Thứ bảy, Phòng khám thú cưng đóng cửa cả ngày. Phía ngoài cưa có treo một tấm “Xin phép bận” do đích thân Lý Vũ Hàm viết. Không ít khách quen cùng với một số khách mới do mộ danh mà đến sau khi nhìn thấy tấm “Xin phép bận” này thì trong lòng cảm thấy tiếc nuối rời đi, lần sau quay lại, cũng có một số người đưa sủng vật của mình tới phòng khám khác. Chính điều này đã mang lại sinh ý cho các phòng khám khác trong chợ Hoa Điểu, khiến cho ông chủ của các phòng khám này vô cùng vui mừng, không khỏi sướng đến phát khóc, thầm cầu phật, cầu chúa Jesus, thánh thần thập phương,… cho Phòng khám thú cưng tốt nhất là cứ đóng cửa vĩnh viễn luôn đi, không cần mở cửa trở lại..
Ba người trong Phòng khám thú cưng đều không biết bên ngoài chợ Hoa Điểu phát sinh chuyện này, cũng không có biết đang bị các đối thủ cạnh tranh thầm cầu siêu. Bởi hiện tại bọn họ đều đang tập trung ở trong nhà Lý Vũ Hàm. Ngoại trừ Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển là người ngoài ra, trong nhà Lý Vũ Hàm cũng có một số người khác, tất cả bọn họ đều là chị em của Lý Vũ Hàm. Cha mẹ Lý Vũ Hàm đã chuyển ra ngoài sống từ trước, để lại căn nhà này cho một đám người trẻ tuổi ở. Chu Hiểu Xuyên đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, ít nhiều có chút không được tự nhiên, bởi vì tất cả những người ngồi đây chỉ có duy nhất hắn là nam nhân. Cảm nhận được những ánh mắt khác thường của những người xung quanh đang nhìn hắn, nghe các nàng đang to nhỏ thảo luận, cho dù tâm tính của Chu Hiểu Xuyên có tốt đi chăng nữa thì cũng không khỏi có chút không giữ nổi bình tĩnh. Một nữ sinh dáng người cao gầy, sau một phen đánh giá Chu Hiểu Xuyên từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, bèn lôi Lý Vũ Hàm đang bận rộn trong phòng bếp ra, bày ra một bộ mặt thẩm vấn, nói:
- Vũ Hàm, anh chàng đẹp trai này là bạn trai của chị sao? Nhìn bộ dạng anh ta có vẻ vẫn còn trẻ, nhưng sau này nhất định sẽ rất manly nha, nhất là thân thể cường tráng, cơ thịt nổi lên từng khối, quả nhiên là một nam nhân mạnh mẽ a. Ai…Chuyện này có chút không phải nha, chị tìm bạn trai khi nào vậy? Sao lại không nói với bọn em một tiếng? Thế nào? Chẳng lẽ chị không coi mấy người chúng em là tỷ muội sao? Rước người bạn trai cường tráng này của chị về sống chung sao?
Trong tay Lý Vũ Hàm vẫn còn cầm cái nồi bật cười một tiếng, lắc đầu nói :
- Các em không nên nói bậy nha, Hiểu Xuyên không phải là bạn trai của chị mà là sư đệ kiêm đồng sự của chị thôi.
- Ặc. Vũ Hàm, cậu nói thật hả?
Một người đeo kính bên cạnh, dáng vẻ vô cùng nóng bỏng đi tới cùng với một nữ nhân tóc quăn cũng nói:
- Hắn thật sự không phải là bạn trai của cậu à? Nói vậy là mình vẫn còn có cơ hội sao? Hì hì, nam nhân mạnh mẽ cường tráng như anh ý, đúng hợp khẩu vị của tớ nha…
- Nam nhân cường tráng mạnh mẽ, có ai là không thích đây?
Mấy người phụ nữ nhìn Chu Hiểu Xuyên khẽ nở nụ cười dâm tà.
- Các người đúng là một lũ phong bà tử (đàn bà điên), động xuân tâm tập thể sao? Thôi, đừng có hồ nháo nữa, kẻo lại khiến người ta chê cười.
Lý Vũ Hàm cười khổ lắc đầu, không để ý tới mấy nữ nhân này nữa, quay trở lại phòng bếp, làm tiếp mấy món chưa xong. Bình thường thì nam nhân hay tụ tập lại một chỗ sẽ tán gẫu về những cô gái có nhan sắc. Nhưng lúc này đây, mấy người phụ nữ tụ tập chẳng lẽ cũng nói mấy chuyện đó sao? Đương nhiên những người phụ nữ này đa số là đang nói đùa, cũng không có thật sự chạy đến bên cạnh Chu Hiểu Xuyên phát động thế công kích. Cho dù như vậy thì Chu Hiểu Xuyên cũng bị nhưng lời bàn tán sắc bén của các nàng làm cho đỏ mặt tía tai, nhiều ít có chút không chống đỡ nổi. Nhìn thấy vẻ lúng túng của Chu Hiểu Xuyên, mấy người phụ nữ chẳng những không thu liễm ý tứ mà càng bàn luận hăng hái hơn. Đúng lúc đó, chuông cửa đột ngột vang lên, Chu Hiểu Xuyên vội vàng chạy ra mở cửa, muốn nhờ vào thời cơ này giảm bớt sức cong phá của các bà tám vào tâm hồn ngây thơ trong sáng của hắn. Vừa mở cửa ra, Chu Hiểu Xuyên liền nhìn thấy một bó hoa hồng vừa to vừa tươi đẹp. Bó hoa to đến nỗi che kín cả khuôn mặt của người đang cầm hoa, làm cho hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt y. Không đợi Chu Hiểu Xuyên mở miệng, người đang cầm hoa đã tiến vào một bước, dùng giọng nói vô cùng chân thành và hết sức nhu tình nói:
- Sinh nhật vui vẻ…
Lúc này, một tràng cười vang lên, cắt đứt những lời mà người cầm hoa đang muốn nói. Nguyên lai là mấy người phụ nữ trong phòng sau khi thấy cảnh này liền cười nghiêng ngả, ồn ào nói:
- Không phải chứ? Một nam nhân lại tặng hoa cho một nam nhân khác sao? Thật không thể tin được, cuộc tình của hai người thật là lãng mạn quá cơ!
- Khi làm chuyện đó, hai người các ngươi là ai tấn công, ai là người phòng thủ vậy?
- Chuyện này hơi quá nha, chị nghĩ đây chỉ là chuyện có trong câu lạc bộ gay thôi chứ…
Nghe thấy những lời này, người cầm hoa hồng mới nghiêng đầu nhìn ra dò xét. Khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, không phải là Lỹ Vũ Hàm như trong suy nghĩ của y mà là một người nam tử trẻ tuổi, khiến cho mặt y nhất thời nhăn lại, mày tạo thành hình chữ “ Xuyên” (川). Sau một phen đánh giá Chu Hiểu Xuyên, trong ánh mắt của người cầm hoa thoáng hiện lên một tia xem thường và khinh thường khó có thể che dấu, y hừ lạnh một tiếng, dùng giọng điệu chất vấn của bề trên nói:
- Anh là ai? Ở đây làm gì? Anh có quan hệ như thế nào cùng với Lý Vũ Hàm?
Khi hỏi xong câu cuối cùng, y liền nhìn chằm chằm vào Chu Hiểu Xuyên, trong mắt nổi lên một tia hàn mang. Tuy rằng người này không thể hiện chút gì là khách sáo, thân thiện, nhưng hôm nay chính là sinh nhật của Lý Vũ Hàm, lại đang ở trong nhà của nàng, nên Chu Hiểu Xuyên vẫn bảo trì phong độ và sự kiên trig rất cao của mình, không tỏ ra khó chịu với người này, ngược lại còn rất là khách khí, mỉm cười đáp:
- Tôi là Chu Hiểu Xuyên, là sư đệ của chị Lý Vũ Hàm, hiện tại đang làm tại Phòng khám thú cưng của chị ây. Hôm nay nhận lời mời tới tham dự sinh nhậ của chị. Không biết anh xưng hô ra sao?
Người cầm hoa cười lạnh một tiếng nói:
- Ặc, thì ra chỉ là một tên làm công.
Rồi cũng không giới thiệu bản thân với Chu Hiểu Xuyên. Bất quá sự đề phong với Chu Hiểu Xuyên trong mắt y cũng giảm đi đôi chút, hiển nhiên y không có coi Chu Hiểu Xuyên là đối thủ cạnh tranh với mình, càng không nghĩ rằng Chu Hiểu Xuyên có thể cạnh tranh với mình. Y không thèm liếc mắt tới Chu Hiểu Xuyên một cái, đưa một tay đẩy hắn ra, rồi bước vào trong phòng. Vừa đi vừa gọi:
- Vũ Hàm đâu? Cô ấy đang ở đâu?
Lúc này Lý Vũ Hàm cùng với mấy người chị em đang bận rộn trong phòng bếp, sinh nhật lần này của nàng không tổ chức tại nhà hàng, mà nàng tự chuẩn bị ở tại nhà, biểu diễn một chút trù nghệ để những người bạn tới dự sinh nhật có thể thưởng thức tài nấu nướng của nàng. Tuy rằng như vậy cũng có chút phiền tóa, nhưng so với tổ chức bên ngoài nhà hàng thì có ý nghĩa hơn nhiều. Nghe thấy có người đang léo nhéo họi tên mình, Lý Vũ Hàm liền từ trong bếp đi ra. Sau khi nhìn thấy người kia, vốn trên mặt còn mang chút tươi cười liền nháy mắt trở lên âm trầm:
- Diêm Văn Huy? Anh tới đây làm cái gì? Tôi nhớ là không có mời anh mà?
Nhưng lời này của Lý Vũ Hàm hàm ý rất rõ ràng, chính là muốn nói “ Nơi này không chào đón mày, tốt nhất mày nên cút nhanh đi cho rảnh nợ.”
Đáng tiếc là tên Diêm Văn Huy này tựa hồ có vấn đề về tai nên không hề nghe thấy hoặc hắn không đủ IQ để nghe ra những ẩn ý trong đó:
- Tuy em không có mời anh nhưng khi anh biết được hôm nay là sinh nhật của em thì đã sắp xếp tỷ mỷ hết mọi thứ cho em rồi. Hiện tại em chỉ cần nhanh chóng lên thay một bộ quần áo thật đẹp sau đó cùng với ảnh đến nhà hang Kim Kiều. Ở nơi đó, anh đã dự định tặng cho em một thứ rất là lãng mạn, đủ để cho em khắc cốt ghi tâm đến già….
- Tôi không có hứng thú cùng anh đi đến cái nhà hàng Kim Kiều gì đó.
Không đợi y nói hết câu, Lý Vũ Hàm đã quả quyết cự tuyệt nói:
- Tôi chỉ muốn ở trong này cũng với những người bạn của tôi tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ mà thôi. Hiện tại, mời anh cầm theo bó hoa này rồi khỏi nhà tôi.
Da mặt Diêm Văn Huy cũng không có dày bình thường, khi nghe những lời này của Lý Vũ Hàm xong, hắn không hề có tức giận mà ngược lại còn cười he he nói:
- Nếu em đã không chịu cùng anh đi đến nhà hàng Kim Kiều thì anh sẽ ở lại đây cùng với đám bạn của em ăn để mừng sinh nhật em có được không? Em nên biết là chính Tiết di đã nói cho anh đó. Anh nghĩ em không mời anh mới khiến dì ấy tức giận chứ nhỉ?
Tiết di trong miệng Diêm Văn Huy chính là mẹ của Lý Vũ Hàm. Trên thực tế, Diêm Văn Huy này là do mẹ của Lý Vũ Hàm tự mình an bài thay cho nàng. Mặc dù Diêm Văn Huy này thoạt nhìn còn trẻ lại lắm tiến, tương lai rất sáng sủa nhưng lại không hề vừa mắt của Lý Vũ Hàm. Bởi vì những người này đều dựa vào cường thế, vô luận là chuyện gì cũng thích tự mình làm chủ thay cho người khác, một khi người khác không làm theo sắp xếp của người đó thì lập tức sẽ làm người đó nổi giận. Trừ chuyện đó ra, Lý Vũ Hàm còn biết được danh tiếng không tốt của y rằng y tốc độ đổi bạn gái thậm chí còn nhanh hơn cả tốc độ hắn thay một chiếc áo nữa kìa. Hơn nữa hắn đã khiến biết bao nhiêu người phải vào bệnh biện phá thai, trong đó thậm chí còn có nhưng người đang là học sinh, là trẻ vị thành niên nữa! Không thể nghi ngờ rằng một khi dây vào một nam nhân như tên Diên Văn Huy này thì hiển nhiên sẽ gập rất nhiều phiền toát, hậu họa không kể siết. Vì vậy, Lý Vũ Hàm chưa bao giờ thèm để ý đến Diêm Văn Huy. Nhưng cái tên này không hề nhận ra được điều đó, hắn luôn bám riết lấy Lý Vũ Hàm dai như đỉa đói, hơn nữa hắn có tạo nên một cái mặt nạ cho mình ở trước mặt bố mẹ của Lý Vũ Hàm, tự biến mình thành một nam nhân cực tốt, cực có phong độ thân sĩ, giành được cảm tình của cả bố mẹ cô, đặc biệt là đối với mẹ cô. Đến nỗi kể cả khi nàng có ở trước mặt bố mẹ mình liệt kê ra những việc xấu mà Diêm Văn Huy đã từng làm thì hai người cũng không hề có tin tưởng, chuyện này quả nhiên khiến cô rất nhức đầu. Cho nên lúc này Lý Vũ Hàm nghe thấy Diêm Văn Huy lôi mẹ mình ra làm tấm bình phong, liền nhíu chặt mày lại. Bởi vì cô biết, nếu mình mà đuổi tên bệnh hoạn này đi thì chắc chắn rằng mẹ cô sẽ lải nhải quở trách cô đến mấy ngày cũng không có dứt, và nàng cũng không nguyện thấy cái kết quả này. Thế nên sau vài giây đồng hồ đắn đo, rốt cuộc cô cũng phái căn răng nói:
- Anh thích ở lại đây vậy cứ ở lại đi, dù sao tôi cũng không thừa hơi mà tiếp đón anh.
Dứt lời cô liền quay vào bếp tiếp tục sự nghiệp nấu nướng vĩ đại. Còn về phần tên Diêm Văn Huy kia thì quả thực cô đã coi hắn thành không khí mất rồi.
“Hừ! Giả vờ thành cao. Cái loại nữ nhân như thế này tao thấy nhiều rồi. Để rồi xem, chả cần đến vài ngày nữa, tao sẽ khiến mày phải quỳ gối xuống giữa hai chân tao, vừa kêu gào khóc lóc van xin, vừa cao giọng khiêu khích” Nhìn thân ảnh bận rộn của Lý Vũ Hàm, trong đôi mắt của Diêm Văn Huy lóe lên nhưng tia tàn độc: “Không thể không nói dáng người của con đàn bà này quả thực ngon không thể tả được, còn ngon hơn cả đám nữ nhân mình quen vui đùa kia nhiều. Nếu không phải vì nguyên nhân này thì mình cũng chả thèm phí sức theo đuổi ả. Nếu có thể khiến ả quỳ xuống dung miệng chăm sóc tiểu đệ của mình của thực …chậc …chậc…phê miễn bàn! Đến lúc đó mình đặt một cái camera quay trộm lại rồi sau đó từ từ thưởng thức lại nhỉ…
Sau một hồi dâm ý nổi lên ngập tràn trong đầu, ánh mắt Diêm Văn Huy lại đảo lên người những nữ nhân khác ở trong căn phòng này. Y híp mắt lại, đồng thời đánh giá từ trên xuống dưới, từ trái qua phải từ ngọn đồi này qua ngọn đồi khác rồi tiếp tục thầm nghĩ: “Quả nhiên là một quân đoàn mỹ nữ mà. Đám bạn này của Lý Vũ Hàm có vóc dáng cũng không hề tệ một chút nào. Xem ra nếu đồng thời có thể thần phục được Lý Vũ Hàm thì mình cũng có thể chừa ra một chút khí lực để phát động thế công với mấy ả này. Nói không chừng đến lúc đó mình có thể hoang dâm vô độ, đem cả đám chị em tốt này lên giường cả đám, thực hiện cảnh n P cho sướng…”
Tuy rằng trong lòng luôn nghĩ đến những chuyện xấu xa như vậy nhưng Diêm Văn Huy lại che dấu rất tốt, không hề biểu hiện nó lên khuôn mặt mình. Cầm bó hoa trên tay đặt xuống, y lập tức đến gần đám bạn của Lý Vũ Hàm, cũng chả thèm để ý đến những người kia không để ý đến y, y cứ thế là lại gần nói chen vào, cứ nở một nụ cười mà mình tự cho là quyến rũ nhất nhằm vào người khác. Một lát sau, Lỹ Vũ Hàm và mấy chị em đã bưng những món ăn thơm phức ra ngoài. Lý Vũ không chọn ra nhà hàng để ăn mà tự mình xuống bếp nấu ăn thực ra cũng có nguyên nhân khác. Chẳng qua là nàng tạm thời không muốn nói ra nguyên nhân này, tránh để ảnh hưởng tới tâm tình của tất cả mọi người. Đợi đến lúc Lý Vũ Hàm hoàn toàn rảnh tay thì đám chị em tốt của Lý Vũ Hàm với đi tới tự mình tặng cho Lý Vũ Hàm những món quà sinh nhật. Chu Hiểu Xuyên ở một bên lặng lẽ quan sát những người này tặng quà cho Lý Vũ Hàm thấy hầu hết đó là những bộ quần áo và thú nhồi bồng, còn lại là tặng quần áo hoặc đĩa nhạc. Xem ra các nàng cũng biết Lý Vũ Hàm rất thích nghe nhạc. Món quà của mọi người đều không có gì đáng để bàn cả, chỉ có mỗi cô gái có mái tóc xoăn lúc trước nhìn Chu Hiểu Xuyên như một nữ lang nhìn thấy một con cừu non ngây thơ thì lại tặng cho Lý Vũ Hàm một bộ nội y viền ren màu đen rất sexy. Nhận món quà đó, Lý Vũ Hàm đỏ hết cả mặt làm các chị em ở xung quanh cười ầm cả lên. Đợi đến khi các chị em tốt của Lý Vũ Hàm tặng quà xong thì Diêm Văn Huy mới đứng dậy, dùng một lại ánh mắt khích đều Chu Hiểu Xuyên rồi mới đem một cái tui xách mình chuẩn bị từ trước đi đến trước mặt cô, cười nói:
- Vũ Hàm, đây chính là một chiếc túi xách hiệu LV mà anh cho người đặt riêng từ Hồng Kông mang tới đây đó. Mặc dù nói quý cũng không phải là, giá cũng chỉ có hơn hai vạn đồng mà thôi, nhưng hy vọng rằng em có thể thích nó.
Ý tứ khoe khoang lộ rõ mồn một trong từng lời nói của y. Ngay đến cả Sa Tử và Lão Quy dù nghe cũng chả hiểu cái mô tê gì cũng có thể cảm nhận được ý tứ trong đó. Đối với cái huyện Phương Đình này mà nói thì cho dù có tiền cũng không thể mua được những đồ LV xa xỉ đó được, nên không trách Diêm Văn Huy lại mang nó ra để khoe mẽ. Lão Quy lén lút nhô đầu ra khỏi túi quần của Chu Hiểu Xuyên, nhìn về chiếc tui xách một cái rồi khinh thường nói một câu:
- Chỉ là một cái tui xách LV nhái mà cũng dám mang ra khoe nữa cơ đấy.
Chu Hiểu Xuyên ngạc nhiên, sau đó thừa dịp mọi người không chú ý nhẹ giọng hỏi:
- Làm sao mày biết đây chỉ là hàng nhái?
Lão rùa già ngửng đầu lên, bày ra bộ mặt 'ta tự hào ta có tri thức', vênh váo hò hét trả lời:
- Trước tiên, ta rất hiểu người chủ làm ra cái hàng nhái này, mưa dầm thấm lâu mà. Nên ta có thể phân biệt được hàng cao cấp thật hay giả. Ngươi cẩn thận quan sát độ nông sâu của hoa văn trêm cái túi này là hiểu. So sánh chất liệu cấu tạo cùng với hoa văn, đường may là nhận ra ngay. Vừa nhìn đã biết nó khác sản phẩm chính hiệu rất nhiều. Cho nên cái túi xách này, chỉ là do một người thợ thủ công khéo tay bình thường làm ra thôi. Lừa người bình thường thì có thể, nhưng lừa một kẻ chuyên xem hàng cao cấp như ta thì mỡ mà húp.
Nghe lão quy đem một đống kiến thức nói cho hắn, đồng thời còn mô tả chi tiết, khiến Chu Hiểu Xuyên có chút tin tưởng. Nhưng hắn cũng cũng từ lời nói của lão rùa tìm ra được một điều không hợp lý:
- Ơ, không đúng, ta nhớ lúc trước mày dạy tao đánh Piano thì mày đã từng nói qua, chủ nhân trước đây của ngươi là nghệ sĩ Piano nổi tiếng quốc gia. Sao bây giờ đã trở thành doanh nhân kinh doanh rồi?
Lão rùa sửng sốt sau đó có chút chột dạ nói:
- Ách, ngươi nhớ nhầm rồi, chủ nhân là nghệ sĩ Pano nổi tiếng đó là chủ nhân trước nữa của ta mà.
Tại lúc Chu Hiểu Xuyên đang cùng với Lão Quy đang xì xào bàn tán, Lý Vũ Hàm đã đem cái túi xách hiệu LV cao cấp của Diêm Văn Huy trả về:
- Món quá này rất quý, tôi không thể nhận được, anh lấy lại đi.
Nếu túi LV này do người khác tặng thì Lý Vũ Hàm sẽ rất cao hứng mà nhận lấy. Nhưng nếu là Diêm Văn Huy tặng thì một chút hứng thú cũng không có để mà nhận. Trên thực tế, mặc kệ là Diêm Văn Huy quà vật kiểu gì, cô cũng không hề muốn nhận.
- Cái này đâu tính là món quà quý quý gì, cũng chỉ hơn hai vạn đồng thôi mà. Chỉ cần em thích, nhiều hơn nữa anh cũng có thể mua tặng em mà. Tất cả chỉ là vì anh muốn thấy em vui vẻ thôi, chứ không phải như những kẻ khác, làm ăn cực cực khổ khổ cả năm, mà cũng không thể tặng người khác một cái túi bằng bàn tay.
Cho dù là lúc khoe của, Diêm Văn Huy cũng không quên chèn ép Chu Hiểu Xuyên. Ai bảo lần sinh nhật này Lý Vũ Hàm lại mời một nam nhân như hắn đây? Dù có xem thường tới mức nào đi chăng nữa thì Diêm Văn Huy cũng đã xem Chu Hiểu Xuyên là đối thủ cạnh tranh với mình rồi.
Thấy Diêm Văn Huy khoe của thì cũng không nói làm gì, đã vậy lại còn thông qua việc này để đá điểu mình, Chu Hiểu Xuyên nổi giận, cười lạnh thầm nghĩ: "Đây chính là tự vả vào mặt mình, đừng trách tao độc ác nhá!"
Lúc trước, Chu Hiểu Xuyên nhịn Diêm Văn Huy là vì không muốn phá hỏng không khí buổi tiệc sinh nhật của Lý Vũ Hàm. Nhưng bây giờ thì khác, người ta đã bắt đầu chọc ngoái mình rồi, nếu còn nhịn được nữa thì không phải là khiêm tốn mà lại là đố yếu sinh lý không dám bật. Tất nhiên Chu Hiểu Xuyên không phải là đồ yếu sinh lý, ngược lại sinh lý hắn vẫn vô cùng cường hãn, bản tính cũng rất bướng. Vì vậy hắn đánh trả ngay lập tức.
- Nếu như là túi xách LV chính hiệu, tôi liền nhận ngay. Quả thực là phải làm cực khổ cả năm trời mới có thể mua được. Nhưng cái túi này giống như là hàng nhái thì phải, nhiều lắm cũng chỉ hai trăm đồng mà thôi. Có thể mua được ở bất kỳ đâu, bất kỳ lúc nào chỉ cần tôi muốn là được.
- Hàng nhái?
Nghe Chu Hiểu Xuyên nói những lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt. Ánh mắt của bọn họ lại tập trung nhìn vào cái huy hiệu màu vàng ở trên cái túi xách kia.
“Cái túi xách kia là hàng nhái thật sao?” Trong đầu mọi người đều hiện lên nghi vấn như vậy. Diêm Văn Huy cũng thắc mắc, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười lạnh nói:
- Mày nói túi xách LV này là hàng nhái? Haha! Mày đang nói đùa à? Túi xách này, tao đã phải bỏ ra hơn hai vạn đồng, sai người mua từ Hồng Kông đem về đấy. Làm sao có thể là hàng nhái chứ? Hơn nữa, mày ở trong cái Phòng khám thú cưng nho nhỏ, làm công tử nghèo. Tao sợ từ trước đến giờ mày cũng chưa từng được nhìn thấy túi xách LV nữa chứ nói gì tới phân biệt thật giả? Theo tao thấy, mày ôm hận thù, muốn vu oan cho người khác mà thôi.
- Vu oan cho anh?
Chu Hiểu Xuyên cười nhạt một tiếng, lộ rõ biểu hiện tự tin mười phần, khác hắn bộ dáng Diêm Văn Huy đang hổn hển ở bên cạnh như một con gà bệnh. Hắn đưa tay chỉ vào túi xách đang ở trong tay Diêm Văn Huy, đem lời Lão Quy vừa mới nói thuật lại cho mọi người nghe kỹ thuật phân biệt hàng thật, hàng giả của túi xách LV một lần. Mới ban đầu, đám chị em tốt Lý Vũ Hàm còn hoài nghi lời của Chu Hiểu Xuyên là nói bậy bạ, nhưng nghe những lời hắn giảng giải có lý, rất rõ ràng rành mạch, các nàng cũng bắt đầu nghi ngờ chuyện này. Dù sao, Chu Hiểu Xuyên nói ra, những điều mắt thấy tai nghe, cũng không giống như là vừa mới bậy bạ nghĩ ra mà hồ ngôn xảo ngữ. Giờ phút này đám chị em tốt Lý Vũ Hàm nhìn Diêm Văn Huy, ánh mắt lộ ra ý bất thiện. Đồng thời các nàng còn nói những lời mang hàm ý châm chọc lẫn xem thường:
- Thật không nghĩ rằng cái túi xách này lại là hàng nhái chứ, may mà Tiểu Chu chỉ ra những điểm đáng ngờ, chứ nếu không chúng ta đều bị kẻ nào đó lòe rồi.
- Này tên kia, tặng cái gì không tặng, lại đi tặng hàng nhái, đã vậy lại còn chém gió, đem hàng nhái biến thành hàng hiệu. Đã sĩ lại còn tiếc tiền nữa, trên đời này vẫn còn những kẻ như vậy sao?
- Tớ nói này, hắn làm như vậy chính là cố ý, muốn cho Vũ Hàm mất mặt đấy!
Nghe những người này nói những lời cay nghiệt. Sắc mặt Diêm Văn Huy lúc xanh lúc trắng, khó coi vô cùng. Nhưng hắn vẫn không tin túi xách trong tay mình lại là hàng nhái, vẫn cãi bướng:
- Hàng nhái? Làm quái gì có chuyện đó. Túi xách này chính tay tôi bỏ ra hơn hai vạn đồng mới mua được, làm sao có thể là hàng nhái chứ?
Chỉ là hắn càng cố chày cối thì người khác lại càng không tin, cộng thêm một đợt châm chọc khác:
- Đến nước này còn không biết xấu hổ, tuyên bố bỏ ra hơn hai vạn đồng để mua cái túi này. Da mặt cái tên này còn dày hơn cả tường thành.
- Cõ lẽ là tốn hai vạn đồng thật đấy. Nhưng mà, bỏ ra hơn hai vạn để mua về một món hàng nhái, quả thực quả thông mình mà, thông minh không tưởng được.
Nghe mấy lời này, Diêm Văn Huy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không thanh minh cho bản thân điều gì nữa. Bởi hắn suy nghĩ, chuyện đã đến cỡ này rồi cũng giông như là: ‘Bùn đã dính vào đũng quần rồi, không phải *** thì cũng là phân’. Nếu tiếp thục giải thích chỉ càng làm cho mình thêm mất mặt chứ không giải quyết được gì. Vốn là muốn khoe mẽ, lại không ngờ chuốc về kết cục xấu hổ. Diêm Văn Huy đương nhiên là hận cực độ. Đem hơn hai vạn đồng vứt ra ngoài cửa sổ, không được gì, chỉ được nhục. Y nhìn sang Chu Hiểu Xuyên đầy cay nghiệt, đương nhiên hắn đem toàn bộ nguyên nhân thất bại đổ lên người Chu Hiểu Xuyên. "Dám làm tao mất mặt à? Mày được lắm, rất được. mày cứ chờ đấy, để xem ta thu thập mày như thế nào.”
Chu Hiểu Xuyên cũng không thèm chú ý đến đôi mắt lóe lên tia nhìn tàn độc của Diêm Văn Huy. Giờ phút này hắn đang bị Hoàng Hiểu Uyển quấn lấy đưa ra một loạt câu hỏi tò mò:
- Chu ca, bình thường cũng không thấy anh xem qua tạp chí hàng hiệu, vậy thì làm sao anh có thể phân biệt được túi LV thật với giả vậy?
Chu Hiểu Xuyên cũng không thể nói cho Hoàng Hiểu Uyển biết được những thứ nãy giờ hắn thao thao bất tuyệt là do lão rùa già kia nói cho hắn được. Hắn chỉ có thể huy động trí não cực nhanh, tạm thời nghĩ ra được một cái cớ nói dối:
- Quả thực là may mắn, hôm qua anh xem trên TV có một chương trình hướng dẫn phân biệt túi LV thật với giả, đúng lúc nhàn rỗi không có việc gì nên anh ngồi xem, không ngờ hôm nay có chỗ dùng đến.
- Ách, là như vậy thật sao? Không nghĩ trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy nữa.
Hoàng Hiểu Uyển mặc dù nghi ngờ lời nói của Chu Hiểu Xuyên nhưng cũng không có nói thêm điều gì.
- Đúng mà, quả thực là trùng hợp ngẫu nhiên đấy.
Chu Hiểu Xuyên gật đầu phụ họa nói, trong lòng âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Bé này còn non và xong lắm. ”
Chu Hiểu Xuyên không ngờ tới rằng món quà mình tỉ mỉ chuẩn bị cho Lý Vũ Hàm trước một sẽ bị Diêm Văn Huy giật mất trước. Không thể không nói, da mặt Diêm Văn Huy quả là không giống người thường, đăc biệt dày, có khi dùng súng bắn cũng không thủng. Nếu những người khác gặp phải chuyện vừa rồi, không phải mang gương mặt xám xịt rời đi mà còn ở lại buổi tiệc thì sẽ im lặng không nói gì. Nhưng không ngờ Diêm Văn Huy xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra cứ hồn nhiên như con điên chém túi bụi. Nhìn Diêm Văn Huy vô liêm sỉ đứng ở đó, mấy chị em tốt của Lý Vũ Hàm đều nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét đến cực độ. Nhân vật chính của đêm nay, Diêm Văn Huy coi ánh mắt của tất cả mọi người là ánh mắt ùng bái, hắn còn ưỡn ngực, nghiêm mặt vui cười mà nói:
- Thật áy náy quá Vũ Hàm, anh không biết cái túi kia chỉ là hàng nhái, cũng do nhờ người khác mua hộ thôi. Nhưng không có vấn đề gì cả, ngày mai tự thân anh sẽ đi đến Hồng Kông, tự mình chọn một cái túi LV khác đem về tặng em. Nếu em muốn anh và em sẽ cùng đi HongKong, đây là chuyện anh nằm mơ cũng muốn mà.
Nghe thấy vậy, đôi mày liễu của Lý Vũ Hàm nhíu chặt lại với nhau, hừ lạnh một tiếng, định mở miệng cự tuyệt. Nhưng Diêm Văn Huy không cho nàng cơ hội mở miệng cự tuyệt, tiếp tục mở miệng nói:
- Kỳ thật, trước giờ những thứ anh muốn tặng cho em không chỉ là cái túi xách vừa rồi kia. Anh biết em thích nghe nhạc, hơn nữa là nghe Piano. Cho nên hôm nay anh muốn tặng em một bài do chính anh đàn, bài này đang rất nổi trên thế giới, đó là bài Kanon. (DG: Bài này của nghệ sĩ Ikuko Kawai người Nhật diễn tấu, muốn nghe thử thì các thím có thể gu gồ nhé)
Diêm Văn Huy đã từng điều tra qua sở thích của Lý Vũ Hàm, cho nên biết chuyện cô ấy thích nghe Piano là chuyện bình thường. Trên thực tế, Diêm Văn Huy còn yêu cầu ở nhà hàng chuẩn bị một cây Piano, để đàn trước mặt mọi người để diễn tấu khúc Piano 'Kanon' trước mặt Lý Vũ Hàm để tranh thủ hảo cảm, nhưng đáng tiếc là, Lý Vũ Hàm cũng không muốn cùng hắn đi đên nhà hàng Kim Kiều. Bất quá cũng không phải vì vậy mà cơ hội biểu diễn của y thất bại, bởi vì y biết, trong nhà của Lý Vũ Hàm cũng có một cây đàn Piano. Ở đây, y vẫn có đất dụng võ. Nói xong, Diêm Văn Huy không quan tâm Lý Vũ Hàm có đáp ứng hay không, xoay lưng đi đến góc phòng khách, nơi có đặt cây đàn Piano.
- Không ngờ tên bệnh này cũng muốn đánh Piano. Ngươi đã có đối thủ rồi đấy, ngàn vạn lần đừng để hắn đoạt mất tiên cơ, trở thành nhân vật chính đêm nay.
Sa Tử nằm cuộn tròn ở trong ghế sô pha xem trò vui, lúc này thả người nhảy lên như tia chớp phóng đến bên chân Chu Hiểu Xuyên, ngẩng đầu lên kêu meo meo. Nó không có hảo cảm đối với Diêm Văn Huy, đương nhiên là sẽ về phe của Chu Hiểu Xuyên. Chu Hiểu Xuyên còn chưa kịp trả lời, Lão Quy liền bò từ trong túi hắn ra, mang theo vẻ mặt tin tưởng mười phần trả lời:
- Yên tâm đi, chỉ nhờ vào thứ công củ chuối của hắn ta, làm sao có thể thành nhân vật chính đêm nay được. Bởi vì hắn không có một ai là đại tông sư tinh thông cầm, kỳ, thi, họa như ta chỉ dạy thì làm sao có thể chiến thắng cơ chứ?
Sa Tử nhịn không được, tỏ vẻ xem thường nói:
- Đúng là từ trước đến giờ ta còn chưa thấy con rùa nào như ngươi, suốt ngày khoe mẽ, con hát mẹ khen hay!
- Ngươi nói cái gì? Con hát mẹ khen hay? Ngươi không tin vào trình độ của ta à?
Bị nghi ngờ, Lão Quy nhất thời bực bội, giương cổ lên muốn cãi nhau cùng Sa Tử. Nhưng Chu Hiểu Xuyên không cho nó cơ hội này, đưa tay ấn đầu nó trở lại trong túi quần. Dù sao, trong túi quần mang một con rùa, cũng cực khó chịu. Lúc này ánh mắt mọi người đều bị Diêm Văn Huy thu hút, nếu không thì không biết sẽ bị đám phụ nữ này quây thế nào nữa. Nói không chừng ngày mai các báo sẽ giật tít trang nhất: ‘Một người đàn ông khốn khổ bị chúng nữ bạo hành đến chết’
Giờ phút này, Diêm Văn Huy đi đến góc phòng khách, chỗ đặt cây Piano. Lại gần, hắn ta sửa sang lại quần áo, sau đó đẩy ghế lui ra, ngồi xuống. Tuy rằng chưa bắt đầu đánh đàn nhưng bộ dáng chuyên nghiệp như vậy, cũng là có sự chuẩn bị kỹ càng rồi mới ra trận. Ngồi một lúc, Diêm Văn Huy cũng không vội vàng chơi bài Kanon ngay, mà quay đầu lại, hướng phía mọi người nhe răng cười, quả thật rất nguy hiểm và tự kỷ nói:
- Giờ biểu diễn đã đến, mong mọi người mở to mắt, dựng lỗi tai lên mà nghe, thưởng thức khúc nhạc nổi tiếng thế giới do tôi biểu diễn, khúc nhạc được mang tên 'Kanon'. (DG:bệnh value)
Dứt lời hắn nheo mắt lại, bắt đầu múa tay trên phím đàn, tiếng đàn bắt đầu vang lên. Tiếng đàn như dòng suối du dương, theo sau những cử động ngón tay của Diêm Văn Huy ở trên phím đàn mà tuôn ra. Không thể phủ nhận, nhân phẩm Diêm Văn Huy không ra gì, nhưng hắn đánh đàn cũng có thể nghe được. Khúc Kanon này khi hắn diễn tấu còn thua nhạc công chuyên nghiệp rất nhiều, nhưng đối với những người nghiệp dư thì có thể xem như rất tốt rồi. Ít nhất có thể làm rung động một số người ở nơi đây, như vậy là đủ rồi. Khúc nhạc Kanon du dương được trình diễn dong, không chỉ có vài người kinh ngạc, thậm chí Lý Vũ Hàm cũng phải nhìn Diêm Văn Huy với ánh mắt khác. Diêm Văn Huy ở phía xa đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Vũ Hàm, trên khuôn mặt tràn đầy biểu cảm kiêu ngạo cùng tự đắc, cười nói:
- Sao hả Vũ Hàm, anh tặng em món quà sinh nhật này, em thích chứ?
Tuy rằng cực chán ghét Diêm Văn Huy, nhưng đối với kỹ thuật chơi đàn của hắn, Lý Vũ Hàm vẫn phải công nhận:
- Đàn nghe cũng hay, sợ rằng đây là ưu điểm duy nhất còn sót lại trên người của anh.
Lỗi tai Diêm Văn Huy tự động loại bỏ câu sau, xem như không nghe thấy, cười hì hì gật đầu nói:
- Nếu em thích, sau này ngày nào anh cũng sẽ đàn cho em nghe.
Lý Vũ Hàm hừ một tiếng, tức giận nói:
- Được rồi, sau này nếu tôi muốn nghe thì tôi mở CD nghe là được.
Chương 45: Tôi muốn ra vẻ ta đây thêm mấy lần nữa!
Dịch: Hùng Đại Gia Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Diêm Văn Huy không vì trả lời vậy mà thất vọng, sau đó cười cười, rồi hắn lại đem ánh mắt chuyển sang quảng tới trên người Chu Hiểu Xuyên. Đối với người vừa làm mình mất hết mặt mũi, hơn nữa rất có thể là đối thủ cạnh tranh với chính mình, tự nhiên sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào để đá đểu Chu Hiểu Xuyên. Nhìn trên xuống dưới đánh giá Chu Hiểu Xuyên một phen, sau đó hắn cười lạnh nói:
- Mày cảm thấy vừa rồi tao đánh đàn tấu khúc Kanon thế nào?
Không đợi Chu Hiểu Xuyên mở miệng, hắn liền làm ra bộ tỉnh ngộ, tiếp tục nói:
- Uầy! Thật có lỗi, bản thân tao quên mất, người giống như mày thì e rằng ngay đến cả thứ tự nốt đàn trên piano thế nào nữa à đánh? A đúng rồi, từ trước đén giờ, mày đã bao giờ nghe pinano trực tiếp chưa (live ấy)? Mày có biết cái gì là “Kanon” không?
Diêm Văn Huy nói những lời này, không chỉ có Lý Vũ Hàm chợt đổi sắc mặt, mà biểu tình của những chị em tốt của cô cũng trở nên xấu hổ bởi vì các nàng cũng không có hiểu biết nhạc piano lắm. Diêm Văn Huy nói ra những lời này, không chỉ đá đểu Chu Hiểu Xuyên, đồng thời cũng đá xoáy sang các nàng. So với Lý Vũ Hàm và những chị em tốt kia của nàng, thân là đương sự Chu Hiểu Xuyên lại có vẻ rất bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Kanon tức Ann, còn gọi là Kann. Là Hebbel (Pahelbel) người Đức sáng chế, là một loại kỹ xảo sáng tác ra. Từ khi ra đời đến nay, đã phát sinh hơn hai nghìn bản từ bản cũ. Vừa rồi anh diễn tấu thủ khúc kia, thực sự không phải Kanon nguyên bản, mà là bản do nghệ sĩ piano Gergeintn cải biên năm 1985, khúc nhạc đó có tên là Variatinnthe Kannbypahelbel. Lại nói tiếp, phía sau Kanon, còn có một câu chuyện xưa khiến người ta phải xúc động.(DG: Lĩnh vực này ta không biết tí gì nên các bác cứ google thần công để biết thêm chi tiết nha, ta cũng lười tìm hiểu, có ít thông tin từ wikipedia của Đức các bác có thể tham khảo, có cả bài gốc trong đó, link: http://de.wikipedia.org/wiki/Kanon_(Musik) )
Dưới ánh mặt tập trung mà kinh ngạc của mọi người, Chu Hiểu Xuyên mỉm cười, đem sự tồn tại và lịch sử của “Kanon”, và lai lịch thủ khúc Diêm Văn Huy vừa diễn tấu là Variatinnthe Kannbypahelbel thế nào nói ra không sai một chút nào. Trên gương mặt của Lý Vũ Hàm tràn ngập nén kinh hỉ khó nén được:
- Không ngờ Tiểu Chu lại có thể hiểu biết “Kanon” như vậy, chẳng lẽ em cũng thích nhạc piano sao? Thế mà từ trước tới giờ không thấy em nói gì đấy?
Vẻ mặt Diêm Văn Huy đầy ghen tị, chua chua nói:
- Cái này thì có gì giỏi lắm, có quan hệ gì tới tới tư liệu về “Kanon”, đầy trên mạng, tùy tiện google là thấy đầy đủ, hắn ta chẳng qua muốn khoe khoang trước mặt mọi người, cho nên mới đặc biệt lên mạng tra tư liệu, cố ra vẻ ta đây chứ có biết cái vẹo gì đâu.
Diêm Văn Huy không có lý do gì mà không ghen tị, bởi vì khi Lý Vũ Hàm nhìn y luôn luôn lạnh như băng, ra vẻ cự tuyệt người ta từ ngàn dặm, cho tới bây giờ chưa cấp sắc mặt tốt cho y bao giờ, đương nhiên là không nói đến việc nàng có cười với y không. Làm cho người ta không ngờ đến là, khi Diêm Văn Huy xỉa xói thì Chu Hiểu Xuyên chẳng những không phản bác, ngược lại còn theo lời hắn, khẽ cười nói:
- Anh nói không sai, liên quan tới tư liệu về “Kanon”, đích thật là tôi ra vẻ ta đây đấy.
Diêm Văn Huy lộ vẻ “ta biết mà”, cười lạnh với Lý Vũ Hàm nói:
- Xem đi, hắn quả nhiên là ra vẻ ta đây. Hừ, tao nói nha, muốn chơi tốt piano, không chỉ cần có thiên phú đâu mà cần phải có thời gian dài đào tạo. Một tiểu tử nghèo như mày, làm sao có thể được đào tạo bài bản chứ? Làm sao có thể có trình độ đánh đàn cao được?
Lý Vũ Hàm chỉ hừ lạnh một tiếng, căn bản không thèm để ý đến hắn. Chu Hiểu Xuyên vẫn thản nhiên cưởi tươi như hoa, tiếp nhận những đợt đâm chọt của y, hắn dùng ánh mắt hài hước liếc nhìn Diêm Văn Huy một cái, tiếp tục nói về đề tài vừa rồi:
- Kỳ thật, trừ bỏ hiểu biết về “Kanon”, tôi còn muốn tỏ vẻ ta đây thêm chút nữa.
Diêm Văn Huy nhất thời nở nụ cười:
- Mày còn muốn tỏ vẻ ta đây gì nữa? Mày không biết xấu hổ hay sao mà còn muốn thể hiện nữa sao? Hay là lại muốn khoe trí nhớ của mình? Ha ha…
Diêm Văn Huy cười hai tiếng, rồi rốt cuộc cười không nổi. Hắn mở ta hai mắt nhìn, há to miệng, ngây ngốc nhìn Chu Hiểu Xuyên, giống như một bàn tay vô hình bóp chặt cổ hắn, khiến cho hắn không thể cười như bình thường được. Ngạo khí tồn tại trên mặt hắn, lúc này đã biến mất không còn sót lại chút gì, thay vào đó là vẻ mặt khiếp sợ và khó tin. Bởi vì, Chu Hiểu Xuyên đang nói ra những chỗ sai lầm của bài diễn tấu Variatinnthekannby Pahelbel lúc trước mà Diêm Văn Huy đánh. Chừng đó sai lầm còn nhiều hơn cả những gì mà thầy dạy đàn Diêm Văn Huy đã từng nói với hắn. Bất quá, mấy thứ này biết thì biết, muốn tiến hành cải thiện hay sửa lại không phải là chuyện làm ngày được trong một sớm một chiều. Mà càng làm cho Diêm Văn Huy kinh ngạc chính là, Chu Hiểu Xuyên chỉ ra những lỗi sai còn pro hơn cả những chuyên gia về chơi đàn piano nữa. Chẳng lẽ trình độ chơi đàn của Chu Hiểu Xuyên còn giỏi hơn cả các nghệ sĩ chơi đàn piano chuyên nghiệp kia?
“Làm... Làm sao có thể?” Diêm Văn Huy trợn ngược hai mắt, đầy vẻ khiếp sợ nhìn Chu Hiểu Xuyên, vừa không dám, vừa không nguyện tin tưởng trình độ đàn của hắn còn giỏi hơn cả giáo viên dạy đàn của mình.
- Mày… Mày… làm sao mày biết điều này?
Giọng điệu của Diêm Văn Huy bắt đầu có chút run rẩy. Chu Hiểu Xuyên vẫn mỉm cười nói:
- Không phải tôi vừa nói rồi sao, mấy thứ này, đều là tôi học trên Internet và nhớ lại. Loại người như tôi không có nghệ sĩ đào tạo, làm sao có thể nghe ra từ trong tiếng đàn của anh những lỗi đó được?
Diêm Văn Huy cảm thấy như có một bàn tay vô hình tát ‘bôm bốp’ lên mặt mình mấy phát, khuôn mặt nháy mắt biến thành màu gan heo. Y vừa trừng mắt nhìn Chu Hiểu Xuyên, vừa gào rít như thằng điên ở trong lòng: “Rốt cuộc đang chuyện gì xảy ra? Tại sao một tiểu tử nghèo có thể nghe ra các lỗi trong khúc nhạc mình đàn? Chẳng lẽ nó là một cao thủ piano? Không, tuyệt đối khong có khả năng này! Tiểu tử nghèo như nó, làm sao có thể học piano chứ? Cái #$%$#@ nó, ai có thể cho tao biết, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì không?
Diêm Văn Huy kiểu gì cũng không tin Chu Hiểu Xuyên là một cao thủ đàn piano, y khổ sở suy nghĩ nguyên nhân vẫn không ra kết quả, nên mạnh mồm nói:
- Khua môi múa mép thì ai chả làm được. Mày thật có bản lĩnh như vừa nói là phải đi đàn một khúc cho chúng ta nghe, cho chúng ta xem mày tài cán đến mức nào!
Theo Diêm Văn Huy thấy, Chu Hiểu Xuyên tuyệt đối sẽ không đánh đàn. Bởi vì món đò chơi này, không chỉ cần thiên phú màcần phải có thời gian và tiền bạc. Đương nhiên, hắn tuyệt đối không tưởng tượng được, ở bên người Chu Hiểu Xuyên lại tồn tại một con rùa đen tinh thông âm luật, càng không thể tưởng tượng được, trong cơ thể của Chu Hiểu Xuyên đang tồn tại một luồng năng lượng thần bí có công hiệu kì lạ.