Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 511: Nơi có Thanh hư đằng
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
"Ngụy đạo hữu, lần này nhờ có đạo hữu, không thì bọn tại hạ đều mất mạng ở đây."
"Không ngờ Mị ma nữ lộc lại mai phục ở chỗ này."
Nhìn theo Mị ma nữ lộc, bọn Kỳ Long Sơn đã tỉnh lại đều vô cùng nhăn nhó.
"May mà có Xạ nhật tích của Lệ cung chủ, không thì mình tại hạ khó đối phó được Mị ma nữ lộc." Ngụy Tác khiêm hư nói, vừa bảo Pháp Hoa chân nhân, vừa kích phát hoàng sắc cổ phù, "Pháp Hoa chân nhân, qua Chân Từ thâm uyên đã, không cần đổi tay, qua rồi tại hạ sẽ trả cổ phù?"
"Không thành vấn đề." Pháp Hoa chân nhân nhăn nhó, nhưng Ngụy Tác nói vậy thì lão nghiêm mặt: "Ban nãy bọn tại hạ không hề phòng bị, bị Mị ma nữ lộc chấn nhiếp tâm thần, Ngụy đạo hữu có lòng dạ nào thì quá dễ hạ thủ. Ngụy đạo hữu đáng cho tại hạ tin tưởng."
"Đương nhiên, lúc tại hạ ở Linh Nhạc thành làm tán tu đã nổi danh không dối già gạt trẻ." Ngụy Tác nham nhở nói.
"Phì! Gian thương như ngươi mà không dối già gạt trẻ." Lục bào lão đầu suýt nữa ngất xỉu. Ngụy Tác từng dùng chim thường, vẽ mực lên rồi bán như Hắc phong điêu mà còn bảo mình không gạt ai thì là loại người gì.
"Ngụy đạo hữu có lẽ không biết bọn tại hạ nhưng bọn tại hạ thì hiểu, sau chuyến này, Ngụy đạo hữu cũng là người có thể tin tưởng." Kỳ Long Sơn thấy Ngụy Tác đang khoác lác thì vẫn nghiêm túc nói.
"Tại hạ tin các vị, ai cũng tin nhau thì chi bằng Lệ cung chủ cho tại hạ biết tin về Thanh hư đằng đi." Ngụy Tác mặt dày cười hắc hắc.
"Đã đến đây, tin về Thanh hư đằng cho Ngụy đạo hữu biết hay không cũng không sao." Ngụy Tác nói vậy, Lệ Nhược Hải mỉm cười.
"Cho biết hay không cũng không sao?" Ngụy Tác vốn linh hoạt chợt há hốc miệng, "Lẽ nào Thanh hư đằng sinh trưởng trong Thanh Thành khư?"
"Không sai." Lệ Nhược Hải cười bảo: "Nếu tu sĩ để lại phần địa đồ này nói không loạn xạ thì trong Linh Diệu cốc có một nhánh Thanh hư đằng."
"Thanh hư đằng ở trong Linh Diệu cốc?" Ngụy Tác tròn mắt.
"Không xong!"
Bất quá gã lại biến sắc, hiện chỉ cách bình đài chừng mười trượng, có vẻ chỉ muốn nhảy phắt đến ngay.
"Các hạ lo Mị ma nữ lộc sẽ phá Thanh hư đằng?" Lệ Nhược Hải như đọc được Ngụy Tác nghĩ gì, mỉm cười: "Tuy Mị ma nữ lộc có linh trí không kém gì tu sĩ, có khi nghe được lời chúng ta trò chuyện nhưng nó khó phá được thứ trong Linh Diệu cốc."
"Hả?" Ngụy Tác nhíu mày, nhìn Lệ Nhược Hải, "Ngoài Linh Diệu cốc có cấm chế gì?"
"Ngụy đạo hữu tâm tư quả nhiên cực kỳ cơ mẫn, nghĩ là ra ngay." Lệ Nhược Hải tựa hồ kinh ngạc vì Ngụy Tác phản ứng nhanh như thế, nhãn quang lóe lên, đi qua Chân Từ thâm uyên, đáp xuống một bình đài hình tam giác, thong thả giải thích, "Bọn tại hạ lấy được phần địa đồ này trong một lần đi rèn luyện, ở động phủ của một tán tu bên ngoài Thiên khung, tán tu đó tu vi không cao, tối đa chỉ Phân niệm cảnh tứ trọng ngũ trọng. Qua những gì ghi chép trong động phủ đan giản đó thì từ một nghìn hơn ba trăm năm trước có một tu sĩ tên Mã Hồng Tuấn. Thời đó có tu sĩ vô tình lấy được một món cổ bảo tại Thanh Thành khư nên việc thăm dò Thanh Thành khư thập phần thịnh hành, một dạo có nhiều tu sĩ và tông môn đến đây tìm bảo vật. Bất quá Thanh Thành khư quá hung hiểm, mười tu sĩ vào thì tám không ra được, hai người kia có khi tay trắng. Các tu sĩ và tông môn sau này thấy thế thì không ai đi đường xa đến thăm dò Thanh Thành khư nữa. Bất quá địa đồ liên quan đến Thanh Thành khư từ thời đó để lại thì không ít. Tu sĩ để lại phần địa đồ này vừa may mắn vừa bất hạnh."
"May vì Mã Hồng Tuấn tu sĩ khi thăm dò Thanh Thành khư đã tới được Chân Tàng điện và Linh Diệu cốc. Chân Tàng điện có cổ bảo, Linh Diệu cốc là nơi như linh điền trồng linh dược hiếm có, lúc y tới Linh Diệu cốc thì gặp Tam thủ ô giác mãng, tuy không địch nổi nhưng cũng thoát thân được. Chân Tàng điện và Linh Diệu cốc đích xác có cấm chế lợi hại ngăn cản tu sĩ và yêu thú, Mã Hồng Tuấn lại tìm hiểu được cấm chế, nghĩ ra cách vào."
"Bất hạnh là tu sĩ đó khó khăn lắm mới gom đủ nguyên liệu phá giải cấm chế nhưng do đấu pháp bị trọng thương, thọ nguyên hao tổn, không đến nổi Thanh Thành khư, bọn tại hạ gặp y tọa hóa ở động phủ lâm thời."
"Chuẩn bị bao lâu, chưa thấy lợi đã thấy xui xẻo." Ngụy Tác thập phần đồng tình với Mã Hồng Tuấn.
Còn Tam thủ ô giác mãng biến thành Mị ma nữ lộc thì không khó lý giải.
Tam thủ ô giác mãng chỉ là lục cấp cao giai yêu thú, Mị ma nữ lộc là bát cấp yêu thú, dù Tam thủ ô giác mãng có liều mạng thì Mị ma nữ lộc đến rồi, nó tất nhiên phải cuốn gói.
