Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 165: Chính chủ chạy mất
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
- Lữ Đông, lão tử muốn giết ngươi.
Tá Đằng Thiếu tổ trưởng cắn răng mở miệng, quyết đoán bạo phát, điên cuồng hét lên nói:
- Lữ Hậu Tích, ngươi còn dám nói, Lữ Đông không phải là người Lữ gia các ngươi sao? Còn muốn giá họa cho Trần gia, thực nghĩ lão tử là người ngu sao?
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, chúng ta căn bản là không biết hắn.
Hết thảy đều tiến hành thuận lợi, Lữ Hậu Tích như thế nào cũng thật không ngờ, “Lữ Đông” này, vậy mà lại đột nhiên xuất hiện, lập tức làm cho hắn không biết làm như thế nào cho phải.
Loại tình huống này, Bất Phàm thiếu gia, cũng không có nói cho hắn biết, nên ứng đối như thế nào a!
- Còn con mẹ nó muốn lừa gạt lão tử?
Tá Đằng Thiếu tổ trưởng nằm mộng cũng muốn giết “ Lữ Đông “ đả thương hắn, nhục nhã hắn, đoạt nữ nhân của hắn.
Hiện tại Lữ Đông đột nhiên xuất hiện, ai còn có thể nghe Lữ Hậu Tích giải thích?
- Con mẹ nó, giết Lữ Đông cho bản Thiếu tổ trưởng. Lữ Hậu Tích, Sơn Khẩu Tổ chúng ta cùng Lữ gia các ngươi thế bất lưỡng lập.
Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, nghiêm nghị quát:
- Giết cho lão tử, mẹ nó, giết cho lão tử!
- Con mẹ mày, Tá Đằng cặn bã, vậy mà dám chạy đến Lữ gia dương oai, các anh em, làm thịt bọn tiểu Nhật Bản này đi.
Trần Thanh Đế hung hăng, điên cuồng hét lên một tiếng, rất nhanh xông tới.
- Chết!
Trần Thanh Đế một quyền đánh bay một thành viên Sơn Khẩu Tổ, tiếp tục rống to:
- Các huynh đệ, các ngươi còn chờ cái gì? Tiểu Nhật Bản đã khi dễ đến trên đầu Lữ gia, giết a!
Những người Lữ gia kia, cũng không biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Không phải nói, Lữ Đông là giả mạo sao? Vậy sao hắn phản ứng mãnh liệt như vậy? Một người, đối kháng hơn hai mươi tên cao thủ Sơn Khẩu Tổ, hắn không phải người Lữ gia, sao có lá gan này?
Giờ khắc này, người Lữ gia, tất cả đều mất trật tự rồi!
Đúng vậy a, Lữ Đông chỉ có một người, lại bởi vì những tiểu Nhật Bản Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, khi dễ trên đầu đến Lữ gia, một mình một người dám động thủ.
Cái này… điều này còn không phải người Lữ gia sao?
Không có Lữ gia làm hậu thuẫn, hắn dám sao?
Nếu như thực không phải người Lữ gia, ai lại ngu xuẩn làm như vậy chứ? Không có Lữ gia làm hậu thuẫn, đây quả thực là thuần túy tìm chết!
- Con mẹ nó, thực cho rằng, Lữ gia là dễ khi dễ như vậy sao? Một đám tạp chủng!
Trần Thanh Đế lại đánh bay mấy người, lại không có đánh chết, tức giận rống to.
- Đúng, Lữ gia chúng ta tuyệt đối không phải dễ khi dễ, một đám tạp chủng mà thôi. Các huynh đệ, động thủ giết bọn chúng đi, để cho bọn hắn biết rõ Lữ gia chúng ta lợi hại.
- Con mẹ nó, thực cho là Lữ gia chúng ta sợ bọn hắn? Để cho bọn cẩu tạp chủng không biết sống chết này, có đến mà không có về.
...
Những người Lữ gia khác, nguyên một đám hung mang bốn sắc, la lối om sòm, sát quyền mài chưởng, muốn gia nhập chiến đoàn.
- Đều dừng tay!
Lữ Hậu Tích đột nhiên rống to, vội vàng nói:
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, ngươi thật sự đã hiểu lầm. Con mẹ nó, các huynh đệ, bắt người giả mạo Lữ Đông kia lại, động thủ.
- Hậu Tích thiếu gia, ngài vậy mà vì nịnh nọt bọn cẩu tạp chủng này, lại muốn bắt tôi?
Trần Thanh Đế một quyền đánh bay một gã Sơn Khẩu Tổ, mặt mũi tràn đầy bi thống quát:
- Hậu Tích thiếu gia, ngài không thể đối với tôi như vậy.
- Con mẹ nó, Lữ Hậu Tích, ngươi còn muốn diễn tới khi nào? Ngươi nói cái gì, lão tử đều sẽ không tin tưởng.
Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, lạnh giọng quát:
- Giết cho ta, con mẹ nó, một đám phế vật, ngay cả một người cũng giết không chết?
- Các huynh đệ, động thủ, tuyệt đối không thể để cho bọn hắn giết Lữ Đông, bằng không thì chính là sỉ nhục của Lữ gia chúng ta.
- Đúng vậy, để những tạp chủng này, ở trước mặt của chúng ta giết Lữ Đông, về sau Lữ gia chúng ta còn lăn lộn thế nào nữa?
- Giết!
- Giết!
Người Lữ gia, rốt cục bị chọc giận triệt để, không nhìn thẳng Lữ Hậu Tích, ngay ngắn gia nhập chiến đoàn.
Lữ Hậu Tích tính là cái gì chứ? Những người khác trong Lữ gia, căn bản cũng không có đem hắn để vào mắt.
- Hiệu quả đã đạt tới, một trận chiến này, song phương tổn thất tuyệt đối sẽ không ít.
Dùng bản tính của Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, tất nhiên sẽ cùng Lữ gia không chết không ngớt.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế cũng không ngừng lại, thân thể khẽ động, thừa dịp loạn cục, lặng yên thoát ly chiến đoàn, nhẹ nhõm rời khỏi biệt thự.
Mà trong biệt thự, lúc này đã loạn thành một bầy, kêu thảm thiết liên tục, không ngừng có người bị đánh bay. Nhưng mà, lại không có bất cứ người nào phát hiện, chính chủ Lữ Đông, đã không cánh mà bay.
Cho dù là Lữ Bất Phàm ở trong phòng bên cạnh, cùng với bốn gã cao thủ một mực không có động kia, cũng không có thể phát hiện.
- Bên kia.
Sau khi ly khai biệt thự, Trần Thanh Đế cảm ứng ấn ký ở trên người Trần Phong Nhiên thoáng một phát. Tùy theo, thúc dục linh khí, đem tốc độ đạt đến cực hạn, rất nhanh đuổi theo.
Mặc dù Trần Phong Nhiên trọng thương, tốc độ cũng chậm rất nhiều. Nhưng mà không nên quên, Trần đại thiếu làm trễ nãi không ít thời gian. Cho nên, Trần đại thiếu không dám khinh thường.
Vạn nhất để cho sư phụ của Trần Phong Nhiên, phát hiện Trần đại thiếu lưu lại ấn ký ở trên người Trần Phong Nhiên, sau đó xóa đi. Mà Trần Thanh Đế vừa rồi không có truy tung đến, chẳng phải là không công buông tha Trần Phong Nhiên sao?
Đây cũng không phải là Trần đại thiếu muốn thấy.
- Ở phía trước, dừng lại rồi.
Hơn 10 phút sau, Trần Thanh Đế đi tới bên trong một mảnh hoang dã, cẩn thận tới gần một sơn động cách đó không xa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 166: Phải chết!
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Trần Phong Nhiên là đi vào cái sơn động kia.
Mà Trần Thanh Đế lại không biết, sư phụ của Trần Phong Nhiên, tu vi đến cùng như thế nào, cho nên, không thể không cẩn thận. Hô hấp nội liễm, không ngừng tới gần sơn động.
- Phong Nhiên, ngươi như thế nào biến thành như vậy?
Đúng lúc này, thanh âm của sư phụ của Trần Phong Nhiên, Hoàng Thư Lang từ trong sơn động đi ra.
- Sư phụ, ta đánh giá thấp thực lực của Trần Thanh Đế.
Trần Phong Nhiên hít sâu một hơi, lành lạnh nói:
- Không nghĩ tới, thực lực của Trần Thanh Đế mạnh như vậy, đánh ta thành trọng thương.
- Ân? Hỗn trướng, ngươi cứ như vậy đi đến? Không sợ Trần Thanh Đế theo dõi tới sao?
Hoàng Thư Lang tức giận quát.
Ngươi cũng nói Trần Thanh Đế rất mạnh, ai biết rõ, hắn mạnh như thế nào. Vạn nhất ngay cả lão tử cũng không phải là đối thủ, vậy lão tử chẳng phải là bị ngươi làm phiền sao?
- Sư phụ yên tâm, Trần Thanh Đế chỉ là người bình thường, không phải Tu Chân giả, nếu hắn theo tới, căn bản là không thể gạt được thần thức của ta.
Trần Phong Nhiên liên tục giải thích, nhưng trong lòng sát khí xông mạnh, thầm nghĩ:
- Lão bất tử này, sớm muộn gì cũng có một ngày, lão tử sẽ giết ngươi.
- Ân.
Hoàng Thư Lang tản thần thức ra, xem xét bốn phía, cũng không có phát hiện gì, nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Trần Thanh Đế chỉ là một người bình thường, lại có thể đánh ngươi trọng thương. Xem ra, đại ca này của ngươi không đơn giản.
- Cũng là ta tu vi quá thấp, tu luyện ngắn ngủi, bằng không thì, Trần Thanh Đế hắn tính là cái gì chứ?
Trần Phong Nhiên từ trong lời nói của Hoàng Thư Lang, nghe ra một chút ý e sợ, nhịn không được thầm nghĩ:
- Cái lão bất tử này, không phải là sợ chứ?
- Không được, nếu như lão bất tử này thật sự sợ, không chịu động thủ, chỉ bằng vào ta, căn bản là giết không được Trần Thanh Đế. Ít nhất, ở trong thời gian ngắn là không được.
- Sư phụ, con có một em gái, lớn lên phi thường xinh đẹp, vẫn là một xử nữ. Em gái con còn có một chị em tốt, tên là Lâm Tĩnh Nhu, cũng là xử nữ, lúc này đã ở trong biệt thự.
Trần Phong Nhiên âm độc nói:
- Vốn con định bắt các nàng dâng cho sư phụ, thế nhưng mà Trần Thanh Đế đột nhiên đuổi tới. Con cũng bởi vì nhất thời chủ quan, xem nhẹ Trần Thanh Đế, mới có thể bị hắn trọng thương.
- Hơn nữa, lúc con trốn đi ra còn phát hiện, Trần Thanh Đế mang đến một xử nữ.
Trần Phong Nhiên nhìn Hoàng Thư Lang, nói ra:
- Sư phụ, mặc dù con không có nhìn thấy xử nữ kia, nhưng mà, con có thể đủ tinh tường cảm giác được, con rất nghĩ đến nàng.
Trần Phong Nhiên tiếp tục dụ dỗ nói:
- Có một loại dự cảm cực kỳ mãnh liệt nói cho con biết, chỉ cần đạt được thân thể xử nữ kia, hấp thu tinh huyết của nàng, tu vi của ta có thể tăng lên trên phạm vi lớn.
- A?
Hoàng Thư Lang chấn động toàn thân, liền hỏi:
- Ngươi cẩn thận nói rõ, xử nữ làm cho ngươi muốn lấy được kia, đưa đến cho ngươi cảm giác gì?
Thời điểm Hoàng Thư Lang nghe Trần Phong Nhiên nói em gái cùng Lâm Tĩnh Nhu là xử nữ, cũng đã động tâm rồi. Hiện tại lại thêm một cái, lại để cho Trần Phong Nhiên người còn không có nhìn thấy, lại ham muốn mãnh liệt, Hoàng Thư Lang triệt để động tâm rồi.
- Cái loại cảm giác này rất kỳ diệu, con nói không nên lời. Bất quá, có một điểm con có thể khẳng định.
Trần Phong Nhiên vẻ mặt tự tin nói:
- Chỉ cần đạt được thân thể xử nữ kia, hấp thu tinh huyết của nàng, tất nhiên sẽ tu vi tăng nhiều.
Trần Phong Nhiên không ngừng hấp dẫn Hoàng Thư Lang ra tay.
- Súc sinh, chỉ là giết Trần Phong Nhiên, thật sự là quá tiện nghi hắn rồi.
Trần Thanh Đế tiềm phục tại chỗ tối, nghe được hết thảy, trong nội tâm tràn đầy sát cơ.
Bất quá, đối với tình huống trong sơn động không biết chút nào, cũng không biết sư phụ Trần Phong Nhiên, tu vi đến cùng như thế nào. Trần Thanh Đế không dám tùy tiện động thủ.
- Đợi sư phụ của Trần Phong Nhiên, chủ động đi ra a.
Trần Thanh Đế ngừng thở, tiếp tục tới gần sơn động. Coi như là bị phát hiện rồi, Trần Thanh Đế cũng không sợ, vừa vặn dẫn sư phụ Trần Phong Nhiên đi ra.
Nếu như phát hiện không được, vậy thì càng tốt hơn, càng có lợi cho ám sát.
Trả giá nhỏ nhất, thậm chí là không trả giá để chém giết địch nhân, đây mới là tác phong làm việc trước sau như một của Trần Thanh Đế.
Muốn giết người, trước ngự mình, cái tổ huấn kiếp trước này, Trần Thanh Đế một mực nhớ kỹ trong lòng.
- Ngươi nói là, ngươi là từ trong tay Trần Thanh Đế trốn ra? Mà không phải Trần Thanh Đế thả ngươi?
Hoàng Thư Lang vô cùng tâm động, vì để đạt được mục đích, vẫn là nhịn không được hỏi một câu.
Trước kia Hoàng Thư Lang nếm qua thiệt thòi lớn, hiện tại làm việc, hết thảy đều lấy an toàn làm đầu.
- Thả con? Trần Thanh Đế hận không thể rút gân lột da con, làm sao có thể thả con?
Trần Phong Nhiên cũng không có thừa nhận, là Trần Thanh Đế thả hắn, mà là nói, chính mình trốn thoát.
- Con nhất thời chủ quan, bị Trần Thanh Đế đánh trọng thương, rơi vào đường cùng, mới lựa chọn đào tẩu. Bằng không thì Trần Thanh Đế há có thể là đối thủ của con?
Trần Phong Nhiên mặt mũi tràn đầy khinh thường nói.
Về phần trước kia Trần Phong Nhiên nói, đánh giá thấp thực lực Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế rất mạnh mà nói, trực tiếp bị xem nhẹ rồi. Hơn nữa, Trần Phong Nhiên cũng tin tưởng, trải qua hắn hấp dẫn, Hoàng Thư Lang đã vô cùng động tâm, cũng sẽ không biết để ý.
Hiện tại Hoàng Thư Lang muốn động thủ, nhưng trước khi động thủ, muốn ăn một viên thuốc an thần.
- Xem Trần Phong Nhiên không giống như là đang nói láo, ngay cả hắn cũng có thể trốn tới, Trần Thanh Đế cũng mạnh không đi nơi nào.
Nghĩ vậy, Hoàng Thư Lang ra vẻ đại khí nghiêm nghị nói:
- Trần Thanh Đế hắn thậm chí ngay cả đồ đệ của ta cũng dám đả thương, vô luận như thế nào, cũng tuyệt đối không thể buông tha hắn.
- Con mẹ nó, thực dối trá.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Trong biệt thự, một gã cao thủ Lữ gia khoảng 30 tuổi, nhìn tràng diện hỗn loạn bên ngoài, nhíu mày hỏi:
- Không ngăn cản bọn hắn sao?
Trần Thanh Đế lặng yên ly khai vài phút đồng hồ, bọn người Lữ Bất Phàm mới phát hiện, chính chủ đã không thấy rồi.
Nhưng mà, người Lữ gia cùng Tá Đằng Thiếu tổ trưởng mang đến, lại như keo như sơn, chém giết cùng một chỗ, không ngừng có người kêu thảm thiết, không ngừng có người bị đánh bay.
- Không cần.
Lữ Bất Phàm lắc đầu, thản nhiên nói:
- Cho những người Sơn Khẩu Tổ này, một ít giáo huấn cũng tốt. Lại để cho bọn hắn minh bạch, Lữ gia chúng ta cũng không sợ Sơn Khẩu Tổ. Nếu như người Sơn Khẩu Tổ, chủ động cầu xin tha thứ, thả bọn họ ly khai.
- Vâng, Bất Phàm thiếu gia.
Tên cao thủ Lữ gia kia, đã nghe được Lữ Bất Phàm lên tiếng, có chút nhắm hai mắt lại, không hề nói ra.
Chiến đấu như vậy, căn bản là không cần hắn động thủ, nhiệm vụ của bọn hắn là bảo vệ Lữ Bất Phàm an toàn.
Khi Hoàng Thư Lang từ trong sơn động đi ra, Trần Thanh Đế thấy rõ tu vi của hắn, nhịn không được hít sâu một hơi.
Hoàng Thư Lang, Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, mà Trần Thanh Đế chỉ là Luyện Khí tầng năm.
- Ân?
Nhìn bộ dáng Hoàng Thư Lang xương bọc da, thể không tới hai lạng thịt, Trần Thanh Đế nhịn không được thầm nghĩ:
- Dùng trình độ tà hóa bên ngoài của hắn, có lẽ đã đầy đủ đột phá đến Luyện Khí tầng mười, thậm chí có một tia hi vọng Trúc Cơ rồi. Như thế nào vẫn chỉ là Luyện Khí tầng chín đỉnh phong?
Theo bề ngoài một cái Tà Tu, cũng có thể nhìn ra tu vi đại khái của người này. Hoàng Thư Lang bày biện ra hình tượng, ít nhất cũng là Luyện Khí tầng mười, thậm chí Trúc Cơ kỳ cũng không gì hơn cái này.
Nhưng mà, Hoàng Thư Lang chỉ là Luyện Khí tầng chín đỉnh cao, cái này lại để cho Trần Thanh Đế rất không minh bạch.
- Luyện Khí tầng chín đến Luyện Khí tầng mười, là cửa khẩu thứ hai, xem ra Tà Tu cũng có. Mà sư phụ của Trần Phong Nhiên có lẽ cũng không biết, cho nên mới phải như thế.
Trần Thanh Đế thầm nghĩ trong lòng:
- Hắn không biết, nói rõ hắn cũng không có sư thừa, không có bất kỳ kinh nghiệm. Như thế, muốn giết hắn, cũng không phải là không được.
Một Tà Tu ngay cả gặp cửa khẩu thứ hai cũng không hiểu, có thể có kinh nghiệm gì?
Trình độ tà hóa bên ngoài của Hoàng Thư Lang vượt qua tu vi bản thân hắn, cái này chính là một ví dụ rất tốt. Hắn chỉ là chú ý cưỡng gian rồi giết chết xử nữ, hấp thu máu huyết xử nữ, lại không biết đột phá như thế nào.
Cửa khẩu thứ hai coi như là đối với Tà Tu mà nói, cũng không phải dễ dàng đột phá như vậy. Cũng không là nói chỉ cần hấp thu đầy đủ máu huyết xử nữ là có thể đột phá đơn giản như vậy.
Rất hiển nhiên, Hoàng Thư Lang không biết điểm này.
Mà hắn còn đang không ngừng, điên cuồng cưỡng gian rồi giết chết, hấp thu máu huyết xử nữ. Hoàng Thư Lang vẫn cho rằng, mình không cách nào đột phá, là vì cưỡng gian rồi giết chết hấp thu máu huyết xử nữ chưa đủ.
Trần Thanh Đế tiềm phục ở chỗ tối, nhìn Hoàng Thư Lang cùng Trần Phong Nhiên từng bước một tới gần, Trần đại thiếu ngừng lại hô hấp, tùy theo chuẩn bị công kích.
Cho dù Hoàng Thư Lang không có kinh nghiệm gì, nhưng cũng là Luyện Khí tầng chín đỉnh cao, mà Trần Thanh Đế chỉ là Luyện Khí tầng năm, chênh lệch giữa hai người không nhỏ.
Trần Thanh Đế phải cẩn thận.
- Không biết Ẩn Thân Phù cấp một, đối với hắn có hữu dụng hay không.
Trần Thanh Đế lặng yên lấy ra một tấm Ẩn Thân Phù, hắn tinh tường biết rõ, loại phù lục cấp thấp như Ẩn Thân Phù này, rất khó giấu diếm được thần thức của Tu Chân giả.
Vạn nhất Hoàng Thư Lang cái rắm kinh nghiệm cũng không có thì sao?
Nói không chừng, cái Ẩn Thân Phù cấp thấp này có thể phát huy tác dụng cực lớn.
Bất quá, bây giờ Trần Thanh Đế không dám kích hoạt Ẩn Thân Phù, phải biết rằng, kích hoạt Ẩn Thân Phù sẽ có linh khí chấn động. Người bình thường sẽ không cảm giác được, nhưng Tu Chân giả lại rất mẫn cảm.
Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì, ngay từ đầu Trần Thanh Đế không có lấy ra Ẩn Thân Phù.
- Tới gần.
Trần Thanh Đế nắm Ẩn Thân Phù, nhìn Hoàng Thư Lang từng bước một tới gần, tùy theo chuẩn bị phát động công kích, tiến hành đánh lén.
- Là lúc này.
Trần Thanh Đế âm thầm thúc dục linh khí, trong nháy mắt này bạo phát, đồng thời, cũng kích hoạt Ẩn Thân Phù, đánh vào trên người.
- Ân?
Trong lòng Hoàng Thư Lang khẽ động, cảm nhận được linh khí chấn động, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ có bảo vật gì? Ta tới nơi này lâu như vậy, như thế nào không biết?
Hoàng Thư Lang cũng không cho rằng, trừ hắn cùng Trần Phong Nhiên ra, còn có Tu chân giả khác.
Càng sẽ không cho là, trùng hợp như vậy gặp Tu Chân giả khác.
Linh khí chấn động, căn cứ Hoàng Thư Lang trong lúc vô tình đạt được bảo vật, để cho hắn trở thành Tà Tu, nên hắn nghĩ rất có thể là xuất hiện bảo vật gì khác.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 168: Muốn chạy
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Mà Hoàng Thư Lang cũng một mực đang tìm kiếm bảo vật, ẩn chứa linh khí.
Hết cách rồi, tuy Hoàng Thư Lang đã hơn 40 tuổi, nhưng là một người địa cầu điển hình không có bất kỳ kinh nghiệm nào.
Sở dĩ Hoàng Thư Lang có thể trở thành Tà Tu, hoàn toàn là vì, đã nhận được một kiện bảo vật. Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn lại tu luyện thành công.
Chỉ là điểm ấy, đã có thể chứng minh vận khí của hắn rất nghịch thiên.
Cho dù cho người bình thường, một bộ công pháp tu chân, không có Tu Chân giả chỉ điểm, muốn tu luyện thành công, vậy cơ hồ là chuyện không thể nào.
Nhưng mà, Hoàng Thư Lang lại thật sự thành công.
Vận khí đã đến, mặc cho ai cũng gánh không được.
- Không tốt.
Hoàng Thư Lang tưởng rằng có bảo vật xuất hiện, sắc mặt đột nhiên biến đổi, một loại nguy cơ dày đặc tuôn vào trong lòng. Tại thời khắc này, hắn cũng mặc kệ nhiều như vậy, khí âm tà trong thân thể lập tức bạo phát.
Bất quá, Hoàng Thư Lang phát giác đã hơi trễ, nếu như thời điểm hắn cảm nhận được linh khí chấn động, tiến hành đề phòng có lẽ còn có thể tránh thoát đi.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn đột nhiên vang lên, Hoàng Thư Lang chỉ cảm thấy ngực kịch liệt đau nhức, cả thân thể bay ngược ra sau, cuối cùng hung hăng ngã trên mặt đất.
Trần Thanh Đế một kích đánh trúng, cũng không có làm bất luận dừng lại gì, thúc dục tốc độ tăng lên tới cực hạn, nhanh chóng công kích tới Hoàng Thư Lang.
Người, không có nhìn thấy, lại bị oanh bay, Hoàng Thư Lang bị trọng thương sắc mặt lập tức trở nên khó coi không thôi.
Cũng có thể là bị cảnh quan, quân đội vây quét quá nhiều lần, khiến cho Hoàng Thư Lang đối với nguy cơ, có thể làm được gặp nguy không loạn.
Cả người Hoàng Thư Lang, nhanh chóng từ trên mặt đất bắn lên, thần thức ở cùng một thời gian, nhanh tản ra, phong tỏa bốn phía, muốn biết là người nào công kích hắn.
- Là Trần Thanh Đế!
Rất nhanh, Hoàng Thư Lang phát hiện ra Trần Thanh Đế tàng hình, nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Phải biết rằng, tướng mạo của Trần Thanh Đế, hắn là biết đến.
Chỉ là, Hoàng Thư Lang như thế nào cũng không nghĩ ra Trần Thanh Đế lại có thể tàng hình.
Không phải Trần Phong Nhiên nói, Trần Thanh Đế chỉ là cao thủ bình thường sao? Ngay cả hắn cũng có thể từ trong tay Trần Thanh Đế đào thoát, sao lại mạnh như vậy?
Trước kia linh khí chấn động là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là tới từ trên người Trần Thanh Đế? Trần Thanh Đế là Tu Chân giả, cũng không phải người bình thường?
Hoàng Thư Lang ở trong nháy mắt, trong óc hiện lên rất nhiều nghi vấn.
Bất quá, Hoàng Thư Lang biết rõ hiện tại cũng không phải thời điểm cân nhắc cái này. Trần Thanh Đế trở nên mạnh như vậy, mình không phải là quan tâm hắn có phải Tu Chân giả hay không, mà là nghĩ cách đào tẩu.
Hoàng Thư Lang nhìn không ra tu vi của Trần Thanh Đế, cũng không biết thực lực Trần Thanh Đế mạnh như thế nào. Nhưng mà, hắn lại bị Trần Thanh Đế thành công đánh lén, hơn nữa còn trọng thương.
Hoàng Thư Lang hắn bị trọng thương.
Điểm này, mới là Hoàng Thư Lang quan tâm nhất. Hơn nữa, Hoàng Thư Lang ở thời khắc này, trong nội tâm rất sợ hãi.
Cho tới bây giờ Hoàng Thư Lang cũng không cho rằng, mình thân là Tu Chân giả là Vô Địch thiên hạ, ngưu bức hò hét. Bởi vì lúc trước hắn bị đại lượng cảnh quan cùng quân đội vây quét.
Tuy mỗi lần đều trọng thương đào tẩu, nhưng lại để cho Hoàng Thư Lang biết một chút, hắn chỉ là Tu Chân giả, so với người bình thường cường đại hơn một chút, lại không phải vô địch, không phải không chết.
Hoàng Thư Lang bị vây diệt nhiều lần, không phải là nghé con không sợ cọp, cũng trở nên rất sợ chết, rất nhát gan.
Sờ không rõ thực lực của Trần Thanh Đế, mình lại bị thương, Hoàng Thư Lang nghĩ không phải đánh trả, mà là chạy trốn.
Bất quá, đã chậm.
Oanh!
Lại là một tiếng vang thật lớn, Hoàng Thư Lang bị đánh đến nhe răng nhếch miệng, phun ra một ngụm máu tươi, trên không trung xẹt qua một đạo máu tươi, bay ngược mà đi.
- Trần Thanh Đế, là hắn.
Lúc này Trần Phong Nhiên cũng từ trong khiếp sợ thanh tỉnh lại, thần thức tản ra, thình lình hiện đả thương Hoàng Thư Lang dĩ nhiên là Trần Thanh Đế.
Làm sao Trần Thanh Đế có thể mạnh như vậy? Ngay cả sư phụ cũng không phải là đối thủ của hắn? Điều này sao có thể? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Trần Phong Nhiên điên cuồng lắc đầu, không thể tin được đây hết thảy đều là thật sự.
Phải biết rằng, tuy Trần Phong Nhiên rất muốn giết Hoàng Thư Lang, nhưng hắn vẫn biết rõ, Hoàng Thư Lang rất mạnh, phi thường mạnh. Ở trong tay Hoàng Thư Lang, hắn không có chút sức hoàn thủ nào.
Nhưng mà, một người mạnh như thế, lại bị Trần Thanh Đế đánh không hề có lực hoàn thủ.
Trần Phong Nhiên như thế nào không khiếp sợ, như thế nào dám tin tưởng?
Chênh lệch!
Trần Phong Nhiên ý thức được, hắn cùng với Trần Thanh Đế chênh lệch, quá lớn, cực lớn.
Không phải Trần Thanh Đế không truy tung hắn, mà là hắn căn bản không có hiện Trần Thanh Đế. Bằng không thì Trần Thanh Đế như thế nào sẽ biết Hoàng Thư Lang ở đây? Như thế nào sẽ ở thời điểm này, đột nhiên động thủ?
Tại thời khắc này, Trần Phong Nhiên đều là khiếp sợ, tất cả đều là không thể tin được, đã quên hết thảy, không ngừng lắc đầu, ngay cả đào tẩu cũng quên.
Đầu của Trần Phong Nhiên, giống như đã không có khả năng phân tích nữa rồi.
- Ngươi không nên khinh người quá đáng!
Hoàng Thư Lang liên tục bị trọng thương, gầm lên giận dữ. Hắn biết rõ, nếu như lại tiếp tục như vậy, căn bản là đừng nghĩ chạy trốn, tất nhiên sẽ bị ngạnh sanh đánh chết.
Trần Thanh Đế cũng không nói lời nào, tiếp tục công kích. Trần đại thiếu thật không ngờ, Hoàng Thư Lang là Luyện Khí tầng chín, vậy mà sợ hãi rụt rè, một lòng muốn chạy trốn, không hoàn thủ.
Chẳng lẽ là bị công kích bưu hãn của Trần đại thiếu, rung động đến sợ hay sao?
- Chết cho ta!
Hoàng Thư Lang đã thương càng thêm thương, diện mục dữ tợn, toàn thân tràn ngập huyết tinh chi khí nhàn nhạt, buông tha cho đào tẩu, công kích đến Trần Thanh Đế.
- Tới tốt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 169: Bản sao Càn Khôn Đỉnh
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Trần Thanh Đế cũng không có né tránh, trong tay lại nhiều ra một tấm phù lục.
Phù lục công kích, Trần Thanh Đế chỉ làm ra Hàn Băng phù cùng Liệt Hỏa phù. Lúc này, Trần đại thiếu một tấm không lưu, lấy ra tất cả, ở cùng một thời gian kích hoạt.
Oanh!
Lâu!
Oanh!
Tiếng nổ tung liên tục, hợp cùng một chỗ, 50~60 tấm Hàn Băng phù cùng Liệt Hỏa phù đồng thời kích hoạt, uy lực kia là phi thường trâu bò, cường hãn.
- A!
Hoàng Thư Lang ở trong Hàn Băng, Liệt Hỏa phát ra gầm rú thê thảm.
Cách đó không xa, Trần Phong Nhiên thấy một màn như vậy, toàn thân rung mạnh, sắc mặt cũng trở nên khó coi không thôi, rốt cục thanh tỉnh lại. Trần Phong Nhiên mặc kệ nhiều như vậy, quyết đoán lựa chọn đào tẩu.
- Muốn chạy trốn?
Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi, trong tay lại nhiều ra một tấm Mộc Khốn Phù, sau khi kích hoạt, đánh tới trên người Trần Phong Nhiên.
Trần Phong Nhiên trúng Mộc Khốn Phù, tốc độ lập tức chậm hơn rất nhiều, nhưng cái này lại để cho hắn càng thêm dốc sức liều mạng đào tẩu.
Nhìn Hoàng Thư Lang bị thiêu thành tro tàn, Trần Thanh Đế vừa muốn đuổi theo Trần Phong Nhiên.
Lúc này, trong lòng Trần Thanh Đế đột nhiên run lên, đồ vật đồng dạng làm cho hắn quen thuộc, lại lạ lẫm xuất hiện ở bên trong tro tàn.
- Cái này là Càn Khôn Đỉnh? Là bản sao hay sao?
Trần Thanh Đế trừng lớn hai mắt.
Ở bên trong tro tàn, xuất hiện một cái Tiểu Đỉnh ngoại hình cổ xưa, xem xét là cấp bậc vượt qua đồ cổ. Tiểu Đỉnh rất là đặc dị, thành đỉnh rất mỏng, mỏng như cánh ve.
Làm cho Trần đại thiếu khiếp sợ chính là, Tiểu Đỉnh có vách tường mỏng như cánh ve này, vậy mà cùng Càn Khôn Đỉnh của hắn giống nhau như đúc. Giống như là một bản sao của Càn Khôn Đỉnh.
- Cái này là pháp bảo.
Trần Thanh Đế vung tay lên, Tiểu Đỉnh xuất hiện ở trong tay của hắn, cẩn thận quan sát. Về phần Trần Phong Nhiên đào tẩu, Trần đại thiếu cũng không có đi để ý tới.
Dù sao ở trên người Trần Phong Nhiên, bị Trần đại thiếu để lại ấn ký, vô luận Trần Phong Nhiên trốn ở đâu, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của Trần Thanh Đế.
- Tiểu đỉnh này, so với Càn Khôn Đỉnh thì lớn hơn một chút.
Trần Thanh Đế nhìn Tiểu Đỉnh trong tay, cơ hồ không có sức nặng gì, thầm nghĩ:
- Hơn nữa, hoa văn trên Tiểu Đỉnh này, không giống Càn Khôn Đỉnh của mình.
Dùng nhãn lực của Trần Thanh Đế, rất nhanh phát hiện ra, chỗ bất đồng của Tiểu Đỉnh trong tay cùng Càn Khôn Đỉnh.
- Sư phụ của Trần Phong Nhiên có thể trở thành Tà Tu, tất nhiên là vì nhận được cái Tiểu Đỉnh này.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn hoa văn bên trên Tiểu Đỉnh, quả nhiên, tất cả đều là văn tự:
- Công pháp Tà Tu bực này, phải hủy diệt mới được.
Ở kiếp trước, Trần Thanh Đế bất chính bất tà, nhưng chưa từng làm bạn cùng Tà Tu tàn nhẫn. Phàm là gặp được Tà Tu, có thể giết, Trần đại thiếu một cái cũng sẽ không bỏ qua.
Cho dù thực lực không đủ giết, Trần đại thiếu cũng sẽ nghĩ biện pháp, mời giúp đỡ diệt sát hắn.
Do đó có thể thấy được, Trần Thanh Đế đối với Tà Tu là phản cảm cùng thống hận cỡ nào.
Loại công pháp Tà Tu, này Trần đại thiếu sao có thể tiếp tục lưu lại? Vạn nhất ngày nào đó, bị những người khác đạt được, đây chẳng phải là sẽ lại xuất hiện một Tà Tu khác sao?
Thậm chí là thầy trò Tà Tu, môn phái Tà Tu?
- Ân? Không đúng.
Trần Thanh Đế vừa muốn hủy Tiểu Đỉnh, không ngờ phát hiện, công pháp ghi chép trên Tiểu Đỉnh này, cùng hắn tưởng tượng cũng không giống.
- Bộ công pháp này tuy cao thâm mạt trắc, nhưng tuyệt đối không phải Tà Tu. Trái lại, còn là công pháp phi thường lợi hại.
- Nếu như bộ công pháp này xuất hiện ở Tu Chân giới, tất nhiên sẽ nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu. Thế lực khắp nơi, đều sẽ ra tay cướp đoạt, tại sao có thể là Tà Tu chi pháp nhỉ?
Một bộ công pháp, đặt ở Tu Chân giới đều có thể nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu. Do đó có thể thấy được, bộ công pháp này, có bao nhiêu ngưu bức.
- Không đúng.
Mang theo nghi vấn, Trần Thanh Đế cẩn thận nghiên cứu, rất nhanh lại nhíu mày:
- Bộ công pháp này cũng không phải một bộ công pháp nguyên vẹn, cách mỗi một đoạn ngắn sẽ thiếu một bộ phận. Bất quá, coi như là như thế, tu luyện tới trình độ nhất định, cũng chỉ là không cách nào tiếp tục tu luyện, không có khả năng trở thành Tà Tu.
- Sư phụ của Trần Phong Nhiên, chỉ là Luyện Khí tầng chín đỉnh cao, căn bản là không tới trình độ không thể tu luyện tiếp kia.
Trần Thanh Đế nghiên cứu cẩn thận thoáng một phát, bộ công pháp không hoàn chỉnh này, ít nhất có thể tu luyện tới Trúc Cơ.
Sau Trúc Cơ, bởi vì công pháp không hoàn chỉnh, chính giữa có thiếu sót, không cách nào tiếp tục tu luyện.
Nhưng mà, có một điểm Trần Thanh Đế có thể khẳng định, tu luyện bộ công pháp này, tuyệt đối sẽ không trở thành Tà Tu.
Không thể trở thành Tà Tu, nhưng mà, sư phụ Trần Phong Nhiên cùng với Trần Phong Nhiên, hoàn toàn chính là Tà Tu tà ác. Đều dựa vào cưỡng gian rồi giết chết xử nữ, hấp thu máu huyết xử nữ, dùng tăng lên tu vi.
Cái này lại để cho Trần Thanh Đế cảm thấy khó hiểu.
- Nếu như sư phụ của Trần Phong Nhiên, không phải tu luyện công pháp trên Tiểu Đỉnh này, hắn trở thành Tà Tu như thế nào? Có công pháp ngưu bức bực này không tu luyện, đi tu luyện công pháp tà ác?
Trần Thanh Đế nhìn đống tro tàn trước mặt, thầm nghĩ:
- Tất cả đều là tro tàn, cũng không có đồ vật ghi chép công pháp Tà Tu a.
Trần Thanh Đế có thể khẳng định, sư phụ của Trần Phong Nhiên, Hoàng Thư Lang cũng là ở dưới cơ duyên xảo hợp, mới trở thành Tà Tu. Là một người địa cầu điển hình, không có bất kỳ kinh nghiệm.
Bằng không thì Hoàng Thư Lang làm sao có thể dễ dàng bị Trần đại thiếu chém giết như vậy?
Phải biết rằng, Trần đại thiếu ngoại trừ tiêu hao đại lượng linh khí cùng một ít Liệt Hỏa phù và Hàn Băng phù cấp một ra, thì không có một chút tổn thương.
- Sư phụ của Trần Phong Nhiên, tất nhiên là tu luyện bộ công pháp này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius