Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 294: Động, thì tàn! Thương phải chết (1)
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Không có bất kỳ trả lời, Trần Thanh Đế một cước đá vào bụng Đậu Giang Hồng, trực tiếp đạp bay nàng, hung hăng đá ngã ở trên mặt bàn phòng thẩm vấn.
Oanh!
Cái bàn trong phòng thẩm vấn, lập tức bị đánh nát, Đậu Giang Hồng liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi. Nhưng mà, nàng lại không có hôn mê.
Không có Trần Thanh Đế cho phép, muốn hôn mê, cái kia cũng là một loại hy vọng xa vời.
Nhìn thấy một màn này, bốn gã tay chân đã sớm mềm nhũn cùng với Hà Gia Tước, trực tiếp co quắp ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn xem hết thảy.
- Các ngươi là dùng cái này, đánh huynh đệ của ta a?
Trần Thanh Đế nhặt dây lưng dính đầy máu tươi ở trên mặt đất, chậm rãi đi đến trước mặt Đậu Giang Hồng.
- Ngươi... ngươi có biết ta là ai hay không? Ta là vợ của cục trưởng Cục y tế, ngươi lại dám đánh ta... A...
Đậu Giang Hồng vẫn chưa nói xong, liền phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ba ba ba...
Trần Thanh Đế huy động dây lưng trong tay, điên cuồng đập tới trên đầu, trên mặt Đậu Giang Hồng.
Đồng thời, Trần Thanh Đế còn vận dụng linh khí, bám vào phía trên dây lưng. Muốn cho Đậu Giang Hồng thời thời khắc khắc bảo trì trạng thái thanh tỉnh, quyết không thể để cho nàng hôn mê.
- A a a...
Tiếng kêu mổ heo liên tục vang lên, Đậu Giang Hồng hận không thể lập tức hôn mê. Nhưng nàng lại kinh hãi phát hiện, càng là bị đánh, tinh thần của nàng lại càng tràn đầy, cảm giác đối với thống khổ càng ngày càng nhạy cảm.
Bành bành bành...
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm phá cửa.
- Mở cửa, ngươi mau dừng tay, có chuyện gì từ từ nói.
Cảnh quan bên ngoài kịp phản ứng vọt lên.
Xuyên thấu qua thủy tinh, chứng kiến tình huống bên trong, bọn hắn đều hít một hơi khí lạnh. Đồng thời, bọn hắn cũng rất nóng nảy.
Phải biết rằng, hiện tại bị đánh là lão bà của cục trưởng Cục y tế, phu nhân cấp Phó bộ a.
Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn hắn sẽ gánh không nổi.
Ba!
Một tiếng vang nhỏ, Trần Thanh Đế ném dây lưng trong tay lên mặt đất.
Mọi người ở đây nhẹ nhàng thở ra, lại thấy Trần Thanh Đế cầm lên một khúc gỗ từ cái bàn đã gãy kia.
- Ngươi muốn làm gì? Nhanh dừng tay, nếu không dừng tay, chúng ta sẽ nổ súng.
Cảnh quan đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Trần Thanh Đế vậy mà cầm tấm ván gỗ lên, lập tức nóng nảy. Ngay ngắn móc súng lục ra, xuyên thấu qua thủy tinh nhắm ngay Trần Thanh Đế.
- Ai còn dám nói câu nào, chết!
Trần Thanh Đế cũng không quay đầu lại, cầm tấm ván gỗ trong tay, nhìn Đậu Giang Hồng nằm trên mặt đất, đã huyết nhục mơ hồ, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Răng rắc!
- A...
Thanh âm xương cốt đứt gãy rõ ràng truyền ra, Đậu Giang Hồng phát ra tiếng kêu thê thảm, gào thét cuồng khiếu, thân thể mập mạp không ngừng run rẩy.
Những cảnh quan đứng ở ngoài cửa, tất cả đều trợn tròn mắt, trong tay mặc dù có súng, cũng không ngừng run rẩy.
Bọn hắn không dám nổ súng, bị Trần đại thiếu hù đến rồi.
Cho dù là trong tay có súng, bọn hắn cũng không khỏi cho rằng, căn bản là thương không đến Trần đại thiếu, chớ nói chi là giết Trần Thanh Đế rồi.
Hơn nữa, Trần Thanh Đế đã nói, ai dám lại nói tiếp, sẽ chết.
Ở bọn hắn xem ra, Trần Thanh Đế toàn thân tràn ngập sát khí đầm đặc, vô cùng tàn nhẫn, như là Sát Thần, đây tuyệt đối là có thể làm được.
