Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Ngưu Thủ Sơn bắc giáp với Thúy Bình, nam giáp Tô Đường. Khắp núi chính là những rặng liễu, rặng tùng, u tĩnh giống như tiên cảnh, cùng Tiên Hà sơn được xưng là “Xuân Ngưu Thủ, thu Tê Hà"
Nghĩa trang Phổ Giác Tự nằm ở phía chân núi Ngưu Thủ Sơn.
Bởi vì thời gian còn quá sớm, hơn nữa lại vào mùa thu cho nên cả nghĩa trang không một bóng người.
Trên ngọn núi của nghĩa trang, thân là người dẫn đầu của Phong Diệp, Hồng Diệp cầm một kính viễn vọng quân sự quan sát khắp nơi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Bên cạnh hắn đã có bố trí mấy tay súng bắn tỉa, ngoài ra còn có 3 gã thành viên Phong Diệp cầm súng tiểu liên.
Ngoài ra, lấy nghĩa trang làm trung tâm thì bán kính xung quanh đã bố trí 40 người của Phong Diệp, tổng cộng chia làm 3 tầng, bảo vệ nghĩa trang.
- Đại ca, cách chân núi khoảng 3km xuất hiện nhiều ô tô, trong đó chủ yếu là xe thương vụ, rất có thể là người của Dương Sách.
Đột nhiên, trong vô tuyến truyền ra một giọng nói, người nói chính là người được Hồng Diệp an bài công tác canh gác ở chân núi.
- Đã biết.
Nghe được thủ hạ báo cáo, Hồng Báo liền trả lời, sau đó đi đến đỉnh núi, cầm kính viễn vọng quan sát, quả nhiên là thấy có 7, 8 chiếc xe đang chạy đến chân núi.
- Mục tiêu đã xuất hiện cách chân núi khoảng 3km, tổng cộng có 7 chiếc xe, nhân số khoảng 50 người.
Thấy một màn như vậy, Hồng Diệp buông kính viễn vọng xuống, lấy vô tuyến ra rồi nói;
- Trước đó Bùi tiên sinh đã ra lệnh, sau khi thấy người Dương Sách thì trực tiếp xử lý. Hiện tại mọi người hãy đến bên đống đá lớn tại sườn núi để tập hợp.
- Nếu không có gì xảy ra, 30’ nữa Bùi tiên sinh sẽ đến.
Hồng Diệp lạnh lùng nói:
- Thời gian của chúng ta chỉ có 30’, trong vòng 30’ nhất định phải giải quyết xong.
Nói xong, Hồng Diệp không nói lời vô ích, xoay người trở lại bên tay súng bắn tỉa, đối mặt với 3 tên thành viên Phong Diệp khác, nói:
- Các cậu cứ ở đây quan sát, không cần lo lắng bên này, tuyệt đối không thể để một còn bọ đến gần nghĩa trang.
- Dạ.
3 tay súng bắn tìa trầm giọng đáp, sau đó dùng ống ngắm trên súng để quan sát bốn phía.
Cùng lúc đó, những thành viên Phong Diệp nhận được mệnh lệnh của Hồng Diệp liền giống như dã thú, chạy như điên đến sườn núi để bắt đầu chặn giết đám người Dương Sách.
Cách chân núi 3km, trong một chiếc xe Buick.
Thân là mãnh tướng đệ nhất của Dương Sách, Vương Hùng ngậm một điếu xì gà, vẻ mặt âm lãnh.
Bỗng nhiên hắn thấy được máy bộ đàm trong tay sáng lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, bóp tắt xì gà, rồi bấm nghe máy.
- Vương tiên sinh, ông cùng với người của ông đã xuất hiện thành công hấp dẫn được đám ngu ngốc kia, người của ta có thể hành động được chưa?
Trong máy bộ đàm truyền ra một giọng nói âm trầm, đó là tiếng Nga.
Vương Hùng hằng năm hoạt động ở biên cảnh cho nên cũng hiểu một ít tiếng Nga, nghe đối phương nói vậy thì trầm giọng nói:
- Có thể, bất quá … Luke Fu, nói cho ông biết, ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện, một khi bị phát hiện thì có thể kế hoạch sẽ thất bại.
- Yên tâm đi, lấy năng lực ẩn núp cùng với khả năng ngụy trang thì dù là đám đặc công của quý quốc cũng không thể phát hiện được, huống gì là đám ngu ngốc kia.
Trong núi, Luke Fu một thân màu xanh biếc hoàn toàn dung nhập vào cảnh vật trong rừng, tự tin nói.
Nghe được Luke Fu nói thế, Vương Hùng mỉm cười:
- Một khi đã như vậy, ông hãy cho người của ông bắt đầu đi.
- Huynh đệ, đám ngu ngốc đã bị hấp dẫn mà rời khỏi đây.
Luke Fu liền lấy ra một bộ đàm khác, trầm giọng nói:
- Bất quá người tập kích ở trên đỉnh núi không rời đi. Nhất định trong vòng 20’ chúng ta phải đến gần nghĩa trang, hơn nữa không được để bị phát hiện. Còn về phần mấy tên bắn tỉa kia cứ giao cho ta----- bắt đầu hành động.
Sau đó Luke Fu ra lệnh, mấy tên lính đánh thuê Seberia liền hướng về phía nghĩa địa.
Ánh rạng đông, bọn hắn mặc y phục tác chiến màu xanh biếc, hoàn toàn dung nhập vào cảnh vật xung quanh, hơn nữa lại phối hợp với nhau cực kỳ hiệu quả, lợi dụng cây cối, bụi cỏ xung quanh để di chuyển, cơ hồ là không phát ra tiếng động.
Cùng lúc đó, Vương Hùng mang theo thủ hạ đến chân núi, còn đám người Phong Diệp đang tiến hành ẩn núp để mai phục.
Trong bất tri bất giác, 7 chiếc xe đã đến chân núi.
Nhưng mà…
Khiến Hồng Diệp khó hiểu chính là sau khi ôtô đến chân núi thì dừng lại.
Chẳng lẽ bọn hắn muốn đứng ở chân núi để chặn giết sao?
Hồng Diệp thầm hỏi mình, sau đó hắn phủ định suy nghĩ này.
Dù sao, chân núi là địa phương trống trải, căn bản không phải là nơi để mai phục. Người của Dương Sách không có khả năng làm như thế.
- Đại ca, dường như bọn hắn không muốn lên núi, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Không riêng gì Hồng Diệp mà tất cả thành viên Phong Diệp đều thấy, trong đó một tên tổ trưởng mở miệng hỏi.
- Dựa theo kế hoạch mà mai phục, chỉ cần đám người Dương Sách lên núi thì chúng ta nhất định phải một lưới bắt gọn.
Hồng Diệp liền quyết đoán, ra lệnh.
Sau đó, hắn lấy điện thoại gọi cho số của Bùi Đông Lai, nhưng mà lại thấy di động không có tín hiệu.
Trong nháy mắt Hồng Diệp liền hiểu, đối phương đã dùng thiết bị để quấy nhiễu tin hiệu.
Hiểu được điểm này trong lòng Hồng Diệp không khỏi trầm xuống.
Lúc trước hắn không liên hệ với Bùi Đông Lai là cảm thấy tuy rằng Bùi Đông Lai đã đạt đến cảnh giới Àm Kính nhưng mà dù sao hắn cũng không biết đến loại tác chiến này. Sau đó, hắn tự tin cho rằng người của Dương Sách sẽ lên núi, tính toán đến lúc ấy sẽ nổ súng chặn giết, sau đó mới gọi cho Bùi Đông Lai.
- Vì không để đám Phong Diệp ngu ngốc đó hoài nghi, chúng ta đi lên một đoạn, sau đó lui về.
Ở dưới chân núi, vẻ mặt Vương Hùng cười lạnh, thông qua bộ đàm hạ mệnh lệnh cho đám thủ hạ.
Mệnh lệnh được truyền ra, 7 chiếc xe liền đi chầm chậm đến chân núi, bắt đầu lên núi.
“ Phù..”
Thấy một màn như vậy, Hồng Diệp âm thầm thở phào một hơi, nói:
- Chuẩn bị.
Lúc này đây, 4 gã tổ trưởng Phong Diệp không trả lời mà là cùng với thuộc hạ đứng ở 2 bên bụi cỏ sườn núi mai phục.
Sau đó, ở dưới cái nhìn chăm chú của Hồng Diệp và đám người Phong Diệp, 7 chiếc xe chầm chậm lên núi. Mà đám lính đánh thuê Seberia lợi dụng cơ hội này để tiến gần đến nghĩa trang.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
- Đại ca, dường như bọn hắn đã phát hiện chúng ta, chuẩn bị quay đầu rời đi, có động thủ không?
Lúc này, một gã tổ trưởng Phong Diệp thấy Vương Hùng quay đầu xe thì lập tức xin chỉ thị từ Hồng Diệp.
- Không nên động thủ.
Trầm ngâm một lát, Hồng Diệp liền làm ra quyết định, hắn biết rõ lần này Bùi Đông Lai phái hắn tới Giang Nhinh chính là muốn ám sát Dương Sách, hơn nữa còn muốn bảo đảm sự an toàn của Bùi Đông Lai và Liễu Nguyệt trong lúc bái tế.
Hiện giờ, nếu Dương Sách thấy nguy hiểm rời đi thì như vậy mục đích đã đạt được.
- Mọi người lập tức trở lại nghĩa trang, bảo đám khi Bùi tiên sinh đến thì chung quanh ngay cả một con muỗi cùng không vào được.
Sau khi làm ra quyết định, Hồng Diệp liền bổ sung.
- Vâng.
4 gã tổ trưởng không hẹn mà cùng trả lời, sau đó dẫn thuộc hạ đi đến nghĩa trang.
Rất nhanh, 7 chiếc xe không có chạy đến nghĩa địa mà là đi đường khác, rời khỏi Ngưu Thủ Sơn.
Thấy một màn như vậy, Hồng Diệp lại lấy điện thoại ra, rõ ràng thấy điện thoại có tín hiệu.
Nguyên bản hắn thấy hành động của đám người Vương Hùng thì có chút nghi ngờ, lúc này thấy sau khi đám người Vương Hùng rời đi thì lại có tín hiệu nên hắn liền yên tâm lại, bấm số điện thoại của Bùi Đông Lai.
- Bùi tiên sinh, vừa rồi đám người Dương Sách muốn lên núi nhưng thấy người của chúng ta mai phục nên đã rời đi.
Sau khi điện thoại được chuyển, Hồng Diệp liền báo.
Đầu bên kia điện thoại, Bùi Đông Lai khẽ nhăn mày. Mặc dù lý trí nói cho hắn biết Dương Sách sẽ không buông tha cơ hội lần này, nhưng mà thực lực của Phong Diệp hắn đã thấy qua, nếu Hồng Diệp nói không có nguy hiểm thì sẽ không có.
- Để người giám thị 4 phia.
Bùi Đông Lai nghiêm mặt, nói:
- 10’ ta sẽ đến.
- Đã rõ.
Hồng Diệp trầm giọng đáp một câu, sau đó cúp điện thoại, rồi lấy bộ đàm ra thông báo cho mọi người trong vòng 10’ nữa phải giám sát thật tốt.
Cùng lúc đó.
Trong chiếc Buick, Vương Hùng lấy bộ đàm đặc thù ra, liên lạc với Luke Fu:
- Luke Fu, người của ông đã đến được chưa?
- Sớm đã đến rồi.
Núp sau một bụi cỏ, Luke Fu liếm liếm môi:
- Nếu không phải mục còn chưa xuất hiện, ta cam đoan trong 10’ người của ta sẽ giải quyết được đám Phong Diệp ngu ngốc này. Ừh… Đám người này quả thật là ngu ngốc.
“ Ha… Ha…”
Trong xe, nghe Luke Fu nói vậy thì Vương Hùng bật cười:
- Tốt lắm Luke Fu, tiếp tục kiên nhẫn. Chiến đấu rất nhanh chóng sẽ bắt đầu, ta chờ mong màn biểu diễn này của huynh đệ các ông.
10’ sau.
Chiếc Camry của Liễu Nguyệt cùng 5 chiếc Benz đi đến dưới chân núi Ngưu Thủ Sơn.
Trên núi, sát khí mai phục khắp nơi.
…
…
PS : Mọi ng vào vote cho SCCG luôn đi nào Ai chưa vote thì vào vote đi
Vâng thưa quý zị zà các bạn, EVENT giành cho DG sẽ được diễn ra, AE của SCCG đâu hết rồi, ngay từ đầu phe chúng ta phải dùng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, dùng hết acc và clone của mình để vote cho SCCG
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
- Bùi tiên sinh, người của chúng ta đã được bố trí xung quanh.
Mắt thấy đoàn xe Bùi Đông Lai đến chân núi, Hồng Diệp liền gọi điện báo cáo cho Bùi Đông Lai.
Bên tai nghe được lời nói của Hồng Diệp, nhìn cảnh vật xung quanh Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy nội tâm hơi hoảng hốt, không thể nào bình tĩnh.
Thân là Long Nha thứ 3 của Tung của thì năng lực cảm ứng tử vong của Tiêu Phi khiến người khác phải líu lưỡi.
Sau khi Bùi Đông Lai hoàn thành giai đoạn dung hợp thứ nhất với Tiêu Phi thì năng lực Tiên Thiên của hắn tăng lên, đến giai đoạn thứ hai thì hắn đã nhớ được một ít trí nhớ của Tiêu Phi, đã khôi phục lại kỹ năng đua xe cùng một ít kỹ năng sinh tồn, hơn nữa khả năng cảm ứng với nguy hiểm cũng được tăng cao.
Lúc này, cảm thấy trong lòng không yên tĩnh, Bùi Đông Lai biết rõ đây là dấu hiệu cảm ứng được nguy hiểm.
- Tiếp tục kiểm tra, phải bảo đảm không có sơ hở.
Vài giây sau, Bùi Đông Lai trầm giọng nói:
- Mặt khác, chờ sau khi ta lên núi, mọi người cũng không cần lộ diện.
Bởi vì trong lòng không yên tĩnh, Bùi Đông Lai vẫn lo lắng như cũ, đồng thời hắn cũng rõ ràng chuyện đến bây giờ nếu khuyên bảo Liễu Nguyệt đừng vào nữa thì đó là việc không có khả năng. Ngoài ra, trước kia giữa Đông Nguyệt bang và Mãnh Hổ bang tranh đấu với nhau, hiện giờ tuy rằng 2 bên đã hợp lại nhưng nếu để cho Liễu Nguyệt và thành viên Huyết Sát biết được Phong Diệp đến đây thì hơn phân nữa trong lòng mọi người sẽ không thoải mái.
Bởi vậy, Bùi Đông Lai chẳng những thừa dịp hắn và Liễu Nguyệt lên núi để Phong Diệp điều tra lại, hơn nữa còn không để Phong Diệp lộ diện.
- Vâng, Bùi tiên sinh.
Hồng Diệp liền trả lời, sau đó hắn truyền mệnh lênh của Bùi Đông Lai xuống dưới.
Mà Bùi Đông Lai thì để điện thoại xuống, âm thầm tự hỏi nguy hiểm phát ra từ chỗ nào, nhưng mà hắn cũng không thể nào nghĩ ra được.
Dù sao, dựa vào tình báo của Liễu Nguyệt và Quý Hồng thì trừ bỏ vài tên quân nhân đặc chủng bên người Dương Sách ra thì thủ hạ lợi hại nhất của Dương Sách chính là Vương Hùng kẻ giúp hắn buôn lậu vũ khí, đạn dược.
Mà hiện giờ, theo lời Hồng Diệp nói, đám người Vương Hùng đã đến Ngưu Thủ Sơn hơn nữa lại bì hù chạy.
Dưới tình hình như vậy mà Bùi Đông Lai vẫn còn cảm thấy được có nguy cơ tồn tại.
- Chẳng lẽ là mình đa nghi sao?
Bùi Đông Lai thầm nghĩ, bất quá hắn không có buông lỏng, mà vẫn chằm chằm nhìn về phía trước.
Ước chừng 20’ sau, 5 chiếc Benz cùng với chiếc Camru kia đã tới bãi đỗ xe của mộ địa.
Khi xe dừng lại, trừ những người phụ trách bảo vệ Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi và tiểu Lang ra thì tất cả thành viên Huyết Sát khác đều nhảy xuống xe, sau đó nhìn về khắp nơi, sau khi xác định không có góc chết thì mới mở cửa xe để 3 người đi xuống.
Thấy như vậy một màn, Bùi Đông Lai yên lòng, xuống xe, hướng về đám người đi tới.
Cửa xe Camry được mở ra, tiểu Lang cũng 2 gã thành viên Huyết Sát xuống, sau đó là Đông Phương Lãnh Vũ.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc như lâm vào đại địch của thành viên Huyết Sát, Đông Phương Lãnh Vũ dường như đã biết được cái gì nhưng không hé răng.
Sau khi Liễu Nguyệt xuống xe thì Đông Phương Uyển Nhi là người xuống xe cuối cùng.
- Liễu tỷ, để ta.
Bùi Đông Lai thấy thế liền tiến đến phía trước nói.
Liễu Nguyệt nhẹ nhàng “ Ừh” một tiếng, sau đó đem Đông Phương Uyển Nhi giao cho Bùi Đông Lai.
Có lẽ là do đi bái tế Đông Phương Thần, cũng có lẽ là do không khí quá nghiêm túc cho nên tiểu loli cũng không nghịch ngợm, mà là nhu thuận, ôm lấy cổ của Bùi Đông Lai.
Mấy năm qua, năm nào Liễu Nguyệt cũng đến đây. Vì thế người quản lý của nghĩa trang thấy vậy cũng không để ý, mà là vào phòng, ngồi uống rượu.
Dần dần, khoảng cách giữa đoàn người Bùi Đông Lai và nghĩa trang càng gần.
Mắt thấy đám người Bùi Đông Lai sắp bước vào nghĩa trang, thì Luke Fu sớm núp ở trong bụi cỏ ra tay thủ thế.
Thấy hắn thủ thế, 2 tên lính đánh thuê liền hiểu, liền đeo mặt nạ phòng độc, sau đó lặng yên không một tiếng động bò về phía đỉnh núi.
Luke Fu đi ở phía sau 2 gã, 3 người tạo thành một thế trận tam giác.
Trên đỉnh núi, ánh mắt của Hồng Diệp vẫn nhìn chằm chằm vào đoàn người Bùi Đông Lai, mà bên cạnh hắn 3 tay súng bắn tỉa vẫn thông qua ống nhắm trên sùng để quan sát ở các vị trí khác.
“ Vù”
“ Vù”
Đột nhiên, 2 trái lựu đạn cay được 2 gã lính đánh thuê quăng tới bên người của Hồng Diệp.
“ Bịch… Bịch…”
2 trái lựu đạn cay vừa rời xuống đất thì liền nổ ra, khói trong lựu đạn bay ra khắp nơi.
- Cẩn thận.
Hồng Diệp thấy thế, biến sắc, hét lớn một tiếng, ngừng thở, thuận thế lăn qua một bên.
Không đợi Hồng Diệp nói xong, 3 người Luke Fu sớm đã đêu mặt nạ phòng độc, cả người giống như u linh, trực tiếp đi đến bên người 3 tay súng bắn tỉa, sau đó bóp cò.
“Pằng …Pằng… Pằng …”
Dường như 3 tiếng súng cùng vang lên một lúc, 3 gã thành viên Phong Diệp liền chết tại chỗ.
“ Pằng”
Bên tai vang lên tiếng súng , Hồng Diệp không ngừng lại, sau khi nhảy qua một bên thì liền nổ súng, trực tiếp bắn thẳng vào đầu một tên lính đánh thuê.
“ Bịch”
Thân hình Hồng Diệp ngã xuống đất.
“ Vù”
Sắc mặt Luke Fu lạnh lùng, cả người giống như là liệp báo, đánh về phía Hồng Diệp.
“ Bốp”
Ngay sau đó, không đợi Hồng Diệp bóp cò, Luke Fu đã nhanh như gió, một cước đá vào cổ tay của Hồng Diệp, trực tiếp làm khẩu súng lục văng ra xau, đồng thời rút thành M9 đâm vào ngực Hồng Diệp.
“ Phịch”
Hồng Diệp thuận thế lăn một vòng, né tránh một đao trí mạng.
Một đao Luke Fu đâm vào đất nhưng mà hắn không rút ra, cả người giống như mãnh thú đánh về phía Hồng Diệp, cùi chỏ hung hăng đánh về ngực Hồng Diệp, tốc độ nhanh như chớp.
“ Phịch”
Hồng Diệp không né kịp, bị cùi chỏ Luke Fu nện thẳng vào ngực, xương sườn liền gãy, miệng phun ra một ngụm máu.
Hắn không để ý đến đau đớn mà hóa thủ vi đao chém về phía cổ Luke Fu.
Luke Fu cười lạnh, đầu chợt lóe lên thoát một kích của Hồng Diệp, tay phải thuận thế vung lên, một phát nắm được cổ của Hồng Diệp.
“ Rắc”
Tiếng xương gãy truyền ra, cổ của Hồng Diệp đã bị vặn gãy, cả người trừng to mắt, gắt gao nhìn vào Luke Fu.
- Mày có thể chết trong tay Luke Fu tao cũng coi như là may mắn.
Luke Fu cười lạnh lùng, buông tay ra.
Luke Fu, một trong thập đại Dong Binh chi vương?
Bên tai nghe được tên của Luke Fu, đồng tử của Hồng Diệp mở to ra sau đó tắt thở ngay tại chỗ.
Mắt thấy Hồng Diệp tắt thở, Luke Fu lập tức xoay người trở lại, chuẩn bị ra tay với đám bắn tỉa ở bên dưới.
Cùng lúc đó.
Nghĩa trang im lặng sớm đã trở thành hỗn loạn, lúc Luke Fu vừa ra tay thì các tên lính đánh thuê còn lại ở xung quanh liền nổ súng bắn về phía đám thành viên Phong Diệp, bởi vì không biết có người mai phục nên Phong Diệp đã trở tay không kịp, trong chốc lát số thương vong đã quá nửa.
Bùi Đông Lai nghe có tiếng súng thì liền nhắc nhở, yêu cầu mọi người lui lại.
Trên đường quay lại bãi đỗ xe, đám thành viên Huyết Sát liền tạo thành hình tròn, bảo vệ 4 người Liễu Nguyệt.
Trong đám người, sắc mặt Bùi Đông Lai âm trầm, mà Đông Phương Uyển Nhi đã bị hắn đánh ngất đi, đây là lần đầu tiên Đông Phương Lãnh Vũ gặp cảnh tượng này nên 2 chân mềm nhũn, may là được A Long đỡ lấy, mà một bên Tiểu Lang lại che chở Liễu Nguyệt, không để cho Liễu Nguyệt bại lộ.
“ Pằng… Pằng..”
Trong lúc nhất thời, xung quanh đều phát ra tiếng súng, đạn bay tứ tung.
“ Phốc… Phốc”
Bỗng nhiên, không biết tại sao có 2 gã thành viên Huyết Sát nằm xuống, tắt thở ngay tại chỗ.
- Có tay súng bắn tỉa, đi mau lên.
Bùi Đông Lai thấy thế thì quát một tiếng, theo bản năng nhìn về phía đỉnh núi.
“ Phốc… Phốc”
Lại có thể 2 tên thành viên Huyết Sát nữa ngã xuống, đám người liền xuất hiện lỗ hổng, tên thành viên Huyết Sát bên cạnh thấy thế thì vội vàng tiến đến, lấp lại lỗ hổng.
- Tiểu Lang, ôm lấy Uyển Nhi.
Mắt thấy có 2 người ngã xuống, Bùi Đông Lai rất rõ, nếu cứ tiếp tục như thế thì người bên mình sẽ chết hết.
Nói xong, Bùi Đông Lai trực tiếp đem Uyển Nhi đưa cho Tiểu Lang, sau đó chạy ra.
- Đông Lai, không nên.
Liễu Nguyệt thấy thế, biết Bùi Đông Lai sẽ đi ra hấp dẫn lực chú ý của tay súng bắn tỉa cho nên sợ tới mức kêu lên.
Không riêng gì Liễu Nguyệt, mà tất cả các thành viên Huyết Sát thấy hành động của Bùi Đông Lai cũng ngẩn ngơ.
- Lão tử gọi là Bùi Đông Lai, các người muốn nổ súng thì hướng lão tử mà bắn.
Không để ý đến Liễu Nguyệt, hắn liền giống như một trận gió chạy như điên, vừa chạy vừa vận khí đan điền rống lớn.
- Đội trưởng, dường như tên kia chính là mục tiêu của chúng ta.
Trên đỉnh núi, tay súng bắn tỉa đứng chung với Luke Fu nghe được Bùi Đông Lai rống to thì quay đầu lại nói với Luke Fu.
- Hắc, thật không ngờ hắn lại dám làm như thế.
Luke Fu cười lạnh một tiếng:
- Mẹ nó, hắn tưởng hắn là siêu nhân, có thể coi thường tay súng bắn tỉa ư?
Nói xong, Luke Fu liền cúi người xuống, cầm khẩu súng nhắm lên, cả người tập trung vào bóng dáng Bùi Đông Lai, tay phải đã để lên cò súng.
“ Pằng”
Cò súng bị bóp, viên đạn bay ra khỏi nòng hướng về phía Bùi Đông Lai.
Một viên đạn mang theo hơi thở của tử vong, hướng về phía Bùi Đông Lai.
Sinh tử một đường.
…
…
PS : Thêm 1ch nữa, mọi người thanks và vote cho SCCG nào. Mọi ng vào vote cho SCCG luôn đi nào Ai chưa vote thì vào vote đi
Vâng thưa quý zị zà các bạn, EVENT giành cho DG sẽ được diễn ra, AE của SCCG đâu hết rồi, ngay từ đầu phe chúng ta phải dùng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, dùng hết acc và clone của mình để vote cho SCCG
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
“ Pằng”
Ánh rạng đông, viên đạn từ trong khẩu súng bắn tỉa của Luke Fu bắn về phía Bùi Đông Lai.
Tuy rằng Bùi Đông Lai đã né được nhưng trên vai của hắn vẫn bị thương, hắn cố gắng nhịn đau, đứng lên, làm cho người khác không thể nào nhìn rõ thấy bóng dáng của hắn.
Cùng lúc đó, một hình ảnh giống như thủy triều bắt đầu tiến về trong đầu của hắn, trong trí nhớ hắn thấy được cảnh giáo quan của Tiêu Phi từng huấn luyện Tiêu Phi nên tránh viên đạn như thế nào, hình ảnh Tiêu Phi chạy như điên trong làn mưa bom bão đạn.
Vào thời khắc sinh tử này, rốt cuộc Bùi Đông Lai lại dung nhập linh hồn với Tiêu Phi.
Hơn nữa đây chính là điều mà Bùi Đông Lai mong muốn từ lâu.
Đã trải qua mấy lần dung hợp cho nên lúc này Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy đau đớn, hắn chỉ cảm thấy bản thân giống như một con cuồng sư đã thức giấc, hình ảnh tàn khốc của Tiêu Phi lúc huấn luyện không ngừng xuất hiện trong đầu của hắn.
Đột nhiên, cả khu rừng bỗng trở nên yên tĩnh, vô luận là những tên dong binh Seberia hay là thành viên của Phong Diệp đều ngừng súng.
Bọn hắn không nhịn được mà đem ánh mắt nhìn về phía Luke Fu.
- Đoàn… Đoàn trưởng.
Trên đỉnh núi, tay súng bắn tỉa số 2 của dong binh Seberia nhìn về phía Bùi Đông Lai di chuyển, lại nhìn về phía Luke Fu, cảm giác kia giống như đang hỏi : “ Đội trưởng, tại sao ngài lại thất thủ rồi?”
Giờ phút này, trên mặt hắn tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Bởi vì hắn biết rõ, Luke Fu chẳng những là đoàn trưởng hơn nữa hắn còn là tay súng bắn tỉa số 1 của Dong Binh Seberia, ngoài ra hắn còn là 1 trong 10 người bắn tỉa hay nhất của Dong Binh trên thế giới.
Ở hắn xem ra, mỗi khi Luke Fu phát súng thì chắc chắn mục tiêu của hắn sẽ chết.
Mà hiện giờ, mục tiêu không những không chết hơn nữa lại toát ra vẻ điên cuồng.
So sánh với tay súng bắn tỉa số 2 thì bản thân Luke Fu lại càng khiếp sợ hơn.
Tuy rằng hắn không phải người xuất sắc nhất thế giới nhưng mà hắn xưng với 2 chữ “ Vĩ đại”
Trong 10 năm, chưa từng có một tên nào thoát khỏi được sự ám sát của hắn.
Một người cũng không có.
- Đến đây, bọn hèn nhát, con mẹ nó dám bắn lão tử a.
Lúc này, Bùi Đông Lai dựa vào trí nhớ của Tiêu Phi để né tránh những tay súng bắn tía, thân ảnh hóa thành những đạo ảo ảnh, rống giận to.
Hắn biết rõ, khoảng cách đám địch nhân giữa mình và Liễu Nguyệt quá xa, nếu không dùng súng nhắm thì căn bản sẽ không tạo ra được uy hiếp.
Chỉ có đám người tập kích trên đính nủi là đang lo ngại nhất.
Hắn dùng cách này để hấp dẫn lực chú ý của tay súng bắn tỉa đồng thời để đám người Liễu Nguyệt tranh thủ thời gian.
“Ách?”
Mắt thấy Bùi Đông Lai chẳng những bị đối thủ ám sát hơn nữa lại hiện ra vẻ cuồng ngạo thì đám Dong Binh Seberia hiện lên vẻ nghi ngờ.
Giờ phút này bọn hắn chỉ có một ý niệm “ Đội trưởng đang làm gì đó?”
Làm gì?
Lúc này, sắc mặt Luke Fu trở nên vô cùng âm trầm.
Hắn bị chọc giận!
Hoàn toàn giận dữ!
“ FUCK”
Trên đỉnh núi, Luke Fu rống to một tiếng, cúi người xuống, nhìn vào nòng nhắm trong khẩu súng nhắm, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Bùi Đông Lai.
Cuối cùng hắn cũng thấy được thân ảnh Bùi Đông Lai.
- Bọn hèn nhát, nổ súng đi, cm chúng mày nổ súng đi.
Dường như đã phát hiện được có tay súng bắn tỉa đang nhắm mình cho nên Bùi Đông Lai đem tốc độ phát huy tới cực hạn, đồng thời hắn dựa vào trí nhớ của Tiêu Phi để nhớ lại các kỹ xảo để tránh né viên đạn, cả người hắn giống như quỷ mị, lúc cao lúc thấp, lúc đông lúc tây, căn bản không để cho Luke Fu tập trung được.
Trên đỉnh núi, Luke Fu vô cùng phẫn nộ, có thể thấy 2 tay của hắn run run, nhưng mà hắn cũng không để mất đi lý trí, một lát sau cả người hắn trở nên bình tĩnh trở lại.
Phẫn nộ, bình tĩnh cùng tồn tại!
Một lần nữa Luke Fu tập trung đánh giá địch nhân.
Thông qua ống nhắm hắn lạnh lùng nhìn Bùi Đông Lai, tay phải đặt lên lại cò súng.
Lần này, Luke Fu không có nhắm vào đầu Bùi Đông Lai, mà hắn nhắm vào chân Bùi Đông Lai.
Hắn muốn bắn trúng chân của Bùi Đông Lai, khiến Bùi Đông Lai mất đi khả năng hành động, sau đó đợi đến lúc chiến đấu kết thúc hắn sẽ đứng trước mặt Bùi Đông Lai nói cho Bùi Đông Lai biết đây chính là kết quả khiêu khích hắn.
Sau đó.
Hắn sẽ dùng chủy thủ cắt đầu Bùi Đông Lai, treo đầu Bùi Đông Lai lên đỉnh núi, chỉ có làm như vậy hắn mới có thể tiết mối hận trong lòng.
Cuối cùng.
Luke Fu cũng đã bắn.
“ Pằng”
Viên đạn bay ra khỏi nòng súng.
Ánh mắt Luke Fu nhìn chằm chằm vào ống nhắm.
Đáng tiếc, hắn thất vọng rồi.
“ Bụp”
Bùi Đông Lai đã né tránh được, viên đạn găm thẳng xuống đất.
Lại bắn hụt sao?
Mắt thấy Bùi Đông Lai né được viên đạn kia thì mấy tên lính thuê đều mở to 2 mắt nhìn.
- Đội… Đội trưởng, nếu không ta cùng ngài đồng loạt ra tay?
Vẻ mặt của tay súng bắn tỉa số 2 cũng kỳ lạ đồng thời hắn hướng Luke Fu đưa ra ý kiến, hắn sẽ nổ súng để uy hiếp mục tiêu, sau đó Luke Fu sẽ phong tỏa con đường thì chắc chắn mục tiêu sẽ chết.
- Ngươi phụ trách phá hủy ô tô của bọn hắn.
Luke Fu lạnh lùng cự tuyệt đề nghị, đồng thời hắn rút ra thiết bị truyền tin, trầm thấp quát:
- Chết tiệt, các ngươi đang làm gì đó? Giết chết đám Phong DIệp ngu ngốc đó đi, sau đó xử lý đám bảo tiêu rồi bắt sống con đàn bà kia lại cho ta.
Nghe được mệnh lệnh của Luke Fu , tất cả mọi người đều không bắn nữa, bọn chúng lấy lại tinh thần sau đó một lần nữa bước vào cuộc chiến.
Bọn chúng cũng biết nhiệm vụ lần này chính là xử lý một người tên là Bùi Đông Lai, bắt sống một nữ nhân tên là Liễu Nguyệt.
“ Pằng… Pằng…. Pằng…”
Trong lúc nhất thời, tiếng súng nổ lên 4 phương.
- Nhanh lên.
Bên tai vang lên tiếng súng, Bùi Đông Lai biết được đối hương quyết tâm giữ chân mình chỗ này. Cho nên hắn quyết đoán xông ra, chạy về chỗ đoàn ô tô của Liễu Nguyệt.
“ Pằng”
Tiếng súng lại vang lên.
Người ra tay chính là tên bắn tỉa số 2.
“ Bùm”
Ngay sau đó là một tiếng nổ mạnh.
Một chiếc xe Benz đột nhiên nổ mạnh, ánh lửa phóng lên cao, mảnh nhỏ rơi xuống đất phát ra những tiếng “ Leng keng”
- Không nên lên xe, chạy về hướng khác.
Thấy một màn như vậy Bùi Đông Lai liền hô to.
“ Bùm”
Lại một chiếc Benz nổ tung.
“ Pằng”
Cùng lúc đó, một viên đạn lướt qua bên cạnh Bùi Đông Lai.
Cả người đau đớn nhưng Bùi Đông Lai cũng không dừng lại.
Hắn biết rõ, đối phương đang tập kích mình, nếu hắn dừng bước chỉ có một kết cục “ CHẾT”
Nhưng mà…
Hắn vẫn dùng những tư thế quái dị để tránh né các viên đạn, đồng thời ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, thông qua ống nhắm thì Luke Fu thấy được một loạt động tác của Bùi Đông Lai.
Đồng thời, hắn cũng thấy được trong mắt Bùi Đông Lai có ẩn chứa sát ý.
- Chết đi.
Luke Fu lại bóp cò, giọng nói khàn khàn.
“ Pằng”
Cũng giống như lúc trước, một súng này của Luke Fu vẫn không có bắn trúng Bùi Đông Lai.
Bắn liên tục 4 phát mà miss hết, Luke Fu cảm thấy trong lòng xuất hiện một vết rách.
" Ta không có khả năng bắn trúng hắn. "
Một giọng nói vang lên trong lòng của hắn.
Sau đó.
Luke Fu thở sâu, hắn muốn dùng phương thức này để làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, mà phía dưới Bùi Đông Lai bỗng nhiên dừng lại.
Đúng vậy.
Hắn ngừng lại!
Bởi vì thông qua thị lực biến thái của mình thì Bùi Đông Lai thấy được Luke Fu cũng không nhắm bắn mình nữa.
- Tao mặc kệ mày là ai, hôm nay nhất định mày phải chết.
Ánh rạng đông buông xuống.
Bùi Đông Lai lại một lần nữa mở miệng.
Tuyên chiến!
…
…
PS : Mọi người thanks và vote cho SCCG nào. Mọi ng vào vote cho SCCG luôn đi nào Ai chưa vote thì vào vote đi
Vâng thưa quý zị zà các bạn, EVENT giành cho DG sẽ được diễn ra, AE của SCCG đâu hết rồi, ngay từ đầu phe chúng ta phải dùng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, dùng hết acc và clone của mình để vote cho SCCG
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Bất tri bất giác, ánh mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Trên nghĩa trang 8 gã thành viên Huyết Sát nằm trong bãi máu, không nhúc nhích, vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
Xung quanh, tiếng súng đã giảm bớt, một đám Dong Binh Seberia giống như cỗ máy giết người, trải qua 10’ chiến đấu cuối cùng cũng đã giết hết toàn bộ đám thành viên Phong Diệp.
Nguyên bản nếu luận về năng lực tác chiến giữa các thành viên thì giữa Phong Diệp và Dong Binh Seberia ngang nhau, nhưng luận về năng lực tác chiến đội hình thì quả thật là chênh lệch.
Còn về phần tác chiến trong rừng thì…
Một bên giống như một học sinh tiểu học, một bên giống như một lão sư. Căn bản không thể so sánh được.
“ Phốc”
Lại thêm một viên đạn nữa bắn trúng vào một thành viên Huyết Sát.
Một đạo huyết hoa nở rộ trên không trung, dưới ánh mặt trời tên kia ngã xuống, hoàn toàn tắt thở.
Trong phòng quản lý của nghãi trang, trên quản lý viên chưa kịp báo nguy thì đã bị một màn phát sinh trước màn hình làm cho hôn mê bất tỉnh.
Những thành viên Huyết Sát còn sống, sắc mặt của cả đám người trở nên âm lãnh, trong đôi mắt tràn ngập vẻ hận ý.
Đối với hắc đạo Phương Nam mà nói thì trong chiến đấu bọn hắn giống như những sát thần.
Nhưng mà ngày hôm nay, bọn hắn đã trở thành bia tập bắn cho người khác.
Thậm chí, nếu không có Bùi Đông Lai hấp dẫn lực chú ý thì giờ này bọn chúng chỉ là những cái xác không hồn.
- Đông… Đông Lai đâu?
Liễu Nguyệt lộ ra vẻ lo lắng hỏi.
Nàng hiểu rõ, nếu bản thân nàng không khăng khăng muốn tới bái tế Đông Phương Thần thì sẽ không có cảnh tượng này.
- Đông Lai ca đang lên núi.
Mở miệng chính là Đông Phương Lãnh Vũ.
Giờ phút này, mới đầu Đông Phương Lãnh Vũ còn bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch nhưng chẳng biết tại sao lúc này lại trở nên bình tĩnh.
Trên khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ dữ tợn.
Lúc trước, tất cả mọi người vào nhà đều không chú ý đến Bùi Đông Lai.
Chỉ có một mình Đông Phương Lãnh Vũ.
Hắn xuyên qua khe hỡ giữa đám người đã thấy được Bùi Đông Lai vọt lên núi.
Lên núi?
Nghe được Đông Phương Lãnh Vũ trả lời, đôi mắt Liễu Nguyệt đột nhiên mở to ra, trong mắt hiện lên vài phần lo lắng.
- Liễu tỷ, lấy thực lực của Bùi tiên sinh thì chắc không có việc gì.
Lúc này, Tiểu Lang mở miệng:
- Nếu ta đoán không sai, đối phương chính là một đám lính đánh thuê. Hiện tại, đối phương đã dùng máy để làm nhiễu sóng, khiến chúng ta không thể liên lạc với bên ngoài. Đông tĩnh vừa rồi chắc chắn là do bắn nhau. Dựa vào phán đoán của ta, có thể trong vòng 30’ nữa cảnh sát sẽ đến, việc làm của chúng ta bây giờ chính là thủ vững trong vòng 30’ này.
Nghe được Tiểu Lang nói như vậy thì tất cả mọi người đều nhìn ra bên ngoài, mơ hồ có thể thấy được đám lính đánh đang tiến vào nghãi trang.
Có thể nói một cách chính xác, rất nhanh bọn hắn sẽ bao vây đám người Liễu Nguyệt.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Bọn họ rất rõ, căn phòng này có diện tích khoảng 100m2, nếu bị đối phương bao vây thì chắc chắn bọn họ sẽ trở thành những tấm bia thịt cho đám lính đánh thuê kia tập bắn.
- Hiện nay, chỉ có cách tử chiến.
Thân là lão đại của Đông Nguyệt bang, Liễu Nguyệt tuy rằng cố chấp nhưng lúc này nàng cũng đang lo lắng cho an toàn của Bùi Đông Lai, vẻ mặt tỏ ra bình tĩnh.
- Nếu ta đoán không sai, Đông Lai hẳn là đi đối phó với 2 tên bắn tỉa kia. Chỉ cần có thể giải quyết 2 tên kia, sau đó đứng trên đó, dùng cách gậy ông đập lưng ông, như vậy áp lực của chúng ta sẽ trở nên nhỏ hơn.
- Chuẩn bị chiến đấu.
Tiểu Lang vô cùng đồng ý với cách nói của Liễu Nguyệt cho nên hạ mệnh lệnh.
Tiểu Lang vừa ra lệnh thì tất cả thành viên Huyết Sát đều lấy súng ra, chuẩn bị nghênh chiến.
Cùng lúc đó.
Trêm đỉnh núi, sắc mặt Luke Fu vô cùng khó coi.
- Tên hỗn đản kia đã lên núi, mọi người chú ý, nhất định phải để hắn biến mất khỏi thế gian.
Luke Fu nhìn xuống kia, nói:
- Cảnh sát sẽ rất nhanh mà tới đây cho nên những người khác dùng tốc độ nhanh nhất bao vây tòa nhà kia, trong vòng 10’ phải giải quyết hết, bắt sống được con đàn bà kia.
Nói xong, không đợi thủ hạ trả lời, Luke Fu trực tiếp cúp vô tuyến, ánh mắt gắt gao ngó về phía trước.
Thân là một trong những đoàn Dong Binh cường đại khắp thế giới, Luke Fu chẳng những biết được tiếng Nga, Pháp, Đức mà còn hiểu cả Trung văn.
Lúc trước, hắn nghe được Bùi Đông Lai giận dữ rống lên, tự nhiên biết Bùi Đông Lai không có lựa chọn tiến về ngôi nhà kia, mà hướng về phía hắn chạy tới.
Mặc dù Luke Fu cảm thấy ở trong núi Bùi Đông Lai không phải là đối thủ của 6 gã lính đánh thuê kia.
Nhưng mà…
Trong lòng Luke Fu có chút bất an.
Sự bất an kia đến từ ánh mắt tràn đầy sát ý của Bùi Đông Lai.
Ánh mắt kia giống nhưng là những tên ác quỷ tập trung vào hắn, như muốn nói cho hắn biết : “ Mày cứ chạy đi, cho dù mày chạy đến chân trời góc biển thì tao cũng giết được mày.”
Sau khi nghe được mệnh lệnh của Luke Fu thì trừ 6 tên lính đánh thuê đang ở trong núi thì còn lại đều đi về phía chân núi, hướng về phía tòa nhà ngay chỗ nghĩa trang chạy tới.
Mà lúc này 6 gã lính đánh thuê kia nghe được mệnh lệnh của Luke Fu thì liền chia ra làm 2 tổ, mỗi tổ 3 người, hướng về phía chân núi ẩn núp.
2 tổ cách nhau khoảng 300m.
Mỗi thành viên của mỗi tổ đều hợp thành một tam giác đều, có thể hỗ trợ với nhau.
Dưới tình như vậy, vô luận là thành viên nào bị công kích thì 2 tên thành viên còn lại đều có thể phát hiện.
Trong núi, Bùi Đông Lai đang nằm trong một bụi cỏ, xuyên qua khe hỡ giữa các bụi cỏ, hắn lẳng lặng nhìn về phía trước.
Phía trước là một rừng tùng, mỗi cây tùng cách nhau khoảng 5m, ở giữa là những đám cỏ dại rậm rạp.
Giờ phút này, trong ánh mắt hắn thậm chí trên người hắn không có toát ra sát ý.
Sát ý đã bị hắn dấu đi.
Bởi vì, dựa theo trí nhớ của Tiêu Phi thì những tên lính đánh thuê nào trên thế giới cũng có thể cảm nhận được sát ý của đối phương.
Dưới cái nhìn chăm chú của Bùi Đông Lai, phía trước không có bóng người.
Nhưng mà…
Bùi Đông Lai không hề động.
Dựa vào năng lực biến thái của hắn, hắn có thể nghe được phía trước truyền đến những tiếng bước chân.
Cho nên hắn kiên nhẫn chờ, chờ đợi sau khi địch nhân xuất hiện thì hắn sẽ nhất kích tất sát.
Đây là một cuộc chiến đấu.
So đấu ai kiên nhẫn hơn.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
1’ sau.
Xuyên qua khe hỡ, hắn có thể thấy được phía trước, một gã đang bò trong bụi cỏ, phát ra những tiếng “ Soạt.. Soạt”
Bùi Đông Lai thấy thế, cũng không có nóng lòng ra tay, mà là kiên nhẫn chờ đợi như trước.
Vài giây sau, tên lính đánh thuê kia thấy được phía trước không có nguy hiểm thì liền ra tay thủ thế với mấy người còn lại ở phía sau.
Thấy hắn ra tay thủ thế thì 2 gã thành viên ở phía sau hiện thân, sau đó vẫn duy trì khoảng cách, chậm rãi bò tới nơi Bùi Đông Lai ẩn núp.
50m.
30m.
10m.
5m.
“ Pằng.”
Bùi Đông Lai giơ khẩu súng P- 210 lên, sau đó bóp cò, viên đạn hướng tên lính đánh thuê gần Bùi Đông Lai nhất mà bay ra.
“ Phốc”
Bởi vì khoảng cách quá gần cho nên tên lính đánh thuê kia không kịp phản ứng, chết ngay tại chỗ.
“ Pằng”
Không đợi tên kia ngã xuống, Bùi Đông Lai lại giơ súng, nhắm ngay một tên khác rồi bóp cò.
“ Phốc”
Cũng giống như tên trước, tên thứ 2 cũng bị mất mạng.
“ Bịch”
“Pằng Pằng Pằng Pằng”
Sau đó, tên lính đánh thuê cuối cùng liền trốn sau một cây tùng, bóp cò, viên đạn liền bay về phía ẩn nấp của Bùi Đông Lai.
Vài giây sau, hắn dựa vào thân cây, điều chỉnh hơi thở của mình.
- Nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra? Xử lý tên hỗn đản kia được không?
Trên đỉnh núi, Luke Fu nghe được tiếng súng, dùng vô tuyến hỏi.
“ Pằng”
Trả lời Luke Fu chính là một tiếng súng vang.
Trong núi, tên lính đánh thuê cuối cùng kia vừa mới cầm vô tuyến lên, há mồm ra, chưa kịp nói chuyện thì đã gục xuống.
- Thật đáng tiếc, thủ hạ của mày đã chết.
Vài giây sau, Bùi Đông Lai nhặt vô tuyến từ dưới đất lên, chậm rãi mở miệng, trả lời Luke Fu .
- Tên tiểu tạp chủng, nhất định tao sẽ tự tay giết mày.
Đầu bên kia, Luke Fu nghe được thanh âm của Bùi Đông Lai thì liền liền quát lên.
- Tao cũng vậy.
Nói xong, Bùi Đông Lai liền bóp nát vô tuyến, tay cầm lấy ba lô của tên lính đánh thuê cuối cùng rồi biến mất trong núi.
…
…
PS : Mọi người thanks và vote cho SCCG nào. Mọi ng vào vote cho SCCG luôn đi nào Ai chưa vote thì vào vote đi
Vâng thưa quý zị zà các bạn, EVENT giành cho DG sẽ được diễn ra, AE của SCCG đâu hết rồi, ngay từ đầu phe chúng ta phải dùng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, dùng hết acc và clone của mình để vote cho SCCG
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
- Ngươi đứng ở chỗ này, ta đi hỗ trợ đối phó với những tên ở trong phòng kia.
Trên đỉnh núi, Luke Fu lạnh lùng hạ mệnh lệnh với tên bắn tỉa thứ 2 ở bên cạnh.
Nói xong, Luke Fu liền xoay người bỏ đi.
Bên tai vang lên lời nói của Luke Fu, nhìn thân ảnh Luke Fu biến mất, tay súng bắn tỉa số 2 rất rõ, Luke Fu đúng là muốn giết Bùi Đông Lai. Hành động của Bùi Đông Lai rõ ràng là đã chọc giận đến Luke Fu.
Mặc dù Luke Fu chỉ xếp thứ 10 trong những lính đánh thuê có tiếng trên thế giới, nhưng mà hắn có lòng kiêu ngạo của hắn.
Ngoài ra, tay súng bắn tỉa thứ 2 cũng hiểu được, Luke Fu làm ra hành động bất đắc dĩ như vậy cũng chính là do khoảng cách giữa Bùi Đông Lai và Liễu Nguyệt quá gần.
Bởi vì khoảng cách quá gần cho nên Bùi Đông Lai hoàn toàn có thể tiêu diệt đám lính đánh thuê Seberia đang tiến hành bao vây Liễu Nguyệt.
Trong núi, chỉ trong chốc lát Bùi Đông Lai đã thay đổi trang phục với tên lính đánh thuê kia, cả người của hắn hoàn toàn dung nhập với núi rừng.
Sau khi đổi y phục, Bùi Đông Lai không lựa chọn ẩn núp giống như trước ,lúc này lưng hắn đang mang theo ba lô và một khẩu súng máy bán tự động. Cả người giống như là u linh, vô thanh vô tức tiến đến một tên ở gần đó.
Dựa vào phán đoán của Bùi Đông Lai, thì 3 tên lính đánh thuê còn lại sau khi nghe được tiếng súng nhất định là sẽ đến bên này trợ giúp, hơn nữa bọn chúng sẽ vô cùng cảnh giác.
Cho nên, nếu hắn làm ra hành động ẩn núp rồi âm thầm động thủ thì như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Mà lúc này, dưới chân núi đám người Liễu Nguyệt đã bị bao vây.
Trong thời gian ngắn nhất định hắn phải giết chết 3 tên lính đánh thuê còn lại, sau đó xuống núi đánh lénh những tên kia, cố gắng để Liễu Nguyệt an toàn.
Đúng như suy nghĩ của Bùi Đông Lai, thông qua vô tuyến thì 3 tên lính đánh thuê còn lại đã biết được đồng bạn của mình bị Bùi Đông Lai giết, cho nên bọn chúng mang súng hướng về phía này mà tới.
3 người bọn chúng hợp lại thành một tam giác đều, cách nhau 30m.
Bọn chúng nhanh như mèo, thân thể áp sát vào đất, lúc bò phát ra những tiếng “ Soạt… Soạt..”
“ Pằng..”
Đột nhiên, phía trước truyền đến một tiếng súng.
“Pằng..Pằng..Pằng..”
Dường như cùng một lúc 3 người liền ngổi xổm dậy, cả người nhìn về phía phát ra tiếng súng.
Sau đó, 3 người đồng loạt nằm úp xuống đất, núp trong bụi cỏ, cả người ngừng hô hấp, vểnh tai lắng nghe động tĩnh phía trước.
Ánh mặt trời xuyên qua những cành tùng chiếu xuống mặt đất, vẻ yên tĩnh trong rừng làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông.
Không biết qua bao lâu, một tên lính đánh thuê từ từ đứng dậy, làm ra một động tác thủ thế sau đó cả người giống như linh miêu phóng về hướng nổ súng, mà 2 tên lính đánh thuê còn lại thì tập trung cao độ.
Có thể đoán được, nếu tên đồng bạn hắn ở phía trước gặp điều không may hoặc xuất hiện động tĩnh thì bọn hắn sẽ bóp cò.
Cách đám lính đánh thuê kia 10m, thân mang một thân y phục màu xanh, Bùi Đông Lai thông qua những kẽ hỡ của bụi cỏ nhìn về phía 2 tên lính đánh thuê kia.
Sau đó hắn đặt khẩu súng máy bán tự động lên vai, từ bắp chân rút ra thanh quân đao M9, cả người phảng phất giống như u linh, lặng lẽ không một hơi thở tiến đến.
10m, 8m, 5m.
Khoảng cách giữa Bùi Đông Lai và tên lính đánh thuê kia càng ngày càng gần.
Sau đó, khoảng cách giữa Bùi Đông Lai và tên lính đánh thuê kia còn khoảng 1m thì sát ý trên người Bùi Đông Lai hiện ra làm cho tên lính đánh thuê kia cả kinh, hắn cố gắng xoay người, hướng nòng súng về Bùi Đông Lai.
“ Vù”
Không đợi tên kia lính đánh thuê xoay người, tay trái Bùi Đông Lai vươn ra che miệng hắn sau đó ta phải vung thanh M9 lên.
“ Bụp”
Thanh M9 hóa thành một đạo bạch quang, đâm thẳng vào cổ họng của hắn.
“ Phốc”
Máu tươi bắn ra.
Tên lính đánh thuê kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Bùi Đông Lai một đao cắt đứt cổ họng, trong nháy mắt liền mất mạng.
Bùi Đông Lai cũng không có để ý đến vết máu tươi trên người, mà là nhẹ nhàng để thi thể của tên lính đánh thuê kia xuống đất.
Làm xong hết mọi chuyện thì hắn nhìn về phía trước.
Cách Bùi Đông Lai khoảng 30m, tên lính đánh thuê này không có thấy được cảnh đồng bạn mình bị giết chết, cả người hắn vẫn nhắm bắn về phía trước.
Bùi Đông Lai thấy thế thì đem ánh mắt nhìn về phía trước, hắn thấy rõ tên lính đánh thuê kia giống như là một con linh miêu, ẩn núp trong đó.
Sau khi thấy một màn như vậy, Bùi Đông Lai không có giơ súng bắn mà lợi dụng bụi cỏ để che chắn cơ thể của mình, lặng lẽ không phát ra một hơi thở, hướng về tên lính đánh thuê cách mình 30m.
Sở dĩ Bùi Đông Lai phải làm như vậy là hắn phải đảm bảo rằng bản thân mình thuận lợi giết chết 2 gã lính đánh thuê còn lại.
Chỉ có làm như vậy, Bùi Đông Lai mới có thể yên lòng xuống chân núi để trợ giúp Liễu Nguyệt.
Mà bởi vì khoảng cách giữa 2 tên lính này khá xa nên Bùi Đông Lai không cách nào dùng súng để giết một người sau đó đổi nòng súng giết một người khác.
“ Soạt.. Soạt”
Gió nhẹ thổi qua, phát ra những tiếng động rất nhỏ.
Dưới ánh sáng yếu ớt, bỏi vì không để cho tên lính đánh thuê kia nhìn thấy mình nên Bùi Đông Lai đã lách ra xa một chút.
Không biết qua bao lâu, lúc Bùi Đông Lai còn cách tên lính đánh thuê kia khoảng 25m thì nghe tên lính đánh thuê kia nói chuyện vô tuyến:
- Mẹ kiếp, đúng con thỏ.
“ Phù..”
Nghe được đồng bạn mình nói như thế thì tên lính đánh thuê ở phía sau nhẹ nhỏm thở phào, hắn để súng xuống lấy lại bình tĩnh rồi cả người từ từ ngổi thẳng lên.
“ Vù”
Trong giây lát, tên lính đánh thuê kia liền cảm giác được có một cỗ nguy hiểm bao phủ bên người hắn làm cho đôi mắt hắn co rụt lại.
“ Phốc”
Sau đó, không đợi hắn né tránh thì thanh M9 đã hóa thành một đạo bạch quang, trực tiếp đâm thẳng vào cổ họng của hắn, trong nháy mắt máu tươi từ cổ họng hắn trào ra ngoài.
Từ bản năng tên lính đánh thuê kia dùng 2 tay che lại vết thương, đồng thời cả người cố gắng quay đầu lại, cố gắng trước khi chết nhìn thấy Bùi Đông Lai một cái.
“ Bịch”
Một đao mất mạng!
1s sau, thân thể của hắn ngã xuống bụi cỏ, phát ra một tiếng động.
Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai sớm đã giơ súng nhắm ngay tên lính đánh thuê ở phía trước, không do dự một chút nào mà liền bóp cò.
“ Pằng”
Đạn bay ra khỏi nòng súng, trực tiếp bay thẳng về tên lính đánh thuê còn lại.
Bên ngoài 60m, bởi vì nghe được trong vô tuyến truyền ra một âm thanh ngã xuống đất cho nên tên lính đánh thuê đi dò đường hơi khựng lại.
Chỉ một chút.
Rất ngắn.
Nhưng mà.
Bùi Đông Lai lại thấy.
“ Phốc”
Trong nháy mắt, đạn trực tiếp xuyên thẳng vào mi tâm của hắn.
Một súng nổ đầu!
Sau khi giải quyết xong 3 tên lính đánh thuê, Bùi Đông Lai không có dừng lại mà là giơ súng lên, hướng về phía Liễu Nguyệt chạy đến.
“Pằng Pằng Pằng Pằng”
Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai đến gần, thì hắn đã nghe thấy những tiếng súng vang lên từ phương hướng của Liễu Nguyệt.
Dưới ánh mặt trời, những tên lính đánh thuê Seberia không ngừng bắn vào trong, mà bên trong phòng, đám người Liễu Nguyệt núp một bên cửa sổ, thỉnh thoảng lại bắn ra.
“Loảng xoảng loảng xoảng!”
Miếng kính của phòng đã bị bắn nát, rớt xuống trên mặt đất phát những những tiếng vang thanh thúy, đồng thời trên vách tường cũng xuất hiện một đống lỗ đạn.
“ Phốc”
Bên cửa sổ, một tên thành viên Huyết Sát vừa mới lộ đầu ra thì liền bị viên đạn bắn vào, cả người liền đổ gập xuống đất.
Thấy một màn như vậy, Liễu Nguyệt đang ôm Đông Phương Uyển Nhi liền cau mày, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, 2 nắm đấm nắm chặt lại, cảm giác kia hận mình không thể bước lên cầm súng chiến đấu.
Nhưng mà.
Cuối cùng lý trí của nàng chiến thắng, nàng vẫn ngồi yên đó.
“ Phốc”
Lại một tên thành viên Huyết Sã nữa banh chè.
Cùng lúc đó, khoảng cách giữa đám lính đánh thuê và căn phòng cũng được rút ngắn lại.
Dựa vào kế hoạch thì chỉ cần bọn chúng đến gần thì cuộc chiến sẽ có thể kết thúc, đến lúc đó, bọn chúng sẽ ném vào bên trong lựu đạn cay rồi tiến vào tiêu diệt đám thành viên Huyết Sát.
Dần dần, tiếng súng trở nên ngừng lại, khoảng cách giữa đám lính đánh thuê với căn phòng là khoảng 100m.
Dưới ánh mặt trời, mấy tên lính đánh thuê dùng tay ra hiệu, tiến hành phương án tấn công cuối cùng.
Trong phòng, Liễu Nguyệt nhìn những thành viên Huyết Sát chết đi mà lòng đau như cắt.
- Lão bản, nếu không chúng ta xông ra liều mạng với bọn hắn!
Bỗng nhiên, một gã thành viên Huyết Sát nói.
- Không được, lấy thực lực của bọn chúng, khi chúng ta xông ra thì chỉ có một con đường chết.
Không đợi Liễu Nguyệt mở miệng, Tiểu Lang đã bác bỏ ý kiến này.
- Nhưng… nhưng mà chúng ta ở trong này cũng chết
Tên thành viên Huyết Sát kia cắn răng, vẻ mặt ủy khuất nói.
- Chuyện tới bây giờ, chúng ta chỉ mong Bùi tiên sinh có thể tạo ra kỳ tích.
Tiểu Lang khe khẽ thở dài.
Nghe được Tiểu Lang nói như vậy, cảm đám liền trầm mặc.
Bọn họ không nhịn được, đem ánh mắt nhìn về hướng Liễu Nguyệt.
Trong góc tường, Liễu Nguyệt cúi đầu nhìn Đông Phương Uyển Nhi đang ở trong ngực, run run tay vuốt nhẹ đầu nàng, ánh mắt tràn đầy vẻ tự trách.
Thật xin lỗi.
Trong lòng, nàng thầm nói câu này.
“ Pằng”
Đúng lúc này.
Một tiếng súng vang lên.
Một viên đạn bay chính xác vào một tên lính đánh thuê.
“ Phốc”
Một súng nổ đầu, huyết hoa nở rộ.
“ Rầm”
Tên lính đánh thuê ngã xuống, những người khác thấy vậy thì liền kinh sợ, vội vàng nằm úp xuống đất.
Trong núi, Bùi Đông Lai ngạo nghễ đứng, vẻ mặt trấn định mà lạnh lùng.
Một người, một súng.
Một mình hắn đấu với cả Dong Binh Seberia.
…
…
PS : Mọi người thanks và vote cho SCCG nào. Mọi ng vào vote cho SCCG luôn đi nào Ai chưa vote thì vào vote đi
Vâng thưa quý zị zà các bạn, EVENT giành cho DG sẽ được diễn ra, AE của SCCG đâu hết rồi, ngay từ đầu phe chúng ta phải dùng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, dùng hết acc và clone của mình để vote cho SCCG