Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 397(2): Chuyện cũ nhớ lại
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Phỏng đoán này có chút xa rời thực tế, nhưng nếu là con gái, thì không phải không có khả năng. Lâm Vân nghĩ tới đây, không khỏi hồi tưởng tình cảnh lúc đó. Lúc đó Thanh Thanh đi trước mình, vì sao nàng lại không nhìn thấy cây Hồng Liên? Bởi vì cây Hồng Liên xuất hiện ở một chỗ rất dễ nhìn thấy.
Rất dễ nhìn thấy? Chẳng lẽ Thanh Thanh cố ý trồng ở đó? Lâm Vân bị suy nghĩ này làm cho hoảng sợ. Điều này sao có thể? Tuy hiện tại Hồng Liên không có nhiều giá trị với hắn, nhưng với cảnh giới của hắn lúc đó, Hồng Liên cực kỳ quý báu.
Lâm Vân lắc đầu, không nghĩ tới chuyện này nữa. Năm đó ở Vũ Quốc, Tào Quân, Từ Vinh, Lâm Vân, và một người nữa là Phùng Hải thuộc một nhóm. Bởi vì Lâm Vân theo đuổi Thanh Thanh, cho nên hắn và Tào Quân có xích mích. Nhưng hắn và Từ Vinh là một đôi bạn tốt. Hai người đã cùng nhau chiến đấu không biết bao nhiêu lần. Thậm chí, lúc thi chứng chỉ Dược Sư, hai người còn đi thi cùng một ngày.
Phùng Hải thì thuộc phái trung gian. Y cũng biết mâu thuẫn giữa Tào Quân và Lâm Vân. Tuy nhiên, nói tổng thể thì Phùng Hải vẫn thiên hướng Tào Quân hơn.
Lâm Vân vẫn nhớ tới lần chiến đấu cuối cùng đó. Lúc ấy, Minh Quốc, một quốc gia gần với Vũ Quốc đột nhiên tấn công. Nhóm của Lâm Vân, do Lâm Vân làm tổ trưởng, đã đi tới biên giới giúp binh lính chống trả.
Ở thời điểm đó, tu vị của Lâm Vân là Ngũ Tinh mới luyện thành. Nên các tu sĩ của Minh Quốc căn bản không phải là đối thủ của hắn. Đảo mắt hắn đã giết được ba người. Nhưng sau khi giết ba người kia, Lâm Vân bỗng nhiên cảm thấy tinh lực bên trong cơ thể của mình chạy loạn xạ cả lên. Trong lúc kinh ngạc khó hiểu, thì bị Tào Quân đẩy một cái.
Hắn còn nhớ tới những lời Tào Quân nói lúc đó khi đẩy mình:
- Bên này giao cho bọn tôi, cậu đi nghỉ ngơi đi.
Tào Quân nói xong, liền chạy về hướng của Từ Vinh, cùng Từ Vinh ngăn cản địch nhân.
Lúc ấy Lâm Vân không nghi ngờ gì cả. Cho dù hắn và Tào Quân có mâu thuẫn, nhưng Tào Quân làm người rất công chính. Hiện tại nhớ lại, có vẻ như mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Ngũ Tinh bên trong cơ thể hắn phát sinh biến hóa. Khiến hắn không thể vận chuyển được chút tinh lực nào. Hơn nữa, tinh lực lại có dấu hiệu bạo phát. Lúc đó hắn bị Tào Quân đẩy đúng hướng đi của hai tên tu sĩ Minh Quốc đang chạy tới. Thậm chí còn có một con ma thú đẳng cấp cao không biết của ai cũng lao về phía hắn. Bởi vì không thể sử dụng tinh lực, nên Lâm Vân làm sao có thể sống sót. Ngũ Tinh liền nổ tung. Mà Lâm Vân thì cứ như vậy bị đưa tới Địa Cầu. Lâm Vân nhớ lúc ấy, chỗ mà hắn phát nổ cách Tào Quân, Phùng Hải và Từ Vinh khá xa. Không biết ba người đó có bị ảnh hưởng gì không. Nhưng những tên Minh Quốc xung quanh đó đều bị nổ thành mảnh vụn.
- Anh, Lão Yêu đã đi rồi, anh còn suy nghĩ gì mà ngẩn người như vậy?
Lâm Hinh cùng Vũ Tích và Nhược Sương đi xuống, thì thấy Lâm Vân ngồi đó sững sờ. Lâm Hinh liền cắt đứt sự hồi tưởng của hắn.
- Anh không sao chứ?
Vũ Tích và Nhược Sương cũng phát hiện sự dị thường của Lâm Vân. Đều lo lắng nhìn hắn.
- Anh không sao, các em không phải lo lắng đâu. Tối nay anh sẽ dẫn mọi người đi ra ngoài ăn một bữa.
Lâm Vân phục hồi tỉnh thần, mỉm cười nhìn mấy người. Sự quan tâm của các nàng, đã giúp hắn bình tĩnh lại.
- Đúng rồi, mấy hôm trước Cận Thi Kỳ và chị của cậu ấy đã tới đây tìm anh. Hai người đó muốn biết, người đã giúp bọn họ có phải là anh hay không. Hai người còn gửi lời cảm ơn tới anh.
Lâm Hinh lanh mồm lanh miệng nói.
- À, lúc đó em trả lời thế nào?
Lâm Vân hơi sửng sốt. Nếu không phải Lâm Hinh nhắc nhở, thì hắn đã quên chuyện đó rồi.
- Em vừa nghe Cận Thi Kỳ và chị của cậu ấy kể lại, là biết việc đó nhất định là do anh làm, đúng không? Em cũng thừa nhận hộ anh rồi. Anh muốn làm anh hùng thầm lặng, nhưng em cứ thích làm trái ý đó. Hắc hắc. Sau đó em mời hai người ở lại ăn cơm, rồi đề nghị hai người tới tập đoàn Vân Môn làm việc.
Lâm Hinh nói xong, dương dương đắc ý nhìn Lâm Vân.
Trong đầu Lâm Vân còn đang suy nghĩ tới tên Dược Sư ở Hồng Kong kia. Không cần chai lọ và công cụ đã có thể chiết xuất tinh dầu từ thảo dược, Lâm Vân không tin với trình độ của người Trái Đất, có thể làm được.
Không chỉ nói không cần công cụ, cho dù có sử dụng thiết bị hiện đại đi chăng nữa, cũng khó mà làm được. Vài chục cân thảo dược may ra còn lấy được một giọt tinh dầu tinh khiết.
- Anh, có rất nhiều thảo dược được chuyển đến, em đều để ở trong kho hàng của công ty dược phẩm Vân Môn. Lúc nào anh cần thì tới đó mà lấy.
Lâm Hinh thấy anh trai hình như có tâm sự, liền chuyển chủ đề để anh ấy đỡ phải nhớ lại.
- Ừ, anh biết rồi, cứ để tạm ở đó cũng được. Gọi Tĩnh Như xuống đi, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa. Ngày mai anh còn muốn tới Hồng Kong.
Lâm Vân nghĩ đi nghĩ lại, quyết định vẫn nên tới Hồng Kong một chuyến, nhìn xem Dược Sư kia là ai.
Thấy Lâm Vân vừa trở về, ngày mai lại muốn đi, Tĩnh Như và Nhược Sương hơi trầm mặc. Lâm Vân đành phải nói, lần này hắn sẽ trở về nhanh thôi.
Mấy người nhìn nhau, không khỏi cười khổ. Những lần trước, lần nào Lâm Vân chả nói là về nhanh, nhưng có lần nào là như lời hắn nói đâu.
Cơm nước xong, Tĩnh Như, Nhược Sương và Lâm Hinh đều đi tu luyện. Vũ Tích thì không, nàng muốn nghe Lâm Vân kể về những chuyện ở đại lục Thiên Hồng.
- Ma thú? Anh nói có động vật còn lớn hơn cả năm con trâu phải không?
Vũ Tích bỗng hỏi chen vào.
- Ừ, thì sao?
Bình thường Vũ Tích đều lẳng lặng nghe, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ấy xen ngang như vậy.
- Lúc chúng ta còn ở thôn Vi Đông, em có nghe các thôn dân ở đấy nói. Mấy năm trước, có người phát hiện ra một thi thể động vật rất lớn ở phía sau một vách núi. Nghe nói kích cỡ của thi thể đó bằng cả năm sáu con trâu. Lúc ấy mọi người đều không tin, tưởng rằng là ai đó tung tin đồn nhảm. Không ngờ đúng là có dã thú lớn như vậy. Đó có phải là ma thú mà anh nói không?
Vũ Tích nói xong, nghi hoặc nhìn Lâm Vân.
Sắc mặt của Lâm Vân trở nên thận trọng:
- Bọn họ còn đồn gì nữa không?
Vũ Tích thấy Lâm Vân thận trọng như vậy, vội vàng nói tiếp:
- Nghe nói con vật đó có ba cái sừng. Nhưng về sau thì không thấy thi thể đó nữa.
Lâm Vân đột nhiên đứng dậy. Lúc ấy Tào Quân đẩy hắn, có một con trâu ba sừng lao về phía hắn. Lẽ nào con trâu đó cũng bị đưa tới Địa Cầu? Thời gian cách đây bảy tám năm, vừa vặn với thời gian hắn tới. Nói như vậy, tên Dược Sư liệu có phải cũng cùng hắn tới nơi này hay không?
Tên Dược Sư đó không thể là Tào Quân và Từ Vinh. Bởi vì lúc hắn phát nổ, hắn nhìn thấy hai người đó đang ở cùng Phùng Hải, cách một đoạn khá xa. Không lẽ là hai tên chiến sĩ Minh Quốc vây công hắn? Hai người đó cũng là Dược Sư sao?
Nếu quả thực người đó cũng như mình bị đưa tới Địa Cầu. Như vậy chỉ có mình là linh hồn đầu nhập vào người khác. Còn một người và một thú thì bị đưa tới cả thân thể. Lâm Vân khẳng định, nếu tên Dược Sư kia cùng với hắn xuyên việt tới, thì y không phải là sống lại.
Bởi vì nếu là sống lại, thì y phải có một quá trình tu luyện. Không có khả năng, vừa tới đã có thể chiết xuất ra được tinh dầu. Huống hồ người này còn điên điên khùng khùng.
Vô luận như thế nào, Lâm Vân cũng phải tới thôn Vi Đông và Hồng Kong để kiểm tra xem.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 398: Thủy gia
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- Anh không sao chứ?
Vũ Tích nhìn sắc mặt biến hóa của Lâm Vân, liền hỏi.
- Không có gì, chỉ là anh nhớ ra lúc đó anh bị người hại. Nếu anh không nghĩ sai, thì chính là tên Tào Quân kia làm hại anh. Công nhận y rất biết lợi dụng cơ hội.
- Anh còn hoài nghi, con ma thú thuộc loại trâu kia là của Tào Quân. Bởi vì trước đó anh có nghe nói Tào Quân có nuôi một con ma thú, nhưng y vẫn chưa từng sử dụng nó để chiến đấu.
Mọi việc dần trở nên rõ ràng. Hiện tại Lâm Vân có thể nắm chắc 90% tên Tào Quân đã có âm mưu từ trước.
Bởi vì mọi chuyện diễn ra quá trùng hợp.
Còn Dược Sư ở Hồng Kong kia nữa, Lâm Vân hoài nghi y cũng theo mình từ đại lục Thiên Hồng tới. Nhưng linh hồn và thân thể của y đều được mang tới đây. Chỉ là đầu óc của y xảy ra vấn đề.
Vợ chồng hai người nói chuyện cả đêm. Buổi sáng, khi Vũ Tích tỉnh dậy thì Lâm Vân đã đi mất. Nàng quyết định tới nhà xưởng để sắp xếp số thảo dược cho Lâm Vân. Nàng biết những thứ này rất hữu ích cho Lâm Vân về sau.
Thủy gia.
Đây vốn là một gia tộc nhỏ, thậm chí còn không biết bọn họ từ đâu tới Hồng Kong. Hiện tại, gia tộc đó đã trở thành một gia tộc đứng đầu rồi.
Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì bọn họ có một Dược Sư. Mà còn là một Dược Sư luyện thuốc miễn phí nữa chứ. Không cần phải trả thù lao, chỉ cần cho y ăn no là được. Thậm chí cả chỗ ở cũng không cần quan tâm, cứ cho y ở trong kho thuốc. Hàng ngày ra lệnh cho y chiết xuất tinh dầu.
Có một người như vậy, gia tộc đó không phát triển mới là lạ. Khi người khác ý thức được sự quan trọng của người Dược Sư kia, thì đã không có kẻ nào dám thách thức Thủy gia rồi.
Cho dù việc Thủy gia có một Dược Sư bị lộ ra ngoài, thì cũng không sao cả. Tất cả các gia tộc không chẳng những không dám động vào Thủy gia, thậm chí còn đi theo nịnh bợ. Bởi vì bọn họ biết, chỉ có Thủy gia mới có thể lấy được nhiều tinh dầu của dược thảo. Phỏng chừng, ngoại trừ Lâm gia ở đại lục ra, đã không còn gia tộc nào khác có thể so sánh với Thủy gia.
Đã có người suy đoán, hiện tại Thủy gia đang tích cực thu mua dược thảo, bọn họ làm vậy có phải là có ý gây xung đột với Lâm Vân của Lâm gia hay không? Tuy nhiên, Thủy gia đã không ngừng thu thập dược liệu mấy năm rồi, vẫn không thấy có người Lâm gia đi tới gây sự. Thì sự suy đoán đó dần dần lắng xuống. Cũng có người cho rằng, đó là bởi vì Thủy gia có cao thủ cấp Tiên Thiên, Lâm gia cho dù lợi hại đến mấy, cũng không thể dùng võ lực đối kháng được.
Có suy đoán thì có lo lắng. Chính người của Thủy gia cũng lo lắng Lâm Vân sẽ tìm tới tận cửa. Nhưng đã mấy năm rồi, không thấy có người nào của Lâm gia tới chất vấn. Mà hiện tại thực lực của Thủy gia cũng đã tăng vọt, cho nên không cần phải quan tâm cái nhìn của Lâm gia như thế nào.
- Anh cả, em cảm thấy chúng ta nên an phận thì tốt hơn. Hiện tại, mỗi tháng tổ chức một lần đấu giá tinh dầu dược thảo là đủ rồi. Nếu lại tuyên bố thu thập linh thảo trên toàn thế giới, có phải hơi làm quá hay không? Nghe nói Sát Thần Lâm Vân kia cũng đang thu mua linh thảo, làm vậy có thể dẫn đến sự xung đột với Lâm gia.
Nói chuyện là Lão Nhị của Thủy gia, Thủy Sâm Hà.
Gia chủ hiện tại của Thủy gia, là anh cả Thủy Sâm Giang. Ở thế hệ của bọn họ có bốn người anh em, Lão Tam là Thủy Sâm Hồ. Lão Tứ là Thủy Sâm Hải. Trong bốn người anh em, Lão Đại và Lão Tam đều là cao thủ Tiên Thiên. Lão Nhị và Lão Tứ là Hậu Thiên đại viên mãn. Còn trong thế hệ con cháu, gộp lại cũng có ba cao thủ Tiên Thiên.
- Anh hai à, bây giờ anh mới chỉ là cao thủ Hậu Thiên, cho nên chưa biết sự chênh lệch giữa Hậu Thiên và Tiên Thiên. Hiện tại Thủy gia của chúng ta có năm cao thủ Tiên Thiên. Còn có rất nhiều cao thủ Hậu Thiên. Đối phó với một tên Lâm Vân của Lâm gia, không phải là việc đơn giản sao?
Thủy Sâm Hồ kiêu ngạo nói.
Thủy Sâm Giang cũng gật đầu đồng ý:
- Chú ba nói không sai. Hiện tại chúng ta không cần phải e ngại tên Lâm Vân kia. Hắn cùng lắm cũng chỉ là cao thủ Tiên Thiên mà thôi. Tên đấy mới có ba mươi tuổi, tu luyện tới Tiên Thiên tầng bốn là giỏi rồi. Mà Thủy gia của chúng ta, đã có ba người Tiên Thiên tầng bốn.
- Hắn giết được nhiều người bình thường, nhưng làm sao giết được cao thủ Tiên Thiên? Đó là cả một khoảng cách lớn. Cho nên chúng ta không phải sợ hắn. Mà chúng ta dùng tiền để mua linh thảo, chứ có trộm cướp của ai đâu? Chỉ cần có thực lực, là chúng ta có quyền lên tiếng.
Sắc mặt của Thủy Sâm Giang rất lạnh nhạt, nhưng sự tự tin của cao thủ Tiên Thiên vẫn lộ rõ ra ngoài.
Thủy Sâm Hải gật đầu nói:
- Em cũng cảm thấy anh Hai quá cẩn thận rồi. Ở trước người có thực lực cao hơn, ai cũng như vậy thôi. Hiện tại thực lực của Thủy gia của chúng ta đã được công khai. Ngay cả thế lực ở nước Anh cũng đang rất phát triển. Có lẽ rất nhanh sẽ có người tới cầu khóc chúng ta trở về.
- Trở về? Anh tuyệt đối sẽ không trở về. Lúc trước Đại gia gia và Tứ gia gia bị đuổi khỏi Hàn Quốc, chúng ta đã không còn là người Hàn Quốc nữa rồi. Cho dù bây giờ bọn họ có quỳ xuống cầu anh trở về, anh cũng sẽ không quan tâm.
Thủy Sâm Hà trầm mặt nói.
- Chuyện này nói sau. Ngày mai là buổi đấu giá đầu tiên, không nên để xảy ra vấn đề. Chỉ cần buổi đấu giá ở Hồng Kong thành công, sau này chúng ta có thể tới nước Anh đấu giá, rồi tới đại lục, có lẽ tới cả Hàn Quốc đấu giá nữa.
Anh cả Thủy Sâm Giang âm lãnh nói.
- À, chú ba, nên để cho tên Dược Sư kia nghỉ ngơi hợp lý. Đây là mỏ vàng của cúng ta, không thể để cho y xảy ra vấn đề.
Thủy Sâm Giang nhớ tới chuyện này, liền dặn dò Thủy Sâm Hồ một tiếng.
Lần đầu giá này của Thủy gia được tổ chức ở tầng tám của tòa nhà Vạn Bảo, Hồng Kong. Nơi đây đã được bố trí bảo vệ dày đặc, ngay cả một con ruồi cũng không chui vào được.
Toàn bộ người tu luyện cổ võ trên toàn thế giới đều đổ về đây. Ai chả muốn mua một ít tinh dầu từ dược thảo. Đây là một thứ có tiền cũng không mua được.
Lần đấu giá này cực kỳ rầm rộ, chỉ có lần đấu giá Dạ Minh Châu trước ở Yên Kinh mới có thể so sánh. Tất cả các khách sạn lớn nhỏ ở Hồng Kong, trong vòng một đêm đã chật kín người. Mọi người đều chờ tới sáu giờ tối sẽ khai mở cuộc đấu giá.
Lâm Vân tới Hồng Kong khá sớm. Nhưng hắn không tới Thủy gia trực tiếp hỏi thăm. Hắn cũng biết Thủy gia muốn thu mua thảo dược trên toàn thế giới. Nhưng hắn không quan tâm, hắn không đến mức vì một chuyện nhỏ nhặt này mà tới xử lý bọn họ.
Người ta là dùng tiền mua sắm, không ăn trộm ăn cắp gì, đó là quyền lợi của bọn họ. Nếu ngay cả loại chuyện này, hắn cũng muốn chen chân vào, thì có chút không nói đạo lý. Cho dù Lâm Vân là người không lưu tình khi đã động thủ, nhưng hắn không phải là người không nói lý lẽ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 399: Tức giận
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Lâm Vân tới Hồng Kong khá sớm, nhưng hắn không có hứng thú tham gia buổi đấu giá. Lâm Vân dùng thần thức kiểm tra một vòng, thì phát hiện một người nam tử đang không ngừng tinh luyện thảo dược bên trong một kho thuốc.
Nhìn không rõ khuôn mặt của người kia, nhưng y cho Lâm Vân một cảm giác rất quen thuộc. Là người quen của hắn? Hiện tại người này nhìn gầy trơ xương, rất khó nhận ra là ai. Nhưng có thể khẳng định y không phải là hai tên người Minh Quốc đã chặn hắn. Nếu là bọn chúng, thì đã không cho Lâm Vân một cảm giác quen thuộc rồi.
Lâm Vân không biết chỗ đó là chỗ nào, nhưng nó chỉ cách đây 100km, nên Lâm Vân đảo mắt đã tới. Ở tầng hầm có hai tên võ giả cường tráng canh gác. Nhưng Lâm Vân đi vào, bọn chúng lại không biết.
- Ngươi dừng tay một lát.
Lâm Vân nhìn chằm chằm vào người nam tử kia một lúc, nhưng y vẫn không phản ứng gì, liền chủ động nói.
Người nam tử ngẩng đầu, hai mắt vô thần nhìn thoáng qua Lâm Vân, lại cúi đầu tiếp tục luyện dược.
Dù người này chỉ nảng đầu nhìn thoáng qua, nhưng ở cự ly gần như vậy, Lâm Vân đã nhận ra người này là ai. Hắn không khỏi kinh hãi.
- Từ Vinh.
Lâm Vân kinh ngạc kêu lên. Dù Từ Vinh hiện tại gầy gò không còn giống như lúc trước, nhưng Lâm Vân vừa nhìn là nhận ra ngay.
Vì sao Từ Vinh lại ở chỗ này? Lúc đó, khi Ngũ Tinh của mình phát nổ, Từ Vinh rõ ràng ở một khoảng cách khá xa cơ mà.
Nghe thấy hai chữ Từ Vinh, nam tử gầy trở xương kia lại ngẩng đầu lên, ánh mắt có sự biến hóa. Nhưng trong nháy mắt, lại vùi đầu vào luyện dược.
Lâm Vân đặt một tay lên bả vai của Từ Vinh, rồi chậm rãi phóng chân nguyên kiểm tra cơ thể của cậu ta. Trong lòng lại càng kinh hãi. Sinh cơ của Từ Vinh đã tán loạn, cậu ta không còn sống được bao lâu nữa.
Nếu không phải là Lâm Vân tìm được Từ Vinh, cậu ta nhiều nhất chỉ sống được một tháng.
Lửa giận trong lòng Lâm Vân đã bốc lên ngùn ngụt. Một gia tộc nhỏ nhoi như Thủy gia rõ ràng khiến bạn tốt của mình trở thành như vậy. Nếu không xử lý bọn chúng, thì thật có lỗi với người bạn tốt Từ Vinh.
Hắn không chút do dự điểm vào huyệt mê, khiến cho Từ Vinh ngất đi.
Hắn muốn lập tức mang Từ Vinh đi chữa thương, sau đó nghĩ biện pháp để khôi phục trí nhớ cho cậu ta. Trước khi đi, Lâm Vân thuận tay lấy toàn bộ số thảo dược trong kho, không để lại một cọng nào. Hai tên trông coi tầng hầm thì bị Lâm Vân biến thành tro bụi.
Chỉ một lát, Lâm Vân đã mang theo Từ Vinh trở về Yên Kinh. Phóng thần thức kiểm tra, mấy người Vũ Tích đang tu luyện, Lâm Vân không quấy rầy mấy người. Mà tới một phòng bệnh cao cấp của trại an dưỡng Bắc Yên, trợ giú Từ Vinh chữa thương.
Lâm Vân đi tới trại an dưỡng Bắc Yên, đương nhiên là một việc lớn. Chẳng những viện trưởng đích thân tới bố trí phòng bệnh tốt nhất, ngay cả y tá cũng đặc cách cử mấy người trông coi.
Trí nhớ của Từ Vinh không thể khôi phục trong nhất thời. Nhưng lấy lại sức khỏe cho Từ Vinh, không phải là việc khó với Lâm Vân. Lâm Vân dùng châm cứu, đan dược và các biện pháp hồi phục chân nguyên, trợ giúp Từ Vinh hồi phục sức khỏe hoàn toàn. Đan dược mà Lâm Vân sử dụng đều lấy từ các tu sĩ Nguyên Anh, toàn là đan dược cao cấp.
Ba tiếng sau, Từ Vinh mới khỏi hẳn rồi ngủ say.
Lâm Vân dặn dò viện trưởng và các y tá, nhất định phải chiếu cố tốt Từ Vinh. rồi hắn tới Hồng Kong lần nữa. Thủy gia kia đã động vào điểm mấu chốt của hắn.
Tòa nhà Vạn Bảo.
Buổi đấu giá đã bắt đầu, Thủy Sâm Hải đang ngồi ở lô ghế dành cho khách quý. Thủy gia rất tự tin với cuộc đấu giá lần này. Đại biểu cho Thủy gia tới giám sát, Thủy Sâm Hải càng vênh váo tự đắc. Đối mặt với một đám người cung kính nịnh nọt, Thủy Sâm Hải chỉ muốn cười to một tiếng. Thủy gia của chúng ta mới là đệ nhất thế gia.
Lý gia Yên Kinh, Thái gia, Tống gia, Trần gia, Hoàng gia, Cốc gia của Phân Dương, gia tộc ẩn thế La gia ở Tân Hải, các gia tộc lớn đều cử người tới tham gia buổi đấu giá này. Bởi vì sức hút của tinh dầu thảo dược quá lớn.
Trên bục đấu giá, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đứng đó, đợi cho các vị khách yên tĩnh, mới cúi người, cung kính nói:
- Buổi đấu giá tinh dầu thảo dược của Thủy gia tuyên bố bắt đầu. Về tác dụng của tinh dầu thảo dược, tôi nghĩ mọi người ở đây đều rõ hơn tôi. Nhưng chúng ta vẫn nghe tiền bối của Thủy gia giới thiệu lại cho chúng ta. Xin mời tiền bối Sâm Hải.
Thủy Sâm Hải gật đầu, đi lên. Cô gái chủ trì buổi đấu giá tranh thủ thời gian đứng tránh ra, cho Thủy Sâm Hải nói chuyện.
Thủy Sâm Hải cố gắp áp chế sự đắc ý trong mắt, giả vờ bình thản. Nhưng y lại làm không tốt, vẻ đắc ý vẫn xuất hiện rất rõ ràng ở khóe miệng. Cho dù ở phía dưới có rất nhiều thế gia, trước kia Thủy gia không thể tới bóng lưng của bọn họ, nhưng hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể cười khổ nhìn vẻ đắc ý của Thủy Sâm Hải.
- Ai cũng biết, tinh luyện tinh dầu bên trong thảo dược là một vấn đề khó khăn đối với người luyện võ. Tuy nhiên, vấn đề khó khăn này đã được Thủy gia của chúng tôi phá giải. Lấy tinh dầu bên trong thảo dược đã không còn là việc khó khăn nữa. Còn tác dụng của tinh dầu với người luyện võ, chắc tôi không phải nói nhiều. Nhưng tôi muốn nói cho mọi người biết một việc, hiện tại Thủy gia đã có năm cao thủ Tiên Thiên…
Lời Thủy Sâm Hải bị ngăn lại bởi những tiếng xì xào bên dưới.
Trời ạ, năm cao thủ cấp Tiên Thiên? Dù biết thực lực của Thủy gia rất mạnh, nhưng không có ai ngờ Thủy gia lại khủng bố như vậy. Một tên cao thủ Tiên Thiên cũng đủ để tiêu diệt một gia tộc nhỏ ở đây rồi. Nói gì tới năm tên.
Khó trách lợi hại như Lâm gia cũng không dám động tới Thủy gia.Năm cao thủ Tiên Thiên a, Lâm gia có lợi hại hơn nữa, cũng kiếm đâu ra được năm cao thủ Tiên Thiên. Thái gia và Lý gia là hai gia tộc có thù oan với Lâm Vân, trong lòng đang suy nghĩ, không biết có nên lôi kéo quan hệ với Thủy gia hay không. Bọn họ chỉ dựa vào bản lãnh của bọn họ, là không thể động vào Lâm Vân.
Nhìn các gia tộc ở dưới đều lộ vẻ kinh hãi, Thủy Sâm Hải biết mục đích của y đã đạt đước. Tiếp theo là chuẩn bị thu tiền mà thôi. Cô gái chủ trì buổi đấu giá, càng lộ ra vẻ sùng bái và hướng tới.
Thủy Sâm Hải thầm đắc ý. Dù y đã hơn năm mươi tuổi, nữ nhân bên người cũng không ít, nhưng nếu mỹ nữ đã đưa tới tận cửa, sao có thể nói không được. Y biết mình chỉ cần ra hiệu một cái, buổi tối hôm nay cô gái kia sẽ lột sạch quần áo, nằm trên giường đợi mình.
Thủy Sâm Hải ho khan hai tiếng, mọi người ở dưới mới bình tĩnh lại. Thủy Sâm Hải dương dương tự đắc, đang muốn nói tiếp, thì một tên bảo vệ vội vàng chạy từ bên ngoài vào. Đi tới bên Thủy Sâm Hải , nói nhỏ vài câu.
Sắc mặt của Thủy Sâm Hải đại biến, lập tức đi theo ra ngoài. Nhưng mới đi vài bước, giống như nghĩ tới cái gì đó, lại lên bục nói:
- Xin lỗi các vị quý khách, buổi đấu giá hôm nay xuất hiện vấn đề. Số lượng tinh dầu vẫn chưa đủ, nên tạm thời hủy bỏ buổi đấu giá này. Nhưng Thủy gia của chúng tôi đảm báo sẽ mở lại trong một thời gian ngắn nhất.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 400: Từ Đường Thủy gia
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Thủy Sâm Hải nói xong liền rời đi. Để lại tiếng ồn ào ầm ĩ ở phía dưới. Các quý khách ở đây đều ngàn dặm xa xôi, thậm chí là vạn dặm xa xôi chạy tới tham gia buổi đấu giá. Vậy mà vừa bắt đầu đã nói kết thúc rồi. Cho nên những người ngồi ở đây đều tỏ vẻ bất mãn.
Những người này, có ai không phải là bá chủ một phương đâu. Rõ ràng lại bị ném bồ câu như vậy, trong lòng đương nhiên không thoải mái.
- Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Thủy gia làm vậy thật quá qua loa.
- Gửi thiếp mời là Thủy gia, hiện tại lại nói không có hàng đấu giá. Đùa cợt cũng không cần như vậy chứ.
- Thật là khinh người quá đáng…
- Hừ!!!
Một tiếng hừ lạnh đã cắt đứt tiếng bất mãn của những người ngồi đây. Thủy Sâm Hải là Hậu Thiên viên mãn,, coi như là người có tu vị cao nhất ở đây. Nên y vừa hừ lạnh một tiếng, mới khiến các bá chủ này nhớ ra sự cường đại của Thủy gia. Cho dù vẫn bất mãn, nhưng chỉ dám để ở trong lòng, không nói ra.
- Nếu có vị nào bất mãn, thì xin mới tới Thủy gia của chúng tôi, chúng tôi sẽ cho người đó câu trả lời thích đáng. Hiện tại chúng tôi xác thực có việc cần giải quyết. Có gì thì chúng tôi sẽ thông báo sau. Tuy nhiên, nếu có người gây sự, vậy thì đừng trách Thủy gia không khách khí.
Thủy Sâm Hải nói xong, vung tay rời đi.
Khách khứa bên trong lại trầm mặc. Một lúc sau, mới có người phá vỡ yên tĩnh:
- Thủy gia thật bá đạo…
- Bởi người ta có thực lực. Năm cao thủ Tiên Thiên cơ mà, ông có đấu được không? Mà Thủy tiền bối kia phỏng chừng cũng là Hậu Thiên đại viên mãn. Vừa nãy y chỉ hừ lạnh một tiếng, đã khiến tôi giật thót.
- Có chuyện gì mà để cho cả Tứ gia của Thủy gia phải khẩn trương như vậy nhỉ?
- Chẳng lẽ có liên quan tới Lâm gia…
- Đừng nói như vậy, họa từ miệng mà ra…
Sau một hồi ồn ào, mọi người lần lượt rời khỏi buổi đầu giá. Buổi đấu giá vô cùng náo nhiệt, còn chưa bắt đầu, đã kết thúc tẻ ngắt.
- Anh cả, anh hai, anh ba, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Thủy Sâm Hải chỉ nghe thấy thông báo là tên Dược Sư kia đã mất tích. Thậm chí còn không có ai nhìn thấy y mất tích như thế nào. Ngay cả hai tên bảo vệ cũng biến mất không thấy đâu.
Nhưng điều này còn không khiến cho người của Thủy gia kinh hãi nhất. Điều làm cho bọn họ khiếp sợ, đó chính là mấy nghìn cân thảo dược cũng đồng thời biến mất. Phải biết rằng, xung quanh tầng hầm này đã được bố trí camera và thiết bị chống trộm dày đặc. Nhưng camera chẳng thu được cái gì lạ thường cả. Thiết bị chống trộm vẫn y nguyên, không hư hại chút nào.
Người sống có thể đi mất, nhưng nhiều thảo dược như vậy, cho dù muốn dùng xe tải cũng phải dùng hai xe mới chở hết. Nói gì việc bảo vệ đã cẩn thận như vậy.
Là ai? Là ai mà to gan như vậy? Lại có bản lĩnh khiến thảo dược và vài người sống biến mất không thấy?
- Hồng Kong cũng có thế lực dám động chạm vào chúng ta sao? Chẳng lẽ bọn chúng không sợ chết?
Thủy Sâm Hải nghe xong anh hai nói kỹ càng, lập tức nổi giận lôi đình.
- Chú Tư, bình tĩnh chút. Người ta đã động thủ thì không còn sợ Thủy gia chúng ta nữa. Lúc trước Thủy gia cũng chỉ là một gia tộc nhỏ không đáng kể mà thôi. Cho dù dựa vào một bộ công pháp cổ võ, tu luyện vài chục năm, nhưng chỉ miễn cường coi như là một gia tộc không lớn không nhỏ.
- Thủy gia phải dựa vào người Dược Sư phát hiện sáu năm trước, mới có thành công như ngày hôm nay. Cho nên, có gia tộc muốn trở thành Thủy gia thứ hai cũng không có gì lạ.
Anh cả Thủy Sâm Giang lạnh lùng nói.
Ý của Thủy Sâm Giang, mấy người anh em ở đây đều hiểu. Bốn mươi năm trước, lúc Lão Tứ Thủy Sâm Hải mới chỉ mười mấy tuổi, một người luyện cổ võ chạy nạn từ đại lục tới Hồng Kong, rồi ẩn núp ở trong Thủy gia.
Lúc đó, Đại gia gia và Tứ gia gia còn sống. Tên cổ võ chạy nạn kia, bởi vì mang theo một cuốn công pháp cổ võ cao cấp Địa Hổ. Kết quả vì quyển Địa Hổ kia mà y bị mất mạng. Người của Thủy gia đã ám sát y, rồi cuốn Địa Hổ liền trở thành công pháp truyền thừa của Thủy gia.
Cho dù như vậy, Thủy gia vẫn chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi. Mãi đến sáu năm trước, bọn họ phát hiện ra tên Dược Sư điên có thể chiết xuất tinh dầu từ thảo dược, thì Thủy gia mới trở thành một gia tộc có thực lực.
- Lẽ nào chúng cứ như vậy bỏ qua chuyện này?
Sắc mặt của lão Tam rất âm lãnh. Chỉ có anh em bọn họ mới biết được sự trân quý của tinh dầu kia. Cũng biết tác dụng chúng đối với người luyện võ.
- Làm sao có thể bỏ qua được. Tốt xấu gì Thủy gia của chúng ta cũng có năm cao thủ Tiên Thiên. Thử hỏi cá thế giới này, có gia tộc nào có năm cao thủ Tiên Thiên hay không? Cho dù tới chân trời góc bể, cũng phải tìm bắt được hung thủ. Lập tức triệu tập các thành viên trên mười sáu tuổi của gia tộc, có tu vị Hậu Thiên từ tầng một trở nên tới từ đường của Thủy gia.
Dù lão Đại Thủy Sâm Giang không biết kẻ nào dám khiêu chiến Thủy gia, nhưng y không thể bỏ qua được.
Thủy gia phát triển rất nhanh. Hiện tại 90% sinh ý, trên cơ bản đều tập trung ở Hồng Kong. Chỉ có 10 % là ở nước Anh. Dự định ban đâu là sau lần đấu giá kia, Thủy gia sẽ mở rộng việc buôn bán trên khắp thế giới. Nhưng buổi đấu giá còn chưa cử hành đã diễn ra việc như vậy.
Một tiếng sau, các con cháu Thủy gia trên cơ bản đều tập trung ở từ đường. Dù Thủy gia mới chỉ là gia tộc mới nổi, nhưng nhân khẩu rất thịnh vượng. Lần tập trung này đã có năm sáu chục người có tu vị từ Hậu Thiên trở lên.
Thấy con cháu của Thủy gia đã tới đông đủ, Thủy Sâm Giang gật đầu thỏa mãn. Chỉ cần không ngừng có tinh dầu thảo dược cung cấp, vậy thì không bao lâu nữa, địa vị của Thủy gia sẽ không có ai có thể rung chuyển.
- Hôn nay triệu tập mọi người tới, là vì hiện tại Thủy gia cần mọi người hỗ trợ. Các con cháu ở đây đều là tinh anh của Thủy gia. Rất nhiều người mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi đã có tu vị Hậu Thiên tầng năm, tầng sáu. Thủy gia của chúng ta sở dĩ có thể tu luyện nhanh hơn người khác là bởi vì chúng ta có một Dược Sư. Nhưng Dược Sư đó đã bị người khác bắt đi.
- Cho nên, vô luận như thế nào, chúng ta cũng phải tìm về bằng được người Dược Sư đó. Những kẻ dám động vào Thủy gia, tuyệt đối không thể buông tha. Người Dược Sư đó không những là tương lai phát triển của Thủy gia, mà còn là hy vọng của các đời sau. Thời gian cách vụ trộm cũng chỉ là hai ba tiếng thôi, tôi yêu cầu mọi người chia ra kiểm tra nghiêm mật các bến cảng.
- Đồng thời đi liên lạc với các thế lực lớn ở Hồng Kong, cho dù người kia trốn ở chỗ nào, chúng ta cũng phải móc ra cho bằng được…
Gia chủ Thủy Sâm Giang còn chưa dứt lời, ở bên dưới đã rất kích động rồi. Lại có người dám khiêu chiến với Thủy gia. Những con cháu luyện võ ở dưới, người nào không phải là kẻ tâm cao khí ngạo. Cho nên bọn họ hận không thể đem tên khốn kiếp kia bầm thây vạn đoạn.
- Các ngươi không cần phải tìm đâu, ta tới rồi đây.
Một thanh âm lạnh lùng đột ngột vang lên trong từ đường.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 401: Không nói đạo lý thì sao?
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Thanh âm đột ngột này vừa xuất hiện, rõ ràng đã cắt đứt không khí căm phẫn của con cháu Thủy gia. Trong một thời gian ngắn ngủi, một áp lực đè nén xuất hiện. Tuy nhiên đã có người phát hiện ra kẻ nói chuyện. Không biết kẻ đó đã đứng ở trong từ đường bao lâu rồi, mả không có ai để ý.
Hai mắt của Thủy Sâm Giang co rút lại. Y vừa nhìn là biết người này không dễ trêu chọc. Chỉ là nhìn hắn có chút quen quen. Đã có ba tên cao thủ Tiên Thiên và ba tên cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong bao vây người kia lại.
- Ngươi là ai? Vì sao muốn gây sư với Thủy gia của chúng ta? Ngươi có biết ngươi đã làm gì hay không? Ngươi chết không đáng tiếc, nhưng người nhà của ngươi sẽ chịu vạ lây. Người trẻ tuổi, chỉ cần ngươi trả lại vị Dược Sư kia, thì một mình ngươi phụ trách là được. Người nhà của ngươi, chúng ta sẽ bỏ qua.
Mặc dù biết người này lợi hại, nhưng Thủy Sâm Giang, với tu vi Tiên Thiên tầng bốn, không để hắn vào trong mắt.
- Ta là ai? Với bản lĩnh của THủy gia các ngươi còn chưa xứng để biết ta là ai. Hôm nay ta tới đây là muốn tính sổ với các ngươi. Huynh đệ của ta bị các ngươi bắt vài năm, rồi bị bóc lột sức lao động. Hiện tại sinh cơ của cậu ấy đã gần cạn. Thủy gia các ngươi nói xem, ta sẽ báo đáp các ngươi như thế nào?
Thanh âm càng thêm lạnh lùng.
- Ngươi chính là Lâm Vân, ta đã nhìn thấy ảnh chụp của ngươi.
Thủy Sâm Hà chợt nhận ra người này. Một cảm giác lạnh buốt dâng lên từ đáy lòng, khiến y không nhịn được rùng mình một cái.
Điều y không muốn nhất đã xảy ra. Không ngờ vị Dược Sư kia lại là huynh dệ của hắn.
- Ngươi chính là Lâm Vân? Ha ha, thật là buồn cười. Lâm Vân thì thế nào? Người khác sợ ngươi, nhưng Thủy gia của chúng ta không sợ ngươi. Ngươi cùng lắm chỉ là một cao thủ Tiên Thiên mà thôi. Ngươi có biết Thủy gia có bao nhiêu cao thủ Tiên Thiên hay không? Vây quanh ngươi đã có ba người rồi. Còn hai cao thủ Tiên Thiên tầng bốn ở ngoài nữa chứ.
- Ta đề nghị ngươi vẫn là nghe theo bác của ta, trả lại người Dược Sư kia. Cho dù người đó là huynh đệ của người, Thủy gia ta muốn là được. Chúng ta không giảng đạo lý đó, ngươi làm gì được? Bác cả, để cho cháu xử lý tên tiểu tử này. Sau đó bắt cả nhà hắn, xử lý từng người một trước mặt hắn, xem hắn làm gì được.
Nói chuyện là một người nam tử tuổi hơn ba mươi.
Người này tên là Thủy Cường, là một trong ba cao thủ Tiên Thiên bao vây Lâm Vân. Tu vị của y đã Tiên Thiên tầng ba.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, chỉ nhìn thấy hắn vung tay lên một cái. Thủy Cương bỗng nhiên bị bay lên. Một cao thủ Tiên Thiên tầng ba vô duyên vô cớ bị treo lên, thậm chí còn bất động trên đó, tình cảnh cực kỳ quỷ dị. Thần sắc của Thủy Cường đã đầy vẻ kinh hoàng. Y không biết vì sao mình lại bị như vậy, cũng không thể nhúc nhích được.
- Không giảng đạo lý à, thói quen tốt đấy. Vậy thì ta cũng không giảng đạo lý. Muốn giết cả nhà ta? Đoán chừng ngươi không cơ hội này.
Lâm Vân mỉm cười nói.
Một ngọn Tử Hỏa xuất hiện ở lòng bàn chân của Thủy Cường, rồi chậm rãi đốt lên. Tốc độ rất là chậm. Thủy Cường thì như một pho tượng vậy, Tử Hỏa dần ăn mòn cơ thể của y, từ chân rồi tới tay.
Thủy Cường chỉ có thể há hốc mồm, không thể kêu lên được. Trong mắt y chỉ còn sự sợ hãi cực độ. Trơ mắt nhìn cơ thể của mình bị đốt thành hư vô. Một chiêu một thức còn chưa ra được, thống khổ cũng không thể nói thành lời.
Một trận gió thổi qua. Thủy Cường liền biến mất vô tung vô ảnh. Cả quá trình mọi người ở đây đều nhìn rõ.
Một cao thủ Tiên Thiên tầng ba rõ ràng không có năng lực đề kháng nào, liền bị chết ngay lập tức như vậy.
Trong từ đường, chỉ vang lên tiếng hít thở khó khăn.
- Ta liều mạng với ngươi.
Một lúc lâu sau, Thủy Sâm Hồ mới phản ứng. Con trai của y rõ ràng bị thiêu rụi ở trước mắt y.
Thấy Thủy Sâm Hồ giận dữ lao về phía mình, Lâm Vân chỉ hừ lạnh một tiếng. Hắn không còn hứng thú để chơi trò đe dọa nữa. Hai tay vung lên, Thủy Sâm Hồ cùng hai tên cao thủ Tiên Thiên, ba tên cao thủ Hậu Thiên viên mãn bao quanh hắn, trong nháy mắt đều biến thành tro bụi, ngay cả một chút cặn bã cũng không còn. Trong phòng chỉ còn lại một ít tro bụi bị gió thổi.
Tất cả mọi người trong từ đường Thủy gia đều ngây dại. Cái gì gọi là chênh lệch? Đây mới gọi là chênh lệch. Cao thủ Tiên Thiên? Trước mặt tên Sát Thần này cao thủ Tiên Thiên còn không bằng một con kiến.
Buồn cười Thủy gia của bọn họ còn tưởng rằng có năm cao thủ Tiên Thiên, là có thể hoành hành khắp thiên hạ. Đảo mắt đã biến mất bốn cao thủ Tiên Thiên, thậm chí ngay cả góc áo của người ta cũng không chạm tới. Nói chính xác, người kia chỉ cần thổi nhẹ một hơi, các cao thủ Thủy gia đều tan thành mây khói.
Không có đổ máu, nhưng còn khủng bố hơn đổ máu gấp bao nhiêu lần. Thủy Sâm Giang chỉ muốn khóc lớn một trận, tại sao Thủy gia lại đắc tội với tên Sát Thần như vậy chứ?
- Tiền bối, tôi biết Thủy gia của chúng tôi kém tiền bối quá xa. Nhưng không thể chết không nhắm mắt. Tôi biết ngài sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào của Thủy gia. Tôi chỉ muốn biết, tên Dược Sư kia có thực sự là huynh đệ của tiền bối hay không? Hay là tiền bối chỉ lấy cớ?
Thủy Sâm Giang chợt già đi rất nhiều.
Nếu kém đối thủ một ít, y có thể liều mạng. Nhưng chênh lệch lớn như vậy, liều mạng thì cũng có giải quyết được gì đâu.
Tên Lâm Vân kia chắc đã không còn quanh quẩn trong Tiên Thiên và Hậu Thiên rồi. Một người luyện võ có thể tiện tay phóng ra lửa, thậm chí đi tới đi lui mà không ai biết sao? Có lẽ hắn đã thuộc về cảnh giới thần tiên rồi.
Bỗng nhiên Thủy Sâm Giang cảm thấy y không thích hợp với vị trí gia chủ. Để cho Lão Nhị Thủy Sâm Hà làm thì thích hợp hơn. Bởi vì y không có cái nhìn xa như lão Nhị. Lão Nhị đã sớm nhắc nhở y, không nên quá cao điều, đắc tôi với Lâm gia. Vì mình bỏ ngoài tai mà mới dẫn tới kết quả như vậy. Thủy gia cuối cùng là bị diệt trong tay người kia.
- Ta cần gì phải kiếm cớ để tiêu diệt Thủy gia các ngươi? Cho dù Thủy gia cuẩ các ngươi thu hết thảo dược trên Địa Cầu, cũng không liên quan gì tới ta. Nhưng Từ Vinh là huynh đệ của ta. Cậu ấy có bệnh mà các người rõ ràng còn bắt buộc cậu ấy vất vả làm việc. May là ta đến, nếu chứ Từ Vinh quay về đây báo thù, cậu ấy sẽ diệt cả Thủy gia, không để sót một con kiến.
- Mà Thủy gia của các ngươi cũng không phải là thức tốt gì. Ta chỉ nghe nói tới tiếng xấu của các ngươi, chứ chưa từng nghe thấy ai khen ngợi. Phỏng chừng ở Hồng Kong đã làm nhiều việc khiến nhiều người công phẫn. Tuy nhiên, ta không hứng thú với những việc đó, ta tới đây chỉ vì báo thú cho huynh đệ.
Lâm Vân lạnh lùng nói, rồi chậm rãi giơ tay lên.
Thủy Sâm Giang nghe Lâm Vân nói vậy, nhìn lướt qua con cháu Thủy gia ở dưới một lát, rồi nhắm mặt lại.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R