"Tại Ngọc Giai thông đạo, là thấy Chân Tàng điện. lần trước bọn tại hạ đến, cấm chế Chân Tàng điện tựa hồ không hề hấn gì." Thanh Bình bảo Ngụy Tác, "Hơn nghìn năm nay, tình hình không khác gì so với tu sĩ ký đó ghi lại, Linh Diệu cốc chắc không có vấn đề gì, Thanh hư đằng cũng ở đó."
Thanh Bình không ngừng nhìn tứ bề, tựa hồ lo lắng Mị ma nữ lộc đột nhiên xuất hiện.
"Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta ở cạnh Ngụy đạo hữu, Mị ma nữ lộc sẽ không hiện thân." Lệ Nhược Hải thần sắc bình tĩnh nói, "Mị ma nữ lộc cẩn thận hơn tuyệt đại đa số yêu thú, tại Chân Từ thâm uyên đãđối phó được Ngụy đạo hữu, thì ở nơi có thể phát pháp bảo, Ngụy đạo hữu càng có thực lực, lại thêm chúng ta đi cùng, nó không dám làm càn, chắc sẽ chọn cách tạm lánh đi
"Vậy thì, tiếp theo chúng ta cứ đi sát Ngụy đạo hữu, bảo vệ chặt chẽ là được." Pháp Hoa chân nhân không nén được nói, bầu không khí hòa hoãn hẳn.
"Đi thôi, từ đây đến Tẩy Kiếm trì, đến Ngọc Giai thông đạo không còn cấm chế, chỉ cần không để bị Mị ma nữ lộc xen vào là xong."
Kỳ Long Sơn vung tay tế xuất ngân sắc châu tử.
Không còn màn sương xám ở ngoài sơn cốc trở ngại, ngân sắc châu tử phát ra quang hoa bao trùm bảy, tám trăm trượng.
"Lệ cung chủ, các vị có biết ở đâu có thuật pháp thần thức xung kích?" Thấy Kỳ Long Sơn thi triển, Ngụy Tác vừa lao theo vừa hỏi.
Gã có phần không nén được vì với thần thông của Lệ Nhược Hải và bọn Kỳ Long Sơn mà đối phó bát cấp yêu thú không khó nhưng gặp Mị ma nữ lộc thì chịu lép hẳn, có nguy cơ bị giết trong tích tắc vì Mị ma nữ lộc thần thức quá mạnh, lại có thiên phú như thần thức xung kích. Thần thức của gã còn hơn cả tu sĩ Kim đan tứ trọng, nếu có thuật pháp đó thì uy lực đối địch tuyệt đối không tệ hơn Mị ma nữ lộc, đối phó tu sĩ Kim đan tam trọng trở xuống thì quá dễ dàng hạ được. Nhưng thuật pháp thần thức xung kích thì gã thèm muốn đã lâu nhưng chưa lấy được.
"Thuật pháp thần thức xung kích? Với thần thức của Ngụy đạo hữu mà có thuật pháp này thì đúng là đáng sợ." Lệ Nhược Hải trầm ngâm: "Cách thần thức xung kích thông thường thì cứ tìm một tiệm lớn, bỏ tiền ra chắc cũng mua được, nhưng thần thức xung kích kiểu này có nhiều hạn chế. Có môn vì tiêu hao quá độ một lần mà tổn thương thần thức, có môn chỉ phát được cường độ thần thức xung kích bằng phần mấy vốn có, cách thần thức xung kích thông thường cần thời gian thi pháp nhất định, lại có thần thức dao động, sẽ nhận ra. Thích hợp cho Ngụy đạo hữu thì hơi khó, theo tại hạ biết Lan Tinh tông và Mật Vân tông đều có một môn thuật pháp thần thức xung kích để tu sĩ lợi dụng thần thức khắc chế đối thủ, mà không hề tổn thương tự thân thần thức."
"Lan Tinh tông, Mật Vân tông?" Ngụy Tác sáng mắt lên. Lan Tinh tông cũng là siêu cấp đại tông môn của Thiên Huyền đại lục như Chân Võ, Huyền Phong môn, bất quá Mật Vân tông thì không phải tông môn quá mạnh, có thời gian nên đi một chuyến.
"Ngụy đạo hữu dù có thuật pháp thần thức xung kích cũng nên cẩn thận sử dụng. Cách này khi dùng thần thức xung kích đối thủ thì cũng bị thần thức của đối phương chống lại, tức là khiến người thi pháp mệt mỏi thần thức, vô tình thần thức xung kích một lần nhiều tu sĩ, chịu kháng lực lớn thì thần thức tổn hao càng lợi hại. Có cả những pháp bảo chống lại được, thậm chí phản ngược thần thức xung kích." Lệ Nhược Hải hiểu ý Ngụy Tác tâm lý nên nhìn gã đoạn khuyên: "Đối với tu sĩ, thần thức tổn thương là đáng sợ nhất, thuật pháp thần thức xung kích luôn là con dao hai lưỡi, tu đạo giới từng có cao giai tu sĩ dùng thần thuật pháp thức xung kích đối phó đê giai tu sĩ, nhưng đê giai tu sĩ có pháp bảo phản ngược thần thức mà bị tu sĩ cấp thấp hơn nhiều hạ sát."
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 512: Truy binh đuổi đến
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
"Hắc hắc!"
Lệ Nhược Hải nói năng nghiêm trọng, Ngụy Tác chỉ thầm nham nhở mỉm cười.
Gã đương nhiên biết thần thức mà trọng thương sẽ nghiêm trọng thế nào nhưng trong tay gã còn có Phệ tâm trùng trời sinh biết phát ra thần thức xung kích.
Chỉ cần có thuật pháp thần thức xung kích thích hợp thì khi đối địch, nếu không yên tâm là sai Phệ tâm trùng phát động trước thăm dò.
Nếu đối phương có pháp bảo phản ngược thần thức xung kích, thần thức Phệ tâm trùng thụ thương thì gã lại từ từ nuôi tiếp.
Pháp bảo này cực hiếm, đến giờ gã mới thấy Đổng Thanh Y có một viên ngọc chống lại được thần thức uy áp của đối phương ra thì chưa thấy pháp bảo nào phản ngược được thần thức xung kích.
Nếu pháp bảo phản ngược thần thức xung kích dễ tìm thì bọn Lệ Nhược Hải không cần đi mời gã.
Gã đã quyết tâm, có thời gian sẽ đến Mật Vân tông xem có cơ hội lấy được thuật pháp thần thức xung kích thích hợp không.
Thấy Ngụy Tác thản nhiên, Lệ Nhược Hải như hiểu ra, tỏ vẻ ngẫm ngợi.
"Đúng rồi." Ngụy Tác đột nhiên nhớ ra, hỏi Lệ Nhược Hải, "Lệ cung chủ, tại hạ cần Thanh hư đằng vì để phối hợp luyện linh dược. Nhưng nghe nói Thanh hư đằng hữu dụng với Thần huyền cảnh tu sĩ nhưng không biết kỹ, mong Lệ cung chủ giải thích cho?"
Thanh hư đằng có tác dụng với cả Thần huyền cảnh tu sĩ, Ngụy Tác cũng chỉ nghe lục bào lão đầu nói là Thanh hư đằng hiếm hơn cả Tử hồ hoa, tại điển tịch không ghi lại, lão cũng chưa từng có chủ nhân là đại tu sĩ Kim đan kỳ trở lên, hiểu vật này hữu dụng với Thần huyền cảnh tu sĩ nhưng không biết cụ thể.
"Ngụy đạo hữu cần Thanh hư đằng để chuẩn bị tương lai xung kích Thần huyền cảnh?" Lệ Nhược Hải và Kỳ Long Sơn, Thanh Bình đều tỏ vẻ kinh ngạc.
"Xem ra các vị đã biết tác dụng của Thanh hư đằng, chả lẽ thứ này dùng để xung kích Thần huyền cảnh?" Đầu óc Ngụy Tác cực kỳ linh quang, hiểu ý bọn Lệ Nhược Hải.
"Xem ra Ngụy đạo hữu không hiểu gì về Thanh hư đằng." Lệ Nhược Hải khẽ lắc đầu, giải thích, "Thanh hư đằng còn gọi là Tam thanh tiên đằng, là vật mọi tu sĩ có hi vọng xung kích Thần huyền cảnh đều cần. Nó không chỉ đề cao xác suất tu sĩ xung kích Thần huyền cảnh thành công, mà tương đương với đề thăng tư chất cho thần huyền pháp tướng."
"Tư chất cho thần huyền pháp tướng?" Ngụy Tác ngẩn ra, Thần huyền cảnh đối với gã là một lĩnh vực mới, cơ hồ không biết gì, thậm chí lục bào lão đầu cũng không. Sự thực thì lục bào lão đầu không biết nhiều về Kim đan cảnh, những gì gã biết là từ điển tịch Hải Tiên tông mà từ miệng Lý Dực Triển.
Ngụy Tác hoàn toàn không hiểu gì, Lệ Nhược Hải và bọn Kỳ Long Sơn nhìn nhau, tắt tiếng.
Họ nhận ra tuổi thật của gã chỉ hữu hai mươi mấy tuổi, hai mươi mấy tuổi mà có tu vi, thần thông thế này thì nghìn năm nay, gã là bất thế thiên tài của Thiên Huyền đại lục. Họ đều cho rằng gã đương nhiên có hi vọng xung kích Thần huyền cảnh, hiện tại chuẩn bị Thanh hư đằng cũng là bình thường, thường thì linh dược lúc cần lại không tìm được. Nhưng hóa ra gã không hiểu gì về Thần huyền cảnh, chuẩn bị Thanh hư đằng không phải để tương lai xung kích Thần huyền cảnh.
Nếu bảo không hiểu gì về Thần huyền cảnh mà lại tu luyện đến Thần huyền cảnh, thì những lão quái chuẩn bị cả trăm năm cho Thần huyền cảnh mà không thành công biết đươc tất sẽ hộc máu tức chết.
Thượng cổ tu đạo giới có một tu sĩ là Hoang Dã chân quân, trong tình huống không biết gì mà đạt tới tu vi kinh thiên Thần huyền cảnh.
Lúc còn là anh nhi, y được phụ mẫu mang theo, cùng một toán tu sĩ đi từ đại lục này đến đại lục khác, kết quả gặp cao giai yêu thú tại man hoang hoang nguyên ở ngoài Thiên khung nên tất cả chết sạch. Y được linh thú của phụ mẫu nuôi nấng nên mới sống sót.
Kết quả tu sĩ này không biết gì về tu đạo giới, mù chữ luôn, cứ theo hình mà tu sĩ đi cùng cha mẹ để lại mà tu luyện, không biết gì đến Thiên khung và tu sĩ chi thành, cho là hoàn cảnh sinh tồn ở hoang dã ngoài Thiên khung, nhưng cứ thế mà y đạt tới Thần huyền cảnh.
Quan trọng là man hoang bên ngoài Thiên khung có yêu thú bát giai, cửu giai, y tu luyện đến Thần huyền cảnh vẫn thấy thực lực của mình không ra sao. Kết quả nhờ cơ duyên xảo hợp, gặp vài tu sĩ, quay về bên trong Thiên khung thì y mới phát hiện mình là đại nhân vật.
"Thần huyền pháp tướng do kim đan phá bích, biến hóa thành." Tắt tiếng nhìn nhau, Lệ Nhược Hải thấy mình như thành sư tôn của Ngụy Tác, giải thích, "Xung kích Thần huyền cảnh thành công, kim đan biến hóa thành thần huyền pháp tướng thì lúc tu luyện, thần huyền pháp tướng cũng như tu sĩ có thêm một thân thể hấp nạp luyện hóa linh khí, đồng thời hấp nạp thiên địa nguyên khí, đề thăng chân nguyên tu vi cho tu sĩ. Nên tốc độ tu luyện của Thần huyền cảnh tu sĩ cao hơn tu sĩ Kim đan ngũ trọng nhiều. Thanh hư đằng có thể đề cao tư chất cho thần huyền pháp tướng, tương đương với giúp thần huyền pháp tướng hấp nạp nguyên khí và tu tốc độ luyện càng cao."
"Không phải chứ? Cũng như Huyền minh tiên liên khiến tu sĩ tu thành băng linh căn, mỗi linh căn sẽ khiến tốc độ tu luyện nhanh hơn. Thanh hư đằng khiến thần huyền pháp tướng như có thêm linh căn." Ngụy Tác tròn mắt nướt nước bọt.
"Thần huyền pháp tướng là kim đan biến hình, nhất thân tinh hoa và linh khí của tu sĩ ngưng tụ thành, có thêm linh căn cũng có thể đem ra làm ví dụ." Lệ Nhược Hải gật đầu, nhìn Ngụy Tác, "Đề thăng phẩm giai thần huyền pháp tướng thì chỉ có Thanh hư đằng và Pháp tướng tiên thảo. Hai loại linh dược này có thể khiến nguyên khí của thần huyền pháp tướng thay đổi về chất."
"Lệ cung chủ kiến thức quả nhiên phi phàm. Không ngờ Thanh hư đằng còn có thần diệu này." Ngụy Tác thấy lần này theo bọn Lệ Nhược Hải đã tăng trưởng không ít kiến thức.
"Tiếc là Thanh hư đằng chỉ ba thước, dược lực đến mức nào đó sẽ không tăng thêm, một nhánh Thanh hư đằng đủ cho một thần huyền pháp tướng biến đổi về chất, bằng không bọn tại đã yêu cầu Ngụy đạo bớt cho chút đỉnh." Lệ Nhược Hải cười khổ nhìn Ngụy Tác, "Ngụy đạo hữu, với tu vi và thần thông của đạo hữu thì xung kích Thần huyền cảnh rất sáng sủa, lấy được Thanh hư đằng thì sử dụng nên cân nhắc. Thần huyền pháp tướng quan trọng hơn một môn thuật pháp nhiều."
"Dược lực của Thanh hư đằng chỉ đề thăng phẩm giai của một thần huyền pháp tướng?" Ngụy Tác hỏi: "Vật đó có thể trồng đi nơi khác không?"
"Di thực thì có thể, lại không khó, bất quá cũng vô dụng." Thanh Bình chen lời, nàng ta hiểu ý Ngụy Tác nên, lắc đầu, "Thanh hư đằng có chỗ cổ quái là cắt đứt rồi thì không mọc thêm nữa, dù di thực thì nó cũng không dài ra, thành thử phát hiện Thanh hư đằng thì cứ cắt cả mang đi."
"Không phải chứ, biến thái thế hả?" Ngụy Tác tròn mắt, "Chúng phồn thực bằng cách nào?"
"Không ai biết chúng phồn thực kiểu gì, quanh Thanh hư đằng mấy vạn dặm sẽ không có nhánh thứ hai, cắt cụt rồi cũng không có nhánh nữa mọc ra. Vật này vì thế càng lúc càng hiếm, bọn tại hạ được được ở điển tịch vài tông môn nhưng lịch sử mấy nghìn năm nay của Thiên Huyền đại lục dù thỉnh thoảng xuất hiện Thanh hư đằng cũng bị Thần huyền cảnh tu sĩ lấy mất. Mấy nghìn năm chỉ có vài người tận mắt thấy Thanh hư đằng, còn lại chỉ nghe nói chứ không thấy tận mắt." Lệ Nhược Hải nghiêm túc bảo Ngụy Tác: "Ngụy đạo hữu lấy được Thanh hư đằng cũng không nên để lộ, bằng không sẽ có Thần huyền cảnh tu sĩ tìm tới thì rầy rà to."
"Vậy thì trực tiếp luyện hóa chắc ăn hơn." Ngụy Tác nói.
Vừa bàn luận, bọn Ngụy Tác thân ảnh không hề dừng lại, tan biến vào con đường đá sứt sở.
...
"Nơi này là Thanh Thành khư?"
"Họ vào đây tìm bảo vật?"
Thân ảnh bọn Ngụy Tác vừa khuất bóng thì một dải độn quang từ Hôi Vụ hạp cốc đáp xuống.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Boom Thông Thiên Chi Lộ 30 Chương chào mừng 30/4 - 1/5 đến đây là kết thúc. Chúc anh em ngày lễ vui vẻ
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 513: Tiến vào bảo điện
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hai tu sĩ độn quang này, khí tức đều rất đáng sợ.
Người bên tay trái là một lão giả mũi khoằm hơn năm mươi tuổi, da ánh lên màu hoàng ngọc, pháp y có linh khí kinh nhân cực độ, lục sắc linh quang lan khắp mười mấy trượng, linh khí hình thành một con rồng vàng, uy áp kinh nhân.
Người bên phải ăn vận chỉn chu, hôi hạt sắc linh khí hình thành một con đom đóm xám khổng lồ.
Dưới chân hai người là hắc sắc phi độn pháp bảo bằng tinh kim hình cá sấu cỡ năm trượng.
Là hai người Chân Võ thiếu chủ Hứa Thiên Ảo nhờ đối phó Ngụy Tác: Bàn Long chân nhân và Cổ Ngạc động chủ.
"Bàn Long đạo hữu, hiện tại chúng đã vào Thanh Thành khư, các hạ thấy sao?"
"Thanh Thành khư hung hiểm khó dò, Lan Tinh tông trước kia không tin nên cử một toán tu sĩ liên thủ xông vào, kết quả không ai thoát ra, ngay cả Thanh lão quỷ cũng mất mạng. Chúng vào vì chắc có địa đồ của thượng cổ tu sĩ để lại. Chúng ta vào sẽ cực kỳ nguy hiểm, ở đây đợi cũng được."
"Được! Tại hạ cũng không muốn vì thiếu chủ các hạ mà mạo hiểm."
Cả hai nói chuyện ở cách sơn cốc đầy khí xám hơn hai trăm trượng, Bàn Long chân nhân vung tay, kích phát ảo quang pháp trận gì đó mà mọc lên cây cối, thân ảnh cả hai ẩn đi, không còn khí tức phát ra
"Thọ Ông huynh, hai tên đó lại giở mộc hệ ảo trận với huynh, đúng là..."
Trong một khu rừng trên gò núi mà Bàn Long chân nhân và Cổ Ngạc động chủ ẩn thân, có ba tu sĩ chăm chú theo dõi hai người.
Một dải thanh khí bao lấy ba tu sĩ, linh khí và khí tức hoàn toàn kết thành một với núi rừng, không xuống đến nơi thì không thể phát hiện ra họ ẩn thân.
Phát ra thanh khí là thanh bào lão giả chỉ như hài đồng năm, sáu tuổi nhưng mặt mũi phi thường hung hãn.
Hai tu sĩ cạnh lão tuổi tác tương đương, một người mặc hắc sắc bào tử, diện mục thô tháp, linh khí hình thành một thanh hắc sắc cự phủ. Còn lại ăn vận như nho sĩ, dáng vẻ thập phần cẩn thận, hoàng sắc linh khí hình thành một chiếc quạt xòe ra.
"Hắc Tiều huynh, thần thông của Bàn Long chân nhân và Cổ Ngạc động chủ đều hơn chúng ta một chút, không nên coi thường." Nho sĩ lão giả nói năng thập phần cẩn thận, giọng hạ hết cỡ.
"Chúng ta ba đấu hai, dù không làm gì được thì thoát thân tất không thành vấn đề, không cần sợ chúng." Linh khí hình thành hình hắc sắc cự phủ, hắc bào lão giả mặt mũi thô tháp nói năng cũng thô lỗ.
"Thọ Ông huynh, hai tên này dừng ở đây hình như không định vào tìm bảo vật mà định chặn đường ai đó." Nho sĩ lão giả không tranh biện, mà nhỏ giọng phân tích.
"Chắc là vậy." Lão giả lùn gật đầu, quang hoa ánh lên trong mắt, không biết nghĩ gì.
"Mặc kệ, như vậy càng hay. Dù cho họ đợi người tìm bảo vật gia để giết người cướp của hay đợi kẻ cần đối phó thì chúng ta cứ ngư ông đắc lợi!" Hắc bào lão giả hầm hừ.
"Chuyện đó..." Nho sĩ lão giả tựa hồ nghi ngờ, còn lão già lùn gật đầu hung hãn: "Được, chúng ta đợi xem rồi tính, nếu đối phương quá mạnh thì chúng ta đừng xuất thủ."
Lão giả nói vậy, nho sĩ tựa hồ yên lòng, gật đầu, không nhiều lời.
...
"Ngụy đạo hữu, lần này chắc đạo hữu đã biết vì sao bọn tại hạ lại nói Linh Diệu cốc nguyên lành không... Lần đầu tiên bọn tại hạ đến Chân Tàng điện còn kinh ngạc hơn kia."
Ngụy Tác ngây ra ngẩng nhìn, tỏ vẻ hít hơi lạnh.
Gã đang ở một bình đài đổ nát, phía sau là dãy bậc đá.
Nhưng tất cả đều điêu khắc từ bạch ngọc tuyệt đẹp.
Cỏ mọc cao ngang thân người ở bình đài và dãy bậc đá đổ nát, không ít ngọc thạch đã phong hóa thành bột.
Trên dãy bậc đá và bình đài còn những hình khắc đẹp đẽ, trừ hình mây trắng thì là linh điểu ngư trùng không ghi chép trong điển tịch.
Phía trước là một điện vũ đã đổ nát một nửa, như thể bị một đạo kinh thiên thuật pháp chẻ xuống.
Nhưng điện vũ lại lơ lửng trên không, ngoài rìa là quang hoa như kim sắc lý ngư bơi lội.
Mỗi tia kim sắc lý ngư quang hoa còn có uy năng đáng sợ hơn hồng sắc ti quang ở Chân Từ thâm uyên. Tia nào cũng chạy không theo quy tắc nào, tạo thành khí tức hủy diệt, uy áp run rẩy.
Điện vũ trông chỉ có ba tầng, tấm biển đã vỡ hơn nửa nhưng còn nhìn rõ được ba chữ Chân Tàng điện.
Hóa ra sau Chân Từ thâm uyên là "Tẩy Kiếm trì", "Ngọc Giai thông đạo", không có cấm chế, cũng không có tung tích Mị ma nữ lộc, "Tẩy Kiếm trì" và "Ngọc Giai thông đạo" cơ bản đã thành phế khư, cảnh tượng vốn có thế nào cũng không thể đoán ra, bọn Ngụy Tác nhanh chóng đến "Chân Tàng điện".
"Chân Tàng điện" bố trí quá kinh nhân.
"Kỳ đạo hữu, cấm chế này phá giải được không?"
Ngụy Tác biết chỉ hai, ba tia kim sắc lý ngư quang hoa thì gã cũng không đỡ được, nhưng số lượng và phạm vi ở đây thì muốn vào "Chân Tàng điện", ít nhất phải chạm mặt hơn trăm dải.
"Uy năng này dù Thần huyền cảnh tu sĩ cũng chưa chắc vào được." An toàn đến được đây, Kỳ Long Sơcũng vui vẻ, nở nụ cười hiếm có ý, "Bất quá tu sĩ để lại địa đồ đã nghĩ hộ chúng ta phương pháp vào trong."
Đoạn y vỗ lên nạp bảo nang, lấy ra hai ngân hắc sắc viên cầu cỡ đầu trẻ con, như thể do lớp bột cùng màu kết thành, không có phù văn.
"Chốc nữa tại hạ kích phát vật này, Ngụy đạo hữu đừng động dụng tinh kim pháp bảo." Kỳ Long Sơn dặn Ngụy Tác.
"Hả?" Ngụy Tác máy động, không hỏi gì.
"Chúng ta có một tuần hương trong điện, chỉ e lúc vào bị Mị ma nữ lộc gây loạn, các vị nên cẩn thận."
Kỳ Long Sơn không nói thêm, chân nguyên dồn vào một ngân hắc sắc viên cầu.
Phụp.
Ngân hắc sắc viên cầu từ tay Kỳ Long Sơn bắn ra, cách kim sắc lý ngư quang hoa chừng hai mươi trượng thì nổ tung.
Tiếp đó phun ra vô số hạt bụi bạc rải lên quang hoa, bên trong là một dải sáng trắng bạc cỡ một trượng, như hạt nhân.
Kim sắc lý ngư quang hoa tràn đến dải sáng màu bạc trắng.
Xuyên qua dải sáng, dải sáng không hề tổn hại gì, kim sắc quang hoa lại quay về, không ngừng xuyên qua xuyên lại.
Thoáng sau, tuyệt đại đa số kim sắc quang hoa đều bị hút vào gần dải sáng bạc, ngoài Chân Tàng điện đột ngột xuất hiện một lổ thủng lớn.
"Đi thôi!"
Kỳ Long Sơn thong thả thu một ngân hắc sắc viên cầu còn lại vào, cả toán an toàn đi qua.
Lúc cả toán dừng lại ở cửa Chân Tàng điện thì dải sáng bạc mới tan đi, lý ngư kim sắc quang hoa lại như trước, lượn quanh đại điện.
"Phương pháp của tu sĩ đoa quả nhiên không sai." Ngân bạch sắc quang mang tan đi, Ngụy Tác tấm tắc.
Hiện tại gã mặc kệ ngân hắc sắc viên cầu dùng thứ gì luyện chế, chỉ cần kích phát ngân hắc sắc viên cầu còn lại là sẽ thoát được.
"Chân Tàng điện"!
Mọi người đều chú ý đến đại điện!
Đại điện dày đặc phù lục huyền ảo, linh quang bức nhân, cường độ khiến cả Lệ Nhược Hải và Ngụy Tác đều nghẹt thở.
Như thể chính đại điện cũng là một món pháp bảo phẩm giai kinh nhân.
Kim sắc đại môn đã vỡ, phía sau là một tầng bạch sắc linh quang nhàn nhạt.
Mắt cả toán sáng lên vì trong sảnh đường sau linh quang có từng hàng bậc ngọc được thanh sắc quang tráo bao trùm, quang hoa lấp lánh, tựa hồ có thứ gì đó!
Dương chi điểu của Ngụy Tác ở gần cửa, không hề cảm giác thấy nguy hiểm.
Có vẻ bạch sắc linh quang vô hại với tu sĩ.
Hít sâu một hơi, Kỳ Long Sơn vung tay, quả nhiên tay y dễ dàng xuyên qua bạch sắc linh quang.
Y hớn hở gật đầu với bọn Ngụy Tác, đi qua bạch sắc linh quang.
Bọn Ngụy Tác cũng an toàn đi qua, vào sảnh đường trong Chân Tàng điện.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 514: Lấy bảo vật!
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Vào sảnh đường của Chân Tàng điện, Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải đều hơi nheo mắt, không ngừng nhìn tứ bề, mím môi với vẻ kinh hỉ dị thường.
"A! Ngần này cổ bảo! Phát đạt rồi!"
Lục bào lão đầu như điên cuồng kêu lên trong tai Ngụy Tác.
Sảnh đường chừng năm, sáu mươi trượng vuông, mặt đất toàn là mảnh ngọc vỡ, phía trên đầu thủng một lỗ to, đã đổ nát lắm rồi.
Trong sảnh chân chân thực thực dựng sừng sững ba mươi mấy bạch ngọc đài hình tròn phủ kín trong thanh sắc quang tráo.
Trừ mấy ngọc đài trống trơn thì đều đặt một món pháp bảo.
Pháp bảo muôn hình vạn trạng, có ngọc trâm, vòng tay, viên bát, pháp kỳ, trường phan… không món nào giống nhau.
Ngụy Tác hít sâu một hơi, thần thức trải ra, thanh sắc quang tráo không gây ra trở ngại, tổng cộng hai mươi bảy pháp bảo.
Theo tu đạo giới hiện tại, viễn cổ cổ bảo đều uy năng kinh nhân, nhưng con số hai mươi bảy món này cũng quá kinh nhân.
"Chư vị đạo hữu, chúng ta thử xem thanh sắc quang tráo có gì lạ, lấy được cái gì ra không?"
Sau mười mấy tích tắc, Lệ Nhược Hải tài hít sâu một hơi bảo Ngụy Tác và bọn Kỳ Long Sơn.
"Để tại hạ, nếu không nhầm thì lần này đến lượt mỗ." Pháp Hoa chân nhân liếc Dương chi điểu đang thoải mái, nói.
Có vẻ y và bọn Lệ Nhược Hải thường hợp tác, đã có ước định, việc có thể nguy hiểm thì lần lượt.
Hiện tại Ngụy Tác và lục bào lão đầu không hiểu gì về cấm chế ở đây, tuy điện vũ này trong sơn môn của viễn cổ đại tông môn thì không có cấm chế với lực sát thương quá cao, Dương chi điểu cũng không cảm thấy nguy hiểm, nhưng Ngụy Tác đương nhiên không cướp cơ hội.
Pháp Hoa chân nhân nhìn quanh một lượt, đi về phía một thanh sắc quang tráo.
"Y..."
Ngụy Tác không nén được thầm toát mồ hôi.
Hóa ra ngọc đài trong thanh sắc quang tráo có đặt một pháp bảo hình hoàng sắc mộc ngư.
Pháp Hoa chân nhân tu luyện phật môn công pháp, tất nhiên thích phật môn pháp khí.
Bất quá Pháp Hoa chân tựa hồ càng cẩn thận hơn Kỳ Long Sơn, đi quanh thanh sắc quang tráo ba, bốn vòng, thấy không uy năng hủy diệt hì mới chạm tay vào, khẽ dồn cổ chân nguyên ấn thử.
Xoạt, Pháp Hoa chân nhân và bọn Ngụy Tác không ngờ là chân nguyên không bị trở ngại, xuyên vào thanh sắc quang tráo, cuốn hoàng sắc mộc ngư ra.
Lần đầu tiên thử đã thành công!
Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải kinh hỉ dị thường.
Xoạt, mọi người không thấy gì lạ, cùng hoan hỉ lao đến cạnh Pháp Hoa chân nhân.
Pháp Hoa chân nhân cũng thập phần hưng phấn, thu hoàng sắc mộc ngư cổ bảo lại, cùng chúng nhân quan sát.
Hoàng sắc mộc ngư đích xác bằng gỗ, thơm man mác, bề mặt nhẵn bóng. Cmàu vàng thuần chính cũng là màu gỗ, đừng nói thị bọn Lệ Nhược Hải, ngay cả lục bào lão đầu cũng không biết chất gỗ đó.
Bề mặt mộc ngư không có phù văn, nhưng mỗi vảy lại là một đóa bảo hoa, càng nhìn càng thấy bảo tướng trang nghiêm. Cũng như tuyệt đại đa số cổ bảo, không có linh quang và linh khí lộ ra, không giống pháp bảo của tu đạo giới hiện tại nên không rõ phẩm giai.
"Ngụy đạo hữu, hiện tại số lượng cổ bảo nhiều, Pháp Hoa chân nhân đã thử, để lấy chắc không có nguy hiểm.Chúng ta cứ theo cách đã bàn trước, do Ngụy đạo hữu chọn một món, thích món nào cứ lấy." Nhìn kỹ vật này, Lệ Nhược Hải mỉm cười với Ngụy Tác.
Gã và bọn Lệ Nhược chọn trước tiên khiêu tuyển một món, tiếp đó bọn Lệ Nhược Hải chọn, vòng hai thì ngược lại, gã chọn cuối cùng, nếu còn vòng ba lại do gã chọn trước, cứ thế.
Có tới hai mươi bảy cổ bảo, nếu hoàn toàn thuận lợi thì có thể chọn năm lần, còn lại sẽ do Kỳ Long Sơn thu lấy, tìm đủ số lượng thì lại phân phối.
"Ngụy Tác, cổ bảo thường có cách điều khiển đặc biệt, có những cổ bảo thậm chí cần chân nguyên công pháp của tông môn sở hữu để phối hợp mới có thể thi triển, không thì chỉ là phế vật."
"Chọn thì phải chọn thứ gì tính chất thập phần phân minh, là đan hệ nguyên khí, như thế sẽ dễ tìm được cách điều khiển, không thì chọn thứ gì chất liệu hữu dụng, dù không tìm được cách sử dụng cũng có thể tận dụng chất liệu."
Lệ Nhược Hải và Ngụy Tác bàn đến việc phân phối cổ bảo, lục bào lão đầu hưng phấn kêu lên.
Cổ bảo cao cấp là thứ mỗi tu sĩ mong ước, những lúc nhàn hạ thì đều nhắc đến, khi Ngụy Tác là tiểu tán tu tại Linh Nhạc thành thì thường lang thang ở chợ giao dịch tự do nên biết không ít về cổ bảo.
Gã biết tuyệt đại đa số cổ bảo không thể dùng bừa bãi vì khác với pháp bảo hiện tại, cứ dồn chân nguyên vào là xong. Có cổ bảo mà sử dụng sai cách thì sẽ nổ tung, nên nhiều tiệm có tu sĩ chuyên môn nghiên cứu cổ bảo và thủ đoạn để thử cách sử dụng.
Thông thường chỉ có chừng ba phần cổ bảo thử ra được phương pháp sử dụng, đại đa số cổ bảo chỉ thử được một phần phương pháp, phát huy một phần nhỏ uy năng, hoặc sử dụng vô thưởng vô phạt.
Bất quá Ngụy Tác không hề nóng lòng, vì biết lục bào lão đầu cuồng mua sắm thì dù gã không hỏi, lão cũng sẽ không nén được mà chỉ cho gã chọn.
Quả nhiên, không ngoài Ngụy Tác sở liệu, chưa xem xong hai mươi bảy pháp bảo thì lục bào lão đầu đã kêu lên trong tai, "Ngươi chọn trong số hắc sắc chủy thủ, hồng sắc cổ kính và kim sắc tiểu cổ. Hắc sắc chủy thủ do phù văn tinh kim luyện chế thành, hồng sắc cổ kính dùng Hỏa tước ngọc luyện chế thành, kim sắc tiểu cổ có phù văn giống với một lôi hệ pháp bảo lợi hại ở thời của ta, chắc là một món lôi hệ pháp bảo."
Sợ Ngụy Tác không đủ kiến thức nên lục bào lão đầu lại giải thích, "Phù văn tinh kim là cách luyện chế độc đáo của viễn cổ tu đạo giới, chia những hạt tinh kim đã nhỏ rồi thành nhỏ hơn, theo phương pháp đặc biệt mà hình thành phù lục li ti. Tinh kim luyện chế được như có vô số phù lục nên độ bền dai thập phần kinh nhân. Thậm chí có thể chịu nổi uy năng huyền giai thượng phẩm trở lên, dù luyện lại cũng không ảnh hưởng đến chất liệu. Hắc sắc chủy thủ dù không có phương pháp sử dụng thì cũng có thể đem luyện chế thai thể pháp bảo. Hỏa tước ngọc là hỏa hệ bảo ngọc uy năng thập phần lợi hại, ngọc thạch này rất có linh tính, có thể luyện chế thông linh pháp bảo, thậm chí có khí linh."
"Có thể có khí linh?" Lục bào lão đầu nói vậy, Ngụy Tác cực kỳ động lòng.
Nếu trong cổ bảo này cũng có một khí linh, chẳng phải tuyệt vời lắm sao?
"Tại hạ chọn pháp bảo này." Ngụy Tác bảo Lệ Nhược Hải rồi dùng chân nguyên bao lấy, thuận lợi cuốn hồng sắc cổ kính ra.
Tấm kính chỉ cỡ bàn tay, một mặt trơn nhẵn, soi rõ mặt người, mặt kia có phù văn đặc biệt hình chìn con Trường vũ hỏa điểu.
"Thanh Bình đạo hữu, đến lượt đạo hữu rồi." Lệ Nhược Hải không nhìn vật trong tay Ngụy Tác mà mỉm cười với Thanh Bình.
Thanh Bình hơi đỏ mặt vì hưng phấn, xoa chân múa tay, có vẻ bọn Lệ Nhược Hải đã ước định sẵn xem ai chọn trước.
Xoạt, Thanh Bình dùng chân nguyên cuốn ra một thứ.
"Vật này bất phàm nhưng càng phức tạp thì càng khó tìm được phương pháp sử dụng..." Lục bào lão đầu thở dài trong tai Ngụy Tác.
Hóa ra Thanh Bình lấy được một chiếc vòng tay.
Cái vòng tay có năm viên châu, dùng dây vàng xuyên lấy nhau, mỗi viên đều cỡ ngón tay, màu sắc khác biệt, phát ra hào quang nhu hòa màu đen, trắng, đỏ, xanh, tím đẹp mắt.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 515: Đành phải từ bỏ
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
"..."
Giọng lục bào lão đầu tắt ngay, Ngụy Tác trợn tròng trắng, suýt nữa mắng lão là nhĩ muội yêu.
Thanh Bình lấy ra vòng tay xong thì dồn chân nguyên vào, năm viên ngọc đều ánh lên linh quang hình con chim hỉ thước.
Mỗi con đều khác màu.
Năm con ngưng tụ lại, hình thành một quang tráo đủ màu lưu chuyển quanh Thanh Bình.
"Thanh Bình đạo hữu, biết cổ bảo này?" Lệ Nhược Hải lại hỏi.
Hiện tại dù Ngụy Tác là kẻ ngốc, thấy Thanh Bình thong thả kích phát cổ bảo, rõ ràng biết cổ bảo này.
"Quả nhiên là Ngũ sắc hỉ thước liên." Thanh Bình và Kỳ Long Sơn nhìn nhau, cười tươi.
"Tại hạ có được được từ điển tịch, tại thời viễn cổ hậu không được coi là đặc biệt lợi hại, số lượng cũng nhiều, bất quá pháp bảo này kích phát phòng ngự linh quang bán huyền giai. Đối với tại hạ thì thế là được rồi, Ngụy đạo hữu không trách tại hạ không cho biết về vật này chứ?" Giải thích với Lệ Nhược Hải đoạn Thanh Bình nhìn Ngụy Tác mỉm cười.
"Được rồi, lần này mỗ không trách đạo hữu nữa, có thứ gì tốt nhớ bảo mỗ." Ngụy Tác ấm ức.
"Được, lần tới có thứ gì bọn tại biết sẽ cho đạo hữu hay." Thanh Bình bật cười.
"Tại hạ chọn cổ bảo này." Pháp Hoa chân nhân dã thị mỉm cười, thu hoàng sắc mộc ngư lại. Xem ra sau Thanh Bình là y.
"Con bà nó chứ!"
Lục bào lão đầu khước hựu thị úc muộn cực độ kêu lên.
Hóa ra tiếp theo đến lượt Lệ Nhược Hải, y nhìn một vòng rồi chọn kim sắc tiểu cổ mà lục bào lão đầu đã chấm.
Kim sắc tiểu cổ làm bằng xương, hai mặt là da, thân có hoa văn hình chớp, hai mặt có hình đạo tôn, một nam một nữ, y phục rỡ ràng, thập phần uy nghiêm.
"Đừng chọn phù văn tinh kim chủy thủ, đừng chọn phù văn tinh kim chủy thủ..."
Ngụy Tác tắt tiếng vì lúc Kỳ Long Sơn chọn, lục bào lão đầu kêu lên như cầu thần bái phật.
Kỳ Long Sơn mà thích vật đó, kêu nữa cũng vô dụng.
"Oa ha ha ha!"
Bất quá lục bào lão đầu lập tức đắc ý bật cười, vì Kỳ Long Sơn dùng chân nguyên hút một món ngân sắc cổ bảo ra.
Cổ bảo hình con cóc ngậm đồng tiền, lưng tuy có mấu nhưng đều sáng rực bạch quang.
"A! Đừng chọn phù văn tinh kim chủy thủ!"
Tiếp theo, Ngụy Tác chỉ muốn dùng bùn bịt mồm lục bào lão đầu vì lần chọn đầu tiên kết thúc, tiếp theo đến lượt phía Lệ Nhược Hải chọn, họ đã ước định sẵn do Lệ Nhược Hải chọn đầu, nên lục bào lão đầu càng kêu to lên.
"Oa ha ha ha ha!" Lục bào lão đầu đắc ý bật cười, Lệ Nhược Hải cũng không thích hắc sắc chủy thủ mà chọn một pháp bảo cỡ nắm tay, trông như như Giáp xác trùng.
Pháp Hoa chân nhân và Thanh Bình, Kỳ Long Sơn lựa chọn vật gì, lục bào lão đầu đều kêu như thế.
Pháp Hoa chân nhân à Thanh Bình, Kỳ Long Sơn cũng không thích thanh hắc sắc chủy thủ, chọn một là tử hồng sắc trường phiên, một cây lam sắc ngọc trâm, một lá thanh sắc tam giác tinh kim tiểu kỳ.
Lục bào lão đầu đắc ý cười oa ha ha ha tiếu thì Ngụy Tác thuận lợi lấy được hắc sắc chủy thủ luyện chế bằng phù văn tinh kim.
"À!"
Hắc sắc chủy thủ lọt vào tay, Ngụy Tác hơi nhíu mày, nhãn quang lóe lên, tựa hồ nghĩ đến vật gì đó trọng yếu.
Nhưng gã không nhìn thêm, thu hắc sắc chủy thủ lại rồi quan sát số pháp bảo còn lại.
Vì ba lượt lựa chọn này, đến lượt gã chọn pháp bảo.
"Tiểu tử, chi bằng chúng ta đánh cược, hai lần đầu cứ chọn chất liệu, chưa biết chừng chọn được cao giai cổ bảo còn sử dụng được cũng nên. Nhánh san hô thụ kia rất đặc biệt, tu đạo giới hiếm có pháp bảo nào như thế..." Lục bào lão đầu hưng phấn bảo.
Ngụy Tác nhìn về phía san hô thụ mà lục bào lão đầu nói.
Pháp bảo này chỉ hai thước, trông không khác gì san hô nhưng trắng ngần như dương chi bạch ngọc, phát ra quang hoa bảy màu.
Cổ bảo phẩm cấp này, phát ra bảy sắc như thế khiến Ngụy Tác thập phần động lòng.
Chỉ hơi trù trừ, gã quyết định đánh cược một phen, tử sắc chân nguyên cuốn lấy pháp bảo đó.
Xoạt.
"Sao hả?"
Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải đều biến sắc vì lần này chân nguyên của Ngụy Tác va vào thanh sắc quang tráo thì bị bắn lại, quang tráo không hề rung động.
"Lẽ nào..."
Ngụy Tác mục quang lóe lên, tử sắc chân nguyên dồn vào một thanh sắc quang tráo khác.
Xoạt, tử sắc chân nguyên lại bị hất ngược.
Ngụy Tác nhăn nhó, nhìn Lệ Nhược Hải.
Lệ Nhược Hải không nói gì, thanh hoàng sắc chân nguyên ấn vào thanh sắc quang tráo bao quanh một cổ bảo khác.
Nhưng chân nguyên của y cũng bị thanh sắc quang tráo hất ngược.
"Tại hạ thử xem có phải cấm chế Chân Tàng điện chỉ cho tu sĩ lấy đi hai thứ?" Kỳ Long Sơn nhíu mày, đoạn phát ra chân nguyên.
Thử hết với mọi thanh sắc quang tráo toàn bộ, kết quả đều như nhau, chân nguyên không cách nào đột phá được.
"Xoạt!"
"Xoạt!"
Pháp Hoa chân nhân và Thanh Bình không ngã lòng, thử đi thử lại nhưng chân nguyên cũng bị thanh sắc quang tráo hất ngược.
"Xem ra đúng rồi." Pháp Hoa chân nhân chán nản nhìn Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải: "Chư vị đạo hữu thấy thế nào?"
"Chúng ta đều lấy được hai cổ bảo, uy năng cấm chế quá mạnh, tại hạ tuyệt đối không muốn mạo hiểm." Lệ Nhược Hải hơi trầm ngâm, thần sắc ngưng trọng nói.
"Chúng ta không hiểu cấm chế này, cố phá thì thập phần hung hiểm, tại hạ cũng không ủng hộ phá giải." Kỳ Long Sơn trầm giọng nói, nhìn Ngụy Tác.
"Tuy mỗ thích cổ bảo nhưng mạng mình quan trọng hơn, chi bằng lên xem có gì khác không." Ngụy Tác ấm ức nhìn lên.
"Chỉ như vậy thôi." Pháp Hoa chân nhân thở dài.
Hiện tại thanh sắc quang tráo còn chứa mười bảy cổ bảo, ngần ấy ở trước mặt mà không lấy được, thật sự quá ấm ức.
"A! Không có món gì! Trò gì đây!" Lục bào lão đầu tựu ấm ức cực độ kêu lên.
Hóa ra hai tầng trên của ngôi điện càng phá tổn nghiêm trọng, nhưng còn không ít bạch sắc và hồng sắc quang tráo, rõ ràng để chứa phóng pháp khí hoặc vật phẩm trọng yếu.
Bạch sắc và hồng sắc quang tráo trống trơn, như bị vét sạch, không còn vật gì.
"Đi thôi, đến Linh Diệu cốc."
Lệ Nhược Hải thể hiện tính quyết đoán của nhất phái tông chủ, thấy không có lời thì không hề do dự, nhay vào cửa Chân Tàng điện.
Bọn Kỳ Long Sơn cũng không lắm lời, đi theo.
Ngụy Tác không hề do dự đi theo, chợt có thêm hảo cảm với mấy người.
Khi tìm bảo vật, đáng sợ nhất không phải là đối thủ như thần mà là đối thủ như heo.
Có lúc chỉ cần một người tham lam sẽ liên lụy đến người khác cũng đi tìm bảo vật, hiện tại thì bọn Lệ Nhược Hải rất biến tri túc, là bạn hợp tác không tệ.
Đúng như Ngụy Tác tưởng tượng, tiếp theo Kỳ Long Sơn quả nhiên lại kích phát ngân hắc sắc viên cầu còn lại, kim sắc lý ngư quang hoa ngoài Chân Tàng điện bị kéo sang bên, bọn Ngụy Tác thập phần thuận lợi thoát thân.
"Khe nứt không gian?!"
Đi theo dãy bậc đá bằng ngọc đã tổn hủy nghiêm trọng nửa canh giờ, Ngụy Tác dừng lại hít một hơi lạnh.
Theo địa đồ Lệ Nhược Hải đưa cho, nơi này là "Linh Diệu cốc" trọng yếu nhất.
Trước mắt không phải sơn cốc như trong tưởng tượng mà lơ lửng trên không, giữa dải quang hoa trong veo dài mười mấy trượng, rộng chừng hai trượng. Nhìn xa quang hoa như mảnh thủy tinh, bên trong có một thế giới khác còn quang hoa phát ra khí tức lại cực kỳ nguy hiểm.
Quang hoa trong veo quỷ dị này là một khe nứt không gian.
"Đúng thế, Linh Diệu cốc của viễn cổ tông môn được dựng trong khe nứt không gian. Viễn cổ tu sĩ có thần thông mở được khe nứt không gian, tạo ra tiểu thiên thế giới trong đó." Thấy Ngụy Tác chấn kinh, Kỳ Long Sơn thập phần lãnh tĩnh, "tiểu thiên thế giới lập ra tại khe nứt không gian, theo điển tịch của thượng cổ tông môn được gọi là Tu di không gian."
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào