Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 220: Lửa giận
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Cổ Thiên Cầm như thế nào cũng thật không ngờ, Dương Thủ Đãi cùng Uông Bộ Lao vậy mà sẽ bị Lữ gia thu mua. Càng tức giận chính là, hai người này là người nắm giữ cổ phần nhiều nhất sau nàng.
Phải biết rằng, Lữ gia cùng Trần gia thủy chung đều là quan hệ đối địch. Lực ảnh hưởng của Lữ gia ở thương chính lưỡng giới, hoàn toàn chính xác là rất cường đại, căn bản không phải là Trần gia có thể so sánh.
Vì đề phòng Lữ gia, Cổ Thiên Cầm đương nhiên cũng có tính trước, tiến hành khống chế cổ phần của Thanh Đế dược nghiệp. Ở phương diện cổ quyền, một mực đều cẩn thận từng li từng tí.
Những cổ đông khác, có được cổ phần Thanh Đế dược nghiệp đều rất ít. Cổ phần của Dương Thủ Đãi cùng Uông Bộ Lao, là gần với Cổ Thiên Cầm nhất, theo thứ tự là thứ hai, thứ ba.
Cổ Thiên Cầm có thể cho bọn hắn nhiều cổ phần như vậy, cũng là bởi vì tín nhiệm bọn hắn, bọn hắn cũng vì Thanh Đế dược nghiệp bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Ở Cổ Thiên Cầm xem ra, mặc cho ai cũng có thể bị Lữ gia thu mua, nhưng Dương Thủ Đãi cùng Uông Bộ Lao là quyết không bị thu mua.
Châm chọc nhất chính là, hai người bọn họ không chỉ có bị đón mua, còn hùng hổ dọa người, khí diễm hung hăng càn quấy, lôi kéo nhiều người như vậy, tập thể lui cổ.
Cổ Thiên Cầm không phải người ngu, đương nhiên biết rõ, ở trong phái yêu cầu lui cổ, trong đó có hơn phân nửa là Dương Thủ Đãi cùng Uông Bộ Lao khuyên bảo, lôi kéo.
Dương Thủ Đãi cùng Uông Bộ Lao không chỉ có phản bội, hơn nữa phản bội còn phi thường triệt để.
- Chủ tịch, Trần gia ở thương chính lưỡng giới không phải đối thủ của Lữ gia, đây đã là sự thật không thể tranh cải. Mọi người chúng ta đều là người biết chuyện, không muốn vốn gốc không còn, đến cuối cùng ngay cả tiền quan tài cũng mua không nổi.
Dương Thủ Đãi không chút khách khí, mặt âm trầm nói ra:
- Hôm nay, bất luận như thế nào, chúng ta đều phải lui cổ.
- Đúng, phải lui cổ, vô luận như thế nào, ngươi cũng không cải biến được quyết tâm lui cổ của chúng ta. Cho nên, khuyên ngươi không nên lãng phí miệng lưỡi.
Uông Bộ Lao kiên quyết nói:
- Xin đừng lãng phí thời gian của ta và mọi người.
- Chủ tịch, ngươi cũng đừng có lãng phí miệng lưỡi, nói cái gì chúng ta cũng phải lui cổ.
- Chúng ta phải lui cổ, vì gia đình của mình, chúng ta không thể tiếp tục lưu lại Thanh Đế dược nghiệp, bằng không thì chúng ta sẽ chết rất thảm.
...
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả người muốn lui cổ, tất cả đều đứng lên, cũng không nói nhảm cùng Cổ Thiên Cầm, trực tiếp bức cung.
Ông...
Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra, lập tức, phòng họp yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều đem ánh mắt quăng về phía cửa.
Nhóm cổ đông đang họp, thảo luận là đại sự, lúc này ai dám tiến vào phòng họp? Thậm chí ngay cả cửa cũng không gõ thoáng một phát?
Thời điểm mọi người thấy người đến là Trần Thanh Đế cùng Trần Hương Hương, lập tức đều bình thường trở lại.
Ai không biết, Trần gia đại thiếu ngang ngược càn rỡ đã quen, bất luận kẻ nào cũng sẽ không để trong mắt. Đừng nói là đẩy ra cửa phòng họp, coi như là bạo lực đá văng, cũng không có ai ngoài ý muốn.
- Thanh Đế, Hương Hương, sao các con lại tới đây?
Sắc mặt Cổ Thiên Cầm tái nhợt, nhìn thấy Trần Thanh Đế cùng Trần Hương Hương, trên mặt cố nặn dáng tươi cười khó coi.
- Cha nói mẹ nhớ con, cho nên con mang theo muội muội sang đây thăm mẹ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, quét qua mọi người, nói:
- Mẹ, xem ra nơi này rất náo nhiệt a? Con ở bên ngoài nghe được, hình như có rất nhiều người muốn lui cổ.
Trọng địa như phòng họp này, hiệu quả cách âm là phi thường lợi hại. Trần Hương Hương đi cùng với Trần Thanh Đế, là cái gì cũng không có nghe được.
Bất quá, Trần Thanh Đế là người nào?
Đây chính là Tu Chân giả lợi hại hò hét a. Hiện tại Trần Thanh Đế không chỉ có tu vi Luyện Khí tầng năm, càng là thuận nghịch tu luyện Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, thuận nghịch đều là Luyện Khí tầng năm.
Hơn nữa, Trần đại thiếu xuyên việt đi vào địa cầu, tuy tu vi không có, nhưng mà nhãn lực, trí nhớ, thính lực lại không có vì vậy mà biến mất, vẫn còn tồn tại.
Thính lực của Kết Đan kỳ, biến thái không thể tưởng tượng?
Phòng họp cách âm là rất lợi hại không sai, nhưng há có thể đủ dấu diếm được lỗ tai của Trần đại thiếu? Trong phòng họp hết thảy, Trần đại thiếu nghe được thanh thanh sở sở, những người kia kêu gào, một chữ hắn cũng không có nghe lầm.
Bất quá, Trần Thanh Đế một mực nhẫn nhịn, cũng không có lập tức bão tố mà thôi.
- Thanh Đế, ở đây không có việc gì, con trước mang theo Hương Hương ra ngoài chơi, không nên chạy loạn.
Cổ Thiên Cầm hít sâu một hơi, làm ra dáng tươi cười, nói:
- Đợi mẹ xử lý tốt chuyện nơi đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm.
Nhìn thấy Cổ Thiên Cầm là phụ nữ mạnh mẽ, lại bị dồn đến mức này, trong nội tâm Trần Thanh Đế nhịn không được đau xót, giận dữ.
- Mẹ...
Một bên Trần Hương Hương nhịn không được chảy ra nước mắt, nghẹn ngào kêu lên.
- Hương Hương, đang yên đang lành con khóc cái gì. Hương Hương đừng khóc, mẹ không có việc gì.
Cổ Thiên Cầm cảm giác mũi đau xót, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, một tay ôm lấy Trần Hương Hương vào trong ngực.
Cổ Thiên Cầm là nữ cường nhân không sai, nhưng nàng có mạnh hơn nữa, cuối cùng cũng là một nữ nhân. Bị nhiều cổ đông dồn đến hoàn cảnh như vậy, trong nội tâm có thể dễ chịu sao? Nàng chẳng lẽ một chút cũng không ủy khuất sao?
- Chủ tịch, không nên dùng chiêu này đến lừa gạt chúng ta, chúng ta không có một cái nào là người ngu, căn bản là không bị ngươi lừa được đâu.
Dương Thủ Đãi cười lạnh không thôi, giễu cợt nói.
Dù sao Dương Thủ Đãi hắn đã tìm được đường ra, hơn nữa hắn cũng tin tưởng, trà trộn thương chính lưỡng giới, đi theo Lữ gia, cái kia tuyệt đối so với cùng Trần gia có tiền đồ hơn nhiều.
- Chuyện cho tới bây giờ, vô luận như thế nào dạng, đùa nghịch chiêu gì, chúng ta sẽ không bị ngươi kéo xuống nước. Lui cổ đã là xu thế tất nhiên, không có tình cảm gì có thể giảng.
Uông Bộ Lao vô tình nói.
- Các ngươi đây là ý gì?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 221: Đánh
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Cổ Thiên Cầm duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, mắt đỏ nói ra:
- Dương Thủ Đãi, Uông Bộ Lao, ta như thế nào cũng thật không ngờ, các ngươi vậy mà phản bội, còn bỏ đá xuống giếng như thế.
- Chủ tịch, chúng ta không phải bỏ đá xuống giếng, mà là không muốn cùng ngươi phá sản.
Dương Thủ Đãi nhướng nhướng mày, mỉa mai nói:
- Biết rõ tiếp tục nữa, sẽ vốn gốc không còn, chúng ta không giống Trần gia các ngươi, hậu trường đủ mạnh.
- Đừng tưởng rằng ở trước mặt của chúng ta, mất vài giọt nước mắt, chúng ta sẽ đồng tình với ngươi.
Uông Bộ Lao vô tình nói:
- Sự thật là tàn khốc như vậy, chúng ta đồng tình ngươi rồi, ai đến đồng tình chúng ta?
- Con mẹ nó, đều câm miệng cho lão tử.
Trần Thanh Đế đã đến biên giới nổi điên, toàn thân tràn ngập sát khí, lạnh giọng quát:
- Ai dám nói thêm câu nữa, hiện tại lão tử sẽ phế hắn.
- Như thế nào? Trần đại thiếu, các ngươi còn định đánh chúng ta một chầu hay sao?
Trên mặt Dương Thủ Đãi, tràn đầy khinh thường, nói ra:
- Ngươi cho rằng, như vậy có thể hù ngã chúng ta sao?
- Trần đại thiếu, hiện tại vũ lực căn bản là không giải quyết được vấn đề, cũng không cách nào cải biến quyết định của chúng ta
Vẻ mặt Uông Bộ Lao mỉa mai, châm chọc, căn bản cũng không có đem Trần Thanh Đế để vào mắt.
Ai không biết Trần Thanh Đế là mặt hàng gì? Thời điểm chơi nữ nhân, cũng có thể chơi ngất. Một người như vậy, có thể có vũ lực gì?
Nhóm cổ đông đang ngồi, tuy niên kỷ đều lớn, nhưng mà đều phi thường chú ý dưỡng sinh, thời điểm chơi nữ nhân, tuyệt đối sẽ không làm mình chóng mặt.
- Các ngươi đây là đang khiêu khích lão tử, cho nên...
Trần Thanh Đế âm trầm, sát khí xông mạnh, trong hai tròng mắt tràn đầy hàn mang nồng đậm:
- Lão tử muốn cho các ngươi trả giá thảm trọng vì dám khiêu khích.
- Chỉ bằng ngươi? Có thể làm gì được chúng ta...
Dương Thủ Đãi mặt mũi tràn đầy khinh thường, lời còn chưa nói hết, đột nhiên im bặt mà dừng, trừng lớn hai mắt, nói không được nữa.
- Ngươi nói, ta có thể làm ngươi như thế nào đây? Có ai là lão tử không dám chọc, không dám đánh hay sao?
Thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, bắt được cổ Dương Thủ Đãi, trực tiếp nhấc hắn lên:
- Người dám khiêu khích lão tử, phải trả một cái giá lớn.
Trần đại thiếu trước kia chính là một nhân vật không sợ trời không sợ đất, chớ nói chi là Trần Thanh Đế hiện tại. Bất kể là ai, chỉ cần chọc hắn, cũng sẽ có kết cục không tốt.
Hiện tại Trần Thanh Đế rất phẫn nộ.
Dương Thủ Đãi như thế nào cũng không nghĩ tới, Trần Thanh Đế không chỉ có tốc độ nhanh, ngay cả khí lực cũng lớn như vậy. Hắn căn bản cũng không biết chuyện gì xảy ra, đã bị Trần đại thiếu nắm cổ nhấc lên.
- Ngươi... thả ta ra…
Dương Thủ Đãi đỏ mặt, tròng mắt lồi ra bên ngoài, hô hấp cực kỳ khó khăn, gian nan nói.
- Thả ngươi ra? Tốt, ta thành toàn ngươi.
Trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, hàn mang càng đậm.
- Oanh!
Nương theo một tiếng vang thật lớn, Dương Thủ Đãi trực tiếp bị Trần Thanh Đế đập vào trên bàn hội nghị, lập tức, bàn hội nghị vô cùng cứng rắn bị nện nát.
- Phốc Phốc Phốc...
- A a a...
Dương Thủ Đãi liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, xương cốt trên người cũng không biết đã gãy bao nhiêu cái, ngao ngao kêu la, không có ngất đi đã thật sự là kỳ tích.
- Còn ngươi nữa.
Ánh mắt Trần Thanh Đế quét qua, đã rơi vào trên người Uông Bộ Lao.
- Đừng... Đừng tới đây...
Tiếp xúc đến ánh mắt của Trần Thanh Đế, Uông Bộ Lao toàn thân rung mạnh, nhìn kết cục của Dương Thủ Đãi, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống.
Trước khi ngang ngược càn rỡ, đã sớm không biết bị hắn ném đi nơi nào.
Bất quá, điều này cũng không có thể trách Uông Bộ Lao.
Trần đại thiếu là người nào?
Đây chính là cháu trai mà Trần lão gia tử yêu thích nhất, ngang ngược càn rỡ, làm xằng làm bậy, ai cũng không để vào mắt.
Trần gia ở thương chính lưỡng giới không được, nhưng mà không thể vì vậy mà không để ý đến, Trần gia ở trong quân đội là không gì có thể ngăn cản.
Có quầng sáng như vậy bảo kê, Trần đại thiếu đánh hắn cũng là đánh không, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ người nào thay hắn ra mặt. Cho dù có, cũng sẽ không tạo thành bất luận ảnh hưởng gì cho Trần Thanh Đế.
Đừng nói là đánh Uông Bộ Lao hắn, cho dù Trần đại thiếu giết hắn, đó cũng là chết không công.
Những năm gần đây, Trần đại thiếu chọc bao nhiêu họa? Đến cuối cùng, còn không phải bị Trần gia đơn giản dọn dẹp sao? Lại gây đại họa, Trần lão gia tử vừa ra mặt, đánh rắm cũng sẽ không có một chút.
Tối đa cũng chỉ là bại hoại thanh danh Trần đại thiếu, lưu lại chỗ bẩn trong nhân sinh mà thôi.
Thanh danh?
Cùng Trần đại thiếu nói thanh danh?
Hiện tại thanh danh của Trần đại thiếu tốt lắm sao? Người nào không biết, Trần đại thiếu là người nào, cái mặt hàng gì? Há sẽ quan tâm thanh danh sao?
Trần đại thiếu trước kia sẽ không để ý, Trần Thanh Đế hiện tại càng thêm không để ý.
Chó cắn ta một cái, ta sẽ đánh nát miệng chó, bẻ hết răng của nó. Về phần sẽ có ảnh hưởng gì, có hậu quả gì, Trần đại thiếu cho tới bây giờ không cân nhắc tới.
- A!
Uông Bộ Lao lui về phía sau phát ra một tiếng hét thảm, trực tiếp bị Trần Thanh Đế đạp bụng dưới, cả thân thể bay ngược mà ra, hung hăng đập lên vách tường.
- Phanh!
Nương theo một tiếng trầm đục, Uông Bộ Lao đâm vào trên vách tường, bắn ngược trở lại, hung hăng ngã trên mặt đất, thanh âm xương cốt đứt gãy ba ba vang lên.
- A a a...
Uông Bộ Lao ngã trên mặt đất phát ra tiếng kêu thảm thiết như là mổ heo, trong miệng không ngừng phun máu, cả thân thể quăn xoắn cùng một chỗ, không ngừng run rẩy.
Một cước này của Trần Thanh Đế, còn là một cước mang theo phẫn nộ, há là người bình thường có thể thừa nhận được hay sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 222: Thanh lý sâu mọt
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Nếu như không phải Trần đại thiếu hạ thủ lưu tình, Uông Bộ Lao không chỉ là gảy mấy cái xương đơn giản như vậy. Một cước bị mất mạng, đối với Trần Thanh Đế mà nói cũng không phải việc khó gì.
- Thanh Đế, con...
Cổ Thiên Cầm như thế nào cũng không nghĩ tới Trần Thanh Đế lại đột nhiên động thủ, còn gọn gàng như thế, ngay cả nàng cũng không có kịp phản ứng.
Càng thêm không nghĩ tới, thân thủ của Trần Thanh Đế lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy.
Lời nói không dễ nghe, Trần đại thiếu ngay cả một đứa con gái yếu ớt cũng cưỡng gian không được a. Hơn nửa năm trước, Hoàng Dĩnh chính là ví dụ sống.
- Mẹ, không có việc gì, có con ở đây rồi.
Trần Thanh Đế quay đầu lại nhìn Cổ Thiên Cầm nhẹ gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt. Lập tức, ánh mắt Trần Thanh Đế quét qua, đã rơi vào trên người mọi người, lạnh giọng nói ra:
- Tiếp theo, chúng ta tới thảo luận một chút, có quan hệ vấn đề lui cổ.
Đang khi nói chuyện, Trần Thanh Đế nhấc Dương Thủ Đãi đã nhập vào bàn hội nghị lên, nhét tới bên người Uông Bộ Lao. Những người khác thấy vậy, ngay ngắn lui về phía sau, trực tiếp thối lui đến góc tường.
Hiện tại, sắc mặt của mọi người đang ngồi, tất cả đều phi thường khó coi. Nhất là những người bị Lữ gia thu mua, kiên trì lui cổ kia, sắc mặt càng khó coi.
Bọn hắn là bị Lữ gia đón mua, mới muốn lui cổ. Không thấy được Dương Thủ Đãi cùng Uông Bộ Lao bị đánh thành như vậy sao, bọn hắn cũng không muốn trở thành kế tiếp.
Không sợ hãi mới là lạ.
Càng đáng chết hơn chính là, bị Trần đại thiếu đánh là đánh không, giết cũng là chết vô ích.
- Tất cả mọi người không phải sợ, cách làm của hai người bọn họ thật sự là quá phận, cho nên ta mới ra tay giáo huấn bọn hắn thoáng một phát.
Trần Thanh Đế nhíu mày, kéo qua một cái ghế, ngồi xuống, thản nhiên nói:
- Các vị cũng đừng đứng, ngồi đi.
- Trần đại thiếu, chúng ta đứng là được, đứng là được...
Hiện tại ai còn dám ngồi? Vạn nhất thật sự ngồi xuống, Trần đại thiếu lại đột nhiên tìm lý do bão tố, vậy bọn họ chẳng phải là rất oan uổng sao?
- A? Nguyên lai các ngươi thích đứng?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Tốt rồi, hiện tại nói cho ta biết, ai muốn lui cổ, muốn lui cổ đứng ở bên trái.
- Ta muốn lui cổ, coi như là ngươi đánh chết ta, ta cũng muốn lui cổ...
Dương Thủ Đãi nghiến răng nghiến lợi nói.
- Con mẹ nó, lão tử biết rõ ngươi muốn lui cổ, cho dù ngươi không lui, lão tử cũng sẽ cho ngươi xéo đi.
Trần Thanh Đế giơ chân lên, nhắm ngay mặt của Dương Thủ Đãi hung hăng đạp xuống, chửi ầm lên.
Nhìn Dương Thủ Đãi bị đánh lần nữa, Uông Bộ Lao trọng thương nằm trên mặt đất, trong lòng run lên, muốn nói lại cái gì cũng nói không nên lời, hắn sợ bị đánh.
- Uông Bộ Lao đúng không, ngươi cũng xéo đi, lão tử đồng ý cho ngươi lui cổ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn quét mọi người:
- Trong các ngươi không phải có rất nhiều người muốn lui cổ sao? Hiện tại làm sao vậy? Tranh thủ thời gian, hiện tại muốn lui cổ thì tranh thủ thời gian đứng ra.
- Ta lui cổ...
Sau một lát, một nam tử hơn năm mươi tuổi, cắn răng đứng dậy. Đi tới bên trái của Trần Thanh Đế.
- Ta cũng muốn lui cổ...
Đã có một cái dẫn đầu, cổ đông bị Lữ gia thu mua, tất cả đều bày ra bộ dáng không sợ chết, đứng dậy.
- Ta cũng lui...
Lúc này, người bảo trì trung lập, cũng bắt đầu lựa chọn lui cổ.
Mà cái thứ nhất đứng ra, rất hiển nhiên là hạch tâm trong phái trung lập. Hạch tâm đều lui, những người khác cũng đều lộ vẻ do dự, cuối cùng cắn răng một cái lựa chọn lui cổ.
- Ân, còn ai nữa không?
Ánh mắt Trần Thanh Đế quét qua, đã rơi vào trên người một phần tư cổ đông ủng hộ Cổ Thiên Cầm còn lại, thản nhiên nói:
- Các ngươi ai còn muốn lui cổ?
- Đã không còn sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Người lưu lại, không nên nghĩ đến về sau nói điều kiện gì, muốn giành quyền lợi nhiều hơn, cổ phần công ty…
- Cho nên, ta xin khuyên một câu...
Ánh mắt Trần Thanh Đế sắc bén, nhìn một phần tư cổ đông còn lại, nói ra:
- Người có cách nghĩ này, ta khuyên hắn hiện tại vẫn là lui ra a.
Chữ lợi đi đầu.
Đối với tuyệt đại đa số thương nhân mà nói, lợi ích vĩnh viễn đều là đệ nhất.
Những người ủng hộ Cổ Thiên Cầm kia, ngoại trừ chiếm hữu cổ phần công ty ít ra, cũng đều ôm một cách nghĩ. Đó chính là, chúng ta ở lại, có phải nên cho chúng ta một ít chỗ tốt hay không?
Chúng ta lưu lại, là có điều kiện.
- Thanh Đế...
Sắc mặt Cổ Thiên Cầm khó coi không thôi, nhịn không được mở miệng ngăn cản.
- Mẹ, mẹ yên tâm, con tâm lý nắm chắc.
Trần Thanh Đế quay đầu, nhìn Cổ Thiên Cầm mỉm cười, lắc đầu, lập tức nhìn về phía một phần tư cổ đông còn lại:
- Tất cả các điều kiện trước kia mẹ của ta đáp ứng các ngươi, từ giờ trở đi hết hiệu lực, muốn lui muốn lưu, mau chóng lựa chọn.
- Chủ tịch, cái này...
Trần Thanh Đế vừa dứt lời, trong một phần tư cổ đông có không ít người, sắc mặt đều biến đổi, chất vấn Cổ Thiên Cầm.
Rất hiển nhiên, Cổ Thiên Cầm đồng ý cho bọn hắn cái gì đó.
- Nghe theo Thanh Đế nói.
Cổ Thiên Cầm thở dài một hơi, trong nội tâm vô cùng thất vọng. Nếu như những người kia không phải vì nàng khai ra điều kiện, há có thể tiếp tục lưu lại sao?
Cổ Thiên Cầm cũng đã thấy ra, dù sao đã có nhiều người lui cổ như vậy, còn lại 8% cổ phần công ty, lui thì lui, cũng không anh hưởng nhiều bao nhiêu nữa.
Quả nhiên, sau khi Cổ Thiên Cầm vừa mới nói xong, trong đó có một nửa cổ đông, tất cả đều lựa chọn lui cổ.
Tất cả bọn hắn đều là bởi vì Cổ Thiên Cầm hứa hẹn, mà lưu lại ủng hộ Cổ Thiên Cầm, căn bản là chưa nói tới trung tâm gì. Hiện tại hứa hẹn không có, bọn hắn có thể không lui cổ sao?
- Các ngươi... các ngươi những gia hỏa vong ân phụ nghĩa này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 223: Mỏi mắt chờ mong
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Lúc này, trong hai người kiên trì đến cuối cùng, một lão giả hơn sáu mươi tuổi, chỉ vào những người lui cổ kia, phẫn nộ nói:
- Bình thường chủ tịch đối với các ngươi như thế nào? Mà các ngươi thì sao? Hiện tại Thanh Đế dược nghiệp xảy ra chút vấn đề, cả đám các ngươi đều như vậy.
- Chu lão đầu, theo chân bọn họ nói lời vô dụng làm gì, theo chân bọn họ sinh khí hữu dụng sao?
Một lão giả khác, rất là bình thản nói:
- Bởi vì cái gọi là, người có chí riêng, vẫn là thôi đi.
- Hừ.
Chu lão đầu, Chu Thương hừ lạnh một tiếng, lập tức nhìn Cổ Thiên Cầm nói:
- Chủ tịch, chút tiền tài cuối cùng kia của ta, cùng Thanh Đế dược nghiệp tồn vong.
- Chu lão...
Cổ Thiên Cầm cảm thấy cảm động vô cùng, nước mắt nhịn không được chảy xuống.
- Chủ tịch, ngài bình thường đối với những cổ đông chúng ta như thế nào, Chu lão đầu ta ghi ở trong lòng, không cần nhiều lời.
Chu Thương nhìn tên lão giả bên cạnh kia, nói ra:
- Lục lão đầu, ngươi thì sao?
- Xem ta làm gì? Ta đương nhiên là lưu lại.
Lục lão đầu, Lục Trí Văn lộ ra một bộ đương nhiên, nhìn Cổ Thiên Cầm, mỉm cười nói:
- Chủ tịch, không nên quá cảm động, ha ha.
- Chu lão, Lục lão.
Trần Thanh Đế âm thầm nhẹ gật đầu, nhớ kỹ Chu Thương cùng Lục Trí Văn.
- Tất cả mọi người đã lựa chọn tốt rồi, vậy đều trước ly khai.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Đợi hai ngày nữa, ta điều tra tốt tình huống trong công ty, sau đó tiến hành thủ tục tương quan cho các ngươi.
- Nhớ kỹ, ta thống hận nhất đúng là loại người chân ngoài dài hơn chân trong.
Trần Thanh Đế hai mắt híp lại thành một tuyến, lạnh giọng nói ra:
- Để cho ta bắt được một tia dấu vết gì để lại, vậy thì các ngươi chờ táng gia bại sản đi.
Tại Thanh Đế dược nghiệp, công ty lớn như vậy, trong tay những cổ đông này có thể sạch sẽ hay sao? Coi như là đánh chết Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế cũng sẽ không tin.
Chỉ cần bắt được một điểm, Trần đại thiếu sẽ khiến cho bọn hắn táng gia bại sản.
Không nên hoài nghi thực lực của Trần đại thiếu.
- Cái này...
Lập tức, cổ đông lựa chọn lui cổ, sắc mặt ngay ngắn biến đổi, trong bọn hắn không có một cái nào là sạch sẽ. Hoặc nhiều hoặc ít, đều đã làm ra một ít sự tình thiên vị.
Như loại sâu mọt này chỉ biết không ngừng kiếm chỗ tốt, một khi Thanh Đế dược nghiệp tao ngộ nguy cơ, lập tức lui cổ, căn bản là không cần phải lưu lại.
Lưu lại, cũng chỉ là tai họa.
Lui cổ?
Trần Thanh Đế đã đáp ứng, hắn muốn thanh lý sâu mọt công ty, đồng thời còn muốn cho bọn hắn trả giá thật nhiều.
- Chậm đã!
Nhìn mọi người nguyên một đám sắc mặt khó coi, cẩn thận ly khai, Trần Thanh Đế nhíu mày, chỉ vào Dương Thủ Đãi cùng Uông Bộ Lao nằm trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích, lạnh giọng nói ra:
- Mang theo hai tên này cút ra ngoài cha ta.
- A... Ngao... Ngao...
Hai người Dương Thủ Đãi cùng Uông Bộ Lao bị mọi người giơ lên, ngay ngắn phát ra thống khổ gầm rú. Những người khác hận không thể hiện tại tranh thủ thời gian ly khai, ai còn sẽ cẩn thận từng li từng tí giơ bọn hắn lên?
- Còn có một điều, ta thiếu chút nữa đã quên nhắc nhở các ngươi. Trước khi không có làm tốt tất cả thủ tục, không được bán đi cổ phần trong tay các ngươi.
Trần Thanh Đế cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Nếu như các ngươi bán đi, ta không ngại đưa bọn ngươi vào tù. Hơn nữa, đến lúc đó, coi như là Lữ gia cũng không thể nào cứu được các ngươi.
Sắc mặt các vị cổ đông lui cổ, lần nữa biến đổi. Bọn hắn đã nghĩ kỹ, sau khi ly khai hội nghị này, sẽ nhanh chóng liên hệ người, đem cổ phần trong tay cho đi.
Nhưng, nghe được Trần Thanh Đế nói, bọn hắn không dám.
Với tư cách Trần gia đệ tử, lại là cháu trai mà Trần lão gia tử thương yêu nhất. Trần Thanh Đế nói như vậy, bọn hắn tin tưởng trăm phần trăm, chỉ cần bọn hắn dám bán đi cổ phần trong tay mình, nửa đời sau chỉ sợ phải trải qua trong tù.
Phải biết rằng, tay chân của bọn hắn đều không sạch sẽ.
- Chu lão, Lục lão.
Đợi cho mọi người đã đi ra phòng họp, Trần Thanh Đế đi tới trước mặt Chu Thương cùng Lục Trí Văn, thản nhiên nói:
- Các vị rất nhanh sẽ biết, lưu lại không thể nghi ngờ là chính xác nhất.
- Mỏi mắt mong chờ.
Chu Thương cùng Lục Trí Văn mỉm cười, ngay ngắn hướng đã đi ra phòng họp. Về phần Trần Thanh Đế nói, bọn hắn căn bản cũng không tin.
Lời này nếu từ trong miệng Cổ Thiên Cầm nói ra, bọn hắn còn tin tưởng. Trần đại thiếu nói ra, bọn hắn cũng chỉ là nghe một chút, cũng không có cho là thực.
Cửa phòng họp đóng lại, trong phòng họp chỉ còn lại có Trần Thanh Đế, Cổ Thiên Cầm cùng với Trần Hương Hương ba người.
Phòng họp, rất yên tĩnh.
- Ai, Thanh Đế...
Cổ Thiên Cầm thở dài một hơi, lắc đầu cười khổ. Nàng cũng không biết vì cái gì, đột nhiên để cho Trần Thanh Đế làm ẩu.
Con của mình, Cổ Thiên Cầm nàng còn không biết sao?
- Mẹ, con biết rõ mẹ muốn nói cái gì.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nhìn bộ dáng của Cổ Thiên Cầm, trong lòng đau xót, trầm ngâm một tiếng nói ra:
- Dựa theo ý nghĩ của mẹ để làm, là có thể đem một bộ phận cổ đông bảo trì trung lập lưu lại, nhưng mà, bọn hắn sẽ không không công lưu lại.
- Tựa như những cổ đông ủng hộ mẹ kia, còn không phải bởi vì đã đáp ứng điều kiện bọn hắn đưa ra, mới có thể lưu lại sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Tuy con không biết, kinh doanh một công ty như thế nào, nhất là lớn như Thanh Đế dược nghiệp. Nhưng con biết rõ, hai chữ trung tâm, ở bất kỳ địa phương nào đều phi thường trọng yếu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Tiếp theo bọn hắn sẽ muốn càng nhiều chỗ tốt hơn nữa, nếu như không thỏa mãn được bọn hắn, bọn hắn đồng dạng ly khai.
- Cùng bọn hắn dông dài như thế, không bằng giải quyết dứt khoát.
Trên mặt Trần Thanh Đế tràn đầy tự tin, nói ra:
- Chỉ cần sản xuất thuốc đầy đủ tốt, cho dù không có bất kỳ một cổ đông nào, không có đầu tư bên ngoài, cũng đồng dạng không người có thể rung chuyển.
Trần Thanh Đế là người nào?
Luyện đan, luyện khí, luyện phù, bày trận... Đại Tông Sư, hắn muốn làm một ít thuốc lợi hại, còn không phải như đùa sao.
- Những chuyện này mẹ đương nhiên biết rõ, cũng minh bạch, mấu chốt là thế cục trước mắt thật sự là không lạc quan.
Cổ Thiên Cầm một người, có thể khởi động công ty lớn như vậy, há có thể nhìn không thấu điểm này?
Nhưng mà, nàng có thể có biện pháp nào khác sao? Lữ gia ở thương chính lưỡng giới thật sự là quá cường hãn, căn bản không phải là Trần gia có thể so sánh a.
- Không lạc quan? Con không cho là như vậy. Con ngược lại là cảm thấy, lúc này không chỉ có thanh lý sâu mọt, còn là cơ hội tốt nắm cổ phần công ty vào trong tay mình.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Bọn hắn lui cổ, con sẽ cho bọn hắn một mao tiền cũng không lấy được.
- Mẹ, con nghĩ những cổ đông này, không có một cái nào là sạch sẽ a?
Trần Thanh Đế cười hắc hắc. Con mẹ nó, chỉ cần tay ngươi không sạch sẽ, dám chân ngoài dài hơn chân trong, dùng thiên vị, hậu quả kia sẽ phi thường thảm.
- Con muốn...
Cổ Thiên Cầm trong lòng run lên, nói ra:
- Thanh Đế, con sẽ không thật sự muốn làm như vậy chứ? Như vậy... Làm như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt?
- Ảnh hưởng không tốt?
Vẻ mặt Trần Thanh Đế không quan tâm nói:
- Chuyện này đương nhiên không thể để cho mẹ tới làm, về phần thanh danh của con. Ha ha, ai sẽ để ý thanh danh của con chứ?
Trần Thanh Đế đã chứng minh mình là trong sạch, hết thảy sự tình đều là Trần Phong Nhiên hãm hại. Cái này đối với Trần đại thiếu mà nói, đã đầy đủ rồi.
Về phần cái gì đệ nhất hoàn khố, ngang ngược càn rỡ, chuyện xấu làm tuyệt, lấn nam bá nữ... Các loại thanh danh này, Trần đại thiếu căn bản là không quan tâm.
Mà cái thanh danh này, đối với Trần Thanh Đế mà nói, không chỉ không phải chuyện xấu, còn là chuyện tốt.
Một siêu cấp đại hoàn khố, ngoại trừ chuyện tốt, sự tình gì cũng có thể làm được, làm ra bất cứ chuyện gì, người khác cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Hết thảy đều sẽ cho rằng, đó là đương nhiên.
Kể từ đó, Trần đại thiếu làm bất cứ chuyện gì, cũng có thể hiển nhiên đi làm. Không nói đạo lý cũng tốt, làm xằng làm bậy, người khác cũng không cảm thấy cái gì.
Không có người sẽ để ý.
Mấy năm qua, dư luận của Trần đại thiếu còn thiếu sao? Truyền thông, phóng viên của cả thành thị đối với sự tình Trần đại thiếu làm được, đều cảm giác không có giá trị quá lớn gì.
Sự tình đồng loại làm khá hơn nữa, cũng quá quen thuộc, cũng không sao rồi.
Nếu như có một ngày, Trần đại thiếu đột nhiên làm chuyện tốt, cho dù là một việc rất nhỏ, chỉ cần đưa tin đi ra, đều là có giá trị buôn bán rất lớn.
Người tốt làm chuyện xấu, có giá trị đưa tin, đào móc, cũng có thể lấy lòng người xem.
Người ta rõ ràng là một người tốt, ai cũng biết, ngươi mỗi ngày đưa tin, nói ai đó, ngày nào đó, ở địa phương nào đó hành thiện.
Đưa tin giống như vậy, ai nguyện ý nhìn a.
Aib cũng biết hắn là người tốt, hắn làm chuyện tốt là việc đương nhiên rồi.
Đồng dạng đạo lý, Trần đại thiếu ở mấy năm này, chuyện xấu làm tuyệt, chuyện thương thiên hại lý gì cũng đã làm. Dù có làm ác hơn nữa, cũng không có gì kỳ lạ quý hiếm.
Ở trong mắt người khác, Trần đại thiếu nên làm chuyện xấu mới đúng, bằng không thì cái kia cũng không phải là Trần đại thiếu.
Thử hỏi!
Đều đã như vậy, Trần đại thiếu còn có cái gì không dám làm hay sao? Sợ dư luận hay sao?
- Mẹ, dùng năng lực làm việc của mẹ, trong tay có lẽ nắm không ít chứng cớ a?
Trần Thanh Đế nhíu mày, cười hắc hắc, nói ra:
- Chỉ cần mẹ cầm những chứng cớ trên tay kia, tất cả đều giao cho con là được. Con nhất định sẽ xử lý thỏa đáng, tài chính công ty sẽ không xuất hiện vấn đề gì.
- Con sẽ làm cho bọn hắn lui cổ, một mao tiền cũng không chiếm được...
Trần Thanh Đế lành lạnh nói:
- Con còn muốn đưa bọn chúng vào tù, thậm chí là xử bắn.
Nói thật, Trần Thanh Đế thật đúng là muốn cảm tạ Lữ gia thoáng một phát.
Nếu không phải Lữ gia động thủ với Thanh Đế dược nghiệp, đón mua những cổ đông kia, coi như là Trần đại thiếu muốn thanh lý sâu mọt, chỉ sợ Cổ Thiên Cầm cũng sẽ không đồng ý.
Mặc dù là hiện tại, Cổ Thiên Cầm còn do dự bất định.
Về phần những cổ đông kia, sở dĩ không sợ, hoàn toàn là vì bọn hắn tin tưởng, Cổ Thiên Cầm sẽ không làm chuyện như vậy. Hơn nữa, bọn hắn cũng không biết Cổ Thiên Cầm đến cùng nắm giữ bao nhiêu chứng cớ.
Đổi thành Trần đại thiếu, chuyện kia sẽ không giống với lúc trước.
Trần đại thiếu, chuyện tình gì làm không được?
Không có sự tình gì là Trần đại thiếu không dám làm.
Hơn nữa, có Trần lão gia tử che chở, hơn nữa lấy thanh danh kia của Trần đại thiếu, làm ra sự tình gì, người khác đều cho rằng là chuyện đương nhiên.
- Cái kia... Được rồi.
Cổ Thiên Cầm là quá thất vọng, cũng không biết nên làm như thế nào. Hiện tại lại phát hiện con của mình, giống như thay đổi, cảm thấy rất là an ủi.
Trước kia Cổ Thiên Cầm nghe Trần Chấn Hoa nói, Trần Thanh Đế cùng trước kia không giống, nàng còn không tin. Hiện tại xem ra, có lẽ là sự thật.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius