Trình Yên cùng với Đỗ Thừa quay về tầng 12, nhìn bộ dạng lóng ngóng lúc mở cửa của Trình Yên, trong lòng Đỗ Thừa mềm ra, cũng sợ mình đến lúc đó không kìm chế được, sau khi vào phòng Đỗ Thừa liền nói với Trình Yên: “Được rồi, anh chỉ lừa em thôi, anh cũng sắp phải về rồi, em đi ngủ sớm đi.”
“Vâng”, nghe Đỗ Thừa nói như vậy Trình Yên có thể nói là như trút được gánh nặng, dù sao cô tới bây giờ đều chưa ngủ cùng với người đàn ông nào, đối với cô mà nói việc này có áp lực rất lớn, dù sao hiện tại không giống với lần ở khách sạn trước đó.
Khi đó cô uống rượu say, cơ bản là không có loại cảm giác này.
Chỉ là không biết thế nào, trong lòng Trình Yên lại có cảm giác mất mát.
“Nghỉ ngơi cho tốt, chúc em ngủ ngon.”
Nhìn sắc mặt nhẹ nhõm của Trình Yên, trên mặt Đỗ Thừa cũng thêm nụ cười ấm áp, nói xong, liền quay người đi về hướng thang máy.
Nhìn bóng dáng của Đỗ Thừa đang rời đi, Trình Yên đột nhiên nhận thấy cảm giác mất mát đó ngày càng mãnh liệt, vô cùng khó chịu, thấy Đỗ Thừa chuẩn bị bước vào thang máy, Trình Yên đột nhiên mở miệng nói với Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, anh đừng đi được không?”
“Em không sợ anh làm chuyện xấu sao?” Nghe thấy Trình Yên gọi, Đỗ Thừa quay người lại, nhưng trên mặt lại thêm nụ cười gian xảo.
“Em tin anh” Trình Yên cắn cắn răng, nhẹ nhàng đáp.
Nghe được Trình Yên nói như vậy. Nụ cười trên mặt Đỗ Thừa lại càng gian xảo hơn, nhưng hắn vẫn đi về phía Trình Yên.
Trình Yên lại nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Đỗ Thừa, cùng nhau đi vào căn phòng xa hoa, nhưng trên mặt cô lại lộ ra vẻ xấu hổ.
Sau khi đi vào phòng, Trình Yên liền cầm váy ngủ đi vào phòng tắm, rõ ràng là muốn đi thay đồ, còn Đỗ Thừa lại ngồi trên sô pha xem ti vi.
Trình Yên rõ ràng vẫn còn chút không yên, thay mỗi cái váy mà mất hẳn mười mấy phút, đợi đến lúc cô đi ra, trên người đã đổi thành chiếc váy ngủ mà Đỗ Thừa đã từng gặp trước đó, chỉ là, lần này Trình Yên không cởi áo lót ra, đường viền của áo in hằn lên lớp vải mỏng manh.
“Em xong rồi, em đi ngủ trước đây”.
Thấy Đỗ Thừa đang xem xét mình, khuôn mặt Trình Yên lại càng đỏ hơn, sau đó đi thẳng về hướng chiếc giường êm ái, sau đó nhanh chóng chui vào trong chăn.
Thấy thân hình động lòng người kia của Trình Yên, Đỗ Thừa cảm thấy như có gì đó động đậy nhưng rất nhanh bị Đỗ Thừa khống chế.
Gian phòng này chính vì xa hoa nên trong phòng tắm đã chuẩn bị hai bộ áo ngủ mới cho cả nam và nữ, tất nhiên, nếu dùng thì cần phải trả tiền.
Đỗ Thừa không có mang theo đồ ngủ nên đành phải dùng áo ngủ mà khách sạn đã chuẩn bị sẵn, cũng may đồ này đều mới nên Đỗ Thừa cũng yên tâm hơn nhiều.
Cởi hết quần áo ra, Đỗ Thừa tắm rửa qua rồi đi về phòng ngủ, sau đó tắt ti vi, chỉ bật một chiếc đèn treo tường để lại một chút ánh sáng.
Mà trên giường, Trình Yên không dám động đậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn vùi chặt trong chăn.
Đỗ Thừa nhẹ nhàng trèo lên giường, sau đó không nghĩ ngợi gì ôm Trình Yên từ bên cạnh giường vào lòng.
“A, Đỗ Thừa, anh…” Trình Yên kêu lên một tiếng, cơ thể lại càng cứng đờ hơn, rõ ràng là vô cùng căng thẳng, đến nhìn cũng không dám nhìn Đỗ Thừa lấy một cái.
Cảm nhận được sự căng thẳng của Trình Yên nằm trong lòng mình, Đỗ Thừa lại càng ôm Trình Yên gắt gao hơn, vừa cảm nhận thân thể mềm mại và ấm áp kia của Trình Yên, vừa ghé sát vào vành tai đang đỏ ửng lên của Trình Yên nói nhỏ: “Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi, không cần căng thẳng”.
“Vâng.”
Nghe được giọng nói dịu dàng của Đỗ Thừa, sự căng thẳng của Trình Yên cuối cùng cũng được thả lỏng hơn, sau khi đáp lại một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong chăn ngẩng lên, chỉ là cô vẫn không dám quay đầu lại nhìn Đỗ Thừa.
Cảm thấy cơ thể Trình Yên không căng cứng như lúc trước nữa, Đỗ Thừa biết Trình Yên đã thả lỏng ra, sau đó lại nhẹ nhàng nói với Trình Yên: “Được rồi, chúng mình ngủ đi”. Nói xong, Đỗ Thừa trực tiếp đem quyền khống chế cho Hân Nhi, để cô giúp mình ngủ ngon.
“Ngủ ngon” Trình Yên thấy Đỗ Thừa đã ngủ, khuôn mặt bỗng thêm vài phần hạnh phúc, hơn nữa vòng tay ấm áp của Đỗ Thừa khiến cô thấy vô cùng thoải mái, không biết từ lúc nào cũng đã ngủ say mất.
Bởi vì là ngủ ở trong khách sạn, nên Đỗ Thừa cũng không ép mình phải dậy từ năm giờ sáng, mà cứ ôm Trình Yên ngủ đến hơn bảy giờ.
Trình Yên ở trong lòng vẫn đang ngủ say sưa, mà càng là mĩ nữ thì lại càng thích ngủ thì phải. rõ ràng Trình Yên lại là kiểu phụ nữ như vậy. do tối qua ngủ rất muộn lại thêm có vòng tay ấm áp ôm cả đêm, Trình Yên lại càng ngủ say sưa hơn.
Hơn nữa trong lúc ngủ Trình Yên còn vô cùng thoải mái cọ cọ vào lòng Đỗ Thừa, rõ ràng là muốn tìm một tư thế thoải mái hơn.
Chính là, động tác trong lúc mơ ngủ của Trình Yên đối với cơ thể mới lấy lại quyền khống chế từ Hân Nhi của Đỗ Thừa mà nói là vô cùng dụ hoặc, hoặc có lẽ hành động cọ cọ người đó của Trình Yên chính là do cặp mông tròn trịa kia của cô, Đỗ Thừa có thể cảm nhận rõ ràng cặp mông xinh đẹp kia của Trình Yên sau khi cọ vào người hắn thì đang dán chặt vào phần eo của Đỗ Thừa, còn vật nóng bỏng đang động đậy kia vừa đúng chạm vào phần giữa của cặp mông trọn trịa đẫy đà kia.
Cảm giác này bỗng nhiên chạm đến đáy tim của Đỗ Thừa, Đỗ Thừa có thể cảm nhận được vật ở dưới thân của mình đang thay đổi nhanh chóng, sau đó hoàn toàn đâm thẳng vào phần bí mật ở giữa của Trình Yên.
Cảm giác được vật non mềm bao lấy, khiến Đỗ Thừa suýt chút nữa thì hừ lên một tiếng.
Mà Trình Yên đang trong giấc ngủ, cũng cảm giác được phần mông mình đang bị vật gì đó chạm vào, có chút khó chịu, theo bản năng uốn éo người.
Trình Yên không uốn éo còn tốt, vặn vẹo như vậy khiến vật nóng bỏng sắp căng cứng kia của Đỗ Thừa nhất thời lại càng cứng hơn, cảm giác ma sát trong lúc Trình Yên vặn vẹo lại càng khiến cho Đỗ Thừa thoải mái hơn, đồng thời cũng khiến cho ngọn lửa dục vọng trong người Đỗ Thừa lại càng mãnh liệt hơn.
Cảm giác được có gì đó không ổn, mặc dù cặp mông mềm mại kia của Trình Yên mang lại cho mình cảm giác càng mãnh liệt sảng khoái hơn, nhưng Đỗ Thừa vẫn cố gắng dời ra, sau đó chầm chậm buông Trình Yên ra.
Thấy Trình Yên dường như không có phản ứng gì, trên mặt Đỗ Thừa hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ, sau đó xuống giường đi thẳng vào phòng tắm.
Thật ra, lần thứ hai Trình Yên vặn người liền tỉnh lại, mặc dù cô chưa trải qua chuyện đó nhưng cũng thửa hiểu vật chạm vào chỗ bí mật của mình là cái gì, điều này khiến cô sợ hãi nhất thời không dám động đậy. nếu không phải Đỗ Thừa kịp thời rời đi e là sẽ đỏ đến mức không thể đỏ hơn, có lẽ là sắp chảy ra đến nơi.
Trong phòng tắm, Đỗ Thừa tắm bằng nước lạnh. Hắn rõ ràng biết là Trình Yên đã tỉnh lại, lúc đó, Đỗ Thừa có thể cảm nhận rõ ràng là cơ thể Trình Yên đã cứng lên một chút, nhưng Đỗ Thừa không hề nói ra, bởi như vậy sẽ không cảm thấy ngại ngùng.
Đợi sau khi tắm xong, Đỗ Thừa liền thay quần áo sau đó đi ra ngoài.
“Đỗ Thừa, anh phải đi à?” Trình Yên rõ ràng là biết Đỗ Thừa sắp đi nên cũng không giả vờ ngủ nữa, chỉ ôm chăn ngồi trên giường, nhìn Đỗ Thừa rồi nhẹ nhàng hỏi.
Đỗ Thừa thả lòng người, sau đó nói: “Ừm, hôm nay anh phải quay về thành phố, thế còn em?”
Trình Yên không lập tức trả lời mà nghĩ một lúc, sau khi nghĩ một lúc mới quay ra hỏi Đỗ Thừa: “Khi nào anh về?”
“Trưa hoặc chiều gì đó”.
Đỗ Thừa đã hỏi qua Cố Giai Nghi mới biết, bởi lúc về Đỗ Thừa chắc chắn sẽ đi về cùng Cố Giai Nghi.
“Thế ngày mai vẫn còn chuyến bay đi Paris, buổi sáng em về luôn”.
Trình Yên cứ nghĩ Đỗ Thừa sẽ đi về cùng Cố Tư Hân, vì không muốn lúc quay về sẽ gặp Đỗ Thừa nên cô quyết định sẽ đi về sớm trước dự định.
“Thế anh đưa em đi, muộn một chút anh về cũng không có chuyện gì”.
Nghe Trình Yên nói như vậy, Đỗ Thừa cũng không vội vàng đi tìm Cố Giai Nghi mà ở lại.
Còn Trình Yên, chỉ ăn qua loa bữa sáng xong liền cùng Đỗ Thừa đi đến sân bay, sau khi lưu luyến chia tay Đỗ Thừa liền đi thẳng lên sân bay.
Đỗ Thừa thấy máy bay đã rời khỏi sân bay mới đi đến khách sạn Ritz-Carlton.
Lúc Đỗ Thừa đến đó thì đã là hơn chín giờ sáng, trong phòng Cố Giai Nghi đang giúp Cố Tư Hân thu dọn đồ đạc.
Kinh thành diễn đã kết thúc rồi, tiếp theo Cố Tư Hân sẽ bay đến điểm tiếp theo, cũng là tuần diễn thứ hai ở Thượng Hải, thời gian là ba ngày sau/
Bởi vì thời gian có chút gấp gáp nên ý định quay về thành phố chuẩn bị của Cố Tư Hân đã bị hủy bỏ, bây giờ sau khi thu dọn xong đồ đạc liền phải chuẩn bị đi tiếp.
Cố Tư Hân cần phải thu dọn rất nhiều đồ nên sau khi Đỗ Thừa đến cũng tham gia vào đội ngũ sắp xếp đồ, lúc thu dọn xong hết đồ đạc thì đã gần đến trưa.
Đỗ Thừa và hai chị em họ ăn cơm qua loa ở khách sạn xong liền lên hai chiếc xe quân đội do Bành Vịnh Hoa điều đến đi thẳng đến sân bay.
Sau khi tiễn Cố Tư Hân lên máy bay đi Thượng Hải, Đỗ Thừa và Cố Giai Nghi cũng lên máy bay về thành phố, rời khỏi Kinh Thành.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
“Đỗ Thừa, nếu anh đồng ý tham gia vào giới dương cầm, em tin chắc anh sẽ trở thành người chơi đàn dương cầm kiệt xuất nhất thế giới này”.
Trên máy bay, Cố Giai Nghi ngồi bên cạnh vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Đỗ Thừa, sau đó có chút tiếc nuối nói.
“Đó không phải là mơ ước của anh” Đỗ Thừa mỉm cười, sau đó nói tiếp: “Con đường này phù hợp với Tư Hân hơn, em đừng coi thường tài năng của mình. Có lẽ trong tương lai sẽ có ngày em phát hiện, thật ra Tư Hân là một thiên tài chân chính, có lẽ còn hơn cả anh”.
Nghe thấy Đỗ Thừa tán dương Cố Tư Hân, trên mặt Cố Giai Nghi hiện lên ý cười. về mặt này, cô tất nhiên là hoàn toàn tin tưởng Đỗ Thừa, dù gì Đỗ Thừa cũng đã nhận định Cố Tư Hân có khả năng này.
Cố giai nghi tất nhiên là vô cùng mong đợi rồi.
“Cho dù Tư Hân có thành công thế nào, thật ra tất cả đều là do anh đặt nền móng cho nó” Điểm này, Cố Giai Nghi vô cùng tin tưởng nên cô nói rất chân thật.
Đỗ Thừa mỉm cười, nhưng trong lòng hắn thật ra cũng đang rất mong đợi.
Với những tài năng của Cố Tư Hân đã thể hiện, Đỗ Thừa biết mình không phải nói xạo, ít nhất thể hiện của cô hiện tại cũng đã vượt khỏi dự đoán của Đỗ Thừa, có thể, nếu cho Cố Tư Hân vài năm để luyện tập chỉ sợ đến lúc đó Cố Tư Hân sẽ thật sự phát triển đến trình độ Đỗ Thừa cũng không thể tưởng tượng được.
Nhìn thấy nụ cười của Đỗ Thừa, Cố Giai Nghi cũng mỉm cười theo.
Nhưng, trong lúc cười đó Cố Giai Nghi rõ ràng là nghĩ ra chuyện gì đó liền hỏi thẳng Đỗ Thừa: “À Đỗ Thừa, Đường Phong có đến tìm em, nói về chuyện ở Hiệp hội điện cơ, hơn nữa còn mời Công ty Cơ điện Vinh Hân của chúng mình tham gia vào, anh thấy thế nào?”
Đường Phong đến tìm Đỗ Thừa chắc chắn không bỏ qua cơ hội đi tìm Cố Giai Nghi, nhưng lần này Đường Phong là thật sự có ý tốt.
Dù sao công ty Cơ điện Vinh Hân vẫn là doanh nghiệp mới thành lập, đối với họ, tham gia vào Hiệp hội điện cơ rõ ràng là có lợi ích rất to lớn.
“Nếu Đường Phong tiếp tục mời em tham gia, thì em cứ trực tiếp từ chối đi. Mặc dù Hiệp hội điện cơ rất tốt nhưng không phù hợp với chúng ta”.
Đỗ Thừa thẳng thắn từ chối, mới nhìn có lẽ sẽ thấy gia nhập vào hiệp hội sẽ có rất nhiều lợi ích cho công ty nhưng đối với Đỗ Thừa mà nói, điều này sẽ trở thành hạn chế, hạn chế sự phát triển của Cơ điện Vinh Hân.
“Vâng.”
Cố Giai Nghi gật gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn không hiểu nhưng Đỗ Thừa khẳng định như vậy, cô cũng không hỏi nhiều làm gì, huống hồ cô cũng không có ý định tham gia vào Hiệp hội.
Mà việc xây dựng công ty Cơ điện Vinh Hân còn chưa hoàn thành, thời gian hoàn thành tiến trình còn hơn một tháng, bây giờ gia nhập vào Hiệp hội có lẽ là quá sớm.
Lúc Đỗ Thừa và Cố Giai Nghi về đến biệt thự số 15 cũng đã là hơn ba giờ chiều. nhưng, Đỗ Thừa không đi vào trong biệt thự và lái xe đến thẳng xí nghiệp Dược Trung Tín.
Trước khi đi, Đỗ Thừa có gọi điện thoại cho Lâm Trung Lăng. Lúc Đỗ Thừa đến nơi, Lâm Trung Lăng đã ở dưới cửa công ty đợi Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa không có ý muốn lên văn phòng mà đi cùng với Lâm Trung Lăng đi đến phân xưởng sản xuất một chuyến. Bởi dây chuyền sản xuất mà công ty mới nhập đã về đến nơi hơn nữa cũng đã lắp đặt xong, Đỗ Thừa muốn đến tận nơi xem một chút, còn Lâm Trung Lăng hắn lại vừa đi vừa báo cáo thành tích của công ty trong mấy ngày qua với Đỗ Thừa.
Trong hai ngày vừa qua, Xí nghiệp Dược Trung Tín đã nhận được gần sáu mươi triệu đơn đặt hàng, hơn nữa phản ứng của thị trường rất tốt, việc tiêu thụ ở các nơi đều rất mãnh liệt.
Trong tình huống bất đắc dĩ, Lâm Trung Lăng chỉ đành dùng số lượng hạn chế để phân ra bán nếu không, với dây chuyền sản xuất hiện nay của công tu về cơ bản là hoàn toàn không để đáp ứng kịp tốc độ tiêu thụ ồ ạt kia.
Cũng may dây chuyền sản xuất mới đã về. Hơn nữa Lâm Trung Lăng đã sớm có chuẩn bị, hắn đã cho tăng thêm công nhân học tập thêm trong phân xưởng, chỉ cần dây chuyền mới về là có thể thao tác được.
Sau khi Lâm Trung Lăng báo cáo tình hình xong, Đỗ Thừa và Lâm Trung Lăng đã đến cửa của phân xưởng sản xuất.
Phân xưởng sản xuất tuy chỉ có một tầng nhưng là tòa nhà có diện tích lớn nhất của xí nghiệp Dược Trung Tín, cũng là nơi có nhân công nhiều nhất, vừa nhìn đã thấy trong phân xưởng có khoảng một trăm công nhân đang không ngừng bận rộn.
Ba dây chuyền sản xuất mới nhập về mới chỉ đang trong giai đoạn thử nghiệm sản xuất, nhưng cho dù là vậy, hiệu suất của ba dây chuyền mới này vẫn còn hơn nhiều so với dây chuyền cũ, mà số lượng công nhân đứng thao tác cũng giảm đi rất nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân Đỗ Thừa muốn thay thế dây chuyền sản xuất cũ, bởi những dây chuyền cũ kia đã rất lâu đời rồi, hoàn toàn không theo kịp với tốc độ hiện đại hóa, tất nhiên là cần phải loại bỏ.
Mà đến lúc dây chuyền sản xuất thứ hai được nhập về, cả mười dây chuyền sản xuất đều là mới, chắc chắn sẽ theo kịp tốc độ tiêu thụ của thị trường.
Nhưng dù là thế, Đỗ Thừa vẫn rất hài lòng với diện mạo hiện nay của xí nghiệp Dược Trung Tín, công nhân đa phần đều rất hăng hái làm việc. vì duới sự dặn dò của Đỗ Thừa, tất cả những công nhân trong xí nghiệp đều tăng cường hoạt động, chờ xem hiệu quả của ba dây chuyền mới này.
Sau khi Đỗ Thừa bảo Lâm Trung Lăng thúc giục bên kia chuyển những dây chuyền sản xuất còn lại về rồi lái xe rời đi.
Xí nghiệp Dược Trung Tín hiện nay đã đi vào đà phát triển ổn định, về cơ bản là không có bất cứ xí nghiệp cùng ngành nào có thể uy hiếp được, vì thế, chỉ cần không bị người ta chơi xỏ, Trung Tín chắc chắn có thể phát triển kinh ngạc, mà điều này, chính là những gì Đỗ Thừa muốn nhìn thấy.
Trước khi rời đi, Đỗ Thừa còn hỏi Lâm Trung Lăng về tiến độ sản xuất của hai loại thuốc mới.
“Đều đang trong quá trình điều chế thử, muốn xong ít nhất phải cần thời gian một tuần trở lên mới được, lại thêm nếu muốn đưa đi thẩm tra thì e là còn phải đợi nửa tháng mới có thể phê chuẩn được” Lâm Trung Lăng nói.
Điều này đối với Đỗ Thừa lại có chút ngoài dự kiến.
Bởi vì tiến độ này so với dự tính của hắn là nhanh hơn một chút.
Sau khi rời khỏi công ty Dược Trung Tín, Đỗ Thừa liền đi thẳng đến biệt thự số 15 ở khu vực phía Tây thành phố. Trên đường, Đỗ Thừa liền gọi điện thoại cho Trình Yên.
Lúc nhận được điện thoại của Đỗ Thừa, Trình Yên liền bỏ rơi hai cô bạn đang đi dạo phố cùng cô để nghe điện thoại của Đỗ Thừa, thấy Đỗ Thừa gọi điện đến cô vô cùng vui sướng, nói chuyện với Đỗ Thừa mười mấy phút mới cúp máy.
Ngay sau đó Đỗ Thừa lại gọi điện cho A Cửu, nói với cô mọi việc đã có thể bắt đầu chuẩn bị rồi sau đó lại gọi Đỗ Thừa cho A Tam, bảo ba người bọn A Tam đi tụ họp với A Cửu.
Vốn dĩ Đỗ Thừa không có ý định ra tay nhanh như vậy, dù sao thì cũng mới về. nhưng những lời nói của Diệp Thành Đồ lại khiến Đỗ Thừa không thể đợi thêm được nữa. và cũng khiến Đỗ Thừa không thể nương tay cho bất kì thủ hạ của nhà họ Đỗ được nữa, mặc dù vốn dĩ hắn cũng không có ý định nương tay đối với bọn họ.
Vì thế, khi biết Hà Diệu Anh có hành động đánh lén sau lưng, Đỗ Thừa liền chuẩn bị đánh thẳng vào nhà Đỗ gia trước.
Chỉ cần trừ khử được Thanh Bang, đối với Đỗ gia mà nói quả thực là đau giống như mất một cánh tay vậy.
Sau khi gọi điện thoại xong, xe của Đỗ Thừa cũng vừa đúng đến cổng của biệt thự số 15.
Cất xe xong, Đỗ Thừa đi thẳng vào trong nhà, sau đó bắt đầu đợi đến buổi tối để hành động.
Chính lúc này, Đỗ Thừa biết con đường báo thù của mình đã thật sự bắt đầu, Thanh Bang là mục tiêu đầu tiên, xí nghiệp dược Thiên Dung là thứ hai.
Đêm rất tối, cái gọi là đêm đen giết người, đối với những thế lực đen tối trong thành phố này, đây là một đêm náo động, đặc biệt đối với Đỗ Thanh Vũ mà nói, đây là một đêm không thể quên của anh ta.
Ngồi ở văn phòng trên tầng ba của tổng hội Kim Đỉnh Dạ, sắc mặt của Đỗ Thanh Vũ dần dần tối sầm lại.
Còn điện thoại bàn và di động trên bàn của hắn lại không ngừng vang lên.
Mỗi lần tiếng chuông điện thoại vang lên, sắc mặt của Đỗ Thanh Vũ lại lạnh đi một chút, bởi hắn biết, lại có một địa bàn dưới tay của hắn bị công chiếm.
Chỉ trong thời gian không đến ba tiếng đồng hồ, mười mấy bãi quan trọng trong tay hắn đã bị diệt trừ sạch sẽ, tốc độ cực nhanh.
Nhanh đến nỗi Đỗ Thanh Vũ nhất thời không cách nào tiếp nhận được.
Trước đó, Đỗ Thanh Vũ hắn không hề nhận được bất cứ tin tức gì, bởi tốc độ của đối phương quả thật là quá quá nhanh, hơn nữa lại còn phân thành ba đường để đánh vào địa bàn của mình, điều này khiến Đỗ Thanh Vũ có một loại ảo giác kì lạ.
Nếu không phải vì đối phương rất ít người, lại mặc giống y hệt nhau thì Đỗ Thanh Vũ còn nghĩ là hai bang còn lại trong thành phố liên thủ lại đối phó với hắn.
Lại là một tiếng chuông điện thoại nữa lại vang lên.
Đỗ Thanh Vũ nhận điện thoại xong, sắc mặt ngay lập tức tràn ngập sự độc ác.
Bởi tiếng chuông điện thoại lần này vang lên, có nghĩa là lại một địa bàn nữa của hắn bị tiêu diệt, mà địa bàn này bị tiêu diệt, trong tay hắn chỉ còn duy nhất tổng hội Kim Đỉnh Dạ này là an toàn.
Nhưng điều này cũng không quan trọng, đối Đỗ Thanh Vũ mà nói, quan trọng thật sự là hai bàn tay của hắn.
Trong mười hai tay chân thân tín kia có hai người đang trấn giữ địa điểm đó, lúc nhận được cuộc điện thoại này, hai người trong mười hai người thân tín đó đã bị một đám người cầm côn sắt đánh cho tàn phế, hai người kia không chết nhưng sau khi được cứu, thân thủ chắc chắn sẽ suy giảm.
Khi Đỗ Thanh Vũ vừa đặt điện thoại xuống, di động lại vang lên.
Sau khi nghe điện thoại xong, Đỗ Thanh Vũ vô cùng phẫn nộ đấm một phát mạnh lên tường đối diện, bởi lại một địa bàn nữa của hắn bị tiêu diệt, ba tay chân thân tín trong mười hai người cũng bị đánh tàn phế như hai người trước, trong đó hai người còn mất rất nhiều máu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trong một khu sinh thái cách Kim Đính Dạ chưa đến 200 mét.
Đỗ Thừa ngồi trong xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn căn phòng trên tầng ba của Tổng hội Kim Đính Dạ.
Đó là phòng của Đỗ Thanh Vũ, với vị trí này của Đỗ Thừa, vừa đúng có thể nhìn thấy Đỗ Thanh Vũ đang không ngừng đi đi lại lại bên cửa sổ, rõ ràng trong lòng hắn đang vô cùng lo lắng.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Đỗ Thừa hiện lên một nụ cười lạnh như băng, bởi Đỗ Thừa biết, màn kịch vui thật sự tiếp theo sắp lên sân khấu rồi.
Nghĩ đến đó, ánh mắt của Đỗ Thừa liền hướng về phía cổng của tổng hội, ở đó có gần mười chiếc xe khách đang tiến vào, hơn ba mươi thanh niên mặc quần áo đen đang bước xuống xe, dẫn đầu là một người đang cầm một con dao trong tay, A Tam.
Ngay sau đó, lại có bảy chiếc xe đi tới, Đại Cương dẫn hơn hai mươi tay chân của Huyền Đường đang xuống xe.
Nữ vương và A Cửu cuối cùng đến rồi, hai người phụ nữ dẫn theo ba mươi mấy tay chân của Huyền Đường, trong đó có hai chị em sinh đôi là phó đường chủ, lại thêm người của A Tam và Đại Cương dẫn đến, tổng cộng khoảng gần một trăm người.
Sau khi tất cả mọi người tụ tập lại, dưới sẹ hướng dẫn của A Cửu, tất cả đều đi vào trong Kim Đính Dạ.
Chưa đến một phút sau, trong tổng hội bắt đầu có người chạy ra, sau đó càng ngày càng nhiều, rõ ràng, hoặc là người của Huyền Đường, hoặc là người của Thanh Bang của Đỗ Thanh Vũ đã bắt đầu ra tay rồi.
Đợi đến lúc bên trong không có ai chạy ra nữa, Đỗ Thừa mới chầm chậm đứng dậy, sau đó đi vào cổng chính của Kim Đính Dạ, cùng lúc đó, ánh mắt của Đỗ Thừa đã dừng lại ở chiếc xe thể thao Ferrari đang đỗ.
Chiếc xe đó Đỗ Thừa tất nhiên biết rất rõ, đợi sau khi xe dừng hẳn lại, một ông già mặc quần áo đời Đường đang xuống xe, đi cùng với ông ta còn có Đỗ Vân Long.
Rất rõ ràng, ông già kia chính là sư phụ của Đỗ Thanh Vũ.
Đỗ Thanh Vũ không ngốc, cả chuyện này không nghĩ cũng biết là nhằm vào Thanh bang, còn địa điểm cuối cùng chắc chắn là Tổng bộ của Thanh bang, hơn nữa đây cũng thuộc về toàn bộ cơ nghiệp của Đỗ Thanh Vũ.
Cho nên Đỗ Thanh Vũ việc đầu tiên nghĩ tới là tự mình gọi cứu binh, chỉ là hắn không hề nghĩ tới, Đỗ Thừa đã đợi cứu binh của hắn ta đã lâu rồi.
Ông già kia vừa mới xuống xe liền thấy Đỗ Thừa đang đi về hướng mình, thấy Đỗ Thừa đang cười rất gian xảo, trong ánh mắt của ông già đó hiện ra sự sợ hãi, còn Đỗ Long Vân bên cạnh thì lại nhìn Đỗ Thừa như nhìn quái vật vậy.
Rõ ràng, lần trước Đỗ Thừa đến Đỗ gia mang theo sự uy hiếp rất mạnh mẽ, là bại tướng dưới tay Đỗ Thừa, ông già đó tất nhiên lại càng sợ Đỗ Thừa hơn, bởi vì khi hắn động thủ cùng với Đỗ Thừa, cơ bản không thể có bất cứ khả năng phản kháng nào.
Đỗ Thừa không nói gì chỉ chầm chậm đi về phía ông già đó, sau đó đứng trước mặt ông ta, nhếch mép lên cười một cách tà ác.
Nhìn khuôn mặt đầy tà ý của Đỗ Thừa, ông già chỉ cảm thấy một luồng không khí lạnh từ trong tim tràn ra, cảm thấy như đang đứng trong băng giá vậy, cả người từ trên xuống dưới tràn ngập sự lạnh lẽo.
Đỗ Vân Long ở bên cạnh lại càng không chịu nổi, nhìn nụ cười của Đỗ Thừa, hắn liền nghĩ ngay đến cảnh Đỗ Thừa ở Đỗ gia hôm đó, lại còn khuôn mặt giống như ác ma đó, ánh mắt nụ cười đều làm cho người khác thấy hoảng sợ, hắn ta liên tục lùi về phía sau mấy bước.
Phản ứng của lão già và Đỗ Vân Long đều lọt vào trong mắt Đỗ Thừa, nụ cười trên miệng của Đỗ Thừa ngày càng rộng ra sau đó cười phá lên ha hả.
Trong lúc cười vang, Đỗ Thừa liền quay người đi về phía cổng của Kim Đỉnh Dạ, bởi Đỗ Thừa biết, lão già đó và Đỗ Vân Long e rằng đến gan bước vào một trong này một bước cũng không dám.
Đối với hai người này, Đỗ Thừa cơ bản không cần ra tay, kiểu không cần đánh mà đã thắng so với việc động tay động chân để giải quyết vấn đề tất nhiên là càng tốt hơn.
Quả nhiên, nhìn Đỗ Thừa cười lớn rồi bỏ đi, hơn nữa còn đi vào trong tổng hội, trên khuôn mặt trắng bệch của ông già kia rõ ràng đã biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là, ông ta cơ bản là không dám bước đi, bởi trong lòng ông ta tõ hơn ai hết, có Đỗ Thừa ở đó, ông ta không thể giúp gì được.
“Nếu Thanh Vũ còn giữ được mạng hãy chuyển lời của ta với nó, ta về núi Cảnh Thái đây” Nghĩ đến đó, ông già kia liền nói với Đỗ Vân Long một câu rồi rời đi.
Do lần này ông ta không ra tay, Đỗ gia chắc chắn sẽ không dễ dàng gì bỏ qua cho ông ta, vì thế bị Đỗ gia đuổi đi chi bằng ông ta tự mình đi tốt hơn.
Nhìn ông già đó rời đi, Đỗ Vân Long nhìn Kim Đính Dạ một lần rồi cũng không nói gì nữa lên xe bỏ đi.
Ở bên trong hộp đêm, một trận chiến kịch liệt đang diễn ra.
Chỉ là ở trong này dường như đã trở thành một trận chiến do một bên áp đảo.
Tuy rằng phía Thanh bang có hơn một trăm người, phía Đỗ Thanh Vũ còn có bảy tay chân thân tín, nhưng trận chiến vẫn là do bên kia áp đảo.
Mặc dù người của Thanh bang số lượng nhiều nhưng so sánh thực lực đối với phía bên kia thì rõ ràng là yếu hơn rất nhiều.
Hơn một trăm người bị đè xuống đánh, rõ ràng ưu thế về số lượng chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn thể hiện sự nhục nhã thảm hại.
Về phần Đỗ Thanh Vũ, mặc dù bên cạnh có bảy tay chân thân tín võ công cao, nhưng bên Huyền đường có A Tam, Nữ Vương, Đại Cương, A Cửu và hai người sinh đôi phó đường chủ, thực lực của hai bên thật ra ngang nhau nhưng bên Huyền Đường lại chiếm ưu thế hơn.
Trong ba người ở Huyền Đường, chỉ cần lấy bất kì hai trong số họ là có thể đối phó được với bảy người thân tín kia, những người còn lại vây đánh Đỗ Thanh Vũ, phần thắng vẫn rất lớn.
Ở hiện trường hôm nay là như vậy.
Nữ Vương và Đại Cương tiếp chiêu của bảy tên kia, còn trong những người còn lại thì lấy A Tam làm chủ, A Cửu và hai phó đường chủ sinh đôi uy hiếp từ hai bên, cùng nhau vây đánh Đỗ Thanh Vũ.
Nhưng thực lực của Đỗ Thanh Vũ quả là rất mạnh, một đánh bốn nhưng lại không hề thua kém.
Lúc Đỗ Thanh Vũ nhìn thấy Đỗ Thừa đi từ cửa lớn vào, sắc mặt của Đỗ Thanh Vũ hoàn toàn thay đổi.
Thật ra từ lúc thấy bọn A Tam đến, Đỗ Thanh Vũ đã đoán ra việc nhằm vào Thanh bang lần này chắc có liên quan đến Đỗ Thừa, chỉ là trong lòng hắn vẫn còn chút hi vọng, không muốn tin tưởng vào chuyện này mà thôi.
Nay thấy Đỗ Thừa, sắc mặt Đỗ Thanh Vũ đã thay đổi
Đỗ Thanh Vũ phân tâm, không thể nghi ngờ đây chính là tạo cơ hội cho bọn A Tam, trong lúc Đỗ Thanh Vũ phân tâm, A Tam liền nhẹ nhàng hướng đao vào ngực Đỗ Thanh Vũ, sau đó vẽ một đường trước ngực trên áo của Đỗ Thanh Vũ.
Mũi dao sắc nhọn liền trực tiếp cắt vào ngực của Đỗ Thanh Vũ.
Đỗ Thanh Vũ chỉ cảm thấy một sự nóng rực ở ngực, vội vàng lùi về sau, sau đó chạy ra xa.
Lúc Đỗ Thanh Vũ sờ vào ngực trên tay đã dính đầy máu.
“Đỗ Thừa, mày thật sự muốn tuyệt tình như này sao hả?”, Đỗ Thanh Vũ sầm mặt lại hỏi Đỗ Thừa, chỉ là trong ánh mắt, không hề có chút tuyệt vọng nào.
“Nếu nói về tuyệt tình, ai có thể so với Đỗ Thanh Vũ anh?”
Đỗ Thừa lạnh lùng cười ,nhưng ánh mắt lại dừng ở động tác trên tay của Đỗ Thanh Vũ .
Thấy Đỗ Thừa chú ý đến động tác trên tay mình, trên mặt Đỗ Thanh Vũ hiện lên sự dữ tợn, sau khi nhanh chóng rút ra một vật gì đó từ sau lưng, chỉ vào Đỗ Thừa và nói bằng giọng như phát điên: “Mày đừng tưởng võ công của mày mạnh thì có thể giết tao, Đỗ Thừa, lần này tao muốn mày không thể rời khỏi tổng hội này nửa bước”.
Vật Đỗ Thanh Vũ cầm trong tay, là một khẩu súng ngắn đen thui, cũng là lần trước sau khi Đỗ Thừa xâm nhập vào Đỗ gia, Đỗ Thanh Vũ đã đặc biệt chuẩn bị sẵn cho Đỗ Thừa, bởi thực lực của Đỗ Thừa khiến hắn thấy sợ hãi.
Nhưng Đỗ Thanh Vũ không thể nghĩ được rằng cuối cùng lại dùng đến nó trong trường hợp này.
Thấy Đỗ Thanh Vũ rút sung ra, trên mặt của bọn A Tam hiện rõ ra sự kinh hãi.
Nhưng trên mặt Đỗ Thừa lại vô cùng bình tĩnh, không có bất cứ sự ngạc nhiên nào.
Mà còn từng bước từng bước đi đến trước mặt Đỗ Thanh Vũ, còn khinh bỉ nói: “Đỗ Thanh Vũ, thì ra mày cũng có lúc sợ hãi cơ à?”
“Đứng lại, mày dám bước thêm một bước tao sẽ nổ súng”.
Đỗ Thanh Vũ chỉ thẳng vào đầu Đỗ Thừa, từ ánh mắt của hắn ta có thể rõ ràng nhận ra, chỉ cần Đỗ Thừa bước thêm một bước hắn sẽ không do dự mà nổ súng.
Thấy Đỗ Thanh Vũ như vậy, Đỗ Thừa rất tự nhiên dừng bước lại, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào tay Đỗ Thanh Vũ.
Tất cả những người còn lại, vào giờ phút này đều dừng lại, tất cả mọi người đều chú ý đến Đỗ Thừa và Đỗ Thanh Vũ.
Bởi vì bọn họ đều biết, thù oán giữa Đỗ Thanh Vũ và Đỗ Thừa, sẽ quyết định thắng bại trong đêm nay.
“Đỗ Thanh Vũ, thật ra mày sai rồi, nếu mày không rút ra khẩu súng này, tao cơ bản là không làm gì mày cả, cùng lắm chỉ là phế đi tay chân ngươi mà thôi, nhưng mày đã rút ra khẩu súng này rồi, cho dù tao không giết mày thì cũng có cớ đưa mày đến một nơi, khiến ngươi cả đời cũng thể ra ngoài được”.
Nhìn khẩu súng ngắn trên tay Đỗ Thanh Vũ, trên mặt Đỗ Thừa không những không sợ hãi mà ngược lại còn hiện lên một nụ cười.
“Thế sao? Thế mày phải có cơ hội rời khỏi đây mới được chứ?”
Đỗ Thanh Vũ tất nhiên biết mình đã chọn đi bước này, cần phải đối mặt với những nguy hiểm gì, chỉ có điều, có điện thoại ở trong tay hắn có niềm tin tuyệt đối rằng mình có thể giết được Đỗ Thừa.
Chỉ là, Đỗ Thừa lại hoàn toàn không có chút e ngại nào, ngược lại còn thản nhiên nói: “Thế chúng ta thử xem”.
Nói xong, Đỗ Thừa đã bước tiếp hướng về phía Đỗ Thanh Vũ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trong lòng Đỗ Thanh Vũ bỗng nhiên có cảm giác trống rỗng. Nhưng có khẩu súng trong tay, Đỗ Thanh Vũ lại vẫn còn niềm tin tuyệt đối, cho dù Đỗ Thừa có mạnh thế nào đi nữa, Đỗ Thanh Vũ cũng không tin Đỗ Thừa có thể thoát khỏi viên đạn này, vì thế, thấy Đỗ Thừa bước về phía mình, Đỗ Thanh Vũ quyết định sẽ ra tay.
Quan trọng nhất là, Đỗ Thanh Vũ hắn đã không còn đường lui nữa rồi.
“Đi tìm chết đi, đồ con hoang!”
Lòng súng ngắm ngay thẳng đầu Đỗ Thừa, khóe miệng Đỗ Thanh Vũ hiện lên nụ cười không thể lạnh lùng vô tình hơn, ngón tay đã ấn vào cò súng.
Tiếng “bang” vang lên, trong lòng súng đen ngòm kia bay ra một làn khói mỏng manh, ngay sau đó, một viên đạn như sao băng bay về phía Đỗ Thừa.
Tiếng vang kia, giống như là quỷ Dạ Xoa của âm phủ đên đòi mạng, đồng thời cũng lấy đi linh hồn của tất cả mọi người ở đó.
A Tam, Đại Cương, Nữ Vương và A Cửu, sắc mặt của bốn người đều thay đổi rõ rệt, lúc Đỗ Thanh Vũ cầm súng lên, bọn họ đã biết sự việc không ổn rồi. mặc dù bọn họ đều biết thực lực của Đỗ Thừa rất mạnh, nhưng dù có mạnh hơn thế cung không thể nào thoát khỏi tốc độ của đạn, vì vậy, lúc tiếng súng vang lên, cả bốn người đều có cảm giác như linh hồn mình đã bị ai lấy đi.
Người duy nhất không như vậy chỉ có duy nhất Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa nheo mắt lại, nhưng lại nhìn chằm chằm vào tay của Đỗ Thanh Vũ. Với thị lực của Đỗ Thừa mà nói, anh có thể nhìn thấy rõ ràng từng cử động, từng sự thay đổi trên cơ bắp của Đỗ Thanh Vũ, thậm chí, Đỗ Thanh Vũ có thể nhìn thấy vào lúc khẩu súng bốc khói có một viên đạn màu vàng đồng với tốc độ kinh người đang bay về phía mình.
Viên đạn đó quả thật là nhanh, đổi lại lúc trước, Đỗ Thừa cho dù có thể nhìn thấy, e là cơ thể cũng không có cách nào phản ứng lại. nhưng
Sau khi tinh thần hoàn mĩ dung hợp với sức mạnh tăng lên, Đỗ Thừa của hôm nay đã không cần phải dựa vào sự giúp đỡ của Hân Nhi cũng có thể tránh né viên đạn này.
Đương nhiên còn một chút thuận lợi, đó là, khẩu súng trong tay Đỗ Thanh Vũ là loại súng thường, bất luận là hỏa lực hay tốc độ bay của đạn đều chỉ có thể tính vào loại trung trở xuống, vì thế Đỗ Thừa mới có hi vọng mình có thể tránh được khẩu súng kia. Nếu lúc này trong tay Đỗ Thanh Vũ là kiểu khẩu súng như Desert Eagle, thì việc duy nhất Đỗ Thừa có thể làm là giao cơ thể mình cho Hân Nhi khống chế, bởi hắn không tin tưởng tuyệt đối mình có thể tránh đạn bay ra từ khẩu Desert Eagle.
Vì thế, vào lúc viên đạn kia bay ra, cơ thể của Đỗ Thừa lập tức phản ứng, vào đúng lúc Đỗ Thừa vừa nghiêng người sang một bên thì viên đạn đó vừa đúng sạt qua tai của Đỗ Thừa, cảm giác nóng bỏng mãnh liệt khiến Đỗ Thừa cảm thấy nóng bừng tai, thậm chí còn bị bỏng một chút.
Thấy cảnh này, ánh mắt của Đỗ Thanh Vũ hiện lên cảm giác rõ ràng là không thể tin được, lại thêm chút kinh ngạc, cảm giác ngạc nhiên từ đầu hiện giờ đã hoàn toàn bao phủ lấy đầu óc hắn, đó là sự kinh hãi từ chân truyền đến, giống như đến từ chín tầng địa ngục vậy, không thể lạnh lẽo hơn.
Không chỉ Đỗ Thanh Vũ như vậy mà tất cả mọi người ở đó đều không dám tin vào mắt mình. Mấy người bọn A Cửu nhìn Đỗ Thừa há hốc mồm, tuy bọn học cũng đều biết thực lực kinh người của Đỗ Thừa, nhưng lại không thể ngờ được rằng Đỗ Thừa lại có thể tránh đi đường đạn.
Đỗ Thanh Vũ biết đây là thời khắc mấu chốt, chỉ sau vài giây thất thần, hắn lại một lần nữa bóp cò, bởi Đỗ Thanh Vũ phát hiện, không biết từ bao giờ khoảng cách giữa hắn và Đỗ Thừa đã rút ngắn lại chưa đến mười lăm mét, điều này khiến Đỗ Thanh Vũ cảm thấy nguy cơ đang gần kề.
“Bang… bang” hai viên đạn liên tiếp bay ra khỏi nòng súng, vì muốn bảo vệ mình, Đỗ Thanh Vũ liên tiếp bắn ra hai phát đạn.
Chỉ là, đối với Đỗ Thừa mà nói, trừ khi là súng tự động, nếu không, bản sức uy hiếp của hai viên đạn bắn ra từ một khẩu súng với hắn cơ bản là không lớn hơn một viên bao nhiêu.
Cơ thể lại một lần nữa nghiêng sang một bên, Đỗ Thừa lấy tốc độ nhanh nhất để tránh hai viên đạn kia, sau đó cả người như đạn pháo bay chạy với tốc độ nhanh như chớp xông về phía Đỗ Thanh Vũ.
Lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ gần mười lăm mét, lại thêm tốc độ khủng khiếp của Đỗ Thừa, chỉ nháy mắt đã bị Đỗ Thừa thu hẹp lại chỉ còn sáu bảy mét, đến lúc Đỗ Thanh Vũ nhắm vào Đỗ Thừa một lần nữa, Đỗ Thừa đã sắp xông đến trước mặt hắn.
“Đỗ Thanh Vũ, ngươi không còn cơ hội đâu”.
Đỗ Thừa sao có thể để Đỗ Thanh Vũ ngắm bắn mình một lần nữa chứ, khoảng cách gần như vậy, Đỗ Thừa hoàn toàn có thể để cơ thể mình hoàn toàn bộc phát.
Đỗ Thanh Vũ cơ bản là không có cơ hội bóp cò, bởi vào đúng lúc hắn đang chuẩn bị đặt tay vào cò thì Đỗ Thừa đã một cước đá tung khẩu súng trong tay hắn, lực đã rất mạnh khiến khẩu súng bay thẳng lên cao, đúng lúc đó, trong lúc Đỗ Thanh Vũ đang ngây người ra, Đỗ Thừa dùng một chưởng mạnh giáng thẳng vào bụng của Đỗ Thanh Vũ, sức mạnh đáng sợ khiến Đỗ Thanh Vũ ngã gục ra đất.
Nhưng Đỗ Thừa cũng không có ý định tha cho Đỗ Thanh Vũ, cơ thể dũng mãnh xông về phía trước, sau đó vọt tới trước mặt Đỗ Thanh Vũ, giáng một cước mạnh hơn xuống người Đỗ Thanh Vũ.
Khi tiếng xương sườn gãy của Đỗ Thanh Vũ răng rắc vang lên
Cả người Đỗ Thanh Vũ giống như một quả đạn pháo, bị Đỗ Thừa làm cho nổ tung ra.
Đỗ Thanh Vũ cơ bản là không có bất cứ khả năng phản kháng nào, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, bắt đầu chìm vào hôn mê ngay tại đó.
Còn Đỗ Thừa lại vươn tay ra vừa đúng lấy được khẩu súng đang rơi từ trên cao xuống.
Có thể nói là thoát chết trong gang tấc.
Chẳng qua, tốc độ và sự ra tay độc ác của Đỗ Thừa lại khiến cho tất cả những người ở đó kinh hãi.
Mà Đỗ Thừa, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Đỗ Thanh Vũ đang hôn mê bất tỉnh dưới đất một cái, sau đó vứt khẩu súng trong tay cho A Tam nói: “A Tam, hắn giao cho cậu, cậu nghĩ cách tống hắn vào nhà giam đi”.
“Được, em sẽ cho hắn không bao giờ có thể ra ngoài được nữa”.
A Tam biết Đỗ Thừa đang nói về cái gì, mặc dù hiện nay hắn không còn là Đội trưởng đội đặc công cục Cảnh vệ nữa, nhưng chuyện này với hắn mà nói không phải là chuyện gì khó, hắn chỉ cần phụ trách việc liên hệ với Thiết Quân là xong.
“Ừm” Đỗ Thừa đáp một tiếng sau đó quay ra nói với A Cửu: “A Cửu, chỗ này giao cho cô, tôi hi vọng sau ba ngày có thể thấy cô hoàn toàn thay thế tất cả ở đây”.
“Rõ”.
A Cửu đơn giản trả lời, vô cùng dứt khoát và cũng vô cùng khẳng định.
Dặn dò xong, Đỗ Thừa liền đi thẳng ra cửa, bởi Đỗ Thừa biết, những chuyện tiếp theo đã không cần anh giải quyết nữa. mà những chuyện này cơ bản cũng không cần hắn phải đích thân xử lí, với thủ đoạn và năng lực hiện nay của A Cửu, e rằng không cần đến ba ngày đã có thể hoàn toàn thâu tóm được địa bàn của Thanh bang.
Trong đêm đó, xã hội đen của cả thành phố đã có sự thay đổi to lớn.
Toàn bộ khu vực phía nam thành phố, đều thuộc về Huyền Đường, cùng lúc đó, Huyền Đường cũng trở thành bang nhóm xã hội đen lớn nhất thành phố.
Mà người làm nên chuyện này, Đỗ Thừa lại làm như không có chuyện gì xảy ra thản nhiên quay về biệt thự số 15, an lành ôm Cố Giai Nghi ngủ ngon suốt cả đêm.
Đối với Đỗ Thừa mà nói, Đỗ gia chỉ là một ngọn núi muốn đạp đổ nhất hiện nay mà thôi. Mà tiêu diệt Thanh bang mới chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của Đỗ Thừa.
Lật đổ được Đỗ gia còn cần một khoảng cách nữa, Đỗ Thừa không vì vậy mà vui vẻ hay hưng phấn, bởi như vậy vẫn còn quá sớm.
Có lẽ, chỉ có ngày lật đổ được Đỗ gia, Đỗ Thừa mới có thể thật sự cười, nhưng, Đỗ Thừa biết ngày đó không còn xa nữa, vì hắn đã đang trên đường đi đến đó.
Sáng sớm hôm sau, biệt thự số 15 xuất hiện một vị khách, mặc dù vị khách này Đỗ Thừa không muốn gặp nhưng không gặp không được, đó chính là Đỗ Ân Minh.
Đỗ Ân Minh ngồi trên sô pha ở phòng khách, sắc mặt hơi trầm xuống, rõ ràng trong lòng đang rất nặng nề.
Đối diện với Đỗ Ân Minh, Đỗ Thừa lại tùy ý ngồi xuống.
“Đỗ Thừa, con có thể tha cho Thừa Võ được không?” Đỗ Ân Minh đi thẳng vào vấn đề, huynh đệ tàn sát lẫn nhau, đây là điều Đỗ Ân Minh không muốn nhìn thấy nhất, nhưng việc này đã trở thành chuyện không thể tránh khỏi. Đỗ Ân Minh lại không thể nghĩ sự việc lại phát sinh nhanh như vậy.
“Tại sao tôi phải thả hắn?”, Đỗ Thừa không có trả lời mà lạnh nhạt hỏi lại.
Nhìn thần sắc lạnh lùng kia của Đỗ Thừa, trong lòng Đỗ Ân Minh bỗng có cảm giác lạnh, bởi ông biết, sự lạnh lùng đó còn thể hiện một ý khác, đó là vô tình.
Đỗ Ân Minh không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, sau đó từng chữ từng chữ một nói với Đỗ Thừa: “Nó là anh hai của con”.
“Thế sao? Ý của ông là, vì hắn là anh hai của tôi, nên chỉ có hắn mới có quyền giết tôi còn tôi thì không có quyền giết hắn, phải không?”, Đỗ Thừa cười lạnh, giống như nghe được một câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ vậy.
Bị Đỗ Thừa phản bác lại như vậy, Đỗ Ân Minh lại phát hiện mình bỗng không thể trả lời được, sắc mặt xanh xám bất ổn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Đỗ Ân Minh cuối cùng không nói gì, nhìn Đỗ Thừa lạnh nhạt kia một cái rồi đứng dậy, chuẩn bị ra về.
Đỗ Thừa cũng không có ý muốn giữ ông ta lại, nhưng đến lúc Đỗ Ân Minh đi ra đến cửa Đỗ Thừa mới lạnh lùng nói một câu: “Dù sao cũng đến rồi, sao không gặp mẹ tôi một lát?” Nghe Đỗ Thừa nói như vậy, cơ thể Đỗ Ân Minh run run lên, nhưng cũng không quay lại mà đi thẳng ra cổng.
Thấy bộ dạng Đỗ Ân Minh như vậy, ánh mắt Đỗ Thừa lại càng lạnh hơn nói: “Thật đáng tiếc, nếu ông chịu nhìn mẹ tôi một cái, có lẽ tôi sẽ tha cho Đỗ Thanh Võ, nhưng hiện nay, tuyệt đối không thể!”
Nói xong, Đỗ Thừa cũng không để ý tới Đỗ Ân Minh nữa mà đi thẳng lên tầng.
Đỗ Ân Minh lại dừng lại, điều còn lưu lại cho ông ta là bóng Đỗ Thừa mà thôi.
Hai ngày tiếp theo
A Cửu theo lời dặn dò của Đỗ Thừa, bắt đầu thâu tóm địa bàn của Đỗ Thanh Võ, có ba người bọn A Tam giúp đỡ, công việc thâu tóm có thể nói là vô cùng thuận lợi, còn số lượng thành viên trong Huyền Đường từ đầu chỉ có hơn tám mươi người, giờ đã tăng lên hơn hai trăm người.
Mặc dù số lượng này vẫn không bằng hai bang Xích Đường và Thiết Đao nhưng nói về thực lực thì không hề thua kém điểm nào.
Vì Đỗ Thừa đã cho A Cửu một vài phương pháp luyện tập cơ bản và một số kĩ thuật đơn giản nhưng là rất hữu dụng, chỉ cần tăng cường luyện tập nhất định có thể nâng cao thực lực của từng thành viên trong bang. Ít nhất so với những tên côn đồ bình thường đã mạnh hơn rất nhiều rồi.
Còn Cố Giai Nghi, hai ngày trước khi Cố Tư Hân biểu diễn hòa nhạc ở Thượng Hải cô đã đi Thượng Hải, tất nhiên là đến đó cùng Cố Tư Hân.
Nhưng Đỗ Thừa không đi cùng, bởi ngày thứ ba cũng chính là ngày đầu tiên Cố Tư Hân bắt đầu buổi hòa nhạc, một mình Đỗ Thừa phải lái xe đến thành phố Hạ Môn.
Hiệu quả làm việc của Đàm Văn quả thật rất cao, Đỗ Thừa mới phân công việc không lâu, anh ta đã giúp Đỗ Thừa liên kết một công ty nhỏ chuyên sản xuất phần cứng máy tính, tất nhiên, các loại sản phẩm mà công ty này sản xuất ra đều cung cấp cho một số công ty nổi tiếng.
Chỉ có điều, công ty nhỏ này bởi vì còn một số vấn đề nợ nần, hiện nay đã đối mặt với nguy cơ phải đóng cửa, đây quả là trời tạo cơ hội cho Đàm Văn, sau khi liên hệ với công ty này,
Đàm Văn liền liên lạc ngay với Đỗ Thừa.
Lúc Đàm Văn liên lạc với Đỗ Thừa, Đỗ Thừa đang nói với Cố Giai Nghi về việc đi Thượng Hải, vỗn dĩ nếu không có việc gì, Đỗ Thừa cũng không ngại gì mà đi Thượng Hải một chuyến. nhưng sau khi Đàm Văn gọi điện đến, Đỗ Thừa liền lập tức thay đổi dự định, ngày hôm sau liền lái xe đến Hạ Môn.
Khi Đỗ Thừa đi đến Công ty liên doanh điện tử, thì Đàm Văn từ sớm đã ở đó đợi Đỗ Thừa rồi.
“Đỗ tổng, tổng số vốn đăng kí của công ty kĩ thuật Tinh Đằng đó là sáu triệu, sản phẩm chủ yếu là phần cứng và dây điện, không có thương hiệu riêng. Đều là treo biển hành nghề, chủ yếu là cung cấp nguồn hàng cho một số công ty máy tính nổi tiếng trong nước” Sau khi ngồi lên chiếc Audi của Đỗ Thừa, Đàm Văn liền bắt đầu giới thiệu sơ qua về tình hình của công ty kĩ thuật Tinh Đằng kia.
Đàm Văn rõ ràng là đã điều tra rất kĩ, đến vấn đề nợ nần của công ty đó cũng điều tra rõ ràng từng li từng tí, thì ra công ty đó tổng cộng có hai đối tác, nhưng một trong hai đối tác đó sau khi đặt một đơn hàng lớn liền trốn nợ, đến bây giờ vẫn chưa tìm bắt được, từ đó dẫn công ty đến việc sụp đổ do nợ nần chồng chất.
Sau khi báo cáo xong, Đàm Văn liền quay ra hỏi Đỗ Thừa: “Đỗ tổng, anh định thu mua hay đầu tư vào công ty này?”.
“Cậu thấy thế nào?” Đỗ Thừa không trả lời mà quay ra hỏi ngược lại Đàm Văn.
Có một số người mới nhìn thì rất bình thường, không hề có chút xuất sắc nào, nhưng chỉ cần cho anh ta đủ không gian và nền tảng để phát triển, anh ta lại có thể thể hiện ra những tài năng mà không ai có thể ngờ tới.
Không nghi ngờ gì, Đàm Văn chính là kiểu người như vậy.
Cùng với kinh nghiệm không ngừng tăng lên, lại thêm Công ty liên doanh điện tử làm nền tảng cho anh ta, sự trưởng thành của Đàm Văn khiến Đỗ Thừa có chút ngạc nhiên, vốn dĩ Đàm Văn chỉ làm được những việc nhỏ, những việc lớn lại không có gì xuất sắc. nhưng cùng với việc công khai thử nghiệm “Nhân sinh hoàn mỹ”, Đàm Văn mới có thể dần dần bắt đầu bộc lộ tài năng của mình, hơn nữa còn tiến bộ rất nhanh.
“Cá nhân tôi cho rằng thu mua sẽ tốt hơn, bởi cho dù là mua lại hay đầu tư, chúng ta đều cần phải giải quyết khoản nợ cho công ty Tinh Đằng, số tiền cần bỏ ra giữa hai cái cũng không kém nhau là mấy, nếu mua lại, chúng ta có thể nắm quyền khống chế toàn bộ cổ phần của công ty”.
Đàm Văn vô cùng khách quan bày tỏ quan điểm, đối với việc mua hay đầu tư, trước đó anh ta đều đã phân tích rõ, về khoản nợ kia thì hoàn toàn không phải là vấn đề, lấy tiền trả nợ ra để mua lại công ty TInh Đằng với Công ty liên doanh điện tử mà nói không phải là thiệt thòi.
Đỗ Thừa nghĩ nghĩ rồi nói: “Sự việc thu mua lần này giao cho cậu xử lí, sau khi hoàn tất, sát nhập công ty kĩ thuật Tinh Đằng vào công ty liên doanh điện tử, tạm thời do cậu quản lí”.
Sự trưởng thành của Đàm Văn khiến Đỗ Thừa ngạc nhiên, nhưng, trong tình hình như này, Đỗ Thừa không muốn hạn chế sự tiến bộ của Đàm Văn, mà là cho anh ta nhiều không gian hơn. Trong mắt Đàm Văn rõ ràng hiện lên sự kích động và cảm động, anh ta tất nhiên hiểu rõ Đỗ Thừa làm như vậy là giao tất cả quyền lực cho anh ta, điều này khiến trong lòng Đàm Văn vô cùng cảm kích.
Công ty Tinh Đằng cách công ty công ty liên doanh điện tử cũng không xa, chỉ khoảng hơn hai mươi phút lái xe.
Trong lúc Đỗ Thừa và Đàm Văn nói chuyện, xe Audi đã dừng tại công ty Tinh Đằng gần đường Gia Hòa.
Quy mô của công ty kĩ thuật Tinh Đằng cũng không lớn, một tòa nhà ba tầng với một khu sản xuất tổng cộng lại chắc chỉ khoảng bốn trăm mét vuông, thoạt nhìn chỉ bằng một nửa quy mô của Công ty liên doanh điện tử.
Trước khi đến, Đàm Văn đã liên lạc với tổng giám đốc công ty Tinh Đằng, vì thế lúc Đỗ Thừa và Đàm Văn đến nơi, Tổng giám đốc đó và thư kí đã đứng ở cửa tòa nhà đợi sẵn.
Vị tổng giám đốc kia tên là Chung Thành Thọ, là một vị trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt khiến người ta cảm thấy rất thật thà, hơn nữa nụ cười trên mặt cũng rất thật, rõ ràng là một người chính trực.
Thư kí của ông ta là một cô gái trẻ tuổi có chút ngây ngô, khoảng hai tư, hai năm tuổi, có vẻ như là mới tốt nghiệp ra trường, nhưng lại rất xinh đẹp, lại thêm thân hình cao gầy, cũng thuộc hàng mĩ nhân.
Chung Thành Thọ là người kinh doanh, kiến thức không ít, khi nhìn thấy biển số xe độc của xe Audi, rõ ràng có chút ngạc nhiên.
Nhưng, khi ông ta nhìn thấy Đàm Văn xuống xe lại càng kinh ngạc hơn.
“Đàm tổng, xin chào”.
Sau khi nhìn thấy Đàm Văn, Chung Thành Thọ liền đến chào đón Đàm Văn, hơn nữa còn nhiệt tình bắt tay Đàm Văn.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Chung Thành Thọ cũng dừng trên người Đỗ Thừa, nhưng có vẻ Đàm Văn không hề có ý muốn giới thiệu. Chung Thành Thọ cũng không muốn hỏi.
Sau khi Đàm Văn và đối phương bắt tay và hỏi thăm khách sáo xong, liền đi vào trong tòa nhà,
Chung Thành Thọ và Đàm Văn đi trước còn Đỗ Thừa và cô thư kí xinh đẹp kia lại đi đằng sau.
Công việc thu mua công ty lần này, Đỗ Thừa chỉ là đứng bên cạnh quan sát, không đụng tay vào, vì thế Đỗ Thừa bảo Đàm Văn không cần phải giới thiệt mình. Đây cũng là để Đàm Văn dễ dàng triển khai công việc hơn.
Còn cô thư kí xinh đẹp kia chốc chốc lại nhìn trộm Đỗ Thừa, trên mặt có chút xấu hổ, mặc dù cười rất ngọt ngào nhưng lại đầy sự ngây ngô.
Đỗ Thừa thừa biết thân phận của cô thư kí xinh đẹo này, vừa nãy Chung Thành Thọ đã giới thiệu với Đàm Văn, cô ta tên là Chung Linh, là con gái của Chung Thành Thọ, vừa mới tốt nghiệp đại học, bởi thời gian này trong công ty Tinh Đằng đang thiếu nhân viên nên tạm thời đến đây giúp đỡ.
Dưới sự hướng dẫn của Chung Thành Thọ, bốn người đi lên văn phòng tổng giám đốc trên tầng hai, Chung Linh còn pha cho mỗi người một tách trà nóng.
“Đàm tổng, chuyện lần trước nói anh suy nghĩ thế nào rồi?”
Sau khi Chung Linh mang trà nóng đến, Chung Thành Thọ liền hỏi Đàm Văn mang theo một chút chờ mong.
Chung Thành Thọ là một người làm ăn rất thành thực, nếu đổi thành người khác, e rằng đã để công ty đóng cửa nhưng ông lại không như vậy, ông chạy khắp nơi tìm người đầu tư, bởi là một tổng giám đốc lâu năm, ông cần phải có trách nhiệm với tất cả nhân viên trong công ty, nhưng khoản nợ gần sáu triệu lại khiến ai cũng thoái lui.
Sự xuất hiện của Đàm Văn, không nghi ngờ gì đã trở thành sợi dây cứu mạng Chung Thành Thọ.
Đàm Văn không lập tức trả lời mà nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói: “Việc đầu tư tôi đã suy nghĩ cẩn thận, đối với công ty Doanh Liên không có nhiều ích lợi, hơn nữa những kết quả đạt được của Tinh Đằng trong những năm gần đây không mấy lạc quan, công việc sản xuất cũng có chút vấn đề, vì vậy, việc đầu tư e rằng tôi không thể làm gì được”.
Chung Thành Thọ vốn tưởng Đàm Văn chịu đến đây chắc chắn là có tin vui, nhưng không ngờ lại nhận được đáp án như vậy, điều này khiến nụ cười trên mặt Chung Thành Thọ thay đổi hẳn. Hai mắt Chung Linh ở bên cạnh lại đỏ lên, rõ ràng là cô ta cũng rất quan tâm đến công ty.
“Đàm tổng, thế không có phương án khác sao?”
Chung Thành Thọ cũng không có ý định từ bỏ, những ngày này ông đã dốc hết công sức vì công ty, việc hạ thấp giọng xin xỏ như vậy vẫn chưa là gì.
“Biện pháp không phải là không có, nếu Chung tổng đồng ý, chúng tôi sẽ thu mua lại công ty Tinh Đằng của các ông”.
Đàm Văn dừng lại một lát, rồi lại nói tiếp: “Trên thương trường mà nói, mặc dù quy mô của Tinh Đằng hiện nay không đáng để chúng tôi đầu tư, nhưng nếu mua lại thì lại khác. Công ty chúng tôi có thể không ngừng rót lượng lớn tiền vốn vào, hơn nữa còn cung cấp ủng hộ về mặt kĩ thuật, cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến Tinh Đằng phát triển một cách chân chính”.
Đàm Văn nói rất trực tiếp mà cũng rất dứt khoát, điều này cũng chính là khác biệt lớn nhất của đầu tư và thu mua.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina