Người dịch: Hanumanqn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Kỳ tích có tồn tại, nhưng xác suất cũng giống như trúng vé số giải độc đắc. Bi kịch cũng tồn tại, nhưng tần suất cứ tới tấp như tin nhắn quảng cáo.
Ba Ngày Ngủ Hai ngữ lục
"Ta nói nè, ngươi đã run xong chưa? Có biết cái gì gọi là mất mặt hay không?" Miêu Gia đang đeo đồ che mắt và nằm thoải mái trên một chỗ trong khoang hạng nhất.
Vương Hủ bất mãn nói: "Móa, sao ngươi nhắm mắt cũng biết ta đang run?"
"Nói nhảm, cả giọng nói ngươi cũng đang run... Nếu ngươi sợ đi máy bay thì cứ mua vé xe lửa không phải tốt hơn à? Vừa mới bay thì rên ư ử như đàn bà, bây giờ ở trên trời lại run rẩy. Thật uổng công ngươi là người săn quỷ."
Giọng Vương Hủ vẫn run như trước: "Đây là lần đầu ta đi máy bay, ta nào biết nó lại đáng sợ đến thế! Lúc mới bay lỗ tai ta đau cực kỳ, rên vài tiếng không được hả? Vé thượng hạng là ta mua! Còn nữa, ông đây chưa ra sân gần một trăm ngàn chữ đó nha! Rõ ràng ta là nhân vật chính mà! Ngươi quá hung hăng rồi đó!"
Miêu Gia đáp lời với vẻ không kiên nhẫn: "La hét gì đó? Nếu không có ta thì ngươi có thể kiếm được khoản tiền thưởng năm trăm ngàn à? Không phải chỉ là một cái vé máy bay thôi sao? Ngươi có biết ta giúp ngươi mua bảo hiểm nhân thọ tốn kém bao nhiêu không?"
"Ngươi nói mà không biết xấu hổ? Ngươi cá độ cuộc thi Đánh Giá Lính Mới thắng được bao nhiêu? Kiểu gì cũng phải chia cho ta một ít chứ?"
Khóe miệng Miêu Gia nở nụ cười lạnh: "Ta định chia ngươi một tí nhưng ngươi còn nợ ta hơi nhiều, cho nên ta đã bù trừ."
"Này! Ta nợ ngươi bao nhiêu hay bù trừ bao nhiêu đều nằm trong cuốn sổ đen trong lòng ngươi, ngay đến quyền biết ơn ta cũng không có nữa là!"
"Hoàn toàn chính xác..."
Vương Hủ thôi run rẩy: "Này tiếp viên, ngươi ném người này xuống được không?"
Việc hai người hát "tướng thanh" đã khiến người nào đó bất mãn. Vị này cũng là bạn cũ của Vương Hủ. Còn nhớ trong buổi tối giết người sói, hắn vô cùng vui vẻ tham gia trò chơi bốn người Shikeweier, sau khi dụ quỷ ra thì Tề Băng đã cho hắn một lá bùa rời khỏi quỷ cảnh.
Chuyện trải qua buổi tối hôm đó làm cho trái tim yếu ớt của bạn William chịu đựng đả kích cực lớn, kế đó nghỉ ở nhà cả tháng trời. Hôm nay may sao hắn chợt nghĩ tới việc đi giải sầu ở Tô Châu, thế là vị "nhị thế tổ" này đương nhiên ngồi ghế hạng nhất. Chỉ có điều hắn không thể ngờ ở khoang hạng nhất còn có mấy gã ngồi lải nhải, lúc này hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Xoạt!"
Hắn đứng dậy, bước nhanh đến chỗ ngồi của Miêu Gia và Vương Hủ: "Lăn tăn gì thế! Ở đây là khoang hạng nhất! Các người có thấy phiền không hả? Làm cho bổn thiếu gia thấy đau đầu!"
Miêu Gia cởi bỏ đồ che mắt, sau đó cùng Vương Hủ ngẩng đầu nhìn người quen trước mắt. Ban đầu ánh mắt bọn họ rất thân thiện. Nhưng sau hai giây ngắn ngủi, ánh mắt cả hai trở nên hèn mọn, bỉ ổi và tà ác.
William không biết Miêu Gia, nhưng khi hắn thấy Vương Hủ thì liền hối hận. Từ ngày hắn bị Vương Hủ cho ăn đòn trở đi thì hắn đã nhận định gã này là một tay xã hội đen rất có bối cảnh.
Nói thế nào hắn vẫn là con trai của phó cục trưởng, sự tích vượt ngục nhiều lần của Vương Hủ về sau hắn cũng được biết, lạ là lần nào lần nấy đều bình yên vô sự. Đó không phải nhờ vào "bối cảnh" thì là gì? Đánh thì đánh không lại, sau màn thì không mạnh bằng người ta. Gần như ngay lúc vừa nói ra, William đã hối hận.
"É hé hé... Bạn học...Qua đây nói chuyện một chút..." Vương Hủ quàng vai bá cổ kéo William ngồi xuống bên cạnh mình. Ghế trống trong khoang hạng nhất còn nhiều hơn ghế có người ngồi, hắn ngồi giữa Vương Hủ và Miêu Gia nên mồ hôi lạnh đã chảy đầy người.
"Ngươi... Ngươi làm gì đó. Cha ta là phó... phó..."
Tay Miêu Gia cũng đặt trên lưng William. Hắn trực tiếp ngắt lời: "Bọn ta không rảnh để biết cha ngươi làm gì, chẳng qua ta có thể báo cho ngươi một chuyện."
Hắn chỉ vào Vương Hủ và nói: "Hắn là Tôn Ngộ Không."
Sau đó cười nói: "Ta là thầy tướng số."
Vẻ mặt của William nhanh chóng cứng đờ, trong đầu xuất hiện rất nhiều hồi ức không tốt.
Vương Hủ lại nói: "Hôm nay cảnh sát trưởng Hắc Miêu không đi, hắn nhờ ta chuyển tới ngươi một câu nói. Nói rằng hắn rất nhớ ngươi, muốn cùng ngươi "chơi một trò chơi"."
Lần này giọng William run như súng máy: "Các các các các... ngươi ngươi... muốn muốn muốn... làm gì... "
Hai người anh hùng bảo vệ hòa bình thế giới thoáng trao đổi ánh mắt dâm đãng, sau đó Vương Hủ tiếp tục nói: "Chúng ta cũng đi du lịch Tô Châu, tiếc là trên người không mang theo nhiều tiền mặt. Không ngờ lại gặp đại gia như ngươi. Những thứ như ăn cơm, dừng chân, giải trí hay chơi gái... chi bằng ngươi hãy bao tạm đôi phần."
William gian nan nuốt nước miếng: "Tuyệt đối không có vấn đề! Đây chỉ là chút lòng thành, mọi người đều là huynh đệ tốt. Thật ra ta kính ngưỡng hai vị như Trường Giang cuồn cuộn liên miên không dứt..."
(Lời trên của William là lời kịch kinh điển của nhân vật Đa Long trong Lộc Đỉnh Ký phiên bản Châu Tinh Trì)
Hắn còn chưa nói xong, Miêu Gia lại ngắt lời: "Ngươi có thể trở về chỗ của mình, lúc xuống máy bay chúng ta sẽ đến tìm ngươi."
William chán chường về chỗ, lúc này hắn rất muốn nói: "Này tiếp viên, cho ta mượn dù để nhảy xuống được không?"
...
"Xin các vị hành khách lưu ý, mục đích của chuyến lần bay lần này..."
Tiếng nói từ loa vọng ra, thế là chuyến bay ngắn ngủi coi như đã kết thúc. Lúc hạ cánh Vương Hủ lại hét to lần nữa, Miêu Gia lại nhận lấy ánh mắt khinh bỉ hành khách.
Bọn họ một trái một phải kẹp William xuống máy bay, tất cả hành lý đều do hắn xách. Xem ra cái gã coi tiền như rác này chắc chắn phải chịu cảnh mời khách rồi đây.
Điều bọn họ không ngờ đến là lại có người đến đón bằng cách giơ một tấm bảng lớn, trên đó viết "Vương Hủ, Cổ Trần".
Mới đầu Vương Hủ tưởng rằng là Thủy Ánh Dao, sau đó lại bị Miêu Gia xỉ vả. Làm gì có người nào trước lúc quyết đấu lại đặc biệt đi tới đón ngươi, đương nhiên không gặp mặt trước khi quyết đấu vẫn tốt hơn.
Hai người đến gần ngắm nghía, lại tiếp tục bất ngờ khi người tới đón là đại mỹ nữ Ninh Phong.
Tuy William lão đệ là người từng trải nhưng lúc này hắn mới biết được cái gì là "nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc". Ánh mắt ấy vừa lướt qua, cả người hắn muốn đứng cũng không đứng được.
(Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc: Quay lại nhìn một lần thì làm nghiêng thành người, quay lại nhìn lần nữa thì làm nghiêng nước người.
Đây là hai câu trong bài Giai Nhân Ca, tương truyền là của Lý Diên Niên nhưng cũng có thể là một bài dân ca do Lý Diên Niên sưu tập. Về sau, người ta hay dùng "khuynh quốc khuynh thành" từ bài ca này để diễn tả vẻ đẹp của người phụ nữ.)
"Không ngờ mới đó đã gặp lại. Tuy nhiên, ta vẫn xin thanh minh trước. Mặc dù đây là địa bàn của ngươi nhưng muốn hẹn ta cũng không thể được."
Ninh Phong thật không muốn nói chuyện này với loại người không mặt không da như Vương Hủ, chỉ đành chép miệng cho xong: "À, vậy thì thật đáng thất vọng."
Bây giờ trí tuệ của William đã hạ xuống 0 điểm. Hắn hoàn toàn không nghe thấy ý châm biếm trong câu nói này, thế nên hắn nhìn Vương Hủ bằng ánh mắt khâm phục: Hóa ra thằng nhóc nhà ngươi đối với Thượng Linh Tuyết là tình sâu như biển, không chết không ngừng. Ngay cả mỹ nữ như vậy cũng từ chối được, ta tận đáy lòng xin gọi ngươi một tiếng là "ông anh thuần khiết".
"À, sao lại không thấy thằng nhóc Đoạn Phi kia? Hắn không dám gặp ta à?" Miêu Gia hỏi.
"Đệ đệ có nhiệm vụ quan trọng cần phải rời khỏi Tô Châu, thế nhưng hắn chắc chắn sẽ về xem trận quyết đấu của ngươi."
"E hèm!" Ông chú cầm bảng đứng bên cạnh bắt đầu đằng hắng như sợ sự tồn tại của mình bị coi nhẹ.
Ninh Phong lè lưỡi: "Để ta giới thiệu một chút, đây là cậu của ta: Hình Ngọ Dương. Hắn một mực muốn đến xem thử người nổi tiếng Miêu Gia của thành phố S trông thế nào, có phải ba đầu sáu tay hay không."
Hình Ngọ Dương bước tới bắt tay Miêu Gia rồi nói: "Con bé này hơn hai mươi tuổi mà vẫn không hiểu chuyện, mấy ngày trước đã phiền ngươi quan tâm nhiều."
Miêu Gia cười gật đầu: "Khách sáo quá, khách sáo quá. Đó là việc nên làm, đó là việc nên làm..."
Câu trả lời của hắn quả thật rất vô sỉ...
"Vị này chắc là Vương Hủ, quán quân cuộc thi Đánh Giá Lính Mới lần này phải không? Thật là anh hùng xuất thiếu niên! Ha ha, linh thức cỡ này cũng rất lợi hại đấy."
Hình Ngọ Dương vừa nói vừa vỗ vai Vương Hủ. Vì muốn làm quen, hắn lại có thể khen ngợi linh thức của Vương Hủ. Trong mắt Miêu Gia, câu này dù là "nghĩ một đằng nói một nẻo" cũng lố hơi quá.
William vẫn nhìn Ninh Phong bằng bộ mặt đờ đẫn. Mới rồi bộ dạng mỹ nữ lè lưỡi rất đáng yêu, rất động lòng người và như chim sa cá lặn. Giờ này hắn vẫn không thể tỉnh lại.
Mãi đến khi Hình Ngọ Dương che khuất tầm mắt hắn, sau đó nhìn người không có linh thức là hắn và hỏi: "Vị này chính là?"
Lông mày Vương Hủ dựng lên, mười phần đắc ý quàng vai gã công tử coi tiền như rác: "Vị này rất lợi hại, thậm chí nổi danh thế giới như Channel [V]. Biệt danh của hắn là Thẻ Tín Dụng, danh xưng là "có thẻ trong tay, quét ngang toàn cầu" - William lão đệ."
"A, thì ra là William lão đệ... Lại nói các vị mới tới Tô Châu, bọn ta cũng nên làm hết vai trò chủ nhà. Tối nay chủ nhà có làm sẵn tiệc tẩy trần, hai vị nhất định phải nể mặt đó."
Mắt hai người lập lòe ánh sáng, khí khái đủ mười, sau đó trăm miệng một lời: "Có cơm chùa! Chúng ta không khách sáo nữa..."
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Người dịch: Hanumanqn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Ngày hôm nay trôi qua rất nhanh. Đến ba giờ chiều Vương Hủ và Miêu Gia xuống máy bay, tìm khách sạn, cất hành lí, cứ vội vội vàng vàng như ngựa không dừng vó. Ngoảnh lại thì trời đã tối đen. Cho dù Ninh Phong và Hình Ngọ Dương lái xe đưa bọn họ đi nhưng hai người vẫn mệt gần chết.
William trực tiếp bị bọn họ ném lại tại khách sạn để chịu trách nhiệm thanh toán các loại chi phí. Trên đường đi, Hình Ngọ Dương hỏi bọn họ rốt cuộc William là ai. Hai người liền trả lời qua loa rằng hắn chỉ là một người bạn thông thường và lừa gạt được Hình Ngọ Dương. Mà trong lòng Ninh Phong lại hiểu hai vị này nếu không dùng thủ đoạn bắt cóc thì cũng là vơ vét, dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì...
Đến bảy giờ tối hôm đó, hai người đến trước cửa nhà họ Ninh. Tòa nhà trước mắt chỉ có thể dùng một từ "nhìn không thấu" để hình dung.
Bởi vì thứ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ không còn là nhà, mà là một tòa núi.
"Ở đây đều là nhà của các ngươi sao?" Vương Hủ hỏi.
Ninh Phong nói như lẽ tất nhiên: "Đúng, sao vậy?"
Với loại người lấy "trạch nam" làm lẽ sống như Vương Hủ, rất khó có thể tưởng tượng một gia đình sao cần phải ở một nơi to lớn như vậy. Ở đây có núi có sông, nhà cửa san sát như rừng, phong cảnh như vẽ, phương tiện đầy đủ. Nếu nói là một làng du lịch có lẽ hắn sẽ tin.
Miêu Gia chỉ tỏ ra lơ đễnh. Nhà họ Ninh vốn làm trong ngành bất động sản và căn cơ ở Tô Châu rất vững chắc. Nếu muốn tìm hiểu lịch sử của bọn quyền thế này thì phải tra lại lịch sử từ vài trăm năm trước. Chính điều đó khiến gia đình bọn họ có rất nhiều thân thích, quản gia, người hầu, v.v... Quy mô cỡ này cũng không có gì đáng để ngạc nhiên.
Men theo đường mòn, coi như hai người được trang bị thêm kiến thức về cái gọi là "tài đại khí thô". Ở khắp xung quanh toàn là biệt thự kiểu kinh điển châu Âu, thường thường lại xuất hiện một kiến trúc kiểu cổ điển Trung Hoa làm cho người ngoài cảm thấy như sai loạn thời không. Những tòa nhà này không mấy phù hợp với cảnh sắc sông núi xinh đẹp bên ngoài nên tạo ra phong vị rất đặc biệt.
Trong lúc Vương Hủ và Miêu Gia tưởng tượng bữa tiệc tẩy trần tối nay lớn cỡ nào, Ninh Thiên Đức - gia chủ nhà họ Ninh và cũng là cha của Ninh Phong - đã xếp xong tiệc Hồng Môn chờ bọn họ tới...
Lại nói đến chuyện không ai biết hắn chuẩn bị những gì trong bữa cơm này. Dù sao vẫn không có ý tốt. Đương nhiên rồi, những trò như hạ độc hay bỏ thuốc xổ là chuyện hắn khinh thường, cho nên cùng lắm chỉ là mượn cơ hội lập uy hoặc khiến Vương Hủ và Miêu Gia xấu mặt.
Sở dĩ hắn làm vậy cũng có nguyên do riêng.
Đầu tiên, nhà họ Ninh có địa vị hết sức quan trọng trong giới săn quỷ ở Tô Châu và xưa nay đều có nhân tài tầng tầng lớp lớp, đồng đạo gặp người nhà họ Ninh ít nhiều phải nể mặt. Mà người phụ trách cao nhất thành phố với danh hiệu Thiên Phong cũng do người nhà họ Ninh đảm đương. Nói tới đây, vấn đề liền nổi lên mặt nước.
Thủy Ánh Dao là người thế nào? Nhà họ Thủy thần bí kia đã sớm sa sút nhiều năm trước. Tuy nói vài năm trở lại đây xuất hiện thiên tài hạng siêu như Thủy Vân Cô nhưng cũng thuộc loại con cháu đơn bạc, trông bộ dạng rất khó có ngày đông sơn tái khởi. Vốn tưởng Thủy Ánh Dao sống rất tốt ở thành phố S, sau khi Phó Định An chết mọi người đều nghĩ nàng sẽ tiếp nhiệm vị trí Miêu Gia. Nào ai biết đột nhiên nàng giết tới Tô Châu để tạo danh tiếng lớn. Mà trùng hợp là Thiên Phong tiền nhiệm hy sinh trong lúc nhiệm vụ, thế là Thủy Ánh Dao dựa vào thực lực như mặt trời ban trưa và công trạng tích lũy để tiếp nhiệm vị trí này, mới vài ngày trước còn lên làm Sở Giang Vương mới.
Không thể nghi ngờ gì nữa, một loạt sự kiện như vậy khiến ánh sáng trên đầu nhà họ Ninh tối tăm hẳn đi. Vậy mấy chuyện này nên trách ai?
Đáp án đã được miêu tả sinh động, đó là Miêu Gia.
Liên quan đến chuyện của Miêu Gia và Thủy Ánh Dao, trong giới săn quỷ tồn tại vô số lời đồn với nhiều phiên bản, trong đó lưu truyền rộng rãi nhất là phiên bản "bội tình bạc nghĩa". Quần chúng nhân dân ưa nhiều chuyện nên rất thích nghe ngóng những tin tức này.
Mà phiên bản được nhận định là "lời đồn chính thức" lại có liên quan đến sự kiện Phó Định An. Có vẻ Miêu Gia làm việc không đủ trượng nghĩa, dẫn đến việc Thủy Ánh Dao giận dữ bỏ đi.
Dù sao chỉ có vài người biết chân tướng, những người khác chỉ biết đoán mò trong mây mù, nhưng quan hệ mờ ám giữa hai người này lại là thứ chắc chắn có thật.
Nói tóm lại, Miêu Gia phải chịu trách nhiệm chính trong việc Thủy Ánh Dao đến Tô Châu cướp chén cơm của nhà họ Ninh.
Còn một lý do khác nữa. Trong lần Đánh Giá Lính Mới sáu năm trước, Đoạn Phi với tư cách người săn quỷ kiệt xuất nhất trong thế hệ tuổi trẻ của nhà họ Ninh, lấy thực lực vượt xa người săn quỷ cùng tuổi để đi tham gia cuộc thi. Kết quả ra sao? Hắn gặp một gã chưa hề nghe thấy tên tuổi là Ripper Cổ Trần, sau cùng còn thất bại thảm hại và dâng thành tựu cho người ta.
Tất cả mọi chuyện trên làm Ninh Thiên Đức nảy sinh bất mãn với Miêu Gia.
Với tư cách là gia chủ, trên vai Ninh Thiên Đức có trách nhiệm, tư tưởng có báo thù, trong lòng có áp lực, thành ra giải quyết một cách ổn thỏa sự khó chịu trong lòng cũng là chuyện tất yếu, thế là... tiệc Hồng Môn.
Khi Vương Hủ và Miêu Gia đi tới căn nhà chính xa hoa như một pháo đài nhỏ, cảnh tượng tráng lệ, nguy nga trước mắt thực sự làm bọn họ có cảm giác "được thương mà lo sợ".
Giữa phòng khách đặt một tháp Champagne. Đã có không ít người trong giới săn quỷ Tô Châu đến nơi, mọi người đều mặc đồ vest, thắt caravat hoặc tham dự với lễ phục. Dường như Ninh Phong không thích những nơi nhiều người hoặc có thể là vì trong lòng nàng biết cha nàng đang tính toán gì, cho nên nàng nhanh chóng tạm biệt.
Công tác giới thiệu Vương Hủ và Miêu Gia tất nhiên do Hình Ngọ Dương thực hiện, song hai người lại chào hỏi Ninh Thiên Đức chẳng mấy lễ phép. Vị gia chủ này hơn năm mươi tuổi, hình tượng to lớn, nho nhã lễ độ nhưng trước mặt bọn họ thì "mặt mũi" vẫn chưa đủ lớn.
Ninh Thiên Đức vạn lần không ngờ hai người này lại có thể hung hăng càn quấy đến thế. Tuy mình không thể tính là đức cao vọng trọng nhưng tốt xấu gì cũng thuộc dạng "rất có bối phận", thế nhưng bọn này lại không để vào mắt. Xem ra hôm nay không thể không dạy dỗ bọn này.
Dựa theo kế hoạch, bước đầu tiên là dựa vào cách ăn mặc của hai vị này. Thật ra Ninh Thiên Đức làm bữa tiệc long trọng như vậy, lại cố ý để khách mời ăn mặc chính thống chỉ với ý định làm Vương Hủ và Miêu Gia dễ bị chú ý một chút.
Từ sân bay vội vàng chạy tới, chắc chắn hai người không có thời gian thay lễ phục và sẽ trúng chiêu. Thế nhưng, Ninh Thiên Đức không nhận ra hai người họ bất kể làm gì cũng rất dễ bị chú ý...
Thế là hai cái gã ăn mặc vô cùng "nhàn nhã" sau màn chào hỏi liền nóng ruột nhào tới bàn ăn. Họ dùng rượu Champagne như nước súc miệng, nhai tôm hùm xem như kẹo sing gum.
Thật ra bọn họ không có ý bất kính với chủ nhà, bọn họ chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống khi vừa vào nhà này mà thôi ăn thôi, thậm chí trong lòng còn cảm ơn lão Ninh vì đã mời khách ăn không uống không...
Hai người này cứ ăn như sói nuốt hồ vồ, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng nên muốn không gây chú ý cũng khó. Nhìn bọn họ ăn uống không bị cản trở, những người săn quỷ khác bỗng cảm thấy hành vi của mình quá văn nhã. Với lại mọi người ngày thường đều đánh đánh giết giết, giờ giả vờ làm người thượng lưu làm gì nữa chứ?
Thế nên chuyện ăn mặc không còn làm vấn đề, bởi vì hành vi không kiêng nể của Vương Hủ và Miêu Gia khiến chuyện nhỏ này bị bỏ qua...
Khóe miệng Ninh Thiên Đức giật giật hai cái. Hắn quyết định thực hiện bước thứ hai trong kế hoạch...
Tiếng chiếc thìa gõ vào ly rượu vang lên hấp dẫn tầm mắt mọi người, Ninh Thiên Đức đứng chính giữa phòng khách nói: "Hôm nay rất cảm ơn quý vị quang lâm hàn xá..."
Chỉ vài câu khách sáo như vậy nhưng vẫn phải nói, thậm chí cả khi nhà được trang hoàng xa hoa hơn nhà nữ hoàng nước Anh thì cũng phải nói là "hàn xá"...
Khi mọi người đang nghe mấy câu thừa, tiếng rột roạt của Vương Hủ và Miêu Gia truyền tới không ngớt. Các bằng hữu cẩn thận chú ý thì có thể thấy gân xanh trên đầu Ninh Thiên Đức đang run rẩy rất có lực...
Cuối cùng, hắn nói vào chuyện chính: "Bữa tiệc hôm nay chủ yếu là để tẩy trần cho hai vị đồng đạo đến từ thành phố S. Ta tin rằng mọi người đã từng nghe nói qua hai vị này. Họ chính là người phụ trách cao nhất của thành phố S: Miêu Gia. Cùng với đó là quán quân của cuộc thi Đánh Giá Lính Mới năm nay: Quỷ Cốc Tử Vương Hủ."
Câu này của hắn không được bao nhiêu hưởng ứng, bởi vì hai người này sớm đã thành tiêu điểm. Những người không biết bọn họ hỏi thăm người bên cạnh cũng đã biết.
"Hai vị này đều là cao thủ trẻ tuổi của giới săn quỷ. Có thể nói tiền đồ của họ không thể hạn lượng được. Người trẻ tuổi mà đã có thành tựu như vậy quả thật đã làm cho giới săn quỷ Tô Châu xấu hổ."
Câu này của hắn khiến hai người đối lập với cả giới săn quỷ Tô Châu, có thể nói là cực kỳ cay độc.
Nói đến đây, lại thấy Vương Hủ hét to một tiếng rồi xông lên siết cổ Miêu Gia, trong khi một tay khác giữ chặt tay của đối phương. Trên cánh tay đó là một chiếc đùi gà chấm muối trứng cá...
"Ta canh cả buổi sao lại để ngươi dễ dàng cướp được..." Mặt Vương Hủ đỏ rực, coi bộ hơi yếu thế hơn về mặt sức mạnh.
"Bởi vì ngươi quá ngây thơi... mới để cho ta cướp được..." Miêu Gia cố gắng đẩy đùi gà vào miệng...
Hai người họ ngã xuống đất, rồi lại đổi tư thế...
"Lão Ninh đang giới thiệu ngươi kìa... bây giờ không phải lúc ăn... ngươi không nên ra vẻ ta đây... mau đi chào hỏi mọi người đi... "
"Nhưng ta nghe thấy hắn đang giới thiệu ngươi... quán quân của Đánh Giá Lính Mới... bây giờ không phải lúc giành đùi gà với ta... ngươi mau mau qua đó đi..."
Lúc này nên nói không khí toàn trường thế nào đây? Đúng là xấu hổ đến toát mồ hôi...
Cùng thở chung không khí với hai gã như thế đã đủ để người ta xấu hổ đến toát mồ hôi rồi...
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 4: Ông trời vô tình.
Chương 3: Đầu người
Người dịch: Hanumanqn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Khi Vương Hủ và Miêu Gia ra khỏi nhà họ Ninh, cân nặng của bọn họ gần như đã tăng thêm một phần ba. Không ai biết bọn họ làm cách nào để có thể nhét nhiều thức ăn như vậy vào bụng, tóm lại bọn họ đã làm được rồi...
Kế hoạch ban đầu của Ninh Thiên Đức là mời vài nhân vật hung ác "bàn luận" với bọn họ vào cuối buổi tiệc. Nhưng kế hoạch này không thể không tuyên bố phá sản, bởi vì điều đó không được hợp lý.
Bất kỳ ai cũng không muốn so chiêu với hai kẻ đã ăn nhiều như thế. Chẳng may bạn đánh tới một quyền mà vị trí đánh trúng không được chuẩn, rất có thể hắn sẽ nôn đầy mặt bạn...
Thế là bọn họ hết sức vui vẻ trở về khách sạn, lúc đi chỉ để lại một câu "Cảm ơn vì đã chiêu đãi!". Tất cả đều là tác phong ăn chùa chuyên nghiệp.
Phỏng chừng nếu bọn họ hung hăng nói luôn câu "Ta vẫn còn hơi đói!" thì chắc chắn Ninh Thiên Đức sẽ lên tăng xông.
...
Mười một giờ tối, bọn họ về tới khách sạn. Thế là cả hai ai về phòng nấy, sau đó tắm rửa ngủ nghỉ.
Nhưng đến một giờ khuya, cửa phòng Vương Hủ bị gõ cửa...
"Cốc... cốc cốc..." Tiếng gõ cửa rất có tiết tấu song lại không to lắm, chẳng giống cái kiểu vừa gõ vừa kêu cửa cho lắm.
Lúc này, Vương Hủ vừa ngủ được một tiếng nên cảm thấy rất khó chịu khi bị phá bĩnh. Trong lòng vừa nghĩ đây là trò đùa của Miêu Gia, vừa hô to với vẻ không kiên nhẫn: "Đến ngay đây!"
Hắn dụi mắt, ngồi dậy sờ công tắc đèn rồi nhấn xuống. Tuy đèn không có phản ứng nhưng cảm giác rùng mình kéo tới khiến hắn giật nảy mình, nhờ vậy đầu óc cũng tỉnh táo không ít.
"Mẹ kiếp... Chẳng lẽ là..." Trong lòng hắn nói thầm.
Phán đoán của hắn rất chính xác, đây đúng là chuyện ma quái!
Phải nói Vương Hủ cũng đã gặp qua không ít quỷ, có điều hắn lại không tinh thông kinh phật hay đạo thuật như Tề Băng, không thuần thục kỹ xảo bắt quỷ như các nhân sĩ thâm niên. Đến nay, hắn vẫn như kẻ mù đi loạn, giỏi lắm chỉ giải quyết mọi chuyện bằng bạo lực. Có thể nói là "làm thì nhiều nhưng công lao thì ít".
Đương nhiên lần này cũng vậy...
Phương pháp xử lí Vương Hủ vừa nghĩ ra rất đơn giản. Chỉ việc xông tới, mở cửa. Dù sao linh thức của ông đây cũng đủ dùng. Ngươi dám cắn ta, ta xé cằm ngươi, ngươi dám nhéo ta, ta bứt cánh tay ngươi.
Hắn nghĩ đến đây thì đã mò mẫm tới cửa phòng. Một tay chụp được tay nắm cửa, tay kia nắm thành quả đấm.
Mở cửa ra, không thấy một bóng người nào. Tuy không có quỷ hồn nhưng cảm giác rùng mình vẫn không biến mất, điều này nói rõ quỷ cảnh vẫn còn.
Vương Hủ thò đầu nhìn xung quanh một chút thì thấy phần lớn hành lang đều tối om như mực, mỗi mười mét mới có một chiếc đèn nhỏ mờ ảo. Đương nhiên không phải do khách sạn muốn tiết kiệm tiền điện buổi tối, dù sao khách sạn này là khách sạn bốn sao. Rõ ràng con quỷ vẫn muốn chơi tiếp.
Vương Hủ mặc đồ ngủ đi vào hành lang. Khí trời tháng một tương đối lạnh nhưng hình như hệ thống sưởi ấm của khách sạn không có tác dụng trong quỷ cảnh. Vương Hủ thấy lạnh, thế là quyết định về phòng mặc thêm đồ.
Vừa quay đầu, một đôi tay lạnh lẽo ngoài hành lang chụp lấy tay hắn.
Cú chụp này dọa hắn không ít, thậm chí da đầu cũng nổi lên. Cho dù là người có gan to nhưng bị dọa như thế cũng không chịu nổi, phần vì đây là phản ứng bản năng của não người.
Có điều con người trong lúc này phản ứng không giống nhau, có người sẽ hét to, có người thì hôn mê, có người mặc dù không mất ý thức nhưng bị thất cấm...
(Thất cấm: mất tự chủ bản thân, không điều khiển được chuyện tiểu tiện, đại tiện...)
Vương Hủ lại không thuộc vào các loại phản ứng trên. Trong lòng hắn vừa kinh, nắm đấm liền giơ lên và quay đầu đánh ngay. Mặc kệ ngươi là ngưu quỷ xà thần, tiên hạ thủ vi cường mới là vương đạo.
Nếu bị cú đấm này đánh trúng, phỏng chừng William lão đệ nửa đời sau phải làm bạn với răng giả. May mà Vương Hủ vừa thấy không đúng, vội vàng xoay chuyển nắm tay khiến khung cửa gỗ bên cạnh gãy nát.
"Là... là là... là ta..." Nãy giờ William bị dọa suýt ngất, vừa thấy một đấm của Vương Hủ thì thiếu chút nữa là thất cấm.
"Ta thấy rồi. Ngươi định dọa chết người à?"
"Ta... ta ta... nghe thấy tiếng gõ cửa... nên ra ngoài xem thử. Kết... kết quả... thấy..."
"Thấy cái gì thì nói đại đi?" Vương Hủ không kiên nhẫn cho lắm, trong khi William đang gặp cảnh nói một câu tốn thời gian gấp đôi người bình thường.
"Thấy ta!" Một khuôn mặt trắng bệch vọt ra từ sau đầu William. Nó rống to rồi nở một nụ cười nham nhở.
"A!!!" William hét còn to hơn con quỷ. Cũng không biết hắn lấy sức lực ở đâu ra mà tông thẳng vào Vương Hủ rồi chạy ù vào phòng. Hắn nhanh chóng tìm vị trí giường, sau đó chui vào trong ga giường run rẩy.
Một loạt các động tác của William liền mạch lưu loát và không hề dài dòng chút nào. Trong cả quá trình, hắn không dám liếc mắt nhìn về sau một lần vì sợ bị dọa đến tắt nghẽn cơ tim.
Vương Hủ bình tĩnh nhìn khuôn mặt kia, đây hẳn là đàn ông. Hắn chỉ có một cái đầu người trôi nổi giữa không trung, sắc mặt trắng đến bất bình thường, ngoài ra còn có một ít thứ trông như bụi phấn rơi xuống từ mặt hắn.
"Thằng nhóc nhà ngươi thật can đảm..."
Vương Hủ nghiến răng nghiến lợi nói, rồi thì giơ tay nắm cái đầu người lôi tới trước mặt như nắm một quả bóng rổ: "Hơn nửa đêm mà vừa gõ vừa hét hung hăng càn quấy..."
Quỷ kia ngẩn ngơ tại chỗ. Trong lòng thầm nghĩ: Mình ra ngoài dọa người rất nhiều lần nhưng hình như chưa gặp phải tay nào ngang ngược cỡ này.
"Ngươi là một gã đàn ông, thế nhưng trên mặt sao lại trát nhiều phấn như vậy làm gì? Diễn kịch à? Cho dù là diễn kịch..."
Vương Hủ đưa miệng tới sát lỗ tai của người nọ, kế đó hét to nhất có thể: "Cũng không việc gì phải lớn tiếng đến thế!!!"
Nếu đổi lại là người sống, âm lượng cỡ này có thể khiến người ta điếc tạm thời từ năm đến mười phút...
"Ngươi có bệnh rồi! Nửa đêm canh ba còn hô ma gọi quỷ, bộ hàng xóm không cần ngủ à? Mai người ta còn phải đi làm nữa!" Vương Hủ cứ thế hét điếc luôn lỗ tai còn lại của con quỷ.
Trong lòng con quỷ kinh ngạc không thôi. Vương Hủ vừa hét điên cuồng vừa nói cách nhìn rất có lý, quả thật thuộc dạng vô sỉ đến cực điểm. Hắn nghe mà chẳng biết phải đáp lời thế nào.
"Hôm nay tâm trạng của ông đây khá tốt (niềm vui của hắn xuất phát từ bữa ăn chùa - lời tác giả) nên có thể tha ngươi một lần. Ta cảnh cáo ngươi, nếu tối nay còn dám ra ngoài đánh rắm! Ta sẽ lấy đầu ngươi... làm bồn cầu!" Hắn nói ba chữ cuối cực kỳ vang dội, khẩu hình miệng cũng rất rõ ràng.
Con quỷ kia khó khăn nuốt một ngụm nước miếng. Mặc dù từ cổ trở xuống không có gì nhưng hắn nhịn không nổi nên vẫn làm thế.
Không đợi con quỷ tỏ rõ thái độ, Vương Hủ đã đá bay hắn bằng động tác phát bóng tiêu chuẩn của các thủ môn.
Theo đầu người kia bay vào hành lang tối om, quỷ cảnh bỗng biến mất. Đèn hành lang sáng lên, cánh cửa vừa rồi bị Vương Hủ đánh nát cũng khôi phục nguyên trạng.
Hắn đi vào phòng, bây giờ đèn trong phòng đã sáng. William vẫn trùm ga giường, nằm run rẩy.
Vương Hủ xốc ga giường lên thì thấy một vũng nước trên giường, còn William đang nằm cuộn tròn bên trên.
Hắn ngẩn người rồi bật cười ha hả...
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 4: Ông trời vô tình.
Chương 4: Cái tên, nghề nghiệp và danh hiệu.
Người dịch: Hanumanqn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
"Tối qua ngủ thế nào?" Đã là buổi trưa, Miêu Gia vẫn còn ngáp và hỏi một câu không hề có tính kiến thiết.
Trên mặt Vương Hủ chất đầy sầu não. Hắn chỉ trả lời hai chữ: "Gặp quỷ."
"Ồ? Sao ta không nhận ra mảy may?"
"Không biết. Có lẽ do loại người cặn bã sẽ dẫn đến việc tất cả sinh vật cảm thấy chán ghét và sinh ra cảm giác mâu thuẫn, cũng giống như đạo lý chó dữ sẽ không cắn kẻ ác vậy."
Miêu Gia vốn đã miễn dịch trước kiểu nói nhảm của Vương Hủ: "Vậy sau đó ngươi đã giải quyết con quỷ kia?"
"Ta đá bay hắn rồi."
"À, nói thế là ngươi đã thả nó hả?"
"Ta nào biết làm gì nữa? Ta vốn không biết siêu độ hồn ma, mà chẳng phải ngươi từng nói không thể đánh chúng hồn phi phách tán sao?"
Miêu Gia thở dài một hơi: "Mà thôi, dù sao sớm muộn gì cũng đụng nữa."
Thường thì lời Miêu Gia là kết luận cuối cùng và cũng là phương pháp giải quyết, cho nên đề tài này cứ thế kết thúc.
Bọn họ tiếp tục nói chuyện phiếm trong bữa cơm trưa. Đầu bếp của khách sạn này rất xuất sắc, mấy món thường ngày cũng nấu vừa đẹp vừa thơm, có mùi có vị. Hai người chọn ăn một bữa tiệc lớn kiểu châu Âu, lại muốn thay đổi khẩu vị nên không ngừng kêu thêm món. Dù sao mọi hóa đơn đều ghi lên đầu William.
"Đúng rồi, trận quyết đấu của ngươi còn mấy ngày nữa?"
"Khoảng một tuần. Thời gian còn lại cho ta cũng không nhiều..."
"Nghe giọng ngươi thì hình như cơ hội thắng không lớn. Lẽ ra thực lực của ngươi phải hơn đại tỷ chứ? Chẳng phải ngươi vẫn nói ngươi nhường nàng sao?"
"Nói thế nào đây, hận thù cũng chính là một trong những động lực có hiệu quả nhất của nhân loại. Mấy năm này, thực lực nàng tăng trưởng rất khủng khiếp, hoàn toàn ngang ngửa cấp bậc Thập Điện Diêm Vương..."
"Nếu ngươi thua thì thật khó xử. Ta gọi ngươi là Miêu Gia đã quen miệng rồi, mà cái tên này cũng rất hợp với hình tượng chán chường, bất lương của ngươi. Nếu phải đổi giọng để gọi đại tỷ thì rất khó à nha..."
"Cái tên chỉ là danh hiệu của một người, đến lúc nghề nghiệp đã trở thành danh hiệu thì sẽ nói rõ người đó thành công hay thất bại..." Miêu Gia châm một điếu thuốc, rồi lại đứng dậy cảm thán.
"Không phải ngươi định mượn cơ hội này để nói khoác rằng mình đã làm việc hết sức xuất sắc đấy chứ?"
Miêu Gia không trả lời vấn đề này: "Haizzz! Dòng máu của nhà họ Thủy thật lợi hại. Xem lại lần giao thủ gần nhất, nếu ta không chăm chú một chút thì hẳn đã chết sớm. Có nên nói sự thật cho nàng biết hay không đây?"
...
Cùng lúc đó, ở một bệnh viện nào đó trong thành phố N.
Đoạn Phi bừng tỉnh từ một cơn ác mộng, mồ hôi lạnh thấm đẫm cơ thể hắn. Hắn muốn nhoài người ngồi dậy nhưng nỗi đau tê tâm liệt phế lại khiến hắn ngã xuống giường bệnh.
"Mặc Lĩnh... Tổng đường chủ... Chung Thanh Dương..." Miệng hắn thì thào một vài câu, sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ say.
Trong khoảnh khắc khôi phục ý thức ngắn ngủi, hắn chỉ nghĩ đến việc về Tô Châu báo một âm mưu khổng lồ cho Ninh Thiên Đức.
Một ông lão đi vào trong phòng bệnh. Lão thở dài, rồi một lần nữa đắp chăn cho Đoạn Phi.
Dư An nói như có điều đáng suy nghĩ: "Đoạn Phi! Ngươi không cần phải như vậy... Nếu phải chết thì chỉ cần lão già này chết là đủ rồi."
...
Tô Châu, trong khu nhà cao cấp của nhà họ Ninh.
Điện thoại lại không liên lạc được. Đoạn Phi không liên lạc với Ninh Thiên Đức suốt ngày hôm qua, điều đó khiến lòng hắn rất bất an. Tuy nhiệm vụ lần này ở thành phố N hơi khó khăn nhưng với thân thủ và cơ trí của Đoạn Phi vẫn còn thừa. Chẳng lẽ chuyện này có biến?
Ninh Thiên Đức vô cùng nôn nóng, là một dự cảm bất thường và mãnh liệt. Hắn thường dự cảm khá chuẩn xác, bởi vì một mạch nước ngầm đến từ Âm Dương giới đang phun trào. Một âm mưu nhiều năm trước cũng sắp trồi lên mặt nước...
...
Thành phố B, có hai người đàn ông đang ngồi trong một chiếc xe trò chuyện gì đó với nhau.
"Ngươi đã mất tích sau chuyện của Mộng Ma đến tận bây giờ. Rất nhiều người nói ngươi đã chết, đã có không ít người lên tiếng muốn chọn Tần Quảng Vương mới." Người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc, không giận mà uy đúng là Nhân Xưng Nhận Hải, còn gọi là Bình Đẳng Vương Lục Tranh.
Người để ria mép đối thoại với hắn là Tần Nghiễm Vương Phục Thiên, còn gọi là Gia Cát Tham.
"Ngươi cũng cho rằng ta đã chết sao?"
Lục Tranh cười lạnh rồi nói: "Trước khi đi, Dư An tiền bối từng nói chỉ cần Phục Thiên Nhận Hải còn sống thì hắn có thể yên tâm ra ngoài làm việc. Có thể thấy ngươi dễ gì chết được..."
"Dư tiền bối đánh giá ta quá cao, năng lực trong mộng của Mộng Ma quả thật suýt giết chết ta. Ta rất khổ sở lắm mới bảo vệ được tính mạng."
"Cho nên ngươi bí mật hoạt động ở một nơi gần đó. Thế ngươi đã làm những gì trong khoảng thời gian này?"
"Tuy Dư An tiền bối không muốn ta tham gia việc này nhưng ta vẫn tra được dấu vết. Nếu những gì ta điều tra được trong khoảng thời gian này chính xác thì trong tương lại không xa, toàn bộ nhân gian sẽ gặp phải một nguy cơ trước nay chưa từng có..."
Lục Tranh cau mày nói: "Ngươi muốn nói đến cái gì? Có thật sự nghiêm trọng đến thế không?"
Gia Cát Tham không nói tiếp: "Tình huống cụ thể vô cùng phức tạp, trước hết chúng ta phải đi tìm một người."
"Ai?"
"Còn nhớ Dư An tiền bối đã từng nói những gì với chúng ta mấy năm trước hay không? Hắn nói nếu một ngày hắn mất, có một người mưu trí có thể thay thế hắn, thậm chí siêu việt hơn hắn và hoàn toàn có thể tin cậy người này."
Lục Tranh suy nghĩ một chút, sau đó mở mắt nói ra hai chữ: "Miêu Gia!"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 4: Ông trời vô tình.
Chương 5: Nan đề.
Người dịch: Hanumanqn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Tuy nói phong cảnh Tô Hàng nổi tiếng gần xa nhưng Vương Hủ và Miêu Gia đều không có ý định đi thưởng thức. Điều này giúp William tiết kiệm không ít tiền bạc, dù sao những thắng cảnh du lịch ở đây đều thu phí rất kinh người.
Khó lắm mới có dịp đến Tô Châu, vì sao hai vị ca ca lại an phận đến thế?
Chuyện này tất nhiên có nguyên nhân...
Vốn chỉ là sông núi trong tự nhiên, ai dè bây giờ gom lại thu tiền. Giá cả đưa ra thì cao đến mức làm người ta không dám vào. Chỉ bấy nhiêu đã rất khó chịu, ấy vậy nhiều thứ khác còn khiến người ta khó chịu hơn...
Địa điểm du lịch muốn thu tiền cũng không phải là không được. Theo cách nói của chính phủ, tiền này đều dùng để "Quản lý" và "Phục vụ". Tuy những chỗ phải trả tiền để ngắm quả thật có phục vụ, có điều muốn phục vụ gì thì phải trả tiền thêm. Ví dụ bạn đến Hàn Sơn Tự ngắm nghía một chút thì phải đưa tiền qua cổng, sau đó bạn đến chỗ khác thì lại bị thu tiền. Đến nỗi ăn tô mì cũng phải trả tiền, với lại mì ở đây bán với giá cả gấp đôi bình thường.
Được rồi! Ta tự mang theo bánh nướng và không cần phục vụ. Vậy còn cách quản lý thì thế nào?
Đáp án thật ra cũng rất đơn giản, đó vẫn là thu tiền.
Bạn dám khắc tên trên cây! Phạt tiền!
Nếu bạn hung ác hơn một chút như kiểu đại hoặc tiểu tiện lung tung. Vậy giá phạt sẽ tăng như diều gặp gió.
Nếu bạn gan to bằng trời, dám đột nhập vào Sư Tử Lâm và phun nước bọt lên bảng hiệu mà Càn Long khâm tứ. Nè anh bạn, thử đoán giá đi...
Đương nhiên phần lớn người dân vẫn rất biết điều. Nhưng thời đại bây giờ thì có cách nào đây? Cách thì có cách, cách đó là dứt khoát đừng đi cho xong.
Tuy nói không cần móc hầu bao nhưng chuyện dùng tiền để rước phiền phức thì Vương Hủ và Miêu Gia không hề muốn làm. Do đó bọn họ tự đi làm những chuyện riêng mà họ cho là có ý nghĩa.
Miêu Gia trừ lúc ăn cơm thì đều nhốt mình trong phòng và tự gọi đó là "bế quan". Nói sao thì Vương Hủ vẫn không tin cái kiểu "nước đến chân mới nhảy" sẽ tạo ra ích lợi gì, nói không chừng đang liên tục xem "kênh thu phí" của khách sạn ấy chứ.
(Kênh thu phí: Loại kênh chuyên chiếu phim người lớn, phải trả tiền theo kiểu pay-per-view để xem. Tuy nhiên, ở những khách sạn tiêu chuẩn quốc tế thường không tính số tiền này)
Còn Vương Hủ thì tự dạo trong nội thành cả ngày trời, lúc về mang theo một đống đồ vật cổ quái hiếm lạ và mang toàn bộ vào phòng. Có vẻ như hắn đang định mở một tiệm điện máy.
Đến giờ cơm tối, William chủ động chạy đến ăn cơm với bọn họ. Lại nói vị huynh đệ này quả là số khổ, cả tối hôm qua bị dọa sợ nên cả ngày không dám ra khỏi phòng, đến cơm trưa cũng không ăn. Kết quả trưa hôm đó giám đốc khách sạn tự gọi điện cho hắn để thảo luận chuyện hóa đơn của Vương Hủ và Miêu Gia. Chỉ vì một bữa cơm trưa của hai vị này mà quản lý khách sạn phải mở cuộc họp đến hai lần.
Nghe được con số trên hóa đơn, William lập tức có cảm giác thẻ tín dụng của mình bị hơn mười tay chuyên ăn cơm chùa khoắng sạch. Thế là hắn quyết định đến xác nhận sức ăn của hai vị này ngay trong bữa cơm tối.
Sau khi ba người tới phòng ăn, bồi bàn đưa thực đơn tới.
Vương Hủ không cần nhìn mà cứ nói thẳng: "Ở trên đây có món gì thì trước tiên phải mang ra mỗi món một phần."
William vừa rót chút rượu khai vị vào miệng thì đã phun ngay ra ngoài.
Miêu Gia ngậm một điếu thuốc: “Ngươi nói gì thế? Vậy mà gọi là chọn món hả? Cái gì gọi là "chọn"? Ý ở đây là tự chọn món mình thích, hiểu không hả? Này bồi bàn, đừng nghe tên này nói. Hãy nghe ta, ngươi chỉ cần lấy hai phần những món mặn có trên thực đơn thôi. Món chay thì khỏi mang ra."
Câu này của Miêu Gia quả thật biểu hiện ba chữ "mất phẩm chất" vô cùng sâu sắc. Tuy da mặt của "nhị thái tổ" William cũng dày nhưng trước mặt hai vị này cứ như cái rắm giữa bão táp...
Bồi bàn vẫn nở nụ cười máy móc, sau đó cầm thực đơn rời khỏi. William rất bội phục tố chất tâm lý của tay này. Nếu đổi lại là hắn thì ít nhất phải run rẩy mười giây.
"Xem phim hạng nặng trong phòng cả ngày trời mà còn ăn nhiều thịt. Bộ ngươi không sợ ngán à?"
"Ta nói là ta bế quan tu luyện, không giống cái thứ chỉ biết đi lung tung cả ngày như ngươi."
"Ta đi lung tung hả? Rõ ràng ta làm chuyện quan trọng đấy nhé!"
"Ồ? Vậy ngươi thử nói xem ngươi đã làm những gì?"
Vương Hủ cười quỷ đản: “Để ta hỏi trước, có phải trận quyết đấu của ngươi và đại tỷ chưa công khai không?"
Vương Hủ đã quen với lối tư duy nhảy cóc của Miêu Gia. Nếu Miêu Gia đoán không ra ý đồ của hắn thì mới là chuyện lạ, cho nên hắn cười nói: "Hê hê, không sai. Ngươi đã xem phim Lục Tiểu Phụng chưa?"
"Ý ngươi là phân phát tín vật có giới hạn giống như trong "Tiền chiến hậu chiến", sau đó chúng ta có thể ngồi một chỗ ra giá?"
(Tiền chiến hậu chiến là một quyển trong hệ liệt bảy quyển về Lục Tiểu Phụng, một nhân vật nổi tiếng trong những tiểu thuyết kiếm hiệp của Cổ Long. Tên các quyển trong hệ liệt là: Lục Tiểu Phụng truyền kỳ, Tú hoa đại đạo, Tiền chiến hậu chiến, Ngân câu đổ phường, U Linh sơn trang, Phụng vũ cửu thiên và Kiếm thần nhất tiếu)
"Không sai, trận đại chiến kinh thế của các ngươi chắc chắn sẽ được nhiều người chú ý. Có điều... xem được hay không thì trước hết phải hỏi ý ta."
Miêu Gia cười lạnh một tiếng: "Cho nên hôm nay ngươi đi mua vật liệu, chuẩn bị chế tạo một món đồ độc nhất vô nhị tương tự như lệnh bài?"
Vương Hủ đắc ý nói: "Ngươi nói xem kiểu mua bán này tốt hơn kiểu mua bán thông thường bao nhiêu lần? Khi làm xong, ta nên bán một trăm ngàn hay hai trăm ngàn một tấm đây?"
"Ta thật không ngờ ngươi còn biết làm linh khí..."
Vương Hủ sững sờ: “Hả? Linh khí? Đó là cái gì?"
"Hừ! Không lẽ ngươi nghĩ khắc đại vài chữ trên một miếng sắt thì nó sẽ trở thành tín vật độc nhất vô nhị à? Như vậy người khác cũng có thể dạo một vòng thành phố như ngươi và mua những vật liệu tương đồng, thế chẳng phải muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu hay sao?"
Vương Hủ hơi bối rối như kiểu bị người khác vạch trần: "Đúng là ta chưa nghĩ đến chuyện này..."
"Chế tạo linh khí là một môn học phức tạp, bởi vì nó là ứng dụng của năng lực linh hồn trung cấp. Linh thức của ngươi vẫn còn yếu, năng lực linh hồn thì đừng nói tới, cộng thêm việc năng lực chính thức hoàn toàn không thể sử dụng... Ta khuyên ngươi đừng nằm mơ nữa."
"Móa, khó lắm mới nghĩ ra cách kiếm tiền ngon đến thế." Vương Hủ uống ly rượu với vẻ buồn bực.
William hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, thứ hắn quan tâm lúc này là tối nay sẽ gặp lại cái đầu người. Đến khi thấy bọn họ vừa nói xong, hắn bèn hỏi: “Này hai vị đại hiệp, ta có thể hỏi một chút không? Con... con quỷ tối qua, nếu tối nay nó lại đến thì ta nên làm thế nào?"
William bị dọa đến nỗi giật nảy mình: “Có rồi sao? Có cách rồi sao?"
Mới vừa rồi, Vương Hủ đang suy nghĩ nên không nghe William nói chuyện. Hắn nói tiếp với Miêu Gia: "Ta chợt nhớ trong Phục Ma Thiên cũng có nhắc đến "Linh khí" gì đó mà ngươi nói. Ta thấy đây không phải là pháp thuật chiến đấu nên không đọc nghiêm túc, xem ra thứ này vừa hay có thể dùng được."
Miêu Gia đã hút xong điếu thuốc: “Ngươi cứ làm việc mình thích, dù sao ta cũng không có hứng. Ta phải dùng thời gian này để cẩn thận suy nghĩ đối sách cho trận quyết chiến..."
...
Sau bữa cơm tối, William ôm nỗi lo thấp thỏm về phòng. Trong tay hắn là một lá bùa do Miêu Gia đích thân vẽ cho. Lá bùa này được vẽ trên chiếc khăn ăn, thật có cảm giác như vẽ cho có lệ.
Nhưng có vẫn còn hơn không, chỉ có điều hiệu lực thế nào thì phải chờ đến tối mới biết.
Vương Hủ chẳng hơi đâu để tâm đến chuyện ma quỷ. Hắn vừa về phòng, liền lấy Phục Ma Thiên và nghiên cứu những ghi chép về linh khí ở trong đó.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế