Trên bàng ăn sáng, Yên Nhiên tuyên bố:
- Hôm nay con không đi làm, con nghỉ một ngày.
Bà Lan Ðình ngạc nhiên:
- Tại sao?
Yên Nhiên cười một cách bí mật:
- Vì hôm nay là một ngày kỷ niệm. Hôm nay sẽ có nhiều người nghỉ như con. Không tin, một tí nữa mẹ sẽ thấy.
Hiểu My yên lặng lắng nghe. Trong chiếc áo đầm màu tím, tay rộng trông Hiểu My thật tươi mát, phải chăng vì không bị mất ngủ như những đêm trước?
Hiểu My đột nhiên nói:
- Tối qua nhà ta hình như rất bận rộn?
Ông Ngưỡng Hiền tiếp lời:
- Ờ hình như đến khuya, cha còn nghe có người bấm chuông nhà ta.
Bà Lan Đình nói:
- Ông nói sai rồi. Không phải chuông cửa mà là tiếng chuông điện thoại. Yên Nhiên nó bận vô cùng.
Yên Nhiên cúi xuống dùng cơm chiên. Gò má ửng hồng.
Ông Ngưỡng Hiền cãi lại:
- Tôi nghe rất rõ cơ mà, tiếng chuông cửa reo!
- Chắc có lẽ ông nằm mơ đấy!
Hiểu My rót ly sữa, chậm rãi:
- Tối qua có tiếng chuông điện thoại lẫn tiếng chuông cửa có cả một chiếc xe tăng chạy lại dừng trước cửa.
- Xe tăng à? Đúng là xe tăng.
Ông Hiền nói:
- Mẹ con bà điên cả. Xe tăng đến mà chẳng có duyệt binh ử Đúng là hai mẹ con bà nằm mơ chứ không phải tôi.
Tiếng chuông cửa reo. Yên Nhiên lên tiếng”
- Con là người đầu tiên nghỉ việc hôm nay. Bây giờ là người thứ nhì. Ba mẹ đoán thử ai nào?
Chưa kịp đoán, là Khang đã vào nhà. Hôm nay Khang ăn mặc rất chỉnh tề, áo trắng, quần đen, thêm một cà vạt đỏ điểm hoa trông rất thoáng, rất dễ nhìn. Bà Lan Đình vừa trông thấy Khang là đứng bật dậy gọi chị Tú Hà mang thêm chén đũa và một ly sữa nóng.
Khang ngăn lại:
- Khỏi bác ạ. Cháu đã ăn sáng rồi!
Bà Lan Đình nhiệt tình:
- Ản thêm đi.
Bà nhìn Khang rồi lại nhìn Hiểu My. Không hiểu sao Hiểu My lại có vẻ bối rối, má ửng hồng, cứ cúi đầu mãi. Khang đã ngồi xuống, chàng ngồi cạnh Hiểu My.
- Xin lỗi, sáng sớm con đến đây quấy rầy gia đình.
Yên Nhiên thay lời cho mẹ:
- Đừng xin lỗi mãi, phải nói là cảm ơn anh hôm nay nghỉ việc để đến đây dự tiệc mừng của chúng tôi.
Và quay sang bà Lan Đình, Yên Nhiên nói:
- Mẹ ơi, tối qua mẹ có nghe tiếng chuông điện thoại reo không? Thủ phạm đây này, con đã nói hết nước miếng, anh Khang mới chịu quay lại nhà ta.
- À!
Bà Lan Đình hiểu ngay là Yên Nhiên đã nói sự thật. Không thể để mất Khang. Bà nghĩ, Hiểu My đẹp giỏi, hiền hậu, nhưng lại mù lòa. Một đứa con gái mù mà được một thanh niên ưu tú như Khang theo đuổi thì còn gì hơn. Nghĩ đến hạnh phúc của con, bà vồn vã hẳn lên.
- Cậu Khang thông cảm cho, hai đứa con gái nhà tôi được chiều chuộng quá sinh hư, cậu là đàn ông, con trai, cái gì nó không phải, cậu nên tha thứ bỏ qua cho.
Khang nhìn bà Lan Đình thành thật:
- Thưa bác, cháu rất yếu đuối, chưa phải là hạng đàn ông con trai đúng nghĩa trượng phu đâu. Bác có xem phim do tài tư? Anthony Quine đóng chưa?
- Ông ấy thế nào?
- Cháu nghĩ đàn ông đúng nghĩa phải giống như tài tử này, ông ta chỉ nói chuyện bằng mắt. Đàn bà con gái nhìn thấy đôi mắt ông ta là phải khiếp ngay, sẵn sàng phủ phục trước mặt ông ta.
Yên Nhiên chen vào:
- Vậy mà cũng nói. Anh định đem quan niệm của phụ nữ Nhật thời cổ ra để đánh giá chúng tôi ư? Cái đó lỗi thời rồi. Quan điểm đó cho thấy người phụ nử bị khiếp sợ đến độ mất cả cá tính mình. Họ chỉ là nô lê. Nếu anh muốn tìm thấy những phụ nữ có bản chất đó, tôi nghĩ bây giờ hẳn chỉ có Châu Phi mới có.
Hiểu My nãy giờ yên lặng uống sữa vừa đặt ly xuống:
- Anh vừa đề cập đến tài tư? Anthony Quine?
- Vâng.
- Ông ấy không nói bằng miệng, mà bằng mắt?
- Hừ!
Chợt nhiên Linh Khang bối rối. Khùng thật! Ta đúng là người điên nhất trên đời. Tại sao nói chuyện trước mặt người mù lại ca ngợi một anh nói chuyện bằng mắt? Tiếng Hiểu My hỏi tiếp:
- Thế anh ái mộ ông ấy?
- Ờ.
Hiểu My nói:
- Anh Khang. Có lẽ anh cũng có một đôi mắt biết nói, một đôi mắt sắc bén như vậy? Tôi đoán thế phải không?
- Tôi.. tôi..
Khang ngượng ngùng, trong khi Yên Nhiên xen vào:
- Vâng, Hiểu My nói đúng đấỵ Đôi mắt anh Khang rất đẹp, anh ấy đẹp trai như Hiểu My đẹp gái thế.
Hiểu My nói:
- Hay lắm. Thế anh dùng đôi mắt biết nói kia để nói chuyện với một đứa mù lòa như tôi, anh có thấy cụt hứng không? Giống như tôi đàn một bản nhạc hay cho một người điếc nghe thì...
- Im đi!
Khang chợt thấy nổi giận, chàng đặt ly cà phê xuống, đứng bật dậy. Mọi người còn ngơ ngác thì Khang đã bước tới nắm tay Hiểu My. Hiểu My sợ hãi vùng vẫy, nhưng Khang nắm rất chặt:
- Tôi đã chịu đựng hết nổi cái tự ti mặc cảm quỷ quái của cô. Tôi biết cô mù, ở đây tất cả đều biết cô như thế. Ai cũng cố tránh không nói điều đó trước mặt cô. Người ta thương hại, chiều chuộng, chăm sóc cô, vậy mà cô lại lợi dụng sự tàn tật của chính mình, để hành hạ người khác...
Bà Lan Đình ngăn lại:
- Cậu Khang, Đừng tàn nhẫn thế.
Nhưng ông Ngưỡng Hiền đã đặt tay lên vai vợ:
- Lan Đình, em đừng can thiệp, hãy nghe Khang nói.
Hiểu My bắt đầu cầu cứu, nàng cố vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay của Khang.
- Mẹ ơi mẹ... Chị ơi chị ...
Khang nói:
- Khỏi kêu mẹ, kêu chị gì hết. Họ không sống mãi với cô suốt đời đâu. Cô đã làm họ mệt mỏi, đau khổ nhiều rồi. Họ không bảo vệ cô mãi được đâu. Hiểu My, đừng tưởng rằng mình không nhìn thấy, là mình không có quyền yêu, không có quyền được yêu. Tôi biết cô không phải không hiểu điều đó, có điều cô sợ, cô không dám yêu, cô sợ đàn ông, cô sợ yêu rồi, cô sẽ phải rời xa mẹ, xa chị, xa những người mà cô quen dựa vào. Cô giống như một loại cỏ ký sinh, vì vậy mà cô mới đẩy những người đàn ông yêu cô về cho chị cô. Cô cho rằng cô không muốn đoạt người yêu của chị Thật ra, thì cô đã đoạt từ lâu rồi, đoạt một cách vô ý thức. Bây giờ cô không thể nào trốn lánh được sự thực đó. Có thể cô không yêu tôi, không yêu một người đàn ông nào khác, tôi cũng không bắt buộc cô phải yêu tôi. Nhưng hôm nay, tôi nói điều này trước mặt mọi người trong gia đình, tôi phải nói rõ sự thật đó, rồi sẽ không nói nữa. Cô yêu tôi hay không mặc kệ cô. Nhưng cô cần phải đứng thẳng người, cô phải rời bốn bức tường đen tối của cô. Cô phải thấy, cô phải tiếp xúc với cái thế giới thực tại. Bằng trái tim, bằng khối óc bằng chính bàn tay của cô để nhìn nó, để thấy nó. Đừng trốn lánh mãi. Lúc đó, cô sẽ biết ánh mắt tôi ra sao, hiểu được điều tôi muốn nói ra sao, cô cứ thử đi!
Và Khang lấy tay Hiểu My đặt lên mặt, lên mắt, lên môi, rồi cuối cùng lên trái tim đang đập rộn ràng của mình.
- Đó em nhìn thấy chưa? Thấy chưa? Em nói đi?
Hiểu My đã ngừng hét ngừng vùng vẫy. Bây giờ, dưới sự lớn tiếng của sự thật, Hiểu My thấy người như bị nhũn ra, và nước mắt... Nước mắt tràn ra, chảy dài trên má. Hiểu My đứng bất động. Một cảm giác lạ lùng, đầu tiên đứng gần người đàn ông làm tim Hiểu My đập mạnh. Đầu óc bỗng nhiên như đông cứng lại.
- Sao! Hiểu My “thấy” gì không?
Lời của Khang như mật ngọt. Chợt nhiên tất cả những bình phong che chắn quanh Hiểu My như bị tan rã hết. Hiểu My òa lên khóc, nước mắt ràn rụa, nàng úp mặt lên vai Khang:
- Em ... Em đã “thấy” rồi.
Yên Nhiên mừng rỡ nhảy tới, hôn lên má Khang:
- Ồ! Anh Khang, anh thật sự làm em cảm động, anh ...
Bà Lan Đình gọi vọng vào trong:
- Chị Hà ơi! mang rượu ra đây. Tập quán của người Trung Hoa xưa nay không uống rượu buổi sáng, nhưng hôm nay phải làm một việc ngoại lê.
Có tiếng xe nổ ồn ào bên ngoài, Yên Nhiên kêu lên:
- Đợi tí, xe tăng tới kìa!
Thật vậy, tiếng máy nổ lớn bên ngoài như tiếng xe tăng, ông Ngưỡng Hiền nhíu mày, ngạc nhiên:
- Cái gì thế?
Yên Nhiên hóm hỉnh:
- Thưa cha, đó là người thứ ba bỏ việc hôm nay!
Không đợi Tú Hà mở cửa, Yên Nhiên một mình nhảy chân sáo ra cổng.
Một lúc sau theo Yên Nhiên bước vào, là một thanh niên cao lớn.
- Xin giới thiệu với cha mẹ, đây là An Công Tử.
- An Công Tử?
Ông Ngưỡng Hiền ngạc nhiên ngắm cậu thanh niên mới vào. Anh ta cao lớn, mày râu rậm rạp, mắt to, không đẹp trai lắm nhưng được cái tràn đầu sức sống.
- An Công Tử Đó là cái tên hay chỉ là biệt hiệu?
Viễn cười nói:
- Dạ con là An Thịnh Viễn. Thưa hai bác, đúng ra con đã đến đây chơi từ lâu, chỉ tại Yên Nhiên không cho.
Bà Lan Đình nhìn cậu thanh niên thoáng vui. Thì ra Yên Nhiên đã có bạn trai từ lâu. Vậy là không có gì để lo lắng nữa.
- Vậy ư? Thế, tại sao Yên Nhiên không cho cậu đến?
Viễn nói:
- Cô ấy nói là cháu chưa đủ điều kiện đến. Hai bác biết không, muốn làm bạn với Yên Nhiên khó lắm, phải thi như thi đại học. Cháu phải đợi đến hơn những năm mươi bốn ngàỵ..
- Thôi nói nhiều quá.
Yên Nhiên cắt ngang cà kéo Viễn về phía Khang.
- Đây là anh Khang và đây là Viễn.
Thì ra đây là Khang. Viễn chăm chú nhìn Khang đánh giá. Hai người cứ thế nhìn nhau, dù cả hai không là tình địch của nhau. Và hai cái siết tay thật chặt.
Viễn lên tiếng trước:
- Anh Khang biết không? Vì anh mà suýt nữa, tôi và Nhiên hiểu lầm nhau.
- Thế à?
- Vâng, hôm qua lúc điện thoại cho Yên Nhiên, thình lình tôi nghe Yên Nhiên nhắc đến tên anh với một loạt triết lý về tình yêu.
- Hợ.. Hợ..
Yên Nhiên tằng hắng làm Viễn ngưng nói, quay lại:
- Sao thế, tại khói xe làm Yên Nhiên ho hay em không muốn anh nói?
Yên Nhiên đỏ mặt. Bà Lan Đình nhìn chồng. Thì ra chuyện chuông điện tối qua với tiếng nổ xe tăng là có thật chứ không phải trong mợ..
Viễn quay sang nhìn Hiểu My, Yên Nhiên chưa hề cho chàng biết là Hiểu My mù lòạ Đôi mắt Hiểu My không khác người bình thường lắm, lúc nào cũng mở to, càng làm tăng thêm cái đẹp dịu dàng của cô. Cô gái trước mặt quá đẹp, đẹp như tiên trong tranh. Viễn đưa tay ra chào Hiểu My:
- Nếu tôi không lầm, cô là em gái của Yên Nhiên?
Hiểu My nào có trông thấy tay của Viễn đâu. Nàng đứng yên, Yên Nhiên vội nắm lấy tay Viễn.
- Ồ anh Viễn, em quên cho anh biết. Hiểu My nó không nhìn thấy gì cả.
Viễn tròn xoe mắt ngạc nhiên:
- Cô Hiểu My chẳng thấy gì cả ư? Ngay từ lúc nhỏ chứ?
Hiểu My đáp:
- Vâng. Sau tai nạn bất ngờ lúc sáu tuổi, em bị mất thị giác.
Viễn thở ra, giọng trầm buồn:
- À... Mà này, Hiểu My ạ, cô cũng đừng buồn về chuyện mất thị giác. Thượng đế có bao giờ cho ai được đẹp trọn vẹn đâu? Cô có sắc, cô đẹp như bức tranh, nếu có cả đôi mắt thì trên đời này còn ai so bì được?
Yên Nhiên tằng hắng:
- Này An Công Tử. Ông đừng tán tỉnh em gái tôi nhé, cô ấy có bạn rồi đấỵ Ông ca ngợi cô ấy nhiều quá, làm chị cô ta phải ganh!
Viễn quay lại nhìn Yên Nhiên cười nói:
- Em sẽ không ganh với Hiểu My, vì em giàu có hơn Hiểu My, không phải chỉ có em mà tất cả chúng ta đều như vậy.
Hiểu My có vẻ xúc động. Chẳng ai nhìn thấy ngoài Khang, Khang bước tới nói:
- Cậu Viễn, tôi đang ra sức trị bệnh mặc cảm cho Hiểu My, cậu đừng làm mất tác dụng đó. Tôi đang tập cho Hiểu My nhìn.
Hiểu My cười, nụ cười thật hiền:
- Anh Khang! Anh yên tâm, từ đây em sẽ không mặc cảm, không tự ti nữa. Em biết tật của mình, em cố sống, cố “nhìn” trong thế giới tối đen đó. Anh đừng lo, anh Viễn này, tôi có thể gọi anh bằng tên được chứ?
Viễn nói:
- Dĩ nhiên, và nếu cô gọi tôi là An Công Tử tôi cũng không giận. Mặc dù trong truyện “Nhi Nữ Anh Hùng” anh chàng An Công Tử rất nhát gan, miễn tôi không nhát gan là được rồi.
Hiểu My nói:
- Tôi nghĩ là anh không nhát gan. Anh có một trái tim hiểu người như vậy thì làm gì nhát gan?
Và My đưa tay ra nói:
- Anh Viễn, anh có thể đến đây để tôi “nhìn” anh không?
- Được chứ?
Viễn bước tới gần và Hiểu My đưa tay sờ mặt, mắt, mũi, miệng của Viễn. Sau đó nàng lùi lại gần Khang.
- Anh Khang, anh Viễn đẹp trai đấy chứ? Em rất sung sướng có một anh rể đẹp trai như vậy, xin chúc mừng chị Nhiên.
Viễn đỏ mặt, bước tới bên Yên Nhiên với nụ cười. Tú Hà đã mang rượu ra, hỏi:
- Thưa ông có cần khui không ạ?
Ông Ngưỡng Hiền nói:
- Khui chứ, hôm nay là ngày vui mà. Một ngày đáng kỷ niệm.
Ông Hiền đỡ lấy chai rượu vặn nút. “Bốp” Tiếng nổ lớn với nút chai bật ra, mọi người vỗ tay. Những chiếc cốc thủy tinh được rót đầu rượu. Mọi người cụng ly. Hiểu My cười, một nụ cười hạnh phúc.
Viễn nâng ly nói với Khang:
- Xin chúc mừng cuộc sống, chúc mừng gia đình, chúc mừng hai chị em đẹp nhất trên đời này. Và chúc mừng cả hai đứa mình nữa chứ.
Khang cụng ly với Viễn. Hiểu My lắng tai nghe tiếng thủy tinh chạm nhau. Mọi người cạn ly. Cô Tú Hà lại rót thêm. Yên Nhiên lo lắng nhìn Viễn:
- Anh Viễn, rượu chứ không phải nước ngọt đâu nhé!
Viễn cười nói:
- Lâu lâu một lần mà! Rượu này cũng không mạnh lắm, hôm nay vui hãy để anh cạn ly với anh Khang.
Hiểu My cũng nâng ly lên:
- Vâng. Em cũng uống nữa, để chúc mừng... buổi sáng hôm nay.
Và Hiểu My nốc cạn ly.
Nắng từ ngoài khung cửa rọi vào làm mắt Hiểu My long lanh hơn. Nhiên nhìn em gái, lòng chợt tràn ngập một niềm vui khó tả. Không khí trong gia đình trở nên vui hơn, ấm cúng hơn.
Những ngày tiếp nối sau đó không khí ở già đình họ Vệ hoàn toàn đổi khác.
Nó trở nên vui nhộn hơn, lúc nào cũng tràn ngập tiếng đàn, tiếng hát. Không những chỉ tiến đàn dương cầm thôi mà còn có đàn guitar. Tiếng cười nói, sự tranh luận... Đủ mọi thứ... Ngày chủ nhật, chiếc xe hì hục như xe tăng bò tới, và bốn người trẻ tuổi trèo lên, sau một lúc run rẩy, nhả khói, nó mới chịu phóng tới. Thực ra thì Khang cũng có một chiếc xe rất ngon lành hiệu Mustang. Nhà Khang giàu có, Khang lại là con một nên vừa tốt nghiệp đại học là Khang được bố thưởng ngay chiếc xe này. Khi đi chơi xa phải dùng Mustang mới phải nhưng Viễn không chịu, nhất quyết là “xe cũ mà tính năng tốt, bền” “chạy xa giỏi” lại giúp mọi người “tập thể dục” (nhờ thỉnh thoảng phải đẩy xe) bên cạnh đó còn được nghe những bản nhạc “pop” (do tiếng nổ inh tai của bô xe). Vì vậy phải đi chiếc xe cũ. Thế mà mọi người chẳng ai dám cãi. Viễn cũng thường nói:
- Đi xe tốt bỏ xe xấu, giống như những tên tình lang phụ bạc, thấy người khác đẹp hơn là quên nhân tình cũ.
Với chiếc xe cà tịch cà tàng, họ đến khắp mọi nơi: bãi biển, núi cao, cắm trại du lịch...
Mặc thời gian trôi nhanh, họ cứ vui quên tất cả.
Mùa thu đến.
Tối hôm ấy, thời tiết rõ ràng thay đổi. Cơn mưa bụi đầu tiên với cái lạnh xuất hiện. Với thời tiết này, bốn người chỉ có nước tụ lại dưới mái gia đình họ Vệ. Yên Nhiên pha một ấm cà phê. Yên Nhiên thì như vậy đó, nàng cho rằng, giữa không khí ấm cúng, có mùi cà phê thì mới có dáng vẻ hạnh phúc gia đình. Ngồi trong nhà, vừa uống cà phê, vừa nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên tàn lá chuối mới thi vi. Yên Nhiên nói:
- Người Trung Hoa thích cây ngô đồng với chuối ba tiêu.
- Trong bao nhiêu tập thơ phần lớn đều ca ngợi những cảnh sắc này, cả mưa nữa:
“Gió xuân nở cánh hoa đào
Mưa thư làm lá ngô đồng rụng rơị”
Khang thì không đồng ý.
- Nói chung người Trung Hoa họ có óc tưởng tượng phong phú, nhìn lại toàn bộ thơ cô? Trung Hoa, đâu phải chỉ có ngô đồng với chuối ba tiêu đâu? Mà hầu hết các loại thực vật đều được thi hoá, ví dụ như “Lệ rơi trên đóa mẫu đơn” rồi “Hoa đòa nhuộm đỏ” “ Tàu chuối quá xanh” hay “Ngọc thảm hoa sầu ra thành phụng, dưới lầu hoa sen liễu vẫn xanh” hay “Mặt như phùng dung, mi như liễu, nhìn nhau sao đành chẳng lệ rơỉ”
An Công Tử chen vào:
- Anh Khang, anh hay quá, làu làu thơ văn tôi thấy phát ghen đấy!
- Cậu mới thật sự giấu tài, chứ cách đối đáp của cậu nhiều lúc tôi choáng ngợp.
Yên Nhiên nói:
- Hiểu My, chúng ta đi nơi khác chơi nào, hai người đẩy nhau lên tận mây xanh thế này, ta ngồi đây coi chừng mang họa đấy.
Hiểu My ngồi dưới thảm cười:
- Em thích nghe họ nói chuyện, họ nói hay lắm, mà em thì lúc nhỏ chẳng học được bao nhiêu chỉ hai năm ở trường mù. Em không hiểu thơ văn thơ viết gì cả. Sau đó lại chỉ học đàn, nên bây giờ nghe nói mới thấy mình dốt quá.
Viễn nhìn Hiểu My:
- Hiểu My cần gì phải biết thêm thơ với văn, bản thân cô đã là thơ văn rồi.
Hiểu My đỏ mặt.
- Đừng gạt em nhé anh Viễn. Em mù lòa không nhìn thấy chính mình, anh nói em làm sao tin được.
Viễn thật thà:
- Không gạt em đâu, không tin hỏi Khang xem?
Khang thở dài:
- Đúng vậy Hiểu My a. Em không chỉ là thơ là văn mà còn là tranh là nhạc nữa.
Yên Nhiên đứng dậy:
- Thôi tôi đi đây.
Hiểu My kinh ngạc:
- Chị đi đâu vậy?
- Ở trong phòng này thi, văn, họa, nhạc gì cũng có đủ cả rồi, tôi ở lại không có chỗ đứng nên đi ra vậy.
Mọi người cười xòa, Viễn giữ Yên Nhiên lại, chàng kéo mạnh khiến Yên Nhiên suýt ngã, phải tựa vào người chàng. Thế là một dịp may hiếm có, một nụ hôn nồng cháy được đặt lên môi Yên Nhiên.
- Yên Nhiên, em không biết ư? Em đẹp vô cùng, nhưng em gái em cũng đâu kém gì.
- Hừ?
- Em có đọc qua quyển sách chưởng “Nhi Nữ Anh Hùng” chưa?
- Chưa?
- Hử?
- Trong đó nhân vật An Công Tử có đến hai vợ đấy.
- Rồi sao? Em ghét thứ đàn ông lăng nhăng ấy lắm.
- Sao vậy? Chuyện một người đàn ông cùng lúc yêu hai người đàn bà cũng tự nhiên thôi, có gì không phải đâu, sao em khắt khe thế, vả lại, thời bấy giờ thuộc thời đại đa thê cơ mà.
- Tự nhiên con khỉ!
Viễn nắm tay Yê n Nhiên cười nói:
- Sao không? Nói thật nếu tên Khang không lanh tay, anh sẽ không buông tha một người nào trong hai chị em em. Ai bảo ông trời tạo chi hai người, vừa đẹp vừa dễ thương như vậy.
Nhiên đấm mạnh Viễn:
- Anh Viễn anh nói thật chứ?
- Cái gì? Em muốn hỏi cái chuyện nào? Chuyện hai chị em em đều dễ thương hay chuyện...
- Anh ...
Yên Nhiên kề môi cắn mạnh lên vai Viễn một cái đau điếng. Viễn vừa chạy vừa hét. My không hiểu gì hỏi:
- Sao vậy? Sao vậy?
Khang nắm tay Hiểu My, nói:
- Không có gì mà ầm ĩ cả, chỉ tại An Công Tử luyện bắn tên, lỡ lầm vào tay mình.
- Luyện bắn cung ư?
Khang nói:
- Vâng. Cậu ấy tưởng mình giỏi nghề cung tên lắm nên định cùng lúc một mũi tên bắn hai con chim, không ngờ bắn nhầm vào chính mình.
Mọi người cùng cười. Hiểu My giục Khang:
- Anh cùng em vào phòng đàn chứ?
Khang nói:
- Cho chúng bạn vào với. Em đàn piano, Nhiên chơi guitar còn chúng tôi hát, được chứ?
Thế là tất cả kéo vào phòng đàn. Cuộc sống của họ bây giờ luôn có những giờ phút vui nhộn như vậy. Tiếng đàn, tiếng hát, đêm cũng say mà người cũng say. Hai vợ chồng ông Ngưỡng Hiền ở phòng riêng cũng cảm thấy cuộc đời ngập đầy hạnh phúc. Họ không còn mơ ước gì hơn.
Mùa đông đến!
Hiểu My bị cảm lạnh, nghẹt mũi, nhức đầu, thỉnh thoảng lại ho. Nàng không nói ai biết, ngại chuyện không có gì để mọi người phải lo lắng cho mình. Nhưng bà Lan Đình rất nhạy bén. Thế là bốc thuốc. Thuốc tây, thuốc tàu đủ cả.
Tối hôm ấy, một buổi tối khá đặc biệt. Vợ chồng ông Ngưỡng Hiền bận dự tiệc rượu. Hai cô con gái đã lớn, lại đã có người yêu, đó là điều làm Lan Đình yên tâm nhất. Vì khỏi phải lo lắng mãi cho chúng, nhất là Hiểu My.
Sau khi vợ chồng ông Ngưỡng Hiền đi xong, Yên Nhiên lại điện thoại về nhà, nói là không về dùng cơm, vì có thể về hơi trễ. Như vậy thì đương nhiên Viễn cũng không đến. Có lẽ họ đi đâu đó, hoặc tại nhà của Viễn, Hiểu My hiểu điều đó, vì ba mẹ của Viễn cũng đã đến đây mấy lượt. Chuyện đó cũng không có gì để nói. Tết này Yên Nhiên đã hai mươi bốn tuổi, cái tuổi phải lập gia đình. Hiểu My nghĩ đến đó, không thể nghĩ lại chuyện của chính mình. Nhưng tại sao trai gái quen nhau rồi cuối cùng phải chấm dứt ở điểm ấy? Hiểu My bâng khuâng. Những tháng ngày qua, đám bốn người cùng vui bên nhau rất thoải mái, đó là một chuỗi ngày hạnh phúc nhất mà Hiểu My có. Và Hiểu My củng hiểu rằng, rồi đây nhóm bạn chung này cũng phải tan rã để chia thành hai nhóm nhỏ hơn chỉ có hai người.
Cách đây không lâu Khang cũng đã đề cập đến chuyện hôn nhân với Hiểu My. Một vấn đề mà Hiểu My thấy rất khó xử, nàng không dám nghĩ đến viễn ảnh khi phải sống xa cha mẹ và chị, để về ở với Khang với cha me. Khang. Biết Hiểu My bối rối nên từ đó Khang cũng không đề cập đến nữa, nhưng Hiểu My cũng hiểu rằng vấn đề đó sớm muộn gì rồi cũng phải đến.
Tối hôm ấy cha me. Yên Nhiên và An Công Tử không có ở nhà. Hiểu My cảm thấy phập phồng. Ở nhà một mình với Khang, Hiểu My lại sợ phải đối diện với vấn đề đáng sợ đó, Khang đã đeo đuổi theo Hiểu My sáu năm nay đương nhiên là không dừng lại ở vị trí người yêu. Hiểu My thở dài, làm người quả thật mệt mỏi. Vừa phải đóng vai trò của chính mình, vừa phải đóng vai trò của người khác mong muốn, như của cha mẹ, chị, người yêụ..và cả vai trò người vợ, nếu ta bình thường như tất cả mọi người. Nếu ta biết thế nào là thô, là xấu, biết thế nào là một đôi mắt đẹp, ta sẽ có thể làm được rất nhiều việc như đọc sách hay làm một việc gì mà không mang phải ray rứt, với nỗi mặc cảm như thế này. Nếu như.. Yên Nhiên. Một Yên Nhiên mà bấy lâu nay Hiểu My vừa yêu mến, lại vừa ganh tị... Nếu như cái năm sáu tuổi đó không có chuyện gì xảy ra.. Không được, không thể trách Yên Nhiên, đó là định mệnh. Chị Yên Nhiên cũng muốn ta hạnh phúc, chị Yên Nhiên đâu có muốn rơi vào nghịch cảnh trớ trêu này.
Bữa cơm tối hôm ấy, chỉ có một mình Hiểu My dùng. Khang đến trễ, Hiểu My cảm thấy cô độc vì mấy ngày qua, nàng đã quen thuộc với cuộc sống sôi động, đầy tiếng cười. Sau bữa cơm, Hiểu My lại nhận được điện thoại của Khang nhưng cũng với một câu vắn tắt:
- Hiểu My, tối nay anh sẽ đến trễ vì anh có việc gấp, nếu thấy tối quá mà anh không đến thì em đừng chờ nhé.
Thật là một sự trùng hợp kỳ lạ, chợt nhiên rồi mọi người đều bận việc, chợt nhiên rồi chỉ có mình ta ở nhà. Thời gian quá trống trải. Bên ngoài trời đang mưa. Những âm điệu vang tí tách của hạt mưa nghe trầm buồn la. Hiểu My cảm thấy như bệnh lại tái phát, đầu nặng trịch, nàng bước vào phòng đàn và gởi tâm hồn mình vào một bản nhạc của Traikcopsky, lâu lắm rồi Hiểu My mới đạn lại bản nhạc bi thương này.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Hiểu My chợt nghe có tiếng “xe tăng” ồ ồ ngoài cổng. Như vậy là Yên Nhiên và An Công Tử đã về. Hiểu My vẫn tiếp tục đàn. Mặc, họ cũng cần có sự yên tĩnh riêng tư cho hai người, tốt nhất không nên quấy rầy. Hiểu My tiếp tục đàn hết bản nhạc này, đến bản nhạc khác.
Buổi sáng, năm sáu tuổi đó, định mệnh đã an bày, cái bóng tối vĩnh viễn gắn chặt suốt cuộc đời mình... Đừng tự ti cũng đừng thương hại bản thân mình, như anh Khang đã nói. Nhưng anh ấy nói được như vậy, bởi vì anh ấy không phải là người mù. Những ngón tay của Hiểu My lướt nhanh trên phím đàn, đã đến phần tấu khúc dồn dập nhất, những âm điệu như mưa sa như nước cuốn, như gió thổi vang vang rồi nhỏ dần và chấm dứt. Chợt nhiên, Hiểu My nghe có tiếng thở dài sau lưng, nàng giật mình, từ xưa tớ giờ, bất cứ người nào bước vào Hiểu My đều nghe thấy, tại sao lần này lại không? Hiểu My hỏi:
- An Công Tử đấy à?
- Vâng.
- Thế còn chị Yên Nhiên đâu?
Viễn nói:
- Tôi cũng không biết. Tôi định hỏi Hiểu My tại sao cô ấy không có ở nhà?
- Chớ không phải chị Yên Nhiên cùng đi với anh sao? Ban nãy chị ấy có điện thoại về nhà nói là có chút việc, tôi nghĩ là chị Yên Nhiên đã đến nhà anh.
- Đâu có, hôm nay ông chủ hãng mở tiệc, tôi đã cho Yên Nhiên biết, có lẽ cô ấy đi mua hàng.
Rồi Viễn nhìn quanh hỏi tiếp:
- Thế còn anh Khang đâu?
- Cũng bận việc, có lẽ cũng dự tiệc như anh.
- Vậy là chỉ có một mình cô ở nhà thôi à?
- Hai bác đâu rồi?
- Cũng đi vắng, nhưng không sao, ngồi đàn thế này, thời gian cũng trôi qua nhanh lắm.
Viễn nhìn Hiểu My, khuôn mặt xanh xao, hình như có một nét buồn dịu vợi nào trên mắt. Hiểu My có dáng dấp của một thiếu nữ Trung Hoa thời xưa.
- Hiểu My có lạnh không?
Viễn hỏi khi nhìn thấy Hiểu My chỉ mặc phong phanh bộ áo ngủ mỏng. Viễn nhìn quanh, thấy trên ghế sa lông có chiếc áo lạnh màu trắng, chàng bước đến lấy áo choàng lên người Hiểu My nói:
- Chiếc áo này chắc của Hiểu My, để tôi khoác lên vai phu. Hiểu My nhé.
- Em không thấy lạnh.
Hiểu My bối rối nói, chợt nhiên nàng lại ho sặc sụa.
Viễn nói:
- Đó, Hiểu My bệnh rồi đấy. Bây giờ đã là mùa đông, Hiểu My cần phải giữ gìn sức khỏa đừng để bệnh, hãy mặc áo đi đừng tự hành hạ mình.
Hiểu My vừa mặc áo vừa giải thích.
- Em không bao giờ tự hành hạ lấy mình.
- Thế sao không mặc áo. Hiểu My có vẻ ốm đấy nhé, phải ăn uống cho đầy đủ và mặc cho đủ ấm, nếu không cũng đồng nghĩa với tự làm khổ sở lấy mình.
Hiểu My chợt xúc động. Nàng cảm thấy bàn tay trên vai mình thật ấm. Đầu óc rối mù, mắt ươn ướt, Hiểu My mạnh dạn đưa tay lên nắm lấy bàn tay ai để hờ trên vai.
- Giả dụ như em có tự hành hạ lấy mình, thì chuyện đó có dính líu gì đến anh?
** nhiên là không. Tôi biết bên cạnh Hiểu My đã có nhiều người lo lắng. Hiểu My có thế nào thì cũng chẳng có dính dáng gì đến tôi, có điều tôi thấy không thể chịu được khi nhìn thấy em...
- Nhìn thấy em làm sao?
Viễn nói:
- Nhìn thấy em tự hành hạ bản thân mình. Tôi không thể chịu được cảnh một đóa hoa nở trước mắt rồi lại tàn trước mắt. Hiểu My trước hết phải tử yêu lấy mình chứ, phải tự quan tâm đến chính mình vì không ai có thể sống gìum cho mình cả.
Viễn vừa nóI, vừa rút tay trên vai của Hiểu My lạị Đột nhiên Hiểu My giữ chặt lấy tay của Viễn, mặt ngẩng lên như chờ đợi, khiến Viễn bối rối. Căn phòng như chìm trong nỗi im lặng mệt mỏi, bàn tay của Hiểu My vẫn giử chặt lấy tay Viễn. Và không hiểu sao, Hiểu My lại úp mặt vào lòng của Viễn, đầu óc của Viễn như một mớ tơ vò, bàn tay còn lại của chàng cũng tự nhiên vuốt nhẹ mái tóc của Hiểu My. Chàng hành động như một cái máy, Viễn nhớ lại câu chuyện chàng đã nghe. Câu chuyện xảy ra lâu lắm rồi, câu chuyện về buổi sáng mùa xuân năm đó...nếu đôi mắt của Hiểu My không mù thì sắc đẹp toàn vẹn kia sẽ làm biết bao chàng trai mê mệt, cuối cùng Viễn buột miệng:
- Không, không thể như vậy được. Cuộc đời sao lại bất hạnh buồn tủi như thế. Tại sao Hiểu My lại phải chịu đau khổ như vậỵ..không, không nên...
Hiểu My tựa sát vào người Viễn hơn, nước mắt tràn xuống má. Nàng giống như một kẻ chết đuối đang cố bám víu vào thanh gỗ mục để hy vọng.
- Đừng, xin anh đừng nói nữa, đừng nói nữa!
Viễn không thể nói thêm một lời nào, bởi vì lúc đó cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, Yên Nhiên với một đống hàng trên tay, đang vui vẻ bước vào.
- Hiểu My ơi, chị mua quần áo mới cho em nè. Trời lúc này bắt đầu lạnh rồị..
Và Yên Nhiên không nói tiếp được, khi nhìn thấy cảnh trước mặt. Nàng như người bị chết đứng, những hộp giấy trên tay rơi hết xuống đất. Viễn và Hiểu My vẫn còn đang ôm nhau. Yên Nhiên nói như hét:
- Trời ơi! Sao không cho tôi mù đi, cho tôi nhìn thấy chi cảnh trái ngang này.
Tiếng hét của Yên Nhiên làm tất cả bàng hoàng, và Yên Nhiên không suy nghĩ gì cả, nàng quay lưng lại, chạy ra khỏi phòng. Ra tới vười hoa, mặc cho mưa gió, Yên Nhiên mở cổng đúng lúc chạm phải Khang đang bấm chuông. Khang nắm lấy tay của Yên Nhiên kinh ngạc:
- Yên Nhiên cô làm gì đấy?
Yên Nhiên cố đẩy Khang ra bỏ chạy tiếp. Viễn đã đuổi theo kịp.
- Anh Khang, hãy giữ lấy Yên Nhiên lại.
Nhưng Yên Nhiên giống như một người điên, vùng chạy ra ngoài đường. Viễn rượt theo hét lớn:
- Yên Nhiên ơi! Yên Nhiên , đừng làm thế, hãy nghe anh giải thích.
Viễn đã đuổi kịp, Yên Nhiên cố vùng vẫy để thoát khỏi tay Viễn.
- Yên Nhiên, anh biết anh sai, em hãy chửi hãy mắng anh đi.
Yên Nhiên nhắm mắt lại những giọt nước mắt nóng hổi ứa ra má. Viễn nói:
- Yên Nhiên, em hãy trừng phạt anh đi, nhưng đừng hành hạ anh như thế này.
Khang đã chạy tới kịp, ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì thế? Có chuyện gì thế?
Viễn lắc đầu cố ôm chặt lấy Yên Nhiên dìu về nhà. Yên Nhiên vừa khóc tấm tức vừa nói:
- Không. Tôi không về nhà đâu.
Viễn dìu Yên Nhiên về phía chiếc xe cổ lỗ xĩ...
- Được rồi, nếu em không muốn về nhà, thì chúng ta tìm nơi khác nói chuyện vậy.
Khang đứng lặng người, chàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Trong lúc Viễn quay đầu lại nói với Khang:
- Vào nhà đi. Anh Khang vào để trông chừng Hiểu My, nhanh lên.
Khang giật mình. Sao thế? Chuyện cãi nhau giữa Viễn và Yên Nhiên sao lại có dính dáng đến Hiểu My? Nhưng đây không phải là lúc để suy nghĩ và Khang vội quay lưng đi vào nhà.
Viễn leo lên xe, nổ máy, chàng đưa Yên Nhiên đi khắp các phố. Nhiên sau phút chống trả, giờ đã mệt mỏi tựa lưng vào ghế, thút thít khóc. Viễn cho xe chạy loanh quanh, không biết đi đâu, cuối cùng, chàng cho xe chạy ra tận ngoại ô, dừng lại bên một con suối nhỏ.
Viễn gục đầu lên tay lái, lòng rối như tơ, chàng không biết phải giải thích, thanh minh thế nào với Yên Nhiên. Chuyện ban nãy xảy ra như một giấc mơ, mốt giấc mơ đáng lý không nên có. Viễn thở dài không biết làm thế nào để phân tích lòng mình, chàng ngẩng đầu lên nhìn. Yên Nhiên đầu bù tóc rối, với những giọt nước mắt tuôn dài. Tất cả thật khó tin, nhưng dù thế nào, ta cũng không thể để mất Yên Nhiên. Ta yêu nàng, yêu hơn tất cả mọi thứ, dù ban nãy ta có lỡ dàng vòng tay thân ái cho một người con gái khác, nhưng cái ôm âu yếm đó đâu có xuất phát từ tình yêu. Thực chất chỉ là một sự mềm lòng nhất thời, pha lẫn với lòng thương hạị.. Dù gì ta vẫn yêu Yên Nhiên, nhìn dáng dấp phờ phạc của người yêu, Viễn thấy đau khổ hơn bao giờ hết. Nhưng tại sao ta lại để cho một chuyện như vậy xảy ra chứ? Viễn cũng không biết, chàng thật sự không biết, không hiểu mình. Chuyện xảy ra và đã xảy ra rồi, có muốn cứu vãn cũng không được.
- Yên Nhiên.
Viễn gọi và chàng đưa tay ra định sờ lên mặt của Yên Nhiên, nhưng đã bi. Yên Nhiên hất văng ra. Viễn càng đau khổ, chàng lấy mù soa trong túi định chùi những vết mưa trên tóc cho Yên Nhiên, nhưng Yên Nhiên lại lạnh lùng tránh đi nơi khác.
- Yên Nhiên, để anh kể hết cho em nghe, chuyện ban nãy, anh không trốn tránh lừa dối, anh nói thật cho em biết lúc đó, anh cũng không tự chủ được mình. Hiểu My như một đứa con nít sắp chết đuối, thái độ của cô ấy như van xin, như cầu khẩn, bấy giờ cô ấy mặc không đủ ấm lại bị ho, anh định khoác thêm áo cho Hiểu Mỵ.. Em có hiểu không?... Và như vậỵ.. Rồi thì...
Yên Nhiên quay mặt, nhìn Viễn với đôi mắt lạnh lùng và xa lạ:
- Anh khỏi phải giải thích gì cả, anh khỏi phải nói gì hết. Tôi không nghe đâu.
Viễn nói một cách đau khổ:
- Thôi được. Anh hứa với em là anh sẽ không để chuyện này xảy ra nữa, em hãy tha thứ cho anh lần đầu cũng là lần cuối cùng.
Yên Nhiên lắc đầu:
- Anh Viễn, chuyện của chúng ta coi như kết thúc ở đây. Anh hoàn toàn tự do và muốn làm gì thì làm.
Viễn bối rối:
- Em cứ giận, cứ mắng chửi anh, nhưng chuyện chúng mình không thể kết thúc kỳ cục như vậy được. Anh yêu em, Yên Nhiên. Anh thề là anh yêu em.
Trán Viễn đẫm ướt mồ hôi. Viễn lại lắc đầu:
- Anh biết nói thế nào cũng vô ích, vì chuyện ban nãy làm em choáng, anh không dám xin em tha thứ mà anh chỉ nói cho em biết là anh lúc nào cũng yêu em.
Yên Nhiên yên lặng nhìn Viễn, một lúc thật lâu nói:
- Được rồi, anh đưa tôi về nhà đi.
- Hay là em về nhà anh? Lúc này anh thấy em về nhà em không hợp lắm. Ở nhà anh, em có thể ngủ lại ở phòng khách.
Nhiên vẫn ra lệnh:
- Anh hãy đưa tôi về nhà tôi.
- Nhưng em tha thứ cho anh chứ?
- Không có gì để tha thứ. Tôi đã gây nên cái nhân mười sáu năm về trước, thì bây giờ tôi phải nhận lấy cái quả. Thế thôi.
Viễn đau khổ nhìn Yên Nhiên, chàng còn đang chần chờ thì Yên Nhiên đã mở cửa xe nhảy xuống, Viễn bối rối, rượt theo giữ Yên Nhiên lại.
- Đừng Yên Nhiên, anh van em, em hãy quay lại xe đi.
- Nhưng anh hứa là anh không được đụng đến người tôi chứ?
- Được rồi!
Viễn cắng môi nói. Bây giờ Yên Nhiên mới chịu lên xe. Viễn cho nổ máy, chàng liếc sang nhìn người yêu và chàng hiểu rằng: Trong giây phút tuyệt vọng đau khổ như thế này, Yên Nhiên đã thật sự muốn chấm dứt cuộc tình. Chàng thấy lúc này, khó có cách nào để cứu vãn hay hàn gắn được.
- Yên Nhiên! Không lẽ tình cảm của chúng ta có thể tàn lụi một cách nhanh chóng như vậy? Em hãy nghĩ kỹ đi. Anh thừa nhận là anh có lỗi, nhưng đó là giây phút nhẹ dạ không tránh khỏi, sao em không hiểu cho anh, em đừng lạnh lùng như vậy. Hãy mắng hãy chửi anh nhưng đừng nỡ cắt đứt cuộc tình tốt đẹp của chúng ta.
Yên Nhiên quay sang trừng mắt.
- Anh muốn tôi xuống xe nữa à?
- Thôi được rồi, anh sẽ đưa em về nhà ngay. Anh biết trong lúc em đang giận thế này, anh có nói thế nào em cũng không nghe, anh đưa em về nhà ngay, để em ngủ rồi ta sẽ nói chuyện sau.
Yên Nhiên yên lặng và trong suốt quãng đường dài nàng không nói tiếng nào nữa cả.
Khi Yên Nhiên bước vào nhà, thì nàng vẫn còn ở trong trạng thái đầu bù tóc rối. Nước mắt ướt đẫm cả người. Yên Nhiên biết, nếu cứ để nguyên thế này bước vào nhà, sẽ làm cha mẹ và mọi người ngạc nhiên. Vì vậy, lúc xe gần tới nhà, Yên Nhiên càng bối rối hơn. Phải biết cách lựa lời ứng phó, kẻo cha me, Khang và Hiểu My sẽ nghĩ sai. Nhưng rồi, khi xe dừng lại ở cửa, Yên Nhiên lại nghĩ: bất cần, bất cần mọi thứ. Ai nghĩ sao cũng được. Không còn gì quan trọng nữa. Trước hết nên tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm.
Phòng khách vẫn còn đèn sáng choang. Yên Nhiên bước xuống xe nói:
- Anh về đi, không cần phải vào.
- Anh sẽ đưa em vào.
Viễn nói khi nhìn vào nhà. Giông tố sẽ nổi lên. Tất cả tại ta, ta không có quyền trốn lánh, không thể để một mình Yên Nhiên gánh chịu những lời nặng nhẹ của mọi người trong nhà, những người mà trong tương lai sẽ gắn liền với cuộc đời chàng. Nhất là Khang và Hiểu My! Nghĩ tới Hiểu My, Viễn chợt thấy lòng đau nhói. Tại sao lại làm như vậy? Viễn không làm sao phân tích nổi. Nhưng lương tri cho biết, khi ôm Hiểu My vào lòng, Viễn đã thực sự xúc động trước vẻ yếu đuối và nét đẹp quyến rũ của nàng. Viễn khuyên Hiểu My đừng tự hành hạ bản thân mình, Viễn đã giận dữ trước cách sống “tự giết mình” một cách vô ý thức của Hiểu My. Nhưng phải chi chàng đừng ôm Hiểu My vào lòng, đừng khoác áo cho Hiểu My, xa hơn là đừng âm thầm đi vào phòng... Nhưng dù có thế nào, Viễn vẫn cảm thấy không ai có thể thay thế Yên Nhiên. Với Hiểu My chàng chỉ là một phút yếu lòng. Còn với Yên Nhiên, một sự pha trộn tình cảm của yêu, chiêm ngưỡng, khâm phục, chiều chuộng... Cái tình cảm đó quá sâu đậm, quá khắng khít, quá thần kỳ. Một thứ tình cảm chỉ có thể cảm nhận chứ không thể diễn đạt bằng lời nói. Thầm hứa với lòng mình như vậy, song Viễn vẫn còn ám ảnh về một chút tình vụng trộm này. Vào nhà rồi, phải ăn nói làm sao? Hay là nên làm theo lời Yên Nhiên. Về nhà đị Đợi bao giờ sóng gió trôi qua, tất cả đã lắng dịu, mọi người đã lấy lại bình tĩnh, rồi ta sẽ nói. Viễn chưa kịp rút lui thì cửa đã xịch mở. Trước mắt chàng là bà Lan Đình.
Bà Lan Đình thở ra:
- Ồ! Mấy đứa về rồi, nhưng Yên Nhiên, sao con lại thế này? Con ...
Bà tròn mắt. Mưa vẫn còn lất phất bay, đường đất trơn trợt. Gió lạnh, thế mà Yên Nhiên chỉ mặc chiếc áo mỏng, không có áo khác. Thời tiết thế này không thể đứng đây nói chuyện, bà nói:
- Thôi vào nhà trước rồi tính.
Yên Nhiên và Viễn cùng bước vào phòng khách.
Một sự việc khác thường. Phòng khách hoàn toàn yên lặng. Ông Ngưỡng Hiền đang ngồi trên sa lông với điếu thuốc trên tay. Khang ngồi bên kia cũng với điếu thuốc. Lần đầu tiên Yên Nhiên thấy Khang hút thuốt. Còn Hiểu My thì không có mặt.
Thấy Yên Nhiên và Viễn bước vào, hai người nhìn lên với ánh mắt dò hỏi. Gương mặt Khang có vẻ xanh xao, bơ phờ.
- Quý vị đã về, quý vị hãy cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra?
Yên Nhiên tròn mắt. Thì ra chẳng ai hiểu gì cả, biết gì cả. Hiểu My không kể lại cho họ nghe. Yên Nhiên thấy nghi ngờ, nhìn Khang.
- Sao anh không hỏi Hiểu My?
Khang đáp:
- Hiểu My không nói. Các bạn chạy đi, tôi mới vào phòng đàn, chỉ thấy Hiểu My đang úp mặt khóc. Tôi hỏi, nhưng cô ấy không nói gì cả. Tôi quay sang hỏi cô Tú Hà, cô ta cho biết là mải chuyện gẩu với bà bếp, nên không biết gì cả. Quay lại Hiểu My thì Hiểu My chỉ biết khóc, sau đó cô về phòng riêng đóng cửa lại và ở luôn trong đó đến giờ. Khi hai bác về, hai bác có gọi, nhưng cũng không nghe Hiểu My đáp. Sợ quá lấy chìa khóa riêng mở ra thì thấy Hiểu My đã ngủ. Tôi nôn nóng nên cũng có xông vào gọi Hiểu My dậy, nhưng Hiểu My chỉ nói “Muốn biết cứ hỏi chị Nhiên.” Thế là chúng tôi đành rút lui, chờ Nhiên đây. Mong là Nhiên sẽ cho biết cả câu chuyện.
Yên Nhiên lắng nghe, suy nghĩ. Đột nhiên, nàng lại cười lớn. Hiểu My cô khôn lắm, cô không nói gì hết là cô thông minh lắm. Cô trút sự khó nói đó cho tôi ử Đúng rồi, vì tôi nợ cô món nợ mà không bao giờ trả dứt. Cô bảo “Cứ hỏi chị Nhiên.” Cô muốn tôi nói ra những gì mình chịu đựng? Hay đã phải chịu đựng?
Viễn bước tới mặt tái xanh. Chàng năm lấy vai Yên Nhiên:
- Đừng Yên Nhiên, tại sao Yên Nhiên cười? Yên Nhiên khỏi phải nói gì cả hãy để tôi nói!
Yên Nhiên không cười nữa; nàng nhìn Viễn với cặp mắt đẫm lệ:
- Được rồi, anh nói đi, chỉ có anh mới trình bày rõ mọi sự, vì anh là diễn viên chính đóng vai từ đầu tới đuôi. Tôi chỉ xuất hiện sau cùng khi mở cửa với tiếng hét. Anh nói đi!
Khang dụi tàn thuốc hướng mắt về Viễn.
- Vậy thì cậu Viễn hãy nói đi!
Bà Lan Đ`inh chợt đứng dậy, linh cảm phụ nữ cho bà thấy có sự bất an.
- Theo tôi thấy thì tối nay chúng ta không nên nói gì hết. Ai cũng mệt cả, Yên Nhiên lại vừa lạnh vì ướt, tốt nhất nên đi tắm, xong đi ngủ kẻo bệnh, còn cậu Viễn cậu về đi, cái gì cũng để mai tính. Cậu Khang cũng thế, ngày mai hay một ngày nào khác, mọi người sẽ thoải mái nghe hơn.
Yên Nhiên đẩy mẹ qua một bên nói:
- Không được! Hãy để cho Viễn nói, con cần nghe anh ấy nói.
Ông Ngưỡng Hiền hiểu ý vợ Ông nghĩ câu chuyện có vẻ rất nghiêm trọng, nên ông nghiêm khắc bảo Yên Nhiên:
- Con đừng ngang bướng, con mệt rồi, cần nghỉ ngơi. Có chuyện gì từ từ giải quyết sau không muộn.
Yên Nhiên vẫn cố chấp:
- Không được, phải để anh Viễn nói. Tại sao ở đây ai cũng lạ vậy? Vết thương của ngày hôm nay lại để đến ngày mai mới giải phẫu. Chúng ta cần phải làm sáng tỏ mọi việc. Ở đây đủ mặt mọi người phải cho Viễn nói, anh Viễn nói đi!
“Kẹt.” Có tiếng động từ phòng Hiểu My. Rồi cửa mở. Mọi người quay lại, Hiểu My trong chiếc áo ngủ, đang bước ra, thái độ có vẻ thật nghiêm trang. Dừng lại giữa phòng khách Hiểu My nói:
- Không cần ai nói cả, hãy nghe tôi kể hết cho nghe.
Bà Lan Đình ngăn lại.
- Hiểu My!
Hiểu My nói:
- Mẹ.. Mẹ đừng ngăn, chị Nhiên nói đúng, vết thương hôm nay, không thể để sang ngày mai, mà phải giải quyết ngay bây giờ.
Mọi người yên lặng nhìn My. HiểU My thanh tao trong chiếc áo ngủ màu trắng, tóc xõa dài, khuôn mặt tái xanh. Vì những xúc động nghẹn ngào, trông nàng đẹp như tiên nữ. Hiểu My nói với tái độ nghiêm nghị:
- Tôi sẽ kể hết cho mọi người biết sự thật vừa xảy ra. Nhưng trước khi kể, tôi muốn nói cho tất cả biết những điều giấu kín trong lòng mà nhiều người chưa hiểu. Tôi là một đứa con gái kiêu hãnh. Tôi không biết những người con gái bình thường nghĩ sao, còn tôi thì như vậy đó. Kiêu hãnh, tham vọng, thích chinh phục, mặc dù tôi là con người bị mù lòa ngay từ năm lên sáu, không có cái hạnh phúc được trông thấy bản thân mình lẫn mọi vật chung quanh. Với tôi, đôi mắt mù lòa là một bất hạnh được nhân lên gấp bội, vì nếu vừa mở mắt chào đời tôi đã mù, tôi không biết mọi vật chung quanh ra sao, thà tôi không biết khái niệm về xấu và đẹp thế nào, có lẽ tôi đã đỡ phải đau khổ và đã bớt kiêu hãnh. Đằng này, lúc sáu tuổi tôi đã nhận thức được mây màu trắng, lá màu xanh, hoa màu đỏ, chị Nhiên rất dễ thương và tôi khá đẹp. Mấy năm qua, tuy sống trong bóng tối nhưng tôi vẫn biết được một điều, đó là tôi vẫn đẹp. Tôi đã học đàn siêng năng nên đàn rất giỏi. Những người sáng nhưng lười nhác khác chưa chắc chắn hơn tôi. Tôi lại có năng khiếu về âm nhạc, chỉ cần lắng nghe một lần một bản nhạc nào đó là có thể đàn lại được. Điều đó làm tôi kiêu hãnh. Vừa đẹp vừa giỏi như vậy, tôi nghĩ mình đã có đủ sức để lôi cuốn mọi người. Chị Nhiên có thấy vậy không?
Hiểu My quay về phía Yên Nhiên, nàng đối diện với Yên Nhiên một cách rất chính xác:
- Chị Nhiên. Có một điều mà hai chị em chúng ta cứ cố lẩn tránh không dám đề cập tới. Chúng ta sống trong một thế giới đầy bi kịch. Chị có biết là em thù chị, ganh tị với chị cỡ nào không? Mỗi sáng thức dậy nghe tiếng chim kêu là em nhớ lại cái buổi sáng hôm ấy với chiếc đu vùn vụt trên không. Em còn nhỏ, em bảo chị “Chúng ta chơi cầu tuột đi” nhưng chị không chịu, thế là em leo lên xích đu, rồi em té xuống với đôi mắt mù lòa.
Yên Nhiên nhìn Hiểu My chết đứng:
- Chị Nhiên. Em nói những điều đó không phải để trách chị vì em biết sự việc đó xảy ra không những chỉ mang đau khổ đến cho riêng em. Em muốn nói một sự thật. Đó là em hận chị ngay từ trong tiềm thức. Em trách, em ganh tị ... Vì chỉ có em bị mù, còn mắt chị vẫn sáng. Mặc dù ý thức không cho phép em suy nghĩ những điều đó, lương tâm và lương tri lúc nào cũng cảnh tỉnh em là chị Nhiên không sai, chị Nhiên lúc nào cũng lo lắng bảo vệ và chăm sóc em. Mấy năm qua, bất cứ chuyện gì của em từ ăn mặc; đến đồ dùng đều do một tay chị sắm sửạ.. Em nghĩ chưa hẳn những bà chị nào khác đều làm được như vậỵ Đối với em, trên bản năng, chị đã hành động như để chuộc lấy lỗi lầm cũ. Cái lỗi lầm mà mười sáu năm trước chị đã vô tình gây nên. Và em nghĩ, có lẽ chị cũng “mâu thuẫn” như em. Trong tiềm thức, chị cũng hận em, vì sự hiện hữu của em lúc nào cũng nhắc nhở cái lỗi lầm cũ của chị, nhưng ý thức và lương tâm bao giờ cũng cảnh giác. Không được, phải yêu quý em, lo lắng cho em mình. Chúng ta cứ thế sống mãi trong đau khổ từ quá khứ điến hiện tại, sống giữa mâu thuẫn yêu và ghét, mặc dù không ai dám thừa nhận. Nhưng thật sự chúng ta đã có cảm giác đó và đã âm thầm giành giựt nhau.
Điếu thuốc trên tay ông Ngưỡng Hiền đã tàn, suýt tí làm phỏng tay ông. Nhưng ông vẫn lắng nghe. Không phải chỉ một mình ông mà cả bà Lan Đình, ca? Khang và Viễn, Yên Nhiên đều như những pho tượng bất động.
Hiểu My ngưng lại một chút rồi tiếp:
- Chị Nhiên. Trong cuộc sống đấu tranh giành giựt đó, lúc nào em cũng thắng, không phải chị thua mà vì chị bỏ cuộc, chỉ cần chị phát hiện có sự tranh giành giữa em với chị là chị nhường cho em ngay, chị nghĩ lại xem có đúng vậy không? Ngay từ lúc nhỏ khi chúng ta cùng học dương cầm, chị mắt sáng nên có thể chép nhạc, nhờ vậy chị tiến bộ nhanh hơn, giỏi hơn em, đột nhiên nửa đường chị lại bỏ, nhường lại cho em một mình học, rồi quay sang guitar và organ. Từ đó chị không thèm đụng đến dương cầm, có lẽ vì lương tâm chị đã nói: “Em gái nó mù lòa nó thích đàn thì hãy để cho nó học.” Như vậy ngay từ nhỏ chúng ta đã giành nhau trong học hành, đến lúc lớn lại giành giật bạn trai.
Yên Nhiên bàng hoàng, phòng khách yên lặng, chỉ có duy nhất tiếng nói của Hiểu My.
- Như anh Khang là bạn trai lúc đầu của chị, chứ đâu phải của em? Tiếc một điều chị mang anh ấy về quá sớm, để anh ấy trông thấy em, mặc dù bấy giờ em chỉ là đứa con nít mười sáu tuổi, em chưa phải là đối thủ của chị, nhưng thiếu nữ mười sáu cũng biết kiêu hãnh. Có lẽ chị không nghĩ ra, chính sự mù lòa làm cho dáng dấp em yếu đuối đáng thương. Bên cạnh đó cái đẹp của em, cái tài đánh đàn dương cầm của em, tất cả là một sự lôi cuốn, khiến người khác phải rung động, một thứ tình cảm vừa yêu lẫn thương hại, và chị biết không, như một sự vô tình em đã sử dụng cái lợi khí đó để lôi cuốn người khác. Có lẽ chính vì thế mà anh Khang đã chuyển mục tiêu và chị Nhiên cũng giống như mọi lần trước, chị đã bỏ cuộc, chị không muốn giành giựt với em, vì lương tâm lại nhủ thầm với chị: “Em gái mình mù lòa nó cần tình yêu, mình cần phải giúp đở đừng phá hoại hạnh phúc của nó.” Và chị đã tạo cơ hội cho em với Khang gần nhau, em biết lúc đó chị rất buồn rất đau khổ nhưng chị cố gắng tranh đấu cố gắng tìm quên nhưng trong lòng còn dạt dào thương nhớ. Riêng em, em cũng không đồng ý cho mình giành anh Khang của chị Nhưng mà....
Hiểu My lại thở dài:
- Thôi chúng ta bỏ chuyện đó qua một bên đi. Bây giờ quay lại sự việc chính hôm nay.
Hiểu My cúi đầu xuống có vẻ suy nghĩ, trong khi Viễn lại gục đầu như một tên tội phạm.
Hiểu My tiếp tục nói:
- Hôm nay thật không may. Ban nãy tôi cảm thấy buồn buồn, tôi nghĩ có lẽ là tại thời tiết, trời vừa lạnh lại vừa mưa tôi lại bị cúm, mà cả nhà lại đi vắng, chỉ còn tôi một mình, mà lúc ngồi buồn thường làm cho người ta hay nghĩ đến nhiều thứ, tôi ngồi đàn mà lại nghĩ đến định mệnh, đến cuộc đời tàn tật của mình. Tôi cảm thấy cô đơn đến rợn người. Tôi thầm cầu mong có một người nào đó dù trai hay gái đến với tôi trong lúc nàỵ..
Hiểu My hướng về phía Khang gật đầu:
- Xin lỗi nghe, anh Khang. Không hiểu sao lúc bấy giờ tôi lại cảm thấy thương hại cho chính mình. Đúng lúc đó, anh Viễn lại đến. Mải mê đàn nên tôi không nghe thấy tiếng anh ấy vào phòng, đến lúc đàn xong, tôi mới nghe tiếng thở dài. Lần này phải xin lỗi chị Nhiên.
Hiểu My hướng mắt về phía Nhiên tiếp:
- Không giấu gì chị, từ ngày chị đem Viễn về đây, cái sự kiêu hãnh hèn mạt nó lại trở về trong cơ thể tàn tật của em. Trong em có hai cái tôi, một cái tôi hiền lành trong trắng và một cái tôi xấu xa đê tiện. Giữa hai cái tôi này lúc nào cũng giành giựt nhau. Khi anh Viễn đến, cái tôi xấu xa lại vùng dậy, em phải luôn luôn đè nén xuống. Còn anh Viễn mặc dù có chú ý nhưng vẫn không bị em hoàn toàn hớp hồn, cho đến lúc mà có lẽ ngoài kia nắng vàng đã tắt, bóng tối lờ mờ ập đến, trong nhà không còn một ai, khi em đang ngồi đàn những bản nhạc buồn của Traicosky, của Beethoven, anh Viễn nghe thấy, anh bước đến an ủi và khóac áo lên vai em sợ em lạnh, anh Viễn còn nói: “Anh không muốn thấy em tự hành hạ bản thân mình.” Chị Nhiên, chị biết không ngay lúc ấy con người xấu xa của em đã thắng, em biết anh Viễn thương hại em, nên em đã lợi dụng sự thương hại ấy để nắm lấy tay, rồi hồi hộp ngã vào lòng anh ấy.
Cả phòng khách chìm trong im lặng. Khang ngồi thẳng lưng mắt trừng trừng nhìn Hiểu My, ông bà Ngưỡng Hiền bối rối và Viễn có vẻ suy nghĩ:
Hiểu My vừa ho vừa tiếp tục nói:
- Chị Nhiên. Đó cũng là lúc chị bước vào và trông thấy, tiếng hét của chị làm cho con người tốt của em trở về, em giận va thấy mình nhơ nhớp vô cùng, nên em đã khóc và bây giờ xin được trình bày tất cả sự thật cho mọi người biết.
Quay sang Viễn, Hiểu My nói:
- Có một điều tôi cần phải nói rõ với anh, anh Viễn. Đó là anh đừng có hiểu lầm, ban nãy nếu không phải là anh mà là bất cứ một tay vô lại nào đến đây khoác áo cho tôi, thì tôi đều có thể ngã vào lòng hắn. Nỗi cô đơn, lòng chán chường thường đẩy con người vào những việc làm thiếu suy nghĩ. Bây giờ tôi mới nhận rõ ra mình là người yếu đuối. Và xin thưa với tất cả, với riêng anh Viễn rằng, đó không phải là tình yêu của tôi.
Viễn đứng yên lặng suy nghĩ, trong lúc Hiểu My từ tốn nhưng cương nghị tiếp:
- Chị Nhiên, em hiểu tình cảm của chị, chị đang giận em. Nếu em ở vị trí của chị chắc chắn em sẽ giận dữ hơn nữa. Em ganh ghét chị từ tiềm thức, bây giờ tất cả những đê tiện kia đã bộc lộ ra. Chị đã nhìn rõ con người em: kiêu hãnh, đê tiện, lợi dụng sự mù lòa của mình như một vũ khí để quyến rũ người khác, để tất cả đàn ông trong cõi đời này phải phủ phục dưới chân. Chị đã nhìn rõ con người thật của em, nên em xin lỗi chị, nhưng không cầu xin chị tha thứ.
Ngừng một lúc, Hiểu My nói tiếp một cách rắn rỏi:
- Bây giờ coi như tất cả những món nợ mà chị cho là đã mắc phải em, được bù trả đầy đủ. Em sẽ không bận tâm nữa, dù chị có yêu hay ghét em.
Hiểu My cười, một nụ cười thật là khó hiểu.
- Ngay từ bây giờ, chị cũng có thể tiếp tục giữ tình cảm cũ, vừa yêu vừa ghét em. Riêng về chuyện giữa chị với anh Viễn, coi như chuyện riêng của hai người, muốn tính sao thì muốn, vì em đã nói hết, nói rõ sự thật. Chị có thể giận anh ấy, đoạn giao với anh ấy luôn hoặc yêu anh ấy tùy chị
Hiểu My quay sang Khang:
- Bây giờ tới anh.
Khuôn mặt Khang buồn buồn, chàng như kẻ lạc giữa mê trận.
- Anh Khang, anh hiểu rõ em hơn. Anh đã từng bảo em đừng tự ti đừng tự thương hại mình mãi. Nhưng anh có biết đâu tính tự ti mặc cảm và thương hại kia là hai vũ khí rất sắc bén? Anh là người đã bị em giữ chặt bằng hai thứ vũ khí đó. Em không biết là sau này tính đê tiện, ích khỉ kia còn ngự trong người em nữa không? Em không dám đoan chắc cái gì cả. Vì vậy anh cần phải suy nghĩ kỹ. Ở đây trước mặt ba mẹ em, không biết anh có còn thấy yêu được em nữa không?
Khang bàng hoàng nhìn Hiểu My. Mọi gút mắc đã được phơi bày. Khang nói:
- Vấn đề ở đây không phải là anh yêu em nữa hay không mà là em có cần anh nữa hay không?
Hiểu My trả lời rất trầm tĩnh và chân tình:
- Anh hẳn biết là lúc nào em cũng rất cần anh. Cái tốt và xấu của em đều cần anh. Anh là người nhiệt tình, hiền lành, có tài, em dễ gì tìm được người như vậy?
- Vậy thì em còn hỏi anh gì nữa. Em nghĩ là vì em ngã vào lòng Viễn mà anh giận em? Vậy là em xem thường anh quá. Đó chẳng qua là một phút yếu mềm. Nếu có thật là em đã yêu Viễn thì bằng mọi cách, anh cũng cố đoạt lại, vì vậy em yên tâm, anh yêu em! Không có vấn đề gì cả!
- Yêu cả bản tính đê hèn, ích kỷ, ngạo mạn cu/a em ư? Còn một điều nữa, anh đừng quên rằng em mù lòa, không thể là một người vợ tốt, người vợ đảm đang được.
- Mặc kệ mọi thứ, anh yêu mọi thứ tốt và xấu em có!
- Nếu sau này em lại sa ngã thì sao?
Khang nói:
- Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra. Khi nào tính thích chinh phục của em bảo hòa, em sẽ không còn ham muốn gì nữa, anh sẽ cố gắng lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn em, không để em còn cảm giác cô đơn.
Hiểu My đưa tay ra cho Khang nắm lấy:
- Mấy hôm trước anh có đề cập đến chuyện hôn nhân mà anh Khang, anh cũng biết là em rất sợ khi nghe đến hai tiếng đó, vì nó như một thách thức, em sợ là mình không thể nào đáp ứng với cuộc sống gia đình, nhưng bây giờ thì em xin đồng ý, em sẽ cố gắng để trở thành một người vợ tốt dù em không nhìn thấy gì cả.
- Hiểu My!
Khang kêu lên, trong khi siết chặt lấy tay của Hiểu My:
- Sự chấp nhận đột ngột của em là do em yêu anh hay chẳng qua là một sự kích động nhất thời do chuyện ban nãy?
Hiểu My đáp:
- Có lẽ cả hai, em xin thú thật là em muốn lập gia đình ngay bởi vì em muốn có một cuộc sống ổn định và hoàn toàn với anh.
Khang quay lại nhìn vợ chồng ông Ngưỡng Hiền.
- Vậy hai bác cho phép chúng con sớm thành hôn chứ?
Bà Lan Đình rưng rưng nước mắt:
- Bác sợ không rời được Hiểu My, nhưng rồi bác cũng nghĩ, biết đâu sự mất mát đó lại mang đến nhiều thứ khác.
- Cậu Khang, tôi đã xem cậu là rể trong gia đình này từ lâu rồi.
Ông Ngưỡng Hiền ngồi cạnh chỉ yên lặng, trong khi Hiểu My nằm trong lòng Khang nói:
- Thế này thì mọi chuyện đã rõ ràng rồi nhé. Em bây giờ thấy mệt, em cần phải ngủ một giấc, anh có thể đưa em vào trong, ngồi cạnh em cho em ngủ được không?
Khang không trả lời đưa mắt nhìn vợ chồng ông Ngưỡng Hiền, rồi dìu Hiểu My vào phòng riêng của nàng.
Có lẽ bão tố đã trải qua, gian phòng chìm vào yên lặng.
Yên Nhiên mệt mỏi dựa lưng vào ghế sa lông.
Bà Lan Đình kéo tay chồng nói:
- Thôi chúng ta vào trong đi, để phòng khách lại cho chúng nó.
Và bà Lan Đình quay sang Yên Nhiên:
- Yên Nhiên, con đừng có ương ngạnh quá, hãy thoáng một chút, con sẽ thấy cuộc đời tốt đẹp hơn. Không hẳn chỉ có con vui mà người bên cạnh con cũng vui, trong đời này hạnh phúc và bất hạnh thường chỉ cách nhau trong gang tấc.
Bà Lan Đình và ông Ngưỡng Hiền cũng bỏ đi vào.
Trong phòng khách chỉ còn lại Yên Nhiên và Viễn. Hai người im lặng nhìn nhau.
Đêm đã khuya.
Yên Nhiên vẫn ngồi co ro trong ghế, hình như nàng đang suy nghĩ. Viễn ngồi gần đấy nhìn người yêu. Quần áo của Yên Nhiên đã khô, tóc vẫn còn rối. Yên Nhiên có vẻ mệt mỏi, Viễn chỉ ngồi yên lả.ng, không nói gì hết, chàng biết mình có lỗi, nói gì cũng không biện hộ được cho hành động sai lầm của mình. Viễn đi vào phòng vệ sinh, lấy khản mả.t thấm nước nóng đem ra đưa cho Yên Nhiên. Yên Nhiên máy móc đở lấy lau mả.t rồi đưa trở lại. Viễn lại rót một ly trà nóng đưa cho Yên Nhiên. Thái độ yên lả.ng của Yên Nhiên làm Viễn thấy bối rối. Mẫn cảm cho Viễn biết, Hiểu My có thể nào thì Yên Nhiên cũng sẽ tha thứ, dù sao họ cũng là chị em ruột, vả lại Hiểu My là một đứa em gái đầy bất hạnh. Còn chàng? Yên Nhiên có sả~n sàng tha thứ chảng? Viễn thở dài và kéo một chiếc ghế đến ngồi đối diện với Yên Nhiên. Dù sao, thì vết thương hôm nay cũng không để đến ngày mai mới giải quyết, có cần giải phẫu cứ phải giải phẫu, Viễn đỡ lấy ly trà trong tay của Yên Nhiên rồi nắm lấy tay nàng, Yên Nhiên thụ động để cho Viễn nắm lấy, đầu óc nàng như đang gửi ở một thế giới khác, mông lung và xa vắng.
- Yên Nhiên này! Yên Nhiên!
Nhưng Yên Nhiên vẫn yên lả.ng. Viễn thở dài. Thái độ yên lả.ng không phản kháng của Yên Nhiên làm cho Viễn cảm thấy xa rời. Yên Nhiên như một chiếc thuyền nhỏ đang từ từ tách bến: âm thầm và lả.ng lẽ.
- Yên Nhiên ơi. Sao em không nói gì cả vậy? Hãy nói với anh đi, anh nghe em nói đây.
Yên Nhiên nhướng mắt lên nhìn Viễn, nhưng lại không nói gì. Viễn đau khổ. Anh có cảm tưởng như mình vừa ngậm phải một cái gì đảng đắng trong miệng.
- Hãy nói đi em!
Cuối cùng rồi Yên Nhiên cũng lên tiếng:
- Em chỉ muốn hỏi anh một điều?
- Em cứ hỏi.
Viễn sung sướng khi thấy Yên Nhiên chịu mở miệng, dù sao thì nói còn hơn im lả.ng nả.ng nề. Yên Nhiên vừa nuốt nước bọt một cách khó khản vưà nói:
- Hôm nay Hiểu My đã nói rất nhiều. Em không ngờ hôm nay cô ấy lại nói một cách lưu loát như vậy, nhưng dù sao cũng còn một ít nghi ngờ xin anh thành thật cho em biết.
- Được rồi em hỏi đi, anh sẽ trả lời thành thật.
- Hiểu My nói là khi cô ấy ngã vào lòng anh, đó là do cô ấy chủ động hay là do anh tấn công?
Viễn nhìn Yên Nhiên không biết phải trả lời sao. Tại sao em lại nhạy bén như thế? Tại sao em cứ hỏi mãi việc đó? Không lẽ em không biết trên đời này có rất nhiều chuyện đôi lúc chỉ rất tình cờ, nhưng cũng là hạnh phúc. Hiểu My dù có thông mình vẫn không qua được Yên Nhiên.
- Em đã hỏi sao anh không trả lời. Anh không muốn trả lời ư?
Viễn trả lời một cách thành thật:
- Vâng. Đó là do anh chủ động.
Yên Nhiên gật đầu. Một câu trả lời ngoài ý muốn, nàng lại rơi vào sự suy tư. Bỗng dưng, Viễn thấy mình vô cùng tuyệt vọng, chàng có cảm tưởng như mình là một tội nhân đang đứng trước phiên tòa.
- Thế anh có yêu Hiểu My không?
Yên Nhiên đột nhiên hỏi, giọng rất dịu dàng. Viễn bối rối, chàng cắn nhẹ môi, thành thật:
- Anh cũng không biết, anh nghĩ là anh đã bi. Hiểu My lôi cuốn giống như điều cô ấy đã nói. Sự yếu đuối và tàn tật của Hiểu My đã tạo ra trong lòng anh một tình cảm khó giải thích, có thương hại, có tội nghiệp, có cảm thông, chính anh cũng không thể phân tích cái tình cảm đó có phải là tình yêu hay không? Ngược lại, với em thì khác, anh không thương hại, không tội nghiệp. Hơn thế nữa, giữa anh và em ngoài tình yêu, nó còn ẩn chứa một sự khâm phục, tôn trọng. Anh yêu em điên cuồng, và nghĩ là không có một cái gì phá vỡ được, không có ngản trở nào chia lìa được.
Yên Nhiên ngước lên nhìn Viễn với những giọt nước mắt.
- Anh Viễn. Anh có tài thuyết phục ghê gớm. Trách gì Hiểu Mỵ.. Thôi được rồi coi như em tin anh.
Viễn sung sướng thở phào như một tội nhân vừa được quan tòa rộng lượng ban phát cho một ân huệ cuối cùng. Chàng úp mả.t vào lòng bàn tay của Yên Nhiên.
Yên Nhiên mệt mỏi nói:
- Thôi anh về đi. Anh hãy dành cho em một tuần lễ.
Viễn ngạc nhiên:
- Một tuần lễ? Thế là thế nào?
- Trong tuần lễ đó anh đừng đến đây, cũng đừng điện thoại hoả.c tìm cách gả.p em, hãy cho em một tuần lễ để lòng em bình thản trở lại. Hi vọng ngần ấy thời gian đủ để cho em tìm nghĩ ra một quyết định. Em sẽ làm gì và chuyện chúng mình sẽ ra sao?
Viễn có vẻ đau khổ.
- Yên Nhiên, sao em nói là em đã tin anh.
- Đồng ý là em đã tin anh. Nhưng em chưa thấy tin được với chính mình. Tình yêu đâu phải là một trò đùa tinh nghịch!
- Em nói thế là thế nào?
Yên Nhiên thở dài:
- Em không tin là em vẫn còn yêu được nữa. Hiểu My đã bảo rằng cô ấy có mả.c cảm tự ti, tự thương hại mình, thật ra đó là bản chất của em. Cô ấy đâu có hiểu chính vì cái mả.c cảm đó mà lúc nào em cũng thua Hiểu My. Bây giờ em không dám tin ở chính mình. Em cần phải có một thời gian để suy nghĩ, một tuần lễ sau anh hãy đến đây để nhận lấy đáp số. Em sẽ cho anh một câu trả lời dút khoát.
Viễn tái mặt:
- Tại sao là câu trả lời dứt khoát?
- Có nghĩa là chúng ta sẽ tiếp tục hay chia tay.
Yên Nhiên trả lời một cách rõ ràng. Viễn chợt thấy như tim ngừng đập, chàng nhìn thả?ng vào mắt người yêu và biết rất rõ ràng là Yên Nhiên đã nói thật. Khi người con gái đã đánh mất lòng tin của chính mình là cả một sự đau khổ dả`n vả.t lớn. Viễn chợt thấy giận mình, giận sự “thành thật” quá đáng phát ra từ đáy lòng mình. Về chuyện lúc tối, tại sao ta không nói do Hiểu My chủ động? Nhưng nếu nói thế, ta sẽ tự cảm thấy đê tiện. Chàng đau khổ nhìn Yên Nhiên. Ta không thể mất nàng! Vì như vậy là mất tất cả đời ta. Viễn kéo Yên Nhiên vào lòng, nàng không phản kháng, cũng không nồng nàn như những lần trước đó!
- Yên Nhiên, anh không thể nào chờ cả một tuần lễ. Anh sẽ nhớ em đến chết mất.
Yên Nhiên mệt mỏi nói:
- Anh sè không chết. Nếu anh không chịu đợi một tuần lễ thì em sẽ quyết định ngay.
Viễn vội lấy tay che miệng Yên Nhiên lại, và nói như sơ. Yên Nhiên quyết định:
- Được rồi, được rồi, anh sẽ đợi.
- Trong một tuần lễ này, mong là anh sẽ không quấy rầy em, để chúng ta có thời gian suy gẫm về nhau.
Viễn buồn bã nói, pha lẫn một chút giận dữ:
- Anh thấy không cần phải suy nghĩ gì hết. Anh không hiểu sao em lại thích giày vò chính mình như vậy? Tại sao lại mất niềm tin? Anh đã trình bày tất cả với em là anh yêu em, cần em, tại sao em lại không tin? À bây giờ anh hiểu rồị..
Viễn cắn môi nói:
- Bây giờ anh mới biết Khang trước kia là người yêu của em, anh chỉ là chiếc bóng hờ, lấp chỗ trống trong tâm hồn em, có thể em không hề yêu anh và vẫn còn yêu Khang...
Yên Nhiên ngẩn đầu lên nhìn Viễn với đôi mắt lạ lùng, nàng không đính chánh, đứng dậy và đi vào trong.
Viễn đuổi theo nài nỉ:
- Anh lại nói bậy rồi. Anh điên lên mất, anh xin lỗi em, anh sẽ cố gắng nghe lời em, anh sẽ đợi một tuần lễ. Em hãy nhớ là mẹ em nói đúng đấy, hạnh phúc hay bất hạnh chỉ cách nhau một khoảng cách nhỏ. Anh sẽ cố chờ và hứa không quấy rầy em.
- Thôi được rồi, em mệt lắm. Hãy để em đi ngủ.
Viễn đứng bất động, khi Yên Nhiên bước vào phòng riêng.
- Tạm biệt!
Và những ngày tiếp theo đối với mọi người vẫn là một tuần lễ bình thường. Riêng đối với Yên Nhiên và Viễn thì rõ là một tuần đau khổ. Tình yêu đầm ấm ngày nào dường như không còn. Yên Nhiên, nàng cũng tránh mả.t Hiểu My, sáng sớm thức dậy chưa dùng điểm tâm là đã đến sở, chiều tối cũng không về dùng cơm, mà đi chơi với c'ac cô bạn đồng nghiệp hoả.c đi xem chiếu bóng mãi tối mò mới trở về nhà. Về đến nhà là lại vào phòng riêng đóng kín cửa. Bà Lan Đình có goị, Yên Nhiên cũng không mở chỉ nói ra “Con ngủ rồi”. Coi như Yên Nhiên trốn lánh tất cả mọi người.
Hiểu My thì lại bận rộn chuyện hôn nhân gia đình, hai bên đã chánh thức gả.p mả.t nhau. Ba mẹ của khang không hài lòng lắm với cuộc hôn nhân này. Khang là con trai duy nhất, trước kia thấy Khang đến nhà ho. Vệ, cha mẹ chàng đã tưởng rả`ng tình cảm của Khang là dành cho Yên Nhiên, không ngờ bây giờ lại đòi cưới cô vợ mù. Tuy bất mãn, nhưng thấy con rất cương quyết “Con không lấy ai khác ngoài Hiểu My” khiến ông bà vì sợ mất con đành miễn cưỡng chấp thuận, thế là mọi việc được tiến hành, đả.t nhẫn cưới, may áo, in thiệp, sửa sang nhà cửa lại v.v... Cuộc sống của Khang và Hiểu My bận rối lên, họ không còn thì giờ để nghĩ đến chuyện khác.
Còn Viễn. Viễn rất giữ lời, suốt tuần lễ đó chàng không đi tìm Yên Nhiên, không tới nhà, không gọi điện thoại cũng không vào thư viện nhưng ngày đầu tiên, khi tan sở về nhà Yên Nhiên đã nhận được một bó hoa mẫu đơn với bưu thiếp trên đó có hàng chữ:
Ai cũng bảo hoa mẫu đơn mùa thu là biểu hiện của sự đợi chờ, và anh đang ở tâm trạng đó.
Ngày thứ hai vừa về tới nhà Yên Nhiên lại nhận được một bó hoa thủy tiên màu vàng với một bưu thiếp:
Ai cũng bảo thủy tiên vàng biểu hiện cho hy vọng.
Vậy thì anh đang hy vọng
Ngày thứ hai nhớ nhung nhiều hơn ngày thứ nhất,
chỉ còn biết hy vọng thôi.
Qua ngày thứ ba Yên Nhiên nhận được một bó uất kim hương với dòng chử;
Màu tím của uất kim hương tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửa. Vĩnh cửa có nghĩa là không tàn với bó hoa này. Tình yêu anh vô tận.
Ngày thứ tư sao lại dài lê thê:
Xin hãy tha thứ cho anh, anh chỉ muốn nhắn như vậy.
Ngày thứ nảm, Yên Nhiên nhận được bó hoa sen trắng:
Đây là bó hoa ngàn nảm, anh mong rả`ng nó có thể nói lên nỗi lòng mong mỏi đến võ vàng của mình, em sẽ quên hết và chỉ còn yêu anh.
Qua ngày thứ sáu là một bó hoa hồng đỏ:
Ngày thứ sáu là ngày của tình yêu, tất cả những khổ đau đều tan biến. Anh yêu em và chỉ yêu em. Tin hay không tin đều do em cả.
Qua ngày thứ bảy lúc tan sở về, Yên Nhiên không nhận được hoa nữa. Vùa rà khỏi cửa thư viện là Yên Nhiên trông thấy chiếc xe cà tàng. Viễn bước xuống xe với bó hoa bảy đóa trên tay. Bảy đóa bảy màu. Viễn đứng trước mả.t Yên Nhiên. Đôi mắt thâm sâu. Chàng có vẻ gầy đi, Yên Nhiên nhìn Viễn mà không dám lên tiếng vì sợ mở miệng ra là sẽ khóc ngay. Viễn cũng thẫn thờ im lả.ng, chàng chỉ thầm lả.ng nhìn Yên Nhiên với đôi mắt buồn, sau đó chàng xin đưa nàng ra xe. Yên Nhiên ôm bó hoa áp sát vào má và thấy tấm bưu thiếp nhỏ với dòng chữ:
“Bảy đóa hoa bảy màu, bảy ngày dài đợi mong, tháng ngày qua chầm chậm rồi ngày mới bắt đầụ”
Yên Nhiên vừa đọc vừa khóc, những giọt nước mắt rớt trên cánh hoa như những hạt trân châu. Chiếc xe chạy vụt ra ngoại ô rồi dừng lại bên bờ biển nơi mà cách đây một thời gian họ đã quen nhau. Viễn quay lại nhìn Yên Nhiên hỏi:
- Án đã mãn hạn rồi phải không?
Yên Nhiên chỉ sụt sụi khóc không đáp. Viễn móc túi lấy khản mùi soa ra, lau nước mắt cho Yên Nhiên:
- Em đã nghĩ kỹ chưa?
Yên Nhiên gật đầu:
- Thế vẫn tiếp tục hay chia tay?
- Từ đây về sau anh không được quyền ôm bất cứ một người đàn bà nào khác, em ghét anh, giận anh kinh khủng...
Yên Nhiên vừa nói vừa khóc, Viễn choàng người qua, hôn tới tấp trên mả.t Yên Nhiên.
Như vậy là giữa Yên Nhiên và Viễn đã giải hòa. Tình yêu của họ say đắm hơn nhưng mỗi lần đối diện với Hiểu My và Khang họ lại cảm thấy bối rối giữa nhóm bốn người như có một khoảng cách, họ không còn thân mật như xưa.
Đám cưới giữa Hiểu My và Khang định sẽ củ hành vào ngày nảm tháng hai, thời gian rõ vội vã. Bà Lan Đình suốt ngày bận rộn với việc mua sắm quần áo nữ trang, giày dép cho Hiểu My.
Em lấy chồng trước chị là một chuyện không bình thường, nhất là khi chị cũng có người yêu. Nhưng bà Lan Đình cũng hiểu là cuộc hôn nhân này tổ chức càng sớm càng tốt. Giữa Yên Nhiên và Hiểu My bây giờ như có một hố sâu ngản cách. Bà Lan Đình biết tính của hai đứa con đều ương nghạnh bướng bỉnh ngang như nhau, không ai nhượng bộ ai, bà chỉ mong mỏi thời gian sẽ hàn gắn lại sợi dây tình cảm chị em cho gia đình đầm ấm.
Trước lễ cưới của Hiểu My ba hôm, tối hôm ấy Yên Nhiên cũng về rất trễ. Viễn chỉ đưa Yên Nhiên đến cổng, không vào nhà, và Yên Nhiên vào đến nhà là đi tắm rửa, thay đồ, rồi lên giường ngay.
Có Tiếng gõ cửa bên ngoài, có lẽ là của mẹ, Yên Nhiên nghĩ mẹ định vào để giảng hòa hai đứa chảng?
- Cửa không khóa cứ vào.
Yên Nhiên vẫn nả`m yên nói với ra. Và cửa mở, Yên Nhiên giật mình vì người bước vào là Hiểu My trong chiếc áo ngủ. Hiểu My khép cửa lại, rồi bước tới bên giường của Yên Nhiên:
- Chị Nhiên em muốn nói chuyện với chị mấy câu được chứ?
- Được.
Hiểu My nói rồi ho mấy tiếng:
- Em biết là chị đang giận em, em chưa dứt bệnh ho nhưng em chịu không nổi chuyện chị không đoái tới em. Nếu để tình trạng này kéo dài, chị sẽ giận em mãi, đó là điều làm em không yên tâm, chị cũng biết là em sắp rời khỏi gia đình này, chị có thể giúp em ra đi một cách vui vẻ, chị rộng lượng tha thứ cho em được chứ?
Hiểu My quỳ xuống giường và nước mắt chảy ra má. Yên Nhiên ngồi dậy nắm lấy bàn tay em, bàn tay lạnh buốt.
- Mau lên giường đi, tay chân em lạnh cóng thế này, sắp lấy chồng đến nơi mà vẫn không biết tự lo cho mình.
Hiểu My leo lên giường chui vào chản ôm cứng lấy chị và hai chị em cùng khóc, Yên Nhiên khóc khi cảm thấy thân thể của Hiểu My gầy yếu, khóc với cái mù lòa của Hiểu My, với cái ngày sắp chia xa gia đình của em gái. Yên Nhiên cũng khóc cho sự tàn nhẫn của chính mình, khóc cho niềm vui bị đánh mất, khóc cho tình yêu, khóc cho niềm ân hận...
- Chị Nhiên, em không ganh ghét chị lắm đâu, có thể nào chảng nữa thì tình yêu của em dành cho chị cũng vượt xa sự ganh ghét, chuyện xảy ra hôm ấy em như bị quỷ ám...
Hiểu My vừa thổn thức vừa nói. Yên Nhiên đưa tay lên bịt miệng em gái lại.
- Thôi đừng nói nữa, tất cả đã qua rồi. Hiểu My, Chị cũng không hận em, mấy ngày qua chỉ vì tự ái, nên chị không nói chuyện với em, chứ không có gì khác, dù thế nào thì em vẫn là đứa em gái duy nhất của chị
Hiểu My vẫn thút thít:
- Chị Nhiên, bấy nhiêu lời của chị đã làm em sung sướng lắm rồi. Em vô cùng cảm ơn chị, chị yêu dấu của em.
Tối hôm đó hai chị em đã ôm nhau ngủ chung trên giường đến sáng.
CHƯƠNG 11
Rồi Hiểu My với Khang làm lễ cưới. Lễ cưới đơn giản nhưng rất long trọng. Khách mời chỉ là những bạn bè thân thiết chứ không phô trương rùm beng. Hai người đến phòng hộ tịch làm giấy hôn thú, trao đổi nhẫn cướị.. Tiệc rượu kết thúc và Hiểu My giờ là vợ của Khang.
Hoàn cảnh gia đình của Khang thuộc loại khá giả. Họ ở chung cư tận lầu mười một, nhưng cản nhà rất rộng, trên tám mươi mét vuông. Ở cái xứ tấc đất tấc vàng như Đài Bắc này, có một cản nhà như vậy là quá sang rồi, tuy không bì được với vi- la nhà ho. Vê.
Hiểu My và Khang được một phòng ngủ rộng, có phòng tắm riêng, có cả chiếc đàn dương cầm mới. Chiếc đàn này do ba me. Hiểu My tả.ng. Hai ông bà nói rả`ng phải để chiếc đàn cũ ở nhà đễ mỗi lần Hiểu My về đều có thể đàn. Còn chiếc đàn mới để ở nhà Khang, để khi buồn Hiểu My sẽ đàn cho khuây khỏa.
Cản nhà của cha me. Khang có tất cả bảy phòng. Phòng khách, phòng ản, phòng riêng của cha mẹ, phòng đón khách (kể cả khách đến đánh bài mạt chượt, vì mẹ Khang rất mê món này). Phòng của vợ chồng Khang, rồi một phòng đọc sách (Khang làm nghề biên tập viên báo nên rất cần sách báo lưu trữ). Phòng cuối cùng là của bà Thu Nga, một người làm trung thành đã phục dịch gia đình Khang trên hai mươi nảm, giống như Tú Hà ở nhà Hiểu My vậy.
Hôn nhân - một cuộc sống mới, hai vợ chồng trẻ yêu nhau khắng khít. Cha mẹ chồng thương con, thương dâu và biết cảm thông với nỗi bất hạnh của Hiểu My nên cuốc sống gia đình cũng gọi là hòa đồng hạnh phúc. Dĩ nhiên đối với Hiểu My còn quá nhiều thứ chưa thích ứng. Vợ chồng Khang không đi du lịch để hưởng tuần trảng mật vì Hiểu My mù lòa, cảnh núi cao sông rộng nào có ý nghĩa gì. Báo của Khang là nguyệt san, mỗi tháng phát hành một lần.. Với vai trò chủ biên, Khang không thể nào vắng mả.t lâu được. Vì vậy vừa làm lễ cưới xong là đôi vợ chồng trẻ bước ngay vào cuộc sống gia đình bình thường. Sáu nảm đeo đuổi, bây giờ đã đạt được mục đích, Khang thấy quá mãn nguyện, duy chỉ có Hiểu My là chưa quen. Mấy ngày đầu nàng bước tới đâu là ngã, là vấp tới đó. Đồ đạc ở nhà ho. Vệ được sắp xếp ở vị trí nhất định, Hiểu My đã quen thuộc rồi. Còn nơi đây bàn ghế luôn di động. Kết quả là trên người Hiểu My bị khá nhiều vết bầm xướt. Mẹ Khang là người đàn bà tốt bụng, rất yêu quý con. Khang là núm ruột duy nhất của bà, bà muốn con trai phải có cái mà người khác không có. Chuyện Khang đem lòng yêu Hiểu My, một cô gái mù, lúc đầu bà rất khổ tâm buồn bực nhưng cuối cùng vì yêu con, chiều con nên bà đã phải cắn rảng chịu đựng nỗi buồn đau, chấp nhận cho Khang cưới Hiểu My. Thấy Hiểu My đụng đâu vấp đấy, bà nói:
- Sao té nữa ư? Điệu này chắc phải mướn thêm một cô bé dẫn đường. Hiểu My, thế ở nhà con đi đứng làm sao?
Hiểu My không dám nói là ở nhà mình đồ đạc không có bày biện tùm lum như vậy, mà cái gì ở đâu thì mãi mãi ở đó. Cha mẹ và chị Nhiên, kể ca? Tú Hà đều hiểu nàng, thấy bất cứ vật nào để sai vị trí là họ tự ý dẹp ngay để không gây cản trở cho sự đi lại của Hiểu My. Trong khi bà mẹ của Khang chỉ quen chỉ tay nảm ngón, chứ không quen sờ mó đến công việc. Cách thức sinh hoạt như vậy Hiểu My chưa quen. Thế là mỗi lần vấp ngã, Hiểu My lúng túng sợ hãi một cách thật tội nghiệp:
- Xin lỗi..Xin Lỗi, tôi không để ý ở đây có chiếc ghế.
Với Khang thì khác, mỗi lần thấy Hiểu My té chàng rất đau lòng, bực quá chàng quay sang quát bà Thu Nga:
- Chiếc ghế này rõ ràng nả`m ở phòng ản, tại sao bây giờ lại chạy ra đâỷ Đã nói với dì bao nhiêu lần rồi, bảo là đồ đạc cứ để yên ở đó. Có chút vậy mà dì cũng không nhớ, để gây ra chuyện...
Bà Thu Nga nghe Khang noi thế rất buồn trong lòng. Bà hầu hạ gia đình này hai mươi mấy nảm nay, nề nếp như vậy quen rồi, có bao giờ bị ai quở mắng đâu. Sau mấy lần bị Khang mắng mỏ, bà phản ứng lại:
- Cậu nên nhớ rằng tôi ở đây đã hai mươi mấy năm, cậu được tôi chăm sóc từ nhỏ. Bà chủ cũng không hề la mắng tôi một tiếng. Vậy mà bây giờ cậu có vợ rồi, cậu lên chân với tôi. Ai bảo cậu chọn một cô vợ dễ té như vậy rồi đổ thừa chúng tôi? Nếu cậu còn bực bội với tôi nữa, thì tôi sẽ xin nghỉ làm ngay.
Kết qua? Khang phải quay qua xin lỗi bà Thu Nga.
Không có biện pháp nào tốt hơn để thu xếp mọi việc cho nhanh chóng. Đã mấy mươi nảm nay, cuộc sống gia đình diễn ra như vậy, không lẽ chỉ vì sự hiện diện của Hiẻu My mà thay đổi hết? Hiểu My cũng sống mãi trong không khí phập phòng lo sơ. Nàng rất ngại sơ. Khang bực dọc la rầy người trong nhà, sẽ tạo thêm sự bất hòa, xa cách. Hiểu My bắt đầu sống im lả.ng khép kín như con óc sên chui vài trong vỏ. Những lúc không có Khang ở nhà, nàng cố gắng đi chầm chậm không để cho mình bị ngã. Còn nếu lỡ té mà có Khang ở nhà thì nàng vội vàng nói:
- Không sao, lỗi tại em, tại em đi nhanh quá!
Hiểu My bắt đầu học cách che đậy, học nói dối.
Tối đến chỉ có hai người trong phòng với nhau, Khang ôm chả.t lấy Hiểu My trong vòng tay, chàng đau xót khi chạm phải những vết xướt hằn in lên người Hiểu My. Vừa hôn vợ đắm đuối, Khang vừa thốt lên:
- Hiểu My, anh yêu em, lúc nào anh cũng muốn tạo cho em một tổ ấm gia đình hạnh phúc. Nhưng nhiều khi anh nghĩ anh đã làm ngược lại, đã khiến cho em phải khổ.....Hiểu My, anh rất đau lòng!
Hiểu My úp mả.t vào lòng chồng thổn thức:
- Đừng, anh đừng nghĩ vậy. Sống bên anh em vô cùng hạnh phúc, trượt té một hai lần nào có nghĩa lý gì đâu anh? Đó là vấn đề thích ứng rồi em sẽ quen. Em bảo đảm với anh chỉ mấy hôm nửa là đâu sẽ vào đấy, em sẽ không còn vấp té nữa cho anh xem.
Thế rồi, ngày tháng trôi qua, quả nhiên Hiểu My ít bị té hơn trước. Khang bận công việc ở sở, sáng đi tối mới về, không tận mắt chứng kiến cảnh sinh hoạt của vợ trong ngày. Nhưng khi nhìn thấy vết bầm trong người Hiểu My càng lúc càng ít đi, không nghe mẹ than phiền nhiều nữa, chàng cũng yên tâm. Hiểu My nói đúng, vấn đề là ở chỗ thích ứng. Thật ra thì Hiểu My cũng biết được những khó khản hạn chế của mình. Nên suốt ngày hầu như nàng giam mình trong phòng riêng. Mọi vật được sắp đả.t ở vị trí nhất định chứ không hay xê dịch như trước nữa. Ngoài ba bữa ản ra, thời gian còn lại Hiểu My sống như một phạm nhân trong nhà tù.
Cha của Khang lúc trẻ tốt nghiệp khoa vản, nhưng sau đó lại quay qua kinh doanh điạ ốc. Ở thành phố Đài Bắc chỉ có kinh doanh mả.t hàng này là mau phát tài nhất thôi. Dân số ngày một phát triển, giá nhà càng lúc càng cao, vì vậy việc kinh doanh của cha Khang càng lúc càng phát tài. Dù lo việc kinh doanh nhưng thỉnh thoảng ông cũng hay thảo luận vấn đề vản học với Khang. Đối với chuyện hôn nhân của Khang, lúc đầu ông phản đối, nhưng thấy Khang vẫn khảng khảng một mực không thay đổi ý định, ông đành nhượng bộ nhưng không quên nhắc chừng con trai:
- Hiểu My giống như một con búp bê, một tác phẩm nghệ thuật, một pho tượng ngọc. Vì quá quý nên cha sợ là chỉ để cho người ta ngắm nhìn thưởng thức chứ không phải để làm vợ và làm mẹ Khang, cha thấy cuộc hôn nhân này của con có tính mạo hiểm đấy.
Khang vẫn không chịu thua:
- Nhưng thưa cha cuộc hôn nhân nào lại không là một cuộc mạo hiểm?
Sau khi Hiểu My trở thành vơ. Khang, cha chàng vì bận bịu việc kinh doanh nên cũng không có thời gian đâu để tâm đến cuộc sống riêng của hai trẻ. Nhưng rồi lời phàn nàn của vợ, của bà Thu Nga cũng làm ông phân vân không ít. Ông thở dài nói:
- Miễn sao thằng Khang nó thấy hạnh phúc là được.
Liệu Khang có tìm thấy hạnh phúc không? Giai đoạn đầu thì đúng như thế vì chàng đã có được cái mình mơ ước. Nhưng rồi thời gian trôi đi đúng như câu nói của cha “Hiểu My giống như một tác phẩm nghệ thuật chỉ để cho mọi người ngắm nhìn” mà đời sống thì đâu phải chỉ cần sự thưởng thức, và cuộc sống của chàng như thiếu thốn cái gì đó. Hiểu My ít chịu ra phố, không đi đâu xa. Mà mỗi lần ra khỏi nhà là nàng lại đòi về nhà cha mẹ mình. Mù lòa thì nàng làm sao xuống bếp, làm sao làm thức ản cho chồng? Phần lớn thời gian nàng chỉ ngồi bên cây đàn. Những bản nhạc kế tiếp có khi kéo dài hả`ng bảy tám tiếng đồng hồ. Sự cách âm của các cản nhà trong chung cư không tốt nên Hiểu My đánh đàn ở trong phòng mà đứng ở cầu thang bê ngoài vẫn còn nghe thấy. Tiếng đàn hay thật, lảnh lót thật, nhưng ở cái xã hội sống vội vã chụp giựt này, thử hỏi có bao nhiêu người biết thưởng thức tiếng đàn kia? Vì vậy chuyện cãi vã giữa Khang và Hiểu My lần đầu cũng bắt đầu từ tiếng đàn huyện diệu của nàng.
Hôm ấy khi vừa ở tòa soạn về, bước vào thang máy Khang đã gả.p bà láng giềng đứng đó, ba ta nói thả?ng:
- Nhờ anh một việc nhé, anh nói lại giùm với vợ anh, làm ơn đừng đàn nữa. Từ khi cô ấy về đây đến giời, lối xóm chả?ng ai ngủ trưa được. Đàn phải lựa lúc, đàn riết rồi chắc cả chung cư này phải điên lên hết.
Ở chung cư có nhiều cái cũng bực thật, chung quanh phần đông là những con người kém tế nhi. Khang rủa thầm trong bụng, chàng không định đem chuyện đó ra kể lại cho Hiểu My nghe vì chàng biết lòng Hiểu My chắc hả?n là cô đơn. Nếu không đàn thì Hiểu My biết sử dụng thời gian đó để làm gì? Vả lại, lúc này tiếng đàn là niềm giải thoát, giúp nàng vơi đi phần nào phiền muộn của cuộc sống quạnh hiu buồn tẻ khi chồng đi làm vắng.
Khang vào nhà, tiếng đàn của Hiểu My vẫn vang vang. Có bạn của me. Khang đến thảm, bà Tôn, người bạn già trên hai mươi nảm của mẹ chàng. Vừa nhìn thấy Khang, câu đầu tiên của bà Tôn là:
- Cậu có phúc dữ đa! Cưới được cô vợ đàn giỏi, bao giờ đi trình diễn thế?
đạ vợ cháu chỉ đàn chơi cho vui thôi.
Bà Tôn làm như có vẻ ngạc nhiên:
- Sao cô ấy nhàn rỗi thế? Tôi nghe đàn cả buổi chiều nay cơ mà?
Mẹ khang bất bình không nhịn được cũng nói với Khang:
- Thôi con bảo vợ con đừng đàn nữa, ồn đến độ mẹ không nói chuyện được, có đàn thì đàn nhỏ hơn một chút. Tối qua nhà họ La ở tầng dưới cũng điện thoại lên phản đối, họ nói ồn ào quá.
Khang cảm thấy giận, chàng giận tất cả mọi người. Chàng bước nhanh vào phòng. Hiểu My ngừng đàn, quay lại nhìn chồng với nụ cười:
- Mới về hở anh?
Xong, lại quay người tiếp tục đàn. Một khúc nhạc của Schubert vang lên. Khang bước tới đặt tay lên vai vơ.
- Đừng đàn nữa em, anh có chuyện muốn nói với em.
Hiểu My ngưng đàn, ngoan ngoãn chờ đợi.
- Anh muốn nói gì với em ư?
- Em... Em thấy đàn mãi thế này không thấy mệt sao?
- Em quen rồi.
Khang suy nghĩ một chút cố gắng lựa lời:
- Em... Em không thể tìm một thú vui nào khác ử Đàn mãi cuộc sống sẽ đơn điệu, hay là chúng ta ra ngoài chơi, kết bạn hay đi xem chiếu bòng.
Vừa nói đến chữ chiếu bóng, Khang biết ngay mình lỡ lời, nhưng không rút lại kịp. Mả.t Hiểu My tái hẳn.
- Em đàn gây khó chịu cho ai ư? Chắc có người không hài lòng phải không?
Khang bối rối:
- Không, không, anh chỉ sợ em mệt mỏi quá thôi.
Hiểu My cúi đầu suy nghĩ:
- Vậy thì tối nay mình đi xem “chiếu bóng” vậy.
- Anh xin lỗi em, anh lỡ lời.
Khang vội vàng nói, chàng cảm thấy xót xa và trên khuôn mả.t của chàng phảng phất một chút phiền muộn Bấy giờ Khang chợt cảm thấy cuộc sống quá phức tạp. Cuộc sống là thực tếđa dạng đôi khi lạnh lùng khắc nghiệt, không phải chỉ cần ba chữ “anh yêu em” là đủ, mà còn là mục đích niềm vui, sự hưởng thụ và cùng nhau chia xẻ ngọt bùi. Giữa Khang và Hiểu My thì sao? Cái “cùng” đó quá ít. Mới lấy nhau chưa thấy khó khản nhiều, nhưng sau này, những ngày dài đâu chỉ có tình yêu và những khám phá mới? Hãy nghĩ đến những tháng ngày dài đó. Khang nắm tay Hiểu My, kéo về phía giường, nhỏ nhẹ:
- Hiểu My, chúng ta sống cạnh nhau cả đời, phải không em?
Hiểu My không hiểu Khang định nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
- Đấy em thấy, như vậy có nghĩa là em không thể mãi mãi ngồi bên cây đàn.
- Sao vậy? Đàn làm em vui, em không mệt mỏi.
- Nhưng đâu phải ai cũng muốn nghe. Những người chung quanh ở tầng trên tầng dưới, họ đều không biết thưởng thức nhạc, khổ vậy!
Hiểu My tái mả.t:
- Em hiểu rồi, ngay cả anh và ba má, cả bạn bè. Đúng ra em phải biết, biết ngay từ đầu. Nhưng tại sao trước kia anh có thể ngồi yên suốt buổi để lắng nghe em đàn?
Hiểu My gật gù:
- Phải rồi, vì đó là chuyện trước ngày cưới nhau. Em đã từng sợ phải lấy nhau cơ mà. Em biết lấy nhau là sẽ chuốc lấy đau khổ. Thơ văn nhạc họa gì từ từ cũng sẽ mất hết. Vì anh, anh cần một người vợ chứ đâu cần gì khác nữa!
Khang tròn mắt nhìn Hiểu My. Giọng Hiểu My thật tàn nhẫn nhưng không phải là không có lý. Nàng tiếp:
- Anh là một người bình thường sao không lấy một người vợ bình thường?
Khang cảm thấy giận dữ, chàng nói giọng hơi to:
- Em đừng kết tội hôn nhân, con người là con vật sống hợp quần nương tựa vào nhau, chứ không thể sống tách rời nhau được. Cuộc đời này đâu phải chỉ có anh và em. Anh yêu em, yêu tất cả cái gì em có, cả cái xấu và điều tốt, nên anh mới cưới em, nhưng mà...
- Nhưng bây giờ anh không còn mê những thứ như thế nữa, phải không?
Khang nói:
- Đừng nói bậy. Em đừng cố tình xuyên tạc. Mục đích của cuộc nói chuyện hôm nay giữa anh với em là để tạo sự hiểu biết lẫn nhau. Ý anh muốn nói là ngoài việc đàn ra, em cần phải học thêm một cái gì nữa, để cuộc sống chúng ta được hạnh phúc hơn, chả?ng hạn như em thử tìm hiểu công việc của anh để đi vào cuộc sống của anh...
Giọng Hiểu My buồn buồn:
- Em biết việc làm của anh chứ, muốn đi vào cuộc sống của anh, em phải sửa bản thảo, hiệu đính, làm bản kẻm hay là chọn màu. Anh Khang, nếu biết có ngày hôm nay, thì chả?ng thà không có còn hơn.
- Em nói thế là thế nào ha? Hiểu My?
- Đúng ra anh không nên cưới một người vợ mù lòa như em. Em đã từng bảo anh, em không thể đi vào thế giới của anh cũng như ngược lại. Thế mà, anh không tin, bây giờ anh đòi hỏi em phải đi vào cuộc sống của anh làm sao em có thể làm được? Không lẽ, anh không hiểu là em không thể làm chuyện đó? Nội việc bước ra khỏi cánh của này, em cũng không dám, em sợ làm mẹ anh lo, làm cha anh buồn, khiến anh phải la bà vú Nga, rồi mọi người lại oán trách em. Vì vậy ngoài việc đàn em không dám làm gì hết.
Và Hiểu My úp mả.t xuống khóc nức nở.
- Em nghĩ sai rồi, em đã tính sai.
Khang bối rối, nước mắt của Hiểu My làm chàng đau xót, chàng cảm thấy hối hận vô cùng. Đúng ra ta không nên nói. Tất cả tại ta cả. Ta đã từng bảo yêu mọi cái mà Hiểu My có. Chính ta đã kéo Hiểu My vào lòng nhưng rồi lại bắt nàng phải ứng phó với mọi hoàn cảnh của người sáng mắt như ta. Vậy thật là bất công. Khang ôm Hiểu My vào lòng vỗ về.
- Em không có lỗi gì cả, tại anh hết, tại anh ích kỷ anh đòi hỏi nhiều quá. Em đừng khóc nữa. Nín đi em, nhìn em khóc anh không chịu nổi.
Hiểu My tựa đầu vào ngực Khang khóc thút thít và không nói gì hết. Cuộc cãi vã nhỏ coi như kết thúc, cuộc sống lại tiếp tục nhưng từ đó Hiểu My không còn đàn nữa. Nàng cũng ít khi ra ngoài, chỉ thu người trong phòng riêng, âm thầm như chiếc bóng của chính mình... Rồi thời gian trôi qua, Khang cũng kinh ngạc khi phát hiện ra Hiểu My gầy ốm xanh xao, nàng tiều tụy như một cành cây thiếu nước, cứ khô dần, khô dần... Khang đau khổ vì thương vợ, một hôm chàng dìu Hiểu My tới chỗ cây đàn, mở nắp đàn ra, âu yếm dỗ dành nàng:
- Em đàn bài gì đi, đàn bản nào em thích đó, anh nản nỉ em mà.
Hiểu My lắc đầu lả.ng lẽ đóng nắp đàn lại:
- Hiểu My, anh phải làm sao, anh phải làm gì để em vui hơn, hãy cho anh biết đi, anh hứa sẽ làm vừa lòng em.
Hiểu My nhìn chồng với thái độ phục tòng:
- Em vui chớ có gì đâu, anh đừng lo lắng thái quá em không sao cả mà.
- Anh biết là em không vui, đừng giấu anh.
- Không em đang vui đây mà, được kề cận bên anh là em vui lắm rồi, chỉ tạị..
- Chỉ tại làm sao em?
- Em chỉ sợ anh không hài lòng, em vô dụng, vô tích sự quá, em không làm gì được cho anh cả. Và như vậy thì những lời thề non hẹn biển chỉ là những lời ráo rỗng trong một phút bốc đồng!
Khang đau khổ:
- Em đừng nói vậy. Anh yêu em và rất hài lòng về em, anh chỉ mong sao làm cho em vui, em đừng để ý tới những lời hôm nọ mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai chúng mình.
- Dạ.
- Từ nay em vui nhé.
- Dạ.
- Em đàn trở lại nhé.
- Không.
- Sao vậy, em còn giận anh à?
Hiểu My lắc đầu không đáp. Khang vuốt tóc nàng:
- Thế tại sao em không đàn?
- Vì em không thích.
- Như vậy là em vẫn còn giận anh phải không?
- Không phải, nhưng anh cũnh hiểu cho em, là khi đàn ta cần có kẻ tri âm, còn nếu nó là những tiếng ồn quấy rầy mọi người thì tốt hơn ta không nên đàn. Vả lại, lúc gần đây em thấy mệt mỏi quá nên không thích đàn nửa, thế thôi.
Và như vậy Khang có nói thế nào đi nữa Hiểu My cũng nhất quyết không đụng đến cây đàn. Nàng sống khép kín lòng và chỉ khi nào nghe nói Khang về đến là Hiểu My mới chuẩn bị nụ cười. Cuộc sống của nàng, không còn có niềm vui, càng ngày thân hình nàng càng tiều tụy héo hắt hơn. Vì thế, một ngày khi Khang đang làm việc ở vản phòng thì Yên Nhiên lao vào như một cơn lốc mạnh, nàng kéo Khang ra ngoài nhìn chàng với dôi mắt giận dữ:
- Anh Khang, anh là một thả`ng tồi, tại sao anh lại để cho Hiểu My chết dần chết mòn như thế?
Khang đau khổ:
- Chị Nhiên, tôi cũng biết là Hiểu My không vui, biết Hiểu My không thích hợp với cuộc sống gia đình tôi, nhưng tôi phải làm thế nào đây, tôi biết phải làm gì?
Yên Nhiên giận dữ nói:
- Cái đó tôi không cần biết. Tôi vừa ở nhà anh lại đây. Hiểu My nó gầy yếu, xanh xao một cách tội nghiệp. Anh là đồ tồi, anh muốn nó chết mòn phải không? Bây giờ tôi không cần biết gì hết, tôi phải đưa em gái tôi về nhà.
Khang nghiêm nét mả.t:
- Không được, chị không có quyền làm điều đó.
- Tại sao?
- Bởi vì tôi là chồng của cô ấy. Tôi yêu Hiểu My và sống cả đời với người tôi yêu, chị có quyền đưa cô ấy về nhà chơi độ một hai ngày, chứ không có quyền đem cô ấy đi luôn. Chị Nhiên, tôi cũng biết là Hiểu My không vui, Hiểu My tiều tụy là trách nhiệm của tôi. Nhưng tôi sẽ cố gắng để cô ấy có một cuộc sống hạnh phúc. Chúng tôi là vợ chồng, chúng tôi cần có khoảng thời gian dài để xây dựng, để thông cảm và xẻ chia cho nhau. Nếu để chị đem cô ấy về thì cũng đồng nghĩa với sự bỏ cuộc, chị có hiểu tôi không?
Yên Nhiên nhìn Khang, khuôn mả.t nghiêm nghị của Khang làm Yên Nhiên chợt hiểu và nàng thoáng thấy xúc động.
- Nếu chị chưa hiểu thì tôi xin nói rõ hơn, bây giờ Hiểu My là vợ của tôi chứ không còn là con gái nhà ho. Vệ nữa. Chúng tôi buồn cùng chia, vui cùng hưởng chứ không thể để cô ấy trở về nhà. Tôi không muốn mất Hiểu My, chị hiểu không?
Yên Nhiên chảy nước mắt, nàng biết tình yêu của Khang đối với Hiểu My rất sâu đậm và nàng không còn ý định đưa em về nhà như lúc đầu. Nhưng nàng luôn thắc mắc không hiểu sao Hiểu My lại gầy guộc xanh xao như vậy, nhưng nàng còn ngại không muốn hỏi Khang.