Tác giả: Phương Tưởng
Người dịch: son1emy2
Biên tập: Luyện Khí Tiểu Tử
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn:BNS
Tiếng gào thét như dã thú, dư âm vang vọng.
Ngô Trạch Hành nhìn kiếm trong tay mình với vẻ mặt không thể tin, chiêu kiếm kia là chiêu thức độc đáo do gã sáng tạo, tên là Thanh Phong Vô Ảnh. Gã rất ít sử dụng, bởi vì không có bao nhiêu đối thủ có tư cách khiến gã dùng chiêu này. Nhưng chiêu này cũng chưa bao giờ thất thủ.
Nhưng hôm nay, gã đã thất thủ.
Đến bây giờ gã vẫn không rõ, Đường Thiên tránh một kiếm tất sát này như thế nào. Vì sao lúc đó đối phương có thể đổi hướng? Là trùng hợp? Hay là dự liệu được chiêu đó của hắn?
Dự liệu được Thanh Phong Vô Ảnh của mình...
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, khiến cho Ngô Trạch bất giác rùng mình một cái. Sự khủng hoảng tràn ngập trong lòng gã, một suy nghĩ càng vớ vẩn hơn hiện ra, chẳng lẽ hắn đã khám phá đường kiếm của mình?
Ngô Trạch Hành rất tự tin với kiếm pháp của mình. Năm năm nay, gã không một ngày lười biếng, không ngừng tu luyện, kiếm pháp của gã từ chấn nhiếp lòng người dần dần chuyển thành vô thanh vô tức.
Thanh Phong kiếm đã gần như đại thành.
Năm năm nay, gã che mặt khiêu chiến các cao thủ, ma luyện kiếm pháp của mình, chưa bao giờ bị thua. Chiêu Thanh Phong vô ảnh này là lá bài tẩy của gã, vừa rồi khi nổi giận mà ra tay, vốn tưởng rằng chắc chắn sẽ giết được đối phương, không ngờ lại thất bại.
Gã không thể tin được.
Tiếng gào thét của Đường Thiên phiêu hốt trong tai gã.
*******
Lăng Húc nhìn Đường Thiên gào thét mà vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Lại nhìn Kỷ Thiên dính trên cây cột, cậu ta gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Làm sao có thể?
Tuy quen biết không lâu, nhưng cậu biết rõ trình độ của Đường Thiên. Uy lực của quyền vừa rồi vượt qua thực lực bình thường của Đường Thiên quá nhiều!
Đường Thiên có sức mạnh như trâu, nhưng tuyệt đối không thể có uy lực kinh người như thế.
Với thực lực của Kỷ Thiên mà bị đấm một cái đã hôn mê, thì uy lực của cú đấm đó kinh khủng đến mức nào.
Chẳng lẽ tên này có biến cố gì?
Hay là trong cơ thể có một lực lượng không muốn người khác biết?
Lăng Húc khôi phục lại bình tĩnh, chỉ có điều trong ánh mắt hiện lên một vẻ kì dị.
**********
Hà… hà… hà!
Hơi thở ồ ồ, dần dần khiến Đường Thiên tỉnh lại, màu máu trong mắt dần dần rút đi.
Dần dần nhìn rõ Kỷ Thiên dính trên cây cột.
Đường Thiên trợn mắt.
Đây là...
Vẻ mặt hắn ngẩn ngơ, nhìn Kỷ Thiên mà không thể tin, lại cúi đầu, nhìn nắm đấm của mình.
Quyền vừa rồi, Đường Thiên chỉ cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, sảng khoái không nói nên lời. Một cảm giác mát mẻ từ sâu thẳm trong cơ thể toát ra, toàn thân vô cùng nhẹ nhàng, tựa như cơ thể đã nhẹ đi một phần.
Thân thể của hắn thật sự là đã nhẹ hơn.
Đường Thiên ngơ ngác, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu. Bỗng nhiên hắn nhảy dựng lên, cả người bay lên như hỏa tiễn, bay thẳng lên nóc đại sảnh.
Khi Đường Thiên vô cùng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, hắn biểu lộ rất kỳ quái. Hắn thử đấm ra một quyền, ngay khi đấm ra, một cảm giác hoàn toàn khác bình thường từ cánh tay hắn truyền đến toàn thân. Hắn có thể cảm nhận được lực lượng cường đại một cách rõ ràng.
Tại sao có thể như vậy...
Đường Thiên cười toét miệng, hắn mừng rỡ như điên, nhưng cũng rất khó hiểu.
Tốc độ và lực lượng của hắn tăng trưởng trên phạm vi lớn, chỉ có điều, tại sao lại như vậy...
...Tốc độ và lực lượng!
Hai mắt Đường Thiên bỗng dưng trợn tròn lên, một hình ảnh xẹt qua đầu, hắn đột nhiên nhớ tới mình đã nuốt máu Chu Nho và máu Vũ Nhân, chẳng lẽ là...
Trong đại sảnh tĩnh mịch, trong ánh mắt mọi người, hắn nhắm mắt lại, vươn hai tay, cẩn thận cảm thụ biến hóa trong cơ thể.
Ngô Trạch Hành khôi phục lại tinh thần, khi gã nhìn thấy Đường Thiên đứng giữa đại sảnh mở rộng hai tay không coi ai ra gì, mặt gã đỏ lên!
Nghĩ đến chiêu kia thất bại, tựa như một cái gai trong lòng gã, mà động tác Đường Thiên lúc này tràn đầy tính khiêu khích, lập tức chọc giận gã. (Nguồn: bachngocsach.co)
Có bao giờ gã lại bị người ta coi thường như thế chứ?
Khốn kiếp!
Không chút do dự, gã đột nhiên phóng về phía Đường Thiên, nhưng đúng lúc này, một thiếu niên áo trắng cầm thương ngăn cản trước mặt gã.
- Thật xin lỗi, đối thủ của ngươi là ta!
Lăng Húc nâng thương, chỉ thẳng vào Ngô Trạch Hành, vẻ mặt xem thường:
- Không ngờ đường đường Thanh Phong kiếm, lại là một kẻ lấy mạnh hiếp yếu, cưỡng chiếm mỹ nữ! Hóa ra là chó đội lốt người.
Câu nói làm cho Ngô Trạch Hành tím mặt, gã không ngờ có người dám nói như thế trước mặt gã.
- Nhưng chính nghĩa chắc chắn chiến thắng tà ác, ngân thương chính là ánh mặt trời!
Lăng Húc trầm giọng nói, thần sắc cậu ta kiên định, vẻ nghiêm nghị khiến trên mặt cậu ta phảng phất có một tầng ánh sáng khác thường. Thân ảnh cầm thương đang đứng, như được một ngọn lửa thần thánh bao phủ.
Lời nói nghe rất buồn cười nhưng khi Lăng Húc nói ra, lại không ai cười được.
Cố Tuyết hơi giật mình nhìn Lăng Húc.
Khí thế của Lăng Húc đã trở nên mạnh hơn trước kia, nhưng điều khiến nàng khiếp sợ nhất là thần sắc kiên định của Lăng Húc, sự nghiêm nghị trong ánh mắt phảng phất không gì có thể rung chuyển.
Cậu ta nói câu kia, chính là bản tâm của cậu ta.
Ngô Trạch Hành giận tím mặt, trong mắt đầy tơ máu. Hôm nay liên tiếp bị tiểu bối nhục nhã, nếu như hôm nay không thể tự tay xử lý hai tên khốn kiếp này thì từ nay về sau, ba chữ Thanh Phong kiếm sẽ là chuyện cười lớn nhất trên Phỉ Lâm tinh.
- Muốn chết!
Ngô Trạch Hành tức giận xuất kiếm, một luồng kiếm quang màu xanh chói mắt bỗng nhiên xuất hiện cách Lăng Húc nửa trượng, nhanh như thiểm điện. Dường như không ai ở đây có thể nhìn thấy đường đi của một kiếm này.
Một điểm sáng bạc bay ra.
Keng!
Tiếng va chạm thanh thúy làm cho trái tim người khác thót lại vang lên, mọi người trong đại sảnh đều nghe thấy.
Từ đầu đến cuối đôi mắt Vu lão vẫn khép hờ giờ chợt mở ra, trong ánh mắt đục ngầu hiện lên một tia sáng khó thấy.
Ngô Trạch Hành cũng ngẩn ngơ, chiêu này của mình lại bị người khác ngăn lại!
Toàn trường xôn xao.
**********
Vũ Hồn như một ngọn lửa màu bạc cháy rừng rực trong mi tâm của hắn. Nó tản ra ánh sáng trắng bạc, chiếu rọi gân cốt huyết nhục trong cơ thể. Đây là lần đầu tiên Đường Thiên, "nhìn" thấy cảnh tượng trong cơ thể mình rõ ràng như thế, thân thể của mình tràn đầy máu huyết, máu huyết tựa như một làn sương, tràn ngập tứ chi.
Đường Thiên chú ý tới hai đám sương máu trong cả làn sương, làn sương chung quanh hai đám sương này rất nồng đậm, màn sương máu huyết chung quanh cũng đang liên tục chui vào trong hai đám máu.
Đó là cái gì?
Tinh thần Đường Thiên chấn động, tâm niệm hơi động, lập tức nhìn rõ cảnh tượng trong hai đám sương. Trong đó là hai giọt máu, Đường Thiên lập tức nhận ra hai giọt máu này chính là máu Chu Nho và máu Vũ Nhân mà hắn nuốt vào!
Làn sương máu bao quanh hai giọt máu, từng chút sương máu tựa như sợi tơ quấn quanh hai giọt máu tươi.
Làn sương máu gần hai giọt máu bị nhuộm màu gần giống như giọt máu, giọt máu đang nhanh chóng co lại, sương máu chung quanh thì như đang hấp thu chất dinh dưỡng, vận chuyển chất dinh dưỡng đến cả làn sương.
Đường Thiên nhìn thấy máu Chu Nho và máu Vũ Nhân càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng biến mất.
Hai đám sương cũng nhanh chóng nhạt đi, hoàn toàn giống làn sương xung quanh.
Làn sương máu huyết chui vào cơ xương, Đường Thiên nhìn thấy cơ xương dần thay đổi, đây là một loại thay đổi mà hắn hoàn toàn không biết.
Những thay đổi này có vẻ vô cùng chậm chạp.
Thế giới trước mắt lạ lẫm như thế, lại thần kỳ như thế.
Đường Thiên chăm chú quan sát, hoàn toàn quên mọi chuyện bên ngoài.
Nhưng hắn cũng không biết, hắn sắp mang rung động cho tất cả mọi người bên ngoài.
***********
Mở rộng hai tay, hai mắt nhắm nghiền, Đường Thiên tựa như một tòa tượng điêu khắc, đứng ở chính giữa đại sảnh, vẫn không nhúc nhích.
Nhưng lúc này, lực chú ý của tất cả mọi người, đều bị cuộc chiến giữa Ngô Trạch Hành và Lăng Húc hấp dẫn.
Hai người đánh cực kỳ kịch liệt.
Nhưng mọi người giật mình là vì Lăng Húc không hề rơi vào thế hạ phong. Tất cả mọi người biết rõ, Cố gia có ba kẻ rất lợi hại giúp đỡ, trong đó ấn tượng khắc sâu nhất là Đường Thiên và Lăng Húc đánh chết Hoa thị huynh đệ.
Hoa thị huynh đệ tuy thành danh đã lâu, đứng trong hàng ngũ cường giả đỉnh phong ở Phỉ Lâm tinh. Nhưng dù danh tiếng hay thực lực, đều không thể đánh đồng với Ngô Trạch Hành xuất thân danh môn.
Trận chiến với Lý Tín ấy, khiến cho mọi người tin tưởng, thực lực của Ngô Trạch Hành hoàn toàn nằm trong ba mươi vị trí đầu.
Đường Thiên tránh được một kiếm tất sát của Ngô Trạch Hành, giải quyết Kỷ Thiên bằng một cú đấm, làm cho người ta bất ngờ rồi. Không ngờ Lăng Húc cũng hung hãn như thế!
Đối mặt Ngô Trạch Hành đang điên cuồng, vậy mà không lùi nửa bước, dùng công đấu công!
Đánh chết Hoa thị huynh đệ đã khiến mọi người líu lưỡi, lại cân sức ngang tài với Ngô Trạch Hành thì thực lực của cậu ta mạnh đến mức nào...
Cố gia thậm chí có tới hai cao thủ hung hãn như thế!
Trong số những người ở đây, không ít người bắt đầu dao động lập trường. Hai vị cao thủ trong nhóm năm mươi hoàn toàn không giống hai vị cao thủ trong nhóm ba mươi.
Dù hai người này không phải người của Cố gia, nhưng bọn họ đã ra mặt bảo vệ Cố Tuyết, hiển nhiên tình cảm không ít!
Mà một số người nhạy bén lại nghĩ tới lời nói lúc trước của Lăng Húc và ánh mắt Cố Tuyết nhìn về phía Đường Thiên, ở đây đều là người từng trải, sao lại không hiểu chứ.
Lần này Vu lão lỗ mãng rồi!
Hai bên đã đến tình trạng không chết không ngớt. Mà chuyện này lại là do Vu lão sai trước, khi bá quyền độc chiếm, không ai dám lên tiếng, nhưng lúc này lại đủ để dao động danh vọng của Vu lão.
Trừ phi... Trừ phi Vu lão có thể bắt được hai người, một trận chiến định càn khôn!
Trong mắt Vu lão toát ra vẻ do dự hiếm thấy, cục diện trước mắt đã vượt quá sự tính toán của lão. Ánh mắt lão đảo qua những người khác, những kẻ trước kia lão ta sai đâu đánh đó, lúc này nhao nhao lui về phía sau, không người nào dám ra mặt!
Không ngờ hôm nay lật thuyền trong mương rồi, trong lòng Vu lão hiện lên một tia hối hận.
Nhưng rất nhanh, lão liền khôi phục tỉnh táo. Lão biết rõ, lão đã không có đường lui, nếu như không thể thắng lợi, danh vọng trước kia sẽ tan nát như tuyết lở.
Lão vốn là một người ngang ngược, đã đến thời khắc này thì không hề do dự nữa, bắt buộc phải thắng.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Đường Thiên động đậy.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Tác giả: Phương Tưởng
Người dịch: son1emy2
Biên tập: Luyện Khí Tiểu Tử
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn:BNS
PHỐC!
Thanh âm rất nhỏ vang lên từ trong cơ thể Đường Thiên.
Không có ai phát giác, ánh mắt của tất cả bọn họ đều bị trận chiến kịch liệt giữa Lăng Húc và Ngô Trạch Hành hấp dẫn. Chỉ có Vu lão có chút cảm giác, đôi lông mày trắng như tuyết cũng máy động.
Trong lòng Vu lão bỗng nhiên có một cảm giác nguy hiểm như ẩn như hiện.
Thế nhưng không đợi lão động thủ, chợt có dị biến.
PHỐC PHỐC PHỐC!
Tiếng nổ liên tiếp vang lên từ cơ thể Đường Thiên.
Làn da Đường Thiên run lên tựa như gợn sóng. Tạch tạch tạch, đồng thời còn có tiếng xương cốt nổ vang liên tiếp. Phảng phất như trong cơ thể Đường Thiên có quái vật gì đang phá kén mà ra.
Vù!
Bên chân Đường Thiên xuất hiện một luồng gió yếu ớt xoáy lên sinh ra một vòng xoáy rất nhỏ.
Đó là...
Bỗng nhiên đồng tử Vu lão co rụt lại, cảm giác bất an và nguy hiểm trong lòng càng trở nên mãnh liệt. Ánh mắt của lão lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu, lão thành danh nhiều năm như vậy nhưng chưa từng gặp chuyện cổ quái như thế.
Đường Thiên đang nhắm mắt giang tay càng thần bí hơn.
Vu lão không thích cùng giao thủ với kẻ địch mà lão không rõ tình hình, bởi vì như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm. Lão thành danh mấy chục năm, gặp vô số võ giả có thực lực mạnh hơn lão chết trong tay những kẻ địch lạ lẫm mà nguy hiểm, vì thế lão rất cẩn thận. Chính vì cẩn thận, mới giúp địa vị của lão kiên cố nhiều năm như vậy.
Vù vù vù!
Vài luồng gió xoáy thành hình, bay ra bốn phía, không khí chung quanh Đường Thiên trở nên rất không ổn định.
Ánh mắt Vu lão nhìn Đường Thiên chăm chú, không lập tức ra tay nữa, lão không rõ Đường Thiên đang có sự thay đổi gì.
Lão quyết định nhìn tiếp.
Ào ào! Gió xoáy bắt đầu mạnh hơn, đồng thời từ những luồng gió yếu ớt biến thành cơn gió mạnh mẽ. Đá vụn bên chân Đường Thiên bị gió cuốn lăn lông lốc trên mặt đất.
Vô số đá vụn bay toán loạn khắp nơi giống như đàn kiến vỡ tổ.
Động tĩnh lần này rốt cục khiến cho một số võ giả đang chìm đắm trong trận chiến của Lăng Húc và Ngô Trạch Hành chú ý.
- Trời ạ! Có chuyện gì xảy ra vậy?
- Mau nhìn!
Tiếng kêu la khiến càng nhiều người giật mình tỉnh lại, chuyển ánh mắt về phía Đường Thiên. Bọn họ ngây ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt.
Keng keng keng keng!
Không khí chung quanh Đường Thiên nửa trượng như sôi trào, vô số luồng gió xoáy vào nhau, âm thanh va chạm không dứt bên tai, luồng gió va chạm vào nhau sinh ra tia lửa lập lòe.
Thân hình Đường Thiên như đứng trong làn nước chảy xiết, mơ hồ không rõ.
Ngoại trừ Lăng Húc và Ngô Trạch Hành đang kịch chiến, lúc này tất cả mọi người đều nhìn vào đây. Ai cũng chưa từng gặp cảnh tượng kỳ lạ như thế!
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Đường Thiên.
Bọn họ cảm giác như chứng kiến một cơn bão khủng bố đang chuẩn bị thành hình trước mắt bọn họ. Một câu hỏi hiện lên trong lòng mọi người, khi cơn bão này thành hình sẽ như thế nào?
Sẽ như thế nào?
Không ai biết!
Bọn họ trừng to mắt, vừa sợ hãi, lại vừa hiếu kỳ, không dám chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Âm thanh càng lúc càng lớn, gió xoáy chung quanh Đường Thiên càng lúc càng mạnh, cảm giác âm u bao phủ mọi người.
Bỗng nhiên, thời gian như ngừng lại, tất cả âm thanh bỗng nhiên biến mất, gió đang xoáy bỗng nhiên đình trệ.
Ngay sau đó, một tiếng nổ rất lớn vang lên, luồng gió xung quanh Đường Thiên lập tức vỡ ra!
Cơn gió mạnh mẽ mang theo uy thế làm cho người ta sợ hãi tràn ra cả đại sảnh. Những võ giả thực lực hơi yếu thoáng như bị dã thú đâm vào, không thể đứng vững, nghiêng ngả như bị sóng đánh.
Ngô Trạch Hành đang kịch đấu không hề phòng bị, khi luồng gió cuốn về phía gã cách ba trượng gã mới cảm thấy. Phản ứng của gã cực nhanh, ngay khi luồng gió cuốn tới gần người, gã đã điều chỉnh thân hình, bay theo luồng gió như một mảnh lá cây.
Ngô Trạch Hành bay trên không trung, nhìn Đường Thiên với vẻ không thể tin.
Khí thế này... thật mạnh!
Lăng Húc cũng không hề có sự chuẩn bị, vội vàng bay theo Ngân thương nấp đằng sau một cây cột. Khi cậu ta phát hiện Đường Thiên gây ra động tĩnh lớn như vậy thì vẻ mặt ngẩn ngơ.
Tên này rốt cuộc là loại quái thai gì vậy?
Mạnh như Vu lão, lúc này cũng không thể giữ sự trấn định bình tĩnh, lộ ra vẻ đề phòng và rất cẩn thận.
Uy thế thật mạnh!
Trong lòng lão bắt đầu có chút do dự. Vừa rồi Đường Thiên đấm Kỷ Thiên một cái, lão nhìn ra Đường Thiên nhập ma mới có thực lực đó. Nhưng cảnh tượng trước mắt tuyệt đối không phải nhập ma.
Rốt cuộc tên này có lai lịch gì?
Chẳng biết tại sao ý nghĩ này vừa xuất hiện liền giống như bóng ma ám ảnh, không thể xua đi được.
Nhưng, rất nhanh, lão đã thấy Đường Thiên lộ ra thân hình.
Đường Thiên vẫn giang hai tay, nhắm mắt, không nhúc nhích, yên tĩnh như ngủ say.
Bỗng nhiên, Đường Thiên mở to mắt.
Oanh!
Khí thế tăng vọt, phảng phất như vỡ đập, dòng nước lao ra như sấm!
Đôi mắt Đường Thiên đỏ thẫm, lại lộ vẻ lạnh lùng khó nói lên lời. Trước khí thế kinh người này, tất cả võ giả trong đại sảnh đều biến sắc, bọn họ như bị một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim, toàn thân không nhúc nhích được mảy may.
Ai cũng không chú ý tới mấy người Yến Hạ ở trong góc. Sắc mặt Yến Hạ ngưng trọng, ánh mắt gã tràn đầy vẻ khiếp sợ. Mà bên cạnh gã, đám người Ô Nam đều biến sắc.
- Người này rốt cuộc là ai?
Trong âm thanh của Cung Dịch Tú lộ vẻ kinh hoảng, khí thế cường đại như thế khiến gã kinh hồn táng đảm.
Không ai trả lời được ra vấn đề này.
Yến Hạ trầm giọng nói:
- Là huyết mạch, hắn mở ra huyết mạch.
- Mở ra huyết mạch?
Tác Quang kêu lên, ngay sau đó gã hạ giọng:
- Mở ra huyết mạch lúc này thì quá...
Sắc mặt Ô Nam cũng biến đổi:
- Lần này chỉ sợ chúng ta gây phiền phức lớn rồi!
Trong lòng Yến Hạ thật ra cũng đồng ý với lời của Ô Nam, nhưng gã lặng lẽ nói:
- Chúng ta chỉ là chuyện nhỏ, Vu lão đầu mới là chuyện lớn. Chúng ta chỉ đánh bị thương thủ hạ của Cố Tuyết, mà Vu lão đầu thậm chí muốn đoạt Cố Tuyết kìa.
Ba người nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Yến Hạ nghe tiếng ba người thở phào, trong lòng gã biết rõ đám người Ô Nam đã không có dũng khí chiến đấu với Đường Thiên.
May là còn có kẻ ngu xuẩn hơn chống đỡ thay gã.
Yến Hạ cười lạnh lùng, lần này Vu lão đầu có phiền phức lớn rồi.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Đường Thiên thu hai tay lại, ánh mắt đỏ thẫm không hề cố kỵ nhìn thẳng Vu lão.
Bỗng nhiên, Đường Thiên giơ tay phải lên, ngón trỏ như một cây trường thương, chỉ thẳng vào Vu lão.
Lời khiêu chiến một cách trắng trợn không có đường lùi, truyền vào tai mỗi người.
- Này, lão đầu, hôm nay ta và lão dùng một trận chiến để chấm dứt chuyện này!
Thân thể thẳng tắp, ngón trỏ thẳng băng, Đường Thiên đứng lỗi lạc, lạ lẫm như thế, không tức giận, không gào thét. Nhưng tất cả mọi người, kể cả Ngô Trạch Hành, đều bị một Đường Thiên lạ lẫm như vậy chấn nhiếp.
Bướng bỉnh, kiên quyết, từ trước đến nay chưa từng có.
Bị khiêu khích như thế trước mặt của mọi người, cho dù Vu lão luôn ra vẻ khiêm nhường cũng không khỏi đỏ bừng, nóng rát khuôn mặt!
Vu lão giận quá thành cười:
- Vậy hãy để cho lão hủ giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất rộng nhà ngươi!
Vu lão đứng thẳng lên, mặt âm trầm, chậm rãi đi về phía Đường Thiên. Uy áp gần như thực chất bức tới, không có vẻ hùng hổ dọa người như Đường Thiên, nhưng lộ vẻ gừng càng già càng cay.
Những võ giả khác lập tức kích động.
Vu lão thành danh hơn bốn mươi năm, là cường giả chân chính trên Phỉ Lâm Tinh, Vu gia nhờ lão dẫn dắt mà tiến vào hàng ngũ cường hào. Danh vọng của lão rất lớn, trận thua duy nhất trong cả đời là bị thua dưới tay Dạ Mạc Kiếm Khách - Tề Á. Năm đó, Tề Á ngang trời xuất thế, một kiếm chiến tứ phương, không thua trận nào, cuối cùng đạt tới đỉnh cao.
Trận thất bại đó cũng không khiến Vu lão tụt hạng, bởi vì năm đó được xưng là năm của Dạ Mạc. Cơ hồ tất cả cao thủ ở Phỉ Lâm Tinh đều thua Tề Á. Nhưng mà, thế sự khó liệu, về sau không biết Tề Á gặp biến cố gì, tính tình đại biến, võ kỹ tụt dốc, từ xếp hạng thứ nhất rớt xuống thứ năm, mà gã cũng biến thành Thích khách nổi tiếng nhất Phỉ Lâm Tinh.
Vu lão luôn đứng thứ mười lăm.
Đây là một xếp hạng làm cho người khác kính sợ, đồng thời cũng là một số thứ tự khó xử.
Mười người đứng đầu như một đường ranh giới, mỗi một vị đều trùm một phương, mà từ mười đến hai mươi coi như hào kiệt trong giang hồ. Nhưng đối với một kẻ dã tâm bừng bừng, một lòng muốn rạng danh Vu gia như Vu lão thì số thứ tự đó không thể thỏa mãn. Nhưng thứ tự xếp hạng của lão lại khó có thể tăng lên, cho nên lão mới nghĩ cách dùng danh vọng và bối phận để đền bù thực lực.
Đây cũng là nguyên nhân lão phát thiếp mời anh hùng.
Sau đó thế cục quá mức thuận lợi, lão liền nghĩ đến việc chiếm Cố gia một cách danh chính ngôn thuận. Cố gia có tác dụng cực kỳ mấu chốt đối với kế hoạch lần này của lão, lão phải chiếm được Cố gia. Nếu Cố gia không xin giúp đỡ lão sẽ không có lý do để nhúng tay.
Lão cũng không quá để ý đến Đường Thiên và Lăng Húc. Người xếp hạng trong nhóm năm mươi trong mắt võ giả bình thường là mạnh mẽ, nhưng trong mắt lão thì chỉ tương đương với thủ hạ của lão là Lý Tín, Kỷ Thiên thôi. Hơn nữa lão tin tưởng sau này sẽ có rất nhiều cao thủ không ngừng đến đây. Võ giả cấp bậc đó, ít nhất lão cũng có tám người. Huống chi, còn có Ngô Trạch Hành đứng trong nhóm hai mươi.
Những lý do đó khiến lão tuyệt đối chắc chắn.
Nhưng lão tính sai rồi.
Lăng Húc có thể chống lại Ngô Trạch Hành, mà Đường Thiên đánh bại Kỷ Thiên bằng một quyền, thực lực cũng tuyệt đối không dưới Ngô Trạch Hành. Hôm nay, khí thế lại càng đáng sợ. Lúc đầu Vu lão cũng không ngờ mình sẽ bị khiêu chiến như vậy.
Tình cảnh hiện tại của lão vô cùng nguy hiểm.
Trong lúc giật mình, lão dường như quay về trận chiến với Tề Á. Mặc dù trận chiến ấy không hạ thấp thứ bậc của lão, nhưng ảnh hưởng cực lớn đến thanh danh của lão. Mà quan trọng hơn tất cả là lòng tin, sau trận chiến ấy, lão bỏ ra bảy năm mới tìm lại được lòng tin của một cao thủ đứng đầu.
Tình thế hôm nay còn nghiêm trọng hơn, nếu như thất bại...
Vu lão hít sâu một hơi, ném ý nghĩ này qua một bên, vẻ mặt của lão ngưng trọng, toàn thân tràn đầy kình khí.
Từng bước đi về phía Đường Thiên, râu tóc cũng dựng lên.
Trận chiến này, không sống, thì chết!
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Tác giả: Phương Tưởng
Người dịch: hhnmthvn
Biên tập: Luyện Khí Tiểu Tử
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn:BNS
Lực lượng trong cơ thể Đường Thiên dường như dồi dào vô tận.
Nhìn Vu lão đầu đang chậm rãi lại gần, trong lòng hắn không hề có một chút khẩn trương, mà ngược lại hắn còn nóng lòng muốn thử. Hắn muốn thử xem Chu Nho huyết và Vũ Nhân huyết vừa nhận được rốt cuộc cường đại đến mức độ nào.
Nếu theo như lý luận của Binh thì tình trạng hiện tại Đường Thiên không thích hợp để khiêu khích Vu lão đầu, bởi vì hắn vẫn chưa tiêu hóa xong lực lượng vừa mới nhận được. Nhưng Đường Thiên lại không quản nhiều như vậy, lực lượng vừa mới hấp thu đang rục rịch trong cơ thể hắn muốn động, dường như bọn chúng cũng cảm thụ được cảm xúc chán ghét và căm hận của Đường Thiên đối với Vu lão đầu.
Hơn nữa, cái lão hỗn đản này, tội không thể tha thứ!
Để người khác xuất thủ trước không phải là thói quen của Đường Thiên, hắn là người phát động trước.
Đầu ngón chân điểm một cái, thân hình Đường Thiên đột nhiên biến mất.
Thật nhanh!
Những võ giả đang trợn trừng mắt xem xung quanh chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, sau đó lập tức mất đi tung tích của Đường Thiên. Chỉ có vài người Yến Hạ, Ô Nam là có thể bắt được thân ảnh của Đường Thiên, số lượng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Yến Hạ còn tốt, Ô Nam thì đã thay đổi sắc mặt. Bởi tốc độ của Đường Thiên hơn xa gã!
Nhanh như thiểm điện!
Tốc độ của Đường Thiên vốn không chậm, trong khi Chu Nho huyết không những có thể tăng cường lực lượng mà còn tăng cường tốc độ lên rất cao. Hơn nữa Vũ nhân huyết lại càng tăng cường tốc độ của Đường Thiên lên với biên độ cực lớn, hai cái chồng lên nhau khiến tốc độ hiện tại của Đường Thiên so với thời kỳ toàn thịnh của Hoa Dung càng mạnh hơn.
Lúc này Vu lão đầu đã hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái chiến đấu. Quang mang trong mắt lão tăng vọt, thần sắc đầy uy nghiêm lẫm liệt, trong tay xuất hiện một cây quạt màu lam xậm.
Soạt, cây quạt mở ra trên mặt viết hai từ "Ba Giang".
Ba Giang phiến, bí bảo Thanh Đồng của Ba Giang tinh tọa.
Bàn tay Vu lão đầu khẽ lật, mặt quạt run lên, vù, một làn sóng xanh đậm đột nhiên xuất hiện trong mắt Đường Thiên, giống như hải thiên nhất tuyến*. Phiến mang như sóng, không cuộn trào mãnh liệt, chỉ giống như gợn sóng nổi lên do gió thổi nhẹ mà thành, thoạt nhìn có vẻ không mang chút lực phá hoại nào.
*Đường chân trời trên biển.
Nhưng trong lòng Đường Thiên bỗng sinh ra báo động.
Nhìn chiêu thức dập dờn nhẹ nhàng như nắng ấm, hắn ngửi được một loại khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Đối với trực giác của mình, Đường Thiên chưa bao giờ hoài nghi. Đừng tưởng lúc này cả lực lượng lẫn tốc độ của hắn đều gia tăng đến tình trạng người thường khó có thể với tới mà tưởng đó chính là con át chủ bài của hắn, thứ cường đại nhất của hắn vẫn là trực giác.
Gần như không chút nghĩ ngợi, Đường Thiên khẽ điểm nhẹ đầu ngón chân, thân hình gập lại, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Vu lão đầu.
Xung quanh vang lên một mảnh kinh hô, tốc độ của Đường Thiên quả thực quá nhanh. Khi bọn họ nhìn thấy Đường Thiên gần như là hiện ra ở không gian bên cạnh Vu lão đầu, tất cả đều giật nảy mình.
Đường Thiên búng nhẹ ngón tay, lập tức có một chùm xoáy trắng từ trong tay hắn bay ra.
Bạch Hạc Tuyền Qua!
Nhưng Vu lão đầu không chút hoang mang. Cổ tay lật một cái, phiến mang tựa như một chiếc bút lông cực lớn, trên đầu nhúng đầy nước biển màu lam nhạt, khẽ phất ra trông vô cùng thoải mái.
Từ trước đến nay chiêu này của Đường Thiên luôn thuận lợi, mỗi lần Bạch Hạc Tuyền Qua xuất ra đều sẽ khiến địch nhân phải luống cuống tay chân. Nhưng lần này, khi tiếp xúc với phiến mang màu lam xậm giống như nước biển này lại im hơi lặng tiếng mà biến mất không chút tung tích.
Điều này làm Đường Thiên thất kinh.
Tuy hắn không hề mong chờ Bạch Hạc Tuyền Qua có thể giết chết Vu lão đầu, nhưng hắn tin rằng nó có thể làm Vu lão đầu luống cuống tay chân một hồi là chuyện đơn giản. Nhưng không ngờ rằng Vu lão đầu chỉ phất ra một quạt tùy ý, vậy mà lại đem một chiêu của hắn phá giải triệt để như thế.
Mặc dù trong lòng cả kinh, nhưng Đường Thiên vẫn bước nhanh về phía trước không hề ngần ngại, thân pháp của hắn trơn trượt dị thường.
Tốc độ của hắn vô cùng nhanh chóng. Tuy Bạch Hạc Tuyền Qua giống như trâu đất xuống biển không có chút phản ứng nào, nhưng dù sao phiến mang của Vu lão đầu cũng không thể dính đến Đường Thiên chút nào.
Đường Thiên thử công kích ở những vị trí khác nhưng Vu lão đầu cơ cảnh dị thường, tất cả công kích của hắn đều có kết quả thất bại. Vu lão đầu không hề di chuyển, lão cũng biết tốc độ của mình không bằng Đường Thiên lên dứt khoát lấy tĩnh chế động. Nhưng phiến mang của lão lại vô cùng lợi hại khiến cho Đường Thiên cực kỳ kiêng kỵ.
Biểu hiện lão luyện của Vu lão đầu làm Đường Thiên không biết phải đối phó như thế nào.
Đánh đi đánh lại một lúc, hai bên rơi vào cục diện bế tắc, đám võ giả đang vây xem cũng đã nhìn ra mấy phần mánh khóe.
"Quả nhiên không hổ là Vu lão, phiến pháp Ba Sơn Hải này thật xứng với cái tên, không có một kẽ hở."
"Đúng vậy! Thế nhưng tốc độ của Đường Thiên cũng thật là dọa người! Đổi lại là một người khác đã sớm bị thua rồi."
...
"Lão đại, người nào chiếm thượng phong?" Tác Quang không nhịn được, lên tiếng hỏi.
Yến Hạ nhìn trận chiến, hai mắt liên tục sáng lên những tia sáng kỳ dị, trầm giọng nói: "Rất khó nói. Nếu xét trên phương diện thực lực thì hai bên đều có ưu khuyết riêng. Đường Thiên chiếm ưu thế về tốc độ và lực lượng, còn Vu lão đầu lại có võ kỹ cực mạnh và chân lực hùng hậu hơn, hiện tại lại dùng cách đánh chậm chỉ giữ thế thủ, Đường Thiên muốn thủ thắng cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Vu lão đầu đã luyện Ba Sơn Hải đến mức lô hỏa thuần thanh, nếu Đường Thiên không cẩn thận bị rơi vào trong đó thì nguy hiểm rồi."
Ô Nam lên tiếng hỏi tiếp: "Lẽ nào lão đại xem trọng Vu lão đầu?"
"Không!" Nằm ngoài dự tính của mọi người là Yến Hạ lại lắc đầu: "Ta xem trọng Đường Thiên hơn."
Mọi người không khỏi kinh ngạc, theo những lời nói vừa nãy Yến Hạ thì Vu lão đầu là người chiếm ưu thế mới đúng, vậy mà không ngờ lão đại lại xem trọng Đường Thiên.
Yến Hạ nhìn chăm chú vào tràng chiến đấu trước mắt, tự nói: "Đối với Vu lão đầu, trận chiến này ngoại trừ thắng lợi ra không còn con đường nào khác, vì thế lão có áp lực rất lớn. Còn Đường Thiên thì sao, chỉ cần đánh ngang thì chính là thắng lợi rồi. Hơn nữa Đường Thiên chiếm cứ đạo nghĩa, với những người có niên kỷ như hắn điều này sẽ khiến hắn càng thêm dũng khí không sợ điều gì. Và quan trọng nhất chính là lúc này Đường Thiên vẫn còn chưa quen thuộc lực lượng vừa mới nhận được. Thực ra điều này cũng là cơ hội cực tốt cho Vu lão đầu, nhưng Vu lão đầu lại quá cẩn thận, như vậy chờ đến lúc Đường Thiên bắt đầu chậm rãi thích ứng với loại lực lượng mới thì cán cân chiến thắng sẽ nghiêng về bên hắn."
Bỗng Cung Dị Tú hạ giọng nói: "Lão đại, liệu chúng ta có lên nhân cơ hội..."
Hắn dùng bàn tay nhẹ nhàng làm một động tác trảm.
Yến Hạ lắc đầu: "Đừng quên tên cơ quan võ giả kia còn chưa xuất hiện. Chúng ta đã đánh giá quá thấp Đường Thiên và Lăng Húc rồi, nếu như vạn nhất lại đánh giá thấp tên gia hỏa này thì sẽ thế nào đây?"
Mọi người nghe thấy vậy thì vô cùng sợ hãi.
Yến Hạ thấp giọng nói: "Cho đến tận bây giờ, mâu thuẫn giữa chúng ta và Cố gia, không, chính xác mà nói thì đó là mâu thuẫn của chúng ta và ba người Đường Thiên cũng không phải là không thể điều hoà. Chỉ cần chúng ta nhượng bộ một chút thì sẽ dễ dàng giải quyết chuyện của Cố Tuyết. Cố Tuyết không truy cứu, chúng ta và bọn họ tự nhiên sẽ không còn mâu thuẫn rồi. Mà nếu như hạ thủ rồi, thì lúc đó chẳng còn đường lui nữa."
Cung Dị Tú trầm mặc.
Thấy Cung Dị Tú không cam lòng, Yến Hạ vỗ vỗ bờ vai của gã, rồi nhắc nhở: "Ngươi không nên nản lòng, chờ mấy người chấp sự tới rồi tính tiếp."
Tinh thần Cung Dị Tú rung lên, gã vốn là kẻ am hiểu mưu kế cho nên hiểu ngay ý nghĩa của câu này. Không sai, khi nhóm người chấp sự tới thì thực lực của bọn họ sẽ tăng vọt. Trong khi đối phương trải qua vụ náo loạn này khiến kế hoạch của Vu lão sắp hỏng đến nơi. Hơn nữa khi đó mâu thuẫn của Cố gia và các gia tộc khác cũng càng thêm sâu sắc, sẽ không ai xuất đầu tiếp tục trợ giúp Cố gia. Đến nước này thì Cố gia và ba tên gia hỏa kia cũng chỉ như cá nằm trên thớt mà thôi.
Nhưng đúng lúc này, cuộc chiến của Lăng Húc và Ngô Trạch Hành cũng đã đi tới cao trào.
"Chính Nghĩa Bản Tâm Thứ!"
"Thanh Phong Vô Ảnh!"
Một luồng sáng bạc chói mắt như ánh cầu vồng hiện ra bắn trúng vào thinh không.
Nguyên bản không gian vốn trống trải không có vật gì lại đột nhiên hiện ra một thanh kiếm xanh.
Keng!
Lăng Húc và Ngô Trạch Hành như bị sét đánh cùng một lúc, hai người trực tiếp bay ngược ra ngoài. Rầm rầm! Hai người liên tục đụng gãy mấy cây cột mới ngừng được thân hình.
Cân sức ngang tài!
Tóc tai của Ngô Trạch Hành đã trở lên bù xù, gần như đã rơi vào trạng thái điên cuồng. Trên mặt không còn vẻ thong dong như lúc trước nữa mà thay vào đó là kẻ hung ác như dã thú, hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Húc.
Còn áo bào trắng của Lăng Húc cũng đã rách tả tơi, năm ngón tay đang nắm ngân thương đang không ngừng run rẩy, nhưng ánh mắt của hắn lại không hề dao động một chút nào.
Cột sống Lăng Húc run nhẹ khó có thể phát hiện ra, cảm giác đau như như kim châm ào tới như thủy triều gần như muốn đem hắn nhấn chìm. Toàn bộ băng vải trên thân hắn đã hoàn toàn ướt đẫm. Lăng Húc hít sâu một hơi, gã run bần bật bày ra Uy Nghiêm thức, gần như cùng lúc với Uy Nghiêm thức thành hình, thân hình gã cũng ngừng run rẩy.
Con mắt màu cam như đang bốc cháy cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ý chí là cầu nối đả thông con đường từ thống khổ tới lực lượng, có thể chịu đựng được bao nhiêu thống khổ thì sẽ có bấy nhiêu lực lượng.
Chỉ trong nháy mắt tâm của Lăng Húc đã bình tĩnh trở lại. Dù thống khổ phát ra từ cột sống không hề có dấu hiệu bớt đi, nhưng có một luồng lực lượng nóng rực từ trong đau đớn ở sâu trong cột sống hiện lên rồi chạy dọc theo cái cột sống đã dị dạng của gã đến vai rồi khuỷu tay rồi cuối cùng chui vào mười ngón của gã.
Lăng Húc, ngươi là một nam nhân có ý chí sắt thép, ngươi nhất định có thể!
Lăng Húc, ngươi đang làm đúng, ngươi có thứ để chiến đấu.
Lão sư, đây là người tốt mà người đã nói sao...
Cảm giác... Dường như rất tốt...
Lăng Húc, ngươi phải thắng lợi...
Để xứng với Thương Tiêm Hải, chỉ có thắng lợi!
Ánh mắt của Lăng Húc lập tức trở nên cực kỳ kiên quyết, hắn bước lên một bước, một thương đâm ra!
Chính Nghĩa Bản Tâm Thứ!
Một điểm ngân quang bạo phát chui ra so với vừa nãy càng thêm chói mắt rực rỡ.
Ngô Trạch Hành không ngờ rằng đến lúc này mà Lăng Húc vẫn còn có thể phát động công kích sắc bén như vậy. Lập tức trong mắt gã hiện lên một tia điên cuồng, gã không hề né tránh, cả người lấy thân ngự kiếm điên cuồng đâm về phía trước mặt!
Keng!
Tiếng va chạm so với lúc nãy càng thêm kinh người khiến trái tim mỗi người không khỏi đập mạnh.
Ngô Trạch Hành bay ngược về sau với tốc độ còn nhanh hơn lúc lên, rồi đập mạnh lên tường làm gạch đá bay loạn xạ, sau đó cả bức tường ầm ầm sụp đổ đem hắn vùi lấp bên dưới.
Lăng Húc cầm thương đứng thẳng, tuy trên mặt là vẻ thống khổ nhưng trong đôi mắt lại an tĩnh một cách lạ thường.
Lão sư, đây là chiến thắng của chính nghĩa mà người đã nói hay sao...
※※※※※※※※※※※※※※※※ � � �� �� �※※※※※※※※※※※※※
Ngô Trạch Hành thất bại làm vẻ mặt Vu lão khẽ biến. Có thể chiến thắng Ngô Trạch Hành chứng tỏ thực lực của Lăng Húc mạnh hơn so với dự tính của lão, đây chính là kết quả mà lão không mong muốn.
Đường Thiên nhạy bén phát giác ra tâm thần của Vu lão đầu đang dao động, lập tức thân dưới bất ngờ gập lại rồi đột nhiên đổi phương hướng, lao về phía Vu lão đầu.
Trong lòng Vu lão đầu cả kinh, lập tức phản ứng lại, trong lòng thầm hô không ổn.
Vốn hai bên đang ở trong thế cân bằng, nhưng chính một kẽ hở rất nhỏ của Vu lão đầu đã khiến cán cân xuất hiện chênh lệch cực nhỏ. Đối với võ giả phổ thông thì cái lỗi này không phải là quá nặng, nhưng đối với những trận chiến đấu có cấp bậc thế này thì bất kì một chút sơ hở dù chỉ là nhỏ nhất đều có thể quyết định thắng bại giữa hai bên.
Đường Thiên lập tức cải biến đấu pháp, từ đấu pháp thăm dò lúc trước biến thành đấu pháp xâm lược có tính áp bách cực cao.
Đại Bi Chưởng!
Uy thế đáng sợ của Đại bi chưởng ầm ầm đập vào phiến mang kéo dài như biển, Vu lão đầu cảm thấy mặt quạt rõ ràng đã trầm xuống khiến lão không khỏi kinh hãi, lực lượng thật mạnh a! Dù sao Vu lão đầu cũng đã lớn tuổi, chân lực tuy hùng hậu nhưng mà lực lượng lại yếu một cách rõ ràng. Lão vốn không coi trọng lực lượng nhưng lực lượng trong một chưởng này của Đường Thiên lại khiến lão suýt nữa thì khó ngăn trở được.
Lực lượng thật hung hãn.
Trong khoảnh khắc Vu lão đầu vừa kinh hãi vừa hoảng sợ thì chưởng mang có hình như tấm bia đá đột nhiên bạo phát!
Thiên Long kình!
Mọi việc diễn ra quá bất ngờ làm Vu lão đầu không kịp phòng bị, chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi giống như bị người ra đẩy một cái, bước chân lui về sau một bước.
Đến lúc này Yến Hạ lúc này cũng không nhịn được nữa, trừng mắt đứng dậy, kêu lên thất thanh: "Song huyết mạch!"
Đường Thiên không hề dừng lại mà thân hình như quỷ mị, bất ngờ xuất hiện phía sau Vu lão đầu, và tiếp đó lại là một cái Đại Bi chưởng vô cùng nặng nề xuất ra. Lúc này Vu lão đầu đã bị rơi vào thế bị động, khuỷu tay giật về phía sau, Ba Giang Phiến lại ngăn cản Đại Bi Chưởng một lần nữa.
Thế đi trầm trọng của Đại Bi Chưởng phá tan phiến mang của Ba Giang Phiến, sau đó dư thế chưa dứt mà tiếp tục đánh lên phần thắt lưng của Vu lão đầu.
Vu lão đầu lảo đảo gập người về phía trước rồi phun ra một ngụm tiên huyết, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kinh hãi.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Tác giả: Phương Tưởng
Người dịch: atomx91
Biên tập: Luyện Khí Tiểu Tử
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn:BNS
“Dừng tay!”
Một bóng người đánh về phía Đường Thiên, chính là Lỗ Thanh. Gã vốn không muốn ra tay, cứ nhìn bộ dạng thê thảm của Kỷ Thiên là gã lại phát lạnh trong lòng. Nhưng gã có nằm mơ cũng không nghĩ rằng Vu lão không phải là đối thủ của Đường Thiên.
Hiển nhiên gã không thể nhìn Vu lão chết thảm trong tay Đường Thiên, thấy tình huống nguy cấp trước mắt, gã bất chấp tất cả mà đánh thẳng về phía Đường Thiên.
Thực lực của Lỗ Thanh cũng tương đương với Kỷ Thiên, lúc này vì cứu người nên ra tay không hề giấu diếm. Quyền như sao băng gào thét lao về phía Đường Thiên. Đây là võ kỹ thành danh của Lỗ Thanh, “Lưu Tinh quyền”, võ kỹ lục giai, quyền thế nhanh mà trầm trọng, uy lực kinh người.
Gã biết rõ Đường Thiên lợi hại nên vừa ra tay đã sử dụng sát chiêu.
“Lưu Tinh Cản Nguyệt”!
Mười hai luồng quyền mang mang theo ánh sáng giống như sao băng gào thét khiến cho người ta phải kinh sợ, lại hoa lệ như một chiếc vòng ánh sáng xinh đẹp bắn về phía Đường Thiên.
Đường Thiên đã sớm để ý tới Lỗ Thanh, hàn mang trong mắt chợt lóe, thân hình khẽ động, tức thì vài đạo quyền mang đi đầu cũng lay động theo. Hắn nhân cơ hội vọt qua nhanh như điện, vài luồng quyền mang đứng đầu lướt qua sát người hắn.
Ầm ầm ầm!
Quyền mang đánh vào vách tường làm đá xanh bay tán loạn, bụi tung ngập trời.
Đường Thiên búng tay, lập tức Bạch Hạc Tuyền Qua như một đám bạch hạc bay lượn, quyền mang chạm vào đều bị vòng xoáy cao tốc đánh văng ra.
Giờ thì hay rồi, Lưu Tinh quyền bị hắn đánh bay thẳng vào giữa đám người tạo ra một đống hỗn loạn.
“Lên!”
“Mọi người cùng xông lên!”
Đám võ giả thuộc hạ của Vu lão lúc này dường như mới tỉnh ngủ, chúng ầm ầm lao về phía Đường Thiên. Với hoàn cảnh chật hẹp trong đại sảnh như thế này thì cho dù là người lợi hại hơn Đường Thiên bọn chúng cũng có thể dẫm chết.
“Binh, bảo vệ A Tuyết và Tiểu Húc Húc!”
Đường Thiên quát to tức thì có một bóng người màu đồng lướt qua đại sảnh, lao đến cạnh Lăng Húc.
“Buông ta ra!” Lăng Húc giống như mèo xù lông lên, đương nhiên rồi gấu mèo mà (Gấu trúc). Gã cảm thấy cực kỳ có chịu khi mình rơi vào tình trạng cần có người bảo vệ nên cố gắng giãy dụa trên tay Binh nhưng bàn tay Binh giống như một gọng kìm thép giữ chặt.
Binh xách theo Lăng Húc đáp xuống cạnh Cố Tuyết, thân hình to lớn như một bức tường chắn trước mặt Cố Tuyết…
Lúc này Đường Thiên đã hoàn toàn rơi vào trạng thái chiến đấu điên cuồng, hắn dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng tới trước mặt Lỗ Thanh như một tia chớp. Lỗ Thanh bị dọa giật mình không ít, nhưng gã liếc mắt thấy đồng bạn của mình đã cứu được Vu lão thì cũng thở phào nhẹ nhõm, vội buông quyền, cả người trơn như chạch lẫn trốn vào đám người.
“Muốn chạy sao?” Đường Thiên cười gằn đằng đằng sát khí, con mồi đến tay rồi còn chạy thoát, hắn rất khó chịu.
Đại Bi chưởng giáng từ trên trời xuống mang theo tiếng rít trầm thấp.
Lỗ Thanh sợ đến nhảy dựng lên, gã đã tận mắt chứng kiến Vu lão bị Đại Bi chưởng của Đường Thiên đánh cho thổ huyết, liền bất chấp hình tượng, cong người lại như con tôm lăn vào trong đám người.
Oanh!
Đại Bi chưởng ấn giống như thiên thạch rơi xuống mặt đất, đám đông chỉ cảm thấy mặt đất rung bần bật, bụi bặm tung bay, bao phủ mấy tên võ giả xung quanh vào. Mấy tên võ giả không tránh kịp chỉ biết kêu la thảm thiết làm lòng người phát lạnh.
Nhân cơ hội, Đường Thiên chuyển thân lao về phía trước. Bất chấp đao mang và quyền mang đánh lén đằng sau, hắn đạp mạnh chân chui vào giữa đám người. Với Đường Thiên mà nói thì ở trong hoàn cảnh chập hẹp lại càng thích hợp cho hắn phát huy sức mạnh biến thái của mình.
Sức mạnh của Đường Thiên hơn võ giả phổ thông khoảng năm lần giờ lại được cường hóa nhờ Chu Nho huyết mạch sức mạnh đạt tới mức gấp mười lần võ giả phổ thông.
Đây là một con số cực kỳ khủng khiếp, so với Hoa Sa sau khi kích phát huyết mạch còn cao hơn nhiều.
Đột nhiên Đường Thiên rút ra một cây song đầu lang nha bổng. Đây chính là vũ khí của Hoa Sa, trọng lượng đạt tới sáu trăm cân, trầm trọng kinh người, là một thứ vũ khí giết người không hơn không kém.
Nhìn biển người dày đặc trước mặt Đường Thiên chỉ nhếch mép cười.
Hắn vung lang nha bổng lên, chỉ nghe tiếng gió rít cũng đủ khiến người ta sợ vỡ tim mà chết.
Tên võ giả đứng mũi chịu sào kinh sợ đến tột cùng, có điều gã phản ứng cũng không chậm vội đưa tay cầm thuẫn lên đỡ, hạ thấp trọng tâm dồn toàn bộ chân lực vào hai cánh tay.
Lang nha bổng nặng nề đánh thẳng lên trên tấm cương thuẫn dày tới mười phân.
Ầm!
Trong nháy mắt cương thuẫn tứ phân ngũ liệt, mảnh nhỏ văng tứ tán, trong đó có một mảnh bắn vào người một tên võ giả khác. Tên võ giả kia ngay cả kêu cũng không kịp đã bay thẳng ra ngoài, liên tiếp đụng ngã ba người mới rơi xuống. Mà ba gã bị đụng trúng cũng không thể bò dậy nổi.
“Thiếu niên như thần xông lên!”
Đường Thiên cảm thấy sảng khoái đến tột cùng, miệng liên tục gào thét. Hắn vốn có học cách dùng Lang Nha bổng thế nào bao giờ đâu, hoàn toàn là cậy khỏe, chỉ có mỗi việc vung lên đập xuống thật khỏe. Chỉ là mấy đòn tấn công không có chút hoa mỹ này lại cực kì hiệu quả. Mấy tên võ giả kia vốn tưởng ở địa hình chật hẹp có thể hạn chế hoạt động của Đường Thiên, phát huy ưu thế về mặt nhân số của họ, nhưng không ai nghĩ được Đường Thiên lại dùng cách công kích trâu bò không bài bản gì như thế.
Khi Lang nha bổng sáu trăm cân vung lên thì nó đúng là thứ vũ khí giết người vô địch rồi. Mà tên Đường Thiên trâu bò này không chỉ vung lên mà còn múa như vòi rồng nữa. Chỉ cần bị cái vòi rồng này quét qua thì ai cũng trực tiếp bay thẳng ra ngoài.
Lăng Húc nhìn mà há hốc mồm, Đường Thiên giống như hổ vào bầy dê vậy. Nơi hắn đi qua, người ngã ngựa đổ, cây cối tan nát.
Địch nhân ngã như ngả rạ, từng đám ngã xuống tạo thành một khung cảnh vô cùng đồ sộ.
“Thằng ôn này…thô bạo vãi!” Lăng Húc nhủ thầm: “Không có chút chính nghĩa nào… Nhưng mà… sảng khoái thật!”
Lăng Húc thèm tới đỏ mắt rồi.
*************
Đám Yến Hạ giờ lui hẳn vào trong góc, bọn họ cũng bị khí phách của Đường Thiên dọa cho run sợ. Ô Nam và Tác Quang mặt mày trắng bệch đầy sợ hãi nhìn cảnh Đường Thiên đánh đâu thắng đó.
“Sức mạnh của thằng ôn này khủng quá rồi.” giọng Ô Nam mang theo một tia rung động, bản thân gã xưa nay vẫn dựa vào sức mạnh nhưng giờ thấy sức mạnh không phải người của Đường Thiên thì gã hoàn toàn run sợ rồi.
Tác Quang lại càng không phải nói, hắn gần như dùng giọng như đang mộng du nói: “Còn cả tốc độ của hắn nữa chứ… quá biến thái rồi! Thế này thì có để cho người khác sống nữa không chứ!”
Tác Quang, xếp hạng không cao nhưng nhờ có tốc độ cực nhanh mà chiến được một vị trí trong chấp sự đoàn. Nhưng giờ thấy được tốc độ của Đường Thiên khiến gã tự thấy xấu hổ.
Sắc mặt Yến Hạ cũng rất khó chịu, mắt gã hiện vẻ kinh dị, nói nhỏ: “Là song huyết mạch, chắc chắn Đường Thiên đã sở ra hai loại huyết mạch. Chu Nho huyết mạch và Vũ Nhân huyết mạch của Hoa thị huynh đệ hẳn đã rơi vào tay hắn. Lực lượng và tốc độ thế này chỉ có thể giải thích rằng hắn đã hấp thụ cả hai loại huyết mạch rồi.”
“Không… Không phải thế chứ…” Răng Tác Quang bắt đầu “đánh đàn”.
Mặt Ô Nam cũng cứng lại trong nháy mắt, sau một lúc hắn với lay lay cái cổ cứng đờ hỏi với vẻ nhợt nhạt: “Thực sự là song huyết mạch sao?”
Hắc Hồn đã nghiên cứu việc sử dụng huyết mạch từ lâu. Ở Hắc Hồn, nghiên cứu huyết mạch thậm chí còn quan trọng hơn cả võ kỹ. Về lý mà nói thì mỗi người đều có thể khai mở huyết mạch. Nhưng trên thực tế người ta phát hiện ra không phải tất cả đều như vậy. Rất nhiều người chỉ có huyết mạch bình thường, hơn nữa tố chất thân thể của họ không đủ để chịu được sức mạnh chứa trong huyết mạch ngoại lai.
Nhưng lại tồn tại vài người khác, bọn họ không những có thể chịu được huyết mạch ngoại lai mà còn chịu được nhiều hơn một loại, ví dụ như song huyết mạch…
Nhưng người có song huyết mạch cực hiếm, gần như tất cả người có song huyết mạch đều được coi là thiên tài. Vì có hai loại huyết mạch đồng thời nên khởi điểm của họ cao hơn người khác rất nhiều.
“Không sai!” sắc mặt Yến Hạ cực kỳ không tốt, gã do dự một lúc rồi nói: “Vẫn còn may là Chu Nho huyết mạch và Vũ Nhân huyết mạch mà hắn hấp thụ đều không phải là Bạch Ngân huyết mạch đỉnh cấp. Nếu không sẽ càng khó đối phó hơn đấy.”
Tác Quang nhìn chằm chằm vào trong tràng đấu nói như người trong mộng: “Giờ chúng ta cũng có đối phó được đâu.”
Yến Hạ cứng miệng, hơn nữa gã nghĩ càng xa hơn. Tinh chủ ngoại trừ quản lý sự vụ hàng ngày ở Phỉ Lâm tinh thì còn có nhiều nhiệm vụ khác, một nhiệm vụ trọng yếu của tinh chủ chính là đề cử lên trên càng nhiều thiếu niên thiên tài hơn, đây mới là nguyên nhân cần có thí luyện Tinh Môn.
Một tên thiếu niên song huyết mạch, mười lăm hay mười sáu tuổi chứ, tuyệt đối tiền đồ vô lượng.
Chỉ là quá đáng tiếc rồi, nếu có người bồi dưỡng, cho hấp thụ hai loại huyết mạch xuất sắc hơn thì thành tựu của hắn trong tương lai sẽ còn xuất sắc hơn nữa.
Yến Hạ có chút hâm mộ lại có chút tiếc hận.
Bỗng Cung Dị Tú hô lên đầy kích động, đánh thức đồng bọn: “Mau nhìn đi, đó là cơ quan võ giáp. Kiếm Xỉ Hổ thuộc hệ thống võ giáp của binh đoàn Nam Thập Tự! Ta không nhìn nhầm đâu, là hàng thật đấy!”
Trong khi Cung Dị Tú nói chuyện thì Binh nắm một gã võ giả đang cố tấn công Cố Tuyết lên như nắm một con gà con, sau đó rắc một tiếng, trực tiếp bẻ gãy cổ đối phương.
Tác Quang theo bản năng đưa tay sờ cổ chính mình.
Sắc mặt Yến Hạ và Ô Nam trở nên rất khó nhìn.
“Quả nhiên lợi hại hơn cả tưởng tượng của chúng ta.” Lúc này Ô Nam được chứng kiến từ đầu đến cuối, cảm thấy rất ly kỳ: “Theo ngươi thì cơ quan võ giả lợi hại như vậy đến từ đâu được chứ?”
“Rất mạnh!” mắt Yến Hạ lộ rõ vẻ tán thưởng và sợ hãi: “Gọn gàng, linh hoạt tuyệt đối không giống như võ giả thời đại này!”
Cung Dị Tú thì thào: “Kiếm Xỉ Hổ… Kiếm Xỉ Hổ…”
Yến Hạ vỗ vai Cung Dị Tú, gã biết rằng giờ muốn có Kiếm Xỉ Hổ là chuyện không tưởng rồi. Bất kể là Đường Thiên hay Lăng Húc có phải người bên ngoài tới hay không thì tinh chủ cũng sẽ không để ý nữa. Còn cả một gã cơ quan võ giả thực lực khó lường tạo thành một đoàn đội như vậy thì dù chấp sự ở đây cũng sẽ không dám mạnh tay.
Lúc này gã đã bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để được Đường Thiên tha thứ, xóa bỏ khúc mắc lúc trước. Gã có thể trở thành người đứng đầu chấp sự đoàn không chỉ dựa vào thực lực mà còn dựa vào cái đầu nữa.
“Các ngươi có cảm thấy hắn giống một người không?” Ô Nam bỗng mở miệng hỏi.
“Ai?” Yến Hạ thuận miệng hỏi
“Tề Á!” Mặt Ô Nam lộ rõ vẻ phấn khích: “Đường Thiên lúc này không phải giống Tề Á năm đó sao? Ngang trời xuất thế…”
“Tề Á?” Yến Hạ ngẩn người, hắn lắc đầu: “Năm đó Tề Á lợi hại hơn Đường Thiên nhiều, hắn trực tiếp bước lên đỉnh cơ.”
Năm u tối đó, Tề Á thể hiện sức mạnh chưa từng có, chỉ trong một năm quét sạch toàn bộ cao thủ ở Phỉ Lâm tinh, dùng phong thái không ai có thể cãi được bước lên ngôi đệ nhất ở Phỉ Lâm tinh. Tuy Đường Thiên tỏa sáng nhưng so với Tề Á năm đó vẫn kém nhiều lắm.
“Nhưng mà…”
Ô Nam do dự một chút mới nói: “Ai có thể đảm bảo rằng đây là cực hạn của Đường Thiên chứ?”
Yến Hạ ngây ngốc rồi.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Tác giả: Phương Tưởng
Người dịch: Luyện Khí Tiểu Tử
Biên tập: Luyện Khí Tiểu Tử
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn:BNS
Đường Thiên đánh đến đỉnh điểm của hưng phấn.
Huy động lang nha bổng trong tay, Đường Thiên như một cơn gió lốc quay cuồng quét ngang đại sảnh. Nơi đi qua như cành khô củi mục, tiếng kêu la thảm thiết. Tốc độ của hắn lại nhanh vô cùng, đám võ giả kia không ai thoát được.
“Oa oa oa!”
“Khí thế xông lên nào!”
“Giết giết giết!”
Tiếng thét của Đường Thiên vang vọng toàn trường.
Nhìn Đường Thiên hung hãn vô song, Lỗ Thanh hồn bay phách lạc. Gã không còn một chút ý chí chiến đấu, đỡ Vu lão dậy rồi phóng qua lỗ hổng vừa sập xuống.
Ánh mắt sắc lẻm của Đường Thiên luôn chú ý đến Lỗ Thanh và Vu lão đầu, hắn lập tức huýt lên một tiếng quái dị. Chân đạp một cái, bay lên trời, lang nha bổng trong tay vung lên cao.
Đường Thiên lướt đi năm sáu trượng, như một ngôi sao băng điên cuồng lao xuống. Lỗ Thanh và Vu lão nhanh chóng hiện rõ trong tầm mắt hắn. Hắn có thể nắm bắt rõ ràng thân ảnh hai người kia, trên mặt hiện ra vẻ kỳ dị. (Nguồn: bachngocsach.co)
Sát khí trong mắt Đường Thiên nở rộ. Nhớ đến khuất nhục mà A Tuyết phải nhận, lửa giận bùng cháy mãnh liệt trong hắn. Lão hỗn đản này còn sống trên đời thì không biết còn bao nhiêu người gặp tai ương.
Sát cơ tràn ngập trong lòng, Đường Thiên muốn toàn lực ra tay rồi.
Tách tách tách!
Mỗi một khớp xương đều nổ vang, mỗi một khối cơ đều được điều động. Thân thể Đường Thiên giữa không trung như một cây cung uốn lại. Cơ thể căng đến cực hạn, vung lang nha bổng lên cao, rồi tiếp tục cố gắng nâng nó lên cao thêm vài tấc nữa.
“Giết!!!”
Đôi mắt Đường Thiên giận dữ trợn trừng, miệng hét lên như sấm.
Sức mạnh toàn thân như bắn ra. Lang nha bổng nâng lên quá đầu đột nhiên biến mất trong tay hắn. Chỉ những võ giả có nhãn lực cao siêu mới nắm bắt được lang nha bổng cực kỳ nặng nề đang lướt đi trong không trung. Mỗi một cái gai sắc nhọn đều rung lên kịch liệt, phá vỡ khí lưu, phát ra sóng âm trầm thấp khiến người ta tê dại.
Oong!
Bỗng nhiên, một luồng phủ mang lẫm liệt hung hãn sáng lên trước mắt hắn.
Con ngươi của Đường Thiên đột nhiên co rụt lại. Nhưng hắn không chút kinh hoàng, khí thế lúc này đã kéo lên đến đỉnh điểm, cho dù là Tề Á đến đây hắn cũng chẳng thèm e sợ.
Lang nha bổng và phủ không dùng kỹ xảo va vào nhau.
KENG!!!
Tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc vang lên, lấn áp tất cả những âm thanh khác trong sảnh.
Đường Thiên cảm thấy một luồng lực lượng cường hãn không thua kém gì mình cường ngạnh ngăn cản lang nha bổng. Lang nha bổng trong tay như nện phải một bức tường sắt dày cộm.
Lực phản chấn cường đại khiến cổ tay hắn tê dại một trận.
Trong lòng Đường Thiên nghiêm túc, nương theo luồng lực lượng này, cả người bay về phía sau với tốc độ còn nhanh hơn lúc đến.
Người khác chỉ thấy Đường Thiên như một mũi tên giận dữ lao đến Lỗ Thanh và Vu lão rồi thấy hắn bay ngược trở về còn nhanh hơn.
Cho đến khi một bóng người xa lạ hiện ra trước mắt mọi người thì tất cả mới hiểu ra.
“Chấp sự đại nhân!” Yến Hạ vừa nhìn đã nhận ra người tới chính là chấp sự Hứa Trường Thiên, sắc mặt kinh hãi.
Không chờ gã phản ứng, Đường Thiên đã rống lên giận dữ rồi lao tới lần nữa, mang theo lang nha bổng đánh tới Hứa Trường Thiên.
Đáng chết!
Đột nhiên lại nhảy ra một tên gia hỏa ngăn cản nhất kích tất sát của mình. Đường Thiên có cảm giác con mồi tới miệng lại chạy mất, hắn vô cùng phẫn nộ.
Đáng ghét!
Kẻ đang hạ người trầm eo kia nhanh chóng bị Đường Thiên xem là địch nhân. Thân hình đối phương thô lùn, nhưng lại mười phần cường tráng. Hai lưỡi búa vừa nhìn đã biết vô cùng nặng trên tay cấp tốc dựng trước người, bày ra thế thủ, vẻ mặt nghiêm trọng.
Chiến lực?
Đường Thiên cười gằn. Đánh đến lúc này, hắn đã hoàn toàn ở trong trạng thái cuồng bạo, có cảm giác như toàn thân đang bị bốc cháy vậy. Tuy là huyết vụ trong cơ thể hấp thu Chu Nho huyết và Vũ Nhân huyết nhưng chưa tiêu hóa hoàn toàn, chúng là Đường Thiên hoàn toàn phấn khích. Cố Tuyết căn bản không có chút ý định lùi bước. Đối phương có thể chống lại hắn trên phương diện sức mạnh khiến chiến ý của hắn càng sôi trào.
Rống lên một tiếng, Đường Thiên bắn nhanh tới trước, tốc độ còn nhanh hơn ban nãy mấy phần.
Toàn lực đánh ra một bổng!
Hứa Trường Thiên há miệng định nói gì đó, nhưng Đường Thiên căn bản không có ý định cho gã có cơ hội nói chuyện. Lang nha bổng xuất hiện trên đầu, uy thế càng mạnh thêm một phần.
Trong lòng Hứa Trường Thiên nghiêm túc, không dám chậm trễ, lập tức thôi động chân lực, giơ hai lưỡi búa lên.
KENG!!!
Tiếng kim loại va chạm càng thêm đinh tai nhức óc, khiến tai người ta tê dại.
Lực lượng kinh người truyền theo hai lưỡi búa làm Hứa Trường Thiên âm thầm kinh sợ. Kình lực một bổng này còn mạnh hơn ban nãy một phần. Dưới chân gã lún xuống, sàn đá bị đánh vỡ như bánh quy, ngập tới mắt cá chân.
Tên gia hỏa này có lực lượng thật mạnh!
Bản thân Hứa Trường Thiên vốn lấy sức mạnh làm sở trường. Thực lực cao hơn so với gã không phải không có, nhưng chưa một ai có thể vượt qua gã về mặt sức mạnh. Sức mạnh luôn là sở trường mà gã tự hào nhất, không ngờ hôm nay lại bị người khác áp chế.
“Đi chết đi!”
Đường Thiên hoàn toàn nổi giận, huyết vụ trong cơ thể dung nhập vào máu thịt với tốc độ càng nhanh hơn. Đôi mắt Đường Thiên bắt đầu nổi lên từng sợi gân máu nhỏ. Dưới lực phản chấn quá lớn, Đường Thiên đang bay ngược ra ngoài xoay chuyển thân hình, một lần nữa lao tới Hứa Trường Thiên với tốc độ cực nhanh.
Keng keng keng!
Tiếng va chạm dày đặc, giống như cuồng phong vũ bão.
Đường Thiên điên cuồng huy động lang nha bổng, liều mạng đánh tới Hứa Trường Thiên. Cơ thể Hứa Trường Thiên như một cây đinh sắt liên tục bị một cái búa nện lên, lún xuống từng tấc. Khuôn mặt Hứa Trường Thiên đỏ bừng, hai tay tê dại không chịu nỗi, chỉ có thể một hơi mà chống đỡ. Tần suất công kích của Đường Thiên khiến gã không có cơ hội để thở. Gã căn bản không dám mở miệng, nếu mở miệng thì luồng kình lực của gã sẽ cạn ngay tức khắc.
Bọn người Yến Hạ nhìn một màn chấn động trước mắt mà không nói nên lời. Bọn chúng hoàn toàn không ngờ được chấp sự đại nhân lại… lại bị Đường Thiên áp chế!
Làm sao có thể…
Bốn chữ này như một bóng ma bay qua bay lại trong đầu bọn chúng. Một màn này cho chúng xung động quá lớn, vượt xa trận chiến của Đường Thiên và Vu lão nên bọn chúng cũng quên chạy lên trợ giúp.
Cho đến khi cơ thể Hứa Trường Thiên bị ngập đến đầu gối, Yến Hạ mới tỉnh táo lại, sắc mặt đại biến. Toàn thân như một mũi tên rời khỏi dây cung, lao về phía Đường Thiên.
Vù!
Một bóng người khổng lồ màu đồng không hề báo trước xuất hiện trước mặt Yến Hạ. (Nguồn: bachngocsach.co)
Loảng xoảng, loảng xoảng…
Tiếng va chạm kinh thiên động phách dừng lại.
Đó là…
Con ngươi Yến Hạ đột nhiên giãn rộng, trong giây lát, gã đã nhớ ra đó là thứ gì, mặt biến sắc. Nhanh quá! Gã không thể nào tưởng tượng được, một cơ quan võ giáp nặng nề như thế lại có thể đạt được tốc độ kinh người.
Gã cắn răng lại, đang muốn ra tay liền nghe tiếng quát vô cùng lo lắng của chấp sự: “Dừng tay!”
Yến Hạ cả kinh, không chút nghĩ ngợi, kìm lại công kích.
Một tay Binh dắt Đường Thiên, tay kia cầm cây song đầu lang nha bổng hung tàn kia. Lang nha bổng thể kích kinh người kia trên tay Binh chỉ như món đồ chơi trẻ con.
Đôi mắt Kiếm Xỉ Hổ lạnh lùng nhìn gã.
Trong lòng Yến Hạ nổi lên một trận lạnh run khó giải thích. Nhưng khi gã nhìn thấy Đường Thiên trong tay Kiếm Xỉ Hổ thì vô cùng sửng sốt, Đường Thiên không biết đã hôn mê từ bao giờ.
Chân tay Hứa Trường Thiên như nhũn ra, một chút sức lực cũng không còn. Gã cố gắng thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa cả người, nhưng vẫn có gắng chống đỡ quát lớn: “Đừng động thủ! Mọi người, có chuyện gì thì từ từ nói!”
Có chuyện gì thì từ từ nói…
Cả người Yến Hạ ngẩn ra. Gã như nghi ngờ lỗ tai mình nghe nhầm rồi. Lời nói ‘dịu dàng thắm thiết’ như vậy làm sao lại thoát ra từ miệng chấp sự độc địa, giết người không chớp mắt, lãnh khốc hung ác được chứ?
Hà… hà… hà…
Hứa Trường Thiên thở hổn hển. Phanh, hai lưỡi búa to lớn rơi xuống mặt đất, gã cũng không còn sức để nhặt lên. Gã liều mạng hít thở, lồng ngực như bị thiêu đốt, mồ hôi ướt đẫm quần áo, hai cánh tay tựa như không phải của mình.
Có lẽ kiệt sức rồi…
Hứa Trường Thiên cười khổ trong lòng. Ánh mắt gã không tự chủ được mà nhìn Đường Thiên đang hôn mê, trong lòng như có sóng to gió lớn.
Tên gia hỏa thật cường hãn!
Sức mạnh của mình lại bị áp chế toàn diện, chuyện như vậy, đến giờ gã vẫn còn chút không tin! Nhưng khi tay chân bắt đầu bủn rủn vô lực, nét cười khổ hiện lên trên mặt gã.
Vừa khai mở huyết mạch sao?
Đường Thiên đang trong trạng thái hôn mê, lúc này tựa như trẻ con.
Bản thân lại bị một tên gia hỏa vừa khai mở huyết mạch đánh cho chật vật như thế. Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc chắn bị ba tên chấp sự khác cười nhạo. Còn tên cơ quan võ giả này nữa…
Hứa Trường Thiên, trong lòng xuất hiện một chút hoảng sợ. Gã ở gần nhất, cũng thấy rõ ràng nhất, tên cơ quan võ giả này xuất thủ cực kỳ tinh chuẩn và dứt khoát. Đường Thiên đang điên cuồng như vũ bão trong nháy mắt bị đánh xỉu. Đường Thiên vừa mới khai mở huyết mạch, lực lượng chưa tiêu hóa hoàn toàn. Trạng thái cuồng hóa của Đường Thiên là do huyết mạch phản phệ, vô cùng nguy hiểm.
Võ giả thông thường, khi chưa hoàn toàn tiêu hóa, hấp thu huyết mạch thì sẽ không dễ dàng chiến đấu.
Đối với Đường Thiên mà nói, vừa rồi vô cùng nguy hiểm. Với gã mà nói cũng nguy hiểm như vậy.
Hứa Trường Thiên đang đứng bên trong cái hố vừa sụp đổ, trong lòng gã không khỏi hiện ra một câu may mắn. Nếu thực sự thua trên tay Đường Thiên thì thể diện bị vứt sạch rồi.
Nhưng tên cơ quan võ giả vừa xuất hiện này có thực lực khiến Hứa Trường Thiên âm thầm nghiêm túc.
Tên cơ quan võ giả này còn lợi hại hơn mọi người tưởng tượng, không ngờ trên đời còn tồn tại cơ quan võ giả cường đại như thế.
Nhớ đến lời tinh chủ dặn dò, Hứa Trường Thiên hít sâu một hơi, lần thứ hai cảm thấy may mắn, may mà mình tới kịp.
Binh nhìn Hứa Trường Thiên, liếc mắt một cái rồi dìu Đường Thiên đang hôn mê và lang nha bổng. Loảng xoảng loảng xoảng, chậm rãi bước về phía xa.
Hứa Trường Thiên thở phào nhẹ nhõm.
“Đại nhân, ngài không sao chứ!”
Yến Hạ vọt tới trước mặt Hứa Trường Thiên.
“Đỡ ta mau!” Hứa Trường Thiên thở gấp nói.
Yến Hạ hoảng sợ, đại nhân ngay cả sức bước đi cũng không còn. Gã vội vàng tiến lên dìu đại nhân ra khỏi hố.
Hứa Trường Thiên nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Không có kết cừu oán gì chứ?”
Trong lòng Yến Hạ cả kinh, do dự một chút rồi đáp khẽ: “Đả thương một tên hộ vệ của Cố gia, không có xung đột gì khác.”
Hứa Trường Thiên thở ra một hơi, miệng nói: “Như vậy là tốt, vậy là tốt!”
Yến Hạ là người thông minh, biết được tình hình có biến: “Chẳng lẽ…”
Hứa Trường Thiên trầm giọng nói: “Các ngươi đến xin lỗi Cố Tuyết đi! Nhớ kỹ ai cũng không được phép qua mặt ta!”
Vừa lúc này, bọn Ô Nam vội vàng chạy đến, nghe được những lời kia của chấp sự đồng loạt ngây ra. Bọn chúng gần như không tin vào tai mình nữa.
“Nhớ phải thành khẩn, bất luận là họ đòi bồi thường gì cũng phải đáp ứng cho ta!” Hứa Trường Thiên thấp giọng nói. Suy nghĩ một lát, gã lại lắc đầu: “Hay để ta mang bọn ngươi đi, như vậy mới có thành ý!”
Bốn người kia đều khiếp sợ.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long