Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 87: Hương vị của món ăn mẹ nấu
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Chương 87: Hương vị của món ăn mẹ nấu
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
Hôm sau Trương Tuyền đọc được tin tức trên báo liền sợ ngây người. Chuyện này nàng là người biết rõ nhất. Hôm qua, năm người kia theo dõi Lâm Vân, nhưng hôm nay lại có tin tức năm người kia bị giết.
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
Trương Tuyền chỉ cảm thấy toàn thân phát run. Hung thủ chính là Lâm Vân sao? Hắn lợi hại như vậy sao? Hay là có ai khác làm? Hiện tại Lâm Vân thế nào rồi? Nếu như thực sự là Lâm Vân làm? Đột nhiên Trương Tuyền không dám suy đoán Lâm Vân là ai. Chẳng lẽ người vợ của hắn Hàn Vũ Tích, biết rõ Lâm Vân lợi hại như vậy?
Năm người này đâm hỏng xe của mình, hóa ra là người của Lý gia. Xe của mình còn đang sửa chửa, không biết Lý gia có thể tra ra mình không? Nếu như bọn họ tra ra mình, mình có nên khai ra Lâm Vân hay không?
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
Trương Tuyền không còn tâm tư để làm việc khác, cũng không còn tâm tư để đi làm. Cả ngày hôm đó, nàng đều ở nhà miên man suy nghĩ.
Ngày hôm sau, nàng dứt khoát xin nghỉ một tuần, đi ra ngoài du lịch giải sầu.
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
…
Theo như lời của Cam Dao, tình hình của công ty vẫn bình thường. Trên cơ bản, chuyện của công ty đều do Cam Dao phụ trách. Cam Dao phải phụ trách khá nhiều việc vụn vặt, cho nên rất vất vả.
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
Chấp nhận cho Cam Dao làm chủ mọi việc của công ty, Lâm Vân lần nữa đầu nhập vào tu luyện. Hắn chuẩn bị tu luyện một tuần rồi mới trở lại nhà xưởng, tiếp tục chế tạo máy móc.
Đã được sự đồng ý của Lâm quản lý, Cam Dao cũng không cần phải kiêng kỵ gì, dứt khoát tuyển mộ ba người. Hai người chuyên môn phụ trách tài chính mua bán của công ty, một người thì giúp mình xử lý các công việc vụn vặt. Có người hỗ trợ, chuyện của công ty đã được Cam Dao xử lý đâu ra đó.
Mặc dù rất không hài lòng với việc Lâm Vân tiêu tiền của công ty, nhưng bởi vì số tiền này là Lâm Vân xin được, nên cũng kệ hắn. Huống hồ, nhìn phong cách làm việc của vị Lâm quản lý này, có vẻ như không phải là người ham quyền lực. Cho nên cần gì phải vì mấy nghìn nguyên mà khiến hắn không vui, khiến cho kế hoạch của công ty mắc cạn? Nếu như vậy, mình cũng sẽ bị mất công tác.
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
Mỗi ngày Lâm Vân chỉ có tu luyện và tu luyện. Thậm chí việc nấu cơm đều giao cho Cam Dao về nấu. Bởi vì thấy Lâm Vân bị thương, nên Cam Dao không so đó với hắn. Nhưng nàng không chịu được ánh mắt mập mờ của bác gái chủ nhà. Thậm chí có mấy lần, nàng hận không thể giải thích với bác ấy mọi chuyên. Nhưng nghĩ lại, lại thôi. Những chuyện như vậy, nói ra cũng không ai tin.
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
Bác gái chủ nhà thì không thể không tán thưởng vận khí của Lâm Vân. Rõ ràng câu được một cô gái hiền lành, chịu khó như Cam Dao. Mỗi ngày chỉ việc ở trong nhà, không đi ra ngoài, muốn ăn cơm, thì có Cam Dao trở về nấu. Nếu không phải vì Lâm Vân trả tiền nhà rất sòng phẳng, không chừng bác gái đã có ấn tượng xấu với hắn.
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
Cam Dao dần dần cũng quen với sinh hoạt như vậy. Mỗi ngày trở về, đều mua một ít thức ăn, sau đó làm cơm tối, gọi Lâm Vân đi ra ăn cơm.
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
Lâm Vân đi ra ăn cơm, hai người ngồi một bàn vừa ăn cơm, vừa thuận miệng nói chuyện về công ty. Ăn xong, Lâm Vân lại đi vào phòng tu luyện. Tuy kỳ quái vì sao vị Lâm quản lý này suốt ngày ở trong phòng, nhưng nàng cũng không thích điều tra tư ẩn của người khác. Vài ngày đầu còn không thoải mái, nhưng về sau cũng quen dần.
Tuy Lâm Vân không cần nấu cơm, nhưng kỳ quái chính là, mỗi lần Cam Dao mua thức ăn về, đều là rau dưa, củ cải, rất ít mua thịt. Cho nên mỗi bữa ăn chỉ có ít đồ ăn mặn. Lâm Vân hỏi Cam Dao, thì nàng ấy nói mình không thích ăn thịt. Lâm Vân nghĩ thầm, có lẽ con gái thích ăn ít thịt, để bảo dưỡng thể hình, nên chẳng muốn hỏi thêm.
Chẳng mấy chốc đã qua năm ngày, vết thương của Lâm Vân đã hoàn toàn khỏi hẳn. Hơn nữa, quá trình hình thành Tinh Hồn tuy chậm, nhưng vẫn đủ để cho Lâm Vân hài lòng.Tuy nhiên, lúc khôi phục lại lực lượng Tinh Vân lại nhớ tới lần trước bị thương, vì sao không thể khôi phục như cũ.
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
Lâm Vân bắt đầu hoài nghi, không phải là mình tu luyện có vấn đề, mà là do linh khí ở đây không đủ.
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
Một tuần lễ ăn cơm chùa do Cam Dao nấu, trong lòng hắn vẫn có chút băn khoăn. Hơn nữa, bác gái chủ nhà còn nhìn mình với ánh mắt là lạ, Lâm Vân quyết định trước khi đi tới xưởng của lão Hàn, phải làm một bữa cơm cho Cam Dao. Coi như bày tỏ lòng cảm ơn Cam Dao đã vất vả nấu cơm cho mình.
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
Hôm nay bác gái chủ nhà mới thấy Lâm Vân đi ra ngoài mua rất nhiều thức ăn về. Trong lòng tự nhủ, anh chàng Tiểu Lâm này còn có lương tâm. Nhưng không biết hắn có thể nấu cơm hay không.
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
Hôm nay Cam Dao vẫn như cũ mua một ít thức ăn trở về phòng trọ. Vừa mở cửa thì thấy Lâm Vân ngồi ở bàn ăn, trên mặt bàn đã có bốn món ăn và một bát canh. Thoạt nhìn rất tinh sảo, khiến nàng có chút sững sờ.
- Cam mỹ nữ đã trở lại, vất vả rồi, mau tới ăn cơm. Hôm nay anh cố ý làm mấy món này, để cảm ơn em đã chiếu cố anh gần đây.
Lâm Vân thấy Cam Dao mở cửa đi vào, liền đứng lên vừa cười vừa nói.
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
- Những món này, là do anh làm?
Cam Dao nhìn mấy món thức ăn còn tinh sảo hơn cả mình làm, vẻ mặt kinh ngạc hỏi. Nói thật, nàng hông tin Lâm Vân có thể làm ra được những món ăn tinh mỹ như vậy.
- Đúng vậy, cả tuần nay em đều nấu cơm cho anh ăn, hôm nay anh cố ý làm một bữa cơm cảm ơn em. Xin mời.
Lâm Vân nói xong, kéo một cái ghế để cho Cam Dao ngồi.
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
Cam Dao nhìn bộ dáng ân cần của Lâm Vân, mới biết hắn không quên mỗi ngày mình vất vả nấu cơm cho hắn. Trong lòng có chút an ủi, tranh thủ đi rửa mặt, rồi mới ngồi vào bàn ăn.
Nhìn vài món ăn tinh sảo trước mặt, Cam Dao liền ngón trỏ đại động. Gắp mấy sợi rau xào, để vào miệng. Thật là ngon a! Nhịn không được gắp thêm vài đũa, quả thật là rất ngon!
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
Kinh ngạc nhìn thức ăn trên bàn, nàng bỗng nhớ tới những món mà mẹ nàng nấu, hương vị lại có chút giống hệt. Chính là, bao nhiêu năm rồi nàng không có ăn thức ăn do mẹ nấu? Bao nhiêu năm rồi, không có ai nấu ăn cho mình ăn?
Một năm, hai năm, ba năm... Rõ ràng đã năm năm. Mình rời nhà từ năm 18 tuổi, năm năm trôi qua, không kể những thức ăn ăn ở công ty, hay là tùy tiện ăn ở bên ngoài, đây là lần đầu có người nấu cho mình một bữa cơm như vậy. Mà nàng cũng rất ít khi nấu cơm ở nhà. Chỉ vì một tuần này, Lâm Vân dưỡng thương, nàng mới trở về nấu cho hắn ăn.
Năm năm trước, mình học đại học năm thứ nhất, phụ thân bị tai nạn trong khi làm việc, cả người tê liệt. Số tiền mà công trường bồi thường còn không đủ cho phụ thân chữa bệnh. Mẫu thân chỉ còn cách nghỉ việc ở nhà máy may, trở về chiếu cố phụ thân. Cam Dao cũng tạm thời nghỉ học, đi ra ngoài làm việc, kiếm tiền cho phụ thân chữa bệnh. Ba năm trước đây, phụ thân qua đời, để lại ba mẹ con nàng.
Tuy mẫu thân không nói cho mình biết, nhưng nàng nghe được các hàng xóm thảo luận, mới biết được phụ thân chết là do tự sát. Phụ thân tự sát vì không muốn liên lụy tới mẹ con các nàng mà thôi. Sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân cũng ốm đau, nằm trên giường không dậy nổi.
Cam Dao đành phải để em gái mình ở lại chiếu cố mẫu thân, còn mình thì ở thành phố lớn, liều mạng kiếm tiền. Nhưng cho dù như vậy, tiền nợ càng ngày càng nhiều. Nếu không phải mình đã dặn dò qua em gái trông nom cẩn thận, không chừng mẹ của mình cũng đã theo gót phụ thân.
Lần nữa ăn vào món rau xào ngon như vậy, ngon như mẹ mình nấu vậy. Cam Dao lại gắp thêm rau xào, nhẹ nhàng bỏ vào miệng, nhai nuốt. Hương vị xa xôi từ thức ăn của mẹ nấu, rõ ràng đang ở trong miệng của mình. Nghĩ tới em gái, nghĩ tới mẹ, đôi mắt của Cam Dao dần dần mơ hồ. Nước mắt liền không ngừng rơi vào trong bát cơm.
Đã lâu mình không có trở về, không biết mẹ và em gái như thế nào rồi.
PS; TÌNH HÌNH LÀ ĐIỂM ĐỂ LẤY TRUYỆN CŨNG GẦN HẾT R`, LÃO NÀO CÓ LÒNG THÌ PM ỦNG HỘ M` LẤY TIẾP, KHÔNG THÌ CÓ KHI ĐỨT GÁNH GIỮA ĐƯỜNG :Z
Đã có 55 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 89: Tăng lương
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Cam dao có chút kinh ngạc nhìn Lâm Vân. Không biết vì sao hắn đột nhiên lại hỏi về tiền lương. Nhưng nàng vẫn trả lời vấn đề của Lâm Vân:
- Tôn Khởi Bình, 2600 nguyên. Hồ Thanh, 1800 nguyên. Kỷ Lam, 2300 nguyên. Em là 2200 nguyên. Còn tiền lương của Lâm quản lý là do công ty Phần Giang trả.
Lâm Vân nghe xong trầm ngâm một lát nói:
- Từ nay về sau, tiền lương của mọi người đều tăng thêm một khoản. Bắt đầu luôn từ tháng này, vẫn do Cam Dao quản lý.
- Tăng bao nhiều?
Mấy người ngồi đây nghe thấy là tăng lương, đều rất là hưng phấn. Bởi vì Cam Dao là người quản lý tiền lương, nên nàng hỏi luôn.
- Ừ, hiện tại mới chỉ là giai đoạn đầu, tài chính của công ty cần được đầu nhập nhiều hạng mục. Cho nên chỉ tăng một ít thôi, mọi người cố gắng làm việc, về sau sẽ tiếp tục tăng thêm…
Trong đầu Lâm Vân đang tính toán nên tăng bao nhiêu mới phù hợp.
Mọi người nghe nói chỉ tăng ít, hơi có chút thất vọng. Tuy nhiên, tăng một ít còn hơn không tăng đồng nào. Bình thường, ngẫu nhiêu cũng có lúc tăng lương, chỉ là một năm xảy ra một lần mà thôi. Mà tăng lên nhiều lắm chỉ vài chục nguyên tới mấy trăm nguyên mà thôi. Tăng ngoài một trăm, coi như là không sai.
- Tạm thời tiền lương của mỗi người sẽ tăng gấp đôi. Đến khi sản phẩm của chúng ta đưa ra thị trường thì lại thêm.
Lâm Vân lo lắng nửa ngày, liền đưa ra quyết định này.
- Cái gì?
Vài người ở đây đều sững sờ. Có chuyện tăng tiền lương như vậy?
- Lâm quản lý?
Cam Dao còn tưởng rằng lâm Vân không biết giá trị thị trường. Tuy tiền lương tăng gấp đôi, nàng cũng rất cao hứng. Nhưng nếu Lâm quản vì không biết giá trị thị trường mà đưa ra quyết định đó, thì chính là hại hắn. Huống hồ, tăng lương chỉ là tăng một số tiền mà thôi, có ai như hắn, tăng gấp đôi lên đâu.
Thấy biểu lộ chần chờ của Cam Dao, Lâm Vân lập tức minh bạch. Lần này mình tăng lương có vẻ hơi nhiều. Phỏng chừng nàng lo lắng mình nên mới như vậy. Nhưng hắn cảm thấy, tiền lương ba, bốn ngàn nguyên cũng không phải là cao a.
Khoát tay ngăn mọi người lên tiếng
- Cứ quyết định như vậy đi, từ nay về sau, tiền lương và tiền thưởng sẽ dựa vào thành tích của mỗi người.
Mọi người thấy Lâm quản lý thực sự tăng tiền lương lên gấp đôi, có ai lại mất hứng? Hồ Thanh thậm chí nghĩ mình là một nhân tài, vì đã đưa ra quyết định chính xác.
- Cam Dao, em chuẩn bị cho anh một chi phiếu ba trăm nghìn nguyên, anh muốn dùng số tiền đó để làm tiền đặt cọc mua máy móc.
Lâm Vân thấy mọi chuyện đã phân phó xong, yêu cầu Cam Dao chuẩn bị chi phiếu. Tờ chi phiếu này chính là chuẩn bị đưa cho lão Hàn. Dù sao ông ấy cũng đã giúp mình không ít.
Cam Dao rất nhanh đưa chi phiếu tới. Lúc này Lâm Vân mới phát hiện, tên chủ chi phiếu chính là mình.
- A, do khi anh đến, người bảo hộ của công ty đã rời đi. Cho nên em chỉ phải dựa theo ý tứ của Đường tổng, coi anh như người bảo hộ hiện tại của công ty.
Cam Dao thấy Lâm Vân có chút kinh ngạc nhìn mình, vội vàng giải thích. Chuyện này nàng vốn định nói sớm cho hắn, nhưng lại quên mất.
- Đã như vậy, làm người bảo hộ cũng không sao.
Trong lòng Lâm Vân tự nhủ, chắc chắn đây không phải là ý của Đường Tử Yên, mà là ý của Tô Tịnh Như. Chỉ có nàng ấy mới có quyền cho phép Cam Dao làm như vậy.
- Lâm quản lý, hôm nay anh có trở về phòng trọ không?
Cam Dao đưa chi phiếu cho Lâm Vân, không biết vì sao đột nhiên hỏi câu này. Có thể vì nàng lo lắng cho Lâm Vân, hoặc bởi vì những món ăn mà Lâm Vân nấu? Đến chính nàng cũng không rõ ràng lắm.
- A, hiện tại anh vẫn còn chút việc bận, chưa về được.
Lâm Vân cầm lấy chi phiếu, thuận miệng trả lời Cam Dao.
Lâm Vân nhận được chi phiếu, liền mang theo Kỷ Lam về tới nhà xưởng của Hàn Phúc Nguyên. Kỷ Lam thấy Lâm Vân rõ ràng ở nhà máy này tự tay gia cố máy móc, trong lòng rất là kinh ngạc. Nhưng gia cố máy móc đâu cần một mực ở chỗ này? Chẳng lẽ còn muốn giám sát sao? Tuy nhiên, Kỷ Lam sẽ không hỏi những điều mà không cần hỏi.
Lâm Vân giao ba cỗ máy xử lý lá trúc ngọt cho Kỷ Lam. Lại lấy một chồng giấy thuyết minh đưa cho nàng. Rồi nói cho nàng ấy biết, ngày mai mình sẽ tới nhà máy sản xuất trang phục của công ty hướng dẫn nàng sử dụng.
- Lâm quản lý, đây là những máy móc gì?
Kỷ Lam thấy ngay cả cái tên máy, Lâm Vân cũng không nói, chỉ đành phải hỏi.
- Ừ, cứ gọi nói là Áp Diệp Cơ (Máy ép lá) là được. Hẹn ngày mai gặp lại.
Lâm Vân nói xong, lại nhờ Hàn Phúc Nguyên thuê xe tải, trợ giúp Kỷ Lam chở chỗ máy móc này trở về nhà máy sản xuất trang phục Hồng Tường.
Thấy máy sản xuất cuối cùng cũng được chuyển đi, Hàn Phúc Nguyên rốt cuộc không nhịn được hỏi:
- Lâm lão đệ, ngươi chế tạo những cái máy này để làm gì? Ta thấy ba chiếc máy đều được thiết kế khác nhau. Chẳng lẽ là để sản xuất quần áo sao?
- Ba cái máy vừa chở đi kia chỉ là để xử lý một loại nguyên liệu mà thôi. Ngoại trừ dùng để xử lý nguyên liệu sẩn xuất trang phục, nó còn có thể làm được những việc khác. Những điều này ta đều có bản thuyết minh. Đến lúc đó cũng cho Hàn lão ca một phần. A, tờ chi phiếu này, Hàn lão ca nhận đi.
Lâm Vân rất là cảm kích Hàn Phúc Nguyên. Có thể nói, không có ông ấy hỗ trợ, mình cũng không thể làm tốt được mấy cỗ mày này.
Hàn Phúc Nguyên vội vàng từ chối. Nhưng Lâm Vân vẫn nhất quyết muốn ông ta nhận lấy. Tuy mình đã dạy cho Hàn Phúc Nguyên rất nhiều kiến thức, nhưng những kiến thức này, hắn chỉ coi là bình thường. Có lẽ, kiến thức mà hắn dạy, đối với Hàn Phúc Nguyên mà nói, vô cùng quý báu. Nhưng Lâm Vân không muốn người ta chịu quá nhiều thiệt thòi. Mặc dù Hàn Phúc Nguyên đã chiếm được từ hắn rất nhiều thứ quý giá.
Không từ chối được, Hàn Phúc Nguyên đành phải nhận tờ chi phiếu. Tuy nhiên, ông ta quyết định tìm một cơ hội nào đó, trả lại cho Lâm Vân. Dù sao, những người mình liên lạc toàn là bằng hữu cũ, cũng không tốn kém bao nhiêu. Tốn kém nhiều nhất chỉ là thiết bị trong nhà xưởng và một ít tài liệu mà thôi.
- Hàn lão ca, ta chế tạo những thứ này, ngươi có thể tự mình nghiên cứu, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Tuy những vật này truyền ra ngoài, không có ảnh hưởng xấu gì tới ngươi. Nhưng lại có khả năng gây phiền toái cho ta. Hàn lão ca cũng biết ta không phải là người thích phiền toái. Vạn nhất, nếu có người hỏi tới, ngươi cứ nói là do mình làm. Hàn lão ca thấy thế nào?
Mặc dù Lâm Vân biết Hàn Phúc Nguyên sẽ không tùy tiện tiết lộ những tư liệu kỹ thuật này ra ngoài, nhưng vẫn cẩn thận nhắc nhở ông ta.
- Lâm lão đệ yên tâm, ta sẽ chú ý.
Hàn Phúc Nguyên làm gia công máy móc nhiều năm như vậy, đương nhiên biết giá trị của những thứ Lâm Vân chế tạo.
Qua thời gian dài đi theo Lâm Vân học tập rất nhiều tri thức từ máy móc, điện tử, thậm chí một ít kiến thức vụn vặt gì đó, trong nội tâm của ông ta, đã coi Lâm Vân như thần nhân. Sống đã lâu như vậy, nhưng ông ta còn chưa từng gặp ai có nhiều kiến thức như hắn. Biết nhiều còn chưa tính, về thực hành hắn cũng là chuyên gia trong chuyên gia.
Lâm Vân nhờ Hàn Phúc Nguyên hỗ trợ thêm vài việc. Còn mình thì tiếp tục bắt tay vào chế tạo tiếp hai loại máy còn lại. Bởi vì linh kiện chủ chốt không thể đạt tiêu chuẩn, Lâm Vân đành phải thiết kế ra mạch mới bù vào đấy.
Ngày hôm sau, Lâm Vân đi tới nhà máy sản xuất trang phục, rồi dạy cho Kỷ Lam làm như thế nào sử dụng máy Áp Diệp Cơ. Hơn nữa còn dạy nàng cách bảo dưỡng máy móc. Cái máy gia công lá trúc ngọt này, khi bỏ tài liệu vào, chỉ có 5% trong đó là có tác dụng, còn lại đều là chất thải cần xử lý.
Sau khi lá trúc ngọc được gia công bằng máy móc, sẽ trở thành những tấm mỏng màu vàng nhạt. Lâm Vân dặn dò Kỷ Lam chuyên môn làm một đống hộp nhựa để bào tồn cho việc sản xuất lần sau.
PS; TÌNH HÌNH LÀ ĐIỂM ĐỂ LẤY TRUYỆN CŨNG GẦN HẾT R`, LÃO NÀO CÓ LÒNG THÌ PM ỦNG HỘ M` LẤY TIẾP, KHÔNG THÌ CÓ KHI ĐỨT GÁNH GIỮA ĐƯỜNG :Z
Đã có 58 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 90: Lại có mỹ nữ như vậy
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
- Chuyện gì xảy ra? Vì sao báo chí đều có đăng tin tức này? Hiếu Nghiệp, em ở Phần Giang làm việc kiểu gì vậy?
Lý Hiếu Thành thấy đầu đường cuối ngõ đều biết chuyện này, trong lòng căm tức vô cùng.
- Anh cả, lúc trước phát hiện ra năm người chết ở ngoại ô là một phóng viên. Người phóng viên này không biết nặng nhẹ, vừa rạng sáng y đã thông báo cho tòa soạn báo đô thị Phần Giang. Nhưng tờ báo đô thị Phần Giang lại phát hiện trong năm người có Yamada, từ đó họ nghĩ tới Lý gia chúng ta. Các tờ báo và trang web khác liền đăng lại thông tin đó. Tuy em đã ngay lập tức khống chế, thậm chí thu hồi báo sáng sớm. Nhưng tin tức vẫn bị lộ ra ngoài.
Lý Hiếu Nghiệp cũng rất khó chịu vì mình đã không thể khống chế nổi tin tức lộ ra ngoài.
- Hừ, báo đô thị Phần Giang, là Từ gia làm chuyện tốt, Từ gia….
Lý Hiếu Thành trầm mặc thật lâu, không nói gì.
Cả Phần Giang đã giới nghiêm một tháng, nhưng một đầu mối cũng không tìm được. Trương Tuyền trở lại công ty, thấy mọi việc vẫn gió êm sóng lặng, cũng không có ai đến tìm mình, mới là yên tâm. Xe đã sớm sửa xong liền đi lấy, nhưng Trương Tuyền lại đi mang cỗ xe đó tới chợ đêm, dùng lý do mất giấy tờ đăng ký xe, bán giá thấp cho người khác.
Tuy hiện tại không ai tra ra được mình, nhưng Trương Tuyền vẫn có chút sợ hãi. Sau khi nàng biết những người kia là người của Lý gia, không chút do dự, che mặt mang xe tới chợ đêm bán. Cho dù như vậy, nàng vẫn có chút lo lắng. Nếu Lý gia muốn đối phó với một nữ nhân không hề có bối cảnh như nàng, quả thực dễ dàng như bóp một con kiến vậy.
Nhưng thấy mọi chuyện vẫn như thường, Trương Tuyền mới lấy lại bình tĩnh.Hiện tại nàng không dám gọi điện thoại cho Hàn Vũ Tích. Bởi vì có vẻ như Lâm Vân chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Hàn Vũ Tích. Vạn nhất nếu nàng ta biết Lâm Vân sống chết không rõ, không biết nàng ta sẽ như thế nào.
Hàn Vũ Tích cuối cùng mới bình thường một chút. Mỗi ngày cùng Mỹ Na đi làm, nhưng trong lòng luôn không yên. Tần Thăng rõ ràng trở thành khách hàng lớn của công ty điện tử Dịch Tác. Trên căn bản, là ngày nào cũng muốn tới. Tuy nhiên, y rất ít khi đi bộ phận nghiệp vù. Dù sao, vô luận là sản phẩm gì, y cũng đều đồng ý.
Mà mỗi lần y tới đây, đều trực tiếp đi tới ngành của Hàn Vũ Tích. Mỗi lần đều mặt dày mày dạn đợi Hàn Vũ Tích ở văn phòng không đi. Mặc dù Mỹ Na và Hàn Vũ Tích không để ý tới y, nhưng hai cô gái khác trong văn phòng rất khách khí với y. Thậm chí có chút nịnh bợ, cho nên Tần Thăng cũng không bị xấu hổ.
Người của công ty giờ mới biết vì sao tên Tần Thăng này ngày nào cũng tới, nhưng cũng không có ai nói gì. Bởi vì y là một trong ba khách hàng lớn nhất của Dịch Tác. Huống hồ, những sản phẩm y mua, không cần nhìn tốt xấu, giá bao nhiêu. Mỗi lần chỉ là nhét một tờ chi phiếu cho phòng tiêu thụ, sau đó phòng tiêu thụ sẽ căn cứ vào giá cả mà trừ đi số tiền trên chi phiếu.
Cho nên phòng tiêu thụ rất thích giao dịch với Tần Thăng, bởi vì giao dịch với y quá nhanh gọn, lại thoải mái. Dẫn đến mọi người đều rất khách khí với y. Thử nghĩ, trong công ty có ai lại muốn từ chối tiền chui vào túi bao giờ?
Cũng may Tần Thăng coi như là người có lễ phép. Tuy mỗi ngày đều tới, nhưng không có làm ra việc gì quá phận. Cho dù như vậy, Hàn Vũ Tích vẫn cảm thấy bị y làm phiền, muốn xin nghỉ việc. Nếu không có Mỹ Na khuyên bảo, nàng đã sớm rời đi công ty.
Nghe nói Hàn Vũ Tích muốn từ chức, Tần Thăng cũng phát hiện mình có vẻ quá nóng vội, cho nên chuyển từ một ngày sang một tuần tới một lần.
Thậm chí có đôi khi y còn mang theo em gái Tần Nhan của mình tới. Vốn khi nhìn thấy ảnh chụp của Hàn Vũ Tích, Tần Nhan đã rất phục Hàn Vũ Tích. Nhưng khi Tần Nham nhìn thấy Hàn Vũ Tích ở ngoài đời, mới biết nàng ta được xưng là đệ nhất mỹ nữ của Phần Giang thực sự không quá phận.
Dung mạo tú lệ như tranh vẽ, lại còn mang theo khí chất cao nhã. Tóc dài xõa vai rất tự nhiên, trên người không có đeo đồ trang sức, trên mặt cũng không có bất kỳ đồ hóa trang nào. Hoàn toàn là thanh thủy xuất phù dung, vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên như nữ thần. Ở sâu trong đôi mắt là sự ưu tư nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy vừa yêu vừa đáng tiếc.
Đột nhiên Tần Nhan nhớ tới một đoạn văn trong Tiêu Dao Du của Trang Tử:
“Trên núi Cô Dạ xa xôi, có thần nhân ở, da họ trong trắng như băng tuyết, họ đẹp đẽ, mềm mại như gái trinh. Họ không ăn ngũ cốc, chỉ hít gió uống sương mà sống; họ cưỡi mây và rồng bay mà đi chơi khắp ngoài cõi bốn bể. Họ định thần mà làm cho vạn vật không bị bệnh tật, mùa màng năm nào cũng trúng ”
Làn da nõn nà khiến nữ nhân khác phải hâm mộ. Nhưng mỗi lần gặp nàng ấy, nàng ấy nói nhiều nhất với Tần Nhan cũng chỉ một câu mà thôi. Mà khi làm xong công việc, nàng ấy chỉ nói phiếm với Mỹ Na vài câu, rồi dành phần lớn thời gian ôm cái gối dựa trầm tư.
Tần Nhan kỳ quái vì sao Hàn Vũ Tích cứ ôm cái gối dựa mà không để ở đằng sau để dựa lương. Tuy nhiên, nàng rất bội phục ánh mắt của anh trai. Trong nội tâm nàng cũng vì Hàn Vũ Tích mà khổ sợ, vì Hàn Vũ Tích có một người chồng như vậy. Nàng nghe nói Hàn Vũ Tích đã ly hôn, không biết là thật hay giả.
Nhìn thấy Hàn Vũ Tích xinh đẹp như vậy, Tần Nhan liền quyết định giúp anh trai lần này. Nhất định phải để một nữ nhân hoàn mỹ như vậy làm chị dâu của mình. Cho nên mỗi lần tới, mặc dù Hàn Vũ Tích không nói nhiều, nhưng Tần Nhan, vốn tính cách hoạt bạt sáng sủa khiến mọi người trong phòng rất vui vẻ.
Đối với một cô gái kiêu ngạo như Tần Nhan, phải thấp mình nói chuyện lặt vặt với người trong văn phòng, quả thực là chưa từng xảy ra.
Đối với Tần Thăng, Hàn Vũ Tích không có chút hảo cảm nào. Tuy nhiên, nàng lại có ấn tượng tốt với Tần Nhan vừa xinh đẹp vừa hoạt bát này. Vì vậy, mỗi lần Tần Nhan tới, nàng cũng có thể nói chuyện với Tần Nhan vài câu.
Có vài thời điểm, Tần Nhan cố ý nhắc tới chồng của Hàn Vũ Tích, Hàn Vũ Tích luôn rơi vào trạng thái chờ đợi và hồi tưởng. Tần Nhan thật không ngờ, Hàn Vũ Tích lại lưu luyến với người chồng điên khùng kia của nàng như vậy. Trong nội tâm của cô ta thực sự không nghĩ ra nguyên do. Dần dần liền không đề cập tới Lâm Vân nữa. Miễn cho Hàn Vũ Tích rời vào trầm tư, không để ý tới cô ta.
….
Điền Hiểu Phù đã lấy được bằng tốt nghiệp. Các bạn cùng lớp hoặc là bắt đầu công việc luôn, hoặc là trở về quê. Chỉ có nàng và Hải Huyên là còn chưa tìm được công việc. Hải Huyên cũng chuẩn bị muốn về quê tìm việc làm. Như vậy, ở ký túc xá trường học chỉ còn một mình Điền Hiểu Phù.
Nghĩ tới các bạn cùng lớp đều đi, Điền Hiểu Phù cũng chỉ có thể về Phụng Tân dựa vào phụ thân. Nhưng trong nội tâm của nàng có chút không cam lòng.
- Hiểu Phù, nếu không hôm nay cậu đi tìm Diệp bí thư thử xem, nhỡ đâu là thật? Cùng lắm là bị người ta cười một trận, cũng chả mất mát gì.
Hải Huyên biết Điền Hiểu Phù có một tờ giấy, nghe Hiểu Phù nói tờ giấy có liên quan tới công tác muốn nhờ Diệp bí thư an bài.
Đương nhiên, lúc Điền Hiểu Phù nói chuyện này, mọi người trong phòng ngủ đều cười vang. Mọi người đều cho rằng nàng bị người trẻ tuổi kia đùa giỡn.
Lúc đó Điền Hiểu Phù cũng rất tức giận Lâm Vân. Thậm chí muốn xé nát tờ giấy mà hắn đưa. Nhưng sau đó lại nghĩ lại, cảm thấy người phỏng vấn mình kia, không phải là người thích đùa giỡn. Huống hồ, hắn chỉ viết một tờ giấy, bảo mình đưa cho Diệp bí thư, cũng không có yêu cầu khác. Cho nên nàng liền cất tờ giấy đó đi.
Bây giờ nghe Hải Huyên nói như vậy, nàng cũng muốn đi thử xem. Dù sao cũng không mất mát cái gì. Nàng đã xem qua nội dung trên tờ giấy, ở trên có ghi muốn nhờ Diệp bí thư an bài công việc cho mình ở bệnh viện Ái Thụy, rồi ký tên ở dưới là Lâm Vân. Lúc đo nàng mới biết tên người đã phỏng vấn mình là Lâm Vân.
- Ừ, Hải Huyên, mình sẽ đi thử xem. Không được cũng không sao. Cùng lắm thì ngày mai mình cũng như cậu, về quê kiếm việc làm.
Điền Hiểu Phù trải qua một lúc đắn đo, cuối cùng mới hạ quyết tâm.
PS; TÌNH HÌNH LÀ ĐIỂM ĐỂ LẤY TRUYỆN CŨNG GẦN HẾT R`, LÃO NÀO CÓ LÒNG THÌ PM ỦNG HỘ M` LẤY TIẾP, KHÔNG THÌ CÓ KHI ĐỨT GÁNH GIỮA ĐƯỜNG :Z
Đã có 56 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 91: Đơn giản như vậy?
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
- Hiểu phù, cậu thực sự muốn đi à?
Tuy Hải Huyên đề nghị Điền Hiểu Phù đi tới đó thử, nhưng một khi Điền Hiểu Phù quyết định muốn đi, cô ta lại có chút lo lắng.
- Đúng vậy, không phải chính cậu vừa khuyên mình sao? Đi một lần, miễn cho sau này lại hối hận. Hải Huyên, cậu đi theo giúp mình nhé?
Điền Hiểu Phù kiên định nói.
- Được rồi, mình liền cùng cậu liều một trận. Cười để cho họ cười, ,dù sao mình cũng phải về quê, có ở đây đâu mà lo.
Ngoài miệng đã hạ quyết tâm, nhưng trong nội tâm của hai người vẫn có chút lo lắng.
Đây chính là bí thư thành phố, nhân vật số một của cả Phần Giang a. Nếu bị người khác biết, còn tưởng rằng đầu óc của hai người có vấn đề, vậy thì xấu hổ chết mất.
- Nhưng chúng ta làm như thế nào mới có thể gặp mặt Diệp bí thư?
Tuy đã hạ quyết tâm, nhưng không phải muốn gặp một bí thư thành phố là có thể gặp được.
- Mình có cách. Chúng ta sẽ đứng đợi ở cửa ra vào của tòa nhà thành ủy. Một khi xe của Diệp bí thư đi ra, chúng ta liền chặn xe. Đời người chính là dựa vào phấn đấu, không cần phần sợ hãi.
Điền Hiểu Phù nói ra kế hoạch của mình.
- Cái này… Hiểu Phù, có thể hay không chúng ta sẽ bị bắt vào tù? Mình có chút lo lắng. Mà cậu có biết xe của Diệp bí thư là xe gì không?
Hải Huyên lo lắng nhìn Điền Hiểu Phù.
- Ừ, mình đã thấy qua, chiếc xe của Diệp bí thư là một chiếc Audi, ba con số đầu của biển số xe là số 0, đằng sau thì không nhớ.
Điền Hiểu Phù cũng rất là bất an.
- Vậy được rồi, mình với cậu liều một lần.
Hải Huyên chỉ phải bất đắc dĩ gật đầu.
Vội vàng ăn qua điểm tâm, Điền Hiểu Phù và Hải Huyên liền đi tới gần tòa nhà thành ủy, rồi ngồi ở đó đợi. Chờ tới tận buổi trưa, không nói xe Audi, cho dù là xe Au đì cũng không thấy.
Hai người thật vất vả mới có dũng khí tới nơi này. Nhưng đợi đến buổi trưa cũng không thấy chiếc xe nào đi ra, liền có chút nhụt chí.
- Hiếu Phù, hay là buổi trưa lại tới?
Hải Huyên và Điền Hiểu Phù chờ tới trưa, không khỏi có chút tức giận
- Thôi, buổi chiều đừng tới, ngày mai mình cũng về quê.
Buổi sáng Điền Hiểu Phù có chút dũng khí, thì tới buổi trưa đã bị mài không còn một mảnh.
- Ừ, đành vậy, cậu cũng không nên suy nghĩ nhiều. Cho dù là ai cũng như vậy thôi. Cậu nói xem, một quản lý nho nhỏ của một công ty, làm sao có thể vừa viết một tờ giấy, đã khiến Diệp bí thư giúp hắn làm việc. Ai, Hiểu Phù, đừng thất vọng quá.
Hải Huyên trông thấy khuôn mặt của Điền Hiểu Phù vẫn lộ vẻ buồn rầu, đành phải an ủi nàng.
- Mình biết rồi, chỉ là có chút không cam lòng mà thôi. Đi về ký túc xá….Di, Hải Huyên, cậu xem, người ở giữa đang đi từ tòa nhà ra có phải là Diệp bí thư không?
Điền Hiểu Phù đột nhiên nhìn thấy có một đám người đi ra từ tòa nhà thành ủy, trái tim không tự chủ nhảy lên.
- Đúng rồi, chính là y, mình đã từng thấy y trên TV. Ách…Hiểu Phù, cậu muốn làm gì?
Hải Huyên còn chưa trả lời hết, đã thấy Hiểu Phù lao tới, đành phải đuổi theo muốn giữ lại nàng.
- Các ngươi muốn làm gì?
Cảnh vệ ở cửa thấy có hai cô gái đột nhiên lao tới, khiến bọn họ có chút trở tay không kịp. Vội vàng đuổi theo sau, muốn bắt lấy hai người.
- Diệp bí thư, tôi tìm ngài có việc, Diệp bí thư….
Nghe thấy có người dám xông vào tòa nhà thành ủy, rồi nói tìm mình có việc, lông mày Diệp Vũ Phong liền nhíu lại. Trong lòng có chút phản cảm, bất mãn nhìn sang cảnh vệ.
Tuy nhiên y vẫn đứng lại, khoát tay ngăn cảnh vệ đang đuổi theo sau, sau đó nhìn Điền Hiểu Phù hỏi:
- Cô có chuyện gì cần tìm tôi?
- Tôi tới là xin ngày hỗ trợ tìm việc làm…
Điền Hiểu Phù còn chưa nói hết lời, đã bị Diệp bí thư cắt đứt.
- Vậy thì cô nên tới chợ việc làm mà tìm.
Cau mày nói xong liền xoay người rời đi. Trong nội tâm càng thêm bất mãn với cảnh vệ. Tìm việc làm mà cũng dám tới tận đây hỏi bí thư thành ủy. Lá gan của sinh viên ngày nay càng ngày càng lớn, việc gì cũng nghĩ ra được.
Thấy bí thư ngay cả lời của mình cũng không nghe hết liền rời đi. Điền Hiểu Phù khẩn trương, tranh thủ thời gian nói:
- Tôi có một tờ giấy, là Lâm Vân ghi, anh ấy bảo tôi tới tìm ngài.
Diệp bí thư vừa nghe tới hai chữ Lâm Vân, lập tức xoay người lại, nhìn Điền Hiểu Phù, có chút kích động hỏi:
- Cô nói là Lâm Vân bảo cô tới tìm tôi?
Diệp Vũ Phong sẽ không quên cái hôm Lâm Vân rời đi, phụ thân của y, Diệp Sở Thiên đã dặn dò:”Vũ Phong, con đã là bí thư thành ủy, từ nay về sau có thể thăng chức, không phải là vấn đề. Cha nghĩ, có một số việc con đã rõ, không cần cha nhiều lời.”
- Người thanh niên Lâm Vân này, con nhất định phải giao hảo với hắn. Không chỉ vì hắn đã chữa bệnh khỏi bệnh cho cha. Thử nghĩ, có thể trị được căn bệnh này cho cha, trên thế giới liệu có thể tìm ra một người làm được như vậy? Cho nên Lâm Vân tuyệt đối không phải là người thường. Nếu như cha không có đoán sai, hắn hẳn là truyền nhân của một môn phái ẩn thế nào đó. Hiện tại đang vào đời tu hành”
“Tuy nhiên, dù sao cũng chỉ là phán đoán. Về phần có tồn tại hay không những môn phái ẩn thế, con không cần phải hoài nghi. Lúc cha còn trẻ đã từng gặp qua. Những người này đều là cao thủ nội gia, đã luyện ra được chân khí. Bọn họ không phải là những thế gia cổ võ có thể so sánh. Thậm chí, những người này còn là những cao thủ về chữa bệnh, bói toán, âm dương. Tài nghệ của bọn họ, người bình thường không thể tưởng tượng ra được.”
“Nếu lúc trước cha có điểm hoài nghi, thì hiện tại có thể xác định Lâm Vân không tầm thường. Ở tài nhìn người, con không bằng con trai của Lục thổ phỉ. Tiểu tử Lục Dược kia hẳn là đã nhìn ra sự bất phàm của Lâm Vân, cho nên mới muốn kết giao với vị Lâm lão đệ này như vậy. Về điểm này con nên học hỏi Lục Dược một ít. Có lẽ từ nay về sau, con còn cần sự hỗ trợ của người thanh niên Lâm Vân này…”
…
Thấy Diệp bí thư sau khi hỏi mình, liền trở nên bần thần, Điền Hiểu Phù tranh thủ thời gian nói ra:
- Đúng vậy, là Lâm Vân bảo tôi tới nhờ ngài.
- Tốt tốt, cô đi theo tôi. Mọi người đi trước đi, tí tôi sẽ qua đó.
Diệp Vũ Phong nói với Điền Hiểu Phù rồi quay sang bảo với mấy người kia.
Điền Hiểu Phù thật không ngờ, mình vừa mới nói tới tên Lâm Vân, Diệp bí thư thực sự giữ mình lại. Trong nội tâm rất là kinh hỉ, xem ra vị quản lý tên Lâm Vân kia không có lừa gạt mình.
- Đưa tờ giấy cho tôi xem một chút.
Diệp Vũ Phong dẫn theo Điền Hiểu Phù và Hải Huyên tới văn phòng làm việc của mình, rồi mới nói với Điền Hiểu Phù.
Cầm lấy tờ giấy Điền Hiểu Phù đưa, Diệp Vũ Phòng nhìn vào, quả nhiên là chữ ký của Lâm Vân. Y đã từng thấy qua chữ của Lâm Vân khi Lâm Vân viết đơn thuốc cho phụ thân uống.
- Ừ, tên cô là gì?
Diệp Vũ Phong xem hết tờ giấy, nhẹ nhàng gật đầu. Giúp đỡ hai sinh viên mới tốt nghiệp đại học y khoa tới một bệnh viện làm việc, đối với y mà nói ,thực sự quá đơn giản.
- Tôi tên là Điền Hiểu Phù, còn đây là bạn tôi tên Hải Huyên, nàng đi theo là để giúp tôi.
Điền Hiểu Phù đang lúc khẩn trương, không nghĩ tới Diệp bí thư lại hỏi tên nàng.
- Ừ, cô chỉ xin cho mình tới bệnh viện Ái Thụy làm việc, hay là muốn xin cho cả hai người tới bệnh viện Ái Thụy làm việc?
Nghe Diệp bí thư nói như vậy, Điền Hiểu Phù ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ hai người đều có thể được tuyển vào. Hải Huyên cũng rất kích động. Cô ta cảm giác ra được, ngay cả hai người Diệp bí thư cũng xin được, thì chuyện của Hiểu Phù coi như đã xác định.
- Tốt, ngày mai hai người tới bệnh viện Ái Thụy báo danh. Điền đồng học, cô ở đâu gặp được Lâm tiên sinh?
Thấy biểu lộ của hai người như vậy, Diệp Vũ Phong đương nhiên đoán ra hai người đang suy nghĩ cái gì. Đối với y mà nói, tiến cử một người hay hai người cũng như nhau mà thôi.
- A…
Điền Hiểu Phù và Hải Huyên bị hạnh phúc bất ngờ xông tới, nên có chút sững sờ.
PS; TÌNH HÌNH LÀ ĐIỂM ĐỂ LẤY TRUYỆN CŨNG GẦN HẾT R`, LÃO NÀO CÓ LÒNG THÌ PM ỦNG HỘ M` LẤY TIẾP, KHÔNG THÌ CÓ KHI ĐỨT GÁNH GIỮA ĐƯỜNG :Z
Đã có 58 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius