Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 1053: Cấm địa Vẫn Chân điện
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: sưu tầm
Diệp Mặc nói với mấy người Thanh Hàn:
- Lời của các vị, Tiểu Ma xin tâm lĩnh, thế nhưng tôi cũng không sợ đắc tội Thiên Tinh phái.
Nếu như không có mấy người Thanh Hàn nhúng tay vào thì chỉ bằng những lời này, chắc chắn các tu sĩ Nguyên Anh của Thiên Tinh phái sẽ không để Diệp Mặc được sống. Thế nhưng hiện tại mấy cô gái của Thanh Mộng trai lại có quan hệ tốt với Diệp Mặc, không cẩn thận sẽ dẫn đến mâu thuẫn sâu hơn. Một ngày nào đó dẫn đến xung đột giữa Thanh Mộng trai và Thiên tinh phái thì chắc chắn đó là điều mà bọn họ không đảm đương nổi.
- Không, Tiểu Ma sư huynh, chúng em kiên quyết đứng về phía anh, em biết anh là người tốt, là bọn họ hiểu lầm anh, là bởi vì bọn họ không hiểu anh.
Thanh Nghi lập tức nói.
- Thanh Hàn sự muội, Ninh Tiểu Ma ỷ vào tu vi Nguyên Anh của mình cướp giật linh thảo cấp sáu của của đệ tử Kim Đan Quý Du sư muội của Thiên Tinh phái, vì vậy Phán Điệp sư muội mới muốn giáo huấn hắn, mọi người trước tiên nên bàn bạc lại.
Lăng Hiểu Sương thấy mấy người Thanh Hàn kiên trì ủng hộ Diệp Mặc, thế nên chỉ có thể đem việc Diệp Mặc làm nói ra.
- Em không tin, em tin tưởng Tiểu Ma sư huynh khẳng định sẽ không cướp linh thảo của một đệ tử Kim Đan. Về phần cô kia, ai biết lời cô nói là thật hay giả?
Ngoài dự liệu của mọi người, chính là người đứng ra nói giúp Diệp Mặc lần này là Thanh Nguyệt luôn có chút ngượng ngùng. Sau khi Thanh Nguyệt nói xong, còn lạnh lùng nhìn thoáng qua Quý Du.
Lăng Hiểu Sương cũng ngây ngẩn cả người, cô thầm nghĩ liệu có phải mấy sư muội của mình có phải bị Ninh Tiểu Ma “đắc thủ” rồi hay không? Bằng không, Thanh Nguyệt căn bản là người không thích nói nhiều lại có khả năng đứng ra nói giúp cho Ninh Tiểu Ma
- Cô gái kia nói dối...
Lại có một thanh âm phát ra, vừa rồi mọi người đều quan tâm chuyện của Diệp Mặc và Thiên Tinh phái, không ai nghĩ đến việc ngoài các đạo cô của Thanh Mộng trai ra, còn có người dám đứng ra đây nói đỡ cho Ninh Tiểu Ma.
Diệp Mặc lại biết Quách Kỳ Phàm tới rồi, Quách Kỳ Phàm chỉ là một đệ tử của môn phái năm sao, lúc này lại có thể đứng ra nói giúp hắn, công nhiên chỉ trích môn phái tám sao, xác thực là rất có khí chất.
Quách Kỳ Phàm đi tới, lớn tiếng nói:
- Tôi và hai sư đệ cùng nhóm phát hiện hai gốc “Ngưng Thúy đằng”, thế nhưng “Ngưng Thúy đằng” này lại có một yêu thú cấp sáu thủ hộ, sau đó bốn người của Thiên Tinh phái cũng đến, cũng phát hiện ra “Ngưng Thúy đằng”. Chúng tôi bảy người thương lượng hợp lực với nhau tiêu diệt yêu thú cấp sáu “Xích Bối Giác Lang”, sau đó hai bên sẽ chia đều hai gốc “Ngưng Thúy đằng”.
Lúc này hiện trường rất yên tĩnh, cũng không có người nào nhắc tới chuyện tình ở Vẫn Chân cấm địa. Dù sao đệ tử của môn phái tám sao xung đột với đệ tử của môn phái chín sao trước mặt mọi người, loại chuyện này cũng khá làn náo nhiệt đáng xem. Thậm chí có thể trở thành mâu thuẫn của tông môn. Nếu đệ tử của hai môn phái kia xảy ra chuyện. Những người chung quanh có khả năng sẽ bị liên lụy.
Ánh mắt của Quý Du có chút kinh hoàng, thế nhưng cô cũng không dám cắt đứt lời nói của Quách Kỳ Phàm.
Quách Kỳ Phàm nói đến đây, cũng không thèm nhìn Quý Du mà nói tiếp:
- Không ngờ tới việc “Xích Bối Giác Lang” kia lại rất lợi hại, trước khi nó chết cũng đã giết được hai sư đệ của tôi, bên Thiên Tinh phái cũng chết mất một người. Thế nhưng cô gái kia cướp lấy cả hai gốc “Ngưng Thúy đằng”, sau đó nói rằng bạn của cô ta ngã xuống rồi cho nên “Ngưng Thúy đằng” cô phải lấy đi toàn bộ. Tôi không đồng ý, cô ta liền muốn giết tôi. Vừa lúc vị tiền bối Ninh Tiểu Ma này đi qua. Anh ta hỏi tôi ngọn nguồn câu chuyện, sau đó yêu cầu cô ta lấy ra “Ngưng Thúy đằng”, thế nhưng cô ta cũng không lấy ra “Ngưng Thúy đằng”, trái lại lập tức xoay người bỏ đi. Tiểu Ma tiền bối cũng không hề ngăn cản cô ta lại.
Nói đến đây ngữ khí của Quách Kỳ Phàm lại càng thêm sôi sục:
- Cái mạng nhỏ của tôi là do Tiểu Ma tiền bối cứu về. Tôi cần phải đứng ra nói giúp Tiểu Ma tiền bối, chứng minh lời cô ta nói là giả dối. Tôi biết một đệ tử của tông môn năm sao làm thế này nhất định sẽ đoản mệnh, thế nhưng tôi vẫn phải nói ra.
Quách Kỳ Phàm không biết Diệp Mặc gọi là gì, chỉ là nghe người khác nói hắn tên là Tiểu Ma gì đó, cho nên hắn cũng chỉ có thể gọi như vậy.
Thanh Hàn cười lạnh một tiếng:
- Anh nói cho tôi biết tên anh là gì, môn phái nào, tôi thực không tin người khác có thể làm gì anh và môn phái của anh. Tôi bình thường nghe nói chuyện vừa ăn cướp vừa la làng. Thế nhưng thấy được tận mắt thì đây cũng là lần đầu tiên, nhưng thật ra cũng là thêm mấy phần kiến thức.
- Anh ta là Quách Kỳ Phàm của Chân Đỉnh phái. Tôi nhận ra anh ta.
Trong đám người lập tức có người nói ra.
Thanh Hàn lần thứ hai nói:
- Tốt!
Cô lần này chỉ nói một chữ, liền không nói nữa. Hiển nhiên mọi người đều hiểu rõ được ý tứ của nàng, cô sẽ nhớ kỹ Chân Đỉnh phái này, nếu một ngày xảy ra chuyện, vậy khẳng định là do Thiên Tinh phái làm.
Lăng Hiểu Sương lần này không có ngăn cản Thanh Hàn nói, có cảm giác được lời nói của Quách Kỳ Phàm lần này là sự thật, lời nói của Quý Du vừa rồi mới là giả.
Duẫn Phán Điệp lần thứ hai quay đầu lại nhìn Quý Du hỏi:
- Du sư muội, em nói xem lời mà anh ta vừa nói là thật hay giả? Em cứ nói thẳng, Thiên Tinh phái chúng ta tuy chỉ là môn phái tám sao nhưng cũng không phải bất luận kẻ nào cũng có thể uy hiếp.
Hiển nhiên Duẫn Phán Điệp đối với sự cường thế của Thanh Hàn có chút không hài lòng, thế nhưng cô coi như là một người biết nói đạo lý, trước khi chưa làm rõ ràng, cũng không có ra tay. Trước đó khi nghe Lăng Hiểu Sương nói, cô luôn cho rằng Diệp Mặc là kẻ xấu chỉ là hiện tại lại có Thanh Hàn đi ra nói Ninh Tiểu Ma vô tội, cô chỉ có thể hỏi lại cho rõ ràng mà thôi.
Một khi xác nhận việc Diệp Mặc cướp của, coi như là Thanh Hàn có ra tay tương trợ, cô cũng phải giết chết Diệp Mặc.
- Em...
Quý Du chỉ nói được một chữ, lập tức lại cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Cô biết lúc này mà nói lung tung, một ngày náo đó khiến Thiên Tinh phái và Thanh Mộng trai tranh đấu, cô khẳng định chỉ còn con đường chết.
Tuy rằng chỉ là một chữ thế nhưng Duẫn Phán Điệp đã hiểu rõ rồi, cô vừa rồi đã nghĩ oan cho Ninh Tiểu Ma rồi. Sắc mặt của cô thoạt nhìn có chút khó chịu, tuy rằng có khăn che khuất, nhưng người chung quanh vẫn có thể cảm nhận được.
- Đưa đây.
Duẫn Phán Điệp chỉ nói với Quý Du hai chữ.
Quý Du biết ý của Duẫn Phán Điệp, liền lấy ra hai gốc “Ngưng Thúy đằng”. Duẫn Phán Điệp lấy ra một gốc cây đưa cho Diệp Mặc rồi nói:
- Chuyện vừa rồi là do tôi lỗ mãng, xin lỗi, gốc “Ngưng Thúy đằng” này xin trả lại cho anh.
Diệp Mặc tiếp nhận “Ngưng Thúy đằng” đưa đến tay Quách Kỳ Phàm, không nói một lời. Tuy rằng Duẫn Phán Điệp này nói xin lỗi, thế nhưng ngữ khí của cô cứng ngắc, hiển nhiên trong lòng vẫn khó chịu như cũ, về phần cô ta vì nguyên nhân gì mà khó chịu thì Diệp Mặc cũng lười quản.
Vốn là Văn Thái Y muốn gây nhiều phiền phức cho Diệp Mặc, thấy Diệp Mặc chuyển nguy thành an, cô lập tức chớp động ý niệm trong đầu, dĩ nhiên không tiếp tục gây phiền phức cho cho Diệp Mặc, thậm chí cũng không nói lấy một câu.
Lăng Hiểu Sương mặc dù có ngàn vạn lời muốn hỏi mấy sự muội, thế nhưng ở đây có quá nhiều người nên cô cũng không hỏi gì.
Vào lúc này, phái sau xuất hiện hai đường kiếm quang bắn tới, ánh mắt Diệp Mặc ngưng tụ lại. Lần này tới là hai người, một người tóc ngắn, còn một mặt đen gầy gò. Cả hai không ngờ đều có tu vi Hư Thần. Tuy rằng chỉ là Hư Thần tầng một, thế nhưng Diệp Mặc biết đối mặt với tu sĩ Hư Thần, cơ hội chiếm lấy “Khổ Trúc” của hắn lại càng xa vời rồi.
Thanh Hàn thấy Diệp Mặc sau khi nhìn hai gã tu sĩ Hư Thần lặng lẽ không nói, cô tới bên cạnh nhẹ nhàng giới thiệu:
- Hai người kia, một người là Khổ Tâm của Kim Cương tự, một người là Đoạn Cửu Dương của Thần Phong cốc. Chúng tôi đi nói chuyện với mấy người đồng môn sư tỷ trước, hay là Tiểu Ma sư đệ cùng đi với chúng tôi đi.
Diệp Mặc lắc đầu, người hắn không muốn nhìn thấy nhất không phải là Văn Thái Y mà là Lăng Hiểu Sương. Lăng Hiểu Sương hiểu lầm đối với hắn ngày càng sâu, hay là cô ta biết được mình là ai?
Thấy Diệp Mặc lắc đầu, lại nhớ đến vừa rồi Thanh Sương sư tỷ đối với Diệp Mặc không tốt, Thanh Hàn không nói gì nữa, chỉ mang theo mấy sư muội đi trước hội họp cùng với sư tỷ đồng môn.
Hai gã tu sĩ Hư Thần đến, liền được đông đảo tu sĩ chào hỏi.
Tên tóc ngăn đứng trước trận pháp phòng ngự cấp sáu cả nửa ngày, sau đó nói nhanh:
- Cửu Dương, anh cho rằng nơi đây có phải là cấm địa Vẫn Chân không?
Tu sĩ Hư Thần tên Đoạn Cửu Dương nhìn lại một lát, lúc này mới gật đầu nói:
- Nếu như đoán không sai, nơi này xác thực hẳn là cấm địa Vẫn Chân. Thật không ngờ cấm địa Vẫn Chân biến mất cả nghìn năm không ngờ lại xuất hiện rồi, không biết lần này là họa hay phúc?
Diệp Mặc chưa bao giờ nghe nói qua cái gì là cấm địa Vẫn Chân, hắn nghĩ nơi này căn bản không phải là cấm địa Vẫn Chân gì đó mà là chỗ cất giấu “Khổ Trúc”, đáng tiếc hiện tại hắn căn bản không thể nói rõ.
Quách Kỳ Phàm tựa hồ nhìn ra Diệp Mặc cau mày, anh ta nói nhỏ bên tai Diệp Mặc:
- Tiểu Ma tiền bối, trước đây khi Vẫn Chân điện mở ra, mỗi lần đều có người tìm được cấm địa Vẫn Chân. Thế nhưng một nghìn năm trước cấm địa Vẫn Chân xuất hiện một lần cuối sau đó không còn xuất hiện nữa.
- Cái gì gọi là cấm địa Vẫn Chân?
Diệp Mặc nghi hoặc hỏi một câu.
Quách Kỳ Phàm vừa nghe Diệp Mặc hỏi, thì liền biết Diệp Mặc thật sự là không biết cấm địa Vẫn Chân, anh ta lập tức nói:
- Nghe nói cấm địa Vẫn Chân bên trong có vô số kỳ trân dị bảo, thế nhưng khả năng có thể trở ra là cửu tử nhất sinh. Không giống như Vẫn Chân điện còn có thể có gần nửa số người tiến nhập có thể sống sót ra ngoài, mà nếu có hai mươi người tiến nhập vào vào cấm địa Vẫn Chân cũng không chắc có một người có thể sống mà đi ra ngoài.
Diệp Mặc thầm nghĩ cái cấm địa này thật kinh khủng, vì sao còn có người muốn đi vào? Coi như là có nhiều kỳ trân dị bảo, cũng không phải là tất cả mọi người đều muốn tiến vào cái cấm địa này chứ?
Thấy Diệp Mặc không hiểu được, Quách Kỳ Phàm lại nói rằng:
- Cấm địa Vẫn Chân sau khi không xuất hiện, có người đã làm thống kê qua, các tiền bối phi thăng đều đã từng đi qua cấm địa Vẫn Chân. Mà Nam An châu gần nghìn năm qua không có thêm người nào phi thăng, có người suy đoán rằng việc này có thể là có quan hệ với cậm địa Vẫn Chân.
Diệp Mặc nhìn sự kích động của các tu sĩ xung quanh trận pháp phòng ngự, thầm nghĩ hóa ra là như vậy, phi thăng đều là mộng tưởng của mỗi một tu sĩ, nếu như tiến vào cấm địa Vẫn Chân mà có thể phi thăng, bất luận kẻ nào cũng đều muốn thử một lần.
- Hơn nữa...
Quách Kỳ Phàm nhìn hai gã tu sĩ Hư Thần một chút rồi nói:
- Tôi nghe người ta nói qua, có người ở cấm địa Vẫn Chân từng tìm được một động phủ của tiên gia, đồng thời luyện hóa rồi mang ra ngoài.
Diệp Mặc lần này thật sự là bị chấn động rồi, động phủ của tiên nhân tại Tu Chân giới chẳng khác nào Thế giới trang vàng nghịch thiên của hắn, tuy rằng Diệp Mặc biết bất luận cái động phủ tiên gia nào cũng không so sánh được với Thế giới trang vàng của hắn, thế nhưng đây là Tu Chân giới. Thảo nào nhiều người đỏ mắt muốn tiến vào cấm địa Vẫn Chân.
- Tu sĩ từng môn phái chia thành các nhóm nhỏ, sau đó chúng ta cùng nhau công kích cấm chế này...
Lời nói của tu sĩ Hư Thần Đoạn Cửu Dương này hiển nhiên rất hợp lý, rất nhanh mọi người liền tạo thành những nhóm nhỏ công kích trận pháp phòng ngự này.
Nhiều tu Nguyên Anh như vậy, còn có hai tu sĩ Hư Thần, trận pháp phòng ngự cấp sáu căn bản là không chống đỡ được bao lâu.
Chỉ trong thời gian một nén nhang, mọi người chợt nghe thấy “Oanh” một tiếng, trận pháp phòng ngự cấp sáu trước mắt này đã hoàn toàn bị công phá.
Một luồng ánh sáng đỏ như máu rất chói mắt đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người.
Last edited by Tiểu Long; 06-07-2013 at 02:31 PM.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sonlktn
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 1054: Lời mời của Văn Thái Y
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: sưu tầm
Một chữ “Cấm” thật lớn đỏ như máu nổi trên một cái cổng hình lục giác đen sì, cái cổng hình lục giác này khiến Diệp Mặc nhớ tới đại sảnh hình lục giác mà hắn gặp ở núi Vạn Dược.
Chỉ là bên trong cái cổng hình lục giác này tựa hồ có rất nhiều man sương đen cuồn cuộn nổi lên, thần thức căn bản không có cách nào chạm đến.
- Quả nhiên là cấm địa Vẫn Chân.
Khổ Tâm thì thào nói một câu.
- Đúng là cấm địa Vẫn Chân...
Lúc này rất nhiều tu sĩ bốn phía đều nhìn thấy cái chữ “Cấm” này, một số người thậm chí không kìm nổi lòng mà la hoảng lên.
Khổ Tâm va Đoạn Cửu Dương liếc mắt nhìn nhau, sau đó kiên định gật đầu nói:
- Đi.
Nói xong, hai người căn bản là không hề để ý tới người khác, chợt lóe thân chạy ào vào cái cổng hình lục giác cuồn cuộn sương đen kia.
Có hai tu sĩ Hư Thần tiến vào Cấm địa Vẫn Chân rồi, tu sĩ phía sau cũng chạy vào. Không có tu sĩ không muốn thăng cấp, nếu như tu sĩ sợ chết thì sẽ không đến Vẫn Chân điện, nếu tới Vẫn Chân điện rồi thì sẽ không màng sự sinh tử nữa. Cho nên cấm địa Vẫn Chân vừa mở ra tới, lập tức rất nhiều người chen chúc vọt vào.
Vốn có sáu bảy trăm người nhốn nháo, phút chốc chỉ còn lại chưa tới một nửa.
Hiện trường nhiều tu sĩ như vậy, nhưng chỉ có Diệp Mặc có nghi hoặc, hắn đang nghĩ ở đây rõ ràng là pháp trận phòng ngự do Du Bạch Sinh tiền bối bố trí, hơn nữa trận pháp ẩn nấp có thể bị Bác Dung nhìn ra, hiển nhiên cũng là do Du Bạch Sinh tiền bối bố trí, làm sao có thể là lối vào của cấm địa Vẫn Chân?
Diệp Mặc rất nhanh liền phát hiện ra một số người của môn phái sáu sao trở lên, không phải tất cả đều đi vào, mà thương lượng với nhau một chút, nhưng tu sĩ Kim Đan đều rời khỏi đây. Diệp Mặc căn bản không cần hỏi cũng biết những tu sĩ Kim Đan này hẳn là đến tầng bốn của Vẫn Chân điện rồi.
Cấm địa Vẫn Chân nếu thực sự kinh khủng như Quách Kỳ Phàm nói, thì những đệ tử Kim Đan đi vào đó quả thực rất nguy hiểm.
Lúc này bốn người Thành Hàn và Thanh Nghi đã đi tới trước mặt Diệp Mặc, Thanh Nghi hỏi:
- Tiểu Ma sư huynh, anh cũng tới cấm địa Vẫn Chân sao?
Diệp Mặc gật đầu, hắn khẳng định muốn vào cấm địa, bất luận là cấm địa có phải có liên hệ đến việc phi thăng hay không, nhưng liên quan tới “Khổ Trúc” hắn phải vào thăm dò. Đầu mối “Khổ Trúc” đến đây đã bị mất, nếu như hắn không đi xem sẽ tiếc nuối cả đời. Huồng hồ, hắn còn có Thế giới trang vàng, hắn không tin hắn sẽ ngã xuống bên trong cấm địa.
Thấy Diệp Mặc nói muốn đi cấm địa, bọn Thanh Hàn đều có chút trầm mặc, một lát sau Thanh Hàn mới nói:
- Môn phái chúng tôi lần này chỉ có sáu chỉ em Nguyên Anh đi vào, số còn lại đều phải tới tầng bốn và tầng năm Vẫn Chân điện để thu thập linh dược và nguyên liệu cho tông môn.
Dừng một chút, Thanh Hàn còn nói tiếp:
- Tiểu Ma sư huynh, tôi vừa hỏi đại sư tỷ, Tiểu Na Di Phù tại khốn trận cấp ba sẽ suy giảm mạnh, thậm chí không có cách nào thoát khỏi phạm vi thần thức của tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Tôi tuy rằng không biết anh đào tẩu được như thế nào, thế nhưng tôi biết anh khẳng định không phải là một tu sĩ bình thường. Cho nên... Tiểu Ma sư huynh, nếu như trong cấm địa anh thấy sư tỷ Thanh Mộng trai gặp khó khăn, nếu như có thể, nhờ Tiểu Ma sư huynh ra tay giúp đỡ một chút. Chị Thanh Sương có một số hiểu lầm với anh mà thôi, anh không nên để ở trong lòng...
Diệp Mặc từ miệng Thành Hàn đã biết, Thanh Hàn gọi hắn là sư huynh, hiển nhiên đã biết mình ẩn nấp tu vi rồi.
- Các cô yên tâm, nếu như sư tỷ các cô gặp trắc trở, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chuyện trước đây, tôi còn chưa cảm ơn các cô.
Diệp Mặc vội vã nói.
- Vậy chúng tôi đi đây, Tiểu Ma sư đệ anh cẩn thận nhé. Cái này cho anh, đợi lát nữa hãy xem.
Thanh Hàn lấy ra một ngọc giản phía trên có khắc một số chữ, sau đó đem ngọc giản giao cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhận ngọc giản, không để ý lắm. Hắn nghĩ đó có lẽ là những lời cảm ơn của Thanh Hàn mà thôi.
- Tiểu Ma suy huynh, nếu như anh đi ra được, lúc rảnh rỗi tới Thanh Mộng trai thăm chúng em nhé.
Thanh Nghi không muốn Diệp Mặc rời đi, thế nhưng các nàng đều biết, Diệp Mặc nhất định sẽ vào cấm địa Vẫn Chân.
Thanh Nguyệt và Hạ Ấu San cũng tới chào hỏi Diệp Mặc, nhắc Diệp Mặc bảo trọng, lúc này mới trở lại bắt chuyện với mọi người trong môn phái, sau đó trực tiếp rời khỏi nơi nhốn nháo này, Diệp Mặc biết các nàng chắc chắn là phải đi tới Vẫn Chân điện tầng bốn rồi.
Không chỉ là Thanh Mộng trai, hàng loạt tu sĩ của các môn phái còn lại cũng tách rời nhau, một bộ phận tiến vào cấm địa Vẫn Chân, một bộ phận đi tới tầng bốn Vẫn Chân điện.
Quách Kỳ Phàm lần thứ hai ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Tiểu Ma tiền bối, tôi cũng phải đi rồi, sau này...
Diệp Mặc cười khoát tay áo, đồng thời lấy ra một bình ngọc đưa cho Quách Kỳ Phàm nói:
- Anh Quách không cần như vậy, đan dược này cho anh, nếu sau này có thời gian, tôi sẽ tới Chân Đỉnh phái thăm các anh.
Quách Kỳ Phàm nghi hoặc nhận đan dược, nhưng phát hiện cảnh này giống như lúc trước Diệp Mặc cho y đan dược. Nếu như không phải y thực sự đoán không ra Tiểu Ma tiền bối có khác thường gì đó, y khẳng định sẽ cho rằng Tiểu Ma tiền bối chính là Diệp Mặc lúc trước.
Quách Kỳ Phàm sau khi đi rất xa, lúc này mới lấy bình ngọc ra nhìn một chút. Đan dược bên trong bình ngọc so với đan dược lúc trước Diệp Mặc cho y ở “Sa Nguyên dược cốc” đã khiến y khiếp sợ, bởi vì bên trong là một viên “Thảo Hoàn đan”.
- Quả nhiên là “Thảo Hoàn đan”.
Quách Kỳ Phàm thì thào tự nói một câu, lúc này y nếu như không rõ Tiểu Ma tiền bối chính là Diệp Mặc thì y đúng là đồ đầu heo.
Không có một tu sĩ Nguyên Anh nào lại trò chuyện kết giao với một người tu sĩ Kim Đan như y, ngoại trừ anh Diệp mà y gặp lúc trước. Hơn nữa câu nói cuối cùng của Diệp Mặc là tới thăm các anh, chứ không phải tới thăm anh, hiển nhiên bao gồm cả Yến Thất và Đinh Linh.
Chỉ là không biết anh Diệp là tự Bắc Vọng châu tới hay là đã tới Nam An châu. Thế nhưng hắn nói sẽ đến Chân Đỉnh môn thăm mình, hẳn là đã đi tới Nam An châu rồi. Cái anh Diệp này quả nhiên có bản lĩnh, muốn làm cái gì, lập tức có thể làm được.
Lúc trước khi mình và anh ta vừa gặp nhau, anh ta chỉ là Kim Đan sơ kỳ, mà hiện tai anh Diệp đã là tu sĩ Nguyên Anh rồi. Cái gì là thiên tài, Quách Kỳ Phàm bỗng nhiên cảm giác thiên tài của Nam An châu không thể so với anh Diệp.
Mà một nhân vật thiên tài như vậy lại là bạn của mình, “Thảo Hoàn đan” cũng là tiện tay tặng cho mình, bản thân quả thật may mắn, lại có một người bạn như vậy.
Bởi vì mấy người đồng môn lần lượt bị chết, Quách Kỳ Phàm vốn bị đả kích mạnh giờ bỗng nhiên ý chí chiến đấu của y lại trỗi dậy, có người bạn như Diệp Mặc quả là may mắn, cũng là một sự khích lệ. Lúc này việc y muốn làm nhất chính là tìm một chỗ tu luyện đến Kim Đan viên mãn, sau đó kết Anh.
Trong nháy mắt bãi đá tảng chỉ còn lại chưa đến mười người, cảnh tượng náo nhiệt vừa rồi tựa hồ chỉ là một ảo ảnh.
Diệp Mặc cũng không hề động đậy, hắn không vội tiến vào cấm địa, hắn rất muốn biết rõ tại sao “Khổ Trúc” mà Du Bạch Sinh tiền bối bố trí lại biến thành Cấm địa Vẫn Chân rồi. Đương nhiên vẫn có một việc quan trọng hơn, chính là hắn cần theo dõi Bác Dung, Bác Dung cũng không đi vào đó. Bất luận là từ góc độ nào, hắn đều muốn giết Bác Dung.
Viên Quan Nam nhìn Văn Thái Y nói:
- Thái Y sư muội, người khác đều tiến vào, chúng ta cũng đi vào thôi, hai người chúng ta thành một đội.
Văn Thái Y nhìn Viên Quan Nam cười cười, bỗng nhiên đi tới trước mặt Diệp Mặc nói:
- Tiểu Ma sư huynh. Xin chào, tôi rất yêu mến tính cách thích giúp đỡ người khác của anh. Nếu như anh không ngại, chúng ta có thể tạo thành một đội tiến vào Cấm địa Vẫn Chân. Tôi là Văn Thái Y, đệ tử của Vô Cực tông.
Người còn lại tuy rằng ít, chỉ có hơn mười người, thế nhưng không có người nào lại nghĩ đến, Văn Thái Y của Vô Cực tông lại mời Diệp Mặc lập đội. Văn Thái Y là ai? Là đệ tử nòng cốt của Vô Cực tông, người đứng đầu trong mười người đẹp Nam An, người như vậy sao lại có khả năng mời một tán tu không danh không tiếng như hắn lập đội? Còn gọi rất thân thiết là Tiểu Ma sư huynh.
Ngay cả Lăng Hiểu Sương cũng sững sờ nhìn Văn Thái Y, cô cũng không rõ Văn Thái Y vì sao cần phải làm như vậy.
Diệp Mặc cũng không hiểu, hắn khẳng định Văn Thái Y đã biết hắn là tên tu sĩ đã dùng mười triệu linh thạch để làm cô bẽ mặt, nếu đã như vậy, cô vì sao còn muốn làm như vậy?
Thế nhưng khi ánh mắt Diệp Mặc nhìn về phía sắc mặt âm trầm của Viên Quan Nam, cùng với mấy tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ không đi vào thì hắn đã hiểu rõ dụng tâm hiểm ác của Văn Thái Y.
Người đẹp này muốn đối xử tốt với hắn, để khiến những nam tu khác ghen ghét hắn. Nếu như trúng kế, hắn biết người nào cũn không có lợi đối với hắn. Rất có khả năng bởi vì Văn Thái Y phát hiện mối giao tình của hắn và bọn Thanh Hàn nên muốn mượn tu sĩ khác phái diệt trừ hắn.
Đây là một người phụ nữ biết lợi dụng tướng mạo, tuy rằng đẹp, thế nhưng tính cách như *** chó, hơn nữa tâm cơ cũng sâu, giờ khắc này Diệp Mặc bỗng nhiên chán ghét Văn Thái Y, chán ghét tới cực điểm rồi.
Kỳ thực Diệp Mặc chỉ suy đoán được một phần trong đó, Văn Thái Y biết thân thủ Diệp Mặc, việc Diệp Mặc giết Lô Kiếm Cường ngoại trừ chính hắn ra, chỉ có Văn Thái Y biết.
Văn Thái Y làm như vậy, mục đích cũng có phần như Diệp Mặc nghĩ, thế nhưng điều không phải nhằm vào tất cả các tu sĩ, mà là nhằm vào mấy tu sĩ Nguyên Anh tầng tám thậm chí Nguyên Anh tầng chín.
Lúc ở trên thuyền, cô mang theo Viên Quan Nam, nếu như tìm được Diệp Mặc, cô khẳng định Diệp Mặc không dám làm gì, thế nhưng ở đây sẽ không giống như vậy, nơi này là Vẫn Chân điện, đối phương cũng sẽ không kiêng kỵ gì.
Còn một điểm, Văn Thái Y mời Diệp Mặc cùng đi vào Cấm địa Vẫn Chân là thật lòng muốn làm như vậy. Lô Kiếm Cường và Viên Quan Nam cũng có tên trên Bia đề danh Nguyên Anh, tên Ninh Tiểu Ma trước mắt này có thể vô thanh vô tức giết Lô Kiếm Cường, cho nên Viên Quan Nam khẳng định cũng không phải là đối thủ của hắn.
Mà Ninh Tiểu Ma trong miệng Lăng Hiểu Sương là một người dâm đãng háo sắc, Văn Thái Y biết rằng Lăng Hiểu Sương cũng không nói láo. Hơn nữa bọn Thanh Hàn lại rất gần gũi Diệp Mặc, cho nên có cho rằng lúc ở “Vu Dương khí các” cái loại ngụy quân tử này của Diệp Mặc chỉ là giả bộ, chỉ cần mình mời hắn, hắn khẳng định sẽ không cự tuyệt.
Và cùng Diệp Mặc làm thành một đội cũng có ba chỗ tốt, một là thân thủ của Diệp Mặc lợi hại hơn Viên Quan Nam, ở cùng đối phương sẽ càng an toàn. Hai là nếu như trong cấm địa có cơ hội, cô bỏ đá xuống giếng thì tốt rồi. Đương nhiên mục đích cuối cùng, Diệp Mặc đã đoán được, là muốn người khác ghét Diệp Mặc.
Cô là người đứng đầu trong mười người đẹp Nam An, điểm ấy cô tin tưởng mình có thể làm được.
Last edited by sonlktn; 06-07-2013 at 02:56 PM.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sonlktn
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 1055: Giết Bác Dung
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: sưu tầm
Diệp Mặc thản nhiên liếc mắt nhìn Văn Thái Y, bất luận cô gái này có tâm tư gì, hắn đều không muốn cùng nhóm với cô. Thế nhưng hắn cũng biết chính mình cùng cô ta cũng không thể xung đột, điều này không phải vì hắn sợ Văn Thái Y, mà vì khi hắn và Văn Thái Y xung đột Viên Quan Nam khẳng định là người đầu tiên đứng ra. Một khi như vậy thì dù hắn có muốn ẩn dấu thực lực cũng không có cách nào nữa rồi.
Bất luận là hắn đánh bại Viên Quan Nam hay là bình yên vô sự trong tay Viên Quan Nam, thì đều sẽ bại lộ tu vi đích thực của hắn, cái danh hiệu Ninh Tiểu Ma không có thực này của hắn sẽ lập tức vang dội.
Một tu sĩ Nguyên Anh có thể đi vào Vẫn Chân Điện thì không có gì đặc biệt, thế nhưng một người đi vào Vẫn Chân Điện còn có thể đánh bại tu sĩ Viên Quan Nam đệ tử được Vô Cực Tông yêu quí nhất, như vậy sẽ khiến toàn bộ Nam An Châu chú ý tới. Có thể sau một khắc, lai lịch của hắn toàn bộ sẽ bị điều tra rõ ràng, chuyện hắn ở thành Mạc Hải làm những gì, Điền Ngạo Phong chết ở Vô Tâm Hải như thế nào. Chỉ cần người muốn điều tra chi tiết đều có thể suy ra hắn.
Trừ phi hắn có thể giết hết toàn bộ mười mấy người trong nhóm. Trước không nói đến việc hắn căn bản không làm được, cho dù là hắn có thể, Diệp Mặc cũng không muốn làm như vậy.
Cho nên dù trong lòng ghét cô gái này, nhưng hắn chỉ có thể tận lực điều chỉnh ngữ khí của mình nhẹ nhàng nói:
- Văn sư muội, hay cô đi vào trước đi, lá gan của tôi rất nhỏ, vẫn còn chưa có quyết định. Nghe nói cấm địa Vẫn Chân rất nguy hiểm, tôi cũng không muốn tùy tiện liền đem cái mạng nhỏ của tôi đánh mất. Thế nhưng trong lòng tôi thực rất cảm kích Văn sư muội đã để mắt.
Nói xong, Diệp Mặc miễn cưỡng bày ra một bộ dáng tươi cười ôm quyền hướng về Văn Thái Y.
Lăng Hiểu Sương nghi hoặc nhìn Diệp Mặc một chút, tuy rằng cô rất là không hiểu vì sao Văn Thái Y lại mời Diệp Mặc cùng tiến nhập cấm địa, thế nhưng dựa theo cách suy nghĩ của cô, loại con gái đẹp như Văn Thái Y mời Diệp Mặc, hắn phải lập tức đồng ý mới phải, thậm chí còn có thể bày ra bộ mặt nịnh bợ trơ tráo, vậy mà sao hắn lại từ chối? Có lẽ tên kia thật là kẻ sợ chết.
Văn Thái Y cũng thật không ngờ Diệp Mặc lại cự tuyệt đề nghị của mình, Lăng Hiểu Sương không phải nói hắn là loại háo sắc sao? Mình ở đây chủ động mời hắn, vậy sao hắn lại cự tuyệt?
Loại con gái cao ngạo không gì sánh được như Văn Thái Y này, coi như là cô mời Diệp Mặc vì có mục đích riêng đi nữa, nhưng một khi Diệp Mặc cự tuyệt, trong lòng cô cũng cực độ khó chịu. Dựa theo suy nghĩ của cô, một khi cô đưa ra lời mời là hắn phải lập tức đi đến lấy lòng cô mới đúng, thế nhưng không ngờ lại bị cự tuyệt rồi.
Cô liếc nhìn Diệp Mặc mới ánh mắt chế giễu một cái, sau đó nói với Viên Quan Nam:
- Viên sư huynh, chúng ta đi.
Viên Quan Nam dùng nhãn thần băng lãnh của mình nhìn lướt qua Diệp Mặc, y đã đem Diệp Mặc nhận định thành một kẻ đã chết. Y tin tưởng bản thân tại cấm địa Vẫn Chân tuyệt đối sẽ không ngã xuống, vì thế bất luận Diệp Mặc có tiến vào cấm địa Vẫn Chân hay không thì khi y đi ra đều sẽ đến lấy tính mệnh của Diệp Mặc.
Văn Thái Y và Viên Quan Nam đã đi vào, còn lại hơn mười người tu sĩ Nguyên Anh cũng đều tiến nhập cấm địa Vẫn Chân.
Lăng Hiểu Sương và mấy sư tỷ đi tới trước mặt Diệp Mặc, bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó nói với Diệp Mặc:
- Với tình trạng của anh hà tất phải làm như thế? Có khi cô gái đó thích anh thì sao, anh tự giải quyết cho tốt.
Tuy rằng mấy người sư muội đều nói Diệp Mặc liều mình cứu các cô ấy, thế nhưng ấn tượng ban đầu của cô là thế, đối với Diệp Mặc không có hảo cảm gì, chung quy là cô cho rằng Diệp Mặc có mục đích. Sở dĩ nói những lời này, là bởi vì trước đó Diệp Mặc xác thực là đã giúp Thanh Hàn.
Diệp Mặc sợ nhất là phải đi cùng Lăng Hiểu Sương, càng không muốn cùng cô động thủ, bởi vì một khi động thủ, Diệp Mặc khẳng định Lăng Hiểu Sương sẽ nhớ đến tên tu sĩ đi đề danh đã rời đi đêm đó.
Lời của Lăng Hiểu Sương vừa nói ra, Diệp Mặc lập tức trong mắt toát ra một tia vui sướng, hắn có chút xuất thần nhìn chằm chằm vào Lăng Hiểu Sương nói:
- Kỳ... kỳ thực tôi, tôi đối với người khác đều là giả... tôi lần đầu tiên thấy cô thì...
- Vô sỉ...
Lăng Hiểu Sương không ngăn được sự phẫn nộ, mắng Diệp Mặc một câu, xoay người chạy ào vào cổng vòm hình lục giác chữ “Cấm”.
Mấy sư tỷ của nàng cũng đồng dạng thất vọng liếc mắt nhìn Diệp Mặc, xoay người đi vào cấm địa.
May mà lúc này Văn Thái Y không ở đây, nếu không khi ả thấy Diệp Mặc cự tuyệt lời mời của mình, lại đối với Lăng Hiểu Sương lộ ra bộ dáng háo sắc như vậy, nói không chừng hiện tại đã nổi bão rồi.
Lúc này ở bên ngoài bãi đá tảng ngoại trừ Diệp Mặc còn chưa đi vào, chỉ còn có Bác Dung nữa thôi. Bác Dung trong lòng âm thầm nóng ruột, y và Diệp Mặc có cùng một ý nghĩ như nhau, y cũng không quan tâm đến cái gì là cấm địa Vẫn Chân, cái y quan tâm là “Khổ Trúc”.
Thế nhưng hiện tại hầu hết mọi người đều đã đi vào rồi, sao mà cái tên Ninh Tiểu Ma này vẫn còn không đi vào?
Ngay khi y chuẩn bị hỏi Ninh Tiểu Ma một câu, thì đối phương đột nhiên quay đầu lại cười với y rồi nói:
- Anh Bác, từ biệt lần trước cũng đã khá lâu, không biết anh có khỏe không?
Tu vi Diệp Mặc lúc này đã là Nguyên Anh tầng ba, coi như là Bác Dung có “Tiểu Na Di phù”, thế nhưng một khi hắn đã có đề phòng, hắn có thể nắm chắc tại thời điểm Bác Dung phát động “Tiểu Na Di phù” bản thân có thể chế trụ đối phương lại. Hơn nữa Diệp Mặc cũng tin tưởng, “Tiểu Na Di phù” có được một tấm đã là rất may mắn rồi, hắn thật không tin Bác Dung có đến hai tấm như thế.
Đột nhiên nghe thấy có người gọi mình là “Anh Bác”, Bác Dung cả người chấn động, nhất thời kinh nghi bất định nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, khi Diệp Mặc gỡ “Nặc Sa” xuống, nhìn chằm chằm vào Bác Dung rồi châm chọc:
- Anh Bác thực sự là người mau quên, nhanh như vậy đã không nhận ra tôi rồi. Anh lần trước còn nói sẽ không bỏ qua cho tôi mà, sao nhanh như vậy mà đã quên rồi, thật khiến tôi thất vọng.
- Mày là Diệp Mặc?
Mồ hôi lạnh trên người Bác Dung chảy xuống, y hiện tại rất sợ Diệp Mặc. Tu sĩ này không biết từ nơi nào tới, không chỉ xảo quyệt, hơn nữa thực lực bản thân căn bản mình cũng không thể so sánh. Nếu bản thân y tấn cấp Nguyên Anh tầng một, thì đối phương cũng đã là Nguyên Anh rồi. Không cần nói, trước đây y không phải là đối thủ của Diệp Mặc, hiện tại càng khẳng định mình không phải là đối thủ của đối phương.
Đúng như Diệp Mặc suy đoán, chỉ có một “Tiểu Na Di phù”
- Hóa ra là anh Diệp, lần trước tôi và anh có chút hiểu lầm, lần này Bác mỗ xin được tạ lỗi.
Sự khiếp sợ của Bác Dung qua đi, lập tức nhanh chóng nghĩ cách thoát thân.
Diệp Mặc lạnh lùng cười:
- Xin lỗi thì không cần, tôi thật ra muốn biết một chút cha anh tên gọi là gì?
Bác Dung sau khi nghe thấy lời Diệp Mặc, trong mắt của y càng thêm chấn động, Diệp Mặc vô duyên vô cớ hỏi đến tên của cha y là có ý gì? Nói rõ đối phương có khả năng đã biết rõ âm mưu của Bác gia rồi.
- Vì sao mọi người đều tiến vào rồi, anh còn chưa đi vào? Anh sao tìm được trận pháp ẩn nấp của Du Bạch Sinh tiền bối?
Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào Bác Dung mà hỏi, nếu như không phải muốn có một vài tin tức hữu dụng từ trong miệng của Bác Dung, hắn đã lấy ra “Tử Đao” rồi.
Trong lòng Bác Dung chậm rãi trầm xuống, những lời Diệp Mặc nói cho thấy hắn rất có thể biết chuyện “Khổ Trúc” rồi. Hắn hỏi tên của cha mình, nhất định là do hắn đã gặp được Du Nương Yến, Bác Dung trong lòng nghi hoặc, Du Nương Yến vì sao chưa chết, còn gặp được Diệp Mặc?
- Mày muốn thế nào mới có thể buông tha tao?
Bác Dung hiểu rõ Diệp Mặc đã biết việc này, nên cũng thức thời cố gắng đưa ra điều kiện.
- Buông tha cho mày?
Diệp Mặc thản nhiên cười:
- Tao chưa từng nghĩ tới sẽ buông tha cho mày, tao đáp ứng qua mấy người là sẽ giết mày, hơn nữa chính bản thân tao cũng muốn giết mày. Thế nhưng mày có thể trả lời tao, mày ở lại đây có đúng là bởi vì tìm biện pháp lấy “Khổ Trúc” không? Tao thật ra có thể cho mày một con đường sống nếu như mày đem Nguyên Anh của mày giao cho Lý Thiên Bình.
- Hóa ra là tiện nhân kia...
Bác Dung chợt hiểu ra, hóa ra Diệp Mặc biết đến tất cả mọi chuyện đều là do Lý Thiên Bình nói cho, nhưng y không biết rằng hầu hết việc Diệp Mặc biết được đều là do Du Bạch Sinh nói.
Hai cha con y trăm phương ngàn kế chính là vì “Khổ Trúc”, lúc này không có “Khổ Trúc”, Bác Dung đã tuyệt vọng lắm rồi, hiện tại lại bị Diệp Mặc uy hiếp, trong lại càng thêm phiền muộn không ngớt. Nhưng muốn y nói ra tất cả về “Khổ Trúc” thì y tuyệt đối không làm như vậy.
Bác Dung căn bản là không muốn cùng Diệp Mặc nói tiếp nữa, một trường kiếm màu tro được lấy ra, kiếm được rút ra mang theo một âm thanh bén nhọn, rất khó nghe. Chuôi kiếm màu tro này Diệp Mặc nhận ra được, trước đó đã tìm được từ trong nhẫn của Du Bạch Sinh, một món chân khí hạ phẩm gọi là “Hôi Tước kiếm”.
Trước Diệp Mặc còn không biết vì sao thanh kiếm này lại tên là “Hôi Tước kiếm”, thế nhưng khi Bác Dung luyện hóa thành kiếm này rồi, khi rút ra lại mang theo âm thanh bén nhọn của chim tước, khiến Diệp Mặc có chút hiểu rõ thêm về tên của thanh kiếm này. Loại kiếm này rất cổ quái, nhưng lại có thể khiến thực nguyên của tu sĩ khác tan rã.
Chỉ là chân nguyên của Diệp Mặc đích thực hơn xa Bác Dung, Bác Dung vừa mới rút “Hôi Tước kiếm”, “Tử Đao” của Diệp Mặc cũng mang theo ba đường đao quang màu tím bổ đến rồi.
Bác Dung hết sức xảo quyệt, y không muốn nói ra, Diệp Mặc cũng không có tâm tình cũng y dong dài. Một chiêu “Huyễn Vân Thúc Nguyên Đao” này của Diệp Mặc đã nói rõ không muốn Bác Dung có bất cứ cơ hội chạy trốn nào.
Sau khi Bác Dung lấy ra “Hôi Tước kiếm”, lập tức phun ra một ngụm máu, ngay cả chiêu thức thứ nhất cũng chưa có đánh ra, đã chuẩn bị dùng Huyết độn chạy trốn rồi. Y căn bản là không có ý muốn cùng Diệp Mặc liều mạng, lần trước đối địch với Diệp Mặc y vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng, tên tu sĩ lai lịch bất minh này thật quá mức kinh khủng.
Chỉ là y lập tức cảm giác được chân nguyên toàn thân nhanh chóng bị trói buộc, không có cách nào thoát khỏi phạm vi đang đứng.
Lúc này trong lòng Bác Dung tràn ngập kinh hãi, y nghĩ không ra Diệp Mặc một chiêu đã có thể chế trụ được chân nguyên của y, việc này biểu thị cho việc y không có cách nào để dùng Huyết độn. Mà “Hôi Tước kiếm” được y xuất ra cũng vì chân nguyên không đủ nên cũng bị trói buộc, phát ra một âm thanh “Ua...”.
Lúc này trong lòng Bác Dung cực kỳ hối hận, nếu như vừa rồi y không phải một lòng muốn đào tẩu, mà là dùng “Hôi Tước kiếm” cùng chiến đấu với đối phương một phen, coi như là đánh không lại thì y cũng có thể tìm cơ hội để chạy. Thế nhưng hiện tai y đem hầu hết chân nguyên để sử dụng Huyết độn rồi cho nên “Hôi Tước kiếm” không có chút tác dụng nào nữa.
Khi Bác Dung còn đang hoảng sợ, đao thứ hai của Diệp Mặc đã bổ tới, mang theo sát ý cường mãnh của “Tử Đao”. Toàn thân Bác Dung trở nên lạnh giá, y lúc này đã hiểu rõ tu vi của Diệp Mặc không chỉ lợi hại hơn y rất nhiều, mà còn không phải là tu sĩ Nguyên Anh tầng một. Loại chân nguyên hùng hậu này cho dù là tu sĩ Nguyên Anh tầng ba cũng không nhất định có được.
Tuy rằng hắn còn muốn cầu xin Diệp Mặc tha thứ, thế nhưng “Huyễn Vân Phi Toàn Đao” của Diệp Mặc đã đem thân thể của Bác Dung bổ ra thành mảnh nhỏ. Một viên Nguyên Anh nhỏ vừa chạy ra đã bị đao quang của Diệp Mặc cuốn vào, biến thành một cục năng lượng tiêu tán trong không trung rồi.
Ban đầu Diệp Mặc định đem Nguyên Anh của Bác Dung cho Lý Thiên Bình, thế nhưng nghĩ đến “Khổ Trúc” liên quan quá lớn, vạn nhất có ai đó biết được tin từ Nguyên Anh, thì hắn tựu xong rồi. Cuối cùng hắn quyết định tiêu diệt Nguyên Anh của Bác Dung chỉ để lại cái đầu của Bác Dung.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sonlktn
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 1056: Sát khí tứ phía
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: sưu tầm
Diệp Mặc giết Bác Dung xong, lập tức tiến vào cổng vòm lục giác xem xét tỉ mỉ. Chu vi cổng vòm này không có bất cứ vết tích nào của trận pháp ẩn nấp mà Du Bạch Sinh bố trí, ngoại trừ cổng vòm cuồn cuộn sương đen, cũng chỉ có chữ “Cấm” thật to phía trên thôi.
Không phát hiện “Khổ Trúc”, Diệp Mặc trong lòng thất vọng, hắn nhìn nhìn cổng vòm, nhưng không lập tức đi vào mà lấy ra tấm địa đồ của nữ tu kia cho hắn.
Diệp Mặc lại phát hiện hắn vừa lấy ra địa đồ thì tấm địa bằng da phát ra thanh âm “Xuy xuy”, đó tựa hồ là một thanh âm ăn mòn, Diệp Mặc trong lòng cả kinh, hắn cho rằng địa đồ này có vấn đề, đang muốn vứt địa đồ đi thì lại phát hiện địa đồ trong tay đã hoàn toàn thay đổi hình dạng.
Mặt ngoài của một phần địa đồ đã bị ăn mòn không còn nhưng xuất hiện một địa đồ mới, mà mặt trên của địa đồ chỉ có một ngọn núi đen rất cao cùng một số chỉ dẫn hướng đi đến ngọn núi đen. Mà bên trong ngọn núi đen không ngờ lại chứa đựng một gốc trúc xanh lục như nước Uông Tuyền.
Khổ Trúc?
Diệp Mặc thiếu chút nữa kêu lên. Hắn cố kìm nén nội tâm kích động, nhìn chằm chằm vào một hàng chữ trên mặt địa đồ mới.
“Trận môn không gian, cấm địa Vẫn Chân, Thế giới sơn, Khổ Trúc quan...”
Đây là sao? Diệp Mặc cầm địa đồ bằng da ngẩn người. Loại địa đồ này Du Bạch Sinh là một tông sư luyện khí cũng chế tác không được. Lẽ nào nói Du Bạch Sinh nào giờ cũng chưa có được “Khổ Trúc”, chỉ là ông biết được chỗ cất “Khổ Trúc” mà thôi?
Hoặc là tổ tiên của Du Bạch Sinh có được “Khổ Trúc” sau đó phát hiện không có cách nào nuôi trồng “Khổ Trúc” đã đem “Khổ Trúc” di dời trồng ở Thế giới sơn của cấm địa Vẫn Chân?
Thế nhưng bất luận thế nào Diệp Mặc trong lòng vẫn rất kích động, trận pháp mà Du Bạch Sinh bố trí chỉ là chặn cửa vào cấm địa Vẫn Chân mà thôi. Du Bạch Sinh này đúng là có bản lĩnh, không ngờ ông tìm được cửa vào cấm địa Vẫn Chân, còn bố trí trận pháp ẩn nấp, dẫn đến cấm địa Vẫn Chân vẫn không khai mở. Thế nhưng những điều này hắn đều không cần phải quan tâm, cái hắn cần chỉ là “Khổ Trúc” mà thôi.
Chính vào lúc này một sự dao động chân nguyên truyền tới, hiển nhiện lại có người biết nơi này là cửa vào của cấm địa Vẫn Chân nên vội vã chạy đến.
Diệp Mặc không muốn để cho người khác thấy hắn, hắn lập tức lắc mình tiến vào cổng vòm lục giác.
Một cảm giác hư không truyền đến, Diệp Mặc như cảm thấy mình vẫn đi ở đất bằng sau đó đột nhiên một chân đạp vào khoảng không. Hắn lập tức biết cổng vòm lục giác này xác thực là trận môn không gian, trận môn không gian tuyệt đối không phải là thứ mà đại sư trận pháp phổ thông như Du Bạch Sinh có thể bố trí được, đây xác thực là cấm địa Vẫn Chân không thể nghi ngờ rồi.
Chờ khi hắn hoàn toàn khôi phục lại, lại phát hiện mình đang đứng ở trong một không gian mờ mịt tối tăm.
Bốn phía tất cả đều là đá tảng đen thùi, một số hang động không nói tới linh thảo gí đó, ngay đến một giọt nước cũng không thấy đâu. Hơn nữa linh khí pha tạp cũng không tinh khiết.
Ở đây mà là cấm địa Vẫn Chân sao? Một cấm địa Vẫn Chân khắp nơi đều là bảo vật ư? Diệp Mặc trong lòng có chút hoài nghi.
Diệp Mặc đang trong lúc nghi hoặc, hơn mười đường sát khí lãnh liệt vô thanh vô tức xuất hiện, không hề có điềm báo, ngay cả Diệp Mặc có giác quan thứ sáu vô cùng cường liệt cũng không cảm ứng được chút gì.
Khi mười đường sát khí tới sát người, Diệp Mặc mới phát hiện, lập tức phóng ta “Tử Đao” đồng thời vận hành chân nguyên. Cho dù như vậy, vẫn bị hai đường sát khí xẹt qua sau lưng hắn, hiện ra hai vệt máu.
Diệp Mặc trong lòng cả kinh, nếu như không phải hắn có bán chân khí hộ giáp – “Cửu Vận” thì chắc hai đường sát khí vừa rồi sẽ đủ khiến hắn trọng thương.
Đây tuyệt đối không phải người làm hoặc là vật gì đánh lén hắn, sát khí này vô thanh vô tức, đột nhiên xuất hiện giống như là nó vốn có ở chỗ này.
- Không gian đao gió?
Diệp Mặc thốt ra, chỉ có “Không gian đao gió” mới có thể vô thanh vô tức làm hắn bị thương mà hắn còn không biết.
Trước đó hắn đối với “Không gian đao gió” mà Thanh Nghi nói vẫn không quan tâm lắm, dù sao cũng không phải là “Không gian loạn lưu” và “Không gian đảo lộn”, chỉ là “Không gian đao gió” mà thôi.
Thế nhưng hiện tại hắn cũng không dám cho là như vậy nữa, “Không gian đao gió” này tuy rằng không lợi hại như “Không gian đảo lộn” nhưng một khi gặp phải loại “Không gian đao gió” dày đặc này, cho dù là tu sĩ Hư Thần cũng phải chết không nghi ngờ, càng không cần nói đến mình chỉ Nguyên Anh tầng ba.
Diệp Mặc còn đang cảm thán sự lợi hại của “Không gian đao gió” thì hai tia sét màu đen đánh xuống, hắn nhanh chóng nghiêng người tránh sang một bên, cũng may hai tia sét kia không giống Lôi Kiếp, chỉ là đột ngột xuất hiện, cũng không khóa chặt.
Rầm rầm...
Hai tiếng nổ vang mãnh liệt, chỗ Diệp Mặc vừa đứng đã biến thành hai cái lỗ khổng lồ, đá vụn văng khắp nơi.
Diệp Mặc hít một ngụm khí lạnh, đúng là một nơi ác liệt. Chả trách hai mươi tu sĩ tiến vào thì không ra được một người, muốn sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt thế này xác thực quá khó khăn rồi.
Ngay lúc đó, một tiếng hét thảm truyền đến, thần thức của Diệp Mặc đã quét tới một tu sĩ Nguyên Anh tầng một đã gặp phải tập kích của “Không gian đao gió”, tan xác tại chỗ.
Diệp Mặc trở nên cẩn thận hơn, hắn lấy ra địa đồ tìm tới ví trị đại thể của Thế giới sơn, bắt đầu cẩn thận hướng về nới đó mà đi.
Dọc theo đường đi Diệp Mặc thỉnh thoảng có thể gặp phải “Không gian đao gió” và tia sét đen, chỉ là sau khi có kinh nghiệm hắn không bị thương nữa. Với hắn mà nói, hiện tại mong muốn lớn nhất là đừng cùng lúc gặp cả lũ “Không gian đao gió”, một khi như vậy, hắn ngoại trừ tiến vào Thế giới trang vàng ra thật chẳng có cách nào tránh né.
Hai ngày sau đó, Diệp Mặc không hề phát hiện vật gì có giá trị, ở đây thực sự không giống cái cấm địa Vẫn Chân trong miệng Quách Kỳ Phàm chút nào. Có lẽ nên nói ngoại trừ không cẩn thận thì sẽ mất mạng ra thì không có bất cứ thứ gì tốt cả.
Một trận gió nhẹ thổi qua, Diệp Mặc không để tâm, thần thức của hắn tùy ý quét qua. Thế nhưng lập tức sắc mặt của hắn đại biến, không chút nghĩ ngợi đã chui vào Thế giới trang vàng.
Qua hồi lâu, khi hắn từ Thế giới trang vàng đi ra thì phát hiện nơi hắn đứng căn bản không phải là chỗ hắn vừa mới tiến vào Thế giới trang vàng.
Lúc này Diệp Mặc thật sự lo lắng rồi, hắn không ở đây đúng thật là có “Không gian loạn lưu”, vừa rồi không phải hắn phản ứng nhanh thì hắn đã sớm bị sự hỗn loạn của “Không gian loạn lưu” cuốn đi rồi, hắn còn có thể trông mong được kết quả tốt đẹp gì hơn.
May mà sau khi hắn phát hiện thần thức không thể xuyên qua trận gió nhẹ đó, quả quyết thật nhanh tiến vào Thế giới trang vàng. Bằng không còn không biết bị không gian loạn lưu cuốn đến phương nào nữa.
Không gian đao gió, Không gian loạn lưu, tia sét màu đen...
Diệp Mặc trong lòng e dè, nơi đây còn có bao nhiêu loại sát thủ vô hình kiểu này?
Diệp Mặc đứng tại chỗ không hề động, hắn không biết theo tốc độ vừa rồi còn bao lâu nữa thì đến Thế giới sơn, lúc đó có thể nào Vẫn Chân điện cũng đã đóng cửa luôn rồi không?
Diệp Mặc đứng chưa được nửa nén hương thì có mấy thân ảnh rất nhanh bay vút tới hướng tới Diệp Mặc. Diệp Mặc thấy những tu sĩ này ở bên trong này còn di chuyển với tốc độ nhanh như vậy, không khỏi có chút giật mình. Những người này không muốn sống nữa à? Loại tốc độ coi như là gặp phải “Không gian đao gió”, không có sao, nếu gặp phải “Không gian loạn lưu” cũng chỉ có con đường chết mà thôi, bọn họ vì sao không sợ?
- Là anh?
Tu sĩ dẫn đường không ngờ là một đạo cô, tu vi Nguyên Anh tầng tám của Thanh Mộng trai. Mấy người sau lưng cô có một người Diệp Mặc quen biết, là Lăng Hiểu Sương.
Lăng Hiểu Sương cũng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, cô không ngờ Diệp Mặc thật đúng là đã tiến vào, hơn nữa còn tới đây trước.
- Sư tỷ, chúng ta nhanh lên một chút.
Lăng Hiểu Sương thấy Diệp Mặc chỉ có chút giật mình, cũng không muốn cùng Diệp Mặc nói chuyện.
Diệp Mặc trong lòng nghĩ có nên nhắc nhở đạo cô của Thanh Mộng trai một tiếng không, ở đây không chỉ có “Không gian đao gió” còn có “Không gian loạn lưu”, tuy rằng “Không gian loạn lưu” Diệp Mặc mấy ngày qua mới gặp phải một lần, thế nhưng người bình thường gặp được một lần thì không có sau này nữa rồi.
Đạo cô Nguyên Anh tầng tám còn chưa kịp trả lời, lại có mấy thân ảnh phóng tới.
Có nam có nữ, vẫn là tốc độ rất nhanh. Diệp Mặc trong lòng kinh ngạc, lẽ nào những người này đều không sợ chết?
Người đến sau hẳn là bên Thiên Tinh phái, bọn họ tựa hồ như người của Thanh Mộng trai, đều cùng chạy tới một chỗ đó.
Người của Thanh Mộng trai còn dừng lại trước mặt Diệp Mặc chốc lát, thế nhưng người của Thiên Tinh phái không ai dừng lại, đều bay vút qua.
Thấy người của Thiên Tinh phái đi qua, đạo cô của Thanh Mộng trai cũng không dừng lại nữa, lập tức cùng đuổi theo rất nhanh, làm như phía trước có thứ tốt không bằng.
Diệp Mặc lắc đầu, hắn lại cẩn thận đi về phía trước, hắn cũng không muốn bị “Không gian loạn lưu” cuốn đi.
Chỉ là hắn chưa đi được bao xa, một thân ảnh yểu điệu bỗng nhiên bay ngược trở về. Là một cô gái, Diệp Mặc nhận ra nữ tu mang khăn che mặt này, chính là Duẫn Phán Điệp của Thiên Tinh phái.
Người phụ nữ này có chút mâu thuẫn với Diệp Mặc, lúc đó còn xém chút đánh nhau, Diệp Mặc không biết cô vì sao phải đơn độc quay lại. Duẫn Phán Điệp tới trước mặt Diệp Mặc ngừng lại, Diệp Mặc cũng ngừng lại, muốn đánh nhau, hắn cũng không sợ cô Duẫn Phán Điệp này.
Chỉ là Duẫn Phán Điệp lại không có ý tứ muốn đánh nhau, cô chỉ bình thản nhìn Diệp Mặc, sau đó lấy ra một ngọc giản đưa cho Diệp Mặc.
- Chuyện lần trước là tôi không đúng, cái này cho anh.
Nói xong, cô căn bản là không dừng lại, xoay người rời khỏi với tốc độ nhanh hơn.
Diệp Mặc nghi hoặc tiếp nhận ngọc giản, thầm nghĩ người phụ nữ này cố tình qua đây để nói để nói một câu này? Hắn cầm lấy ngọc giản, quét thần thức vào.
Khi Diệp Mặc thấy nội dung bên trong của ngọc giản, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời đối với cô Duẫn Phán Điệp này có chút cảm kích.
Đại môn phái quả nhiên chuẩn bị đầy đủ, thảo nào những người này có thể di chuyển nhanh như vậy, bên trong ngọc giản Duẫn Phán Điệp đưa cho có miêu tả tỉ mỉ làm thế nào tránh né “Không gian đao gió” và “Không gian loạn lưu”.
Đồng thời Diệp Mặc cũng biết vì sao Văn Thái Y nói muốn tổ đội cùng hắn, hóa ra cách chủ yếu tránh né “Không gian đao gió” chính là tổ đội hai người hoặc trên hai người. Diệp Mặc đột nhiên nhớ tới ngọc giản Thanh Hàn cho hắn, hắn lập tức lấy ngọc giản kia ra vừa nhìn, quả nhiên nội dung bên trong khá giống với ngọc giản Duẫn Phán Điệp đưa cho.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sonlktn
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 1057: Khó lên Thế Giới sơn
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: sưu tầm
Nếu hai người tổ đội, mỗi người đều cố gắng sử dụng chân nguyên, khi đó có thể hình thành một màng khí chân nguyên, khi có “Không gian đao gió”, mảng khí chân nguyên liền có biến động, từ đó có thể sớm tránh né. Cùng lúc đó khi đi lại trong cấm địa Vẫn Chân phải dùng thần thức khống chế phạm vi ba mươi dặm, không thể nhiều cũng không được ít hơn.
Thần thức của phạm vi này rất mẫn cảm, một khi gặp phải tình hình thần thức bị cắn nuốt hoặc thần thức đột nhiên biến mất, tức là nói nơi thần thức bị biến mất có “Không gian loạn lưu”, phải lập tức thay đổi phương hướng.
Diệp Mặc đến đây mới hiểu được vì sao những người đó có thể di chuyển nhanh như vậy rồi, đây quả thực có thể không cần chú ý tới “Không gian đao gió” và “Không gian loạn lưu”. Phỏng chừng là người từng tiến vào cấm địa Vẫn Chân nhiều lần đã tổng kết ra kinh nghiệm. Những kinh nghiệm này chỉ được truyền lưu trong các đại môn phái, mà Quách Kỳ Phàm của môn phái năm sao nhỏ hiển nhiên là sẽ không rõ.
Cho nên đối với bọn họ mà nói, tiến nhập cấm địa Vẫn Chân xác thực là tìm chết không thể nghi ngờ.
Mà phía sau ngọc giản của Duẫn Phán Điệp để lại một câu nói, nơi bọn họ đến có thứ gì đó cực kỳ trân quý.
Diệp Mặc thu hồi ngọc giản, nhìn một chút phương hướng mà nhóm người Duẫn Phán Điệp rời đi, nhưng không đi theo, coi như là Duẫn Phán Điệp không nói, hắn rành mạch từng câu của bọn họ đều nói đến một phương hướng, hơn nữa đều là rất cấp thiết, khẳng định là bên kia có thứ tốt, thế nhưng Diệp Mặc đã có chuyện chính yếu cần làm, hắn muốn đến Thế giới sơn, mà Thế giới sơn tuy rằng không hoàn toàn ngược với hướng đi của những người kia, nhưng cũng không phải là cùng một phương hướng.
Duẫn Phán Điệp trước đó hiểu lầm Diệp Mặc, xác thực là có chút áy này, cô thấy Diệp Mặc đi lại như ốc sên, hơn nữa lại cẩn thận từng chút một, lập tức xác thực đối phương là một tán tu, hơn nữa cũng không có biện pháp tránh né “Không gian loạn lưu” trong cấm địa Vẫn Chân. Thực lòng mà nói, một người không có chút hiểu biết nào về quy luật “Không gian loạn lưu” vẫn đi lại trong này nhiều ngày như vậy còn chưa chết, coi như là Duẫn Phán Điệp đối với Diệp Mặc có chút kính phục.
Bởi vì không mặt mũi nào đứng trước mọi người nói xin lỗi với Diệp Mặc, cho nên cô liền để lại cho Diệp Mặc một chút chỉ điểm cách đi lại bên trong cấm địa Vẫn Chân cho Diệp Mặc, cũng nói cho Diệp Mặc biết bên này có thứ tốt.
Cô nghĩ những thứ này đã đủ để hóa giải hiểu lầm với Diệp Mặc rồi, bởi vì những cái cô đưa cho có thể cứu Diệp Mặc một mạng. Cô là một người có vành tai mềm mỏng, hơn nữa dễ tin tưởng lời người khác nói. Lúc trước Lăng Hiểu Sương và sư muội Quý Du của nàng nói Diệp Mặc thế nào, cô thậm chí không có chút hoài nghi, lập tức cho rằng Diệp Mặc là kẻ chẳng ra gì.
Sau đó mấy cô gái nhóm Thanh Hàn phản bác, Quý du lại tự nhận lỗi chứng thực lời đám Thanh Hàn nói là đúng, cô lập tức cho rằng đám người Thanh Hàn nói đúng, bản thân thực sự hiểu lầm tán tu này rồi, vì vậy liền nghĩ lời Lăng Hiểu Sương nói cũng không phải hoàn toàn đúng. Nhưng không dám trước mặt mọi người hạ mình xin lỗi, khi không có người thì cô mới lưu lại cho Diệp Mặc một ngọc giản.
Thế nhưng khi thần thức của cô quét đến Diệp Mặc, thấy hắn cũng không đi theo các cô mà chọn một hướng khác rời đi, cô nhất thời hừ lạnh một tiếng, cảm giác Diệp Mặc không hiểu được ý tốt của mình. MÌnh đã có lòng tốt nhắc nhở hắn bên này có đồ tốt, thế nhưng hắn lại hoài nghi mình mà thay đổi một phương hướng khác. Có chết cũng đáng đời.
Có được sự hướng dẫn của ngọc giản, Diệp Mặc đem thần thức khống chế ở phạm vi ba mươi dặm, hắn cẩn thận từng chút một tiến tới mấy trăm dặm đường, quả nhiên phát hiện biện pháp này dùng để tránh né “Không gian loạn lưu” quả thực là 100% có hiệu quả. Diệp Mặc trong lòng bội phục kinh nghiệm của các tiền nhân, nhưng theo đó để đổi lấy những kinh nghiệm này cũng là vô số máu huyết của các tiền nhân. Tốc độ đi lại của Diệp Mặc cũng dần được đẩy nhanh.
Về phần “Không gian đao gió”, Diệp Mặc cũng có thể cảm ứng được một chút, huống chi “Không gian đao gió” đối với hắn mà nói thì coi như là gặp phải, hắn cũng không phải không có cách nào né tránh.
Chỉ một lát sau, tốc độ của Diệp Mặc so với nhóm của Lăng Hiểu Sương thậm chí còn nhanh gấp đôi, quả thực giống như đi lại ở nơi bình thường.
Chỉ là vài ngày sau, tuy rằng đã không có sự quấy nhiễu của “Không gian đao gió” và “Không gian loạn lưu” nữa, thế nhưng tia sét đen càng ngày càng nhiều, tuy rằng Diệp Mặc có linh căn Lôi hệ, lại có thể hấp thu Lôi linh nguyên, còn có bán chân khí hộ giáp, thế nhưng sau vài ngày hắn cũng bị tia sét đen đánh cho thương tích đầy mình.
Về sau, Diệp Mặc lại phải giảm tốc độ, hắn biết rằng may mắn đây là hắn, chứ loại tia sét đen này thì bất luận một người nào khác gặp phải cũng không biết đã phải chết bao nhiêu lần rồi, dù là tu sĩ Hư Thần thậm chí là tu sĩ Ngưng Thể cũng không có cách nào tránh né. Xem ra cấm địa Vẫn Chân kia dù là đã không còn sự uy hiếp của “Không gian loạn lưu” nữa, chỉ cần không cẩn thận thì đây vẫn sẽ là nơi chôn thây.
Tới ngày thứ mười một, Diệp Mặc đã thấy Thế giới sơn phía trước, đó thật là một ngọn núi lớn màu đen rộng lớn không gì sánh được, tuy bề ngoài không có chút sự sống nào, thế nhưng cẩn thận cảm thụ thì sẽ phát hiện tất cả sự sống ở cấm địa này đều tập trung ở ngọn núi lớn này.
Mà lúc này ở trên đỉnh núi không ngừng phát ra tia sét đen, tia sét đen chắc chắn là phát ra từ Thế giới sơn này.
Diệp Mặc trong lòng thầm hoảng sợ, cấm địa Vẫn Chân này rộng lớn bao nhiêu hắn không biết, nhưng tuyệt đối là vô biên vô hạn, vậy mà Thế giới sơn lại có thể phóng ra tia sét đen đến toàn bộ cấm địa, hiển nhiên Thế giới sơn này có chỗ khác biệt.
Mà lúc này hắn càng lúc càng tới gần Thế giới sơn, thì tia sét đen này càng lúc càng nhiều, Diệp Mặc thậm chí hoài nghi hắn còn chưa đi tới được Thế giới sơn, hắn đã bị tia sét đen của Thế giới sơn đánh cho bay trở về rồi. Nơi này căn bản không nên gọi là Thế giới sơn mà nên gọi là Lôi sơn.
Thần thức của hắn cũng không quét lên được đỉnh núi của Thế giới sơn, hắn cũng không biết “Khổ Trúc” có đúng là ở trên Thế giới sơn hay không? Thế nhưng nếu đã đến, hắn cũng không có ý định rời khỏi.
Chỉ là nhưng tia sét đen trước mắt thật quá nhiều, hơn nữa càng tới gần Thế giới sơn, tia sét đen lại càng dày đặc, như vậy thì đi như thế nào? Coi như là hắn có Lôi linh căn, có thể hấp thu Lôi linh nguyên, cũng không có cách nào để đi lên Thế giới sơn cả.
Liệu có thể dùng Dẫn lôi trận không nhỉ? Diệp Mặc âm thầm nghĩ đến Dẫn lôi trận hắn đã nghiên cứu ra, vốn hắn muốn dùng trận pháp này chỉ để giúp việc độ kiếp, không nghĩ tới đến nơi này cũng có chỗ dùng được.
Ngoại trừ biện pháp dùng Dẫn lôi trận, Diệp Mặc thực sự nghĩ không ra hắn có thể có biện pháp nào khác để có thể đi lên Thế giới sơn. Thế giới sơn bên ngoài toàn là phóng ra tia sét, mà tia sét đen dày đặc, không chỉ riêng hắn, cho dù là tu sĩ tu vi Ngưng Thể cũng không nhất định có khả năng đi tới.
Coi như là dùng Dẫn lôi trận, Diệp Mặc cũng không dám khẳng định có hiệu quả hay không, dù sao tia sét này cũng quá nhiều, hơn nữa cũng rất lợi hại.
Diệp Mặc lấy tất tài liệu trong nhẫn trữ vật ra không ngừng luyện chế trận kỳ, ngoại trừ những thứ tài liệu cực phẩm giữ lại để luyện chế pháp bảo phi hành, những tài liệu khác hầu như hắn đều dùng toàn bộ.
Ở trong Thế giới trang vàng, không ngừng nghỉ luyện chế hết năm ngày, Diệp Mặc mới đi ra khỏi Thế giới trang vàng bắt đầu bố trí trận pháp. Diệp Mặc thiết kế trận pháp chính là muốn đem tia sét đen dẫn dắt tập đến một nơi xa rồi nổ tung, để bản thân có thể dễ dàng xông lên Thế giới sơn.
Bởi vì không quan tâm đến việc phung phí tài liệu, vài ngày sau, Diệp Mặc tại một nơi cách Thế giới sơn khá xa bố trí một Dẫn lôi trận thật lớn. Diệp Mặc cải biến một chút trận pháp để không cho tia sét đen nổ tung trong trong trận pháp. Bằng không, không chỉ nói đến Dẫn lôi trận cấp năm cho dù là Dẫn lôi trận cấp bảy, cấp tám đều sẽ bị sự nổ tung của lượng lớn tia sét đen đó phá tan.
Từ lúc tiến nhập cấm địa Vẫn Chân đến nay đã hơn một tháng mà Diệp Mặc đến lúc này thậm thí còn chưa đụng đến Thế giới sơn, chỉ là bố trí một Dẫn lội trận ở gần đó mà thôi. Mà khi hắn bố trí trận pháp, cũng không phải chỉ bị thương một hai lần.
Thế nhưng cũng may là cuối cùng hắn đã thành công bố trí trận pháp, Diệp Mặc hít vào một hơi, nhìn một chút Dẫn lôi trận cấp năm vừa bố trí, lại nhìn một chút xấp trận kỳ dày cộp trong tay, trong lòng thầm nghĩ, nếu như thực sự có thể đem toàn bộ tia sét đen tới trận pháp, vậy thì bản thân chính là người tiên phong khai sáng ra cách thức này rồi. Nếu như ở địa cầu, nói không chừng loại biện pháp này của hắn có thể làm một nhà máy phát điện với trữ lượng điện là vô cùng tận.
Hơn một thàng, trừ việc bỏ ra lượng lớn tài liệu ra, hắn không có thu hoạch được gì, càng không cần nói đến thiên tài địa bảo. Cho nên hắn biết sau khi bố trí Dẫn lôi trận, thành hay bại cũng chỉ có một lần này. Nếu như thất bại, vậy tất cả nỗ lực cùng tài liệu của hắn chẳng khác nào trôi theo dòng nước.
Diệp Mặc phóng ra một trận kỳ đầu tiên, một tia sét đen hóa thành một tia màu đen chui vào Dẫn lôi trận phía xa, trong nháy máy phát sinh một trận nổ vang ngay bên ngoài Dẫn lôi trận.
Diệp Mặc cẩn thận quan sát Dẫn lôi trận, thấy nó vẫn bình yên vô sự, trong lòng nhất thời vui mừng. Trong tay của hắn không ngừng phóng trận kỳ ra, từng tia sét đen bị dẫn đi, Dẫn lôi trận ở phía xa không ngừng phát ra những tiếng nổ kịch liệt.
Chỉ là sét ở Thế giới sơn nhiều lắm, cho dù Diệp Mặc chuẩn bị đầy đủ, hắn vẫn bị rất nhiều tia sét đen đánh lên người. Thế nhưng bởi vì một lượng lớn tia sét đen đã bị hắn dẫn đi nên hiện tại đã không còn uy hiếp đến cái mạng nhỏ của hắn nữa.
Diệp Mặc lúc này kiểm tra lại Dẫn lôi trận, phát hiện Dẫn lôi trận đã không còn vững chắc như trước, trong lòng hiểu rõ, dù là Dẫn lôi trận cũng không có cách nào chứ đựng nhiều lôi điện như vậy mà không bị tổn hại, hắn cần phải đẩy nhanh tốc độ đi tới đỉnh núi, bằng không khi Dẫn lôi trận bị phá hủy hoàn toàn thì hắn thực không còn cơ hội nữa rồi.
Nghĩ tới đây Diệp Mặc một mặt phóng ra toàn bộ trận kỳ, một mặt liều mạng vận chuyển “Tam Sinh quyết” hấp thu Lôi nguyên, lao nhanh về phía đỉnh núi.
Bên cạnh Dẫn lôi trận không ngừng phát ra những tiếng nổ lớn đó là vì Diệp Mặc dẫn động ngày càng nhiều lôi điện. Mà tu vi của bản thân hắn cũng tăng dần theo việc hấp thu Lôi nguyên, song hắn cũng cảm giác được việc hấp thu Lôi nguyên cũng rất nhiều rồi.
Tuy rằng Diệp Mặc hấp thu Lôi nguyên rất nhiều, hơn nữa đả kích phải thừa nhận cũng rất lớn, thế nhưng lôi điện bị dẫn tới Dẫn lôi trận ở phía xa kia cũng không yếu bớt. Vì khi Diệp Mặc không ngừng tiến lên núi, lôi điện phía trước cũng càng ngày càng mạnh.
Cuối cùng, Diệp Mặc sợ chính mình bị tia sét đen đánh thành tro bụi, càng lúc càng phóng nhanh các trận kỳ trong tay ra, tia sét đen bị hắn dẫn đi ngày càng nhiều.
Uỳnh...
Một tiếng nổ kịch liệt phát ra, dù Diệp Mặc ở gần trên đỉnh núi cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng. Hắn vô thức nhìn lại, phát hiện nơi phát nổ chính là Dẫn lôi trận của hắn.
Bản thân dẫn động quá nhiều lôi điện, Dẫn lôi trận đã không thể chịu nổi mà phát nổi trước rồi. Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã có thêm mấy tia sét đen đánh về phía hắn.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sonlktn