Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 439: Người hãm hại
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê truyện
Hứa Kiến Thế nói gì cũng không ngờ rằng, trên đường đi tùy ý đâm phải chiếc BMW, cuối cùng lại dính dáng đến Hàn Đông.
Anh ta đứng ở dưới lầu, trong lòng hết sức buồn phiền, dường như Hàn Đông cũng đến thành phố Tân Châu chưa được mấy ngày, bản thân đã gặp anh ta được mấy lần. Hôm đó, chuyện của Phan Lợi Chương, Hàn Đông cũng ở đó. Bây giờ lại có Hàn Đông, còn lần này, chuyện đâm xe, anh ta có thể giải thích được, nhưng chuyện uống rượu vào buổi trưa, anh ta cũng không dễ nói ra một cách rõ ràng.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, Hứa Kiến Thế không còn cách nào khác liền đi lên lầu.
Việc đã đến nước này, Hứa Kiến Thế cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng mà thôi.
Chỉ có điều trong lòng anh ta quả thực tức nghẹn lại, trong lòng nghĩ lẽ nào Hàn Đông là khắc tinh của mình, sao chuyện gì cũng đều dính dáng đến hắn vậy.
Lúc này, trong phòng thẩm vấn, còng tay của Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không vẫn chưa được mở ra, dù sao họ cũng không có chịu khổ. Chuyện này nếu đã có liên quan đến Hứa Kiến Thế, vậy thì phải để Hứa Kiến Thế tự mình đến mở còng tay ra.
Vốn dĩ trưởng đồn công an Kim Giang Tô Gia Hạo phải là người mở còng cho họ, tuy nhiên Lữ Nam Phương không cho làm. Anh ta có hai lí do: một là lúc trước anh ta tận tai nghe Hứa Kiến Thế giao cho Tô Gia Hạo phải xử lý xong xuôi mình và Ngưu Chí Không, hai là Hứa Kiến Thế thân là Cục trưởng cục Công an, cho dù không có sự giao phó của anh ta, cấp dưới của anh ta làm ra chuyện như vậy, vậy thì anh ta cũng phải có trách nhiệm.
Lữ Nam Phương tuy bình thường cười đùa cợt nhả, nhưng khi đụng vào lại rất khó chơi.
- Để Hứa Kiến Thế đích thân mở còng tay cho tôi.
Lữ Nam Phương kêu gào nói.
Còn lúc này, Hứa Kiến Thế đúng lúc đi đến cửa. Nghe thấy lời này, mặt của anh ta càng đỏ hơn.
“Mẹ nó, ông đây vui vẻ chạy đến đây làm gì chứ, lúc trước sao không tìm lý do gì để không đến nhỉ.” Trong lòng Hứa Kiến Thế buồn phiền nghĩ, dù sao đã khiến cho Hàn Đông không hài lòng, vậy thì vừa nãy tùy tiện tìm lí do nói mình đang phải đôn đốc vụ án gì đó, không phải là được sao?
Tuy nhiên, bây giờ bất luận anh ta nghĩ gì đều không còn tác dụng gì nữa, nhìn thấy Hứa Thế Kiện mặt mũi đỏ bừng đi vào trong, mọi người đều nhìn anh ta.
Tô Gia Hạo nói thầm một tiếng:
- Cục trưởng Hứa.
Trong lòng đã mất hết can đảm, vừa nãy lúc Tả Nhất Sơn gọi điện, anh ra liền đoán ngay ra được thân phận của Hàn Đông, bây giờ Hứa Kiến Thể quả nhiên trong 10 phút đến được đây, điều này khiến cho dự đoán của anh ta càng được chứng thực. Trong tình huống này, anh ta biết bất luận là bên nào đều không thể tha cho mình, chứ đừng nói đến vị trí của chức trưởng đồn công an bé nhỏ này. Bộ cảnh phục này có thể được tiếp tục mặc, đều đã trở thành vấn đề rồi.
- Tôi thực sự bị oan mà.
Trong lòng Tô Gia Hạo buồn bực kêu lên. Đương nhiên nỗi oan khuất mà anh ta gọi nhất định là không có ai đi nghe rồi.
Vẻ mặt Hứa Kiến Thế lo lắng, trong lòng buồn bực, tiến thêm mấy bước rồi nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn.
- Bây giờ là lúc nào rồi?
Hàn Đông lạnh lùng hỏi.
Trong lòng Hứa Kiến Thế trầm xuống, Hàn Đông quả nhiên nói về chuyện uống rượu của mình.
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi
- Văn kiện của Thành ủy đều là đồ trang trí sao?
Hàn Đông căn bản không cho Hứa Kiến Thế cơ hội để giải thích
- Ủy ban nhân dân thành phố quan nói thế nào về lệnh cấm uống rượu?
Chuyện buổi trưa cấm uống rượu, Thành ủy có văn kiện, Ủy ban nhân dân thành phố cũng có văn kiện. Hứa Kiến Thế là Cục trưởng Công an thành phố, cán bộ của Đảng, đồng thời cục Công an lại là một trong ba ban ngành mà Ủy ban nhân dân thành phố tạo nên, bởi vậy, hai văn kiện này đối với anh ta mà nói, đều có thể có tác dụng.
Trong lòng Hứa Kiến Thế rất căng thẳng, anh ta là Phó bí thư, là người của Bí thư Đảng ủy Công an Trần Phúc Xương. Còn Trần Phúc Xương lại ở cùng một phe với Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến. Hàn Đông thật sự muốn truy cứu chuyện này, đến lúc đó Chủ tịch thành phố người của hai bên Hạ Kim Cường, Phó bí thư Ngụy Du Vĩ chắc chắn đều muốn giậu đổ bìm leo, một hình thức xử phạt thì sao có thể chạy thoát được đây, cho dù Bí thư Thành ủy cũng không cứu được anh ta:
- Chủ tịch thành phố Hàn, trưa nay tôi
- Tôi không muốn nghe lời giải thích của anh, đến lúc đó anh hãy giải thích cho Bí thư Hề và Chủ tịch thành phố Hạ đi.
Hàn Đông lạnh lùng nói:
- Bây giờ việc giải quyết trước mắt là, tôi hỏi anh, Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh bảo người ta bắt họ lại, còn bảo tôi mang tiền đến đây. Năm mươi ngàn, thật không ít đâu, không phải là anh bị thương hay sao?
Bây giờ Hứa Kiến Thế chỉ đau đầu, anh ta lại nghĩ đến điểm này, hình như lúc đâm xe, dường như là mình vị phạm luật, trách nhiệm hẳn là của bản thân mình rồi. Cho dù bản thân có đùn đẩy chuyện này cho đồn công an Kim Giang tự làm, nhưng sau khi xảy ra chuyện, bản thân lại không ở hiện trường giải quyết, còn chuyện bên kia bị bắt lại, người sáng suốt đều biết chuyện này có liên quan đến mình, huống hồ lúc đó cảnh sát mà mình giao phó lại phải xử lý hai người này, chính là không biết đồn trưởng kia đã nói ra hay chưa?
- Ha ha, cục trưởng Hứa, trước đó không phải anh đã giao phó cho mấy viên cảnh sát này hay sao, phải xử lý chúng tôi cho tốt cơ mà. Bây giờ xem ra có chút thất vọng rồi phải không. Trưởng đồn công an này hình như không nghe lời anh thì phải, bắt chúng tôi lại, không có hành động gì hơn nữa.
Lữ Nam Phương nói với giọng châm biếm. Tuy anh ta chỉ bị còng tay lại, không chịu sự đối xử gì khác nữa, nhưng thể diện này anh ta bất luận thế nào phải tìm bằng được một Cục trưởng Công an bé nhỏ, chắc chắn phải dạy cho anh ta một bài học mới thôi.
Sự buồn bực trong lòng Hứa Kiến Thế có thể thấy được, hai người này có Hàn Đông đứng sau, bản thân lần này lại đụng vào người không nên đụng rồi.
Lúc này Ngưu Chí Không cũng nói:
- Cục Công an của thành phố Tân Châu quả nhiên không giống những nơi khác, lần trước được gặp Chủ tịch tỉnh Phạm, tôi phải đưa ra kiến nghị mới được.
Ngưu Chí Không biết rõ Hàn Đông bây giờ vừa đến thành phố Tân Châu, có thể lời nói ra vẫn chưa hoàn toàn có chỗ đứng, bởi vậy cho dù lần này gặp phải một chút vấn đề về Hứa Kiến Thế, nhưng nếu muốn lấy uy, dường như vẫn chưa đủ.
Bởi vậy anh ta liền lôi cả Phạm Đồng Huy ra, cùng coi như là gây áp lực cho Hứa Kiến Thế, phối hợp cùng với Hàn Đông hành sự.
Lữ Nam Phương vừa nghe, cùng nhanh chóng hiểu ra được dụng ý của Ngưu Chí Không, cười lạnh một tiếng, nói:
- Đúng vậy, xem ra sau này tôi phải đến thành phố Tân Châu chơi, phải mời Lôi tư lệnh phái hai vệ binh từ quân khu tỉnh đến bảo vệ. Nếu không thì, lần sau lại gặp phải Cục trưởng Hứa thì phiền phức rồi.
Người mà anh ta nói chính là Tư lệnh Quân khu tỉnh Lôi Bằng. Tuy anh ta chủ yếu quản là quân khu tỉnh, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, vậy thì quyền biểu quyết phiếu đó không thể coi thường được rồi.
Trong lúc hai người nói giỡn, đã xuất hiện hai ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
Khuôn mặt của Hứa Kiến Thế vốn đỏ bừng, lúc này đã chuyển từ đỏ sang trắng rồi. Hai người này là gì vậy chứ. Mẹ nó, lúc trước đâm vào, không nói thì có tình cảnh như vậy sao, bây giờ đợi đến lúc Hàn Đông đến mới nói ra, đây là có ý gì? Giả chết bắt quạ vui lắm hay sao?
Đương nhiên anh ta sẽ cho rằng Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không đang nói láo, dù sao bây giờ Hàn Đông đang ở đây, họ cũng không cần thiết phải nói láo để dọa mình. Đồng thời, cho dù hai người họ không thể ảnh hưởng đến hai ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kia, nhưng chỉ cần có thể nói lời này, khiến cho hai người kia biết có chuyện như vậy, vậy thì những ngày tháng sau này của mình sẽ khó khăn rồi đây.
Tuy rằng Hứa Kiến Thế biết rõ, bản thân là cán bộ cấp Cục trưởng, căn bản không thể lọt vào trong mắt của hai ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kia, nhưng hai ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kia nếu như thể hiện một chút với Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến, hay Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường, hay là Bí thư Đảng ủy Công an Trần Phúc Xương, ai trong số họ đều sẽ không bỏ qua cho mình đâu. Cho dù anh ta là thân tín của Trần Phúc Xương, nhưng nếu như lãnh đạo Tỉnh ủy tỏ vẻ không hài lòng, không cần nghĩ, Hề Hiểu Kiến cũng sẽ đẩy mình đi một cách nhanh nhất.
Những người khác ở trong phòng đều trợn tròn mắt, trưởng đồn công an Tô Gia hạo ngơ ngác nhìn Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không đang ung dung ở đó, trong lòng nghĩ hai người này vốn dĩ có chỗ dựa rất lớn ở phía sau, nhưng trước đó không ngờ họ không để lộ một chút gì ra cả, còn kêu gọi điện thoại cho người ta mang tiền đến. Kết quả lại gọi ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố Hàn Đông đến, bây giờ lại xảy ra hoàn cảnh như vậy, đây đều là những người gì vậy?
- Mặt rỗ không gọi mặt rỗ, cái này gọi là người hãm hại.
Lúc này, trong lòng Tô Gia Hạo bỗng nhiên nhớ đến lời nói này. Nhìn vẻ mặt cười ác ý của Lữ Nam Phương, anh ta cảm thấy người này quả thực giống như một tên ác ma đang ăn tươi nuốt sống vậy.
Còn về viên cảnh sát trẻ tuổi kiêu ngạo nói chuyện với Hàn Đông trong cuộc điện thoại trước đó, lúc này sớm đã mềm nhũn chân ra rồi. Nếu không phải dựa vào chỗ gì đó vững chắc, sớm đã ngã ra đất rồi. Người này bỏ ra không ít tiền để thiết lập mối quan hệ, khó khăn lắm mới vào được trong đội ngũ cảnh sát. Chuyện này xảy ra, chỉ sợ bộ cảnh phục này sao có thể được tiếp tục mặc nữa đây.
- Xin lỗi hai người. Đây đều là hiểu lầm thôi.
Bây giờ Hứa Kiến Thế cũng mất hết can đảm, nếu như chỉ là Hàn Đông, có lẽ sẽ còn náo loạn hơn nữ. anh ta nhiều nhất bị xử phạt, bị Thành ủy gửi thông báo phê bình, phạt chút tiền gì đó, nhưng thêm vào việc trước mắt của hai người này vừa làm, vậy chuyện này không còn đơn giản như thế nữa, đừng nói đến cục trưởng chưa chắc đã làm được, thậm chí có thể từ vị trí cục trưởng lui xuống dưới cũng trở thành một vấn đề. Dù dù là một Cục trưởng cục Công an, những chuyện qua tay anh ta nhiều như vậy, phía dưới mông mình cũng không sạch sẽ gì đâu.
Vì vậy Hứa Kiến Thế bây giờ cũng bất chấp còn có vài viên cảnh sát nhỏ đang đứng nhìn ở bên cạnh, chắp tay xin lỗi:
- Tôi xin lỗi hai người, vừa nãy quả thực là hiểu lầm. Lúc đó tôi phải đi làm việc gấp, hai vị muốn xử phạt tôi thế nào cũng được, xin hai vị hãy bớt giận.
Hứa Kiến Thế vừa nói, liền lấy chìa khóa ra, đưa lên phía trước mở còng tay cho Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không.
Lúc anh ta vừa đến, liền nghe thấy Lữ Nam Phương kêu mình phải đích thân mở còng cho anh ta.
Bây giờ điều anh ta nghĩ chính là, nếu chỉ như vậy, thì tốt quá rồi.
Nhìn thấy nụ cười của Hứa Kiến Thế còn khó coi hơn cả khóc, trong lòng những người khác cũng vô cùng kinh ngạc
- Ha ha, Hứa Kiến Thế cũng là tự mình tìm đường chết mà thôi. Hai người này, ngay cả Đảng ủy Công an thành phố Vinh Châu đều tự mình rút lui rồi.
Chu Chính nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy thương thay cho Hứa Kiến Thế, đương nhiên trong lòng anh ta có chút vui mừng. Dù sao tối hôm đó vì chuyện của Phan Lợi Chương, Hứa Kiến Thế tỏ ra không chút khách khí với Chu Chính, vì vậy bây giờ thấy Hứa Kiến Thế kinh ngạc, trong lòng anh ta rất thoải mái.
“Bên cạnh lãnh đạo đều là những người gì vậy!” Trong lòng Tả Nhất Sơn kinh ngạc vô cùng, đồng thời rất hưng phấn: “Đi theo lãnh đạo quả thực không sai, tương lai tiền đồ sẽ rộng mở.”
- Chậm một chút, tay của tôi đau quá.
Lúc Hứa Kiến Thế đến mở còng, Lữ Nam Phương gây khó dễ bằng việc kêu la, trong miệng còn phun ra một ít nước miếng, bắn đầy lên mặt của Hứa Kiến Thế.
Anh ta cố ý đó!!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của quykiemtu
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 440: Điều kiện.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Nam Phương kêu la, trong miệng cố ý phun ra nước miếng, vãi lên mặt Hứa Kiến Thế.
Bị anh ta làm như vậy, Hứa Kiến Thế vẻ mặt già nua đỏ ửng, quả thật giống như chảy máu vậy, nhưng cũng chỉ có thểnhẫn nhịn. Tuy loại khuất nhục này ông ta trước chưa từng bị qua. Bởi vậy trong lòng tức chết đi được, cổ đều thô một vòng, gân xanh trên mặt nhẩy dựng lên.
Nhìn thấy bộ dạng ông ta, cảnh sát ở hiện trường trong lòng vô cùng bi ai, đường đường là Cục trưởng Cục thành phố, bịngười khác làm nhục nhã như vậy, còn là lần đầu tiên nhìn thấy. Đương nhiên trong lòng bọn họ cũng không vui vẻ gì, cho dù Hứa Kiến Thế đối với loại người Lữ Nam Phương chẳng có cách nào, nhưng đối với mình những người đó có thể bóp chết bất cứ lúc nào, bây giờ bản thân đám người xem gã xấu mặt, đến lúc đó chắc chắn gã không khách khí với mọi người.
- Tên này…
Hàn Đông thật hết chỗ nói với Lữ Nam Phương, xem ra gã vẫn có tiềm chất ăn chơi trác táng.
Tuy nhiên, Hàn Đông cũng không ngăn cản Lữ Nam Phương làm như vậy, dù sao Hứa Kiện Thế gã này đích thật còn phải thu dọn.
Lữ Nam Phương xoay xoay người làm cho Hứa Kiến Thế mở tay, bộ dạng nhe răng trợn tròn mắt ở đó, một chút công phu tý tẹo. Hứa Kiện Thế cảm thấy giống như vừa bị mưa ướt, ướt sũng vậy.
Ngưu Chí Không ngược lại không có kiêng nể gì như Lữ Nam Phương. Anh ta là thương nhân, biết phàm chuyện gì cũng lưu lại đường sống. Dù sao bây giờ Hứa Kiến Thế đã bị làm cho rất buồn bực. Cũng không cần đá ông ta thêm một cước.
Hàn Đông nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ rồi, liền nói.
- Cục trưởng Chu, việc xảy ra ở khu Cao Sơn, ông phụ trách xử lý, cho ông thời gian mười phút, trước tiên xử lý việcđụng xe rồi tính sau. Nam Phương, Chí Không, tôi ở dưới đợi mọi người, xong rồi cùng nhau ăn cơm.
Về phần Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không bị oan khuất xử trí thế nào, vậy thì đó là chuyện tiếp theo, còn lại là LữNam Phương và Ngưu Chí Không làm tiếp, Hàn Đông thì phải rút ra, đặt mình vào phía sau.
Hứa Kiến Thế tuy là Cục trưởng nhỏ nhoi của Cục công an thành phố, nhưng sự việc có liên quan tới ông ta, lại còn đối phương cũng không phải nhân vật lương thiện, là cũng chỉcó thể thật sự nhận sự điều tra của Chu Chính.
Đương nhiên, Chu Chính vừa mới nghe đã hiểu ý tứ của HànĐông, bây giờ chỉ có xử lý việc đụng xe, về phần ân oán của Lữ Nam Phương, Ngưu Chí Không và Hứa Kiện thế, lại chuyện khác, bất luận thế nào cũng không đến lượt ông ta lo.
Sự việc ngược lại đơn giản rồi, rất nhanh đã điều tra rõ ràng, Hứa Kiến Thế quyết tâm đem trách nhiểm đổ lên đầu công an đồn Kim Giang, bởi vậy nói rốt cuộc trách nhiệm cũng chẳng lớn lắm.
Đương nhiên, Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không bởi vì ông ta mà bị tiêu tan. Lại còn nguyên nhân chuyện này cũng là ông ta đụng xe vào người khác trước.
Bởi vậy kết quả xử lý, Hứa Kiện Thế ngoài việc bồi thường tiền sửa xe cho Ngưu Chí Không, ngoài ra còn xin lỗi hai người đó.
Chuyện ấy, bây giờ đối với Hứa Kiện Thế mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ, cho dù bây giờ mặt đã mất rồi, mất thêm chúc nữa cũng chẳng sao, nhưng quan trọng ông ta lo lắng là cho dù hai người đó bộ dạng còn chưa vừa lòng, hai người đó chưa vừa lòng cũng không sao, nhưng sau lưng người ta không phải có Thường ủy Tỉnh ủy làm chỗ dựa sao. Đấy mới là chỗ mất mạng.
- Ha ha, việc đã xử lý điều tra xong rồi, vậy bọn tôi đi ăn cơm trước nha rồi tính sau.
Lữ Nam Phương cười ha ha nói
- Làm lâu thế, tôi cung cũng bị đói rồi, tiểu Đông còn đangđợi ở dưới lầu nữa.
Nói xong, Lữ Nam Phương căn bản không để ý tới lời xin lỗi của Hứa Kiện Thế, nghênh ngang mà đi.
Ngưu Chí Không đương nhiên cũng theo đó mà đi xuống lầu.
Hứa Kiện Thế quả thật tức đến phát khóc, bây giờ không phải chuyện bản thân có bằng lòng mất mặt hay không, mà vấn đề là người ta có bằng lòng nhận sự xin lỗi của mình hay không mà thôi.
Ngoài ra còn bị Hàn Đông bắt quả tang giữa trưa uống rượng, việc này vẫn chưa có giải thích rõ ràng, vừa rồi HànĐông nói rồi, không nghe ông ta giải thích, để ông ta giải thích cho Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố. Ý tứ trong câu nói đã rất rõ ràng, đến lúc đó Hàn Đông nhìn vào chuyện đó, thường thì hai vị đó có cách nói mới được, đểHứa Kiện Thế đau đầu là, hai người này bây giờ lại đối nghịch nhau, bản thân xảy ra vấn đề như thế, có khả năng chuyện bé xé ra to rồi, về phần còn có Thường ủy Tỉnh ủysau lưng Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không . Chính là việc làm người ta đau đầu.
Nhìn thấy Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không đi xuống dưới rất nhanh, Hứa Kiện Thế muốn bây giờ đuổi theo. Muốn hỏi hai người bọn họ rốt cuộc là muốn thế nào mới vừa lòng.
Bây giờ Hứa Kiện Thế trên mặt lấm tấm mồ hôi tuy đã lau sạch, nhưng vẻ mặt lại vô cùng khó coi.
Người của đồn công an Kim Giang, lúc này hối hận muốn chết. Sớm biết chuyện chuyển thành thế này, đám người xuất hiện cùng Hứa Kiện Thế, chắc nên rút lui đi. Cũng tránh được nhìn thấy Hứa Kiện Thế xấu mặt, khiến họ Hứa kia chẳng có cách nào bắt được hai người kia, nhưng muốn thu dọn bọn họ, thì lại là chuyện rất đơn giản.
- Cái này, nếu đã không có chuyện gì, tôi đi trước.
Chu Chính nói, ông ta bây giờ cũng không dễ nói điều gì,đồng thời ông ta cũng không biết Hàn Đông rốt cuộc chuẩn bị làm gì, nếu có thể làm thịt Hứa Kiện Thế, ngược lại thì dễnói. Nói cách khác, Hứa Kiện Thế là Cục trưởng Cục thành phố, cho dù Chu Chính có Hàn Đông che chở, cũng không thể biểu hiện quá lộ liễu được.
Hứa Kiện Thế lườm ông ta một cái, hừ lạnh một tiếng, liền chạy xuống lầu.
Chu Chính nhìn người đồn công an một lượt nói
- Việc này, các anh chờ xử phạt đi.
Đồn trưởng Tô Gia Hạo đồn công an Kim Giang lại là người của Cục trưởng Cao Lập Hương, việc lần này, nghe lời của Chu Chính, Tô Gia Hạo sắc mặt trắng bệch, ngoài ra những người khác tham dự hôm naycũng khó thoát
- Đông ca, Hứa Kiện Thế này anh định làm thế nào?
Ngưu Chí Không cười nói. Lữ Nam Phương nói
- Tên này thật là tự tìm đường chết, chỉ là một Cục trưởng công an nhỏ nhoi, còn kêu người hại bọn ta. Không chơi cho gã khóc cha khóc mẹ không được, không tin tên này không nghe lời
Hàn Đông thản nhiên nói
- Làm gì mà dễ thế, hơn nữa, bây giờ cũng không thích hợp làm ra động tĩnh lớn vậy, hơn nữa, trước khi các cậu đến, tôi cũng vừa hay lại muốn gõ cho Cục xây dựng thành phố, muốn làm thêm với Cục công an, chỉ sợ có vài người lo lắngđấy.
Ngưu Chí Không gật đầu nói,
- Cũng phải, Đông ca anh bây giờ đích thật không nên làm lớn chuyện, có điều lần này là Hứa Kiện Thế gặp phải chúng ta rồi, tôi và Lữ Nam Phương thêm chút áp lực, ít nhất khiến Hứa Kiện Thế không dễ dàng đâu.
Hàn Đông cười khổ, Lữ Nam Phương chắc không thể như vậy cho qua, có điều chỉ cần anh ta không quá đáng là được. Chu Chính đứng một bên nghe, ngược lại cũng không có gì kinh ngạc, dựa vào thân phận Hàn Đông, người của hắn chắc chắn không phải bản thân có thể phỏng đoán. Thử nghĩđến Nguyên Á Văn con trai của Nguyên Hằng Kiện, đều bịHàn Đông dùng làm thành tai mắt.
Buổi trưa vừa mới vào làm không lâu, Hàn Đông nhận đượcđiện thoại của Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiện.
Ngữ khí trong điện thoại của Hề Hiểu Kiện tương đối khách khí. Hàn Đông không cần nghĩ cũng đoán được Hề Hiếu Kiện kêu mình đi làm gì, chắc chắn là vì chuyện của Hứa Kiện thế, Cục công an ở trong thành phố là bộ môn vô cùng quan trọng, bất luận là Bí thư thành ủy hay là Chủ tịch thành phố, chắc chắn đều hy vọng đưa được người của mình vào. Hứa Kiện Thế là thân tín của Phó bí thư Đảng ủy công an Thành ủy Trần Phúc Xương, tự nhiên cũng là người của HềHiểu Kiện, Hề Hiểu Kiện chắc chắn không thể hy vọng HànĐông thịt gã. Dập điện thoại, Hàn Đông không chút hoang mang tới Thành ủy.
- Chủ tịch Hàn tới rồi, ngồi bên này.
Hề Hiểu Kiện vừa thấy Hàn Đông, liền nhiệt tình nghênh tiếp. sau đó mời Hàn Đông ngồi ở phòng tiếp khách, đợi thư ký của mình sau khi ngâm trà rồi, vẻ mặt Hề Hiểu Kiện mới tươi cười, hỏi
- Chủ tịch Hàn, tới thành phố Tân Châu đã mấy ngày, sao rồi, đã quen các phương diện chưa, cuộc sống còn cần gì không?
Hàn Đông tuy đoán được ý của Hề Hiểu Kiện gọi mình tới, nhưng Hề Hiểu Kiện đã không vội hỏi, Hàn Đông tự nhiên cũng không vội, hơn nữa bây giờ người vội không phải là Hàn Đông hắn.
- Cảm ơn Bí thư Hề quan tâm, tôi cũng hài lòng các phương diện rồi. Bây giờ đang mau chóng quen với tình hình các mặt, để nhanh chóng hòa nhập.
Hề Hiểu Kiện gật đầu nói
- Vậy thì tốt, hy vọng Hàn Đông cậu có thể mau chóng nắm chắc tình hình các mặt, tôi lại vô cùng hy vọng và có lòng tinđối với cậu.
Hàn Đông khiêm tốn nói
- Bí thư Hề quá khen rồi, tôi nhất định toàn lực, làm tốt chức trách Thành ủy ủy ban giao cho
- Có thể làm tốt công tác của mình đã là vô cùng khó khăn rồi.
Hề Hiểu Kiện nói một hơi.
- Bây giờ một vài cán bộ, khí thế nóng nảy, không thể quyết tâm làm việc, nghe nói trưa nay Hàn Đông gặp Hứa Kiện Thế uống rượu. Tôi cũng đã kịch liệt phê bình, cho dù là nguyên nhân công việc, cũng không thể uống đến như vậy. Tôi đã giao trách nhiệm cho ông ta viết một bản kiểm điểm, nhất định phải nhận thức được tầm quan trọng của việc lần này. Từ tư tưởng thâm sâu đến ý thứ đều sai.
Hàn Đông cười cười, Hề Hiểu Kiện nghĩ dễ dàng cho qua như vậy, cũng quá đơn giản rồi.
- Vâng, Hứa Kiện Thế cũng có chút quá đáng, còn để người của đồn công an Kim Giang bắt giam người của đoàn khỏa sát tập đoàn Kỳ Vọng được tôi mời đến, người của đồn công an đã gọi điện để tôi mang tiền tới.
Hàn Đông thản nhiên nói.
- Tổng giám đốc Ngưu là phó tổng cao cấp của tập đoàn Kỳ Vọng, cũng là chủ tịch hội đồng của viễn thông Nam Không, lần này tôi cũng muốn họ tới thành phố Tân Châu khảo sát tình hình, đồng thời hy vọng cùng họ hợp tác nhiều mặt. Năm nay áp lực công tác thu hút đầu tư của thành phố ta khá lớn, tôi thân làm lãnh đạo phân công quản lý, cũng phải lao tâm chút.
Tập đoàn Kỳ Vọng khi mới bắt đầu chỉ là một nơi chăn nươi, nhưng bây giờ đã bắt đầu đa nguyên hóa. Khi Hàn Đôn ở huyện Phú Nghĩa thành phố Tân Châu, đã để tập đoàn Kỳ Vọng xây dựng nhà máy rượu, rượu đã đã bắt đầu bán ở tỉnh Tây Xuyên rồi.
Điểm này Hề Hiểu Kiện rất rõ, y đương nhiên hiểu Hàn Đông sẽ không dễ dàng tha cho Hứa Kiện Thế. Nghe đến HànĐông nhắc tới công tác thu hút đầu tư, rồi cái gì lao tâm khổ tứ, y trong lòng liền hiểu, đây là Hàn Đông đang đưa ra điều kiện.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 441: Bưng trà xin lỗi.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Thân là Bí thư Thành ủy thành phố Tân Châu, Hề Hiểu Kiệnđối với tình hình chính trị của thành phố Tân Châu hiểu rõ vô cùng, đối với một vài tình hình của Ủy ban nhân dân thành phố cũng vậy. Chính là mấy ngày trước việc Cục trưởng cục xúc tiến đầu tư Phạm Huệ Đức bị Hàn Đông nghiêm khắc phê bình, ông ta cũng nghe rồi. Biết Hàn Đông bây giờ đang thu dọn nhân sự của Cục xúc tiến đầu, đương nhiên Hàn Đông bây giờ phân công quản lý mảng đó, vốn dĩlà Khâu Thụy Hòa phân công quản lý, những người đó không nể mặt Hàn Đông, cũng là bình thường.
Người của Khâu Thụy Hòa và Hạ Kim Cường, dựa vào HềHiểu Kiện đối với loại tình huống này tự nhất rất thích ý kiến, hơn nữa trong lòng cũng hy vọng Hàn Đông và HềHiểu Kiện gây chuyện, tốt nhất là gây chuyện đến trở mặt, như thế Hàn Đông ít nhiều không thể gia nhập vào bên HạKim Cường được.
Có điều, nghe thấy ý bây giờ của Hàn Đông, nếu muốn không truy cứu Hứa Kiến thế, vậy thì cần phải giúp Cục xúc tiến đầu tư thu phục cho tốt đã. Đảng quản cán bộ, nếu như Hàn Đông muốn thay người, cần phải được trên hội nghịThường ủy thông qua mới được, mà Hề Hiểu Kiện trong mấy thế lực lớn trong Thành ủy Thường ủy, là đoàn kết được nhiều Thường ủy nhất, bao gồm bản thân ông ta tất có năm phiếu Thường ủy, Hàn Đông muốn thông qua phương ánđiều chỉnh nhân sự , tốt nhất là nhận được sự tán thành của Hề Hiểu Kiện.
- Ừ, công việc của Cục xúc tiến đầu từ là rất quan trọng, đối với sự phát triển kinh tế thành phố ta có ý nghĩa rất quan trọng, Chủ tịch Hàn coi trọng công tác của Cục xúc tiến đầu tư như vậy, Thành ủy chắc chắn toàn lực ủng hộ.
Hề Hiểu Kiện nghĩ một chút, Hàn Đông đã nắm được chỗ đau của Hứa Kiến Thế, nếu như không buông tha nhìn chằm chằm vào, cho dù bản thân toàn lực che chở Hứa Kiến Thế, cũng không phải là không có cách, ngược lại chẳng đáp ứng Hàn Đông ủng hộ hắn điều chỉnh Cục trưởng Cục xúc tiếnđầu tư, khó tránh phức tạp cho ông ta.
- Cảm tạ Bí thư Hề ủng hộ, tôi tin công việc của Cục xúc tiếnđầu tư, nhất định sẽ có thể làm ra được thành tích khiến người ta hài lòng.
Hàn Đông thản nhiên nói, cũng không có nhắc đến vấn đềcửa Hứa Kiến thế.
Trên sự việc của Hứa Kiến Thế, Hàn Đông là để ý, càng huống hồ là có sự uy hiếp mạnh của Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không, Hứa Kiến Thế chắc chắn hoảng hốt, cái này khiến hắn nắm thế chủ động.
Hề Hiểu Kiện thở phào nhẹ nhõm, lại nói
- Ừ, tôi có lòng tin với Hàn Đông, đối với việc của trưa nay, nhà đầu tư mà Hàn Đông cậu mời đến, vẫn hy vọng HànĐông đi làm việc đó, việc hiểu lầm đó đừng làm thành phức tạp lên, bọn họ còn có những yêu cầu gì thì cứ nói ra.
Trên thực tế, Hề Hiểu Kiện kêu Hàn Đông đến nói chuyện vềchuyện của Hứa Kiến Thế, trước đây chắc có hiểu rõ tình hình này, biết hai người này cũng không phải là nhà đầu tư mà Hàn Đông mời tới, hoặc là bạn tốt của Hàn Đông, có điềuđiểm này cũng không quan trọng, quan trọng là Hàn Đông có thể thu phục bọn họ là được rồi.
Hàn Đông hiểu ý của Hề Hiểu Kiện, nói
- Chuyện này tôi phải tìm hiểu ý kiến đương sự một chút mới được.
Hề Hiểu Kiện nói
- Vậy đương nhiên rồi, có điều tôi tin Hàn Đông nhất định xửlý tốt chuyện này.
- Tôi sẽ cố hết sức.
Hàn Đông cũng không thể nói chuyện này ngay tại đó.
Lại nói chuyện một chút, Hàn Đông liền đứng dậy cáo từ.
Hề Hiểu Kiện khách khí tiễn Hàn Đông ra khỏi cửa văn phòng, cũng là rất hiếm có.
Quay lại văn phòng không lâu, Tả Nhất Sơn tiến vào báo cáo
- Chủ tịch, Cục trưởng Hứa Cục công an tới báo cáo công tác.
Hàn Đông mỉm cười, Hứa Kếện thế đến khá là nhanh đấy, ông ta chắc chắn là nhận được chỉ thị của Hề Hiểu Kiện, đặc biệt qua đây biểu hiện thái độ rồi.
- Để ông ta vào.
- Vâng.
Tả Nhất Sơn gật đầu, lập tức đi ra, nói với Hứa Kiến Thếđứng ở chỗ đó, nói
- Chủ tịch Hàn mời ông vào.
- Cảm ơn Thư ký Tạ.
Tuy nhiên trong lòng ông ta vô cùng uất ức, nhưng không thể không đến xin lỗi với Hàn Đông, buổi trưa, ữã Nam Phương nhổ bãi nước bọt vào mặt ông ta, khiến ông nhục nhã thiếu chút nữa ngất rồi, mà lúc đó Hàn Đông, Tả Nhất Sơn ở đó, cho nên ông ta căn bản không muốn đến đây.
Chỉ là, Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiện đã thông qua Bí thưĐảng ủy Công an Trần Phúc Hưng đánh tiếng rồi, để ông ta qua đó đến trước mặt Hàn Đông thể hiện thái độ, ông ta cũng không thể không đến.
- Chủ tịch Hàn, tôi xin lỗi ngài. Mong ngài phê bình.
Hứa Kiếện Thế cung kính nói. Cho dù trong lòng ông ta hận không thể đánh Hàn Đông được, nhưng bên ngoài ông ta cần phải thể hiện tôn kính.
- Xin lỗi
Hàn Đông ngẩng đầu, khóe miệng cười nhếch lên, thản nhiên hỏi một câu, mặt mỉm cười nhìn Hứa Kiến Thế.
Hứa Kếện Thế chỉ cảm thấy ánh mắt Hàn Đông giống như là nhìn thấy trong lòng mình vậy, đồng thời Hàn Đông mang vẻ mặt tươi cười, khiến ông ta lại không tự chủ được nghĩđến cảnh tưởng nhục nhã lúc trưa, cảm thấy Hàn Đông chắc chắn trong lòng đang cười mình.
- Đúng vậy, trưa nay tôi bởi vì có chuyện, cho nên đối với hai đồng chí Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không, thái độô có chút thô bạo, ngoài ra, buổi trưa tôi không nên uống rượu.
Hứa Kiến thế đem nội dung chủ yếu đặt sau chuyện uống rượu, dù sao cái này chủ yếu là trực quan, bởi vậy ông ta giải thích nguyên nhân trước một tý, sau đó lại ra lệnh cấm rượu từ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, nói đến việc buổi trưa mình uống rượu, cuối cùng mong Hàn Đông nghiêm khắc phê bình, đồng thời đảm bảo sau này không tiếp tục tái phạm chuyện này nữa.
- Biết sai thì sửa, còn gì tốt hơn. Chính sách nhất quán củaĐảng cũng là trị bệnh cứu người không đánh chết người.
- Ông có thể nhận thức được sai lầm của việc này, chuyện này tôi không tiếp tục truy cứu, hy vọng ông để ý tới giới hạn, không được phá lệ. Đối với hai người Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không, tôi đã gọi điện nói cho bọn họ rồi, tháiđộ bọn họ rất bất mãn.
- Vẫn mong Chủ tịch Hàn khuyên ngăn, tôi bằng lòng bồi thường hợp lý chuyện này, để hai vị đó vừa lòng.
Hứa Kiến Thế nói, trong lòng ngấm ngầm nghiến răng, trong lòng nghĩ Hàn Đông tên này khiến cho mình không thể nhìn người, nói cách khác nhất định sẽ cho y biết tay.
Hứa Kiến Thế biết, cho dù lần này Hề Hiểu Kiện bảo về cho mình, nhưng thể diện của mình cũng mất rồi, lại còn ông ta cũng hiểu, bản thân bị người khác nhổ vào mặt, chắc chắn sẽ truyền ra ngoài, quả thật là sự sỉ nhục lớn với ông ta, không biết có bao nhiêu người thầm cười ông ta đây.
Hàn Đông hiểu rõ chắc chắn trong lòng Hứa Kiếện Thế rất không thích, nhưng ông ta không thích cũng chẳng có cách nào, ai bảo ông ta tự trêu chọc mình trước. Kỳ thực HànĐông cũng không thích làm người thị phi, vừa bắt đầu HànĐông cũng không có cách nào đối với Hứa Kếện Thế, hắn cũng không muốn nhúng chàm Cục công an, vậy thì tối hômđó sau khi Cục trưởng Phan Lợi Chương xảy ra chuyện, cái này Hứa Kiến Thế nhầy ra lấy thế đè Chu Chính. Tuy nhiên sau đó biết mình ở đó ông ta liền hành quân lặng lẽ, nhưng về sau cũng không nóivới chính mình, cho dù ông không có qua thể hiện, gọi điện tìm người, vậy thì biết sau khi mình lộ diện, cũng nên nói rõ một chút, vô thanh vô tức coi như xong, vậy thì đối với Thường ủy Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố mình không coi ra gì rồi.
Mà trưa nay Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không gặp phải,đã lại có quan hệ với ông ta rồi, tuy Hứa Kiến thế lại lần nữa thể hiện ông ta không có bày mưu tính kế cho đồn công an Kim Giang đối đãi với hai người bọn họ như vậy, nhưng HànĐông không phải là tên ngốc, nếu như không có Hứa Kiến Thế giao phó, đồn công an Kim Giang chắc chắn không làm lợi hại như vậy, Lữ Nam Phương không phải nói lúc đó Hứa Kiến Thế giao cho đồn công an đến xử lý bọn họ sao.
- Ừ, vậy tôi gọi bọn họ qua đây, mọi người ba mặt một lời vậy.
Hàn Đông mỉm cười nói, lập tức gọi điện cho Lữ Nam Phương, để bọn họ đến Ủy ban nhân dân thành phố một chuyến, nói là giải quyết chuyện buổi trưa.
Khi ăn cơm trưa nay, Hàn Đông đã thể hiện ý của mình rồi, tạm thời không làm mạnh đối với Cục công an, bởi vậy LữNam Phương và Ngưu Chí Không cũng không thể làm càn, bọn họ có thể dựa vào công việc của Hàn Đông làm đại cục và điểm ra, đương nhiên rồi, bọn họ cũng không vì thế mà bỏ qua đơn giản cho Hứa Kiến Thế được, xin lỗi trước mặt cũng với bồi thường tiền sửa chiếc BMW, đó là không thiếu rồi.
Hàn Đông sau khi gọi điện, lại cúi đầu tiếp tục xem văn kiện của hắn, văn kiện của Thường ủy Thành ủy quả không ít, Hàn Đông muốn phát triển công tác tốt hơn, tự nhiên muốn hiểu hệ thống này một chút.
Mà Hứa Kiến Thế đứng bên đó, lại không động đậy, quả thật giống như bị phạt vậy.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, khiến Hứa Kiến Thế vô cùng buồn rầu, kiểu này vô cùng khó chịu, nhưng ông ta chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Hàn Đông cũng không để ông ta ngồi, ông ta chỉ có thểđứng đó. Hơn nữa Hàn Đông đã gọi điện cho Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không qua đây điều tiết, ông ta cũng không thểquay người mà đi được.
- Để bố mày đứng, đợi bố mày đến thu thập được tư liệu của mày, thì bố mày sẽ sửa mày chết.
Trong lòng Hứa Kiến Thế tức giận nghĩ, ông ta hạ quyết tâm, Hàn Đông đến thành phố Tân Châu, đến lúc đó chắc chắn sẽ có chỗ qua lại trên các phương diện, như vậy bản thân có lòng xử lý, chắc chắn sẽ tìm ra một chút chuyện khiến HànĐông bất lợi, đến lúc đó muốn hắn coi cho rõ, ông ta cũng tin rằng, muốn hại người, cũng không phải không tìm thấy lỗ hổng.
Buổi trưa, Tả Nhất Sơn đi vào rót nước cho Hàn Đông, ánh mắt lướt qua mặt Hứa Kiến Thế, hơi khẽ nhếch môi lên, khiến nỗi nhục trong lòng Hứa Kiến Thế càng tăng lên.
Tầm khoảng sau hai mươi phút, Lữã Nam Phương cùng Ngưu Chí Không đến.
Hàn Đông mời bọn họ ngồi xuống khu tiếp khách, sau đó đểTả Nhất Sơn pha trà cho bọn họ.
Về phần Hứa Kiến Thế, Hàn Đông thì xem nhẹ, dù sao HànĐông cũng biết không thể để Hứa Kiến Thế cảm kích mình, vậy thì không cần lo lắng nhiều như vậy.
Lữ Nam Phương ngồi trên ghế sô pha, trong mồm ngậm điếu thuốc, chân vắt chéo không ngừng lay động, đối mắt nhìn Hứa Kiến thế, trên mặt tràn trề mãn nguyện.
Hứa Kiến Thế kìm không được tức giận trong lòng, tiến lên hai bước, khách khí nói
- Hai vị, hôm nay là tôi không đúng, tôi chân thành xin lỗi hai vịì, hy vọng hai vị có thể lượng thứ, đồng thời hai vịì cóđiều kiện gì có thể đề xuất, tôi nhất định bồi thường hết sức có thể.
Người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Hứa Kiến Thế bây giờ đang ở tình huống này.
Lữ Nam Phương bĩu môi cười nói
- Đây là bộ dạng xin lỗi sao, cũng thật không có thành ý gì vậy?
Hứa Kiến Thế nhẹ nhàng nắm tay, liền lập tức đi lên trên cầm chén trà trên bàn, hai tay nâng chén trà dâng lên trước mặt Lữ Nam Phương, nói
- Lữ Thiếu gia, mời uống trà, mời Lữ đại nhân bỏ qua chuyện nhỏ này.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 442: Chỗ còn thiếu sót
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Nhìn Hứa Kiến Thế như vậy, Hàn Đông không thể không nhìn thêm anh ta một cái
Xem ra lòng dạ tên này cũng thật sâu xa, thể diện đều có thể lôi xuống, khiến người khác không thể xem thường
Thời khắc này, trong lòng Hàn Đông ngầm hạ quyết tâm, sau sự việc này nhất định phải tìm cơ hội để tiêu diệt Hứa Kiến Thế, nếu đã có thù hận thì tốt nhất phải thủ tiêu sạch sẽ mới được.
Trước đây, nhìn thấy Hứa Kiến Thế phẫn nộ, buồn bực, HànĐông đều cản thấy rất bình thương, không vấn đề gì hết. Nhưng trong thời khắc này Hứa Kiến Thế bóp mũi, bưng chà xin lỗi Lữ Nam Phương. Hàn Đông liền nghĩ rằng không thểcứ để tên này đứng ở vị trí này trong cục công an được.
Lúc đó, Lữ Nam Phương với một thái độ đầy gian trá, nhìn thấy Hứa Kiến Thế bưng trà tới trước mặt nhưng y không hềvội vã đón lấy mà tươi cười với y rồi nói:
- Nhận ra cái sai của mình rồi à, phục rồi à?
Hứa Kiến Thế đã bắt đầu điên tiết, trong lúc bị lăng nhục anh cố gắng lấy lại tinh thần ,anh tự nhận thức rằng trước mắt phải vượt qua ngày hôm nay, thể diện chắc chắn không thể giữ được rồi, nhưng vẫn may đây là phòng làm việc của Hàn Đông không có người ngoài ít ra thì cũng chỉ bị mất mặt với vài người. Dù sao buổi sáng cũng đã quá bẽ mặt rồi. Do vậy anh cố gắng nén sự phẫn nộ xuống tiếp tục bưng trà tới cho Lữ Nam Phương, lời nói cũng hết sức chân thành.
- Sự việc hôm nay tôi cảm thấy thật sự có lỗi, xin Lữ thiếu gia đừng để bụng.
Nam Phương cười ha hả, đưa tay cầm lấy tách trà, uống một ngụm, nuốt một nửa trà, còn thừa lại một chút thì nhổ toẹt sang một bên, nhíu mày nói:
- Nóng quá
Một chút nước trà bị nhổ ra này lại nhổ đúng vào ống quần của Hứa Kiến Thế
Hứa Kiến Thế thấy vậy lại không hề bực bội gì hết, anh ta dường như trở nên hết sức bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười, nói:
- Lữ thiếu gia cứ uống từ từ thôi
Sau đó, Hứa Kiến Thế Lại bưng một chén trà khác ra, vẻ mặt thể hiện sự áy láy mời Ngưu Chí Không:
- Tổng giám đốc Ngưu mời dùng trà
Ngưu Chí Không cười nhạt nhẽo, đón lấy chén trà rồi uống một ngụm.
Hứa Kiến Thế thấy vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất với tình hình hiện tại thì sự việc cũng đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng tích cực rồi.
Lúc này y chợt nghĩ, sau khi vứt bỏ sĩ diện xuống thì có việc gì mà không thể làm được chứ, bưng trà xin lỗi thì có làm sao chứ, vẫn còn hơn là bị mất chức cục trưởng cục công an. Chỉ cần mình vẫn giữ vị trí cục trưởng cục công an thành phố Tân Châu thì nhất định sẽ có cơ hội
Tiếp đó, Hứa Kiến Thế chủ động đề xuất, đưa ra 500 ngànđể Lữ Nam Phương sửa xe, đồng thời trước mặt mọi người rút ra một thẻ ngân hàng, mật mã viết vào đằng sau của thẻ đó.
Khoản tiền này nhất định là dư, vì Hứa Kiến Thế đã có thành ý như vậy nên Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không cũng chảnói thêm gì nữa.
- Coi như cậu là người biết thời thế, nếu không nhờ có TiểuĐông nói giúp thì tôi không dễ dàng mà bỏ qua cho cậu đâu
Lữ Nam Phương lạnh lung nói.
Hứa Kiến Thế gật gật đầu như gà con mổ thóc, nói:
- Cảm ơn Lữ thiếu gia, tổng giám đốc Ngưu, cũng rất cám ơn Chủ tịch thành phố Hàn.
Hàn Đông không ngờ rằng tên Hứa Kiến Thế trông một thời gian ngắn ngủi lại trở nên mặt dày như vậy, hoặc hắn vốnđã là tên mặt dày rồi, đối với việc này Hàn Đông thấy thật trơ trẽn, cũng đứng yên mà xem sắc mạt y, rồi nói:
- Tốt rồi. Sự việc xem như đã kết thúc, hy vọng cậu lấy đây làm bài học, về sau cố gắng làm tốt công việc của mình
- Vâng, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời dạy bảo của Chủ tịch thành phố Hàn, sau này toàn lực làm tốt công việc của mình
Hứa Kiến Thế với giọng điệu phục tùng nói.
Y đương hiên phải nhớ kỹ lời dạy bảo của Hàn Đông, có khi nằm mơ cũng vẫn ghi nhớ. Y đã quyết đinh về sau cho dù phải cải trang là cháu nội cũng khôncông khai trêu chọc tới Hàn Đông. Nhưng mối thù này nhất định phải tìm cơ hội báo thù.
- Chủ tịch thành phố Hàn không có gì căn dặn nữa thì tôi xin cáo từ vậy.
Hứa Kiến Thế cung kính nói.
Hàn Đông đã chẳng có gì nói với y nữa, gật đàu nói:
- Đi đi
Sau đó, Hứa Kiến Thế lại cúi đầu chào Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không rồi mới cẩn thận lui ra ngoài.
Ra tới bên ngoài, Hứa Kiến Thế thậm chí còn gật gật đầu với Tả Nhất Sơn đang ngồi im ở đó, mỉm cười một cái rồi chân thành nói:
- Cảm ơn thư ký Tả
Tả Nhất Sơn nhìn Hứa Kiến Thế đi ra ngoài mà có chút kinh ngạc, nghĩ không biết tên này bị đứt dây thần kinh ở nơi nào nữa, sao có vẻ vui sướng vậy, thật là không bình thường mà.
Trong phòng, Ngưu Chí Không bưng chén trà lên uống một ngụm, rồi nói với Hàn Đông:
- Anh Đông, cái tên Hứa Kiến Thế này không thể giữ lại được
Lữ Nam Phương cũng nói:
- Phải đấy, tên này mặt dày lắm, lần này hắn bị bẽ mặt chắc chắn sẽ mang hận trong lòng, nói không chừng về sau sẽ ngấm ngầm giở trò.
Hàn Đông cười nhạt nói:
- Tôi biết, nhưng tạm thời cứ buông tha cho hắn đã, qua một thời gian thì tìn cơ hội xử hắn sau
Ngưu Chí Không xua tay quả quyết nói:
- Anh Đông, với loại người này anh không thể sơ xuất được, nhân lúc còn sớm thì xử nó đi!
Hàn Đông nói:
- Tôi đương nhiên sẽ không sơ xuất. Nhưng tôi quang minh chính đại, hắn cũng chả làm gì được tôi cả. Nhiệm vụ chủ yếu của tôi bây giờ là làm tốt công tác của mình, còn những việc khác đều là chuyện nhỏ.
Lữ Nam Phương gật đầu nói:
- Tiểu đông nói cũng phải, cũng là một cán bộ nhà nước quèn mà, muốn xử hắn cũng chả khó khăn gì, cứ để hắn làm thêm vài ngày cũng không sao hết.
Ngưu Chí Không nghĩ lại cũng phải, Hàn Đông là thân phận gì chứ
Hơn nữa Hàn Đông làm việc vừa chín chắn lại gọn ghẽ, chỉdựa vào Hứa Kiến Thế thì thật chẳng thể nào làm gì được Hàn Đông hết.
Mấy người ngồi trong phòng nói chuyện, lúc này Tả Nhất Sơn bước vào báo cáo nói:
- Chủ tịch thành phố, cục trưởng cục thu hút đầu tư Tần Bạch Thần gọi tới, muốn đến báo cáo công tác.
Tần Bạch Thần là phó cục trưởng cục xúc tiến đầu tư, Mặc dù ũng là người dưới sự quản lý của Hàn Đông, nhưng y không phải nhân vật quan trọng, do vậy có muốn tới thểhiện lòng trung thành cũng phải gọi điện đặt hẹn trước mớiđược.
Hàn Đông đối với việc quản lí nhân sự của mình về cơ bảnđều có một quan niệm thống nhất, biết rõ tên này là phó cục trưởng thường trực cục xúc tiến đầu tư đồng thời tên này luôn bị sự áp chế của Phạm Huệ Đức, không hề có tiếng nói gì trong cục xúc tiến đầu tư. Người này có thể trong thời gian này tới báo cáo công việc thể hiện lòng trung thành, cũng thật là người biết nắm bắt thời cơ.
- Kêu hắn nửa tiếng nữa thì tới đây
Hàn Đông nói.
- Vâng
Tả Nhất Sơn gật đầu rồi đi ra ngoài trả lời điện thoại.
Nam Phương nói:
- Tiểu Đông này, tôi và Chí Không không làm phiền anh làm việc nữa, chờ tôi liên lạc được với Hàn Quốc Bình rồi gọi điện cho anh sau
Hàn Đông nói:
- Vậy cũng được
Lần này Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không tới Tân Châu ngoài việc thăm Hàn Đông ra còn muốn giúp Hàn Đông liên hệ với ủy viên thường vụ thành ủy, chính ủy quân đội phân khu Hàn Quốc Bình, để hai người gặp mặt, cũng coi như lôi kéo thêm một trợ lực cho Hàn Đông.
Lữ Quốc Trung bố của Lữ Nam Phương hiện là tổng tham mưu trưởng. Trước đây là tư lệnh quân khu Thục Đô, tư lệnh quân khu tỉnh, Lôi Bằng được xem như là hệ của Lữ Quốc Trung. Vì thế Lữ Nam Phương làm việc này không hề gặp vấn đề gì hết. Quân đội không hề giống với địa phương, quân đội là một nơi luôn phải chú ý tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, vì vậy chỉ cần Lữ Nam Phương nói một câu, nhờLôi Bằng gọi điện bảo Hàn Quốc Bình phối hợp với Hàn Đông là không vấn đề gì nữa. Nhưng để thể hiện thành ý của mình, Lữ Nam Phương đã phải đích thân đi một chuyến, mời Hàn Đông và Hàn Quốc Bình cùng ăn cơm là chuyện bình thường.
Hàn Đông biết rằng, bản thân không thể cứ mãi ở giữa HềHiểu Kiến, Hạ Kim Cường và Ngụy Du Vĩ mà giữ thân phận của một loại tự nhiên. Vì vậy muốn làm chuyện gì thì nhấtđịnh phải nắm bắt thực lực quyền phát ngôn nhất định quyếtđịnh mọi thứ. Chỉ cần có thực lực thì mới nhận được sự tôn trọng và khẳng định của người khác, cũng mới có thể làm mọi việ theo ý muốn của mình.
Cho dù, có bao nhiêu ủy viên thường vụ đối vớiHàn Đông không mấy có tác dụng, nhưng nhà cao thì phải dựa vào móng vững, giờ đây là lúc phát động từng bước kinh doanh, cũng không cần hy vọng một bước tới nơi.
Hàn Đông có sự kiên nhẫn, cũng có niềm tin với bản thân.
Tiễn hai người Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không về được vài phút thì Tần Bạch Thần đến, y đến trước khoảng 20 phút so với thời gian mà Hàn Đông đưa ra. Thấy được tên Tần Bạch Thần này cũng rất biết điều, cũng biết đợi ở chỗ TảNhất Sơn. Lúc trước, mặc dù Hàn Đông có nói anh ta 30 phút sau mới tới, nhưng nếu anh ta thật sự đợi nửa tiếng sau tới thì Hàn Đông phải nghi ngờ thành ý của y rồi.
- Cám ơn chủ tịch Hàn dù bận trăm công nghàn việc vẫn nhận lời gặp mặt, tôi có một vài báo cáo về công việc của cục xúc tiến đầu tư
Tần Bạch Thần hơi cúi lưng đứng trước mặt Hần đông, vẻ mặt tươi cười.
Hàn Đông gật gật đầu ,nói:
- Ngồi xuông mà nói
- Cám ơn chủ tịch Hàn
Tần Bạch Thần cám ơn rồi mới cẩn thận đặt nửa mông xuống ghế, mở miệng chuẩn bị báo cáo công tác.
Hàn Đông xua tay nói:
- Được rồi, công tác của cục xúc tiến đầu tư tôi cũng có hiểu biết cơ bản, hiện tôi chỉ muốn nghe anh báo cáo về những chỗ còn thiếu sót của cục xúc tiến đầu tư!
Tần Bạch Thần sửng sốt, nghĩ yêu cầu này của chủ tịch Hàn thật kì lạ, bình thường kiểu báo cáo công việc này chỉ là đi qua, chứ nội dung chỉ là thứ yếu thôi, chủ yếu vẫn là hình thức, có tâm ý là được. Tuy nhiên với câu hỏi này của HànĐông thì cũng chả có gì khó khăn với anh ta, vì trước đây y bị cuc trưởng Phạm Huệ Đức áp chế, luôn muốn tìm cơ hội dể dánh trả. Đương nhiên đối với những chỗ còn thiếu sót này cũng có hiểu biết. Nay Hàn Đông lại muốn nghe chỗ không tốt cuả cục xúc tiến đầu tư, vậy thì nói những điểm làm không tốt của Phạm Huệ Đức.
“Hơn nữa chủ tịch Hàn nhất định không vừa ý với Phạm HuệĐức mới bảo mình báo cáo về những điểm không tốt, chỉ sợ chính là để đối phó với Phạm Huệ Đức.”
Tần Bạch Thần nghĩ trong lòng lại chậm rãi nói, liệt kê từng vấn đề trong công tác xúc tiến đầu tư, tổng cộng gồm nămđường.
- Vấn đề cũng không ít
Hàn Đông khẽ cau mày, trong lòng thầm nghĩ tên tiểu tửnày xem ra những sở hở ngày thường cũng không hề phạm lỗi:
- Đối với mấy vấn đề này anh có sáng kiến hay nào đưa ra không?
Bây giờ mới nhận thức ra vấn đề thì cũng quá muộn. Tốt nhất là nên giải quyết vấn đề như thế nào, đưa ra biện pháp và sáng kiến hay, như vậy đưa người này phù chính cũng không phải là không thể được. Dù Hàn Đông cũng đã cùng Hề Hiếu Kiện thiết lập nên ý trí thống nhất, người được tuyển trong cục Xúc Tiến đầu tư đều phải thay đổi, giờ đây Hàn Đông đang thăm dò tìm kiếm người phù hợp, Tần Bạch Thần đến báo cáo công tác cũng xem như tìm đúng thời cơ.
Tần Bạch Thần cung kính nói:
- Đối với vấn đề này, tôi cũng có một số suy xét và ý kiến tuy không được thuần thục cho lắm mong Chủ tịch Hàn chỉbảo cho ý kiến.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 444: Rất oan ức sao?
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Chu Khải Kiệt gọi cuộc điện thoại này, đích thực là bởi vì HạKim Cường đã gọi cho gã. Hạ Kim Cường trong cuộc tranhđấu với Hề Hiểu Kiến, ở thế hạ phong, lại thêm đối với sự có mặt của Hàn Đông, trong lòng ông ta sung mãn mong chờ, hy vọng Hàn Đông có thể gia nhập bên của ông ta, thế này thì trên hội nghị Thường ủy cũng nhiều thêm một phiếu. Ở ông ta xem ra, bản thân tự nhiên bởi vì những kiểu chuyện này trước đấy, có chút khúc mắc với Hàn Đông, nhưng tổng thể mà nói quan hệ giữa hai người chắc cũng không tồi, mà lại còn trước đây bản thân còn toàn lực giúp đỡ Hàn Đông, bởi vậy chỉ cần bản thận lôi kéo cho tốt Hàn Đông, HànĐông chắc chắn sẽ dựa vào mình, thế này thực lực bên mình cũng thêm mạnh.
Nhưng mà chuyện này lại không dựa vào cách suy nghĩ của Hạ Kim Cường, sau khi Hàn Đông đến thành phố Tân Châu, vẫn giống như đang trong duy trì trung lập, lại thêm chuyện của Hứa Kiến Thế, khiến cảm thấy nếu như Hàn Đông và bản thân giao lưu trước một chút, đến lúc đó chắc chắn có thể khiến Hề Hiểu Kiến không kịp trở tay, nhưng mà HànĐông lại nhất trí ý kiến với Hề Hiểu Kiến trước, mượn lúc này phải điều chỉnh nhân sự của Cục xúc tiến đầu tư. Điều này khiến trong lòng ông ta có chút không vui, ông ta cũng biết, một nhóm cán bộ, người trong thể chế, nếu như muốn làm ra chút chuyện, cũng không thể luôn duy trì thái độ độc lập, nói cách khác Hàn Đông sớm muộn cũng phải gia nhập một bên nào mới được. Mà Hàn Đông không gia nhập bên ông ta, cũng có khả năng gia nhập bên Hề Hiểu Kiến, vềphần thực lực bên Phó bí thư Ngụy Du Vĩ quá yếu phỏngđoán Hàn Đông cũng không chọn bên đó.
Vì có thể mau chóng khiến Hàn Đông gia nhập bên của mình, Hạ Kim Cương nghi tới nghĩ lui, liền nghĩ ra Chu Khải Kiệt, ông ta biết quan hệ giữa Hàn Đông và Chu Khải Kiệt cũng được, ở thành phố Vinh Châu Hàn Đông còn có một số bạn cũ, cũng nhận được không ít sự che chở của Chu Khải Kiệt. Cho nên Hạ Kim Cường không kìm được gọi điện cho Chu Khải Kiêt, nói đại khái một chút về tình hình, lại nhớ lại lúc trước ông ta có qua lại với Hàn Đông, đồng thời mời Chu Khải Kiệt có thời gian đến thành phố Tân Châu, ông ta và Hàn Đông nhất định dọn đường tiếp đãi.
Chu Khải Kiệt cũng từ trong lời của Hạ Kim Cường cũng hiểuđược ý của ông ta, Chu Khải Kiệt vừa hay chuẩn bị đến thành phố Tân Châu thăm Hàn Đông, bởi vậy liền gọi cuộcđiện thoại này.
- Tổng thể thì vẫn rất tốt, tôi rất tôn trọng với lãnh đạo.
Hàn Đông nói ra có chút hàm hồ.
Chu Khải Kiệt nghe xong liền nói
- Lúc nãy lão Hạ gọi điện đến nói không ít, xem ra thế cục thành phố Vinh Châu cũng phức tạp như thành phố Tân Châu nhỉ. Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.
Từ sau khi biết được thân phận thật sự của Hàn Đông, Chu Khải Kiệt nói lời có vẻ tương đối khách khí, cho dù là có cảm thấy cần nhắc nhở một chút. Cũng đều rất uyển chuyển.
Đối với cái này Hàn Đông cũng chẳng có cách nào khác, cho dù là đổi làm bất cứ ai, phỏng đoán biểu hiện cũng thế mà thôi, tổng thể mà nói, Chu Khải Kiệt cho hắn cái cảm giác khá tốt, là một tiềm lực bồi dưỡng có giá trị.
Dập điện thoại, trong lòng Hàn Đông nghĩ Hạ Kim Cường đã gọi điện cho Chu Khải Kiệt, xem ra ông ta cũng có chút vội rồi, có điều Hàn Đông ngược lại có chút không muốn hoàn toàn đứng về phía Hạ Kim Cường, chuyện trước kia, khiến Hàn Đông có chút đề phòng với Hạ Kim Cường. Cái gọi là quân tử không đứng dưới bức tường đổ, Hàn Đông cũng không muốn có ngày chịu sự liên lụy của Hạ Kim Cường.
Thành ủy Thành phố Tân Châu tổng cộng có tất cả là mười ba Thường ủy, Bí thư Thành ủy nắm được năm phiếu rồi, HạKim Cường nắm được bốn phiếu, mà bí thư Ngụy Du Vĩ nắmđược hai phiếu, bây giờ Hàn Đông và Chính ủy quân phân khu Hàn Quốc Bình họp lại, cũng chiếm hai phiếu rồi. Nói cách khác, bây giờ thường ủy Thành ủy, phân thành bốn lực lượng, không có bên nào có thể hoàn toàn nắm giữ được thếcục Thường ủy. Mà bên Hàn Đông lại là yếu nhất. Đương nhiên, thế lực mạnh nhất tự nhiên là bên Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến, trước kia số phiếu bên ông ta cũng không phải là nhỏ, lại thêm phiếu Thường ủy mà ông ta nắm giữ cũng là nhiều nhất, nếu như Hề Hiểu Kiến quyết tâm làm khó ai, trên cơ bản người khác cũng khó có thể đạt được ý đồ.
- Thật là phức tạp.
Hàn Đông cảm thán nói.
Hàn Quốc Bình nói
- Đích thực là như thế, Bí thư Hề của thành phố Tân Châu làm ở đây mấy chục năm rồi, trên dưới, rất nhiều quan lạiđều là do Bí thư Hề đề bạt. Mà Chủ tịch Hạ cũng không phải là đèn cạn dầu, vừa đến đã đối địch với Bí thư Hề, lại còn có một vài chuyện chiếm được thế thượng phong, cũng là khó có được, Bí thư Ngụy tuy là rất khiêm tốn, nhưng ông ta quản lý công tác quần chúng và Đảng, ngôn quyền trên phương diện nhân sự cũng có trọng lượng, cũng không dễkhinh thường, Chủ tịch Hàn muốn diệt một đường máu, ngược lại cũng không dễ đâu.
Ông ta ở quân phân khu của Thành phố Tân Châu trong một khoảng thời gian dài, đối với tình hình thành phố Tân Châu cũng vô cùng hiểu rõ, lại còn ông ta là người của quân đội, bởi vậy nói tiếp cũng không có nhiều e dè như vậy, nói khá thẳng thắn.
Hàn Đông cười nói
- Tôi cũng không muốn giết đường máu, chỉ có điều muốn nghiêm túc làm chút việc thật mà thôi.
Lữ Nam Phương nói
- Quan trọng là quan lại bây giờ, lại có mấy người nghiêm túc làm việc, bản thân không nghiêm túc làm việc cũng thôi, nhưng có vài người lại không nhìn không thuận mắt người khác làm việc, cuối cùng cũng là giơ tay loạn xạ, cản tay phía sau, cho nên tiểu Đông muốn làm ra chút thành tích, tất phải nắm rõ ngôn quyền mới được.
Hàn Đông không ngừng vui mừng, nói
- Tôi thấy cậu gần đây tiến bộ nhiều đấy, mồm dẻo hơn trước rồi đấy.
Ngưu Chí Không cũng cười nói
- Đúng vậy, tôi có cảm giác thay đổi cách nhìn triệt để rồi.
Lữ Nam Phương cười ha ha nói
- Hai người cười tôi vừa thôi, trước kia tôi chỉ là không muốn nói mà thôi, mọi người cho rằng tôi thật chỉ biết ăn chơi phóng túng thôi sao. Thôi, chán nói với hai ông rồi, người khác cười tôi quá điên khùng, tôi cười người khác nhìn không thấy, ha ha, nào, uống rượu.
Hàn Đông chạm cốc, trong lòng đích thực hiểu rõ, Lữ Nam Phương sở dĩ nói những lời đó, là bởi vì bây giờ quan hệ với mình không giống nhau, thuộc vào góc độ quan tâm và trân trọng mới có thể nói, nghĩ đến những cái này, trong lòng Hàn Đông có chút ấm áp.
Cơm nước xong xuôi, mấy người ở sơn trang Thanh Vân uống trà, đồng thời đánh mạt chược, nhân tiên giao lưu thêm sâu đậm.
Ngày thứ hai, Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không quay vềThục Đô, bọn họ đến thành phố Tân Châu, chủ yếu là có hai việc, một là đến thăm Hàn Đông, hai là liên hệ với Hàn Quốc Bình cho Hàn Đông, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, tựnhiên phải trở về thôi.
Hàn Đông đem tài liệu có liên quan đến Cục xúc tiến đầu tư và thương mại đưa ra, cẩn thận xem qua một lượt.
Tầm khoảng mười một giờ hai mươi, Hàn Đông xem hết một lượt tài liệu, thuận mồm nói với Tả Nhất Sơn
- Chuẩn bị một chút, chúng ta đi Cục xúc tiến đầu tư ngắm nhìn chút.
- Cần thông báo không?
Tả Nhất Sơn hỏi.
Lãnh đạo thị sát công việc, thông thường là phải thông báođơn vị được thị sát trước, đương nhiên cũng có lúc không thông báo. Như vậy có thể tự hiểu lãnh đạo muốn làm rõ tình hình đơn vị được thị sát, hoặc là tìm ra tình huống phải bới móc.
Hàn Đông nói
- Không cần đâu.
Đi xuống lầu, Đại Lực đã lái xe đợi ở dưới lầu rồi, Tả Nhất Sơn ngồi ở vị trí ghế phụ, nói địa điểm, anh ta liền lái xe hướng đến Cục xúc tiến đầu tư.
Cục xúc tiến đầu tư cách Ủy ban nhân dân thành phố không xa.
Nhóm người tụm năm tụm ba từ trong sân của Cục xúc tiếnđầu tư và thương mại đi ra, có người giống như đang nói lời bong đùa, xem ra rất nhàn nhã. Nhìn thấy một chiếc Audi điđến, đám người này trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng mà cũng không để tâm, dù sao cũng không nhận được thông báo nói có lãnh đạo đến thị sát công việc.
Xe vào trong sân rồi dừng lại, Hàn Đông nhìn thời gian, bây giờ đúng mười một giờ, dựa vào thơi gian nghỉ ngơi của công việc bình thường, lúc này vẫn chưa tới thời gian nghỉ ngơi, cóđiều xem tình hình trước mắt, chỉ sợ đã không ít người rời khỏi cương vị công việc rồi.
Một người đàn ông gầy từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa hát, phút chốc đã nhìn thấy chiếc Audi dừng dưới lầu, đồng thời cũng nhận ra biển xe là biển của Ủy ban nhân dân thành phố, nhất thời người xoắn lên, xoay người chạy lên lầu.
- Chủ nhiệm Hà, quên đồ gì àh?
Có người cười hỏi.
- Mau quay lại, là lãnh đạo Thành ủy đến thị sát công việc.
Người đàn ông gầy đó chính là Phó chánh văn phòng Hà Hàm Hoành, bình thường cũng cơ bản là mười rưỡi là tan ca rồi, hôm nay ông ta cũng là dựa vào thói quen thông thường xuống lầu, vừa hay đụng phải Hàn Đông đang đến, bởi vậy bị hoảng sợ.
- Ha ha, Chủ nhiệm Hà đừng đùa nữa, lúc này có vị lãnh đạo nào đến thị sát công việc chứ, hơn nữa cũng không có thông báo
Mấy nhân viên công tác đang xuống lầu lơ đễnh nói, đó là những nhân viên công tác tư cách cũ rồi, tuy nhiên cũng không có chức vụ gì, nhưng thường trêu đùa với Hà Hàm Hoành.
Hà Hàm Hoành nghiêm mặt nói
- Không có nói đùa đâu, ông Vương ông mau quay về văn phòng đi.
- Thật không?
- Ai lừa ông chứ !
Hà Hàm Hoành nói, quay đầu nhìn, lập tức trợn tròn mắt, lúc này Hàn Đông vừa hay đi đến đầu cầu thành, đầu hướng lên nhìn, vừa hay nhìn thấy ông ta. Sắc mặt Hà Hàm Hoành lập tức thay đổi, tâm tư thay đổi, cắn răng một cái, liền đón Hàn Đông và Tả Nhất Sơn đi đến, hỏi
- Hai vị đến làm việc gì sao?
Ông ta nghĩ dù sao đối phương cũng không quen mình, bản thân giả vờ không quen đối phương cũng không sao, đồng thời trong lòng ông ta có chút nghi ngờ, hai người vô cùng trẻ tuổi, lẽ nào là nhân viên công tác của văn phòng Ủy ban nhân dân, có điều trước kia chưa gặp qua.
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói
- Chúng tôi xem tùy ý mà.
Hà Hàm Hoành ngẩn người, nghĩ thầm rằng người thanh niên này xem bộ dạng cũng không phải là lãnh đạo to tát gì,đã không phải đến làm việc, vậy đến xem cái gì chứ.
Lúc trước nhân viên công tác nói chuyện với Hà Hàm Hoành là hai người thanh niên trẻ tuổi, phỏng đoán cũng không phải lãnh đạo gì, liền nghênh ngang đi qua người Hàn Đông xuống lầu.
Lúc này Nguyên Á Văn trong tay cầm một tập tài liệu từ góc lầu đi đến, nhìn bộ dạng cũng là muốn tan ca rồi, vừa nhìn thấy Hàn Đông, anh ta không khỏi sửng sốt, liền lập tức tiếnđến, không kiêu ngạo nịnh hót nói
- Chào ngài Chủ tịch Hàn.
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói
- Nguyên Á Văn cậu cũng chuẩn bị tan ca rồi sao?
- Vâng, gần tan ca rồi, thuận tiện cầm chút tài liệu về học chút.
Nguyên Á Văn nói rất tùy tiện, khiến Hà Hàm Hoành đứng một bên trong lòng rất buồn bực, trong lòng tên tiểu từ này cho dù quen biết lãnh địa, cũng không đến mức gọi bừa thếchứ. Đương nhiên, điều khiến ông ta giật mình nhất, cả hai người thanh niên trước mặt, Nguyên Á Văn tuy gọi hắn là Chủ tịch Hàn, vậy chắc chắn là Thường ủy Thành ủy phân công quản ý Cục xúc tiến đầu tư, Phó chủ tịch thành phố Hàn Đông, không ngờ anh ta trẻ trung như vậy.
- Hóa ra là Chủ tịch thành phố Hàn, rất xin lỗi, lúc nãy tôi không có nhận ra.
Hà Hàm Hoành vội vàng nói, thái độ cung kính hơn nhiều, thắt lưng cũng hơi cong lên rồi.
Hàn Đông thản nhiên cười nói
- Tôi lần đầu tiên đến Cục xúc tiến đầu tư, ông không nhận ra cũng là bình thường. Đi thôi, đưa tôi đến văn phòng cục trưởng của các ông đi.
- Vâng.
Hà Hàm Hoành vừa mới đáp ứng, lập tức trợn tròn mắt, ông ta biết nếu dựa vào tình hình từ trước tới giờ, nếu như không có chuyện đặc biệt gì, Cục trưởng hơn mười một giờmột chút là tan ca rồi, lúc này đã là mười một rưỡi rồi, Phạm Huệ Đức chắc chắn không ở trong văn phòng, bây giờ HànĐông sao có thể gặp ông ta được chứ.
- Sao vậy, có vấn đề gì sao?
Hàn Đông hỏi.
Hà Hàm Hoành nói
- Cục trưởng hình như ra ngoài làm việc rồi, lúc này chắc không có mặt đâu.
- Ờ, Cục trưởng không có mặt, vậy Phó cục trưởng phải có mặt chứ.
Hàn Đông nói.
- Chủ tịch Hàn mời qua bên này.
Nghe Hàn Đông nói thế, Hà Hàm Hoành trong lòng yên tâm, xem ra linh cơ của bản thân vừa động đã tìm ra được cớ khá tốt rồi, có điều vẫn phải tìm cơ hội nói cho Cục trưởng Phạm một chút về tình hình mới được.
Hàn Đông vẻ mặt tươi cười, vừa rồi thần sắc của Hà Hàm Hoành hơi thay đổi một chút, lại thêm lúc này thấy tình hình, Hàn Đông đoán ra Phạm Huệ Đức không ở trong văn phòng, mà đã tan ca trước rồi, xem ra vấn đề Tần Bạch Thần báo cáo đích thực tồn tại.
Hôm này sở dĩ Hàn Đông đến tầm này, chủ yếu là muốn thật lòng coi coi, rốt cuộc vấn đề Tần Bạch Thần nói có thật là tồn tại không, nếu như tồn tại thì lại nghiêm trọng nhiều rồi. Trong đó Tần Bạch Thần nói điều đầu tiên là quản lý của Cục xúc tiến đầu tư rời rạc, nhân viên đến muộn về sớm đã trở thành thói quen bình thường rồi, bây giờ xem ra, nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của Hàn Đông rồi, đến Cục trưởng Phạm Huệ Đức cũng không có mặt, trên làm dưới theo, chỉ sợ người về sớm quả thật không ít.
- Á Văn, cậu cũng không có chuyện gì àh? Cậu gọi Chủ nhiệm văn phòng đến, đi cùng ông ta, đến từng văn phòng kiểm kê nhân số một chút.
Hàn Đông giao một nhiệm vụ cho Nguyên Á Văn, tuy là việc tương đối đắc tội người, nhưng Hàn Đông tin Nguyên Á Văn sẽ không để ý.
Hơn nữa Nguyên Á Văn chỉ là cán bộ cấp Trưởng phòng. Bịlãnh đạo bắt đi kiểm tra nhân số, mọi người cũng không trách cứ anh ta.
Hà Hàm Hoành trong lòng đột nhiên rạo rực, lập tức thấyđược tình hình có gì đó không ổn, Hàn Đông làm như vậy, rất rõ ràng là có tính châm chích mà đến, xem ra lần này lãnh đạo Cục xúc tiến đầu tư xong đời rồi, cũng may bản thân vẫn chưa đi mất, nếu không cũng trở thành một trong số những người bị xử lý.
- Chủ tịch Hàn, Chủ nhiệm An cũng không có ở văn phòng, ông ta cũng ra ngoài làm việc rồi.
Hà Hàm Hoành biết An Vĩ Hào cũng vừa mới đi lúc nãy, phỏng chừng đã về tới nhà rồi, nhưng ông ta không dám nói thật, đành phải nói An Vĩ hào đi làm việc rồi, về phần làm việc gì, ông ta cũng không thể nói rõ ràng được, cái này dễbị hỏi ra lắm.
- Người của Cục xúc tiến đầu tư khá bận nhỉ.
Hàn Đông hơi châm chọc nói
- Vậy thế này đi, chúng ta đợi ở phòng hội nghị, sau đó Nhất Sơn cùng ông đi thông báo cho mọi người đến họp đi.
Nếu đã vấn đề hiện ra nghiêm trọng như vậy rồi, Hàn Đông cũng sẽ không nương tay, hắn ngược lại muốn biết bây giờrốt cuộc là có bao nhiêu người rời đi trước.
Hà Hàm Hoành trong lòng ảo nảo, cũng không có cách nào, ngoan ngoãn đi cùng Hàn Đông và Tả Nhất Sơn đến phòng họp.
Nguyên Á Văn chờ sau khi hai người bọn họ đi rồi, cười hi hì.
- Lãnh đạo, chiêu này độc đấy, bây giờ ít nhất có một nửa không có mặt, khà khà.
Hàn Đông cảm giác điệu cười của anh ta có chút hèn hạ, không khỏi cười nói
- Tôi nói cậu cũng ở các bộ và uỷ ban trung ương Trung ương một thời gian, sao vẫn không học được gì vậy.
Nguyên Á Văn ngưng cười, buồn bực nói
- Ôi, tôi cười cũng không được sao.
Chính vào lúc này, Phó cục trưởng Tần Bạch Thần vội bước tới nói
- Chủ tịch Hàn, ngài đến rồi, thật ngại quá, vừa nãy tôi viết lách trong văn phòng.
Hàn Đông chỉ vào vị trí phía trước nói
- Ngồi đi, đợi một lúc đã nói tiếp.
Tần Bạch Thần lấy ra điếu thuốc, mời Hàn Đông một điếu, sau đó cũng đưa cho Nguyên Á Văn một điều, tuy Nguyên Á Văn chỉ là một cán bộ nhỏ nhoi cấp Trưởng phòng, nhưng thân phận của anh ta không như vậy, hơn nữa lúc nãy anh ta còn cười nói với Hàn Đông nữa.
Lần lượt có người đi đến, ngoại trừ Phó cục trưởng Tần Bạch Thần ra, còn có Phó cục trưởng Ngụy Thiên Gia, hai vị phó cục trưởng còn lại thì không có mặt.
Đợi cho người đến gần đông đủ rồi, Hàn Đông nói với Tần Bạch Thần
- Cục trưởng Tần, tình hình này, ông có thể giải thích với tôi không?
Tần Bạch Thần sửng sốt, lập tức phản ứng lại, bây giờ bản thân là ngồi ở ghế người phụ trách số một ở Cục xúc tiếnđầu tư, Hàn Đông không hỏi mình thì hỏi ai, ngoài ra HànĐông hỏi mình trước, cũng là tiện cho mình giải thích, nếu làđể Ngụy Thiên Gia nói, ông ta chắc chắn sẽ đánh yểm trợ cho Phạm Huệ Đức, nói là ông ta ra ngoài làm việc. Dù sao Cục xúc tiến đầu tư muốn tiếp đãi thương nhân, phải đi khắp nơi tìm nhà đầu tư, lấy cớ mà nói. Mà Hàn Đông cũng không thể nói gì đối với chuyện kiểu này. Nhưng đến lượt chính mình nói trước, vậy cũng không quản nhiều, chắc chắn là sẽ thật lòng nói hết.
Ngụy Thiên Gia ngồi một bên rất lo lắng, lúc nãy Tả Nhất Sơn và Hà Hàm Hoành đi thông báo cho ông ta, phản ứngđầu tiên của ông ta là gọi điện cho Phạm Huệ Đức, để ông ta chuẩn bị cho tốt, nhưng thái độ ủa Tả Nhất Sơn rất mãnh liệt, khiến ông ta vội qua đây, bởi vậy cũng không có thời gian thông báo cho Phạm Huệ Đức. Bây giờ xem ra, Phạm Huệ Đức lần này chỉ sợ chạy không thoát rồi.
Những người khác của Cục xúc tiến đầu tư đều ngồi lặng yên, có người vụng trộm đánh giá Hàn Đông, trong lòng đều vô cùng khiếp sợ, lãnh đạo Thành ủy trẻ tuổi như vậy, bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy.
Trong lời của Tần Bạch Thần, Hàn Đông nghe ra, Phạm HuệĐức chắc chắn là tan ca trước rồi, liền nói
- Nếu đã không biết Cục trưởng Phạm đi làm gì rồi, vậy thì bây giờ dùng điện thoại của ông hỏi đi, dùng chức năng loa ngoài đi.
- Vâng, Chủ tịch Hàn
Tần Bạch Thần thầm cười trong lòng, xem ra Hàn Đông muốn tận lực đả kích Phạm Huệ Đức rồi, gọi thông số của Phạm Huệ Đức, ông ta liền mở chức năng loa ngoài, lập tức hỏi
- Lão Phạm, anh đi đâu vậy, tôi đến văn phòng tìm anh nhưng không có ai.
Phạm Huệ Đức đang ăn cơm cùng người khác, nghe thấy ngữ khí của Tần bạch Thân gọi mình là lão Phạm, ông ta liền khó chịu nói
- Tôi làm gì cũng phải báo cáo với ông sao, tôi tan ca rồiđược chưa?
Tần Bạch Thần trong lòng cười thầm, nói
- Sớm thế đã tan ca rồi, tôi còn muốn tìm anh có chút chuyện cơ.
- Tôi tan ca lúc nào còn cần ông quản sao, ông bây giờkhông phải là Cục trưởng đâu.
Phạm Huệ Đức kêu la nói, Tần Bạch Thần tìm Hàn Đông báo cáo tình hình công việc, y nghe nói rồi, bởi vậy trong lòng bất mãn, thái độ cũng kém.
Hàn Đông lạnh lùng nói
- Cục trưởng Phạm thật nhàn nhã làm sao, sớm thế rồi đã tan ca rồi.
- Thằng nào đấy?
Phạm Huệ Đức nghe thấy giọng lạnh lẽo, bắt đầu giận tím mặt, mở mồm muốn chửi người, có điều rất nhanh nhớ ra giọng này là của ai, thất kinh cả người đổ mồ hôi, lập đứng dậy, nhất thời đụng phải cái bàn, bát đĩa chén bình rượu trên bàn đều loảng xoảng đổ xuống.
Nghe giọng từ đầu dây bên kia truyền đến, sắc mặc của HànĐông càng lãnh đạm, đứng dậy nói với Tần Bạch Thần
- Tần Bạch Thần ông phụ trách chuyện những nhân viên vềsớm sáng nay, không có nguyên nhân khách quan, bất kể là Cục trưởng hay là nhân viên công tác bình thường, tất cảđều phải viết một bản kiểm điểm, cho thông báo phê bình, buổi chiều tôi muốn nghe báo cáo của ông.
Nói xong, Hàn Đông liền đi nhanh ra bên ngoài, Tả Nhất Sơn theo sát phía sau.
Trong phòng hội nghị, mọi người đều vẻ mặt khiếp sợ, thấy Hàn Đông giận dữ đi ra, vừa hay những người vẫn còn ở lại hôm nay, trong lòng vô cùng may mắn, đồng thời đối với những người bị bắt được thì âm thầm vui sướng khi thấy người gặp họa. Tần Bạch Thần nói với Ngụy Thiên Gia.
- Lão Ngụy, tình hình thì ông cũng thấy rồi, chúng ta khẩn trương đi kiểm kê đi.
Ngụy Thiên Gia gật đầu, trong lòng lại nghĩ ra vấn đề khác, từ thế cục bây giờ xem ra, chỉ sợ Hàn Đông đã hạ quyết tâm xử Phạm Huệ Đức rồi, mà người đến thay thế Phạm HuệĐức, khả năng lớn nhất là Tần Bạch Thần, trước đây bản thân đi theo Phạm Huệ Đức, có thể cũng đắc tội không ít với Tần Bạch Thần, xem ra phải tìm cơ hội bù đắp sửa chữa một chút mới được.
- Không vấn đề gì, Cục trưởng Tần ông nói chương trình đi, tôi toàn lực phối hợp.
Ngụy Thiên Gia một câu hai ý.
Tần Bạch Thần gật đầu nói
- Còn có thể làm thế nào được, Chủ tịch Hàn đã nói rồi, vậy chúng ta điểm danh đi, người không có mặt đều làm rõ là rốt cuộc đi làm việc gì, đối với người vô cớ về sớm, dựa vào lời của Chủ tịch Hàn, tiến hành thông báo phê bình, cưỡng chếviết kiểm điểm
Ông ta thấy được ý tứ trong lời nói của Ngụy Thiên Gia, trong lòng nghĩ xem ra tên này đã thấy rõ được thế cục bây giờ rồi, chuẩn bị đầu phục rồi, tuy rằng trước đây ông ta không có đắc tội với mình, nhưng sau này mình cho dù làmđến Cục trưởng, cũng cần người giúp đỡ, tạm thời thu nhận gã về phía mình, chỉ cần bản thân nắm giữ quyền chủ động, tất cả đều dễ làm rồi.
Sau đó, hai người liền làm rõ từng phòng từng phòng một, trong đó đại bộ phận đều sớm đã về rồi, đều đã ghi rõ tên bọn họ rồi. Về phần Cục trưởng Phạm Huệ Đức, bọn họ cũng không xen vào, dù sao lúc nãy khi Hàn Đông có ở đó đã hiểuđược tình hình rồi, ngoài ra hai Phó cục trưởng khác cũng là thân cận của Phạm Huệ Đức, lần này cũng tan ca sớm, bởi vậy Tần Bạch Thần ngược lại cũng không bỏ qua bọn họ, khi gọi điện cũng bắt đầu nói là không có chuyện gì, chỉ hỏi là bọn họ đi làm gì, lại còn giọng điệu không khách khí, kết quảlà hai Phó cục trưởng đó cũng giống như Phạm Huệ Đức, cũng vô cùng tức giận nói tan ca rồi, còn châm chọc khiêu khích một phen với Tần Bạch Thần. Làm Tần Bạch thần nói hết ra tình hình thực tế, hai người này lập tức không còn cáu kỉnh nữa.
Trong thời gian nửa tiếng, tình hình về cơ bản đã được làm rõ, người nhận được điện thoại, tất cả đều trợn tròn mắt, ai biết không ngờ Hàn Đông đột nhiên tập kích, kết quả là bắt chứng cớ của bọn họ
Lúc này Phạm Huệ Đức đang gọi điện cho Phó chủ tịch thường trực thành phố là Khâu Thụy Hòa, ông ta nói
- Chủ tịch Khâu, tôi tan ca sớm, cũng là vì chiêu đãi nhà đầu tư, ai ngờ Chủ tịch Hàn đi thị sát công tác, Tần Bạch Thần đó bình thường không đối phó nổi tôi, ông ta gọi điện cố ý châm kích tôi, tôi nhất thời tức giận…
Khâu Thụy Hòa sốt ruột nói
- Được rồi, lão Phạm. Không phải tôi không nói với ông, bây giờ là lúc nào ông không hiểu rõ sao? Ông thấy ông bị nắmđuôi rất oan ức sao?
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé