Hứa Tiên Chí Tác giả : Huyễn Mộng Giả Quyển 1: Ức ngã thiếu niên du.
-----oo0oo-----
Chương 50: Tố Trinh.
Dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Hơn nữa còn học được kỹ năng mới Thái Dương chân hỏa! Chẳng qua vẫn đang trên đoạn đường Luyện Khí Hóa Thần, ngay cả Dương thần cũng không luyện ra, hiện chỉ có thể miễn cưỡng nói là Âm thần.
Được rồi, đây không phải trò chơi, Hứa Tiên cười khổ tự nói với mình. Hai lần tính mạng gặp nguy hiểm, đặc biệt là bên cạnh còn có nữ quỷ vui vẻ kia, cũng khiến cho hắn hiểu được, đây không phải trò chơi. Chẳng qua là, nếu như đó là trò chơi săn mỹ nữ thì bây giờ mình có được tính là đã săn được mỹ nữ tiếp theo không? Phi, đây không phải trò chơi!
Hứa Tiên còn đang nghĩ miên man đã đi qua cổng thành Hàng Châu, Tiểu Thiến đã sớm trốn trong cổ ngọc kia, theo dòng người hối hả chạy thẳng tới học viện Cận Thiên.
Trên bạch vân cuồn cuộn, nếu có ai đó từ trên nhìn xuống, thân ảnh của Hứa Tiên giống như một giọt nước dung nhập và dòng người này, không vén dậy nổi nửa gợn sóng giữa vạn trượng hồng trần, chỉ là một người thế tục, ăn mặc, ở, đi lại, bi hoan ly hợp, hỉ nộ ái ố, tất cả đều có.
Phía Tây Nam xa xa, miểu miểu Thục Sơn, có một nơi núi non san sát như tường thành, chnhs là thiên hạ chi u Thanh Thành sơn mạch. Vén màn mây quanh năm quấn quanh Thanh Phong là một hồ nước yên tĩnh, trên mặt hồ bồng bềnh tầng sương. Trong lòng hồ thanh mướt, một viên nội đan trắng liên tục xoay vòng liên tục phụt lên lại lặn xuống.
Mây đen đột nhiên cuộn lên phía chân trời, thanh thế rất lớn, chớp mắt đã kéo đến. Thời gian này vốn không nên có sấm, nhưng tiếng sấm lạnh nặng nề vang lên.
Tiếng sét như điện cuồng mãnh từ trên trời giáng xuống, tia chớp cũng không sáng nhanh như điện như mọi khi, mà đánh thẳng chính xác xuống viên nội đan màu trắng. Nhưng đám sương trên hồ kia vẫn không tiêu tán, tầng khí dày màu trắng không ngừng bay lên, rồi tụ lại quanh viên nội đan, mỗi một lần sấm đánh lập lòe lại tiêu tán mất một phần, nhưng sau mỗi lần tiêu tán lại lập tức tụ lại. Lôi đình vang dội cả sơn cốc, ban đầu còn gián đoạn, sau đó nối thành một tràng, tốc độ màn khí trắng tụ lại ngày càng chậm.
Chẳng biết từ khi nào, mây đen áp càng lúc càng gần, nhưng lôi đình lại thưa thớt đi một chút, trong mây điện chớp như rắn, lôi long vũ đằng, một tiếng vang trầm muộn vang lên, nhưng cũng không đánh xuống, khiến cho cả sơn cốc đều rung động.
Dường như những đóa sen trắng trong hồ cũng biết đã đến thời khắc cuối cùng, màn khí trắng dày đặc không ngừng sôi trào, cả hồ nước như bị đun sôi, trào dâng, màn sương cuồn cuộn màu trắng phảng phất như một bông hoa.
Nhất thời, đất trời nín thở.
Trong mây đen, sơn cốc tối như giữa đêm khuya, chỉ có lôi quang thi thoảng lóe lên trong mây, sáng loáng lên rồi lại biến mất.
Đột nhiên, một tầng sáng bừng lên, xuyên thủng không gian, ánh sáng vang dội thiên địa tới lóa mắt, tiếng nổ khiến cho tai muốn ù đi.
Chỉ có tiếng ong ong rung động không ngừng quanh quẩn.
Trên mặt hồ, sương mù tan hết, viên nội đan này tản ra một ánh sáng trắng muốt, còn có điện quang vờn quanh, một bông sen trắng vươn lên, ôm trọn lấy nội đan.
Một kiếp này cuối cùng cũng qua, cho dù lấy một ngàn bảy trăm năm khổ tu của nàng cũng nhịn không nổi mà thầm vui sướng. Trong Nguyệt trì hồ, làn nước vẫn lăn tăn, cột đá một bên hồ bị đánh vỡ, một vùng cỏ cây gãy nghiêng ngả.
Một cột đá lớn uốn quanh, mượn lực đổi long y, nhảy từ trên cột đá xuống, một nữ tử tuyệt mỹ đứng bên bờ hồ, sắc mặt vẫn còn mang theo nụ cười thản nhiên.
Nhìn kỹ một chút, thân thể yểu điệu, làn da trắng hồng mịn màng, lại càng thêm thỏa mãn.
Cởi long y ra khoác trên tay, nàng quay người lại, bạch y phiêu phiêu theo gió, trong sương khói mờ ảo, nàng như tiên tử.
Trên thực tế, tu hành một ngàn bảy trăm năm, vượt qua kiếp nạn nặng nề, lúc này nàng chỉ cách tiên đạo một chút xíu nữa.
Bấm ngón tay ngọc, đôi mày tuyệt trần khẽ nhíu lại, nàng đã biết, Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát đã để lộ nơi này với Nga Mi kim đỉnh cách đó không xa, với thuật số đạo, nàng có mấy phần đắc ý, trên mặt hiện ra nụ cười bất ngờ.
Chỉ là, lúc này nàng đang mỉm cười, nhưng làm sao có thể biết được, người trong định mệnh của nàng đã sớm chờ ở bên bờ Tây Hồ, đã đợi từ lâu.
Tu mười năm được ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới được ngủ chung giường, nàng đã tu cả ngàn năm, người đợi nàng là hạnh phúc hay là kiếp số trên con đường thành tiên?
Bên bờ Tây Hồ, trong Tri Ngư Đình, một ngày mùa thu mặt trời lười nhác, Hứa Tiên nương theo ánh mặt trời dựa vào lan can, bên cạnh Nhiếp Tiểu Thiến đang chỉ trỏ cảnh sắc bên hồ, cười không ngừng, nhưng vẫn còn nửa phần bộ dáng u oán. Mặc dù lúc này cảnh ở Tây Hồ vĩnh viễn không theo kịp mùa xuân, mùa hạ, nhưng mấy chục năm rồi chưa thấy, nàng vẫn hưng phấn không thôi.
Hứa Tiên chỉ cảm thấy trong lòng nhàn nhạt an bình và tự tin, mình cũng có thể khiến cho nữ tử kia vui mừng nhanh vậy sao?
Hắn có một cảm giác, người hắn đang chờ, đang không ở xa.
Trong đình Tri Ngư, tiểu Thiến phút chốc không thấy đâu nữa.
- Hán Văn, như thế nào vừa trở về lại lười nhác rồi?
Một thanh âm réo rắt vang lên.
Hứa Tiên quay đầu lại, Phan Ngọc đang cười tươi đi vào trong đình, còn tiểu Thiến thì sớm không biết trốn đi nơi nào rồi.
- Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn a. (*) Xem ở cuối chương!!!
Hứa Tiên duỗi lưng một cái nói.
- Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn.
Phan Ngọc thì thầm một phen, sau đó tán thưởng nói:
- Xuất khẩu thành thơ, lời ra khỏi miệng Hán văn cũng thành câu hay a.
Hứa Tiên sững sờ, không nghĩ tới tục ngữ thuận miệng của đời sau lại trở thanh câu hay, nhưng chuyện này tốt nhất cứ đổ lên người đạo sĩ đó đi. Đang muốn ứng phó lung tung một phen thì không nghĩ tới, Phan Ngọc hướng hắn nháy mắt mấy cái, ngữ khí mang theo sự vui vẻ:
- Ta biết rồi, đạo sĩ, là đạo sĩ.
Hàng lông mi thật dài chớp chớp, đôi mắt của tiểu nữ nhân này phảng phất có sự nhộn nhạo của cái gọi là làn thu thuỷ vậy.
Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, hơi có chút xấu hổ.
Trong lòng Phan Ngọc cười thầm: Ngươi không biết mỗi lúc ngươi nói xạo là con mắt sẽ đảo lung tung sao? Chẳng qua lời này nàng đương nhiên sẽ không nói cho Hứa Tiên nghe.
Trong đình nhất thời trầm mặc, nhưng hai người lại không cảm thấy xấu hổ. Hứa Tiên vuốt Thanh Hồng kiếm bên trong tay, kiểu dáng vỏ kiếm mang theo phong cách cổ xưa, nhưng cũng không có có cái gì đặc biệt. . "Keng" một tiếng rút kiếm ra, ánh sáng màu xanh phát ra từ thân kiếm, tiếng kiếm minh như thanh âm của long ngâm.
Hứa Tiên ngừng tay trên thân kiếm, thân kiếm phản chiếu một đối mắt đen thâm thúy của hắn. Con đường Yến Xích Hà chỉ càng làm mình thêm động tâm hơn con đường mà Ngư Huyền Cơ chỉ.
Tứ cố nhi sát nhân, thập bộ bất lưu thân. (Giết người bốn phía, mười bước không lưu dấu). Tối hôm qua còn tại Thanh Sơn trăm dặm, sáng nay đã tới Lạc Thủy, đi về hướng đông không trở về, ẩm nhi ca chi phong lưu. Cuộc sống như vậy, tại kiếp trước nửa đêm tỉnh mộng mình cũng từng mong muốn vô cùng, nhưng tại thế giới đó không thể nào thực hiện. Mà hiện tại, một cơ hội bày ở trước mặt mình có thể để hắn thực hiện giấc mơ của mình, hắn làm sao có thẻ không động tâm?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hứa Tiên Chí Tác giả : Huyễn Mộng Giả Quyển 2: Một giấc chiêm bao.
-----oo0oo-----
Chương 51: Bạch lộc.
Dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Phan Ngọc thấy thần sắc Hứa Tiên đột nhiên nghiêm túc, trong đôi mắt hắn lộ ra một loại thần quang làm cho nàng cảm thấy lạ lẫm. Nàng cùng Hứa Tiên tương giao cũng chưa được bao lâu , nhưng cảm giác đã rất quen thuộc. Mà thần sắc Hứa Tiên hiện tại, nàng chưa từng gặp qua --- lạnh lùng mà phóng khoáng.
Phan Ngọc vô ý thức muốn cắt đứt trạng thái hiện tại của Hứa Tiên:
- Hán Văn. Kiếm này ở đâu ra thế?
Hứa Tiên đang nghĩ ngợi lung tung vì vậy sững sờ một chút mới phản ứng:
- Người khác tặng cho đấy.
Bộ dáng tươi cười ấm áp của hắn khiến Phan Ngọc buông lỏng một hơi, phải mất một lúc nụ cười kia mới khiến nàng cảm thấy quen thuộc, thậm chí là quý trọng, nàng chỉ đơn giản không muốn mất đi.
- Thanh Hồng kiếm!
Phan Ngọc lúc này mới chú ý tới thanh kiếm trong tay Hứa Tiên, nàng lập tức nói lên danh tự của kiếm.
Hứa Tiên đem kiếm giơ lên nhìn một lần nữa:
- À. Nhìn xem nào, hẳn là đồ thật sao?
Phan Ngọc tiếp nhận, tinh tế dò xét, lại lấy tay khẽ vuốt mũi kiếm. Nàng kỳ quái nói:
- Là đồ thật, chỉ là thanh kiếm nầy đã sớm thất truyền, như thế nào lại xuất hiện trên tay Hán Văn ngươi?
- Người khác tặng cho ta.
Hứa Tiên lười biếng dương dương tự đắc mà nói.
- Người nọ thật là một kẻ có tiền a. Rất lâu không có nghe ngươi kể chuyện xưa rồi, nhanh nói cho ta biết là chuyện gì xảy ra đi.
Phan Ngọc nói xong buông kiếm ngồi ở bên người Hứa Tiên.
Hứa Tiên cũng hiểu được không có gì cần phải giấu diếm, hắn kể lại những sự tình như điển cố Lan Nhược Tự Hàng Yêu, sau đó kết bạn với Yến Xích Hà như thế nào, chính mình như thế nào học kiếm, cuối cùng hắn mời chính mình lên núi học kiếm....
Phan Ngọc lẩm bẩm nhắc lại:
- Kiếm hiệp?
Đột nhiên không biết nàng nhớ ra cái gì đó, nói:
- Hán văn, thanh kiếm nầy bán cho ta đi!
Hứa Tiên nói:
- Như vậy sao được, người khác tặng cho ta mà, ta còn phải dùng nó để học kiếm nữa.
- Chúng ta là tú tài, nên tĩnh tâm đọc sách, ba tâm hai tính lại có thể nào thành tựu một phen sự nghiệp. Thanh kiếm này bán cho ta đi.
Hứa Tiên khẽ giật mình, thì ra là vì khuyên nhủ chính mình hảo hảo đọc sách, hắn không khỏi thở dài, nói:
- Đồ người khác tặng ta, ta nào dám bán, thôi thì tặng cho ngươi.
Hắn chung quy là không thể rời khỏi Tây Hồ này được, người hắn phải đợi còn chưa tới, cùng hắn do dự bất định, chẳng bằng thống khoái quyết đoán một phen. Giữ thứ hấp dẫn bên mình, muốn vứt bỏ thì không thể, bán lấy tiền chính hắn đều cảm thấy không có ý tứ, chỉ có tặng người. Bên cạnh hắn có thể đưa cũng chỉ có Phan Ngọc biết võ công hơn nữa đã cứu hắn một mạng rồi.
Phan Ngọc cũng không khách khí:
- Tốt, vậy liền cảm ơn Hán văn rồi.
Trong lòng Phan Ngọc không hiểu sao lại nhẹ nhàng thở ra, cái này hắn không đi được cái gì núi Thanh Thành rồi. Hơn nữa nàng cũng coi như một nửa tập võ, được một cây danh kiếm cũng yêu thích vô cùng.
Trong lúc mừng rỡ, nàng thốt lên:
- Có thời gian ta múa kiếm cho ngươi xem.
Nói xong trong lòng lại có điểm hối hận.
Hứa Tiên cười nói:
- Cầu còn không được.
Nụ cười kia của hắn làm cho nàng có chút nóng mặt.
- Ta còn muốn trở về đọc sách, ta đi trước đây, Hán văn ngươi từ từ mà ngồi.
Nhìn thân ảnh của Phan Ngọc vội vàng rời đi, Hứa Tiên quay đầu lại đã thấy tiểu Thiến cách mặt của mình chỉ trong gang tấc, giờ phút này đang nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ vội nói:
- Trên mặt ta có hoa ah!
- Không có. Mặt Phan công tử mới có hoa, trên mặt tướng công chỉ có cỏ đuôi chó. (Bác nào biên chém giùm em - ngôn ngữ của mấy anh có học thâm quá, em không hiểu =))
- Sao? Ngươi thích hả? Có muốn ta giúp một tay giới thiệu một chút hay không?
- Tướng công cho rằng tiểu Thiến là nữ nhân sao thủy tính dương hoa (dâm loàn) hay sao?
Dưới thế công u oán của tiểu Thiến, Hứa Tiên lần nữa bại lui.
- Được rồi, được rồi, kế tiếp muốn đi đâu sao?
Hứa Tiên hôm nay là chuyên môn đến bồi tiểu Thiến trở lại chốn cũ.
- Kế tiếp tiểu Thiến đi một người thì tốt rồi, tướng công an tâm đọc sách a!
- Một người?
Hứa Tiên có chút chần chờ, bất quá thấy mặt mũi tiểu Thiến tràn đầy chờ mong đang nhìn mình, còn kém vẫy đuôi thôi. Biết rõ nếu như mình không đồng ý, nàng đại khái là sẽ không đi, đúng là thời đại chủ nghĩa của nam tử.
- Một mình ngươi cẩn thận một chút, đừng làm cho đạo sĩ qua đường bắt lấy.
- Cảm ơn tướng công, tiểu Thiến là của tướng công, ai cũng không bắt được.
Tiểu Thiến cao hứng cam đoan. Đúng là pháp lực của Tiểu Thiến hiện giờ, cho dù là Yến Xích Hà cũng phải cẩn thận, huống chi hiện tại hấp thu hai khỏa Xá Lợi, lại bỏ qua khúc mắc đạo hạnh tiến nhanh. Nàng đã có thể ở dưới ánh mặt trời tự do hành tẩu thì không còn gọi là ma nữa, không đi hại người là tốt rồi, làm gì có ai dám trêu chọc nàng?
Hứa Tiên trở lại thư viện, thấy trước cửa rất là náo nhiệt, vừa đi lên hỏi thì biết được các Tú tài của Bạch Lộc Thư Viện thành Kim Lăng đến rồi. Tuy rằng cũng chỉ mặc trường sam tương tự nơi này, nhưng sự chi tiết, tỉ mĩ rõ ràng có chỗ khác với Cận Thiên thư viện. Những chỗ cạnh góc được khảm viền vàng, nữa màu sắc càng đậm một ít phân biệt với màu xanh nhạt của Cận Thiên thư viện. Trong đám người có thể thấy hơn hai mươi người mặc trường sam loại này. Tiên sinh của Cận Thiên thư viện mang theo đám học sinh ra tới đón tiếp, Phan Ngọc tự nhiên đứng ở địa phương bắt mắt nhất, vừa vặn cùng mọi người hàn huyên.
Chú ý tới Hứa Tiên tới, nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không biết như thế nào trong đám người phát hiện hắn đang há hốc mồm nhìn.
- Đám người đó sao tới sớm vậy?
Hứa Tiên nói xong rót chén trà đưa cho Phan Ngọc.
Phan Ngọc một phen bận việc, trên cái trán trắng nõn cũng đổ một chút mồ hôi, không khách khí với Hứa Tiên, nàng nhấp một ngụm rồi nói:
- Quy củ bao năm qua, Giang Nam hai cái thư viện, một là Cận Thiên, một là Bạch Lộc đều là quan học, hơn nữa tài lực hùng hậu, thời gian tổng hội sớm đến chút.
- Xem ra thái bình thịnh thế tất cả mọi người cũng nhanh nhàm chán a.
Cũng chỉ có tại thái bình thịnh thế, mới có tài lực tổ chức loại hoạt động giải trí này, nói lên danh nghĩ trao đổi học thuật vân vân.
- Ha ha. Đúng vậy. buổi tối còn có yến tiệc tẩy trần, ngươi tới ngồi bên cạnh ta đi.
Chỗ ngồi Phan Ngọc tự nhiên là chủ bàn.
- Ta theo mọi người khôngđược.
Hứa Tiên đau đầu, đi ăn chùa hắn rất ưa thích, nhưng dưới loại tràng diện loạn thất bát tao này không phải thứ mà hắn thích.
Phan Ngọc mắt trắng không còn chút máu nói:
- Ngươi mang cái mồm đi ăn là được, không cần ngươi phải nói chuyện giao lưu.
- Vậy thì tốt quá, phương diện ta là tiến sĩ thi đậu, trạng nguyên chi tài a.
Ánh đèn rức rỡ chiếu sáng cả gian phòng như ban ngày, hiện tại là lúc cực kì náo nhiệt. Một bàn tám người, trong sảnh trọn vẹn xếp đặt bảy bàn. Thủ tịch tiên sinh song phương đều đã tới, đại biểu cho đệ tử đương nhiên là có Hứa Tiên. Có Phan Ngọc thêm Lý Tư Minh cùng với tổ hợp hoàng kim thì hào khí ngất trời không cần phải nói.
Đăng Sơn
Nguyên tác: Lý Thiệp
登山
李涉
終日昏昏醉夢間
忽聞春盡強登山
因過竹院逢僧話
又得浮生半日閑
Đăng Sơn
Lý Thiệp
Chung nhật hôn hôn túy mộng gian
Hốt văn xuân tận cưỡng đăng san
Nhân qua trúc viện phùng tăng thoại
Hựu đắc phù sinh bán nhật nhàn
--Dịch nghĩa: --
Lên Núi
Cả ngày mơ màng trong cơn say.
Chợt nghe người ta nói xuân tàn, ta gượng lên núi.
Nhân lúc đi ngang chùa tre, gặp sư đứng lại chuyện trò.
Thế là ta lại được nửa ngày an nhàn trong kiếp ngắn ngủi này.
--Bản dịch của Nguyễn Minh--
Suốt cả ngày rượu say mơ màng mộng
Chợt nghe tin xuân hết vội lên non
Gặp sư ông trong chùa trúc chuyện ròn
Kiếp bèo bọt cũng qua nửa ngày rảnh
--Bản dịch của Trần Trọng San--
Mơ say suốt một ngày liền,
Chợt nghe xuân hết, gượng lên núi rừng.
Viện tre trò chuyện cùng tăng,
Phù sinh lại được thư nhàn nửa hôm.
--Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu--
Ngây ngất qua ngày giấc mộng con,
Chợt nghe xuân hết gượng trèo non.
Đi qua viện trúc cùng tăng chuyện,
Phù thế thong dong một buổi tròn.
--Bản dịch của Nguyễn Tâm Hàn--
Suốt ngày nửa tỉnh nửa say
Cố leo núi kẻo mai đây xuân tàn
Ngang qua điện trúc giữa đàng
Gặp sư trò truyện cũng xong nửa ngày
--Bản dịch của Ái Cầm--
Mỗi ngày say mộng thế gian--
Gượng lên núi kẻo muộn màng bước xuân
Qua nhà trúc gặp cao tăng
Kiếp phù sinh hưởng an nhàn nửa hôm
--Bản dịch của Anh-Nguyên--
Suốt ngày say, mộng mịt mờ,
Chợt nghe Xuân hết, thẫn thờ lên non.
Gặp thầy Viện Trúc, chuyện dòn,
Phù sinh, lại được nhàn non nửa ngày…
--Bản dịch của Phụng Hà--
Suốt ngày say khướt lẫn mơ màng,
Gắng gượng lên non níu xuân tàn.
Gặp tăng đàm đạo bên vườn trúc,
Cõi phù sinh được nửa ngày nhàn.
-- Bản dịch của Viên Thu --
Mụ mẫm sáng chiều,mộng lẫn say,
Nghe rằng xuân hết,thượng non ngay.
Nhân qua viện trúc cùng sư chuyện,
Nhàn kiếp phù sinh được nửa ngày.
---Bản dịch của Lâm trung Phú--
Ngày tháng mê mê say mộng ảo
Chợt nghe xuân hết gượng trèo non .
Nhân qua viện Trúc nghe sư giảng
Được buổi tâm nhàn cõi tạm bon !!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hứa Tiên Chí Tác giả : Huyễn Mộng Giả Quyển 2: Một giấc chiêm bao.
-----oo0oo-----
Chương 52 + 53: Ngăn cản rượu.
Dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Hứa Tiên hơi buồn bực với những thanh âm này, chỉ là hắn chú ý người được xưng là Giang Nam đệ nhất tài tử, vừa rồi Sơ Tuyết chiếm hạng nhất chính là người này. Cận Thiên thư viện duy nhất một lần không không được Sơ Tuyết đệ nhất, Vương Thủ Nghĩa mặc dù không có tài nghệ trấn áp quần hùng, nhưng mà tính toán thứ tự cũng phải xếp hàng đệ nhất. Bất quá nguyên nhân để cho Hứa Tiên khắc sâu nhớ kỹ chính là cái danh tự khôi hài của Vương Thủ Nghĩa. Đồ chơi này đúng là dùng được nhiều năm a.
Bất quá này Vương Thủ Nghĩa ngược lại hào sảng vô cùng, đối với người nào cũng cực kỳ nhiệt tình. Nhưng Hứa Tiên luôn cảm thấy cái loại hào sảng này ẩn chứa vài phần hương vị giả bộ bên trong, không giống Lý Tư Minh đích thực tiêu sái, cũng không có loại hào khí như Yến Xích Hà.
Đồng dạng học sinh của bọn hắn bên này, đồng bạn bên người Vương Thủ Nghĩa là người còn trầm mặc hơn cả Hứa Tiên. Người không cao, làn da đen sẫm gầy teo, dung mạo bình thường, chỉ là một đôi mắt thỉnh thoảng xẹt qua Phan Ngọc, Hứa Tiên hôm nay cũng có linh thức vì thế cảm nhận được người này phát ra một loại địch ý độc ác khiến Hứa Tiên không khỏi âm thầm nhíu mày. Kim Lăng thư viện hôm nay là lai giả bất thiện ah!
Bất quá một kẻ có tên tuổi đều ôm địch ý lớn như vậy sao?
Rượu đến lúc này, tuy là người đọc sách cũng muốn tại trên bàn rượu phân ra cao thấp.
Vương Thủ Nghĩa hào sảng cười nói:
- Phan huynh nếu có thể tại tửu lượng còn hơn ta, ta lập tức nhận thua.
Đương nhiên, lời hắn nói amng theo hàm nghĩa vui đùa, ai cũng không cho là thật. Hơn nữa càng ra vẻ mình phóng khoáng không bị trói buộc. Nhưng tư thái khiêu khích khó làm cho người ta không thể không tiếp.
Nhưng Phan Ngọc trong miệng ngậm lấy túy ngọc, làm sao có thể sợ hắn. Chỉ là túy ngọc thật sự rất tốt, nhưng tửu thủy chỉ miệng thoáng qua một cái đã hút hết hơi cồn, chỉ còn một ít nước chui vào bụng rất dễ uống. Vương Thủ Nghĩa phảng phất thật là rộng lượng, Phan Ngọc tuy rằng bất động thanh sắc, Hứa Tiên lại có thể cảm thụ nàng rất chán ghét người này.
Hứa Tiên nhìn chướng mắt, vì thế bất chấp cái gì cấp bậc lễ nghĩa:
- Vương huynh, ta tới cùng ngươi uống vài chén.
Nói rồi Hứa Tiên cười cười tiếp lấy chén rượu. Vương Thủ Nghĩa sững sờ, thầm nghĩ ngươi là ai, nhưng nụ cười trên mặt ngược lại càng thêm tiêu sái:
- Tốt, vậy thì để cho ta tới bồi Hứa huynh.
Lý Tư Minh đưa qua một ánh mắt tán dương, thân phận của hắn tự nhiên không thể đối ẩm cngf tiểu bối.
Mà Phan Ngọc thấy Hứa Tiên cùng Vương Thủ Nghĩa lá mặt lá trái, trong lòng nghĩ: hắn là ghét nhất xã giao, nhưng vì chính mình uống rượu, trong nàng nàng có vẻ như ăn mật ngọt, rất là ngọt a.
Hứa Tiên không hổ là tiểu bạch kiểm giá áo túi cơm tửu lượng bất phàm, đối mặt với mười ba vạc rượu vẫn không ngại, rượu vào bụng như đổ nước xuống giết, sau không thấy đáy. Hứa Tiên tuy rằng đạo pháp thành công, nhưng thân thể vẫn là phàm nahan, chỉ là tỉnh rượu cực nhanh nên có thể miễn cưỡng chèo chống.
Hứa Tiên đầu cháng váng não trướng, trong dạ dày bốc lên, xin lỗi một tiếng rồi mượn cớ đi tiểu. Ra tới bên ngoài gió thổi lạnh lẽo khiến hắn thanh tỉnh không ít. Vùa hít sâu ôột hơi thì đột nhiên có người đập vào vai mình nói khẽ:
- Hán văn, ngươi coi như không tồi!
Hứa Tiên quay đầu lại, Phan Ngọc đang đứng đợi, đôi má đỏ bừng thiế đi sự lạnh nhạt thường ngày, có một cảm giác vô cùng xinh đẹp động lòng người:
- Cũng may, bất quá tiểu tử kia thật lợi hại, ta đã lớn như vậy còn chưa thấy qua người nào uống được như hắn.
Mặt của Phan Ngọc dưới đèn tựa hồ đỏ hơn, nàng hơi do dự một chút rồi duỗi tay lấy ở trong tay áo ra một cái khăn lụa màu trắng, bên trên để một miếng ngọc trắng hình chiếc lá.
- Cái này cho ngươi.
Phan Ngọc không tự chủ được tránh đi ánh mắt của Hứa Tiên, giờ phút này nàng hơi say rượu nên lòng phòng bị cũng giảm tới mức thấp nhất.
- Đây là cái gì?
Lời nói của Hứa Tiên để cho trong nội tâm nàng một hồi bối rối, nhưng rất nhanh sau khi ổn định tâm thần giải thích một lần, khối ngọc này nàng đã dùng nước xử lý qua, hơn nữa cẩn thận lau lau một phen mới lấy ra.
Hứa Tiên nghe xong rất là tán thưởng:
- Thần khí ah, xem ta trở về giết chết tiểu tử kia.
Tiếp nhận túy ngọc ngậm vào miệng, cảm thấy một hồi ý nghĩ ngọt ngào, thần trí hắn không khỏi thanh tỉnh trong mọt thời gian ngắn, nhưng không nghĩ được trước đó miếng ngọc này từ chỗ nào lấy ra, quay người liền đi vào đại sảnh.
Phan Ngọc nhìn thân ảnh rời đi nhàng lui một bước, tránh ánh nến trên đỉnh đầu ẩn thân vào óng tối, trên mặt nóng như lửa đốt, nhưng nàng không hối hận: Haizzz! Học bộ dáng thở dài của Hứa Tiên, nàng hít mọt hơi thật dài rồi thở ra, muốn làm cho mình thanh tỉnh một chút, nhưng trong lòng toát ra rất nhiều thanh âm "Say một lần thì có làm sao đâu này? "Thâu đắc phù sinh phiến khắc túy ba!
Tửu lượng của hai người rất nhanh là kinh động cả bốn phía, thư viện mở tiệc chiêu đãi, rượu đều là nữ nhi hồng là thượng hạng. Tuy rằng số độ còn không bằng hiện đại, nhưng cũng đủ đô rồi, Hứa Tiên cùng Vương Thủ Nghĩa đụng rượu, chính mình mỗi uống một chén Cận Thiên thư viện bên này kêu một tiếng hay. Mà Vương Thủ Nghĩa mỗi lần uống một chén, đám người bên kia cũng như thế. Hào khí cảu tiệc rượu nhất thời vì hai người mà lên tới đỉnh cao.
Chỉ là tiệc rượu này một mực uống tới cuối cùng, Hứa Tiên cũng không thể chén sạch mười ba vò rượu này, nhưng nhìn ra đằng sau hắn có nhiều người đang ủng hộ, trước đó nói vài câu xong thì vội vàng cáo lui. Hứa Tiên trong lòng đắc ý:
- Uống rượu của mình, để cho người khác nhả đi thôi!
Mà hai người uống hết ba vò rượu đầy, đến cuối cùng mọi người thấy hai người đã cùng thấy quái vật không sai biệt lắm, ngay cả trầm trồ khen ngợi đều đã quên.
Hứa Tiên dám đánh cuộc đối phương nhất định cũng dùng thủ đoạn không tệ, người tửu lượng có lớn có nhỏ, nhưng tóm lại là trên dưới một trăm cân thịt, từ lúc bắt đầu tới giờ đã vượt qua cực hạn nhân thể của con người rồi.
Ánh mắt Phan Ngọc nhìn Hứa Tiên hơi có chút mê ly, lúc nãy có uống mấy chén, hơn nữa tửu lượng của nàng không cao vì thế rất nhanh đã bốc hơi men say. Ngược lại Hứa Tiên ỷ có túy ngọc, uống rượu như uống nước không khác biệt lắm, hơn nữa đã có chút đạo hạnh, giờ phút này thần trí ngược lại thanh minh rất nhiều.
Vịn Phan Ngọc hướng phòng ngủ đi đến, tối nay một phen nâng ly cũng rất thống khoái.
- Hạ huynh, chúng ta cũng cần phải trở về!
Vương An mời Hạ Tử Kỳ nói, Hứa Tiên vốn nên cùng hương cùng phòng Vương An đổi với nhau, ngược lại biến thành hai người bọn họ cùng phòng. Hạ Tử Kỳ cắn răng nhìn thân ảnh Hứa Tiên rời đi. Loại vinh dự này đáng lẽ phải thuộc về hắn mới đúng, hắn đường đường Thông phán chi tử mà không được ngồi ở chủ bàn, ngồi ở một bên thấy Hứa Tiên cùng người của Bạch Lộc Thư Viện đàm luận, hắn nghiến dường như muốn nát cả răng. Hư danh sao? Nhưng luôn làm cho người ta khó có thể nhịn được.
Vãn Phong Viên ở phái tây của thư viện chuyên môn là phòng nghỉ cho khách tới từ Bạch Lộc Thư Viện, ngoài phòng là một rừng trúc, giờ phút này Vương Thủ Nghĩa đang nắm lấy cây trúc mà nôn mửa. Bên cạnh hắn là một bóng người gầy còn đen đủi, tên này lạnh lùng đứng ở đó, không đi đỡ Vương Thủ Nghĩa.
Vương Thủ Nghĩa ói ra, oán giận nói:
- Hồ Khắc, ngươi không phải nói thuốc này ăn vào uống rượu ngàn chén không say sao?
Tên kia tên Hồ Khắc lần đầu mở miệng nói:
- Ngươi uống không ít hơn ngàn chén rượu vẫn không sao a.
Thanh âm của hắn rất cổ quái, không hề rõ một chữ nào, khó trách hắn luôn không nói một lời nào.
Vương Thủ Nghĩa đứng dậy vung tay lên nói:
- Ta bất kể những điều này, ngươi chuẩn bị như thế nào rồi.
- Chỉ cần hắn uống say là có thể.
- Tốt, chỉ cần Cận Thiên thư viện lại thua một lần, sang năm Sơ Tuyết nên đến Kim Lăng. Ta điều tra qua, trong thư viện, ngoại trừ Phan Ngọc này ra thì không người nào có thể là đối thủ của ta.
- Muốn chết bất đắc kì tử hay là muốn bệnh.
Thanh âm của Hồ Khắc cổ quái mang theo một chút đắc ý bên trong, đó là kóoái ý khi nắm giữ sự sống chết của con người.
- Hoặc là không làm hoặc là làm tới cùng, đại trượng phu làm việc thì tiếc gì một mạng, ta muốn hắn chết.
Vương Thủ Nhân với giọng tàn nhẫn, quả quyết nói.
- Vậy vừa vặn, hồn phách của hắn thoạt nhìn phi thường thích hợp để luyệnchế Ti La Bình ah!
Hồ Khắc trong bóng đêm cười một cách âm trầm.
Vương Thủ Nghĩa mặt giấu trong màn đêm lộ vẻ khinh thường. Tên ải tử đến từ Nam Dương muốn tới học cái gì thiên triều văn hóa, phụ thân lại cho hắn tới thư viện đó sách. Chỉ là không nghĩ tới hắn cũng có chút môn đạo, lần này vừa vặn cần dùng đến hắn. Nhưng đối với mấy cái tiểu đạo này tự nhiên Vương Thủ Nghĩa không để vào mắt, chỉ cần không để cho hắn thời gian chuẩn bị thì một tên lính tầm thường cũng có thể giết hắn. Không phải tộc loại của ta, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm, chung quy bất quá chỉ là một cái công cụ mà thôi.
Hồ Khắc nói:
- Ta trở về điệu thấp một chút đi.
- Được. Đi thôi.
Vương Thủ Nghĩa tùy ý khoát khoát tay, nhất phái hào hùng phong phạm giống như người có lòng ôm chí lớn.
Hứa Tiên vịn Phan Ngọc vào phòng, trên đường đi quả thực là nằm hẳn vào lòng hắn. Hứa Tiên cũng không nghĩ tới tửu lượng của nàng lại chênh lệch như thế. Bả vai gầy gò không giống cái người luyện võ, hơn nữa trên người còn mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt không biết dùng cái gì hương liệu, chỉ là sóng mắt mê ly, tóc mai rối tung, cho dù hắn cũng không khỏi thất thần. Từ trong miện lấy ra túy ngọc, màu đỏ hồng giống như máu người.
Hứa Tiên đã suy nghĩ cẩn thận khối ngọc này xảy ra chuyện gì, bất quá kiếp trước đồng học người ăn cơm, người ăn mì tôm, một đôi đũa nhiều người ăn, vì thế hắn ngược lại không để trong lòng. Đúg vậy. là hắn tận lực không để trong lòng.
Đặt Phan Ngọc nằm lên giường, Hứa Tiên cũng đổ mồ hôi, vì thế đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều. Phan Ngọc thoạt nhìn cao gầy, chỉ so với Hứa Tiên thấphơn một chút, nhưng không nặng lắm.
- Nước, nước, Hán văn cho ta nước ah!
Phan Ngọc vừa nằm xuống liền ồn ào đòi uống nước, Hứa Tiên mau chóng rót chén nước cho nàng, sau khi uống hết một chén mới chịu ngồi xuống.
Hứa Tiên nhìn Phan Ngọc an tĩnh lại, người này tửu lượng rất kém nhưng khi say cũng không khó nhìn lắm.
Trong thư viện, màn đêm đen kịt phía tây Vãn Phong Viên, nơi này có một gian phòng vẫn còn ánh nến. Mấy ngọn nến to bằng cánh tay bập bùng ánh lửa, trên hương án có một cái bình bằng đồng đang run rẩy, Hồ Khắc ăn mặc một thân quần áo và trang sức kỳ dị dùng ngôn ngữ quê quán lẩm bẩm.
Hồ Khắc đột nhiên hét lớn một tiếng, từ trong cái bình đồng bỗng nhiên bay ra một vật, không ngờ là một cái đầu con nít. Thoạt nhìn bất quá bộ dạng sáu bảy tuổi, chỉ là diện mục dữ tợn oán độc gắt gao nhìn chằm chằm vào Hồ Khắc. Từ trong miệng Hồ Khắc tiếp tục lẩm bẩm những thanh âm tối nghĩa, đầu tiểu nhi chợt bay ra cửa sổ, ở dưới còn có một đám nội tạng dày đặc.
Hồ Khắc rốt cục thở dài một hơi, trên mặt cũng nhiều thêm vài phần vui vẻ mà dữ tợn.
Thừa dịp ban đêm, đầu tiểu nhi bay thẳng lên trời, sau đó hướng về Tĩnh Tâm Uyển bên trong thư viện, đó là địa phương của đám người Hứa Tiên đang ở. Lúc này trong gian phòng thượng đình đột nhiên phát ra thanh âm đau đớn. Nhưng chỉ có lắng tai mới nghe được tiếng kêu này.
- Ôi. Đau quá. Hán Văn, đầu của ta đau quá ah!
Hứa Tiên đang chuẩn bị cởi áo chìm vào giấc ngủ thì Phan Ngọc lại đột nhiên hô to kêu đau, Hứa Tiên bước lên phía trước, Phan Ngọc bắt được cổ tay của Hứa Tiên, ngã vào trong lòng ngực của hắn, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
- Làm sao vậy? Phan Ngọc???
Hứa Tiên lo lắng hỏi, thân hình của nàng trong ngực hắn vào lúc này càng thêm gầy yếu mỏng manh.
Hứa Tiên lớn tiếng kêu cứu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn rốt cục đã đánh thức đồng học, người này gõ cửa hỏi:
- Làm sao vậy, làm sao vậy?
- Đừng hỏi nữa, mau đi tìm đại phu.
Hứa Tiên rống to một tiếng, hắn muốn chính mình đi tìm đại phu, chỉ là Phan Ngọc ôm thật chặt hắn, bàn tay gắt gao tóm lấy cổ tay hắn khiến cho Hứa Tiên không thể dứt ra.
Không lâu sau, thanh âm gõ cửa lại kịch liệt vang lên:
- Đại phu đến rồi, đại phu đến rồi, Hứa Tiên mở cửa nhanh ah!
Bên trong Hứa Tiên không khỏi lo lắng vạn phần, hắn cúi người thấp giọng bên tai Phan Ngọc dỗ dành:
- Ngoan, trước buông tay ra, ta đi tìm người giúp ngươi.
Phan Ngọc nhắm chặt lại hai mắt, chậm rãi buông tay, Hứa Tiên lập tức đi mở cửa. Một lão tiên sinh râu trắng thoạt nhìn chính là đại phu, hắn trừng mắt nhìn Hứa Tiên:
- Như thế nào chậm như vậy, làm tổn hại tới tính mạng của cháu trai tổng đốc đại nhân thì ngươi đảm đương được sao?
Nói xong lão quay người tất tả vào phòng.
Trên bầu trời đen kịt, đầu tiểu nhi xoay hai vòng sau đó bay trở lại Vãn Phong Viên.
Đại phu đang ngủ say thì đột nhiên có người gõ cửa, vốn đang không vui từ từ đứng dậy thì người bên ngoài gõ của nói là cháu trai Tổng đốc đại nhân Phan Ngọc công tử bị bệnh. Hắn lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, chạy như bay thẳng tại đây, nhanh nhẹn tới nỗi quần áo còn không mặc chỉnh tề.
Thời điểm này Hứa Tiên làm sao đi so đo với lão, hắn vội vàng mời đại phu xem bệnh, lão đại phu cũng tỏ bộ dáng không so đo với ngươi, lão nhanh chóng đi lên bắt mạch cho Phan Ngọc.
- Phong tà nhập não, Phan công tử sợ là trúng gió rồi. Bệnh này tới nhanh như thế sợ là không dễ trị liệu, lão phu trở về kê đơn hốt thuốc thử xem.
Đại phu rung đùi đắc ý mà nói.
Mà giờ khắc này Phan Ngọc đã tỉnh, nhìn y phục không bị cởi ra, nàng chắp tay nói:
- Tạ ơn tiên sinh rồi, ta hiện tại đã đỡ nhiều, ngày mai uống thuốc của ngài chắc chắn sẽ khỏi hẳn.
Đại phu trong lòng vui vẻ, hoàn toàn đã quên chẩn đoán bệnh vừa rồi, lão vỗ ngực nói bệnh tình Phan Ngọc không có gì đáng ngại, lại nói vài câu thể diện rồi mới rời đi. Ngoài phòng Hạ Tử Kỳ ngăn lại đại phu nói:
- Phan huynh ra thế nào rồi?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hứa Tiên Chí Tác giả : Huyễn Mộng Giả Quyển 2: Một giấc chiêm bao.
-----oo0oo-----
Chương 54: Hàng đầu.
Dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Có lão phu ở đây, tự nhiên không có gì đáng ngại, chư vị mời trở về đi!
Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng Hạ Tử Kỳ ẩn ẩn có chút thất vọng.
- Phan Ngọc thật sự không có việc gì sao? Nhưng mới rồi lão nhân kia nói....
Hứa Tiên có chút do dự hỏi:
- Ngươi chưa từng nghe qua, đại phu trị bệnh nói bệnh nhân không có vấn đề gì bao giờ chưa?
Xem ra nàng đã tỉnh rượu, tựa hồ thật sự không có việc gì rồi.
Hứa Tiên cũng minh bạch thời cổ đại chữa bệnh như thế nào. Y sinh xem bệnh phải nói cho bệnh tình bệnh nhân thật nặng, sau đó chữa hết thì chính mình mới có y thuật tinh thâm, trị không hết thì coi như số trời đã định. Nhưng câu này xuất từ Biển Thước gặp Thái Hằng Hậu khiến hắn cảm giác có chút điềm xấu.
Hứa Tiên đột nhiên cảm giác cánh tay có hơi đau nhức, cúi đầu xem xét thì ra là chỗ cổ tay bị Phan Ngọc nắm chặt đã xáất hiện vết bầm tím, đang sưng vù lên.
- Hán văn!
Hứa Tiên thấy Phan Ngọc đang áy náy nhìn mình, Hứa Tiên lắc đầu biểu thị không có việc gì, hắn kéo ống tay áo phủ xuống. Chút đau đớn này không bằng lo lắng của hắn với bệnh tình của Phan Ngọc. Thật sự không có việc gì sao? Nhưng lúc đó sự thống khổ của nàng rõ ràng truyền vào lòng mình rất chân thật.
Ở Vãn Phong Viên.
Trong phòng Hồ Khắc, lúc này hắn đang dập tắt nến đỏ, đậy kín bình đồng. Vương Thủ Nghĩa đẩy cửa tiến đến hỏi:
- Xong chưa? Bên kia đã loạn thành một đoàn rồi.
- Ta đã gieo xuống "đầu phụ đỗ đồng" vào bụng hắn, hạt giống đã gieo xuống rồi, chờ thu hoạch là được rồi. Khặc khặ-x-xxxxx, dùng lời của thiên triều chính là trời cao đố kỵ anh tài, hồng nhan bạc mệnh, chết sớm một chút rất bình thường.
Hồ Khắc cười nói.
Vương Thủ Nghĩa cũng mãn ý nở nụ cười, Phan Ngọc chết vì bệnh không ai đoán ra, mọi người cũng tính toán không đến trên người hắn. Địch nhân tự chết là do thiên mệnh của chính mình. Không. Đây chính là vì thiên mệnh không theo hắn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hứa Tiên nhìn về phía giường của Phan Ngọc.
Tối hôm qua có lẽ ngủ quá muộn a! Hứa Tiên nghĩ như vậy. Đi ra khỏi giường ăn sáng xong trở lại, Phan Ngọc lại còn nằm ở trên giường, Hứa Tiên cảm thấy có chút không đúng, hắn đánh thức nàng dậy. Lúc này Phan Ngọc vô lực xoay đầu lại, trên mặt tiều tụy khiến Hứa Tiên nhảy dựng.
Hắn chưa từng nghĩ tới trong vòng một đêm, một người có thể tiều tụy tới tình trạng này. Vốn sắc mặt Phan Ngọc ôn nhuận trắng nõn hiện giờ tái nhợt vô cùng, hốc mắt cũng lộ ra mắt quầng thâm, đặc biệt là trong ánh mắt không còn cảm giác thâm thúy mà thanh tịnh, chỉ còn sự mệt mỏi. Cho dù vậy nàng vẫn xinh đẹp vô cùng.
Phan Ngọc sờ sờ tóc, nói:
- Có khả năng là tối hôm qua uống quá nhiều a!
Nói xong nàng xuống bên cạnh bàn ăn sáng.
Mà Hứa Tiên lại một lần nữa gọi đại phu tới, cháo trên bàn bốc lên hương thơm mê người nhưng Phan Ngọc lại cảm giác không muốn ăn. Từ khi bắt đầu tập võ, đã nhiều năm không có bị bệnh, loại cảm giác yếu ớt này khiến nàng cảm thấy đáng ghét.
Đại phu tối hôm qua mới khám lại đến nữa, nhưng chỉ nói lập lờ nước đôi, không tự tin như đêm qua. Sau khi bỏ lại một đơn thuốc thì hắn vội vàng rời đi.
Đồng học ở Cận Thiên thư viện nhao nhao tới thăm, nhưng đều bị Hứa Tiên ngăn cản ở ngoài cửa. Hạ Tử Kỳ cầm một ít thuốc bổ cũng bị Hứa Tiên ngăn cản thì không khỏi đại cau mày nói:
- Phan Ngọc không phải là bằng hữu của một mình ngươi, chúng ta đều nên đi vào nhìn, ngươi hết lần này tới lần khác ngăn cản là có ý gì?
- Không nên thấy gió, không nên gặp khách, đây là nhắc nhở của đại phu, chư vị nếu thấy không nghe theo thì cứ tùy tiện.
Hứa Tiên mặt không biểu tình ngăn tại cửa ra vào.
Buổi trưa, thúc thúc của Phan Ngọc - Phan tổng đốc tự mình đến thăm. Hứa Tiên không tiện đi vào đều đứng ở ngoài cửa, không lâu Phan tổng đốc đi ra nhìn Hứa Tiên, dặn dò:
Hắn cũng sốt ruột lắm rồi, mới có thể nói ra lời nói mà ngày thường tuyệt không thốt ra. Ca ca đem con trai độc nhất phó thác cho mình chiếu cố, nếu là thật sự ở chỗ này xảy ra chuyện gì thì sau này mình còn mặt mũi nào mà gặp đại ca. Hắn vốn định an bài chút hạ nhân đến hầu hạ, nhưng Phan Ngọc lại không đồng ý, hắn biết tính tình chất nhi của mình, cũng không thể làm khó, cuối cùng chỉ đành phó thách cho Hứa Tiên.
Hứa Tiên nhíu mày, nhưng vẫn cúi đầu nói:
-Vâng.
Rồi sau đó đại phu nổi danh của phủ Hàng Châu nhao nhao đến thăm, nhưng không có một ai bắt được là bệnh gì. Đến trưa cơ hồ vẫn không có một chút kết quả. Tổng đốc đại nhân bỏ ra một số tiền lớn cho ai chữa bệnh được cho Phan Ngọc, nhưng những danh y tới toàn là những người tầm thường. Khi đưa phương thuốc ra cho Phan Ngọc nhìn, nàng đều xì mũi khinh thường. Nàng tuy rằng không hiểu nhiều về y thuật, nhưng cũng xem qua không ít, những y lí cơ bản, lý thuyết y học biết không ít. Nhưng cho dù nàng vậy cũng không thể biết mình mắc bệnh gì, tựa như có một cỗ lực hút đang thôn phệ sức sống của mình.
Nàng dần dần trở nên gày gò không thể xuống giường, không một ai tới thăm, ngay cả đại phu cũng không dám tới xem bệnh cho nàng, vạn nhất trị không hết chọc giận Tổng đốc đại nhân, đây chính là tội chết a. Chỉ có cái đại phu ngay từ đầu bị buộc lấy không có biện pháp, vẫn phải kê đơn thuốc vô dụng. Hiện tại y quán cũng không dám mở, mỗi ngày trong nhà hối hận phát sầu. Trong thư viện dần dần có đồn đãi nàng chiêu tai hoạ, trước cửa càng ngày càng vắng vẻ. Rất nhiều người đều trực tiếp đi đường vòng, không dám đi qua trước tiểu viện của nàng, một người sắp chết thì không còn giá trị kết giao.
Khá tốt hắn vẫn còn a! Nàng thầm nhủ nói với chính mình như vậy.
- Phan Ngọc, tới giờ uống thuốc rồi.
Trong phòng truyền đến một hồi mùi thuốc nồng nặc, Hứa Tiên bưng chén thuốc tới bên giường, trên mặt còn mang theo nụ cười miễn cưỡng. Hứa Tiên đem nàng nâng dậy, nàng cứ như vậy tựa ở trong lòng ngực của hắn uống thuốc, nhìn hắn múc từng môi rất nghiêm túc thổi cho nguội sau đó đút vào miệng nàng. Thuốc rất đắng, nhưng nàng vẫn rất nhẫn nại. Mặc dù biết không có tác dụng gì, nhưng nàng vẫn còn có thể tựa vào ngực hắn.
Hứa Tiên cau mày, hắn không còn cảm giác được ý chí muốn sống của Phan Ngọc, ngược lại sớm thì nhận mệnh vậy. Hắn tuy rằng không hiểu y, nhưng căn cứ vào tri thức kiếp trước cũng biết tâm bệnh vô cùng quan trọng. Nhưng hắn không hiểu, dùng gia thế của Phan Ngọc, áo cơm không lo tiền đồ giống như gấm, tại sao lại như vậy chứ?
Giống như lữ khách cô độc đi trong tuyết trắng, trong lòng đã sớm tràn đầy mỏi mệt cùng tịch mịch, mà bôn ba lại nhất định không có mục tiêu. Lúc này trong gió tuyết đầy trời xuất hiện một căn phòng nhỏ ấm áp, tựa hồ rốt cuộc tìm được lý do có thể dừng lại, mặc dù phòng nhỏ bất quá là tử vong, nhưng có thể nói là ta đã cố hết sức.
Ốm đau nhiều năm như vậy tích lũy toàn bộ nhu nhược bộc phát, không còn có lực lượng tiếp tục đi tới. Chẳng những đối với tử vong sợ hãi, ngược lại còn mang theo tâm lí may mắn không cần cô độc mà chết
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hứa Tiên Chí Tác giả : Huyễn Mộng Giả Quyển 2: Một giấc chiêm bao.
-----oo0oo-----
Chương 55: Bệnh tình nguy kịch.
Dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Phan Ngọc nhìn Hứa Tiên:
- Ngươi vì cái gì đối với ta tốt như vậy?
Hứa Tiên vô ý thức tránh né ánh mắt của nàng, vô cùng có nghĩa khí mà nói:
- Chúng ta là bằng hữu nha, lúc này là thời điểm cần giúp đỡ nhau, làm bằng hữu chỉ cần có như vậy.
- Bằng hữu sao? Cũng tốt! Bất quá Hán văn ngươi phải một lần nữa kể cho ta nghe mấy câu chuyện đi.
- Câu chuyện? Được rồi, ta kể cho ngươi nghe một chuyện cười.
Phan Ngọc lắc đầu, kiên trì nói:
- Không. Là câu chuyện như lần trước cơ.
Hứa Tiên bất đắc dĩ, chỉ có thể thỏa mãn nàng. Điện ảnh, TV, manga, tiểu thuyết, đủ loại câu chuyện tình yêu.
Bất quá để cho Hứa Tiên ngoài ý muốn chính là Phan Ngọc không nói thêm gì nữa, chỉ im im lặng lặng nghe, cho dù điều hắn kể là nữ truy nam loại những câu chuyện yy...mà nữ nhân nói đến cũng phải thẹn thùng.
- Nếu như ta là nữ tử cũng nhất định sẽ truy cầu Hán văn ngươi, hoàng cầu phượng đại khái rất thú vị a.
Hứa Tiên như bị sét đánh, nghe câu nói này mà trong lòng lệ rơi như mưa, ta không phải là long dương a. (ý nói đồng tính, gay....)
Phan Ngọc xem xét thần sắc hắn thì đoán ra hắn đang suy nghĩ gì, không khỏi cười khẽ một tiếng, nụ cười kia cực đẹp, cực nhạt. Chỉ là sắc mặt nàng tái nhợt, phảng phất như trở nên trong suốt.
Hứa Tiên cảm giác rõ rệt khối mỹ ngọc đang dần dần trở nên trong suốt biến thành băng, sau đó lại chậm rãi hòa tan thành nước, triệt để tiêu tán ở cõi đời này.
Không được, phải làm chút gì đó. Hứa Tiên tự nói với chính mình. Hiện tại hắn vạn phần hối hận để cho Nhiếp Tiểu Thiến một mình ly khai, tuy rằng hai khỏa Xá Lợi bị nàng dùng, dù cho không ly khai chỉ sợ cũng không có biện pháp gì. Muôn dân trăm họ bất đắc dĩ chỉ có cầu trợ ở Quỷ Thần rồi. Hắn đột nhiên nhớ tới, chính mình còn nhận thức một người tu đạo, rằng không xác định có hữu dụng hay không, nhưng cũng phải đành thử một lần.
Hứa Tiên dùng sức đập cửa đại môn Huyền Cơ, chỉ chốc lát sau Duẩn nhi tiểu đạo sĩ mở cửa:
- Sư... Hứa công tử, làm sao ngươi tới á. Từ Kim Hoa trở về rồi sao?
Hứa Tiên một phát bắt được bả vai tiểu đạo sĩ ói:
- Nhanh dẫn ta đi gặp sư phụ của ngươi, ta có việc gấp tìm nàng.
Duẩn nhi nhẹ nhàng giãy giụa nói:
- Sư phụ ta đi du phương rồi.
Hứa Tiên thất vọng nói:
- Nàng lúc nào có thể trở về .
Duẩn nhi lắc đầu:
- Không rõ lắm, ít thì 3-5 ngày, nhiều thì một tháng.
- Ngươi biết trị bệnh không?
Hứa Tiên cũng biết chính mình bắt đầu tuyệt vọng rồi, nhưng vẫn ôm một phần vạn hi vọng
- Sao? Ta không biết.
Quả nhiên, Hứa Tiên chỉ có thể hi vọng mà đến, thất vọng mà về.
Hậu viện Miếu đạo sĩ.
Ngư Huyền Cơ im lặng ngồi ở trước bàn đá đọc một quyển Đạo Đức Kinh, vẫn như cũ một thân đạo bào màu vàng hơi đỏ yên tĩnh như cổ thụ đang có lá vàng rơi xuống.
Duẩn nhi hiếu kỳ nói:
- Sư phó, ngươi vì cái gì không gặp sư thúc a.
- Đây là đạo của hắn, nếu muốn đi thì chính mình đi thôi!
Ngư Huyền Cơ buông sách trong tay ra nói:
- Hơn nữa ta có một loại cảm giác, Phan Ngọc chính là kiếp số của hắn, nếu có chết cũng do số trời.
Duẩn nhi do dự nói:
- Nhưng mà, người xuất gia không phải nói từ bi hỉ xả sao?
BA~! Một cuốn sách đánh lên đầu Duẩn Nhi, Ngư Huyền Cơ nhìn chằm chằm vào Duẩn nhi nói:
- Tiểu nha đầu muốn giáo huấn ta sao? Đó là lời nói gạt người của hòa thượng mà thôi. Đời ta tu hành, nói bỏ qua là bỏ qua, hắn lại dính vào người không bỏ nổi, vừa vặn có cơ hội này cho hắn dứt bỏ không phải là lưỡng toàn kì mĩ sao?
Duẩn nhi hai mắt đẫm lệ không hiểu tại sao bị đánh, nàng hỏi:
- Vậy sư phó có một ngày cũng sẽ vứt bỏ Duẩn nhi sao?
Ngư Huyền Cơ trợn mắt nói:
- Ta hận hiện tại không thể đem ngươi ném ra bên ngoài.
Duẩn nhi ủy khuất ôm vòng eo nhỏ nhắn của Ngư Huyền Cơ, Ngư Huyền Cơ thở dài, sờ sờ đầu nhỏ của nàng, trong lòng tự hỏi: mình ngươi thật sự bỏ được sao? Có phải thời khắc chưa đến thì không thể bỏ?
Duẩn nhi trong lòng biết sư phó miệng cứng rắn mềm lòng. Ân, theo như thuyết pháp của sư phó của mình chính là đại đạo khó có được.
Thời gian như dòng nước chảy, trong nháy mắt cũng đã sáu ngày qua đi. Hứa Tiên cảm giác thời điểm mớm thuốc cho Phan ngọc đã thấy nàng nhẹ như tờ giấy, Hắn xế chiều mỗi ngày đều đi Huyền Cơ quan, nhưng chỉ nhận được một câu sư phó còn chưa có trở lại.
Hứa Tiên đứng lên muốn đi tới Huyền Cơ quan xem thì Phan Ngọc vốn đang ngủ bỗng nhiên nói khẽ:
- Này, chớ đi, nếu như ngươi đi rồi, ta đột nhiên chết mất làm sao bây giờ ah!
Hứa Tiên mấy ngày nay thấy nàng từ từ uể oải, lại không có biện pháp, trong lòng sớm đã bực bội không thôi, nghe Phan Ngọc đơn giản nói ra chữ chết, không khỏi cả giận nói:
- Thúc thúc của ngươi phái người phục thị ngươi, ngươi lại không muốn, lão tử mỗi ngày hầu hạ ngươi, bây giờ còn muốn đi ra ngoài nghĩ biện pháp cứu ngươi. Ngươi còn nói mấy lời ủ rũ này, không được chết. Ta không có trở về, ngươi cũng không được chết.
Không khí trong căn phòng nhỏ trở nên ngưng trệ, Hứa Tiên cũng có chút hối hận.
Phan Ngọc bụm lấy cái miệng nhỏ nhắn, trừng to mắt, kinh ngạc khen ngợi nói:
- Hán văn quả nhiên thật là uy phong.
Hứa Tiên dở khóc dở cười nói:
- Uy phong cái đầu của ngươi, ta đi rồi sẽ trở về, sẽ không đi lâu đâu.
- Được. ta chờ ngươi trở lại.
Ở bên trong Vãn Phong Viên, Vương Thủ Nghĩa hỏi:
- Thế nào? Đã tới ngày cuối cùng rồi đó.
Hồ Khắc cười lạnh nói:
- Chậm nhất đêm nay, muốn tính mạng của hắn mà làm phép tại đây thì không quá an toàn, đổi địa phương khác đi.
Trong mắt của Vương Thủ Nghĩa xẹt qua vẻ vui mừng, nhưng vì bảo trì phong phạm mà tự cưỡng chế. Những ngày này, hắn cùng các tú tài khác trong Cận Thiên thư viện uống rượu làm thơ, giúp nhau thăm dò. Quả nhiên không có một ai có thể thắng được mình, lập tức có thể thực hiện mục tiêu, có thể nào không thích đây?
Bên trong Huyền Cơ quan.
Duẩn nhi nói khẽ:
- Sư phó, sư thúc lại tới nữa.
Nàng nhìn ra được sư phó cảm xúc không tốt, rất khó coi, chắc hẳn trong lòng cũng rất nhiều do dự a!
Ngư Huyền Cơ không nói lời nào mà chỉ tiếp tục đọc sách, nhưng ánh mắt lại phiêu hốt bất định không biết đang nghĩ gì.
- Vậy Duẩn nhi nói sư phó không có ở đây.
Duẩn nhi nhu thuận mà nói, sau đó từng bước một hướng đại môn đi đến, tiếng đập cửa cũng dồn dập hơn.
Ngư Huyền Cơ buông sách, nhẹ giọng cảm thán một câu rồi nói:
- Thôi, để cho hắn vào đi!
Sắc trời tối dần, trên hồ Tây có một cái thuyền nhỏ, bên trong là Hồ Khắc cùng Vương Thủ Nghĩa. Hồ Khắc lại mặc vào trường bào Tế Tự của quê hắn. Mấy cái dẫn hồn phiên màu trắng theo gió phiêu lãng. Âm thanh đọc chú như kinh văn khiến dẫn hồn phiên kịch liệt rung động.
Trong thư viện, Phan Ngọc đột nhiên cảm giác trong đầu như bị ai lấy búa gõ vào, như có một thanh âm khích lệ chính mình ly khai trần thế này, li khai sinh hoạt mệt mỏi này. Nhưng cũng có một thanh âm kéo nàng lại, đó là lời hứa chờ Hứa Tiên về.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo