Gà nướng, bánh bao nướng, cải thìa, tiêu, ớt, thịt bò, nấu thành món canh thơm nồng, bữa cơm trưa của ba người Hoắc Vũ Hạo có thể xem là tương đối phong phú.
Từ khi vào học tại học viện Sử Lai Khắc, khẩu vị của Hoắc Vũ Hạo tương đối nhạy cảm, tuy hắn không phải là người thích xoi mói nhưng phải công nhận, tay nghề của Quất Tử tương đối khá. Sau bữa cơm, mối quan hệ giữa ba người đã thân thiết hơn rất nhiều so với khi lặng lẽ xuất phát ban đầu.
- Thế nào? Ta không nói khoác đúng không? Quất Tử tỷ nấu ăn rất ngon. Sau này ngươi còn dám gây chuyện với bọn ta thì đừng mong Quất Tử tỷ nấu cho ngươi ăn nữa.
Kha Kha vô cùng hả hê khoe khoang trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Kha Kha tỷ, chuyện hôm qua thôi bỏ đi. Chi bằng thế này, bữa cơm chiều nay để ta nấu, xem như tạ lỗi với hai người, được không?
- Ngươi cũng biết nấu ăn?
Quất Tử và Kha Kha gần như đồng thanh hỏi, có điều, Quất Tử thì mang vẻ tò mò, còn Kha Kha thì lại nghi ngờ ra mặt.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Ăn thử sẽ biết. Khi ta mới vào học viện Sử Lai Khắc, đã từng có một thời gian sống bằng nghề bán cá nướng, nếu không, một đứa cô nhi làm sao có tiền đóng học phí?
Nghe thấy hai chữ cô nhi, ánh mắt của hai cô gái đều dịu đi rất nhiều, biểu lộ của Quất Tử vô cùng tự nhiên, còn Kha Kha tuy che giấu rất tốt nhưng làm sao thoát khỏi ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo.
Thật là hai vị học tỷ lương thiện!
- Được, cơm chiều giao cho ngươi. Có điều vì muốn giữ đồ tươi nên ta không mang theo nhiều nguyên liệu, lát nữa khi chúng ta đến sơn mạch Cảnh Dương, e là phải nhập gia tùy tục rồi.
Ba người lại tiếp tục lên đường, Quất Tử và Kha Kha rõ ràng không phải lần đầu đến sơn mạch Cảnh Dương. Quất Tử vừa phi hành vừa dặn dò Hoắc Vũ Hạo phải chú ý một số chuyện.
- Hình dáng chính của sơn mạch Cảnh Dương giống như một con nhện thật lớn, vùng núi non ở giữa có diện tích lớn nhất, tám nhánh rẽ bên ngoài như tám cái chân hướng ra tám hướng khác nhau, bao bọc lấy phần núi non ở giữa. Số lượng Hồn Thú ở các nhánh núi khá ít, nhưng khoáng sản lại vô cùng phong phú. Còn ở vùng núi trung tâm thì Hồn Thú đa dạng hơn, trong đó có rất nhiều con có thực lực mạnh mẽ. Mà ngọn núi cao nhất trong sơn mạch Cảnh Dương được xem là cấm địa.
Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi:
- Với thực lực và sự phát triển của Hồn Đạo Khí của đế quốc Nhật Nguyệt, dường như muốn khai thác khoáng sản tại ngọn núi cao nhất trong dãy núi Cảnh Dương cũng không quá khó khăn.
Quất Tử lắc đầu nói:
- Ngươi đừng xem thường nó. Trên đại lục, nếu nói Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cạnh học viện Sử Lai Khắc các ngươi là nơi cư ngụ của Hồn Thú đứng đầu, thì Hồn Thú trong dãy núi Cảnh Dương cũng có thể xếp vào một trong năm vị trí đầu. Muốn khai phá nơi này, trừ phi có kiện Hồn Đạo Khí Viễn Trình nào đó có lực tấn công bao trùm lấy toàn bộ dãy núi. Nhưng dù vậy, cũng sẽ phải chịu sự trả thù điên cuồng từ những Hồn Thú đang sinh sống tại đó. Tạo thành thương vong cực kỳ lớn, khó mà đoán được.
- Tuy dãy núi Cảnh Dương là vùng đất phong phú khoáng sản quý giá, nhưng đồng thời, những Hồn Thú sinh sống tại đây cũng là một nguồn tài nguyên cực kỳ quan trọng với đế quốc Nhật Nguyệt làm sao có thể tát ao bắt cá, lấy ngọn bỏ gốc. Hơn nữa về mặt Hồn Thú, đế quốc Nhật Nguyệt vốn đã thua kém ba đế quốc còn lại rất nhiều. Cho nên, bình thường chỉ khai thác khoáng sản ở những nhánh núi xung quanh, tuyệt đối không bao giờ xâm nhập vào bên trong. Có điều, ở gần sơn mạch Cảnh Dương, cũng có quân đội của…
Quất Tử nói đến đây đột nhiên ngừng lại, liếc mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo, cười nói:
- Không thể nói thêm nữa, đây là bí mật quân sự.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Ta cũng không muốn nghe những gì liên quan đến quân sự, chẳng liên quan đến ta.
Kha Kha nói:
- Bọn ta nói cho ngươi biết nhiều chuyện như vậy, ngươi cũng nên nói chuyện của mình đi chứ? Ngươi chỉ mới có ba Hồn Hoàn thôi mà, sao lại mạnh thế? Hôm đó ngươi sử dụng kỹ năng gì vậy?
Hoắc Vũ Hạo thấy hai cô gái đều có vẻ tò mò, mỉm cười nói:
- Ta là Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh.
Quất Tử và Kha Kha vừa nghe thấy bốn chữ Vũ Hồn Song Sinh đều kinh ngạc mở to mắt, đôi mắt to tròn của Kha Kha như hai ngôi sao nhỏ, cô nói:
- Oa, hóa ra thật sự có Vũ Hồn Song Sinh. Khó trách ngươi lại mạnh như vậy.
Phản ứng của hai cô gái còn dữ dội hơn so với tưởng tượng của Hoắc Vũ Hạo, làm hắn có cảm thấy có chút kỳ lạ:
- Không lẽ ở đế quốc Nhật Nguyệt không có Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh sao?
Quất Tử lắc đầu nói:
- Không có, ta dám chắc trong lịch sử của đế quốc Nhật Nguyệt cũng chưa từng xuất hiện Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh. Dù là bên phía đại lục Đấu La cũ của các ngươi cũng rất hiếm.
Kha Kha hết kinh ngạc lại hưng phấn nói:
- Nói nhanh lên, Vũ Hồn Song Sinh có gì khác biệt không? Hai Vũ Hồn của ngươi là gì?
Hoắc Vũ Hạo thật không biết nói thế nào, có lẽ vì hắn, Vương Đông và Tiêu Tiêu đều có Vũ Hồn Song Sinh nên không có cảm giác đặc biệt lắm, hơn nữa, Vũ Hồn thứ hai của hắn không phải trời sinh mà do Thiên Mộng Băng Tằm mang đến cho hắn. Mấy năm gần đây, bất kể là Thiên Mộng, Băng Đế hay Y Lai Khắc Tư đều im lặng, trừ việc phóng thích ra một chút năng lượng của mình khi hắn thăng cấp, còn lại cũng không nói thêm gì, dường như muốn để hắn tự phát triển. Nhưng hắn biết rõ, ba người họ vẫn còn tồn tại, bọn họ chỉ sợ hắn quá ỷ lại mà không chịu cố gắng. Mà tiến bộ trong hai năm qua của hắn dường như bọn họ khá hài lòng.
- Vũ Hồn chủ của ta hệ Tinh Thần, Vũ Hồn phụ hệ Băng. Hồn Lực cấp 40, vì chưa tìm được Hồn Thú hệ Tinh Thần thích hợp nên mới chưa phụ thêm Hồn Hoàn.
Quất Tử chợt nói:
- Chẳng trách ngươi chỉ mới có ba Hồn Hoàn mà lại mạnh như vậy, hóa ra là có hai vũ hồn, Hồn Lực còn đến cấp 40. Vũ Hồn hệ Tinh Thần đúng là hiếm thấy. Có điều, học viện bọn ta dường như cũng đang tìm kiếm Hồn Sư hệ Tinh Thần, chẳng biết là để làm gì.
Hoắc Vũ Hạo khẽ chấn động. Hắn phát hiện, lần này quyết định ra ngoài cùng hai cô gái này là một lựa chọn sáng suốt, có lẽ Hiên lão sư sẽ chú ý một chút, không để hắn biết quá nhiều chuyện về học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Nhưng Quất Tử và Kha Kha lại không như thế, những lời nói như vô tình của hai cô lại khá có ích với hắn.
- Vậy Hồn Kỹ của ngươi là gì? Cái ánh sáng làm mọi thứ xung quanh như bị bóp méo đó, lúc ấy ta không thể nào nhìn thấy ngươi được.
Kha Kha tò mò hỏi.
Quất Tử nhíu mày:
- Kha Kha.
Hỏi Hồn Kỹ của Hồn Sư vốn là một đại kỵ.
