Truyện đồng nhân thập cẩm đủ thể loại. Ai cho em cái tiêu đề. Tác phẩm luyện tay. Anh em đọc giải trí là chính. Truyện đồng nhân nên không tránh khỏi xuyên tạc hình tượng của bản gốc. Gạch đá nhẹ tay dùm. Ok. Let roll.
Tên tôi là Phạm Văn Long. 25 tuổi. Là lao động phổ thông. Trong một lần đi du lịch Sapa. Tôi tình cờ giúp đỡ một ông lão khi ông ta bị vấp ngã. Tôi hỏi: " Ông ơi, ông có sao không ạ?"
Ông ta không trả lời mà nhìn tôi một cái thật sâu rồi hỏi tôi rằng: " Chàng trai trẻ, cậu có thấy cuộc đời này rất tẻ nhạt hay không?". Chà. Tôi nghĩ mình gặp một ông lão có chút vấn đề về thần kinh. Kính lão đắc thọ, kính lão đắc thọ a. Tôi lễ độ trả lời: " Ông ơi, không thể nói vậy được.".
Ông lão tỏ vẻ hứng thú hỏi lại: " Tại sao lại không được?"
Tôi nói: " Ví dụ như con đây. Con chưa có vợ. Đồng lương lao động chỉ đủ phụng dưỡng mẹ già. Tuy đôi khi cũng có chút chán đời nhưng vẫn còn trách nhiệm phải gánh trên vai. Cuộc sống không vui, không buồn. Cứ thế mà sống."
Ông lão nghe vậy phá lên cười: " Ha ha. Được được." rồi ông ta móc ra một quyển sách từ ba lô sau lưng rồi đưa nó cho tôi. Tôi cầm lấy quyển sách, không hiểu lắm mà nhìn ông lão hỏi: " Ông ơi, ông sao lại cho cháu cái này ạ?". Ông ấy bình thản nói với tôi rằng : " Đây là tâm huyết cả đời của ông. Quyển sách này tên là Luân Hồi Vấn Đạo kinh. Khi cháu quyết định thay đổi đời mình thì hãy đọc nó ba lần. Nhớ lấy, nhớ lấy.".
Nói rồi ông ấy xoay người rời đi. Tôi nhìn quyển sách trong tay rồi lại ngước nhìn ông lão nhưng tôi không thấy bóng dáng ông ta đâu. Lúc đó tôi sợ đến thót tim, cứ nghĩ rằng mình gặp ma. Nhìn quỷên sách vẫn nguyên vẹn trong tay. Tôi quyết định giữ nó lại.
Mười năm sau. Mẹ tôi qua đời, hưởng thọ 65 tuổi. Tôi lúc này đã 35 tuổi rồi, vẫn chưa có vợ. Buồn khổ và chán nản. Tôi giao cho anh trai số tiền mà tôi dành dụm suốt mười năm, chỉ giữ lại một it. Cảm giác cô đơn và chán nản khiến tôi buông thả. Tôi bắt đầu chè chén với lũ bạn. Rồi một hôm tôi say đến mức anh trai phải ra quán rượu để dìu tôi về. Nhìn thấy ánh mắt thương hại của anh ấy. Tôi cảm giác bản thân thật thất bại. Đêm đó, trong mơ tôi nghe thấy một âm thanh già nua: " Khi cháu quyết định thay đổi đờ mình thì hãy đọc nó ba lần. Nhớ lấy, nhớ lấy.". Tôi giật mình tỉnh dậy và bắt đầu lục lọc kệ sách để tìm "nó". Một lát sau, tôi cầm một quyển sách bám bụi vì quá lâu trên tay. Lau đi lớp bụi, tôi bắt đầu đọc sách.
Luân Hồi Vấn Đạo Kinh
Lấy thân nhập luân hồi.
Vạn thế vấn thương thiên.
Đạo là gì? Hồng Quân nói: "Thương hải tang điền. Vạn vật đều sẽ thay đổi. Đạo thủy chung vẫn là đạo.". Thái thượng nói: " Đạo khả đạo, phi thường đạo". Tiếp Dẫn nói: " Nhất diệp nhất Như Lai". Chuẩn Đề lại nói: " Nhất hoa nhất thế giới"... Ngay cả các bậc đại năng thời viễn cổ cũng không có câu trả lời chính xác. Có người nói rằng đạo chính là tri thức. Tri thức vô hạn, đại đạo vô biên. Cũng có người nói Đạo chính là thế giới. Đạo là vũ trụ. Là vạn vật mà chúng ta nhìn thấy. Riêng ta thì nói đạo là tất cả nhưng đạo cũng là chính chúng ta. Nếu nói đạo là vạn vật vậy thì chính chúng ta cũng là một phần của đại đạo. Thay vì tìm hiểu những thứ bên ngoài. Ta lại tìm hiểu bản tâm của ta. Tất cả những gì thuộc về ta. Trên cơ sở đó, ta giành cả đời mình để nghiên cứu, sáng tạo và hoàn thiện công pháp này. Luân Hồi Vấn Đạo Kinh, công pháp này không cần tư chất, không cần thiên phú, chỉ cần ngộ tính. Và khác với mọi công pháp trên thế gian là công pháp này không có giai bậc cũng không có thần thông gì cả mà chỉ là mang theo kiến thức và một phần năng lực của kiếp trước mà trọng sinh vào kiếp sau mà thôi....
Sau khi vừa đọc hết quyển sách. Một cơn đau đớn lan tràn khắp thân thể tôi làm tôi mất hẳn tri giác. Hai mắt tối sầm lại. Âm thanh già nua của lão nhân lại vang lên: " Chỉ đọc một lần mà đã thành công. Không hổ là người được kẻ đó chọn. Đi đi, chàng trai trẻ. Hãy đi con đường mà xưa nay chưa ai dám đi. Hãy lấy thân mà nhập luân hồi vạn thế. 3000 đại thiên thế giới đang chờ cháu tung hoành. Hy vọng cháu sẽ tìm được câu trả lời mà chúng ta chưa ai tìm được. Đi đi".
Khi tôi tỉnh lại, tôi cảm giác một bàn tay to lớn mà mềm mại bế tôi lên. Tôi mở mắt ra thì thấy khuôn mặt gầy gò mang theo vẻ mệt mỏi của một người phụ nữ xinh đẹp đang từ ái nhìn mình. Và điều làm tôi bất ngờ là hai tai bà dài và nhọn. Tinh linh. Đúng vậy, là tinh linh trong truyện thần thoại Châu Âu mà tôi từng xem. Bà nhìn tôi mà nói bằng ngôn ngữ gì đó mà tôi nghe không hiểu rồi đưa đầu vú của bà áp vào miệng tôi. Tôi hơi ngẩn ra một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm lấy mà mút.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prophet92zz
Chương một do là chương mở đầu nên viết ngắn tí. Mình sẽ cố gắng viết nên rảnh lúc nào up lúc đó. Anh em thông cảm
Thời gian dần trôi. Đứa trẻ năm nào đã thành một cậu bé năm tuổi. Năm năm qua tôi đã học thành thạo ngôn ngữ của thế giới này. Nơi đây là đại lục Noisch, thế giới của kiếm và phép thuật. Khác với Trái Đất. Con người không phải là chủ nhân duy nhất của đại lục mà bên cạnh đó còn có Tinh Linh, Ám Tinh Linh, Rồng, Taurens ( Ngưu đầu nhân), Mã nhân ( Centaur), Orc (quái nhân), và nhiều chủng tộc khác. Cũng vì lẽ đó mà đại lục chưa bao giờ thật sự có hòa bình. Đại lục này cũng đầy rẫy những điều huyền bí chưa được khám phá như động linh hồn Sandbell hay cây sinh mệnh Tree of Life...
Tên tôi là Karn, cũng là Phạm Văn Long. Là con trai của đại tướng quân Linux của đế chế Grandstone. Mẹ tôi là công chúa tinh linh tộc Amelia. Vì cha tôi luôn bận rộn trong quân doanh nên rất ít khi về nhà. Mọi thứ tôi học được đều từ mẹ và Ông nội Marcus. Ông tôi cũng là một trong mười nguyên lão của đế chế. Địa vị cực cao. Buổi tối khi đang dùng cơm, tôi hỏi mẹ: " Mẹ ơi, mẹ dạy con phép thuật được không ạ?"
"Con còn nhỏ, vả lại học phép thuật cũng rất nguy hiểm. Chờ con lớn tí nữa mẹ sẽ dạy cho. Được không?"
" Nhưng con nghe cha nói cha đã từng nghe bà ngoại nói việc mẹ học phép thuật từ năm bốn tuổi rồi mà. Vả lại con năm nay đã năm tuổi, là con trai của mẹ, không lý nào con lại không học được." Nghe vậy ông nội đang ăn cơm cũng nói: " Đúng vậy, Amelia. Con cho Karn học phép thuật rồi ở một bên bảo hộ cho nó thì chắc không có vấn đề gì đâu."
" Ai, Được rồi" Bà thở dài một tiếng rồi gật đầu chấp thuận.
Sau khi ăn cơm xong mẹ tôi vào phòng tôi rồi ném cho tôi một quyển sách. Bà nói: " Con hãy học thuộc hết cổ ngữ trong sách này rồi mẹ sẽ bắt đầu dạy con pháp thuật."
" Mẹ ơi, quyển sách này dày thế này. Mẹ có ghi chú cho con không ạ?"
" Có, khi nào thuộc hết thì báo mẹ." Nói rồi bà xoay người đi ra khỏi phòng. Nhìn quyên sách dày cui trong tay mà tôi chỉ biết cườ khổ liên tục. Sang hôm sau, tôi lập tức đi tìm mẹ. Amelia thấy tôi chạy về hướng mình thì bà nhíu mày hỏi: " Gì vậy Karn?"
" Mẹ, mẹ. Con thuộc hết cổ ngữ rồi."
" Cái gì?" Amelia mở to hai mắt nói lớn.
" Con nói con thuộc hết rồi."
" Enshu Falana nghĩa là gì?" Mẹ tôi hỏi.
" Chúc bình an"
Mẹ tôi ngây người nhìn tôi thật lâu. Bà lẩm bẩm: " Ngay cả mình cũng mất một tháng..."
Tôi thấy bà ngơ ngẩn thì gọi: " Mẹ?"
" Karn từ hôm nay mẹ sẽ dạy con phép thuật.".
Trên một ngọn đồi, hai người một lớn một nhỏ đối diện nhau. Amelia nhìn tôi nói: " Karn, trước khi học phép thuật, con phải biết phép thuật là gì và vì sao cổ ngữ lại liên quan đến phép thuật."
Tôi nghiêm túc nói: " Vâng, con nghe đây."
" Phép thuật chính là các nguyên tố tồn tại trong trời đất dưới sự điều khiển của cổ ngữ và tinh thần lực mà tụ tập lại hình thành các hình thái. Công kích, trị liệu, hỗ trợ đều liên quan mật thiết đến hai yếu tố tinh thần lực và cổ ngữ. Cỗ ngữ là loại ngôn ngữ của phép thuật, dùng để gợi lên tên thật của các nguyên tố và bắt chúng nghe lệnh chúng ta. Còn tinh thần lực để chỉ huy chúng. Lại nói về tên thật bằng cổ ngữ, trên lý thuyết vạn vật trên đời đều có tên thật kể cả chúng ta. Muốn sử dụng được phép thuật thì trước hết con phải tìm ra được tên thật của mình trước. Vì tên thật của con sẽ liên quan trực tiếp với nguyên tố bổn mạng mà con nắm giữ." Nói đến đây bà dừng lại một chút. Bà nhìn tôi nói: " Để tìm ra tên thật của mình, con cần phải suy ngẫm về cuộc đời mình. Đúc kết bản thân rồi gọi lên bản ngã của mình bằng cổ ngữ trong đầu"
Tôi nghe theo lời mẹ rồi nhắm mắt lại, loại bỏ tạp niệm suy ngẫm về những gì đã trải qua. Cái cuộc đời bình thường của mình, lần gặp gỡ định mệnh đó, lúc tôi đọc kinh thư. Cái cảm giác đau thương và hào hùng thấm đẫm trong từng câu chữ của kinh thư... "Hezul" Một chữ cổ vang lên trong đầu tôi. Nó có nghĩ là sự kiên định, không bao giờ hối hận. Tách tách... Tiếng động lạ khiến tôi mở mắt. Từng tia sét màu vàng kim nổ tí tách trong lòng bàn tay tôi.
" Lôi điện. Thật không ngờ..." Mẹ tôi mở to mắt nhìn những tia sét trong tay tôi mà lẩm bẩm.
Tôi nói: " Mẹ ơi, vậy nguyên tố bản mạng của con là lôi điện đúng không ạ?"
"Ừ. Con mẹ giỏi lắm" Amelia cười rạng rỡ. Nàng không ngờ con trai mình lại là Lôi hệ pháp sư. Lôi điện là nguyên tố kỳ bí và mạnh mẽ nhất trong các hệ. Ngay cả trong tộc tinh linh hơn 500 năm nay cũng chưa từng xuất hiện lôi hệ pháp sư. Nàng nói: " Con trai. Mẹ sẽ dạy con cách minh tưởng để đề cao tinh thần lực. Tháng sau mẹ sẽ đưa con về quê ngoại để học tập phép thuật nhé."
Tôi nghe mẹ nói thế thì đôi mắt sáng hêt cỡ: " Quê ngoại? Tinh Linh sâm lâm?"
Amelia gật đầu: " Đúng vậy."
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prophet92zz
Nói chung là trình viết của mình còn kém. Đang cố gắng đề thăng tay nghề vì sự nghiệp viết truyện giải trí. Mong anh em ủng hộ. Và lưu ý truyện này là Nonstop nhá. Còn cảm hứng thì còn viết. End ở thế giới này thì nhân vật chính lại nhảy sang thế giới khác và cũng liên tục mạnh lên. Còn về lịch trình du lịch của main thì... Còn tùy vào cảm hứng.
Hôm đó sau khi hai mẹ con về nhà. Ông tôi nghe mẹ Amelia nói tôi là thiên tài lôi hệ pháp sư thì cười đến run râu. Ông hoàn toàn ủng hộ việc tôi đi Tinh Linh Sâm Lâm thì hoàn toàn đồng ý. Còn cha tôi mặc dù có chút khó chịu nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Mười ngày sau. Dưới sự hộ tống của ba trăm chiến binh tinh nhuệ, tôi và mẹ Amelia khởi hành đi Tinh Linh Sâm Lâm. Đây là lần đầu tiên tôi xuất ngoại. Dù đã sống hai kiếp nhưng tôi vẫn cảm thấy hưng phấn và hồi hộp. Để đến được Tinh Linh Sâm Lâm, chúng tôi phải băng qua ba lãnh địa vày bảy thị trấn với lộ trình khoảng hai tháng. Hai tháng đi đường mặc dù mệt mỏi nhưng chúng tôi vẫn thuận lợi vượt qua.
Màu xanh biếc của lá cây trải dài vô tận. Từng cây cổ thụ to lớn mọc gần nhau tạo nên một khung cảnh hùng tráng mà sâm nghiêm. Tinh Linh Sâm Lâm, quê hương của các Tinh Linh. Mặc dù Đại lục luôn đối mặt với chiến tranh nhưng Tinh Linh Sâm Lâm chưa bao giờ bị xâm phạm. Đơn giản là vì sự cường đại của Tinh Linh nhân và Nguyên Tố Tinh Linh. Mẹ tôi Amelia chính là Tinh Linh nhân. Họ có hình dáng giống với loài người, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp và có đôi tai dài nhọn. Còn Nguyên Tố Tinh Linh (Fairy) thì có kích thước nhỏ. Cỡ ba mươi cm, bề ngoài vô cùng xinh đẹp và có bốn đôi cánh trong suốt sau lưng. Nghe đồn thì Nguyên Tố Tinh Linh tuy có kích thước nhỏ bé nhưng lại là những ma pháp sư hùng mạnh nhất sánh ngang với loài Rồng. Còn Tinh Linh nhân thì am hiểu tự nhiên ma pháp và ma pháp tiễn thủ. Họ là những xạ thủ xuất sắc và cũng là những kiếm sĩ tài ba.
Mẹ tôi quay sang nhìn tôi nói: " Karn, đấy là Tinh Linh Sâm Lâm. Quê của mẹ."
" Mẹ ơi, mẹ sẽ ở lại với con đúng không ạ?" Tôi tò mò hỏi. Tôi vẫn thích có bà bên cạnh hơn là một mình nơi đất khách. Amelia nghe vậy, đôi mắt bà đỏ lên. Dù không muốn xa con nhưng bà vẫn nói:
" Karn à, Bà ngoại sẽ thay mẹ chăm sóc cho con. Con hãy ngoan ngoãn ở lại đây học tập ma pháp cho tốt nhé. Khi nào học xong thì trở về. Cứ nửa năm thương đội của mẹ sẽ đến Tinh Linh Sâm Lâm một lần. Lúc đó mẹ con ta sẽ trao đổi thư từ với nhau. Cố lên con nhé"
Vì không muốn mẹ buồn nên tôi vẫn nói: " Vâng, con biết rồi ạ"
Đã tới Tinh Linh Sâm Lâm, mẹ tôi ra lệnh cho các chiến binh hạ trai ngoài bìa rừng vì Tinh Linh không thích ngoại nhân. Hai mẹ con xuống ngựa và đi bộ tiến về phía trước. Bất chợt một loạt tên từng trong rừng bay ra rồi găm xuống mặt đất cách trước mặt chúng tôi khoảng hai mét. Tôi thấy vậy la toáng lên thì mẹ tôi ôm tôi lại dỗ dành nói: " Không sao đâu con trai." Rất nhanh tôi lấy lại bình tĩnh, tôi nhìn về phía bìa rừng thì thấy một đoàn người vũ trang chỉnh tề đi ra. Một người đi đầu bước ra thấy mẹ tôi thì hét lên:
" Á, công chúa" Cô ta rất xinh đẹp, không phải nói là vô cùng xinh đẹp. Ngũ quan tinh xảo gọn gàng trên khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt xếch lên như loài thú họ nhà mèo. Đôi tai dài nhọn được che đi bởi mái tóc màu bạch kim dài phủ mông. Nàng mặc một bộ đồ chiến đấu của Tinh Linh bó sát người làm lộ ra những đường cong ma quỷ. Những người phía sau nàng cũng ăn mặc tương tự, nam thì tuấn mĩ, nữ thì sinh đẹp. Họ tò mò nhìn đội trưởng của mình. Mẹ tôi cất tiếng nói: " Lâu quá không gặp. Vanir"
Cô gái có mái tóc bạch kim tên Vanir chạy lại ôm lấy Amelia mà khóc rống lên:
" Ô ô, cô ơi, ô ô."
Mẹ tôi nhìn nàng từ ái nói: " Nào cháu gái, nín đi. Lần này ta về là thăm cháu đấy." Nói rồi bà chìa tay về phía tôi rồi nói với Vanir: " Đây là con trai cô. Nó tên là Karn. Cô đưa nó đến đây để học tập ma pháp vài năm. Hy vọng trong thời gian này cháu giúp đỡ nó nhé."
Tôi lễ phép bước lên chào hỏi: " Chào chị, em tên là Karn. Lần đầu gặp mặt, Hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ của chị trong thời gian tới."
Vanir nhìn tôi lạnh lùng nói: " Coi như cũng tạm được."
Amelia nghe ra mùi thuốc súng trong lời nói của Vanir thì chỉ biết cười khổ. Nàng biết vì chuyện của mình mà Vanir không có thiện cảm với con người và bán tinh linh như Karn.
Riêng tôi thì không quan tâm mấy về thái độ của cô ta. Nói chung là kiếp trước đọc nhiều truyện có miêu tả về Tinh Linh rồi và đa phần Tinh Linh không thích con người. Còn bán tinh linh như tôi thì càng bị miệt thị nhiều hơn. Nhưng đó là trong truyện a, phàm là sinh vật có suy nghĩ thì sẽ có tình cảm. Tinh Linh cũng thế, tôi là cháu ngoại của Tinh Linh nữ vương, trừ khi bà ngoại cũng lạnh nhạt với tôi nếu không cuộc sống trong những năm tới chắc cũng không quá tệ.
Chúng tôi đi theo Vanir vào trong rừng. Tôi khá ngạc nhiên là vừa vào được không xa thì thấy những con đường nằm giữa những cây cổ thụ được lát bằng đá. Tôi hỏi mẹ : " Mẹ ơi, tại sao lại lót đá trong rừng ạ?"
" Không giống con người, tọa kỵ của Tinh Linh nhân chúng ta là griffin (Đầu đại bàng, thân sư tử). Móng vuốt của Griffin rất sắc bén. Chỉ có lót đá hoa cương mới chịu nổi sức mạnh của Griffin khi chúng bay lên hay hạ xuống hay di chuyển bằng tốc độ cao."
Tôi nghe vậy hai mắt sáng rỡ: " Vậy có phải con cũng được cưỡi Griffin không?"
Mẹ tôi chỉ cười mà không nói. Vanir hằn học nói: " Hừ, ngươi nghĩ muốn cưỡi là cưỡi được hả?"
Cái giọng nói sặc mùi thuốc súng của nàng làm tôi có chút khó chịu rồi. Tôi nhìn nàng mà nói:
" Này bà chị, tôi muốn cưỡi Griffin thôi chứ đâu có cưỡi chị đâu. Sao phải xoắn?"
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prophet92zz
Anh em đọc thấy được thì nhớ bấm thank nhá. Kiếm ít xu xài. Có ý kiến đóng góp gì thì cm ở phía dưới để mình viết tốt hơn. Mong anh em ủng hộ.
" Ngươi, ngươi vừa nói cái gì hả? Tên quỷ nhỏ chết tiệt này." Khuôn mặt xinh đẹp của Vanir đỏ bừng. Nàng vừa thẹn vừa giận quát lớn.
" Nói gì? Tôi nói cho chị biết. Sau này đừng tìm tôi mà kiếm chuyện. Tôi không sợ chị đâu nhá."
" Ngươi... ngươi." Vanir chỉ tay vào mặt tôi mà nghiến răng nghiến lợi. Còn mẹ tôi nãy giờ đứng bên cạnh cười trộm, thấy Vanir sắp nổi điên thì đứng ra khuyên giải: "Vanir này, Karn mới 5 tuổi. Cháu phải bao dung nó mới đúng chứ. Trẻ con có biết gì đâu."
Nghe mẹ tôi nói vậy, Vanir lập tức ỉu xìu xuống nhưng đôi mắt đẹp vẫn liếc xéo tôi một cái. Tôi thấy vậy lè lưỡi làm mặt quỷ. Đang định trêu nàng tiếp thì cái tai hơi nhọn của tôi bị Amelia véo đau đến nỗi chảy nước mắt. Bà nhìn tôi mắng: " Được rồi, không được trêu chọc chị Vanir."
" Vâng."
Ba người chúng tôi tiếp tục tiến về kinh thành của Tinh Linh tộc. Thành E'Laria. Suốt bảy ngày đi dường tôi mới kiến thức được diện tích to lớn của Tinh Linh sâm lâm. Theo bản đồ mà tôi lấy ở chỗ Vanir thì lộ trình bảy ngày qua chỉ mới là lộ trình từ bìa rừng đến thành E'Laria mà thôi. Đế quốc Grandstone tọa lạc phía đông Tinh Linh Sâm Lâm. Phía Tây giáp đại hải. Phía Bắc Tinh Linh Sâm Lâm là dãy núi Hermen trắc trở. Còn Phía Nam là khu rừng bị nguyền rủa Thiên Phạt Sâm Lâm. Theo như sử sách ghi lại thì Thiên Phạt Sâm Lâm là nơi cư trú của Ám Tinh Linh tộc, tử địch của Tinh Linh.
Lúc này, ba người chúng tôi đứng trước một tòa thành vô cùng hùng vĩ. E'Laria, trái tim của Tinh Linh tộc. Mặc dù đứng ngoài thành nhưng tôi vẫn thấy được một cây cổ thụ chọc trời mọc lên từ giữa kinh thành E'Laria. Mẹ tôi nói với tôi: " Đó là cây thần Sinh Mệnh. Hãy cúi đầu trước người mà dâng lên lòng thành kính của mình, con trai.". Tôi nghe mẹ nói vậy thì hướng về cây thần mà cung kính hành lễ.
Khi chúng tôi bước đến cổng thành thì bị vệ binh chặn lại. Một người trong đó nhìn tôi rồi nói với Vanir:
" Đội trưởng Vanir, đây là?"
" Công chúa Amelia và con trai người Karn." Vanir hờ hững đáp. Người vệ binh nghe vậy mới chú ý đến Amelia, hắn nhìn nàng một chốc thì kinh hô: "Á, người là nhị công chúa". Hắn quay sang một vệ binh bên cạnh nói: " Nhanh, hồi báo nữ vương là Nhị công chúa đã về." Rồi hắn hành lễ với Amelia:
" Xin công chúa thứ tội cho thuộc hạ vì đã không nhận ra người sớm hơn"
Amelia phất tay nói: " Miễn lễ. Việc này cho qua đi"
" Tạ ơn công chúa. Xin công chúa cùng tiểu điện hạ đợi trong giây lát. Thuộc hạ chuẩn bị xe để người hồi cung." Hắn đứng dậy cung kính nói rồi xoay người rời đi.
Một lát sau. Một chiếc xe lớn bằng gỗ được tạo hình như chiếc lá và được kéo bởi một con Griffin to lớn xuất hiện. Đây là lần đầu tôi được chiêm ngưỡng một con Griffin. Giống như các thần thoại châu Âu ở kiếp trước từng miêu tả, Cái đầu chim ưng nhìn qua vô cùng hung ác được bao phủ bởi lớp lông vũ trắng như tuyết. Thân sư tử to lớn nổi lên những thớ cơ bắp cuồn cuộn. Bốn chân to như cái khiên lộ ra móng vuốt sắc bén phát ra ánh xanh nhàn nhạt làm lạnh lòng người. Nghe nói Tinh Linh tộc có thể thu phục Griffin làm tọa kỵ là vì họ có tự nhiên ma pháp. Các Druid của họ có thể dùng ma pháp để giao tiếp với muôn thú, thậm chí còn có Druid pháp lực cao thâm có thể hóa thành thú hình để gia tăng khả năng đánh cận chiến nữa.
Sau khi ba người chúng tôi an vị trên xe, Griffin cũng bắt đầu di chuyển với tốc độ vừa phải. Khung cảnh nơi đây hoàn toàn khác với Kinh thành Elstone của đế quốc. Nhà cửa của Tinh Linh đều được mọc ra từ thân cây. Mẹ tôi nói: " Chúng ta không xây nhà như loài người. Trừ các kiến trúc như thành trì và cung điện, hầu hết nhà cửa của chúng ta được xây dựng bằng tự nhiên ma pháp."
" Mẹ ơi, làm sao để xây nhà bằng tự nhiên ma pháp ạ?"
" Chúng ta dùng tinh thần lực để điều khiển các sinh mệnh nguyên tố rồi hát lên bằng cổ ngữ. Bằng cách đó chúng ta có thể giúp cây cối phát triển nhanh hơn. Sau đó lại dùng tinh thần lực để cưỡng ép tạo hình cây cối thành các công trình nhỏ như nhà ở, hàng quán,..."
" Con có thể học tự nhiên ma pháp được không?"
" Cái này..." Mẹ tôi nghe vậy thì khựng lại một lúc rồi nói: " Karn, cái này mẹ cũng không chắc lắm. Có lẽ bà ngoại con sẽ biết."
" Vâng. Con biết rồi."
Nhìn những căn nhà được mọc ra từ thân cây, những Tinh Linh nhỏ tuổi nô đùa tôi mới cảm giác được sự an bình của Tinh Linh Sâm Lâm. Có lẽ sau này sẽ rời đi nhưng cứ coi đây là một kỷ niệm đẹp đi.
Chiếc xe dừng lại trước một cung điện nguy nga. Khi ba người chúng tôi xuống xe thì lúc này, một đoàn người sáu nam và bảy nữ từ cung điện bước ra. Dẫn đầu là một nữ Tinh Linh mặc bộ áo dài vảy bạc vô cùng xinh đẹp. Mái tóc màu vàng óng ả phủ xuống tấm lưng. Đầu nàng đội một chiếc vương miện đính mười hai viên đá quý. Theo sau nàng là sáu nam và sáu nữ. Ai nấy đều vô cùng tuấn mĩ, mỗi người mỗi vẻ. Thấy người dẫn đầu, đôi mắt Amelia có chút ươn ướt. Nàng kéo tay tôi bước đến rồi cuối người hành lễ:
" Mẹ, con gái bất hiếu xin vấn an người." Tinh Linh nữ vương bước đến đỡ Amelia lên rồi từ ái nhìn nàng nói:
" Về là tốt rồi.". Tôi thấy vậy cũng bước lên cung kính hành lễ: " Cháu là Karn. Xin vấn an bà ngoại.".
Tinh Linh nữ vương nhìn Amelia nói: " Đây là con trai con hả?"
" Vâng, thưa mẹ"
" Ưhm, ngoan lắm." Bà quay sang nhìn tôi cười nói:
" Karn bé nhỏ, nói cho bà biết, năm nay con bao nhiêu tuổi?"
" Dạ năm tuổi ạ"
" Vậy mẹ con có dạy con phép thuật chưa?"
" Dạ rồi" Tôi gọi tên thật của mình trong đầu rồi tạch tạch. Từng tia sét màu vàng kim lóe lên trong tay tôi. Thấy một cảnh này thì trừ mẹ tôi ra, tất cả mọi người đều kinh hô: " Lôi điện hệ."
Tinh Linh nữ vương thì nở nụ cười rạng rỡ. Nàng nói: " Được, được. Vậy mà lại là lôi điện. Giỏi lắm cháu trai." Dứt lời bà lại quay sang Mẹ tôi nói:
" Amelia, con mang Karn đến cung của mình nghỉ ngơi đi rồi đến chính điện gặp mẹ. Chúng ta có việc cần bàn."
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prophet92zz