Dịch: Hùng Đại Gia Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Sau khi nghe lời này của Diêm Văn Huy, Chu Hiểu Xuyên càng cười tươi hơn, nói một câu Diêm Văn Huy:
- Thích là được.
Sau đó hắn lại xoay đầu nói với Lý Vũ Hàm:
- Sư tỷ, hôm nay lễ vật mà em muốn tặng cho chị, cũng là một bản piano. Chỉ là tôi khác với vị Diêm tiên sinh đây, em chỉ học sơ qua piano thôi, nếu đàn không được hay thì chị đừng có mà để bụng nhá.
Trên khuân mặt của Lý Vũ Hàm nở nụ cười rạng ngời như ánh ban mai, vui mừng nói:
- Em thực sự sẽ đàn dương cầm? Sao trước kia không thấy em nhắc đến? em muốn cho chị một bất ngờ sao?
- Diêm tiên sinh, anh có hứng thú đánh cuộc cùng tôi không?
Diêm Văn Huy không thể nào ngờ được Chu Hiểu Xuyên thật sự sẽ đồng ý lên đánh đàn. Trong lúc nhất thời, cả người hắn đều ngây ra cho đến khi Chu Hiểu Xuyên kêu hắn, mới phục hồi thần trí, cau mày hỏi:
- Đánh cuộc? Đánh cuộc gì?
- Nếu tôi diễn tấu một khúc nghe hay hơn so với anh, vậy xin mời anh rời khỏi chỗ này, đừng quấy rầy chúng tôi ăn mừng sinh nhật vui vẻ.
Chu Hiểu Xuyên cũng nhìn ra Lý Vũ Hàm chán ghét Diêm Văn Huy, cho nên không đáng để hắn tiếp tục khách khí quá với người này làm gì.
Diêm Văn Huy vốn đang sửng sốt, sau đó nở nụ cười lạnh:
- Mày diễn tấu khúc hay hơn tao ư? Ha… ha…Mày đang nói mơ sao? Điều này sao có thể!
Chu Hiểu Xuyên mỉm cười, mười phần tin tưởng nói:
- Anh không cần quan tâm xem tôi có nói mơ hay không, anh chỉ cần trả lời, anh có dám đánh cuộc cùng ta hay không thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của hắn, Diêm Văn Huy không khỏi nhíu mày, trong lòng không khỏi phân vân. Mặc dù nói, y không bao giờ tin Chu Hiểu Xuyên có thể đánh một bài hay hơn bản nhạc Variatinnthe Kannbypahelbel y vừa chơi, nhưng chính Chu Hiểu Xuyên vừa chỉ ra lỗi còn tồn tại trong bản nhạc y đánh, đó là sự thật hiển nhiên, không thể nghi ngờ. Theo đó thì, trình độ đàn của Chu Hiểu Xuyên, không chừng còn rất pro là đắng khác. Diêm Văn Huy không tin Chu Hiểu Xuyên mới vừa rồi vạch ra lỗi, thật sự là bằng cách hắn ghi nhớ lại. Nhìn vẻ mặt do dự của Diêm Văn Huy, câu giờ không chịu đưa ra câu trả lời thuyết phục, mọi người chung quanh Lý Vũ Hàm nhịn không được thúc giục nói:
- Uy, anh rốt cuộc có dám đánh cuộc với Chu Hiểu Xuyên hay không? Xoắn rồi à? Đừng nhăn nhăn nhó nhó, trông giống bà già lắm…
Diêm Văn huy vừa rồi nói lời kia cũng đã đắc tội các nàng, cho nên họ cũng sẽ không có hảo càm đối với Diêm Văn Huy. Mà Chu Hiểu Xuyên lại cho các nàng cảm giác tốt hơn nhiều, cho nên bất tri bất giác, các nàng liền đứng về phe Chu Hiểu Xuyên, nói giúp Chu Hiểu Xuyên. Diêm Văn Huy dùng khóe mắt liếc Lý Vũ Hàm một cái, y cũng không muốn trước nữ nhân lộ ra bộ dạng xoắn quẩy. Vì vậy trong đầu hắn có chút do dự không yên, nhưng vẫn kiên trì tiếp nhận ván cược này, đương nhiên cũng không quên hỏi dò:
- Nếu mày diễn tấu khúc, nghe không hay bằng tao, thì sẽ thế nào?
- À, chuyện đó không có đâu cưng.
Lúc Chu Hiểu Xuyên nói những lời này, có vẻ rất tin tưởng, giống như hắn là một nghệ sĩ piano tài hoa vậy:
- Bất quá, vì để thể hiện tính công chính của ván cược này, để cho anh thua cũng không thể lấy cớ. Thế nên tôi đồng ý là chỉ cần tôi diễn tấu khúc không dễ nghe bằng anh, như vậy tôi sẽ không chỉ ngoan ngoãn rời khỏi nơi này, còn có thể trước khi rời đi, cúi đầu xin lỗi anh. Có được không?
- Được lắm, tao sẽ ở chỗ này chờ mày đến cúi đầu xin lỗi, sau đó cút đi!
Diêm Văn Huy nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này. Nghe được nội dung đánh cuộc giữa Diêm Văn Huy và Chu Hiểu Xuyên, Lý Vũ Hàm bắt đầu lo lắng cho Chu Hiểu Xuyên. Cô không để ý đến kẻ bên cạnh đang nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt như muốn phun lửa, đưa tay kéo Chu Hiểu Xuyên đang muốn bước đến bên đàn piano, thân tiết hỏi:
- Hiểu Xuyên, em đánh được thật chứ?
Chu Hiểu Xuyên khẽ cười nói:
- Yên tâm đi, sư tỷ.
Và dùng ánh mắt khiêu khích liếc nhìn đánh giá Diêm Văn Huy một cái, sau đó hắn tiến đến bên tai Lý Vũ Hàm, hạ thấp âm thanh nói:
- Với lại em muốn thay chị, đuổi cái tên bệnh hoạn này đi cho đỡ ngứa mặt.
Động tác thân mật của Chu Hiểu Xuyên và Lý Vũ Hàm lần này, làm Diêm Văn Huy giận sôi máu, hận không thể lập tức xông lên đập phát chết Hiểu Xuyên luôn (Biên: đệ tử phồng tôm ). Bất quá, cuối cùng lý trí y chiến thắng được xúc động nhất thời, cố gắng đè nén ngọn lửa giận đang hừng hực cháy, chỉ làm âm thầm nghiến răng nghiến lợi thề: “Để cho mày hung hăng càn quấy trong chốc lát đi, chờ sau khi mày rời khỏi phòng này, tao sẽ cho mày hối hận vì đối đầu với tao. Nhất định thế!”
Chu Hiểu Xuyên đi đến bên đàn piano, cũng không như Diêm Văn Huy vừa rồi bày ra một một bộ dáng đầy anh tuấn quyến rũ mà hắn trực tiếp kéo ghế ngồi xuống, sau đó nâng tay phải, lấy một tư thế khá ngốc, đánh liên tiếp lên đàn như đang thử âm đàn piano. Nhìn động tác thử âm của Chu Hiểu Xuyên, nguyên bản tâm tình Chu Văn Huy đang khẩn trương không yên, nhất thời buông lỏng xuống. trên mặt nở một nụ cười lạnh rất khoái trá, chỉ thiếu chút nữa là bất thành thiếng thôi. Trong lòng, hắn lại càng vui nói thầm: “Mình còn tưởng rằng thằng này pro thế nào, thì ra chỉ là con gà công nghiệp mà thôi. Xem động tác thử âm của nó kìa, vụng về bất quy tắc, nhìn là biết nó cùi thế rồi, trình gì mà dám a đú với mình! Hừ, xem ra lần đánh cuộc này, mình thắng chắc rồi! Như vậy mình sẽ làm cho nó thật mất mặt, chạy về rúc đầu vào váy mẹ khóc ‘hu hu’ mới được!
So với Diêm Văn Huy, tâm tình Lý Vũ Hàm, trong nháy mắt trở nên lo lắng: “Xong rồi, xem tư thế của Chu Hiểu Xuyên thê kia, e rằng mới học đánh piano sơ qua thôi. Coi như thiên phú có tốt đi nữa, tiến triển thần tốc thì đánh đàn cũng khó có thể hay hơn so với Diêm Văn Huy luyện đã tập nhiều năm rồi. Lúc này đánh cuộc, chỉ sợ nó sẽ thua mât! Không được, mình phải nghĩ biện pháp, giúp đỡ nó…
Ngay lúc mọi người đều đang suy nghĩ, cảm thấy bất ổn thì Chu Hiểu Xuyên cũng đã thử âm xong. Sau đó hít một hơi sâu, híp mắt lại, đặt hai tay trên phím đàn. Mười đầu ngón tay hắn, phảng phất như được mười thiên thần nhỏ bé khéo léo, nhẹ nhàng khiêu vũ trên bàn phím đen trắng của chiếc đàn piano. Cùng với việc hắn tập trung tinh thần dung mười đầu ngón tay nhảy múa trên bàn phím thì dòng năng lượng thần bí kia cũng bắt đầu chảy ra hay cánh tay hắn, tràn tới các ngón tay, tạo nên tác dụng thần kỳ. Những âm thanh êm tai dễ nghe, theo mười ngón tay của Chu Hiểu Xuyên, không chỉ chảy vào lỗ tai mọi người, mà còn chảy vào tận sâu trong linh hồn họ.
Dịch: Hùng Đại Gia Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Chu Hiểu Xuyên đánh khúc nhạc này, giống như dòng suối nhỏ giữa khe suối chảy xuống từng dòng nước nhỏ, trong suốt dễ nghe, êm tai mê người, hoặc là như ánh năng chói chang của mùa hè nóng nực mà có cơn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, xua tan toàn bộ buồn bực oi bức, toàn bộ tinh thần và thể xác đều cảm thấy vui sướng, cũng giống như mặt trời lên lúc sáng sớm, ấm áp và tươi mát, làm cho sâu trong nội tâm mỗi người nổi lên một cảm giác khoan khoái dễ chịu. Loại cảm giác như linh hồn của nhiên thiên thành này, làm mà tất cả mọi người, từ Lý Vũ Hàm yêu thích piano cho đến người có chút trình độ trong lĩnh vực đàn piano như Diêm Văn Huy, đều chưa nghe qua. Nếu như nói, vừa rồi Diêm Văn Huy mới diễn tấu bản nhạc variatinnthe kannbypahelbel có thể dùng hai chữ ‘dễ nghe’ để hình dung. Thì nhạc không biết tên Chu Hiểu Xuyên hiện đang diễn tấu, chỉ có thể dùng từ ‘thiên lại’ (tiếng trời, âm thanh tiên nhiên) để hình dung! Không, có lẽ là từ ‘Thiên lại’ này, cũng không đủ để hình dung nó! Tất cả những người nghe bản nhạc này, mặc kệ có thích hay không thích tưởng thức nhạc piano, giờ phút này đều say mê trong làn điệu du dương uyển chuyển của nó. Bọn họ không tự chủ được đều nhắm mắt lại, toàn tâm đắm chìm vào trong bản ‘thiên lại’ do Chu Hiểu Xuyên đánh. Dùng hết cả linh hồn mình để thưởng thức nó. Nhát thời, ở bên trong căn phòng, ngoại trừ tiếng đàn của Chu Hiểu Xuyên, thì không còn âm thanh nào khác. Bởi vì tất cả mọi người phía sau đều như ngừng thở, sợ phát ra âm thanh sẽ quấy nhiễu Chu Hiểu Xuyên, do đó làm đứt đoạn cảm giác thăng hoa của người ta, hoặc là họ đã hoàn toàn đắm chìm vào tiếng nhạc đến mức không còn cảm giác nữa! Phải đến khi Chu Hiểu Xuyên ngừng đánh đàn một thời gian, mọi người mới từ đắm chìm tỉnh lại, bởi vì linh hồn của họ, vẫn còn đang bị cầm khúc như tiếng trời kia làm rung động thật sâu.
- Thử khúc chích ứng thiên thượng hữu, nhân gian năng đắc kỷ hồi văn... (1)
Trong đầu mỗi người, đều không hẹn mà hiện lên câu thiên cổ danh ngôn do Đỗ Phủ viết tặng Hoa Khanh đã truyền cả nghìn năm này. Mà ánh mắt mọi người nhìn Chu Hiểu Xuyên, đã yên lặng mà nhiều hơn một phần khâm phục và ngưỡng mộ. Đánh đàn xong Chu Hiểu Xuyên đứng dậy, ánh mắt mọi người đều nhìn hắn. Mặc dù lúc này không thấy có tiếng vỗ tay hay tiếng hoan hô, nhưng nhìn gương mặt trợn mắt há hốc mồm của mọi người, biểu tình như ngây dại, thì không thể nghi ngờ rằng bài biểu diễn của Chu Hiểu Xuyên đã thành công đến mức nào rồi! Lão Quy vào bấy giờ mới thò đầu ra khỏi túi quần Chu Hiểu Xuyên, mở to đôi mắt bằng hạt đậu xanh nhìn phản ứng của mọi người, sau đó thỏa mãn gật gật đầu, lại há mồm nói một từ tiếng Anh:
- Perfect!
Hoàn hảo là tất cả mợi người ở đây, chỉ có Chu Hiểu Xuyên có thể nghe hiểu lời nó nói, bằng không khi nghe thấy một con rùa đen lại có thể nói tiếng Anh không phải là quá dọa người sao?
- Thành thành thật thật chờ trong túi quần đi, đừng ló đầu ra gây chuyện phiền toái.
Chu Hiểu Xuyên nhỏ giọng dặn dò một câu, đưa tay mạnh mẽ muốn đẩy Lão Quy muốn xem náo nhiệt nhét trở về túi quần thì Lỹ Vũ Hàm và Diêm Văn Huy đã cất bước đến trước mặt. Chu Hiểu Xuyên nở một nụ cười với Lý Vũ Hàm:
- Thế nào, sư tỷ, thích món quà sinh nhật em tặng chị không?
Mãi cho đến lúc này, Lý Vũ Hàm mới từ trong cầm khúc như tiếng trời kia tỉnh lại, vẻ rung động trên mặt cũng biến thành kinh hỉ, cười khanh khách và gật đầu nói:
- Thích, tất nhiên thích rồi! Đây chính là món quà tốt nhất mà chị nhận được trong sinh nhật này! Không ngờ rằng Hiểu xuyên lại có thể đàn dương cầm lợi hại như vậy, trước kia đúng là toàn giấu chị nha.
- Oan uổng quá sư tỷ à, thật ra em đâu có che giấu, em mới bắt đầu học đánh đàn piano từ hôm thứ hai thôi mà…
Tuy rằng Chu Hiểu Xuyên nói đúng sự thật, nhưng Lý Hiểu Xuyên lại không tin tưởng, lườm hắn một cái, tức giận nói:
- Mới bắt đầu học piano từ thứ hai? Ha ha, Hiểu Xuyên, em đang nói giỡn với chị à? Cho dù em có là thiên tài thì cũng không thể trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, liền từ một con gà về piano, lại có thể trở thành một pro được? Em cho rằng mình là Beethoven, Chopin trọng sinh à? Hơn nữa còn mang theo tế bào âm nhạc trọng sinh cùng nữa chứ…
- Ý ỳ ỳ ỳ…
Chu Hiểu Xuyên lúc này ngoài trừ cười khổ, thật không biết làm sao để thanh minh cho bản thân. Hắn không thể nói với Lý Vũ Hàmrằng: “Em không phải Beethoven, cũng chả phải Chopin trọng sinh. Nhưng mấy ngày qua em đã phải trải qua mấy chuyện rất ly kỳ.
Không biết làm sao, Chu Hiểu Xuyên chỉ có thể ai thán trong lòng: “Đầu năm nay rốt cuộc làm sao vậy? Nói thật thì không ai chịu tin, nói dối thì cứ tin rầm rầm…”
Chu Hiểu Xuyên bị Lý Vũ Hàm hiểu lầm, cũng không tiếp tục biện giải cái gì, mà chỉ quay đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Diêm Văn Huy, sau đó mỉm cười, nói:
- Lần đánh cuộc này, hẳn là tôi thắng phải không? Dâm tiên sinh, à nhầm Diêm tiên sinh anh có nên làm theo những gì chúng ta đã đánh cuộc trước đó không? Lập tức rời khỏi nơi này ý!
Ngay khi Chu Hiểu Xuyên đánh khúc nhạc đầu tiên, Diêm Văn Huy liền biết lần đánh cuộc này mình thua rồi, hơn nữa còn thua tơi bời, chút cơ hội xoay người đều không có. Tuy rằng y thế nào cũng không muốn tin tưởng Chu Hiểu Xuyên nghèo khố rách áo ôm lại có thể đánh ra một khúc đàn êm tai tuyệt vời như vậy. Chỉ là sự thật ngay trước mặt y khiến y không thể không tin. Lúc này đây, ánh mắt Diêm Văn Huy nhìn Chu Hiểu Xuyên giống hệt như thất quỷ. Sau nhiều lần hít thở sâu, hắn mới làm cho tâm tình rung động của mình hơi bình tĩnh lại một chút, nhưng bên trong lòng y lại vẫn rung động, không thể biến mất:
- Em vừa đánh bản nhạc nào vậy?
Lý Vũ Hàm và những người trong phòng đều rất là tò mò, dồn dập nhìn về phía Chu Hiểu Xuyên, cùng đợi câu trả lời của hắn.
- Tự Nhiên.
Chu Hiểu Xuyên khẽ cười nói ra tên bản nhạc như ‘thiên lại’ vừa rồi.
- Tự nhiên?
Diêm Văn Huy cau mày, nhỏ giọng nhắc lại hai chữ này. Hiển nhiên, y hoàn toàn xa lạ với tên bản nhạc này. Ngay khi y muốn hỏi tiếp Chu Hiểu Xuyên về bản nhạc tên ‘Tự nhiên’ này là do nhạc sĩ nào sáng tác thì, cô bạn tóc xoăn đeo kính của Lý Vũ Hàm vị lại bước lên một bước nói với y:
- Họ Diêm, có phải đã đến lúc nên rời đi rồi không?
Không đợi Diêm Văn Huy mở miệng, mấy tỷ muội tốt của Lý Vũ Hàm cũng xông tới, xoắn ống tay áo lên, chống nạnh chửi mắng nhiệt tình:
- Đồng ý đánh cuộc, nếu đã thua thì anh cũng đừng ở lại đây nữa, té đi nhanh lên!
- Còn đứng chỗ này làm gì? Nói đúng còn gì! Đi nhanh đi, đừng phá hỏng tâm tình trò chuyện của chúng ta!
- Không phải là anh chày bửa không muốn đi đó chứ? Ây dà, có phải là nam nhân không đấy, lại có thể ói không giữ lời, tôi cảm thấy xấu hổ thay anh…
Mấy người bạn khuê phòng của Lý Vũ Hàm đối với Diêm Văn Huy một chút hảo cảm cũng không có, bởi vì lúc trước hắn vũ nhục Chu Hiểu Xuyên, cũng đá xoáy đến các nàng, vũ nhục các nàng. Cho nên sau đó, các nàng tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho Diêm Văn Huy, nhân cơ hội thả đá tảng xuống giếng.
Khó trách người ta đã nói: ‘Đắc tội ai cũng đừng đắc tội nữ nhân’. Nữ nhân một khi đã nổi bão, thật đúng là khiến người ta sợ hãi tim đập nhanh a…
*******************
(1) Trích trong bài “Tặng Hoa Khanh” của Đỗ Phủ:
Cẩm Thành ti quản nhật phân phân,
Bán thập giang phong bán nhập vân
Thử khúc chỉ ứng thiên thượng hữu,
Nhân gian năng đắc kỷ hồi văn!
dịch nghĩa:
Tặng Hoa Tướng Quân
Tiếng đàn tiếng sáo ở Cẩm
Thành ngày ngày dìu dặt,
Nửa tan vào tiếng gió của giòng sông, nửa vút lên tầng mây.
Khúc nhạc này chỉ ứng được với thượng giới thôi.
Giữa trần gian nào ai nghe được mấy lần!
Dịch: Hùng Đại Gia Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Da mặt Dù Diêm Văn Huy dày hơn so với tường thành ba phần, lúc quay mặt về bị một đám nữ nhân châm chọc quở trách thì cũng bị kích thích xấu hổ không thôi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, khó coi tới cực điểm. Nếu không phải có Lý Vũ hàm, nếu không phải y thân cô thế co, dựa theo tính cách của y thì e rằng đã lên cơn điên trở mặt tại chỗ rồi. Nói y sợ cũng được, nói y nhận rõ tình thế cũng tốt, tóm lại cuối cùng vẫn là Diêm Văn Huy phải nén ngọn lửa giận trong lòng xuống, lý trí chọn rời đi. Kỳ thật, chính y cũng rất rõ ràng, hiện giờ dưới tình huống như thế, cho dù bỏ qua mặt mũi tiếp tục ở lại nơi này, cũng sẽ không có ý nghĩa gì, sẽ chỉ làm Lý Vũ Hàm thêm chán ghét y, chỉ tự bôi do chat chấu lên mặt thôi. Bởi vậy, so với việc bật lại, y đành chọn rời đi, ít nhất cũng có thể lưu lại ấn tượng giữ chứ tín với Lý Vũ Hàm, thậm chí còn là một bóng lưng tiêu sái. Bất quá trước khi rời đi, Diêm Văn Huy cũng không quên giả bộ làm bộ dáng thân sĩ, hướng Lý Vũ Hàm nói:
- Vũ Hàm, tao đi trước. Lần này sinh nhật em, anh không thể trải qua cùng em, âu là một chuyện rất đáng tiếc. Bất quá, chuyện này không có ảnh hưởng lớn lắm, mấy ngày sau, anh sẽ bù đắp cho em một sinh nhật thật lãng mạn.
Lý Vũ Hàm lạnh lùng trả lời một câu:
- Cám ơn, bất quá cái kia thì tôi không cần.
Diêm Văn Huy cũng không có phiền muộn, cười he he nói:
- Vũ Hàm, em nha, cái gì cũng tốt, chỉ là hay thẹn thùng. Không sao, anh sẽ thay em an bài tốt hết thảy, em chỉ cần hưởng thụ cho tốt là được. (Biên; tự kỷ vãi)
Cô bạn tóc xoăn đeo kính của Lý Vũ Hàm thật sự là không nhịn được, cười lạnh nói:
- Thẹn thùng cái rắm, Vũ Hàm căn bản không thèm để ý đến anh.
Diêm Văn Huy nhíu mày lại, sau đó hừ một tiếng, không thèm nói lại, xoay người đi về cửa chính. Ngay lúc hắn mở cửa ra, chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên dừng bước, xoay người quay lại, nâng ngón tay chỉ về Chu Hiểu Xuyên. Tuy y không có mở miệng nói chuyện, cũng không có làm động tác gì khác, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm và ánh mắt lạnh như bang nên có thể chắc chắn ý tứ của y là: “Tiểu tử, mày chọc giận tao, cứ chờ mà xem, tao sẽ cho mày hối hận vì đã sinh ra trên cuộc đời này.”
Nhìn Diêm Văn Huy uy hiếp, Chu Hiểu Xuyên không thấy có chút lo lắng nào, nhe răng mỉm cười, ý tứ như đang nói: “Tao mà phải xoắn mày à? Có cái *** gì cứ vác ra đây tao chiều mày hết! Come on baby!”
Diêm Văn Huy hừ lạnh một tiếng, không trì hoãn nữa, xoay người đi ra của chính. Đóng của phòng ‘rầm’ một cái, vẻ mặt y nháy mắt biến thành thô bạo dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:
- Thằng ranh con láo toét dám tranh nữ nhân với tao à? Tao không phế ngươi thì tao đéo phải họ Diêm…
Y vừa lẩm bẩm vừa đưa tay vào túi áo lấy ra một cái điện thoại:
- Diêu Tử, ngày hôm nay ca bị người ta làm mất mặt, thậm chí nữ nhân cũng có thể bị thằng đó cướp đi! Mày lần này không giúp tao cục tức này thì sau này đứng có bén mảng ở trước mặt tao nữa...
Chuyện xảy ra ngoài cửa phòng, người trong phòng đều không biết. Sau khi tên bệnh Diêm Văn Huy khiến người ta chán ghét đã té rồi, không khí trong phòng liền trở nên sôi động hẳn lên. Mọi người ngoại trừ chúc mừng ngày sinh nhật của Lý Vũ Hàm, đều không hẹn mà cùng vây quanh người Chu Hiểu Xuyên, líu ríu nói không ngớt, về bản nhạc ‘Tự nhiên’ làm bọn họ rung động linh hồn vừa rồi.
- Anh tên là Chu Hiểu Xuyên phải không? Không nghĩ đến anh đàn dương cầm lợi hại như vậy! Trước kia em cũng đã nghe qua một ít bản nhạc piano trên TV, nhưng đều không có cảm giác gì. Chỉ có anh vừa rồi đàn bản nhạc ‘Tự nhiên’, làm cho em đắm chìm vào trong đó!
- Ai, chị hỏi em đã học piano bao lâu rồi? Nếu hiện tại chị bắt đầu học piano, có phải quá muộn hay không? Cần bao lâu mới có thể đàn được bản nhạc ‘Tự nhiên’ đây? Chị cũng không yêu cầu đàn xuất sắc như em, chỉ cần có thể đàn lên đủ khúc không giắt là được rồi…
- Chị là bạn tốt của Vũ Hàm, chị cũng theo cô ấy gọi em là Hiểu Xuyên đi. Vừa rồi em biểu diễn, thật đúng là khiến người khác say mê a. Theo chị thấy, cho dù là nghệ sĩ piano nổi tiếng, cũng không chơi hay hơn được. Ít nhất, khi chị nghe bọn họ đàn sẽ buồn ngủ, còn nghe em thì đàn lại đắm chìm trong đó. Nói thật, hôm nay nghe xong em chơi đàn xong, chị cũng mơ ước học piano. Ây dà, không bằng em làm giáo viên piano, dạy chị đánh đàn nhé? Tất cả mọi người đều là bạn bè cả, tất nhiên về mặt đãi ngộ chị sẽ không bạc đãi em đâu. Mặt khác, quan trọng nhất là, chị bây giờ còn độc thân… em hiểu chứ?
Tục ngữ nói ‘Ba nữ nhân hợp lại thành một cái chợ’. Xem hiện tại, với số lượng nữ nhân trong phòng này, đủ để thành siêu thị rồi. Mà người trực tiếp bị các bà buôn dưa lên mời chào tới tấp đó là Chu Hiểu Xuyên bị choáng váng đầu óc, cũng không biết làm sao để ứng phó nổi. May mắn là Lý Vũ Hàm ở phía sau đứng dậy, cười thay hắn giải vây:
- Được rồi, mọi người đừng tiếp tục tra tấn Hiểu Xuyên nữa, các người không nhìn thấy mặt hắn nhe như quả táu tàu à? Thời gian không còn sớm nữa, mọi người nhập tiệc đi, nếm thử tay nghề của mình, nhìn xem đây là cái bánh sinh nhật tự tay mình mất cả buổi trưa để làm đó. Mấy người nếm xem hương vị nó thế nào đi.
Sau đó những nữ nhân cuối cùng cũng buông tha Chu Hiểu Xuyên, cười hì hì bước đến bàn ăn. Chu Hiểu Xuyên nâng tay lên trán lau mồ hôi lạnh đang chảy, hắn cảm thấy bị một đám nữ nhân vây quanh còn đáng sợ và nguy hiểm hơn cả đối mặt với Diêm Văn Huy. Ít nhất, Diêm Văn Huy sẽ không vật hắn ra mần thịt ngay. Khi Chu Hiểu Xuyên chuẩn bị bước đến bàn ăn, Sa Tử liền từ trên ghế sa lon ngăn cản:
- Hây, nhân loại, ngươi có phải quên chuyện gì hay không?
Lúc Sa Tử nói lời này, diễn cảm rất bất mãn, ngư khí mang theo hương vị chất vấn. Chu Hiểu Xuyên vốn đang sửng sốt, sau đó đưa tay vỗ cái ‘đét’ vào chán một phát, xin lỗi nói:
- A, thật có lỗi, thiếu chút quên tiết mục hợp tác giữa chúng ta mất. May có màyi nhắc nhở, hiện tại biểu diễn vẫn kịp…
Vừa lúc đó Lý Vũ Hàm đang an bài chỗ ngồi ở bàn ăn, nghiêng đầu nhìn sang chỗ hắn nói:
- Chu Hiểu Xuyên, một mình em ở đó lẩm bẩm cái gì vậy? Còn không mau lại đây ngồi, chúng ta bắt đầu mở tiệc thôi.
Chu Hiểu Xuyên mỉm cười trả lời:
- Không vội, sư tỷ, em còn một món quà muốn tặng chị.
Lý Vũ Hàm nghe vậy s chợt ửng sốt, tò mò hỏi:
- Còn có một món quà nữa? Là gì vậy?
Vừa trải qua thịnh yến âm nhạc xong, trong long nàng bỗng thấy thập phần chờ mong và to mò với món quà mà Chu Hiểu Xuyên sẽ tặng tiếp cho nàng. Không chỉ có Lý Vũ Hàm, những người bạn của nàng, cũng dừng việc chém gió lien hồi, đem ánh mắt tập trung nhìn vào Chu Hiểu Xuyên, muốn xem xem hắn co mang đến một sự kinh hỉ cho mọi người nữa hay không. Chu Hiểu Xuyên cũng không vội vã để lộ đáp án, mà mỉm cười ngồi xổm xuống bế Sa Tử lên nói:
- Món quà này, không phải của một mình em mà do em và Sa Tử hợp tác đồng diễn.
Nghe hắn nói như vậy, Lý Vũ Hàm và mọi người càng thêm hiếu kì.
Dịch: Hùng Đại Gia Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Sa Tử tựa hồ thích thú việc được mọi người chú ý, nó không khỏi nhô lên khỏi ngực, giương đầu lên, thể hiện ra tư thế của một minh tinh màn bạc. Trong ánh mắt tò mò soi mói của mọi người, Chu Hiểu Xuyên ôm lấy Sa Tử, đi nhanh tới góc phòng khách chỗ đặt cây đàn piano. Nhìn thấy một màn này, mọi người không nhịn được xì xào bàn luận xôn xao lên:
- Anh ta lại muốn đàn dương cầm sao?
- Sẽ có một bản nhạc làm người ta như tắm gió xuân khác nữa sao?
- Thật tốt quá, hắn lại muốn đàn dương cầm, tớ yêu nghe hắn đánh đàn đến chết mất!
Sau khi đặt Sa Tử trên đàn, Chu Hiểu Xuyên ngồi lên ghế, cũng không vội vã bắt đầu đánh đàn, mà là nhỏ giọng hướng Sa Tử hỏi:
- Thế nào, mày đã chuẩn bị xong chưa?
Khẩu khí Sa Tử cũng không nhỏ:
- Đã sớm chuẩn bị xong rồi, hôm nay nhất định ta sẽ biểu diễn thật hoàn mĩ. Nhưng ngươi cũng phải biểu diễn tốt một chút, đừng làm xấu mặt ta.
Chu Hiểu Xuyên mỉm cười, cũng không tranh cãi cùng Sa Tử, chỉ nói một câu:
- Vậy thì bắt đầu đi.
Liền đặt hai tay lên phím đàn, bắt đầu đánh. Người bên ngoài mặc dù không nghe ra Chu Hiểu Xuyên đang đánh bản nhạc gì, nhưng người yêu thích piano như Lý Vũ Hàm lập tức nghe ra ngay: “Bản nhạc này… không phải ‘Song ca hai con mèo’ sao? Chẳng lẽ món quà Sa Tử và Hiểu Xuyên tặng mình chính là bản nhạc này?”
‘Song ca hai con mèo’ tuy rằng nhịp điệu dễ nghe, nhưng mà dùng làm món quà sinh thì có vẻ nó không được thích hợp cho lắm. Bất quá, nghi hoặc trong lòng Lý Vũ Hàm cũng không tồn tại lâu, bởi vì sau khi Chu Hiểu Xuyên diễn bản nhạc ‘Song ca hai con mèo. Thì Sa Tử cũng bắt đầu há miệng kêu ‘meo meo meo’ theo điệu nhạc. Làm người ta khiếp sợ và khó tin chính là tiếng kêu trong miệng Sa Tử không hề lộn xộn chút nào mà kết hợp hoàn mĩ đến bất ngờ, giống như Chu Hiểu Xuyên và Sat Tử đã tập rượt với nhau từ trước vậy.
- Trời ơi, mình có nằm mơ không? Sa tửu nó… nó có thể ca hát?
Lý Vũ Hàm mở to hai mắt nhìn Chu Hiểu Xuyên đang tấu đàn cùng với tiếng hát của Sa Tử, kìm nén không được sự khiếp sợ trong lòng, nhẹ nhàng hô lên. Phản ứng của những người còn lại cũng không khá hơn so với Lý Vũ Hàm là bao nhiêu, tất cả đều trợn mắt hà mồm, bộ dáng thất thần. Cũng không thể trách bọn họ biểu tình kinh ngạc như thế được, dù sao trên đời này, người biết ca hát đương nhiên là chuyện quá bình thường, thế nhưng mèo biết hát, đã ít lại càng hiếm, khó gặp vô cùng. Mặc dù trên Internet hiện nay, thường thường cũng sẽ xuất hiện một số động vật ca hát, nhưng mà họ chỉ nói là ca hát chi nó văn vẻ chứ thực ra chúng toàn gào loạn lên, làm sao giống như Sa Tử được, du dương hát theo bản nhạc ‘Song ca hai con mèo’ đang được đánh? Hơn nữa còn nghe rất êm tai, thậm chí hay hơn cả dàn đồng ca thiếu nhi ở hội chữ thập đỏ tại Paris. Đương nhiên, những người ở đây, ngoại trừ Chu Hiểu Xuyên ra, thì không ai có thể nghe hiểu Sa Tử rốt cuộc là hát cái gì… Chu Hiểu Xuyên đánh lên tiếng đàn, Sa Tử hát lên tiếng ca, vang vọng bên tai mọi người, làm cho bọn họ sinh ra một cảm giác như mộng ảo. Tuy rằng về mặt nghệ thuật mà nói thì hiện tại Chu Hiểu Xuyên và Sa Tử đang liên thủ biểu diễn, so với khúc ‘Tự nhiên’ như tiếng trời vừa rồi kém hơn nhiều, nhưng từ trình độ người thường đối với người thường khi cảm nhận sẽ thấy bài biểu diễn này không hề kém cạnh, Thậm chí còn có cảm giác rất huyền ảo thần bí. Đám nữ nhân này vừa thưởng thức Chu Hiểu Xuyên và Sa Tử hợp tác biểu diễn, một bên không nhịn được xích lại gần nhau, kinh xì xào bàn tán:
- Tớ không nghe lầm chứ? Sa Tử lại biết ca hát? Đó là sự thật sao? Không phải tớ nằm mơ chứ? Trước kia tớ cũng gặp qua Sa Tử nhiều lần, tại sao lại không phát hiện nó có thiên phú như vậy nhỉ ?
- Ây ây, mấy người nói xem có phải kỹ năng ca hát của Sa Tử là do Chu Hiểu Xuyên huấn luyện không? Ai da, dây không phải là chuyện dễ dàng nha! Theo tớ thấy, cho dù là nhà ảo thuật nổi tiếng, cũng không có bản lĩnh như vậy đúng hem? Những người đó, cùng lắm cũng chỉ là huấn luyện cá, chim,… làm mấy thứ linh tinh thôi cũng không nghe nói có ai có thể huấn luyện mèo ca hát…
- Có nên xem tiết mục này là biểu diễn ảo thuật không? Quả nhiên là thần kì nha! Không được, tớ phải nhanh chóng quay phim lưu lại mới được.
Trong lúc nói chuyện, liền có người móc di động trong túi ra, mở chức năng camera lên… Sau khi Chu Hiểu Xuyên và Sa Tử kết thúc biểu diễn, tâm tình mọi người vẫn còn đang kích động. Bất quá, bọn họ cũng không ngây dại hồi lâu như lần trước, mà lập tức vỗ tay hoan hô. Sa Tử ngồi trên đàn piano, trong tiếng vỗ tay và hoan hô, kiêu ngạo ưỡn ngực lên, thỉnh thoảng có thể thấy hơi hơi gật đầu một cái, giống như động tác của những ngôi sao quốc tế thường chào hỏi khán giả vậy. Thấy Chu Hiểu Xuyên vẫn ngồi trên ghế không đứng dậy, tiếng vỗ tay và hoan hô của mọi người cũng dần ngừng lại, đều đem ánh mắt mong chờ, ném tới người hắn. Sa Tử hiển nhiên cũng đã nhận ra điểm này, sau đó trừng mắt lườm Chu Hiểu Xuyên, có chút bất mãn than thở nói:
- Đáng ghét, rõ ràng ta mới là diễn viên chính, sao lại để cho ngươi trăng trợn cướp mất chứ?
Chu Hiểu Xuyên dở khóc dở cười. Đợi cho chung quanh hơi yên một chút, Chu Hiểu Xuyên lại nâng hai tay lên, tiếp tục khiêu vũ trên các phím đàn. Bấy giờ không chỉ có Lỹ Vũ Hàm, mà đối với cả những người không hiểu biết về piano cũng đều nghe ra lúc này Chu Hiểu Xuyên đang chơi bài hát ‘Happy Birthday To You’. Dần dần tất cả mọi người vây quanh lấy Lý Vũ Hàm, hát lên ca khúc này. Ngay khi mọi người đang nghĩ, Chu Hiểu Xuyên như vậy là đã biểu diễn xong, bỗng ngoài cửa sổ truyền đến những âm thanh kỳ lạ. Ngay sau đó, có người mắt tinh kêu lên:
- Mau nhìn ngoài cửa sổ, thật nhiều chim… A, chúng đang bay về hướng này!
Vừa dứt lời, mười mấy con chim màu sắc diễm lệ liền vỗ cánh thông qua cửa sô bay vào trong phòng, cũng há miệng hát bằng tiếng người:
- Chúc mừng sinh nhật vui vẻ, chúc mừng sinh nhật vui vẻ…
Đám người Lý Vũ Hàm lúc này mới phát hiện ra hơn mười ‘vị khách không mời mà đến”, đều là loài vẹt nói giỏi tiếng người. Chỉ thấy chúng nó bay xung quanh đỉnh đầu Lý Vũ Hàm, trong tiếng đàn của Chu Hiểu Xuyên, cất tiếng ca hai bài ‘Happy Birthday To You’. Số vẹt này, đều là chim cảnh ở chợ Trụ Hộ, lúc trước Sa Tử đã đe dọa, kêu chúng nó đến đây làm ‘khách mời biểu diễn’.
- Sa Tử vừa biểu diễn ‘Song ca hai con meo’, giờ đến vẹt đồng ca ‘Happy Birthday To You’ ... Rốt cuộc Hiểu Xuyên đã huấn luyện như thế nào vậy?
Lý Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn, trong lòng ngập tràn kinh hỉ và hạnh phúc dạt dào. Nàng nhịn không được bắt đầu hoài nghi “Có phải mình lúc này đang nằm mơ không? Hay làm sao mình lại đang trải qua những chuyện mà chỉ có trên nhưng câu truyện cổ tích lãng mãn hay trên những phim truyền hình kinh điển của Việt Nam vậy?”
Đến nỗi cũng phải hâm mộ đến chảy cả nước miếng. Trong lúc nhóm vẹt cùng hát vang Happy Birthday To You, Chu Hiểu Xuyên vươn người đứng dậy, rời khỏi đàn piano, cùng với Sa Tử đi trước mặt Lý Vũ Hàm, mỉm cười, ôn nhu hỏi:
- Sư tỉ, thế nào, em và Sa Tử cùng nhau tặng chị món quà sinh nhật đó có làm chị hài lòng không?
- Hài lòng!
Bên trong đôi Lý Vũ Hàm mắt lóe ra nước mắt hạnh phúc, mỉm cười trả lời:
- Đây là món quà sinh nhật tốt nhất mà chị từng nhận được…
Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, đột nhiên hơi cười xấu hổ, bổ sung một câu:
- Không đúng, phải là hai món quà mới đúng chứ. Vừa này em có đánh bản nhạc ‘Tự nhiên mà.
Chu Hiểu Xuyên nghe vậy liền nở nụ cười. Ngay sau đó liền diễn ra một cảnh tượng mà không ai nghĩ tới. Chỉ thấy Lỹ Vũ Hàm cảm xúc dâng trào, đột nhiên bước từng bước về phía Chu Hiểu Xuyên, kiễng đầu ngón chân lên tính thơm lên má Chu Hiểu Xuyên. Bất quá ngay lúc đó Sa Tử nhảy lên chân cô, làm cô nàng té xuống, cả người ngã gọn lỏn vào lòng Chu Hiểu Xuyên. (DG: Biến bị động thành chủ động, bất quá ta thích) (Biên: ta cũng thế ). Đôi môi đỏ mọng ấm áp của cô không có thơm được xuống khuôn mặt của Chu Hiểu Xuyên, mà thay vào đó nó thơm nhầm vào môi Chu Hiểu Xuyên. Cả hai người đều cảm nhận được đôi môi dịu dàng của đối phương, nhất thời trở nên thất thần. Vì thế, hai người bày ra tư thế nụ hôn dài kiểu Pháp, làm tất cả mọi người xung quanh trợn mắt lên nhìn…
Cảnh hôn nồng nhiệt này hoàn toàn chỉ là ngoài ý muốn. Nhưng nếu chẳng phải có một kẻ phá ngang thì chắc chắn nó sẽ còn tiếp tục và cô nàng tóc quăn đeo kính kia đang đóng vai kẻ phá ngang. Cô ta cười “hì hì” khoái trá, nhìn hai người trêu ghẹo nói:
- Vũ Hàm, Hiểu Xuyên hai người còn muốn xoắn lấy nhau tới bao lâu nữa đây? Có muốn mọi người rời đi để hai người có không gian thoải mái làm chút chuyện riêng tư không? Một giờ có đủ không? Lần đầu tiên dã chiến…tôi nghĩ thế là đủ rồi.
Cô gái vừa nói vừa đảo mắt nhìn chỗ tiểu đệ của Hiểu Xuyên đang an giấc, quả là một nữ lang chính hiệu con nòng nọc. Lý Vũ Hàm cuối cùng mới tỉnh táo lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng như mặt trời, cô mở miệng “ưm” một tiếng, vội vàng đẩy Chu Hiểu Xuyên ra. Cô há miệng thở dốc muốn thanh minh nhưng mà cái cảm giác tuyệt vời mà trước nay cô nàng chưa từng hưởng thụ qua đã đập tan ngay cái ý nghĩ kia đi. Vũ Hàm chỉ bẽn lẽn đỏ mặt cúi đầu làm ra vẻ thẹn thùng của kẻ ăn vụng bị bắt quả tang. Chu Hiểu Xuyên thì đỡ hơn Vũ Hàm một chút nhưng dù vậy hắn vẫn đỏ mặt. Hắn cũng muốn thanh minh nhưng khi nhìn qua thấy Vũ Hàm đang đỏ mặt thì hắn lại thấy có chút lúng túng. Dù vậy, trong lòng hắn cũng vô cùng sướng, mùi vị của nụ hôn vừa nãy vẫn còn phảng phất, hắn nghĩ: “Môi sư tỷ thật là ngọt ngào!”
Trong khoảnh khắc này bầu không khí bỗng trở nên vô cùng quái dị. Nhưng may mà cô gái tóc quăn nổi lòng thương giải vây cho mọi người. Cô đứng cạnh bàn tiệc, vừa cười vừa nói với hai kẻ ăn vụng công khai:
- Ây. Hai người còn muốn để mọi người chờ tới lúc nào? Được rồi, Vũ Hàm đừng có ngây người ra như thế nhanh nhanh thổi nến đi. Chúng tớ đang thèm bánh gato lắm rồi đây này…
- A … Được rồi, mình tới đây.
Lý Vũ Hàm vội vàng đáp. Cô cũng nhanh chóng nắm lấy cơ hội này để thoát khỏi tình trạng xấu hổ, vội vàng cùng Chu Hiểu Xuyên đi đến bên bàn tiệc. Bất quá chuyện lúc nãy nàng không thể nào quên được, dung một âm thanh rất nhỏ, nhỏ ngang với âm thanh của mỗi nói với Chu Hiểu Xuyên:
- Hiểu Xuyên, chuyện vừa rồi chỉ là chẳng may thôi, kỳ thực chị cũng không muốn hôn vào môi em đâu… Ai nha, chị cũng không biết giải thích như thế nào nữa. Tóm lại nếu em mà nói lung tung cái gì thì đừng có mà trách chị….
Chu Hiểu Xuyên liếm quanh môi một vòng tựa hồ hắn muốn thu lại hết cái hương vị lúc nãy rồi cười ngây ngô, dùng âm thanh rất nhỏ mà chỉ hai người nghe thấy trả lời:
- Em sao lại dám trách chị chứ? Em…Em mừng còn chưa kịp đây.
Lời vừa nói ra hắn liền cảm thấy hối hận. Bởi vì nói như vậy thì chứng tỏ hắn cũng đặc biệt quan tâm đến chuyện này. Quả nhiên Vũ Hàm nghe được, mặt đã đỏ càng thêm nóng nữa, có lẽ lúc nầy mà đặt quả trứng lên đảm bảo chín nhanh hơn cả rán bằng dầu. Thừa dịp mọi người còn không chú ý, cô nàng hung hăng liếc xéo hắn một cái. Nhưng kỳ lạ là cái liếc mắt ấy lại giống như đang đánh mắt đưa tình, một chút dọa người cũng không có. Chu Hiểu Xuyên thấy vậy không khỏi bật cười thành tiếng. Lý Vũ Hàm nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên cười sung sướng cũng đành bó tay. May là tính cách của cô cũng rất thẳng thắn, sảng khoái, cũng đã nhanh chóng dẹp bỏ bộ dạng nhăn nhó đi, điều chỉnh lại tâm tình. Cô vung tay đập nhẹ sau đầu Chu Hiểu Xuyên một cái rồi nói:
- Nhớ kỹ! Mọi việc dừng ở đây, cấm nói linh tinh.
Chu Hiểu Xuyên còn đang hối hận vì những lời nói vừa rồi, nhưng khi nghe Lý Vũ Hàm nói thế liền nhanh chóng gật đầu đáp ứng:
- Chị yên tâm. Em biết phải làm như thế nào, tuyệt đối sẽ không làm cho chị thất vọng đâu. (Biên: làm thế nào là làm thế nào )
- Vậy là tốt rồi.
Lý Vũ Hàm cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, khẽ gật đầu. Ngay trong lúc hai người thủ thỉ với nhau thì mọi người đã tập trung lại xung quanh bàn tiệc, mấy cô nàng đã mất hết kiên nhẫn, tự mình vào nhào làm cho nhanh mặc xác nhân vật chính luôn, bưng ra từ bếp biết bao nhiêu là mỹ thực mà Vũ Hàm đã tỉ mỉ chế biến. Trên bàn tiệc lúc này đã đầy các món ăn rực rỡ, nhìn vào thật là mê người.
- Vũ Hàm nhanh nhanh thổi nến đi rồi cắt bánh.
Nữ lang tóc quăn đeo kính mắt châm nến, kéo Vũ Hàm lại trước chiếc bánh sinh nhật. Xem bộ dáng kích động như vậy, người ngoài không biết chắc cũng nghĩ hôm nay mới là sinh nhật của cô.
- Nói thật cho mọi người biết, hôm nay là cậu ấy tự mình xuống bếp đấy. Tớ đã để dành bụng từ sáng đến giờ rồi. Cho nên mọi người đừng câu giờ nữa kẻo tớ bị tụt đường huyết lăn ra đây là tớ bắt bồi thường đó…
Những lời hài hước như vậy làm mọi người cười ầm, đồng thời cũng xua tan đi tia xấu hổ cuối cùng tâm Vũ Hàm. Chờ mọi người cười đùa xong, Lý Vũ Hàm thổi nến, sau đó tất cả hết hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật. Khi Lý Vũ Hàm cắt bánh sinh nhật thì buổi tiệc mới chính thức được mở màn. Điều duy nhất làm Chu Hiểu Xuyên khó hiểu chính là Lý Vũ Hàm vốn trời sinh lười biếng vậy mà tài năng nấu nướng của cô thì miễn bàn, những món ăn mà cô chuẩn bị cho buổi tiệc có thể nói là không hề thua kém bất kỳ đầu bếp nào của các nhà hàng lừng danh, nhất là những món tủ của cô lại càng ngon hơn nữa. Chính vì vậy mà nữ sắc lang kia đã vui mồm làm luôn một câu:
- Nếu ai mà cưới được Vũ Hàm chắc sẽ hạnh phúc mà chết mất.
Một câu nói như vậy thôi đủ khiến mọi người bỗng trở nên yên tĩnh. Chỉ có Chu Hiểu Xuyên nhà ta là nhấp nhỏm như ngồi trên bếp lửa. Bởi vì hắn đã phát hiện ánh mắt mọi người đều soi thẳng đến hắn. Xem ra bọn họ đều đã hiểu nhầm mối quan hệ của hắn cùng với Lý Vũ Hàm mất rồi. Buổi liên hoan sinh nhật này kéo dài từ buổi trưa đến tận chiều mới chấm dứt. Mấy chị em tốt giúp đỡ Lý Vũ Hàm dọn dẹp bàn ăn, rửa chén bát, lau dọn nhà bếp sạch sẽ, sau đó mọi người mới kéo nhau ra quán Karaoke ở gần nhà Lý Vũ Hàm để ca hát.
Lúc này cũng mới chỉ là buổi chiều. Vừa nhập cuộc, vì mọi người sau khi thưởng thức tiếng đàn của Chu Hiểu Xuyên thì cũng vô cùng tò mò về khả năng ca hát của hắn. Chính vì vậy mà chiếc micro vốn là đối tượng bị giành giật kịch liệt đã tự chui vào trong tay hắn, ý của mọi người hiển nhiên là để hắn thể hiện tài năng rồi. Bất quá bọn họ hối hận một cách nhanh chóng vì quyết định này, bởi vì hắn hát quá tởm, có một cái thành ngữ để dùng cho trường hợp này, chính là ‘hát như HKT’! Cuối cùng một ai đó không nỡ để âm thanh của hắn tổn hại đến mấy cô gái nên đã xông lên cướp được micro trong tay hắn. Có như vậy mới có thể khôi phục lại được chút an bình bên trong phòng này. Thời gian tiếp theo mới là lúc để Hoàng Hiểu Uyển phô diễn tài năng, khiến mọi người để nàng ôm mic hát đến hơn nửa thời gian. Cho đến lúc màn đêm buông xuống, tất cả mới chịu chui ra khỏi quán karaoke về nhà Lý Vũ Hàm ăn tối. Lúc này âm thanh của Lý Vũ Hàm cũng đã bị khàn khan. So với không khí lúc trưa, bữa tối tưng bừng hơn nhiều. Bởi vì bữa trưa còn nhiều người lạ mặt nhau nhưng nhờ vào một buổi giao lưu mà tất cả đã quen biết nhau. Mọi người vui đùa, tán gẫu tự nhiên hơn, càng lúc càng cởi mở phóng khoáng. Bữa tối kết thúc, mọi người dần dần ra về. Chu Hiểu Xuyên và với Hoàng Hiểu Uyển cũng muốn cáo từ nhưng bị Lý Vụ Hàm giữ bọn họ lại vì cô có chuyện muốn nói cùng hai người một chút.