Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 734: Chiến Hồn Thần quyền (4)
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
Thấy trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một nam tử đầu tóc tím dài, vóc người uy vũ, tướng mạo mơ hồ, Diệp Tịnh Vũ từng bước tiến về phía trước lập tức ngừng lại, Phách Nguyên lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển, Thiên Tôn Đao xuất hiện trên tay phải, thậm chí chuông Đông Hoàng và Phiên Thiên Ấn trong ý thức hải cũng mơ hồ có dấu hiệu phá thể mà ra.
Cho dù Hắc Minh Phách vẫn không nhúc nhích, nhưng hắn phảng phất cảm thấy có một hành tinh rơi xuống, uy áp này thật sự quá lớn, khiến hắn không thể không cẩn thận ứng phó.
Hắc Minh Phách vẫn không động đậy, hắn chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, trên mặt treo nụ cười có chút mơ hồ, Diệp Tịnh Vũ rất là hoài nghi tại sao bản thân lại không nhìn thấy rõ mặt hắn, tuy nhiên có thể cảm nhận được hắn đang cười, cảm giác này rất là kỳ diệu mà cũng rất là quỷ dị.
Lúc này, hỏa quang trên người Viêm Sâm Húc cách đó không xa càng lúc càng rực rỡ, Ly Hỏa và Hủy Diệt Chi Viêm cũng dần dần ảm đạm, hai loại hỏa diễm này mặc dù là trái ngược, lại còn là hỏa diễm có phẩm cấp cao nhất trong tam giới, nhưng dù sao thì số lượng cũng quá ít, tất nhiên không cần mất quá nhiều thời gian.
Mà Mỹ Đỗ Toa và Chiến Bố Lạp Tư đều đem ánh mắt khó chịu nhìn về phía Viêm Sâm Húc, tuy nhiên cũng không hề có ý tứ xuất thủ, mặc dù bọn họ không nguyện ý muốn tộc Viêm Ma lại có một vị Ma Vương, nhưng cũng không muốn vì thế mà đắc tội với Hắc Minh Phách, dù sao thì Hắc Minh Phách cũng đã sống quá lâu rồi, hắn rốt cuộc có bao nhiêu lá bài tẩy thì ở Ma giới này cũng căn bản không ai biết được.
Nhìn Ly Hỏa và Hủy Diệt Chi Viêm không ngừng bị hấp thu và thôn phệ, trong lòng Diệp Tịnh Vũ càng lúc càng gấp, hắn lúc đầu đoạt Hỏa Linh châu của Viêm Sâm Húc, bất kể là ý của bản thân hay không thì Hỏa Linh châu cũng đã bị hắn hoàn toàn thôn phệ, bây giờ mình nào có để Viêm Sâm Húc vào mắt, nhưng nếu như để Viêm Sâm Húc đột phá cảnh giới Ma Vương, vậy tuyệt đối sẽ là một phiền phức lớn,cho dù là mình không ngại, nhưng còn người bên cạnh mình thì sao?
Hắn cũng không giống những Ma Vương giống Hắc Minh Phách sẽ giữ thân phận mà không dễ dàng xuất thủ. Vạn nhất như hắn xuất thủ với người bên cạnh mình thì những người khác làm sao có thể ngăn cản?
- Bá….
Không chờ đợi được nữa, hai tay cầm đao trực tiếp chém về phía Hắc Minh Phách, đao mang rực rỡ trong nháy mắt lóe lên, ngay lập tức đến trước người Hắc Minh Phách.
Trên mặt Hắc Minh Phách vẫn treo nụ cười như có như không, tùy ý phất phất tay, đao mang chói mắt trực tiếp tan vỡ, thậm chí đao khí bên ngoài đao mang cũng biến mất vô ảnh vô tung.
Nhưng Diệp Tịnh Vũ lại tiếp tục chém tới đao thứ hai, đao này so với đao vừa rồi còn mạnh hơn, nhanh hơn, chuẩn hơn, gần như là trong nháy mắt đã đến trước trán của Hắc Minh Phách, tuy nhiên Hắc Minh Phách chỉ tùy ý giơ tay phải, nhẹ nhàng búng ra, đao mang lại lần nữa bị vỡ tan.
Diệp Tịnh Vũ chém ra đao thứ ba, đao thứ tư, đao thứ năm, đao thứ sáu, đao thứ bảy, nhưng thân thể Hắc Minh Phách vẫn không động đậy, một ngón tay của hắn búng ra, không hề cảm thấy có chút khó khăn.
Lúc Diệp Tịnh Vũ chuẩn bị chém ra đao thứ tám thì Hắc Minh Phách dường như không nhịn được nữa, trực tiếp chộp về phía đao mang.
Lúc này, ở mi tâm của Diệp Tịnh Vũ bỗng nhiên lóe lên quang mang màu bạc, lướt qua Hắc Minh Phách, nhất thời không gian xung quanh Hắc Minh Phách bắt đầu vỡ vụn, bắt đầu đổ sụp xuống, năng lượng không gian cuồng bào tràn ra mãnh liệt, một cổ lực lượng tràn đầy càng ép thẳng về phía Hắc Minh Phách.
Vẻ mặt vốn luôn lạnh nhạt của Hắc Minh Phách biến hóa, hiển nhiên không ngờ Diệp Tịnh Vũ nhìn một cái lại uy lực như vậy, uy lực như vậy có thể làm tổn thương cao thủ cảnh giới Ma Vương, chỉ có điều hắn cũng chỉ hơi đổi sắc mà thôi.
Cũng không nhìn thấy hắn có động tác gì, hắn chỉ nhẹ nhàng huơ ra phía trước một quyền, uy lực Luân Hồi nhãn của Diệp Tịnh Vũ nhất thời bị đánh nát bấy, cũng không nghe thấy tiếng động khổng lồ gì, nhưng mọi người đều cảm thấy màng nhĩ của mình rung động, đó là thanh âm vỡ nát do không gian sụp đổ vang lên đã vượt quá cực hạn, nếu như không phải người ở đây tu vi cao thâm, đổi lại là người bình thường thì e rằng đã sớm bị chấn đến nát bấy rồi.
Lúc này, Diệp Tịnh Vũ đã lướt đến trước mặt Hắc Minh Phách, chuông Đông Hoàng vô thanh vô tức xuất hiện trên tay phải của hắn, giống như cầm một cái thiết chùy nện về phía Hắc Minh Phách.
Hắc Minh Phách vốn chỉ hơi giận mình trước lực lượng của Diệp Tịnh Vũ, nhưng khi Diệp Tịnh Vũ xuất ra chuông Đông Hoàng, cảm nhận được khí tức mang theo phong cách cổ xưa của chuông Đông Hoàng, hắn lập tức chấn kinh đến không ngậm miệng lại được.
Một chưởng mãnh liệt vốn vỗ về phía Diệp Tịnh Vũ lập tức thu lại, thân thể bình tĩnh thối lùi về sau, tránh thoát được một kích của chuông Đông Hoàng một cách khó giải thích, trên trán của hắn dính đầy mồ hôi.
- Ngươi… ngươi… ngươi lấy thứ này từ đâu?
Thanh âm của Hắc Minh Phách có chút run rẩy, cũng không biết là bởi vì kích động hay bởi vì sợ hãi.
Nhìn thấy Hắc Minh Phách vốn bình tĩnh lại thất thố, Mỹ Đỗ Toa và Chiến Bố Lạp Tư cũng một trận nghi hoặc, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía cổ chuông màu xanh trong tay Diệp Tịnh Vũ.
Mặc dù chuông Đông Hoàng thoạt nhìn không có chút ánh sáng gì, nhưng có thể làm Hắc Minh Phách thất thố như vậy tuyệt đối không phải là thứ bình thường.
Diệp Tịnh Vũ căn bản không để ý đến vẻ khiếp sợ của Hắc Minh Phách, cũng không giải đáp vấn đề của hắn, mắt thấy hắn sợ hãi chuông Đông Hoàng trong tay mình, vung tay một cái, chuông Đông Hoàng liền bay lên trời, nện về phía Hắc Minh Phách.
Thấy chuông Đông Hoàng phóng đến, Hắc Minh Phách cuối cùng cũng khôi phục trấn định.
- Hừ, ngươi mặc dù có trọng bảo như vậy, nhưng với tu vi của ngươi hiện nay làm sao có thể dùng trọng bảo này, mau nói cho ta biết lai lịch của chuông này, ta tha cho ngươi khỏi chết!
Trong miệng Hắc Minh Phách tràn đầy sát ý, hiển nhiên rất quan tâm đến lai lịch của chuông Đông Hoàng.
Nhưng Diệp Tịnh Vũ làm gì để hắn dài dòng, tiếp tục khống chế chuông Đông Hoàng nện về phía Hắc Minh Phách, hắn ngay cả Đông Hoàng Thái Nhất cũng không sợ, chẳng lẽ lại sợ một Ma Vương hay sao?
- Không biết tự lượng sức mình….
Nhìn thấy Diệp Tịnh Vũ căn bản không để ý đến mình, Hắc Minh Phách cuối cùng cũng tức giận, bàn tay bỗng nhiên toát ra hỏa diễm màu tím, trực tiếp vỗ một chưởng về phía chuông Đông Hoàng….
- Ong….
Một tiếng vang nhỏ phát ra, một chưởng nặng nề của Hắc Minh Phách vỗ lên chuông Đông Hoàng, tiếng chuông vang khổng lỗ chấn đến mức Mỹ Đỗ Toa và Chiến Bố Lạp Tư một trận choáng váng, mặt đất trực tiếp xuất hiện những vết nứt, mà ngọn lửa màu tím nhanh chóng bao phủ lấy chuông Đông Hoàng, dường như muốn hủy diệt hết tất cả liên hệ giữa chuông Đông Hoàng và Diệp Tịnh Vũ….
Cảm nhận được ý đồ của Hắc Minh Phách, tỏng lòng Diệp Tịnh Vũ kinh sợ, đây là thứ bảo vệ tính mạng của hắn, làm sao có thể để Hắc Minh Phách đoạt đi được….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 735: Chiến Hồn Thần quyền (5)
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
Vung tay một cái, mạnh mẽ đem chuông Đông Hoàng thu hồi về ý thức hải, kết quả là thất khiếu đồng thời phun máu, dù sao thì lực lượng ẩn chứa trong một chưởng của Hắc Minh Phách thật sự quá lớn, mặc dù không làm thương tổn chuông Đông Hoàng, nhưng đã khiến cho thần hồn của Diệp Tịnh Vũ liên kết với chuông Đông Hoàng bị chấn thương.
- Đem giao cho ta, nể mặt tiểu nha đầu, ta tha ngươi không chết!
Thấy Diệp Tịnh Vũ trực tiếp thu hồi chuông Đông Hoàng, Hắc Minh Phách lạnh lùng hừ một tiếng nói.
Lúc này, bất kể là Mỹ Đỗ Toa hay Chiến Bố Lạp Tư đều hiểu cổ chuông màu xanh này tuyệt đối là một trọng bảo, cả Ma giới này, thứ có thể khiến Hắc Minh Phách động tâm cũng không nhiều chứ đừng nói là có thể khiến hắn thất thố như vậy.
Mỹ Đỗ Toa còn đỡ một chút, còn trong mắt Chiến Bố Lạp Tư đã lộ ra ánh sáng tham lam, nếu như không phải cố kỵ Hắc Minh Phách thì hắn đã xông lên trước đoạt bảo rồi.
- Hừ….
Đối mặt với lời nói của Hắc Minh Phách, Diệp Tịnh Vũ chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không nói nhiều, trực tiếp móc ra mười hai thanh thập nhị cốt phiến, ném về phía hư không.
Muốn hắn giao ra chuông Đông Hoàng còn không bằng giết hắn còn sướng hơn, ban đầu bởi vì cướp đoạt chuông Đông Hoàng mà ngay cả một tia nguyên linh của Đông Hoàng Thái Nhất hắn cũng dám diệt, làm sao có thể để một câu nói của Hắc Minh Phách hù dọa được.
Chỉ có điều hắn cũng hiểu Hắc Minh Phách kinh khủng, cho dù là mình ngộ ra Chiến Hồn Thần Quyền và tuyệt học của Luân Hồi nhãn thì cũng tuyệt đối không thể nào giết được Hắc Minh Phách, hiện nay chỉ có thể xuất ra toàn bộ những lá bài tẩy của mình.
Đại trận Thập Nhị Thiên Vu Diệt Tuyệt.
Trong khoảnh khắc, âm phong nổi lên vù vù trong thiên địa, mười hai thanh cốt phiến phát ra từng đạo quang mang màu xám tro, từng đạo hư ảnh từ trong bạch cốt vọt ra, còn có vô số ma đầu từ trong hư không tràn về phía Hắc Minh Phách.
Cảm nhận được khí tức kinh khủng xung quanh, Hắc Minh Phách nhìn về phía Chiến Bố Lạp Tư một cái, Chiến Bố Lạp Tư ngầm hiểu, biết bản thân mình nên ra tay rồi, thân ảnh chợt lóe, liền xông vào đại trận, mà Mỹ Đỗ Toa sớm đã có lời nên Hắc Minh Phách cũng không cưỡng cầu.
Chỉ có điều hai đại Ma Vương đồng thời xuất thủ, bọn họ cung không đem đại trận Thập Nhị Thiên Vu Diệt Tuyệt này để vào mắt, lúc này bọn họ chính là muốn xem xem Diệp Tịnh Vũ rốt cuộc có bao nhiêu khả năng, phát huy được bao nhiêu uy lực của đại trận này.
Tất cả ma đầu từ trong hư không chui ra, so với lần trước, thực lực của những ma đầu này đề cao rất nhiều, hơn nữa còn gần như thực thể hóa, không còn là hư ảnh nữa, cho dù là Ma Quân cửu phẩm đối mặt với nhiều ma đầu như vậy cũng sẽ là nhức đầu không thôi, nhưng trong mắt Hắc Minh Phách và Chiến Bố Lạp Tư, những ma đầu này căn bản chẳng là cái gì cả.
Một đạo hỏa diễm màu tím từ trong cơ thể Hắc Minh Phách chui ra, một tay vung về phía trước, hỏa diễm màu tím thoát ra, bất ẻ là vụ khí màu đen hay là những ma đầu đều bị đốt thành tro bụi, mà bản thân hắn cũng bước từng bước về phía Diệp Tịnh Vũ đang được đại trận che kín.
Chiến Bố Lạp Tư ở một bên mặc dù không có Tử Viêm hỏa diễm khủng bố giống như Hắc Minh Phách, nhưng lực lượng của hắn cũng cực kỳ cường hãn, từng đạo huyết quang phóng lên cao, phàm là huyết quang đi đến đâu, những ma đầu đều bị hút cạn máu toàn bộ, biến thành vô số cái thây khô, những sương mù này cũng bị bức ra, làm sao có thể tổn thương hắn được chút nào?
Lúc này, mười hai hư ảnh khổng lồ cũng thoáng hiện ra, trong đó có bốn hư ảnh đánh về phía Chiến Bố Lạp Tư, mỗi hư ảnh đều tản mát ra khí tức cường đại khiến cho Chiến Bố Lạp Tư cũng phải rung động, nhưng lực lượng bọn chủng biểu hiện ra chẳng qua chỉ là Ma Quân ngũ phẩm lục phẩm, Chiến Bố Lạp Tư sau khi ngây người trong chốc lát liền lấy lại trần trí, liên túc vung ra mấy quyền đem những hư ảnh này đánh bay, những hư ảnh này từng là những nhân vật uy chấn tam giới, nhưng hiện giờ lại bị một Ma Vương nhỏ nhoi đánh bay, cả đám tất nhiên giận tím mặt, nhưng thực lực của bọn hắn bây giờ quả thật quá yếu, chỉ có thể ở trong đại trận không ngừng gầm thét.
Chỉ có điều những hư ảnh này mặc dù không cầm chân Chiến Bố Lạp Tư được, nhưng Chiến Bố Lạp Tư cũng không có cách gì tọa thành thưởng tổn có tính thực chất với những hư ảnh này, chỉ có điều hắc vụ tràn ngập khắp đại trận, hắn cũng không tìm được thân hình Diệp Tịnh Vũ, chỉ có thể ở trong trận chạy loạn, dựa vào thực lực tuyệt cường đánh chết một số ma đầu.
Nhìn thấy Hắc Minh Phách liên tục đánh bay vài hư ảnh, từng bước tiến về phía mình, sắc mặt Diệp Tịnh Vũ càng lúc càng khó coi, đại trận Thập Nhị Thiên Vu Diệt Tuyệt này chính là bình phong cuối cùng của hắn, đây cũng là lá bài tẩy lớn nhất mà hắn có can đảm khiêu chiến với Ma Vương, trong mắt hắn, cho dù không thể đánh chết Ma Vương, nhưng dựa vào đại trận thì đối phương cũng tuyệt đối không phát hiện ra mình, mình có thể đứng ở thế bất bại.
Nhưng nhìn thần thái của Hắc Minh Phách, rõ ràng hắn phát hiện vị trí của mình. Hắn làm sao có thể phát hiện ra mình? Hắn làm sao phát hiện ra chứ?
Thật ra Diệp Tịnh Vũ làm sao hiểu được, đại trận Thập Nhị Thiên Vu Diệt Tuyệt này mặc dù còn không thể phát huy được toàn bộ uy lực, thậm chí mười hai đạo hư ảnh cũng không thể ngưng tụ thực thể hoàn toàn, nhưng để vây khốn hai Ma Vương thì không hề khó, cho dù là Hắc Minh Phách sống không biết bao nhiêu lâu rồi cũng không cách nào nhìn thấu đại trận này, muốn phá trận thì nhất định phải dùng cường lực để phá.
Hiện này Hắc Minh Phách sở dĩ biết chỗ của Diệp Tịnh Vũ là bởi vì Hủy Diệt Chi Viêm hắn để lại trên chuông Đông Hoàng không bị Diệp Tịnh Vũ dập tắt hoàn toàn, hiện nay hắn chính là dựa vào luồng cảm ứng này để biết được vị trí của Diệp Tịnh Vũ.
Thấy Hắc Minh Phách càng lúc càng đến gần, thân ảnh Diệp Tịnh Vũ cũng cấp tốc thối lui, nhưng bất kể hắn lui như thế nào, trốn ra làm sao thì khoảng cách giữa hắn và Hắc Minh Phách vẫn càng lúc càng gần, mắt thấy Hắc Minh Phách ngày càng đến gần, trong lòng Diệp Tịnh Vũ càng gấp hơn, không dám sử dụng lại chuông Đông Hoàng, Phiên Thiên Ấn mặc dù chưa tu sửa hoàn chỉnh, nhưng cũng đã tu sửa được bên ngoài, dùng để đập Ma Quân thì còn được, nhưng dùng để đập Ma Vương thì căn bản không thể, không chừng còn chưa đả thương được Ma Vương thì đã bị đập vỡ lần nữa.
Hiện nay thứ hắn có thể dựa vào cũng chỉ có hư ảnh hỏa hồng sắc mà thôi, hư ảnh đó trong mười hai hư ảnh là rõ ràng nhất, cũng có thực lực mạnh nhất, có thể ngăn cản được công kích của Hắc Minh Phách hay không thì còn phải xem đã, Diệp Tịnh Vũ thậm chí đã chuẩn bị lực lượng mạnh nhất, tính dốc toàn lực.
Lúc này hắn đã ngừng lay động cờ Xi Vưu trong tay, mười hai đạo hư ảnh cũng bị hắn gọi về trước mặt, cứ như vậy đem hắn vây kín, hắc vụ trong đại trận cũng càng lúc càng đậm.
Ở phía xa, Chiến Bố Lạp Tư cũng bắt đầu cậy mạnh phá trận, mỗi lần đều trùng kích vào, khiến Diệp Tịnh Vũ một trận khó chịu, nhưng hắn vẫn gắt gao khống chế đại trận, hắn hiểu rằng một khi đại trận bị phá thì hắn sẽ mất đi chỗ dựa cuối cùng.
Lúc này, Hắc Minh Phách đã đến trước mặt Diệp Tịnh Vũ, vốn cho rằng hắn sẽ trực tiếp hạ sát thủ giết chết mình, nhưng Diệp Tịnh Vũ chợt phát hiện ánh mắt của hắn bỗng nhiên rơi trên người hư ảnh hỏa hồng sắc, thật lâu vẫn không dời đi…..
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 736: Chiến Hồn Thần quyền (6)
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
Mười hai đạo hư ảnh này cũng không hoàn toàn ngưng tụ thành hình, mười một đạo thân ảnh khác gần như là mơ hồ, ngay cả hình dáng như thế nào cũng không nhìn thấy rõ, chỉ có điều một đạo hư ảnh màu đỏ cũng đủ để hắn nhìn rõ hình dáng tướng mạo.
Thân cưỡi Hỏa Lân hồng sắc, chân đạp hai Hỏa Long, tai đeo hai Hỏa Xà, bộ dáng thoạt nhìn rất đáng sợ, một cổ khí tức cực kỳ cường đại từ trên người hắn phát ra khiến cho Hắc Minh Phách sửng sốt.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, điều này sao có thể?
Trong miệng Hắc Minh Phách không ngừng lập đi lập lại, giống như tự nói với bản thân hoặc đang nói với Diệp Tịnh Vũ cái gì đó.
Diệp Tịnh Vũ vẫn không nhúc nhích, hắn chỉ tò mò nhìn Hắc Minh Phách, hắn không hiểu rõ tại sao Hắc Minh Phách bỗng nhiên lại thất thố như vậy. Thân ảnh hỏa hồng sắc không được Diệp Tịnh Vũ ra lệnh nên cũng không cử động, nó giống như đang đánh giá Hắc Minh Phách ở trước mặt, đặc biệt cảm nhận được Hủy Diệt Chi Viêm trong cơ thể Hắc Minh Phách, trên khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, thật giống như Hắc Minh Phách ở trước mặt hắn chỉ là một món mỹ vị rất ngon miệng vậy.
Trạng thái như vậy kéo dài một khắc đồng hồ thì Hắc Minh Phách mới hồi phục tinh thần lại, đôi mắt khiếp sợ dần hồi phục bình tĩnh.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào là thật, Chúc Dung Thần Tôn sớm đã chết, ngươi không ngờ lại dùng huyễn thuật hóa thành tướng mạo của Chúc Dung Thần Tôn, ngươi đáng chết!
Hắc Minh Phách lại chuyển ánh mắt về phía Diệp Tịnh Vũ, gầm lớn một tiếng, bỗng nhiên vỗ một chưởng về phía Diệp Tịnh Vũ.
Diệp Tịnh Vũ sửng sốt, Chúc Dung Thần Tôn? Mình huyễn hóa ra Chúc Dung Thần Tôn? Đây là ý gì? Còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy một bàn tay hỏa diễm màu tím từ xa đánh về phía mình.
Ngọn lửa này bất kể là uy lực hay phẩm cấp cũng đều vượt xa ngọn lửa của Viêm Sâm Húc, cho dù Diệp Tịnh Vũ thân là Hỗn Độn chi thể và có thêm hỏa diễm chi huyệt thì cũng không thể hấp thu được Hủy Diệt Chi Viêm này, nhưng cũng tuyệt đối không thể ngăn cản được một chưởng như vậy, điều này cũng giống như ngươi có thể ăn được một cân cơm, nhưng lại cho ngươi một trăm cân thịt bò, mặc dù ăn được, nhưng ngươi nuốt được sao?
Thân hình muốn né tránh, nhưng hắn lại phát hiện đối diện với một chưởng cực nhanh này bản thân không cách gì né tránh được, bởi vì bản thân mình đã bị hỏa diễm màu tím bao bọc.
Cảm nhận được năng lượng nóng rực của Hủy Diệt Chi Viêm, sắc mặt Diệp Tịnh Vũ một trận khó coi, Chiến Hồn Thần Giáp trên người hắn bắt đầu phát ra thanh âm răng rắc, giống như đang vỡ ra, da của hắn cũng phát ra mùi khét, hiển nhiên đã có chút không chịu nổi nhiệt độ này.
Về phần hỏa diễm chi huyệt trong cơ thể lại càng điên cuồng hấp thu ngọn lửa, nhưng chỉ hấp thu được một phần cực ít mà thôi.
Mắt thấy ngọn lửa màu tím sẽ bao trùm lấy Diệp Tịnh Vũ, hư ảnh khổng lồ gầm lên một tiếng, mở rộng miệng, mạnh mẽ hút, không ngờ lại đem một lượng lớn hỏa diễm màu tím hút vào trong miệng mình.
Tốc độ của hắn cực nhanh, giống như cá voi hút nước, mới vừa rồi Diệp Tịnh Vũ còn bị hỏa diễm màu tím vây quanh đã lập tức bị hút sạch sẽ.
Chỉ có điều không biết có phải là do bản thể quá mức yếu ớt hay không, một ít ngọn lửa màu tím mặc dù bị nó hút vào trong người, tuy nhiên bên ngoài thân của nó cũng không ngừng bốc cháy, giống như muốn đem đạo hư ảnh này thiêu đốt hoàn toàn.
Trên mặt hư ảnh rõ ràng hiển lộ một tia thần sắc kinh ngạc, chỉ có điều không có vẻ kinh hoảng gì, trong miệng lẩm bẩm một loại phù chú kỳ quái, hỏa diễm màu tím thẩm thấu ra ngoài ngay lập tức biến mất vô ảnh vô tung, mà hắn dường như vẫn chưa thỏa mãn, ngẩng đầu lên nói với Hắc Minh Phách một câu:
- Tiểu oa nhi, không tệ đâu, không ngờ ngươi lại tu luyện Diệt Viêm Thần Quyết thuần khiết như vậy, Hủy Diệt Chi Viêm này cũng xem như có chút hỏa hầu rồi, chỉ có điều một chút này vẫn quá ít, thử lại lần nữa đi!
Tiểu oa nhi, ba chữ này vừa phát ra, bất kể là Diệp Tịnh Vũ hay Hắc Minh Phách cũng đều một trận sững sờ, nhưng hắn là đại Ma Vương sống không biết bao nhiêu lâu rồi a, không ngờ lại bị kẻ khác gọi là tiểu oa nhi, chuyện này so với gọi Độc Cô Phách Thần là tiểu oa nhi còn khiến cho Diệp Tịnh Vũ khiếp sợ hơn.
Chỉ có điều Diệp Tịnh Vũ thì khiếp sợ, còn Hắc Minh Phách thì lại kích động, kích động không gì sánh được, Diệp Tịnh Vũ thậm chí thấy trong mắt tràn ra một vài giọt nước mắt màu tím, chỉ có điều những thứ này cũng không giống nước mắt, nước mắt của hắn không ngờ lại có hình dáng giống như ngọn lửa.
Vẻ mặt vốn nghi ngờ, vôn tức giận, vốn kinh ngạc liền biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự kích động sâu sắc, thật giống như một tiểu hài tử thất lạc cha mẹ ruột của mình nhiều năm vậy.
- Phịch…
Thân thể đầy vẻ uy nghiêm của Hắc Minh Phách hàm chứa không biết bao nhiêu lực lượng cường đại, ấy vậy mà lại quỳ sụp xuống.
- Hắc Minh gia tộc thứ ba trăm chín mươi bảy thất đại tử tôn, Hắc Minh Phách, bái kiến Chúc Dung Thần Tôn!
Thanh âm từ trong miệng Hắc Minh Phách đầy vẻ trang trọng, hơn nữa còn cung kính quỳ bái hư ảnh hỏa hồng sắc.
Lần này, Diệp Tịnh Vũ hoàn toàn ngẩn người, không đúng, không phải là ngẩn người, mà là ngây ngốc. Hắc Minh Phách là một trong bát đại Ma Vương của Ma giới, hơn nữa còn là Ma Vương lâu đời nhất, Ma vương tùy tiện ra lệnh một tiếng cũng có thể khiến mấy trăm vạn xác người gục xuống, ấy vậy mà bây giờ hắn lại quỳ bái với một hư ảnh.
Hơn nữa hắn mới gọi là gì? Chúc Dung Thần Tôn? Chúc Dung? Chúc Dung ư? Nó không ngờ lại là Chúc Dung? Ngẩng đầu nhìn đạo hư ảnh hỏa hồng sắc, Diệp Tịnh Vũ cũng phát hiện trên mặt nó là vẻ mờ mịt.
- Thần Tôn, tiểu tử vô lễ, mới vừa rồi đã đắc tội Thần Tôn, mong rằng Thần Tôn tha tội!
Thấy hư ảnh hỏa hồng sắc không có phản ứng, Hắc Minh Phách lại dập đầu một cái thật mạnh.
Trong lòng của hắn tràn đầy sự kính sợ, hắn không ngờ lại dám động thủ với Chúc Dung Thần Tôn, đây chính là tội đáng chết vạn lần, lúc đầu nhìn thấy hư ảnh hỏa hồng sắc thì hắn đã bị tướng mạo của hư ảnh hỏa hồng sắc này trấn trụ.
Tai đeo Hỏa Xà, thân cưỡi Hỏa Lân, chân đạp Hỏa Long, đây không phải là Hỏa Thần Chúc Dung thì là ai? Có lẽ những người khác không nhận ra, nhưng hắn thì không thể không biết, hơn nữa còn tuyệt đối không nhận nhầm, bởi vì lúc hắn còn rất nhỏ hắn đã từng theo cha mình gặp thần Chúc Dung, Diệt Viêm Thần Quyết của Hắc Minh gia bọn họ chính là do Hỏa Thần Chúc Dung tự mình truyền xuống, hắn làm sao có thể không biết?
Chỉ có điều hắn biết Hỏa Thần Chúc Dung đã chết từ lâu rồi, cho nên lúc đầu mới không tin, nhưng sau khi hư ảnh này cắn nuốt toàn bộ Hủy Diệt Chi Viêm, và lúc hư ảnh nói ra bốn chữ Diệt Viêm Thần Quyết thì hắn đã hoàn toàn tin hư ảnh trước mặt chính là Hỏa Thần Chúc Dung thời kỳ thái cổ.
Ngoại trừ Hắc Minh gia, biết Diệt Viêm Thần Quyết cũng chỉ có Hỏa Thần Chúc Dung mà thôi, tướng mạo có thể biến ảo, nhưng những bí văn thần bí hắn thốt ra cùng với những chú ngữ mà hắn cắn nuốt hỏa diễm màu tím thì làm sao có thể biến ảo?
Cũng bởi vì thế, Hắc Minh Phách rất kiên định, đạo hư ảnh trước mặt tuyệt đối là Hỏa Thần Chúc Dung, cho dù không phải là Chúc Dung thì cũng là phân thân của hắn….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 737: Chiến Hồn Thần quyền (7)
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
Diệp Tịnh Vũ mờ mịt ngẩng đầu nhìn hư ảnh, hư ảnh cũng mờ mịt nhìn Diệp Tịnh Vũ, dường như không rõ người này vì sao vừa rồi còn hùng hổ bỗng nhiên lại quỳ xuống?
- Ngươi là Hỏa Thần Chúc Dung?
Diệp Tịnh Vũ dùng thần niệm truyền vào trong đầu hư ảnh hỏa hồng sắc.
- Ta cũng không biết, ta bây giờ không thể ngưng tụ ra chân thật, mất đi rất nhiều ký ức, ngoại trừ bản năng chiến đấu và một vài công pháp ra thì không nhớ được gì khác!
Hư ảnh hỏa hồng sắc cũng dùng thần niệm truyền vào trong ý thức hải Diệp Tịnh Vũ.
Diệp Tịnh Vũ trợn mắt, gần như muốn ngất, cái này gọi là gì? Không biết? Một câu không biết là có thể đuổi được Hắc Minh Phách sao? Chỉ có điều trong đầu hắn liền nhanh chóng hồi tưởng lại luồng thần thức lúc trước truyền thụ lại cho mình đại trận Thập Nhị Thiên Vu Diệt Tuyệt, dường như đã từng nói qua đại trận Thập Nhị Thiên Vu Diệt Tuyệt chính là do Ma Tôn Xi Vưu ngưng tụ tinh khí của mười hai vị Thái Cổ đại thần tạo thành đại trận.
Nếu như có tinh khí của Chúc Dung ở trong đó cũng không phải là kỳ quái, có lẽ nguyên thân của hắn có thể thực sự là Chúc Dung đại thần.
Nghĩ đến hư ảnh hỏa hồng sắc có thể là Hỏa Thần Chúc Dung trong truyền thuyết, trong lòng Diệp Tịnh Vũ rất là hưng phấn, nếu như mười hai đạo hư ảnh này, toàn bộ đều ngưng tụ thành chân thân, vậy còn không phải là mười hai vị Thần Tôn Thái Cổ đại thần sao?
Đại trận Thập Nhị Thiên Vu Diệt Tuyệt, hẳn phải gọi là đại trận Thập Nhị Cổ Thần Diệt Tuyệt mới đúng.
Có đội hình siêu cường như vậy hậu thuẫn, hô hấp của Diệp Tịnh Vũ lập tức trở nên gấp gáp, lại một lần nữa nhìn về phía Hắc Minh Phách, không ngờ gã lại có lại có lúc sợ hãi như vậy.
- Làm sao ngươi biết hắn là Hỏa Thần Chúc Dung?
Diệp Tịnh Vũ không động đậy, trực tiếp hỏi Hắc Minh Phách.
Hắc Minh Phách ngẩng đầu nhìn Diệp Tịnh Vũ một cái, rất muốn đánh cho tên ngông cuồng này một trận, nhưng khi nhìn thấy hư ảnh của Chúc Dung cứ đứng trước mặt hắn, cũng không nói gì, mặc dù không rõ tại sạo Hỏa Thần Chúc Dung cường đại lại phải nghe theo lệnh của một kẻ chưa đạt đến cảnh giới Ma Vương, nhưng hắn vẫn mở miệng nói.
Tướng mạo của hư ảnh và Chúc Dung là độc nhất vô nhị, khí tức của hắn cũng giống như Chúc Dung trong trí nhớ của Hắc Minh Phách, chỉ có điều dường như yếu hơn, mà quan trọng nhất là chú ngữ mà vừa rồi hắn niệm, lực lượng của hắn bây giờ nhiều nhất chỉ tương đương với thực lực của một gã Ma Quân cửu phẩm, tuy nhiên dựa vào bộ thần quyết này có thể khiến hắn đủ sức đem Ma Quân cửu phẩm đốt thành tro bụi, có thể cắn nuốt sạch sẽ được Hủy Diệt Chi Viêm, năng lực thao túng hỏa diễm này, ngoại trừ Hỏa Thần Chúc Dung ra thì cũng không còn người thứ hai. Cũng chỉ có hắn và Hắc Minh gia mới biết chuyện này, cho dù muốn giả mạo cũng không có khả năng giả mạo.
Nghe thấy lời của Hắc Minh Phách, Diệp Tịnh Vũ càng thêm tin tưởng hư ảnh hỏa hồng sắc này chính là Chúc Dung, chỉ có điều hắn cũng không hiểu, Chúc Dung chính là Hỏa Thần trong truyền thuyết thần thoại Thái Cổ, có liên quan gì đến tộc Tử Viêm của Ma tộc chứ?
Hắc Minh Phách mặc dù rất khinh thường Diệp Tịnh Vũ, nhưng trong lòng hắn thì lại tôn kính Hỏa Thần đến mức khiến Diệp Tịnh Vũ cũng có chút xấy hổ, cho dù đã biết hư ảnh trước mặt chính là tinh khí Chúc Dung biến thành, cũng không phải là Chúc Dung chân thân, nhưng hắn vẫn cung kính như cũ, còn giải đáp thắc mắc của Diệp Tịnh Vũ.
Thời kỳ Thái Cổ, yêu ma hoành hành, dị thú hung tàn, cuộc sống của con người vô cùng khó khăn, mọi thời mọi khắc đều có nguy cơ diệt tộc, một số người có đại trí tuệ, đại nghị lực ra mặt, dẫn dắt nhân loại bắt đầu chống lại thiên nhiên, những người này vì tăng cường thực lực của mình mà không tiếc bản thân gặp nguy hiểm, nếm đủ các loại lực lượng dung hợp, trong bọn họ có rất nhiều người thất bại, hoàn toàn biến mất trong dòng chảy lịch sử, tuy nhiên có một bộ phận người lại thành công dung hợp những lực lượng cường đại này trở thành những người đại thần thông chân chính.
Mọi người đều gọi bọn họ là Vu….
Chúc Dung, chính là một trong những người này, hắn vốn gọi là Trọng Lê, lúc còn rất nhỏ thì cha mẹ đã bị yêu tộc hành hạ đến chết, rất nhiều tộc nhân cũng trở thành thức ăn cho các loài hung thú, vì thay đổi vận mệnh tộc nhân, Trọng Lê từ lúc còn nhỏ đã bước trên con đường truy cầu lực lượng, cuối cùng đạp chân khắp Cửu Châu đại địa, lại đến Nam Hải chi địa, ở trên một ngọn núi gọi là Chúc Dung, hấp thụ Thái Dương Chân Hỏa, lĩnh ngộ được đạo lý của hỏa diễm, chỉ có điều hình thể của hắn cũng xảy ra biến hóa cực lớn, vì thế hắn cũng đổi tên thành Chúc Dung.
Về sau, Chúc Dung dựa vào một thân lực lượng cường đại cùng với những Vu khác bảo vệ loài người, còn dạy cho mọi người cách khống chế lửa, Diệt Viêm Thần Quyết của Hắc Minh gia chính là công pháp do hắn sáng tạo ra.
Sau này, dưới sự giúp đỡ của một số Vu cường đại, loài người và yêu tộc xảy ra một cuộc đại chiến, lúc đó gọi là Vu Yêu đại chiến, cuối cùng các Thiên Vu giành được toàn thắng, từ đó về sau, loài người trở thành chúa tể trong thiên địa.
Chỉ có điều ngày vui ngắn chẳng tày gang, một đám ác ma từ vực sâu tràn vào nhân gian, thực lực của bọn chúng không kém gì yêu tộc, nhưng số lượng lại hơn xa yêu tộc, hơn nữa so với yêu tộc lại càng thích chém giết hơn, tàn bạo hơn, các Thiên Vu vì cứu vớt loài người mà chiến đấu đến quên mình, vô số Thiên Vu trong cuộc Thần Ma đại chiến đã chết đi.
Sau đó đám ác ma bị đánh bại, phải rời khỏi nhân gian, đến Ma giới hiện nay.
Vì để diệt cỏ tận gốc, các đại Thiên Vu lúc đó là Phục Hi, Nữ Oa, Thần Nông, Chúc Dung, Cộng Công, Đế Giang, suất lĩnh các Vu đuổi giết đến Ma giới, Hắc Minh Phách lúc ấy cũng đến Ma giới.
Chỉ có điều khi đó hắn còn rất nhỏ, chỉ đi theo cha mình, một đường theo Chúc Dung chinh phạt, một tràng chiến đấu không biết đã chết bao nhiêu Thiên Vu, cũng không biết chết bao nhiêu ác ma, màu tươi gần như nhuộm đỏ cả Ma giới, phụ thân của Hắc Minh Phách, ca ca của hắn, tộc nhân của hắn đều chết trong những trận chiến này, thậm chí ngay cả Thiên Vu Chúc Dung cường đại cũng chết trong tràng chiến đấu.
Mà đám ác ma cũng gần như bị các Thiên Vu diệt sạch, cuối cùng phải lui thủ đến trong vực sâu, cuối cùng ba Thiên Vu cường đại nhất là Thần Nông, Phục Hi, Nữ Oa đồng thời xuất thủ, liên thủ phong ấn vực sâu.
Hiện nay cuộc sống của Ma tộc tại Ma giới đã không còn ác ma trên ý nghĩa nữa, trong bọn họ có rất nhiều người giống như Hắc Minh Phách, từng là Vu tộc, cũng có hậu duệ của những ác ma lưu lại, còn một số là kết hợp giữa Vu tộc và ác ma.
Mà trong đó, một phần hậu duệ của Vu tộc có nguyện vọng lớn nhất chính là trở lại nhân gian, nhưng lối đi thông vào nhân gian đã bị phong tỏa, chờ sau khi bọn họ dùng lực lượng đỉnh phong của mình phá vỡ thông đạo thì đã có rất nhiều người quên mất Vu, bọn họ chỉ biết là tiên, nhân loại ở nhân gian xem bọn họ là Ma tộc, tiến hành tàn sát với bọt họ, giống như lúc trước Vu tàn sát ác ma vậy, mà sau này ở Ma giới lại xuất hiện một vị thiên tài kinh thái tuyệt diễm, hắn chính là Ma thần của tộc Tháp Cách, Xi Vưu….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 738: Chiến Hồn Thần quyền (8)
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
Theo bối phận mà nói, Ma Thần Xi Vưu là vãn bối của Hắc Minh Phách, nhưng thiên phú của hắn thì Hắc Minh Phách tuyệt đối không thể so sánh, thậm chí thiên phú của Xi Vưu còn trên cả một số Thiên Vu thời kỳ Thái Cổ, một lòng muốn trở lại nhân gian nên Ma Thần Xi Vưu lúc đó đã thống lĩnh đại quân Ma giới tấn công nhân gian, lúc đó bị nhân loại xem là tà ma, một cuộc chiến tranh giành khốc liệt bắt đầu.
Hắc Minh Phách lúc ấy chỉ là một tiểu nhân vật, mặc dù cũng tham gia chiến đấu, nhưng căn bản không có tư cách tham gia vào chiến đấu cao tầng, càng không biết Ma Thần Xi Vưu đã tinh luyện đại trận Thập Nhị Thiên Vu Diệt Tuyệt, mãi cho đến sau này khi Xi Vưu bại tan tác thì những Ma tộc này mới thối lui về Ma giới.
Lúc đó cao thủ trên cảnh giới Ma Đế gần như đã bị chém giết toàn bộ, cho dù còn sót lại cũng không biết tung tích, cuối cùng ở Ma giới cũng còn sót lại vài nhân vật tôm tép, trải qua mười mấy năm phát triển, cao thủ cảnh giới Ma Vương cũng xuất hiện rất nhiều, nhưng bọn họ dần dần chết hết, mãi cho đến sau này chỉ còn lại bát đại Vương tộc.
Mà Hắc Minh Phách, cũng từ một tiểu Vu biến thành Tử Viêm Ma Vương uy chấn Ma giới, chỉ có điều những năm gần đây hắn cũng không đến nhân gian, đối với những chuyện xảy ra ở nhân gian cũng không biết rõ.
Nghe xong những lời Hắc Minh Phách trình bày, chân mày Chúc Dung khẽ nhíu lại, dường như nhớ lại thứ gì đó, còn Diệp Tịnh Vũ thì trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Ma tộc ở Ma giới hiện nay, có rất nhiều hậu duệ của Vu tộc? Tổ tiên của bọn hắn vì sự sinh sôi của loài người mà không tiếc hy sinh thân mình đuổi ác ma xuống vực sâu, vậy mà khi bọn họ muốn trở về quê cũ thì lại bị loài người gọi là tà ma.
Đây là một loại bi ai hay là bi thương?
Diệp Tịnh Vũ biết, Hắc Minh Phách tuyệt đối sẽ không lừa gạt mình chuyện này, không cần thiết mà cũng không có tâm tình làm chuyện đó. Đối với những tiểu Vu còn sống sót từ thời kỳ Thái Cổ, đại Ma Vương, hắn có tâm tư lừa gạt mình sao?
Ma tộc sở dĩ khác biệt với nhân loại là do những Thiên Vu thời Thái Cổ bởi vì để tăng cường thực lực của mình mà lưu lại di chứng, trong truyền thuyết Nữ Oa và Phục Hi không phải là đầu người thân rắn sao? Bọn họ sinh sống trở thành bộ dạng này cũng không có gì kỳ quái.
- Ài….
Phát ra một tiếng thở dài nặng nề, Diệp Tịnh Vũ ngoại trừ bất đắc dĩ ra thì cũng không biết nên làm gì.
- Ngươi bây giờ còn muốn trở lại nhân gian không?
Qua một lúc lâu, Diệp Tịnh Vũ bỗng nhiên mở miệng hỏi.
- Ha ha, với thực lực của ta bây giờ muốn đến nhân gian cũng không phải là chuyện dễ dàng, chỉ có điều cho dù bây giờ trở về thì nhân gian đó cũng không còn là nhân gian mà ta nhớ, quay về hay không có liên quan gì? Chỉ có điều bây giờ một số Ma tộc trẻ tuổi một lòng muốn đến nhân gian, mặc dù mục đích của bọn họ bây giờ và trước kia đã khác nhau về bản chất!
Hắc Minh Phách nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt thoạt nhìn có vẻ lạnh nhạt.
Diệp Tịnh Vũ gật đầu, bất kể là ai, sống lâu như vậy thì tâm thái cũng sẽ rất bình tĩnh, lúc Hắc Minh Phách nhìn thấy chuông Đông Hoàng kích động là bởi vì yêu tộc đã để lại cho hắn ấn tượng quá sâu. Còn khi nhìn thấy Chúc Dung thì hắn thất thố là bởi vì Chúc Dung trong suy nghĩ của hắn, địa vị quá mức cao thượng, về phần những chuyện khác, làm sao có thể đủ kích động hắn được.
- Chỉ có điều ngươi cần phải chú ý một điều, phong ấn trong vực sâu đã bắt đầu yếu nhược, những ác ma sống ở trong vực sâu đã bắt đầu hoạt động, có lẽ không chống đỡ được bao lâu nữa, bọn chúng sẽ lần nữa ngóc đầu trở lại, những ác ma đó mới thật sự là ác ma, hoàn toàn không có nửa điểm nhân tính, bọn chúng chỉ biết đốt giết đánh cướp, chẳng qua đến lúc đó, mất đi những Thiên Vu, mất đi những đại tiên của nhân loại, làm sao có thể ngăn cản những ác ma này xâm nhập?
Thấy Diệp Tịnh Vũ gật đầu, Hắc Minh Phách lại lần nữa mở miệng nói.
Diệp Tịnh Vũ nhất thời không phản bác được, hắn không phải là người đại từ đại bi, lại càng không phải là chúa cứu thế, nhưng đúng theo như lời Hắc Minh Phách nói, nếu như những ác ma có thể đối kháng với thần tiên Thái Cổ lần nữa tràn đến thì với thực lực của tam giới bây giờ làm sao ngăn cản? Hắn cũng không có tâm tư cứu vớt toàn bộ nhân loại, nhưng hắn phải bảo vệ người bên cạnh hắn a, hắn không thể cứ như vậy nhìn người bên cạnh mình chết được.
Ác ma, ác ma ở dưới vực sâu mới chính là ác ma chân chính.
- A….
Lúc này, ở bên ngoài đại trận bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thống khổ thảm thiết, Hắc Minh Phách và Diệp Tịnh Vũ mặt đều biến sắc.
- Mau, mở đại trận ra, để ta ra ngoài, Viêm Sâm Húc gặp phải nguy hiểm!
Hắc Minh Phách quát to một tiếng.
Nếu như là vừa rồi thì Diệp Tịnh Vũ tuyệt đối sẽ không mở ra đại trận, Viêm Sâm Húc gặp phải nguy hiểm không liên quan gì đến hắn, hắn thậm chí còn ước cho Viêm Sâm Húc gặp phải nguy hiểm, cuối cùng bị nổ tan xác mà chết. Nhưng bây giờ sau khi nghe thấy những lời của Hắc Minh Phách, tạm thời không nói những Ma tộc khác, ít nhất là tộc Viêm Ma tuyệt đối chính là hậu duệ của Vu tộc, nghĩ đến những Thiên Vu trong truyền thuyết Thái Cổ vì sinh tồn của loài người mà không để ý đến sinh tử cùng chiến đấu với yêu ma, trong lòng của hắn dấy lên một trận cảm xúc.
Bọn họ là người đi trước, bọn họ là đại hiền, bọn họ là vĩ nhân, hậu duệ của bọn họ đã chịu quá nhiều bất công, chẳng lẽ mình còn muốn tiếp tục làm khó bọn họ sao? Hơn nữa Diệp Tịnh Vũ rất tự tin, cho dù mình không mở đại trận ra thì với thực lực của Hắc Minh Phách cũng có thể trùng phá ra, một Ma Vương đã sống vài ngàn năm tuyệt đối không phải chỉ có chút lực lượng mà hắn biểu hiện ra.
Cờ Xi Vưu màu đen lại một trận lay động, bầu trời vốn u ám bỗng nhiên rạng rỡ, quang mang màu tím phủ xuống, thân thể Hắc Minh Phách lập tức lao ra ngoài.
- Chiến Bố Lạp Tư, ngươi làm gì vậy?
Hắc Minh Phách vừa mới vọt ra khỏi đại trận thì thấy Chiến Bố Lạp Tư không biết từ lúc nào đã xông ra khỏi đại trận công kích Viêm Sâm Húc, mà Mỹ Đỗ Toa đứng ở phía xa lạnh lùng nhìn, không ra tay giúp đỡ, mà cũng không có ý xuất thủ ngăn cản.
Thấy Hắc Minh Phách từ trong đại trận xông ra ngoài, trên mặt Chiến Bố Lạp Tư hiện lên một tia kinh sợ, chỉ có điều trong mắt hắn bỗng nhiên lóe lên một tia huyết quang, nắm quyền chợt nện về phía Viêm Sâm Húc.
- Chiến Bố Lạp Tư, ngươi muốn chết!
Nhìn thấy Chiến Bố Lạp Tư toàn lực xuất thủ với Viêm Sâm Húc, Hắc Minh Phách giận dữ, chợt vung ống tay áo lên, một cổ lực lượng tràn đầy trong nháy mắt tạo thành, gần như ngay lập tức nện lên người Chiến Bố Lạp Tư, lực lượng khổng lồ trực tiếp đánh Chiến Bố Lạp Tư văng ra xa mấy ngàn trượng, há mồm phun ra một đạo máu tươi, xương cốt trên người cũng không biết đứt gãy bao nhiêu cái.
Uy áp kinh khủng như thế khiến cho Mỹ Đỗ Toa và Chiến Bố Lạp Tư một trận kinh hãi, đây là lực lượng chân chính của Hắc Minh Phách sao? Thật không ngờ lại cường đại như vậy, đồng dạng là Ma Vương, nhưng nhón người mình ở trước mặt hắn lại không có một chút lực lượng để ngăn cản, hắn ẩn giấu thật sâu. Nếu như sớm biết hắn có lực lượng cường đại như vậy thì mình tội gì phải đi mạo hiểm giết Viêm Sâm Húc? Nhưng bây giờ hối hận đã vô dụng….
- Ba…
Đôi cánh màu vàng trên lưng Chiến Bố Lạp Tư mở rộng ra, cứ như vậy dùng sức vỗ, hóa thành một đạo huyết quang bỏ chạy, mình đã hoàn toàn đắc tội với Hắc Minh Phách, tuyệt đối không thể tiếp tục hòa hảo, tốt nhất là sớm thoát đi.
- Giúp ta giết hắn, ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng ngươi!
Hắc Minh Phách hét lớn một tiếng, thân thể đã lao đi, mà lời của hắn giống như nói với Diệp Tịnh Vũ, cũng giống như nói với Mỹ Đỗ Toa, chỉ có điều bất kể là Mỹ Đỗ Toa hay là Diệp Tịnh Vũ đều nhanh chóng phóng đi….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào