Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 299: Chết trong tuyệt vọng
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:
- Bây giờ ngươi có thể động thủ, còn nữa, sự kiên nhẫn của ta thật sự rất có hạn.
Trần Thanh Đế đương nhiên có thể nhìn ra, Hà Tri Minh ước gì để cho nữ nhân Đậu Giang Hồng này chết. Bất quá, hắn đối với con của mình rất yêu thương.
Hà Gia Tước chọc Trần đại thiếu hắn, huống chi đánh Chu Trướng cùng Trịnh Lục thành như vậy, chỉ là giết bọn hắn, há có thể tiêu trừ mối hận trong lòng Trần Thanh Đế?
Trần đại thiếu muốn cho lão cha mà Hà Gia Tước kiêu ngạo, tự tay giết hắn đi.
Ngươi chẳng phải ỷ vào cha của ngươi, là cục trưởng Cục y tế, cán bộ cấp Phó bộ, mới như thế ngang ngược càn rỡ như vậy sao?
Lão tử cho vốn liếng mà ngươi ngang ngược càn rỡ, tự tay giết ngươi.
Cho ngươi chết trong tuyệt vọng.
Đồng dạng, Trần đại thiếu làm như thế, đối với Hà Tri Minh mà nói, cũng là một loại tra tấn.
Con trai phạm vào sai, cha cũng đừng nghĩ dễ chịu.
Giống như là Trần đại thiếu ở bên ngoài gây họa, có một lần nào mà không phải Quân Thần Trần Chấn Hoa bị Trần lão gia tử hành hạ?
Đương nhiên, Hà Gia Tước là không có tư cách so sánh với Trần Thanh Đế.
Căn bản cũng không phải là một cấp độ.
- Vâng!
Hà Tri Minh trầm ngâm một tiếng, từ trên mặt đất bò dậy, đi tới trước người Đậu Giang Hồng, súng trong tay chỉ vào trên ót Đậu Giang Hồng.
Nhân cơ hội này, giết Trần Thanh Đế?
Không nói đến dùng thực lực của Trần đại thiếu, hắn có thể giết hay không. Cho dù thật có thể, Hà Tri Minh hắn dám sao?
Giết Trần Thanh Đế, Hà Tri Minh hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, quyết không có bất luận cái may mắn gì.
Đừng nói là Hà Tri Minh hắn, coi như là Lữ Văn giết Trần Thanh Đế, cũng rất khó mạng sống.
So sánh với Lữ Văn, Hà Tri Minh hắn tính là cái gì chứ?
Trước khi chết, kéo cái đệm lưng hay sao?
Nếu như Tri Minh biết rõ, chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, một tia hi vọng sống cũng không có. Đem hắn dồn đến tuyệt lộ, có lẽ hắn có thể làm ra chuyện như vậy.
Dù sao đều phải chết, ta vì cái gì không liều thoáng một phát?
Không giết Trần Thanh Đế ngươi, ta phải chết. Giết Trần Thanh Đế ngươi, ta y nguyên sẽ chết. Vô luận như thế nào đều phải chết, ta vì cái gì không giết?
Coi như là giết không được, cũng phải giết.
Nhưng mà, Trần đại thiếu nói, cho Hà Tri Minh hắn hai con đường lựa chọn. Trong đó một đường, là để cho hắn giết con cùng lão bà của mình, hắn có thể sống sót.
Có thể sống sót.
Tại sao Hà Tri Minh phải liều? Tại sao phải tự tìm đường chết?
Giết Trần Thanh Đế?
Hà Tri Minh nghĩ cũng không dám nghĩ, chớ nói chi là làm.
Chỉ cần có một cơ hội sống, Hà Tri Minh hắn sẽ không dám suy nghĩ.
- Hà Tri Minh, ông... ông muốn làm gì? Chẳng lẽ ông thật sự muốn giết tôi?
Toàn thân Đậu Giang Hồng run rẩy lợi hại, cảm thụ được trên họng súng truyền đến sát ý lạnh như băng, tức giận quát:
- Hà Tri Minh, ông chớ quên, những cái ông không thể gặp kia...
Phanh!
Không đợi Đậu Giang Hồng nói xong, Hà Tri Minh liền quyết đoán bóp cò súng. Một viên đạn thoát nòng súng mà ra, vô tình chui vào trong đầu Đậu Giang Hồng.
Cái này nếu để cho Đậu Giang Hồng nói tiếp, chỉ sợ Hà Tri Minh hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.
Nếu như không phải vì trong tay Đậu Giang Hồng nắm giữ đại lượng chứng cớ phạm tội của Hà Tri Minh, Hà Tri Minh há có thể dễ dàng ở với Đậu Giang Hồng đến bây giờ?
Đã sớm đá Đậu Giang Hồng đi rồi.
Trước kia, Hà Tri Minh không dám giết Đậu Giang Hồng, là bởi vì không biết Đậu Giang Hồng đem những chứng cớ kia cất ở địa phương nào. Bất quá, hiện tại bị bất đắc dĩ, không giết Đậu Giang Hồng, ngay cả hắn cũng phải chết.
Vì giữ được tánh mạng, Hà Tri Minh chỉ có thể đánh cuộc một lần.
Hơn nữa, khi Hà Tri Minh làm ra quyết định giết Đậu Giang Hồng, cũng đã nghĩ kỹ. Hắn sẽ trong khoảng thời gian ngắn nhất, giết tất cả thân thích, người có quan hệ với Đậu Giang Hồng.
Ai biết rõ, Đậu Giang Hồng có đem chứng cớ phạm tội của Hà Tri Minh, copy một phần, đưa cho thân thích, bạn thân của nàng hay không?
Tuyệt tình!
Ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, Hà Tri Minh tinh tường biết rõ, thời điểm nên tuyệt tình, quyết không thể nhân từ nương tay.
Bằng không thì chết đúng là hắn.
Sau khi giết Đậu Giang Hồng, Hà Tri Minh cắn răng, đi tới bên người con của hắn Hà Gia Tước. Hai mắt Hà Tri Minh sung huyết, hít sâu một hơi, đem họng súng chỉa vào trên ót Hà Gia Tước.
Cha tự tay giết con của mình?
Đây là sự tình tàn nhẫn cỡ nào.
Đừng nói Hà Tri Minh vô cùng yêu con của mình, cho dù con của Hà Tri Minh hắn lại không chịu nổi như thế nào, lại thương thiên hại lí như thế nào, hắn cũng không nỡ giết.
Huyết nhục a, con ruột a.
- Ba, không muốn a...
Nhìn thấy mẹ của mình bị giết, lại cảm nhận được nòng súng lạnh như băng. Hà Gia Tước biết rõ, ba của hắn nhất định sẽ giết hắn đi, điên cuồng quát:
- Ba, con là con của ba a, ba không thể giết con, con là con ruột của ba mà.
- Ba, ba nhìn rõ ràng, van cầu ba nhìn rõ ràng, con thật là con của ba a...
Trên mặt Hà Gia Tước tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Vốn Hà Gia Tước cho rằng, chỉ cần ba của hắn đến, nhất định có thể hung hăng giáo huấn Trần Thanh Đế, thậm chí là giết Trần Thanh Đế cũng không có gì.
Hà Tri Minh là hi vọng lớn nhất, chỗ dựa lớn nhất của Hà Gia Tước. Hắn đối với Hà Tri Minh cục trưởng Cục y tế, cán bộ cấp Phó bộ mà tràn đầy tự tin.
Nhưng mà... Hà Gia Tước như thế nào cũng không nghĩ ra, chỗ dựa lớn nhất của hắn, ba của hắn, lại muốn giết hắn đi. Muốn tự tay giết hắn đi.
- Hừ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 300: Biết nên làm gì
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Hà Tri Minh hai mắt sung huyết, hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói:
- Hà Tri Minh ta không có đứa con đi khắp nơi gây chuyện thị phi như vậy.
- Ba... con là con ruột của ba a...
Hà Gia Tước nhìn thấy sắc mặt Hà Tri Minh không thay đổi, hắn biết rõ mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhìn Trần Thanh Đế điên cuồng quát:
- Trần Thanh Đế, cho dù chết, ta làm quỷ cũng nhất định sẽ không bỏ qua ngươi...
Hà Gia Tước biết rõ, đây hết thảy đều là bởi vì Trần Thanh Đế. Nếu như không có Trần Thanh Đế, ba thương yêu hắn nhất kia, như thế nào lại muốn giết hắn?
Đều là vì Trần Thanh Đế.
Chỉ là, Hà Gia Tước hắn lại không có nghĩ qua, tại sao Trần Thanh Đế phải làm như vậy?
Hắn lại không nghĩ tới, là Hà Gia Tước hắn chọc giận Trần đại thiếu trước? Huống chi còn đánh Chu Trướng cùng Trịnh Lục thành như thế kia?
Trước kia, không phải ngươi cũng phi thường hung hăng càn quấy đấy sao?
Huynh đệ.
Huynh đệ mà Trần Thanh Đế hắn thừa nhận, ai dám động đến? Ai dám tổn thương?
Động, thì tàn!
Thương, phải chết!
Bất luận kẻ nào cũng không thể cải biến.
- Con trai, hi vọng con kiếp sau, làm người phải mở to mắt một chút, trên thế giới này... Ai!
Hà Tri Minh thở dài một hơi, cũng không có nói tiếp xuống dưới, trực tiếp bóp cò súng.
- Phanh!
Tiếng súng vang lên, Hà Gia Tước trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hà Tri Minh. Đến bây giờ, hắn cũng không thể tin được, ba của hắn vậy mà sẽ thật sự bắn chết hắn.
Chết không nhắm mắt.
Choảng!
Một tiếng giòn vang, Hà Tri Minh ném súng trong tay lên mặt đất. Nhìn xem con của mình gắt gao trừng mắt, toàn thân cũng nhịn không được run thoáng một phát.
Lập tức, Hà Tri Minh hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Trần Thanh Đế, vẻ mặt cung kính nói:
- Ngài... Ngài có thoả mãn hay không?
- Ngươi có thể đi, bất quá...
Ánh mắt Trần Thanh Đế nhìn qua tất cả mọi người trong đồn cảnh sát, khẽ quét mà qua, thản nhiên nói:
- Ngươi là một người thông minh, nên biết phải làm sao.
Nói xong, Trần Thanh Đế đứng dậy đi ra.
Mà những cảnh quan cùng với người Hà Tri Minh mang đến bị Trần Thanh Đế nhìn quét qua kia, toàn thân rung mạnh, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ Trần Thanh Đế muốn giết toàn bộ chúng ta sao?
- Sự tình hôm nay, vô luận là ai dám đi nghe ngóng, nhắc tới, cho dù là ở trong mộng nói mớ, lão tử cũng nhất định giết cả nhà của hắn.
Hà Tri Minh đương nhiên minh bạch ý tứ của Trần Thanh Đế, lạnh giọng quát:
- Hiểu chưa?
- Vâng... minh bạch!
Mọi người ở đây, toàn thân run rẩy, thanh âm hoảng sợ nói ra.
Nghe ngóng, nhắc tới, cho dù là ở trong mộng nói mớ, Hà Tri Minh cũng sẽ giết cả nhà của bọn hắn.
Do đó có thể thấy được, chuyện nghiêm trọng như thế nào.
Thân phận của Trần Thanh Đế, to lớn ra sao.
Cái này lại để cho những kẻ muốn biết, Trần Thanh Đế đến cùng là người nào, định sau khi sự tình chấm dứt, tìm người nghe ngóng thoáng một phát, lập tức hết hy vọng.
Hiếu kỳ, không phải là sai.
Nhưng cũng phải nhìn là cái gì, sự vật không nên hiếu kỳ, ngươi hiếu kỳ, đây chính là sẽ chết, vẫn là chết cả nhà.
Hà Tri Minh ngay cả vợ con của mình, cũng có thể vô tình tự tay giết, chớ nói chi là bọn hắn.
Đừng nói là đi nghe ngóng, nói cùng người khác, coi như là nghĩ, về sau cũng không dám hồi tưởng.
Đem đây hết thảy, tất cả đều dấu ở trong bụng, coi như chuyện gì cũng không có phát sinh qua.
- Ân, không tệ.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, đi tới trước mặt tên cảnh quan lấy ghế cho hắn kia, cười nhạt một tiếng, hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- A... tôi...
Người cảnh quan này, toàn thân rung mạnh, hoảng sợ vạn phần nói:
- Tôi... tên là Nghiêm Thành, không biết... không biết...
- Nghiêm Thành? Nghiêm trị?
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, thò tay vỗ vỗ bả vai cảnh quan Nghiêm Thành, thản nhiên nói:
- Ta rất coi trọng cái tên này của ngươi, có tư chất làm cục trưởng cục cảnh sát.
- Cảnh quan, phải dùng bảo vệ tánh mạng và tài sản nhân dân thành nhiệm của mình, mà không phải trợ Trụ vi ngược, không làm chó cho người khác.
Trần Thanh Đế nhìn Nghiêm Thành, nói ra:
- Hi vọng về sau ngươi hảo hảo vì nhân dân phục vụ, không muốn xin lỗi cái tên này của ngươi, không để cho ta thất vọng.
- Vâng!
Nghiêm Thành còn không biết Trần Thanh Đế nói ý vị như thế nào. Nhưng mà, chính như Trần Thanh Đế nói, gia gia của hắn lấy cái tên này cho hắn, là để cho Nghiêm Thành hắn, nghiêm trị tất cả xấu xa bại hủ.
Làm một người chính trực.
Từ nhỏ, Nghiêm Thành dốc lòng trở thành một gã cảnh quan.
Nhưng thật sự đi đến ngày hôm nay, Nghiêm Thành lại phát hiện, xã hội quá phức tạp, quá hiểm ác. Mà hắn cảm giác, thật sự rất xấu hổ với tên của mình, không xứng với cái tên này.
- Ân, rất tốt.
Trần Thanh Đế nhíu mày, lại duỗi tay vỗ vỗ bả vai Nghiêm Thành, nhàn nhạt nói:
- Về sau có phiền toái gì, cứ đến tìm ta.
Nói xong, Trần Thanh Đế quay đầu nhìn về phía Hà Tri Minh, thản nhiên nói:
- Ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?
- Biết... biết rõ.
Hà Tri Minh liền nói.
Đây hết thảy, xem ở trong mắt những cảnh sát khác, đều là chấn động toàn thân, trong ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Thành, đều tràn đầy vẻ hâm mộ.
Ta rất coi trọng cái tên này của ngươi, có tư chất làm cục trưởng cục cảnh sát.
Những lời này của Trần đại thiếu, chẳng phải biểu lộ hết thảy rồi sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 301: Giải quyết là tốt rồi
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Thời gian đã là hơn mười giờ đêm, từng chiếc xe treo bảng số xe quân khu, lái vào bệnh viện quân khu nào đó, toàn bộ bãi đỗ xe cơ hồ đều đậu đầy xe.
Tạm thời không nói đến, những cái xe kia giá trị như thế nào, chỉ là bảng số xe của những cái xe kia là có thể làm cho người sợ.
Trong phòng họp bệnh viện, các chuyên gia, giáo sư,… tất cả đều tụ tập lại với nhau, tiến hành thảo luận.
Như loại tình huống này, trong bệnh viện quân khu cực kỳ hiếm thấy. Năm gần đây, thì ra là lúc trước, Trần Thanh Đế ở thời điểm chơi nữ nhân hôn mê, mới xuất hiện qua một lần.
Lúc này là mới vừa không lâu, có hai thiếu niên toàn thân là máu, được đưa vào bệnh viện.
Người đưa hai thanh niên này vào, chỉ lạnh như băng nói một câu nói: huynh đệ của Trần đại thiếu, cho dù trên người lưu lại một vết sẹo, cũng sẽ đốt bệnh viện này đi.
Nếu như ngươi nói, là Trần Thanh Đế, người ta căn bản không biết, cũng sẽ không để ý. Nhưng mà, Trần đại thiếu, ai con mẹ nó chưa nghe nói qua?
Đây tuyệt đối là một nhân vật sự tình gì cũng có thể làm ra a.
Cho nên, bệnh viện này tập thể động viên, tất cả chuyên gia, giáo sư,… tất cả đều bị gọi về.
Thậm chí là Thái Sơn Bắc Đẩu Trung y giới, Mã Quan Thiên cũng được bệnh viện mời qua.
Vốn Mã Quan Thiên đã chìm vào giấc ngủ, là không muốn đến. Nhưng vừa nghe nói là huynh đệ của Trần đại thiếu, Mã Quan Thiên lập tức không bình tĩnh rồi.
Cái gì cũng không nói, rất nhanh chạy đến.
Trần đại thiếu, Trần Thanh Đế, Mã Quan Thiên là biết đến. Còn một lòng muốn nhận Trần Thanh Đế làm đệ tử, đến kế thừa y bát của hắn.
Đáng tiếc, Trần Thanh Đế lại cự tuyệt.
- Lý Vưu, Chu Trướng cùng Trịnh Lục ở bệnh viện nào?
Từ trong cục cảnh sát đi ra, Trần Thanh Đế lập tức bấm điện thoại của Lý Vưu:
- Ân, ta đã biết, rất nhanh sẽ tới.
Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, Chu Trướng cùng Trịnh Lục toàn thân băng bó, giống như là hai cái xác ướp, lẳng lặng nằm ở trên giường.
Khá tốt chính là, hô hấp của bọn hắn đều rất vững vàng, cũng không có bất kỳ nguy hiểm.
- Những chuyên gia, giáo sư,… kia đã kiểm tra cho hai người rồi.
- Tuy thương thế của Chu Trướng cùng Trịnh Lục dọa người, bất quá khá tốt, đều là bị thương ngoài da. Không có bất kỳ nguy hiểm, tu dưỡng một thời gian ngắn là có thể xuất viện.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, hắn đã sớm âm thầm kiểm tra cho Chu Trướng cùng Trịnh Lục, biết sẽ không có nguy hiểm gì.
Bất quá. Chu Trướng cùng Trịnh Lục mất máu quá nhiều, đến bây giờ vẫn chưa có tỉnh lại.
- Ân...
Hai người Chu Trướng cùng Trịnh Lục, như là có cảm ứng đồng dạng, cảm nhận được Trần Thanh Đế đã đến. Vậy mà ngay ngắn phát ra một tiếng ngâm, tỉnh lại.
Trịnh Lục bởi vì vừa tỉnh lại, ánh mắt không cách nào thích ứng phòng bệnh, hai mắt chỉ là híp lại thành một đường nhỏ. Bất quá, nhìn thấy Trần Thanh Đế vậy mà đã ở đây, lập tức trừng lớn hai mắt.
- Trần Thanh Đế, ngươi... sao ngươi lại tới đây?
Trịnh Lục vội vàng nói:
- Nhanh, nhanh đi mau, Hà Gia Tước cùng mẹ của hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, đi mau...
- Đúng, ngươi đi mau, không cần lo cho chúng ta.
Chu Trướng nghe được Trịnh Lục gọi, cũng rất nhanh trừng to mắt, thúc giục Trần Thanh Đế.
Trong hai tròng mắt của bọn hắn, đều tràn đầy vẻ lo lắng. Về phần diện mục biểu lộ, thì không có cách nào nhìn ra.
Trên mặt của bọn hắn tất cả đều bao vây lấy băng gạt màu trắng, chỉ lộ ra con mắt cùng miệng.
Bất quá, chỉ là nhìn ánh mắt của bọn hắn, đã biết rõ bọn hắn rất khẩn trương, rất lo lắng.
Dưới loại tình huống này, Chu Trướng cùng Trịnh Lục suy nghĩ, khẩn trương vậy mà vẫn là huynh đệ Trần Thanh Đế hắn.
Trần Thanh Đế rất cảm động.
Càng thêm cho rằng, bọn người Hà Gia Tước đáng chết, rất đáng chết.
- Sự tình đã giải quyết, về sau không có người lại dám khi dễ huynh đệ Trần Thanh Đế ta.
- Giải quyết?
Trong hai tròng mắt của Chu Trướng cùng Trịnh Lục, đều tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu chi sắc.
Phải biết rằng, cha của Hà Gia Tước, đây chính là cục trưởng Cục y tế, tồn tại cấp Phó bộ a.
Cấp Phó bộ, đối với Chu Trướng cùng Trịnh Lục mà nói, cái kia chính là tồn tại ngưu bức.
Chu Trướng cùng Trịnh Lục như thế nào cũng không nghĩ ra, Trần Thanh Đế cứ như vậy giải quyết. Chẳng lẽ là dùng vũ lực? Hay là bối cảnh của Trần Thanh Đế so với cha của Hà Gia Tước còn ngưu bức hơn?
Mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ cần giải quyết là tốt rồi.
- Các ngươi hảo hảo dưỡng thương, yên tâm dưỡng thương.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Chờ các ngươi tốt rồi, ta mời các ngươi ăn bữa tiệc lớn.
- Oa kháo... Đây là phải, ai ôi!!!...
Sự tình giải quyết, Trịnh Lục cũng trở nên buông lỏng. Bởi vì thanh âm quá lớn, quá kích động, tác động miệng vết thương, hắn đau nhức ngao ngao kêu gọi.
- Sớm biết sẽ bị đánh thành như vậy, lúc ăn cơm tối, sẽ không để cho ngươi nhẹ nhàng như vậy.
Chu Trướng tức giận bất bình nói:
- Ngươi không biết ta rất hối hận, hối hận vì ăn ít, làm thịt quá nhẹ.
- Đúng vậy a, ta mới đầu cho rằng, cũng chỉ là bị đánh một chầu. Bị đánh một chầu, không có nhiều đại sự? Cắn răng kháng trụ cũng dễ làm thôi. Cho nên, ta không ra tay độc ác làm thịt ngươi.
Trịnh Lục thổn thức không thôi, hối hận vạn phần nói:
- Ai con mẹ nó có thể nghĩ đến, đám tạp chủng Hà Gia Tước kia, vậy mà ra tay ác như vậy. Thực hối hận, lúc ăn cơm tối không có hung hăng làm thịt ngươi một chầu.
- Hừ.
Chu Trướng hừ nhẹ một tiếng, kêu gào nói:
- Trần Thanh Đế, ngươi đợi cho bọn ta. Chờ chúng ta tốt rồi, cần phải ăn chết ngươi.
Hối hận?
Thật là hối hận a.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 302: Hung Hăng làm thịt
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Đương nhiên, Chu Trướng cùng Trịnh Lục hối hận không phải là bị đánh, mà là hối hận không có hung hăng làm thịt Trần Thanh Đế một chầu.
Ăn đồ vật, cùng bị thương, nghiêm trọng kém xa a.
- Con mẹ nó, các ngươi còn không biết xấu hổ nói.
Trần Thanh Đế vỗ giường, trực tiếp đứng lên, vẻ mặt giận dữ, phẫn nộ quát:
- Hai gia hỏa các ngươi chính là tự tìm, lúc ta rời đi đã nói như thế nào?
- Con mẹ nó, các ngươi lại tự cho là đúng, không gọi điện thoại cho ta?
Trần Thanh Đế càng nói càng sinh khí, chửi ầm lên nói:
- Chó chết, ca ca không phải xem các ngươi bị thương, không đánh các ngươi một chầu hung ác là không được. Móa...
- Ta biết rõ các ngươi lo lắng cho ta, không muốn để cho ta đi theo các ngươi cùng một chỗ bị đánh. Bất quá, các ngươi cũng quá coi thường ca ca ta đi à nha?
Trần Thanh Đế nhíu mày, tràn đầy khinh thường nói:
- Chỉ là đám cẩu tạp chủng Hà Gia Tước kia, cũng có thể làm gì được ta sao?
Trần Thanh Đế đương nhiên biết rõ, vì cái gì Chu Trướng cùng Trịnh Lục không gọi điện thoại cho hắn, là muốn bảo hộ Trần đại thiếu hắn, dù chỉ là mấy giờ.
- Oa kháo... Ngươi hung như vậy làm cái gì? Không phát hiện chúng ta đều bị thương nặng như vậy sao? Ngươi lại muốn đánh chúng ta, còn muốn đánh một chầu hung ác.
Trịnh Lục liên tục hừ hai tiếng, nói ra:
- Trần Thanh Đế, ngươi đợi cho chúng ta. Chờ chúng ta ra viện, nhất định sẽ không bỏ qua ngươi. Ngươi đợi phá sản đi.
- Đúng, ăn cho hắn phá sản.
Chu Trướng cũng đi theo kêu gào không thôi.
- Mỗi ngày, bữa bữa đều ăn ở khách sạn năm sao, khách sạn bốn sao chúng ta cũng không nể tình, ăn chết hắn a.
- Mịa, hai người các ngươi đã bị thương thành như vậy, còn không thành thật một chút.
Trên mặt Trần Thanh Đế, tràn đầy dáng tươi cười, đó là một dáng tươi cười vô cùng vui vẻ, ôn hòa.
- Đúng rồi, các ngươi có nhớ số điện thoại của Võ Thuật hay không?
Trần Thanh Đế đều thấy điện thoại của Chu Trướng cùng Trịnh Lục bị rơi vỡ rồi.
Hơn nữa, hiện tại mỗi người đều có điện thoại, số thì lưu trong điện thoại di động là được, ai còn có thể đi nhớ số làm gì.
Quả nhiên, Chu Trướng cùng Trịnh Lục ngay ngắn hướng lắc đầu, tỏ vẻ không có nhớ kỹ.
Hiện tại điện thoại của Chu Trướng cùng Trịnh Lục đều bị đánh nát, Võ Thuật lại không biết số của Trần Thanh Đế. Cho dù thật sự có chuyện gì, muốn tìm bọn hắn, cũng liên lạc không được.
Mà Trần đại thiếu, quyết sẽ không để cho Võ Thuật gặp chuyện không may.
Võ Thuật, cũng là huynh đệ của hắn, là huynh đệ mà Trần Thanh Đế hắn tán thành.
Ai động, thì tàn.
Ai thương, phải chết.
Tuyệt đối sẽ không có bất kỳ tình cảm, vô luận là ai.
Hôm nay là Hà Gia Tước, nếu như là đổi thành thiên tài Lữ gia Lữ Bất Phàm, Trần Thanh Đế cũng quyết không bỏ qua.
Người muốn để cho Trần Thanh Đế hắn chết, Trần Thanh Đế quyết sẽ không để cho đối phương sống. Bất quá, dưới tình huống thời cơ không cho phép. Trần đại thiếu sẽ không động thủ.
Nhưng mà, nếu tổn thương huynh đệ của hắn.
Vô luận là dạng tình huống gì, dạng cục diện gì, Trần Thanh Đế cũng quyết không bận tâm nhiều như vậy, cân nhắc nhiều như vậy.
Chỉ có giết.
Chỉ có chết.
Đối với giết người, có tâm lý gánh nặng hay không?
Đối với Trần Thanh Đế ở kiếp trước sinh hoạt trong Tu Chân giới, một nơi thực lực vi tôn, khắp nơi đều tràn đầy giết chóc mà nói.
Giết người, có thể có cái rắm gánh nặng?
Một điểm áp lực cũng không có.
Giống như là người bình thường, không cẩn thận giết chết một con kiến. Ngươi sẽ có gánh nặng trong nội tâm sao?
Căn bản là sẽ không để ý.
Trần Thanh Đế giết người, cũng là như thế.
Ở Tu Chân giới kiếp trước, Trần Thanh Đế cũng không phải là người tốt lành gì, trong tay cũng nhiễm không ít máu tươi.
Người muốn Trần Thanh Đế hắn chết, cũng có không ít. Đương nhiên, bọn hắn chỉ là ngẫm lại, cũng không dám, cũng không nỡ giết.
Ai có thể cam đoan, mình vĩnh viễn sẽ không có ngày cầu đến Trần Thanh Đế?
Trần Thanh Đế, đây chính là luyện đan, luyện khí, luyện phù, bày trận... Đại Tông Sư, nhân vật cấp bậc yêu nghiệt a.
Một tồn tại như vậy, ai dám đắc tội?
Chỉ cần một câu, một cái hứa hẹn, những lão quái vật Nguyên Anh kỳ mấy trăm năm không ra mặt một lần kia, đều có thể như chó, bán mạng cho Trần Thanh Đế.
Cùng Chu Trướng và Trịnh Lục hàn huyên một hồi, cuối cùng sau khi lấy được địa chỉ của Võ Thuật, hắn đứng lên nói ra:
- Đợi có thời gian, ta đi quê quán Võ Thuật nhìn xem. Hiện tại các ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta vẫn chờ các ngươi làm thịt.
- Tuyệt đối chạy không được đâu.
Chu Trướng trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ngươi cũng về nghỉ ngơi sớm đi, bên Võ Thuật kia có tình huống như thế nào, ngươi phải trước tiên thông tri cho chúng ta.
Tuy Trịnh Lục không nói chuyện, nhưng thái độ cùng Chu Trướng rất giống nhau.
- Ân.
Trần Thanh Đế đi đến cửa phòng bệnh, nhìn Lý Vưu thản nhiên nói:
- Bảo vệ tốt huynh đệ của ta.
- Vâng.
Lý Vưu nghiêm túc nói:
- Thề sống chết bảo hộ.
- Trần Thanh Đế, lão phu có thể tính lần nữa nhìn thấy ngươi rồi.
Trần Thanh Đế vừa ra khỏi phòng bệnh, Mã Quan Thiên vội vội vàng vàng đi tới, một phát bắt được Trần đại thiếu, như sợ Trần đại thiếu chạy vậy.
- Tôi... Tôi đối với Trung y, thực không có hứng thú.
Trần Thanh Đế bất đắc dĩ lắc đầu, nói ra:
- Mã lão, hảo ý của ngài Thanh Đế tâm lĩnh, tâm lĩnh.
- Trần Thanh Đế, ngươi... ngươi không biết, thiên phú của ngươi ở trên Trung y, đây chính là nghịch thiên nhất trong những người ta từng thấy sao?
Mã Quan Thiên lôi kéo Trần Thanh Đế không thả:
- Ngươi muốn suy nghĩ, cân nhắc nữa hay không?
- Mã lão, ngài bắt lấy ta cũng vô dụng.
Trần Thanh Đế thời gian dần qua lấy tay Mã Quan Thiên ra, nói:
- Có nhiều thứ, là không bắt buộc được. Chờ ngày nào đó tôi đối với Trung y cảm thấy hứng thú, tôi sẽ đi tìm ngài.
- A, đúng rồi, ngài có lẽ minh bạch.
Trần Thanh Đế hạ giọng, liếc nhìn phòng bệnh, sau đó nhanh chân bỏ chạy.
- Ngươi... Trần Thanh Đế, ngày mai ta sẽ đi tìm cha của ngươi.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đào tẩu, Mã Quan Thiên quát lớn.
Về phần ý tứ của Trần Thanh Đế, Mã Quan Thiên đương nhiên đã minh bạch, là không muốn bạo lộ thân phận Trần đại thiếu hắn.
Trong phòng bệnh bệnh viện, Trịnh Lục cùng Chu Trướng thấy một màn như vậy, tất cả đều trợn tròn mắt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 303: Đoán sai
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Mã Quan Thiên, lão hiệu trưởng Trung Y Học Viện, Thái Sơn Bắc Đẩu giới Trung y, đây chính là nhân vật nổi tiếng a.
Ai không biết?
Trong thiên hạ, không biết có bao nhiêu người, bao nhiêu Trung y nổi danh, nằm mộng cũng muốn trở thành đệ tử của Mã Quan Thiên.
Nhưng Mã Quan Thiên căn bản là không để vào mắt, nhìn cũng không thèm nhìn ngươi.
Nhưng mà, Chu Trướng cùng Trịnh Lục lại kinh hãi thấy được một màn. Thông qua đối thoại đơn giản, tất cả bọn hắn đều chấn kinh rồi!
Thái Sơn Bắc Đẩu giới Trung y, muốn thu Trần Thanh Đế làm đệ tử, Trần Thanh Đế lại không thèm nhìn Mã Quan Thiên.
Lập tức, nhân vật đã xảy ra chuyển biến 180°, đổi chỗ rồi.
Trước kia là Mã Quan Thiên không thèm nhìn đến những Trung y kia, không muốn thu người khác làm đệ tử. Hôm nay, lại trở thành Trần Thanh Đế không thèm nhìn Mã Quan Thiên.
Xem bộ dáng, còn không phải là lần đầu tiên rồi.
Cái này... cái này con mẹ nó nghe rợn cả người, thật là làm cho người ta kinh hãi gần chết.
Cái này nếu truyền đi, truyền đến trong lỗ tai những người muốn trở thành đệ tử của Mã Quan Thiên kia, bọn hắn còn không hận tự sát tại chỗ mới lạ?
Cho dù không tự sát, cũng sẽ là nước mắt như mưa a.
Quá con mẹ nó làm cho người hâm mộ ghen ghét a.
Đồng dạng, Trần Thanh Đế cũng sẽ bị những người kia mắng cho ngất trời.
Thái Sơn Bắc Đẩu giới Trung y, ngươi biết là cái khái niệm gì sao? Mã Quan Thiên muốn thu ngươi làm đệ tử, ngươi biết ý vị như thế nào sao?
Ngươi vậy mà không biết tốt xấu, không muốn, còn cự tuyệt.
Ngươi... ngươi có biết, bao nhiêu người nằm mộng cũng muốn trở thành đệ tử của Mã Quan Thiên không? Ngươi đến cùng có biết hay không?
Ngươi vậy mà cự tuyệt, móa... móa... móa...
Mã Quan Thiên muốn thu Trần Thanh Đế làm đệ tử. Trần Thanh Đế không muốn, cự tuyệt. Mà Mã Quan Thiên lại không bỏ tử, muốn đi tìm cha của Trần Thanh Đế.
Trần Thanh Đế, ngươi đến cùng ngưu bức ra sao?
Thiên phú nghịch thiên ở trên Trung y?
Chẳng lẽ... chẳng lẽ ngươi là nhân vật thiên tài trong truyền thuyết?
Chu Trướng cùng Trịnh Lục, không bình tĩnh rồi.
Về phần trên mặt Lý Vưu, lại không có bất kỳ biến hóa. Ở hắn xem ra, sức chiến đấu của Trần đại thiếu cường hãn như thế, cho dù hiểu Trung y cũng không có cái gì kỳ lạ quý hiếm.
Ai lại có thể nghĩ đến, Trần Thanh Đế kỳ thật chính là một siêu cấp cao thủ? Hơn mười tên Ninja, cũng không đủ bị hắn giết hay sao?
Biết chút trúng y, chỉ là cộng lông?
Mã Quan Thiên ngươi là ngưu bức hò hét, là Thái Sơn Bắc Đẩu Trung y giới, nhưng mà, ngươi cũng không có tư cách thu Trần đại thiếu làm đồ đệ.
Lý Vưu nghĩ như thế.
- Trịnh Lục, Mã lão muốn thu Trần Thanh Đế làm đệ tử. Chúng ta bị đánh thành như vậy, Mã lão đã trễ thế này còn tự mình đến bệnh viện. Ngươi nói...
Chu Trướng hít sâu một hơi, vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Trần Thanh Đế nói sự tình đã giải quyết, có phải là Mã lão ra mặt giải quyết hay không?
- Ân.
Trịnh Lục miễn cưỡng nhẹ gật đầu. Hết cách rồi, nếu động tác hơi lớn một chút, hắn sẽ ngao ngao gọi bậy.
- Bối cảnh của Trần Thanh Đế, cùng chúng ta có lẽ không kém nhiều. Coi như là mạnh cũng không mạnh đi nơi nào. Bằng không thì như thế nào sẽ cùng chúng ta lăn lộn chung một chỗ?
Trong thanh âm Trịnh Lục, tràn ngập khinh bỉ cùng khinh thường nói:
- Tựa như cẩu tạp chủng Hà Gia Tước kia, cha chỉ là có cấp Phó bộ, đã hung hăng càn quấy thành không biết mình họ gì rồi.
- Chuyện bây giờ giải quyết, khẳng định không phải là vì bối cảnh của Trần Thanh Đế.
Trịnh Lục Trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Mã lão khát vọng thu Trần Thanh Đế làm đệ tử như thế, biết rõ Trần Thanh Đế gặp chuyện không may, nhất định sẽ trước tiên ra mặt hỗ trợ.
- Có người muốn trở thành đệ tử Mã lão, Mã lão cũng không để vào mắt. Mã lão muốn thu Trần Thanh Đế làm đệ tử, Trần Thanh Đế lại không thèm nhìn đến hắn. Hắc hắc...
Trịnh Lục cười hắc hắc, nói ra:
- Ở thời điểm điều kiện cho phép, sự tình sư phụ muốn thu hảo đồ đệ, đó cũng là sẽ phát sinh.
- Trần Thanh Đế là đồ đệ mà Mã lão nhìn trúng, Trần Thanh Đế gặp nạn, Mã lão há có thể khoanh tay đứng nhìn?
Trong thanh âm của Trịnh Lục tràn đầy vẻ khinh thường, nói ra:
- Cha của Hà Gia Tước, là cục trưởng Cục y tế, cấp Phó bộ không sai. Nhưng mà, hắn ở trước mặt Mã lão, tính là cái gì chứ?
- Mã lão ra mặt, cha của Hà Gia Tước còn không trực tiếp bị sợ đái mới lạ.
Trịnh Lục khoa trương nói:
- Đệ tử của Mã lão, cái thân phận kia là phi thường trâu bò. Nhất là Trần Thanh Đế lại không chỉ một lần cự tuyệt trở thành đệ tử của Mã lão, đây chính là càng ngưu bức.
Vi sao ngưu bức?
Cũng là bởi vì Mã Quan Thiên.
Mã Quan Thiên ngưu bức, như vậy, con của hắn ngưu bức không?
Đây không phải nói nhảm sao?
Nếu như lão tử ngưu bức, con chiếm không đến quang, không ngưu bức, Hà Gia Tước có thể ngang ngược càn rỡ như thế sao?
Mà một gã đồ đệ đắc ý, đối với Mã Quan Thiên mà nói, địa vị so với con của mình quyết sẽ cao hơn.
Điều này cũng ý nghĩa, thân phận đồ đệ, so với nhi tử còn ngưu bức hơn.
Nhất là y bát truyền nhân.
Không thể phủ nhận, Trịnh Lục phân tích hoàn toàn là sai lầm. Trần Thanh Đế giải quyết hết thảy vấn đề, cùng Mã Quan Thiên không có nửa xu quan hệ.
Nhưng mà, điều này cũng không có thể nói, Trịnh Lục phân tích đều sai, không thể nói Trịnh Lục là một ngu ngốc.
Điều này có thể trách Trịnh Lục sao?
Nếu như Trịnh Lục biết rõ, Trần Thanh Đế là Trần đại thiếu ngưu bức hò hét, há sẽ phân tích như thế? Không cần nghĩ cũng biết hết thảy rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R