18-09-2008, 02:16 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 11
Äẩy cá»a phòng Vân Lâu, Hà n Ni rón rén bước và o:
- Khiết ơi, và o đây!
Chú chó nhá» chạy và o. Má»›i hai tháng mà nó đã lá»›n như thổi, Hà n Ni không bế nó trên tay được nữa. Trá»i má»›i sáng, các rèm cá»a là m gian phòng tối om om. Vân Lâu còn say giấc trên giưá»ng. Hà n Ni rón rén tá»›i cạnh, rồi cúi xuống đưa má»™t ngón tay đặt trên môi suỵt con chó:
- Suỵt. đừng ồn, đừng phá giấc ngủ của anh Lâu, nghe không?
Chó Khiết gừ gừ trong miệng như trả lá»i, Hà n Ni nhìn quanh rồi nói:
- Khiết thấy không, anh ấy bê bối tháºt, hôm qua chị má»›i dá»n dẹp đâu ra đấy, bây giá» lại rối lên thế nà y, chẳng thức tá»± tà nà o cả.
Gian phòng bê bối tháºt, vá»› và áo lót nắm dưới đất, áo sÆ¡ mi quần nằm trên ghế.
Trên bà n giấy, má»±c, dầu sÆ¡n, bút nằm la liệt. Có mấy bức tranh vẽ dở nằm lăn bên góc tưá»ng. Bức há»a truyá»n thần cá»§a Hà n Ni nằm yên trên giá có vuông vải che bên ngoà i. Hà n Ni bước tá»›i, mở ra ngắm. Bức há»a sắp hoà n thà nh. Ngưá»i con gái trong tranh trông yếu Ä‘uối dá»… thương và bình yên là m sao. Nà ng cúi xuống bảo Khiết:
- Äó Khiết thấy không? Chà ng là thiên tà i mà , chà ng vẽ hay nhất thế giá»›i phải không em?
Nà ng bước đến bên bà n, thu dá»n lại má»i thứ mà không gây tiếng động nà o. Kể như xong, Hà n Ni khẽ liếc vá» phÃa giưá»ng, chà ng vẫn ngá»§ say, đột nhiên Hà n Ni thấy chó Khiết Ä‘ang lôi chiếc cà vạt cá»§a Vân Lâu chạy khắp phòng. Nà ng hoảng hốt, chạy đến:
- Khiết, đừng nghịch như thế!
Chó Khiết tưởng Hà n Ni đùa với nó, nên nó vừa ngoắc đuôi, vừa tránh né, và kêu ẳng ẳng. Hà n Ni vừa đuổi theo vừa hét:
- Sao nghịch quá váºy? ÄÆ°a đây, đưa chị Ä‘i, đừng là m bẩn cá»§a anh lâu.
Hà n Ni đã nắm được má»™t đầu cà vạt, nà ng giáºt mạnh, con váºt lại chẳng chịu buông, kéo nhì nhằng mãi. Hà n Ni bá»±c không chịu được mà con chó cÅ©ng chẳng chịu thua vá»›i những tiếng sá»§a đối kháng. Hà n Ni đà nh phải dịu ngá»t vá»›i nó:
- Äừng sá»§a! Ngoan nà o! Hét ầm thế nà y anh Lâu thức thì sao? Nghịch thế!
Vừa năn nỉ, nà ng vừa đưa mắt nhìn vá» phÃa giưá»ng thăm dò, Vân Lâu vẫn ngá»§ saỵ Hà n Ni mỉm cưá»i nói vá»›i chó Khiết:
- Xem kìa, ông ấy ngủ say như chết, ai đến mang đi có lẽ cũng chẳng hay.
Nà ng đứng lên, bước đến gần bên giưá»ng nhìn gương mặt ngưá»i yêu tong giấc ngá»§. Chà ng ngá»§ có vẻ bình yêu quá! Chăn nệm bị đẩy nằm má»™t góc giưá»ng. Ông nà y ngá»§ tháºt xấu nết! Hà n Ni tá»± nhá»§. Qua trung thu rồi, gió đêm mát lạnh, Hà n Ni nhẹ nhà ng kéo chăn đắp lên ngá»±c Vân Lâu. Nhưng vừa thá»±c hiện ý định là tay nà ng bị giữ chặt. Vân Lâu mở to đôi mắt tỉnh táo ra nhìn nà ng vá»›i nụ cưá»i trêu cợt:
- Em nói ai ngá»§ say như chết, đến độ ngưá»i ta khiêng Ä‘i lúc nà o cÅ©ng chẳng hay chứ?
Hà n Ni giựt mình, rồi chợt hiểu:
- à Há! Nãy giá» giả vá» ngá»§ để nghe lén, không biết xấu hổ. Anh đáng ghét tháºt, thế mà em cứ ngu, sợ là m mất giấc ngá»§ ngon cá»§a anh!
Vân Lâu cưá»i, chà ng nắm tay Hà n Ni kéo mạnh và o lòng:
- Ngưá»i yêu cá»§a tôi Æ¡i, dá»n dẹp có mệt lắm không?
- Anh thức hồi nà o váºy?
- Trước khi em đẩy cá»a bước và o.
Hà n Ni trừng mắt:
- Anh khôn lắm, định chá»c quê ngưá»i ta hả?
Vân Lâu tinh nghịch nhìn Hà n Ni:
- Anh nghe tiếng chân em bước tá»›i cá»a, anh vá»™i nhắm mắt lại xem em dá»n dẹp thế nà o. Thú vị tháºt!
Hà n Ni nhìn ngưá»i yêu cưá»i e thẹn, Vân Lâu há»i lại:
- Em mệt chưa?
- Chưa, em phải táºp là m việc chứ!
- Äể chuẩn bị là m vợ à ?
Vân Lâu há»i khiến Hà n Ni đỠhồng, nà ng trả lá»i:
- Anh tháºt bê bối!
Vân Lâu ngồi dáºy, nhìn chó Khiết lúng túng vá»›i chiếc cà vạt quấn quanh ngưá»i chà ng không nhịn cưá»i được:
- Xem con chó con của em là m gì kìa!
- Trá»i Æ¡i, hư tháºt!
Hà n Ni Ä‘uổi tá»›i, giáºt lấy chiếc cà vạt, nhưng chiếc cà vạt đã rách. Nà ng hối tiếc đứng yên, Vân Lâu bảo ngưá»i yêu:
- Em là m gì thế? Có váºy mà cÅ©ng tiếc nữa à ?
- Không, em đang nghĩ đến chuyện xuống phố để mua qua cho anh đây.
Vân Lâu yên lặng, má»™t lúc há»i:
- Äã bao lâu rồi em chưa Ä‘i phố hả Ni?
- HÆ¡n má»™t năm. Lần sau cùng khi em ra phố em nhìn thấy ngưá»i ta qua lại, xe cá»™ nhá»™n nhịp tá»›i lui, thế là đầu óc em choáng váng, ngất xỉu luôn. Äến khi tỉnh lại má»›i thấy mình nằm trong bệnh viện, nằm hÆ¡n má»™t tuần má»›i được ra đó. Và kể từ hôm ấy, mẹ không cho em ra phố nữa.
Vân Lâu yên lặng, một lúc chà ng quyết định:
- Äể hôm nà o anh đưa em Ä‘i má»™t vòng nhé?
Hà n Ni mừng rỡ:
- Tháºt hở? Anh đừng dối em nhé?
Vân Lâu thay áo:
- Tháºt mà . Riêng ngà y hôm nay thì đừng đợi anh. Bữa nay anh há»c suốt ngà y, chiá»u lại có việc có lẽ khuya anh má»›i vỠđược.
- Anh vỠdùng cơm tối không?
- Không.
Hà n Ni thất vá»ng, ngẩng đôi mắt ngây thÆ¡ lên:
- Anh là m cách nà o vá» dùng cÆ¡m tối Ä‘i, em chá».
Vân Lâu nâng cằm ngưá»i yêu lên:
- Äừng em, anh không vỠđược mà , em đợi là m gì? Lo ngá»§ sá»›m Ä‘i, giấc ngá»§ đối vá»›i em rất quan trá»ng.
Hà n Ni buồn buồn:
- Anh đi đâu?
- Anh có hẹn vá»›i má»™t ngưá»i bạn đến thăm thầy.
- Bá»™ quan trá»ng lắm sao? Không Ä‘i không được à ?
- Ừ.
Hà n Ni cúi đầu, nà ng hất lá»n tóc lòa xòa ra sau, cố gắng cưá»i má»™t cách can đảm:
- Thôi được, anh cứ đi đi, đừng lo, em đã có con Khiết đây là m bạn rồi.
Vân Lâu mỉm cưá»i, sá»± vui vẻ rất ư là kịch tÃnh cá»§a Hà n Ni là m cho chà ng thấy thương nà ng, nhưng việc tối nay không thể bỠđược, chà ng vuốt nhẹ má ngưá»i yêu:
- Váºy thì nghe lá»i anh ngá»§ sá»›m nhé, anh vá» mà thấy em chưa ngá»§, anh giáºn cho xem.
Hà n Ni lo lắng:
- Anh đi đến mấy giỠmới v� Có định đi luôn không? Em đeo theo anh hoà i, chắc anh chán em lắm phải không?
- Äừng nói báºy! Thôi để anh Ä‘i há»c, chÃn giá» rồi, trá»… bây giá»!
Hà n Ni đưa chú chó xuống lầu:
- Äể em là m cÆ¡m cho anh ăn sáng nhé.
- Thôi không kịp đâu.
- ÄÆ°á»£c, em bảo cô Lan là m cho anh hai quả ốp la nhé?
Vân Lâu chịu tráºn, lắc đầu. Nhìn dáng Hà n Ni hấp tấp xuống bếp, chà ng thở dà i. Hà n Ni! Hà n Ni! Anh mong rằng em khá»e mạnh, để Ä‘á»i sống được hạnh phúc hÆ¡n.
Dùng Ä‘iểm tâm xong, Vân Lâu đến trưá»ng. Lúc gấn đây, chà ng đã mua xe hai bánh loại 90 phân khối để Ä‘i há»c. Hà n Ni đứng tá»±a cá»§a nhìn theo lo lắng:
- Chạy cẩn tháºn, đừng chạy nhanh quá, nhé anh!
Xe và ngưá»i đã khuất ngoà i ngõ, Hà n Ni má»›i chịu khép cổng Ä‘i và o. Má»™t ná»—i cô đơn lạnh lùng là m nà ng ngẩng đầu lên nhìn trá»i. Trá»i xanh tuyệt đẹp, má»™t và i đám mây trắng bá»nh bồng trôi. Bây giá» là mùa thu nhưng cái lạnh nhè nhẹ thoáng quạ Trá»i nắng tốt, trong vưá»n những khóm hoa cúc bắt đầu đơm bông. Hà n Ni thả bá»™ trong vưá»n, hai cháºu cúc đỠcá»§a Vân Lâu đã hé nhụy.
Những cháºu cúc mà Vân Lâu đã đặt cho má»™t cái tên khác là “Sao đầy trá»iâ€. Sao đầy trá»i! Cái tên nghe tháºt tuyệt, tháºt ý nghÄ©a. Hà n Ni thấy tất cả những gì có liên quan đến Vân Lâu Ä‘á»u hấp dẫn nà ng hết. Äến trước cá»a phòng khách, Hà n Ni do dá»± rồi lại quay ra, đến bên bá» hồ sen, mùa nở hoa đã qua, những đóa hoa cuối cùng bị tráºn mưa hôm trước là m xÆ¡ xác. Hai cánh còn lại trên cà nh tái nhạt, mất Ä‘i vẻ mÆ¡n mởn hôm nà o.
Hà n Ni ngồi xuống bá» hồ, ngắm cảnh mà nhá»› đến những câu thÆ¡ trong Hồng Lâu Má»™ng. Äại Ngá»c yêu thÆ¡ cá»§a Lý NghÄ©a SÆ¡n.
Lưu đắc tà n hà thÃch vÅ© thanh
(Cánh sen tà n ở lại nghe tiếng mưa rơi).
Rồi nà ng nghĩ đến quyển thơ “Nạp Lan†trong phòng Vân Lâu:
Gió mưa nát cánh hoa tà n
Sen kia vẫn nở trong ngà n bùn hôi
Xin ngưá»i giữ lấy hoa trôi
Tiếc thương một chút mắt môi ngà y nà o
Hà n Ni chợt rùng mình, ngẩng mặt lên, nà ng không khá»i âu lo cho pháºn hoa. Ngồi tháºt lâu, mãi đến lúc chú chó Khiết từ phòng khách chạy ra, đến bên nà ng kêu gâu gâu, Hà n Ni má»›i lấy lại được nụ cưá»i. Mân mê đám lông trắng, má»m trên đầu con váºt, Hà n Ni nói như tá»± há»i lòng:
- Mà y cũng nhớ chà ng nũa à ? Chà ng mới đi mà nhớ cái gì? Sao lạ thế nà y? Phải là m sao đây?
Chú chó lại gâu gâu như để trả lá»i. Hà n Ni cưá»i, đứng dáºy vươn vai, nà ng cảm thấy mệt má»i lạ. Bá» và o nhà , qua phòng khách, lúc Ä‘i ngang qua phòng Vân Lâu, nà ng ngần ngừ đứng lại má»™t lúc rồi bá» Ä‘i luôn.
Ngang qua phòng cha mẹ, vừa định gõ cá»a, Hà n Ni chợt nghe có tiếng ngưá»i cãi vã bên trong vá»ng ra. Tiếng cha nói:
- Em là m gì mà lá»›n tiếng váºy? Không sợ Hà n Ni nó nghe à ?
Có chuyện gì mà phải dấu diếm thế nà y? Hà n Ni chùn chân lại, đứng yên nghe. Tiếng mẹ trả lá»i:
- Em má»›i thấy nó ở ngoà i vưá»n hoa, là m gì nó nghe thấy được. Tại sao anh chẳng chịu nghÄ© lại xem, bây giá» phải tÃnh sao đây?
- TÃnh sao bây giá», anh là m sao biết được.
- Nhưng cha mẹ Vân Lâu Ä‘ang trách móc chúng ta đây nà y. Anh xem xem, câu nà o cÅ©ng đầy vẻ hằn há»c trách móc. Em đã bảo đừng để nó ở đây mà anh không nghe, tÃnh tình cá»§a anh Mẫn ai lại không biết. nà y anh nghe câu nà y: “Tại sao anh chị biết con gái mình như váºy mà vẫn để thằng Lâu nhà tôi gần gÅ©i nó chứ? â€
Tiếng cha thở dà i:
- Anh ấy lúc nà o cũng thế, có lẽ tôi phải đi một chuyến Hương cảng mới xong.
- Anh đến Hương Cảng cÅ©ng vô Ãch. HỠđã giáºn mình rồi, chi bằng... tốt nhất là ... là để thằng Lâu nó...
- Là m thế sao được? Em phải bình tĩnh quýnh quáng lên chỉ thiệt cho con.
- Vây thì em phải là m sao bây gi�
- Äá»… tÃnh lại xem, bây giá» anh phải đến sở.
Tiếng chân cá»§a cha bước dần vá» phÃa cá»a. Những lá»i nói cá»§a cha vá»›i mẹ như những phát búa Ä‘áºp và o đầu là m Hà n Ni choáng váng quên cả lánh mặt. Chuyện gì mà cò liên hệ đến Vân Lâu và nà ng? Cha mẹ chà ng đã phản đối cuá»™c tình cá»§a ta và chà ng không muốn ta gần chà ng? Giòng máu trong tim nà ng như ngừng lại.
Cá»a mở, ông Dương bước ra, nhìn thấy con, ông hoảng hốt:
- HÃ n Ni!
Bà Dương nghe tiếng chạy ra:
- Hà n Ni! Con ở đây là m gì thế?
- Con đã nghe hết rồi. Hà n Ni đưa mắt buồn nhìn mẹ chạ Con nghe cha mẹ nhắc đến tên con và anh Lâu, cha mẹ cãi nhau vì con à ?
Bà Dương bình tĩnh:
- Äâu có, cha mẹ nói chuyện chứ đâu có cãi nhau?
- Thế cha mẹ nói gì thế? Con đã là m cha mẹ buồn à ?
- Không, không có gì đâu con. Mẹ chỉ há»i cha vá» việc sang Hương Cảng chứ chẳng có liên quan gì đến con cả.
Không, không phải thế. Hà n Ni hiểu, nhất định cuá»™c đối thoại vừa rồi có liên hệ đến cả hai ngưá»i. Nhìn mẹ bối rối lấp liếm, Hà n Ni không buồn há»i thêm, ngoắc chú chó con trở vá» phòng vá»›i tâm trạng ngổn ngang. Không có chuyện gì thế tại sao cha mẹ lại có vẻ căng thẳng thế? ôm chú chó và o lòng, Hà n Ni nói:
- Cha mẹ Ä‘ang dấu chị, phải không Khiết? Äể anh Lâu vá» chị há»i sẽ biết ngay.
Suốt ngà y, Hà n Ni trông ngóng, má»—i lần có tiếng chuông reo là Hà n Ni lại tưởng Vân Lâu trở vá». Sá»± trở vỠđột ngá»™t cá»§a chà ng sẽ khiến nà ng sung sướng xiết bao. Nhưng hoà i vá»ng đó tháºt vô Ãch.
CÆ¡m tối vừa xong nà ng dạo má»™t bản nhạc. Không có Vân Lâu thưởng thức nên ngón đà n cÅ©ng rã rá»i. Ná»—i buồn len qua tim, Hà n Ni thấy nhá»› Vân Lâu lạ. Bản nhạc ná»a chừng, đứt ngang. Äáºy nắp đà n lại nà ng lưá»i biếng ngồi nÆ¡i ghế nệm vá»›i chó Khiết. Bà Dương lo lắng:
- Hôm nay con là m sao thế?
- Không có chi cả mẹ ạ.
Bà Dương nhìn khuôn mặt bình thản cá»§a con bà lo lắng, bà biết con bà không tháºt sá»± bình thản đâu. Láºt tá» báo ra xem mà tâm trà bà vẫn nghÄ© đến Hà n Nị ái tình là má»™t sá»± kiện lạ lùng, là m ngưá»i vui sống, mà cÅ©ng là m ngưá»i ta phiá»n muá»™n, tuyệt vá»ng khôn cùng. Hà n Ni rồi sẽ ra sao?
ChÃn giá» tối, chuông Ä‘iện thoại reo vang, Hà n Ni ngồi báºt dáºy, chạy nhanh tá»›i. Äúng là Vân Lâu bên kia đầu dây:
- Hà n Ni đấy à ?
- Vâng, em đây.
- Tại sao em chưa đi ngủ đi?
- Em sắp đi ngủ đây mà .
- Váºy thì được. Anh vá» phải thấy em ngá»§ má»›i được đó nghe.
Hà n Ni lo lắng:
- Bao giá» anh vá»?
- Một chút nữa, nhưng em phải đi ngủ nhé.
- Vâng.
- Suốt ngà y nay em là m gì?
- Nghĩ tới anh.
Giá»ng Vân Lâu đầy trách móc:
- Ngu tháºt! Thôi ngá»§ Ä‘i nhé!
- Vâng.
- Ngủ ngon nhé.
- Vâng.
Hà n Ni bịn rịn bên máy, đến lúc nghe tiếng máy cúp nà ng má»›i cháºm rãi đặt ống nghe xuống. Tá»±a lưng và o bà n, những lá»i nói cá»§a chà ng vẫn còn vang bên tai. Trở vá» phòng ngá»§, ngắm Vân Lâu trong bức ảnh trên đầu giưá»ng, nà ng gá»i:
- Anh Lâu, anh ở đấy là m gì? Tại sao không trở v� Anh chán em rồi ư? Phải không?
Cầm bức ảnh lên, ấp và o ngực, nhắm mắt lại nà ng thì thầm:
- Anh Lâu, anh phải yêu em nhiá»u hÆ¡n nữa, vì em... yêu anh quá.
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:16 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 12
CÅ©ng trong thá»i gian nà y, Vân Lâu Ä‘ang ngồi nÆ¡i phòng mạch cá»§a bác sÄ© Lý để tìm hiểu căn bệnh cá»§a ngưá»i yêu. Chà ng ngồi đợi tháºt lâu, mãi đến lúc tối mò, khi bác sÄ© Lý tiá»…n xong ngưá»i khách cuối cùng chà ng má»›i được tiếp chuyện. Bác sÄ© Lý tháºt vui vẻ:
- Có chuyện gì đấy?
- Thưa bác sĩ, Hà n Ni có thể là nh bệnh không?
Bác sĩ Lý chăm chú nhìn Vân Lâu:
- Cáºu muốn biết sá»± tháºt không chứ?
- Vâng, cháu muốn và muốn biết tháºt rõ rà ng, tháºt kỹ xin bác sÄ© đừng dấu diếm gì cả.
Bác sĩ Lý đốt điếu thuốc, phà khói:
- Nếu tôi là cáºu, tôi sẽ không tìm hiểu sá»± tháºt!
- Tại sao?
- Vì sá»± tháºt bi đát quá. Nói tháºt vá»›i cáºu, Hà n Ni không bao giá» là nh bệnh, trừ phi...
- Trừ phi sao?
- Trừ phi y há»c tiến bá»™ vượt bá»±c, tiến đến chá»— có thể thay được tim. Nhưng hy vá»ng đó mong manh quá. Tôi nghÄ©, cố gắng giữ cho Hà n Ni ở yên tình trạng nà y ngà y nà o hay ngà y ấy, đừng để cô ấy bị xúc động.
- Bác sĩ nói thế có nghĩa là ... Hà n Ni có thể sống thêm bao lâu nữa.
Bác sĩ Lý suy nghĩ một lúc:
- Bệnh tim tháºt khó nói vì nó tùy theo xúc động. Có thể sống mưá»i hoặc hai mươi năm nữa, nhưng cÅ©ng có thể ngã ra chết ngay tức khắc. Bệnh Hà n Ni thế đấy, có Ä‘iá»u cô ấy bị thêm chứng đột biến, nên nặng hÆ¡n những ngưá»i khác.
Vân Lâu bà ng hoà ng:
- Bây giỠphải là m sao, thưa bác sĩ?
Bác sÄ© Lý nói tháºt:
- Theo tôi thì... chắc cáºu cÅ©ng hiểu là Hà n Ni yếu lắm, cô ấy có thể chết bất cứ lúc nà o.
Vân Lâu ngồi yên, mặc dù đã nghe nói Ä‘iá»u nà y rồi, nhưng ở đây có sá»± chứng tháºt cá»§a y sÄ© chuyên môn chà ng không thể phá»§ nháºn sá»± tháºt. Cắn lấy môi, chà ng yên lặng, cái chết cá»§a Hà n Ni luôn luôn ám ảnh chà ng. Hạnh phúc tháºt mong manh, niá»m vui rồi cÅ©ng không dà i lâu...
Bác sÄ© Lý nhìn thấy vẻ tuyệt vá»ng trên gương mặt Vân Lâu, vá»™i an á»§i:
- Dù sao chúng ta cÅ©ng không nên thất vá»ng, biết đâu là chẳng có phép lạ. Lịch sá» y há»c, đã từng ghi chép những dữ kiện đó, nhiá»u chứng bệnh bất trị đột nhiên là nh hẳn trước mạnh vô hình mầu nhiệm. Trên Ä‘á»i có nhiá»u chuyện mà khoa há»c duy lý không thể giải thÃch được, vì váºy chúng ta cÅ©ng nên nuôi hy vá»ng.
Vân Lâu đưa mắt nhìn vị y sÄ© già . Chà ng biết đó chỉ là má»™t lá»i an á»§i suông, nói khác Ä‘i, khoa há»c hiện tại không giúp Ãch được gì cho Hà n Nị Bây giá» chà ng chỉ trông đợi ở phép la... Vân Lâu nhìn ra khung cá»a sổ. Bầu trá»i tối Ä‘en bên ngoà i. Có thần thánh không, nếu có bây giá» hỠỞ đâu?
- Xin bác sÄ© cho biết, tôi có thể đưa Hà n Ni Ä‘i phố hoặc Ä‘i xem hát hay ra ngoại ô hÃt thở không khà trong sạch chẳng hạn, được không?
Bác sĩ Lý suy nghĩ một lúc, nói:
- Có thể được, nhưng cáºu cÅ©ng nên biết là cÆ¡ thể Hà n Ni không có tÃnh miá»…n nhiá»…m vì váºy dá»… bị vi khuẩn xâm nháºp. Do đó tốt nhất là nên hạn chế sá»± Ä‘i lại nÆ¡i công cá»™ng cà ng Ãt cà ng tốt, cÅ©ng như tránh đừng để cô ấy bị cảm lạnh.. Nhưng cần gì phải đưa cô ấy đến những nÆ¡i đó?
Vân Lâu buồn:
- Không lẽ để Hà n Ni như con chim nhỠbị nhốt trong lồng mãi sao?
- Cô ấy bị nhốt thế đã quen rồi. Chỉ bị nhốt lâu ngà y không thể bay được, vì váºy cáºu đừng thương nó quá mà sinh nguy hiểm.
- Theo ý bác sĩ thì không nên cho Hà n Ni ra phố à ?
Bác sĩ Lý thở khói:
- Tôi không biết phải trả lá»i cáºu thế nà o. Hà n Ni lá»›n lên vá»›i mưá»i mấy năm thuốc men chăm sóc. ChÃnh tay tôi chăm sóc, lo lắng từng nhịp tim cô ấy. Tôi vẫn nghÄ© rằng Hà n Ni sẽ không sống lâu, nhưng rồi má»™t ngà y, má»™t ngà y qua, Hà n Hi vẫn thế, nhất là lúc gần đây, thấy cô ấy vui và khá»e hẳn tôi nghÄ© đó là nhỠở cáºu.
Bác sÄ© Lý nhìn Vân Lâu cưá»i tiếp:
- Thế nên tôi má»›i nói, biết đâu phép lạ chẳng mang nà ng ra khá»i hiểm nghèo? Riêng thể xác cá»§a Hà n Ni thì vẫn còn yếu lắm, má»™t chứng bệnh nhá» cÅ©ng có thể gây nên tai vạ. Ra phố thì chẳng sao, chỉ sợ Ä‘i tà u Ä‘i xe chẳng quen rồi gây phiá»n phức. Câu muốn đưa cô ấy Ä‘i thì Ä‘i, vấn đỠchuyên môn y há»c hạn chế váºy chứ biết đâu, phải không cáºu?
Vân Lâu gáºt đầu:
- Tôi hiểu. Như lá»i mẹ Hà n Ni bảo, Hà n Ni như hạt nước, có thể vỡ bất cứ lúc nà o.
- Vâng, chúng ta cứ cố gắng, còn mệnh số là chuyện khác.
- Như thế, Hà n Ni lấy chồng được không?
ánh mắt bác sÄ© Lý tháºt sắc:
- Là m sao lấy chồng được, khi Hà n Ni không thể sống Ä‘á»i sống vợ chồng. Tôi thà nh thá»±c khuyên cáºu, nếu có thể hãy xa cô ấy hÆ¡n, đừng gần gÅ©i yêu đương quá chỉ là m khổ cho Hà n Ni thôi.
Vân Lâu nhắm mắt lại, bên tai vẫn còn vẳng tiếng Hà n Ni:
- Anh Lâu, em muốn là m vợ anh, em muốn có con với anh.
âm vang như má»™t ngá»n roi quất mạnh và o tim, Vân Lâu thấy khó thở. Hà n Ni! Hà n Ni!
Từ nhà bác sÄ© Lý trở vá», đêm đã khuya. Những giá»t mưa nhá» lất phất bay trong gió. Cảnh mùa thu buồn, đêm thu lạnh. Ngồi trên xe, Vân Lâu mở hết ga phóng như Ä‘iên. Chà ng không muốn trở vá» nhà nữa. Mưa thấm ướt tóc, nước chảy dà i trên mặt. Lạnh tháºt! Lạnh tháºt! áo bắt đầu ướt, Vân Lâu rùng mình. Gió lạnh không là m xao xuyến trái tim phiá»n muá»™n, chiếc xe như loà i thú dữ gầm gừ vượt nhanh tá»›i trước...
Trước mặt xuất hiện má»™t chiếc taxi, Vân Lâu lách nhanh, suýt tà chà ng đã va và o cá»™t Ä‘iện. Thắng tháºt gấp, tiếng bánh xe rÃt trên mặt đưá»ng nghe rợn ngưá»i. Chiếc xe Vân Lâu loạng choạng, chà ng cố giữ thăng bằng, chà ng lúc lắc đầu, những giá»t nước lạnh là m chà ng tỉnh trÃ. Äứng dưới ngá»n đèn đưá»ng, cô đơn vá»›i chiếc bóng ngã dà i, chà ng thầm thì gá»i:
- Hà n Ni, phải chi có em ơ đây chúng ta sẽ đi trong sương mù suốt đêm nay, em nhỉ.
Lúc gần đây không hiểu tại sao chà ng thÃch gá»i tên Hà n Ni như váºy. Má»—i lần có chuyện gì buồn phiá»n hay cô đơn là chà ng nghÄ© đến Hà n Nị Hà n Ni! Hà n Ni! Cái tên đầm ấm ngáºp đây hạnh phúc. Nhảy lên xe Vân Lâu má»›i cảm thấy hÆ¡i nhức nÆ¡i chân. Nhìn xuống, trên đùi chà ng toét má»™t lá»— to, máu Ä‘ang rỉ rỉ chảy. Vân Lâu lấy khăn tay buá»™c chặt vết thương, rồi tiếp tục con đưá»ng còn lại.
Äến cổng, ánh đèn còn sang trong phòng khách là m chà ng khó chịu. Ai còn thức đấy? Hà n Ni à ? Nhìn lại mình, thân thể ướt như chuá»™t, tháºt khó coi. Äem xe và o nhà xe, vừa bước tá»›i cá»a phòng khách, là có tiếng cá»a mở, rồi má»™t âm thanh vút cao:
- Anh Lâu! Anh vỠrồi đấy à ?
Vân Lâu chau mà y, cÆ¡n giáºn bốc lên trong đầu. Tại sao bảo ngá»§ mà vẫn không chịu Ä‘i ngá»§? Thế nà y đến bao giá» má»›i khá»e được! Vân Lâu bước nhanh và o phòng khách, Hà n Ni đứng tá»±a cá»a không trông thấy đôi mắt há»n trách cá»§a ngưá»i yêu, tiếp tục nÅ©ng nịu:
- Sao đến giỠnà y anh mới v� Em lo chết luôn, em cứ ngỡ anh... Hà n Ni đã nhìn thấy dáng xốc xếch của chà ng. Anh sao thế nà y, ướt hết cả...
Vân Lâu cắt ngang, giá»ng chà ng có vẻ giáºn:
- Tại sao anh bảo em đi ngủ mà em không đi ngủ chứ?
- Em.. Em... Thấy sắc giáºn trên mặt chà ng, Hà n Ni sợ sệt. Em đã định Ä‘i ngá»§... Nhưng... Nhưng ngá»§ chẳng được, sau đấy thấy trá»i mưa, mà anh thì chẳng mang theo áo Ä‘i mưa, nên em không thể ngá»§ được nữa... Em phải Ä‘i ra...
Hà n Ni giải thÃch má»™t cách khó khăn, mắt nà ng đỠvà ẩm, nhìn thân thể yếu gầy cá»§a ngưá»i yêu run rẩy trong gió, chà ng thấy xót xa và giáºn há»n:
- Äã bảo không cần đợi mà cứ đợi mãi, sao em không biết nghe gì hết váºy. Không chịu ngá»§ sá»›m Ä‘i, thức khuya, trá»i lạnh thế nà y cÅ©ng không chịu mặc thêm áo, rồi rồi... Vân Lâu đột nhiên thấy bá»±c tức, hét. Em lá»›n rồi chứ đâu phải trẻ con mà cái gì cÅ©ng phải nhắc nhở từng chút má»™t thế?
Äôi mắt Hà n Ni sụp xuống, những giá»t nước mắt ven bá» mi lăn dà i trên gương mặt xanh xao. Nà ng đưa tay lên môi cháºn lấy tiếng khóc, những ngón tay nhá» và gầy, thân hình run rẩy như những chiếc lá úa trong cÆ¡n gió thụ Vân Lâu ngây ngưá»i ra, nước mắt cá»§a Hà n Ni đã rá»a tan cÆ¡n giáºn. Ta đã là m gì? Ta đã trách Hà n Nị Ta định giết nà ng sao? Ngưá»i ta thức suốt đêm đợi mình vá» mà sao mình lại vô tình và ngu thế? Vân Lâu bước tá»›i ôm lấy Hà n Ni, úp mái tóc nhá» nhắn và o ngá»±c:
- Thôi đừng khóc nữa em. Anh xin lá»—i, anh báºy tháºt, anh đã vá» khuya để em lo lắng, rồi còn há»n trách để em buồn nữa, anh báºy tháºt. Thôi nÃn Ä‘i em, anh xin!
Hà n Ni cà ng khóc to hÆ¡n, Vân Lâu nâng cằm ngưá»i yêu lên, nước mắt chan hòa trên mặt nà ng là m chà ng bối rối:
- Hà n Ni, anh xin lỗi mà ... cho anh xin lần nà y đi, tại anh yêu em quá, anh sợ em lạnh, sợ em ngủ không đúng giỠrồi mất sức, anh lo cho em, vì em yếu quá. Thôi đừng khóc nữa nhé, anh chịu tội rồi, em muốn phạt anh sao anh cũng chịu nhưng đừng khóc.
Hà n Ni nÃn khóc, đôi mắt Ä‘en nhánh long lanh:
- Em... Em đâu có trách anh, chỉ tại em thấy em ngu quá, không biết là m gì cả khiến anh phải giáºn. Em... Em tháºt vô dụng, em chỉ gây phiá»n nhiá»…u cho anh thôi, vì váºy em...
Má»™t cái gì cháºn nÆ¡i cổ, Hà n Ni không nói thêm được. Nhìn vẻ bối rối, sợ sệt cá»§a ngưá»i yêu, Vân Lâu vừa tá»™i lại vừa sợ. Chà ng dìu nà ng đến ngồi xuống ghế, xoa nhẹ tay ngưá»i yêu:
- Em đừng nghÄ© như váºy, trong lòng anh, em đã chiếm hết quả tim anh, anh yêu em nhiá»u lắm, Hà n Ni ạ!
Vân Lâu nói mà cảm thấy bá»±c vì ngôn ngữ không đủ để lá»™t hết tình cảm cá»§a mình. Không có má»™t tiếng gì để hình dung được mối tình cảm cá»§a mình. Không có má»™t tiếng gì để hình dung được mối tình cuồng nhiệt, say đắm cá»§a chà ng đối vá»›i Hà n Nị Xoa nhẹ đôi tay nhá» nhắn cá»§a ngưá»i yêu, rồi úp mặt mình và o đấy, Vân Lâu gá»i thầm. Hà n Ni! Hà n Ni! Em phải sống! Em phải sống vá»›i anh! Hà n Ni! Hà n Ni! Tiếng gá»i không thốt được thà nh lá»i những giá»t nước mắt nhá» xuống.
- Anh Lâu! Sao váºy anh!
Hà n Ni hoảng hốt, quên cả nỗi buồn ban nãy, nà ng cuống quýt:
- Tại sao anh khóc? Äà n ông mà ai lại khóc? Có phải lá»—i tại em không? Em là m anh buồn sao? Em ngu tháºt, anh đừng buồn nữa.
Vân Lâu kéo ngưá»i yêu và o lòng, môi chà ng đặt lên môi Hà n Nị Nụ hôn say đắm đầy nước mắt. Vâng, em ngu tháºt đấy Hà n Ni ạ. Nhưng cái ngu cá»§a em dá»… thương quá, dá»… thương vô cùng!
Ngẩng đầu lên, gương mặt Hà n Ni đã rạng rỡ:
- Từ tối đến giỠem chưa ngủ à ?
Hà n Ni bối rối trước câu há»i cá»§a Vân Lâu:
- Em có Ä‘i ngá»§... Nhưng ngá»§ không được... Em cứ nghÄ© ngợi hoà i. Äá»™t nhiên Hà n Ni ngước mắt lên nhìn Vân Lâu. Anh Lâu, gia đình anh phản đối mối tình cá»§a hai đứa mình à ?
Vân Lâu kinh ngạc mở to mắt:
- Ai nói thế?
- Em nghe mẹ nói với cha... Hình như... hình như cha anh phản đối ghê gớm lắm thì phải.
Äúng váºy, đó là sá»± tháºt, hai hôm trước chà ng có nháºn được thÆ¡ cá»§a cha, má»™t bức thÆ¡ dà i hÆ¡n năm trang giấy lá»›n. Trong đó toà n là những lá»i trách móc.
... Cho mà y sang Äà i Loan để há»c hà nh chứ đâu phải để nói chuyện yêu đương đâu? Nhất là lại Ä‘i yêu má»™t đứa con gái bệnh hoạn. Gia đình nà y chỉ có má»™t mình mà y, mà y phải hiểu trách nhiệm cá»§a mà y. Năm sau Mỹ Tuyên đã xong tú tà i rồi, không xứng vá»›i mà y sao mà y lại yêu đương má»™t đứa con gái chết lúc nà o không biết? Nếu mà y không bá» nó, niên há»c sau đừng mong qua Äà i Loan há»c nữa...
Vân Lâu hình dung đến khuôn mặt nghiêm nghị cá»§a cha vá»›i những lá»i trách móc nặng ná». Chà ng biết cha chà ng chẳng bao giá» hiểu được tình yêu cá»§a mình.
- Phải không anh?
Hà n Ni há»i vá»›i gương mặt lo lắng, Vân Lâu cố giữ vẻ Ä‘iá»m tÄ©nh:
- Không, không có đâu, em nhầm rồi đấy, cha chỉ sợ anh lo yêu đương rồi quên há»c hà nh, chá»› đâu có phản đối tình yêu cá»§a chúng tạ Cha muốn anh ra trưá»ng xong hãy nói chuyện yêu đương, ngưá»i sợ anh biết yêu sá»›m quá rồi bá» dở chuyện há»c hà nh... Vả lại cha chưa há» trông thấy em mà phản đối là m sao chứ? Em đừng nghÄ© vá»› vẩn nữa, ráng giữ sức khá»e cho...
Chưa nói hết câu, Vân Lâu đã thấy nhá»™t ở mÅ©i, chà ng ách xì liá»n hai cái, cÆ¡n lạnh len và o xương sống là m chà ng rùng mình. Hà n Ni đứng dáºy, nói:
- Anh cảm rồi, thay áo nhanh đi! Nhìn thấy vết thương ở đùi Vân Lâu, Hà n Ni hoảng hốt.
- Chết anh bị thương nữa, máu ra kìa!
Vân Lâu bịt miệng ngưá»i yêu lại:
- Äừng là m ồn, cha mẹ thức dáºy bây giá», anh chỉ bị trầy tà thôi, không sao cả. Trá»i mưa đưá»ng trÆ¡n tháºt!
- Anh cưỡi xe chạy nhanh quá không té sao được, từ nay Ä‘i há»c anh đừng Ä‘i xe nữa, em Ä‘á»c báo thấy tai nạn xe cá»™ cứ dồn dáºp, em lo quá.
- Em cứ lo quẩn là m sao mà khá»e cho nổi? ÄÆ°á»£c rồi, đừng nghÄ© tá»›i vết thương cá»§a anh nữa.
Vân Lâu nói, nhưng Hà n Ni đã cúi xuống, nà ng tháo bỠchiếc khăn tay trên vết thương. Nhìn xuống, Hà n Ni chợt buột miệng:
- Trá»i Æ¡i! Vết thương anh sao chảy máu nhiá»u thế nà y?
Vân Lâu trấn an:
- Không sao cả, em cứ đi ngủ đi.
- Äể em lấy oxigene rá»a vết thương cho, anh Ä‘i thay quần áo Ä‘i!
- Em cứ đi ngủ đi mà !
- Äể băng vết thương cho anh xong em sẽ Ä‘i ngá»§ ngay bằng không chắc em chẳng bao giá» ngá»§ được.
Vân Lâu không thể từ chối được:
- Nếu thế thì đi nhanh lên đi!
Hà n Ni bước nhanh lên lầu rồi quay lại đỠnghị.
- Anh vỠphòng thay áo đi, em mang thuốc qua phòng anh tiện hơn.
Vân Lâu vá» phòng, vừa thay quần áo ra thì Hà n Ni đã mang nước thuốc và băng đến. Vân Lâu ngồi trên ghế, Hà n Ni quỳ xuống dưới chân vẩn tháºn chăm sóc vết thương, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn lên thăm dò:
- Äau không anh?
- Không, em là m y tá khá lắm.
Hà n Ni cưá»i, băng bó vết thương xong xuôi, Hà n Ni bảo:
- Mai anh đến bác sĩ xem lại mới được.
- Không cần, em đã băng bó rồi cần gì phải đến bác sĩ.
Hà n Ni ngẩng mặt lên nhìn Vân Lâu vá»›i niá»m sung sướng:
- Em sẽ cố gắng giúp anh là m nhiá»u việc.
Vân Lâu xoa mái tóc dà i cá»§a ngưá»i yêu:
- Bây giỠem là m hộ anh chuyện nà y nhé. Em đi ngủ đi!
- Vâng, em đi ngay.
- Äi ngay sao không Ä‘i Ä‘i.
- Anh Ä‘uổi em à ? Äợi suốt ngà y má»›i gần nhau được có mấy phút mà ...
Vân Lâu còn biết nói sao hÆ¡n? Ngưá»i con gái vá»›i trái tim cuồng nhiệt đã giữ chặt hồn chà ng. Ngồi tá»±a bên nhau mặc cho thá»i gian trôi mãi đến lúc nghe có tiếng chân há» má»›i ngẩng lên. Cá»a mở, bà Dương xuất hiện trước mặt:
- HÃ n Ni!
Hà n Ni đứng dáºy thẹn thùng:
- Anh ấy bị thương, con băng hộ vết thương cho anh ấy.
Bà Dương khó chịu:
- Äi vá» phòng ngá»§ Ä‘i, con cần phải táºp tÃnh tá»± lo lấy thân chứ, mẹ đâu phải lo cho con mãi được.
Hà n Ni quay lại nhìn Vân Lâu, rồi bỠvỠphòng.
Chỉ còn bà Dương và Vân Lâu. Không khà thù nghịch như lãng đãng:
- Tôi thấy cáºu nên dá»n Ä‘i nÆ¡i khác ở.
Máu nóng dâng lên ngực Vân Lâu:
- Nếu bác muốn thế!
- Vâng, tôi muốn thế vì con tôi!
- Vì Hà n Ni à ? Vân Lâu cưá»i, đầu chợt nhức như búa bổ. Bác là m thế là giết Hà n Ni chứ không Ãch gì.
- Cáºu nói thế là thế nà o?
- Tôi sẵn sà ng rá»i khá»i nÆ¡i nà y, tôi thấy bác chưa hiểu được Hà n Ni!
Bà Dương ngẩn ra, trừng mắt nhìn Vân Lâu. Gã thanh niên trước mặt đã là m bà sững sá»:
- Nếu cáºu nói rằng cáºu hiểu Hà n Ni, thì cáºu hãy mang hạnh phúc đến cho nó, chứ không phải mang đến cho nó cái tai há»a nà y và cáºu nên nhá»› rằng con Hà n Ni tôi mà có mệnh hệ nà o thì cáºu phải chịu hết trách nhiệm!
Nói xong, bà quay đầu bỠđi.
Vân Lâu cà i cá»a lại, nhÅ©ng câu nó cá»§a bà Nhã như những nhát dao đâm thẳng và o tim. Ngã ngưá»i lên giưá»ng, Vân Lâu Ä‘au khổ nhắm mắt lại. Hà ng ngà n mÅ©i kim đâm và o óc nhức nhối.
- Hà n Ni, em sẽ không bao giá» gặp bất hạnh, sẽ không bao giá».
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:17 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 13
Trá»i bắt đầu trở lạnh.
Những cÆ¡n gió bấc mang buốt giá đến thà nh phố. Gia đình ông Dương gần như suốt ngà y phải dùng đến lò sưởi, thế mà cái lạnh vẫn không chịu Ä‘i. Trong những ngà y như thế mà đánh đà n là cả má»™t cá»±c hình, những ngón tay tê cóng chạm lên phÃm ngà lạnh ngắt gây nên má»™t cảm giác gây gây. Hà n Ni đã ngồi nÆ¡i chiếc ghế bên đà n dương cầm, dù không thÃch thái độ chỠđợi cá»§a Vân Lâu, nà ng không đà nh lòng thỠợ Äứng dáºy mở nắp đà n, nà ng đà n má»™t bản, rồi má»™t bản nữa. Vân Lâu ngồi bên
Giá vẽ, má»™t bức há»a truyá»n chân bắt đầu bằng nét phác há»a. Bên ánh lá»a hồng cá»§a lò sưởi, nhạc trổi Ä‘á»u, chó Khiết nằm nghếch mõm thưởng thức. Trong không khà ấm cúng và nên thÆ¡, hạnh phúc như mà ng lưới bá»§a vây quanh.
Äá»™t nhiên có tiếng chuông cá»a reo vang, chú chó Khiết chồm dáºy. Vân Lâu chau mà y, trá»i lạnh thế nà y mà vẫn có khách sao? ông bà Dương Ä‘á»u ở nhà . Khách nà o đấy? Phiá»n tháºt.
Cô Lan chạy ra mở cổng, có tiếng ngưá»i cưá»i nói vá»ng và o. Cá»a phòng khách mở, má»™t thiếu nữ trà n đầy sinh lá»±c như cÆ¡n gió lốc cuốn và o:
- à ! Tất cả Ä‘á»u đầy đủ cả!
Vân Lâu ngẩng đầu lên, Hà n Ni cÅ©ng quay lại. Thúy Vi trong chiếc áo mà u lông ngá»—ng, áo lạnh khoác ngoà i, chiếc quần dà i mà u Ä‘á», khăn choà ng Ä‘en, nón lông trắng, đứng giữa gian phòng mà u xanh dịu trông nà ng như má»™t là n hÆ¡i ấm tá»a khắp phòng. Vân Lâu buá»™t miệng:
- Thúy Vi đẹp quá. Äi đâu vỠđấy?
- Ở hội quán bóng bà n vỠghé qua đây, Thúy Vi đáp rồi đưa bức thư trong túi ra. Thư anh đây.
Vân Lâu ngạc nhiên:
- Ở đâu đấy?
Thúy Vi cưá»i:
- Tôi đã lấy trong thùng thÆ¡ chá»› ở đâu. Không lẽ ngưá»i ta gá»i thư cho anh mà mang đến nhà tôi à ?
Bước đến cạnh đà n, Thúy Vi nhìn Hà n Ni dò xét.
- Lúc nà y thấy bồ khá rồi đấy, sức mạnh tình yêu mầu nhiệm tháºt.
Hà n Ni nở nụ cưá»i e thẹn, bà n tay mân mê cúc áo cá»§a Thúy Vi:
- Mà y đẹp quá Vi ạ!
Thúy Vi cưá»i xòa, đưa tay sá» mặt Hà n Ni:
- Mà y má»›i đẹp chứ! Quay đầu lên cầu thang, Thúy Vi gá»i to - Dì Æ¡i! Dì có ở nhà không?
Vân Lâu cưá»i nói:
- Bác gái ngủ rồi. Cô vừa mới và o mà nhà đã ồn như hội chợ.
Thúy Vi nheo mắt:
- Thôi chứ, thấy tôi phá đám mấy ngưá»i muốn Ä‘uổi thì nói phứt Ä‘i chá»› nói năng chi lạ váºy.
Vân Lâu không đáp, mở thư ra xem. Một tấm hình bán thân của một thiếu nữ từ trong phong bì rơi ra, Thúy Vi nhanh mắt nhảy đến chụp ngay rồi đưa cao nói to:
- à ! Ảnh cá»§a ngưá»i yêu cá»§a Vân Lâu, Hà n Ni Æ¡i, anh chà ng nà y chẳng thà nh tháºt đâu nhé, mi ráng mà liệu đấy.
Hà n Ni liếc nhanh, không má»™t phản ứng nà o khác. Vân Lâu mở thư ra xem, nụ cưá»i trên môi chợt tắt. Thúy Vi trả lại tấm ảnh, há»i:
- Thư của ai đấy? Em gái anh à ?
Vân Lâu cất ảnh, đáp nhanh:
- Không phải.
Nói xong chà ng bước nhanh lên lầu, gương mặt kém vui cá»§a chà ng khiến Hà n Ni nghi ngá»:
- Anh đi đâu đấy?
- Anh sẽ trở xuống ngay.
Vân Lâu đi vỠphòng cho phong thư và o ngăn kéo và ngồi ghế ôm đầu yên lặng
Tháºt trẻ con! Chà ng nghÄ©. Chỉ có tấm ảnh cá»§a Mỹ Tuyên là chà ng phải yêu được sao? Trong thư cha chà ng bảo là trong những ngà y nghỉ lạnh phải trở vá» Hương Cảng. Trở vá» Hương Cảng để là m gì? Äể bị giữ luôn hay chỉ bị la mắng sÆ¡ sà i? Chà ng có tá»™i vì đã yêu má»™t ngưá»i con gái không thể lấy chồn? Sao váºy? Cha bảo nếu những ngà y nghỉ lạnh mà không trở vá», ngưá»i sẽ Ä‘Ãch thân sang Äà i Loan bắt vá» ngaỵ Vân Nhi! Vân Nhi! Em không giúp được gì cho anh sao? Em không hiểu được tình cảm anh sao.
Có tiếng động ở cá»a, Vân Lâu quay lại, Hà n Ni đã đứng ở ngưỡng cá»a:
- Thư cá»§a ai váºy anh? Có chuyện gì thế anh?
Vân Lâu vá»™i vã đứng dáºy:
- Không có chuyện gì cả, thư cá»§a Vân Nhi gá»i sang há»i anh mùa lạnh nà y có vá» Hương Cảng không?
Mắt Hà n Ni mở to, nà ng lo lắng:
- Thế anh có định vá» không? Không đợi Vân Lâu trả lá»i, Hà n Ni đã tiến đến nắm áo ngưá»i yêu van nà i. Äừng vá» anh nhé? Anh vá» chắc em chết mất.
- Äừng nói báºy. Vân Lâu choà ng vai Hà n Ni an á»§i, nhưng lòng tháºt lo âu. Em cứ yên tâm, anh không vỠđâu, nếu có vá» Ä‘i nữa chỉ hai hôm là anh trở lại ngay.
- Hai ba hôm à ? Sao lâu thế?
- Äừng có Ä‘iên! Bây giá» em xuống nói chuyện vá»›i Thúy Vi Ä‘i, không cô ấy cưá»i mình chết.
Dưới lầu, Thúy Vi Ä‘ang ngắm nghÃa bức tốc há»a chân dung cá»§a Hà n Ni, nà ng có vẻ thÃch thú nên vừa thấy Vân Lâu bước xuống là há»i ngay:
- Äây là bức há»a thứ mấy cá»§a Hà n Ni thế?
- Không biết là bức thứ mấy, có lẽ bức thứ hai trăm đấy.
Vân Lâu nói đùa, Thúy Vi trỠmôi:
- Anh chỉ có một đỠtà i nà y thôi à ? Hôm nà o rảnh vẽ cho tôi một bức đi, được không?
Nếu cô ngồi yên được thì chỉ trong vòng một phút tôi sẽ vẽ xong.
Thúy Vi cưá»i to:
- Anh có vẻ hiểu tôi quá kỹ, bắt tôi ngồi mấy tiếng đồng hồ chắc tôi chết mất... à mà nà y, hôm nay tôi đến đây định nhỠanh chút việc, có được không?
- NhỠtôi à ?
- Vâng.
- Chuyện gì thế?
- Ngà y mốt gia đình tôi có mở dạ há»™i giáng sinh, nhá» anh đến trang hoà ng nhà cá»a. Anh là nghệ sÄ© thì chắc chắn phải có con mắt nghệ thuáºt, được không?
Vân Lâu do dá»± má»™t lúc, há»i:
- Thế cô đã sắm sá»a đủ hết chưa?
- Anh thấy cần cái chi cứ mua, tôi không biết gì cả. Hà n Ni, cho tao mượn ông xã mà y một buổi, được không?
Hà n Ni thẹn, quay mặt sang nÆ¡i khác. Vân Lâu chợt khám phá ra sá»± khác biệt vá» cá tÃnh cá»§a hai ngưá»i.; Má»™t ngưá»i trầm lặng, má»™t ngưá»i ồn à o, khoảng cách là hai thái cá»±c, thế mà há» lại gần nhau được.
Thúy Vi quay sang Vân Lâu:
- Tôi đã xin phép cho anh rồi đấy.
- Bây giỠphải đi ngay à ?
- Vâng, thá»i gian cấp bách quá mà .
Vân Lâu chỉ còn biết nhún vai tuân theo. Hà n Ni ngượng cưá»i trấn an:
- Hai ngưá»i cứ an tâm, ở nhà tôi đã có chú chó Khiết là m bạn rồi đừng lo.
Thúy Vi nói:
- Tụi nà y đi một chút vỠngay mà .
Hà n Ni cưá»i:
- Không sao mà ... Anh Lâu, anh mặc thêm áo đi.
Thúy Vi nhìn sang Hà n Ni vá»›i nụ cưá»i trêu ghẹo, tuy cô ta không nói gì nhưng vá»›i thái độ đó cÅ©ng khiến cho Hà n Ni đỠmặt, nà ng giải thÃch:
- Mà y không biết đó chớ anh ấy không bao giỠchú ý đến việc chăm sóc mình. Kỳ trước dầm mưa vỠnhà sốt hết mấy bữa đó.
Vân Lâu cưá»i:
- Cô giá»i lắm, thế cô giá»i sao cô chẳng lo chăm sóc bản thân chÃnh cô Ä‘i?
Thúy Vi nháy mắt, hết nhìn ngưá»i nà y đến ngưá»i kia rồi giả vá» há»i:
- Nghi lễ chia tay cỠhà nh xong chưa?
Vân Lâu bước ra cá»a:
- Thôi đi, đi nhanh để vỠkịp bữa cơm tối.
Hà n Ni đưa mắt nhìn theo. Thúy Vi đầy sức sống. Vân Lâu thì hà o hoa, há» Ä‘i bên nhau trông tháºt xứng đôi. Má»™t cÆ¡n gió thổi đến là m Hà n Ni rùng mình. Nà ng nhìn theo mà lòng bà ng hoà ng ngẩn ngÆ¡.
Chú chó Khiết nhảy lên ghế, vùi đầu và o ngưá»i Hà n Ni như xoa dịu tấm lòng cô đơn cá»§a nà ng. Hà n Ni cúi xuống, tá»±a mặt và o tấm thân xù lông trắng cá»§a con váºt nói nho nhá»:
- HỠxứng đôi quá hở em!
Nhắm mắt lại, nà ng xót xa là m sao! Nà ng ước ao mình biến ngay thà nh má»™t thiếu nữ bình thưá»ng, khá»e mạnh. Tại sao cÆ¡ thể ta thế nà y? Hà n Ni không rõ, nà ng chỉ biết rằng vừa má»›i chà o Ä‘á»i là nà ng mắc phải chứng bệnh oan nghiệt ấy, mà bệnh gì Hà n Ni cÅ©ng không biết. Trước kia Ä‘á»i sống thế nà o cÅ©ng mặc, nhưng từ lúc có Vân Lâu thì tất cả đã đổi khác. Hà n Ni không còn coi thưá»ng bệnh hoạn nữa, vì nó đã Ä‘e dá»a hạnh phúc và tình yêu cá»§a nà ng.
- Ta phải khá»e, ta phải mạnh!
Hà n Ni cầm bức tranh Vân Lâu vẽ mình lên ngắm nghÃa, rồi lắc đầu:
- Gầy quá, xấu quá, ta không đẹp như Thúy Vi, không bằng má»™t ná»a cá»§a nó.
Tá»§i thân nà ng ném bức há»a sang bên, tá»±a đầu lên thân ghế buồn bã.
Khi bà Dương thức giấc, bước xuống lầu, nhìn thấy con gái thẫn thỠtrên ghế, bà ngạc nhiên:
- Hà n Ni! Con là m gì ngồi đây một mình thế? Vân Lâu đâu?
Hà n Ni giáºt mình ngẩng đầu lên:
- Anh ấy ra phố rồi. Sang nhà Thúy Vi trang trà cho dạ hội giáng sinh rồi.
Bà Dương chau mà y:
- Thế à , chỉ còn má»™t mình con ở nhà à ? Lá»a trong lò sá»a sắp tắt rồi, gian phòng lạnh thế nà y sao con không thêm than và o?
Bà Dương lấy chiếc kẹp bỠthêm mấy miếng than và o lò rồi quay lại Hà n Ni, bà ngạc nhiên:
- Sao thế Hà n Ni, sao con khóc?
Hà n Ni lấp liếm:
- Dạ đâu có, khói than và o mắt cay quá!
Bà Dương bước tới ngồi cạnh con:
- Lá»a đã tà n là m gì có khói. Hà n Ni, là m sao con khóc, nói mẹ nghe Ä‘i, Vân Lâu là m con buồn hả?
Hà n Ni lắc đầu:
- Không có, mẹ ạ!
- Thế tại sao con khóc?
Hà n Ni bối rối, những giá»t nước mắt muốn rÆ¡i xuống:
- Con cũng không biết nữa.
Bà Dương ôm con và o lòng, vuốt ve mái tóc dà i:
- Cho mẹ biết, Hà n Ni, con có yêu Vân Lâu không?
Hà n Ni buồn bã nhìn mẹ:
- Mẹ hiểu rồi há»i con là m chi.
- Con yêu Lâu lắm sao?
Hà n Ni đưa mắt nhìn mẹ van xin:
- Con... Con cÅ©ng không biết, có Ä‘iá»u không có cái gì Ä‘o lưá»ng được tình con vá»›i anh ấy. Mà , không có anh ấy chắc con chết mất.
Bà Dương thở dà i:
- Con Ä‘iên tháºt!
Hà n Ni đột nhiên quay sang nắm tay mẹ:
- Mẹ, mẹ đừng dối con nữa, mẹ là m ơn cho con biết con bị bệnh gì thế mẹ?
Bà Dương giáºt mình. Nhìn gương mặt thà nh khẩn cá»§a con, bà thấy Ä‘au đớn:
- Con... Con sao thế?
Hai tay Hà n Ni bấu chặt và o tay mẹ, nà ng quỳ xuống úp đầu lên gối bà Dương.
- Mẹ cứ cho con biết Ä‘i, con muốn biết sá»± tháºt vá» bệnh tình cá»§a con, mẹ.
Bà Dương bối rối, Mấy năm liá»n bà nhắm mắt để định mệnh an bà i, Hà n Ni nà o có há»i đến sức khá»e cá»§a chÃnh nó đâu? Nhưng bây giá»... bây giá»...
- Hà n Ni, bệnh con không có gì nặng... Bà Dương nuốt nước bá»t má»™t cách khó khăn. Chỉ tại con yếu Ä‘uối. Vì con sinh thiếu tháng nên sá»± phát triển cá»§a cÆ¡ thể không được bình thưá»ng váºy thôi... Con cần phải tịnh dưỡng nhiá»u hÆ¡n.
- Con không cần biết Ä‘iá»u đó, con chỉ muốn há»i mẹ bệnh con có nguy hiểm lắm không?
Tháºt khó nói, bà chỉ biết ngồi yên. Hà n Ni đứng lên, gương mặt tháºt xanh:
- Con hiểu rồi!
Bà Dương hấp tấp đứng dáºy:
- Không! Không phải thế đâu, không có gì là nguy hiểm cả. Chỉ cần con nghỉ ngÆ¡i nhiá»u, ngá»§ nhiá»u, Ãt suy nghÄ© má»™t chút là sẽ mạnh như ngưá»i bình thưá»ng.
- Mẹ, mẹ dối con, con biết!
Nói xong, Hà n Ni quay đầu lại chạy nhanh vá» phòng. Bà Dương ngÆ¡ ngác má»™t chút rồi chạy Ä‘uổi theo. Äẩy cá»a bước và o phòng, bà thấy Hà n Ni Ä‘ang nằm yên trên giưá»ng, mắt nhắm nghiá»n lại. Bà ngồi xuống cạnh, Ä‘au khổ:
- HÃ n Ni! HÃ n Ni con!
Hà n Ni mở mắt ra, bình tĩnh lạ lùng:
- Mẹ, mẹ đừng buồn, thà mẹ cho con biết sá»± tháºt hÆ¡n là cứ để con Ä‘au khổ thế nà y: Chết sống có mệnh số cả phải không mẹ?
Bà Dương lo lắng:
- Nhưng sá»± tháºt đâu có nghiêm trá»ng như con tưởng đâu? Nếu con cứ bình thưá»ng thế nà y mãi, mẹ dám quyết con sẽ là nh bệnh.
Hà n Ni nhắm mắt lại:
- Mẹ, con buồn ngủ quá.
Bà Dương yên lặng nhìn con, bà thở dà i rồi bước ra cá»a. Äến cá»a, ông Dương đã đứng đấy tá»± bao giá».
- Sao? Con Hà n Ni mệt lại à ?
Bà Dương buồn bã:
- Không phải thế, nhưng hình như nó đã biết sá»± tháºt. Thở dà i, bà lại, oán trách. CÅ©ng tại thằng Vân Lâu cảm nếu không có nó thì đâu có...
ông Dương lên tiếng:
- Äừng trách thằng Lâu, chuyện gì phải đến thì sẽ đến cÆ¡ mà , nếu ta đừng mang con Ni...
Bà Dương cắt ngang:
- Anh! Äừng nhắc chuyện đó nữa! Trá»i Æ¡i! Chắc tôi chết mất!
ông Dương dìu vợ đi:
- Em sẽ không chết vì em là ngưá»i đà n bà can đảm nhất xưa nay mà .
Bà Dương ngước mắt lên nhìn chồng:
- Anh hãy giúp em!
- Vâng, bao giỠanh cũng ở bên cạnh em. Anh đã từng nói với em câu đó trên hai mươi năm nay rồi mà .
Hai ngưá»i nhìn nhau. Qúa khứ là những chuá»—i ngà y dà i tranh đấu. Còn tương lai? Sẽ thế nà o có còn phong ba bão táp không? Là m sao mà biết được!
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:18 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 14
Hà n Ni thay đổi tháºt nhanh.
Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng lấp lánh trên bãi cá», má»™t ngà y đẹp trá»i hiếm có trong mùa đông. Vưá»n hoa xanh tươi, những cánh hoa ướp nắng, chú chó Khiết từ sáng sá»›m đã chạy ra vưá»n, nằm trên thá»m đá sưởi nắng.
Trong nhà , ngồi trên bà n dùng Ä‘iểm tâm, Hà n Ni nhìn nắng bên ngoà i song mà thá» thẫn. Và đột nhiên Hà n Ni quay lại há»i Vân Lâu:
- Sáng nay chỉ có má»™t giá» há»c thôi phải không?
- Ừ.
- Bá» há»c được không anh?
- Chi váºy?
Vân Lâu ngạc nhiên, vì xưa nay Hà n Ni luôn luôn quà trá»ng giá» há»c cá»§a chà ng, thế mà sao hôm nay nà ng lại muốn chà ng bá» há»c.
- Trá»i đẹp quá, anh đưa em Ä‘i dạo Ä‘i!
Vân Lâu cà ng ngạc nhiên hÆ¡n, liếc mắt nhanh vá» phÃa bà Dương dò há»i. Ông Dương ngồi cạnh nghe thấy cÅ©ng đặt tá» bà o Ä‘ang xem dở xuống. Từ lúc đến gặp bác sÄ© Lý, Vân Lâu không đủ can đảm thá»±c hiện ý định đưa Hà n Ni Ä‘i dạo phố nữa. Trước sá»± đòi há»i cá»§a Hà n Ni, chà ng chỉ ấp úng:
- ÄÆ°á»£c chá»›, nhưng mà ...
- Không có nhưng mà gì cả. Hà n Ni cắt ngang - ÄÆ°a em ra ngoại ô hoặc bãi biển hay lên núi cÅ©ng được. Anh đã hứa rồi, anh không có quyá»n thất hứa vá»›i em!
Vân Lâu đưa mắt cầu cứu bà Dương. Bà Dương vội bước tới bên Hà n Ni:
- Hà n Ni, cÆ¡ thể con không được khá»e, dù biết là nắng tốt, nhưng trá»i bên ngoà i lạnh lắm, gió lại lá»›n nữa. Con ra ngoà i e lại bị cảm thì khổ. Mẹ nghÄ© tốt hÆ¡n là con nên ở nhà , con thấy sao?
- Mẹ, mẹ đừng nhốt con mãi trong nhà , con muốn ra phố xem nó ra là m sao... Quay sang Vân Lâu, Hà n Ni có vẻ xúc động - Anh không muốn đưa em Ä‘i, sợ em là m phiá»n anh à ?
- Không phải thế, Hà n Ni em cũng biết là ...
Hà n Ni cương quyết:
- Váºy thì anh đưa em Ä‘i Ä‘i!
Vân Lâu yên lặng. Ông Dương nãy giá» ngồi yên không lên tiếng, đột nhiên móc túi lấy xâu chìa khóa xe ra ném vá» phÃa Vân Lâu, nói:
- Äây chìa khóa xe đây, cháu cứ đưa Hà n Ni ra ngoại ô chÆ¡i Ä‘i!
Bà Dương kêu thất thanh:
- Anh!
ông Dương mỉm cưá»i nhìn Hà n Ni:
- Hà n Ni nó nói đúng, nó cÅ©ng cần ra khá»i nhà để ngắm thế giá»›i bao la bên ngoà i chứ. Thôi được rồi, Hà n Ni, con lên thay áo Ä‘i, dạo phố đâu thể mặc áo ngá»§, ngưá»i ta cưá»i chết.
Hà n Ni chớp mắt vui vẻ, nà ng bỠchạy như bay lên lầu. Bà Dương đưa mắt trách chồng:
- Anh là m thế có đúng không?
ông Dương vẫn thản nhiên:
- Má»™t cuá»™c Ä‘á»i mà chẳng có phút giây nà o để vui sướng thì thà chết còn sướng hÆ¡n. Quay sang Vân Lâu, ông dặn dò - Cáºu ráng giữ gìn con Hà n Ni, trách nhiệm bây giá» vá» phần cáºu đấy.
- Vâng, cháu biết. Hai bác cứ yên tâm. Biết đâu ra khá»i nhà Hà n Ni sẽ khá»e hÆ¡n nhiá»u.
Bà Dương miễn cưỡng:
- Tôi chỉ mong như váºy thôi.
Hà n Ni thay áo tháºt nhanh. Chiếc áo pull trắng, quần mà u đỠđáºm, bên ngoà i nà ng khoac thêm chiếc áo lông trắng, tóc cá»™t nÆ¡ mà u xanh lục, đầu đội chiếc nón nhá». Nét rá»±c rỡ vui vẻ trên khuôn mặt xanh xao là m Hà n Ni tươi mát như má»™t đóa hoa xuân. Vân Lâu buá»™t miệng khen:
- Em đẹp quá!
Hà n Ni bước tá»›i cưá»i:
- Äi anh. Quay sang bà Dương, Hà n Ni nói - Mẹ đừng lo, con sẽ khá»e mạnh, chứ chẳng sao cả.
- ÄÆ°á»£c rồi Ä‘i Ä‘i, nhá»› đừng để mệt quá nhé và vá» sá»›m nghe con.
- Vâng, thưa cha mẹ con đi.
Nắm tay Vân Lâu, Hà n Ni bước ra cá»a.
Ra đầu đưá»ng lá»›n, Hà n Ni như má»™t đứa bé má»›i lá»›n, lần đầu tiên được Ä‘i chợ, hết nhìn bên nà y rồi nhìn sang bên kia thÃch thú. Vân Lâu há»i:
- Äi đâu đây?
- Tùy anh, nÆ¡i nà o Ãt ngưá»i Ä‘i.
- ÄÆ°á»£c rồi, để anh ghé chợ mua thức ăn, rồi chúng mình ra biển chÆ¡i.
- Vâng, anh muốn sao cũng được.
Hà n Ni nhìn Vân Lâu cưá»i. Ôm vô lăng trong tay khẽ liếc vá» phÃa Hà n Ni, chà ng vui cái vui trẻ thÆ¡ cá»§a ngưá»i yêu. Hà n Ni giống như má»™t con chim nhá» trước má»™t thế giá»›i lạ lùng.
Mua thức ăn xong, Vân Lâu lái xe vá» phÃa vùng nước ngá»t, ánh nắng chói chang trên con lá»™ phẳng lì chạy dà i trước mặt. Hai bên đưá»ng là hai hà ng cây Äại Ma Hoà ng cao vút, che khuất những cánh đồng phẳng lì phÃa sau. Những gian nhà tranh, những khóm trúc nhá» Ä‘iểm tô cho cánh đồng má»™t vẻ đẹp má»™c mạc. Hà n Ni mải mê nhìn ra khung kÃnh, gió thổi tạt và o là m phất phÆ¡ mái tóc cá»§a nà ng:
- Äẹp quá, đúng ra anh nên đưa em Ä‘i xem từ lâu má»›i phải.
Vân Lâu mỉm cưá»i không đáp. Hà n Ni quay sang nhìn ngưá»i yêu. Sống mÅ©i cao, chiếc cằm cưá»ng nghị, đôi tay vững chắc trên vô lăng, nà ng thấy khâm phục và kÃnh trá»ng Vân Lâu vô cùng. Anh Lâu! Em có xứng vá»›i anh không? Em có thể mang hạnh phúc đến cho anh không? Tương lai cá»§a chúng ta thế nà o? Nếu chẳng may... Hà n Ni rùng mình. Vân Lâu quay sang há»i:
- Sao thế em? Lạnh hả?
Hà n Ni ngả đầu và o vai ngưá»i yêu:
- Không, nhưng... nhưng mà em yêu anh quá!
Vân Lâu xúc động:
- Anh cũng thế, Ni ạ.
Chà ng cá» nhẹ má mình lên mái tóc ngưá»i yêu, Hà n Ni ngồi ngay lại há»i:
- Em nằm thế nà y có là m anh khó lái xe không?
- Không, em cứ nằm yên thế đi.
Hà n Ni tiếp tục tá»±a ngưá»i và o vai Vân Lâu, mái tóc cá»§a nà ng phất phÆ¡ bên mặt Vân Lâu. Lần đầu tiên đưa ngưá»i yêu ra khá»i nhà , Vân Lâu thấy đôi tay mình khéo léo là m sao!
Mắt nhìn vá» phÃa trước, lòng Lâu trà n ngáºp những tình cảm lâng lâng, vừa say đắm vừa chua xót. Bây giá» ta là kẻ Ä‘ang nằm sinh mạng nà ng. Nhưng tương lai? tấm thân nhá» nhắn yếu Ä‘uối nà y sẽ sống mãi bên ta chăng? HÆ¡i ấm và mùi thÆ¡m da thịt con gái tá»a hương, lòng Vân Lâu cà ng say đắm. Hà n Ni! Chúng ta không bao giá» xa nhau, chúng ta sẽ đưa nhau đến táºn cùng thế giá»›i, đến mặt trăng, đến những ngôi sao xa vá»i, đến những đám mây trá»i ngÅ© sắc, em nhé!
Ngồi bên nhau yên lặng, chiếc xe chạy vun vút trên đưá»ng trưá»ng. Hà n Ni mở máy thu thanh, tiếng đà n vÄ© cầm réo rắt vá»›i bản “Tình sá»â€ cá»§a Beethoven, Hà n Ni nhắm mắt lại thưởng thức. Nắng bên ngoà i lá»t qua khung kÃnh, chiếu lên mặt, ánh sáng mặt trá»i ấm tháºt, chưa bao giá» Hà n Ni lại có cảm giác thÃch thú như thế nà y. Hiện tại hạnh phúc Ä‘ang nằm trong tay hãy trá»n hưởng. Còn tương lai khoan nghÄ© tá»›i!
Vân Lâu cÅ©ng thế, chà ng cÅ©ng không muốn nghÄ© đến những chuyện sắp đến. Hãy nhốt tương lai trong dãy núi xa xạ Bây giá» chỉ có hiện tại và táºn hưởng hiện tại.
Äã đến bá» bể, chạy ven theo con lá»™ duyên hải, tiếng sóng biển và gió rÃt là m cho Hà n Ni ngÆ¡ ngác. Ngồi thẳng ngưá»i dáºy, đưa mắt, ở to nhìn ra khÆ¡i, bầu trá»i xanh lam, biển xanh thẳm trải dà i bất táºn, Hà n Ni buá»™t miệng:
- Biển!
Vân Lâu há»i:
- Em không nhìn thấy biển từ bao lâu rồi?
- Không biết bao lâu, nhưng hình như em đã trông thấy nó rồi.
- Tá»™i cho em!
Vân Lâu thở dà i, Hà n Ni há»i:
- Äây là đâu thế?
- MÅ©i cát Trắng? Tên đẹp tháºt!
Vân Lâu ngừng xe lại, tắt luôn máy thu thanh:
- Nà o, chúng ta đi dạo một tà em nhé!
Hà n Ni xuống xe, gió tháºt to, cuốn tung mái tóc dà i cá»§a nà ng. Hà n Ni sung sướng hÃt không khà trong là nh cá»§a biển và o đầy lồng ngá»±c. ÄÆ°a mắt nhìn ra xa, mắt nà ng lóng lánh hÆ¡n cả ánh nắng lấp lánh trên mặt biển. Vân Lâu bước tá»›i cạnh ngưá»i yêu, giúp nà ng kéo kÃn vạt áo và giữ chặt nón, nhưng gió lại thổi tung lên. Hà n Ni nắm lấy tay áo, Vân Lâu nói:
- Kệ nó anh, gió mát và ... đẹp quá, vạn váºt tháºt hữu tình.
Vân Lâu lây cái vui cá»§a ngưá»i yêu. Bất giác chà ng nhìn qua nà ng! Chà ng chưa há» nghe ai xá» dụng chữ đẹp đẽ để hình dung cÆ¡n gió, nhưng khi nghe nà ng bảo, chà ng cÅ©ng cảm thấy đúng như váºy. Vòng tay qua lưng nà ng, đôi tình nhân thong thả bước Ä‘i. Giữa những tảng đá Ä‘en, những cánh hoa dại mà u và ng khiến Hà n Ni thÃch thú. Vừa Ä‘i Hà n Ni vừa hái, chỉ má»™t lúc mà đã được bó hoa to tướng. Hà n Ni thÃch thú bảo:
- Hoa đẹp quá phải không anh?
Bãi biển tháºt vắng, không có lấy má»™t bóng ngưá»i, nắng trên bãi biển đẹp rạng rỡ. Má»—i má»™t hạt cát là má»™t cánh sao. Hà n Ni chạy trên cát vươn vai tháºt rá»™ng đón má»i nắng biển rồi xoay ngưá»i lại bảo Vân Lâu:
- Nắng đẹp quá phải không anh?
Nắng là m hồng cả đôi má, ná»—i vui sướng cá»§a ngưá»i yêu là m Vân Lâu ngất ngây. Những nắm cát được hốt lên, rồi chảy dà i qua khe tay nhá».
- Cát cũng đẹp quá phải không anh?
Äứng cáºn bên mé nước, nhìn những cÆ¡n sóng đổ áºp và o rồi lại lùi ra xa những đá bá»t biển trắng toát chen lấn xô đẩy nhau và o bá» rồi tan vỡ. Tất cả giống như ảo tưởng, đám bá»t khác lại tạo thà nh, rồi lại tan... Hà n Ni ngẩn ngưá»i ra nhìn.
Vân Lâu bước tá»›i vòng tay qua ngưá»i yêu, Nâng cầm nà ng lên đắm Ä‘uối nhìn khuôn mặt rạng rỡ. Chà ng không ngăn được xúc động:
- Em tôi còn đẹp hơn!
Cúi ngưá»i xuống, chà ng hôn nhanh lên khuôn mặt rạng rỡ đó. Trong vòng tay cứng cáp là má»™t thân xác bé bá»ng dá»… thương. Hà n Ni! Hà n Ni! Những nụ hôn tá»›i tấp trên mặt trên môi:
- Hà n Ni! Anh yêu em vô cùng, Hà n Ni!
Hà n Ni ép sát ngưá»i và o Vân Lâu, nà ng không nói gì ngoà i tiếng thở dồn dáºp mãn nguyện.
Khi Vân Lâu nhìn thấy những giá»t nước mắt trên má ngưá»i yêu chà ng sá»ng sốt:
- Hà n Ni, sao thế em?
Hà n Ni yên lặng đắm đuối nhìn Vân Lâu:
- Không, không có gì cả anh ạ. Em thấy anh yêu em nhiá»u quá, nhưng biết em có mang lại hạnh phúc cho anh được không?
- Em đừng nói khùng thế, từ nay vá» sau nếu em nói thế anh giáºn cho xem!
Hà n Ni ôm chặt lấy Vân Lâu, mặt tựa sát và o ngực chà ng:
- Äừng, đừng giáºm em, em nói chÆ¡i mà .
Anh nỡ giáºn má»™t con bé khá» khạo như em sao?
Vân Lâu không nÃn được cưá»i, Hà n Ni thÃch thú:
- Anh cưá»i rồi, như thế là anh hết giáºn!
Vân Lâu xiết chặt tay ngưá»i yêu:
- Là m sao anh lại có thể giáºn em được!
Äi dá»c theo bá» biển má»™t lúc, há» ká» vai nhau trở vỠđưá»ng cÅ©, những vết chân còn in trên cát.
- Em sung sướng lắm, nếu được sống bên nhau thế nay, chỉ trong vòng một tuần rồi chết đi em cũng mãn nguyện.
Vân Lâu bịt môi ngưá»i yêu lại:
- Äừng có nói khùng.
Bước tới bên ghà nh đá, nắng bây giỠđã chói chang. Vân Lâu cởi áo ra trải lên cát. Hà n Ni nằm xuống gối đầu lên chân Vân Lâu, mắt nhắm lại:
- Mặt trá»i có nhiá»u mà u sắc quá... Em thấy hình như có mà u Ä‘á», cả và ng, xanh...
Quay sang nhìn Vân Lâu, Hà n Ni tiếp:
- Em sung sướng tháºt đấy anh, em có nhiá»u hạnh phúc quá, hÆ¡n tất cả má»i ngưá»i, hÆ¡n cả nước biển. Nghe tiếng sóng, em cứ ngỡ rằng nó Ä‘ang réo gá»i tên anh, Vân Lâu! Vân Lâu!
- Không phải thế, em lầm rồi, anh nghe nó gá»i Hà n Ni! Hà n Ni!
Hai ngưá»i nhìn nhau cưá»i, Hà n Ni bắt đầu hát:
Em là m sao xa anh
Khi bóng anh còn đó
Một ngà y không có anh
Lòng buồn như vạn thươ?
Tình như chim liá»n cánh...
Hát đến đây, đột nhiên Hà n Ni ngưng lại:
Cho em há»i anh má»™t câu nhé?
- Gì?
- Anh thấy Thúy Vi đẹp không?
Vân Lâu ngạc nhiên nhìn Hà n Ni:
- Tại sao em lại há»i anh câu đó?
- Thì anh cứ trả lá»i em Ä‘i, trả lá»i tháºt nhé.
- Nếu anh trả lá»i là ...
- Không nếu gì cả. Anh có yêu cô ấy không?
- Äiên quá.
- Anh trả lá»i em Ä‘i!
Vân Lâu đà nh cưá»i trừ:
- Nếu không có sự hiện diện của em, có lẽ anh đã yêu cô ấy.
Hà n Ni cưá»i, nà ng ngồi lên, nụ cưá»i thá»a mãn. Hai tay ôm gối, nhìn con sóng nhấp nhô bên ngoà i, nà ng không nói gì cả. Vân Lâu nhìn ngưá»i yêu, chợt phát giác nét suy tư trên khuôn mặt cá»§a Hà n Ni:
- Em... em là m sao thế?
- Em Ä‘ang nghÄ© tá»›i những đám bá»t biển.
- Em thấy sao?
- Anh có để ý đến chúng không? Nó đẹp như những hạt trân châu lấp lánh trong nắng. Nhưng tháºt dá»… vỡ, vừa chá»›m thà nh là tan ngay.
Vân Lâu yên lặng nhìn Hà n Ni, lòng chà ng bối rối. Hà n Ni Ä‘ang nói gì thế? Tại sao lại có vẻ trang nghiêm, trịnh trá»ng như váºy?
- Rồi sao nữa?
- Em chỉ muốn anh biết má»™t Ä‘iá»u là má»—i ngưá»i chúng ta chỉ có đám bá»t tà n, thế mà cứ ngỡ là mình Ä‘ang giữ hạt trân châu trong taỵ Quay mặt lại nhìn thẳng và o mắt Vân Lâu, Hà n Ni tiếp - Nếu má»™t ngà y nà o đó, chiếc bá»t nước trong tay anh vỡ tan, anh cÅ©ng đừng nên buồn, rồi sẽ có má»™t hay nhiá»u bá»t khác thay thế.
Vân Lâu chau mà y:
- Anh không hiểu em nói gì, em có vẻ đổi khác nhiá»u quá.
Hà n Ni đứng dáºy, chạy vá» phÃa bá» nước:
- Thôi đừng nói đến những Ä‘iá»u đó nữa, bây giá» chúng ta xuống nước chÆ¡i Ä‘i!
Vân Lâu chạy tá»›i cháºn lại:
- Không được, nước lạnh lắm, coi chừng em cảm lạnh bây giá».
- Không sao đâu, để em cởi già y ra nghịch nước một tà thôi mà .
Vân Lâu cố ý là m mặt giáºn:
- Không được, nếu em không vâng lá»i, anh sẽ không bao giỠđưa em Ä‘i chÆ¡i nữa.
Hà n Ni nũng nịu:
- Thôi mà , cho em nghịch nước đi, một tà thôi.
- Không được!
Hà n Ni mở to mắt, mặt phụng phịu như trẻ thơ:
- Em thÃch mà .
- Không được.
- Em muốn.
- Không.
- Em...
- Em nói thế nà o, anh cũng không chịu hết.
Hà n Ni cưá»i xòa, ôm lấy tay Vân Lâu mÆ¡n trá»›n:
- Anh giữ em kỹ thế, không sợ em trốn à ?
Vân Lâu vòng tay qua ngưá»i Hà n Ni:
- Sao em hay nghịch thế coi chừng anh à .
Vân Lâu giả vá» trừng mắt, nhưng chỉ là m cho Hà n Ni cưá»i khì, chà ng đà nh đánh trống lảng:
- Nhìn vũng nước kia kìa!
Gần nÆ¡i hỠđứng có má»™t tảng đá to, ở giữa hÅ©ng sâu xuống chứa đầy bể nước, vÅ©ng nước tháºt trong, há» bước đến cạnh, bóng hai ngưá»i in trong nước, cả ná»n trá»i xanh vá»›i nhÅ©ng đám mây bá»nh bồng. Cảnh đẹp như mÆ¡...
Tháng ngà y bầu bạn bên nhau
Tình ta nguyện đến ngà n sau chẳng rá»i
Ngã và o lòng chà ng, mắt Hà n Ni long lanh:
- Anh Lâu, anh Lâu! Em yêu anh! Một mai có chết, em nguyện rằng được chết dưới chân anh!
Em mong biến thà nh chim
Theo anh suốt ngà y đêm
ÄÆ°á»ng xa không sợ má»i
Dù bẫy Ä‘á»i giữ chân
Nguyá»n nhắm mắt bên anh
Vân Lâu siết chặt ngưá»i yêu trong tay:
- HÃ n Ni! HÃ n Ni!
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:19 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 15
Sau buổi du ngoạn, Ä‘á»i sống Vân Lâu và Hà n Ni đột nhiên thay đổi hẳn. Há» không thÃch chôn chân ở nhà , lúc nà o cÅ©ng muốn ra phố. Hết lái xe ra ngoại ô từ sáng, đến tối là lại Ä‘i dạo nÆ¡i công viên. Những buổi hoà ng hôn đẹp, Ä‘á»i sống cà ng có nghÄ©a, há» say sưa trong nguồn hạnh phúc. Nếu không có những ám ảnh vá» căn bệnh bất trị cá»§a Hà n Ni có lẽ há» không phải nghÄ© ngợi gì cả. Trong thế giá»›i tình yêu thá»i gian qua rấ nhanh, chẳng mấy chốc mà mùa nghỉ lạnh cÅ©ng đến.
ông Mẫn gá»i thêm má»™t lá thư sang bên, lá»i lẽ tháºt nghiêm khắc. Ông bảo Vân Lâu nháºn được thư phải trở vá» nhà ngay.
... Cha mẹ đối vá»›i con công lao dưỡng dục như trá»i bể, khổ sở trăm Ä‘iá»u, thế mà khi con cái trưởng thà nh là không còn kể đến cha mẹ. Con hãy tá»± nghÄ© xem đối vá»›i cha mẹ, con đã trá»n đạo chưa? Con gái nhà há» Dương, nếu bá» qua những táºt bệnh trá»i sinh, cÅ©ng không thể lấy được chồng. Sức khá»e nó không có thì là m sao láºp gia đình. Con nháºn được thư nà y phải vá» Hương Cảng ngay, để cho tình cha con khá»i bị sứt mẻ, cho gia đình được Ä‘oà n tụ hạnh phúc. Bằng trái lại con cố ý chần chá» không vá» thì tình cha con sẽ chấm dứt từ đây!
Vân Lâu bối rối lo âu suốt mấy ngà y liá»n. Sau cùng chà ng đánh bạo viết thư gá»i vá» nhà , trình bà y tất cả tình cảm chân thà nh giữa mình và Hà n Ni, chà ng mong cha mẹ hiểu và cho chà ng được ở lại, lá»i lẽ tháºt bi thảm, má»—i má»™t chữ là má»™t giá»t nước mắt. Trong phần nói vá» Hà n Ni, chà ng đã viết:
Hà n Ni tuy yếu Ä‘uối bệnh hoạn nhưng lúc nà y nà ng đã khá»e nhiá»u. Bác sÄ© cÅ©ng bảo là sức mạnh tinh thần có thể chiến thắng được táºt bệnh. Con ở đây là để giúp cho Hà n Ni được sống còn, nếu con Ä‘i, có thể nà ng sẽ chết ngaỵ Con chắc cha mẹ không đến ná»—i vô tình như váºy. Hãy tha thứ cho con, hãy ban hy vá»ng cho Ä‘á»i sống cá»§a Hà n Nị Äối vá»›i Hà n Ni, tình con đã quá nặng. Nếu không may Hà n Ni chết Ä‘i có lẽ đó cÅ©ng là ngà y cuối cùng cá»§a Ä‘á»i con. Con biết tình cha mẹ bao la, chắc cha mẹ không nỡ nhìn chúng con cùng chết. Vì váºy xin cha mẹ hãy cho con ở lại mùa nghỉ lạnh nà y.
Hè con sẽ vá», chúng con, con và Hà n Ni, sẽ vá» Hương Cảng thăm gia đình.
Cùng vá»›i bức thư gá»i cho cha mẹ, Vân Lâu còn viết thêm má»™t bức thư cho Vân Nhị Chà ng nghÄ© dù sao giữa những ngưá»i trẻ tuổi sá»± thông cảm sẽ dá»… dà ng hÆ¡n, chà ng nhá» cô em gái trình bà y cho cha mẹ thấy hoà n cảnh khó xá» cá»§a mình. Thư gá»i Ä‘i được má»™t tuần, Vân Lâu nháºn được hồi âm, nhưng chỉ có má»™t bức thư duy nhất cá»§a Vân Nhi.
Anh,
Sau khi nháºn được thư anh, cha giáºn ghê lắm, mẹ không dám nói má»™t lá»i nà o. Không khà gia đình lúc nà y căng thẳng quá, em muốn ngạt thở luôn. Chuyện cá»§a anh vá»›i chị Hà n Ni, mẹ và em không dám đỠcáºp đến, nhiá»u lúc mẹ má»›i ướm lá»i là cha đã sừng sá»™ la hét om sòm. áp huyết cá»§a mẹ lúc nà y lại lên cao quá, nhiá»u lúc ngưá»i mệt muốn ngất luôn. Theo em thấy, chuyện giữa anh và chị Hà n Ni chắc khó mà được cha chấp nháºn. Hình như trong câu chuyện liên hệ đến anh chị còn có Ä‘iá»u gì bà ẩn nữa. Em nghe có lúc cha chá»i cả vợ chồng bác Dương. Cha cho há» chỉ là lÅ© ngưá»i lưu manh. Tóm lại, tình hình nguy kịch lắm, anh đừng coi thưá»ng. Theo em thấy, anh nên vá» tốt hÆ¡n. Vá» còn có thể Ä‘i, vì cha rất lo lắng việc há»c hà nh cá»§a anh thì là m sao nhốt anh ở nhà được? Bằng trái lại, anh không chịu vá», sợ hòa khà giữa hai gia đình khó giữ cho êm đẹp. HÆ¡n nữa cha còn hăm sẽ không gá»i tiá»n cho anh, và từ anh luôn. TÃnh cha, anh cÅ©ng hiểu, ngưá»i nói là là m. Nếu chuyện xảy ra như thế mẹ sẽ buồn biết bao mà việc ở trá» nhà bác Dương cá»§a anh cÅ©ng khó khăn. Tốt nhất anh nên vá», vỠđể trình bà y tháºt rõ rà nh, biết đâu chẳng thay đổi được hoà n cảnh!
Äá»c xong thư cá»§a Vân Nhi, Vân Lâu trằn trá»c mãi, chẳng ngá»§ được. Hai tay gối đầu nhìn lên trần nhà cho đến sáng. Cha, sao cha lại không chịu hiểu hoà n cảnh hiện tại cá»§a con. Nhà há» Dương nà y và gia đình ta đã có gì mà Vân Nhi gá»i là bà ẩn? Hà n Ni bất hạnh chá»› đâu có tá»™i gì đâu? Cha, sao cha nỡ nhẫn tâm chia rẽ tình con? Bây giá» phải là m thế nà o đây? Trở vá»? Là m sao có thể bá» Hà n Ni mà trở vá» cho được? Không trở vá» thì tình cha con sẽ... có đúng như lá»i cha hăm dá»a không? Giữa Hà n Ni vá»›i gia đình, ta phải chá»n má»™t. Là m sao chá»n đây?
Sáng hôm sau, Lâu lê thân xác mệt má»i vì mất ngá»§ xuống phòng ăn. Äầu óc nặng chịch, mắt lỠđỠmất thần, mặt tiá»u tụy. Hà n Ni đưa mắt liếc nhanh vá» phÃa Vân Lâu. Chuyện gì thế? Bà Dương chau mà y dò xét. Vân Lâu yên lặng dùng cÆ¡m sáng hồn miên mang ở táºn đâu đâu. Hà n Ni chịu không được, lên tiếng:
- Anh Lâu, anh có chuyện chi buồn váºy?
Vân Lâu giáºt mình, lấp liếm:
- Không, đâu có chuyện gì đâu.
- Thế tại sao anh âu sầu như váºy?
- Äêm qua anh mất ngá»§.
- Sao thế? Chăn nệm không đủ ấm à ?
Vân Lâu lắc đầu, và cố nở nụ cưá»i gượng.
Sau bữa cÆ¡m sáng, Hà n Ni bước tá»›i đà n. Bản “Má»™ng Tưởng Khúc†vang lên, nà ng nhìn Vân Lâu tháºt tình tứ. Äá»™t nhiên nà ng khám phá ra cá»a sổ, ngắm những hạt mưa bụi bên ngoà i. Cảm giác như bị bá» quên, Hà n Ni Ä‘au khổ vô cùng. Nà ng ngưng tiếng đà n, quay lại:
- Anh là m gì mà mặt mặt ủ dột thế?
Vân Lâu giáºt mình, chà ng ngÆ¡ ngác như kẻ má»™ng du, rồi vá»™i và ng bước tá»›i bên Hà n Ni:
- Äâu? Äâu có gì đâu em?
Hà n Ni nói như hét:
- Không có gì? Không có gì à ? Em biết anh có chuyện gì nhưng anh dấu em.
- Em sao đa nghi, có chuyện gì đâu?
Hà n Ni cố chấp:
- Em không biết, anh phải nói cho em nghe mới được.
Vân Lâu Ä‘au khổ nhìn ngưá»i yêu thăm dò:
- Hà n Ni, anh định vỠHương Cảng ăn tết một tuần, rồi trở qua ngay, em thấy sao?
Gương mặt Hà n Ni tái xanh, đôi mắt to đen mở lớn:
- Em biết mà , rồi anh sẽ đi, anh đi để không bao giỠtrở lại nữa, em biết.
Thái độ cá»§a Hà n Ni giống như tá»™i nhân sắp lên máy chém. Äôi mắt tuyệt vá»ng vô bá». Thân hình nà ng lảo đảo suýt ngã. Vân Lâu vá»™i bước tá»›i, ôm lấy ngưá»i yêu và gá»i lá»›n:
- Hà n Ni! Hà n Ni! Anh muốn đùa một chút chơi mà , anh có đi đâu đâu!
Hà n Ni nói má»™t cách mệt má»i và âm vang chán chưá»ng:
- Em muốn ngất xỉu, em thấy mệt quá.
- Hà n Ni, anh đùa đấy. Em biết không, anh định đùa với em một tý mà . Vân Lâu vùi mặt và o ngực Hà n Ni - Từ đây vỠsau anh sẽ không bao giỠxa em nữa đâu!
Bà Dương nghe tiếng gá»i cá»§a Vân Lâu hoảng hốt chạy xuống, vừa kịp nhìn thấy cảnh trên, bà muốn phát Ä‘iên lên:
- Hà n Ni! Hà n Ni! Con là m sao thế nà y?
Hà n Ni yếu đuối:
- Mẹ, không sao cả, con chỉ hơi chóng mặt một chút thôi.
Biết Hà n Ni chưa ngất, bà Dương thở phà o nhẹ nhõm:
- Váºy mà con là m mẹ hết hồn. Quay sang Vân Lâu bà trách móc - Cáºu là m gì nó nữa thế?
Vân Lâu đau khổ cắn môi:
- Con nói đùa, con nói là con định vỠHương Cảng mấy hôm rồi lại trở qua ngay.
Bà Dương yên lặng không nói gì cả. Vân Lâu bế ngưá»i yêu lên nói vá»›i bà Dương:
- Äể con đưa Hà n Ni vá» phòng.
Hà n Ni yếu tháºt, khuôn mặt trắng xanh, đôi môi tái, hai bà n tay nà ng giữ chặt lấy khuôn ngá»±c má»™t cách Ä‘au đớn. NghÄ© đến câu nói cá»§a mình lại có thể khiến cho Hà n Ni đến nông ná»—i nà y, Vân Lâu cÅ©ng thấy uất nghẹn. Hà n Ni nhẹ như chiếc lông. Vân Lâu đặt Hà n Ni nằm lên giưá»ng, mắt chà ng má» lệ:
- HÃ n Ni em!
Hà n Ni co quắp ngưá»i lại:
- Em lạnh quá!
- Äể anh mang túi nước nóng lên cho em.
Vân Lâu Ä‘i lấy túi nước nóng, xuống lầu cho nước và o, trong khi bà Dương mang thuốc lên lầu, thấy chà ng bà há»i:
- Nó thế nà o.
- Ni đang bị lạnh.
Bà Dương nhìn thẳng và o mắt Vân Lâu:
- Bây giá» cáºu không có quyá»n tá»± do nữa, cáºu phải ở lại đây, không được vá» Hương cảng má»™t ngà y nà o cả, Ä‘á»i sống con gái tôi ở trong tay cáºu đấy!
Vân Lâu xác định:
- Vâng, con sẽ không vỠHương Cảng, con sẽ ở lại đây dù có xảy ra chuyện gì cũng mặc.
Xuống lầu, đổ nước nóng và o túi xong Vân Lâu chạy ngay lên phòng Hà n Nị Hà n Ni đã uống thuốc xong, đang nằm yên, mặt hãy còn tái mét.
Bà Dương lo lắng ngồi bên cạnh, Vân Lâu đặt túi nước dưới chân Hà n Ni, đắp chăn cho ngưá»i yêu. Tay chân nà ng lạnh ngắt, Vân Lâu há»i bà Dương:
- Có cần má»i bác sÄ© Lý đến không?
Hà n Ni nằm trên giưá»ng lắc đầu. Nà ng sợ bị xem mạch và chÃch thuốc.
- Không cần, em khá»e rồi.
Bà Dương đưa tay và o chăn xoa lên ngưá»i Hà n Ni:
- ÄÆ°á»£c rồi, để xem. Quay sang Vân Lâu bà nói - Bây giá» mình ra ngoà i, để nó nằm yên má»™t chút Ä‘i.
Hà n Ni yếu á»›i gá»i:
- Äừng Ä‘i, anh!
Vân Lâu ở lại, bà Dương nhìn đôi tình nhân trẻ, lắc đầu rồi bỠra ngoà i.
Còn lại má»™t mình vá»›i Hà n Ni, Vân Lâu bước tá»›i ngồi cạnh giưá»ng Hà n Nị Hai ngưá»i nhìn nhau, đôi mắt u hoà i ngà n trùng.
- Anh Lâu, anh đừng xa em, nếu anh bỠvỠHương Cảng thì không bao giỠanh nhìn thấy em được nữa.
Lòng Vân Lâu tan nát, đưa tay sá» nhẹ lên mặt ngưá»i yêu chà ng nghẹn ngà o:
- Hà n Ni, không bao giỠanh xa em và cũng không ai có thể ngăn cách chúng mình được.
Tối hôm ấy, Vân Lâu viết má»™t bức thư, gá»i vá» nhà , lá»i lẽ thà nh khẩn:
“Con thà là m con bất hiếu chá»› không thể giết Hà n Ni má»™t cách gián tiếp được. Mùa nghỉ lạnh năm nay con không vỠđược, xin cha mẹ tha thứ cho... â€
Bức thư gây sóng gió ở Hương Cảng thế nà o Vân Lâu cÅ©ng không cần biết. Có Ä‘iá»u chỉ mấy hôm sau, khi Vân Lâu và gia đình Hà n Ni quây quần bên lo sưởi trong phòng khách thì chuông cá»a reo vang, gian phòng Ä‘ang ấm cúng và yên lặng đột nhiên bị quấy rầy, má»i ngưá»i thắc mắc nhìn ra. Tú Lan từ ngoà i cá»a bước và o vá»›i má»™t phong thư trên tay:
- Thưa ông có thư bảo đảm.
ông Dương tiếp thư Ä‘á»c lướt qua, rồi liếc nhanh vá» phÃa Vân Lâu. Cái nhìn không bình thưá»ng lắm. Vân Lâu chồm tá»›i. Bức thư gá»i bằng đưá»ng hà ng không vá»›i chiếc tem Hương Cảng. Vân Lâu chợt hiểu. Sá»± lo lắng từ đâu kéo tá»›i vây quanh chà ng.
Bà Dương há»i chồng vá»›i nụ cưá»i:
- Thư của ai thế anh?
Nhưng khi vừa nhìn thấy phong thư là mặt bà biến sắc ngaỵ Äỡ bức thư trong tay chồng, bà xé ra Ä‘á»c nhanh. Mặt bà cà ng lúc cà ng thay đổi, cÆ¡n giáºn dữ hiện lên nét mặt:
- Thế nà y thì quá lắm rồi!
Vân Lâu chưa há» thấy bà Dương giáºn như thế, không hẳn chi giáºn không mà còn buồn khôn tả.
- Sao có chuyện chi đó? Anh ấy nói gì?
ông Dương há»i, bà Dương trả thư lại cho ông:
- Anh Ä‘á»c thì biết! Tháºt quá lắm!
Vừa nói là nước mắt uất ức là m nhòa mắt, bà Dương không chịu được, đứng dáºy bá» chạy vá» phÃa cầu thang.
- Em Nhã! Em Nhã!
ông Dương đặt thư xuống, Ä‘uổi theo vợ, sá»± kiện xảy ra tháºt nhanh khiến Hà n Ni hoảng hốt:
- Cha, chuyện gì thế cha?
ông Dương vừa bước đến cầu thang, nghe con gá»i thì ngừng lại, do dá»± má»™t chút, ông nói:
- Con đi ngủ đi, chuyện chẳng có liên hệ gì đến con cả.
Nói xong, ông lại tiếp tục đuổi theo bà Dương.
Phòng khách chỉ còn lại Hà n Ni và Vân Lâu.
Vân Lâu đã Ä‘oán được chuyện, chà ng bồn chồn bất an. TÃnh cha nóng như lá»a, không biết trong thư ngưá»i đã viết Ä‘iá»u gì khiến cho bà Dương giáºn dữ thế. Nhìn Hà n Ni, chà ng im lặng. Hà n Ni nhìn chà ng vá»›i đôi mắt khó hiểu:
- Chuyện gì thế hở anh?
Vân Lâu lắc đầu:
- Anh cũng không biết, nhưng em lo lắng là m gì chuyện có quan hệ gì đến ta đâu? Có lẽ việc buôn bán của cha me đấy.
Hà n Ni lo lắng:
- Em sợ không phải thế, vì thư từ thương mại là m gì gá»i đến nhà riêng.
- Nhưng em lo lắng cÅ©ng đâu có giúp Ãch được gì? Có nhiá»u chuyện cá»§a ngưá»i lá»›n mình là m sao biết được?
Hà n Ni nhìn Vân Lâu chăm chú:
- Em cảm thấy hình như chuyện nà y có Ä‘iá»u chi không ổn...
Vân Lâu nhún vai, cắt ngang:
- Äừng có nghÄ© báºy, đến đà n cho anh nghe Ä‘i.
- Anh muốn nghe bản gì?
- Khúc hát xứ Ấn.
Hà n Ni bắt đầu. Vân Lâu ngồi yên trên ghế, không phải để nghe vì đầu óc chà ng Ä‘ang bấn quấn vá»›i không biết bao nhiêu câu há»i. Äá»™t nhiên Vân Lâu cảm thấy giữa chà ng và Hà n Ni đã bị ngăn bằng những con biển lá»›n, cố gắng bÆ¡i đến gần nhau nhưng khoảng cách vẫn xa vá»i, mà sức thì đã kiệt. Là m sao đây? Cả hai sẽ được cứu vá»›t hay sẽ phải chìm xuống biển sâu?
Một bản nhạc chấm dứt, Hà n Ni quay đầu lại:
- Anh còn muốn nghe nữa không?
Vân Lâu đứng lên:
- Thôi được rồi, Hà n Ni, em bệnh mới hết, đi ngủ đi kẻo mệt. Anh đưa em vỠphòng nhé?
Hà n Ni nheo mắt nhìn ngưá»i yêu:
- Anh đuổi em à ?
- Anh không thÃch thấy em xanh xao thế nà y, anh muốn em tháºt khá»e mạnh!
Hà n Ni ngoan ngoãn bước vá» phÃa thang lầu.
Äêm tháºt khuya, Vân Lâu tin chắc rằng Hà n Ni đã yên ngá»§, chà ng má»›i bước tá»›i phòng vợ chồng ông Dương, gõ nhẹ.
- Ai thế?
- Dạ cháu, Lâu đây.
Gian phòng yên lặng một lúc, ông Dương lại lên tiếng:
- Và o đi!
Vân Lâu đẩy cá»a bước và o. Äây là lần đầy tiên chà ng bước và o phòng ngá»§ cá»§a hai vợ chồng ông Dương. Gian phòng tháºt rá»™ng, ngoà i giưá»ng ngá»§ và bà n phấn ra, còn có má»™t tá»§ sách lá»›n và bá»™ salon ba ghế. Ông Dương thưá»ng ngồi đây là m việc. Khi Vân Lâu bước và o, bà Dương Ä‘ang nằm trên giưá»ng, mắt đỠhoẹ Ông Dương ngồi trên ghế xoay hút thuốc. Khói thuốc ngáºp đầy phòng, Vân Lâu bước và o, bà đưa mắt buồn bã nhìn chà ng và há»i:
- Hà n Ni đâu?
- Dạ, Ni đi ngủ rồi.
ông Dương lên tiếng:
- Khép cá»a lại, đến đây ngồi Ä‘i Lâu.
Vân Lâu đóng cá»a lại, xong tá»›i chiếc ghế ông Dương chỉ ngồi xuống. Nhìn sắc mặt nghiêm trá»ng cá»§a vợ chồng ông Dương, Vân Lâu hồi há»™p lạ:
- Bức thư ban nãy là của cha cháu viết cho bác phải không?
- Ừ! ông Dương nhả khói, ngước mắt nhìn đám khói mù trước mặt. Lâu, tôi rất tiếc là không thể để cáºu ở nhà chúng tôi nữa.
Vân Lâu giáºt mình:
- Thưa bác...
ông Dương lại nhả khói:
- Cáºu ngồi xuống, lần trước tôi nháºn cho cáºu ở trá» quả tháºt là má»™t lầm lẫn, để cáºu yêu Hà n Ni cà ng lầm lẫn hÆ¡n. Bây giá» chúng tôi không thể để tình trạng lầm lẫn đó kéo dà i và cáºu nên tìm má»™t nÆ¡i khác để trá» váºy.
- Thưa bác, bác có nghĩ rằng giải pháp của bác như thế có đúng không? Tại sao bác không chịu nghĩ đến Hà n Ni chứ?
ông Dương quay lại nhìn thẳng và o mắt Vân Lâu. ánh mắt tháºt bén:
- Chúng tôi đã nghÄ© đến Hà n Ni, nghÄ© đến nó rất nhiá»u. ChÃnh vì váºy mà tình cảm má»›i rối ren thế nà y. Bây giá» không thể để như váºy được nữa, nhất định cáºu phải rá»i khởi nÆ¡i nà y.
Vân Lâu ngồi thẳng ngưá»i:
- Bác có thể không để ý đến Hà n Ni, nhưng cháu thì ngược lại. Bác Ä‘uổi cháu lần nà y, không phải là lần thứ nhất. Nếu không vì Hà n Ni có lẽ cháu đã bá» Ä‘i từ lâu rồi. Bây giá», cháu Ä‘i, nhưng cháu không phải Ä‘i má»™t mình mà là cháu Ä‘i vá»›i Hà n Ni!
- Ngồi xuống Ä‘i cáºu, tại sao cáºu lại hồ đồ, vô trách nhiệm thế, cáºu định mang Hà n Ni Ä‘i, nhưng mang Ä‘i đâu chứ?
- Cháu sẽ mướn nhà cho Hà n Ni ở, chúng cháu sẽ lấy nhau, sống bên nhau, dù rằng không sống Ä‘á»i vợ chồng trên phương diện thể xác, cháu sẽ nuôi nà ng...
ông Dương cưá»i nhạt:
- Cáºu sẽ nuôi con Hà n Ni à ? Cáºu biết, tiá»n thuốc má»—i tháng cho Hà n Ni hai ba ngà n bạc, Hà n Ni lại không thể là m bất cứ má»™t chuyện gì lao lá»±c, không chịu được những xúc động mạnh, phải có ngưá»i để chăm sóc, hầu hạ nó. Như váºy cáºu lấy gì để nuôi sống nó chứ? Cáºu đừng mong cha cáºu gá»i tiá»n cho cáºu, ông ấy viết thư cho tôi bảo là nếu không vá» Hương Cảng thì sẽ cúp tiá»n ngaỵ Cáºu còn trẻ, nên lúc nà o cÅ©ng huênh hoang những lá»i vô trách nhiệm. Äừng có lý tưởng quá cáºu còn phải há»c há»i tháºt nhiá»u chuyện Ä‘á»i, cáºu ạ.
Vân Lâu choáng váng. Äá»™t nhiên chà ng thấy ngay được má»™t Ä‘iá»u, ngưá»i đà n ông trước mặt cao lá»›n vÄ© đại, còn chà ng chỉ là má»™t thứ bé con hèn má»n. Thá»i tiết Ä‘ang ở và o lúc lạnh nhất thế mà trán Vân Lâu đã ướt đẫm mồ hôi.
ông Dương đứng lên, trở lại giá»ng nói hiá»n hòa:
- Thôi đừng hấp tấp, cáºu cứ ngồi xuống đó nghe tôi nói đây.
Vân Lâu ngồi yên chăm chú nhìn ông Dương. Ngưá»i đà n ông chững chạc và kÃn đáo. Chà ng thấy kÃnh trá»ng và thân máºt, đó là thứ tình cảm mà Vân Lâu không có vá»›i cha chà ng.
Trong lúc Vân Lâu dò xét đối phương thì ông Dương cÅ©ng đưa mắt ngắm gã thanh niên trước mặt, má»™t gã con trai trẻ tuổi bồng bá»™t, dá»… xúc động, nhiá»u tình cảm hÆ¡n là lý trÃ. Má»™t mẫu thanh niên Ä‘iển hình cá»§a thá»i trai trẻ. Vá»›i mẫu ngưá»i như váºy, lòng nhiệt thà nh lúc nà o cÅ©ng đầy đủ, nhưng thá»±c ra khi ra Ä‘á»i há» thưá»ng chỉ gặp thất bại hÆ¡n là thà nh công. Äiá»u đó ông Dương không có quyá»n trách cứ, dÄ© nhiên! Hút má»™t hÆ¡i thuốc, phà khói, ông thong thả nói:
- Cáºu Lâu, nếu cáºu chịu khó suy nghÄ© kỹ, cáºu sẽ không nóng nảy như váºy. Cáºu thá» nghÄ© xem có đúng không, mối tình giữa cáºu vá»›i Hà n Ni, chúng tôi đã phản đối ngay từ đầu. Äó là vì sức khá»e và hạnh phúc cá»§a con tôi, chứ không phải vì tôi ghét cáºu. Tôi yêu cáºu nữa là khác. Lúc trước tôi nà o có yêu cầu cha cáºu để cáºu ở nhà tôi đâu? Bây giá»... Theo tôi hiểu, ở trong trưá»ng cÅ©ng có ná»™i trú, cáºu và o ở đấy cÅ©ng tiện lắm, phải không?
Vân Lâu yên lặng, ông Dương thấy cũng tội:
- Mối tình cá»§a cáºu vá»›i Hà n Ni phát triển nhanh đến mức nà y, nếu Hà n Ni bình thưá»ng tôi còn biết mong má»i gì hÆ¡n? Lúc nà o chúng tôi cÅ©ng mong Hà n Ni mạnh khá»e, để có thể thà nh láºp gia đình. Hà n Ni từ nhá» tá»›i lá»›n được giữ kỹ trong nhà , chưa hiểu tình yêu trai gái là gì, gần Hà n Ni, có lẽ cáºu hiểu rõ hÆ¡n tôi Ä‘iá»u ấy. Bây giá» cáºu đột ngá»™t bá» Ä‘i, tôi biết con tôi có thể buồn đến chết. Hà n Ni là đứa con duy nhất cá»§a chúng tôi, như thế đủ biết chúng tôi yêu nó là nhưá»ng nà o, không lẽ tôi để con tôi chết dá»… dà ng thế sao, phải không cáºu?
Vân Lâu mở to mắt, đột nhiên chà ng như hiểu ra, quả tháºt mình chỉ là ngưá»i hấp tấp ngu ngốc.
- Hôm nay tôi bảo cáºu rá»i khá»i nhà tôi, đấy đâu phải là ý muốn cá»§a tôi. Là m như thế chẳng qua chỉ là má»™t việc vạn bất đắc dÄ©, cáºu phải hiểu là chÃnh cha cáºu đã ép buá»™c chúng tôi phải là m thế!
Mặt ông Dương đỠgay, những sợi gân xanh hằn lên trán. Không khà nặng ná» vây quanh. Má»™t lúc tháºt lâu ông má»›i hạ thấp giá»ng:
- Cáºu Lâu, cáºu phải hiểu và tha thứ cho chúng tôi. Chúng tôi không có quyá»n chống lại ý cha váºu. Tốt nhất là cáºu nên vá» nhà , ở đây chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Hà n Ni, bảo vệ cho đến ngà y cáºu sang đây vá»›i nó. Cáºu cứ tin chúng tôi.
Vân Lâu cắn môi:
- Không, cháu không thể bá» vá» lúc nà y, bác ạ. Cháu không thể xa Hà n Ni cÅ©ng như Hà n Ni không thể xa cháu. Thà là mang tiếng cãi lại lệnh cha còn hÆ¡n là để Hà n Ni trong tình trạng nguy hiểm. Má»›i mấy hôm trước nghe tin cháu định Ä‘i vá» mà nà ng đã ngã bệnh ba bốn hôm. Hà n Ni yếu như sợi khói, gió thổi cÅ©ng tan, vì váºy cháu phải ở lại. Giá»ng Vân Lâu thà nh khẩn hÆ¡n - Bác giúp cháu nhé, giúp cháu cÅ©ng nhu giúp Hà n Ni váºy.
ông Dương nhìn gương mặt Ä‘au khổ cá»§a Vân Lâu, sá»± thà nh tháºt cá»§a hắn khiến ông cảm động. Ông nhìn vá» phÃa vợ, bà Dương Ä‘ang ngồi yên vá»›i ná»—i Ä‘au khổ trăm bá». Hai mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên sá»± Ä‘au khổ cá»§a vợ khiến ông xúc động.
- Cáºu Lâu, tôi cÅ©ng muốn giúp cáºu, nhưng... không nói dối gì cáºu, tôi đã từng viết má»™t bức thư trần tình tháºt thảm thiết cho cha cáºu, nhưng cha cáºu không chịu hiểu, cố chấp như thá»i trước... Nói tá»›i đây ông ngừng lại má»™t lúc má»›i tiếp. Cha cáºu tuy là má»™t ngưá»i đã hấp thụ má»™t ná»n tây há»c thế mà đầu óc vẫn thá»§ cá»±u vô cùng, anh ấy viện dẫn cả trăm lý do để phản đối cuá»™c tình giữa cáºu vá»›i Hà n Nị Ông bảo cáºu là con trai duy nhất, cáºu có nhiệm vụ duy trì dòng dõi, vì váºy cáºu phải có má»™t ngưá»i vợ sanh con đẻ cái đầy đà n. Ông Dương cưá»i buồn, tiếp - Äó là chưa kể Hà n Ni không thể lấy chồng. Cáºu thấy câu chuyện hoang đưá»ng không? Cha cáºu còn trách chúng tôi, bảo chúng tôi là âm mưu từ đầu để cáºu ở đây đặng gả tống đứa con gái tà n táºt cho con trai anh ấy, định Ä‘oạt con... Vân Lâu, cáºu phải hiểu, cáºu không vá», chúng tôi không muốn bị gán ghép mấy tiếng đó.
Vân Lâu cương quyết:
- Cha cháu không nên nói thế, ngưá»i cà ng cứng cháu cà ng không vá», vì khi vá» cháu sẽ không bao giỠđược trở lại nữa.
ông Dương lắc đầu:
- Cáºu phải vá».
- Không! Không! Không bao giá»!
ông Dương xúc động:
- Cáºu có biết là cha cáºu viết thư cho tôi vá»›i những lá»i lẽ khiếm nhã thế nà o không? Thôi được rồi, có má»™t chuyện mà sá»›m muá»™n gì cáºu cÅ©ng sẽ biết, tôi nói ngay má»™t lần cho xong. Cáºu Lâu, cáºu biết sá»± liên hệ giữa tôi và cha cáºu thế nà o không?
Vân Lâu ngạc nhiên:
- Thì là bạn cùng du há»c bên Äức.
ông Dương nhìn lên trần nhà :
- Vâng, đúng là bạn cùng du há»c ở Äức Quốc, cả hai cùng mướn má»™t căn gác ở chung, tình thân như anh em ruá»™t thịt. Cha cáºu có má»™t ngưá»i vợ chưa cưới ở nước nhà , tuy là vâng theo lệnh cha mẹ Ä‘Ãnh hôn, nhưng vì trưởng thà nh bên nhau từ thuở nhá» nên cÅ©ng thân thiết nhau chứ không đến ná»—i xa lạ như những cuá»™c hôn nhân khác. Thá»i gian ở nước Äức, vị hôn thê cá»§a cha cáºu thưá»ng liên lạc thư từ sang thăm há»i, má»™t đôi lúc còn gá»i cả ảnh sang. Ngưá»i con gái đó rất đẹp, văn hay chữ tốt, cha cáºu rất kiêu hãnh vá»›i bạn bè vì có má»™t vị hôn thê như váºy. Sau đó, vì tình trạnh chiến tranh, nên tôi trở vá» nước trước, còn cha cáºu sang Mỹ há»c tiếp. Ngưá»i vợ tương lai cá»§a cha cáºu lúc ấy sống chung vá»›i bà mẹ. Hoà n cảnh chiến tranh là m tan nát gia đình, bà mẹ bệnh chết, nên chỉ còn má»™t mình nà ng trÆ¡ trá»i. Cha cáºu vì không yên tâm để vị hôn thê sống má»™t mình nên nhá» tôi chăm sóc nà ng há»™.
ông Dương ngừng lại cưá»i chua chát:
- Phần kế tiếp tôi thấy không cần phải kể thêm, vị hôn thê cá»§a cha cáºu chÃnh là bác gái cáºu bây giá».
Vân Lâu kinh ngạc nhìn ông Dương, rồi lại quay sang nhìn bà Dương, má»™t câu chuyện tháºt bất ngá» mà chà ng chưa há» nghe thấy. Nằm mÆ¡ cÅ©ng không ngá», nhưng đấy là sá»± tháºt. Hèn gì! Thảo nà o cha mình lại không háºn gia đình há» Dương sao được. Vân Lâu đứng ngÆ¡ ngác như khúc gá»—. Ông Dương buồn buồn:
- Bây giá» cáºu đã hiểu rõ ân oán cá»§a hai gia đình rồi. Cáºu biết không, những ngà y đầu khi câu chuyện xảy ra, bà ná»™i cáºu còn sống, bà là má»™t ngưá»i tháºt nghiêm khắc, bà đã chỉ và o mặt chúng tôi chá»i rá»§a nhiá»u câu tháºt nặng ná». Và lúc cha cáºu trở vá» nước, ngưá»i lấy vợ. Có má»™t khoảng thá»i gian dà i, hai gia đình không qua lại, mãi đến lúc cáºu và cô em gái cáºu chà o Ä‘á»i, chúng tôi cÅ©ng có Hà n Ni, thì tình bạn má»›i phục hồi trở lại. Cáºu hiểu không, tình cảnh cá»§a tôi lúc đó cÅ©ng không khác gì cáºu bây giá». Chúng tôi yêu bất chấp má»i trở ngại và đã vượt qua không biết bao nhiêu khó khăn, vì váºy chúng tôi rất thông cảm hoà n cảnh cá»§a cáºu. Ngưá»i không hiểu cáºu, đó là cha cáºu chứ không phải chúng tôi.
Vân Lâu chăm chú nghe, chà ng hiểu ý ông Dương. Vâng, cha cà ng không phải là con ngưá»i sống bằng tình cảm, ngưá»i lúc nà o cÅ©ng nghiêm ngặt vá»›i giáo lý cổ xưa. Quay sang bà Dương, chà ng hiểu sá»± thay đổi ngưá»i đà n bà nà y quả là chuyện tá»± nhiên không tránh được. Hai ngưá»i là hai thái cá»±c, là m sao có thể sống Ä‘á»i vá»›i nhau được.
ông Dương nói tiếp:
- Mấy năm gần đây tình bạn giữa tôi và cha cáºu cà ng ngà y cà ng tốt đẹp. Cha cáºu cÅ©ng không nhắc lại chuyện xưa là m gì, mãi đến ngà y cáºu đặt chân và o gia đình nà y và yêu Hà n Ni, thì tình bạn giữa tôi và cha cáºu lại rạn nứt. Cha cáºu viết cho tôi mấy bức thư vá»›i lá»i lẽ tháºt tà n nhẫn. Chuyện hai mươi mấy năm trước lại được dịp nhắc đến má»™t cách khó chịu, cha cáºu mắng tôi là vừa cướp vợ lại muốn Ä‘oạt cả con. Ông Dương cưá»i mỉa mai - Tôi không biết nói sao, vì không hẳn chỉ có má»™t câu đó thôi mà ông ấy còn bảo là Hà n Ni, con gái anh thế nà o tôi không được biết, có Ä‘iá»u chỉ trong vòng ná»a năm khiến được con trai tôi say mê, dám bất hiếu vá»›i cha mẹ như váºy thì tôi nghÄ© rằng tháºt là đúng mẹ nà o con nấy. Trong thư đầy những câu như thế liệu cáºu nghe được không? Nợ hai mươi mấy năm qua rồi, bây giỠđịnh đòi? Äòi đến bao giá», chúng tôi phải mang nợ đến ao giá» má»›i dứt?
Äứng dáºy, ông Dương thở dà i, Ä‘i má»™t vòng phòng, đến trước mặt Vân Lâu ông đứng lại:
- Cáºu Lâu, bây giá» cáºu đã rõ tất cả, tôi nghÄ© cáºu nên vá», bằng không tôi và bác gái cáºu chắc tá»™i cao như núi, không bao giá» gá»™t sạch được. Cáºu Lâu, chúng tôi thà là để mất Hà n Ni chá»› không bao giá» chịu được tiếng oán cao bằng trá»i.
Vân Lâu ngồi yên, lòng rối như tÆ¡ vò. Chà ng không biết phải tÃnh sao. Má»™t lúc tháºt lâu, chà ng như nghÄ© ra. Phải rồi! Vân Lâu đứng dáºy, chà ng nhìn thẳng và o vợ chồng ông Dương quyết định:
- Thưa hai bác, bây giá» cháu đã hiểu được những Ä‘iá»u mà thuở xưa cháu không biết. Chuyện cá»§a ngưá»i lá»›n, cháu không biết là lá»—i tại ai, vì trong má»™t câu chuyện tình khó có kết luáºn ai ngay ai tá»™i. Có Ä‘iá»u, cháu cảm thấy, hai bác tháºt xứng đôi. Riêng vá» chuyện cá»§a cháu và Hà n Ni, ngay từ lúc đầu, cha cháu đã không khách quan nháºn định, ông phản đối chẳng qua vì mối háºn cÅ©. Bệnh cá»§a Hà n Ni lại là cái cá»› hay cho ông. Sá»± tháºt, nếu Hà n Ni chẳng có bệnh gì cả, cháu biết cha cháu vẫn phản đối như thưá»ng. Vì váºy, trong hoà n cảnh nà y, cháu nhất định rồi, cháu sẽ không vá»! Ngà y tháng trôi qua, mong rằng cha cháu sẽ hiểu. Riêng đối vá»›i những bức thư mà cha cháu gá»i cho hai bác, thì... Vân Lâu nhìn ông Dương rồi quay sang bà Dương - Cháu không cần xem cÅ©ng có thể Ä‘oán được ná»™i dung. Hai mươi mấy năm trước, hai bác đã có đủ can đảm thoát khá»i dư luáºn, thì bây giá» hai bác là m sao lại buồn vì những lá»i lẽ trong thư chứ?
ông Dương kinh ngạc, đây là ai? Con cá»§a Mẫn à ? Mẫn là m gì có được má»™t thằng con hiểu biết như váºy? ông thÃch thú quay sang nhìn bà Dương cảm thông. Vân Lâu lại tiếp:
- Ngoà i ra còn má»™t Ä‘iá»u nữa, tại sao lúc xưa hai bác bất chấp dư luáºn để chiến đấu cho tình yêu được, thế mà bây giá» lại ngăn cản không cho cháu yêu Hà n Nỉ Chịu thua mà bảo là hiểu được tình yêu ư? Chỉ vì mấy bức thư cá»§a cha cháu mà hai bác định hy sinh mối tình cá»§a cháu vá»›i Hà n Ni à ? Sao hai bác Ãch ká»· như váºy?
- Cáºu im mồm! Bà Dương nãy giá» ngồi yên, vụt đứng dáºy lên tiếng - Cáºu lá»™n xá»™n lắm Ä‘iá»u quá, bá»±c mình quá! Bà không nói thêm được câu gì nữa, quay sang chồng cầu cứu - Anh, bây giá» ta phải tÃnh sao?
- Còn tÃnh sao nữa, bà không nghe cáºu bé lắm Ä‘iá»u nà y nói sao? Là m thế nà o Ä‘i nữa nó cÅ©ng không chịu vá» Hương cảng, không lẽ chúng tôi phải lôi hắn Ä‘i à ? Thôi thì đà nh theo hai đứa nó xuống địa ngục váºy.
Bà Dương dở khóc dở cưá»i nhìn chồng:
- Anh, chỉ có cách đó thôi sao?
- Vâng, theo anh thì chỉ còn một cách đó thôi.
Vân Lâu yên lặng nhìn vá» phÃa hai vợ chồng già , mắt chà ng đột nhiên ướt hẳn. Cúi ngưá»i xuống, chà ng không biết phải nói sao để bà y tá» ná»—i xúc động cá»§a lòng mình.
Vân Lâu yên lặng bước ra cá»a.
Tà i sản của Memory