Thạch Thiên khi chạy ra khỏi cửa lớp trên đầu đã tràn đầy mồ hôi, trong lòng cực kỳ buồn khổ, không nghĩ ra bản thân lại bị ba nữ nhân ép phải chạy trốn, thanh danh mất sạch, hắn đang suy nghĩ xem mình nên trốn đến nơi nào, bỗng lại nghe thấy thanh âm của Hạng Kiều các nàng truyền từ lầu ba xuống, chế nhạo nói: "Đường đường là một thân nam nhi, dám làm không dám chịu, không giảng đạo lý với người ta mà đã bỏ chạy."
"Kẻ nhát gan!"
"Người xấu, không giảng đạo lý..."
Thạch Thiên chưa từng gặp phải nữ nhân dã man mà lại không thèm giảng đạo lý như ba nàng này, đã thế lại còn nói hắn không giảng đạo lý nữa, các ngươi nếu như đồng ý giảng đạo lý, lão tử chắc phải đập đầu vào cửa mất, hắn xoay người lại nhìn thấy Hạng Kiều tam nữ đang đứng trước cửa sổ chỉ tay về phía hắn, hắn xấu hổ đỏ mặt nói: "Rõ ràng là các cô không giảng đạo lý, có tin lão tử sẽ đánh các cô hay không".
Hạng Kiều cười nói: "Muốn sờ chúng em thì cứ việc nói thẳng, dù sao chúng em cũng chính là bạn gái của anh rồi, chẳng lẽ lại sợ không đồng ý hay sao, không phải hung hăng như thế mà".
Thạch Thiên nhất thời đầu váng mắt hoa, hiện tại lại bị chế giễu, đánh cũng không thể đánh, một mình mình nói với ba cái miệng, con gái bây giờ thật khó chơi, chính mình còn chưa làm gì các nàng, vậy mà các nàng lại đi tấn công lại, nếu như thật sự "chạm" vào các nàng thì thật là rắc rối to rồi. Hắn dứt khoát dùng hai tay chắp sau lưng ưỡn thẳng ngực, nhắm mắt lại hô: "Tùy các cô muốn nói như thế nào cũng được, lão tử cũng không muốn các cô, xem các cô làm như thế nào!"
Hạng Kiều học bộ dạng của Thạch Thiên, hai tay chống nạnh đáp lễ: "Lão nương chính là gả cho ngươi rồi, thử xem ngươi định làm như thế nào!"
Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi thấy thế cũng học bộ dạng của Thạch Thiên, hai tay chắp sau lưng ưỡn ngực hô lớn: "Đúng! Lão nương cũng định gả cho ngươi rồi, xem ngươi làm thế nào!"
Hạng Kiều lại nói: "Lên đây đi, người nhát gan, không phải là sợ bọn em chứ?"
Lý Hiểu Lệ lập tức bỏ thêm dầu vào lửa: "Mình xem hắn sau này sẽ vĩnh viễn không dám đến trường học nữa đâu".
Quách Thiến Vi bổ sung thêm: "Liệu có chạy khỏi Hongkong không đây?"
Bị tam nữ mỗi người một câu chế nhạo, Thạch Thiên nhất thời không chịu được kích động, rất tức giận nói: "Lão tử sợ các cô sao? Lão tử vẫn như cũ ngày nào cũng đến trường đó" Lời vừa nói ra mới cảm thấy hối hận, dưới loại tình huống bây giờ, cách duy nhất là vỗ mông bỏ đi cho rồi.
Quả nhiên ba cô gái trên mặt đều tươi cười như hoa, Hạng Kiều nói: "Nếu không sợ bọn em vậy anh lên đây đi".
Thạch Thiên nhìn vẻ mặt đắc ý của các nàng, cũng không muốn chịu nhục nữa, hôm nay vô luận như thế nào cũng không thể đi lên được, hắn hô: "Hôm nay lão tử có việc, không thể lên được, mặc kệ các cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ" Nói xong hắn liền xoay người đi đến cổng trường, phía sau không ngừng vang lên âm thanh châm chọc của Hạng Kiều các nàng, hắn vẫn làm như không nghe thấy, trong lòng tự an ủi: lão tử chính là tổ tông của các ngươi, không thèm chấp nhặt với mấy đứa tiểu quỷ các ngươi, nếu như để lão tử nóng lên, quay lại sẽ "chơi" bà nội các ngươi, sau đó sẽ làm ông nội các ngươi, xem làm sao các ngươi còn coi lão tử làm bạn trai nữa. Bất quá ba con quỷ này cũng khó chơi, dã man mà lại không thèm nói lý, như vậy bà nội các nàng nhất định cũng không khá hơn chút nào, vớ vẩn lại càng khó chịu hơn. Nghĩ tới nghĩ lui, thôi đành quên đi vậy...
Sau khi ra khỏi cổng trường, hắn cũng không biết là nên đi nơi nào, nhớ tới mình đã tan học cùng Tiêu Vi về nhà, một hồi nữa lại phải tới trường tìm nàng, quần áo trên người cũng đã hai ngày không thay rồi, theo lời của Tiêu Vi nói, không có quần áo để đổi, lại phải mặc thêm một ngày đêm nữa, vì vậy trước tiên nên về nhà tắm rửa đã, thay đổi quần áo mới (từ lúc đi qua đây quần áo cũng chưa từng giặt, may là đám người Pirnie giúp Thạch Thiên mua rất nhiều quần áo dự bị) Sau đó sẽ mở TV ra xem, cuối cùng giờ tan học cũng đã đến, hắn mới đóng cửa lại quay lại trường học.
Vừa đi tới trường, hắn liền phát hiện chiếc xe Ferrari màu hồng của Hạng Hồng đang đậu ở cổng trường, hắn nghĩ thầm không phải là nàng đến tìm lão tử chứ, nghĩ vậy hắn liền tiến tới gõ lên cửa kính của chiếc xe.
Cửa xe được mở ra, người trong xe cũng không phải là Hạng Hồng mà là Kim Hinh, nàng kỳ quái nhìn Thạch Thiên nói: "Anh sao lại đi từ bên ngoài tới, không phải mới sáng sớm đã trốn học chứ? A... Anh trốn học, đúng không?"
Thạch Thiên sao có thể để nàng biết sánh sớm hắn đã bị ba cô gái ép phải rời khỏi trường, hắn liền hỏi ngược lại: "Cô tới là để tìm tôi sao?"
Kim Hinh gật đầu nói: "Đương nhiên rồi, mau lên xe đi".
Thạch Thiên nói: "Tôi còn phải vào trường có chút việc".
Kim Hinh vội la lên: "Anh mau lên xe trước đã, nếu một hồi nữa tan học bọn học sinh đi ra thấy em sẽ phiền phức lắm".
Thạch Thiên cũng sợ một hồi nữa Hạng Kiều ba người tan học đi ra sẽ nhìn thấy mình, hắn liền đi tới bên kia xe, mở cửa lên xe, sau đó lại hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Kim Hinh ôm lấy cái cổ của Thạch Thiên hung hăng hôn một cái, rồi mới ôn nhu nói: "Muốn rủ anh đi ăn cơm chiều, buổi tối còn có sinh hoạt nữa, anh có đồng ý đi theo em không?"
Thạch Thiên nói: "Cũng không phải là đồng ý hay không, mà là hôm nay tôi có hẹn rồi, hiện tại là đi tới tìm nàng ta đó, để lần sau đi".
Vẻ mặt Kim Hinh tràn đầy thất vọng nói: "Như vậy à... Mà anh hẹn người nào, là người trong đám nữ học sinh sao?"
Thạch Thiên nói: "Coi như là người trong ban, bất quá không phải là bạn nữ cùng lớp mà là giáo viên chủ nhiệm lớp lão tử".
Kim Hinh tưởng là hắn cùng gặp mặt với giáo viên để bàn về chuyện học hành, vui vẻ nói: "Vậy ngày hôm sau được không? Buổi hoạt động ngày hôm nay cũng không tầm thường, bỏ qua thật là đánh tiếc".
Thạch Thiên hỏi: "Hoạt động gì vậy?"
Kim Hinh dường như rất chờ mong vào buổi hoạt động tối nay vậy, nàng hưng phấn nói: "Là hội đấu giá do Thoseby tổ chức, chỗ này đều tụ tập rất nhiều nhân vật nổi tiếng đó, kỳ thực cũng không phải là cuộc gặp gỡ gì, buổi tối hôm nay chủ yếu là bán đấu giá thôi, nghe nói lần bán đấu giá này không giống như những lần khác, vật bán đấu giá đều là châu bảo đã thất tung từ hơn một trăm năm của hoàng thất Châu Âu đó, đến đó dù cho không có mua nhưng ngắm một cái cũng tốt."
Thạch Thiên nghĩ thầm đàn bà rốt cuộc cũng vẫn là đàn bà, nghe thấy châu bảo một cái là hai mắt liền tỏa sáng, bất quá Kim Hinh này đúng là một nữ nhân tương đối khiến hắn hài lòng khi đến Hongkong, ngày hôm nay lại quên không để Pirnie chọn một vài món châu bảo tặng nàng, nếu như nàng thích châu bảo ở hội đấu giá, không bằng đến đó mua tặng nàng một kiện, lại mua cho Tiêu Vi một món, dù sao cũng không biết Pirnie lúc nào mới đưa đồ tới, khiến cho hắn càng thêm nóng ruột. Nghĩ như vậy hắn liền nói: "Vậy thì được, trước tiên tôi đi tìm người đã, một hồi nữa sẽ đi cùng cô".
Kim Hinh giật mình nói: "Cùng đi với giáo viên chủ nhiệm sao?"
Thạch Thiên gật đầu, nói: "Có được không?"
Kim Hinh nghi hoặc, bất quá nàng vẫn gật đầu nói: "Được... Được chứ... Bỗng nhiên nàng tựa như nghĩ đến cái gì đó, liền hỏi: "Giáo viên chủ nhiệm lớp anh là phụ nữ à?"
Thạch Thiên cũng không phủ nhận, dù sao hắn cũng không hy vọng các nàng ôm huyễn tưởng gì đối với mình, nếu như các nàng không muốn hắn, một người nam nhân hoa tâm giao phó chuyện cả đời, điều đó cầu còn không được, lúc này hắn liền thừa nhận nói: "Không sai, cô nói cho tôi biết địa chỉ đi, một hồi nữa tôi dẫn nàng đến gặp cô, xe này nhỏ quá, không ngồi được ba người".
Kim Hinh sẵng giọng nói: "Em sợ đám nhà báo sẽ nhận ra xe của em, lại gây thêm phiền phức cho anh, cho nên mới mượn xe của Hạng Hồng, anh sao có thể trách em, em lại không biết anh hoa tâm như thế, ngay cả cô giáo cũng không buông tha" Bất quá xe này đúng là không ngồi được ba người, nàng cũng chỉ đàng lấy bút ra viết địa chỉ cùng số điện thoại của mình đưa cho Thạch Thiên, sau đó lại dặn nhất định phải tới.
Dẫn theo Thạch Thiên đi tham gia hội đấu giá, thật ra Hạng Hồng cũng có chủ ý trong đó, nàng muốn cho hắn biết một chút về mức độ xa xỉ của người khác, cần tốn mấy trăm vạn, hơn một nghìn vạn, thậm chí trên ức tiền tài để mua một món đồ trang sức, nhằm kích phát dục vọng kiếm tiền của Thạch Thiên. Cho nên Kim Hinh chỉ cần khiến Thạch Thiên đi tham gia là được, dù sao cũng chỉ tới đó nhìn qua, dẫn thêm một người khác cũng không sao.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Khi Thạch Thiên tới phòng làm việc của Tiêu Vi, liền thấy nàng đang đờ đẫn ngồi đó, tựa hồ như có chuyện không vui, thấy Thạch Thiên tiến đến, nàng trách cứ nói: "Cậu chạy đi đâu vậy, tôi vừa tới lớp học nhưng không thấy cậu, còn tưởng rằng cậu… cậu không muốn để tôi dạy bù nữa…" Tuy là đang trách cứ, thế nhưng vẻ mặt của nàng lại rất vui mừng.
Thạch Thiên cười nói: "Tôi về nhà thay quần áo thôi, hiện tại không phải đã tới rồi sao".
Tiêu Vi cầm lấy túi xác bước tới trước mặt Thạch Thiên, sẵng giọng nói: "Không thể tan học rồi mới quay lại đổi sao, căn hộ của cậu cũng không xa chỗ tôi mà..." Bỗng nhiên nàng nhìn Thạch Thiên bằng ánh mắt kì lạ, thân thể hơi run một chút, sau đó lấy một chiếc khăn tay từ trong túi xách đưa cho hắn.
Thạch Thiên cầm lấy khăn tay, ngạc nhiên nói: "Gì vậy? Tôi không có xuất mồ hôi mà".
Tiêu Vi lại lấy từ trong túi xách ra một cái gương nhỏ dúi vào trong tay hắn lạnh nhạt nói: "Tự mình nhìn lại đi, còn nói là về thay quần áo, thì ra là đi hẹn hò với người ta. Thực ra cậu không cần giấu tôi, tôi cũng chẳng là gì của cậu cả, cũng không có quyền trách cậu".
Thạch Thiên cầm lấy cái gương lên soi, nguyên lại trên mặt mình có một vết son nhàn nhạt, đúng là của Kim Hinh lưu lại, hắn liền vội vã dùng khăn tay lau sạch, sau đó ha ha cười nói: "Tôi cũng không phải là lừa cô mà, đúng là tôi về nhà thay quần áo, đang lúc đi gặp cô thì bị người ta giữ lại".
Tiêu Vi thấy hắn vẫn còn có thể cười thản nhiên như vậy, trong lòng nàng rất đau khổ, oán thán nói: "Cậu nếu không còn muốn tôi nữa, thì nói thẳng cho tôi biết, chẳng lẽ cậu sợ tôi sẽ quấn lấy cậu sao, tôi, sau này... Sau này... Sau này..." Vốn nàng định nói sau này sẽ không tìm đến hắn nữa, thế nhưng lời vừa đến cửa miệng lại không thể nói lên lời, trong lòng cảm thấy quýnh lên, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Thạch Thiên kị nhất là thấy phụ nữ khóc, hắn vội vã cầm khăn tay đi đến giúp nàng lau nước mắt, Tiêu Vi ngăn bàn tay hắn lại, sẵng giọng nói: "Trên khăn tay còn có vết son của người khác, đừng để đụng lên người tôi".
Thạch Thiên khó xử đem khăn tay vứt đi, thành thật nói: "Cô không nên suy nghĩ lung tung, tôi đúng thật là về nhà thay quần áo mà, bất quá đúng là tôi có gặp một người phụ nữ khác, tôi cũng không muốn lừa cô, tương lai sẽ còn nhiều phụ nữ nữa, cô không phải đã nói không quan tâm đến chuyện của tôi sao, sao bây giờ lại không chịu được, tôi cũng không miễn cưỡng cô nữa."
Tiêu Vi tự mình lau nước mắt, vẻ mặt rất đau khổ, lẩm bẩm nói: "Vậy... Vậy anh còn quay lại nhà em nữa đúng không?"
Thạch Thiên nói: "Lời vô ích, không quay lại thì tôi còn đến nơi này làm chi."
Tiêu Vi lại nói: "Vậy... Vậy cậu không sợ bạn gái của cậu tức giận sao?"
Thạch Thiên ha ha cười nói: "Lão tử nào có bạn gái, tôi có thể khẳng định với cô một chuyện, đời này tôi sẽ không đi tìm bạn gái cũng sẽ không bao giờ kết hôn".
Tiêu Vi cũng không biết là nên vui hay nên buồn đây, nàng yếu ớt cười, nghĩ thầm tương lai còn dài, anh cũng không thể nói chắc chắn như vậy được, bất quá lúc đó mình cũng đã già, cũng không có khả năng cả đời ở bên hắn được, bây giờ cũng đâu cần phải ăn dấm chua, qua được một ngày sẽ tính tiếp một ngày, nghĩ thế cho nên nàng tiến đến ôm cánh tay hắn, nói: "Chúng ta trờ về thôi" Nàng nhớ tới bây giờ vẫn đang ở trường học, vội vàng buông khỏi cách tay hắn.
Thạch Thiên nói: "Trước tiên thong thả về nhà đã, chuẩn bị cẩn thận rồi theo tôi tới..." Hắn lấy mảnh giấy từ trong túi quần mà Kim Hinh viết ra, nhìn một chút rồi nói tiếp: "Đi tới quán bar Tứ Quý, cô có biết tửu điếm này nằm ở đâu không?"
Tiêu Vi rất kinh ngạc gật đầu, hỏi: “Tới đó làm gì vậy, đó là một quán bar năm sao, không phải nơi chúng ta có thể đến tiêu tiền đâu”, nàng sợ Thạch Thiên nhầm địa chỉ, vội vàng cầm lấy tờ giấy trong tay hắn lên đọc, quả nhiên chữ viết chính là quán bar Tứ Quý, còn có một dãy số điện thoại nữa, chữ viết rất đẹp, rõ ràng là phụ nữ viết rồi đưa cho hắn, nàng buồn bực nói: "Cậu hẹn hò người ta, còn dẫn tôi đi theo làm gì".
Thạch Thiên cũng buồn bực nói: "Cô đã làm cô giáo rồi mà đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến hẹn hò vậy, đây là chúng ta đi tham gia một cuộc bán đấu giá".
Tiêu Vi lấy làm lạ hỏi: "Hội đấu giá à?"
Thạch Thiên gật đầu nói: "Ừ, thuận tiện giới thiệu cho cô biết vài người tỷ muội, đi thôi, đừng hỏi nữa".
Tiêu Vi sợ Thạch Thiên tức giận, đang định hỏi xem mấy vị tỷ muội kia là ai, lại đành nuốt trở lại, mang theo vẻ mặt hoài nghi đi theo hắn tới bãi đỗ xe, nàng mang theo tâm trạng bất an đi theo hắn tới quán bar Tứ Quý.
Tứ Quý đúng là một quán bar nổi tiếng, toàn bộ đám người phụ vụ đều mặc quần áo rất xa hoa, vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười đón tiếp khách nhân, Tứ Quý ở Hongkong nổi danh chính là nhờ vào nằm bên trong trung tâm tài chính quốc tế, từ đây đi bộ khoảng mười phút là tới bến tàu Thiên Tinh Tiểu Luân, vô luận là vì việc buôn bán, xã giao, mua sắm, du lịch, giết thì giờ hoặc tận hưởng món ngon ở Hongkong đều có ở nơi đây. Một tháng lương của Tiêu Vi cũng không đủ để thuê một căn phòng bình thường nhất ở chỗ này vài ngày, bình thường nàng chỉ lái xe đi ngang qua, cũng không bao giờ vào cả, sau khi đem xe vào bãi đỗ, nhìn xung quanh không phải là xa hoa như BMWs, xe đua, cũng có cả xe thể thao siêu cấp, thậm chí có vài chiếc xe có hạn chế số lượng như Bentley, nàng nhịn không được hỏi: "Anh có chắc đúng là chỗ này không?"
Thạch Thiên hỏi ngược lại: "Hongkong có mấy quá bar Tứ Quý?"
Tiêu Vi nói: "Dường như... Dường như chỉ có một cái".
Thạch Thiên nói: "Vậy thì đúng rồi, chúng ta vào thôi" Hắn nói xong liền cất bước đi tới đại sảnh của quán bar, Tiêu Vi không thể làm gì khác hơn là rụt rè bám theo hắn, vừa vào đại sảnh Thạch Thiên liền nói: "Trên giấy có ghi số điện thoại đó, cô hỏi thử xem cô ta ở nơi nào".
Tiêu Vi đem điện thoại đưa cho Thạch Thiên, dẩu môi nói: "Tôi không biết nàng ta, tự cậu đi mà gọi".
Thạch Thiên cầm lấy điện thoại đang muốn gọi cho Kim Hinh, lại phát hiện ra ở góc đại sảnh có một người đang vẫn tay với hắn, đúng là Kim Hinh, nàng bây giờ đang dùng một chiếc khăn trùm kín đầu, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt đeo một chiếc kính râm rất lớn, nếu không phải là Thạch Thiên nhận ra bộ quần áo của nàng, thật đúng là không nhận ra được. Lúc này hắn mới đưa điện thoại cho Tiêu Vi, nói: "Không cần gọi nữa, tôi thấy nàng ta rồi" Nói xong hắn liền kéo tay Tiêu Vi đến chỗ Kim Hinh đang đứng.
Tiêu Vi lúc này cũng thấy người đang bà kia đang vẫy Thạch Thiên, trông dáng vẻ của nàng ta giống như sợ bị người nào đó bắt gặp vậy, nàng không khỏi hoài nghi, người đàn bà này không phải là trốn chồng đi ngoại tình chứ, sao trông có vẻ thần bí vậy, chẳng lẽ là cùng Thạch Thiên yêu đương vụng trộm, bằng không sao trông bộ dạng lại như vậy, phải tìm cơ hội nói chuyện với Thạch Thiên mới được, nếu không lại rước họa vào thân....
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Kim Hinh chờ Thạch Thiên đi tới gần, mới quay sang Tiêu Vi bên cạnh hắn chào hỏi: "Cô là cô giáo của Thạch Thiên à, thật xinh đẹp, ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta hãy đi tiệm ăn trước, sau đó sẽ tìm hiểu thêm về nhau" Nói xong nàng thân mật kéo cánh tay kia của Thạch Thiên, hướng thang máy đi đến.
Trong lòng Tiêu Vi vẫn tương đối là người truyền thống, ở cùng một chỗ với Thạch Thiên là bởi vì không kìm lòng nổi, nhưng dù sao nàng vẫn là giáo viên của Thạch Thiên, hiện tại lại cùng với một người phụ nữ khác của Thạch Thiên thân mật quan hệ, nàng cảm thấy rất mất tự nhiên, sắc mặt mắc cỡ đến nỗi đỏ bừng, thật muốn lập tức thoát khỏi chỗ này. Nhưng trong tiềm thức lại không muốn một mình Thạch Thiên ở cùng một chỗ với người phụ nữ này, tuy rằng không nhìn rõ diện mạo của người phụ nữ này, nhưng khí chất cao quý vóc người lả lướt, phục sức trên người rõ ràng rất quen thuộc trên các tờ catalo quảng cáo của các đại sư nổi tiếng, mình nếu so với nàng còn thua kém vài phần, rất sợ Thạch Thiên bị nàng ta đoạt đi, nhìn động tác thân mật của nàng kéo cánh tay Thạch Thiên, tâm nàng sinh lòng ghen tuông, cắn môi một cái nàng cũng kéo lấy cánh tay kia của hắn bước lên trên thang máy, trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ xem rốt cuộc người phụ nữ này là ai, trông có vẻ rất quen thuộc.
Đồ trang trí xa hoa nhưng không mất đi vẻ u nhã, trong phòng ăn đã xuất hiện không ít người, đại bộ phận là tới đây vì cuộc đấu giá tối hôm nay, thuận tiện mới đến chỗ này dùng cơm, trong đó có không ít thương nhân giàu có, nhân vật nổi tiếng. Kim Hinh dẫn theo hai người tìm một chỗ ngồi tương đối khuất, sau khi gọi thức ăn, nàng gỡ khăn che mặt cùng với kính râm, đưa tay tới trước mặt Tiêu Vi nói: "Xin chào! Chúng ta làm quen một chút nhé, tôi tên là Kim Hinh".
Tiêu Vi vẫn đang nhìn chằm chằm vào Kim Hinh, từ lúc Kim Hinh lấy xuống kính râm tới bây giờ, nàng lập tức nhận ra nàng ta, nàng cho là mình nhìn lầm, liền trợn trừng con mắt, hai tay che miệng, thiếu chút nữa kêu to, nhất thời cũng quên cả đưa tay ra đáp lễ.
Kim Hinh giơ tay lên hồi lâu, cười nói: "Cô không keo kiệt đến nỗi không muốn bắt tay cùng tôi chứ?"
Tiêu Vi lúc này mới kịp phản ứng, nàng liền vươn tay ra đáp lễ, vẻ mặt xấu hổ nói: "Đương nhiên là không phải, chỉ là có chút bất ngờ mà thôi, cũng không nghĩ tới hôm nay có thể cùng một đại minh tinh ngồi "chia xẻ" một bàn ăn, tôi tên là Tiêu Vi." Nói đến hai chữ "Chia xẻ" nàng cố ý nhấn mạnh một chút, con mắt lại nhìn Thạch Thiên, đây rõ ràng là nàng có ý châm chọc Kim Hinh cùng nàng chia xẻ một người đàn ông, để phản bác lại nàng ta vừa nói nàng keo kiệt.
Kim Hinh lại không có chút phật lòng nào, nàng hì hì cười nói: "Cô giáo Tiêu xin cứ yên tâm, tôi sẽ không ăn mất phần của cô đâu".
Sắc mặt Tiêu Vi mới vừa khôi phục lại một ít, bây giờ lại đỏ bừng lên, nói không lên lời, oán hận liếc mắt nhìn Thạch Thiên, Thạch Thiên lại làm vẻ hết nhìn trái lại nhìn phải, coi như cái gì cũng không nghe thấy. Kim Hinh cũng không buông tay, nắm chặt bàn tay của Tiêu Vi, sau đó lại đứng dậy đi đến ngồi cạnh Tiêu Vi, nhẹ giọng nói: "Tôi là người cũng không cầu điều gì khác, qua được một ngày thì tính thêm một ngày, nếu như cô giáo Tiêu đồng ý, tôi cùng với cô sẽ là chị em tốt của nhau, sau này sẽ cùng thân mật trò truyện,... ít nhất ... Hiện tại chúng ta cũng có chung một bí mật, cũng coi như là có duyên" Nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Thạch Thiên, nói tiếp: "Có thể quen biết hắn, cũng không biết là tốt số hay mệnh khổ nữa".
Tiêu Vi cũng nhiều ít nghe được một ít chuyện xấu của Kim Hinh, vốn cho là nàng chỉ cùng Thạch Thiên vui đùa một chút, lúc này nghe xong lời nàng nói, liền đánh giá lại nàng ta cũng không phải như mình nghĩ, nhớ tới mình còn ở một chỗ với Thạch Thiên, cũng chỉ là được đêm nào hày đêm ấy mà thôi, có tư cách gì mà ăn giấm chua của người khác, nhất thời nàng cũng có cảm giác đồng bệnh tương liên với nàng này, nàng khổ thanh than thở: "Thực ra tôi cũng giống như cô thôi".
Kim Hinh nói: "Vậy cô nguyện ý làm chị em với tôi không?"
Tiêu Vi thấy Kim Hinh chủ động như vậy, giọng nói tràn ngập chờ mong, hơn nữa bạn bè của mình ở Hongkong quá ít, cũng muốn tìm người trò truyện, đặc biệt là tán chuyện về Thạch Thiên, cũng chỉ có thể nói cùng Kim Hinh mà thôi, vì thế nàng gật đầu nói: "Tốt quá, cô là đại minh tinh cũng không ngại kết bạn cùng với một người giáo viên như tôi, tôi cầu còn không được, thế nào mà lại từ chối chứ."
Lúc này người phục vụ đã bê thức ăn lên, Thạch Thiên chỉ cố ăn thật nhiều, cũng không để ý đến hai nàng nói chuyện phiếm, Tiêu Vi cùng Kim Hinh tuy rằng rất mê đắm Thạch Thiên, chủ đề chuyện cũng không có gì ngoài chuyện liên quan đến hắn, cũng không quay lại xem hắn đang ăn cái gì, hai người trò truyện rất tâm đắc, càng lúc càng trở nên thân mật.
Trong lúc trò chuyện, Kim Hinh hỏi: "Nghe khẩu âm của cô hình như không phải là người Hongkong bản địa thì phải?"
Tiêu Vi gật đầu nói: "Tôi là người Thượng Hải, tới Hongkong mới được hơn ba năm".
Kim Hinh hỏi: "Vậy người nhà của cô đâu, cũng đều tới Hongkong rồi à?"
Tiêu Vi lắc đầu nói: "Không, bọn họ đều ở Thượng Hải, chỉ có một mình tôi tới Hongkong thôi".
Kim Hinh cảm thấy khó hiểu nói: "Thượng Hải bây giờ so với Hongkong cũng không kém hơn là bao, rất nhiều người Hongkong, Đài Loan cũng đều đi tới Thượng Hải, thế nhưng sao cô trái lại lại tới Hongkong vậy."
Vẻ mặt Tiêu Vi trở nên ảm đạm, khổ thán một tiếng cũng không nói gì.
Kim Hinh biết chạm đến chuyện thương tâm của nàng, liền vội hỏi: "Xin lỗi, tôi chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi..."
Tiêu Vi cười cười, nói: "Không có gì, chúng ta nếu đã là chị em tốt, tôi cũng không có giấu cô, tôi được gả tới Hongkong, một năm trước đã ly hôn rồi, lúc đó người nhà tôi cũng phản đối tôi đến Hongkong, cho nên sau khi ly hôn tôi cũng không dám nói cho người nhà biết, cũng xấu hổ không dám trở lại, cho nên mới lưu lại đây".
Trong lòng Kim Hinh tự trách mình lắm miệng, nàng lập tức buồn bực nói: "Trái tim người này thật nhẫn tâm, Vi muội muội xinh đẹp như vậy, hắn lại nỡ bỏ, thực sự là có mắt như mù mà".
Tiêu Vi không muốn nhắc đến vấn đề này nữa, liền cười nói: "Cô nên gọi tôi là chị mới đúng chứ, dù sao thì tôi cũng hơn tuổi cô mà".
Kim Hinh hi hi cười nói: "Tôi vẫn luôn giữ bí mật về tuổi tác của mình, thế nhưng đảm bảo là lớn tuổi hơn cô, chỉ là bởi vì công việc đặc thù cho nên trang điểm trông trẻ thế thôi, hôm nào tôi giúp cô trang điểm một chút, đảm bảo cô trông sẽ trẻ hơn đến mười tuổi đó".
Tiêu Vi nghĩ thầm, tôi đâu có nhiều tiền mà mua nhiều đồ trang sức đắt tiền như mấy người đại minh tinh các cô, nàng mới vừa định cự tuyệt, chợt thấy bàn bên kia có một người khách, cả người nàng liền chấn động, nhẹ nhàng kêu "A" một tiếng. Kim Hinh cùng Thạch Thiên cũng cảm giác được dị trạng của Tiêu Vi, liền theo ánh mắt của nàng nhìn sang, chỉ thấy khách nhân bên kia bàn là một nam một nữ, nam hơn - ba mươi tuổi, tướng mạo rất anh tuấn, nữ tuổi cũng xấp xỉ như vậy, quần áo rất lộng lẫy, trông cũng có vài phần quyến rũ, chỉ là hơi béo một chút, hai người đang thân mật nói chuyện, người đang ông kia tựa hồ như phát hiện được có người nhìn mình, hắn cũng quay người nhìn lại, liền thấy ba người trong đó có Kim Hinh, hắn gật đầu mỉm cười, khi nhìn thấy Tiêu Vi bên cạnh Kim Hinh, rõ ràng hắn cũng chấn động lập tức cúi đầu.
Kim Hinh tò mò hỏi: "Vi muội muội, em biết Chu Kiến Nhân tiên sinh sao?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Vi run rẩy, tựa hồ như đang muốn khóc, không nghe thấy lời của nàng nói.
Thạch Thiên vẫn không nói chuyện, bỗng nhiên lên tiếng: "Đây chính là người chồng trước của cô sao?"
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Thân thể Tiêu Vi rõ ràng hơi chấn động, nàng nhìn Thạch Thiên, rồi nói: "Làm sao cậu biết?"
Thạch Thiên khẽ cười, nói: "Đoán thôi".
Tiêu Vi gật đầu vẻ mặt càng thêm buồn bã, Kim Hinh nhìn Thạch Thiên lấy làm lạ hỏi: "Nhìn anh lúc nào cũng tùy tùy tiện tiện, nghĩ không ra điều này cũng có thể nhìn ra".
Thạch Thiên ha ha cười nói: "Lão tử chỉ tốn tâm tư quan tâm tán tỉnh phụ nữ thôi, bình thường không muốn dùng đầu óc để nghĩ mấy chuyện vớ vẩn" Hắn đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiêu Vi, ôn nhu an ủi: "Cô cần phải sống cho tốt, bằng không sống trong ký ức nhiều năm như vậy, cũng khiến bản thân buồn phiền đến chết đó".
Tiêu Vi là lần đầu tiên nghe được Thạch Thiên dùng ngữ khí ôn nhu như thế nói chuyện với mình, trong giọng nói của hắn còn chứa đầy vẻ quan tâm, nàng nhất thời cảm thấy một trận ngọt ngào, tâm tình đã tốt hơn nhiều, sẵng giọng nói: "Cậu mới được bao tuổi rồi mà giọng nói cứ như là ông cụ non vậy".
Kim Hinh cũng trách mắng: "Đúng thế, nếu như ngay cả anh cũng chán sống, vậy bọn em còn sống thế nào được nữa".
Thạch Thiên phiền muộn một trận, nghĩ thầm, lão tử đúng là sống đủ rồi, về phần tuổi tác lão tử đã có kế hoạch, cho dù nói cho các ngươi biết, các ngươi cũng sẽ không tin, chính là không nói thì hơn, vì vậy hắn đổi đề tài, quay sang nói với Kim Hinh: "Hình như em cũng biết hắn ta à?"
Kim Hinh đầu tiên là nhìn Tiêu Vi một chút, thấy vẻ mặt nàng khôi phục lại bình thường, không có ý phản đối, vì vậy mới nói: "Em cũng không quen lắm với tên Chu Kiến Nhân này, chẳng qua là có gặp qua trong một hai cuộc gặp gỡ mà thôi, em chỉ biết là hắn là ở rể nhà phú thương Hứa gia thôi, bây giờ là tổng giám đốc của tập đoàn Hứa thị, năm ngoái còn được đề cử là một trong những mười thanh niên kiệt xuất nhất ở Hongkong đó, bất quá người Hongkong cũng biết hắn là kẻ ngồi mát ăn bát vàng nên cũng không bình luận gì nhiều. Ngồi ở bên cạnh hắn chính là vợ hắn tên là Hứa Thục Viện, là con gái của Hứa gia, hiện giờ đã tiếp nhận sản nghiệp của cha nàng, là chủ tịch tập đoàn Hứa thị" Bỗng nhiên nàng "hì hì" cười một tiếng nói tiếp: "Vị Hứa Thục Viện này em lại rất quen, có một diễn viên nam trong phim "Vĩnh Hưng Ngu Nhạc" là tên mặt trắng được nàng bao, bình thường hay đến sàn diễn gặp gỡ, mặt khác còn nuôi một gã nam người mẫu nữa, thường bảo vệ bên người nàng, mấy chuyện này đa số người Hương Cảng cũng không biết, nhưng em khẳng định là Chu Kiến Nhân biết, chỉ có điều hắn cũng không dám quản người vợ này, nếu như ở Hongkong mà có cuộc thi bình chọn mười người đàn ông bị đội nón xanh, hắn đúng là không cần đề danh cũng được xếp vào một trong số đó".
Thạch Thiên ha hả cười nói: "Đàn ông mà sống theo kiểu đó đúng là rất thảm, vốn lão tử còn muốn thay Tiêu Vi đánh cho hắn một trận để hả giận, xem ra không cần thiết nữa rồi".
Tiêu Vi nhất thời khẩn trương nói: "Tôi biết cậu rất tốt với tôi, nhưng xin cậu đừng vì tôi mà đi gây sự với người ta".
Kim Hinh cũng nói: "Buông tha Vi muội muội chính là một tổn thất lớn của hắn, người Hương Cảng cũng biết chuyện của vợ hắn, như thế cũng đủ mất mặt rồi. Bất quá Hứa gia tại Hongkong cũng coi như có chút địa vị, tuy rằng không thể so cùng với Lý gia, Quách gia những đại phú thương này, thế nhưng tài sản cũng lên tới con số trăm tỷ, nếu không phải chuyện to tát gì cũng không nên chọc vào bọn họ".
Vẻ mặt của Thạch Thiên bất cần đời nói: "Lão tử thật muốn đánh hắn, cũng không quản hắn là ai, bất quá nhìn bộ dạng của hắn chỉ muốn xông lên cho hắn một trận, chứ nếu mà nhẹ tay nhẹ chân thật không đã" Hắn chợt nhớ tới sau khi mình vào núi bái sư học nghệ, đã hai ngàn năm qua chưa một lần nào đánh nhau khiến hắn đã ghiền cả, trong lòng hắn cũng đang tiếc hận không thôi, hắn lại nói tiếp: "Cái tên của tiểu tử này cũng thật là hay, Chu Tiện Nhân... Đúng là tiện nhân... Ha ha ha ha..."
Kim Hinh và Tiêu Vi nghe hắn nói thú vị như vậy cũng nhịn không được hi hi mà cười, khiến mọi người xung quanh đều phải nhìn lại, có không ít người nhận ra Kim Hinh, đều hướng tới nàng chào hỏi, Kim Hinh cố nhịn cười, nhất thời hướng tới bọn họ mỉm cười đáp lễ.
Lúc này Hứa Thục Viện cũng phát hiện ra Kim Hinh và Tiêu Vi, ả phụng phịu khuôn mặt nhỏ, tựu hồ như đang quở trách Chu Kiến Nhân bên người vậy, Thạch Thiên dựng thẳng tai lên nghe xem bọn họ nói gì, quả nhiên là ả đang chất vấn vì sao sắc mặt Chu Kiến Nhân lại khó coi như vậy khi thấy vợ trước, có đúng hay không muốn nối lại tình xưa, Chu Kiến Nhân kia nhất thời giẫy nẩy người ra sức phủ nhận, liên tục giải thích. Hứa Thục Viện lại nhìn về phía bàn bên này, liền thấy ánh mắt rất lạ cũng không phải là Tiêu Vi mà là ánh mắt nóng rực của Thạch Thiên, sau một lúc ả kéo Chu Kiến Nhân hướng tới bàn của ba người bọn họ.
Sau khi tới bàn ba người, Hứa Thục Viện đầu tiên chào hỏi Kim Hinh, nói: "Kim tiểu thư, đã lâu không gặp, ngày hôm nay chị cũng tham gia hội đấu giá sao?"
Kim Hinh vội nói: "Thì ra là Hứa tiểu thư, quả thực đã lâu không gặp, nghe nói hội đấu giá ngày hôm nay có vài món vật phẩm rất trân quý, cho nên tôi mới rủ hai người bạn đến xem, Hứa tiểu thư đến đây nhất định là muốn mua được món đồ trân quý đó rồi" Nàng biết Hứa Thục Viện tuy rằng đã lấy chồng thế nhưng nàng ta vẫn thích được người khác gọi là Hứa tiểu thư.
Hứa Thục Viện kiêu căng cười nói: "Đầu tiên là xem xét một chút đã, nếu như thích hợp thì mới mua, các ngươi nên ngắm kỹ vài lần đi, sau này sẽ không có cơ hội thấy nữa đâu".
Kim Hinh nghe vậy rất tức giận, nhưng cũng không biết làm gì hơn, nàng ta nói cũng đúng, nghe nói hôm nay có hai vật phẩm quý giá, giá trị lên tới hơn hai triệu dollar HongKong, nếu nàng cố thắt lưng buộc bụng cũng có thể mua được, nhưng nàng quyết sẽ không làm như vậy. Nàng chỉ đàng cười nhạt với Hứa Thục Viện, nghĩ thầm Hứa Thục Viện này bình thường gặp mặt đều là một bộ kiêu căng tự phụ, rất ít khi chủ động chào hỏi ai, chỉ sợ nguyên nhân chính là vì Tiêu Vi.
Quả nhiên Hứa Thục Viện nhìn Tiêu Vi một chút, sau đó khinh miệt nói: "Nghĩ không ra Tiêu tiểu thư cũng có mặt ở chỗ này, thực sự là bất ngờ" Ả nghiêm mặt quay sang nói với Chu Kiến Nhân,: "Thấy người tình cũ sao anh lại không chào hỏi thế, hay là ngại tôi ở chỗ này làm vướng bận anh?"
Chu Kiến Nhân vốn là đang khó xử, hiện giờ càng thêm khó coi, khúm núm nói: "Bà xã, anh... Trong lòng anh chỉ có em thôi, không có ai khác mà... Không có..."
Vẻ mặt Hứa Thục Viện đắc ý nhìn vẻ mặt tức giận đến run người của Tiêu Vi mà cười cười, lại nhìn Thạch Thiên vài lần, cuối cùng quay sang Kim Hinh hỏi: "Cậu trai này trông thật đẹp trai, chắc là người mới ở công ty điện ảnh các cô sao? Tôi bây giờ mới trông thấy hắn ta đó, Kim tiểu thư nếu không ngại có thể giới thiệu cho cho tôi được không, gần đây tôi lại hứng thú muốn đầu tư vào mấy bộ phim, muốn lăng xê mấy người mới" Ngữ khí của nàng ta càng lúc càng lộ ra vẻ khiêu khích, Chu Kiến Nhân bên cạnh, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, cũng không dám nói xen vào, chỉ cúi đầu đứng bên cạnh.
Kim Hinh và Tiêu Vi cũng không nghĩ ra Hứa Thục Viện lại công nhiên khiêu khích Thạch Thiên, các nàng tuy rằng nghĩ Thạch Thiên cũng không phải là sẽ vì tiền mà bán đứng nữ nhân của mình, nhưng tiểu tử này vốn hay làm những chuyện mà người khác không ngờ tới, nói không chừng sẽ bị Hứa Thục Viện câu dẫn cũng nên, nhất thời cả hai nàng đều khẩn trương, đặc biệt là Tiêu Vi, chồng trước của nàng cũng bị Hứa Thục Viện cướp đi, nếu như Thạch Thiên lại có quan hệ với Hứa Thục Viện, cho dù hắn không vứt bỏ nàng, nàng cũng không thể tiếp thu được, cũng không thể bảo trì quan hệ như bây giờ với Thạch Thiên nữa.
Chỉ thấy Thạch Thiên chậm rãi lấy khăn lau miệng, hắn quay lại đối diện với Hứa Thục Viện, thanh âm rõ ràng nói: "Trông cô như lợn mẹ vậy, lão tử không có hứng thú, cũng không cần phải làm quen gì hết".
Hắn lại chuyển ánh mắt tới Chu Kiến Nhân đứng bên cạnh ả nói: "Ngươi là chồng của lợn sao, mau khiêng con lợn này đi, đừng đứng ở chỗ này làm ảnh hưởng tới bữa ăn của lão tử".
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Kim Hinh dù sao cũng là một đại minh tinh, có thể nói là một trong những nhân vật đại biểu của Hongkong, mặc dù còn đang ngồi cùng với đám thương nhân giàu có này, thế nhưng sự nổi tiếng của nàng tuyệt đối là hơn bọn họ, Chu Kiến Nhân và Hứa Thục Viện đôi vợ chồng này bởi vì có thanh danh không tốt cho nên thường là chủ đề để đám khách nhân bàn tán nơi quán trà quán rượu, thế nhưng dù sao hai người này cũng rất nổi tiếng, trong phòng ăn này cũng có nhiều người biết họ. Từ lúc vợ chồng hai người tới chỗ Kim Hinh, mấy người đại gia đều tập trung ánh mắt vào bên này, hơn nữa nhà hàng này rất u nhã, mà mấy người đang ngồi lại là đám thương nhân giàu có, cho nên tương đối chú ý tới hình tượng bản thân, người ở đây tuy rằng không ít, thế nhưng vẫn tương đối an tĩnh, không có ai lớn tiếng cả, cho nên cuộc đối thoại giữa mấy người căn bản đều bị người khác nghe được.
Ban đầu mọi người đều nghe được Hứa Thục Viện làm trò trước mặt chồng mình, khiêu khích người cậu trai bên cạnh Kim Hinh, trong lòng bọn họ không khỏi cười trộm, cũng đều buồn thay cho Chu Kiến Nhân, cũng có mấy người phụ nữ xinh đẹp khóe mắt len lén nhìn Thạch Thiên, tâm hồn thiếu nữ không khỏi kích động, ước ao mình cũng như Hứa Thục Viện không hề cố kỵ mà câu dẫn chàng thanh niên dễ nhìn kia, trong lòng lại đang ao ước chồng mình không "Hiền lành" như Chu Kiến Nhân, cảm thán cho số phận của mình. Khi bọn họ vừa nghe được chàng trai kia nói Hứa Thục Viện là lão lợn nái, nói Chu Kiến Nhân là chồng của một con lợn mẹ, bọn họ thực sự nhịn không được mà đều ôm bụng cười. Cho dù những người có gia thế, thân phận cùng tiền tài rất lớn cũng không nhịn được cười, chỉ một câu đã khiến Hứa Thục Viện khó có thể chịu nổi rồi.
Hứa Thục Viện vốn xuất thân nơi nhà giàu có, khí chất cao quý, lại có vài phần tư sắc,... ít nhất ... Cũng không thể coi là xấu, chỉ là hơi chút béo phì mà thôi, nói dễ nghe một chút gọi là đầy đặn, bởi vì điểm này cho nên Hứa Thục Viện kiêng kị nhất là người khác gọi ả là béo phì. Bình thường ả chỉ cần hô một tiếng là đàng ông xếp đầy cửa, không nghĩ tới ngày hôm nay lại có một tên nam nhân không biết tán thưởng lại còn nói lời ác khẩu nữa. Trước mặt mọi người lại hình dung ả là "Lão lợn mẹ", lại ngay trước mặt vợ cũ của chồng, điều này khiến ả sao có thể chịu được, nhất thời ả tức giận đến nỗi sắc mặt biến thành màu tím, thất khiếu xịt khói, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Vi nghe được lời nói của hắn, nhất thời cũng hết giận, lúc này trong lòng nàng dâng lên vô hạn cảm kích đối với Thạch Thiên, nếu không phải ở đây có nhiều người, nàng đã sớm chui vào lòng hắn rồi. Kim Hinh bên cạnh lại lộ vẻ ưu sắc, nàng vì Thạch Thiên mà lo lắng, nàng biết Hứa Thục Viện từ trước đến nay rất ngang ngược kiêu ngạo, bây giờ bị Thạch Thiên châm chọc như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn, tuy rằng Hạng gia cũng đã nhìn trúng Thạch Thiên, nhưng nàng không biết Hạng gia có vì hắn mà xuất đầu hay không, Hạng lão gia tử từ trước đến nay không muốn kết thù kết oán cùng với mấy tay thương gia nổi tiếng, nếu như Thạch Thiên đắc tội với đám hắc đạo, ngược lại lão lại không sợ. Nàng thấy bộ dạng của Hứa Thục Viện đang muốn phát tác, vội vàng đứng dậy nhẹ giọng nói: "Hứa tiểu thư xin đừng trách, hắn mới tới Hongkong, chưa quen biết mọi thứ, cũng không tránh khỏi thất thố, hắn cũng không phải là người mới trong công ty tôi, mà là khách của Hạng lão gia tử, tôi chỉ dựa theo sự phân phó của Hạng lão gia tử dẫn hắn tới đây thăm quan một chút mà thôi."
Hiện tại Kim Hinh cũng chỉ có thể đổ chuyện này lên người Hạng Hoa Cường, tránh cho xảy ra một trận nháo sự trong phòng ăn, nếu cứ tiếp diễn như vậy sau này thật khó giải quyết.
Hứa Thục Viện nghe vậy liền giật mình, bối cảnh của Hạng Hoa Cường nàng đương nhiên là biết, bất kể là về phương diện nào lão đều mạnh hơn rất nhiều so với Hứa gia, huống chi lão lại là lão đại của hắc bang Hongkong, những người này vô luận là ai đám thương nhân cũng không muốn trêu vào. Nhất thời ả cũng không đoán được ra thân phận của Thạch Thiên, khiến ngay cả Hạng Hoa Cường lại để Kim Hinh bồi hắn đi chơi như vậy. Ả đứng lặng tại chỗ, cũng không biết nên nói gì. Chu Kiến Nhân trời sinh tính nhu nhược, lúc này thấp giọng thì thầm bên tai Hứa Thục Viện, nói: "Bà xã à, chúng ta về chỗ ngồi đi, thức ăn cũng đã nguội cả rồi."
"Bốp" một tiếng rất kêu, Hứa Thục Viện bất ngờ cho Chu Kiến Nhân một bạt tai, mắng: "Phế vật..." Ả không thể làm gì khác hơn là trút giận lên đầu chồng mình, sau lại hung hằng trừng mắt nhìn Thạch Thiên và Tiêu Vi, cuối cùng ả xoay người hướng tới cửa ra vào, bữa cơm này cũng không thể nuốt trôi nữa.
Chu Kiến Nhân lấy tay bưng khuôn mặt, trừng mắt liếc Tiêu Vi, tựa hồ như trách nàng không nên đến nơi này, hại hắn bị Hứa Thục Viện chửi đánh, hắn oán giận nói: "Cô sao còn chưa quay về Thượng Hải, nếu không tôi sẽ đòi lại căn phòng hiện giờ của cô đó."
"Bốp" một tiếng ròn tan nữa vang lên, má bên kia của Chu Kiến Nhân đã bị Thạch Thiên cho một bạt tai, hắn nhất thời cảm thấy lỗ tai mình ù ù không rõ, trong đầu trống rỗng, con mắt nhìn mọi vật trong nhà hàng đều thấy lay động, nhất thời đứng không vững té lăn trên mặt đất, sau đó có một bàn chân giẫm lên mặt hắn, lỗ tai bên kia nghe thấy thanh âm của Thạch Thiên nói: "Sau này mà mày còn dám liếc mắt dù chỉ là một cái với nàng, lão tử sẽ móc mắt của mày ra, cút...."
Không đợi Chu Kiến Nhân đứng lên, Thạch Thiên một cước đã đá lên cái mông hắn, Chu Kiến Nhân giống như quả bóng bô-linh trượt ra ngoài, cũng không đụng vào bất cứ bàn ăn nào, thẳng đến chỗ bàn của mấy người phục vụ ở cửa, chân hắn lúc này chạm vào chân bàn mới dừng lại được. Một gã quản lí dẫn theo mấy người bảo vệ chạy vào nhà hàng nâng Chu Kiến Nhân dậy rồi lôi ra ngoài, cũng không qua hỏi Thạch Thiên rốt cuộc là phát sinh truyện gì giữa bọn họ, dường như không có chuyện gì xảy ra vậy. Thạch Thiên ngồi trở lại vị trí của mình, dùng khăn lạnh lau lau tay, nói: "Đánh một kẻ như vậy cũng làm bẩn tay lão tử."
Tiêu Vi bỗng nhiên nhào vào trong lòng Thạch Thiên, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, "Ô" Một tiếng khóc lên, Thạch Thiên biết hiện ở trong lòng nàng đang rất ủy khuất, cần phải phát tiết ra, cũng để mặc nàng khóc lóc trong lồng ngực mình, hắn dùng tay nhẹ nhàng vuốt lưng nàng. Mấy người xung quanh thấy Thạch Thiên đánh Chu Kiến Nhân một cái bạt tai, ánh mắt lại vẫn chằm chằm nhìn bọn họ, hắn đảo mắt một cái, mấy người kia liền chuyển ánh mắt đi nơi khác, không dám nhìn nữa.
Một lát sau Tiêu Vi đã ngừng khóc, thân thể còn không ngừng run rẩy, nàng ngẩn đầu nhìn Thạch Thiên Đạo, nói: "Sau này em sẽ dành cả đời để hầu hạ anh, cho dù có là người hầu của anh em cũng cam lòng."
Thạch Thiên cười nói: "Nào có ai muốn nguyện ý làm người hầu bao giờ, ngươi hiện giờ là cô giáo của ta, sao lại không biết xấu hổ mà làm người hầu chứ."
Tiêu Vi cắn răng nói: "Em cam tâm tình nguyện mà, sau này...Sau này em ở chỗ anh được không? Em muốn trả căn phòng kia cho hắn, không muốn ở nơi đó nữa."
Thạch Thiên gật đầu nói: "Tốt, căn phòng kia nếu là của hắn, tốt nhất là đừng ở đó nữa."
Tiêu Vi vô cùng mừng rỡ, ngồi thẳng người dậy, lộ ra nụ cười ngọt ngào, lại thấy vẻ mặt kì lạ của Kim Hinh đang nhìn hai người, nàng mắc cỡ đỏ bừng mặt.
Kim Hinh lo lắng việc Thạch Thiên đánh Chu Kiến Nhân, sau đó đối phương nếu như báo cảnh sát sẽ có phiền phức, vì vậy nàng nói: "Chúng ta trước hết hãy rời khỏi đây thôi, hội đấu giá này có tham gia hay không tham gia cũng thế mà thôi, cũng không mua được cái gì cả."
Thạch Thiên lắc đầu nói: "Ngươi nếu không mua thì để ta mua, chẳng lẽ lão tử lại rỗi hơi chạy đến đây chỉ để ăn một bữa cơm." Bỗng nhiên ngay lúc này bên tai hắn truyền đến một thanh âm : "Chủ nhân, ta là Tát Cát đây, có cần ta xử lý hai người kia không?" Người này chính là dùng phương pháp truyền âm nhập mật, Thạch Thiên theo hướng phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy tại một góc nhà hàng có một gã trung niên da trắng tóc xơ xác như lá cọ, thân hình cao lớn đang cung kính nhìn hắn, người này hắn đã gặp qua ở tòa thành Thiên Thạch, cũng là một trong những người phụ trách ở Thiên Thạch đồng minh, hắn nghĩ thầm làm sau gã lại biết mình ở đây, hắn liền đứng dậy nói với Kim Hinh và Tiêu Vi hai người: "Hai ngươi cứ ngồi ở chỗ này chờ ta một chút."
Kim Hinh cho rằng Thạch Thiên lại muốn gây sự, nỗ lực mở miệng muốn khuyên hắn, lại bị Thạch Thiên trừng mắt lên, nhất thời khiến trái tim nàng run lên, đành nuốt lời định nói lại.
Last edited by khangan; 18-11-2010 at 09:08 PM.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khangan