Hoắc Vũ Hạo lại không mấy quan tâm:
- Đó là một kỹ năng phụ trợ gọi là Tinh Thần Kiền Nhiễu. Thông qua Tinh Thần Lực mà ảnh hưởng các ngươi, trong phạm vi bị quấy nhiễu, Hồn Sư sẽ không phản ứng chính xác, tốc độ cũng chậm hơn. Trừ phi ngươi có Tinh Thần Lực cao hơn ta mới không bị ảnh hưởng thôi.
Kha Kha lại hỏi tiếp:
- Vậy phạm vi của Tinh Thần Kiền Nhiễu là bao nhiêu?
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười không đáp, đây là vấn đề hắn không thể nói được, là bí mật của riêng hắn.
Quất Tử trừng mắt nhìn Kha Kha, Kha Kha thè lưỡi, không hỏi thêm nữa, hiển nhiên đã nhận ra mình có chút quá đáng.
Khi ánh tà dương dâng lên cuối chân trời thì ba người bọn họ cuối cùng cũng đến được vùng lân cận của mục đích chuyến đi này, từ trên không trung nhìn xuống phía xa xa, dãy núi Cảnh Dương như một con nhền nhện thật lớn, cả vùng núi rừng bao la bạt ngàn, tuy âm u nhưng vô cùng hùng vĩ, tráng lệ.
Cùng là nơi sinh sống của Hồn Thú, nhưng nơi này mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có chút gì đó giống như vô bờ vô bến, vô cùng vô tận, còn nơi này lại có mang đến cảm giác hoang dã, hung hãn, có lẽ bên trong nơi này không thâm sâu như Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nhưng nguy hiểm ẩn nấp bên trong nó cũng không kém hơn là bao.
- Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi. Ngày mai vào trong núi thử nghiệm Hồn Đạo Khí, nhân tiện thử vận may xem có tìm được Hồn Thú thích hợp với ngươi không.
Quất Tử nói.
Ba người dừng lại ở nơi cách dãy núi Cảnh Dương chừng trăm dặm, tìm một chỗ khá bằng phẳng rồi dựng lều trại. Nhờ có Hồn Đạo Khí Trữ Vật nên những thứ cần dùng đều được chuẩn bị khá đầy đủ, ba người ba lều trại, Hoắc Vũ Hạo bận rộn một chút liền hoàn thành xong mọi thứ.
- Ta nhớ có người nói tối nay trổ tài nấu nướng đó nha, đừng làm bọn ta thất vọng đấy.
Hoắc Vũ Hạo cười nói:
- Biết rồi, biết rồi, ta đi chuẩn bị đây. Các ngươi chờ một chút. Để ta xem xem có gì dùng được không, nguyên liệu càng tươi thì chế biến càng ngon.
Hắn vừa dứt lời, Kha Kha và Quất Tử liền thấy ánh mắt hắn lấp lánh ánh sáng màu vàng kim. Khi hai cô vừa trông thấy, không khỏi hồi hộp lo lắng, nó khiến cả hai nhớ lại hôm qua Hoắc Vũ Hạo bùng nổ hung hãn, mạnh mẽ như thế nào.
Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo từ từ quét đến phương xa, rồi lại xoay người thay đổi phương hướng.
Kha Kha nhỏ giọng nói với Quất Tử:
- Trời tối thế này, đừng nói hắn định đứng đấy nhìn là có thể tìm thấy nguyên liệu nấu ăn nha.
Quất Tử chưa kịp trả lời, Hoắc Vũ Hạo đã lách người biến mất trong tầm mắt hai người.
Quất Tử nhỏ giọng nói:
- Thực lực của hắn rất mạnh. Trước đây ta vẫn nghĩ, Hồn Sư và Hồn Đạo Sư đồng cấp thì bọn họ căn bản không thể so được với chúng ta, nhưng giờ xem ra suy nghĩ của ta sai rồi. Ít nhất đến lúc này chúng ta vẫn chưa thấy hắn dùng đến Hồn Đạo Khí, chỉ bằng sức mạnh của Vũ Hồn đã đánh bại được bốn người chúng ta. Ta dám chắc dù hôm đó bốn người chúng ta có đánh nhau với hắn ở cánh đồng mênh mông cũng khó mà chiến thắng được.
Kha Kha khẽ gật đầu:
- Cái kỹ năng gọi là Tinh Thần Kiền Nhiễu kia là chuyên dùng để trị những Hồn Đạo Sư Viễn Trình, ta chỉ mong phạm vi của nó đừng quá rộng lớn.
Quất Tử buột miệng cười nói:
- Hắn có phải kẻ thù của chúng ta đâu, dù hắn là học viên của học viện Sử Lai Khắc nhưng chỉ là học sinh trao đổi. Nói không chừng chúng ta còn có thể học được một vài thứ từ hắn. Thôi bỏ chuyện đấy đi, để xem hôm nay hắn ta làm món gì cho bọn mình đây?
Kha Kha cười hì hì nói:
- Tên nhóc ấy lúc trưa ăn cơm ngươi nấu xong còn dám tự tin bảo sẽ nấu cho chúng ta ăn thử, nhất định tay nghề cũng không tệ. Nói không chừng hắn là đầu bếp đệ nhất thiên hạ, người trong mộng của ngươi đấy.
Quất Tử khẽ gắt một tiếng, đỏ mặt cười nói:
- Đừng nói. Tuổi hắn nhỏ hơn chúng ta đấy, ngươi xem xem, vóc người hắn cao lớn như da vẫn còn non nớt, tối đa chừng mười lăm mười sáu tuổi, so với chúng ta nhỏ hơn không ít.
- Chà chà, Quất Tử tỷ, quan sát của tỷ thật tỉ mỉ nha.
Quất Tử tức giận nói:
- Trong đầu ngươi chứa cái gì đấy hả? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng có biết không?
Trong lúc hai cô trò chuyện thì Hoắc Vũ Hạo đã đi tìm nguyên liệu trở về. trên tay hắn dường như đang cầm thứ gì đó, vì trời hơi tối nên nhìn không được rõ, sau đó hắn lại tiếp tục bận rộn chuẩn bị.
Quất Tử và Kha Kha đều không nhìn thấy được Hoắc Vũ Hạo đã tìm được thứ gì, khi cả hai quan sát đã thấy con thú Hoắc Vũ Hạo bắt về được cắt thành từng miếng thịt đều đặn, dài chừng một bàn tay, rộng khoảng hai ngón tay, độ dày vừa phải.
Khi Hoắc Vũ Hạo nhóm lửa, lòng khẽ run, ánh mắt không khỏi nhìn về hướng đông. “Tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu?” Vừa nhớ đến Mã Tiểu Đào đã mất tích, tâm trạng hào hứng của hắn thoáng cái liền trầm xuống.
Tuy vậy, thao tác lại không hề dừng lại, lát sau, lửa đã được nhóm xong, thịt bắt đầu nướng, hắn quay người nhìn hai cô gái đang đứng gần đấy, mỉm cười nói:
- Hai vị học tỷ đến đây, chuẩn bị dọn bàn ăn. Thịt nướng ta làm phải ăn nóng mới ngon.
Hắn vừa nói vừa lấy ra ba cái bát, cho thứ gì đó vào bên trong, đó là một loại nước sốt màu nâu sềnh sệch, sau đó đưa cho hai cô gái.
- Thịt nướng chấm nướt sốt sẽ ngon hơn. Ta bắt đầu đây.
Hắn nói xong liền đặt chén nước sốt của mình xuống, lấy miếng thịt trên que nướng đã chín, cổ tay nhẹ đẩy, miếng thịt vừa chín mềm thoáng cái rơi vào bát Quất tử.
Dưới ánh sáng của bếp lửa, gương mặt Quất Tử và Kha Kha đều đỏ bừng, càng xinh đẹp hơn.
Quất Tử luôn luôn chú ý từng động tác của Hoắc Vũ Hạo, cô có thể thấy Hoắc Vũ Hạo làm khá quen tay, rõ ràng không phải lần đầu tiên nướng thịt. Cô cúi đầu, nhìn miếng thịt vàng óng trong chén.
- Còn nóng mau ăn đi, sẽ ngon hơn.
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng nhắc nhở, miếng thịt thứ hai nhanh chóng rơi vào bát của Kha Kha.
Quất Tử vốn thích ăn uống, cô nghe thấy vậy cũng chẳng quan tâm nhiều, cầm xiên lấy miếng thịt, chấm nước sốt, cho vào miệng.
Nước sốt này không quá nồng, mùi vị rất vừa miệng, cộng thêm thịt nướng vừa chín, tươi ngon, sau khi vào miệng nhai hai ba lượt đã hết sạch, mùi vị thơm ngon khiến Quất Tử suýt tý nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
Hai cô gái đều đã ăn xong miếng thịt nướng trong bát của mình, nhưng khác với Quất Tử đang ngẩn người, Kha Kha lại nhảy cẫng lên. Trông như rất là phấn khích vậy.
Mùi vị này… Quất Tử ngỡ ngàng, lòng ngổn ngang suy nghĩ, có một cảm xúc gì đó chợt xuất hiện, khó diễn tả bằng lời. Nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mi, ánh mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn tập trung tinh thần nướng thịt, hắn thậm chí còn dùng cả Tinh Thần Tham Trắc để điều khiển độ lửa một cách chính xác nhất.
Thịt nướng không ngừng thành phẩm rơi vào bát của hai cô gái, bản thân hắn cũng thỉnh thoáng ăn một miếng, mùi vị tuyệt vời, ngay cả hắn cũng thích thú. Đây chủ yếu cùng vì hôm nay may mắn bắt được con cầy hương rất thích hợp làm món nướng, nếu không, dù hắn tự tin vào tay nghề của mình cũng khó mà làm ngon như vậy được.
Con cầy hương nặng chừng mười cân, thịt lấy ra được khoảng bốn, năm cân, thế mà chưa được nửa canh giờ, tất cả đều chui hết vào bụng ba người, món thịt nướng tươi ngon thật khiến cả ba vô cùng thỏa mãn.
- Có muốn ăn thêm gì nữa không?
Hoắc Vũ Hạo nuốt miếng thịt cuối cùng, xoay người hỏi hai cô gái.
Kha Kha vỗ vỗ bụng đã no căng của mình, nói:
- Ngon quá, thật sự rất ngon. Mùi vị tuyệt vời, nhưng thật lòng ta ăn không nổi nữa. Ý, Quất Tử tỷ, mắt đỏ hồng thế kia, tỷ khóc à?
Hoắc Vũ Hạo chuyên tâm nướng thịt và Kha Kha chuyên tâm ăn thịt nướng đến tận lúc này mới phát hiện ra biểu hiện kỳ lạ của Quất Tử. Hai tròng mắt Quất Tử sưng đỏ, cô vô cùng cẩn thận đưa miếng thịt nướng cuối cùng vào miệng, nhẹ nhàng nhai nuốt.
Cô cũng không trả lời Kha Kha, chỉ thì thào như tự nói với chính bản thân mình:
- Đúng là mùi vị này, thật sự là mùi vị này. Mình cứ ngỡ cả đời này cũng không thể được nếm lại mùi vị này nữa.
Kha Kha thấy cô bạn mình có vẻ không được ổn, vội vàng bước đến nắm lấy tay Quất Tử, nhỏ giọng hỏi:
- Quất Tử tỷ, tỷ làm sao thế?
Quất Tử đặt bát xuống, lắc đầu, đưa mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo, lên tiếng dịu dàng có phần nghẹn ngào, nói:
- Cám ơn ngươi, Vũ Hạo. Ngươi đã giúp ta được nếm lại mùi vị của cha ta ngày xưa.
Hoắc Vũ Hạo không ngờ Quất Tử lại nói như thế, nhất thời không biết phản ứng thế nào:
- Cha…?
Quất Tử khẽ gật đầu, ánh mắt cô thoáng chút mơ màng, giống như hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng mình, nhẹ giọng nói:
- Cha ta là một đầu bếp rất giỏi, ta được sinh ra tại một trấn nhỏ ở vùng biên thùy, mẹ ta là người đẹp nhất thị trấn ấy, nhà ta có một quán ăn, buôn bán rất được, được lắm. Cha ta từng nói, niềm vui lớn nhất đời ông chính là được nấu các món ăn ngon cho ta và mẹ. Món ăn ngươi vừa làm giống hệt với mùi vị cha ta nấu ngày xưa, tuy đã gần mười năm ta chưa được nếm lại, nhưng ta tuyệt đối sẽ không nhớ nhầm.
- Mười năm?
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy ánh mắt Quất Tử bỗng nhiên trở nên dịu dàng, ngọt ngào, dường như đang nhớ đến cha mình, ánh mắt đầy quyến luyến ấy làm hắn rung động không thôi. Vì trong ký ức của hắn, chưa từng có sự tồn tại của một người “cha”.
Ánh mắt dịu dàng của Quất Tử bỗng hóa thành đau thương, từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống:
- Chiến tranh, cũng vì chiến tranh đã phá hủy gia đình ta. Cha ta bị trưng binh đến tiền tuyến trong cuộc chiến tranh với đế quốc Nhật Nguyệt, ra đi và không bao giờ trở về nữa. Mẹ ta vì quá đau lòng mà ba năm sau cũng bỏ ta mà đi. Cho nên, ta cũng giống ngươi, từ lâu đã là một cô nhi rồi.
Một cảm giác khó nói nên lời thoáng tràn ngập thể xác và tinh thần Hoắc Vũ Hạo, hóa ra là một cô gái có số phận giống như mình, hắn bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, như cô ấy vậy. Cô ấy mất cha, mất mẹ, cũng giống như hắn, là một cô nhi. Chẳng trách khi cô ấy biết hắn là cô nhi, thái độ liền thay đổi rõ rệt.
Bản thân hắn lúc này cũng không biết nên an ủi Quất Tử thế nào, vì nỗi đau trong lòng hắn cũng theo cảm xúc này mà không ngừng dâng lên. Hắn nhớ đến mẹ hắn ngày xưa ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn từng ngày, nhớ lại người cha mà chính hắn xem như kẻ thù. Nhất thời, lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc.
- Các ngươi làm sao đấy? Đừng có thế nữa. Quá khứ cứ để nó qua đi, càng nghĩ càng thêm đau lòng. Cuộc sống phải nhìn về phía trước, chìm đắm trong đau thương làm gì? Còn nhiều thứ tốt đẹp đang chờ đợi chúng ta kia mà, đúng không?
Kha Kha bỗng đứng dậy, chống nạnh, lớn tiếng nói.
Cô nàng vừa dứt lời, không hiểu vì sao, bầu không khí vốn đầy đau thương thoáng cái liền thay đổi.
Hoắc Vũ Hạo và Quất Tử thoáng ngẩn người, sau đó cùng bật cười.
Kha Kha chẳng hiểu chuyện gì, lại nói:
- Cười gì đấy? Quất Tử tỷ, tỷ không vừa cười vừa khóc như thế không thấy xấu hổ sao?
Quất Tử đứng dậy, kéo tay Kha Kha, nói:
- Trời không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi. Dưỡng sức ngày mai còn vào núi nữa.
Cô nói xong liền kéo Kha Kha đi về phía lều trại.
Cô đi được vài bước, bỗng nhiên ngừng lại rồi quay đầu nói với Hoắc Vũ Hạo:
- Sau này nhiệm vụ nấu cơm giao cho ngươi nha.
Nói xong, cô nở một nụ cười thật tươi, khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn rất nhiều, cảm giác xa lạ ban đầu nay tan biến không còn sót gì nữa.
Cô ấy cười thật đẹp. Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy nụ cười kia, trong đầu không hiểu tại sao lại xuất hiện một bóng hình khác, hắn thì thào: “Quang Nghê Thường, Quang Nghê Thường, Vương Đông…”
Một đêm không lời.
Sáng sớm, khi Quất Tử và Kha Kha thức dậy, Hoắc Vũ Hạo đã nấu xong điểm tâm rồi. Vì mỗi sáng hắn đều phải dậy tu luyện, nên đây cũng là chuyện bình thường. Cả ba đều là Hồn Sư, sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần đã khôi phục về trạng thái tốt nhất.
Hôm nay tinh thần Quất Tử đặc biệt tốt, gương mặt ửng hồng, trông thật đáng yêu.
Hoắc Vũ Hạo làm bữa sáng rất đơn giản, một ít canh, bánh bao và thịt nướng. Nguyên liệu đều do hắn mang theo.
Nhưng dù đơn giản, Quất Tử vẫn cảm nhận được mùi vị thân quen giống hệt như trước. Cô chẳng còn gì để chê trách nữa, tối hôm qua, cô mơ thấy cha mình. Dường như, cha cô còn ôm cô vào lòng, che chở đầy dịu dàng. Thế nên dù không tu luyện, đấy cũng là một buổi tối an lành nhất trong mười năm nay của cô.
Ngay cả Kha Kha cũng cảm nhận được Quất Tử không được bình thường, trong bữa sáng, cô thấy Quất Tử nhìn Hoắc Vũ Hạo ít nhất tám lần, mỗi lần đều nhìn bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, tựa như nhìn người yêu vậy.
Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên cũng nhận ra, nhưng cảm giác của hắn hoàn toàn khác với Kha Kha. Hắn chỉ vừa nghĩ đến việc Quất Tử nhìn mình thành cha cô ấy liền có cảm giác như ngồi trên đống lửa. Xét tuổi tác, Quất Tử ít nhất lớn hơn hắn đến 4 – 5 tuổi.
Ăn sáng xong, cả ba lại lên đường, bọn họ không tiếp tục sử dụng Hồn Đạo Khí phi hành nữa, đến gần nơi ở của Hồn Thú thì tuyệt đối không được bay lượn, đây là việc mà ai cũng biết. Trừ phi muốn trở thành bia cho bọn chúng ngắm, hoặc tuyệt đối tin tưởng vào bản thân, nếu không sẽ chẳng có ai liều mạng như vậy.
Lát sau, rốt cuộc Hoắc Vũ Hạo cũng được thấy kiện Hồn Đạo Khí mà bọn họ phải thử nghiệm.
Thứ đó có hình dạng vô cùng kỳ lạ, trông như một quả cầu có đường kính chừng hai thước, bên trong có ba chỗ ngồi, một trước, hai sau. Quả cầu này là một hình tròn khép kín, xung quanh là thủy tinh tạo thành cửa sổ, có thể nhìn ra bên ngoài.
Phía dưới quả cầu có sáu thanh kim loại tạo thành những cái chân dài. Mỗi cái có ba nhánh, phần đầu rất sắc, có thể dễ dàng cắm sâu vào đất. Trong sáu thanh kim loại này, có hai thanh gồ lên, thanh thứ ba nối với mặt dưới của quả cầu. Trông vô cùng kỳ dị.
- Đây là gì?
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc hỏi. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên hắn thấy một kiện Hồn Đạo Khí có hình dạng như thế này.
Quất Tử nói:
- Hiên lão sư đã đặt cho nó một cái tên, gọi là Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí. Ngươi thấy sáu cái chân của nó không? Khi chúng ta ngồi vào bên trong, chúng ta có thể thông qua trận pháp trung tâm bên trong mà điều khiển nó, quả cầu này được chế tạo từ hợp kim đặc biệt, đồng thời, bên ngoài quả cầu còn được trang bị Hồn Đạo Hộ Tráo. Hiện nay, chúng ta chỉ mới sử dụng Hồn Đạo Hộ Tráo cấp năm thôi, ta và kha Kha đều có thể sử dụng.
- Không chỉ có thế, nó còn có tác dụng che giấu hơi thở. Chỉ cần chúng ta ngồi vào trong thì không cần phải sợ Hồn Thú tra xét ra khí tức của mình được. Nó có thể hoạt động ở mọi địa hình, bên ngoài phủ một lớp cao su, nếu có ngã nhào cũng có thể bảo vệ được an toàn cho chúng ta, cộng thêm việc chống thấm nước, rơi vào nước cũng không có vấn đề gì. Kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí này là kiện Hồn Đạo Khí đầu tiên được trang bị đầy đủ mọi thứ như thế này. Cho nên, nó rất nặng, đồng thời cũng cần lượng Hồn Lực rất lớn để điều khiển. Với tu vi của ta hiện nay, đại khái điều khiển nó chừng nửa canh giờ là phải minh tưởng hồi phục hồn lực. Nhưng nếu ba người chúng ta luân phiên điều khiển thì có thể sẽ lâu hơn.
Hoắc Vũ Hạo thật sự bị dọa giật mình rồi, đây là lần đầu tiên hắn được thấy một thứ như thế này, không ngờ Hồn Đạo Khí cũng có thể chứa được con người. Tuy đây chỉ là một kiện Hồn Đạo Khí dùng để dò xét, nhưng nếu bên ngoài trang bị thêm Hồn Đạo Pháo thì thế nào đây? Chuyện ấy dường như không phải là quá khó.
Quất Tử lại tiếp tục giải thích:
- Vũ Hạo, người chớ xem thường kiện Hồn Đạo Khí này, mà nó thật sự cũng không phải một kiện Hồn Đạo Khí, nên gọi là kết hợp từ nhiều loại Hồn Đạo Khí thì đúng hơn. Để chế tạo được nó, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư phải nghiên cứu suốt ba mươi năm, không ngừng thử phối hợp các loại trận pháp với nhau, và còn phải điều chỉnh rất nhiều lần. Mãi đến hai năm trước mới làm ra được sản phẩm. Mà trước mắt, phương hướng nghiên cứu kế tiếp của Minh Đức Đường là làm sao chuyển nó thành dạng Hồn Đạo Khí dùng để chiến đấu.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
- Tạm thời thiết bị này vẫn chưa được chế tạo hoàn thiện, vì nghiên cứu một kiện Hồn Đạo Khí chuyên dùng chiến đấu sẽ phức tạp hơn rất nhiều, hơn nữa, lượng Hồn Lực tiêu hao lại càng thêm khủng khiếp. Dù là cường giả bậc Phong Hào Đấu La cũng chưa chắc có thể khống chế được quá lâu, cộng thêm uy lực hiện giờ của nó, còn kém xa lực chiến đấu của bản thân cường giả Phong Hào Đấu La. Đây dĩ nhiên không phải là chuyện mà chúng tôi muốn. Chúng tôi hi vọng mình có thể nghiên cứu ra một loại Hồn Đạo Khí mà người thường cũng có thể sử dụng, đồng thời đem nó phổ biến vào cuộc sống sinh hoạt bình thường, đây cũng chính là đầu đề mà Hiên lão sư nghiên cứu bấy lâu nay.
Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi, những lời Quất Tử vừa nói rõ ràng đã mang đến cho hắn một cái nhìn mới về học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Nếu có thể chế tạo ra một người máy mà người thường hay binh lính cũng có thể khống chế, vậy thì một khi đế quốc Nhật Nguyệt phát động chiến tranh, còn ai có thể ngăn cản nữa?
Tuy hắn vẫn chưa thử sử dụng kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí này, nhưng hắn cũng cảm nhận được, nếu nó được nghiên cứu thành công thì sẽ mang đến một ý nghĩa rất lớn, gần như mở ra một thời đại mới cho đại lục Đấu La.
- Đến đây, cho ngươi thử này.
Quất Tử nói xong liền bước đến trước kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, cầm lấy tay vịn, chui vào.
Kha Kha nghe Quất Tử nói thế, lòng thật không biết nói sao, cô thầm kỹ, đây không phải là chuyện bí mật của học viện sao? Thí nghiệm thì thí nghiệm, sao Quất Tử tỷ lại giải thích lai lịch lẫn hướng nghiên cứu của nó cho Hoắc Vũ Hạo? Chẳng lẽ đây là vì ăn cơm hắn nấu mà thay đổi như thế?
Hoắc Vũ Hạo cũng không nói thêm gì, cứ thế bước vào.
Bên trong Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí khá đơn giản, thậm chí có thể xem là sơ sài. Ba ghế ngồi chỉ được làm bằng kim loại đơn giản, không có gì đặc biệt, và được cố định tại chỗ. Trên mỗi ghế ngồi có gắn thêm dây an toàn. Vị trí ngồi của ba người bọn họ chính là ba trong bốn cửa sổ, ngoài ra, còn có một cửa sổ ở phía trên hình cầu nữa.
Quất Tử nhân lúc Kha Kha đang bước lên, quay sang giải thích với Hoắc Vũ Hạo:
- Kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí này được làm ra với mục đích chuyên chở và bảo hộ Hồn Đạo Sư. Khi Hồn Đạo Sư cần chiến đấu, cửa sổ thủy tinh sẽ tách ra, đưa người ra ngoài. Trên ghế ngồi có sẵn dụng cụ khống chế, bên phải ghế ngồi của ngươi có cái nút màu đỏ đấy, ấn vào, ngươi sẽ được đưa ra ngoài.
- Thiết kế này đúng là không tệ.
Hoắc Vũ Hạo tán thưởng.
Lúc này Kha Kha cũng đã trèo lên, ngồi cạnh Hoắc Vũ Hạo, Quất Tử ngồi phía trước khẽ kéo trục điều khiển, nhất thời, cửa sổ phía trước từ từ khép lại. Ba người đã được quả cầu có đường kính hai thước kia bao phủ hoàn toàn.
- Chú ý, ta bắt đầu đây.
Quất Tử vừa dứt lời, trên người cô liền lấp lánh ánh sáng màu vỏ cam, hai vàng, ba tím, năm cái Hồn Hoàn lần lượt xuất hiện. Tay trái cô cầm lấy thanh kim loại to thật to màu đen sậm, không ngừng rót Hồn Lực vào đấy.
Nhất thời, cả kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí bắt đầu hoạt động, tiếng máy chuyển động nhè nhẹ vang lên, quả cầu chầm chậm dâng lên cao. Hoắc Vũ Hạo cũng thả ra Tinh Thần Tham Trắc, hắn có thể cảm nhận được sáu cái chân đang từ từ dựng lên, đỡ lấy cả quả cầu, ba người bên trong có thể thông qua cửa sổ mà nhìn thấy rõ khung cảnh bên ngoài.
- Kha Kha, nắm lấy Hồn Đạo Hộ Tráo.
Quất Tử nói xong liền ấn xuống cái nút bên trái, trước mặt Kha Kha cũng xuất hiện một thanh kim loại, Kha Kha đưa tay nắm lấy, bất cứ lúc nào cũng có thể rót Hồn Lực vào.
- Xuất phát nha. Đi thôi!
Quất Tử hưng phấn kêu lên, tay trái đẩy thanh kim loại về trước, nhất thời, sáu cái chân kim loại thong thả di chuyển về trước, cả kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí cũng bắt đầu rung động.
Theo thông tin từ Tinh Thần Tham Trắc đưa về, Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận được trong kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí này có ít nhất ba mươi cái trận pháp trung tâm, tất cả đều được khởi động bằng Hồn Lực của Quất Tử, thế nên Hồn Lực của cô bắt đầu tiêu hao nhanh thật nhanh. Nhất là khi kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí bắt đầu chuyển động, trong nháy mắt đó, sắc mặt Quất Tử vì tiêu hao quá nhiều Hồn Lực mà có chút tái nhợt.
Tốc độ di chuyển bắt đầu nhanh hơn.
Hoắc Vũ Hạo nhân lúc này không hề do dự bắt đầu sao chép cấu tạo của Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí. Các trận pháp bên trong nó thật sự có quá nhiều, trong phút chốc hắn không thể nhớ được rõ ràng, nhưng ít nhất hắn có thể nhớ kỹ kết cấu của nó, dù sao đây cũng là thành quả mà học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư vất vả nghiên cứu, trải qua muôn ngàn thử thách mới thành công.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Hoắc Vũ Hạo đã có đánh giá được sơ lược về kiện Hồn Đạo Khí này. Có lẽ nếu xét theo thực tế, kiện Hồn Đạo Khí này không có tác dụng quá lớn, vì tuy lực phòng ngự của nó không tệ nhưng Hồn Lực cần dùng quá nhiều, chẳng may bị tấn công, dù tốc độ của nó di chuyển khá nhanh cũng khó mà so được với Hồn Đạo Khí phi hành, sáu cái chân kim loại cũng khó mà giúp nó hoạt động linh hoạt được.
Có thể nói, bản thân kiện Hồn Đạo Khí này có quá nhiều điểm thiếu sót. Nhưng Hoắc Vũ Hạo dám chắc, hệ Hồn Đạo của học viện Sử Lai Khắc tuyệt đối không thể chế tạo ra được kiện Hồn Đạo Khí như thế này, hay nói đúng hơn, cả ba đế quốc Tinh La, Thiên Hồn, Đấu Linh cộng lại cũng không đủ khả năng. Vì kỹ thuật cần để chế tạo được nó là cực cao, trận pháp trung tâm nằm tiếp nối nhau ở những nơi vô cùng bí ẩn, cho dù Tinh Thần Tham Trắc của hắn có khả năng dò xét cực cao cũng không thể thấy rõ hoàn toàn.
Tổng hợp mọi thứ lại, có thể thấy kiện Hồn Đạo Khí này chẳng có tác dụng gì so với lượng hao tổn cần dùng cho nó. Thậm chí hiệu dụng của nó còn không bằng thực lực của Hồn Đạo Sư cấp năm khi phát huy toàn lực.
Ngay cả hắn, nếu muốn cũng có thể phá hủy nó một cách dễ dàng. Nhưng nếu có một ngày, đế quốc Nhật Nguyệt tìm được nguồn năng lượng thay thế thì sao? Nếu nguồn năng lượng ấy có thể sử dụng được cho cả Hồn Đạo Pháo vậy thì cục diện sẽ biến đổi như thế nào? Thật khó tưởng tượng được khi chiến tranh nổ ra, kiện Hồn Đạo Khí trở thành thứ chủ đạo, thì ngay cả binh lính bình thường cũng sẽ hoàn toàn nâng cao tác dụng.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Hoắc Vũ Hạo đã suy nghĩ đến được rất nhiều điều trên mấy khía cạnh, kiện Hồn Đạo Khí này đúng là đã khắc sâu ấn tượng cho hắn.
Hơn nữa, hắn còn mơ hồ nhận ra, dù trên lớp, Hiên Tử Văn không dạy mình những thứ có tác dụng cụ thể, nhưng hắn chịu cho mình, Quất Tử và Kha Kha cùng đi thử nghiệm kiện Hồn Đạo Khí này đã chứng tỏ hắn không quá cảnh giác với mình. Hơn nữa, hắn cũng hiểu sơ sơ ý của Hiên Tử Văn. Nếu hắn có thể áp dụng nghiên cứu từ kiện Hồn Đạo Khí Gia Cát Thần Nỗ thì cũng tương đương với việc Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí sẽ có thêm năng lực công kích. Tuy nó vẫn cần quá trình bổ sung năng lượng khá rườm rà ban đầu, nhưng ít ra nó đã có thể công kích. Đây là một bước tiến quan trọng trong quá trình nghiên cứu rồi.
Định Trang Hồn Đạo Khí tuy cũng có thể bổ sung thêm phần này, nhưng theo hiểu biết của hắn với Định Trang Hồn Đạo Khí, gần như mọi Định Trang Hồn Đạo Khí khi sử dụng đều phải thông qua trận pháp trung tâm, pháp trận tụ năng này tuy có thể tồn trữ một phần Hồn Lực nhưng khi bắn vẫn cần Hồn Lực kích phát, quá trình hoàn toàn khác biệt với Gia Cát Thần Nỗ.
Nói một cách đơn giản, vấn đề mà Hiên Tử Văn quan tâm nhất là dùng bộ máy bên trong của Gia Cát Thần Nỗ áp dụng vào Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, để có thể giảm mức độ Hồn Lực cần dùng đến mức thấp nhất.
Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên không đồng ý giao ra cấu tạo của Gia Cát Thần Nỗ, trình độ nghiên cứu về Hồn Đạo Khí của đế quốc Nhật Nguyệt đã cao đến vậy, nếu lúc này hắn còn giúp đỡ bọn họ, chẳng may họ nghiên cứu ra được cỗ máy hoàn chỉnh rồi đưa vào sử dụng khi chiến tranh nổ ra, vậy thì ba đế quốc còn lại sẽ gặp nạn lớn.
Quất Tử cũng không biết Hoắc Vũ Hạo đã suy nghĩ nhiều thứ trong đầu như thế, với cả lúc này cô đang phải rót Hồn Lực điều khiển kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, căn cứ vào địa hình mà điều chỉnh nó di chuyển.
Ngồi trong quả cầu tròn này tuyệt đối không phải là chuyện thoải mái, vấn đề lớn nhất là quá chòng chành. Tuy bản thân Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí có khả năng giảm xóc nhất định, nhưng trong quá trình di chuyển làm sao có thể lúc nào cũng vững vàng được. Quất Tử ngồi ở ghế đầu vừa mệt nhọc điều khiển vừa chịu đựng cảm giác khó chịu ấy, chốc lát liền dừng lại nghỉ ngơi, mà lúc này kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí đã di chuyển đến trước một nhánh núi của dãy núi Cảnh Dương, chuẩn bị leo lên núi.
Hoắc Vũ Hạo thoáng suy tính một chút, tốc độ di chuyển của kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí này tương đương với bản thân hắn toàn lực chạy băng băng.
- Vũ Hạo, cảm giác thế nào?
Quất Tử quay đầu nhìn Hoắc Vũ Hạo hỏi, sắc mặt cô có phần tái nhợt, cô và Kha Kha đã thay đổi vị trí cho nhau, lúc này đến lượt Kha Kha điều khiển kiện Hồn Đạo Khí.
Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ:
- Cồng kềnh, không linh hoạt. Ta thấy một phần do vật liệu của nó. Nhưng để điều khiển một kiện Hồn Đạo Khí lớn như thế này di chuyển trên đoạn đường này thật đúng có thể so sánh với kiện Hồn Đạo Khí thuần công kích hay thuần phòng ngự, độ phức tạp thật đáng nể. Nếu so cấp bậc, thì độ phức tạp của món đồ chơi này khoảng cấp Tám. Nhưng tác dụng thì quá bình thường.
Quất Tử gật đầu nói:
- Đúng vậy, khuyết điểm quá nhiều. Chúng tôi hiện vẫn không ngừng thay đổi. Theo tốc độ nghiên cứu hiện nay, e là cần thời gian rất lâu mới có thể phát triển thêm nữa. Hiện giờ, bộ phận nghiên cứu đã nghĩ đến việc chuyển hướng sang tập trung vào Định Trang Hồn Đạo Khí. Dù sao, Định Trang Hồn Đạo Khí ngay cả Hồn Đạo Sư cấp thấp cũng có thể sử dụng, mà lực công kích cũng cực kỳ cao. Còn kiện Hồn Đạo Khí như thế này cần kinh phí nghiên cứu quá kinh khủng.
—
M2: Mình đang ôn bài sắp thi, đã nhờ được người làm hộ vài chương, giờ mỗi ngày m cố 1c, thi xong còn nhiêu m xử hết, xem như bom nho nhỏ. Hi vọng mọi người chờ mình. Cám ơn nhiều
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
- Thực tế, mỗi pháp trận trung tâm ở từng bộ phận của nó đều không giống nhau, âu cũng do nó được kết hợp từ thành quả nghiên cứu của nhiều người khác nhau, và vật liệu thử nghiệm cũng khác biệt. Thế nên, nếu muốn chế tạo nó dùng trong chiến tranh, thì với lượng công việc đồ sộ này, không có hơn một ngàn năm e khó mà làm được,
Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh hỏi:
- Quất Tử tỷ, vậy theo ý tỷ thì cái nghiên cứu này chẳng có ý nghĩa gì sao?
Quất Tử ngay lập tức đáp không chút do dự:
- Dĩ nhiên là có ý nghĩa. Nghiên cứu chế tạo Hồn Đạo Ky Khí Nhân (người máy) là một trong những kế hoạch quan trọng đánh dấu sự phát triển vượt bật đồng thời mở ra một thời đại mới cho nhân loại chúng ta. Chẳng qua…
Nói đến đây, cô thoáng nhíu mày, lát sau mới nói tiếp:
- Chẳng qua tạm thời kế hoạch đang vướng phải rắc rối quá lớn, nên quá trình nghiên cứu mới khó khăn như vậy. Nếu các nghiên cứu kết hợp đạt được nhiều thành tựu hơn thì tương lai sẽ thuận lợi hơn nhiều. Vấn đề cần giải quyết hiện nay là tìm nguồn năng lượng thay thế cho Hồn Lực. Nếu vẫn tiếp tục duy trì việc chỉ có Hồn Sư mới có thể sử dụng Hồn Đạo Khí thì rắc rối sẽ mãi còn đó, quá trình nghiên cứu Hồn Đạo Khí không thể nào phát triển thêm nữa.
Hoắc Vũ Hạo không ngờ Quất Tử hiểu rõ mọi chuyện đến vậy, lòng lại thầm kính nể thêm, hắn khẽ gật đầu, nhưng không có ý định bình luận hay nói ra ý kiến của mình.
- Sao không nói gì? Sợ chúng tôi phát triển quá nhanh sẽ tấn công quốc gia ngươi sao?
Quất Tử chỉ nói một câu đã đánh trúng nỗi băn khoăn trong lòng Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo cũng không giấu giếm, khẽ gật đầu:
- Nghiên cứu thành công, khoa học phát triển, chung quy cũng vì chuẩn bị cho chiến tranh. Chẳng may chiến tranh nổ ra thì người khổ nhất cũng chỉ là bách tính bình dân mà thôi.
Quất Tử nhìn hắn thật lâu, nói:
- Về điểm này ta lại càng hiểu rõ hơn ngươi. Thế nên, khoa học kỹ thuật phát triển quá nhanh cũng chưa hẳn là chuyện tốt. Bất kể là ta hay Hiên lão sư, đều không mong muốn xảy ra những chuyện ấy. Ngươi biết không? Thật ra về phương diện nghiên cứu Hồn Đạo Khí, Hiên lão sư có thể xem là nhân tài trẻ tuổi nhất tại Minh Đức Đường, nếu xét thứ bậc, thì có thể đứng đầu cả đế quốc Nhật Nguyệt. Nhưng hắn lúc nào cũng không muốn thể hiện hay bộc lộ tài năng của mình, hắn giấu giếm mọi thứ, tất cả cũng vì không muốn thành quả nghiên cứu của mình bị sử dụng trong chiến tranh, đây là điểm làm ta cảm thấy bội phục ở Hiên lão sư nhất.
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói:
- Ý ngươi là Hiên lão sư không có công bố thành quả nghiên cứu của mình sao?
Quất Tử nói:
- Có thể xem là thế. Khi vừa bước vào đế quốc Nhật Nguyệt, ngươi có cảm thấy tốc độ phát triển Hồn Đạo Khí ở đây hơn hẳn ba đế quốc lớn còn lại hay không?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu.
Quất Tử nói:
- Nhưng trên thực tế, hiện nay sự phát triển của Hồn Đạo Khí tại đế quốc chúng tôi đã đến mức tối đa, gần như mọi phương diện đều gặp chướng ngại. Trong khoảng mười năm gần đầy, gần như không có tiến bộ thêm nữa. Nếu không đế quốc Nhật Nguyệt cũng sẽ mãi mà chưa từng xuất hiện Hồn Đạo Sư cấp mười. Hơn nữa, một phần vì ý kiến của giai tầng thống trị hiện giờ là hoàng thất vẫn chưa thống nhất với nhau, nghiên cứu cứ thế mà mãi ngừng trệ.
- Năm đó, sau khi đế quốc Nhật Nguyệt bị ba đế quốc bên phía đại lục Đấu La hợp lực đánh bại, cái tên đại lục Nhật Nguyệt theo đó mà biến mất, đế quốc đã từng dốc toàn lực đẩy nhanh tiến độ phát triển của Hồn Đạo Khí, chỉ trong vòng một ngàn năm ngắn ngủi, trình độ khoa học kỹ thuật của đế quốc Nhật Nguyệt đã hơn hẳn ba đế quốc còn lại. Nhưng phải công nhận, sự tồn tại của Hồn Sư quá mức nguy hiểm, bên đế quốc chúng tôi vẫn còn e ngại nên mới không rục rịch làm bừa.
- Có thể nói, theo sự tiến bộ của Hồn Đạo Khí thì trình độ của quốc gia cũng tăng lên. Hoàng Thất dần dần cho rằng vấn đề bảo vệ đất nước không còn đáng lo nữa, thậm chí còn có thực lực tranh đấu trên đại lục. Thế nên, chính sách của hoàng thất bắt đầu thay đổi, làn gió hưởng thụ hoang lạc dần lan rộng khắp nơi. Hai tầng lớp giàu nghèo ngày càng xa cách, mâu thuẫn giữa quý tộc và dân thường không ngừng dâng cao, nhất là vài thập niên gần đây, thậm chí có nơi còn xuất hiện bạo động. Ngươi có biết, khi đó, lựa chọn chính xác nhất của tầng lớp thống trị là gì không?
Nếu là hai năm trước, có lẽ Hoắc Vũ Hạo không thể trả lời được câu hỏi này của Quất Tử, nhưng sau hai năm huấn luyện dưới kế hoạch Cực Hạn Đan Binh, kiến thức của hắn được bổ sung thêm rất nhiều, nhất là mảng chính trị và lịch sử đại lục.
- Phát động chiến tranh để xoa dịu mâu thuẫn trong nước. Bắt đầu quá trình xâm lược để giải quyết những mâu thuẫn đã phát sinh. Chiến tranh, chiếm được càng nhiều thì sẽ càng xuất hiện nhiều quý tộc. Dân thường cũng có thể nhờ vào chiến công mà trở thành quý tộc. Mâu thuẫn trong xã hội thông qua đó mà giảm dần, ít nhất sẽ không còn bùng phát với quy mô lớn nữa.
Kha Kha ngồi cạnh nghe không hiểu mô tê gì, nhưng Quất Tử nhìn Hoắc Vũ Hạo trả lời một cách bình thản như vậy, lưng cô lại ướt đẫm mồ hôi lạnh:
- Ngươi càng lúc càng giống gián điệp. Nhưng xét ra vẫn chưa đủ tư cách.
Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo khẽ ngưng lại nhưng tích tắc sau liền khôi phục bình thường, bình thản nói:
- Ta vốn là trao đổi sinh từ học viện Sử Lai Khắc, nên có lẽ không được hoan nghênh đúng không? Gián điệp hay không gián điệp ta cũng chẳng quan tâm lắm, bản thân ta không phải là người phục vụ cho quốc gia nào. Nhưng nếu có thể, ta vẫn cố gắng không để chiến tranh nổ ra.
Quất Tử mỉm cười nói:
- Vũ Hạo, ngươi có biết mục tiêu của cả đời ta là gì không?
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu.
Hai mắt Quất Tử híp lại, cô ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ bên ngoài, thì thào:
- Ta ghét chiến tranh, ta căm thù chiến tranh. Nhưng ta muốn báo thù cho cha ta. San bằng Tinh La là mục tiêu sinh tồn của ta.
Cô nói đến đây, ánh mắt vốn dịu dàng thoáng trở nên lạnh lùng băng giá, cô giống như vừa đeo lên một chiếc mắt kính, che giấu đi con ngươi thật của cô.
Hoắc Vũ Hạo chấn động, trong ấn tượng của hắn, Quất Tử vốn là người theo chủ nghĩa hòa bình, hắn không ngờ Quất Tử lại có thể thốt lên câu nói như vậy.
Quất Tử quay đầu nhìn hắn mỉm cười:
- Nghe câu trả lời của ta cảm thấy không thoải mái đúng không? Ta biết ngươi là người đế quốc Tinh La. Ta không mong sau này chúng ta sẽ tái ngộ tại chiến trường. Kha Kha, chúng ta đi thôi.
Sau câu nói của Quất Tử, kiện Toàn Địa Hình Tam Trắc Hồn Đạo Khí lại một cần nữa chuyển động, Quất Tử nhắm hai mắt lại trông như đã bắt đầu minh tưởng.
Hoắc Vũ Hạo ngồi cạnh im lặng nhìn cô, tâm trạng có chút nặng nề. Quất Tử mang đến cho hắn một cảm giác cô ta không phải là người đơn giản. tuy hiện nay cô chỉ là một Hồn Đạo Sư cấp năm, nhưng theo những gì cô ấy nói, Hoắc Vũ Hạo chợt nhận ra cô ta tuyệt đối không phải là một Hồn Đạo Sư chỉ đắm chìm vào nghiên cứu. Trong lòng cô rốt cuộc đang che giấu những gì?
Giết cô ta?
Bỗng nhiên, trong lòng Hoắc Vũ Hạo xuất hiện một cảm giác nguy hiểm, sát khí vô thức nổi dậy. Không hiểu tại sao hắn lại có suy nghĩ trong tương lai không xa, cô gái xinh đẹp này rất có thể sẽ là một kẻ thù mang đến cho mình uy hiếp rất lớn. Tuy cô ta che giấu tâm tư rất giỏi nhưng ban nãy, một chút sơ hở đã đủ làm hắn rung động không thôi. Khả năng che giấu của cô ta còn giỏi hơn cả hắn nữa.
Nhưng mà, hắn có thể ra tay không?
Không thể.
Hắn không sao quên được ánh mắt đầy cảm xúc khi Quất Tử gọi tiếng cha vào tối hôm qua. Cảm giác đồng cảm với nỗi đau mất người thân đã khiến hắn không thể nào ra tay được.
- Ngươi đã nghĩ như vậy, tại sao còn nói cho ta biết nhiều đến thế?
Hoắc Vũ Hạo rốt cuộc không kiềm được phải lên tiếng hỏi.
Một tầng ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện ngăn cách Kha Kha đang ngồi phía trước, đây là tác dụng từ Hồn Đạo Khí cách âm, rõ ràng là không muốn Kha Kha nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người ngồi phía sau, Quất Tử xoay đầu cười nói:
- Vì ngươi còn quá non nớt, chưa đủ tư cách là đối thủ của ta. Nếu có ngày ta thật sự phải chết trên chiến trường, ta hi vọng mình có thể chết trong tay ngươi. Được cảm nhận hương vị cái chết giống cha ta ngày xưa, nghe cũng có vẻ không tệ.
Tâm trạng của Hoắc Vũ Hạo lại chấn động, hắn nhìn thấy trong đáy mắt của Quất Tử là hình ảnh của mình ngày xưa, đây là hắn thuở vừa rời khỏi phủ Công Tước, chẳng qua do cô che giấu quá tốt nên trước nay hắn chưa từng phát hiện. Tất cả cũng vì bữa cơm hôm qua mới gợi ra được bí mật mà cô chôn giấu tận sâu trong đáy lòng.
- Ngươi dựa vào gì mà đòi tham gia chiến tranh?
Hoắc Vũ Hạo trầm giọng hỏi. Quất Tử tuy là Hồn Đạo Sư cấp năm, Hồn Lực còn đến bậc Hồn Vương nhưng Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không hề e ngại thực lực của cô.
Quất Tử mỉm cười nói:
- Ngươi đoán thử xem? Ta chỉ có thể nói, vũ lực chưa chắc có thể quyết định tất cả.
Cô hiển nhiên đã suy nghĩ kỹ càng, nhưng làm sao nói hết cho Hoắc Vũ Hạo biết được.
- Hôm nay những lời ta nói với ngươi chỉ do nhất thời bộc phát mà thôi. Thật lòng ta không lưu luyến mấy cuộc sống tại thế giới này, vì căn bản, trên đời này không còn gì đáng để ta lưu luyến. Nhưng ta phải sống, để báo thù cho cha và mẹ. Ta hoàn toàn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của mẹ ta khi nghe tin cha ta tử trận. Trong giây phút ấy, cả thế giới dường như đều sụp đổ. Thôi được rồi, ta biết ngươi không tin ta có thể làm được, ngươi cứ coi như mình vừa nghe ta kể chuyện cũ ngày xưa đi.
Nói xong, Quất Tử liền thu hồi kiện Hồn Đạo Khí cách âm.
Thật sự chỉ là chuyện cũ ngày xưa sao? Hoắc Vũ Hạo không thể xác định được, nhưng Vận Mệnh Nhãn trên trán hắn lại khẽ chấn động, rất khẽ, dường như nó muốn nói cho hắn biết cái gì đó, có điều, khi hắn cẩn thận cảm nhận thì lại không phát hiện được bất cứ gì.
Kha Kha ở phía trước hoàn toàn không nhận ra hai người sau lưng vừa trò chuyện với nhau, cô đang bận dốc toàn lực chăm chú vận chuyển Hồn Lực. Lúc này kiện Hồn Đạo Khí đã đi đến một nhánh của dãy núi Cảnh Dương, lúc này, tác dụng của mấy cái chân bắt đầu phát huy. Quá trình di chuyển vẫn chòng chành như trước, nhưng tốc độ không hề giảm bớt, quả cầu kim loại dưới sự điều khiển của Kha Kha không ngừng tiến về phía trước, lát sau, bọn họ đã đến được một sườn núi nhỏ.
Quất Tử cũng không tiếp tục trò chuyện với Hoắc Vũ Hạo nữa, cô lấy giấy bút ra, vừa quan sát vừa cẩn thận ghi chép lại, hiển nhiên đây là bản báo cáo quá trình thử nghiệm kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí.
- Kha Kha, nếu cậu mệt cứ nói một tiếng.
Quất Tử nhắc nhở.
- Ừ.
Kha Kha đáp, gương mặt cô đã có chút tái nhợt, Hồn Lực cuồn cuồn di chuyển, điên cuồng chui vào trong kiện Hồn Đạo Khí khổng lồ này.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo luôn được sử dụng, hắn đồng thời cảm nhận động tĩnh bên ngoài và quan sát hai cô gái trước mặt. Hắn dần dần nhận ra, hai cô gái này có lẽ đã nhờ vào dược vật và một vài phương pháp đặc biệt để tăng cường Hồn Lực đến bậc Hồn Vương, cũng vì như thế nên Hồn Lực của hai cô thiếu đi độ bền, quá trình vận chuyển cũng không được trôi chảy, thậm chí còn kém cả một người chỉ mới cấp 40 như hắn. Dạng tình huống này căn bản sẽ không xảy ra với học viên của học viện Sử Lai Khắc.
Đây là tác dụng phụ đầu tiên của việc thăng cấp quá nhanh. Hồn Lực tăng nhưng căn cơ không đủ, đừng nói chi đến chuyện thông qua quá trình thăng cấp của Hồn Lực mà cảm nhận được sự thay đổi, bất kể là lượng Hồn Lực hay khả năng khống chế đều không thể bì được với một cường giả Hồn Vương tự mình tu luyện. Với điều kiện này của hai cô, đừng nói là cánh cửa của bậc Siêu Cấp Đấu La – Hồn Đạo Sư cấp mười, mà ngay cả việc đột phá bậc Hồn Thánh hay Phong Hào Đấu La sẽ càng thêm khó khăn. Chẳng biết phải mất bao nhiêu thời gian để tích lũy lại những thứ còn thiếu mới thành công được, đây quả là làm nhiều mà được ít.
Trong tương lai không xa, Hồn Sư sẽ thật sự bị Hồn Đạo Sư thay thế hoàn toàn sao? Hoắc Vũ Hạo không tập trung suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này, vì dù tình huống này có xảy ra trong một tương lai gần thì chắc chắn cũng sẽ không ở trong thời đại của hắn.
Cả ba tiếp tục bay qua một ngọn núi, rốt cuộc Kha Kha cũng kiệt sức, nhường lại vị trí chủ khống. Quất Tử không có ý định thay thế mà ý bảo Hoắc Vũ Hạo bước lên.
Dĩ nhiên Hoắc Vũ Hạo sẽ không từ chối, hắn chủ động ngồi xuống vị trí khống chế chính, đồng thời lắng nghe Quất Tử giảng giải phương pháp khống chế kiện Hồn Đạo Khí này.
Cảm giác ngồi ở vị trí chủ khống thật khác biệt, tuy cửa sổ ở ghế ngồi này cũng không lớn, nhưng nhờ một loại trang bị đặc biệt mà hắn có thể quan sát toàn cảnh 180 độ.
Phía trên bàn điều khiển có bốn thanh kim loại, trừ thanh nằm bên ngoài dùng để truyền Hồn Lực vào, ba thanh còn lại theo thức tự là điều khiển di chuyển về trước, sau và bật nhảy. Thanh điều khiển dùng để truyền Hồn Lực vào còn có thêm tác dụng thay đổi phương hướng. Trông thật đơn giản.
Nhưng đến khi Hoắc Vũ Hạo bắt đầu điều khiển thì phát hiện một vài vấn đề rắc rối, đó là tính phối hợp. Muốn điều khiển kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí này thật tốt thì việc đầu tiên phải hiểu quy luật di chuyển của sáu cái chân kia, như thế mới có thể giữ vững tốc độ di chuyển hay thay đổi phương hướng khi cần thiết.
Nếu là người bình thường, e là cần một lúc mới có thể thích ứng được, nhưng Hoắc Vũ Hạo nhờ ưu thế từ Tinh Thần Tham Trắc, chừng mười phút, sau khi Hồn Lực của hắn tiêu hao khoảng một phần ba, hắn đã có thể điều khiển thuần thục kiện Hồn Đạo Khí vô cùng đặc biệt này.
Hoắc Vũ Hạo đẩy trục điều khiển và truyền Hồn Lực vào đúng thời điểm, hưng phấn nói:
- Lên đường đây. Ngồi vững nha.
Kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí dưới sự điều khiển của hắn bắt đầu cất bước, ban đầu tốc độ hơi chậm một chút, đồng thời lượng Hồn Lực cần sử dụng cũng càng lớn hơn.
Ngay lúc này, ưu thế về mặt Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo bắt đầu xuất hiện, đừng xem hắn hiện giờ chỉ mới cấp 40, nhưng với nền tảng vững vàng, cộng thêm tốc độ tăng trưởng chậm chạp dưới sự ảnh hưởng của Cực Hạn Chi Băng trong khoảng cấp 30 đến 40, lượng Hồn Lực mà hắn tích lũy được nhiều hơn Hồn Sư đồng cấp bình thường rất nhiều. Gần như chỉ trong thời gian một hơi thở, Hồn Lực của hắn đã khôi phục được vài phần, thêm vào sự vận chuyển và tác dụng sinh sôi không ngừng từ Huyền Thiên Công, hai cô gái kia không thể nào so sánh được.
Quất Tử từ nãy giờ vẫn luôn quan sát Hoắc Vũ Hạo, gương mặt tươi cười của cô dần lộ vẻ kinh ngạc, Kha Kha cũng thế, thậm chí phản ứng của cô còn lớn hơn Quất Tử nữa.
Khi vừa bắt đầu điều khiển Toàn Địa hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, thao tác của Hoắc Vũ Hạo có chút cứng nhắc, nhưng chừng mười lăm phút sau, Hoắc Vũ Hạo đã dần dần điều khiển nó tăng tốc độ di chuyển.
Lúc này, nếu nhìn từ bên ngoài, quả cầu kim loại to thật to này mang đến một cảm giác thật ngang ngạnh, đấu đá lung tung, tốc độ càng lúc càng nhanh, vừa bước về trước vừa thay đổi phương hướng theo tình huống, nếu gặp chướng ngại cũng có thể nhảy lên, vượt qua.
Kiện Hồn Đạo Khí này có thể nhảy cao đến 12m, tuy nhiên, muốn đạt được độ cao này hoàn toàn nhờ vào khả năng sử dụng trục điều khiển. Mà Hoắc Vũ Hạo hoàn thành việc này cực kỳ tốt, chẳng những nó có thể nhảy đến độ cao thích hợp mà còn không hề lãng phí chút lực đẩy nào.
Càng khống chế lâu, Hoắc Vũ Hạo càng điều khiển thuần thục, cả kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí như được thổi hồn sống dậy, không những điều chỉnh phương hướng, không ngừng xông về phía trước, tốc độ cực nhanh, quả thực giống như giẫm trên đất bằng xông thẳng về trước.
Kha Kha lẩm bẩm:
- Có thật đây là lần đầu tiên hắn điều khiển kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí này không?
Quất Tử khẽ gật đầu nói:
- Chắc chắn là lần đầu rồi.
- Không thể nào…
Kha Kha vẫn chưa thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt.
Quất Tử mỉm cười nói:
- Đôi khi cậu không thể không tin trên đời này không có thiên tài, chẳng phải hắn là ví dụ rõ rệt nhất sao?
Kha Kha không nói nên lời, lắc đầu:
- Ta không tin, cho dù hắn là thiên tài thì ban đầu cũng phải lóng ngóng một chút, Quất Tử, chẳng lẽ ngươi tin hắn giỏi như vậy sao?
Quất Tử gật đầu:
- Nếu ta đoán không sai, hắn có thể làm được cũng nhờ vào Vũ Hồn hệ Tinh Thần của hắn, cậu nghĩ xem, nếu hắn có thể dò xét được địa hình, đồng thời biết được vị trí chính xác của Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, vậy thì việc điều khiển chẳng phải càng dễ dàng hơn sao? Hắn chỉ cần thử một lát là thích ứng được ngay, điều khiển giỏi hơn chúng ta là chuyện đương nhiên rồi.
Kha Kha nói:
- Nhưng mà như thế không phải cần suy tính nhiều lắm sao?
Quất Tử liếc mắt nói:
- Chẳng nhẽ cậu cho rằng hắn là ngươi kém suy tính sao? Bây giờ mình đã hiểu tại sao học viện luôn cố gắng tìm kiếm Hồn Sư hệ Tinh Thần, xét về mặt khống chế, Hồn Sư hệ Tinh Thần rõ ràng chiếm ưu thế nhiều hơn những Hồn Sư khác. Chẳng trách Hiên lão sư lại coi trọng hắn như thế.
Cuộc trò chuyện của hai cô gái lọt vào tai Hoắc Vũ Hạo không sót một chữ nào, nhưng lúc này hắn đã hoàn toàn đắm chìm vào trạng thái điều khiển Hồn Đạo Khí. Hồn Lực của hắn vẫn liên tục tiêu hao nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được, hắn không nhất thiết phải liên tục vận chuyển Hồn Lực để duy trì sự di chuyển của nó.
Bên trong kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí có sáu pháp trận hội tụ năng lượng, đầu tiên hắn rót Hồn Lực ngưng tụ tại pháp trận này, sau đó từ đấy chuyển hóa và vận chuyển đến các pháp trận khác. Nếu quá trình này diễn ra liên tục, hiển nhiên sẽ lãng phí mất một chút Hồn Lực trong quá trình vận chuyển.
Mà hắn nhờ Tinh Thần Tham Trắc, nên có thể dễ dàng loại trừ điểm này. Lượng Hồn Lực ấy gom góp lại thì tiết kiệm được không ít. Hơn nữa khả năng khôi phục Hồn Lực của hắn hơn hẳn Hồn Sư bình thường. Cho nên, hắn điều khiển liên tục ba mươi phút vẫn thoải mái như trước.
Hoắc Vũ Hạo đang mải mê cảm nhận sự kì diệu từ kiện Hồn Đạo Khí, thì bỗng nhiên tinh thần của hắn báo về một kết quả dọa hắn giật nảy người, kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí lập tức dừng lại, sáu cái chân theo đó làm động tác ngồi xuống, Hoắc Vũ Hạo tập trung Tinh Thần Tham Trắc về một hướng duy nhất.
Một con Hồn Thú thuộc họ sói cao chừng hai thước “vèo” một cái nhảy ra, nó nhìn về phía Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí với ánh mắt chăm chú đầy vẻ cảnh giác, miệng không ngừng gầm gừ, dường như đang muốn thị uy.
Lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo trông thấy Hồn Thú thuộc họ sói có hình dạng như thế này, cả người nó lấp lánh ánh bạc, bộ lông rực rỡ như kim loại, phản xạ ra ánh sáng rực rỡ của ánh mắt trời đang rọi xuống từ trên cao.
Từ vẻ bề ngoài, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không nhìn ra được tu vi của nó.
- Ngân Lang, Hồn Thú hiếm thấy. Xem bề ngoài của nó, tu vi hẳn là khoảng ba ngàn năm, Vũ Hạo, cẩn thận chút.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, hỏi:
- Hồn Thú Ngân Lang? Sao ta không có ấn tượng gì về nó?
Quất Tử nói:
- Ngân Lang là loài Hồn Thú đặc biệt chỉ có ở đế quốc Nhật Nguyệt chúng tôi, nó có thể xem có thuộc tính kim, nhưng không phải dạng bình thường. Có thể nói khá khó xử lý. Bình thường nó ăn kim loại bạc mà phát triển, nó cũng giống như Hồn Sư chúng ta khi tu luyện gặp phải bình cảnh, cần Hồn Hoàn để đột phá vậy. Loài Ngân Lang khi gặp chướng ngại cần phải ăn một lượng lớn kim loại bạc mới có thể đột phá. Nghe nói trước đây từng xuất hiện một con Ngân Lang Vương, tu vi vạn năm, một mình nó đấu với hai cường giả bậc Hồn Đấu La, thế mà cuối cùng có thể mang vết thương chạy thoát. Còn Ngân Lang Hoàng với tu vi mười vạn năm thì trước nay chưa từng thấy xuất hiện. Loài Ngân Lang này kể cả da hay xương đều là nguyên liệu tuyệt hảo để chế tạo Hồn Đạo Khí, thịt của nó cũng rất ngon, Hồn Sư ăn vào thể chất sẽ được cải thiện không tí.
Kha Kha nôn nóng muốn thử:
- Để mình, để mình, mình có cách xử lý nó.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Để ta.
Trong lúc ba người họ trò chuyện, con Ngân Lang kia đã phát động tấn công. Hiển nhiên nó cực kỳ khó chịu với quả cầu kim loại loạng choạng trước mặt, ánh sáng màu bạc trên người nó bỗng nhiên thay đổi, hóa thành một quả cầu lửa có đường kính chừng một thước, bắn mạnh về trước.
Hoắc Vũ Hạo giật mình hoảng sợ, vội vàng điều khiển Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí nhảy cao lên, miễn cưỡng tránh đòn công kích ấy, sáu cái chân thoáng cái bị rụng mất hai, sự thăng bằng của kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí lập tức xuất hiện vấn đề, Hoắc Vũ Hạo ngay lập tức khống chế, điều chỉnh mới có thể giữ nó đững vững.
Quả cầu thứ hai của con Ngân Lang lại một lần nữa bay về phía bọn họ, Hoắc Vũ Hạo không thể ngờ, sau quả cầu lửa, quả cầu thứ hai này lại là sự kết hợp từ mười lưỡi đao gió. Mười lưỡi đao vây lấy kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, điên cuồng chém xuống.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.