Nhưng bây giờ thì chắc chắn không phải. Lượng vũ khí đạn dược Lạc Nguyệt yêu cầu lớn hơn nhiều so với sự phỏng đoán của mọi người. Thậm chí còn vượt xa ý nghĩ của tất cả.
- Anh, chúng ta bây giờ đã có vũ khí hạt nhân kiểu mới. Uy lực bùng nổ chúng ra đã bắt chước rồi, chắc chắn sẽ không có quốc gia nào sánh bằng. Hơn nữa hệ thống tên lửa đạn đạo có thể tự do mà tiến vào châu Mỹ, thậm chí ta còn có thể đem tên lửa có đầu đạn hạt nhân vào tận bàn ăn của chúng.
Diệp Tinh đắc ý nói.
Anh ta là có lý do đắc ý của riêng mình. Ban đầu tài chính sung túc nhưng nhân lực lại không đủ. Diệp Mặc bỗng mang về một đội ngũ hàng trăm chuyên gia, thậm chí những tài liệu khoa học mới nhất. Hắn không tạo ra một chút thành tích mà thực sự là rất nhiều.
Diệp Mặc gật gật đầu, hắn rất hài lòng. Đối với năng lực của Diệp Tinh hắn rất tin tưởng. Những thứ kia chỉ nhìn qua tư liệu thôi đã biết là những người bình thường khó có thể làm ra được kể cả là người nước Mỹ.
- Diệp Tinh nói không sai. Thực ra thu hoạch lớn nhất của chúng ra là động cơ phản ứng hạt nhân. Tôi khẳng định rằng với tính năng tuyệt đối này chúng ta có thể vượt qua tất cả. Chỉ là vì chúng ra có ngành sản xuất hơi kém. Nếu không phải là lần trước chú có thể mang về vài cỗ máy và hệ thống máy tính lớn thì động cơ này của chúng ta hoàn toàn không có tác dụng gì.
Hứa Bình gật đầu nói.
- Nga cấp cho chúng ra những thứ không được tốt lắm thì tốt nhất chúng ta hãy tự làm ra những loại mới. Chỉ cần cho tôi thời gian ba năm, tôi chắc chắn rằng Lạc Nguyệt sẽ trở thành trung tâm khoa học kỹ thuật lớn nhất thế giới.
Diệp Tinh ngạo nghễ nói.
- Phát triển vũ khí đạn dược chỉ là một biện pháp, không phải là mục đích. Vũ khí đạn dược tuy kiếm được nhiều tiền nhưng chúng ta còn phải tìm kiếm rất nhiều thứ. Hiện tại số nhân khẩu của Lạc Nguyệt còn qua ít. Tới khi chúng ta có mấy trăm vạn nhân khẩu thì chúng ta có thể hoàn toàn tự lập rồi.
Diệp Mặc biết rằng Diệp Tinh rất có bản lĩnh, không phải quốc gia nào cũng có người tài giỏi như Diệp Tinh.
Chỉ cần cho cậu ta thời gian, cậu ta có thể tạo ra các loại vũ khí khoa học. Chỉ có điều người của Lạc Nguyệt giờ ít quá.
Hư Nguyệt Hoa gật đầu, ngắt lời nói:
- Rât nhiều thợ giỏi của Lạc Nguyệt đều muốn nhà mình dời tới đây. Hiện tại người của Lạc Nguyệt có gần hai trăm nghìn người rồi. Ngoài người Hoa ở sáu thành ra còn có một vài người ở quốc gia khác tới, về cơ bản ai đến chúng ta cũng không từ chối. Đồng thời chúng ta sẽ làm các chuyến bay ở những quốc gia đó. Miễn phí cho những người muốn đi tới Lạc Nguyệt.
- Được, nếu như vậy thì sẽ đem công ty dược Lạc Nguyệt ở Lưu Xà tới đây luôn. Cũng tới lúc đó rồi. Tôi đoán bọn họ cũng đã nhẫn nại lâu rồi.
Diệp Mặc vui mừng, sự phát triển của Lạc Nguyệt thật là nhanh. Bây giờ cứ coi như nước Mỹ muốn động thủ cũng cần phải cân nhắc một chút. Không biết nếu nước Mỹ biết cái họ cần chỉ là thời gian. Lạc Nguyệt phát triển nhanh như vậy trong lòng họ chắc cũng hối hận lắm.
- Một khi chúng ra di chuyển xong công ty dược Lạc Nguyệt rồi, nước Mỹ nhất định sẽ có phản ứng. Bọn họ có thể sẽ tấn công Lạc Nguyệt đầu tiên, chiếm đồ đạc của chúng ra. Chúng ra cần phải chuẩn bị tốt cho chiến tranh.
Hư Nguyệt Hoa cũng đã tính đến chuyện dời Lạc Nguyệt đi. Nhưng cô là người quản lý Lạc Nguyệt thực tế, rất nhiều việc cô cần phải nghĩ sâu hơn so với những người khác.
Lúc này Lạc Nguyệt không còn giống như lúc đầu nữa. Bọn họ chẳng những có hệ thống phòng ngự mà còn có cả hệ thống làm nhiễu sóng ra đa, hệ thống định vị. Có lẽ hệ thống làm nhiễu sóng sẽ phá hủy rất nhanh các mục tiêu công kích. Đó chính là nguyên nhân mà Lạc Nguyệt càng cố gắng hơn.
Diệp Mặc đột nhiên đứng lên, nói với mọi người:
- Chúng ra hãy đưa toàn bộ dược phẩm Lạc Nguyệt tới và cả những người ở Lưu Xà nữa. Lạc Nguyệt chúng ra đã vượt qua con số hai trăm nghìn người và đồng thởi tuyên bố 200 hải lý hải vực xung quanh lãnh thổ là lãnh hải của Lạc Nguyệt…
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 577: Muốn chiến tranh lại còn muốn kiếm được nhiều tiền
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Hư Nguyệt Hoa có chút lo lắng nói:
-Hiệp ước của Liên Hợp Quốc về biển đảo đã quy định phần lãnh hải không được vượt quá 200 hải lý, chúng ta làm như vậy, chẳng khác gì tạo cớ cho nước Mỹ khai chiến sao?
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
-Lãnh hải vượt quá 200 hải lý không chỉ có một mình chúng ta đâu, rất nhiều nước khác cũng đã vượt quá 200 hải lý. Lạc Nguyệt Thành của chúng ta không giống như vậy, ba phía đều là biển, nhất định phải mở rộng thêm lãnh hải, sức mạnh quân sự của chúng ta sau này chủ yếu dựa vào hải quân. Cho dù chúng ta không đụng đến một tấc lãnh hải, thì bọn chúng vẫn đụng đến chúng ta thôi, thế nên...
Diệp Mặc thoáng nhìn nét mặt của những người đang ngồi ở đây, rồi nói tiếp:
-Lúc công ty dược Lạc Nguyệt đến Lạc Nguyệt Thành, chúng ta phải ngay lập tức tiến hành thử nghiệm bom nguyên tử, tôi muốn cho những tên đó sáng mắt ra. Điều mà tôi muốn nói là bất luận như thế nào dù là lãnh thổ hay lãnh hải của ta, thì đều do ta quyết định.
-Được, cứ như vậy đi, tôi là người đầu tiên ủng hộ anh, thành chủ.
Hoàng Ức Niên kích động đứng dậy, lời nói của Diệp Mặc đã chạm đến tận cõi lòng của anh ta, dám động đến nơi của chúng ta, chúng ta sẽ cho bọn chúng phải sáng mắt ra.
Lúc trước anh ta không đồng ý động thủ với Hoa Hạ, bị hải quân Mỹ loại bỏ, bây giờ anh ta lăn lộn vào sinh ra tử với Lạc Nguyệt Thành. Hải quân của Lạc Nguyệt Thành thành lập chưa đến một năm, nhưng đã có những hạm đội khổng lồ, hơn nữa việc đầu tiên cũng là việc quan trọng nhất của Lạc Nguyệt Thành, đó chính là việc xưởng đóng tàu của Lạc Nguyệt Thành đã chế tạo xong tàu sân bay đầu tiên
Lạc Nguyệt không có dây chuyền sản xuất máy bay, cũng không có dây chuyền sản xuất xe tăng, thậm chí dây chuyền sản xuất súng trường cũng không có. Nhưng bọn họ có một dây chuyền sản xuất cũng là dây chuyền quan trọng nhất, chính là xưởng đóng tàu Lạc Nguyệt, mà sản phẩm đầu tiên của xưởng đó chính là tàu sân bay. Đây chính là thứ Diệp Tinh mang đến, lúc đầu anh ta ở “Bắc Sa” đã thiết kế ra động cơ hạt nhân cho tàu sân bay.
Vốn dĩ lúc đầu sản phẩm đầu tiên của xưởng đóng tàu Lạc Nguyệt là một con tàu kiểm tra, nhưng vì Diệp Mặc đã đem về rất nhiều tài liệu nghiên cứu khoa học và nhân viên kỹ thuật, thậm chí là còn có cả những cỗ máy hết sức hiện đại, thế nên Diệp Tinh và Hư Nguyệt Hoa lập tức làm việc với nhau, cam kết sẽ trả lương cao cho công nhân để đẩy nhanh tiến độ, đồng thời Diệp Tinh còn đích thân chỉ đạo, bắt đầu chế tạo tàu sân bay đầu tiên của xưởng rồi chế tạo tiếp đến chiếc thứ hai thứ ba...
-Đương nhiên rồi, chúng ta có hệ thống phòng thủ trên không với những máy phá sóng tiên tiến nhất, chỉ sợ bọn chúng không dám đến thôi.
Diệp Tinh đắc ý nói.
Diệp Mặc đưa tay lên ra hiệu cho Diệp Tinh không nói nữa:
-Tuy rằng ở một số lĩnh vực chúng ta đã đạt được tiến bộ lớn, nhưng khả năng quân sự của chúng ta thực sự vẫn còn kém rất xa nước Mỹ, trước mắt vẫn không phải là đối thủ của bọn chúng. Nhưng chỉ cần chúng ta có thể uy hiếp được bọn chúng, thì chúng ta có thể ra điều kiện. Chúng ta không thể chủ động gây sự trước, ít nhất là cho đến bây giờ, bởi chúng ta vẫn chưa thể làm được chuyện này.
Hư Nguyệt Hoa gật gật đầu
-Chúng ta chỉ có thể cầm quân bài tốt nhất để đọ thực lực với kẻ khác mà thôi, ai mà biết được bọn chúng còn có quân bài ghê gớm chưa lật nào chứ. Cho nên chúng tôi đồng ý với lời thành chủ nói, bây giờ chúng ta vẫn chưa là đối thủ của nước Mỹ được. Huống hồ bọn chúng còn có rất nhiều đồng minh, một khi đánh nhau người giúp chúng ta sẽ không nhiều, thậm chí là không có, phần lớn đều sẽ đi giúp bọn chúng.
-Đánh thì nhất định phải đánh rồi, chỉ có điều là đánh thành cái gì, thì bây giờ chúng ta đều không biết. Hơn nữa mặc dù hiện tại mấy nhà máy thuốc của chúng ta đều kiếm được tiền, nhưng một khi đánh nhau rồi, chắc chắn sẽ gây ra tổn thất rất lớn, vậy nên chúng ta phải có chiến lược tích trữ lâu dài, chuyện này vô cùng quan trọng...
Diệp Mặc trầm ngâm nói, hắn biết thời gian giành cho Lạc Nguyệt quá ngắn, nếu như được thêm vài năm nữa, thì nước Mỹ chỉ là một hòn đá cuội bỏ đi mà thôi.
Tàng Gia Nghiêm tiếp lời:
-Trước mắt chúng ta nên chuẩn bị một lượng lớn lương thực và những đồ dùng thiết yếu, ngoài ra còn rất nhiều nhà máy đang đi vào vận hành, còn cả vùng nuôi trồng của chúng ta cũng vẫn chưa đi vào khuôn khổ.
Diệp Mặc khoát tay ngắt lời:
-Lương thực là thứ quan trọng nhất cần phải được chuẩn bị đầy đủ, bây giờ những thứ mà chúng ta làm ra được đương nhiên là không đủ dùng. Theo tôi thấy một khi chiến tranh nổ ra, chúng ta phải nghĩ cách làm sao có thể kiếm tiền được ngay trong cuộc chiến đó, chúng ta đất chật người ít, không thể để tiêu hao bất cứ thứ gì.
-Kiếm tiền trong chiến tranh? Bình thường chiến tranh nổ ra đều là những kẻ đứng ngoài kiếm được lợi nhuận, làm sao chúng ta kiếm được tiền?
Diệp Tử Phong ngắt lời.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
-Chuyện này cũng không hẳn là như thế, hệ thống sóng điện tử phá sóng của chúng ta là thứ tốt nhất thế giới, trước mắt chắc sẽ không có người nào sánh được. chúng ta có thể xuất khẩu thứ này, cho dù tôi chưa từng trải qua chiến tranh hiện đại, thì tôi cũng có thể biết được thứ quan trọng nhất trong chiến tranh hiện đại đó chính là tầm xa và chuẩn xác. Có một hệ thống sóng điện tử phá sóng lớn như vậy, nếu như cộng thêm một hệ thống GPS nữa thì chính là ác mộng với những cường quốc chuyên ỷ lại vào hệ thống điện tử.
- Chúng ta ít người, mặc dù rơi vào hoàn cảnh khó khăn, nhưng trong chiến tranh hiện đại chuyện đó cũng không là gì, việc chúng ta cần làm đó là phá sóng công kích bọn chúng, sau đó định vị. Chỉ cần hệ thống phá sóng và hệ thống định vị của chúng ta được như lời Diệp Tinh nói, thì chúng ta có thể kiếm tiền được rồi.
Diệp Tinh lập tức không đồng ý, anh ta vội vàng đứng dậy nói:
-Sư huynh, anh có thể nghi ngờ sức hấp dẫn của em đối với phụ nữ, nhưng anh không thể nghi ngờ khả năng chế tạo sản phẩm của em. Đợi đến lúc chúng ta có dây chuyền sản xuất máy bay, em sẽ sản xuất ra một hệ thống phá sóng máy bay tốt nhất thế giới.
Lời Diệp Mặc nói tất cả những người ngồi đây đều đã hiểu, chính là mang những sản phẩm mình làm được thử nghiệm trong cuộc chiến tranh lần này, sau đó, bán ra cho các nước khác. Có thể tưởng tượng. Hệ thống phá sóng của Lạc Nguyệt hoàn toàn có thể chặn đạn pháo của Mỹ đồng thời còn có thể công kích ngược lại, đúng là không thể không khen ngợi.
Biết được ý tưởng của Diệp Mặc, Diệp Tinh lại vội vàng lắc đầu nói:
-Hệ thống phá sóng điện tử này chỉ có thể đặt ở Lạc Nguyệt, không thể bán ra cho người khác được. Hệ thống quấy rối điện tử và hệ thống định vị là một sản phẩm hủy diệt, mặc dù phạm vi của chúng là trong vòng 1000km thì không có bất cứ vũ khí nào có thể lọt được vào Lạc Nguyệt, nhưng năng lượng mà nó dùng thì rất khủng khiếp...
-Cậu dùng “Tinh Thạch Cực Năng”?
Diệp Mặc lập tức hiểu ra ý của Diệp Tinh, chẳng trách Diệp Tinh không hề để ý đến chuyện nước Mỹ tấn công, cái thằng này đến “Tinh Thạch Cực Năng” nó cũng dùng mất rồi còn đâu. Cái này để dùng cho “Không Quỳ”. Với loại năng lượng khủng khiếp đó, thì còn sợ tấn công gì nữa.
Diệp Tinh cười khổ sở,
-Em cũng hết cách rồi, nếu như không chế ra thứ đó, thì em không tài nào ngủ được, nước Mỹ hùng mạnh không phải là thứ mà chúng ta phát triển trong một hai năm là có thể đuổi kịp được, nên em đành phải dùng đến nó. Em khẳng định, chỉ cần có đầy đủ đạn pháo, thì em có thể đánh hạ được tất cả các mục tiêu, chỉ có điều, tất cả đạn pháo của chúng ta bây giờ điều nhập từ Nga về, ngay cả tên lửa cũng phải nhập, sau đó cải tiến thêm, dây chuyền sản xuất đạn của chúng ta vẫn còn chưa đưa vào hoạt động.
Diệp Mặc có thể hiểu được cách làm của Diệp Tinh, “Tinh Thạch Cực Năng” mặc dù rất quý, nhưng cũng không thể cứ để không thế mà không dùng được, so với việc giữ “Tinh Thạch Cực Năng” thì việc đẩy nhanh quá trình còn quan trọng hơn, Diệp Mặc thầm than thở. Xem chừng lúc nào đó phải đi “Bắc Sa” một chuyến nữa rồi, mang bốn viên khác về mới được.
-Vì hệ thống phá sóng điện tử của chúng ta có kích thước khổng lồ, nên không thể nào chia ra thành máy phá sóng được, chỉ có thế đối mặt với những trận tấn công từ bên ngoài thôi, nhưng phạm vi của nó chắc chắn đủ rộng, cho dù là hệ thống tấn công vũ trụ thì chúng ta vẫn có thể ngăn chặn được
Diệp Tinh bổ sung thêm.
Hoàng Ức Niên nghe xong hai mắt sáng lên, lập tức nói:
-Thứ đồ tốt như vậy, hải quân chúng tôi cũng muốn được trang bị một bộ.
Diệp Tinh liếc mắt nhìn Hoàng Ức Niên
-Anh tưởng đây là rau cải trắng hay sao? Chỉ có một bộ thôi, nhưng có điều, chỉ cần các anh không rời khỏi vùng biển phụ cận Lạc Nguyệt Thành, thì chúng tôi có thể cung cấp tần số cho các anh. Các anh hoàn toàn có thể sử dụng chúng. Nhưng có điều các anh không cần phải lo lắng về cuộc tấn công, ở đây sẽ có người lo liệu chuyện đó.
-Nói như vậy chúng ta không có cách nào để bán mấy thứ đó được đúng không?
Diệp Mặc có chút thất vọng, không dễ dàng gì mới chế ra được thứ có thể kiếm ra tiền, nhưng bây giờ lại không thể bán đi được.
-Bán đi thì đương nhiên là có thể, em có thể cải tiến nó gọn nhẹ hơn, chỉ có điều, khi cải tiến rồi thì hiệu quả sẽ không còn được như bây giờ nữa, phạm vi chỉ trong vòng vài trăm mét thôi. Nếu như sửa nó thành máy phá sóng, thì chắc chắn nó sẽ là chiếc máy phá sóng hiện đại và tốt nhất thế giới.
Diệp Tinh cười cười nói.
-Vậy cũng được, chúng ta sẽ bán những chiếc máy phá sóng được cải tiến.
Diệp Mặc vỗ tay nói, thứ đồ này chắc chắn có thể kiếm được tiền, bây giờ là thời đại chiến tranh điện tử, nếu như có chiếc máy phá sóng tốt nhất thế giới, thì đương nhiên có thể kiếm được nhiều tiền hơn bất cứ thứ gì rồi.
-Được thì cũng được, nhưng có nhược điểm, thứ nhất, chiếc máy phá sóng này nhất thiết phải dùng đến động cơ của chúng ta, đây là thứ động cơ tốt nhất thế giới lúc này. Đương nhiên, nếu như muốn làm, thì em có thể đơn giản hóa động cơ đi một chút, nhưng cho dù có đơn giản hóa, thì một khi bán ra, chắc chắn cũng sẽ làm chấn động toàn thế giới. Thứ hai, chúng ta không có dây chuyền sản xuất máy bay. Thứ ba, một khi chúng ta bán máy phá sóng ra bên ngoài thì nhất định sẽ bị kẻ khác khắc phục được.
Diệp Tinh nói liền tù tì mấy nhược điểm, những nhược điểm này đều là những điều cơ mật nghĩ kỹ ra thì lại là ưu điểm.
Diệp Mặc lại cười, nói:
-Tôi thì không sợ bị lộ bí mật, phương pháp bào chế thuốc của công ty dược Lạc Nguyệt chúng ta, hiện tại vẫn chưa có kẻ nào có thể khám phá ra được, cho dù là tôi có năng lực để không làm lộ những phương pháp đó. Đến lúc đó tôi sẽ bày trận pháp trong bộ phận quan trọng nhất của máy phá sóng. Sau đó dựa vào trận pháp này để lắp ráp thành máy phá sóng, nếu như một khi có kẻ muốn tháo rỡ chiếc máy này ra để kiểm tra, thì những linh kiện trong máy sẽ tự động vỡ vụn, chắc chắn sẽ không thể để lộ bí mật được.
-Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Tổng giám đốc Tàng, đến lúc đó, dây chuyền sản xuất máy phá sóng, do anh và Diệp Tinh phụ trách, phải chế tạo ra với tốc độ nhanh nhất, chuyện này vô cùng quan trọng. Nếu như có thể, cố gắng hết sức nhập một dây chuyền sản xuất từ nước ngoài về, rồi sau đó chúng ta lắp ráp sau, như vậy có thể tiết kiệm được thời gian.
Rất nhiều người không hiểu tại sao Diệp Mặc lại nói là vô cùng quan trọng, nhưng Ninh Khinh Tuyết thì lại khẽ mỉm cười, chỉ có cô hiểu được ý của Diệp Mặc. Diệp Mặc không chỉ muốn kiếm tiền, mà còn muốn có cả quyền lực chính trị nữa.
-Anh, có phải anh muốn những nước mua máy phá sóng của chúng ta phải thừa nhận Lạc Nguyệt của chúng ta là một nước độc lập?
Diệp Tử Phong cũng đã lăn lộn trên quan trường một thời gian, anh ta có thể đoán ra được suy nghĩ của Diệp Mặc.
Diệp Mặc gật đầu, tuy rằng hắn không sợ nước Mỹ, nhưng muốn sinh tồn được ở nơi này, dư luận quốc tế là một vũ khí vô cùng quan trọng, chuyện này hắn không thể không để tâm đến, một khi không có quốc gia nào ủng hộ Lạc Nguyệt, thì Lạc Nguyệt có lợi hại hơn nữa thì cũng chẳng thể làm được gì.
Diệp Mặc cảm thấy rất hài lòng với cuộc họp lần này, lần này không chỉ xác định được phương hướng đối phó với nước Mỹ, mà còn đặt ra kế hoạch làm giàu và ổn định cuộc sống sau này.
...
Tổng thống Mỹ KenLao triệu tập một cuộc họp ở Nhà Trắng với những thành viên chủ chốt trong chính phủ và ban tham mưu, đây là lần thứ hai ông ta mở cuộc họp khẩn vì chuyện liên quan đến công ty dược Lạc Nguyệt.
-Công ty dược Lạc Nguyệt chiếm đóng Senna, hơn nữa còn thu hút dân từ khắp nơi trên thế giới đến, bây giờ còn mua một lượng lớn vũ khí đạn dược, tôi nghĩ nếu như không phải chúng ta ở cách khá xa bọn chúng, thì không chừng số đạn dược mà bọn chúng mua được từ Nga đã đánh đến mông chúng ta rồi đó. Đối với đề nghị lúc đầu của nghị viên Lyes không được phát triển đúng mức, tôi rất lấy làm tiếc.
Tổng tư lệnh hải quân là người đứng dậy đầu tiên, ý của ông ta tỏ ra rất không hài lòng về chuyện của Lạc Nguyệt.
Vì bây giờ Lạc Nguyệt phát triển nhất chính là hải quân, thế nên tổng tư lệnh hải quân cũng tham gia hội nghị lần này. Một khi xảy ra chiến tranh, người phải xông trận đầu tiên đương nhiên là hải quân rồi.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 578: Đại chiến sắp bắt đầu
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
-Tôi cho rằng tổng tư lệnh hải quân Dely nói rất đúng, lúc đầu chúng ta không nên thỏa hiệp với Lạc Nguyệt, trì hoãn kế hoạch tấn công bằng vũ trang. Đáng nhẽ lúc đầu khi ở Senna chúng ta phải xuất binh luôn, bây giờ tôi nghĩ lựa chọn đầu tiên của chúng ta chính là xuất binh đến Senna, mang thứ vốn thuộc về chúng ta về.
Bộ trưởng bộ bảo an vì lần trước ý kiến của ông ta bị bác bỏ, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, bây giờ Lạc Nguyệt đã trở thành chuyện lớn rồi, trong lòng ông ta càng cảm thấy không thoải mái.
Lyes đột nhiên nhíu mày, không nói gì. Nhưng một tham mưu khác ngồi bên cạnh ông ta cất lời:
-Bộ trưởng Nuo Boen, lúc đầu chính sách của nghị viên Lyes là rất đúng đắn, chỉ có điều là không thành công mà thôi, tôi đoán chắc rằng thằng cha giảo hoạt lắm mưu nhiều kế kia đã đoán ra được kế sách của chúng ta, bọn chúng dùng thời gian mà chúng ta cho chúng, tận dụng cơ hội để phát triển, nên cơ sự mới thành ra như thế này.
-Lời của Hayes nói rất đúng, tôi tin rằng có rất nhiều người có thể nhìn ra kế hoạch của chúng ta, nhưng tôi không ngờ đám thương nhân của công ty dược Lạc Nguyệt cũng có thể nhìn ra được kế hoạch của chúng ta, đây là lỗi của tôi. Một khi bọn chúng đã biết được kế hoạch của chúng ta rồi, tôi nghĩ chúng ta không thể tiếp tục ngồi đợi nữa rồi, tôi đề nghị chúng ta phải lập tức hành động.
Câu nói này của Lyes chứng tỏ ông ta sắp sửa tiến hành chế độ quân sự.
-Tôi đồng ý, Senna có vô số của cải quý giá, thậm chí là còn có cả nguyên tố mà chúng tôi mới phát hiện ra. Tôi cũng đề nghị phải lập thức thiết lập chế độ quân sự, lấy Senna về, đuổi bọn da vàng đó cút đi. Biển không phải là nơi mà bọn chúng nên đến, của cải quý giá trong biển bọn chúng cũng không nên đụng tay vào, kế hoạch mười mấy năm của chúng ta, đột nhiên lại bị bọn chúng không nói tiếng nào mà cướp mất. Không thể tiếp tục dung túng cho bọn chúng được nữa rồi.
Pei Dengnan đã thay đổi giọng điệu, không còn giống cách nói trong buổi họp lần trước nữa rồi, cũng bắt đầu ủng hộ chuyện tiến hành vũ lực với Senna.
Lúc này, trong hội nghị, có đến 8 phần là đồng ý tiến đánh Senna.
Ánh mắt KenLao khép chặt, nếu như được làm lại, chắc chắn ông ta sẽ không để cho Lạc Nguyệt phát triển an toàn đâu
Bây giờ không phải là ông ta không muốn đánh, mà là có một phát hiện còn lớn hơn.
-Các vị, tôi cũng rất lấy làm tiếc vì chuyện Senna, đây là sai lầm của chúng ta. Theo như tin tình báo của cục tình báo, Lạc Nguyệt không hề đơn giản như chúng ta tưởng tượng đâu. Cục trưởng Rehau ông giới thiệu tình hình đi.
KenLao nói xong hướng mắt về phía một người đàn ông da trắng béo phị, ông ta chính là cục trưởng cục điều tra FBI của Mỹ.
Bình thường những hội nghị kiểu như thế này Rehau sẽ không tham gia, nhưng hôm nay ông ta đến đây, chứng tỏ là có chuyện rất lớn cần thông báo cho mọi người biết.
Chiếc cằm nung núc thịt của Rehau rung rung, vẻ mặt nghiêm túc nói:
-Một năm trước, chúng tôi đã phái năm người đến Hoa Hạ, chủ yếu là để theo dõi một cô gái Hoa Hạ đã bị đế quốc mặt trời đen cướp máy bay mang về, vì lúc đó tình hình trên máy bay như thế nào thì chỉ có một mình cô ta biết rõ, nhưng đã hơn một năm rồi, người của chúng tôi cũng không có bất cứ tin tức gì, không có một người nào quay về. Phải biết rằng bốn trong số năm người mà chúng tôi phái đi là người dị năng, thậm chí một người còn là lôi hệ, nhưng tất cả đều một đi không cấp ba trở lại.
Rehau bình thường nói chuyện thường hay tếu táo, chọc cười mọi người, nhưng hôm nay vẻ mặt của ông ta rất nghiêm túc, ông ta nhìn mọi người một lượt, rồi tiếp tục nói:
-Sau đó, chúng tôi đã tìm được đảo Hắc Tinh của “đế quốc mặt trời đen”. Đây vốn là một hòn đảo của tư nhân, nhưng chúng tôi phát hiện ra ở đó là một căn cứ khoa học, hơn nữa chúng tôi còn tìm thấy một kho hàng bị niêm phong, trải qua một cuộc tiến hành thí nghiệm tỉ mỉ cẩn thận, và khẳng định được rằng kho hàng đó đã từng chứa vàng, nhưng vàng đã đi đâu thì không ai biết.
-Hơn nữa, chúng tôi còn tìm thấy rất nhiều dấu vết của khoa học kỹ thuật hiện đại nhất thế giới hiện nay, nhưng đều đã bị chuyển đi hết rồi. Tôi nghĩ chắc chắn là không phải do “đế quốc mặt trời đen” làm. Bọn chúng muốn vận chuyển vàng, hoặc máy móc thì sẽ không chọn kho hàng rách nát đó, mà sẽ đường hoàng đưa đi.
-Cục trưởng Rehau, ý của ngài là chuyện này là do Lạc Nguyệt làm?
Chủ tịch quốc hội Pei Dengnan kinh ngạc mở miệng hỏi.
Rehau gật đầu nói:
-Đúng vậy, chúng tôi nghi ngờ là như vậy, Thái Bình Dương và ở Ấn Độ Dương nơi mà chúng tôi nghi ngờ là bị người ngoài hành tinh tấn công, đi thẳng đến là đến Senna, tôi nghĩ chuyện này cũng là do Senna làm, có lẽ chúng ta muốn đến bãi biển Senna ngắm mặt trời lặn cũng không còn dễ dàng gì nữa rồi.
KenLao nói một cách nghiêm túc khác thường:
-Có lẽ rất nhiều người ngồi ở đây còn chưa nắm rõ, trong một đêm số vàng dự trữ của chúng ta mất đi hơn bốn nghìn tấn, hơn nữa ngân hàng Mỹ trong một đêm cũng bị lấy đi mất mấy trăm triệu đô la. Cửa động tiến vào đều rất bằng phẳng, cùng cửa động kho vàng ở đảo Hắc Tinh là cùng một thủ pháp…
-Cái gì? Vàng dự trữ trong kho của chúng ta bị trộm sao?
KenLao vừa dứt lời, cả phòng họp nhao nhao lên như cái chợ vỡ, có người tức giận đập bàn đập ghế, không ngờ dám đụng đến cả cơ quan đầu não của Mỹ rồi, hơn nữa còn dám lấy trộm ở ngân hàng dự trữ quan trọng nhất của Mỹ nữa chứ.
Mặc dù biết một khi tiết lộ chuyện này, thì nhất định sẽ gây chấn động, nhưng chuyện này không thể không nói, vấn đề cần giải quyết thì vẫn phải giải quyết thôi.
-Nếu công ty dược Lạc Nguyệt thật sự có thể chế tạo ra được những vũ khí tấn công sắc bén như vậy, tôi nghĩ đây chính là một đòn chí mạng đối với hải quân và lực lượng bảo an của chúng ta.
Hood mặc dù biết chuyện mất vàng, nhưng đây cũng là lần đầu tiên ông ta biết chuyện cuộc tấn công kinh khủng đó là có liên quan đến Lạc Nguyệt.
Rehau nghiêm túc nói:
-Đương nhiên đó chỉ là những nghi ngờ của chúng tôi, chúng tôi cũng nghi ngờ về chuyện Lạc Nguyệt có thể chế tạo ra được những vũ khí lợi hại như vậy. Có lẽ chuyện này cũng chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi, còn nữa, mặc dù vàng của chúng ta đã bị lấy mất, bất luận là ai, thì việc đem một lượng lớn đi như vậy cũng là chuyện không dễ dàng gì, huống hồ lại còn phải vượt qua một nơi có người ngày đêm canh gác như vậy. Đây chính là điểm mà chúng tôi nghi ngờ nhất.
-Đối với số vàng bị mất, chúng tôi đã điều tra kỹ lưỡng những binh sĩ canh gác ở kho vàng, khả năng có nội gián là rất nhỏ. Lỗ hổng trong kho là ở trên mặt đất, hơn nữa bùn đất còn lưu lại trên sàn chúng tôi cũng đã kiểm tra, chắc chắn là một nơi có đất tơi xốp. Rất có thể đối phương đã dùng một loại kỹ thuật tiên tiến nào đó, để chế ra một loại máy có thể đi dưới lòng đất, nó qua mặt được camera giám sát của chúng ta, xâm nhập vào kho vàng từ mặt đất, rồi vận chuyển số vàng đó đi. Nếu như...
Rehau dừng lại một chút, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nói tiếp:
-Nếu như loại máy di chuyển trong lòng đất này thực sự do Lạc Nguyệt sản xuất, thì loại vũ khí đã cắt gọt tấn công vào hạm đội tuần tra biển của chúng ta, rất có thể cũng do bọn chúng làm ra. Một khi máy móc của bọn chúng đã đạt tới trình độ đó, tôi nghĩ chúng ta phải đối mặt với một cuộc chiến còn khó khăn vất vả hơn cuộc chiến tranh vùng vịnh gấp nhiều lần.
-Cục trưởng Rehau, tôi nghĩ một khi đã nghi ngờ Lạc Nguyệt, tại sao còn không phái người đến Lạc Nguyệt điều tra? Lạc Nguyệt bây giờ đang là nơi thu hút rất nhiều người trên thế giới, chắc ngài không nói là không thể xâm nhập vào đấy chứ? Có lẽ, đến cả tôi cũng có thể trà trộn vào ý chứ.
Chủ tịch quốc hội Hood lập tức không vừa lòng nói, vàng dự trữ bị đánh cắp, huyết mạch của quốc gia là ở đó, từ hôm vàng bị đánh cắp, ông ta cố gắng chịu đựng cơn giày vò. Bây giờ Rehau nghi ngờ Lạc Nguyệt, lẽ nào đến chuyện phái người đi điều tra cũng không xong?
Rehau đương nhiên hiểu được tâm trạng của Hood, ông ta cười khổ sở, khuôn mặt béo múp rung rung, nói:
-Có nhớ là tôi vừa mới nói gì không? Bộ phận quản lý dị năng và cục điều tra chúng tôi đã phái năm thành viên đi điều tra, chủ yếu là để dẫn cô gái đó về, nhưng người của chúng tôi một đi không trở lại, hơn nữa lần này chúng tôi phái nhiều người hơn đến Senna, trước sau, tổng cộng cũng phải đến 57 người, nhưng vẫn không có người nào quay về. Ngoại trừ một vài người tình cờ phát hiện ra một vài dấu vết của việc xây dựng, còn lại những nội dung quan trọng, không hề thu thập được gì hết.
-Chẳng phải các ông tự xưng mình là cục điều tra giỏi nhất thế giới sao? Lẽ nào chỉ có thể điều tra được Lewinski mặc váy liền màu xám thôi sao? Ồ, trên mặt vẫn còn một ít tinh trùng đấy.
Một nghị viên cất giọng châm chọc.
Khuôn mặt béo phị của Rehau tỏ vẻ phẫn nộ, nhưng ông ta lại không tìm được lời nào để phản bác, vì kiến trúc của Lạc Nguyệt Thành chia làm hai phần. Trong đó phần thứ nhất là bộ phận quân sự, phần thứ hai là bộ phận dân sinh, bộ phận quân sự thì thôi đừng nhắc đến, những người không có phận sự mà dám tiếp cận lập tức bị tống vào nhà tù, căn bản là không dễ dàng như ông nói đâu.
KenLao vừa mới định mở lời, thì một bức điện tình báo được đưa đến trước mặt ông ta. KenLao xem xong, lập tức đứng dậy nói:
-Công ty dược Lạc Nguyệt đã chuyển đến Senna rồi, dân ở Lưu Xà cũng chuyển đến Senna hết rồi, các vị?
-Vậy thì không còn gì để nói nữa rồi, tôi đề nghị lập tức phái hạm đội thuyền lớn của chúng ta đi phong tỏa Senna.
Dely như trong đầu bây giờ không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức nói.
KenLao trong lòng đương nhiên là đồng ý ý kiến của Dely, nhưng đây cũng chỉ là ý kiến mà thôi, nhưng cần phải có phương án tác chiến cụ thể, tuyệt đối không để xảy ra bất cứ sai xót nào. Tốt nhất là để Liên Hợp Quốc can thiệp vào, sau đó phái quân đến, chuyện này tốt hơn nhiều so với việc nước Mỹ phải tự mình phái quân đến.
Lyes biết được suy nghĩ của tổng thống, ông ta đứng dậy nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của tướng quân Dely, nhưng chúng ta còn chưa liên lạc với hai nước Esebiya và Xinikenya, hi vọng bọn họ có thể chặn đường rút lui của Lạc Nguyệt trong cuộc chiến. Không cho bọn chúng có bất kỳ cơ hội chốn thoát nào. Đương nhiên, tôi nghĩ rằng cuộc chiến lần này tốt nhất là nên để Liên Hợp Quốc ra tay, sau đó chúng ta sẽ tổ chức một đội quân đa quốc gia. Trước khi khai chiến, chúng ta đề nghị Lạc Nguyệt rút khỏi Senna trước, tôi nghĩ bọn chúng chắc chắn sẽ không chịu rời bỏ ngực người đẹp đâu...
-Tuy rằng tôi ủng hộ khai chiến, nhưng nếu quả thực công ty dược Lạc Nguyệt có được thứ vũ khí kinh khủng đó, thì chuyện đó đúng là chuyện đen đủi đối với chúng ta.
Hood phát biểu ý kiến của mình.
-Tôi nghĩ nếu thực sự bọn họ có được dây chuyền sản xuất loại vũ khí đó, có lẽ chúng ta nên đến Senna sớm hơn, thứ vũ khí đó giống như thuốc vậy, khiến cho người ta thích thú.
Lyes đột nhiên mỉm cười nói.
Tết nguyên đán ở Hoa Hạ vừa qua, rất nhiều nơi vẫn còn tràn ngập không khí đón tết, nhưng công ty dược Lạc Nguyệt nổi tiếng toàn cầu, một lần nữa lại thu hút ánh mắt của toàn thế giới. Nhà máy trước đây của họ vốn ở Lưu Xà, nhưng trong một đêm, Lưu Xà lại một lần nữa biến thành một nơi hoang vắng giống như trước đây.
Nếu như không phải nơi này có rất nhiều công trình mới được xây dựng, thậm chí còn có một số vệ tinh phòng thủ, chắc không người nào dám tin rằng nơi đây từng là một thành phố đông vui náo nhiệt.
Đồng thời cũng không có người nào ngờ rằng. Thế giới hòa bình được trong một khoảng thời gian dài lại sắp bước vào một cuộc chiến lớn. Sau cuộc chiến vùng vịnh, lại sắp sửa có một cuộc chiến tranh nữa.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của nước Mỹ, Liên Hợp Quốc lại kêu gọi lực lượng quân sự của các nước lập thành một đội quân đa quốc gia, tiến hành đuổi đánh bọn người xâm lược Senna.
Nước Mỹ cho rằng công ty dược Lạc Nguyệt, chiếm lãnh thổ của nước khác, tiến hành mua bán tích trữ đạn dược, đe dọa hòa bình thế giới. Vậy nên nước Mỹ và Liên Hợp Quốc, cùng với tất cả những thành viên của Liên Hợp Quốc vì nền hòa bình của thế giới mà dốc hết sức mình đuổi công ty dược Lạc Nguyệt ra khỏi Senna, khôi phục sự tự do cho Senna.
Lúc lời tuyên bố này ban bố ra, toàn cầu náo động
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương