Được Lăng Việt Sơn dẫn trước. Dương Phàm đi qua nhiều tầng cấm chế đi vào trong nhà gỗ.
Căn nhà gỗ này cũng chia thành từng bộ phận chắc chắn. xung quanh mỗi căn phòng đơn đều có bố trí cấm chế riêng biệt. trình độ mạnh mẽ làm cho Dương Phàm căn bản không dám dùng thần thức. cảm giác chỉ kéo ra hoàn cảnh xung quanh thân thể mà thôi.
Đi vào khu vực này, Dương Phàm bỗng cảm nhận được một cỗ ma khí làm người ta khiếp sợ. thỉnh thoảng có một đạo thần thức đảo qua cũng làm cho hắn hết hồn.
"Xem ra tu sĩ ở trong căn nhà gỗ này, ít nhất cũng là tồn tại Trúc Cơ kỳ trở lên. hơn nữa đều là tu sĩ ma đạo."
Dương Phàm thoáng thu liễm ma khí trên người, nhưng lạnh như băng ngàn năm không tan trên mặt không hề thay đổi.
Rất nhanh. Lăng Việt Sơn đưa Dương Phàm đến trước cửa một căn phòng, một cỗ khí máu tanh đến tận cốt tủy, làm cho người ta run rẩy không thôi.
Lăng Việt Sơn đứng trước cửa phòng, vươn tay khẽ gõ nhẹ. sau đó cung kính nói:
- Huyết Ma đại nhân. ta là Lăng Việt Sơn. hôm nay lại dẫn một vị tán tu ma đạo đến. hắn cân nhắc muốn gia nhập trận doanh chúng ta.
- Dẫn hắn vào đây.
Một giọng nói như truyền từ biển sâu truyền ra. lạnh nhạt không chút tình cảm.
- Vâng.
Lăng Việt Sơn đẩy cửa ra. vươn tay mời Dương Phàm đi vào gian phòng này.
Ánh mắt Dương Phàm đảo qua. bố cục cả gian phòng thu vào mắt. Bố trí rất đơn giản. trong phòng đặt mấy tấm bồ đoàn. trên bàn có một ít ngọc giản. trên mặt đất chồng chất đủ loại tài liệu. trong đó còn có một ít tài liệu là xương cốt tu sĩ hay yêu thú.
Khí máu tanh trong phòng càng thêm nồng nặc. một nam tử mắt ưng mặt áo bào đỏ máu ngồi xếp bằng ở giữa. ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, tướng mạo cũng không anh tuấn. ngược lại có một cỗ khí âm lệ.
- Vãn bối Thạch Thiên Hàn. bái kiến Huyết Ma tiền bối.
Dương Phàm rất bình tĩnh khom người hành lễ.
Tu tiên giới mạnh được yếu thua lấy thực lực nói địa vị. Trong ma đạo này, càng diễn giải thuần túy nguyên thủy.
- Thạch Thiên Hàn? Ngươi là tu sĩ mới thăng cấp Ngưng Thần Kỳ phải không?
Nam tử áo bào đỏ máu này nhàn nhạt hỏi. trong mắt hiện một tia thất vọng.
- Vâng. vãn bối thăng cấp Ngưng Thần không lâu. vừa lúc nghe được nơi này có không ít đồng đạo tụ hội. lòng sinh hiếu kỳ, mới tới đây xem náo nhiệt.
Dương Phàm bị ánh mắt đối phương quét lên quét xuống, cảm nhận được một cỗ áp bách. nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước, khuôn mặt lãnh khốc. không chút gợn sóng sợ hãi.
Nam tử áo bào đỏ máu này cảm thấy bất ngờ. lại quan sát vài lần. hiếu kỳ hỏi:
- Tu vi của ngươi mặc dù không cao. nhưng ma khí trên người lại rất tinh thuần, vượt xa dòng tán tu. không biết sư thừa ngươi nơi nào?
- Sư tôn vãn bối là kỳ nhân thế ngoại, trước khi vãn bối xuất sư từng để ta phát lời thề độc. không được tiết lộ danh hào lão nhân gia.
Dương Phàm lại bắt đầu thản nhiên lừa dối.
Trên phương diện này. bởi vì nguyên nhân tu luyện Khô Mộc Công. Dương Phàm nắm giữ cơ năng thân thể người đã đạt tới một trình độ không thể tưởng tượng được. Dù là đối mặt với tu sĩ bậc cao mà tu vi vượt hắn mấy cảnh giới. hắn vẫn có thể nói dối mặt không đỏ tim không đập mạnh.
- ồ? Thì ra là thế.
Nam tử áo bào đỏ máu liền hứng thú. thu hồi một ít lòng khinh thị. tự giới thiệu:
- Ta là lão Thất trong Huyết Ma Thất Tử, lần này các sư huynh đệ chúng ta liên hợp hiệu triệu tán tu ma đạo, liên hợp thành trận doanh thống nhất là vì chống lại các thế lực khác tranh thủ tư cách tiến vào Cửu u Mật Cảnh.
- Huyết Ma Thất Tử?
Trong lòng Dương Phàm kinh hãi. vội vàng nói:
- Từng nghe đại danh Huyết Ma Thất Tử. lần này có thể gia nhập trận doanh của tiền bối vãn bối vô cùng cảm kích.
Từ lúc ở Dương Gia Bảo, Dương Phàm đã nghe nói qua danh hào Huyết Ma Thất Tử. Kỳ thật Huyết Ma Thất Tử chính là bảy sư huynh đệ đồng môn. đều tu luyện công pháp Huyết Ma Đạo, nhưng lại là tán tu không môn không phái.
Tục truyền, bảy người này thị sát thành tính. vì tăng lên tu vi đã tàn sát sinh linh lấy máu và linh hồn. làm không ít chuyện nhân thần công phẩn. Bởi vì tu vi Huyết Ma Thất Tử đều rất cao. tu vi thấp nhất cũng là Trúc Cơ kỳ, cho nên dù thỉnh thoảng có không ít tu sĩ danh môn chính phái liên hợp lại đối phó Huyết Ma Thất Tử nhưng đều không có chỗ tốt
Huyết Ma Lão Thất thấy Dương Phàm giống như nghe sấm bên tai. cười dài nói:
- Ha ha ha! Gia nhập trận doanh chúng ta tuyệt đối sẽ không làm ngươi thất vọng. Đến lúc đó nếu như có cơ hội liền dẫn ngươi vào Cửu u Mật Cảnh tăng trưởng kiến thức.
- Việt Sơn. ngươi dẫn Thạch Thiên Hàn đi ghi chép tin tức đi.
Huyết Ma Lão Thất lại phất phất tay, để Lăng Việt Sơn dẫn Dương Phàm đi xuống.
Đợi hai người đi rồi, Huyết Ma Lão Thất mới nhỏ giọng nói với không khí:
- Lão Lục. ngươi thấy người này thế nào?
Oong.
Trong không khí chợt lóe một tia máu. trong hư không đột nhiên hiện ra một nữ lang thanh xuân vóc người uyển chuvển mặc quần dài màu đỏ, đôi mắt cô gái này lộ một tia quyến rũ thành thục. cười hì hì nói:
- Lẽ nào Lão Thất ngươi không nhìn ra thân phận người này sao?
- Ta chỉ cảm nhận được cỗ khí tức quen thuộc, lại không dám kết luận. lẽ nào ngươi nói là...
Huyết Ma Lão Thất trên mặt lộ vẻ giật mình.
- Hừ. vậy còn phải hỏi. Người này hơn phân nửa là môn hạ đệ tử Tam u Lão Ma.
Nữ lang thanh xuân áo đỏ kia nhàn nhạt nói.
- Tam U Lão Ma!
Thân người Huyết Ma Lão Thất run lên. sắc mặt liền trắng bệch. nói:
- Lẽ nào Tam u Lão Ma muốn hạ thủ với Huyết Ma Thất Tử chúng ta.
Thanh danh Tam u Lão Ma uy chấn tu tiên giới Ngư Dương quốc mấy trăm năm. được công nhận là ma đạo đệ nhất nhân.
Bất cứ một tu sĩ ma đạo nào nghe danh. đều phải biến sắc.
- Ngươi thật có thể khẳng định người này là đệ tử Tam u Lão Ma?
Huyết Ma Lão Thất lại truy hỏi.
- ít nhất cũng nắm chắc bảy phần. bởi vì ta từng gặp mặt Sở Vân đệ tử quan môn Tam u Lão Ma một lần. cổ ma khí trên thân hai người này rất giống nhau. Sư tôn hắn là kỳ tài ma đạo. hiệp trợ hắn tìm hiểu bộ Tam u Hóa Thần ma công.
- Tam u Hóa Thần ma công? Đó không phải bản không hoàn chỉnh của Cửu u Hóa Thần ma công hay sao? Đồn rằng luyện thành thần công. sẽ có đại thần thông Tam u Ma Diễm chấn nhiếp ma đạo Ngư Dương quốc mấy trăm năm.
- Ôi. không biết Tam u Lão Ma phái đệ tử hắn tới làm gì? Đợi lát nữa phải truy hỏi tiểu tử Lăng Việt Sơn này một phen, rốt cuộc hắn làm sao gặp phải Thạch Thiên Hàn này.
Huyết Ma Lão Thất có vẻ bất đắc dĩ nói.
- Lão Thất. ngươi cùng không cần sợ hãi. Tam u Lão Ma cao cao tại thượng ở tu tiên giới, không cần tự hạ thân phận nhắm vào những tiểu bối chúng ta. Huống hồ. sư tôn chúng ta cùng Tam u Lão Ma đồng thời là tông sư ma đạo quan hệ vẫn không tệ.
Nữ lang thanh xuân áo đỏ nhàn nhạt nói.
- Chỉ hy vọng như thế. Nhân vật tầng thứ như Tam u Lão Ma bày ra bố cục nào phải chúng ta có khả năng dò xét được.
Huyết Ma Lão Thất khẽ thở dài một hơi.
Mặt khác. Lăng Việt Sơn dẫn Dương Phàm đi vào một gian nhà khác. nhận một ngọc bội màu đen.
- Chỉ cần Thạch huynh đưa ma khí vào trong ngọc bội này, nó liền có thể nhớ kỹ khí tức của huynh đài. Từ nay về sau chỉ cần ở trong vòng ngàn dặm. chúng ta có thể cảm nhận được vị trí của nhau. Nếu vượt quá ngàn dặm. loại cảm ứng này sẽ bị suy yếu, nhưng có thể xác nhận đại khái phương vị.
Lăng Việt Sơn giải thích.
Phân phát ngọc bội thân phận là một lão nhân gầy khô tu sĩ Ngưng Thần trung kỳ, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Dương Phàm.
Sau đó. Lăng Việt Sơn lại kéo Dương Phàm đi dạo khắp nơi. nhận thức một ít tu sĩ ma đạo thực lực không kém.
Cũng không biết nguyên nhân gì. Dương Phàm phát hiện Lăng Việt Sơn này đột nhiên trở nên khách khí với mình. trong ngôn ngữ cũng có vài phần kính nể cẩn thận.
- Được rồi, gần đây Thạch mỗ cần ra ngoài xử lý một ít chuyện rườm rà. không biết có thể chờ đến ngày Cửu u Mật Cảnh mở ra hay không?
Dương Phàm đột nhiên hỏi.
Chuyến này hắn rời Vụ Liễu trấn. mục đích vốn là đi tới kinh đô gặp mặt Vân Vũ Tịch. đến Vô Danh u Lâm điều tra một chút. chỉ là tiện đường mà thôi. Tuy nhiên, lần tiện đường đi ngang này để cho hắn càng biết được nhiều nội dung bí mật. thu hoạch không ít.
- Điều này... Theo tu sĩ cấp cao tính toán. Cửu u Mật Cảnh sẽ mở ra trong mấy năm tới. về phần cụ thể là lúc nào. các tu sĩ cấp thấp chúng ta sợ rằng khó có thể đánh giá. Nếu như Thạch huynh phải rời nơi đây, có thể sớm nói chuyện với Huyết Ma đại nhân.
- Tu sĩ cấp cao? Nếu bọn họ cũng tiến vào Cửu u Mật Cảnh. vậy chúng ta còn có cơ hội hay sao?
Dương Phàm nghi hoặc hỏi.
Lăng Việt Sơn cười ha ha:
- Điểm ấy Thạch đạo hữu có thể yên tâm. ta chưa nghe nói qua có tu sĩ cấp cao nào có thể đi vào Cửu u Mật Cảnh. Chẳng lẽ đạo hữu không phát hiện ra tới nơi này đều là tu sĩ dưới Trúc Cơ kỳ. chưa từng thấy có hình bóng tu sĩ cấp cao?
- Thì ra là thế.
Dương Phàm gật đầu. trên thực tế hắn đã sớm suy đoán như vậy. Nếu không hạn chế tu vi, sợ rằng những tu sĩ cấp thấp căn bản không có tư cách đi vào Cửu u Mật Cảnh này.
Sau đó, Lăng Việt Sơn lại giúp Dương Phàm đặt một lều trại trong trận doanh tán tu ma đạo. để hắn có một chỗ đặt chân.
- Thạch đạo hữu không ngại làm quen với các đồng đạo nơi này một chút. Huyết Ma đại nhân có chuvện. đang gọi ta tới.
Lăng Việt Sơn cười nói. cáo từ Dương Phàm liền vội vàng rời đi.
Dương Phàm dõi mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi. sắc mặt lập tức khôi phục thành bộ dạng lạnh băng vô tình. Trước tiên bố trí thiết đặt một ít cấm chế trong Cửu u Ma Công. sau đó mới khoanh chân ngồi xuống.
"Phản ứng người này trước sau có chút kỳ quái. giống như trên người ta có chỗ nào quái dị vậy."
Dương Phàm mặt lộ vẻ trầm ngâm. nhớ lại tình cảnh gặp mặt Huyết Ma đại nhân lúc trước.
Trong phòng Huyết Ma Lão Thất còn ẩn nấp một người, nhưng không giấu được cảm giác của hắn.
Nghĩ tới đây, Dương Phàm cẩn thận từng chút tiến vào Hình thức toàn tri, thần không biết quỷ không hay bắt đầu dò xét căn nhà gỗ chỗ Huyết Ma Lão Thất.
- Huyết Ma đại nhân. Thạch Thiên Hàn kia dường như không có ý định ở lại nơi này lâu.
Lăng Việt Sơn đáp.
- Ồ?
Trong mắt Huyết Ma Lão Thất ngược lại hiện một tia vui mừng. nghiêm nghị nói:
- Ngươi phải cố gắng thõa mãn yêu cầu của hắn. cũng phải giám sát từng hành động của hắn. nhưng đừng cho hắn phát hiện được.
- Vâng, Huyết Ma đại nhân.
Sau đó. Huyết Ma Lão Thất cho Lăng Việt Sơn rời đi.
- Ha ha! Lão Lục. từ những gì vừa hỏi được hoàn toàn có thể nhìn ra. Thạch Thiên Hàn chỉ tùy ý tới Cửu u Bí Cảnh xem xét. đồng thời mới bị Lăng Việt Sơn kéo vào trận doanh chúng ta.
Huyết Ma Lão Thất vẻ mặt tươi cười.
- Hì hì. ai biết Tam u Lão Ma phái hắn tới làm gì. chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Đương nhiên, nếu như người này thật lòng muốn gia nhập trận doanh chúng ta. vậy chúng ta cũng có thể tăng thêm lực lượng.
Nữ lang thanh xuân áo hồng cười quyến rũ, cả người run run. trong phòng xuất hiện vài khí tức kiều diễm.
Dương Phàm đang trong trạng thái dò xét. dung nhập vào trong khu vực xung quanh, lập tức bị một cỗ bài xích. tâm thần theo đó khẽ rung động.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 02:15 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
ở trong lều trại, Dương Phàm thu hồi cảm giác nhanh như chớp giật. thở ra một hơi. trong lòng còn sợ hãi:
"Thiếu chút nữa đã bị phát hiện rồi."
Đồng thời, trong lòng hắn cùng vạn phần nghi hoặc:
"Tam u Lão Ma? Nghe ý bọn họ nói. dường như ta có liên hệ mật thiết với người đứng đầu ma đạo này. Rốt cuộc là xảy ra vấn đề chỗ nào. chẳng lẽ nguyên nhân là bởi Cửu u Ma Công?"
"Xem ra nơi này không thích hợp ở lâu. nếu như thân phận bị bọn họ vạch trần. không biết sẽ sinh ra kết quả gì."
Trong lòng Dương Phàm quyết định sáng sớm ngày mai liền rời đại bản doanh ma đạo này. Theo thời gian trôi qua bóng đêm càng dày, bóng ma lỗ đen phủ quanh Cửu u Bí Cảnh bắt đầu vặn vẹo.
Dương Phàm ngồi trong liều trại, đột nhiên cảm thấy không đúng. Cửu u Ma Khí trong cơ thể lại giống như lần trước, điên cuồng xao động hưng phấn. cỗ cảm ứng mơ hồ bỗng nhiên tăng mạnh gấp mười lần.
"Không tốt!"
Dương Phàm hoảng sợ. lập tức thu tâm thần vào Tiên Hồng Không Gian.
Cùng lúc này, ma khí bao phủ trăm dặm lấy Vô Danh u Lâm làm trung tâm. lan tràn mở rộng bốn phía. Nơi bóng ma lỗ đen vô hình kia đi qua. không chút lưu tình cắn nuốt sông ngòi. núi non. sinh linh ở những nơi nó đi qua.
- A!
Đột nhiên, xa xa liên tục truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, cực kỳ thê lương.
- Không hay. là ma khí dị biến. mọi người nhanh chạy đi!
Một tiếng quát kinh hoảng như tiếng sấm nổ vang lên. truyền ra từ trận doanh tán tu ma đạo. Uy áp cường đại bao phủ phương viên mấy dặm. quả nhiên kinh thế hãi tục. Một lão nhân trường bào hoa văn rồng đứng trên bầu trời, giữa hai chân mày có một ấn ký đỏ máu. lóe ra huyết quang yêu dị.
Uy áp vô cùng mạnh mẽ phát ra trên người lão nhân thần bí này, chỉ riêng khí thế tiết ra cũng đủ là cho hàng ngũ Ngưng Thần. Trúc Cơ kinh hãi mất mật.
- Cường giả Kim Đan!
- Tu sĩ cấp cao!
Chúng tu sĩ gần đó đều biến sắc. vẻ mặt chấn động kinh ngạc. Bọn họ không nghĩ tới ở nơi này lại có thể tận mắt thấy được tu sĩ cấp cao. Tu sĩ cấp cao. xưng hào này đại biểu đã vượt qua ba đại cảnh giới tu tiên trước, tiến vào giai đoạn thứ giai, ba bậc thần thông.
So sánh với ba bậc thần thông, tu sĩ cấp thấp ở ba cảnh giới trước chỉ có thể tính là ba bậc nhập môn.
- Đại sư huynh. làm sao ma khí lại đột nhiên phát sinh dị biến?
Rất nhanh. Huyết Ma Lão Thất cũng phá vỡ nóc nhà bay lên bầu trời, theo sau còn có không ít cường giả Trúc Cơ kỳ.
Mọi người đều nhìn chằm chằm lão nhân áo bào hoa văn rồng màu tím. trong mắt hiện ra vẻ kính nể tôn sùng từ nội tâm.
- Ma khí dị biến này chỉ xảy ra hai lần. lần này tới càng mạnh hơn. lão phu cũng không biết là nguyên do gì. Mọi người nhanh chóng lui lại. đặc biệt là tu sĩ dưới Trúc Cơ kỳ.
Lão nhân áo bào tím gấp rút phân phó.
Lúc này. đông đảo thế lực gần Cửu u Bí Cảnh cùng một mãnh hỗn loạn. rời bỏ đại bản doanh bay ra nơi xa xa.
Tiên Hồng Không Gian.
Dương Phàm vẻ mặt dữ tợn điên cuồng, đặt chân lên vùng lục thổ địa đã mở rộng đến phạm vi ba trượng, dòng sinh mệnh ẩn hàm như dòng nước mát chảy xuôi vào trong thân thể hắn.
Dưới tình huống như vậy, thần trí hắn có thể bảo lưu vài phần thanh tĩnh. không đến mức bị ma hóa. ở mặt khác. Dương Phàm trong không gian hiện thực quát lạnh một tiếng, phá vỡ lều trại ngự kiếm phá không bay đi. Hắn rõ ràng. khẳng định là Cửu u Bí Cảnh kia gây ra ma khí dị biến trong cơ thể mình. Đương nhiên, rốt cuộc là ai ảnh hưởng ai cái này thật đúng là khó nói.
Vù!
Ma khí tung hoành bừa bãi. bóng ma lỗ đen nơi Cửu u Mật Cảnh cũng bắt đầu chậm rãi mở rộng. giống như trong hư không mở ra một cái miệng rộng. liên tục cắn nuốt tất cả những gì trước mắt.
- Các người lui ra trước, ta đỡ một chút.
Lão nhân áo bào tím vẻ mặt lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn vào ma khí vọt tới như thủy triều.
- Lão đại cẩn thận!
Huyết Ma Lão Thất cùng các cường giả Trúc Cơ kỳ che chở cho chúng tán tu ma đạo. rút lui khỏi chỗ này. lập tức di dời trận địa.
Ầm!
Trong hư không truyền đến một tiếng nổ vang như sấm rền, lão nhân áo bào tím đánh ra một chưởng. Một mãnh huyết mang giữa không trung ngưng tụ thành một tấm màn máu thật lớn. vừa lúc va chạm với ma khí ập tới.
Ầm ầm!
Ma khí đánh lên màn máu. tạo thành một trận rung động. đong đưa run lên từng trận.
Vù vù!
Ma khí vọt tới từng đợt từng đợt. càng phản kháng, nó càng áp tới mạnh hơn.
Ầm! Ằm! Ầm!
Lão nhân áo bào tím ngạo nghễ giữa không trung, mặt như băng hà. sừng sững bất động. mặc cho ma khí liên tục đánh lên bốn năm lần. Lúc này, lão giống như trung tâm trời đất. tất cả ánh mắt mọi người nơi này đều tụ tập trên người lão. Bằng vào lực bản thân chống lại ma khí mênh mông cuộn trào. đây là tồn tại hùng mạnh cỡ nào.
Đây là tu sĩ cấp cao!
Nếu như đổi thành tu sĩ cấp thấp. sợ rằng một đợt ma khí trùng kích. đã có thể miễu sát một mãnh. Dương Phàm đã bay ra xa vài dặm. dư quang vẫn nhìn lão nhân thần bí ngạo nghễ đứng trước từng cơn sóng ma khí.
"Tu sĩ cấp cao. cũng quá cường đại đi chứ!"
Trong lòng Dương Phàm hoảng sợ. cùng lúc áp chế Cửu u Ma Khí trong cơ thể. cũng sinh ra hào hùng bất tận.
Một ngày nào đó. mình cũng có thể tu luyện đến cảnh giới như vậy, nắm giữ uy năng mạnh mẽ. giơ tay nhấc chân quyết định sinh tử chúng sinh kiến hôi dưới chân. Đến lúc đó. cái gì Dương Gia Bảo. Dương gia kinh đô. cường giả Trúc Cơ kỳ. đều chỉ là con kiến hôi.
Dương Phàm càng bay càng xa tu sĩ cấp cao đã dần dần hóa thành một điểm đen trong tầm nhìn. biến mất không thấy.
"Ồ?"
Lúc bay đến một hồi. Dương Phàm phát hiện Cửu u Ma Khí trong cơ thể xao động hưng phấn đã giảm hơn phân nữa.
"Cửu u Bí Cảnh... Cửu u Ma Công.."
Dương Phàm rơi vào trầm tư. sắc mặt âm tình bất định. Không lẽ....
"Xem ra trước khi Cửu u Bí Cảnh chưa ổn định ta thật không nên tới tranh đoạt."
Thẳng đến nửa canh giờ sau. bóng ma lỗ đen vô hình kia mới ngừng việc mở rộng. không còn ma khí đáng sợ trùng kích nữa.
Dương Phàm quét mắt nhìn lại. phát hiện Cửu u Bí Cảnh đã mở rộng hơn mười dặm.
"ừ. dường như ổn định hơn một chút."
Trong lòng Dương Phàm có một loại ảo giác. đồng thời hết sức chắc chắn: Cửu u Mật Cảnh hiện giờ. ổn định hơn trước kia rất nhiều.
Lại qua đi hai canh giờ. các tu sĩ vốn đóng quân gần Vô Danh u Lâm cũng từ từ trở về trận doanh, xây dựng mới cơ sở tạm thời.
Dương Phàm suy nghĩ một chút. lại trở về trận doanh tán tu ma đạo.
Vừa mới tới nơi. liền nghe Lăng Việt Sơn gấp gấp hỏi:
- Thạch đạo hữu. sao đến giờ mới trở về, ta đang tìm ngươi khắp nơi?
- Ta không sao. chỉ là vừa rồi ma khí dị biến thật đáng sợ. ta trốn ở xa xa không dám trở lại.
Dương Phàm đáp.
- Được rồi, ta muốn gặp Huyết Ma đại nhân có việc cần bàn.
Dương Phàm đột nhiên nói. trong ngữ khí có phần gấp gáp.
- Ta lập tức dẫn ngươi đi.
Lăng Việt Sơn hết sức cung kính đối với Dương Phàm. có yêu cầu đều đáp ứng ngay.
Lát sau. Lăng Việt Sơn đưa Dương Phàm tới trước nhà gỗ mới đóng chỗ Huyết Ma Lão Thất.
- Thạch huynh đệ. ngươi tìm ta có chuyện gì?
Huyết Ma Lão Thất hiếu kỳ hỏi.
- Cửu u Bí Cảnh này chưa ổn định. vừa lúc ta có một số việc cần xử lý. sợ rằng không thể ở lại nơi này lâu được.
Dương Phàm trả lời nước đôi.
- Ngươi muốn đi nhanh như vậy?
Huyết Ma Lão Thất có chút bất ngờ. thật hoàn toàn không hiểu được hành vi của Dương Phàm. thầm nghĩ:
"Thạch Thiên Hàn đột nhiên muốn đi. chẳng lẽ có quan hệ tới ma khí dị biến vừa rồi?"
Liếc nhìn Dương Phàm có chút suy nghĩ. Lão Thất dễ dàng đáp ứng. cười nói:
- Thạch đạo hữu đi đường cẩn thận.
- Tại hạ cáo từ.
Dương Phàm vội vội vàng vàng rời trận doanh tán tu ma đạo. sau đó ngự kiếm phá không mà đi. ma khí lành lạnh quanh quẫn trên phi kiếm. dẫn theo một cỗ sát khí dọa người. Những nơi đi qua. tu sĩ gần đó đều ghé mắt nhìn. lộ vẻ kinh dị. Lúc này, Dương Phàm toàn lực thúc đẩy Cửu u Ma Công, tốc độ phi hành nhanh đến khó tin. còn nhanh hơn vài phần so với tu sĩ Ngưng Thần Kỳ đồng cấp. Trong lòng hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Phi hành một lúc lâu. rốt cuộc thoát khỏi cảm ứng mơ hồ kia. lúc này hắn mới chậm rãi giảm tốc độ lại.
Trong tầm nhìn, một con sông cuộn trào chảy mạnh. một mãnh óng ánh. trong bóng đêm tráng lệ lóa mắt.
"Thanh Giang hà?"
Dương Phàm ngưng mắt nhìn kỹ, vừa lúc phát hiện một con thuyền lớn. đạp sóng vượt gió. bao phủ trong một quầng sáng nhàn nhạt.
Vừa nhìn kỹ, con thuyền này có chút quen mắt.
Dương Phàm nhanh chóng nhận ra được, đó không phải Thiên Hành Chu hay sao?
Bay đến gần. thần thức Dương Phàm vô thức đảo qua Pháp Khí to lớn này, cũng không có ý dừng lại.
Chẳng qua. ngay khoảng khắc đó. Dương Phàm đột nhiên ngừng thân lại.
Lúc này, trong Thiên Hành Chu hỗn loạn một mãnh. trên boong tàu truyền tới một tiếng nói âm lãnh hung ác:
- Giao Ngự Linh Lệnh Bài của Thiên Hành Chu ra đây, nếu không đừng trách ta hạ thủ vô tình.
Người nói là một nam thanh niên áo bào đen. chấp tay đứng trên Thiên Hành Chu. phía sau đứng mười mấy người, tu vi cũng không thấp. mỗi người lộ ra sát khí lăng lệ. lạnh băng vô tình.
- Hừ! Các tu sĩ ma đạo các ngươi đừng mơ. Thiên Hành Chu này làm bạn với lão phu mấy chục năm, há có thể dễ dàng giao cho các ngươi như vậy.
Viên lão đại run giọng nói. phẫn nộ trợn mắt nhìn mấ tên kia. trên người trào ra khí thế vì nghĩa không chút lùi bước.
- Ha ha ha! Ngươi thật sự không chịu giao ra đây?
Thanh niên áo bào đen cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vung tay lên. hai tu sĩ ma đạo kéo hai chiếc túi đi lên.
Xoạt!
Chiếc túi bị xé mở. lộ ra một nam một nữ bị gân trâu buộc chặt.
- Lão ngũ! Lão lục!
Sắc mặt Viên lão đại liền trắng bệch.
Một nam một nữ này chính là Hoàng Vũ cùng Lý Nguyệt Sương cùng hộ tống trên Thiên Hành Chu.
- Ưm... ưm!
Ngoài miệng hai người đều bị che băng dính. pháp lực bị phong ấn. giãy dụa vô dụng. trong mắt đầy nước mắt thù hận.
- Lão tứ đâu rồi?
Ánh mắt Viên lào đại run lên. trong lòng "Lộp bộp"' một tiếng, chỉ thấy một tu sĩ ma đạo lấy ra một cái bọc nhỏ. ném xuống mặt đất.
Cạch cạch!
Trong bọc nhỏ liền lăn ra một đầu người máu thịt mơ hồ.
- A! Lão tứ!
Viên lão đại mặt đầy bi thương, lão lệ giàn giụa. ngửa mặt hét dài. thân thể run run.
Bất chợt. trong mắt lão tràn đầy tơ máu. linh áp Ngưng Thần Kỳ cường đại ép thẳng về phía mười mấy người đối diện.
- Ngươi dám ra tay. ta liền giết hai người này!
Thanh niên áo đen đồng dạng cũng là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, hoàn toàn không sợ hãi. hời hợt nói:
- Chỉ cần ngươi chịu giao ra Ngự Linh Lệnh Bài Thiên Hành Chu. ta có thể tha các ngươi một đường.
"Lẽ nào ông trời muốn diệt ta?"
Viên lão mặt đầy tuyệt vọng. ánh mắt lại đảo qua hai người Hoàng Vũ cùng Lý Nguyệt Sương, trong mắt hiện một tia không đành lòng.
Lão rõ ràng. bất luận hôm nay có chủ động giao ra Ngự Linh Lệnh Bài Thiên Hành Chu hay không, những tu sĩ ma đạo này cũng không có khả năng thả mấy người mình.
Vù!
Ngay lúc Viên lão đại tuyệt vọng bất đắc dĩ. một thanh phi kiếm ma khí lượn lờ lành lạnh giáng xuống từ trên trời, vừa lúc bắn trúng boong tàu.
Phốc!
Phi kiếm cắm vào boong tàu nửa thước, chỉ cách thanh niên áo bào đen kia nửa thước mà thôi
Kiếm khí ma đạo lạnh băng thấu tận xương tiết ra ngoài phi kiếm, làm cho nhiệt độ trên boong tàu liền giảm xuống mấy phần.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 02:16 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Phi kiếm cắm trên boong tàu, ma khí lẫm liệt. thân kiếm sáng bóng nhè nhẹ run lên. lóe ra hàn quang, phát ra một trận ngâm vang làm người ta run sợ.
- Kẻ nào?
Thanh niên áo bào đen quát lạnh một tiếng, sắc mặt lập tức biến đổi. ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt. Bọn người Viên lão đại. vẻ mặt cũng ngạc nhiên nhìn phía bầu trời.
Vù!
Đúng lúc này, một bóng đen gào thét lao xuống từ trên cao, tốc độ thật kinh người. Đồng thời một cỗ khí thế khó có thể nói hết theo tiếng gió thổi kịch liệt bỗng áp xuống, làm cho mọi người bên dưới hít thở khó khăn. Trong chớp mắt. bóng người kia rơi xuống boong tàu. hai chân trầm ổn đạp trên mặt đất.
Chỉ nghe một tiếng "ầm", cả Thiên Hành Chu đột nhiên run lên. có thể tưởng tượng được tốc độ lực va chạm. Mọi người chăm chú nhìn. chỉ thấy một nam tử khuôn mặt lạnh lùng như hàn băng ngàn năm. xuất hiện ở giữa Thiên Hành Chu.
Hắn đứng ở ngay trước thanh ma kiếm. vẻ mặt hờ hững lạnh băng. trên bề mặt nơi hai chân chạm tới. xuất hiện một tầng vết nứt lõm xuống, đang lan tràn bốn phía.
Nhìn tình cảnh như vậy, làm mọi người trên thuvền đều hít một hơi lạnh.
Nhảy xuống từ trên cao như vậy, người này lại không tổn thương lông tóc nào.
Nếu không, ngay cả sàn tàu Thiên Hành Chu độ cứng đã gần với Pháp Khí. cũng bị người này đạp ra một mãnh vết nứt làm người ta nhìn mà kinh hãi.
- Các hạ cũng là tu sĩ ma đạo. xin hỏi tôn tính đại danh? Tại hạ là Diệp Phong đệ tử đời thứ ba Âm La Tông.
Thanh niên áo bào đen cảm nhận được khí tức ma đạo bá đạo tuyệt luân trên người nam tử này, trong lòng giật mình. vội vàng hỏi.
Tu sĩ ma đạo. lấy thực lực làm đầu. nắm tay ai lớn thì người đó là lão đại. Đây là quy tắc cứng trắng trợn. Tuy rằng đều là tu sĩ ma đạo Ngưng Thần Kỳ, nhưng Diệp Phong rõ ràng cảm nhận được chênh lệch giữa mình và đối phương.
- Thạch Thiên Hàn.
Nam tử kia nhẹ nhàng phun ra ba chữ. ánh mắt lãnh liệt giống như lưỡi đao. xẹt qua mỗi người nơi đây. Sau đó, chậm rãi vươn tay, rút ra ma kiếm trước người. Viên lão đại vốn còn ôm vài phần hy vọng. chờ đợi cứu tinh đến. Nhưng mà. khi lão xác định người trước mắt cũng là một tu sĩ ma đạo lạnh băng vô tình. trong lòng hoàn toàn thất vọng.
Một đội tu sĩ ma đạo cũng đủ làm bọn họ chịu đủ rồi, bây giờ còn tới một ma đầu càng mạnh hơn nữa. đây đúng là họa vô đơn chí mà.
- Xin hỏi Thạch đạo hữu đột nhiên qua nơi này, có gì cần chỉ bảo? Các đệ tử Âm La Tông chúng ta vừa lúc cần một kiện Pháp Khí chở người cỡ lớn. mới hạ thủ với mấy người tán tu này.
Diệp Phong thử thăm dò. cũng quan sát thần tình Thạch Thiên Hàn. trong lòng cũng đã bắt đầu tính toán.
- Cút.
Thạch Thiên Hàn chỉ nhàn nhạt nói một chữ. nhưng lại như lưỡi dao sắc lạnh băng cắm vào tim người ta.
Chỉ một chữ. lại ẩn chứa ma lực như vậy. Nhất thời. toàn trường tĩnh mịch.
Yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng tim đập cùng hô hấp của mỗi người, toàn bộ đều lộ vẻ kinh hãi.
- Đạo hữu. ngươi... ngươi như vậy là có ý gì?
Thần sắc Diệp Phong biến đổi. hắn cũng là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. nhanh chóng khôi phục lại từ trong khí thế đối phương kinh sợ.
- Chỗ này, tất cả thuộc về ta.
Thạch Thiên Hàn hời hợt nói.
Vừa nghe lời này, Diệp Phong không giận mà cười:
- Ha ha ha! Ngươi cho là ngươi là tu sĩ cấp cao. hay là tông sư ma đạo? Một chữ đã muốn đuổi chúng ta đi, cho rằng Âm La Tông ta dễ khi dễ hay sao. Ngươi đã không biết điều. hôm nay đừng trách chúng ta không khách khí.
- Các huynh đệ lên!
Diệp Phong quát lớn một tiếng, trong tay tế ra một thanh thiết đao đen bóng nặng nề. trong tay lóe ô quang, quầng sáng phóng ra. thân hình như báo. chớp mắt tiếp cận trước người Thạch Thiên Hàn.
Hừ!
Theo một tiếng quát lạnh như sấm sét. một mãnh ô quang mang theo khí thế âm trầm. lấy thế thái sơn phủ xuống bao phủ không gian mấy trượng xung quanh Thạch Thiên Hàn. Thạch Thiên Hàn mặt không đỏ tim không đập nhanh, kiếm khí trong tay kích lên một trận ma khí sắc bén. nhẹ nhàng đỡ một kích của đối phương.
Keng!
Một tiếng vang kim loại trầm muộn. nhộn nhạo bốn phía. cuồng phong lan tràn. sóng khí càn quét. trong phạm vi mấy trượng chỉ còn lại hai người.
Chỉ là tiếp được một kích này, Diệp Phong biến sắc. chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng kinh khủng như vương giả ma đạo dũng mãnh tràn vào cánh tay mình. chỉ thoáng cái hổ khẩu nứt toát ra.
Nên biết, bản thân hắn sử dụng vũ khí là Linh Khí. hơn nữa ra tay trước, hẳn phải chiếm ưu thế tuyệt đối mới đúng.
Nhưng, sụ thật lại bày ra trước mắt.
Đều là Ngưng Thần sơ kỳ, Linh Khí đẳng cấp như nhau. hơn nữa đều là tu sĩ ma đạo, thực lực hai người lại hơn kém lớn như vậy.
Đây là chênh lệch do công pháp tạo thành!
Cửu u Ma Công, không hổ là ma công tuyệt thế, chấn cổ tuyệt kim.
- Mọi người lên!
Sắc mặt Diệp Phong thoáng hiện vẻ tái nhợt. thân hình lui nhanh, để thủ hạ cản trở chốc lát. Lúc này. trong cơ thể hắn còn một chút lực lượng tàn dư của Cửu u Ma Khí. hắn phải dùng một bộ phận pháp lực đi hóa giải.
Phốc! Phốc! Phốc
ở mặt khác. Thạch Thiên Hàn cũng không truy đuổi hắn. ma kiếm thoát khỏi tay, hóa thành một đoàn hắc mang đoạt mệnh. Mỗi khi lóe lên. đểu dễ dàng thu gặt sinh mệnh một tu sĩ Luyện Khí Kỳ.
Tu sĩ đồng cấp. ở trước mặt hắn cũng không chống đỡ được mấy hiệp. không cần nói những tu sĩ ma đạo Luyện Khí thấp hơn một bậc này.
Viên lão đại cùng các tu sĩ trên thuyền, nhìn mà kinh hoàng vỡ mật.
Thạch Thiên Hàn này, hoàn toàn là một ma đầu giết người không chớp mắt mà.
- Mọi người mau triệt lui!
Diệp Phong đột nhiên hét lớn một tiếng, hóa giải xong ma khí trong cơ thể. là người đầu tiên ngự kiếm bỏ trốn.
- Chạy đi đâu?
Thạch Thiên Hàn cười lạnh. thân hình bỗng phóng lên. trong tay bắn ra một bóng xà ánh đen. thoáng cái cuốn lấy chân Diệp Phong.
- A!
Diệp Phong chỉ kịp hét thảm một tiếng, lúc rớt xuống từ không trung thì tứ chi đã chết lặng. một cỗ lực lượng độc tính xâm nhập vào cơ thể. làm hắn mất đi sức chiến đấu.
- Cứu... cứu ta...
Diệp Phong miễn cưỡng phun ra mấy chữ.
- Chạy mau!
Thủ hạ hắn chỉ còn sót lại gần mười người, thấy thủ lĩnh bị bắt. nào còn dám chiến đấu. toàn bộ trực tiếp nhảy xuống sông.
Bùm! Bùm!
Tuy nói bằng tu vi Luyện Khí Kỳ, nhảy vào Thanh Giang Hà sóng trào mãnh liệt cũng khó mà sống sót. nhưng cũng còn hơn là đi liều mạng với ma đầu Thạch Thiên Hàn kia. Thạch Thiên Hàn nhìn hành vi của những người này, trong mắt hiện một tia khinh miệt nhàn nhạt. không ra tay ngăn cản. Trên thực tế. nhiều người cùng nhau chạy trốn như vậy, hắn cũng không cách nào chặn giết toàn bộ.
- Các... các ngươi...
Diệp Phong mặt đầy căm tức. khóe mắt muốn nứt ra trừng những thủ hạ không chút chùn bước nhảy xuống Thanh Giang Hà. tốc độ kia còn nhanh gấp đôi lúc chiến đấu bình thường. Sau đó, hắn cảm thấy máu huvết trong cơ thể xói mòn mạnh mẽ. sợi roi đen quỷ dị quấn trên người hắn kéo ra một sợi dây nhỏ màu đen. đang điên cuồng cắn nuốt máu huyết của hắn.
"Đây... đây là pháp bảo gì?"
Lửa giận trong mắt Diệp Phong chuyển thành một loại sợ hãi bất đắc dĩ đối mặt với thứ không biết.
Thạch Thiên Hàn nắm chiếc roi đen thần bí, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh. nhìn hắn giống như xem con mồi.
- Tha... tha mạng!
Diệp Phong mặt đầy sợ hãi. cả người cứng ngắc. giọng run rẫy.
- Thạch mỗ đã cho ngươi cơ hội một lần. nếu không nghe. vậy thì chỉ có con đường chết.
Trong mắt Thạch Thiên Hàn hiện một tia lãnh mang. ma kiếm trong tay "vù" một tiếng. phá không bắn ra đâm xuyên yết hầu Diệp Phong.
Diệp Phong còn không kịp kêu thảm. trực tiếp tắt thở bỏ mình.
Tồn tại dưới Nguyên Anh kỳ, sau khi thân thể bị tổn hại. gần như không có cơ hội cứu sống. Bởi vì ngay khoảnh khắc khi thân thể tử vong, nguyên thần cũng sẽ chôn theo cùng. Nếu tu sĩ có tu vi Ngưng Thần Kỳ trở lên. đã sớm chuẩn bị. để cho nguyên thần chạy ra trước khi thân thể tử vong thì còn có một đường hy vọng. Chẳng qua. năng lực sinh tồn ở bên ngoài của nguvên thần cực thấp. gần như không tồn tại được bao lâu.
Diệt sát xong Diệp Phong. Thạch Thiên Hàn thu hồi hai món Linh Khí. sau đó chậm rãi đi tới thu túi trữ vật cùng một kiện Linh Khí của Diệp Phong rơi trên mặt đất.
Lúc này, trên Thiên Hành Chu chỉ còn một mãnh yên lặng. chúng tu sĩ trên Thiên Hành Chu. bao gồm cả Viên lão đại bên trong đều có vẻ kính sợ nhìn Thạch Thiên Hàn. không dám có dị động gì.
Rốt cuộc. Thạch Thiên Hàn thanh lý xong chiến lợi phẩm. ánh mắt đảo qua những người này, cuối cùng rơi trên người Viên lão đại.
- Cảm... cảm tạ ân công. để Thiên Hành Chu chúng ta tránh khỏi kiếp nạn.
Viên lão đại thân người run lên. vội vàng cung kính hành lễ. trong mắt lộ ra vài phần hy vọng.
Từ tình cảnh vừa rồi, hắn nhìn ra được tuy rằng Thạch Thiên Hàn thị sát vô tình. nhưng không giống những tu sĩ ma đạo kia. không có một chút nguvên tắc.
- Ngươi cho là Thạch mỗ sẽ vô duyên vô cớ ra tay tương trợ?
Trên mặt Thạch Thiên Hàn hiện ra vài phần ý cười hiếm thấy.
Bọn người Viên lão đại nghe được lời này, không khỏi ngẩn ra.
Đúng vậy, loại người tính tình lãnh đạm vô tình như Thạch Thiên Hàn. làm sao lại vô duyên vô cớ giúp bọn họ?
Sau khoảng khắc. sắc mặt Viên lão đại trắng bệch. giống như lọt vào hầm băng, run giọng nói:
- Chỉ cần ngài không thương hại huynh đệ chúng ta. điều gi cùng dễ thương lượng.
Nhưng mà. bọn họ không nhận ra ý cười trên khóe miệng Thạch Thiên Hàn mang theo vài phần hàm ý đùa giỡn.
Thạch Thiên Hàn chính là Dương Phàm. nói cách khác. cho dù là đi ngang qua. hơn phân nữa cũng sẽ không quản sống chết những người không liên quan.
- Ha ha! Thạch mỗ không tin những tán tu các ngươi có thể lấy ra cái gì làm ta động lòng!
Ánh mắt Dương Phàm đảo qua LÝ Nguyệt Sương cùng Hoàng Vũ bị trói chặt. nhàn nhạt nói:
- Ngươi còn không đi giải cứu đồng bạn?
- Vâng. vâng. Tạ ơn đại nhân!
Viên lão đại như được đại xá, vội vàng đi qua cắt dây trói gân trâu cho huynh đệ mình. hao phí một lát liền cởi bỏ phong ấn pháp lực trong cơ thể họ.
- Tạ ơn đại nhân!
Lý Nguvệt Sương cùng Hoàng Vũ khôi phục tự do. vội vàng khom người tạ ơn Dương Phàm. trong mắt lộ ra sợ hãi thật sâu.
- Thạch mỗ đã giết chết tu sĩ Âm La Tông. xem ra Thiên Hành Chu các người cũng nên giải tán rồi
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
Viên lão đại ánh mắt tối sầm lại. nói:
- Đây cũng không còn cách nào. Âm La Tông ở tu tiên giới Ngư Dương quốc. là thế lực gần với ba đại tông môn.
Lý Nguyệt Sương dùng đủ khóe mắt len lén liếc nhìn Thạch Thiên Hàn. trong lòng có một loại cảm giác hết sức đặc biệt. bản thân không thể nói rõ. Nàng có thể kết luận: tu sĩ ma đạo Thạch Thiên Hàn này nàng chưa bao giờ gặp qua. thậm chí cùng chưa từng nghe nói tới.
- Ân công! Bảy huynh đệ chúng ta sợ rằng không cách nào đặt chân ở Thanh Giang Hà này nữa. chiếc Thiên Hành Chu này tiêu hao tâm huyết mấy chục năm của tiểu lão nhi. giá trị còn quý hơn vài phần so với Linh Khí. Nếu như ngài nhìn trúng, xin ngài cứ lấy đi.
Viên lão đại thở dài một hơi. cắn răng một cái. rốt cuộc làm ra quyết định như vậy.
- Ngươi nói là con thuyền này là Pháp Khí?
Dương Phàm lộ vẻ mặt cổ quái. ánh mắt cũng bắt đầu quan sát còn thuyền to lớn mấy chục trượng này.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 02:18 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thiên Hành Chu là một con thuyền cực lớn. thuyền vỏ giáp sắt. dài hơn hai mươi trượng, bề ngang mười trượng, trên ba tầng. dưới cũng có ba tầng. Một thứ khổng lồ như vậy, làm cho những sinh linh ngước nhìn mà cảm thấy mình nhỏ bé.
- Một kiện Pháp Khí lớn như vậy. làm sao Thạch mỗ mang theo được?
Dương Phàm nhìn Thiên Hành Chu dưới chân. nhàn nhạt nói. giống như cũng không vì vậy mà động tâm. Nếu luận giá trị. vài món Linh Khí bình thường cùng không nhất định có thể đổi lấy món Pháp Khí hình thuyền này. bởi vì thể tích nó quá lớn.
Thể tích lớn như vậy, tài liệu luyện khí tiêu hao trong đó. kinh khủng biết bao nhiêu. Đối với độ cứng Thiên Hành Chu. Dương Phàm vừa nhìn là biết, cũng không phải lần đầu tiên tới đây. Sàn tàu là chỗ tương đối yếu, độ cứng tiếp cận Pháp Khí bình thường, vỏ ngoài con thuyền khổng lồ này là chỗ cứng rắn nhất. xem màu sắc. dường như bỏ thêm không ít tài liệu luyện khí không tệ, hẳn có thể thừa nhận Pháp Khí bình thường công kích.
- Điều này...
Viên lào đại cười khổ nói:
- Nói thật rạ, Pháp Khí này thể tích thật quá lớn. lão phu cũng không cách nào luyện hóa nó. càng đừng nói đưa cho người khác. Theo ta đoán, nếu muốn luyện hóa nó trong thời gian ngắn. ít nhất phải là cường giả Kim Đan kỳ.
Dương Phàm gật đầu. cũng có thể hiểu đối phương khó xử. Pháp Khí này thể tích quá lớn. nếu phải luyện hóa hoàn toàn thật không biết phải mất bao nhiêu thời gian tinh lực. Chuyện này đối với tu tiên xem thời gian là mạng sống. thật là không có lời. Vì vậy, dù là Viên lão đại cũng không luyện hóa Thiên Hành Chu này, chỉ có thể lợi dụng thao túng nó chạy trên mặt nước.
Dương Phàm lộ vẻ trầm ngâm. thầm nghĩ:
"Tuy rằng Thiên Hành Chu này vô cùng to lớn. nhưng chỉ cần có đủ tài liệu. không gian thăng cấp rất lớn. Chờ ta tu luyện đến cảnh giới nhất định. thậm chí có thể làm cho nó có thần thông phi hành, phòng ngự, công kích... Đến lúc đó. nó chính là một kiện Pháp Bảo cường đại có thể phi thiên độn địa. lại còn có thể cho bằng hữu. thân nhân mình ở trong đó tránh nạn."
Chẳng qua. một kiện Pháp Khí lớn như vậy, Dương Phàm muốn mang theo người là một chuyện không có khả năng.
Túi trữ vật không gian khẳng định là không đủ dùng. về phần Tiên Hồng Không Gian. Dương Phàm cũng không thể xác định. Nghĩ đến đó. Dương Phàm đưa một đoàn tâm thần chìm vào Tiên Hồng Không Gian. Sau khi Tiên Hồng Quyết tiến vào Ngưng Thần Kỳ. quyền hạn của Dương Phàm đã tăng lên.
Lúc này, hắn có quyền hạn khai hoang Tiên Hồng cấp hai. diện tích lục thổ địa đã mở rộng phạm vi ba trượng, tăng tốc độ thời gian là tám lần. Ngoài ra hắn còn có thể sử dụng Tiên Hồng Giới. triệu hoán hai người từ không gian hiện thật vào trong. Lúc này. Dương Phàm đi tới chỗ ra vào kho hàng. Thể tích bên trong kho hàng. từ khi Dương Phàm tiến vào đây vẫn chưa xảy ra biến hóa.
- Không gian bên trong kho hàng này chỉ lớn như vậy thôi sao?
Dương Phàm có vẻ nghi hoặc hỏi.
Con chó nhỏ đáp:
- Kho hàng này vốn không phải vật trong Tiên Hồng Không Gian. nó là một bộ phân của Tiên Hồng Giới. chủ nhân chỉ là nhìn thấy hình thái bên ngoài của nó mà thôi.
- Vậy sao? Chỉ là không gian nơi này cũng quá nhỏ đi chứ.
Dương Phàm nhíu mày.
- Chủ nhân. ngài còn chưa hiểu rõ. Kho hàng chỉ là một hình thái. chỉ cần chủ nhân ngài muốn là có thể thay đổi ngoại hình của nó. thâm chí làm cho không gian bên trong lớn ra.
Con chó nhỏ nói.
- Lại còn có công năng này, sao trước đó ngươi không nói cho ta biết?
Dương Phàm có chút tức giận.
- Những điều này chỉ là công năng phụ gia. ta còn tưởng là ngài biết chứ?
Con chó nhỏ rụt rè nói.
- Ta phải làm sao để thay đổi ngoại hình cùng kích cỡ không gian?
Dương Phàm lại hỏi.
- Chủ nhân có thể thông qua tâm thần dung họp với Tiên Hồng Giới. là có thể rõ ràng những công năng phụ gia này.
- Được.
Dương Phàm làm theo. dùng tâm thần dung nhập vào Tiên Hồng Giới. ý thức nhanh chóng chạm tới một linh thể giống như đã từng quen biết. Trong khoảng khắc. hắn cùng Tiên Hồng Giới trong tay liền sinh ra một cảm giác huyết nhục tương liên. Rất nhanh, một ít tin tức tự nhiên hiện ra trong đầu Dương Phàm.
Nguyên lai hắn không chỉ có thể thay đổi ngoại hình kho hàng, lại còn có thể để Tiên Hồng Giới ẩn hình. vỡ vụn. biến hình... Hơn nữa. bất luận Tiên Hồng Giới cách hắn xa bao nhiêu, chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể trở về trong tay hắn.
Công năng triệu hoán trong quyền hạn Tiên Hồng. cũng là thực hiện thông qua phương thức này.
Nghĩ tới đây. trong ý thức Dương Phàm sinh ra một ý niệm: "Lớn. lớn. lớn!"
Rất nhanh, không gian bên trong kho hàng liền bội tăng. chớp mắt liền lớn ra gấp mấy chục lần. Sau một lúc. kho hàng mở rộng đến cực hạn. không cách nào lớn thêm nữa.
- ừ. không tệ mà!
Dương Phàm đứng trong một không gian vô cùng trống trải. cao tới trăm trượng, diện tích càng to tới mấy dặm.
Không gian lớn như vậy, dù là chứa hai ba chiếc Thiên Hành Chu cũng không có vấn đề gì
Sau đó. hắn suy nghĩ một chút. lại để ngoại hình kho hàng thay đổi một chút.
Vốn kho hàng là một căn nhà tranh cực kỳ bình thường, thế nhưng hiện giờ biến thành một lầu các cổ kính. nhìn xem thoải mái hơn.
- Ha ha. không tệ!
Dương Phàm cảm thấy vui vẻ, nhưng chợt nhớ gì đó. hỏi:
- Không gian trong kho hàng chỉ có thể mở rộng tới mức này thôi hay sao?
- Điều này có quan hệ tới mức độ linh hồn của chủ nhân. bằng cảnh giới chủ nhân hiện giờ. có lẽ đã là cực hạn rồi
Con chó nhỏ suy nghĩ rồi nói.
- Thu!
Dương Phàm cùng Tiên Hồng Giới huyết nhục tương liên. chỉ một ý niệm. một món vật nhỏ trong kho hàng liền xuất hiện trong tay hắn.
- Vật này còn có hiệu dụng như vậy!
Trong lòng Dương Phàm mừng rỡ. càng thêm yêu thích không buông tay chiếc nhẫn bạc xám này.
Trên Thiên Hành Chu. sau một hồi Dương Phàm mở mắt. lại phát hiện chúng tu sĩ đều đang nhìn mình chằm chằm.
- ừ. lớn nhỏ không thành vấn đề. ta đã nghĩ ra biện pháp.
Dương Phàm nói với Viên lão đại.
- Đại nhân. ngài thật có thể mang nó đi?
Viên lão đại có chút khó có thể tin nói.
- Lẽ nào Thạch mỗ còn có thể lừa các ngươi.
Dương Phàm lạnh nhạt nói. bất chợt. ánh mắt đảo qua những người khách trên Thiên Hành Chu. lạnh băng nói:
- Mấy người các ngươi, đều xuống thuyền đi.
- A!
Chúng tu sĩ kinh hô, nhanh chóng rơi vào một mãnh hỗn loạn. trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
- Đại nhân. điều này có vẻ không tốt lắm.
Viên lão đại có chút khó khăn.
Hành khách trên Thiên Hành Chu có khoảng mấy chục người, đều là tu sĩ Luyện Khí KỲ. Nếu như hiện giờ ném bọn họ xuống Thanh Giang Hà. thật là có chút không hợp lý.
- Cho các ngươi thời gian nửa nén hương, trên Thiên Hành Chu không được lưu một người, bằng không đừng trách Thạch mỗ hạ thủ vô tình.
Dương Phàm trầm ngâm nói.
- Tạ ơn đại nhân!
Bọn người Viên lão đại vô cùng cảm kích, vội khống chế Thiên Hành Chu đi tới gần bờ. Dương Phàm lại ngự kiếm phá không, bay lên cao xem xét động tĩnh bên dưới.
- Mọi người nhanh lên. động tác nhanh một chút!
Viên lão đại có vẻ gấp gáp. Hoàng Vũ cùng Lý Nguyệt Sương cũng bắt đầu giúp lão điều khiển Thiên Hành Chu. Dương Phàm đạp kiếm đứng giữa trời, bộ dạng thật là thảnh thơi. Tuy nhiên vào lúc này, phía trước bay tới một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. kiếm quang màu xanh lóng lánh dưới chân. trong bấu trời đêm hiện lên rất rõ ràng.
"Ngưng Thần trung kỳ?" Sắc mặt Dương Phàm hơi đổi.
Tên tu sĩ Ngưng Thần Kỳ kia là một nam trung niên tên Bạch Hồ. ánh mắt khó hiểu nhìn bên này. Lúc này, Thiên Hành Chu đã cập bờ. người trên thuyền đang lục tục lui xuống.
- Cút.
Ô quang trong mắt Dương Phàm ngưng tụ thành một điểm. ma khí trên người tăng vọt, một cỗ uy áp cường đại theo Cửu u Ma Khí áp bách về phía tu sĩ trung niên kia.
"A! Tu sĩ ma đạo."
Nam trung niên kia sắc mặt đại biến. càng đáng sợ hơn là hắn cảm nhận được một cỗ uy áp thần thức Ngưng Thần đại viên mãn.
"Chạy!"
Nam trung niên vẻ mặt hoảng sợ. quay đầu bỏ chạv.
- Hừ.
Dương Phàm hừ lạnh một tiếng, khóe miệng mang một tia cười lạnh. lại dùng thần niệm truyền âm nói:
"Nếu ngươi dám trở lại, ta sẽ dẫn đệ tử Ma Dương Tông diệt sát môn phái của ngươi."'
Tu sĩ trung niên kia vừa nghe lời này, kinh hồn chưa định. tốc độ chạy trốn nhanh hơn ba phần.
Ma Dương Tông
Đây chính là một trong ba đại tông Ngư Dương quốc.
Càng đáng sợ hơn. phía sau Ma Dương Tông còn có Tam u Lão Ma, ma đạo đệ nhất nhân tọa trấn. Trên mặt đất. Viên lão đại vẻ mặt kinh ngạc. ở trong mắt bọn họ. Dương Phàm chỉ quát khẽ một chữ "Cút", liền dọa tu sĩ đồng cấp bỏ chạy.
Trong lòng Dương Phàm âm thầm buồn cười:
"Xem ra danh hào Ma Dương Tông. Tam u Lão Ma thật là dùng tốt mà." Cái gọi là người có tên cây có bóng.
Đối mặt siêu cấp đại phái truyền thừa vô số năm cùng tu sĩ Nguyên Anh kỳ trong truyền thuyết, thế lực cùng tu sĩ bình thường đều không có nổi ý niệm phản kháng. Chỉ một lát sau. chúng tu sĩ đều đã lên bờ. Dương Phàm cùng hạ xuống mặt đất.
- Mấy người các ngươi đứng ở đây làm gì. đều giải tán đi. đi bao xa thì cút bao xa!
Dương Phàm bá đạo nói, hiện giờ thân phận hắn là tu sĩ ma đạo Thạch Thiên Hàn. tự nhiên không cần phải khách sáo nhân từ gì.
- Vâng. vâng. vâng!
Những tu sĩ Luvện Khí này nào dám phản đối. toàn bộ chạy ra nơi hoang dã.
- Đại nhân...
Ba người Viên lão đại cũng không rời đi.
- Vì sao các người không đi?
- Này... Thiên Hành Chu theo chúng ta nhiều năm như vậy, hiện giờ lão phu chia lìa nó. trong lòng cũng ít nhiều không bỏ được.
Trong mắt Viên lão đại lộ ra tình cảm phức tạp.
- Ngươi muốn tận mắt thấy ta làm sao thu nó đi?
Dương Phàm rõ ràng ý tứ của lão.
- Vâng!
Viên lão đại gật đầu nói:
- Ta biết rõ đại nhân không phải loại tu sĩ ma đạo lạm sát kẻ vô tội. không phân rõ phải trái. khấn cầu ngài thỏa mãn yêu cầu này.
Dứt lời. lão lại cầm trong tay một lệnh bài bạc hình kiếm. giao vào trong tay Dương Phàm. vật này chính là Ngự Linh Lệnh Bài của Thiên Hành Chu. Dương Phàm gật đầu. đáp ứng bọn họ. sau đó cầm lấy lệnh bài trong tay, đưa thần thức vào trong đó. Được Viên lão đại chỉ điểm. Dương Phàm nhanh chóng rõ ràng thuật điều khiển Thiên Hành Chu.
- Đại nhân. bởi thể tích Thiên Hành Chu quá lớn. chỉ điều khiển bằng pháp lực. thời gian dài sẽ rất mất sức. Vì vậy trên thuyền còn có rất nhiều trận pháp. có một ít vị trí cần khảm linh thạch, hy vọng ngài sẽ đối xử tốt với nó.
Viên lão đại thấp giọng nói.
- Điều này đương nhiên, ngày sau Thạch mỗ còn có thể sẽ dùng nhiều tài liệu quý hiếm. cải tạo Thiên Hành Chu trở thành một Pháp Bảo phi thiên độn địa.
Dương Phàm hời hợt nói. giống như đang an ủi Viên lão đại.
- Vậy thật là tốt. lão phu không cách nào hoàn thành mộng tưởng này, xin nhờ đại nhân làm thay.
Viên lão đại lộ vẻ mừng rỡ. đồng thời cùng thở ra nhẹ nhõm. Giao Thiên Hành Chu cho Thạch Thiên Hàn. cũng coi như cởi bỏ một tâm nguyện.
- Được. hiện giờ ta muốn thử thu vật này, có thành công hay không. Thạch mỗ cũng không nắm chắc mười phần.
Thân hình Dương Phàm bay trên mặt nước. sau đó rơi xuống cạnh Thiên Hành Chu. mình lại đạp trên mặt nước.
Ba người Viên lão đại đều nhìn hắn không chuyển mắt.
Dương Phàm hít sâu một hơi. nhắm mắt lại. tâm thần dung hợp với Tiên Hồng Giới.
- Thu!
Ngay lập tức. Dương Phàm khẽ quát một tiếng.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 02:19 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
- Thu!
Lời vừa dứt. chỉ thấy Thiên Hành Chu to lớn khổng lồ khẽ run run.
Không thành công?
Trong mắt Dương Phàm hiện một tia dị sắc. trong lòng có chút buồn bực.
Bọn người Viên lão đại vẻ mặt đều quái dị. nhìn bên này khó hiểu.
Vừa nãy trong chớp mắt Thiên Hành Chu dường như run lên. nhưng dòng nước chảy qua nó vẫn bình thường, không chút ảnh hưởng, điều này tạo thành một lỗi thị giác.
- Thất bại. sao lại thế được?
Dương Phàm thì thào lầm bầm. nhưng vẫn không mất đi lòng tin.
Lập tức. hắn tiến tâm thần vào trong Tiên Hồng Không Gian. hỏi:
- Đây là thế nào?
- Thể tích vật phẩm cần thu quá lớn. thần thông chủ nhân còn xa mới đủ.
Con chó nhỏ đáp.
- Thiếu thần thông, điều này nghĩa là gì?
Dương Phàm nhàn nhạt hỏi.
- Muốn thu đồ vật từ bên ngoài vào trong nhẫn Tiên Hồng. cần pháp lực của chủ nhân làm hậu thuẫn. Nếu như chỉ là một con thuyền nhỏ. vậy không thành vấn đề. Nhưng Pháp Khí trước mắt thể tích chất lượng đều lớn như vậy, độ khó gia tăng gấp trăm lần.
Con chó nhỏ không ngại phiền hà nói.
- Còn có hạn chế này?
Dương Phàm lộ vẻ suy tư. nhanh chóng nghĩ thông suốt. nếu như không có hạn chế mặt này, vậy chẳng phải chỉ cần không gian kho hàng đủ lớn. như vậy chỉ cần một ý niệm là có thể thu bất cứ thứ gì vào hay sao? Thấy núi là thu núi, thấy sông rộng thì thu luôn cả con sông.
Ngẫm lại thật không có khả năng. thu thứ càng lớn. thì lại yêu cầu pháp lực tu sĩ càng lớn.
Đương nhiên, nếu như thật sự đạt tới cảnh giới pháp lực thông thiên, dù là thu cả sao trời cũng không phải không có khả năng. Nhưng vấn đề. Dương Phàm chỉ là một tu sĩ cấp thấp.
- Vậy ta còn có biện pháp khác không?
Dương Phàm trầm ngâm nói.
- Có. ta cũng thấy được kiện Pháp Khí bên ngoài kia. chủ nhân chỉ cần luyện hóa nó. sinh ra một ít liên hệ. vậy là có thể dễ dàng thu nó vào rồi.
Con chó nhỏ cười hì hì nói. hai mắt trong suốt lóe sáng. ẩn hiện một chiếc thuyền, chính là Thiên Hành Chu khổng lồ.
- Biện pháp này không tệ, chỉ cần luyện hóa nó. độ khó vận chuyển liền nhỏ hơn.
Dương Phàm gật đầu. tâm thần rời khỏi Tiên Hồng Không Gian.
- Thiên Hành Chu này, Thạch mỗ tạm thời nhận lấy, cần luyện hóa một chút mới có thể thu được. Các vị. ngày sau có duyên gặp lại.
Dương Phàm vọt người nhảy lên thuyền. cáo từ bọn người Viên lão đại.
- Đại nhân đi thong thả. ngày sau gặp lại.
Viên lão đại cười miễn cưỡng, chắp tay từ biệt Dương Phàm. trong lòng thoáng có chút thất vọng. Tuy nhiên lão cũng không cảm thấy bất ngờ. Pháp Khí khổng lồ như Thiên Hành Chu. coi như là tu sĩ cấp cao đích thân tới. dưới tình huống không luyện hóa cùng rất khó thu hồi.
Dương Phàm cười cười. thân ảnh lẻ loi đứng lặng trên Thiên Hành Chu. cầm lệnh bài trong tay, cưỡi trên ngọn sóng Thành Giang Hà. Không bao lâu sau. bóng người hắn biến mất khỏi tầm mắt mọi người, chỉ còn lại Thiên Hành Chu hóa thành một điểm đen.
LÝ Nguvệt Sương vẻ mặt mê man nhìn bóng người biến mất. trong lòng có một cảm giác khó nói nên lời. Giờ phút này, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một nam tử nho nhã ôn hòa. Chỉ là nàng vạn vạn lần cũng không cách nào liên hệ hai người tuyệt đối bất đồng cùng một chỗ.
- Nguyệt Sương, muội còn sững sờ gì. nhanh trở lại bờ thông báo cho các huynh đệ đi.
Viên lão đại sắc mặt gấp gáp nói.
- Rõ. lão đại.
LÝ Nguyệt Sương lập tức giật mình tỉnh lại.
- Ôi! Bắt đầu từ hôm nay, bảy huynh đệ Thiên Hành Chu chúng ta sẽ giải tán. mỗi người một phương, hy vọng người đó có thể đối xử tốt với Thiên Hành Chu.
Cuối cùng. Viên lão đại ngửa mặt thở dài một hơi.
Lúc này. lão giống như lại già đi mười tuổi.
ở ngoài vài dặm. Dương Phàm lẳng lặng đứng trên sàn tàu Thiên Hành Chu. mặc dù đi đã xa. hắn cùng mơ hồ cảm nhặn được ánh mắt Lý Nguyệt Sương. Dương Phàm khẽ thở dài một hơi. lắc đầu. Đời này mười chín năm qua. ngoại trừ Vân Vũ Tịch ra. hắn sẽ không chân chính động tâm với bất kỳ cô gái nào nữa.
Chỉ là ước hẹn kinh đô còn cách nửa năm. trước đó Dương Phàm còn có nhiều chuyện muốn làm.
"Trước tiên thu hồi pháp khí này rồi tính tiếp."
Dương Phàm thu thập các suy nghĩ trong đầu. thao túng Thiên Hành Chu vượt Thanh Hà Giang tới một dãi đất hẻo lánh. Hôm qua lúc đi ngang đây, hắn từng ngự kiếm vòng quanh mấy trăm dặm. có chút hiểu biết địa thế khu vực này.
Ước chừng nửa chén trà nhỏ sau. Thiên Hành Chu đi tới một nhánh sông Thanh Giang Hà. quẹo trái quẹo phải. ngày càng bí mật. Sau một hồi. phía trước một mảnh xanh biếc mông lung. hai bờ sông cây cỏ tươi tốt, thật là thế ngoại tuyệt cảnh.
"ừ, ở đây đi. rất là bí mật."
Dương Phàm dừng Thiên Hành Chu lại. thực tế dòng sông nơi này đã dần chật hẹp. không đủ chịu tải Pháp Khí lớn như vậy.
- Trầm!
Ánh mắt Dương Phàm chợt ngưng, liên tục bấm pháp quyết, lệnh bài lấp lánh ánh sáng thanh thúy.
Bất chợt. cả Thiên Hành Chu bao phủ trong một tầng màn sáng màu lam nhàn nhạt. dần dần chìm xuống sâu trong nước sông. Không bao lâu. một chiếc thiết giáp thuyền lớn như vậy, kể cả bóng người Dương Phàm đều bao phủ dưới nước sông.
Đáy Thanh Giang Hà.
Dương Phàm hai mắt đóng chặt. khoanh chân ngồi trên sàn tàu. phóng thần thức ra bao phủ con thuyền bên trong, bắn ra từng đạo pháp quyết hóa thành những tia mỏng như tơ phát ra ánh sáng thanh thúy, quấn quanh Thiên Hành Chu.
Hắn dùng phương pháp này luyện hóa pháp khi khổng lồ như vậy, cần tiêu hao pháp lực cùng tâm thần hết sức kinh khủng. Mặc dù bằng tốc độ khôi phục kinh khủng của Dương Phàm. nửa ngày sau hắn cũng không dám tiếp tục tiêu hao như vậy nữa. Dù sao nơi này không phải nhà mình. phải có ý thức phòng bị.
Sau đó. Dương Phàm bắt đầu toàn lực khôi phục. tâm thần đã tiến vào Tiên Hồng Không Gian. ngồi xếp bằng trên lục thổ địa. tùy thời tùy chỗ đều đang khôi phục nguyên khí. Sau nửa canh giờ. tinh khí thần khôi phục đến đỉnh. sau đó tiếp tục luyện hóa. Cứ như thế. thời gian nửa tháng thoáng cái trôi qua.
Một ngày. Thanh Giang Hà chợt sôi trào. nước sông tách ra, Thiên Hành Chu bao phủ trong một màn sáng màu lam nhàn nhạt phá nước đi ra.
Lập tức, vốn dòng nước chật hẹp liền hỗn loạn không chịu nổi, mạch suối phun trào.
- Thu!
Một bóng đen lăng không bay lên. đứng giữa hư không, sau đó một cánh tay vỗ lên Thiên Hành Chu.
Đông!
Trong khoảng khắc. thiết giáp thuyền khổng lồ run lên. biến mất trong hư không.
"Ha ha. thành công rồi!"
Dương Phàm đạp trên mặt sóng phập phồng, trong lòng vui mừng.
Nửa tháng qua. hắn dùng thần thức pháp lực liên tục luyện hóa Thiên Hành Chu. nắm giữ lực lượng đã đạt tới một cảnh giới hoàn toàn mới. Đặc biệt là thần thức. càng thêm linh mẫn hơn trước đây.
Lúc này. Dương Phàm khẽ động ý niệm. thần thức truyền khắp phương viên một dặm. ngay cả sự vật sâu dưới nước sông cũng không thoát khỏi mắt hắn.
- Hả?
Dương Phàm đột nhiên khẽ kêu một tiếng, giống như phát hiện gì đó.
"Không nghĩ tới sâu dưới nước sông này lại cũng có tồn tại thứ cổ quái." Ánh mắt Dương Phàm lóe lên. suy nghĩ chốc lát. chìm xuống dòng sông.
Sau khi tiến vào nước. hắn càng như cá nhập nước. Dưới Hình thức toàn tri, đám sương sinh mệnh trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng dung nhập vào không gian xung quanh, trao đổi qua lại lẫn nhau với sinh cơ ẩn chứa trong nước.
Sau một lát. Dương Phàm càng thêm thích ứng hoàn cảnh trong nước.
Thậm chí ở nơi này, hắn còn có thể dễ dàng hô hấp. đặc biệt không cần pháp thuật phụ trợ. Du hành một lát. Dương Phàm tiến vào trong một dãi đất đầy rong, vươn tay phủi bỏ lớp thực vật này đi. Lát sau. mặt đất trước mắt bày ra một thông đạo tối đen như mực. giống như một giếng nước.
Đương nhiên, giếng nước này bị bố một tầng cấm chế. dường như còn không yếu. Dương Phàm vận khởi Cửu u Ma Công. một chưởng hung hăng đánh tới.
Ầm!
Cấm chế hơi nhoáng lên. không ngờ vẫn không chút tổn hao.
Thấy tình cảnh này, Dương Phàm không khỏi lộ vẻ trầm ngâm. thầm nghĩ:
"Nếu như phía dưới có người, một chưởng này đánh xuống sẽ kinh động đối phương."
"Chẳng qua cấm chế này giống như phong ấn linh khí. lẽ nào bên dưới là một linh tuyền?"
Trong lòng Dương Phàm khẽ động.
Theo lý thuyết, thông đạo chật hẹp như vậy, phía dưới hẳn không phải động phủ tu sĩ ở. Huống hồ. có tu sĩ nhân loại nào lại chọn mở động phủ dưới đáy sông.
Ằm! Ầm!
Nghĩ tới đây. Dương Phàm tiếp tục vận khởi pháp lực đả kích cấm chế. Liên tục công kích bảy tám lần. cấm chế này chỉ suy yếu hơn phân nửa.
"Xem ra bố trí cấm chế này là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hiện giờ hắn không ở gần đây. nếu không đã sớm chạy tới rồi."
Trong lòng Dương Phàm thầm nghĩ.
Cuối cùng. hắn cắn răng tế ra trung phẩm Linh Khi Thanh sắc Bản Chuyên. Vật này là Pháp Bảo thần thông hạng nặng, uy năng vô cùng mạnh mẽ. Dương Phàm toàn lực quán chú Cửu u Ma Khí vào, thoáng cái vật này hóa thành một tấm bản chuvên lớn tới hai trượng, lóe ra quang mang sáng lạn cùng hắc mang vờn quanh, một cỗ linh áp cường đại bao trùm phương viên mấy chục trượng.
Tâm thần Dương Phàm nâng lên. cảm giác uy năng của Thanh sắc Bản Chuyên này đã vượt quá cực hạn của mình.
Oanh!
Bản chuyên lớn như vậy, giống như một ngọn núi nhỏ nện xuống, tầng cấm chế liền bị phá vỡ như một tấm giấy. Đồng thời. nước sông xung quanh cũng bị kích động mãnh liệt. hình thành một vòng xoáy nhỏ. cuốn lên một tầng bùn đất lan tràn. Nhất thời. vùng nước xung quanh Dương Phàm trở nên đục ngầu.
"Uy lực Thanh sắc Bản Chuyên này lớn như vậy, một kích súc lực. coi như cường giả Trúc Cơ kỳ đích thân tới cũng phải thoái nhượng lui binh." Dương Phàm có chút mừng rỡ.
Thử nghĩ. Pháp Bảo hạng nặng ẩn nấp trong hư không, bố trí mai phục. đột nhiên tập kích. Lúc ở Thiên Niên Mộ Huyệt trên Quỷ Thi Sơn. Dương Phàm cũng thông qua biện pháp này áp chế Bàn Quỷ Đạo Trúc Cơ kỳ.
Đương nhiên, khi đó có thể thành công là do Bàn Quỷ Đạo bị trọng thương, lại còn trúng kịch độc mạnh mẽ. có chút thành phần may mắn. Nhưng lúc này, Dương Phàm cũng không phải Dương Phàm ngày đó. bất luận là Cửu u Ma Công hay Tiên Hồng Quvết đều bước vào Ngưng Thần Kỳ, thực lực tăng lên không chỉ gấp đôi.
Chờ một lát. nước sông khôi phục trong sạch. Dương Phàm nhìn lại. chỉ cảm thấy một cỗ khí tức đen kịt tuôn ra từ miệng giếng kia.
"Đây... không ngờ đây là linh khi ma tính tinh khiết." Trong lòng Dương Phàm hoảng sợ.
Sau khi phá vỡ cấm chế. ma khí kia liền hùng dũng tràn ra. tản ra một cỗ mê hoặc chí mạng.
Ùng ục ùng ục...
Miệng giếng đen kịt. liên tiếp toát ra bọt khí nho nhỏ. ma khí lan tràn. nhưng so sánh với cả Thanh Giang Hà. thật nhỏ bé không đáng nói.
"Hóa ra đây là Ma Khí Linh Tuyền trong truyền thuyết" Dương Phàm than thở.
Ma Khí Linh Tuyền cái này đối với tu sĩ ma đạo tuyệt đối là một thứ mơ mộng cầu mong.
"Ta đúng là cần vật này, phụ trợ ta tu luyện u Minh Hỏa Diễm." Dương Phàm cố áp chế hưng phấn mừng như điên trong lòng.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 02:20 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của PhongLưu™