Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 21: Luyện nhảy.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Dưới ánh trăng, từng cơn gió khẽ lay động bóng cây, ánh trăng nhàn nhạt như một nàng thiếu nữ xinh đẹp đang thẹn thùng khiến lòng người rung động. Trong một quán rượu náo nhiệt, có người đang đi tìm sự kích thích, có người đang đi tìm sự mê hoặc nhưng Đỗ Thừa lại đi tìm một người bạn nhảy.
Tuy là lần đầu tiên tới quán bar nhưng trước khi đi Đỗ Thừa đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi. Anh đã lên mạng xem qua và tập trung tìm một số quán bar danh tiếng cao cấp, không khí khá ổn và tuyện đối “sạch sẽ”- quán bar Thu Diệp.
Nghe nói ông chủ quán bar này ngày trước là nhà thơ, sau khi giải nghệ thì mở quán bar này, nên ở quán bar này không giống vẻ hào hoa của các quán bar khác mà được bày trí rất giản dị nhưng không kém phần tao nhã, rất hợp với phong cách của một nhà thơ.
Mặc một chiếc quần tây xám ánh bạc cùng chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, chân mang đôi giày nằm trong bộ sưu tập mới nhất của Paris thế gia, bộ độ mà Đỗ Thừa vẫn bị Hân nhi trêu hắn mặc để đi tán gái, được hắn mua trong một cửa hiệu Paris thế gia.
Dù đã được giảm đến bảy mươi phần trăm nhưng bộ đồ này đã tốn của Đỗ Thừa gần 8.000 tệ nhưng với hơn 500.000 tệ trong tài khoản, 8.000 tệ này đối với hắn có là gì.
Chỉ trong có mười ba ngày mà Hân nhi đã giúp Đỗ Thừa rinh về hơn trăm nhiệm vụ treo thưởng, tổng cộng Đỗ Thừa kiếm được trên dưới 500.000. Ngoài ra buổi luận đàm cống hiến của Đỗ Thừa cũng tiến một bước lớn, khiến anh nhanh chóng tiếp cận vị trí cao nhất.
“Thưa ngài, mời vào”.
Hai cô tiếp tân xinh đẹp mặc xuờng xám đang đứng ngoài cửa quán Thu Diệp, thấp thoáng sau chiếc váy lộ ra đôi chân dài trắng nõn đon đả nói.
Tuy là lần đầu tiên đến quán bar nhưng Đỗ Thừa vô cùng bình tĩnh. Hắn khẽ mỉm cười gật đầu rồi bước vào bên trong quán trước cái nhìn chăm chú của hai cô tiếp tân xinh đẹp.
Hai cô tiếp tân mặc xường xám không thể không bị thu hút bởi bóng Đỗ Thừa đang đi vào bên trong.
“An An, đẹp trai quá, giống như mấy chàng hoàng tử trong phim Hàn Quốc, vừa đẹp trai lại vừa phong độ, y như hoàng tử vậy. Nếu có bạn đẹp trai như thế nhất định khiến người khác ngưỡng mộ chết mất...” Một trong hai cô mặc áo xường xám vẻ mặt hưng phấn nói.
“Thôi đừng có mà mơ mộng hão huyền, trông thế kia chắc chắn là công tử con nhà giàu, sao có thể giao lưu với những đứa như tụi mình?”
Cô kia phản bác, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng Đỗ Thừa.
“Cũng đúng, An An cậu nhìn kìa, tướng mạo không đến nỗi nào, ánh mắt rạng ngời, mình không dám nhìn anh ấy nữa…” Cô có dáng vẻ cao hơn nói.
“Mình chỉ nhìn lướt qua nên không rõ” Cô kia nói vẻ đồng cảm.
***
Đỗ Thừa không để ý tới ánh mắt đang nhìn mình chăm chú của hai cô tiếp tân xinh đẹp đứng ngoài cửa. Nhưng khi vừa bước vào quán bar, ánh mắt anh lập tức bị thu hút bởi một người.
“Lý Ân Tuệ, sao cô ấy lại ở đây?”
Lúc này người trong quán không nhiều, chỉ cần liếc mắt Đỗ Thừa đã nhìn thấy Lý Ân Tuệ đang ngồi đó.
Hoặc sự xuất hiện của Lý Ân Tuệ trong quán bar thưa thớt người là quá rõ ràng. Ngoài trừ vài đôi tình nhân ngồi rải rác thì cách chỗ quầy rượu không xa có một nhóm khá đông, giống như những ngôi sao xung quanh mặt trăng, mà trung tâm là Lý Ân Tuệ.
Lý Ân Tuệ hôm nay mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu phấn hồng cách điệu kiểu dáng hơi chữ V, bên trong là một chiếc khăn vân tơ, chiếc quần ngắn đến đầu gối trong mang đôi tất da chân để lộ đôi chân thon dài trông gợi cảm nhưng không kém phần cao quý.
Lúc Đỗ Thừa nhìn Lý Ân Tuệ là lúc cô đang rất lễ độ từ chối vẻ làm thân của một chàng thanh niên khoác trên người toàn hàng hiệu.
Vốn dĩ cô cũng đang muốn thoát khỏi đám người phiền toái nên vừa liếc mắt cô đã trông thấy Đỗ Thừa đang bước vào.
Nhìn thấy Đỗ Thừa chút mới mẻ lạ lẫm, đôi mắt Lý Ân Tuệ sáng lên vẫy tay về phía anh.
Thấy Lý Ân Tuệ vẫy tay, Đỗ Thừa gật gật đầu rồi bước về phía cô.
Động tác của Lý Ân Tuệ khiến ánh mắt những người ngồi quanh cô lập từng đổ dồn về phía anh. Lúc nhìn Đỗ Thừa đang đi tới không ít người lập tức so sánh anh với bản thân họ chẳng khác gì quả dưa héo, nên một vài người đã chuyển sang ngồi bàn khác.
Nhìn thấy Đỗ Thừa đã đi tới gần, Lý Ân Tuệ cảm thấy trên người Đỗ Thừa có chút gì là lạ. Sau khi chú ý quan sát, trên nét mặt cô biểu lộ sự cảm kích mà đến chính cô cũng không rõ, cô đến bên Đỗ Thừa hỏi: “Đỗ Thừa, chân anh không sao chứ?”
“Ừ, hai ngày trước chữa trị lành rồi” Trả lời Lý Ân Tuệ một tiếng, anh chuyển hướng sang hỏi Lý Ân Tuệ: “Mà sao cô lại một mình ở đây thế này, đợi ai à?”
“Đâu có” Lý Ân Tuệ lắc lắc đầu rồi chỉ tay ra hiệu Đỗ Thừa ngồi xuống, xong cô nói tiếp: “Chỉ là hôm nay tôi không được vui nên định đến quán bar này uống vài ly, chẳng ngờ đến đây thì lại gặp cậu”.
“Ừm” Đỗ Thừa gật đầu.
“Bộ đồ cậu đang mặc là do Reinhardt thiết kế, nhưng anh mặc lên người còn đẹp hơn nhiều mấy người mẫu nam của Paris thế gia. Nếu Reinhardt nhìn thấy anh mặc trên người bộ đồ này khiến nó toát ra khí chất xuất chúng như vậy, sợ rằng anh ta lập tức cầm dao đến uy hiếp bắt anh làm người mẫu độc quyền cho anh ta”.
Lý Ân Tuệ hết sức khen ngợi Đỗ Thừa. Đỗ Thừa không chỉ có tài năng thiết kế trời phú mà hắn còn là một cái giá treo y phục trời sinh. Người như vậy mà làm nhà thiết kế chắc chắn sẽ đạt tới đỉnh cao chứ không vừa.
Nhưng Lý Ân Tuệ chỉ tiện mồm nói thế. Sau khi âm điệu hạ xuống một chút, cô quay sang nói với Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, anh mặc như vậy mà đến nơi này, không sợ Cố Tư Hân giận à?”
Nghe Lý Ân Tuệ nói vậy, Đỗ Thừa biết rằng cô đã hiểu lầm hắn, có chút lúng túng rồi hắn mỉm cười: “Không giấu gì cô, đây là lần đầu tiên tôi đến những nơi như thế này, nói ra hy vọng cô không cười, tôi chỉ muốn tới đây tìm một người bạn để luyện tập khiêu vũ vì mấy ngày nữa là sinh nhật của Cố Tư Hân, tôi định làm cô ấy bất ngờ”.
Nếu như là người khác nói, Lý Ân Tuệ chắc chắn không tin nhưng người nói là Đỗ Thừa thì cô đã tin bảy tám phần rồi. Cô biết vốn dĩ chân của Đỗ Thừa có tật, luyện tập khiêu vũ là một điều khó thực hiện nhưng giờ chân Đỗ Thừa lành rồi, chỉ trong một thời gian ngắn, tham gia một lớp huấn luyện khiêu vũ thì không kịp nên tới quán bar là một ý kiến không tệ.
Sau khi nghĩ một lúc, Lý Ân Tuệ hỏi thẳng Đỗ Thừa: “Anh vừa tập nhảy, đã biết điệu nào rồi?”
“Ừm, hôm nay học được điệu Valse, Tango và Free Style” Đỗ Thừa thành thật trả lời. Nhưng quả thực Đỗ Thừa đã nắm bắt được hết các động tác nhưng thực hành thì còn rất kém.
“Học mấy điệu cơ bản à? Nhưng mấy điệu đó ở đây xem chừng không phù hợp để anh luyện tập cho lắm”.
Lý Ân Tuệ liếc mắt nhìn khung cảnh xung quanh quán bar rồi lại nói: “Nhưng tôi biết một chỗ vô cùng lý tưởng để anh tập nhảy, thế nào? Đi không?”
“Cái này…”
Đỗ Thừa có chút khỏ xử, bộ dạng chút lúng túng hắn đáp: “Nhưng tôi không có bạn nhảy…”
“Không phải anh tới đây định dùng mỹ nam kế thu hút mấy cô bé giúp anh tập nhảy chứ hả?”
Lý Ân Tuệ nhìn thấu kế hoạch của Đỗ Thừa, có chút ngại ngùng Đỗ Thừa hơi đỏ mặt. Cũng may ánh đèn trong quán mờ ảo, thi thoảng có tia sáng sắc màu lướt qua nên anh không bị Lý Ân Tuệ phát hiện.
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Đỗ Thừa, Lý Ân Tuệ biết mình đã đoán trúng rồi, cô mỉm cười nói: “Được rồi, anh không phải đi lừa mấy cô bé ấy làm gì, tôi cũng có biết vài điệu đấy, nếu anh không ngại thì tôi giúp anh luyện tập. Với lại hôm nay tâm trạng tôi cũng không được vui nên có thể xả hơi một chút”.
Ngại? Sao Đỗ Thừa có thể ngại được, có một người quen giúp, Đỗ Thừa mong còn chẳng được huống chi Lý Ân Tuệ là người vừa có khí chất, khuôn mặt và thần thái mĩ miều lại giúp hắn tập nhảy. Đúng là hắn có cái phúc lớn mà người khác mong cũng chẳng có.
“Thế thì cứ như vậy đi. Chúng ta đi thôi, ở đây nhàm chán quá rồi”.
Nói vậy, Lý Ân Tuệ cũng vô cùng thắng thắn. sau khi nói xong, cô cùng Đỗ Thừa cùng bước ra khỏi quán.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 22: Điện giật.
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm by MTR01 - KG
Ra ngoài quán, Đỗ Thừa cùng Lý Ân Tuệ cùng lên chiếc BMW mini phóng đi.
Đây một chiếc xe vô cùng cá tính, nếu như không phải Đỗ Thừa đã bỏ không ít thời gian tìm hiểu thì sao có thể chọn ra chiếc xe vô cùng xuất chúng thế này.
“Ân Tuệ, cô chắc là người ở đây?”
Đỗ Thừa ngồi ghế bên cạnh quay sang hỏi Lý Ân Tuệ.
“Ừm, tôi là người thành phố F, cũng bởi vì quan hệ với tôi cho nên độc quyền duy nhất ở thành phố F, hoặc là nói độc quyền duy nhất của ‘Paris thế gia’ ở trong nước chúng ta chính là do tôi xin” Lý Ân Tuệ không cần giấu diếm cái này, trực tiếp đáp.
“Chẳng trách…” Trong lòng Đỗ Thừa hiểu rất rõ, nhìn dáng vẻ của Lý Ân Tuệ, hiển nhiên không phải là tổng bộ Paris thế gia xuống xem xét gì, với lại đến xe Lý Ân Tuệ cũng có…
“Vốn dĩ tôi ở Paris, thời gian này nhà có việc nên tôi về một thời gian ngắn xong vài ngày tới sẽ quay về Paris” Lý Ân Tuệ nói khẽ nhưng trên nét mặt có chút buồn, chắc chắn là một chuyện không hay.
Đỗ Thừa cũng nhận ra, nhưng Đỗ Thừa cũng không hỏi thêm gì nhiều vì đối với Lý Ân Tuệ, Đỗ Thừa chỉ là một người bạn bình thường.
Vậy nên Đỗ Thừa chuyển sang chủ đề khác: “Chúng ta bây giờ đi đâu?”
Nghe Đỗ Thừa hỏi, Lý Ân Tuệ trả lời ngay: “Quảng trường Bách Hối. Tối nào ở đấy cũng có rất nhiều người tập khiêu vũ, điệu nào cũng có”.
“Quảng trường Bách Hối? Mình cũng nghe qua, nhưng hình như đó là nơi giành cho người già tập khiêu vũ…” Đỗ Thừa biết đó là nơi rất tốt, nhưng nếu không có bạn nhảy chắc Đỗ Thừa chỉ có nước tìm một bác lớn tuổi tập nhảy.
“Chúng ta chỉ tập nhảy thôi mà, có gì đâu” Lý Ân Tuệ mỉm cười, trong lòng cũng nhẹ nhõm bớt phần nào.
Lý Ân Tuệ hạ giọng nói, trong xe bỗng chốc rơi vào khoảng lặng.
Đỗ Thừa trong tĩnh lặng bỗng ngửi thấy mùi hương hoa lan phảng phất.
Ấy là mùi nước hoa của Lý Ân Tuệ, khiến hắn có cảm giác vô cùng thoải mái, nhưng cũng rất mê hoặc.
Thành thực mà nói, Lý Ân Tuệ cũng cùng đẳng cấp mỹ nhân với Cố Tư Hân, hơn nữa hai người đều rất xinh đẹp, nhưng không có vẻ thuần khiết như Cố Tư Hân, Lý Ân Tuệ có vẻ quý phái mê hoặc lòng người.
Đặc biệt là đôi chân thon thả bên trong đôi tất chân vô cùng gợi cảm khiền Đỗ Thừa không thể không nhìn, không thể không ngửi thấy, sự thu hút mãnh liệt khiến hắn nhìn không chớp mắt.
Bất quá có người không buông tha cho Đỗ Thừa.
“Đỗ Thừa chủ nhân, tim ngài như đang đập nhanh lên đấy” Trong ánh mắt Đỗ Thừa chợt hiện lên nụ cười thánh thiện của Hân Nhi.
“Tôi…” Đỗ Thừa muốn giải thích nhưng Đỗ Thừa nhận ra rằng trước mắt Hân Nhi, hắn tựa như chẳng có lý do gì thuyết phục, vì Hân Nhi hiểu hắn còn hơn bản thân hắn.
“Ngài không phải nói, tôi hiểu, tôi hiểu” Hân Nhi hướng về phía Đỗ Thừa đưa tới một cái ánh mắt yên tâm, chỉ là rất nhanh, Hân Nhi lại khôi phục làm vẻ mười phần có khó xử: “ Nhưng đây là vấn đề nan giải, giữa hai mỹ nhân đều xinh đẹp, một người thuần khiết thánh thiện, một người cao quý gợi cảm…”
Nụ cười có ý giễu cợt của Hân Nhi khiến Đỗ Thừa trở nên luống cuống. chẳng còn cách nào khác, hắn giở giọng uy hiếp: “Hân Nhi, nếu còn nói bậy nữa tôi sẽ không ngại để cô về trạng thái chờ…”
Đỗ Thừa tức giận nên Hân Nhi không dám nói tiếp, chỉ nhìn Đỗ Thừa bằng ánh mắt mở to vô tội.
Nhưng ánh mắt đó không làm Đỗ Thừa lay động. Nếu lúc này mà trở nên mềm yếu chỉ sợ hậu quả sẽ càng bi thảm.
Chỉ là nụ cười của Hân Nhi khiến Đỗ Thừa không nhịn được liếc mắt nhìn Lý Ân Tuệ. Cái nhìn khiến cho tim Đỗ Thừa càng lúc đập càng nhanh. Cũng may tim Đỗ Thừa cũng đủ bình tĩnh không để Lý Ân Tuệ nhận ra anh có điều gì khác thường.
...
Quán bar Thu Diệp cách quảng trường Bách Hối không xa lắm, lái xe chỉ khoảng mười phút, rất nhanh Lý Ân Tuệ cho xe dừng ở bãi đỗ xe quảng trường Bách Hối.
Không có nhiều người trên quảng trường vào ban ngày, nhưng vào buổi tối thì vô cùng náo nhiệt.
Đúng như lời Đỗ Thừa nói, người cao tuổi ở đây kết thành một nhóm tập khiêu vũ, có điệu Valse, Tango, nhảy hiện đại, clacket, khiêu vũ dưỡng sinh… ngoài ra cũng có nhiều thanh niên trên quảng trường đang hứng thú trượt ván.
Đương nhiên cũng có không ít xe bán hàng rong cùng những nhóm người ham thích náo nhiệt đứng xung quanh.
“Thật náo nhiệt”.
Nghe về quảng trường Bách Hối nhiều nhưng Đỗ Thừa vẫn chưa tới lần nào, vì anh cũng chẳng có thời gian.
Nhìn vẻ mặt của Lý Ân Tuệ chắc hẳn cô đã tới đây nhiều lần rồi, nhưng nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Đỗ Thừa khiến cô lúc này mới nhớ tới Đỗ Thừa hình như chỉ là một sinh viên hai mươi tuổi, mà lúc bình thường khi nói chuyện, Lý Ân Tuệ đều tự nhiên nghĩ Đỗ Thừa với mình có tuổi tương đương.
Nhưng nhìn khí chất trầm tĩnh cùng khuôn mặt thành thục, mặc trên người bộ quần áo đắt tiền, Đỗ Thừa thật không giống một chàng sinh viên hai mươi tuổi.
Trong đầu Lý Ân Tuệ bỗng xuống hiện một ý nghĩ bất chợt, nhưng cảm xúc của Lý Ân Tuệ cũng rất nhanh bị cuốn theo bầu không khí náo nhiệt trên quảng trường: “Đỗ Thừa, chúng ta bắt đầu chứ, anh muốn học gì trước?”
“Chỗ kia họ nhảy Tango, hay chúng ta luyện điệu Tango đi” Đỗ Thừa vừa nhìn nhóm người cao tuổi phía trước cũng đang tập điệu Tango vừa nói với Lý Ân Tuệ.
“Được thôi, chúng ta qua đó đi”.
Lý Ân Tuệ gật gật đầu, rồi cùng Đỗ Thừa tiến về phía nhóm người cao tuổi đang nhảy điệu Tango.
Nhóm người cao tuổi đang nhảy, đứng bên cạnh cũng học được thêm rất nhiều, Đỗ Thừa và Lý Ân Tuệ nhanh chóng hòa vào nhóm người.
Nhưng lúc đứng đối diện Lý Ân Tuệ, thấy cô đưa tay ra với, dáng vẻ Đỗ Thừa có vẻ lúng túng.
“Đỗ Thừa, anh không cần phải ngại”
Lý Ân Tuệ nhìn bộ dạng của Đỗ Thừa liền mỉm cười hướng về Đỗ Thừa trấn an.
Thực ra không phải Đỗ Thừa ngại, mà là từng này tuổi rồi nhưng hắn vẫn chưa chạm tay một người con gái nào, mà đứng đối diện hắn lúc này là một cô gái vô cùng gợi cảm, trong phút chốc Đỗ Thừa không biết phải đón lấy tay Lý Ân Tuệ như thế nào cũng là chuyện bình thường.
“Đùa chứ, bộ sợ tôi ăn thịt hay sao vậy?”
Nhìn Lý Ân Tuệ mỉm cười ranh mãnh, làm cho tim của Đỗ Thừa trầm xuống. Ai coi thường cũng được, nhưng tuyệt đối không để bị một người con gái coi thường. Nghĩ vậy nên Đỗ Thừa rất nhanh đưa tay ra nắm lấy đôi tay Lý Ân Tuệ.
Đôi tay trơn mềm trắng nõn của Lý Ân Tuệ giống như một hòn ngọc ấm, khiến Đỗ Thừa cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Tuy Lý Ân Tuệ cười Đỗ Thừa nhưng sau khi bị Đỗ Thừa nắm chặt bàn tay, khuôn mặt cô trở nên đỏ bừng. Vì trong thời khắc được Đỗ Thừa nắm, Lý Ân Tuệ cảm giác như có dòng điện chạy qua, toàn thân như tê liệt, khiến cô có chút chao đảo.
Sau khi Đỗ Thừa nắm chặt tay cô, tay còn lại cũng nhanh chóng đặt lên bên hông thon thả của Lý Ân Tuệ. Chiếc áo phông ngắn tay của Lý Ân Tuệ khiến Đỗ Thừa có thể cảm giác rất rõ rệt làn da tươi mát trơn mềm mê hoặc lòng người của Lý Ân Tuệ, sự trơn mát mạnh mẽ khiến bàn tay Đỗ Thừa khéo chút nữa không bám trụ được, cũng may Đỗ Thừa đã giữ được rồi.
Động tác của Đỗ Thừa khiến cho Lý Ân Tuệ chưa có từ trong cảm giác bị điện giật đến choáng váng kia vượt qua lại rơi vào trong tê dại. Đôi bàn tay nóng ấm của Đỗ Thừa khiến cơ thể Lý Ân Tuệ mềm nhũn như muốn tan chảy, nhiệt độ cơ thể cô trong nháy mặt tăng lên rất nhiều.
“Sao lại thành ra như vậy…”
Bỗng chốc khuôn mặt của Lý Ân Tuệ chợt cảm thấy thẹn thùng, cô không ngờ đôi tay của Đỗ Thừa lại có sức hút mạnh mẽ đến thế giống như dòng điện truyền xuyên suốt qua người cô vậy.
Đỗ Thừa cũng phát hiện Lý Ân Tuệ có chút khác lạ, đến nhiệt độ cơ thể cô bỗng chốc nóng bừng khiến hắn không thể không cúi xuống nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng của Lý Ân Tuệ, hắn cũng cảm thấy hơi thở của Lý Ân Tuệ có phần sâu hơn.
Lúc này Lý Ân Tuệ so với lúc trước càng thêm phần mê hoặc, khuôn mặt trắng trẻo có chút ửng hồng giống như làn sóng khẽ gợn trền mặt hồ, mà thân thể không ngừng mềm yếu đang dần dần dựa vào Đỗ Thừa.
Cũng may trong lòng Đỗ Thừa đủ bình tĩnh, hơn nữa Đỗ Thừa cũng bất ngờ phát hiện hình ảnh của Hân Nhi xuất hiện trước mắt, cô đang nhìn anh bằng ánh mắt giễu cợt. Đỗ Thừa rất hiểu Hân Nhi, không cần nghĩ cũng biết bộ dạng của Lý Ân Tuệ lúc này, sợ là Hân Nhi bên cạnh hắn lúc này đã động tay chân.
“Hân Nhi có phải cô lại động tay động chân gì phải không, ngừng lại đi”.
Tuy Đỗ Thừa đã cảm nhận thấy thân thể Lý Ân Tuệ đã mềm nhũn ra nhưng hắn không phải loại người lợi dụng lúc người khác đang gặp khó khăn, hắn hướng về Hân Nhi mắng khẽ.
“Người ta cũng chỉ muốn giúp ngài thôi mà, cần gì mà phải mắng người ta thế” Bị Đỗ Thừa phát hiện, Hân Nhi giống như một đứa trẻ bị mắng oan hờn dỗi.
Đỗ Thừa biết mình nhất thời có chút nóng nảy, nên vội xin lỗi: “Được rồi, tiểu thư Hân Nhi, là tôi không đúng, cô không cần phải náo loạn có được không, như vậy làm sao mà học nhảy được”.
Hân Nhi thấy Đỗ Thừa hướng về phía mình xin lỗi, trên mặt lóe lên một tia thần sắc kích động, bất quá trong miệng lại dùng một loại giọng điệu mười phần đắc ý nói: “Hừ hừ, vậy mới được chứ”.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 23: Nhân tình.
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm by MTR01 - KG
Giống như một người vừa bị điện giật tỉnh lại, Lý Ân Tuệ có thể cảm thấy thân thể nóng rực như lửa đốt của mình, khuôn mặt cũng đỏ bừng đó là khiến điều cô không hề nghĩ tới, đây chắc hẳn là trò quỷ của Hân Nhi.
“Ân Tuệ, cô sao vậy?” Đỗ Thừa không dám nói ra, sau khi thấy Lý Ân Tuệ có vẻ hồi phục, hắn hỏi đầy vẻ quan tâm.
“Không, tôi không sao” Lý Ân Tuệ cũng không dám nói ra cảm xúc trong lòng của mình. Cũng may cô cũng đã gặp nhiều trường hợp kiểu thế này, cô chỉ mỉm cười, sau khi tâm lý đã bình ổn, cô quay sang nói: “Ổn rồi, chúng ta bắt đầu đi”.
“Ừm” Nhìn Lý Ân Tuệ đã bình thường trở lại, Đỗ Thừa quyết định bình tâm trở lại, hắn cũng giống Lý Ân Tuệ, chú ý nghe điệu Tango và bước từng bước nhảy.
Điệu nhảy này Đỗ Thừa đã rất quen thuộc rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn có bạn nhảy cùng, Đỗ Thừa cũng có phần hơi lo lắng. Nắm tay Lý Ân Tuệ mà tay hắn vã mồ hôi.
Tuy năng lực thần kinh phản xạ của hắn gấp mấy lần người thường, nhưng trong tay đang ôm một mỹ nhân khiến Đỗ Thừa cảm thấy tay hắn như bị tê cứng, đến chân cũng trở nên lóng ngóng.
“A!”
Quả nhiên, chưa được mấy bước thì chân Đỗ Thừa đã giẫm lên đôi giày nhất định rất đắt tiền và muôn phần cao quý của Lý Ân Tuệ. Lý Ân Tuệ kêu nhẹ một tiếng và vẻ như có chút đau rồi.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Đỗ Thừa vội vàng xin lỗi, cũng may một chân rút kịp thời, không giẫm phải.
“Tôi không sao, chúng ta tiếp tục đi” Lý Ân Tuệ cũng không để tâm, vì trước lúc tập nhảy cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.
Hơn nữa Lý Ân Tuệ cũng phải cảm ơn Đỗ Thừa, cảm giác nhưng nhức khiến cô bình tâm trở lại.
Giẫm phải chân Lý Ân Tuệ một lần nên Đỗ Thừa hết sức cẩn thận, nhưng tâm lý lại càng hồi hộp. Chưa được vài bước, Đỗ Thừa lại giẫm vào chân Lý Ân Tuệ. Cũng may hắn cũng đã có sự chuẩn bị, chỉ chạm một phát là hắn rút chân lại ngay, không kịp làm Lý Ân Tuệ đau.
“Đỗ Thừa, anh quá lo lắng rồi, thoải mái một chút, thử hít sâu thở đều xem nào” Lý Ân Tuệ là người có kinh nghiệm, chỉ cần qua mấy bước là cô biết Đỗ Thừa nhảy không đến nỗi nào, chỉ là do quá lo lắng nên trình tự các bước nhảy bị lộn xộn.
Đỗ Thừa cũng biết bản thân quá lo lắng hồi hộp, lại nói một mỹ nhân như Lý Ân Tuệ, hắn không cẩn thận không được.
Sau khi nghe theo phương pháp hít sâu thở đều của Lý Ân Tuệ, Đỗ Thừa thấy tựa như nhẹ nhõm đi nhiều.
“Còn nữa, anh phải nhìn vào hai mắt của tôi. Khi khiêu vũ giữa hai người phải có sự cảm thụ, nên lúc cùng nhảy, phải hết sức quan sát đối phương” Đợi Đỗ Thừa hít sâu thở đều xong, Lý Ân Tuệ nhìn hắn nói.
Đây là phương pháp lúc Lý Ân Tuệ học khiêu vũ được giáo viên của cô dạy. Nhưng giáo viên dạy nhảy của Lý Ân Tuệ là nữ nên Lý Ân Tuệ học không giống như Đỗ Thừa.
Nói như vậy Lý Ân Tuệ không có ý gì khác, cô chỉ dựa theo những gì cô giáo dạy khi cô bắt đầu học khiêu vũ để nói lại cho Đỗ Thừa, nhưng sau khi nói xong cô phát hiện có gì đó không ổn. Lúc trước cả cô và cô giáo đều là nữ, nhìn nhau thì chẳng có cảm giác gì cả, nhưng lúc này thì không như thế.
Nhìn vào ánh mắt sâu hút hồn của Đỗ Thừa, Lý Ân Tuệ cảm thấy giống như một cái hang sâu đen ngòm hun hút mê hoặc người ta tiến vào trong. Cũng may Lý Ân Tuệ không phải là cô học trò mơ mộng, trái tim cô không ngừng nhắc nhở Đỗ Thừa chỉ như một học sinh nam bình thường và cô muốn thoát ra khỏi ánh mắt sâu hoắm ấy.
Nhưng cách của Lý Ân Tuệ lại rất hữu dụng, từ đoạn nhạc đó đến khi kết thúc điệu nhảy, Đỗ Thừa không hề dẫm lên chân cô. Không phải vì Đỗ Thừa không biết nhảy mà là hắn không quen có bạn nhảy.
Sau vài điệu nhạc, Đỗ Thừa đã trở nên rất nhuần nhuyễn và trôi chảy. Tuy rằng không thể sánh được với Lý Ân Tuệ nhưng hắn cũng đã có tiến bộ rất nhiều, điều này làm Đỗ Thừa cảm thấy nhẹ nhõm chút ít.
Vì đã có kinh nghiệm, sau điệu Tango, Đỗ Thừa tiếp tục nhảy điệu Valse vô cùng thoải mái.
Lý Ân Tuệ cuối cùng cũng nhẹ nhõm ít nhiều, cùng nam sinh Đỗ Thừa đu đưa theo điệu nhạc. Vốn dĩ trong nhà có chút chuyện không vui, nhưng giờ cô đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sắp tới 12 giờ, đợi đến khi nhóm người trên quảng trường thưa dần, Đỗ Thừa và Lý Ân Tuệ mới dừng lại.
Luyện tập gần 2 giờ đồng hồ, Lý Ân Tuệ mồ hôi đầm đìa, đôi chân mỏi nhừ như muốn run lên. Lúc nhảy thì chẳng cảm thấy gì, nhưng lúc vừa ngừng thì cảm thấy rất rõ rệt.
“Đỗ Thừa, anh làm giáo viên được rồi đấy. Với trình độ của anh bây giờ có tham gia bất cứ cuộc thi nhảy nào cũng không thành vấn đề”.
Đứng bên chiếc BMW mini, Lý Ân Tuệ vừa dùng tay vân vê những đốt ngón chân, vừa mỉm cười nói với Đỗ Thừa.
Thi đấu thì chắc không được, nhưng điều đó gián tiếp nói rằng trình độ nhảy của Đỗ Thừa đã vượt qua bình thường. Đối với khiêu vũ Đỗ Thừa không định đi sâu chuyên nghiệp nên thế này cũng đã khiến hắn vô cùng hài lòng rồi. Hắn nhìn Lý Ân Tuệ vẻ mặt đầy mãn nguyện:
“Thầy cao tay thì mới có học trò giỏi chứ, đây đều là công lao của cô, nếu như không có cô, sợ rằng trong một buổi tối tôi khó có thể nhuần nhuyễn như vậy, cảm ơn cô rất nhiều”.
Nhìn Lý Ân Tuệ mồ hôi ướt đẫm lại không ngừng vân vê những đốt ngón chân cho khỏi nhức khiến trong lòng Đỗ Thừa vô cùng cảm động. Hai tiếng đồng hồ nhảy liên tục đến Đỗ Thừa còn chẳng chịu nổi nói chi một người con gái, hơn nữa lại mang giày cao gót.
“Hì, anh biết vậy là tốt rồi, thế thì anh nhất định phải thể hiện lòng thành tâm chứ nhỉ?” Lý Ân Tuệ cười vẻ mặt rất vui vẻ.
“Ăn đêm, tôi mời, nhưng địa chỉ thì cô chọn, ok?” Trước đây Đỗ Thừa chưa bao giờ có một buổi tối rảnh rỗi huống chi nói đến ăn đêm.
“Anh không sợ tôi ăn hết tiền của anh à?” Lý Ân Tuệ trêu. Nhìn bộ trang phục đắt tiền của Paris thế gia trên người Đỗ Thừa đang mặc có thể thấy rằng lúc này gia thế của Đỗ Thừa không nghèo túng như hồi đầu cô và Đỗ Thừa gặp mặt.
“Tùy cô, nếu cô thật sự có thể ăn đến hết tiền của tôi thì cứ việc thoải mái”.
'Đỗ Thừa không mang theo nhiều tiền, chỉ còn một chút, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để ăn ở những quán hàng nhỏ.
“Đùa với anh một chút thôi mà, ngốc!” Nhìn bộ dạng thật thà của Đỗ Thừa , Lý Ân Tuệ liền bật cười. Cô nói: “Anh tưởng có một bữa ăn đêm mà báo đáp được tôi sao? Anh còn thiếu tôi một món nợ ân tình, anh không phải định không báo đáp đấy chứ?”
“Được rồi, nhưng tôi phải nói trước, ngoại trừ cô bắt tôi làm nhà thiết kế hoặc người mẫu, còn lại bất cứ việc gì cô có thể nghĩ tới, tôi đều làm hết mình” Đỗ Thừa thấy Lý Ân Tuệ thay đổi nhanh như vậy, trong lòng có chút lúng túng, nhưng trong lòng có chút cảm động nên Đỗ Thừa liền đồng ý.
“Thế còn được”.
Tuy Đỗ Thừa có thêm yêu cầu nhưng Lý Ân Tuệ đối với Đỗ Thừa vẫn vô cùng mãn nguyện. Gật gật đầu cô đáp: “Được rồi, muộn thế này rồi thì mau đi còn về, mồ hôi đầm đìa thế này không mau về tắm rửa lại ốm ra đấy”.
“Ừm”.
Đỗ Thừa gật đầu, chiếc quần hắn đang mặc cũng ướt đẫm mồ hôi rồi.
Nằm trên giường sau khi tắm xong, Đỗ Thừa phát hiện mình không tài nào ngủ được.
Không biết tại làm sao, trong đầu Đỗ Thừa không thôi nghĩ đến lúc cùng Lý Ân Tuệ khiêu vũ, từng câu nói đến nụ cười vô cùng xinh đẹp của cô.
Rất nhanh, khuôn mặt tươi cười của Cố Tư Hân hiện ra trong trí óc hắn. Hai khuôn mặt cứ thay nhau xuất hiện, lúc thì Lý Ân Tuệ, khi thì Cố Tư Hân.
Đúng như những gì Hân Nhi nói, hai cô gái dung mạo vẹn toàn, nhưng khí chất và tính cách lại hoàn toàn khác nhau.
Cố Tư Hân thuần khiết y như một thiên thần thánh thiện, hơn nữa tính tình vô cùng nhu mỳ rất được lòng người, mà Lý Ân Tuệ thì sang trọng mà cao quý, giống như một người chị lớn vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, lật tới lật lui, Đỗ Thừa không hay đã thiếp đi lúc nào.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 24: Luyện thể thuật.
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm by MTR01 - KG
Sáng sớm, đứng trên ban công, Đỗ Thừa mặc một bộ trang phục thể thao, lẳng lặng đứng đó. Tuy chỉ ngủ được chưa đầy 4 tiếng đồng hồ nhưng tinh thần hắn lại vô cùng tỉnh táo.
“Đỗ Thừa, trong lĩnh vực này bao gồm rất nhiều thể loại, nhưng tổng quát có thể phân ra làm ba loại chính, phân biệt ở kĩ xảo, sức mạnh đến tốc độ. Mỗi loại trong ba loại này đều có ưu thế, kĩ xảo của các loại võ công và quyền cước khác nên về mặt kĩ xảo cần luyện tập trong một thời gian dài mới có thể nắm bắt được một chút rất ít, còn sức mạnh và tốc độ thì chỉ cần luyện tập trong một thời gian ngắn là có thể nắm bắt được rồi”.
Trước mặt Đỗ Thừa, Hân Nhi đang phân loại, một bên giới thiệu tổng quát cho Đỗ Thừa nghe.
“Hân Nhi, ba loại lớn này làm thế nào để phân biệt, nếu ba người luyện tập những loại khác nhau thì cuối cùng ai là người mạnh nhất?” Đỗ Thừa trầm tư một lát rồi hỏi.
“Ba loại đều có ưu thế, nhưng dù là cá nhân hay chỉnh thể mà nói, kĩ xảo chiếm ưu thế tuyệt đối, mà sức mạnh và tốc độ đều phân biệt không khác là mấy” Hân Nhi trả lời một cách khách quan.
Nghe Hân Nhi nói vậy, trong lòng Đỗ Thừa cũng có chút suy ngẫm. Sau gần mười giây sau, trong lòng Đỗ Thừa nghĩ: “Hân Nhi, thế tôi chọn học hai loại sức mạnh và tốc độ là được rồi, còn về kĩ xảo, đợi khi nào sức mạnh và tốc độ đạt được chút ít thành tựu hẵng luyện tập cũng chưa muộn”.
Đỗ Thừa sở dĩ chọn như vậy là vì phần kĩ xảo tạm thời có thể dùng Hân Nhi thay thế hình thức phản kích phòng ngự, chỉ cần nâng cao sức mạnh và tốc độ tự khắc uy lực phản kích phòng ngự cũng sẽ được nâng cao, nên tạm thời Đỗ Thừa không cần thiết phải học phần kĩ xảo.
“Ok”.
Hân Nhi gật gật đầu, rồi trong màn hình phân loại bắt đầu tiến hành lên chương trình, sau đó phần luyện tập sức mạnh và tốc độ xuất hiện một cách tỉ mỉ trước mắt Đỗ Thừa.
“Luyện tập hai phần sức mạnh và tốc độ rất đơn giản. sức mạnh thì lấy thể thuật làm chủ đạo còn tốc độ thì lấy trọng lực không gian làm chủ đạo” Hân Nhi phân tích một cách tường tận, “Luyện tập thể thuật có thể bắt đầu từ luyện tập đối với từng bộ vị trên cơ thể, khiến mỗi ngày cơ bắp cơ thể căng tràn uy lực còn trọng lực không gian thì thông qua sự kiểm soát thần kinh mà dần tiếp cận hiệu quả của trọng lực không gian, lấy phương thức trọng lực để nâng cao tốc độ”.
“Hân Nhi, làm thế nào để biết sức mạnh và tốc độ của mình đã đạt tới mức nào?” Đỗ Thừa suy nghĩ một hồi rồi hỏi.
:Điều này rất đơn giản, đại tiểu thư đây đã chuẩn bị cả rồi” Hân Nhi cười đắc ý. Màn hình trước mắt Đỗ Thừa hiện lên hai dãy số. Hân Nhi vừa chỉ những con số vừa nói: “Chúng ta giả dụ giới hạn cao nhất của tốc độ là 1.000, thì một người bình thường sẽ đạt được trong khoảng từ 80 đến 100, mà người thông qua chuyên môn huấn luyện có thể đạt được từ 20 đến khoảng 150, như vậy có thể trở thành vận động viên cử tạ hoặc chạy ngắn được rồi”.
Nghe Hân Nhi nói, lập tức Đỗ Thừa hỏi một cách tò mò: “Thế còn tôi?”
“Ngài ấy à? Chủ nhân thân mến, ngài không sợ bị Hân Nhi đả kích à?” Hân Nhi hi hi cười nói.
“Không sao, cô cứ nói tôi nghe, tôi chuẩn bị tâm lý rồi” Đỗ Thừa biết rằng con số sẽ không cao nhưng nếu trong khoảng hắn dự đoán thì có gì là đả kích với không đả kích.
“Được rồi, chỉ số của ngài phân ra làm hai tổ, một là trước lúc não vực của ngài mở ra lần nữa, hai là hiện tại, cách biệt nhau khá xa”.
Đỗ Thừa và Hân Nhi hợp thành một thể nên Hân Nhi hoàn toàn hiểu rõ cơ thể của Đỗ Thừa như thế nào, ngay tức khắc Hân Nhi chỉ vào dãy số vừa xuất hiện: “Trước lúc não vực của ngài mở ra lần nữa, sức mạnh ngài là 70 còn tốc độ chỉ 30 thôi, so với chỉ số của người bình thường vẫn còn kém xa, mà hiện tại thì chỉ số sức mạnh của ngài không thay đổi, nhưng có một chỉ số tăng lên rất lớn, ấy là tốc độ. Tốc độ của ngài hiện giờ so với trước đây đã tăng lên gấp 4, đã là 120 rồi”.
“Hân Nhi, thế tốc độ phải đạt đến chỉ số là bao nhiêu mới được tính là có thành tựu nhỏ?” Đỗ Thừa rất hài lòng với câu trả lời của Hân Nhi, tốc độ tăng như vậy Đỗ Thừa có thể tưởng tượng, sau khi năng lực thần kinh phản ứng tăng lên gấp bội, lại thêm vết thương ở chân đã khỏi, tốc độ tăng như vậy không có gì là thay đổi quá lớn.
Hân Nhi thay đổi một vài tổ hợp số rồi nói: “Hai tổ hợp số này đạt tới 300 thì được tính là thành tựu bước đầu, sức mạnh đạt 300 ngài có thể nâng tới sức nặng hơn 500kg, mà tốc độ đạt tới 300 thì anh chỉ cần 8 giây là có thể chạy được 100m”.
“Theo điều kiện hiện tại của tôi thì cần khoảng bao nhiêu thời gian mới đạt được như vậy?” Đỗ Thừa hỏi một cách hiếu kì.
“Nếu chỉ là thành công bước đầu thì sau khoảng 3 tháng là có thể đạt được rồi, nhưng càng về sau sẽ càng khó hơn. Muốn đạt được thành tựu hơn 800 thì phải mất hơn 10 năm” Hân Nhi ngừng một lát rồi nói tiếp: “Vậy nên, như lời ngài nói, chỉ cần ngài đạt được thành công bước đầu sẽ bắt đầu học kĩ xảo”.
“Ừ, như vậy đi, hiện tại chúng ta bắt đầu ngay đi”.
Đỗ Thừa gật gật đầu, đối với cái này hắn chỉ muốn luyện tập, trả giá bao nhiêu hắn cũng không để tâm.
“Vậy chúng ta luyện thể thuật trước, sau khi ngài đã nhuần nhuyễn rồi thì chúng ta chuyển sang luyện trọng lực không gian” Hân Nhi vừa nói vừa bày ra giáo trình tập luyện thể thuật.
“Luyện tập thể thuật do một nhà Thần bí học năm 2.980 dựa theo tổ chức cấu tạo cơ bắp chuyên môn nghiên cứu phát minh ra, có thể luyện tập trên mỗi bộ vị trên cơ thể, trong thời gian ngắn có thể nâng cao sức mạnh của toàn cơ thể và sức bật”.
Tuy rằng trong kho dữ liệu sau năm 2.500 của Hân Nhi có chút lỗi dị thường, nhưng bộ đề án này vốn dĩ là chức năng máy tính nên đối với kho dữ liệu không chịu nhiều ảnh hưởng.
Đỗ Thừa xem giáo trình hết sức tỉ mỉ, luyện tập thể thuật rất quái lạ, rất nhiều động tác trái ngược với hành vi thường ngày của con người, ý nghĩa lại vô cùng khó hiểu, trông giống như người nghệ sĩ uốn dẻo trình độ cao trong rạp xiếc, nếu như không có tiếng pháo nổ dữ dội không ngừng vang tới chắc Đỗ Thừa vẫn cho rằng đó là môn uốn dẻo trong rạp xiếc mà không phải luyện thể thuật.
Rất nhanh, dùng chưa tới 3 phút, Đỗ Thừa đã xem xong một lượt giáo trình, anh dùng ba chữ để hình dung: khó, khó và khó.
Vì xương cốt Đỗ Thừa đã được định hình rồi, tính mềm dẻo của cơ thể hoàn toàn không thể đạt tới mức yêu cầu của thể thuật, có một số động tác đối với Đỗ Thừa tưởng như không thể làm được.
Nên trước tiên, Đỗ Thừa nói với Hân Nhi: “Hân Nhi, cô chắc chắn rằng cái này có thể luyện chứ?”
“Ngài cứ yên tâm, ở giai đoạn này ngài chỉ cần đạt tới mức yêu cầu của mỗi động tác, sau vài hôm, ngài sẽ thấy cơ thể có độ mềm dẻo có thể gia tăng, lúc đó ngài hoàn toàn có thể hoàn thành tất cả các động tác một cách đơn giản”.
Hân Nhi chắc chắn đã có tính toán nên cô trả lời một cách khẳng định.
Có sự khẳng định của Hân Nhi, Đỗ Thừa không cảm thấy nghi ngờ gì nữa, anh dựa theo quy định của mỗi động tác mà bắt đầu luyện tập.
Quả nhiên, mọi dự liệu của Đỗ Thừa không sai, những động tác xem chừng rất khó, khi tập luyện còn khó hơn rất nhiều.
Tuy rằng mỗi động tác Đỗ Thừa đều hết sức hoàn thành nhưng vẫn còn cách yêu cầu của thể thuật một khoảng xa. Sau nửa tiếng đồng hồ, Đỗ Thừa đã tập qua một lượt tất cả các động tác, hắn cảm thấy mệt như một vận động viên chạy ma-ra-tông sau khi chạy một quãng đường dài, còn một điều quan trọng nữa, hai bên cơ bắp của hắn mỏi nhừ, vô cùng đau nhức.
Nhưng Đỗ Thừa không phải vì vậy mà từ bỏ, nghỉ ngơi vài phút xong hắn đứng lên lại bắt đầu tập luyện.
Vì có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, lần thứ hai Đỗ Thừa dùng thời gian ít hơn một chút nhưng đau nhức vẫn không giảm, thậm chí còn tăng lên. Luyện tập xong lần thứ hai, Đỗ Thừa lại ngồi nghỉ khoảng nửa giờ đồng hồ rồi đứng lên.
Sau khi đứng lên, Đỗ Thừa càng không có ý định từ bỏ, bắt đầu luyện tập lần thứ ba.
Nhưng kết quả thì vẫn như vậy. Đỗ Thừa lại nghỉ gần một tiếng đồng hồ rồi tiếp tục đứng dậy.
“Đúng là không phải khó bình thường, nhưng hiệu quả thì không đến nỗi nào”.
Sau ba lần luyện tập, Đỗ Thừa đã có một vài cảm giác. Tuy rằng cơ thể vô cùng đau đớn nhưng Đỗ Thừa có thể cảm thấy lửa đang rừng rực trong mỗi thớ thịt, cơ bắp, cơ thể nóng rực lên, đến như nắm đấm cũng được gia tăng sức lực, không giống như lúc thường ngày.
“Tiếp tục, lần thứ tư…”
Liếc mắt thấy lúc này còn khoảng hai tiếng đồng hồ nữa là 12 giờ, Đỗ Thừa cắn răng đứng lên tiếp tục.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 25: Không gian ngụy trọng lực.
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm by MTR01 - KG
Buổi chiều, Đỗ Thừa tới bệnh viện rồi vội vã quay về tiếp tục tiến hành luyện tập.
Theo như lời Hân Nhi, lúc này Đỗ Thừa đang luyện tập ở giai đoạn đầu tiên nên cần nhiều thời gian hơn một chút. Khi nào thể thuật trở nên nhuần nhuyễn, mỗi buổi sáng Đỗ Thừa chỉ cần khoảng 1 giờ để luyện tập thể thuật cũng được rồi.
Cho nên tiệc sinh nhật của Cố Tư Hân sắp tới, Đỗ Thừa quyết định trì hoãn lĩnh vực học tập trí thức kia lại để chuyên tâm luyện tập nhuần nhuyễn sức mạnh và tốc độ, sau khi nhuần nhuyễn rồi có thế song song cùng học lĩnh vực kia.
Luyện tập tốc độ trên sân thượng thì chẳng có cách nào hoàn thành được, nên Đỗ Thừa đi tới một khu đồng cỏ nhỏ.
“Không gian ngụy trọng lực cao nhất là gấp 10 lần lực hút trái đất, nhưng trước mắt mà nói, Đỗ Thừa ngài có thể tăng được gấp 3 lần, vậy bắt đầu thích ứng từ gấp 2 lần đi”.
Hân Nhi đã sớm sắp đặt trình tự luyện tập thích hợp với Đỗ Thừa. Đợi sau khi Đỗ Thừa đã đứng yên, Hân Nhi nói.
“Ừm, bắt đầu đi”.
Đỗ Thừa trả lời một tiếng rồi bỗng cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu, giống như có một sức mạnh vô hình nào hút xuống, nhưng cũng may đối với bản thân cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.
“Đỗ Thừa, ngài có thể chạy vài vòng cho nóng người lên, sau đó thử xem xem có thể chịu đựng gấp ba lần không gian ngụy trọng lực không?”
Tiếng Hân Nhi vọng lại. Đỗ Thừa không chút do dự, hắn bắt đầu chạy quanh đồng cỏ.
Tuy chỉ là gấp hai lần không gian ngụy trọng lực, nhưng đối với Đỗ Thừa mà nói, chạy rất mệt, giống như một người đang từ 150 cân, bỗng chốc biến thành 300 cân vậy.
Cho nên chạy chưa tới một nghìn mét, Đỗ Thừa đã thờ phì phò, cả người lẫn lưng đều không thể đứng thẳng lên được.
“Xem ra không ổn rồi, Hân Nhi, để tôi luyện tập trước gấp 2 lần không gian ngụy trọng lực mấy ngày đã”.
Thể trạng Đỗ Thừa không được gọi là cường tráng, nên chỉ là gấp hai lần không gian ngụy trọng lực đã khiến Đỗ Thừa không chịu nổi rồi.
“Ừm, nhìn bộ dạng ngài lúc này thì cần thời gian để luyện tập, nhuần nhuyễn thể thuật có thể chịu được gấn 5 lần không gian ngụy trọng lực, nhưng cũng không vội được” Hân Nhi gật đầu, cô rất rõ tình trạng của Đỗ Thừa.
“Chúng ta tiến hành luyện tập gấp 2 lần không gian ngụy trọng lực đi” Đỗ Thừa quyết định, rồi hắn dựa vào chỉ dẫn của Hân Nhi, tiếp tục luyện tập.
Luyện tập tốc độ vô cùng đơn giản, không khác gì huấn luyện một động viên chạy ngắn bình thường. Nếu như nói luyện tập thể thuật để nâng cao sức mạnh và tốc độ, luyện tập tốc độ chính là làm thế nào để tăng sức bật. Gia tăng được sức bật sẽ có thể gia tăng tốc độ của bản thân.
Cũng có thể nói, sức mạnh và tốc độ là bổ sung, tương hỗ nhau mà thành.
Toàn bộ quá trình tập luyện kéo dài đến hơn 5h. Đỗ Thừa dần dần quen với gấp 2 lần giả trọng lực, hơn nữa luyện tập vài lần thể thuật, lúc này Đỗ Thừa thậm chí về cơ bản có thể khộng cần nhìn vào giáo trình cũng có thể hoàn thành mỗi động tác, chỉ là chưa hoàn toàn chuẩn xác.
Buổi tối, mọi tinh lực Đỗ Thừa đổ dồn để học tập lĩnh vực Trí.
Hôm sau là ngày mùng bảy, cũng là ngày sinh nhật của Cố Tư Hân. Tuy rằng ngày hôm qua rất mệt nhưng sáng sớm ngày hôm sau, khi tỉnh dậy Đỗ Thừa cảm thấy vô cùng minh mẫn, cơ thể không còn mấy cảm giác đau nhức.
Đỗ Thừa giành thời gian buổi sáng để luyện tập thể thuật và gấp hai lần không gian ngụy trọng lực.
Đúng như Hân Nhi nói, mỗi khi luyện tập xong thể thuật, cơ thể Đỗ Thừa càng trở nên mềm dẻo. Tuy chỉ cách có một ngày, nhưng hôm nay Đỗ Thừa đã có thể hoàn thành một số động tác có độ khó tương đối thấp.
Hơn nữa thời gian cũng đã giảm đi rất nhiều. Mỗi lần chỉ mất có khoảng 20 phút.
Mà đối với gập hai lần không gian ngụy trọng lực, Đỗ Thừa đã dần dần có cảm giác thích ứng, không cảm thấy đau đớn, mỏi mệt như ngày hôm qua. Dựa vào những gì Hân Nhi nói, Đỗ Thừa đã sẵn có năng lực chịu giảm gấp ba lần không gian ngụy trọng lực rồi.
Nhưng vì an toàn, Đỗ Thừa vẫn chọn gấp hai lần không gian ngụy trọng lực, sau khi đã hoàn toàn thích ứng mới chuyển sang gấp ba lần không gian ngụy trọng lực.
Tuy chỉ có một buổi sáng luyện tập, nhưng toàn thân Đỗ Thừa mỏi nhừ, mồ hôi ướt đẫm.
Buổi trưa, Đỗ Thừa đi bệnh viện một chuyến, rồi đi thẳng vào trung tâm thành phố. Tuy rằng Đỗ Thừa đã mua một chiếc váy dài màu tím violet tặng Cố Tư Hân làm quà sinh nhật, nhưng Đỗ Thừa vẫn muốn mang tới bữa tiệc một phần quà nữa, hắn không muốn tới tay không.
Đỗ Thừa vừa rời bệnh viện thì Cố Tư Hân gọi tới, cô lo Đỗ Thừa không biết nhà cô ở đâu nên hỏi Đỗ Thừa có cần cho xe tới đón anh không. Trong lòng Đỗ Thừa vô cùng cảm kích, nhưng quà thì chưa mua được nên Đỗ Thừa hỏi rõ địa chỉ nhà Cố Tư Hân rồi từ chối ý tốt của cô.
“Hân Nhi, cô nói xem nên mua gì tặng Cố Tư Hân?”
Đi thơ thẩn trên đường mà Đỗ Thừa không nghĩ ra tặng món quà gì cho Cố Tư Hân, gia thế Cố Tư Hân cũng chẳng kém gì Đỗ Thừa, không thể mua món quà quá tầm thường, nhưng quá đắt thì cũng không thích hợp.
“Hi hi, ngài hỏi đúng người rồi, tiểu thư không gì là không thể, không gì là không biết”
Hân Nhi vẻ mặt đắc ý nói: “Tặng quà cũng cần phải chú ý, quan trọng nhất là ngài tặng quà với mục đích gì”.
“Sao lại thế?” Đỗ Thừa chẳng thể hiểu được lý luận của Hân Nhi, anh hỏi một cách khó hiểu.
“Tất nhiên là thế rồi, quà khác nhau biểu đạt ý nghĩa khác nhau. Ví dụ như ngài tặng một chuỗi vòng cổ, nghĩa là ngài mong người được tặng luôn mang theo người, mà nếu tặng nhẫn nghĩa là ngài muốn người được tặng vĩnh viễn thuộc về ngài…”
Hân Nhi dẫn chứng một số ví dụ điển hình, một lúc nói hết ý nghĩa của các món quà, Đỗ Thừa càng cảm thấy tù mù.
“Sao mà phức tạp thế!” Đỗ Thừa vốn đã không biết tặng quà gì, nghe Hân Nhi nói hắn càng rối trí.
Hân Nhi vẻ mặt đáng tiếc nói: “Ừm, thế nói đơn giản một chút cũng được. Bình thường tặng nhẫn thì quá đường đột, hay ngài tặng dây chuyền hay vòng tay hoặc khuyên tai cũng được”.
“Thế chúng ta đi tìm một tiệm trang sức xem thế nào” Đỗ Thừa suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng nghĩ được gì hơn thế, chỉ còn cách nghe lời Hân Nhi mà đi về phía khu bách hóa Tân Phổ.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào