Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 127: Diễn luyện ở rừng tùng
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Lâm Vân vừa xoay người, liền phát hiện lại có hai người đang đi tới từ bên trái. Vì không muốn bị những người này phát hiện, nên hắn nhanh chóng di chuyển qua trái. Lợi dụng lúc hai tên lính kia còn đang ngó nghiêng, đã tặng cho mỗi người một chưởng, hai tên lính này liền hôn mê bất tỉnh.
Tuy nhiên lần này Lâm Vân lại phát hiện, ở trên bộ quần áo của hai tên này có đeo một huy hiêu màu xanh. Mà tên lính vừa bị mình đánh ngất xỉu kia thì đeo huy hiệu màu đỏ. Còn quần áo mà mình đang mặc thì không có cái huy hiệu nào cả. Lâm Vân liền biết, bọn họ đeo như vậy là để phân biệt địch ta trong khi huấn luyện. Có lẽ họ thật không ngờ đã có ba người bị mình đánh ngất xỉu.
Khả năng binh lính huấn luyện trong này không chỉ có vài người, mà còn rất nhiều. Tuy nhiên, vì không để muốn cho bọn họ phát hiện ra mình, nên lúc đi đường, Lâm Vân cẩn thận quan sát hơn. Hắn không muốn làm phức tạp mọi chuyện. Nhưng Lâm Vân không muốn làm phức tạp, không có người là không có người tới gây phiền phức cho hắn.
Trong thời gian ngắn ngủi một giờ, Lâm Vân đã bi ba bốn lần đánh lén. Tuy mỗi người đánh lén đều bị Lâm Vân đánh ngất xỉu, thậm chí còn chưa kịp đánh lén thì Lâm Vân đã phát hiện. Nhưng Lâm Vân không muốn cứ tiếp tục như vậy. Cho nên, hắn cũng giống như binh lính tham gia diễn tập, che dấu hành tung của mình đi.
Rừng rậm Vạn Côn không giống với các khu rừng rậm khác. Nói nó là rừng rậm nguyên sinh cũng không quá đáng. Tuy nhiều năm nay, nơi này liên tục bị quân đội làm quẫy nhiễu, khiến dã thú ngày càng ít đi, nhưng bởi vì nơi này gần với dãy núi Vân Quý, rắn độc và dã thú cũng không ít. Hàng năm thỉnh thoảng vẫn xuất hiện có binh lính tử vong. Chỉ là mấy năm nay giảm bớt mà thôi.
Bởi vì để giảm bớt thương vong và có thể tận dụng các tài nguyên có hạn, mấy năm nay quân đội chỉ cho các tinh anh vào đây huấn luyện. Chứ không huấn luyện đại trà như nhiều năm trước.
Cách khu rừng rậm Vạn Côn 100km, là nơi đóng quân của bộ đội Long Ảnh. Không dưới mười người sĩ quan cao cấp đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào tình hình thao luyện của binh lính. Những người này, ngoại trừ hai vị thiếu tướng của quân khu Vân Bắc và quân khu Tế Nam ra, còn có một vị ủy viên của ủy ban quân sự trung ương. Họ đều có mặt ở đây bởi vì lần diễn tập này rất quan trọng.
Đội Long Ảnh còn chưa thành hinh. Hiệi tại chỉ là chọn lựa các tinh anh của đủ loại quân chủng từ các quân khu. Nhưng bởi vì danh sách có hạn, cho nên các quân khu đành phải thông qua các loại diễn tập và hình thức đối kháng, để xác định số lượng binh lính có thể được tuyển vào của mỗi quân khu. Chỗ đóng quân hiện tại chính là đã được lựa chọn kỹ càng, cũng trở thành trụ sở huấn luyện của bội đội Long Ảnh.
- Quân trưởng Từ à, xem ra lần này quân khu Vân Bắc của các anh tham gia diễn luyện đào thải cũng là tình huống bắt buộc. Ngay cả Hãn Sư Đặng Biên cũng lấy danh nghĩa là một binh lính nhỏ tham gia diễn luyện.
Một vị quân nhân hơi béo tuổi chừng năm mươi đang nói với một quân nhân trung niên ngồi bên cạnh.
Dụng ý của người trung niên được gọi là quân trưởng Từ này tuy bị vạch trần, nhưng sắc mặt của y vẫn bình thường. Lập tức trả lời:
- Ánh mắt của quân trưởng Miêu thật là tốt. Chỉ cần liếc qua là biết ai tham dự. Tuy nhiên, sao tôi thấy ở trong đội ngũ của các anh cũng có một người là Hỗn Giang Long, Thái Giang nhỉ. Ha ha, chắc có khả năng là tôi nhìn lầm.
- Tuy nguyên tắc lần này của chúng ta, chỉ là chọn lựa một đội quân tinh anh. Nhưng nếu có thêm những nhân tài mà quân trưởng Từ và quân trưởng Miêu mang tới, chúng ta càng cao hứng. Như vậy hy vọng chiến thắng của quốc gia chúng ta càng lớn.
Nói chuyện là một vị quân nhân tuổi hơn sáu mươi. Tuy nhìn ông ta có vẻ già, nhưng tinh thần vẫn tràn trề.
Quân trưởng Từ và quân trưởng Miêu nghe vậy thì không mỉa mai nhau nữa. Chỉ là nhìn chằm chằm vào tình hình diễn tập trên màn hình. Bọn họ quan tâm nhất chính là số lượng binh lính bên mình. Chỉ cần binh lính của đối phương bỏ mình càng nhiều, như vậy bộ đội của mình càng có nhiều cơ hội tham gia hoạt động quốc tế lần này.
Lần này, bộ đội Long Ảnh sẽ tuyển ba mươi sáu đội viên từ các quân khu lớn của cả nước. Nên phân chia ra, mỗi quân khu chỉ có nhiều nhất là bốn người mà thôi. Nhưng việc phân phối này cũng không phải chia đều ra, mà là dựa vào thực lực để phân phối.
Cho nên, các quân khu đều rất xem trọng lần tuyển chọn này. Bởi vì một khi người của quân khu mình được tuyển vào Long Ảnh nhiều hơn các quân khu khác, thì quyền nói chuyện cũng lớn hơn.
Lần tuyển chọn này, đươc chia làm ba vòng. Vòng thứ nhất là kiểm tra năng lực chiến đầu trong rừng tùng. Và địa chỉ được lựa chọn chính là rừng rậm Vạn Côn. Bình thường, trải qua vòng thứ nhất. nhân số còn lại nhiều nhất ở mỗi đội chỉ có thể là trên dưới 30 người. Số người qua vòng 1 sẽ tiếp tục tham gia vòng 2. Vòng 2 kết thúc, bình thường chỉ còn lại mười mấy người trụ được. Vòng đào thải thứ 3, chính là dựa hoàn toàn vào năng lực cá nhân.
Vòng đấu loại hôm nay chính là cuộc cạnh tranh giữa khu Tế Nam và khu Vân Bắc. Song phương đều dốc hết tiến vốn, để có thể hơn đối phương. Vì vậy, mà các sĩ quan đứng đầu của hai khu đều ở đây theo dõi, ai cũng không muốn nhường nhịn ai.
Mà trên màn hình hiện tại đang chiếu các số liệu thống kê chuyển từ hình ảnh sang.
Tuy chỉ là các số liệu đối lập, nhưng cũng khiến moi người ở đây nhìn say sưa, gống như đang xem bộ phim kinh điển vậy.
- Đội trưởng Thái, vì sao tôi cảm thấy có chút không đúng. Lần trước quân khu Bắc Hải và quân khu Thẩm Dương cũng đã diễn tập qua ở đây, số liệu đối chiến của bọn họ, chúng tôi cũng được nhìn thấy. Tôi nhớ, lần trước bọn ho diễn tập, hai ngày mới tổn thất có hai mươi người đội viên. Mà tổn thất thì chia đều cho hai bên.. Nhưng là lần này, mới chưa tới một ngày, tổn thất của chúng ta đã là hơn hai mươi người. Hơn nữa cũng không thu được báo cáo bị tổn thất gì cả. Đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ người của quân khu Vân Bắc lợi hại như vậy? Xử lý hơn hai mươi người của chúng ta, mà bọn họ đều không tổn thất một ai?
Nói chuyện là một người sĩ quan trẻ tuổi.
- Hoàng uy, việc này tôi cũng hiểu có chút kỳ quái. Lần này quân khu chúng ta tuyển chọn 100 người dự thi toàn bộ là tinh anh của đủ loại binh chủng. Mà bên quân khu Vân Bắc kia có lợi hại đến mấy cũng không thể trong thời gian ngắn xử lý nhiều người của chúng ta như vậy. Hơn nữa đối phương còn chưa thông báo tới có bị tổn thất gì.
Thái Giang cau mày, trầm giọng nói. Y cảm thấy trong chuyện này có vấn đề. Nếu bên mình cứ tổn thất như vậy, thì làm gì còn người để đánh vòng 2 nữa. Để cho Thái Giang lo lắng nhất chính là, những người bị loại này, lại không thấy ai truyền về tin tức. Đây tuyệt đối là không bình thường.
Đặng Biên là một người to khỏe, nhưng đầu óc cũng rất thông mình. Hiện tại y đang giấu mình ở trong một đám cỏ gần bên hồ nước. Đội của y có một trăm người, được chia là mười đội nhỏ, mà y là đội trưởng của đội 1. Nhưng hiện tại, tâm tình của y buồn bực không khác gì Thái Giang.
Lần diễn luyện giữa quân khu Vân Bắc và quân khu Tế Nam lần này, còn chưa qua hết một ngày, đã tổn thất hơn 20 người huynh đệ. Mà những người này chẳng những không liên lạc được, mà ngay cả nguyên do vì sao họ bị tập kich cũng không có tin tức gì truyền về. Cho dù ngươi có bị đội màu đỏ đánh trúng, cũng nên truyền về là mình thất bại, rời bỏ cuộc diễn luyện chứ. Nhưng hiện tại, liên lạc không được, tin tức cũng không thấy.
Nếu như gặp phải dã thú, cũng sẽ không đồng thời biến mất mười mấy người a. Thái Giang và Đặng Biên đều vì chuyện này mà lo lắng. Tuy quân khu của hai người không có mâu thuẫn gì, những cũng không bài trừ quân đỏ cố ý bắt người không để cho đồng đội liên lạc về.
- Đặng đội, đã tìm được Vương Lực và Hình Nghiệp Căn, nhưng bọn họ đã bất tỉnh.
Đang lúc Đặng Biên lo lắng, thì nhận được liên lạc của một đồng đội. Y liền tranh thủ thời gian rời đi bụi cỏ, chạy gấp tới nơi mà Vương Lực và Hình Nghiệp Căn bị ngất.
Vương Lực và Hình Nghiệp Căn được đồng đội hỗ trợ, chậm rãi tỉnh lại.
- Có chuyện gì xảy ra? Nói mau.
Đặng Biên không thể chờ được nữa, muốn hỏi nguyên nhân hai người hôn mê.
- Chúng ta phát hiện ra một binh lính đi lẻ, đương nhiên là muốn bắt hắn lại. Chỉ là vừa trông thấy bóng lưng của hắn, hắn liền biết mất. Về sau thì cảm thấy ở gáy bị vật gì đánh phải, lúc tỉnh thì thấy mọi người.
Vương Lực kể lại chuyện mình bị hôn mê. Hình Nghiệp Căn cũng gật đầu. Xem ra hai người người này đều gặp tình cảnh như vậy.
- Là Thái Giang sao?
Suy nghĩ đầu tiên của Đặng Biên là Thái Giang. Bởi vì khi mới đi vào khu rừng để đấu luyện, y đã nhận ra Thái Giang ở trong đội hình bên kia.. Chẳng qua, nếu như là Thái Giang, vì sao đánh ngất xỉu Vương Lực và Hình Nghiệp Căn, rồi không cứu tỉnh hai người. Y không biêt trong này có rất nhiều dã thú và rắn độc sao? Mà để cho đối phương té xỉu như vậy là rất nguy hiểm, chẳng lẽ Thái Giang không biết?
- Hẳn không phải là doanh trưởng Thái. Tôi đã nhìn thấy doanh trưởng Thái một lần. Nếu là y thì nhìn bóng lưng tôi cũng nhận ra.
Hình Nghiệp Căn lập tức nói.
Đặng Biên cúi đầu suy nghĩ, lại không nghĩ ra, ngoại trừ mình và Thái Giang ra, còn có ai lợi hại như vậy?
- Không tốt.
Đặng Biên lập tức phản ứng, các đồng đội khác khẳng định cũng bị đánh ngất xỉu như vậy. Chỉ sợ nếu mình đến muộn, bọn họ sẽ vô tình gặp phải nguy hiểm.
- Lập tức thông báo cho các đồng đội khác, lập tức đi tìm các đồng đội bị ngất xỉu khác. Cho dù chúng ta bị thua, cũng không thể để đồng đội của mình vô duyên vô cớ bị đã thú ăn hết.
Đặng Bình ra lệnh xong, liền có chút tức giận với Thái Giang. Cho dù ngươi có lợi hai đi chăng nữa, nhưng cũng không thể làm như vậy. Mọi người đều là quân nhân, bảo vệ một quốc gia với nhau, có lẽ mấy tháng sau còn muốn đi ra nước ngoài cùng nhau tác chiến, làm vậy có phải là quá đáng không?
- Lập tức nhờ căn cứ định vị vị trí của những đồng đội mất liên lạc. Cho dù là bại lộ cũng phải tìm ra. Chúng ta không thể bỏ mặc đồng đội của mình được.
Đặng Biên nói xong, lập tức ra lệnh cho các đồng đội bên cạnh liên lạc. Sau đó đi khắp nơi tìm. Tuy làm như vậy sẽ để cho đối phương phát hiện, nhưng Đặng Biên không quan tâm.
Đồng thời, bên đội của Thái Giang cũng làm như vậy. Bên y cũng phát hiện ra đồng đội của mình bị đánh ngất xỉu, rồi bị nhét vào giữa rừng cây tùng. Trong lòng y thầm mắng Đặng Biên., rồi ra lệnh cho đồng đôi đi khắp nơi tìm.
Khi song phương đi tìm đồng đội của mình, thì lại phát hiện ra hơn mười người đồng đội tiếp tục bị đánh ngất xỉu. Đặng Biên và Thái Giang trong cơn tức giận, dứt khoát bảo mọi người tập trung lại, sau đó kéo nhau đi tìm.
PS; TÌNH HÌNH LÀ ĐIỂM ĐỂ LẤY TRUYỆN CŨNG GẦN HẾT R`, LÃO NÀO CÓ LÒNG THÌ PM ỦNG HỘ M` LẤY TIẾP, KHÔNG THÌ CÓ KHI ĐỨT GÁNH GIỮA ĐƯỜNG :Z
Đã có 56 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 128 (p1): Chuyện gì xảy ra?
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Bởi vì song phương đều đang đi tìm đồng đội, nên không kiêng kị sử dụng bộ đàm để xác định vị trí. Đôi bên đều rất nhanh phát hiện ra đối phương. Tuy có chút kinh ngạc, nhưng bọn họ không có chủ động gây hấn, mà việc của ai người nấy làm.
Trong quá trình tìm tòi, bọn họ cũng phát hiện người hôn mê của đối phương. Lúc này, Đặng Biên và Thái Giang mới phát hiện sự tình có khả năng không đơn giản như mình nghĩ.
Thái Giang chủ động tìm Đặng Biên, hai người đều muốn hỏi tình hình song phương.
- Nói như vậy, không phải là người của các anh làm?
Đặng Biên nghe thấy không phải là người của quân khu Tế Nam làm, trong lòng càng kỳ quái.
- Không phải. Tôi cũng tưởng là anh làm. Thậm chí còn muốn đánh tay đôi với anh. Xem tình hình như vậy, đúng là không phải anh làm.
Thái Giang mặc dù biết khả năng không phải là Đặng Bình làm, nhưng vẫn có tò mò.
- Đương nhiên không phải là tôi làm. Chả nhẽ, trong khu rừng này ngoại trừ hai đội của chúng ta ra, còn có một đội thứ ba? Hoăc là có một người thứ ba?
Đặng Biên phân tích.
- Xem ra khả năng này rất lớn. Không thể là một đội được, hẳn là một người. Tuy nhiên, người kia là ai? Mà lợi hại như vây? Phải biết rằng người của chúng ta toàn là cao thủ tinh anh. Vây mà hắn có thể đánh bất tỉnh nhiều người như vậy, còn không để lại dấu vết nào là đã giao chiến. Nhưng đối phương có vẻ như không có ác ý, chỉ là đánh ngất xỉu người của chúng ta.
Thái Giang gật đầu, đồng ý với phân tích của Đặng Biên.
- Ừ, bên tôi chỉ có Tiểu Thành là mất quần áo và một nửa lương thực ở trong ba lô. Các thứ khác thì vẫn còn
Đặng Biên cũng gật đầu nói.
- Hãn Sư, nên làm gì bây giờ? Chúng ta có nên kết thúc buổi diễn luyện lần này, rồi thông báo cho cấp trên không?
Thái Giang đã rõ sự việc, liền nhìn Đặng Biên, muốn trưng cầu ý kiến của y.
- Tôi cũng không tin chúng ta có nhiều người như vậy không thể bắt được một mình người kia. Tuy người này không giết đồng đội của chúng ta, tôi rất cảm kích hắn. Nhưng hắn lại đánh xỉu người của chúng ta rồi trực tiếp ném tới chỗ không người. Chứng tỏ người này không coi nhân mạng là cái gì. Nếu hiện tại là buổi tối, hoặc là có dã thú gì đó đi ngang qua, người của chúng ta nhất định sẽ có thương vong. Chúng ta là quân nhân, cơn tức này sao có thể nuốt trôi được? Hỗn Giang Long…
Đặng Biên nói đến đây nhìn xem Thái Giang.
- Ý của anh là….
Thái Giang có chút nghi hoặc nhìn Đặng Biên.
- Chúng ta sẽ đấu với hắn một trận. Chúng ta sẽ tâp trung toàn bộ mọi người lại, trừ những người đã bị đánh ngất xỉu thì không cần tham gia. Tôi cũng không tin, bên chúng ta có nhiều đặc chủng tinh anh như vậy, còn toàn là cao thủ tác chiến trong rừng sẽ bại bởi chỉ một người. Mặc kệ người kia là ai, chúng ta cũng phải bắt được hắn.
Đặng Biên không chút do dự nói.
- Tốt, tôi nghe theo lời anh. Về những đồng đội đã bị ngất xỉu kia, tôi đề nghị không nên mang ra ngoài. Vạn nhất lại có thêm đồng đội bị đánh ngất, thì những người này có thể phụ trách cứu trợ.
Thái Giang đồng ý với ý kiến của Đặng Biên
Y cũng rất bất mãn với cái người không coi tính mạng của đồng đội mình ra gì này. Không biết người này có phải là do cấp trên phái tới muốn thử bọn họ hay không. Nhưng cho dù là phái tới khảo nghiệm bọn họ, cũng không cần phải giao tính mạng binh lính cho dã thú a. Y tin rằng Đặng Biên cũng nghĩ tới điểm này, chỉ là không nói ra mà thôi.
Bởi nói ra sẽ không tốt. Vạn nhất đúng là người của cấp trên phái tới, bọn họ còn muốn tập trung bắt hắn lại, phỏng chừng về sau gặp nhau sẽ xấu hổ. Còn không bằng giả vờ như không biêt, hung hăng giáo huấn người này một trận. Cho hắn biết bên mình cũng không phải là dễ đối phó. Thái Giang và Đặng Biên nhìn nhau cười, đều ngầm hiểu ý nhau.
Nhưng quân nhân có sự kiêu ngạo của quân nhân. Bọn họ không muốn những người đã bị đánh ngất xỉu qua tham gia. Nhiều người đánh một người đã không có gì tự hào, lại còn phải mời tới những người vừa bị thất bại, Đặng Biên và Thái Giang đều không muốn.
Những người bên này cũng rất nhanh phân phối thỏa đáng. Bọn họ không dám coi thường địch thủ. Tên kia đánh ngất xỉu nhiều tinh anh như vậy, hẳn là không phải người tầm thường.
Lâm Vân một đường vừa đi vừa đánh, hiện tại trong tay đã có một bản đồ và một cái la bàn. Nhờ hai thứ này mà tốc độ đi đường của hắn nhanh hơn rất nhiều. Những thứ này hắn đều lục được từ trong ba lô của mấy tên lính hắn đánh ngất xỉu kia. Hắn phỏng chừng, khoảng nửa ngày nữa là có thể rời khỏi khu rừng nguyên sinh này.
Cũng không biết có bao nhiêu binh sĩ luyện binh ở đây. Lâm Vân tính toán mình đã đánh ngất xỉu mười mấy người. Vì tận lực tránh gặp những người này, Lâm Vân trèo lên một cây đại thụ, chờ gần một tiếng. Khi xác định bên này không có người mới tiếp tục chạy đi.
Tuy những tên binh sĩ bị mình đánh ngất xỉu kia có thể bị dã thú tập kích, nhưng Lâm Vân không quan tâm. Đã muốn đánh lén mình thì phải nhận hậu quả.
Nhưng Lâm Vân còn chưa đi được xa, thì biết mình đã bỏ qua thời cơ rời đi tốt nhất. Vừa rồi, bốn phía không có người, đột nhiên hiện tại lai có rất nhiều người. Hơn nữa, không phải chỉ là 2,3 người đi chung, mà đều là một đội 7,8 người. Lâm Vân liền minh bạch, những người này hẳn là đã phát hiện ra sự tồn tại của mình, nên mới muốn liên hợp lại bắt mình.
Cười lạnh một tiếng, các ngươi đã muốn chơi, vậy thì ta chơi với các ngươi vậy. Ngoại trừ những ao hồ, sông suối, vì sợ ướt quần áo, còn lại toàn bộ bụi cỏ, khóm gai, trên cây, vân vân đều trở thành chỗ hắn giấu kín. Khi đội viên của hai đội còn chưa phát hiện ra tung tích của Lâm Vân, Lâm Vân đã lại đánh bất tỉnh thêm ba, bốn mươi người.
Thái Giang và Đặng Biên thấy tình hình không đúng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù là nhiều người hơn nữa, cũng phải lăn ra bất tỉnh hết. Đặng Bình dứt khoát tập trung mọi người lại ở một bãi đất trống rồi hô to:
- Tôi không biết anh là ài, nhưng chúng tôi thừa nhân năng lực tác chiến trong rừng của anh hơn chúng tôi. Nhưng anh dám ra đây đấu với tôi một trận không? Nếu như không dám, cứ tiếp tục núp đi.
Lâm Vân nghe xong âm thầm buồn cười, trong lòng tự nhủ, lại còn khích tướng? Ta cần gì phải đi ra đấu với ngươi? Mục đích của ta cũng không phải là đánh nhau với các ngươi. Mà ta chỉ muốn tìm đường di ra ngoài thôi.
- Hãn Sư, người nọ không dám ra, chúng ta đi thôi. Anh nghĩ rằng ai cũng có thể đánh được với anh sao? Ngay cả tôi còn phải tốn sức, đừng nói gì tới người khác. Chúng ta trở về đi, không cần huấn luyện nữa.
Lời nói của Thái Giang mang theo vẻ khinh thường.
- Mặc dù ta biết ngươi nghĩ cái gì, tuy nhiên, để thu thập các ngươi , a cũng không cần tốn quá nhiều thời gian. Ta che mặt lại vì muốn tốt cho các ngươi. Bởi vì không trông thấy mặt ta, ta còn để cho các ngươi sống. Nếu nhìn thấy, toàn bộ các ngươi đều phải chết.
Lâm Vân che mặt, chậm rãi đi tới trước đám bộ đội đặc chủng.
PS; TÌNH HÌNH LÀ ĐIỂM ĐỂ LẤY TRUYỆN CŨNG GẦN HẾT R`, LÃO NÀO CÓ LÒNG THÌ PM ỦNG HỘ M` LẤY TIẾP, KHÔNG THÌ CÓ KHI ĐỨT GÁNH GIỮA ĐƯỜNG :Z
Đã có 55 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 128 (p2): Chuyện gì xảy ra?
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Nghe thấy thanh âm lạnh như băng của Lâm Vân, Đặng Bình và Thái Giang liền minh bạch, người này không phải do cấp trên phái tới. Nếu như là cấp trên phái tới, cũng không dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với bọn họ.
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều nhìn thấy được vẻ kiên định của đối phương. Người này không rõ lai lịch, lại ở khu cấm địa quân sự, nhất định phải bắt hắn.
- Tôi tới trước.
Đặng Bình nói xong, đang muốn đi lên đấu với Lâm Vân.
- Khoan, ta không muốn lãng phí thời gian, toàn bộ các ngươi cùng lên đi. Đỡ mất công đánh từng người một.
Lâm Vân thấy là một nam tử khỏe mạnh nói chuyện, liền khoát tay nói.
Đặng Bình thì vừa tức giận vừa buồn cười. Trong lòng nói, mặc dù mình chỉ là một cái doanh trưởng, nhưng cũng là người nổi danh khắp quân khu Vân Bắc. Không có mấy người có thể chiến thắng mình. Còn đươc mọi người xưng là Hãn Sư. Vậy mà cái tên trước mặt này lại dám khiêu chiến toàn bộ một trăm người ở đây, quả thực là cuồng vọng.
Quần công và đánh lén là hai phạm trù khác nhau. Cho dù năng lực tác chiến của mình có mạnh đi đâu chăng nữa, cũng không dám coi rẻ thiên hạ. Không, không nói người khác, chính là anh chàng 'Hỗn Giang Long' Thái Giang này, nếu đấu với mình cũng là bất phân thắng bại. Muốn nói có người có thể đồng thời chiến thắng y và Thái Giang, có thể là có. Nhưng muốn nói đánh thắng hơn một trăm người, thì người này đúng là điên rồi.
- Không cần, chỉ cần tôi và Hãn Sư là đủ.
Thái Giang bị ngữ khí cuồng vọng của Lâm Vân làm cho tức giận. Y liền dặn dò mọi người vây quanh hắn lại. Vộ luận là hai người thắng hay bại, cũng không thể để cho cái tên không rõ lai lịch này chạy trốn.
Đặng Bình đã đi tới gần Lâm Vân, Thái Giang cũng đi theo bên cạnh. Hai người tạo thành một góc vây quanh Lâm Vân lại, xem ra đã coi Lâm Vân là một đối thủ lợi hại.
Ông một tiếng, Đặng Bình đã đá về hướng thắt lưng của Lâm Vân. Tốc độ ra chân cưc kỳ nhanh và hung ác. Một chân này mà quét trúng, không chết cũng bị trọng thương. Có thể thấy Đặng Bình căn bản không muốn để cho Lâm Vân rời đi.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng, rõ ràng cũng sử dụng cước pháp, lại còn ở trước mặt mình đá tới nữa. Không chút do dự, hắn nâng lên chân trái, đá sau mà tới trước, trúng vào chân kia của Đặng Biên. Hét thảm một tiếng, Đặng Bình đã bị đá bay ra ngoài 6m, nằm vật xuống đất, không đứng dây nổi.
Đặng Biên nằm trên mặt đất, một cơn đau dữ dôi truyền tới từ đùi. Trong nội tâm cực kỳ kinh hãi. Y đã luyện đôi chân này được gần hai mươi năm, còn có danh sư chỉ điểm. Có thể nói, về cước pháp, rất ít người lợi hại hơn y. Chính là người này, rõ ràng lúc đá mình bay đi, còn không di chuyển thân hình. Mà chân của mình đá tới trước, chân của hắn đá tới sau, vì sau mình lại bị đá trúng? Người này là ai mà lợi hại như vậy?
Lần này Lâm Vân sử dụng là kình lực. Mặc dù không có ra hết toàn lực, nhưng đã đủ để đá gãy xương chân của Đặng Biên. Một phần cũng là Đặng Biên tung ra một cước không lưu tình chút nào, Lâm Vân cũng không khách khí trả lại cho y. Đây là hắn còn lưu tình, nếu không đã trực tiếp lấy mạng của y.
Một cước, chỉ một cước đã đá bay Đặng Biên xuống mặt đất, không đứng dậy nổi? Thái Giang dừng lại, trong lòng cũng kinh hãi. Trên đời lại có người kinh khủng như vậy, một cước đã khiến Đặng Biên không có sức hoàn thủ. Nhìn những người xung quanh cũng đang trợn mắt há mồm, Thái Giang minh bạch, trừ mình ra, những người khác có khả năng ngay cả chiêu thức cũng không nhìn thấy rõ ràng.
Người này thực nguy hiểm, không biết là cao thủ ở đâu? Thái Giang nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của người che mặt kia, vôi vàng lùi về phía sau. Y biết cho dù mình đi lên cũng có kết qua như vậy. Hắn thích mỉa mai, kệ hắn mỉa mai.
- Mọi người lấy súng ra, bao vây hắn.
Thái Giang không chút do dự ra mệnh lệnh. Người này lợi hại như thế, còn không rõ lai lịch. Nếu có âm mưu gì đó, y quả thực có chút sợ hãi.
Nghe thấy Thái Giang ra lệnh, các đội viên đặc chủng ở bốn phia, đều không do dự rút súng có đạn giả bên trong. Khóe mắt của Lâm Vân co rút lại, lập tức tiến vào đám người.
Lâm Vân liền vận chuyển lực lượng Tinh Vân, khiến khắp nơi là đều là tàn ảnh của hắn. Tất cả súng đều bị đá bay ra ngoài. Mà những khẩu súng bay ra không phải là bay lẻ tẻ mà đều tập trung thành một đống. Thật giống như có người dùng tay sắp xếp lên vậy.
Da đầu của Thái Giang run lên, đây là người sao? Ngoại trừ gần trăm người đã bị Lâm Vân đánh ngất xỉu từ trước, hơn một rtăm người ở đây đều bị Lâm Vân quật ngã xuống đất, súng trong tay đã rời vào cái đống bên cạnh. Thái Giang cũng không thể may mắn trốn thoát, ôm cái chân bị thương ngã xuống, không đứng dậy nổi.
Lâm Vân đi tới chỗ súng chồng chất, ôm toàn bộ số súng mnày vứt xuống vào một cái hồ bên cạnh. Sau đó vỗ vỗ tay, liếc nhìn Thái Giang nằm trên mặt dất nói:
- Đừng chọc giận ta. Lần này ta cho các người một chút giáo huấn, lần sau cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Nhìn bóng lưng của Lâm Vân biến mất, Thái Giang và Đặng Biên cơ hồ khóc không ra nước mắt. Chỉ muốn lập tức báo cáo cho cấp trên chuyện đã xảy ra. Rõ ràng lại có một người như vậy tồn tại? Đây là loại người sao? ở trong bộ đôi nhiều năm như vậy, bọn họ còn chưa từng thấy ai lợi hại như vậy. Cho dù là top 10 người đứng đầu trong cuôc thi võ thuật giữa các quân khu, phỏng chừng cũng kém xa người này.
….
- Tình huống giống như không đúng. Vì sao tốc độ bỏ mình của hai bên lại nhanh như vây? Mới chưa tới hai ngày, mỗi bên đã tổn thất ba, bốn mươi người? Chẳng lẽ Thái Giang và Đặng Biên tập trung moi người lại quần đấu?
Nói chuyện là vị quân trưởng Miêu kia.
Quân trưởng Từ cũng cau mày, trầm tư không nói. Nhìn qua số liệu xuất hiện trên màn hình, con số bỏ mình giữa hai bên đều là ba bốn mươi người. Hơn nữa, thời gian phát sinh rất ngắn.
Phải biết rằng những đội viên tham gia lần huấn luyện này đều mặc một bộ quân phục có gắn thiết bị điện tử trên đó. Thiết bị điện tử đó sẽ dựa vào năng lực hành động của đội viên để phán đoán xem đội viên đã mất đi hay vẫn còn năng lực tác chiến. Sau đó thì trả về kết quả ghi trên màn hinh.
Nhưng mới ngắn ngủi nửa ngày, số liệu đã gửi về, thông báo có bảy tám mươi người đội viên mất đi năng lực tác chiến. Nếu không phải do độ tin cậy của thiết bị điện tử kia đã được kiêm chứng qua nhiều lần, hơn nữa còn được rất nhiều quốc gia sử dụng, thì mọi người ở đây đều đã hoài nghi thiết bị có vấn đề.
Vị ủy viên của ủy ban quân sự trung ương kia cũng cau mày. Việc diễn luyện như vậy đã diễn ra ở nhiều quân khu, nhưng chưa từng xảy ra tình huống kỳ quái như thế. Chẳng qua, nếu như là quần ẩu, thì ngược lại có khả năng. Nhưng nếu quần ẩu thì cần gì phải mất công tới nơi này huấn luyện phục kích, thà tới chỗ bãi đất trống nào đó đánh nhau cho xong. Tin tưởng những người tham gia lần diễn luyện này cũng biết điều đó. Không có khả năng toàn bộ nóng máu lên rồi xông vào đánh nhau.
Mà tình huống về sau càng khiến cho người ta trợ mắt há mồm. Hãn Sư Đặng Biên rõ ràng cũng bỏ mình. Còn không đợi mọi người đánh giá, số người bị bỏ mình càng ngày càng nhiều, cuối cùng toàn bộ ‘Bỏ mình’.
Vị ủy viên của ủy ban quân sự trung ương kia liền tức giận, vọt dậy nói:
- Chuyện gì xảy ra?
PS; TÌNH HÌNH LÀ ĐIỂM ĐỂ LẤY TRUYỆN CŨNG GẦN HẾT R`, LÃO NÀO CÓ LÒNG THÌ PM ỦNG HỘ M` LẤY TIẾP, KHÔNG THÌ CÓ KHI ĐỨT GÁNH GIỮA ĐƯỜNG :Z
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 129 (p1): Không hề sợ hãi
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Đang lúc mọi người khiếp sợ, thì tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên
Quân trưởng Từ nhanh chóng nhấc điện thoại, tất cả mọi người đều nhìn sang quân trưởng Từ. Tiếng điện thoại gọi tới lúc này tuyệt đội không tầm thường. Bởi vì nơi này là một phòng chỉ huy cao tầng, nếu không có tình huống đặc thù, điện thoại sẽ không kêu.
- Tôi là, nói ….Cái gì? Lại có chuyện như vậy…Anh lập tức triệu tập quân đội…Vây quanh rừng rậm Vạn Côn. Tuyệt đối không thể cho ai đi ra ngoài, tôi lập tức chạy tới…
Quân trưởng Từ vẻ mặt nghiêm trọng để điện thoại xuống.
- Từ Lý, đã xảy ra chuyện gì?
Ủy viên quân ủy kia lập tức hỏi.
- Ủy viên Tần, chỗ diễn luyện của quân khu Vân Bắc chúng tôi và quân khu Tế Nam xảy ra vấn đề. Một người bịt mặt không rõ thân phận đột nhiên xâm nhập vào rừng rậm Vạn Côn. Thân thủ của người này rất là lợi hại, rõ ràng có thể đánh bai toàn bộ người của hai bên. Đây chính là hai trăm binh lính tinh anh a. Người này đánh ngã bọn họ, nhưng cũng không có làm ảnh hưởng tới tính mạng của bọn họ. Chỉ có mấy người là bị đánh gẫy xương. Hiện tại người này hẳn còn đang ở trong rừng rậm Vạn Côn.
Vị quân trưởng Từ nói.
Nghe xong những lời này của Từ Lí, chẳng những là ủy viên quân ủy, mà toàn bộ mọi người ở đây đều chấn kinh. Nếu không phải do một quân trưởng nói, phỏng chừng bọn họ còn cho rằng y đang nói chuyên vui đùa. Có người lợi hại như vậy sao? Một người có thể chọi hai trăm người? Người này là ai?
- Chuẩn bị trực thăng, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.
Nghe thấy có loại người như vậy, vị ủy viên Tần không nhịn được muốn gặp mặt người này. Chính là tổ trưởng Long Tổ cũng không lợi hại như vậy. Có lẽ Nam Thế Hữu có thể làm được như vậy, nhưng Nam Thế Hữu làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này?
Sau khi đánh ngã những tên lính làm Lâm Vân chán ghét này, hắn đang suy nghĩ nên làm như thế nào để đi ra ngoài. Có thể khẳng định những người này đều là người trong quân đội. Phỏng chừng là đang tiến hành diễn luyện đối kháng. Hiện tại lại bị một người không rõ lai lịch như mình đánh bại hết. Mặc dù mình không giết ai, nhưng số lượng bị gãy xương tuyệt đối không ít. Đoán chừng mình vừa đi ra khu rừng này là sẽ có quân đội bao vây.
Ai, việc này cũng đáng phải suy nghĩ đây. Mình chỉ muốn từ chỗ này đi ra ngoài mà thôi, vậy mà đã dẫn tới nhiều phiền toái như vậy. Chả nhẽ lại quay đầu về dãy núi Vân Quý rồi đi ra ngoài? Lâm Vân thật sự không muốn trở về chỗ đó. Đã lang thang ở chỗ đó hai tháng rồi, ở trong núi lâu như vậy, hắn thực sự có chút chán ngấy.
Lâm Vân biết dựa vào thực lực hiện tại của mình, cho dù quân đội ở bên ngoài có nhiều hơn nữa, phỏng chừng cũng không thể ngăn cản được mình. Nhưng Lâm Vân lại không muốn gây thù chuốc oán với quân đội chính phủ. Một là những người này không có làm hại gì tới mình, hai là một khi mình kết thù với quân đội, như vậy cho dù bản lãnh của mình có lợi hại hơn đi chăng nữa, ở nơi này cũng không còn chỗ náu thân. Ngoại trừ chỉ có cách rời đi Hoa quốc. Nhưng Lâm Vân vừa tới quốc gia này đã thích nó rồi, hắn không muốn đi di cư sang nơi khác.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lâm Vân không lấy tính mạng của những người kia. Nhưng hiện tại nên giết tới hay là lùi lại? Suy nghĩ một lát, Lâm Vân quyết định vẫn là tiếp tục đi lên phía trước. Một khi mình lui về, những người này chắc chắn cũng sẽ nghĩ biện pháp đi tìm mình. Không bằng trực tiếp đối mặt, miễn cho những người này về sau quấy rầy mình tu luyện.
Cũng không tận lực đi tìm con đường bí mật nào đó, Lâm Vân dọc theo con đường ngắn nhất đi ra khu rừng rậm. Hắn cũng bỏ luôn khăn che mặt, bởi che mặt cũng không có ý nghĩa gì. Quả nhiên, Lâm Vân vừa đi ra khu rừng, liền phát hiện có quân đội bao vây bốn phương tám hướng. Lâm Vân cười nhạt một tiếng, không có gì cố kỵ đi ra ngoài
Bởi vì phía trước có vài người hình như là sĩ quan cấp cao. Lâm Vân có tự tin trước khi quân đội nổ súng, hắn có thể xông vào giữa, chế phục những người sĩ quan này. Không đến vạn nhất, Lâm Vân cũng không muốn đùa giỡn tánh mạng của mình . Những người này dùng súng chỉa vào mình, là vì bọn họ không biết tốc độ của hắn.
Các binh lính dùng súng bao vây Lâm Vân, cũng không khỏi bội phục đảm lược của người này. Chính vì sự dũng cảm của hắn khiến mọi người ở đây không nổ súng. Bọn họ không lo lắng hắn sẽ làm gì, bởi chỉ cần bọn họ đồng loạt bắn một lượt, người này chỉ có con đường chết.
Lâm Vân biết những người này sẽ không nổ súng. Mà dù có nổ súng hắn cũng không sợ. Nếu những người này thực sự muốn giết hắn, đứng ở trước hắn sẽ là toàn bộ súng ống và binh lính, chứ không phải là mấy vị sĩ quan cao cấp.
Ủy viên Tần nhìn thấy Lâm Vân rõ ràng bình tĩnh đi ra, không khỏi tin những lời Từ Lí nói. Người này lại có đảm lượng như vậy, đúng là một chân hán tử. Cho nên ông ta liền từ trong đám người đi ra, đi tới trước mặt của Lâm Vân.
Thấy ủy viên Tần muốn đi tới gần Lâm Vân, hai người cảnh vệ cùng hai vị quân trưởng lập tức nghĩ ngăn cản ủy viên Tần, tuy nhiên lại bị ông ấy khoát tay ngăn lại. Vì vậy bốn người đành phải đi theo ủy viên Tần tới phía trước.
Lâm Vân trông thấy một vị lão nhân hơn sáu mươi tuổi rõ ràng không sợ hãi mình chút nào mà đi tới. Trong nội tâm không khỏi âm thầm tán thưởng. Ông già này là một người không sợ chết. Ông ta không sợ mình đứng trước nhiều họng súng như vậy, làm ra hành động quá kích gì. Mà ngược lại chủ động đi tới về phía mình.
Từ Lí chứng kiến ủy viên Tần đi tới trước mặt người kia, lập tức vung tay lên, toàn bộ binh lính xung quanh đều thu súng về.
Ủy viên Tần đi tới trước người có tóc tai lộn xôn này, nhìn kỹ Lâm Vân một chút. Cảm thấy người thanh niên này có một loại khí chất thoát tục khó nói lên lời .Hắn chỉ cần đứng ở đó, nhưng khí thế của hắn đã hơn cả mình, một vị ủy viên quân ủy. Mà mình thì giống như một người lính quèn vậy. Trong nội tâm rùng mình, liền biết kẻ này không tầm thường.
- Chào cậu, tôi tên là Tần Vô Sơn.
Ủy viên Tần rõ ràng duỗi tay ra đón chào.
- Lâm Vân.
Lâm Vân thấy lão nhân này chủ động muốn nắm tay mình, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cũng đưa tay ra nắm lấy. Hắn cũng không muốn lấy một tên giả lừa bịp ông già này, mà trực tiếp nói ra tên thật.
- Chuyện của cậu tôi đã nghe báo cáo qua. Cảm ơn cậu đã hạ thủ lưu tình với các đội viên của chúng tôi. Nếu như cậu không ngại, chúng ta có thể tới trụ sở huấn luyện nói chuyện, như thế nào?
Ủy viên Tần nói xong nhìn Lâm Vân, trên mặt lại lộ vẻ trưng cầu ý kiến.
- Tốt.
Lâm Vân không muốn vừa ra đã phải chém giết bọn họ. Đi cùng bọn họ tới chỗ yên tĩnh nói chuyện cũng không có vấn đề gì. Hiện tại cho dù hắn bị đưa tới chỗ nào đi chăng nữa, cũng có thể ung dung rời đi.
PS; TÌNH HÌNH LÀ ĐIỂM ĐỂ LẤY TRUYỆN CŨNG GẦN HẾT R`, LÃO NÀO CÓ LÒNG THÌ PM ỦNG HỘ M` LẤY TIẾP, KHÔNG THÌ CÓ KHI ĐỨT GÁNH GIỮA ĐƯỜNG :Z
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius