“Chịu nhận lỗi?” Nghe thấy những lời nói kia của Chu Hiểu Xuyên, khuôn mặt Ngôn Vũ nhất thời trở nên khó coi: “Mình đường đường là một cảnh sát cấp cao tốt nghiệp từ đại học có tiếng ra, đã từng được luyện hình cảnh cấp cao nhất, tiền đồ sáng lạng, rộng mở. Vậy há sao phải cúi đầu trước một tên bác sĩ thú y chứ? Chuyện này nếu truyền ra ngoài để người khác biết được thì chẳng phải khiến cho nhân dân toàn quốc được một phen cười rụng răng sao?”
Hắn vừa nghĩ vừa đảo mắt như rang lạc. Nhưng mà khi hắn chưa kịp mở miệng thì đã bị A Hồ ngồi cạnh Lâm Thanh Huyên đoán tỏng ra ý đồ rồi, kinh nghiệm phá án bao nhiêu năm ròng là quá đủ để đoán ra tên kia đang nghĩ gì. Cũng bởi vì nó cũng chả ưa gì cái tên Ngôn Vũ này nên lập tức mật báo cho Chu Hiểu Xuyên:
- Ê, cẩn thận, tên kia đang tính quỵt đấy.
Chu Hiểu Xuyên gật đầu cảm ơn A Hổ, sau đó đi đến phía trước Ngôn Vũ cười lạnh nói:
- Sao rồi? Tính quỵt à? Đừng quên những lời tôi đã nói với anh lúc trước.
Hắn lấy cái Qmobile ra:
- Hiện tại tôi vẫn mở chức năng ghi âm đấy. Nếu anh tính quỵt thì cũng đừng trách tôi phát tán đoạn ghi âm này lên internet, để cho tất cả người dân huyện Phương Đình này thấy được phong thái của cảnh sát….
Ngôn Vũ lặng người đi, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: “ Tại sao nó biết mình tính quỵt chứ? Chẳng lẽ nó không phải đơn thuần chỉ là một bác sĩ thú y? Nếu không thì làm sao nó có bản lĩnh phá án bài bản như vậy được?...”
Liên tiếp những câu hỏi hiện ra trong đầu Ngôn Vũ khiến hắn nghẹn họng không biết nói gì cho tốt. Không đợi đến khi Ngôn Vũ nghĩ ra được cách giải quyết thì Lâm Thanh Huyên đã mở miệng hỏi:
- Ngôn Vũ, anh tính quỵt thật à? Nếu đã thua thì anh nên xin lỗi Chu Hiểu Xuyên đi chứ! Còn nếu anh dám bảo lúc nãy chỉ là nói đùa, vậy tôi đã hiểu cái đức hạnh của anh là như thế nào rồi!
Đối với cái tên Ngôn Vũ luôn luôn dây dưa với mình, Lâm Thanh Huyên đã sớm có chút khó chịu, hiển nhiên là chả hề có hảo cảm gì, thế cho nên cô tự nhiên đứng về phe Chu Hiểu Xuyên. Kỳ thật cô cũng không có tâm tư xem thất bại của Ngôn Vũ là chuyện đáng cười, cho nên cô hoàn toàn nhạn thức được việc bỏ đá xuống giếng của mình. Thấy Lâm Thanh Huyên nói giúp cho Chu Hiểu Xuyên làm Ngôn Vũ càng thêm ghen tị lẫn cay cú. Bất quá tuy hắn không sợ Chu Hiểu Xuyên đem đoạn ghi âm kia phát tán nhưng lại sợ Lâm Thanh Huyên đi lan truyền trong hệ thống cảnh sát về việc này. Đến khi đó, chuyện hắn nhận lỗi trước mặt Chu Hiểu Xuyên sẽ càng nhục nhã hơn. Bức bách, Ngôn Vũ nhìn mọi người xung quanh theo bản năng, cầu mong có người đứng ra nói đỡ cho minh. Nhưng mà sự thật phũ phàng, bất cứ ai nhìn thấy hắn đưa mặt lại là lập tức họ nhìn ra chỗ khác, không ai mở miệng nói cho hắn nửa câu. Biểu hiện của đám cảnh sát này đương nhiên cũng có cái nguyên nhân của nó. Bình thường, cái tên Ngôn Võ luôn ỷ vào chức vụ của cha mình, ỷ vào bằng cấp của mình mà vênh vênh váo váo trong hệ thống cảnh sát huyện Phương Đình thành tính rồi, không thèm coi ai ra gì nữa. Những người ở đây đều phải chịu qua cảnh bị hắn hách dịch ít nhất một lần, vậy cho nên lúc này họ đều ước hắn thất bại thê thảm, bất quá cũng không dám bỏ đá xuống giếng lộ liễu như Lâm Thanh Huyên.
- Các người…
Nhìn thấy phản ứng của đám cảnh sát, Ngôn Vũ quả nhiên rất tức giận, nhưng không hề nghĩ đến đó là hệ quả do chính mình gây lên. Lâm Thanh Huyên hừ lạnh một tiếng cắt đứt lời của hắn:
- Đừng có dây dưa nữa, mau làm theo lời cá cược, xin lỗi Hiểu Xuyên đi!
Ngôn Vũ cẩn thận suy nghĩ lại, thấy hôm nay nếu không nhận lỗi trước mặt Chu Hiểu Xuyên thì ngày sau còn lao đao nữa. Cho nên sau vào giây do dự, cuối cùng hắn cũng nghiến răng nghiên lợi cố thốt ra ba chữ:
- Thực xin lỗi!
Ngôn Vũ vốn tưởng mình nói xin lỗi là xong, ai dè Chu Hiểu Xuyên lại cười lạnh nói:
- Anh đang xin lỗi sao? Tuy anh nói câu ‘xin lỗi’ đấy, nhưng mà tôi chả cảm thấy có chút ngữ khí xin lỗi nào ở đây, ngược lại tôi cảm thấy như mình đang bị đe dọa ý.
Ngôn Vũ nghe vậy nhất thời nổi giận:
- Họ Chu, mày còn muốn thế nào? Đừng có mà được đăng chân lân đằng đầu!
- Được đằng chân lân đằng đầu? Thế nào gọi là được đằng chân lân đằng đầu? Hừ nếu như tôi không nói ra đầy đủ bằng chứng cũng như phân tích chặt chẽ thì có khi anh đã gô cổ tôi vào tù rồi, đúng không? Tôi chỉ muốn anh thành thực nhận lỗi thôi mà anh còn dám kêu tôi được đằng chân lân đằng đầu?
Ngôn Vũ há hốc miệng ra muốn phản bác nhưng không thể nói được lời nào, đành lựa chọn trầm mặc. Mà cách phản ứng này lại vừa khéo với lời nói của Chu Hiểu Xuyên khiến Lâm Thanh Huyên nói:
- Ngôn Vũ, anh nên thành thật nhận lỗi với Chu Hiểu Xuyên, đừng làm như vừa nãy, tắc trách.
Những cảnh sát khác ở chung quanh tuy không nói gì, chỉ gật đầu đồng quan điểm với Lâm Thanh Huyên. Dưới tình huống này, cho dù Ngôn Vũ rất không cam lòng những cũng đành phải thỏa hiệp. Sau khi hít sâu một hơi, hắn cúi đầu nói:
- Vừa rồi thái độ của tôi có nhiều chỗ mạo phạm nên tôi thực xin lỗi anh, mong anh nhận cho!
Hiện tại ngữ khí của hắn không còn kèm theo tiếng nghiến răng nghiến lợi nữa mà thành thật hơn nhiều rồi. Nhưng mà có ai chú ý đến lúc hắn đang cúi đầu thì trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ tàn độc và giận dữ, trong đầu gào rít: “Mày tên Chu Hiểu Xuyên đúng không? Được lắm! Tao nhớ kỹ tên mày! Mày dám tránh nữ nhân với tao, dám cả gan làm mất mặt tao, thù này tao tất báo! Mày đừng đắc ý, rồi mày sẽ biết tay tao!
Tuy không ai có thể thấy rõ ánh mắt của Ngôn Vũ nhưng A Hổ lại có thể tinh nhạy nhận ra nó, lập tức hớt lẻo:
- Ê, con người, mặc dù tên kia đang xin thứ lỗi ngươi nhưng trong ánh mắt hắn có hung quang, hiển nhiên trong lòng rất bất mãn! Nếu ta đoán không sai thì lúc này hắn rất hận ngươi, đang tính kế để trả thù!
Chu Hiểu Xuyên gật gật đầu, ra vẻ hiểu, cười lạnh nghĩ: “Thằng này mà thật tâm xin lỗi thì trời sập!”
Đợi đến khi Ngôn Vũ ngẩng đầu lên, Chu Hiểu Xuyên mới nói:
- Thôi, tôi cũng không muốn phí thời gian với anh nữa. Lời xin lỗi của anh, tôi miễn cưỡng chấp nhận. Bất quá anh đừng cho rằng tôi không biết tuy anh đang xin lỗi nhưng trong lòng thì lại thầm chửi rủa tôi, đồng thời cũng đang lên tính đường trả thù tôi…
Ngôn Vũ nói vậy liền cả kinh, nhìn Chu Hiểu Xuyên như gặp quỷ, thầm nghĩ: “Hắn biết rõ được trong lòng mình nghĩ cái gì, chẳng lẽ hắn có thể đọc được suy nghĩ người khác? Không thể nào, có lẽ hắn chỉ đoán mò thôi, trên đời này làm gì có điều đấy tồn tại chứ! Đúng như vậy, nhất định là hắn chỉ đoán mò trúng mà thôi!”
Chu Hiểu Xuyên cũng không biết trong lòng Ngôn Vũ nghĩ gì, nhưng vẫn nói:
- Tuy rằng anh là một cảnh sát, tôi chỉ là một thường dân, bất quá tôi không có sợ anh đâu. Nếu anh muốn trả thù cứ làm luôn đi! Chẳng qua tôi chỉ muốn nói với anh một câu rằng đến lúc đó anh muốn nói xin lỗi thì tôi vẫn có thể cho qua!
Chu Hiểu Xuyên nói nhưng lời này rất khí phách, thập phần tự tin, khiến những người nghe ở đây không tự chủ được mà gật đầu. Hắn thực sự không sợ bởi hắn có năng lực thần bí ở trong người, điều này giúp hắn rất tự tin. Chỉ còn mỗi Ngôn Vũ khi nghe những lời nói này thì âm thầm cười lạnh không ngớt: “Không hổ là thằng ngu thích tỏ ra nguy hiểm, nói dối mà thở không gấp, mặt không đỏ. Thử xem, tới lúc mày không có đám người Lâm Thanh Huyên hỗ trợ thì có còn dám to còi như vậy nữa không?...”
Tất nhiên, Chu Hiểu Xuyên cũng chả thèm đoán coi tên Ngôn Vũ kia đang tính cái gì cả, chỉ hướng qua Lâm Thanh Huyên mỉm cười, nói:
- Được rồi, mọi người còn bận, tôi xin phép về phám khám của mình trước, bên đó còn khá nhiều việc.
- Để tôi tiễn anh xuống lầu.
Lâm Thanh Huyên nói xong tính đi cùng với Chu Hiểu Xuyên xuống lầu, bỗng nàng đột nhiên nhớ đến chuyện vừa nãy, tò mò hỏi:
- Ây, ây! Chu Hiểu Xuyên, vừa rồi anh làm cách nào phát hiện ra nhưng manh mối đó vậy? Chẳng lẽ ngoại trừ làm bác sĩ thú y ra thì anh có học qua cách phá án sao?
Thắc mắc này của Lâm Thanh Huyên cũng chính là thắc mắc của tàn bộ cảnh sát ở đây. Trong tích tắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Chu Hiểu Xuyên. Hắn mỉm cười nói:
- Tôi chẳng qua chỉ là một bác sĩ thú y thôi, đâu dễ dàng hiểu được những thứ về phá án chứ! Những tình tiết vụ án tôi vừa nói xong đều là do nó cho tôi biết đấy.
Nói xong, hắn chỉ vào A Hổ đang đứng cạnh Lâm Thanh Huyên.
- Anh nói là A Hổ cho anh biết?
Lâm Thanh Huyên ngây cả người ra, những cảnh sát khác cũng tương tự như vậy, trong đầu đều có một dòng suy nghĩ: “A Hổ là một con chó không hơn không kém thì làm sao có thể phân tích được vụ án chứ?”
Về phần Ngôn Vũ thì lại xanh lét mặt, giơ tay chỉ về phía Chu Hiểu Xuyên, nghiến răng nghiến lợi, dùng âm thanh run rẩy chất vấn:
- Ý của mày là… là… tao không bằng một con chó sao? Khinh người quá đáng! Mày thực khinh người quá đáng…
Chu Hiểu Xuyên không ngờ Ngôn Vũ lại hiểu lầm ý của hắn, nhưng hắn không tính giải thích gì với tên cảnh sát nửa muà kia, đơn giản là cười lạnh hồi đáp:
- Khinh người quá đáng? Ha… ha… Ừ đó, sao nào?
- Mày… Mày…
Ngôn Vũ giận tím mắt, muốn nhào lên giáo huấn Chu Hiểu Xuyên nhưng lại bị các cảnh sát ở xng quanh ngăn lại. Đến lúc này thì Lâm Thanh Huyên với những cảnh sát khác mới phản ứng trỏ lại, sắc mặt nhất thời trở nên cổ quái, trong lòng đều nghĩ: “Đang ngẫm về lời nói của anh ta thì không ngờ nó lại thành lời nhục mạ. Thiệt tình, A Hổ chỉ là chó thôi, lấy đâu ra trí thông minh để phá án chứ…”
Còn Chu Hiểu Xuyên thì hắn lại lắc đầu cười khổ, trong lòng bất đắc dĩ: “Năm nay là năm gì vậy? Sao mình nói cái gì mà cũng chả có ai tin? Ai~~~, đúng là nghịch đời mà!”
- Anh nha! Không chịu buông tha cho người ta.
Lâm Thanh Huyên bật cười “hì hì” một tiếng, vỗ nhẹ vào lưng Chu Hiểu Xuyên:
- Được rồi, mau đi thôi, nếu anh còn ở lại đây thì sẽ khiến cho người nào đó đột tử mất!
Cô quay lại liếc mắt nhìn Ngôn Vũ, trong ánh mắt có sự vui sướng khi người khác gặp họa.
- OK, chúng ta đi.
Chu Hiểu Xuyên gật đầu, không giải thích gì thêm nữa, bởi hắn rõ càng giải thích càng rối.
- Khoa đã!
Ngay lúc Chu Hiẻu Xuyên và Lâm Thanh Huyên vừa nhấc chân lên thì Ngôn Vũ gọi giật lại. Chu Hiểu Xuyên xoay lại nhìn hắn nói:
- Chuyện gì?
Ngôn Vũ vật vã lắm mới đè được cơn tức xuống, thở hổn hển nói:
- Mày mau xóa cái đoạn ghi âm kia đi!
Xem ra hắn vẫn lo lắng Chu Hiểu Xuyên sẽ chỉnh sửa lại đoạn ghi âm kia rồi đăng lên internet, gây bất lợi cho hắn.
- Ghi âm? Cái gì ghi âm cơ?
Chu Hiểu Xuyên nở nụ cười:
- Tôi hù anh thôi, căn bản không hề ghi âm. Anh nên biết là bộ nhớ cái điện thoại Qmobile cùi của tôi có hạn, nhiều nhất chỉ ghi được cơ mấy chục giây là cùng, làm sao có thể ghi âm được lâu vậy chứ?
Ngôn Vũ không hề tin, nói:
- Không có ghi âm? Tao không tin, đưa cái đoạn thoại của mày ra đây!
- Đưa di động cho anh? Nhưng mà tôi sợ mất lắm! Lâm Thanh Huyên, cô kiểm tra đi, rồi nói cho anh ta biết trong chiếc điện thoại này có ghi âm hay không.
Dứt lời, Chu Hiểu Xuyên nhét cái QMobile của mình vào trong tay Lâm Thanh Huyên. Lâm Thanh Huyên nhận lấy chiếc điện thoại, kiểm tra kỹ lưỡng rồi mới ngẩng đầu lên nói:
- Quả thực không có.
Đối với Lâm Thanh Huyên, Ngôn Vũ thập phần tin tưởng, tuy rằng hiện tai có vẻ như cô đang đứng về phía Chu Hiểu Xuyên. Cho nên khi nghe Lâm Thanh Huyên nói xong, vẻ mặt Ngôn Vũ hết sức đặc sắc, phải ước chừng vài giây đồng hồ hắn mới tỉnh lại, run run chỉ tay vào mặt Chu Hiểu Xuyên, nghẹn họng nói:
- C… Cái… Cái gì? Không có ghi âm? Tao lại để… một thằng bác sĩ thú y như mày lừa sao?
“Mình mà ngu? Mình đã xuất sắc tốt nghiệp một trường đại học cao cấp, làm gì có mấy ai được như mình, thế mà thằng chó đó dám bảo mình ngu. Mình mà ngu thì ai là thằng thông minh”. Ngôn Vũ quả thực rất muốn rống lớn những lời này thẳng vào mặt Chu Hiểu Xuyên, bất quá nếu quả thực hắn dám nói ra thì sẽ bị bộp vào mặt ngay lập tức. Thế cho nên hắn lựa chọn im lặng, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng. Chu Hiểu Xuyên hừ lạnh một tiếng, không đá xoáy Ngôn Vũ nữa, chỉ nhận lấy chiếc QMobile của mình rồi xoay người rời đi. Lâm Thanh Huyên nhéo mắt lại, theo đuôi Chu Hiểu Xuyên, nhanh chóng cùng hắn xuống lầu. Vừa mới xuống đến dưới lầu, Chu Hiểu Xuyên liền tính tạm biệt Lâm Thanh Huyên, nhưng hắn không ngờ mình chưa kịp mở miệng nói gì thì đã thấy cô cười “hì hì” rung hết cả người. Chu Hiểu Xuyên cúi đầu kiểm tra người mình coi có chỗ nào đáng cười, phát hiện chả có chỗ nào không ổn cả, đành khó hiểu hỏi:
- Cô đang cười cái gì đấy?
Thấy Chu Hiểu Xuyên có chút hiểu lầm, Lâm Thanh Huyên vội vàng khoát tay nói:
- Đừng có hiểu lầm, tôi không có cười anh, tôi đang cười tên Ngôn Vũ cơ. Ngày xưa hắn hay làm phiền tôi lắm, rất khó chịu. Hôm nay, được giải cơn tức, thật sảng khoái.
Chu Hiểu Xuyên lúc này mới hiểu ra, nói giỡn:
- Nói như vậy có nghĩa là cô phải cảm ơn tôi sao?
- Quả thật nên cảm ơn anh.
Lâm Thanh Huyên gật gật đầu hỏi:
- Nói đi, anh thích cảm ơn cái gì?
Tuy rằng quen biết chưa lâu nhưng Chu Hiểu Xuyên biết tính cách Lâm Thanh Huyên thẳng thắn cởi mở, ghét nhất là nói vòng vo. Cho nên hắn không hề khách khí, trực tiếp nói ra yêu cầu của mình:
- Vậy mời tôi bữa cơm được không?
- Không thành vấn đề!
Lâm Thanh Huyên đáp ứng vô cùng sảng khoái:
- Bất quá, hiện tại tôi khá bận, không mời anh ăn cơm được, đành mời anh sau vậy!
Chu Hiểu Xuyên gật đầu:
- Phá án quan trọng hơn, còn về bữa cơm thì để sau cũng được.
- Ok
Lâm Thanh Huyên mỉm cười, sau đó cảm khái nói:
- Không nghĩ rằng ngoại trừ kiến thức về thú y tốt, không ngờ anh phá án cũng giỏi. Vụ án lần này anh phân tích rất cặn kẽ giúp cảnh sát chúng tôi khá nhiều, đến khi phá xong vụ án thì chúng tôi sẽ cảm tạ anh.
Chu Hiểu Xuyên tỏ ra rất chờ mong nói:
- Vậy sao? Nói như vậy là tôi sẽ được khen thưởng danh hiệu công dân tốt à?
Lâm Thanh Huyên cảm thấy cười dở khóc dở:
- Khen thưởng công dân tốt? Anh coi phim chưởng Hồng Kông nhiều quá à? Giờ còn cái vụ khen thưởng, rồi sau đó còn để báo chí, phóng viên đến phỏng vấn anh sao?
- Được thôi!
Chu Hiểu Xuyên nghe ra được Lâm Thanh Huyên đang nói giỡn mình, gật đầu nói theo cách nói của cô:
- Tôi lớn rồi mà còn chưa được lên TV nè. A đúng rồi, đến khi đó cô nhớ báo cho tôi trước nhá. Để tôi có đầy đủ thời gian tút lại vẻ đẹp trại phát…
- Xì, tưởng được lên TV ngay đấy!
Lâm Thanh Huyên nghe hắn nói mà buồn cười.
- Giỡn cô thôi.
Sau khi cười vài tiếng, Chu Hiểu Xuyên đột nhiên nghiêm túc nói:
- Bất quá nếu vụ án kia đúng như những gì tôi phân tích vậy tôi có một yêu cầu…
Biểu tình của Lâm Thanh Huyên cũng nghiêm túc trở lại:
- Anh nói đi, chỉ cần không phải là yêu cầu gì quá sức thì chúng tôi có thể đáp ứng.
Chu Hiểu Xuyên chỉ vào con chó ở dưới chân Lâm Thanh Huyên nói:
- Yêu cầu của tôi chính là… cô dừng vội đưa A Hổ về dưỡng già! Tôi tin tưởng rằng tuy tuổi của nó đã lớn nhưng nó thực sự vẫn còn khá phong độ. Ngoài ra cộng với những kinh nghiệm mà nó có bấy lâu nay vẫn sẽ có rất nhiều tác dụng trong các vụ án.
- Đây… đây là yêu cầu của anh?
Lâm Thanh Huyên ngẩn cả người ra, cô không ngờ Chu Hiểu Xuyên lại đưa ra yêu cầu này chứ không phải là một yêu cầu có lợi cho chính mình. Còn về phần A Hổ thì nó cao hứng không thôi, cứ thè thè cái lưỡi nói với Hiểu Xuyên:
- Nhân loại, ngươi làm tốt lắm! Ơn này ta khất, sau này có chuyện gì cứ đến đồn cảnh sát tìm ta!
Bỗng có một dòng năng lương thần bí xuất hiện từ mi tâm của A Hổ bay vụt vào cơ thể Chu Hiểu Xuyên. Sau khi hắn cảm thấy năng lượng thần bí kia chui vào người, lập tức lặng đi một chút, chỉ kịp “Oái” một tiếng. Chu Hiểu Xuyên kinh ngạc không phải bởi vì nhận được luồng năng lượng mà là bởi vì cảm thấy dòng năng lượng lần này nhiều hơn so với nhưng lần khác.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao năng lượng thần bí nhận được lần này lại nhiều như vậy? Chẳng lẽ trong chuyện này lại có một quy luật khác?” Những câu hỏi cứ lần lượt xuất hiện trong đầu Chu Hiểu Xuyên. Cùng lúc đó, năng lượng thần bí nhận được từ trong người A Hổ đang dung nhập rất nhanh vào sợi năng lượng trong cơ thể Chu Hiểu Xuyên. Sợi năng lượng thần bí nhanh chóng to ra vài phần, hơn nữa nó còn lóe lên nhiều tia kim quang, khiến sợi năng lượng thần bí giống như một sợi tơ kim tuyến màu vàng vậy. Chắc chắn rằng luồng năng lượng này đã được thăng cấp, chi là không biết nó sẽ mang đến một biến hóa nào cho Chu Hiểu Xuyên thôi. Ngay lúc Chu Hiểu Xuyên còn đang phởn vì sự phát triển của dòng năng lượng thần bí thì Lâm Thanh Huyên đang nhíu mày khó hiểu, thậm chí cô còn đưa tay khua khua tay trước mặt hắn, ân cần hỏi han:
- Uy, Hiểu Xuyên, anh bị làm sao vậy? Không sao chứ?
Chu Hiểu Xuyên phục hồi lại tinh thần, cố đè nội tâm đang kích động xuống, cười nói:
- Không… không có gì đâu.
- Anh này hay thật, đang nói chuyện mà cũng thật thần được.
Sau khi quở trách Chu Hiểu Xuyên, Lâm Thanh Huyên trở lại chủ đề chính:
- Nhưng lời lúc nãy của tôi anh có nghe thấy không?
- Cô vừa nói gì?
Chu Hiểu Xuyên chả hiểu gì cả.
- Quả nhiên là không nghe thấy…
Sau khi bất mãn than thở một câu, Lâm Thanh Huyên mới nói:
- Tôi nhắc anh rằng Ngôn Vũ là một người có lòng dạ hẹp hòi, cho nên anh cần phải cẩn thận. Sau này nếu hắn dám tìm anh gây phiền toái thì anh hãy gọi điện cho tôi, tôi sẽ giúp anh thu thập hắn.
- Thì ra là vậy….
Chu Hiểu Xuyên gật đầu đáp:
- Được rồi, tôi đã biết. Nếu như anh ta mà mò tới gây phiền toái thì tôi sẽ gọi điện thoại báo cho cô!
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Chu Hiểu Xuyên lại nghĩ khác: “Cái thằng Ngôn Vũ nếu không tìm mình gây phiền phức thì mình còn tha cho, còn nếu mà nó dám đến thật thì mình sẽ cho nó tè ra quần, tởn từ giờ đến già luôn!”
Sau khi nói xong mọi việc, Lâm Thanh Huyên tạm biệt Chu Hiểu Xuyên:
- Hẹn gặp lại.
- Bye.
Chu Hiểu Xuyên trả lời rồi xoay người về. Đợi đến khi thân ảnh Chu Hiểu Xuyên biến mất sau giới tuyến thì trong lòng Lâm Thanh Huyên mới nghĩ: “Rốt cuộc anh ta học phá án từ đâu vậy? Không đơn giản… thật sự không đơn giản!”
Về tới Phòng khám thú cưng, Chu Hiểu Xuyên lập tức vùi đầu vào công việc, khiến cho hai ngày kế tiếp hắn dường như chỉ đi đến hai nơi, một là căn hộ của hắn, hai là Phòng khám thú cưng. Trong hai ngày này, tuy rằng Chu Hiểu Xuyên nhận thêm được hai dòng năng lượng thần bí nữa nhưng sợi năng lượng thần bí kia vẫn không có gì thay đổi lớn cả. Đối với chuyện này, hắn không lấy gì làm thấy vọng cả, ngược lại nó giúp cho hắn càng thêm nỗ lực, tự tin hơn.Còn cái tên Ngôn Vũ kia muốn trả thù cũng không thấy mò tới, có lẽ hắn sợ rồi hoặc là hắn đang tính toán một âm mưu chu toàn hơn.
Một tuần trôi qua rất nhanh, ngay khi mắt Chu Hiểu Xuyên đã quên mất thời gian là bao lâu thì Lâm Thanh Huyên bỗng dưng dẫn một nữ cảnh sát xinh đẹp đến Phòng khám thú cưng. Mắt nhìn những con thú những con thú ngoan ngoãn nằm trên bàn trị liệu để chữa bệnh mà không chút phản kháng nào làm Lâm Thanh Huyên không khỏi có chút tò mò lẫn cảm khái nói:
- Sinh ý của cái phòng khám này kinh thật, chả suy giảm chút nào. Ai… Sao mấy con thú ở đây lại ngoan ngoãn như vậy chứ? Tôi nhớ mấy phòng khám khác, mỗi khi khám bệnh, đặc biệt là khi tiêm, truyền dịch các thứ đều phải trói vào mới dám làm mà.
Chu Hiểu Xuyên lúc này đang khám bệnh cho một con thỏ bị gãy tai, nghe thấy Lâm Thanh Huyên nói mới ngẩng đầu lên, cười trả lời:
- Ui! Tôi còn tưởng ai lên đây, thì ra là Lâm Thanh Huyên, Lâm đại cảnh quan giá lâm. Nếu cô không có chuyện gì gấp thì ngồi đấy đợi tôi một lát.
- Không vội, anh cứ làm việc của mình đi.
Lâm Thanh Huyên gật đầu đáp, cùng nữ cảnh sát kia ngồi xuống. Chu Hiểu Xuyên cũng không để hai người bọn họ chờ quá lâu, nhanh chóng băng bó cho con thỏ bị gãy tai, nhân lúc phóng khám vẫn còn vắng thì tới trước mặt hai người hỏi:
- Uống trà nha?
Lâm Thanh Huyên xua tay nói:
- Không cần khách khí, chúng tôi không khát.
- Hai người không khát nhưng tôi thực sự khát đây. Từ sáng đến giờ chả được hụm nào cả.
Chu Hiểu Xuyên cười cười, lập tức rót lấy một chén trà, mở ra uống một hớp lớn rồi mới hỏi tiếp:
- Hôm nay cô đến tìm tôi có chuyện gì thế? Ai… A Hổ đâu? Sao cô không mang theo?
- A Hổ đang ở đồn công an trực ban rồi, không phải anh nói rằng không nên cho nó về hưu sớm đó sao? Hiện tại tôi đang làm theo đúng lời anh nói đây, quả thực có nó thì hiệu suất phá án cao hơn rất nhiều.
Lâm Thanh Huyên dùng vấn đề về A Hổ để bắt đầu vào đề tài chính:
- Tôi hôm nay đến đây là muốn nói cho anh biết cái vụ án kia quả nhiên đúng như những gì anh phân tích. Chúng tôi theo đó đã lần ra được những manh mối khác và ngày hôm qua cuối cùng cũng đã bắt được hung thủ về quy án…
Nói tới đây, Lâm Thanh Huyên hơi dừng lại, sau đó mới cảm khái nói:
- Lần này đã được anh hỗ trợ nhiều, nói cách khác nếu không có anh thì đừng nói đến phá được án, bắt được hung thủ mà rất có thể sẽ quy thành án tự sát théo như lời tên Ngôn Vũ nói. Đến khi đó thì sẽ mất hết mặt mũi của cảnh sát huyện Phương Đình.
Chu Hiểu Xuyên khoát tay nói:
- Đừng đổ hết công lao lên đầu tôi thế, phá án còn lâu dài, chủ yếu đều là do cố gắng của cảnh sát các người.
Sau đó hắn lại giả bộ ngượng ngùng, nói giỡn:
- Cô mà mà cứ khen nữa làm tôi ngượng lắm. Nhưng mà cô cứ tâng bốc tôi một chút nữa đi cho tôi lâng lâng …
Hắn vừa làm vừa diễn cảm khiến Lâm Thanh Huyên không nhịn được phải bật cười. Cười được một lúc, Lâm Thanh Huyên ngừng cười, thở hổn hển nói:
- A đúng rồi, cái tên Ngôn Vũ kia có tìm anh gây phiền toái không?
- Không có.
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu trả lời. Thực ra thì hắn rất mong Ngôn Vũ tới trả thù, như vậy hắn có thể tiện tay giáo huấn, cho tên Ngôn Vũ kia sợ từ giờ đến lúc xuống lỗ luôn. Bất quá điều làm hắn thất vọng chính là, tên Ngôn Vũ kia to mồm là vậy những vẫn chưa hề xuất hiện chứ đừng nói đến trả thù.
“Mọe nó… Chỉ gáy mà không dám làm à? Không có gan mà cũng dám gáy. Tưởng to mồm là ngon lắm sao? Hay thích để tao chờ dài mõm rồi mới xuất hiện? Chẳng nhẽ nó tính thể này để mình lo sợ suốt ngày đêm? Mẹ nó… Ngu vãi cả @#$#@!” Vốn Chu Hiểu Xuyên đã quên béng mất chuyện về Ngôn Vũ rồi, bây giờ Lâm Thanh Huyên nhắc lại mới làm hắn chửi ầm lên trong đầu. Tất nhiên, Lâm Thanh Huyên chả biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ nói:
- Không có là tốt rồi.
Sau đó lại nở nụ cười, đánh, đánh giá từ trên xuống dưới Chu Hiểu Xuyên rồi tò mò hỏi:
- Ây, Hiểu Xuyên, sao anh không hỏi động cơ giết người của hung thủ là gì? Anh là người vạch ra các chứng cứ mà không hứng thú với mục đích của hung thủ sao?
Chu Hiểu Xuyên mỉm cười lắc đầu:
- Có cho rằng tôi là Holmes à? Cho dù có là Holmes cũng đâu thể phân tích ra động cơ của hung thủ chứ? Tôi không hỏi bởi vì tôi biết cô thích thì nói còn không thì có hỏi cũng chả nói. Hờ! Hờ!
- Nguyên lai là vậy, tôi còn tưởng anh thực sự không có hứng thú với chuyện này.
Lâm Thanh Huyên nhịn không được bật cười, quay đầu nhìn nữ cảnh sát trẻ tuổi ngồi bên cạnh mình, nói:
- Nhiêu Xảo, em đem động cơ của hung thủ nói cho Chu tiên sinh đi.
- Rõ.
Nhiêu Xảo nhìn Hiểu Xuyên với ánh mắt cổ quái, rồi bắt đầu nói, giọng có chút hưng phấn:
- Chu tiên sinh, căn cứ theo điều tra của chúng tôi, hung thủ họ Hùng tên Cường, là một người đứng đầu của một tổ chức xã hội đen! Còn nạn nhân là bồ của Hùng Cường, vốn bởi vì gần đây có bạn trai mới nên mới chia tay với Hùng Cường, đồng thời cũng muốn đòi thêm phí chia tay. Nhưng trong thời gian cặp kè vời Hung Cường thì nạn nhân đã biết được nhiều bí mật không nên biết như là buôn thuốc phiện nên cô ta bắt đầu dọa dẫm vơ vét tài sản và cũng đem luôn việc đó viết vào trong quyển sổ nhật ký. Bất quá nạn nhân không ngờ rằng Hùng Cương giả vờ đáp ứng yêu cầu của mình, cuối cùng đã bị Hùng Cường hãm hại, bày ra hiện trường giả để đánh lạc hướng cơ quan chức năng…
Nguyên toàn bộ những thứ điều tra đã được Nhiêu Xảo nói qua một lần nghe rất êm tai.
Đợi cho Nhiêu Xảo nói xong, Lâm Thanh Huyên mới bổ sung:
- Lúc đấy, nhờ có anh thì chúng tôi mới có thể phá án và bắt hung thủ về quy án, đồng thời đập tan được cả một băng nhóm tội phạm có quy mô. Điều quan trọng nhất chính là tuy chúng ta đã bắt được tên cầm đầu, nhưng những tên đồng đảng vẫn còn lẩn trốn rải rác khắp nơi, chúng ta đã cứ người đi điều tra nơi ẩn náu của những tên lâu la còn bỏ trốn. Tin chắc chắn rằng không bao lâu nữa cũng sẽ đem đám tay chân ấy bắt về quy án, trả lại công lý cho mọi người. Lần này tôi đại diện cho đội ngũ cảnh sát huyện Phương Đình cám ơn anh!
Chu Hiểu Xuyên cười đùa nói:
- Chỉ cảm ơn chay thế thôi sao? Không cụ thể hóa cám ơn thành tiền mặt hay hiện vật à?
- Tôi biết anh chắc chắn sẽ nói vậy!
Lâm Thanh Huyên cười nói, móc một chiếc phong bì trong túi quần, nhét vào đưa cho Chu Hiểu Xuyên nói:
- Anh hãy cầm đi. Đây là số tiền thưởng tôi xin từ ngân quỹ ra cho anh. Tuy rằng không nhiều lắm, chỉ khoảng ba ngàn đồng thôi, nhưng đó là tâm ý của chúng tôi.
- Có thật sao…?
Chu Hiểu Xuyên trọn tròn mắt, bất quá hắn nhanh chóng hồi phục lại thần trí, cười haha, nhận lấy phong bì, nhét vào trong túi quần nói:
- Ba ngàn đồng đã là rất nhiều rồi, bằng cả tháng tiền lương của tôi lúc trước đấy. À đúng rồi! Tôi cũng phải trích tiền thưởng ra một ít, mời mọi người ăn cơm mới phải. Còn phải mời cả A Hổ đi ăn nữa, tôi sẽ đãi nó món sường nướng!
Lâm Thanh Huyên cười lắc đầu:
- Không cần phải mời khách ăn cơm đâu. Nếu cần phải mời, thì phải là tôi mời mới đúng, anh không nhớ sao? Lúc trước tôi đã từng nói rằng sau khi tôi phá xong chuyên án này thì tôi sẽ mời anh đi ăn cơm mà!
Chu Hiểu Xuyên cũng nở nụ cười, không khách khí nói:
- Đương nhiên là không quên. Một khi cô đã muốn thế thì cô muốn cho tôi ăn gì nào?
Trên mặt Lâm Thanh Huyên hiện một tia xấu hổ, cười khổ trả lời:
- Chờ bắt tên cuối cùng của băng đảng này đã rồi bàn về chuyện này. Điều đang nói ở đây là, hiện tại đang nghèo rớt mồng tơi, tiền đâu ra mời anh đi ăn cơm?
- Cô đừng quên là được!
Chu Hiểu Xuyên gật đầu cười nói, trên mặt mang theo vẻ khoan hồng độ lượng. Nhiêu Xảo đứng ở phía sau nói chen vào:
- Chuyện này… Chu tiên sinh, trình độ phân tích tình huống, óc phán đoán và khả năng suy luận nhạy bén khiến cho tôi bội phục vô cùng. Tôi có thể mạo muội thỉnh cầu anh một chuyện, không biết anh có đáp ứng hay không?
Chu Hiểu Xuyên cười khổ đáp:
- Nói thật, tôi làm gì biết cái gì gọi là trinh thám, phá án chứ…!
Sau đó lại cười, vui vẻ nói:
- Yêu cầu của cô là gì? Nói tôi nghe xem. Chưa nghe thì không dám đáp ứng tùy tiện. Chẳng may cô có yêu cầu gì đấy không đúng, ví dụ bảo tôi cởi quần áo chạy ngoài đường, hay là muốn thân thể của tôi, vân và vân. Làm sao tôi có thể chịu được.
Lâm Thanh Huyên nghe được những lời này, vẻ mặt dở khóc dở cười, nhịn không được liền nói với vẻ trêu chọc:
- Yêu cầu quá đáng? Anh có cầu cũng không có đâu. Hơn nữa, Nhiêu Xảo lại xinh đẹp như vậy, việc gì phải quan tâm với anh, làm gì phải có yêu cầu quá đáng chứ? Được em ý yêu cầu là phúc đức cho nhà anh rồi. Anh lại còn không biết xấu hổ, mặt dày như mặt mo nói cái gì mà chịu không nổi. Anh không cảm thấy xấu hổ sao?
So với Lâm Thanh Huyên, da mặt của Nhiêu Xảo cũng mỏng hơn nhiều. Quả thực là bị câu nói đùa của Chu Hiểu Xuyên làm cho mặt đỏ như quả gấc, ngượng ngùng không thể nói tiếp được. Cuối cùng, Chu Hiểu Xuyên vẫn phải đích thân rat ay giúp cô nàng bớt ngượng ngùng:
- Nhiêu tiểu thư, vừa nãy là tôi nói đùa tôi, cô đừng để bụng. Cô có yêu cầu gì nói ra tôi nghe thử xem nào?
Khuôn mặt đỏ bừng của Nhiêu Xảo lúc này mới giảm bớt, sau một lúc định thần, nàng nghiêm sắc mặt lại, nói:
- Chu tiên sinh, tôi muốn học hỏi ngài về lĩnh vực trinh thám, cùng với điều tra phá án!
Lúc này, Chu Hiểu Xuyên đang uống một ngụm nước trà, chưa kịp nuốt xuống. Vừa nghe được câu nói này, lập tức ‘Phụt’ một tiếng, phun toàn bộ nước trong miệng ra ngoài.
“Có lộn hay không vậy? Một viên cảnh sát lại muốn học nghiệp vụ trinh thám và phá án từ mình? Một bác sĩ thú y? Đùa đấy à?”
Chu Hiểu Xuyên ngạc nhiên đến ngẩn cả người. Lâm Thanh Huyên và Nhiêu Xảo ngồi đối diện với hắn, bị hắn phun thẳng vào mặt. Lâm Thanh Huyên cảm thấy buồn cười, lại có cả cảm giác tức giận, vội vàng lấy khăn tay của Hoàng Hiểu Uyển lau nước trà dính trên mặt, đồng thời không quên trách mắng:
- Chu Hiểu Xuyên, anh làm gì àm phẩn ứng dữ dội vậy? Bắn hết lên mặt tôi với Nhiêu Xảo rồi!
“Bắn… Bắn hết lên mặt cô và Nhiêu Xảo?”(@Ken: Bắn cái gì ta?) Chu Hiểu Xuyên bị những lời này của Lâm Thanh Huyên dọa cho suýt suy tim, đột quỵ. “Lâm Thanh Huyên, cô dùng động từ này, không thấy mập mờ sao?. Chữ ‘bắn’ này không thể dùng linh tinh. Rất dễ làm người ta hiểu lầm đó >.< …”
Lúc này, Chu Hiểu Xuyên rất muốn cười nhưng không dám cười, khiến hắn đỏ cả mặt lên, có vẻ rất thống khổ. Đồng thời, hắn còn phải nhận lỗi với Lâm Thanh Huyên và Nhiêu Xảo:
- Rất xin lỗi… Rất xin lỗi. Lúc muốn bắn là tôi không thể kềm được, không phải là cố ý. Đều là do Nhiêu tiểu thư đưa ra yêu cầu kia, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi, cho nên mới có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Lâm Thanh Huyên vẫn không thấy được mình dùng từ sai lầm, nhìn cái tên chết tiệt đang đứng trước mắt của mình khua tay múa chân loạn xa, bực tức nói:
- Lần sau anh đừng có bắn lung tung, loạn cả lên là được. Nếu bắn lung tung, xảy ra vấn đề…
Ngay sau đó, Nhiêu Xảo có phản ứng, gương mặt đỏ bừng, kéo tay Lâm Thanh Huyên, ghé sát vào tai nàng nói nhỏ hai câu. Đến lúc này, Lâm Thanh Huyên mới hiểu ra, hai mặt lập tức đỏ bừng. Nhưng tính cách của nàng rất hào sáng, mặc dù có chút ngượng ngùng, nên chỉ mất thời gian rất ngắn là điều chỉnh lại được tâm tình. Sau khi ngưng lại một chút, Lâm Thanh Huyên nhìn Chu Hiểu Xuyên nén giận nói:
- Vừa rồi tôi dùng lộn từ, nhưng tên chết tiệt nhà anh sao không nhắc nhở tôi? A… Tôi biết rồi. Anh cố tình biến tôi thành trò cười phải không?
- Sao tôi dám?
Chu Hiểu Xuyên chỉ có thể tiếp tục giả ngu, không dám thừa nhận. Quả thực, hắn không dám thừa nhận, nếu mà dám nhận, đảm bảo sẽ xanh xương với bà cô này. Hiểu Xuyên liền dang rộng hai tay, vẻ mặt oan khuất như Thị Màu nói:
- Trời đất chứng giám! Tôi cũng chỉ vừa mới ngộ ra thôi.
May mắn là, Lâm Thanh Huyên cũng hiểu được, không có chút ngượng ngùng, cho nên Chu Hiểu Xuyên cũng không dây dưa về chuyện này nữa, đành tiếp tục quay lại chủ đề cũ, trừng mắt với Chu Hiểu Xuyên một cái nói:
- Tôi nói, Nhiêu xảo chỉ muốn học tập một ít kỹ năng trinh thám, suy luận và khả năng tư duy từ anh. Có gì đâu mà anh phải phản ứng dữ dội như vậy?
Chu Hiểu Xuyên cười khổ nói:
- Cơ bản là tôi không biết tí gì về kỹ năng trinh thám, cái gì mà tư duy, suy luận. Muốn học cái đó ở tôi, chẳng khác nào đàn gảy tai trâu đâu!
Đang nói hăng hái, Chu Hiểu Xuyên bỗng ngây như phỗng: “Đ#@$#@% nó, nói như vậy khác gì tự mình kêu mình là trâu?”
Lâm Thanh Huyên không vui nói: “
- Anh không hiểu tí gì về trinh thám? Thôi cho tôi xin. Anh cũng đừng khiêm tốn nữa, khiến tốn quá sẽ trở thành giả tạo đấy! Anh chỉ thông qua những chi tiết nhỏ nhặt lưu lại hiện trường vụ án mà anh có thể đưa ra phán đoán chính xác, phân tích kết quả không hề sai biệt, giống như chính anh tận mắt nhìn thấy. Nếu như vậy mà còn nói là không biết tí gì về trinh thám, vậy thì còn ai biết nữa đây?
Chu Hiểu Xuyên không thể nghĩ ra lý do gì phản bác được, chỉ biết cười khổ chống đỡ.