Nhìn tấm ván gỗ trong tay đã cắt đứt, Trần Thanh Đế lắc đầu, bề ngoài giống như đối với trình độ cứng rắn của tấm ván gỗ rất bất mãn.
Lập tức, Trần Thanh Đế giơ chân lên, hung hăng dẫm nát đầu gối của Đậu Giang Hồng.
- A...
Chỉ thấy xương cốt của Đậu Giang Hồng, đâm thịt mà ra, lộ ra bạch cốt. Mà tiếng kêu thảm thiết của Đậu Giang Hồng, cũng trở nên càng thêm kịch liệt.
Cả người run rẩy càng thêm lợi hại.
Lúc này, chất lỏng màu vàng mang theo mùi hôi thối, từ dưới thân Đậu Giang Hồng tràn ra. Cái này lại để cho Trần Thanh Đế không khỏi nhíu mày.
- Ken két...
Tiếng xương cốt đứt gãy liên tiếp vang lên, không dứt không ngớt, xương cốt tứ chi của Đậu Giang Hồng, tất cả đều bị Trần Thanh Đế đánh gãy, biến thành bột phấn.
Trần Thanh Đế có tu vi Luyện Khí tầng năm, nếu thật muốn đánh gãy xương cốt của ngươi, lại để cho xương cốt của ngươi biến thành bụi phấn, cái kia còn không phải như đùa sao.
- Úc úc úc...
Khuôn mặt của Đậu Giang Hồng đã bị vặn vẹo thành một đoàn, điên cuồng gầm rú. Nàng là hi vọng mình có thể ngất cỡ nào đi. Nhưng mà, nàng sợ hãi phát hiện, ngay cả hôn mê, cũng là một loại yêu cầu xa vời.
Cảnh quan ở bên ngoài, bị thủ đoạn của Trần Thanh Đế dọa đến sắc mặt tái nhợt. Cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, như rơi vào hầm băng, không ngừng rùng mình.
Quá tàn nhẫn, quá tàn bạo rồi.
- Hiện tại đến lượt các ngươi.
Ánh mắt Trần Thanh Đế quét qua, bề ngoài giống như tiếp tục đánh Đậu Giang Hồng đã mất đi hứng thú, ánh mắt đã rơi vào trên người bốn gã tay chân và Hà Gia Tước.
Về phần Chu Trướng cùng Trịnh Lục đã hôn mê, khi Trần đại thiếu vừa tiến vào, đã âm thầm vận dụng linh khí kiểm tra một chút. Thương thế rất dọa người, lại không có nguy hiểm tánh mạng.
Bằng không thì Trần đại thiếu ngay cả công phu giáo huấn những người này cũng không có. 100 cái mạng của bọn hắn, cũng quyết bù không đủ tánh mạng của huynh đệ Trần Thanh Đế.
Còn có nữa là, thời điểm Trần Thanh Đế chạy đến. Hắn liền lập tức gọi điện thoại cho Lý Vưu, Trần đại thiếu tin tưởng, Lý Vưu rất nhanh sẽ đến.
Thân thể Trần Thanh Đế động liên tục, hung hăng dẫm đạp. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, xương ngực bị đạp gãy, trực tiếp đâm vào trong tim.
Bốn gã tay chân, đầu nghiêng một cái, toàn bộ chết rồi.
Nhìn thấy một màn này, Hà Gia Tước hoảng sợ vạn phần, suýt nữa bị sợ hôn mê bất tỉnh.
Giết người.
Trần Thanh Đế thật sự giết người.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 295: Động, thì tàn! Thương phải chết (2)
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Hiện tại Hà Gia Tước hoàn toàn hiểu rõ, Trần Thanh Đế vừa mới vào đã nói : các ngươi, toàn bộ đều phải chết!
Các ngươi, toàn bộ đều phải chết!
Ở trong các ngươi đó, là kể cả Hà Gia Tước hắn a.
- Không... Không muốn... Không được qua đây.
Hà Gia Tước hoảng sợ liên tục tru lên, cả thân thể không ngừng lui về sau.
- Muốn chết!
Trần Thanh Đế nhíu mày, lập tức thân thể khẽ động, rất nhanh công kích một gã cảnh quan bị cắt đứt cánh tay.
Phanh!
Két sát!
Oanh!
Liên tục ba tiếng vang bất đồng, tên cảnh quan bị cắt đứt một cánh tay, lại cầm lấy súng muốn bắn Trần đại thiếu kia, bị Trần Thanh Đế đá gãy cổ.
Người cảnh quan này, trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được, đầu nghiêng một cái, ngã trên mặt đất.
Thẳng đến một khắc chết này, hắn cũng nghĩ mãi mà không rõ, tại sao Trần Thanh Đế phát hiện. Chẳng lẽ, ở đằng sau Trần Thanh Đế này cũng có mắt sao?
Hắn không biết, cũng nghĩ không thông.
- Các ngươi cũng đều đi chết đi.
Âm thanh của Trần Thanh Đế lạnh như băng vang lên.
Trần Thanh Đế biết rõ, nếu như không phải bốn gã cảnh quan này bắt Chu Trướng cùng Trịnh Lục tới cục cảnh sát, nhốt vào phòng thẩm vấn, Chu Trướng cùng Trịnh Lục như thế nào sẽ bị đánh thành bộ dáng hiện tại?
Cho nên, bốn người bọn họ, phải chết.
Phải biết rằng, lúc Trần Thanh Đế tiến vào, chứng kiến bộ dáng Chu Trướng cùng Trịnh Lục bị đánh, đã từng nói qua: tất cả mọi người ở đây, toàn bộ đều phải chết.
Nói được phải làm được.
Cái này là Trần Thanh Đế ở kiếp trước, cũng là Trần đại thiếu ở kiếp này.
Một người một cước, gọn gàng, ba gã cảnh quan còn lại, đều không ngoại lệ, tất cả đều bị Trần Thanh Đế chém giết.
Có lẽ bọn hắn cảm thấy may mắn, may mắn mình có thể chết thống khoái như thế. Đương nhiên, so sánh với bốn gã tay chân kia, bọn hắn còn nặng hơn một chút. Nhưng mà, so sánh với Đậu Giang Hồng cùng Hà Gia Tước, bọn họ là hạnh phúc cỡ nào.
Nhìn thấy thủ đoạn của Trần Thanh Đế, cảnh quan bên ngoài càng thêm khẳng định, tuy trong tay bọn họ có súng, lại quyết không phải đối thủ của Trần Thanh Đế.
Có ít người, không phải chỉ là một khẩu súng là có thể giết.
Hơn nữa, bọn hắn cũng không có ai dám đi lên thử.
Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, có một cảnh quan muốn ở sau lưng cho Trần Thanh Đế một phát, lại bị Trần Thanh Đế phát hiện, giết lập tức sao?
- Giết người, giết người...
Hà Gia Tước vô cùng hoảng sợ, điên cuồng quát:
- Ta... Ba của ta là cục trưởng Cục y tế, ngươi không thể giết ta. Bằng không thì... bằng không thì ba của ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi sẽ chết vô cùng thảm.
- Ta biết rõ.
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một tuyến, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn:
- Bởi vì cha của ngươi là cục trưởng Cục y tế, cho nên ta muốn hảo hảo chiếu cố cho ngươi. Tựa như bà mẹ mập mạp kia của ngươi.
Răng rắc!
Trần Thanh Đế giơ chân lên, một cước đá vào chân trái của Hà Gia Tước. Nương theo thanh âm xương cốt đứt gãy, thân thể Hà Gia Tước đột nhiên chấn động, há to miệng. Ngay sau đó, ngao ngao cuồng gọi, trực tiếp hôn mê.
Két sát!
Lại là một cước, đùi phải của Hà Gia Tước lại bị đạp gãy, xương cốt trở thành cặn bã. Đau đớn kịch liệt làm cho Hà Gia Tước từ mê man tỉnh lại.
Sắc mặt trắng bệch dọa người, điên cuồng kêu rên.
Đối với hết thảy, Trần Thanh Đế căn bản không có để vào mắt, căn bản là không quan tâm. Như là bị hắn đánh không phải người, mà là súc sinh.
Súc sinh!
Đúng, ở trong mắt Trần đại thiếu, Hà Gia Tước chính là một súc sinh. Nói hắn là súc sinh, cũng là đang vũ nhục súc sinh.
Ai dám động đến huynh đệ Trần Thanh Đế hắn?
Động, thì tàn!
Thương, phải chết!
Hà Gia Tước không chỉ có động huynh đệ của Trần Thanh Đế, còn đánh huynh đệ của hắn thành dạng này, bọn hắn phải chết. Bất quá, chỉ là cứ như vậy giết, quá tiện nghi bọn hắn rồi.
Két sát!
Két sát!
Nương theo hai tiếng gãy xương, xương cốt hai cánh tay của Hà Gia Tước, cũng bị Trần Thanh Đế đánh nát bấy.
Lúc này có Trần Thanh Đế âm thầm đưa linh khí vào. Không có Trần đại thiếu cho phép, Hà Gia Tước cùng Đậu Giang Hồng đồng dạng, đừng nói là ngất đi, thương thế nặng như vậy, muốn chết cũng khó khăn.
Rầm rầm rầm...
Đúng lúc này, bên ngoài phòng thẩm vấn, tiếng trầm đục vang lên liên tiếp. Một đám cảnh quan đứng ở ngoài cửa còn không biết là chuyện gì xảy ra, tất cả đều bị đánh bay.
Oanh!
Một tiếng trầm đục, cửa phòng thẩm vấn bị đá văng, vẻ mặt Lý Vưu âm trầm đứng ở bên ngoài, nhìn Trần Thanh Đế, cũng không nói lời nào.
- Ngươi đưa hai người bọn họ vào bệnh viện tốt nhất.
Trần Thanh Đế chỉ vào Chu Trướng cùng Trịnh Lục nằm trên mặt đất, lành lạnh nói ra:
- Nếu như bọn hắn xuất hiện một tia ngoài ý muốn. Cho dù là trên người lưu lại một vết sẹo, cũng phải đập phá bệnh viện kia.
- Vâng!
Lý Vưu lên tiếng, thân thể khẽ động, phân biệt kẹp Chu Trướng cùng Trịnh Lục ở dưới hai tay. Nhìn Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, quay người đi ra cục cảnh sát.
Đối với Lý Vưu ly khai, những cảnh quan bị đạp bay kia, tuy phẫn nộ, lại không có một cái nào dám lên trước ngăn cản.
Tuy trong tay bọn họ đều có súng.
Nhìn thấy Lý Vưu mang Chu Trướng cùng Trịnh Lục đến bệnh viện, Trần Thanh Đế rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Một tay nhấc Hà Gia Tước, một tay nhấc Đậu Giang Hồng, nhét bọn hắn ở ngoài cửa phòng thẩm vấn.
- Gọi điện thoại cho cục trưởng Cục y tế, bảo hắn đến nhặt xác cho vợ và con của hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
- Chồng của bà đến, nhất định sẽ không bỏ qua ngươi, nhất định sẽ không bỏ qua ngươi...
- Con mẹ nó, ngu ngốc, ngu ngốc...
Dưới đáy lòng những cảnh quan kia, đều hung hăng khinh bỉ, mắng Đậu Giang Hồng một trận.
Nha, ngươi cũng không nhìn tình huống bây giờ là như thế nào, lại còn dám như hăng càn quấy thế hung.
- Cái kia... Cái kia,... Hà cục trưởng trong vòng nửa giờ sẽ đến...
Trong đó có một cảnh quan cúp điện thoại, dùng đến thanh âm run rẩy nói.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, có chút nhắm hai mắt lại, không nói thêm gì nữa, cứ như vậy chờ Hà Tri Minh đến.
Giết Đậu Giang Hồng cùng Hà Gia Tước, đối với Trần Thanh Đế mà nói, chỉ là chuyện phất tay mà thôi, so với bóp chết một con kiến còn muốn dễ dàng.
Bất quá, cứ như vậy giết bọn hắn, thật sự là quá tiện nghi bọn hắn rồi.
Đánh huynh đệ Trần Thanh Đế hắn trọng thương, chết, đó là phải chết, bất quá, tuyệt đối sẽ không chết đơn giản.
Bởi vì, Trần đại thiếu không cho phép.
- Là ai to gan như vậy, lại dám đánh vợ cùng con trai của lão tử?
24~25 phút đồng hồ sau, một tiếng gầm đột nhiên vang lên.
Hà Tri Minh vô cùng phẫn nộ mang theo một đội nhân mã, nộ khí trùng thiên lao vào.
Khi Hà Tri Minh chứng kiến bộ dáng của Đậu Giang Hồng cùng Hà Gia Tước, lập tức tròng mắt muốn nứt, nghiêm nghị quát:
- Là ai, cút ngay đi ra cho tao, lão tử muốn giết hắn.
- Ba ba, là hắn, giết hắn đi, nhất định phải giết hắn đi.
Hà Gia Tước nhìn thấy Hà Tri Minh đến, cắn răng mở miệng, điên cuồng quát.
- Cẩu tạp chủng, mày nhất định phải chết, nhất định phải chết.
Đậu Giang Hồng cũng sủa đi theo.
- Tiểu tử, chính là ngươi đánh con cùng lão bà của ta thành như vậy? Ta nhìn ngươi là không muốn sống.
Hà Tri Minh vô cùng phẫn nộ, con của hắn, chính là bảo bối của hắn.
Về phần Đậu Giang Hồng, coi như là bị người đánh chết, Hà Tri Minh cũng không thèm quá để ý.
Vốn là vợ của hắn rất đẹp, nhưng mà hiện tại hoa tàn ít bướm, mập không nói, còn phi thường tục khí. Càng làm cho Hà Tri Minh chịu không nổi là, vợ của hắn quá ngang ngược, quá nhà giàu mới nổi. Bình thường đi ra ngoài, Hà Tri Minh đều không muốn mang Đậu Giang Hồng theo.
Đậu Giang Hồng tồn tại, làm cho Hà Tri Minh cảm thấy mất mặt.
Nhưng nếu ai đánh chết Đậu Giang Hồng, Hà Tri Minh cũng phải ra mặt trừng phạt, bất kể rồi thế nào, Đậu Giang Hồng cuối cùng là vợ của hắn.
Phu nhân cấp Phó bộ.
Nếu như bị người khác giết chết, Hà Tri Minh không biểu lộ thái độ, tìm thuyết pháp, mặt mũi cũng không còn a?
Về phần vụng trộm, nói không chừng Hà Tri Minh sẽ ban thưởng cho người giết lão bà của hắn.
Chỉ là, con trai mà Hà Tri Minh thương yêu nhất, lại bị đánh thành như vậy.
Hà Tri Minh nổi giận.
- Vậy sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:
- Ta cũng muốn nhìn một chút, ngươi có bản lãnh gì.
- Hà cục trưởng...
Đúng lúc này, một gã bảo tiêu đi theo Hà Tri Minh đến, hạ giọng nói:
- Thực lực người này rất mạnh, cho dù tất cả chúng ta đều thêm cùng một chỗ, chỉ sợ cũng không phải đối thủ.
- Ngươi xem trong phòng thẩm vấn, bị giết tám người, trong đó có bốn cái vẫn là cảnh quan.
Người bảo tiêu này, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Nhìn súng trên mặt đất, bốn gã cảnh quan kia đều lấy súng ra, nhưng vẫn là bị giết. Mà người này, lại lông tóc không thương.
Không thể phủ nhận, bảo tiêu này của Hà Tri Minh, quan sát rất cẩn thận, cũng phi thường nhạy cảm.
Về phần thực lực của Trần Thanh Đế, tuy hắn không dám khẳng định, nhưng mà, cục diện lại bày ở trước mặt.
Hơn nữa, ngoại trừ Trần Thanh Đế cùng những cảnh quan kia ra, lại không có người nào khác. Cái này chỉ có thể nói rõ, hết thảy đều là Trần Thanh Đế làm.
Đáng sợ hơn chính là, cảnh quan còn sống nhiều như vậy. Nhưng mà, lại không có một cái nào dám động thủ.
Cái này nói rõ sức chiến đấu của Trần Thanh Đế rất cường hãn, căn bản không phải là súng ống có khả năng đối phó. Hơn nữa, cảnh quan sống sót, nhất định là thấy được điểm này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 297: Hù dọa
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Người bảo tiêu này tinh tường biết rõ, súng ống, đối với người bình thường rất có tác dụng. Nhưng mà, đối với những cao thủ chân chính mà nói, căn bản chính là một cái rắm.
Ít nhất, dùng thực lực người này bảo tiêu, cũng không phải là sợ hãi súng ống cỡ nào.
- A?
Hà Tri Minh có thể làm đến chức vị bây giờ. Đương nhiên là một người thông minh. Tên bảo tiêu kia phân tích như thế, làm cho hắn lập tức biết rõ, Trần Thanh Đế là một nhân vật hung ác.
Muốn động vũ lực, cưỡng ép bắt Trần Thanh Đế đi, vậy cơ hồ là không có khả năng.
Đồng dạng, sau khi Hà Tri Minh nhìn thấy tình huống trong phòng thẩm vấn, liền hít một hơi khí lạnh. Bắt đầu hắn bởi vì phẫn nộ, cũng không có để ý, bây giờ nhìn xem bộ dáng con mình cùng lão bà, hắn liền không nhịn được rùng mình.
Quá độc ác.
Thủ đoạn quá tàn bạo.
Hơn nữa, Trần Thanh Đế dám ở bên trong cục cảnh sát, đánh người, giết người, thậm chí ngay cả cảnh quan cũng đã giết bốn cái.
Cái này nói sáng tỏ, Trần Thanh Đế rất mạnh.
Vũ lực, đã không làm gì được Trần Thanh Đế rồi.
Như vậy... Hà Tri Minh chỉ có thể dùng quyền lực, chức vị của mình, tới dọa Trần Thanh Đế. Chỉ cần bắt Trần Thanh Đế đi, cái gì cũng dễ xử lý rồi.
Hơn nữa hắn biết rõ, con của hắn Hà Gia Tước tuy bình thường ngang ngược càn rỡ đã quen, lại cũng không phải một kẻ ngu.
Cho tới bây giờ sẽ không đi trêu chọc người mình không đụng nổi. Cho nên, ở Hà Tri Minh xem ra, bối cảnh của Trần Thanh Đế, quyết không bằng hắn.
Trần Thanh Đế lợi hại duy nhất đúng là thân thủ rồi.
Thân thủ của ngươi có mạnh hơn nữa, cũng ngăn cản không nổi máy móc quốc gia.
Nghĩ vậy, Hà Tri Minh hít sâu một hơi, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, lạnh giọng quát:
- Tiểu tử, ngươi rất mạnh, rất biết đánh nhau. Nhưng mà, ngươi có biết ta là ai hay không?
- Ở xã hội này, vũ lực một người có mạnh hơn nữa, không có bất kỳ bối cảnh, cái kia cũng chỉ có một con đường chết.
Hà Tri Minh lạnh giọng nói:
- Nếu như ngươi không muốn chết, tốt nhất không nên phản kháng, thúc thủ chịu trói.
- Nếu không...
Hà Tri Minh âm trầm nói:
- Ngươi đánh con cùng lão bà của ta thành như vậy, coi như là Thiên Vương lão tử cũng không thể nào cứu được ngươi.
Hà Tri Minh sợ cái gì?
Đừng nói bối cảnh Trần Thanh Đế không bằng hắn, coi như là sau lưng Trần Thanh Đế, so với hắn mạnh hơn một ít thì như thế nào? Phải biết rằng, sau lưng Hà Tri Minh hắn là Lữ gia.
Lữ gia gia chủ, Lữ Văn, đây chính là bộ trưởng một nước.
Lữ gia ở thương chính lưỡng giới đều có được lực ảnh hưởng cực lớn, môn sinh khắp nơi trên đất nước.
Người phe phái Lữ gia, càng là vô cùng khổng lồ, tuyệt đối là cự đầu giới chính trị.
Có một chỗ dựa như vậy, ngoại trừ siêu cấp gia tộc như Trần gia, Viên gia, Lâm gia,… Hà Tri Minh hắn còn sợ ai?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế bất vi sở động, Hà Tri Minh càng giận, lạnh giọng nói:
- Ta chính là cục trưởng Cục y tế, tồn tại cấp Phó bộ. Tiểu tử, ngươi biết cấp Phó bộ là khái niệm gì không?
Rất hiển nhiên, Trần Thanh Đế có bối cảnh, mhưng mà ở Hà Tri Minh xem ra, Trần Thanh Đế cũng không biết Hà Tri Minh hắn mạnh như thế nào.
Cấp Phó bộ, ở trong thành thị này có rất nhiều, cũng không coi vào đâu. Nhưng mà, vậy cũng phải là so với người nào.
Hà Tri Minh tin tưởng, tuyệt đối không phải bối cảnh sau lưng Trần Thanh Đế có thể so sánh. Bằng không thì con của hắn Hà Gia Tước, quyết không đi trêu chọc Trần Thanh Đế.
Đối với một điểm này, Hà Tri Minh rất tự tin.
- Cục trưởng Cục y tế? Tồn tại cấp Phó bộ?
Trần Thanh Đế nhíu mày:
- Chính là ngươi...
- Không sai.
Hà Tri Minh không đợi Trần Thanh Đế nói xong, trực tiếp đánh gãy, càng thêm tin tưởng, bối cảnh sau lưng Trần Thanh Đế không lớn :
- Hiện tại biết sợ rồi sao? Thúc thủ chịu trói, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng. Nếu không, không chỉ có ngươi phải chết, mà ngay cả sau lưng ngươi, ba mẹ, huynh đệ tỷ muội của ngươi, toàn bộ đều phải chết.
- Trần Thanh Đế, ngươi nhất định phải chết, ba của ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi nhất định phải chết.
Lúc này, Hà Gia Tước hung hăng càn quấy kêu lên:
- Ngươi dám đánh lão tử thành như vậy, ba của ta nhất định sẽ phế ngươi. Nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.
- Hà Tri Minh, giết hắn đi cho lão nương, lão nương muốn giết cả nhà của hắn.
Đậu Giang Hồng quát ầm lên:
- Lão nương muốn cho cả nhà của hắn, nam làm nô, nữ làm **.
- Trần Thanh Đế đúng không? Hiện tại chỉ có hai con đường bày ở trước mặt ngươi.
Hà Tri Minh cười lạnh không thôi, uy hiếp nói:
- Hoặc là, ngươi chịu tội, hoặc là, cả nhà ngươi đều phải chết.
Hà Tri Minh căn bản là chưa nghe nói qua cái tên Trần Thanh Đế này. Càng sẽ không nghĩ tới, trần Thanh Đế là Trần gia, Trần đại thiếu.
Cho nên, Hà Tri Minh căn bản cũng không có đem Trần Thanh Đế để vào mắt.
Nếu có người trực tiếp xưng hô Trần Thanh Đế là Trần đại thiếu, Hà Tri Minh tất nhiên sẽ bị hù đến hồn phi phách tán, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Hà Tri Minh ngay cả danh tự của Trần Thanh Đế, cũng không có tư cách biết đến, hắn tính là cái gì chứ?
- Cục trưởng Cục y tế, thật là... rất lợi hại, ta thật sự rất sợ. Bất quá...
Trần Thanh Đế tiếng nói xoay chuyển. Vẻ mặt hiếu kỳ nói:
- Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.
- Ngươi nói, có thể trả lời, ta tất nhiên sẽ trả lời.
Tại thời khắc này, Hà Tri Minh cho rằng, Trần Thanh Đế đã triệt để sợ hắn.
Chỉ cần Trần Thanh Đế thúc thủ chịu trói, cho dù Hà Tri Minh trả lời hắn một vấn đề thì như thế nào?
Ai bảo Trần Thanh Đế thực lực cường hãn, muốn dùng vũ lực bắt Trần Thanh Đế, cái kia căn bản chính là không có khả năng?
- Ngươi là Cục trưởng Cục y tế ở trong thủ đô này?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 298: Ta cũng cho ngươi hai con đường
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Nhìn thấy Hà Tri Minh gật đầu, Trần Thanh Đế nhíu mày, rất là bình thản nói:
- Vậy chính ngươi là người lệnh cưỡng chế nhà xưởng của ta, ngừng kinh doanh chỉnh đốn vô kỳ hạn a?
- Nhà xưởng chế dược không hợp cách, đương nhiên phải... cái gì!
Hà Tri Minh lời còn chưa nói hết, sắc mặt lập tức biến đổi, phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Ngươi là...
- Không nên quá kích động, ta một mực rất ít xuất hiện, không muốn cho những người không có tư cách biết quá nhiều. Nếu không...
Trần Thanh Đế nhíu mày, rất là bình thản nói:
- Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
- Ta...
Sắc mặt Hà Tri Minh càng thêm khó coi, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, toàn thân đều không ngừng run rẩy.
Phải biết rằng, bắt một nhà xưởng chế dược ngừng kinh doanh chỉnh đốn vô kỳ hạn, là vào hôm nay, Hà Tri Minh hắn vừa làm qua.
Mấy giờ sau, Lữ Văn tự mình gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn rút mệnh lệnh.
Đối với cái này, Hà Tri Minh vẫn còn nhớ rất rõ.
Cho dù Lữ Văn không có gọi điện thoại cho hắn, Hà Tri Minh cũng vĩnh viễn không quên.
Phải biết rằng, nhà xưởng chế dược của Thanh Đế dược nghiệp, đây chính là sản nghiệp của Trần gia a.
Lệnh cưỡng chế nhà xưởng chế dược của Thanh Đế dược nghiệp ngừng kinh doanh chỉnh đốn, đó là sự tình rung động nhân tâm cỡ nào? Nếu như không phải Lữ gia bàn giao làm như vậy, đời này Hà Tri Minh cũng không dám làm ra chuyện như vậy.
Trần Thanh Đế?
Thanh Đế dược nghiệp?
Cái Thanh Đế dược nghiệp này không phải là dùng danh tự của Trần Thanh Đế mệnh danh đấy sao?
Hà Tri Minh triệt để khẳng định, Trần Thanh Đế trước mắt, là Trần gia Trần đại thiếu.
- Cục trưởng Cục y tế đúng không?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Sự tình cuối cùng được giải quyết, ta không có đi tìm ngươi, mà con của ngươi lại chọc ta.
- Chọc ta cũng không có gì, nhưng con của ngươi lại đả thương huynh đệ của ta.
Trần Thanh Đế trực tiếp đứng lên, lạnh giọng quát:
- Huynh đệ của Trần Thanh Đế ta, cũng là con của ngươi có thể động hay sao? Còn mụ vợ như heo kia của ngươi, nàng tính toán là cái gì? Hà Tri Minh ngươi ở trong mắt lão tử, lại tính là cái gì chứ?
Bịch!
Hà Tri Minh trước kia còn hung hăng càn quấy, trực tiếp quỳ trên mặt đất, muốn nói cái gì, nhưng lại không dám nói.
Trần đại thiếu đã nói, người ta là ít xuất hiện, không muốn để cho những người không có tư cách biết hắn.
Hà Tri Minh hắn, dám kêu Trần Thanh Đế là Trần đại thiếu sao?
Một khi kêu ra miệng, tất cả mọi người ở đây, toàn bộ sẽ biết Trần Thanh Đế là Trần đại thiếu rồi.
Hà Tri Minh tinh tường biết rõ, không chỉ có ở chỗ này không thể nói, về sau bất luận kẻ nào hỏi hắn, cũng không thể nói.
Bằng không thì, hậu quả kia là vô cùng nghiêm trọng, sẽ chết người đấy.
- Ngươi... tới.
Trần Thanh Đế chỉ chỉ tên cảnh quan lấy ghế cho hắn kia, nhàn nhạt nói:
- Lấy súng lục của ngươi cho ta mượn.
- A... Nha.
Hà Tri Minh cũng đã quỳ, hắn một cảnh quan nho nhỏ, tính là cái gì chứ? Thành thành thật thật đem súng lục giao cho Trần Thanh Đế.
- Cảm ơn.
Trần Thanh Đế cầm lấy súng, lần nữa mỉm cười, nói một tiếng cảm tạ.
Tên cảnh quan kia lập tức thụ sủng nhược kinh.
Trước kia chỉ biết là, Trần Thanh Đế là một Sát Thần, nhưng bây giờ bọn hắn biết rõ, Trần Thanh Đế là một nhân vật mà ngay cả Hà Tri Minh là cấp Phó cũng phải quỳ a.
Phanh!
Một tiếng giòn vang, Trần Thanh Đế trực tiếp đem súng trong tay, ném tới trước mặt Hà Tri Minh, thản nhiên nói:
- Giết bọn hắn, ta có thể tha ngươi một mạng.
- Cái này...
Sắc mặt Hà Tri Minh lập tức trở nên càng thêm khó coi.
- Ta cũng cho ngươi hai con đường.
Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Hoặc là, ngươi tự tay giết bọn hắn, ngươi sống sót. Hoặc là, ta giết các ngươi.
- Kiên nhẫn của ta rất có hạn, cho ngươi ba giây cân nhắc.
Trần Thanh Đế lạnh giọng nói:
- Nếu không, ta sẽ đích thân động thủ, để cho Hà gia các ngươi tuyệt tích!
Hà Gia Tước!
Hà gia tuyệt tích!
Chọc Trần Thanh Đế, danh tự thật đúng là lấy đúng rồi.
- Không cần lâu như vậy.
Hà Tri Minh cắn răng, trực tiếp cầm súng lên.
Bởi vì cái gọi là, hòa thượng chết bần đạo bất tử. Vì bảo trụ tánh mạng của mình, coi như là tự tay giết con cùng vợ của mình thì thế nào?
Con, về sau có thể sinh.
Vợ?
Dù sao Hà Tri Minh đã sớm không muốn nữ nhân Đậu Giang Hồng này rồi, giữ lại cũng là mất mặt. Nếu như không phải có chút nguyên nhân, hắn đã sớm ly hôn với Đậu Giang Hồng rồi.
Hơn nữa, Tri Minh biết rõ, dùng thân phận Cục trưởng Cục y tế của hắn, muốn tìm dạng nữ nhân gì không thấy?
Ở bên ngoài, Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ... Hà Tri Minh có một đống lớn. Hà Tri Minh há sẽ quan tâm một cái Đậu Giang Hồng mà hắn vốn mệt mỏi chết sống sao?
Chết rồi, đối với Hà Tri Minh mà nói, cái kia là chuyện tốt.
Chỉ cần có thể bảo trụ tánh mạng của mình, đừng nói là giết vợ con của mình, bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể làm ra.
- Rất tốt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R