Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 100: Biết được đầu đuôi. (P1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Nhưng thấy Lôi Cách cũng lớn tuổi như vậy, Lâm Dịch cũng không đem biểu hiện chán ghét trên mặt. Chỉ là than nhẹ một tiếng sau đó lắc đầu nói:
- Không có gì. Ta cũng chỉ là vừa vặn đi ngang qua mà thôi.
Vừa vặn đi ngang qua mà thôi?
Sắc mặt mọi người đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi. Bởi vì bọn họ nhất thời suy đoán ý tứ câu nói vừa vặn đi ngang qua mà thôi này của Lâm Dịch. Ở gần đây, ngoài doanh địa nô lệ của bọn họ ra, căn bản không có nửa hộ gia đình, Lâm Dịch vừa vặn đi ngang qua, đây không phải là đi tới doanh địa nô lệ chứ?
Nhìn bản lĩnh của hắn một cước có thể đá chết một đầu hôi lang, phỏng chừng thân phận của hắn cũng không có khả năng cùng một loại giống như bọn họ. Như vậy chỉ có một khả năng, Lâm Dịch là người trong doanh địa nô lệ, hơn nữa là cao tầng.
Biểu tình đám người Lôi Cách chợt biến ảo. Một lúc lâu sau, Lôi Cách cũng thở dài một hơi thật sau, sau đó thoáng cái quỳ xuống.
Lâm Dịch bị động tác đột ngột này của hắn dọa vừa động, rất tự nhiên vọt đến một bên, trong miệng không khỏi hỏi:
- Đại thúc, ngươi làm cái gì vậy?
Biểu tình Lôi Cách đột nhiên trở nên lạnh lùng, ngữ khí cũng không có nịnh nọt như trước, ngược lại lộ ra một tia bất đắc dĩ nói:
- Đại nhân, chúng ta đi theo ngươi. Lần này hành động đều là ta bày ra. Bọn họ cũng là bị ta bức bách mới chạy trốn. Muốn giết muốn trách tùy đại nhận. Nhưng thỉnh đại nhân có thể tha cho những người khác.
Nói rồi, cúi đầu vái thật sâu.
- Lôi Cách đại ca.
- Lôi Cách đại ca...ngươi...
Phía sau những người khác nhất thời lo lắng. Nhưng mà lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nước mắt chan hòa nhìn Lôi Cách.
Nhưng mà Lâm Dịch cũng bị một loạt động tác này của Lôi Cách làm cho có chút khó hiểu. Đột nhiên nghĩ lại tới đối thoại lúc trước của một nhóm người khác, cùng với biểu hiện của đám người này, Lâm Dịch nhất thời đại thể đoán ra nguyên cớ.
Bất quá hắn vẫn lộ ra biểu tình nghi hoặc nhìn đám người Lôi Cách, hỏi:
- Các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì a? Cái gì chạy trốn? Cái gì đại nhân? Các ngươi Các ngươi có thể nói một chút được không?
Lôi Cách nghe vậy sửng sốt, chợt nói:
- Ngươi không phải đại nhân doanh địa nô lệ sao?
- Doanh địa nô lệ?
Lâm Dịch sững người, tuy rằng đoán ra đoán người lúc trước khẳng định là muốn bắt những người này. Nhưng Lâm Dịch thực sự không có suy nghĩ tới phương diện nô lệ này.
- Đại thúc ngươi trước từ từ nói. Ta có thể khẳng định với ngươi, ta cũng không phải người mà ngươi nghĩ đâu.
Tuy rằng không rõ, nhưng Lâm Dịch vẫn đem Lôi Cách đỡ dậy trước. Hiện tại hắn có chút minh bạch vì sao biểu tình của hắn đột nhiên trở nên nịnh nọt như vậy, xem ra cũng là bất đắc dĩ. Nhìn bộ dáng hiện tại mới là tính cách chân chính của hắn đi?
Lôi Cách lực lượng đâu có lớn bằng Lâm Dịch. Trong lúc thất thần, đã bị Lâm Dịch mạnh mẽ nâng dậy. Sau khi phản ứng lại, cũng không cố ý quỳ xuống. Trong lòng càng tràn ngập vui sướng.
- Đại nhân...Ngài, ngài thực không phải người trong doanh địa nô lệ?
Biểu tình của Lôi Cách có vẻ cực kỳ kích động.
Lâm Dịch gật đầu, Lôi Cách nhất thời kích động kéo tay hắn, thần sắc kích động nói:
- Thỉnh đại nhân nhất định phải cứu chúng ta a.
Nói rồi, tựa hồ lại muốn quỳ xuống.
Vài tên trung niên nhân khác vẫn quan sát tình thế, sau khi nghe được Lâm Dịch nói cũng không nhịn được lộ ra thần sắc kích động. Thi thể đầu lang cực lớn kia vẫn còn ấm nằm một bên. Chứng tỏ sự cường đại của Lâm Dịch. Những nộ lệ này nhận đủ ức hiếp, tại lúc nhận được lực lượng cường đại đủ để dựa vào, tự nhiên biểu hiện ra ỷ lại.
Lúc này vừa thấy Lôi Cách muốn quỳ xuống lạy, những người khác cũng nhất thời quỳ rạp xuống đất. Mặc dù là tiểu cô nương Ny Nhi còn có chút ngây thơ, cũng bị phụ thân lôi kéo quỳ xuống.
- Thỉnh đại nhân nhất định phải cứu chúng ta a!
Nhìn biểu tình khẩn cầu và kích động của mọi người, Lâm Dịch không biết nên xử trí như thế nào. Bất quá trong lòng hắn lại có suy nghĩ phải trợ giúp bọn họ. Khi sử dụng dị năng thấy chân tình giữa tiểu cô nương Ny Nhi và phụ thân Ni Bột của nàng lộ ra, Lâm Dịch cũng đã có dự định này.
- Các vị đại thúc, các ngươi vẫn là trước đem sự tình nói rõ đã. Bằng không ta làm sao giúp các ngươi đây?
Đem đem Lôi Cách đỡ dậy. Sau đó đối với những người khác nói rằng.
Lâm Dịch cường đại cùng hòa nhã, nhất thời thắng được tôn kính của đám nô lệ. Tại cuộc sống lúc trước của bọn họ nào có cường giả đối với bọn họ vẻ mặt ôn hoà như vậy? Trong nhận thức của hơn phân nửa người ở đây, cường giả đều là lãnh khốc vô tình, mà cao ngạo.
Lôi Cách cảm kích cười cười đối với Lâm Dịch sau đó mới quay đầu lại đem tất cả mọi người gọi tới, cuối cùng kéo tay Lâm Dịch. Tất cả mọi người tập hợp tại bên cạnh một cây cổ thụ, mới nhẹ giọng kể ra.
Nguyên lai sát biên giới trong suy nghĩ của Lâm Dịch kỳ thực cũng là địa phương trung tâm nhất của khu rừng tên là Cấm Địa Sâm Lâm này. Đã có một cái mạch khoáng năng lượng cực kỳ phong phú. Một tổ chức trong lúc vô tình phát hiện nơi này, liền bí mật xây dựng một căn cứ khai quáng ở đây.
Những người này đều là công nhân khai quáng. Ở trong thành thị khác thấy quảng cáo tuyển dụng của tổ chức kia, bị đãi ngộ không có thật trên đó lừa gạt tới báo danh. Được Ước Ba Long vận chuyển qua đây.
Nhưng mà lúc đến nơi này mới phát hiện, thù lao cực nhiều trên quảng cáo tuyển dụng kia căn bản là chuyện vu vơ. Đừng nói cái gì thù lao, sau khi bọn họ đi tới nơi này, thậm chí ngay cả ăn no cũng không có.
Đám công nhân khai quáng bị lừa, nhất thời giận dữ... Nhưng mà lửa giận của bọn họ rất nhanh bị áp chế xuống. Đối với bọn họ thân là thường nhân mà nói, sao có thể đánh lại đột ngũ đốc công đã trải qua huấn luyện kia?
Sau khi giết một nhóm thợ mỏ, những thợ mỏ còn lại cũng liền nuốt giận mà không dám nói.
Vốn tưởng rằng nhiều nhất chỉ là một chút khổ cực, ăn không đủ no. Ai ngờ tổ chức này càng thêm táo tợn, căn bản không coi bọn họ là con người. Động một tý là dùng roi đánh người, có ý nhục mạ. Gặp phải người phản kháng càng trực tiếp một đao giết chết. Đám thợ mỏ dưới bất đắc dĩ chỉ đành thừa nhận cuộc sống như vậy.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 101: Biết được đầu đuôi. (P2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Nhưng mà những thợ mỏ này dẫn nữ nhi tới đây. Tại địa phương lên trời không đường, xuống đất không cửa này, bọn họ căn bản ngay cả trốn cũng không thể. Bọn họ căn bản đã không có chút nhân quyền có thể nói. Dẫn người đến, phụ nữ thì lưu lạc làm công cụ để những đốc công kia tiết dục hỏa, căn bản là sinh hoạt không bằng chó lợn.
Lâu dài, bọn họ đã đem căn cứ này gọi là doanh địa nô lệ. Bởi vì bọn họ sinh hoạt cùng nô lệ cũng hoàn toàn không có gì khác biệt. Nói đến đây, tất cả mọi người đều trầm mặc. Ba nữ hài càng run nhẹ thân thể, nỗ lực ôm chặt lấy trung niên nhân. Tựa hồ chỉ có như vậy mới mang đến cho các nàng cảm giác an toàn.
Khi thấy một tia sợ hãi trong mắt tiểu nữ hài tên là Ny Nhi kia, một cổ tức giận không hiểu nhất thời từ đáy lòng Lâm Dịch dũng mãnh dâng lên.
Lâm Dịch hít sâu một hơi, đè nén sự tức giận trong lòng, trầm giọng hỏi:
- Vậy các ngươi làm sao trốn tới đây?
Lôi Cách liếc hắn một cái, sau đó liền đem quá trình chạy trốn của bọn họ, cùng với sự tình bị đồng bạn phản bội nói ra.
Lâm Dịch nghe xong, sau đó đã hoàn toàn hiểu được. Trong lòng một cổ tà hỏa không hiểu bắt đầu nhảy lên. Hít sâu một hơi, mới hỏi:
- Doanh địa cách nơi này có xa hay không?
Đám người Lôi Cách vừa nghe, nhất thời minh bạch suy nghĩ của Lâm Dịch. Nhưng bọn họ thiên tính thuần phác, lại nghĩ tới chỗ đáng sợ của đám đốc công kia, tuy rằng đối với thực lực của Lâm Dịch có lòng tin nhất định, những vẫn không khỏi có chút bất an, lo lắng nói:
- Bọn họ rất nhiều người. E là không dưới mấy trăm. Đại nhân, ngài...
Lâm Dịch khẽ lắc đầu, nói:
- Các ngươi chỉ cần phụ trách đem ta tới doanh địa là được. Chuyện kế tiếp, để ta làm.
Nói đến cuối cùng, một cổ hàn mang kinh nhân chợt lóe trong mắt Lâm Dịch. Tao ngộ mà đám người Ny Nhi gặp phải, khiến hắn tưởng tượng như là tiểu muội Yến nhi của hắn phải chịu đựng, điều này đã khiến Lâm Dịch thực sự nổi giận, động chân hỏa.
Sát khí trong lúc vô tình lộ ra một chút, tất cả mọi người ở đây không khỏi cảm giác được một cổ cảm giác sợ hãi, phát lạnh trong lòng nhất thời trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch mang theo một chút kính nể.
Lôi Cách càng là trong lòng kinh hoảng. Hắn là gặp qua nhiều người. Tuy rằng đi tới nơi này đã chừng năm sáu năm có thừa. Nhưng đã từng hành tẩu đại lục, hắn tự vấn đã gặp qua rất nhiều người. Nhưng người bề ngoài ôn hòa, lại có sát khí như Lâm Dịch đã ít lại càng ít.
Bất quá Lôi Cách rất thông minh không có nói nhiều. Mà là thần sắc bi ai hướng thi thể ba gã đồng bạn liếc mắt nhìn, mới nói:
- Đại nhân. Trước để chúng ta đem thi thể bọn họ chôn cất a...
Nói tới cuối, lại có một cổ cảm giác bi thương nói không nên lời.
Lâm Dịch than nhẹ một tiếng. Ấn tượng không tốt lúc trước đối với Lôi Cách đã hoàn toàn biến mất. Tại trong lòng Lâm Dịch, hình tượng Lôi Cách hẳn là thuộc về loại người tính cách trầm ổn, rất trọng tình nghĩa.
Bốn phía không có đồ vật thích hợp, mấy trung niên nhân nỗ lực nửa ngày lại cũng không có đào ra hố sâu trên mặt đất. Lâm Dịch nhân tiện nói:
- Vẫn là để ta làm đi.
Tất cả mọi người không khỏi nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy Lâm Dịch cũng không làm bộ thế nào, hữu quyền đánh tới, một quyền trực tiếp mạnh mẽ đánh lên mặt đất.
- Ầm!
Một tiếng nổ ầm ầm để con mắt mọi người đều trợn tròn.
Bụi bặm bốc lên, sau khi biến mất, vị trí Lâm Dịch đang đứng đã xuất hiện một hố to rộng chừng ba thước, sâu chừng hai thước. Đám người Lôi Cách nhất thời kinh ngạc đến ngây người.
Lâm Dịch tính toán, hố sâu như vậy ba người chôn xuống cũng đủ. Vì vậy nói:
- Không có biện pháp. Tất cả giản lược liền đem ba người họ cùng chôn ở bên trong, miễn cho bọn họ cô đơn.
Đám người Lôi Cách từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, sau đó gật đầu. Yên lặng đem thi thể ba người trung niên bỏ vào trong hố. Lâm Dịch lại là một chưởng đem đất lấp lên. Mấy người trầm mặc vái mấy cái đối với nấm mồ này, liền do Lôi Cách dẫn đường, hướng phía doanh địa nô lệ đi tới.
Tuy lúc ấy bọn người Lôi Cách cuống quít chạy thục mạng, hơn nữa lúc ấy là đang rạng sáng, mặc dù trong rừng rậm vẫn tối đen, nhưng phương hướng đại khái Lôi Cách vẫn biết rõ.
Dưới sự dẫn đường của Lôi Cách, một đoàn người phân rõ đường lối mà đi.
Đây là địa phương gần sát biên giới, tuy nói cũng có ma thú qua lại, nhưng số lượng không nhiều, một đường bước đi, nhưng không gặp phải ma thú nào cả.
Bọn người Lôi Cách chạy trốn từ trưa tới giờ, cộng thêm nô lệ trong doanh địa chưa được ăn bữa cơm nước no nê nào cả, cho nên lúc này ngực dán sát vào lưng rồi, nhưng hôm nay bọn họ có Lâm Dịch là người mạnh mẽ nguyện ý dẫn theo bọn họ trở lại nơi trú quân, tuy nói không nhất định có thể đào thoát, nhưng Lâm Dịch và bọn họ cũng không thân không quen mà vì bọn họ bôn ba, cho nên loại chuyện đói bụng nhỏ nhặt này họ cũng không để ý.
Một đường bước đi, sau khi đi được ước chừng bốn năm tiếng đồng hồ, cánh rừng cũng sáng lên.
Mặt trời đã hạ xuống tới sườn núi, ánh chiều tà nghiêng rơi chiếu rọi ánh sáng màu đỏ xuống bao phủ cả khu rừng.
Lôi Cách chỉ chỉ về phía trước, nhìn Lâm Dịch nói ra:
- Đại nhân, chỉ mấy km nữa, có thể nhìn thấy nơi trú quân.
Lâm Dịch nghe vậy gật gật đầu, lúc chuẩn bị mở miệng nói chuyện. Lông mày nhíu lại một cái, thấp giọng nói:
- Chờ một chút!
Nói xong, hắn nhắm mắt lại, nghiêng tai lắng nghe.
Mấy người khác thấy động tác của Lâm Dịch liền lộ ra thần sắc nghi hoặc, nhưng sự tôn kính của họ với Lâm Dịch, cho nên không ai nói gì.
Thật lâu sau, trên mặt Lôi Cách mang theo thần sắc bất an nói ra:
- Đại nhân... Có chuyện gì không đúng sao?
Lâm Dịch cũng lúc đó mở to mắt, khóe miệng xuất hiện nụ cười tán khốc, nói:
- Rất tốt...
Hai chữ này vừa ra khỏi miệng hắn nghiến răng ken két.
Tất cả mọi người đều bị cảm xúc phẫn nộ của Lâm Dịch mà cảm thấy giật mình! Ngơ ngác nhìn Lâm Dịch, lúc này quên cả phản ứng.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 102: Lâm Dịch nổi giận. (P1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
- Các ngươi chờ ở chỗ này một chút!
Đột nhiên Lâm Dịch nói ra, cũng không làm ra phản ứng nào khác. Thân hình nhảy lên một cái thật mạnh! Hướng về phía trước lao tới.
Bọn người Lôi Cách bị hành động đột ngột của Lâm Dịch mà cảm thấy sửng sờ, nhưng mà tại sao tốc độ của Lâm Dịch lại nhanh như thế? Thời điểm bọn họ có phản ứng, Lâm Dịch đã biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
- Lôi Cách đại ca, đại nhân đang làm gì thế?
Một trung niên kinh ngạc hỏi.
Nhưng Lôi Cách làm sao mà biết Lâm Dịch muốn làm thế nào chứ? Chau mày và nói:
- Chúng ta lập tức đi qua! Đại nhân nhất định là phát hiện cái gì đó!
Nói xong, bước nhanh về phía mà Lâm Dịch vừa lao tới.
Mấy người khác nghe xong cũng nhanh chóng theo sau... Trong nhận thức của bọn họ, tuy Lâm Dịch cường đại, nhưng thực lực của một người xa xa không địch nổi thực lực của mấy trăm tên giám sát ở nơi trú quân... Hoặc là nói, trong nhận thức của bọn họ, nhiều người chính là lực lượng! Lực lượng của một người có cường đại đến thế nào, cũng tuyệt đối không có biện pháp đối phó với địch nhân gấp trăm lần mình.
Tuy bọn họ biết có đi qua cũng không làm ra tác dụng gì, nhưng bọn họ vẫn làm thế, bọn họ có tính cách thuần phác, cho nên không thể nào trơ mắt nhìn người giúp đỡ mình đi bán mạng, mà đám người bọn họ cái gì cũng không làm.
Một đoàn người rất nhanh theo sau.
Lúc này Kiệt Khắc rất không thoải mái, phi thường khó chịu!
Lãnh đạo trực tiếp của hắn, đầu kiểm Na Thạch, ra lệnh cho bọn họ canh giữ phạm vi mấy cây số bên ngoài nơi trú quân, chờ những tên thợ mở đào thoát trở lại.
Trên thực tế chuyện này chỉ là vẽ vời cho thêm chuyện! Những tên thợ mỏ kia nếu không bị ma thú ăn thịt, cũng chỉ còn đường quay trở lại nơi trú quân... Mặc dù nhóm người này trở lại trong doanh địa, cũng tuyệt đối không tạo ra ảnh hưởng gì cả, còn ở lại chỗ này làm cái gì chứ?
Nhưng tên gia hỏa đáng chết này vẫn quyết định như thế!
Nhưng mình có thể làm gì bây giờ? Đối phương là một chiến sĩ cường đại cấp Hưu Môn, không phải một tiểu nhân vật như mình có thể đắc tội được, cho nên chỉ có thể bực tức trong bụng cười nói nhận lời.
- Tên đầu kiểm Na Thạch đáng chết!
Nghĩ tới đây, hắc lại không nhịn được mà mắng một tiếng.
Ở bên cạnh của hắn và đứng cùng một chỗ với hắn còn có bốn gá huynh đệ... Mặc dù biết lần này những tên thợ mỏ trốn thoát được chỉ có mười người, nhưng những tên thợ mỏ đó lúc bình thường cơm ăn còn không đủ no, làm gì có khí lực chứ? Năm người đã đủ để bắt hết hoặc giết chết toàn bộ bọn chúng rồi!
Từng đợt tiếng cười dâm đãng truyền tới lỗ tai, càng làm cho tâm tình Kiệt Khắc đang khó chịu càng khó chịu hơn, hắn không khỏi rống lớn nói:
- Ta nói các ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không? Mẹ nó, lớn tiếng chút nữa để trêu chọc ma thú tới chơi đùa với các ngươi cho thoải mái!
Kiệt Khắc lên tiếng mắng hiển nhiên không có hiệu quả gì, bởi vì tê gia hỏa đang ở trong doanh địa nữ nhân đang nghiên cứu bộ phận thân thể của phụ nữ, cười nói:
- Buổi tối hôm nay hình như là đến phiên ngươi tiết hỏa a? Tiểu nha đầu kia rời đi làm cho ngươi không thoải mái phải không? Ha ha...
- Ha ha...
Những tên đồng bạn khác nghe thế lập tức bật cười, sắc mặt của Kiệt Khắc biến thành màu gan heo. Hừ lạnh một tiếng hùng hùng hổ hổ nói ra:
- Ta kháo! Các ngươi còn cười, đợi lát nữa đưa ma thú tới ta xem các ngươi còn cười nổi không!
Đương nhiên, Kiệt Khắc nói lời này chính là nói nhảm, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, trong phạm vi này rất an toàn, rừng cây ở đây cũng thưa thớt không đủ âm trầm, cho nên những ma thú ưa thích hoàn cảnh âm trầm sẽ không chạy tới nơi này.
Sau khi hủng hùng hổ hổ nói một câu, trên mặt của Kiệt Khắc phiền muộn nói ra:
- Nhưng các ngươi nói cũng đúng... Tiểu nha đầu kia rời đi đúng là làm cho ta cảm thấy không thoải mái... Ta đã thèm nàng ta thật lâu rồi, tới phiên của ta, nàng ta lại trốn thoát! Thực mẹ nó quá đen đủi mà!
Kiệt Khắc phiền muộn nói ra lời này lập tức làm cho đám đồng bạn lên tiến cười nhạo, tiếng cười nhạo truyền ra khắp cả khu rừng, bọn họ vẫn chưa ý thức được, nguy hiểm đang tới gần.
Lâm Dịch vẻ mặt âm trầm từ từ đi lại trong rừng cây, tiếng cười chói tai kia đã kích thích lửa giận trong lòng của hắn... Thời điểm này hắn nghiêng tai lắng nghe, nhưng lại nghe được một chuyện, những tên này đang khoe khoang phương thức tra tấn nữ hài nhi trong doanh địa của mình như thế nào, trong đó chỗ tàn khốc nhất, quả thực là làm cho người tức lộn ruột!
Nhưng còn chân chính làm cho Lâm Dịch sinh ra ý niệm giết người trong đầu, chính là một người trong số đó đã khoe khoang, đem tên của nữ hài nhi mà mình tra tấn nói ra - Ny Nhi!
Không biết trên thế giới này có phải là có thứ đồ vật gọi là duyên phận hay không. Thời điểm Lâm Dịch dùng dị năng đầu tiên nhìn thấy Ny Nhi, cũng cảm giác được nàng rất giống muội muội Yến nhi của mình, tuy tiếp xúc thì biết nàng và Yến nhi là hai thái cực khác nhau hoàn toàn, nhưng Lâm Dịch không tự giác mà thừa nhận Ny Nhi chính là bóng dáng của Yến nhi.
Vừa rồi nghe được lời này đã làm cho lửa giận của hắn tăng vọt. Một người trong đó nhắc tới tên của Ny Nhi, càng làm cho Lâm Dịch sinh ra dục vọng giết người đầy bạo liệt.
Trước kia đã từng nói qua, tuy tính tình của Lâm Dịch phi thường bình thản, nhưng nếu tức giận, hắn cũng có thể ngay lập tức biến thành ác ma tàn khốc, trong rừng rậm cái có ít nhất mấy vạn ma thú hung tàn, nhưng cũng phải lấy Lâm Dịch làm người chứng minh cho việc không nhân từ nương tay.
Lâm Dịch từ từ đi ra ngoài, nhưng mấy tên gia hỏa đang cuồng tiếu vẫn không phát hiện, vẫn là Kiệt Khắc đang phiền muộn với đám người kia âm thàm quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Lâm Dịch.
- Người nào?
Mấy người còn lại bị tiếng kinh hô của Kiệt Khắc làm sững sờ, bỗng nhiên tiếng cười dừng lại, ánh mắt của mấy người kia lúc này nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch.
Thần sắc Lâm dịch âm trầm, cổ tà hỏa trong lòng đang từ từ cháy lên, hắn lạnh lùng quan sát đám người kia, bước chân không nhanh không chậm đi tới, thản nhiên nói:
- Người muốn mạng các ngươi!
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 103: Lâm Dịch nổi giận. (P2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Kiệt Khắc lập tức giận dữ, thấy đối phương đang đi tới gần, thời điểm cách hắn khoảng chừng mười mét, trực tiếp dùng đao trong tay chém tới.
- Đi chết đi!
Xông tới trước người của Lâm Dịch, tay phải giơ đao lên, miệng quát! Sau đó chém mạnh từ trên xuống.
Hiển nhiên, tâm tình phiền muộn trước kia, hắn muốn phát tiết trên người của Lâm Dịch, thấy bộ dáng tay không tấc sắt của Lâm Dịch, trong đầu của hắn lúc này cũng đã quên đi nguyên nhân đối phương xuất hiện ở nơi này. Thầm nghĩ một đao chém tới tên đứng trước mặt này thành hai khúc để phát tiết tâm tình!
Sắc mặt của Lâm Dịch vô cùng âm trầm, tốc độ bước chân không giảm chút nào, thời điểm đối phương sắp chém tới đầu của mình, bỗng nhiên đùi phải của Lâm Dịch giống như bị biến mất.
Răng rắc!
Tiếng gãy xương thanh thúy vang lên, thời điểm này Kiệt Khắc hoàn toàn không biết xya ra chuyện gì, xương cốt bộ ngực của hắn đã gãy hoàn toàn.
Trong nháy mắt chân phải của Lâm Dịch đạp thân thể của hắn bay ra ngoài, sau khi bay một khoảng cách hơn chục thước, văng vào một cây đại thụ, lúc này mới rơi xuống.
Nhưng mà trước lúc Kiệt Khắc rơi xuống mặt đất, cũng đã chết không thể chết lại.
Bỗng nhiên sắc mặt mấy người còn lại biến đổi lớn, chiêu thức này của Lâm Dịch đã chấn trụ bọn họ.
Lâm Dịch vẫn không thèm để ý tới mà từ từ bước về phía bọn họ... Đám người này chuyện cặn bã gì cũng làm, làm cho nội tâm của Lâm Dịch vô cùng phẫn nộ, cho nên hắn quyết định không bằng giết bọn chúng thật dứt khoát, sau khi bọn chúng chết, sẽ cho bọn chúng mang theo sợ hãi mà chết đi.
Sát khí cường đại lập tức từ trong thân thể của Lâm Dịch tràn ngập ra ngoài, giống như một đám mây đen bao phủ nội tâm của những kẻ này... Lúc này bọn họ đã không còn ai nhắc tới việc Lâm Dịch tới từ chỗ nào, sắc mặt bọn họ tái nhợt lui về phái sau, thậm chí ngay cả cầu xin tha thứ cũng quên đi.
Sắc mặt của Lâm Dịch vẫn âm trầm, tinh thần lực bộc phát ra sát khí cường đại làm cho đám người cặn bã này ngay cả ý niệm chạy trốn cũng không xuất hiện trong đầu.
- Các ngươi đáng chết!
Càng chạy càng gần, lời nói trong miệng của Lâm Dịch phi thường bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không mang theo một tia tức giận... Nhưng lời này lọt vào trong tai của những kẻ này, giống như âm thanh của ma quỷ vang vọng từ trong cửu u địa ngục ra, một cổ hàn khí bao phủ bọn họ vào bên trong, trong đó có hai gã nhát gan, bị dọa ngay cả *** đái cũng lòi ra.
Thời điểm bọn người Lôi Cách thở hồng học từ trong rừng cây lao ra, tràng cảnh xuất hiện trong mắt của bọn họ làm cho bọn họ chấn kinh, thân thể căng cứng, ngơ ngác mà nhìn chung quanh...
Lâm Dịch đứng quay lưng về phía bọn họ, nhưng mà cái bóng lưng này, lại để lộ ra sát khí vô hạn.
Một thân thể mềm yếu từ từ ngã xuống trước mặt của Lâm Dịch... Bỗng nhiên đồng tử đang sợ hãi của Lôi Cách co rút lại, bởi vì hắn rõ ràng trông thấy bộ dáng trên mặt của thi thể vừa ngã xuống trước mặt, mang theo sợ hãi và vặn vẹo do đau đớn.
Đây còn là thân thể con người hay sao? Thân thể người mà mềm nhũn ra như vậy thì người này đã không còn một lóng xương nào lành lặn cả! Bộ dáng vặn vẹo giống như con rắn dang từ từ nằm xuống mặt đất.
Hai chân của người này hoàn toàn phân ra thành hai góc vuông về hai phía, đầu gối đã sớm bị đánh nát bấy! Hai tay giống như thân thể của động vật nhuyễn thể co rút vào bên trong cơ thể. Máu tươi từ trên đỉnh đầu hắn chảy xuống thân thể, khắp thân thể đều là máu, hai con mắt trong hốc mắt đã không còn, há to mồm nhưng bên trong trào ra máu tươi màu đen.
Nhìn thấy người này vặn vẹo tắt thở không lâu, những người đứng bên cạnh Lôi Cách lúc này trong lòng xuất hiện cảm giác lạnh lẽo... Người này trước khi chết, phải thừa nhận thống khổ như thế nào mới được chết đây?
Cứ sững sờ mà nhìn như vậy, sững sờ quên mất cả phản ứng...
- Ọe...
Giống như phản ứng dây chuyền, tiểu nữ hài Ny Nhi là người đầu tiên không chịu nổi dạy dày quay cuồng mà bắt đầu nôn mửa. Ngay sau đó, những nữ hài nhi khác cũng không chịu nổi tràng cảnh huyết tinh trước mặt mà bắt đầu nôn mửa theo, nhưng trong bụng vốn không có tí thức ăn nào nên làm gì có thứ gì khác mà nôn chứ, chỉ có một tia nước dịch xanh lá từ trong dạ dày tràn ra khỏi khóe miệng mà thôi.
Lâm Dịch từ từ quay đầu lại, sau khi thấy biểu tình của mấy người này thì hắn cũng sững sờ một chút, nhìn lại kết quả do mình tạo ra khi nổi giận làm ra, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy chấn động, lập tức âm thầm tự trách mình ra tay sao mà vô cùng tàn khốc như vậy.
Đương nhiên, trách cứ thì trách cứ, nhưng trong lòng Lâm Dịch không mang theo chút hối hận nào, sát khí kinh thiên được tinh thần lực thu hồi, Lâm Dịch quay đầu lại, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đã nhìn thấy bọn người Lôi Cách theo bản thân mà lui về phía sau hai bước, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi thật sâu nhìn mình.
Lâm Dịch trầm mặc, sau đó cúi đầu xuống, biết là thủ đoạn của mình đã hù dọa những người này, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì nên Lâm Dịch cũng xoay người lại, dùng ngữ khí nhàn nhạt nói chuyện:
- Tiếp tục đi thôi.
Nói xong, trực tiếp bước đi đầu tiên.
Lôi Cách thấy Lâm Dịch tiếp tục đi thẳng, lại liếc nhìn tràng cảnh bi thảm trên mặt đất, lập tức hiểu ra biểu tình vừa rồi của đám người bọn họ là không thích hơp. Lập tức hô:
- Đại nhân! Chúng ta...
Nhưng sau đó không nói thêm được điều gì cả, thân thể Lâm Dịch đã tiến vào rừng cây.
Lôi Cách nhìn cảnh dưới mặt đất, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên lộ ra ra biểu tình ngưng trọng:
- Ta biết rõ trong lòng mọi người đã sinh ra ý tứ sợ hãi với đại nhân, trên thực tế, ta cũng như thế, nhưng chúng ta phải biết rõ, đại nhân làm như vậy là đòi lại công đạo cho chúng ta! Những người này là cặn bã, dù có chết một ngàn lần một vạn lần cũng không đuể cho chúng đền tội do chúng gây ra! Còn nhớ rõ người nhà của chúng ta chết trong doanh địa thế nào không? Còn nhớ rõ những tên cặn bã này tàn sát thân nhân, bằng hữu, thê tử, nữ nhi của chúng ta như thế nào không? Chết như vậy, xem như tiện nghi cho bọn chúng!
Nói xong lời cuối cùng, Lôi Cách cũng cảm giác lửa giận của mình đã bốc lên bừng bừng... Thê nữ của hắn, cũng là sau khi bị đám người kia vũ nhục đùa bỡn, không chịu nổi lăng nhục mà tự sát...
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 104: Tiến vào nơi trú quân.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Lôi Cách nói ra lời này đã động tới nổi hận trong lòng của mọi người, lập tức hiểu ra, đối với đám cặn bã này, nên dùng thủ đoạn như vậy, đúng như Lôi Cách đã nói, chết như vậy, đúng là tiện nghi cho bọn chúng!
- Đúng vậy! Chúng ta không thể để cho trái tim của đại nhân băng giá vì chúng ta!
Một người trung niên trong số đó lập tức lớn tiếng nói ra.
Sau đó mấy người nhìn nhau, lập tức bò dậy, Lôi Cách nhìn thấy, liền lên đường:
- Ở đây tương đối an toàn, Ny Bột, ngươi lưu lại, mang theo ba hài tử, tìm một nơi an toàn ở gần đây mà chờ đi.
Ny Bột nghe vậy liền khẩn trương, lập tức nói ra:
- Ta cũng muốn cùng đại nhân đi giết cặn bã, cho dù là chết cũng muốn đi!
Lôi Cách nghiêm túc nói ra:
- Bình tỉnh một chút! Trên thực tế chúng ta cũng biết, chúng ta có đi theo đại nhân thì một chút trợ giúp cũng không có trợ giúp được gì, nhưng chúng ta vẫn phải đi cùng, không riêng gì nổi hận ở sâu trong lòng của chúng ta, chúng ta không thể để cho đại nhân thất vọng đau khổ vì chúng ta được... Hắn còn là ân nhân cứu mạng của chúng ta... Những hài tử này còn cần ngươi chiếu cố cho, Ny Bột ngươi cũng phải vì nhi nữ của mình chứ, thê nữ của ta và Lý Á cũng đã chết trong tay của đám người này, chúng ta phải báo thù cho bọn họ, ngươi là phụ thân của Ny Nhi, nếu vạn nhất hành động thất bại, ngươi bảo những hài tử này phải làm sao bây giờ?
- Nhưng mà...
Ny Bột muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Lý Á ở bên cạnh nói ra:
- Ny Bột yên tâm đi, với thực lực của đại nhân, chúng ta nhất định sẽ không có việc gì.
Mắt nhìn tràng cảnh bốn phía, lúc này Ny Bột không thể không buông tha cho, sau đó gật gật đầu, Lôi Cách và Lý Á đều vỗ vỗ bả vai hắn. Sau đó hai người liền đi theo hướng của Lâm Dịch rời đi mà đuổi theo, Ny Bột mang theo ba nữ hài nhi rời khỏi nơi huyết tinh này, tìm một địa phương an toàn mà chờ đợi.
Thời điểm Lôi Cách và Lý Á đuổi kịp Lâm Dịch, khoảng cách của bọn họ và nơi trú quân cũng chỉ còn cách một cây số mà thôi. Với thị lực của Lâm Dịch, đã có thể mơ hồ nhìn thấy đại môn cực lớn của nơi trú quân kia rồi.
- Đại nhân, chúng ta...
Lôi Cách thở hồng hộc vì đuổi theo, ở sau lưng Lâm Dịch muốn nói cái gì đó.
Nhưng Lâm Dịch lại khoát khoát tay:
- Có lời gì đợi lát nữa rồi nói sau, chờ ta đi vào một chút, các ngươi cứ ở bên ngoài này mà chờ đợi đi.
Lôi Cách khẩn trương nói ra:
- Chúng ta làm sao có thể để cho đại nhân ngươi đi vào bên trong một mình được chứ? Đại nhân, bên trong có chừng mấy trăm tên giám sát a!
Lâm Dịch lại lắc đầu, sao đó vừa đi vừa nói:
- Các ngươi đi vào cũng không có trợ giúp gì, ngược lại chỉ làm bận tay bận chân của ta mà thôi.
Bọn người Lôi Cách nghe xong lập tức cười khổ, thật lâu sau, Lôi Cách mới nói:
- Nhưng mà, ít nhất...
Lâm Dịch lại nói:
- Không cần nói gì cả, các ngươi cứ chờ ở đây đi.
Nói xong, dưới chân phát lực một cái, lập tức lao thẳng vào trong nơi trí quân và lao về khu của nô lệ đang ở.
- Đại...
Lôi Cách vừa muốn mở miệng hô lên, Lâm Dịch cũng đã bắn đi thật xa, Lôi Cách đành phải an tĩnh lại, đồng nhất nhìn Lý Á ở bên cạnh, hai người đồng thời cúi đầu thở dài một hơi.
Lúc này tường cao bao vây bên ngoài nơi trú quân đã xuất hiện ở trước mặt của Lâm Dịch.
Nơi trú quân này chiếm một diện tích cực kỳ rộng lớn, một loạt hàng rào gỗ cao to rắn chắc bao vây xung quanh nơi trú quân. Rất hiển nhiên, những vật liệu gỗ này chính là tài liệu lấy ngay tại chỗ..
Mà đằng sau nơi trú quân là một tòa núi không cao lớn lắm. Thông qua nói chuyện với bọn người Lôi Cách thì Lâm Dịch cũng đã biết rõ, ngọn núi này, chính là mỏ năng lượng.
Lẽ ra ở sâu trong rừng rậm này sẽ không xuất hiện một ngọn núi to như vậy. Mặc dù có xuất hiện, cũng không nên là một rặng núi lớn phập phồng dài mấy vạn dặm, mà tòa núi lớn này lại đường đột xuất hiện tại đây, hơn nữa, còn lẻ loi trơ trọi một mình.
Đương nhiên, hiện tại Lâm Dịch cân nhắc không phải là hiện tượng tự nhiên khác thường này, hắn phải cân nhắc, chính là xử trí người trong doanh địa này như thế nào mới phải.
Thông qua cuộc nói chuyện với bọn người Lâm Cách, Lâm Dịch đại khái biết rõ đây là cái địa phương như thế nào, tấm lòng của Lâm Dịch không xấu, hắn chỉ làm tất cả mọi chuyện trong khả năng của mình, tận lực giải cứu những người đáng thương này. Đương nhiên, nếu như việc này vượt qua năng lực bản thân của mình, hắn chỉ có thể hữu tâm mà vô lực.
Còn không rõ thực lực địch nhân nơi này rốt cuộc là như thế nào, Lâm Dịch không dám tùy tiện làm ra động tĩnh gì lớn cả, bởi vì hiện tại hắn là Lục cấp Tử Môn chiến sĩ nhìn thì rất là mạnh... Nhưng một kẻ chưa từng đi đi lại lại trên đại lục như Lâm Dịch cũng biết rõ thực lực Lục cấp Tử Môn chiến sĩ không phải cao. Hắn còn không cho rằng bằng vào lực lượng của chính mình, nhất định có thể làm cho tổ chức đã tồn tại hơn mười năm bị tan rã mất.
Cho nên, động tác Lâm Dịch cực nhanh.
Hai bên của đại môn đều có một tên hộ vệ đang đứng gác, lúc này hai người đang thấp giọng bắt chuyện với nhau. Hiện tại sắc trời đã tối, hơn nữa từ khi thành lập nơi này tới bây giờ chưa từng có chuyện ngoại nhân xâm nhập nơi này, cho nên hai tên hộ vệ này cảnh giác không cao, nếu như nói tác dụng tồn tại nhất định của bọn họ, chính là dùng để trông chừng xem thợ mỏ có trốn ra ngoài hay không mà thôi. Cho nên thời điểm Lâm Dịch dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện ở cách hai người này chừng trăm mét, hai người vẫn đang thảo luận nghiên cứu kịch liệt về vấn đề gì đó, không có chú ý tới Lâm Dịch đã hóa thành bóng đen lao về phía bọn họ chút nào.
- Bang bang!
Liên tục hai tiếng vang nhẹ phát ra, thời điểm hai tên hộ vệ còn không kịp có chút phản ứng nào, một cổ lực lượng rất lớn đánh úp vào ngực của bọn họ, ý thức của hai người liền chìm vào trong bóng tối.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế